1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bình An của anh - Tích Hòa ( Hoàn - 54c - Ebook )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35: Nụ hôn đầu

      Thi tốt nghiệp xong, Hứa Đống và Bạo Bạo ở nhà chơi, tưởng chị thi xong là có thể vui vẻ. Tiểu Hoa cho cậu bé là phải so đáp án tính điểm, Hứa Đống bé lại ôm Bạo Bạo ngồi góc, Tiểu Hoa cười: “ cần phải vậy đâu.”

      Bé Hứa Đống nghiêm túc với chị: “ hai bảo được làm phiền chị học bài.”

      Tiểu Hoa ban đầu khẩn trương, nghe mấy lời này lại đắn đo chút: “Chị đến trường đây.”

      Chị rồi Hứa Đống bé chạy lon ton gọi điện thoại, đúng thế, điện thoại nhà họ dưới uy hiếp tuyệt thực của cậu và Bạo Bạo được dùng lại rồi!

      Thẩm Hi Tri chờ cuộc gọi này, nghe máy hỏi: “ rồi à?”

      “Vâng!” Hứa Đống bé .

      “Gâu!” Bạo Bạo .

      Sáng sớm nhưng mặt trời chói chang, trong phòng học kín người, chủ nhiệm in đáp án phát cho mọi người, Tiểu Hoa ngồi bàn cuối cùng, nhớ lại đáp án hôm trước mình làm rồi soát lại điểm.

      cộng điểm 3 lần, phép cộng đơn giản như thế thể nào sai được.

      chủ nhiệm đến hỏi: “Sao rồi?”

      Tiểu Hoa đáp: “Cũng được ạ.”

      “Vào Bắc Thành được ?”

      Tiểu Hoa bỗng đứng dậy: “Em ra ngoài chút được ạ? … vệ sinh.”

      Chủ nhiệm cười, phất tay: “ .”

      Tiểu Hoa chạy , đứng nép sau bồn nước gọi điện, : “Thẩm Hi Tri, hình như em có thể đậu.”

      Thẩm Hi Tri mới vừa đồng ý bữa sau mua giày đá bóng về cho Hứa Đống, thuận miệng hỏi: “Muốn thưởng gì?’

      Giống như chẳng hề lo lắng chuyện Tiểu Hoa thi cử.

      Tiểu Hoa : “Em bảo là ‘hình như’ thôi nha… còn chưa chắc chắn nữa…”

      Thẩm Hi Tri ừ tiếng, : “Khi nào có giấy báo?”

      “Tuần sau.”

      “Ngoan, đừng gây gổ với người nhà.”

      Tiểu Hoa quẫn, mấy hôm nay Hứa Kiến Quốc nhìn thấy ý đồ của , nhưng khuyên bảo lại sợ ảnh hưởng đến bài thi, thế nên hôm nay về chắc phải có trận gió tanh mưa máu.

      Thẩm Hi Tri: “Hửm?”

      Tiểu Hoa: “Biết rồi.”

      Về đến nhà quả nhiên thấy Hứa Kiến Quốc ngồi đó, thấy Tiểu Hoa liền hỏi: “Kết quả sao rồi?”

      Tiểu Hoa : “Cũng tạm được.”

      Mặc dù bình thường Hứa Kiến Quốc quan tâm Tiểu Hoa, nhưng tính cách của ông cũng lạ gì nữa, nghe có vậy chắc chắn đậu rồi. Bây giờ ông chỉ biết nhàng khuyên, kéo Tiểu Hoa : “Con nghĩ , nếu giờ đăng kí đại học ở miền Nam, con cần quan tâm đến học phí hay tiền sinh hoạt gì hết.”

      “Nếu con đăng kí đại học Bắc Thành phải tự mình trang trải à?” Tiểu Hoa hỏi.

      Hứa Kiến Quốc chột dạ ừ tiếng.

      Tiểu Hoa gật đầu, ngạc nhiên gì cả, : “Tùy ba.”

      ***

      Cứ tưởng điền xong nguyện vọng Thẩm Hi Tri mới về, ngờ lại về sớm, mới sáng tinh mơ ăn mì thịt bò dưới tiệm nhà ông Trần, còn gọi cả Tiểu Hoa và Tiểu Hứa Đống xuống. Tiểu Hoa thấy quầng mắt đen sì còn tưởng bộ suốt đêm, vừa ăn vừa nghe mắng giáo sư Hoàng chèn ép sinh viên.

      Hứa Đống bé vui vẻ ngồi cạnh hai, trông mong giày đá bóng. Tiểu Hoa gắp thịt bò mặt cho Thẩm Hi Tri, ăn lát lại phát dưới đáy tô có nhiều thịt bò.

      mím môi cười, ăn hết.

