1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bình An của anh - Tích Hòa ( Hoàn - 54c - Ebook )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40: Như em mong muốn

      tuần sau Thẩm Hi Tri , Tiểu Hoa cũng về trường Bắc Thành học, mỗi ngày lại tiếp diễn như vậy, nhưng Thẩm Hi Tri ở nước Mỹ xa xôi dần cảm thấy khó chịu. Nếu thời gian có thể quay lại, mẹ nó ai muốn đến nơi đất khách xa xôi như vậy chứ!

      Trước đây nghe mấy em cùng du học xa là khổ, lúc đó sao?

      “Bé con nhà tôi rất ngoan ngoãn, giận hờn lung tung đâu.”

      Còn giờ sao? Thẩm thiếu gia muốn lật bàn! Tiểu Hoa nhà gần đây chịu liên lạc, video gọi, điện thoại cũng nhận, còn phải giận hờn là gì?

      Thẩm Hi Tri lại ngẫm nghĩ xem mình có làm sai chuyện gì hay .

      Mà lúc này, Hạt thông thành công thoát kiếp FA, thành đôi với bạn cùng phòng của Tiểu Hoa, còn Tiểu Hoa cũng dần có tiếng trong khoa máy tính, người xinh xắn dáng lại cao, còn học giỏi nữa, đúng là nữ thần trong lòng các trạch nam khoa máy tính. Ban đầu Tiểu Hoa còn nhận ra, mỗi ngày học xong đều vội vã làm, mãi tới khi Hạt thông xuất đuổi chàng tính hẹn xem phim, còn khuyên bảo: “Bình An à, có phải em lạnh nhạt bạn trai lâu quá rồi ? Ài, đàn ông con trai yếu đuối lắm, nếu làm sai chuyện gì em cứ thẳng với cậu ta, hai người mệt mỏi như thế cũng làm mệt theo. ở thời kì đương cuồng nhiệt, có phải bác nhiều chuyện ở xóm đâu, có thời gian lo chuyện hai người.”

      Tiểu Hoa cười: “À, dạo này bận quá, để em về chuyện với ấy.”

      Hạt thông hừ tiếng: “Cái câu này lần trước em cũng vậy, sắp bị Thẩm Hi Tri phiền đến chết rồi này.”

      ***

      Tối hôm đó sân vận động, Tiểu Hoa làm về bắt đầu chạy, biết chạy bao lâu, từng vòng từng vòng, lúc ban đầu còn có mấy người chạy cùng , sau này ở sân vận động lớn như thế chỉ còn mình chạy, mồ hôi ướt đẫm quần áo, cảm thấy mệt, mà ngược lại còn thoải mái.

      Dướng tàng cây dần dần có mấy bảo vệ xúm lại xem, có người hô lên: “ , dừng lại , chạy 15 vòng rồi.”

      Tai Tiểu Hoa ong ong, nghe thấy.

      Trong lòng khó chịu muốn phát điên, dù làm việc nhiều thế nào, dù điên cuồng làm bài tập cũng ích gì, vẫn nhớ da diết.

      Trước mắt nhòe , cả thế giới như chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch, cảm giác máu chạy thẳng về tim, xông lên đầu. Mấy người bảo vệ đứng xem phát kia chạy càng ngày càng chậm, sau đó ngã xuống.

      Nhưng người đầu tiên chạy qua phải họ, mà là người mặc áo sọc caro.

      ta bế Tiểu Hoa về phía phòng y tế, tay lả , ta hỏi người bảo vệ theo: “ ấy chạy bao nhiêu vòng rồi?”

      “Mười… hai mươi… nhớ nữa!”

      Áo sọc caro nhanh hơn, dưới ánh đèn đường, ta cúi xuống nhìn trong lòng mình, ánh mắt chăm chú.

      Tiểu Hoa môi trắng bệch cả người đẫm mồ hôi nằm trong phòng y tế, tay truyền nước, lúc mơ màng tỉnh lại nhìn thấy bóng người mờ ảo, nghe có tiếng người hỏi: “Em thấy khỏe hơn chút nào ?”

      Giọng ấy phải là Thẩm Hi Tri, lại khơi ra những khổ sở chất chứa trong lòng, Tiểu Hoa ừm tiếng rồi vùi mặt vào gối. Người con trai ngồi cạnh giường im lặng, coi như chưa thấy gì.

      ***

      Nghe tin Tiểu Hoa té xỉu, hôm sau Thẩm Hi Tri lập tức bay về, tìm thấy đâu, chợt thấy lạnh cả người, như có thứ gì đó trong tim bị mất , lại thể với được.

      Mà Tiểu Hoa lúc này hẹn ân nhân cứu mạng trước cửa căn tin, : “Học trưởng, em mời ăn cơm, coi như cảm ơn.”

      Mạc Kỳ hỏi: “Khỏe rồi chứ?”

      “Vâng.” Tiểu Hoa trước.

      Rất lâu sau này, trong tiệc rượu cuối năm của công ty, Tiểu Hoa ngồi trong xe ta, nghe ta kể lại: “Lần đầu tiên gặp người keo như vậy đấy, mời ân nhân cứu mạng ăn cơm ở căn tin, lại chỉ có món mặn 2 món rau, đến canh cũng có.”

      cố gắng nghĩ đến chuyện kia, cười : “Khốn kiếp, sao nhớ dai vậy? Đại học em nghèo như chó ấy, mời ăn mì tôm là thành ý lắm rồi.”

      Còn ‘chuyện kia’ mà muốn nghĩ đến là gì?

      Hai người ăn cơm xong ra, thấy Thẩm Hi Tri đứng ngay trước mặt.

      Sắc mặt rất kém, trông tiều tụy như ba ngày ba đêm ngủ. Tiểu Hoa có vẻ ngạc nhiên, lạnh nhạt chào . Thẩm Hi Tri trầm mặt nhìn Mạc Kỳ, người này ở trong hội học sinh, trước đây có quen biết.

      Mạc Kỳ với Tiểu Hoa: “Hai người cứ chuyện, trước.”

      Tiểu Hoa nhìn Thẩm Hi Tri dù mệt mỏi nhưng vẫn đẹp trai nổi bật như thế, trong lòng khẽ thở dài đau đớn. giây sau bị nắm tay, hỏi: “ xảy ra chuyện gì? Em có khỏe ?”

      Người này mặc dù bình thường đều chuyện cay nghiệt, từ đến lớn làm tức giận biết bao lần, nhưng trong những lúc khốn khó, trừ Hứa Đống ra thế gian này là người quan tâm nhất.

      Giữa bọn họ có vấn đề! Thẩm Hi Tri nắm chặt tay Tiểu Hoa, hỏi: “Em làm sao vậy?”

      Tiểu Hoa ngửa đầu nhìn , Thẩm Hi Tri, người hoàn hảo như thế, có thể với tới sao?

      “Hôm qua hình như em chạy mấy chục ngàn mét.” Tiểu Hoa cười với .

      “Sao lại chạy?”

      quay lưng về phía mặt trời, dành cho bóng mát, Tiểu Hoa : “Thẩm Hi Tri, em thấy chúng ta nên xa nhau thời gian.”

      “Tại sao?” hỏi, mang theo tức giận.

      đừng hiểu lầm, ý em là chúng ta cứ xa nhau 4 năm này , 4 năm sau chúng ta trưởng thành hơn, nếu khi đó vẫn còn thích em chúng ta bên nhau, nếu chúng ta vẫn có thể làm bạn bè, như thế tốt cho cả hai, em nghĩ kĩ rồi. cần phải mệt mỏi suy nghĩ cho em, dành thời gian chăm sóc em, mà em cũng có thể chuyên tâm học hành, em…”

      “Nếu khi đó vẫn còn thích em?” Thẩm Hi Tri bật cười: “Hứa Bình An em nghĩ về như vậy hả?”

      Tiểu Hoa gật đầu: “Có lẽ gặp người tốt hơn em, chừng em cũng quen người khác, chúng ta…”

      “Im !” Thẩm Hi Tri cau mày cắt ngang.

      Tiểu Hoa cười: “Đương nhiên, tốt nhất phải thế.”

      “Tóm lại em nghĩ gì vậy?” nhìn chăm chú, nhưng lại phát ra gì cả.

      “Em chỉ thấy xa như vậy mệt mỏi lắm.” .

      “Chỉ cần kiên trì bốn năm thôi.”

      “Chúng ta cứ để tự nhiên , đừng hứa hẹn bốn năm gì cả, mọi chuyện để tùy duyên, được ?” Tiểu Hoa hỏi.

      Thẩm Hi Tri đứng thẳng người, lát sau : “Nếu đó là những gì em muốn, vậy còn gì để .”

      Sau đó, rồi, hề dừng lại.

      Tiểu Hoa dõi theo bóng lưng , mãi tới khi xa khuất.

      ***

      Sau này Tiểu Hoa thường hay nghĩ, biết khác được Thẩm Hi Tri thích có chịu nổi cái tính biết dỗ dành của hay .

      Trước đây từng bảo nhiều lần, nhưng , sau khi bọn họ xa nhau rồi, lại càng .