      Lên lầu, hai người dừng trước cửa nhà định ai về nhà nấy, Hứa Đống theo đuôi chị trưa nay muốn ăn thịt kho tàu, Tiểu Hoa : “Vậy lát chợ mua, trong nhà có thịt.”

      Thẩm Hi Tri chợt gọi : “Hứa Tiểu Hoa.”

      Tiểu Hoa và em trai đồng thời quay đầu lại.

      Thẩm Hi Tri : “Nhà lâu rồi có người ở chắc bẩn lắm, em qua quét dọn giúp .”

      Hứa Đống bé xắn tay áo thể : “ hai, để em giúp !”

      Sau đó lại bị ánh mắt hết sức quen thuộc – từ bị nhìn rất nhiều lần ngăn lại.

      Thẩm Hi Tri : “Hứa Tiểu Hoa, có qua ?”

      Tiểu Hoa xoa đầu em trai: “Qua với chị ?”

      Hứa Đống bé lui về phía sau hai bước, cố bĩu môi: “ muốn đâu, bẩn lắm.”

      Thẩm Hi Tri hài lòng gật đầu: “Vậy tối qua lấy giày đá bóng.”

      Thế là Tiểu Hoa theo Thẩm Hi Tri về nhà, Hứa Đống bé mình chơi với Bạo Bạo.

      ra nhà họ Thẩm bẩn tí nào, lúc Thẩm Hi Tri ở nhà, tuần nào cũng qua quét dọn. Thẩm Hi Tri nhìn căn nhà sạch , trong lòng chợt ấm áp mãn nguyện, vươn tay kéo Tiểu Hoa: “Em dọn à?”

      Tiểu Hoa ừ tiếng. giây sau bị ôm vào lòng.

      Ve sầu bên ngoài kêu ầm ĩ, còn trong nhà họ Thẩm lại yên tĩnh vô cùng. Đây là cái ôm nhàng tĩnh lặng, Tiểu Hoa níu lấy áo , tựa đầu vào lòng . Thẩm Hi Tri vui vẻ bên tai : “Hứa Tiểu Hoa em mấy tuổi rồi?”

      Tiểu Hoa : “Em có chứng minh thư, là người lớn.”

      đứng thẳng nhìn , ra mặt mày vẫn còn nét ngây thơ khi bé, nhưng người lại cao lên rất nhiều, người gầy nhom, mặt có chút thịt. giơ tay vuốt ve má : “Mai đến trường cùng em.”

      Đôi mắt Tiểu Hoa sáng lên.

      “Giờ nằm cạnh lát.” tiếp.

      Mặt đỏ bừng bị kéo lên giường. Giường vẫn là cái lúc trước, rộng lắm, hai người nằm lên hơi chật. Tiểu Hoa dán người vào mép giường, sợ đụng phải . Thẩm Hi Tri nghiêng người kéo gối đầu lên tay mình, : “Đừng có ngã đấy.”

      Tai Tiểu Hoa áp vào ngực , nhưng lại nghe được tiếng tim đập, đặt tay lên, như thế mới cảm nhận được. Thẩm Hi Tri bất chợt chống người lên đè xuống, Tiểu Hoa nhìn thẳng vào mắt , thấy vô cùng nghiêm túc, chợt mình có hối hận hay , rằng nếu năm đó sớm với ba tai mình nghe , có khi nào được chữa lành? Nếu lần ấy Thẩm Hi Tri dẫn bệnh viện đồng ý đeo máy trợ thính, liệu bây giờ có thể nghe nhịp tim ?

      thấy khó chịu, siết chặt áo , Thẩm Hi Tri nghiêng tay xoay người nằm sang bên kia, sau đó ôm vào lòng lần nữa. Bây giờ nghe thấy.

      Thình thịch

      Là nhịp tim của .

      Tiểu Hoa cười, khẽ : “Sao biết?”

      ôm chặt : “Muốn biết biết thôi.”

      ***

      Quạt trần cũ kĩ chẳng thổi mát được bao nhiêu, Thẩm Hi Tri mệt mỏi nhắm mắt ngủ. Tiểu Hoa buồn ngủ, lặng yên cảm nhận vòm ngực ấp áp, tiếng tim đập, và cả hơi thở của vương trán .

      Khoảng 3h chiều Thẩm Hi Tri tỉnh lại, lười biếng hỏi : “ nghĩ gì thế?”

      Tiểu Hoa : “Em nghĩ, lúc trước thích người, liệu có phải là em ?”

      Thẩm Hi Tri cúi đầu nhìn : “Thế mới em ngốc, có nhận ?”