      Thẩm Hi Tri quay về Mỹ đau khổ mất thời gian dài, còn Tiểu Hoa vẫn coi như có gì xảy ra, tiếp tục làm học như thường. Hạt thông tìm Tiểu Hoa nữa, có đôi khi Tiểu Hoa chủ động gọi điện cho Thẩm Hi Tri, quả nhiên người nào đó giận dỗi gì, chỉ mấy câu đơn giản như trời lạnh phải giữ ấm cơ thể.

      Lúc ngắt máy, nghe hừ lạnh: “Em cũng vậy.”

      Giống như, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.

      Có khi Thẩm Hi Tri chịu được gửi lời mời chat video, nhưng Tiểu Hoa liên tục từ chối; lại có khi gọi điện cho , giọng có gì khác thường cả, vẫn tùy tiện như thế.

      lần với : “Em thấy chúng ta như vầy cũng tốt, quyết định này đúng đó.”

      “Đó phải quyết định của .” Thẩm Hi Tri .

      Hai tháng sau, Tiểu Hoa gửi cho Thẩm Hi Tri tin nhắn.

      [Những lời này em biết phải với thế nào, nên đành viết ra đây. Thẩm Hi Tri, hình như em thích người khác rồi, có lẽ suốt bấy nhiêu năm chỉ có bên cạnh, nên em chú ý đến ai khác. Mà bây giờ em muốn cho mình cơ hội thoát khỏi cuộc sống ấy, có trách em ?]

      Thẩm Hi Tri chỉ trả lời chữ: [Có.]

      Tiểu Hoa nhắn lại: [Vậy chúng ta cứ thử .]

      Từ đó, bọn họ liên lạc với nhau nữa.

      Ban đầu vẫn đợi quay lại, trong lòng thầm nghĩ, dù xa thế nào chăng nữa, vẫn mãi ở đây đợi .

      Nhưng sau này cảm nhận sâu sắc điều, chênh lệch địa lí là thứ đáng sợ, tìm được nữa rồi, cho dù ngày nghỉ về nhà cũng chỉ nhận được câu của Hứa Đống: “Chị về, chị bảo ở lại trường làm.”

      lén đến đại học Bắc Thành, muốn nhìn lần thôi, nhưng vẫn gặp được.

      Hạt thông : “Quên , đừng tự làm khổ mình nữa.”

      Thẩm Hi Tri gật đầu, thầm nghĩ, nếu mình thoải mái buông tay, ấy cũng dễ chịu hơn chút.

      Vậy nên, lần này buông tay .

      biết được làm gì, ở đâu, bốn năm qua trong chớp mắt, chờ được tin nhắn của muốn quay lại bên mình.

      Vì vậy, chọn ở lại Mỹ.

      Mùa hè nào đó từng : “Nếu như chúng ta có kết quả tốt, nghĩ chắc cũng ở đây nữa.”

      Căn nhà đối diện nhà họ Hứa vắng tanh, ai ở, cũng ai quét dọn.
      Phong nguyet thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41: Uống thuốc quá liều

      Bốn năm sau, Tiểu Hoa thuận lợi tốt nghiệp đại học Bắc Thành, đương nhiên, giáo sư Hoàng tận tình khuyên theo ông làm nghiên cứu sinh, tình trạng sinh viên ra trường thất nghiệp cao, hơn nữa ngành máy tính này cần bằng cấp cao mới tìm được việc tốt. Nhưng Tiểu Hoa từ chối, trả lời giáo sư Hoàng: “Muốn kiếm tiền nuôi gia đình. “

      Trần Ái Lệ khi học năm 3 theo người ta chơi cổ phiếu thua rất nhiều tiền, ngân hàng suýt nữa thu nhà, phải lấy tiền tiết kiệm suốt 3 năm làm mới trả bớt được phần nào.

      Mặc dù vất vả, nhưng cũng có chỗ tốt, Trần Ái Lệ dám la mắng nữa, mà trong nhà, lần đầu tiên bàn cơm đĩa thịt được đặt cạnh chén của .

      Tiểu Hoa cứ thế từ chối ý tốt của giáo sư Hoàng, quay về Nam Thành.

      Bốn năm nay Nam Thành phát triển hơn, người dân thi nhau đến đây nhập cư. Ở đây thành lập trung tâm phần mềm lớn nhất tỉnh, đúng với ngành Tiểu Hoa học. Nhưng Tiểu Hoa cũng lo lắng chuyện ra trường xin việc, vì học trưởng Mạc Kỳ hẹn từ trước, là tốt nghiệp qua hỗ trợ ta.

      Đoạn hồi ức khi quen biết Mạc Kỳ Tiểu Hoa lâu lắm rồi nhớ tới. Mạc Kỳ ra xã hội sớm hơn 1 năm, sau năm lăn lộn tự thành lập công ty game, Tiểu Hoa lúc mới vào nhận lập trình mã và tìm bug, tự học khóa kỹ sư công nghệ thông tin, nhận được chứng chỉ rồi chính thức thăng cấp, trở thành quản lí chủ chốt bộ phận kỹ thuật của công ty Mạc Kỳ.

      Tiểu Hoa thường , cái gã Mạc Kỳ này cuỗm hết may mắn của người khác rồi, nhúng tay vào cái nào là hot cái đấy, gần đây công ty muốn lên sàn chứng khoán, nghe mời đội chuyên gia nào đó về, hoành tráng ghê gớm.

      Tiểu Hoa ở sân bay chờ chuyến bay về Nam Thành, gọi điện hỏi Mạc Kỳ: “Là công thần khai quốc, em được bao nhiêu cổ phần vậy?”

      Mạc Kỳ cười: “Em muốn bao nhiêu?”

      Các thành viên trong đội Tiểu Hoa vì hạng mục hợp tác nào đó mà phải ngồi máy bay suốt 7 giờ, mệt mỏi hết sức, đặc biệt là người đứng đầu như phải lo đủ mọi chuyện, trán lại có thêm mấy nếp nhăn, đương nhiên phải dùng công phu sư tử ngoạm rồi: “Đương nhiên càng nhiều càng tốt, mọe nó biết mấy gã nước ngoài kia khốn nạn thế nào đâu, bọn em mệt như chó ấy, mấy ngày nay em tiếng muốn ói máu luôn.”

      Trung Quốc đứng trong sân bay bô bô như vậy, làm mọi người ngang qua thi nhau nhìn, vẫn chẳng hề quan tâm, chỉ lo phàn nàn trách móc.

      Mạc Kỳ: “Về rồi .”

      Tiểu Hoa híp mắt cười: “Rồi rồi, ông chủ gì cũng nghe hết.”

      Bảy giờ sau máy bay hạ cánh xuống Nam Thành, các nhân viên ai về nhà nấy, Tiểu Hoa kéo va li về nhà, còn chưa lên lầu nghe tiếng chó sủa, mười giờ khuya rồi, cả tòa nhà này có ai nuôi chó, tiếng chó sủa từ đâu chui ra vậy?

      Tiểu Hoa nhìn quanh, thấy trong màn đêm thoáng có bóng người, dáng người rất cao, chạy chầm chậm, trong tay cầm sợi dây thừng, con chó to chạy trước.

      Chỉ liếc qua giây, Tiểu Hoa nhìn nữa, kéo vali nặng trịch vào thang máy.

      Sau khi có việc làm dọn khỏi khu chung cư, khi đó khu trung tâm phầm mềm mới xây xong, phòng ở xung quanh đắt lắm, hỏi ý kiến Mạc Kỳ rồi mua trả góp căn hộ.

      Về đến nhà chuyện đầu tiên là tắm rửa, tắm xong quấn tóc ướt lại, uống lon bia lạnh, sau đó có thể nằm lăn ra ngủ biết trời biết đất gì nữa. Nhưng lại được như ý, vì chó vẫn sủa mãi như thế.

      Mình nhớ nhà đối diện có ai ở mà? Tiểu Hoa lau bọt bia nơi khóe miệng, mở cửa ra xem.

      Đúng là tiếng chó sủa từ nhà đối diện, càng đến gần càng nghe hơn, Tiểu Hoa nhấn chuông cửa, người bên trong mở cửa mà vọng ra: “Có chuyện gì thế?”

      Tiểu Hoa : “Nhà ồn quá, ảnh hưởng đến chuyện nghỉ ngơi của tôi, xin giữ yên lặng.”

      Người bên trong gì, ngay cả chó cũng thôi sủa. Tiểu Hoa hài lòng, định về nhà ngủ. Nhưng vừa xoay người cánh cửa sau lưng liền mở ra, đầu tiên là con chó bước ra, mình dài còn bốn chân ngắn ngủn, con mắt đeo băng đen giống như hải tặc, con mắt còn lại mở to, trông cũng dễ thương.

      Tiểu Hoa cứ tưởng mình nhìn lầm.

      Chú chó oai phong bước vòng quanh chân , cúi đầu ngửi ngửi, sau đó yên lặng quay về ngồi bên chân chủ nhân.

      Tiểu Hoa từ đầu chú chó nhìn lên, quần bóng rổ, áo bóng rổ, số mười.

      Chủ nhân của chú chó lạnh nhạt giơ tay về phía : “Khéo đấy, Hứa Bình An.”

      Tiểu Hoa tin được: “Sao lại ở đây?”

      “À, về từ mấy hôm trước.” Người kia hỏi: “Có muốn vào uống trà ?”

      “Đúng là cái ngày…”

      Chú chó dễ thương tròn mắt nhìn lên, Tiểu Hoa kìm lại hai chữ phía sau, đóng sầm cửa lại. Thẩm Hi Tri dùng mũi chân đá Bạo Bạo: “ mày được sủa ầm lên rồi mà, xem , người ta tức giận rồi.”

      Bạo Bạo ư ử mấy tiếng, theo vào nhà.

      ***

      Tiểu Hoa cầm di động gọi điện, thấy bên kia nghe máy liền hét lên: “Hứa Đống em biết Thẩm Hi Tri về rồi phải ?”

      “Em có biết đâu.” Hứa Đống .

      “…” Tiểu Hoa gằn giọng: “Em, bây giờ, qua đây liền cho chị!”

      Nửa giờ sau Hứa Đống đến, bị chị đánh cho trận, Tiểu Hoa chỉ vào cửa : “ ta về rồi, giờ ở nhà đối diện! phải em ma à?”

      Hứa Đống than khóc: “A a a chị buông ra buông ra mà, em biết đó!”

      Phòng cách tốt, Hứa Đống ồn ào làm chú chó nhà đối diện lại kêu lên, Hứa Đống giật mình: “Bạo Bạo! Là Bạo Bạo phải ?”

      Tiểu Hoa mở cửa đá Hứa Đống ra ngoài: “Em giải quyết việc này ngay , tháng sau cắt tiền tiêu vặt!”

      Đối với kẻ vô công rồi nghề như Hứa Đống tiền tiêu vặt hàng tháng chị cho là nguồn kinh tế quan trọng để tán , thế nên cậu đành xụ mặt gõ cửa nhà đối diện.

      Thẩm Hi Tri là cười mở cửa ra, vừa định liền bị Hứa Đống bịt miệng đẩy vào. Đóng cửa xong mới dám thở mạnh, : “ hai, em bị hại thảm rồi.”

      Thẩm Hi Tri : “Ai bảo em lừa chị làm gì, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là em .”

      Hứa Đống lắc đầu: “Em dám với chị, bây giờ chị càng ngày càng hung dữ, nếu chị về nhà mẹ em còn phải nhường nữa là.”

      Bạo Bạo điên cuồng liếm ống quần Hứa Đống, Hứa Đống bế nó lên hôn hít: “Nhớ tao muốn chết phải Bạo Bạo bé !”

      Bạo Bạo ngẩn ra, Thẩm Hi Tri cười : “? Nó nặng lắm rồi.”

      , giờ phải làm sao?” Hứa Đống hỏi ý kiến.

      Thẩm Hi Tri vỗ vai Hứa Đống: “ có gì, sau này em cần qua đây nữa.”

      ***

      Đêm đó Tiểu Hoa ngủ ngon, đúng hơn là ngủ, mặc dù Mạc Kỳ cho tổ của nghỉ ngày, nhưng sáng tinh mơ hôm sau Tiểu Hoa đến công ty. Bảo vệ ngoài cổng còn tưởng xảy ra chuyện gì, nếu sao lại đến sớm vậy chứ?

      Tiểu Hoa vào phòng làm việc trước tiên pha ly trà, nhiều năm vậy rồi nhưng vẫn quen uống cà phê, mỗi lần muốn tỉnh táo đều uống trà đặc, dù sao hiệu quả cũng giống nhau.

      Đợi đến giờ làm mọi người giật mình thấy Tiểu Hoa ngồi ghế xoay, rối rít chạy lại hỏi thăm: “Hoa tỷ, sao chị lại đến đây? phải hôm nay được nghỉ à?”

      Nhiều người hỏi quá, Tiểu Hoa đành bịa lí do: “Trong nhà hết nước.”

      Người ở phòng kinh doanh đến : “Chuyên gia đến rồi, nhưng tổng giám đốc Mạc ở đây, phiền Hoa tỷ ra mặt giúp.”

      Tiểu Hoa cười ha ha: “ Mạc Kỳ gọi điện cho tôi, dám nhờ sao dám thẳng với tôi chứ! Hôm qua ta gì cả, trong nhà tôi hết nước nên mới đến đây, tôi còn trong thời gian nghỉ phép!”

      em trong phòng kinh doanh cười gọi điện rồi đưa máy cho Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nghe máy, Mạc Kỳ bất đắc dĩ : “Phải công tác gấp nếu cũng chẳng phiền đến em làm gì, mong em thương xót, giúp mà.”

      Tiểu Hoa ồ lên: “Tính tiền làm thêm giờ ?”

      “Tính!”

      “Vậy là được.”

      Thế là thay tổng giám đốc đón người, trước cửa thang máy gặp bạn tốt, là trưởng bộ phận kinh doanh – Mai Tâm. Mọi nhân viên đều biết trong công ty game Thiên Thành có hai ‘chị đại’, là Hoa tỷ và Mai Tâm, thể chọc vào hai người này, mà đương nhiên, chọc vào nhân viên dưới quyền họ cũng có kết cục tốt lành gì.

      Mai Tâm và Tiểu Hoa khác biệt vô cùng, Tiểu Hoa làm bên kỹ thuật, hàng năm đều ăn mặc tuềnh toàng. Còn Mai Tâm sao, theo lời của Tiểu Hoa công việc của ấy là ngày ngày gặp gỡ khách hàng, thế nên phải ăn diện trang điểm mới có lợi cho việc kinh doanh. Mai Tâm có thể coi là đóa hoa hồng trắng trong Thiên Thành, thậm chí là trong lòng cánh đàn ông con trai bên phần mềm máy tính. Dù có vội vã thế nào, dù thời tiết ra sao vẫn luôn mặc váy ngắn áo sơ mi tơ tằm, tóc quăn, giày cao và nước hoa thơm ngát, thiếu thứ cũng được.

      Mai Tâm liếc móc khóa hình búp bê màu hồng điện thoại Tiểu Hoa, có thưởng thức gì cả, còn là quà tặng đại trà của Mc Donalds nữa chứ. nhấn tầng 1, với Tiểu Hoa trong thang máy: “Tôi thấy cậu đúng là muốn gả chồng rồi.”

      Tiểu Hoa nhìn bóng đèn đỉnh đầu: “Tôi nghe cậu gì cả.”

      Nếu được để ý, vậy nàng cũng khách khí nữa, Mai Tâm vươn tay qua, mục tiêu là ngực Tiểu Hoa, móng tay sơn đỏ nhéo nhéo, chế giễu: “Tôi thấy sau này cậu chỉ gả được cho mấy gã bên phần mềm thôi, nghe bên đó chuộng ngực-lép.”

      “…” Tiểu Hoa kéo cổ áo nhìn chút, lại nhìn Mai Tâm, sau đó giơ tay định chụp lên cái bánh bao khổng lồ.

      Mai Tâm cười tránh , nhắc nhở: “Đến nơi rồi, đừng nghịch nữa.”

      Tiểu Hoa quan tâm, bám lấy Mai Tâm buông. Thế nên khi cửa thang máy mở ra, mọi người nhìn thấy hai chị đại cầm lấy … của đối phương. Khụ!

      Tiểu Hoa lập tức buông tay, Mai Tâm cũng trở về trạng thái đón khách: “Mọi người đến sớm , phải để chúng tôi xuống đón mới đúng. Xin tự giới thiệu, tôi là Mai Tâm phòng kinh doanh, còn đây là Hứa Bình An phòng kỹ thuật, chúng tôi…”

      Tiểu Hoa nhìn mấy người trước mặt, là nhóm nam nữ tây trang giày da thẳng thớm, trong tay đều cầm laptop, giống như các trạch nam làm bên phần mềm trong công ty họ, đây đúng là tinh .

      Chỉ nhìn cái, ngờ lại nhìn thấy ‘kinh hãi’.

      Tiểu Hoa kêu lên: “Sao lại ở đây!”

      Mai Tâm quay lại nhướng mày nhìn Tiểu Hoa, thấy Tiểu Hoa tức giận, Mai Tâm đành phải giải thích với các chuyên gia: “Hôm nay ấy bị cảm, uống thuốc quá liều nên bình thường.”

      Thẩm Hi Tri cười: “Em chuyện với đúng ?”

      Tiểu Hoa xoa mặt: “ có, em uống thuốc quá liều.”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42: Trở lại bình thường

      Hội nghị sau đó Tiểu Hoa nghe lọt nửa chữ, đều do Mai Tâm chủ trì, Tiểu Hoa viện cớ vệ sinh gọi điện cho Mạc Kỳ: “ cũng biết Thẩm Hi Tri về phải ?”

      Đối diện với câu chất vấn của Tiểu Hoa, Mạc Kỳ cười: “ ngờ lại trùng hợp như vậy.”

      cố ý phải ?”

      có.” ta : “Em cũng đừng để ý quá làm gì, nếu em thua đấy.”