      Tiểu Hoa : “Em thông minh, nhưng tại chưa bao giờ chuyện nghiêm túc với em.”

      “Em có biết phải vất vả lắm mới kìm lòng ra hả?” Thẩm Hi Tri bất đắc dĩ.

      Tiểu Hoa cười: “Vậy giờ có thể rồi đó.”

      Nếu là bình thường, Thẩm thiếu gia nhất định : “Em muốn nghe hả? Vậy càng .”

      Nhưng lúc này đây đùa giỡn, bàn tay vuốt đuôi tóc mượt mà của Tiểu Hoa, : “ thích em, bé ngốc.”

      Tiểu Hoa hài lòng.

      Hôm sau tin Thẩm Hi Tri về truyền khắp khu chung cư, mà khi cùng Tiểu Hoa ra ngoài, sau lưng mọi người bàn tám rầm rộ, giống như cố tình cho hai người nghe—-

      “Nghe Bình An đăng kí đại học Bắc Thành!”

      “Vậy hả? Ái chà Hứa Kiến Quốc sắp phát tài rồi!”

      “ Bình An đúng là thông minh, trước đây tôi rồi mà!”

      Tiểu Hoa ngửa đầu với Thẩm Hi Tri: “Em muốn rời khỏi đây nhanh.”

      Thẩm Hi Tri để ý mấy người phía sau, giơ tay xoa đầu .

      Đến trường, đứng chờ ngoài cửa lớp Tiểu Hoa, chủ nhiệm ôm chồng hồ sơ đăng kí nguyện vọng đến, từ xa nhận ra , vỗ vai Thẩm Hi Tri : “ trai tận tình quá nhỉ?”

      Thẩm Hi Tri cười .

      Chủ nhiệm cũng cười: “Hai đứa coi như điển hình sớm.”

      Thẩm Hi Tri lắc đầu: “ có, bọn em còn chưa chính thức nhau.”

      Chỉ là biết tình cảm của đối phương và gìn giữ tới tận bây giờ.

      Chủ nhiệm : “Sau này nhất định lấy chuyện của hai em làm gương cho các bạn.”

      “Đừng tên là được.” Thẩm Hi Tri hào phóng.

      Tiểu Hoa điền nguyện vọng rất nhanh, là người đầu tiên ra khỏi lớp, ôm chồng sách giáo khoa, : “Cái này để cho em trai.”

      chú thích kỹ càng, chỗ khó còn đánh dấu lại, như vậy sau này em trai dễ hiểu bài hơn.

      Thẩm Hi Tri ôm chồng sách nặng trịch, hừ hừ: “Em trai quan trọng nhất.”

      Tiểu Hoa cười theo xuống lầu, bạn cùng lớp đều chạy ra xem, còn hò hét ầm ĩ.

      ***

      Đoạn đường từ trường về cây to rợp bóng, hai người giống như ngày xưa trước sau, nửa đường Thẩm Hi Tri đột ngột quay lại, ôm chồng sách trong ngực, : “Lại đây.”

      Tiểu Hoa bước nhanh lại đứng trước mặt , hai người cách nhau chồng sách. Thẩm Hi Tri từ từ cúi đầu xuống, hôn lên môi cái.

      Trưa hè gay gắt, ve kêu râm ran, còi xe đường inh ỏi. Tiểu Hoa thầm nghĩ: Đây là nụ hôn đầu tiên của mình.

      Thẩm Hi Tri vẫn cúi đầu, mỉm cười nhìn Tiểu Hoa sững sờ, lại hôn cái.

      Thấy vẫn phản ứng, ngoan ngoãn như vậy, đành bắt nạt nữa, đứng thẳng người thấy che giấu ngượng ngùng, nhìn vào mắt : “Cũng tệ lắm.”

      “Vậy thử lại lần nữa?” hỏi.

      thẳng, để ý tới .

      Mùa hè này là kì nghỉ thoải mái nhất của Tiểu Hoa, cũng là kì nghỉ thoải mái cuối cùng của Hứa Đống, vì năm sau cậu là học sinh trung học.

      Từ thấy chị học hành vất vả như thế, Hứa Đống bé lo lắng thôi, cả ngày bám lấy hai than thở. Thẩm Hi Tri kiên nhẫn với Hứa Đống, thủ đoạn tàn bạo mà đơn giản: “Em, nếu học theo bọn xấu hả, cứ thử ; Nếu dám sớm, cứ thử chút; Nếu điểm thi đứng cuối lớp, ha ha, từ bé tới lớn chưa được đánh đâu nhỉ? Bây giờ có thể luyện tay rồi.”

      Hứa Đống bé nước mắt lưng tròng: “Hu hu hu, hai thay lòng đổi dạ, trước đây thích em nhất mà bây giờ lại thích chị rồi.”