      Từ nhà vệ sinh ra liền bắt gặp nhân vật chính trong cuộc gọi vừa rồi. Tiểu Hoa : “Thẩm Hi Tri, mọi người giải quyết công việc, có quen biết hay chẳng có ý nghĩa gì cả.”

      Thẩm Hi Tri rửa tay, nghe tiếng: “Được thôi.”

      Tiểu Hoa ngẩn người, nghĩ thầm về nước chỉ để làm việc thôi sao.

      Thẩm Hi Tri lau tay, cười khỏi.

      Tiểu Hoa: “…”

      Buổi tối Mai Tâm đặt bàn ở nhà hàng, Tiểu Hoa phải cùng mọi người. bàn tròn lớn, vừa vặn ngồi đối diện Thẩm Hi Tri, các món ăn lần lượt đưa lên đều xoay cho khách thưởng thức trước rồi mới đến chủ nhà. bàn này Tiểu Hoa thích ăn gì, thích ăn gì trong lòng người nào đó đều biết , thế nên mặt tỉnh bơ dừng trước món thích ăn rất lâu, gắp miếng ‘ngon ’, rồi lại gắp thêm miếng nữa.

      Có nhiều món tính theo đầu người, mỗi người chỉ được phần, nếu Thẩm Hi Tri ăn nhiều hơn đương nhiên Tiểu Hoa có phần.

      Món ăn cuối cùng cũng đến nơi, hớn hở giơ đũa, lại phát … Hết mất tiêu rồi!

      Tiểu Hoa tức giận lườm người nào đó, mọi người ở đây đều vô tư, biết hai người chiến tranh ngầm. Mai Tâm chọc chọc Tiểu Hoa: “Cậu sao vậy?”

      Đại diện bên kia cũng pha trò: “Tiểu Thẩm ở Mỹ nhiều năm rồi, còn chưa thích ứng với cuộc sống trong nước, haha.”

      Tiểu Hoa bực mình đặt đũa xuống, với Mai Tâm: “Tôi ăn!”

      Mai Tâm vỗ vai : “Lát về chị mời ăn mì thịt bò, ở quán thích ăn nhất ấy.”

      Thế là Tiểu Hoa chẳng thèm quan tâm nữa, cả bữa ăn nhìn Thẩm Hi Tri như xem xiếc khỉ. Sau đó lại có bánh trứng mang lên, như thường lệ xoay qua chỗ khách trước tiên, nhưng tay Thẩm Hi Tri lại xoay bàn ngược lại, bánh trứng dừng trước mặt Tiểu Hoa.

      : “Cái này nhường em ăn trước.”

      biết , trước đây trứng gà gom góp được đều mang chợ, khi vào thành phố lại kịp mang những quả trứng cuối cùng trong nhà nội, về sau trứng gà trong nhà đều dành cho Hứa Đống ăn, nên trong lòng vẫn luôn nhung nhớ. ra thứ bé con kia thích ăn nhất phải là bào ngư tổ yến gì cả, mà chính là trứng gà, dù nấu món gì đều thích ăn.

      Mai Tâm cũng thấy bực mình, có ý gì vậy! Coi thường người ta quá! Vừa nãy ăn bào ngư sao nhường, giờ lại bố thí cái bánh trứng gà?

      đè tay Tiểu Hoa xuống, cười : “Hoa tỷ nhà tôi bị dị ứng trứng gà.”

      Thẩm Hi Tri nhìn Tiểu Hoa: “Em giận à?”

      Tiểu Hoa cứng họng trả lời được, chọc em vui vẻ như thế chẳng lẽ em được giận?

      Thẩm Hi Tri cầm ly rượu đứng dậy, giơ về phía , : “Đừng giận, đùa em chút thôi, sau này chúng ta đều là đồng nghiệp.”

      xong cũng giơ ly về phía Mai Tâm.

      Thế nên Mai Tâm và Tiểu Hoa cũng phải nâng cốc cùng Thẩm Hi Tri.

      Như vậy là giảng hòa, đều là người trẻ tuổi, giờ lại làm việc cùng nhau nên nhanh chóng thân quen, cũng đổi cách xưng hô thành Mai Tâm và Hoa tỷ.

      “Hoa tỷ?” Lúc ra về Thẩm Hi Tri sau Tiểu Hoa, khẽ cười tiếng.

      Còn đặc biệt bên tai trái , Tiểu Hoa nghe thấy nhưng thèm để ý.

      Hôm nay Thẩm Hi Tri lái xe tới, vỗ vai Tiểu Hoa: “Có muốn về cùng ?”

      Vai Tiểu Hoa run lên: “ thuận đường.”

      Mai Tâm gọi chiếc xe, kéo Tiểu Hoa ngồi lên.

      đường, Mai Tâm hỏi : “Hai người có quen nhau từ trước vậy?”

      Tiểu Hoa: “.”

      Tiểu Hoa bảo taxi dừng trước siêu thị ngoài tiểu khu, tạm biệt Mai Tâm, vào trong mua ít đồ. Lúc vào khu nhà ở nhìn chỗ tối qua Thẩm Hi Tri chạy bộ, sau đó xách đồ ăn lên lầu, lại thấy Bạo Bạo ngồi trước cửa nhà , thấy về liền chạy đến đón, cái đuôi vung vẩy.

      Tiểu Hoa cười ngồi xuống, ôm Bạo Bạo vào lòng vuốt ve. Bạo Bạo còn giả bộ ‘lạnh lùng’ như hôm qua nữa, vui vẻ ở trong lòng xoay tới xoay lui, nhón chân liếm mặt Tiểu Hoa. Tiểu Hoa mềm lòng, : “Được rồi được rồi, nào, chị mua đồ ăn ngon cho mày đấy.”

      Vừa nãy vào siêu thị ra toàn mua đồ ăn cho Bạo Bạo, thức ăn dành cho chó, bánh sữa, còn có đồ chơi cho chó nữa. Đầu tiên Bạo Bạo ‘tuần tra’ nhà Tiểu Hoa vòng, ngay cả góc khuất cũng tỉ mỉ nghiên cứu, sau đó vào WC giải quyết nỗi buồn, cuối cùng mới gặm lấy đồ chơi, tỏ vẻ ‘em rất thích nó”.

      Tiểu Hoa bóc hộp đồ ăn, cầm muỗng xúc cho nó từng miếng, người chó vô cùng thân thiết, mãi tới khi Thẩm Hi Tri đến gõ cửa đòi chó. Nhưng Bạo Bạo cứ nằm ì sô pha chịu , gì cũng đứng dậy, miệng còn ư hử đáng thương. Thẩm Hi Tri bất đắc dĩ nhìn Tiểu Hoa, hỏi: “ có thể vào ngồi lát được ?”

      Hôm nay có quá nhiều bất ngờ, làm quên mất chuyện.

      Năm đó khi bọn họ chia tay ra vẫn còn giữ liên lạc, làm người làm bạn bè bình thường, đôi khi vẫn quan tâm nhau chút, khi ấy có thể làm vậy, sao bây giờ lại thể?

      Tiểu Hoa né sang bên: “Vào .”

      Thẩm Hi Tri vào.

      “Uống gì ?” hỏi.

      “Có bia ?”

      Tiểu Hoa đưa lon Coca lạnh qua, Thẩm Hi Tri bật cười: “ biết làm chuyện xấu, có cần phải đề phòng như vậy ?”

      Tiểu Hoa đổi đề tài: “Sao tự nhiên lại quay về?”

      Thẩm Hi Tri : “Ở nước ngoài vô vị.”

      “Sao lại thế.” Tiểu Hoa .

      “Ừ, đó là ‘ danh nghĩa’ mà thôi.” Thẩm Hi Tri cúi đầu nhìn Tiểu Hoa: “ ra là trong lúc dọn nhà tìm được phong thư, nên mới quay về.”

      Tiểu Hoa nghịch cái che mắt của Bạo Bạo, chợt dừng lại.

      Thẩm Hi Tri ôm lấy Bạo Bạo: “Muộn rồi, chúng ta về thôi.”

      ***

      Hôm sau hai người chạm mặt ngoài cửa, Thẩm Hi Tri : “ tiện đường chở em luôn?”

      Tiểu Hoa lắc đầu: “Em xem bus.”

      Hôm nay phòng kỹ thuật lại tập hợp, sáng sớm vô cùng náo nhiệt, từ xa có thể nghe thấy nhóm người ‘Hoa tỷ’ hai ‘Hoa tỷ.”

      Thẩm Hi Tri đương nhiên đến sớm hơn Tiểu Hoa, vào thang máy cùng mấy người trong phòng kỹ thuật, nghe cậu trai bốn mắt : “Ồ, ‘ăn’ mới tới à.”

      Thẩm Hi Tri đơ ra lát, cười : “Vâng, mới tới.”

      “Ở phòng nào vậy?” Mọi người đều tò mò, chàng đẹp trai này làm kỹ thuật à? Hay trong tổ mỹ thuật?

      Vừa lúc thang máy đến nơi, ra gặp Mai Tâm, Mai Tâm giới thiệu các thành viên trong phòng kỹ thuật, sau đó Thẩm Hi Tri lần lượt bắt tay với bọn họ, nghe bọn họ : “Chào ‘ăn’, hoan nghênh hoan nghênh.”

      Cảm giác này kì diệu, giống như có biệt đội Tiểu Hoa chuyện với vậy, cũng theo: “Chào các ‘ăn’, hợp tác vui vẻ.”

      Đến khi Tiểu Hoa tới công ty, nghe Thẩm Hi Tri bắt đầu thay từ ‘’ bằng ‘ăn’.

      (Bạn còn nhớ đoạn Thẩm Hi Tri dạy Tiểu Hoa đánh vần chứ? Tiểu Hoa khi ấy tiếng địa phương, nên đọc ‘’ thành ‘ăn’.)

      Trong ấn tượng của chưa bao giờ tiếng địa phương cả, từ tiếng phổ thông tiêu chuẩn, sau lại tiếng giống như tiếng mẹ đẻ vậy.

      Đến tối mọi người ở lại tăng ca, chỉ có mình phòng kỹ thuật hết việc, tám giờ về. Mai Tâm lôi kéo Tiểu Hoa chuẩn bị đồ ăn khuya, Tiểu Hoa xua tay: “Hôm nay tôi có việc.”

      Thế là chị đại dẫn đám đàn em quét thẻ tan làm.

      Tăng ca đến khi xong việc trời cũng vừa rạng sáng, Thẩm Hi Tri dừng xe nhìn lên, nhà Tiểu Hoa có ánh đèn, chắc hẳn ngủ. ngờ vừa quay đầu lại thấy có hai người nghiêng ngả vào tiểu khu, còn dựa sát vào nhau cười đùa. Thẩm Hi Tri híp mắt nhìn, người trong đó chắc chắn là Tiểu Hoa, còn người kia là ai?

      Đến khi lại gần vẫn nhận ra, nghe Tiểu Hoa : “Vương Tiểu Bàn cậu mua thêm rượu , nhà tôi có đồ nhắm!”

      tay Thẩm Hi Tri kéo lấy con ma men Tiểu Hoa về phía mình, lại nhìn gã đàn ông đô con cao gần bằng mình, hỏi: “Cậu là Vương Tiểu Bàn?”

      Tiểu Hoa cười giới thiệu: “Tiểu Bàn, cậu còn nhớ ? ‘Ăn’ ta là Thẩm Hi Tri trước đây hay bắt nạt tôi đấy!”

      Thẩm Hi Tri còn gì để , nhắc nhở: “Em nhớ lầm rồi, là Vương Tiểu Bàn bắt nạt em mới đúng.”

      Tiểu Hoa lắc đầu: “ có, Tiểu Bàn tốt với em lắm.”

      Vương Tiểu Bàn còn béo nữa từ từ nhớ lại: “Thẩm Hi Tri?”

      Sau đó lại nhớ về rất nhiều rất nhiều năm trước, có cậu bé sạch kiêu ngạo tên Thẩm Hi Tri.

      phải ra nước ngoài rồi à?” Vương Tiểu Bàn hô lên.

      Thẩm Hi Tri giơ tay: “ lâu gặp.”

      Hai bàn tay lắc lắc, trong mắt hai người đều có thứ ánh sáng tên.

      ***

      Hai người đàn ông đưa Tiểu Hoa lên lầu, Tiểu Hoa vừa đặt lưng lên giường liền ngủ. Thẩm Hi Tri và Vương Tiểu Bàn đứng ngoài cửa, quan sát đối phương.

      “Hai người…”

      Vương Tiểu Bàn cười gãi đầu: “Trước khi tôi nhập ngũ có đến Nam Thành khám mắt, cùng mẹ tôi đến thăm ấy, sau này dần dần liên lạc.”

      Thẩm Hi Tri nhìn người đàn ông lần nữa: “Cậu nhập ngũ?”

      Vương Tiểu Bàn gật đầu: “Học giỏi nên chỉ có con đường này thôi.”

      “Vậy giờ sao rồi?”

      “Mở câu lạc bộ quyền .” ta .

      Thẩm Hi Tri: “Khi nào rảnh đấu trận.”

      “Được.”

      Ánh mắt hai người đàn ông như lóe tia điện, sau đó dời .

      Hôm trước uống nhiều nên hôm sau Tiểu Hoa suýt muộn giờ, chạy như bay ra cửa thấy Thẩm Hi Tri cũng muộn giống . Thẩm Hi Tri vừa mở miệng làm muốn điên lên: “Em cần vội, lên xe ‘ăn’ , ‘ăn’ đứng đây chờ em mà.”

      Da gà Tiểu Hoa rơi đầy đất, run người đứng dưới nắng: “Đừng có nhái giọng em.”

      Thẩm Hi Tri đứng sau lưng , giơ tay vuốt tóc , tựa như ngày trước. Tiểu Hoa quay đầu, nghe : “Ăn’ phải học theo cách chuyện của em.”

      Tiểu Hoa chịu nổi, thèm để ý tới .

      Thẩm Hi Tri thấy chọc thú vị, tiếp: “Sao nào, được à?”

      Tiểu Hoa trầm mặc.

      Thẩm Hi Tri : “Em còn nhớ trước đây đổi giọng thế nào ?”

      Tiểu Hoa nhớ lại, lúc mới lên tiểu học tiếng địa phương nên bạn học thích chơi với , là đồ nhà quê, nhưng khi ấy quan tâm, cũng muốn đổi. Sau này Thẩm Hi Tri dạy viết chữ thư pháp, dần dần theo giọng .

      Nhưng tại sao bây giờ lại đổi về giọng cũ?

      Tiểu Hoa nắm dây an toàn, bởi vì làm giận bỏ , còn quản nữa nữa nên lại bắt đầu tiếng địa phương, để lúc nào cũng có thể nhớ đến ngày xưa dẫn ra sông bơi lội, đánh nhau với Vương Tiểu Bàn, chăm gà mẹ giúp nội.

      Xe chạy vào công ty, dừng trong gara. Thẩm Hi Tri quay đầu nhìn Tiểu Hoa, : “Miễn em vui là được, lần này bắt em sửa giọng nữa.”

      Nhưng hôm nay, toàn bộ phòng kỹ thuật như bị pháo oanh tạc, vì câu đầu tiên Hoa tỷ nhà bọn họ là: “Này Bốn mắt, dây giày của ‘’ tuột rồi kìa.”

      Mọi người còn chưa bừng tỉnh, lại nghe Hoa tỷ gọi điện: “Mai Tâm trưa nay cậu rảnh ? Vương Tiểu Bàn bảo tôi với cậu cuối tuần này bên câu lạc bộ đấu với mấy ‘’ chàng cơ bắp, ?”

      Cuối cùng, Hoa tỷ chỉ vào mang thai bên tổ mỹ thuật: “Tiểu Mỹ bụng em lớn như vậy rồi sao còn ngồi đây? Về nhà dưỡng thai nhanh!”

      khí áp lực nặng nề, Thẩm Hi Tri đến rót nước uống, bị cái khí nặng nề này làm cho choáng, ánh mắt nhìn về Hứa Tiểu Hoa, sau đó phun ngụm nước trong miệng ra.

      Vì Bốn mắt vỗ vai Thẩm Hi Tri: “Hoa tỷ nhà chúng ta hình như lại quên uống thuốc.”

      Thẩm Hi Tri cười lắc đầu: “Đây mới là lúc bình thường của ấy.”

      Em vui là được, lần này bắt em sửa giọng nữa, nhưng sao em lại sửa?

      Có phải là, em cũng vui vì quay về, đúng ?

      Hứa Bình An.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 43: Bệnh thấy máu là choáng

      Tiểu Mỹ tổ mỹ thuật sắp tới ngày sinh cầm bút cười : “Ở nhà rảnh có việc gì, chẳng bằng đến công ty bồi dưỡng nghệ thuật cho con em còn hơn.”

      Tiểu Hoa nhìn Thẩm Hi Tri, chỉ huy Bốn Mắt: “ lấy cho Tiểu Mỹ cái gối tựa.”

      Bốn Mắt thở dài tiếng, lấy gối tựa của mình đưa cho Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ giơ tay nhận lấy, chợt nhíu mày, : “Hoa, Hoa tỷ, hình như em…”

      Phòng kỹ thuật và tổ mỹ thuật cùng ở tầng, cộng thêm Thẩm Hi Tri bắn đại bác cũng tới, Tiểu Hoa lắp bắp: “Em em em…”

      Tiểu Mỹ: “Em sắp sinh rồi.”

      tiếng kêu đau đớn vang lên, mọi người xung quanh sững sờ.

      Tiểu Hoa nắm chặt tay ép mình phải bình tĩnh, nhưng chuyện bất ngờ xảy đến như vậy, cũng rất sợ hãi. Tiểu Mỹ kéo tay Tiểu Hoa: “Hoa tỷ, em đau quá…”

      Từ khi bắt đầu đau tới lúc sinh còn rất lâu, hiểu sao trong đầu Thẩm Hi Tri lại nhớ đến câu như vậy, ngồi cạnh Tiểu Mỹ, : “Đừng sợ, tôi lập tức gọi xe cứu thương.”