      Tiểu Hoa ngồi bên gọt táo, lẩm bẩm: “Liên quan gì tới chị…”

      Thẩm Hi Tri : “Em hiểu lầm rồi, trước giờ vẫn thích chị em, em hề có phần.”

      Tiểu Hoa nhét táo vào miệng , định dỗ em trai, ai ngờ Hứa Đống càng khóc to hơn: “Trước đây chị chỉ gọt táo cho em thôi!”

      Thẩm Hi Tri cười ha ha, Tiểu Hoa cũng dở khóc dở cười.

      Mùa hè này cũng xuất tình trạng Hứa Đống và Thẩm Hi Tri tranh giành Tiểu Hoa, Hứa Đống : “ hai xấu xa! Chị sắp học đại học rồi ở nhà với em nữa, tại sao nhường chị cho em!”

      Thẩm Hi Tri : “ năm nay ở nhà, để lại chị cho em, vậy mà em còn mặt dày tranh với hả? Muốn đánh nhau ? Có thắng được ?”

      Hứa Đống trông mong nhìn chị : “Chị, chị em nhất phải ?”

      Tiểu Hoa gật đầu.

      Thẩm Hi Tri hắng giọng cái, Tiểu Hoa quay lại nhìn cười, thấy hai người thú vị.
      Phong nguyet thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36: Năm tháng bên nhau

      Thẩm Trung Nghĩa biết con trai về, hẹn cùng nhau ăn cơm, Thẩm Hi Tri muốn , nhưng Thẩm Trung Nghĩa : “Tài xế chờ con ngoài cổng, ba có chuyện muốn gặp con.”

      Lúc Thẩm Hi Tri ra khỏi nhà, Tiểu Hoa cầm chổi quét ngoài cửa, mặc áo mỏng, cánh tay lộ bên ngoài mảnh mai vô cùng, tóc buộc cao, vành tai non mềm trắng nõn. Thẩm Hi Tri đưa tay vỗ vai , Tiểu Hoa quay lại thấy mặc đồ lịch nhưng trông vui vẻ gì cả.

      đâu vậy?” hỏi.

      “Ăn cơm với ba .” .

      Tiểu Hoa hiểu sao lại thốt lên: “Có muốn em cùng ?”

      Dù sao cũng muốn phải đơn độc ở đó. theo vào trong mà đứng ngoài chờ, như thế ra có thể nhìn thấy .

      Thẩm Hi Tri lắc đầu, : “ .”

      Quả nhiên có chiếc xe hơi nổi bật dừng trước cổng chung cư, thấy ra tài xế còn mở cửa xe cho , ra ra vào vào làm hàng xóm hâm mộ, biết vậy năm xưa học theo giám đốc Thẩm kinh doanh bây giờ chắc cũng nở mày nở mặt như thế. Thẩm Hi Tri giễu cợt trong lòng, nở mày nở mặt? Vợ con li tán có gì hay chứ?

      Đến nơi Thẩm Hi Tri gặp Thẩm Trung Nghĩa, bề ngoài Thẩm Trung Nghĩa có gì thay đổi, nhưng khí chất lại có chút khác biệt. Đó là loại khí chất được xây dựng nên từ tiền tài phú quý, ông có vẻ rất thoải mái, bụng cũng lớn hơn.

      “Ba.” Thẩm Hi Tri chào tiếng.

      Bữa ăn giữa Thẩm Trung Nghĩa và Thẩm Hi Tri vui vẻ gì, từ đầu đến cuối Thẩm Hi Tri chỉ cúi đầu ăn cơm, Thẩm Trung Nghĩa mấy lần giơ ly rượu định vài câu, nhưng lại tìm được cơ hội. Dọn bàn xong uống trà Thẩm Hi Tri mới ngẩng đầu nhìn ông. Thẩm Trung Nghĩa chỉ sang phòng bên cạnh: “Hôm nay ba cũng mời mấy lãnh đạo trong bộ giáo dục ăn cơm.”

      Thẩm Hi Tri ừ tiếng, nhưng trong lòng cuộn sóng.

      Thẩm Trung Nghĩa chỉ đến đây, đổi qua chuyện khác: “Nghe Bình An đăng kí Bắc Thành?”

      Thẩm Hi Tri gật đầu.

      Ăn xong hai người ra về, Thẩm Hi Tri ngồi xe, tự bộ về, bữa cơm này chẳng ngon lành gì, làm dạ dày khó chịu. đường có gánh hàng rong, Thẩm Hi Tri dừng lại mua: “Hai phần chè đậu xanh lạnh, bỏ thêm khoai sọ viên.”