      Tiểu Mỹ gật đầu, vẫn nắm chặt cổ tay Tiểu Hoa như cũ. Tiểu Hoa vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, động viên: “Đúng đúng, đừng sợ, bọn chị đều ở đây mà.”

      Công ty cách xa trung tâm thành phố, giờ lại là giờ cao điểm, nếu tự ý lái xe đưa Tiểu Mỹ bệnh viện đường có thể gặp chuyện may, chi bằng gọi xe cứu thương đến, có bác sĩ hộ lí chuyên nghiệp chăm sóc, đây mới là cách lo lắng chu toàn nhất cho Tiểu Mỹ.

      Mai Tâm nghe tin từ lầu chạy xuống, thấy Tiểu Hoa mặt trắng bệch đứng cạnh Tiểu Mỹ, Tiểu Thẩm đẹp trai nắm cổ tay Tiểu Mỹ cười : “Nào, nắm tay tôi , tay ấy gầy như vậy sắp bị bẻ gãy rồi.”

      Mặc dù cười, nhưng lại cố sức gỡ cổ tay Tiểu Hoa có vết bầm ra, sau đó còn nghiêm túc kiểm tra cẩn thận.

      đám trạch nam cùng mấy chưa từng có kinh nghiệm sinh nở cứ thế vây quanh Tiểu Mỹ chờ tới khi xe cứu thương đến. Mặc dù xe cứu thương được quyền ưu tiên, nhưng cũng bị chặn trong dòng xe nhúc nhích được. Tới khi xe đến Tiểu Mỹ còn sức để hét nữa, tay nắm lấy Thẩm Hi Tri cũng lỏng dần, gần đây trời nắng nóng, ấy mặc chiếc váy bầu màu vàng nhạt, máu đỏ theo hai chân chảy xuống.

      Thẩm Hi Tri che mắt Tiểu Hoa, : “Đừng nhìn.”

      Tiểu Hoa thấy người lạnh toát, hai mắt hoa lên, còn chưa hiểu tại sao lại thế bất chợt bị bàn tay to lớn che mắt. Nhưng trong khí có mùi máu, chợt nhớ về hình ảnh Trần Ái Lệ ngồi trong vũng máu năm xưa.

      Chìm trong sợ hãi, nắm chặt tay . Thẩm Hi Tri dẫn sang bên, phía sau đoàn người xúm lại đỡ Tiểu Mỹ lên cáng, lại hỏi xem ai cùng ấy lên xe cứu thương, chỉ có mình Thẩm Hi Tri bên tai : “Em thấy thế nào?”

      Tiểu Hoa hít sâu: “Em sao.”

      Thẩm Hi Tri quay đầu nhìn sàn nhà dính máu, : “Đừng mở mắt ra, đợi lau sạch .”

      căng thẳng , lúc tìm cây lau nhà còn nhìn , thấy Tiểu Hoa vẫn yên lặng đứng gần cửa sổ, hai mắt nhắm chặt.

      ngoan ngoãn yên tĩnh như vậy, bao lâu rồi chưa thấy?

      Tiểu Hoa cho Thẩm Hi Tri biết, là mặc dù nhắm mắt, nhưng vẫn có thể tưởng tượng những hình ảnh kia, máu tanh đỏ càng ngày càng nhiều, tràn ngập ánh mắt , chợt đầu thấy choáng váng, ngã xuống, trán va vào cửa sổ.

      ***

      Thẩm Hi Tri bế Tiểu Hoa chạy ra ngoài giống như cảnh trong phim thần tượng vậy, Mai Tâm theo xe cứu thương, ‘chị đại’ còn lại cứ thế được bế công chúa ra, Bốn mắt thầm: “Hôm nay là ngày gì vậy trời?”

      Sau đó đám đông lại chạy hỗ trợ, có người đề nghị xe cứu thương quay lại, đưa Hoa tỷ đến bệnh viện luôn.

      Thẩm Hi Tri né tay của mấy chàng tốt bụng, đặt Tiểu Hoa vào trong xe, : “ ấy thấy máu là choáng, phải chuyện to tát gì đâu, tôi đưa là được rồi.”

      Xe lao , để lại đám trạch nam hai mặt nhìn nhau: “Sao ta biết Hoa tỷ thấy máu là choáng?”

      Thế là tiểu Mỹ nằm ở khoa phụ sản lầu , Tiểu Hoa nằm trong phòng đơn lầu dưới. Lầu tiểu Mỹ được đưa vào phòng mổ, Mai Tâm nghe tin xuống dưới thăm bệnh. Vừa đến cửa phòng liền phát ngồi cạnh giường phải người công ty họ, mà là tiểu Thẩm đẹp trai mới gặp có mấy lần thôi?

      Đầu Tiểu Hoa quấn băng trắng, tay truyền nước còn mê man, Thẩm Hi Tri cứ thế im lặng ngồi cạnh . đường chở đến bệnh viện mấy lần gặp đèn đỏ, cũng nhìn như thế, nhìn máu trán chảy qua đuôi mắt, khuôn mặt trắng xanh.

      Từ khi phát phong thư liền bay trở về, trong khoảnh khắc gặp ở sân bay muốn qua xách bé con kia lên giáo huấn trận nên thân, nhưng khi ấy nghĩ làm thế tiện nghi cho quá, mà bây giờ thấy nằm ở đây, lại mềm lòng.

      Thẩm Hi Tri giơ tay lau vết máu khóe mắt , lẩm bẩm: “Cái bệnh thấy máu là choáng của em bao giờ mới đỡ được đây?”

      Mai Tâm đẩy cửa vào, hỏi: “Cậu ấy khi nào có bệnh này?”

      Thẩm Hi Tri thu tay lại: “Khi còn bé.”

      Mai Tâm ồ tiếng.

      Việc công ty còn bộn bề, sau khi tiểu Mỹ thuận lợi sinh hồng hào Mai Tâm liền quay về công ty, còn Tiểu Hoa để cho Thẩm Hi Tri chăm sóc. Câu đầu tiên Tiểu Hoa sau khi tỉnh lại là: “Mọe nó đau đầu quá.”

      giây sau bị Thẩm Hi Tri vỗ vào miệng.

      Lúc này mới nhìn người bên cạnh, gắng ngồi dậy. Hôm nay mặc đồ mỏng, áo bị xốc lên để lộ sợi dây đỏ bên hông. Thẩm Hi Tri liếc qua, chợt cười.

      giơ tay kéo áo giúp , xoa đầu cái: “Nằm xuống , em truyền nước.”

      Đó là sợi dây có những hạt châu may mắn trước đây tặng, sau này thấy đeo nữa, ra giấu ở đây.

      Thẩm Hi Tri : “Cuối tuần còn đấu quyền ? Em đừng , bác sĩ bảo phải nghỉ ngơi.”

      Tiểu Hoa nhìn kim truyền bàn tay: “Lúc Hứa Đống sinh ra em chỉ nằm ngày liền đưa cơm cho dì.”

      Thẩm Hi Tri : “Giờ lớn tuổi rồi, giống trước nữa.”

      Sau đó nhận được cái nguýt dài của Tiểu Hoa.

      ngồi xuống gọt táo cho , hỏi: “Sao lại chuyển ra ngoài?”

      Tiểu Hoa hừ hừ: “Hứa Đống cho biết à?”

      cười: “ lâu rồi liên lạc với Hứa Đống, em đừng mắng nó nữa.”

      ‘Lâu rồi’ chính là quãng thời gian sau khi bọn họ cắt đứt liên lạc.

      Tiểu Hoa đè nén cảm giác khổ sở trong lòng, : “ có dám phải Hứa Đống cho biết chỗ em ở ?”

      đưa táo cho : “Cái này đúng, nhưng chỉ lần đó thôi.”

      Tiểu Hoa cắn miếng, trái táo giòn ngọt, trong miệng đầy nước, : “Em dọn ra ngoài rồi, nó cũng ở thoải mái hơn. Công việc của em hay phải tăng ca đến tận đêm, nửa đêm về nhà sợ làm ồn bọn họ nghỉ ngơi, ba em mấy năm trước bị cao huyết áp, ngủ ngon bị choáng đầu.”

      “Nghe Hứa Đống Trần dạo này cũng phải nhường nhịn em?”

      Tiểu Hoa cười ha ha: “Học theo người ta chơi cổ phiếu, nợ như chúa chổm, còn phải trông vào em giúp bà ta trả nợ, đương nhiên dám la lối em nữa.”

      cần hỏi nữa, Tiểu Hoa nhất định giúp bà ta trả tiền, từ phải chịu đựng bà ta đay nghiến, giờ được dịp lên mặt, lớn, có việc làm lương cao, tương lai sáng lạn, đúng như dự đoán của bọn họ hồi còn học cấp 3.

      Tiểu Hoa tiếp: “Bà ta thế chấp nhà để vay, em bỏ được căn nhà đó, giúp bà ta trả, gần đây hình như khu đó chuẩn bị phá dỡ, sau này phòng ở em và Hứa Đống chia đôi, như thế em cũng thiệt.