      Chè đậu xanh đựng trong túi nilon trong suốt, bên nổi những viên khoai sọ tròn tròn, từ Hứa Đống thích ăn cái này, lần nào Hứa Tiểu Hoa cũng tiết kiệm tiền dẫn em trai đến ăn. Thế nên sau này cũng hay mua về cho hai chị em.

      Còn chưa đến cổng chung cư thấy bóng hai người đứng dưới cột đèn, cao thấp, cao gầy, bé trai vui vẻ nhảy nhót. Bé trai nhảy nhảy mấy ô gạch, gọi chị ới chị ơi, làm người ta thoải mái vô cùng.

      Thẩm Hi Tri tới, hỏi: “Sao lại đứng ở đây?”

      Tiểu Hoa chỉ bé Hứa Đống: “Em trai muốn dạo.”

      Hứa Đống bé thà: “Chị dẫn em đợi hai về.”

      Thẩm Hi Tri bật cười, đưa túi chè đậu xanh cho Hứa Đống, Hứa Đống vui vẻ chạy về ăn, bỏ hai với chị đằng sau. Thẩm Hi Tri đứng dưới đèn đường nắm tay Tiểu Hoa, kéo lên lầu, nhưng để về nhà mà kéo thẳng về nhà mình.

      Bật đèn, ném chìa khóa sang bên, vào bếp lấy chén đổ chè ra. Tiểu Hoa uống hớp rồi đưa cho , há miệng uống hớp, hơi lạnh thấm vào lòng, làm tan bớt nỗi khó chịu mệt mỏi.

      ***

      Hai người miếng em miếng, để dành khoai sọ lại, Tiểu Hoa thích ăn cái này.

      ăn khoai, lơ đãng : “Hôm nay Cung Lượng nhận được giấy báo nhập học.”

      Cung Lượng bằng tuổi Thẩm Hi Tri, nhưng năm ngoái thi trượt, năm nay thi lại cùng Tiểu Hoa.

      “Lo lắm à?” hỏi.

      Tiểu Hoa gật đầu.

      sao đâu, đừng lo lắng.” .

      Tiểu Hoa: “Em muốn điểm thi cao hơn Cung Lượng… Ai bảo trước đây tên đó toàn bắt nạt em.”

      Thẩm Hi Tri nhớ lại trước đây lừa thằng nhóc đó vào nhà kho đánh cho trận. nắm tay Tiểu Hoa, gì nữa, Tiểu Hoa : “Nếu thi đậu em học lại năm.”

      Câu nghe đơn giản, nhưng muốn làm được lại khó vô cùng, Thẩm Hi Tri hiểu , siết chặt tay : “ xúi quẩy gì đấy? Mai dẫn em bơi.”

      Hôm sau Hứa Đống bé bị bỏ rơi giận dỗi, hậm hực với Trần Ái Lệ: “Con chơi với chị, chơi với hai nữa đâu!”

      Trần Ái Lệ hừ tiếng: “Thôi , mẹ nghe câu này nhiều lắm rồi.”

      Hứa Kiến Quốc cũng cười: “Nếu con nhịn được đến mai ba thưởng cho 10 đồng.”

      Trần Ái Lệ quay lại hỏi Hứa Kiến Quốc: “Con rượu của vẫn đăng kí Bắc Thành à? Bên Thẩm Trung Nghĩa làm sao đây?”

      Hứa Kiến Quốc nhíu mày: “Ừ, nó ngang bướng, đụng góc tường quay đầu.”

      “Vậy làm sao bây giờ? học lại à? Nhà chúng ta làm gì có tiền chứ? Thẩm Trung Nghĩa có ?”

      Hứa Kiến Quốc : “Mấy lời này đừng trước mặt Bình An.”

      Trần Ái Lệ xách túi ra ngoài: “Tôi chẳng thèm lo chuyện nhà mấy người!”

      Bể bơi ở cung thiếu nhi mùa hè vẫn đông người, Tiểu Hoa và Thẩm Hi Tri lớn nhất, đứng trong đám trẻ ngượng ngùng. Tiểu Hoa : “Nếu dẫn Hứa Đống cùng hay hơn.”

      Thẩm Hi Tri gì, dựa vào tường nhìn . Tiểu Hoa mặc áo tắm mới mua, bị nhìn cũng thấy ngại, nhảy lên lưng , như thế Thẩm Hi Tri nhìn được.

      Nhưng nhìn được cũng có thể sờ mà, bàn tay ôm lấy đầu gối mượt mà của Tiểu Hoa, từ từ lên trước, đoạn chợt ngã ra sau, hai người cùng nhau rơi xuống bể bơi. Tiểu Hoa sặc nước, khó chịu đến chảy nước mắt, đuổi theo Thẩm Hi Tri đánh đấm tơi bời, nghe xin tha mới thôi.