      Thẩm Hi Tri nhìn , Tiểu Hoa như vậy, quen thuộc lại thêm chút sắc sảo, sống mạnh mẽ như thế làm thấy vui lây.

      xoa đầu , chợt thấy hãnh diện.

      Tiểu Hoa tránh được tay , nhíu mày lấy quả táo đánh , làm áo sơ mi trắng của dính bẩn, sau đó ôm bụng cười.

      ***

      Cũng chẳng phải vết thương nặng gì, Tiểu Hoa truyền nước xong liền xuất viện, gọi điện cho Mai Tâm : “Tôi đau đầu, xin nghỉ mấy ngày dưỡng bệnh.”

      Mạc Kỳ ở đây, Mai Tâm chẳng đối phó được với người mặt dày như Tiểu Hoa, đành vất vả điều hành công ty mình. Tiểu Hoa nhàn nhã vui vẻ, ở nhà ngủ ngày giống như bệnh nhân vậy, tới khi đói bụng mới xuống lầu kiếm gì ăn. Vừa ra khỏi cửa liền gặp Thẩm Hi Tri làm về, Thẩm Hi Tri vẫy : “Qua đây, nấu cơm cho em ăn.”

      là người quen Tiểu Hoa cũng ngượng ngùng, xỏ dép qua. Bạo Bạo vẫy đuôi đón , miệng còn ngậm đồ chơi mua bữa trước. Chỉ lát sau trong nhà thơm mùi thức ăn, biết Thẩm Hi Tri biết nấu ăn từ bao giờ. Thức ăn sắp lên bàn, đầu bếp Thẩm xắn tay áo : “Trừ Bạo Bạo ra em là người đầu tiên được thưởng thức tay nghề của đấy, vinh hạnh ?”

      Tiểu Hoa: “Em tin, đây là thủ đoạn tán tốt nhất đó.”

      Thẩm Hi Tri , múc cho chén canh, dáng vẻ ‘đàn ông đích thực’ làm Tiểu Hoa phải nhìn mấy lần.

      Trong bữa ăn Tiểu Hoa có điện thoại, là Mạc Kỳ, Mạc Kỳ : “Nghe em bị tai nạn lao động?”

      Tiểu Hoa cười: “Đúng vậy, tai nạn lao động có được thưởng ?”

      Mạc Kỳ : “Mai tan làm mời em ăn cơm.”

      “Ông chủ tốt.”

      Thẩm Hi Tri ngồi đối diện nghe được hai người gì, dù sao nhìn Tiểu Hoa cười làm thấy rất ngứa mắt. Cúp điện thoại rồi hừ tiếng: “Cái tên Mạc Kỳ này tốt đẹp gì đâu.”

      Tiểu Hoa cúi đầu cho Bạo Bạo ăn thịt: “ quen biết người ta, đừng vậy.”

      Ăn xong rồi về, Tiểu Hoa được Thẩm Hi Tri đưa cho hộp trái cây cắt sẵn, : “Sau này rảnh cứ qua ăn cơm, thêm người vui hơn.”

      Tiểu Hoa: “ sau .”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44: Tình cảm của Mạc Kỳ

      Thẩm Hi Tri lấy cớ Tiểu Hoa bị thương, sáng làm kéo vào xe mình, hai người đến công ty chạm mặt Mạc Kỳ trước cửa thang máy. nhiều năm gặp, học trưởng năm nào mặc áo sọc carô nay đổi thành âu phục chỉnh chu, đứng đối diện Thẩm Hi Tri, bắt tay : “ lâu gặp.”

      Bọn họ thân quen mấy, nhưng dù sao cũng biết nhau. Thẩm Hi Tri đáp lại: “Xin chào, lâu gặp.”

      Mạc Kỳ nhìn băng vải đầu Tiểu Hoa, hỏi gì thêm mà chỉ : “Lát qua phòng làm việc của chuyến.”

      Tiểu Hoa gật đầu.

      Phòng làm việc của Thẩm Hi Tri cùng tầng với phòng mỹ thuật, Tiểu Hoa ra, trong thang máy chỉ còn Thẩm Hi Tri và Mạc Kỳ. Hai người đàn ông nhìn thẳng về phía trước, lúc sau Mạc Kỳ mở miệng: “Lúc ấy nhận điện thoại của tôi rất ngạc nhiên.”

      Thẩm Hi Tri : “Tôi cũng rất ngạc nhiên, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn theo đuổi được.”

      Mạc Kỳ: “ phải là theo đuổi được, mà do với ấy.”

      Tại sao lại thế? Trong lòng mỗi người đều có phiền muộn, chợt có cảm giác cùng cảnh ngộ.

      Tiểu Hoa được bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay, dám tùy tiện chạm đến, Mạc Kỳ chờ cơ hội, Thẩm Hi Tri cũng thế.

      có cơ hội đâu.” Thang máy dừng lại, Thẩm Hi Tri bước ra.

      Tiểu Hoa dặn dò nhân viên làm việc xong lên tìm Mạc Kỳ, phòng làm việc của Mạc Kỳ ở tầng cao nhất, bình thường ít ai được lên đây.

      “Đầu em bị thương, có muốn thay thuốc ? Tối nay ăn cơm tiện thể đưa em luôn?” Mạc Kỳ hỏi.

      Tiểu Hoa: “ có việc gì, cần vội.”

      Mạc Kỳ nhìn : “ với em chuyện.”

      Tiểu Hoa bĩu môi: “Em biết rồi, nhất định là cho ấy biết.”

      Mạc Kỳ cười: “Đúng là biết cậu ta quay về, bên đó cậu ta rất nổi tiếng, tốt nghiệp xong làm việc ở Wall Street, lần này cậu ta tự nhiên nghỉ việc, trước khi về nước có gọi điện liên hệ với . Bình An, cậu ta cố ý đến công ty chúng ta làm việc.”

      Tiểu Hoa quan tâm đến mấy cái tài chính Wall Street gì gì đó, mấy năm nay cũng ép mình tìm hiểu đến chuyện bên Mỹ, nghe thế nhíu mày: “ ấy bị khùng à? Chạy về đây làm gì chứ?”

      “Dù cậu ta muốn làm gì, chỉ muốn thông báo với em chuyện,” Mạc Kỳ : “ cho phép cậu ta làm việc ở đây là để xem hai người còn khả năng hay , nếu có, muốn chính thức theo đuổi em.”

      Mới sáng ra Tiểu Hoa bị đơ toàn tập.

      “Chuyện gì vậy trời.” Tiểu Hoa đỡ trán, : “Đầu em choáng quá, có lẽ phải đến bệnh viện chuyến, tối nay ăn cơm được đâu.”

      Mạc Kỳ ngồi đối diện Tiểu Hoa, nhìn giả ngây giả ngô, im lặng . như thế nhiều năm rồi, dù ai muốn bày tỏ với , cũng đều lảng tránh như vậy. Vì thế ta dám xúc động, sợ mất mãi mãi.

      ta hiểu tại sao Thẩm Hi Tri lại chia tay , nhưng ta muốn dẫm lên vết xe đổ.

      Nhẫn nại rất khó, nhất là với mình thầm nhiều năm lại ngày ngày vẫn bên cạnh mình, trước đây biết có ai uy hiếp được mình, nên ta quan tâm đến thân phận, mà bây giờ Thẩm Hi Tri lại trở về, Mạc Kỳ thể lùi bước, dù thế nào cũng phải quyết tâm đến cùng.

      ta : “Điều hành tổ dự án do em quản lí, bảo Mai Tâm bàn giao cho em.”

      Tiểu Hoa ngơ ngác: “Này có bị gì vậy? Em làm bên kỹ thuật, lo chuyện máy tính, có biết gì đến sàn chứng khoán đâu chứ! Em là trạch nữ, giỏi ăn , cũng khéo léo như Mai Tâm, đùa gì vậy?”

      (Trạch nữ/ trạch nam: người suốt ngày ngồi trong phòng, ít giao thiệp với người ngoài.)

      Mạc Kỳ nhìn : “ trắng ra là muốn điều em đến bên cậu ta, thừa dịp này em hãy quan sát kỹ cậu ta, nếu hai người thành chẳng ngại ngần gì nữa.”

      Tiểu Hoa được lời nào.

      Mạc Kỳ tiếp: “Đó là điều duy nhất có thể làm, em trước đây từng thích cậu ta nên muốn làm em phải đau khổ, chờ đến khi em có quyết định ràng. Bình An, chơi, bây giờ rất nghiêm túc với em về kế hoạch tương lai của hai ta.”

      Cái gì là kế hoạch tương lai? Tiểu Hoa chợt đỏ mặt, cũng hiểu ánh mắt nghiêm túc của Mạc Kỳ.

      “Em, em làm việc.” Tiểu Hoa chuồn .

      Trước đây phải là hiểu, nhưng Mạc Kỳ ra, cũng vui vẻ nhàn nhã. Làm việc dưới tay Mạc Kỳ rất thoải mái, ta là ông chủ tốt, là đàn tốt, là bạn thân, nhưng hôm nay tất cả lại ngả bài… Trán Tiểu Hoa giật giật… Cảm thấy ngày lành bỏ .