      Ra khỏi cung thiếu nhi Thẩm Hi Tri nắm tay Tiểu Hoa: “, dẫn em mua đồ.”

      “Mua cái gì?” Tiểu Hoa hiểu.

      ***

      Đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, Thẩm thiếu gia : “Hứa Tiểu Hoa, đại học có đồng phục, em định mặc đồng phục cấp 3 học à?”

      Tiểu Hoa đỏ mặt.

      Thẩm thiếu gia cầm chiếc váy so lên người : “Ừ, được đấy, thử .”

      Tiểu Hoa ghé vào tai : “Đắt quá!”

      Thẩm thiếu gia cũng thầm: “Tiền kiếm được đủ cho em mua.”

      Tiểu Hoa lúng túng: “Vậy sau này em trả nhé?”

      “Cũng được.” Thẩm thiếu gia .

      Thế là Tiểu Hoa vui vẻ thử đồ, lúc ra chợt hô lên: “Chị!”

      Lâm Thuyên cười ôm lấy : “Em khỏe ? Bình An?”

      Tiểu Hoa rất thích cái ôm mềm mại thơm ngát của chị, nhưng giây sau bị Thẩm thiếu gia kéo . thẹn thùng gật đầu: “Em tốt lắm, còn chị sao?”

      Lâm Thuyên : “Cũng được, vừa khéo gặp nhau, chúng ta uống nước .”

      Cà phê cũng giống như chocolate vậy, là thứ mọi người đều thích nhưng Tiểu Hoa thể nào ưa nổi. Thẩm Hi Tri gọi nước, bưng cho Tiểu Hoa ly nước ép hoa quả, Tiểu Hoa ngửi ly cà phê của , thơm, nhưng uống ngon tí nào.

      Lâm Thuyên nhìn hai người ngồi cùng nhau, nháy mắt với Thẩm Hi Tri cái, Thẩm Hi Tri chợt nắm lấy tay Tiểu Hoa, nắm chặt, rồi đặt lên chân mình.

      Mặt đỏ bừng, đây là lần đầu tiên bọn họ công khai tình cảm trước mặt người khác.

      Lâm Thuyên bất ngờ, cười : “Chúc mừng.”

      Thẩm Hi Tri hỏi chuyện: “Hạt thông (Tùng Tử) tỏ tình sao cậu đồng ý? Sao thế? ra hai người cũng xứng đôi.”

      Lâm Thuyên cười xua tay: “Đừng có bậy, tớ sắp ra nước ngoài rồi.”

      Tiểu Hoa sững sờ, còn nghĩ đến đại học Bắc Thành có thể ngày ngày làm bạn với chị, nhưng sao chị lại chứ? Thẩm Hi Tri cũng mới biết chuyện này, hỏi: “ đâu?”

      “Mỹ.” Lâm Thuyên uống hớp cà phê: “Ba tớ từ lâu rồi, gần đây sức khỏe ba tốt, kéo dài được nữa.”

      “Khi nào ạ?” Tiểu Hoa hỏi: “Em tiễn chị.”

      Lâm Thuyên xua tay: “Thôi thôi, chị thích cảnh đưa tiễn đâu, chị khóc mất.”

      Trong lòng Tiểu Hoa chị là người rất tốt, chưa bao giờ thấy chị gặp khó khăn cả, cuộc sống của chị là niềm mơ ước của . Chị khóc ư? Tiểu Hoa đành lòng.

      “Vậy chị còn về đây nữa ?” Tiểu Hoa hỏi.

      Lâm Thuyên lắc đầu: “ biết nữa, cả nhà chị đều ở bên Mỹ, còn ở đây có ai cả.”

      Đối với người chỉ đến Bắc Thành như Tiểu Hoa mà , nước Mỹ là nơi xa vời. cảm giác mình mất người bạn mà hằng quý.

      Lâm Thuyên : “Chị muốn gặp hai người nên mới gọi điện cho Hi Tri, chị rồi hai người nhất định phải hạnh phúc đó.”

      Tiểu Hoa dạ tiếng, nắm tay : “Chắc chắn rồi!”

      Lâm Thuyên bật cười, nhìn Thẩm Hi Tri.

      Thẩm Hi Tri cười tiếng: “Chắc chắn rồi!”

      Tạm biệt Lâm Thuyên rồi Tiểu Hoa hỏi : “ ra chị ấy đến thăm phải ?”

      “Ái chà.” Thẩm Hi Tri ra vẻ giật mình: “Đầu gỗ cũng có ngày hiểu chuyện rồi à.”

      Tiểu Hoa nghiêm túc : “Em vẫn luôn biết mà.”

      Thẩm Hi Tri ‘à’ tiếng.

      Tiểu Hoa: “Vậy nên chúng ta phải hạnh phúc, nhất định phải thế.”

      Thẩm Hi Tri xoa đầu : “Đúng vậy.”

      con đường rợp bóng mùa hè, Thẩm Hi Tri đẹp trai nắm tay Tiểu Hoa mặc váy mới: “Sao cứ nhìn thế?”

      Tiểu Hoa: “ còn chưa thích em đâu!”

      “Nhất định phải à?”

      “Đương nhiên.”

      “Em lại đây.” kéo vào lòng hôn cái.

      Tiểu Hoa che miệng: “Cái này tính!”

      Thẩm Hi Tri bất đắc dĩ: “Vậy em trước , mấy lời này buồn nôn quá được.”

      Tiểu Hoa nghẹn đỏ mặt, cuối cùng nhận thua.

      cũng được, từ bé chơi với nhau, giờ tự nhiên lại thích, ngại quá .

      Nhưng mà… Rất muốn nghe lần…
      Phong nguyet thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37: Ước hẹn bốn năm

      Tiểu Hoa là người nhận được giấy báo nhập học muộn nhất, khi đó tuyệt vọng, nhưng Thẩm Hi Tri ngày nào cũng động viên : “Rượu ngon ủ lâu, vở kịch hay phải chờ đến cuối, chúng ta cần vội.”

      Người hiểu cảm xúc thất thường của nhất chính là Hứa Đống bé .

      ra còn ‘bé ’ nữa, cậu bé sắp thành học sinh cấp 2 ngày nào ăn đồ quá mặn hay thịt kho tàu cháy khét đều có thể học theo hai ăn ngon lành, sau đó hai em chạy về nhà họ Thẩm ói. Điều này làm nỗi sợ hãi với thi tốt nghiệp của Hứa Đống nâng cao hơn bậc, hay đơn giản là cậu rất sợ.

      Ngày thư nhập học gửi đến Tiểu Hoa ngồi cạnh Thẩm Hi Tri, cầm kéo cắt móng tay cho , ve kêu râm ran, mặc dù át tiếng bác đưa thư, nhưng làm người ta thấy như ở trong mơ vậy. Tiểu Hoa đá chân Thẩm Hi Tri, mùa hè nóng nên chỉ mặc quần đùi, cười xấu xa : “Sao vậy? Muốn sờ hả?”

      Tiểu Hoa hỏi : “ nghe xem, hình như có ai gọi tên em phải?”

      Trời nóng nên chẳng ai thích ra ngoài cả, cả khu chung cư yên tĩnh, chỉ có tiếng bác đưa thư gọi: “Hứa Bình An? Hứa Bình An có thư!”

      Chạy ra sớm nhất là mấy người đánh bài trong tiệm cắt tóc, trong đó có cả Trần Ái Lệ.

      Liên Thanh xuýt xoa: “Ái chà Bình An nhà giỏi đấy! Thi đậu luôn!”

      ra Trần Ái Lệ biết chuyện thi vào đại học trọng điểm khó khăn thế nào, nhưng giờ phút này đứng trong hội chị em mạt chược, tự nhiên bà ta thấy rất vinh quang.

      Nở mày nở mặt hết sức.

      Nhưng ngoài miệng vẫn nâng con trai bảo bối lên: “Hứa Đống nhà em , sau này nó cũng thi vào đại học Bắc Thành.”

      Tiểu Hoa thèm mang giày, để chân trần chạy xuống, Thẩm Hi Tri cầm cây kéo đuổi theo sau, nhắc nhở: “Em cẩn thận, đừng dẫm lên mảnh thủy tinh!”

      Sáng nay có đứa trẻ làm rớt bình sữa, đầu hành lang vẫn còn ít mảnh thủy tinh. Tiểu Hoa nghe thấy, dẫm chân lên, cũng cảm thấy đau. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào phong thư dày cộm. Năm ngoái từng thấy, Thẩm Hi Tri cũng nhận được như vậy. Khi ấy tự nhủ lòng, là mình cũng phải nhận được phong thư như thế.

      Bao nhiêu ngày tháng học tập cực khổ, bao ngày chờ đợi trong âu lo, bao ngày xa cách Thẩm Hi Tri, ra tất cả đều đáng giá.

      Giây phút này cảm nhận sâu sắc câu của Thẩm Hi Tri mấy năm trước: “Em có muốn đổi đời ?”

      làm được.

      Thẩm Hi Tri đứng sau lưng , tận mắt nhìn thấy dẫm lên mảnh thủy tinh, lúc nhấc chân lên bàn chân có đốm máu đỏ, nhưng kêu dừng lại. Thấy cầm phong thư quay lại tìm , ánh mắt lấp lánh vui mừng.

      Tìm được rồi vội vã chạy lại, Thẩm Hi Tri bước lên ôm vào lòng, trách mắng: “Chạy cái gì!”

      Tiểu Hoa cười, giơ phong thư trước mặt : “ xem .”

      quan tâm đến đám người xì xào bàn tán, Thẩm Hi Tri bế Tiểu Hoa đến quầy thuốc dưới lầu, đặt chân lên đùi .

      Tiêu độc, rửa sạch, sau đó lấy nhíp gắp mảnh thủy tinh ra, rồi quấn băng gạc, từ đầu đến cuối Tiểu Hoa lo cầm phong thư cười, cảm thấy đau chút nào cả.

      Cuối cùng Thẩm Hi Tri bế lên lầu, bế thẳng vào phòng .

      Tiểu Hoa kéo ngồi xuống, nâng như nâng vật quý: “ bóc giúp em , em sợ làm rách.”

      bóc phong thư ra, Tiểu Hoa cẩn thận đọc giấy báo, giơ tay nhéo má : “Bé con giỏi lắm.”

      Tiểu Hoa nhìn : “Thẩm Hi Tri, sau này chúng ta mãi ở bên nhau đúng ?”

      Thẩm Hi Tri nhìn vào mắt , nghe hỏi: “Đúng ? Chúng ta xa nhau nữa?”

      Cổ họng tiếng, dời mắt nhìn nữa. Tiểu Hoa nghịch ngón tay : “Tốt quá.”

      “Là lên đại học tốt hay ở bên tốt?”

      “Cả hai.”

      “Nếu ở đây sao?”

      “Vậy tốt.”

      “Nhưng có thể lên đại học mà.” cười.

      Tiểu Hoa lắc đầu: “ tốt.”

      thở dài: “Em phải thay đổi , sau này đừng bướng bỉnh thế nữa.”

      ***

      Rất nhanh Tiểu Hoa phải ra Bắc học, đây là lần đầu tiên xa nhà, Hứa Đống buồn bã mấy ngày liền, trốn trong phòng với Bạo Bạo. Tiểu Hoa làm nhiều món ngon dỗ em trai, còn lấy ra 100 đồng trong tiền sinh hoạt Hứa Kiến Quốc đưa cho cậu.

      Vì trước đây , nếu thi vào Bắc Thành phải tự mình trang trải, nên khi Hứa Kiến Quốc đưa tiền cho , Tiểu Hoa : “Coi như con mượn, sau này trả.”

      Hứa Kiến Quốc muốn mắng chửi trong ngày vui này, xua tay Tiểu Hoa cầm . Hứa Đống lớn, còn quấn lấy chị ngủ như trước đây nữa, mà biến thành ông cụ non ngày ngày lải nhải bên tai Thẩm Hi Tri: “ hai phải chăm sóc chị em đấy, chị em bướng bỉnh lắm nên phải rộng lượng vào, hai người đừng cãi nhau đấy, giờ mà cãi nhau em giúp được đâu… Em ở xa như vậy mà… Hai người… được rồi, em ủng hộ .”

      Thẩm Hi Tri cười rung cả vai, xoa đầu Hứa Đống.

      Cứ thế, mang theo hành lí và nước mắt của em trai, Tiểu Hoa lên tàu ra Bắc, giờ đây phải thăm Thẩm Hi Tri, mà là cùng Thẩm Hi Tri, cùng nhau lên đại học.

      Vẫn ăn mì tôm, vẫn ngồi toa tàu, nhưng cảm giác khác biệt.

      ***

      Tiểu Hoa biết những sinh viên mới nhập học như thế nào, chỉ biết có Thẩm Hi Tri ở đây, chẳng cần quan tâm gì hết, lo hết cho .

      Ký túc xá, thẻ sinh viên, thẻ cơm, thẻ điện thoại, đồ dùng hàng ngày thậm chí là chào hỏi các bạn cùng phòng đều là lo, buổi tối còn mua túi trái cây cho Tiểu Hoa mang về ăn với bạn.

      Ở đây, tất cả mọi người đều gọi là Bình An.

      Ngày xưa học Tiểu Hoa ít giao thiệp với bạn bè, còn giờ lên đại học được Thẩm Hi Tri chỉ bảo: “Ở đại học cần phải giao tiếp nhiều với người khác, em cố gắng học cho !”

      Thế nên Tiểu Hoa xách túi trái cây về kí túc, hỏi: “Các cậu ăn ?”

      Ban ngày các bạn cùng phòng đều gặp Thẩm Hi Tri, bị khí chất ngọc