      ***

      Lúc xuống gặp Mai Tâm, Mai Tâm có vẻ hả hê: “Nghe sếp để cậu thay tôi à? Vất vả rồi, tối nay tôi mời cậu ăn căn tin.”

      Sao dạo này nhiều người mời ăn cơm vậy chứ… Tiểu Hoa dựa vào người Mai Tâm, mệt mỏi.

      Mai Tâm chọc : “Nè, trước đây cậu biết tiểu Thẩm đẹp trai à?”

      “Biết.”

      “Quan hệ trước đây của các cậu thế nào?” Mai Tâm vô cùng tò mò.

      “Ở cùng khu chung cư, nhà đối diện, sau này lại thích nhau.” Tiểu Hoa uể oải .

      Mai Tâm kích động: “Vậy là quay về nối lại tình xưa?”

      “… phải.” Tiểu Hoa lắc đầu.

      Mai Tâm : “Có sếp chen ngang, chắc ta có cơ hội đâu.”

      “Im .” Tiểu Hoa đành phải quay về thông báo cho mọi người chuyện mình điều chuyển công tác, sau đó ôm máy tính lên lầu. Thẩm Hi Tri ngồi trong phòng uống cà phê, thấy vào chợt nhíu mày.

      Tiểu Hoa ngồi xuống ghế cạnh Thẩm Hi Tri, nhắn tin cho Vương Tiểu Bàn: [Tối qua bên đó đấu trận.]

      Thẩm Hi Tri ngả người về phía sau, đọc được hết.

      Thế là hỏi: “Tối ăn với Mạc Kỳ à?”

      xong còn cười hì hì, có vẻ vui lắm.

      Tiểu Hoa thèm để ý tới , làm nốt công việc của Mai Tâm.

      Ngày cứ thế qua , tan làm Thẩm Hi Tri với Tiểu Hoa: “Vừa lúc muốn vận động, cùng nhé?”

      Tiểu Hoa gật đầu: “Ừm.”

      Vương Tiểu Bàn mở câu lạc bộ quyền gần đấy, làm ăn cũng tốt, mọi người trong đó đều quen Tiểu Hoa, thấy đến đều cười vui vẻ. Tiểu Hoa thay đồ ra làm động tác khởi động, Vương Tiểu Bàn đưa cho hai cái bao tay, hỏi: “Tâm trạng tốt à?”

      Tiểu Hoa chỉ người nào đó: “Có muốn đấu trận ?”

      Thẩm Hi Tri hỏi Tiểu Bàn: “ ấy học bao lâu rồi?”

      “Từ khi khai trương câu lạc bộ.” Vương Tiểu Bàn .

      “Vậy mà dám thách đấu à?” Thẩm Hi Tri cười, hỏi Tiểu Hoa: “Ai thua phải mời người kia ăn khuya, được ?”

      Tiểu Hoa gật đầu.

      Chỉ trận đấu giao lưu mà thôi, con đánh được bao nhiêu chứ? Thẩm Hi Tri nhường , ban đầu còn ung dung cười, về sau bắt đầu thận trọng, cuối cùng là nghiêm túc. Tiểu Hoa đánh thắng được, đấm cuối cùng hét lên: “Sao lại làm mọi chuyện phức tạp lên như thế!”

      Thẩm Hi Tri phòng thủ nữa, để cho đấm vào ngực mình, lùi về sau mấy bước, tựa lên dây thừng bảo hộ. Mặt trầm lặng, hỏi: “Vậy sao em lại qua Mỹ tìm ?”

      Mọi người đứng xem vội tản , xen vào chuyện của người trẻ tuổi. Vương Tiểu Bàn đứng dưới đài nhìn Tiểu Hoa, mặt Tiểu Hoa đỏ bừng nhưng vẫn bướng bỉnh: “Em !”

      “Có muốn đưa bức thư kia ra ?” Thẩm Hi Tri hỏi.

      “Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ nữa.” Tiểu Bàn vỗ tay: “Thua phải chịu, Tiểu Hoa phải mời ăn khuya rồi, cứ vậy , mau tắm rửa thay quần áo.”

      Tiểu Hoa nghiêng người, cầm túi xách nhảy xuống đài. Vương Tiểu Bàn định đuổi theo lại bị Thẩm Hi Tri kéo lại: “ phải chuyện của cậu.”

      ***

      Thẩm Hi Tri ra thấy Tiểu Hoa lên taxi, chạy xe về nhà, Tiểu Hoa đóng chặt cửa, mặc gọi thế nào cũng mở. Lát sau ngoài cửa vang lên tiếng móng vuốt cào cào, Tiểu Hoa mở cửa cho Bạo Bạo vào, thấy trong miệng nó ngậm phong thư màu trắng.

      Màu trắng kia chói mắt, làm Tiểu Hoa muốn xé ngay lập tức, nhưng lại kìm được mở ra xem.

      Đúng thế, hồi học năm hai Mỹ, chuyến đó tiêu tốn hết tất cả tiền tiết kiệm của , chỉ vì muốn nhìn lần thôi, nhưng ngờ lại để cho người ta nắm thóp.

      Vì tức giận nên viết bức thư mắng chửi thậm tệ, ném vào khuôn mặt ngủ say như chết của , nhưng ra khỏi khách sạn rồi lại hối hận. có thẻ mở phòng vào được, đành ngồi đợi tới khuya, chờ trả phòng rồi chạy vào tìm, nhưng tìm thế nào cũng thấy nó, còn suýt nữa bị trễ giờ bay.

      Thẩm Hi Tri biết đứng trước cửa nhà Tiểu Hoa khi nào, : “Khi đó có thuê người giúp việc, bà ấy nghĩ là đồ quan trọng, để cùng với chồng quần áo, sau này dọn đồ mới phát , nhưng lại bỏ lỡ nhiều năm như thế. Hứa Bình An, nếu biết chuyện này sớm, phải tới giờ mới quay về.”

      Tiểu Hoa gì, ôm Bạo Bạo vào phòng ngủ.

      Hôm sau dù ở cửa nhà hay ở công ty, Tiểu Hoa đều coi như nhìn thấy Thẩm Hi Tri, lúc ăn trưa than thở với Mai Tâm: “Cậu thể thay tôi được à? Bây giờ tôi muốn gặp ấy.”

      Mai Tâm cười: “Cậu mà cũng có ngày này hả, thay, thay đâu.”

      Tan làm Tiểu Hoa nghe điện thoại Hứa Đống, về nhà chuyến. Người nào đó cố tình dừng xe trước cổng lớn, gọi : “ cũng phải về bên đó, chung .”

      Tiểu Hoa để ý tới , leo lên xe bus, về đến nhà chuyện đầu tiên là đánh Hứa Đống trận. Hứa Đống ôm đầu la lên: “Chị, đừng có đánh mặt, đừng có đánh vào mặt em mà!”

      Tiểu Hoa nghiến răng: “Còn biết gọi chị à? Rốt cuộc em là em trai ai hả, sao cái gì cũng mách lẻo ta vậy!”

      Hứa Đống nước mắt lưng tròng: “Em là em trai chị, cũng là em trai Hi Tri mà, em đứng giữa hai người cũng khổ lắm chứ. Nếu em hai đánh em mất.”

      Tiểu Hoa quát lên: “Cút!”

      Hứa Đống nhanh chân chạy thẳng. Hứa Kiến Quốc và Trần Ái Lệ thấy vậy nhưng cũng gì được, dù sao chẳng biết từ khi nào Tiểu Hoa dám đánh Hứa Đống trước mặt bọn họ. Trần Ái Lệ bày thức ăn lên bàn, : “Ăn cơm trước .”

      bàn ăn Hứa Kiến Quốc chuyện chính: “Khu nhà chúng ta phải tháo dỡ, hôm nay quản lí trong khu phố dẫn công ty tháo dỡ nhà qua xem.”

      Tiểu Hoa đặt chén cơm xuống, lần này có phải tin vịt nữa ?

      Hứa Đống ngẩng đầu, : “Chị, chị hỏi Hi Tri xem, ấy biết đó.”

      Tiểu Hoa nhìn Hứa Đống cười lạnh, Hứa Đống lại vùi đầu vào chén cơm, dám tiếp nữa.

      Lúc này Hứa Kiến Quốc mới biết Thẩm Hi Tri về nước, nhìn Tiểu Hoa cái, Trần Ái Lệ từ đầu đến cuối lời, trước khi Tiểu Hoa về mới : “Thẻ mua thuốc tháng này của ba mày dùng hết rồi, còn phải mua thêm thuốc.”

      Tiểu Hoa nhìn khay đựng thuốc của Hứa Kiến Quốc, : “Mai chuyển tiền cho.”

      Sau đó hỏi: “Dạo này dì làm gì chứ?”

      Hứa Đống vội : “Chị yên tâm, mẹ em dạo này chơi mạt chược, cũng xem giá cổ phiếu nữa!”

      Tiểu Hoa nhìn Hứa Đống: “Còn em, tìm được việc làm chưa? Cả ngày chơi bời lêu lổng thấy ngại à?”

      Hứa Đống ấp úng: “ tìm mà… Nhưng chưa tìm được việc thích hợp…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :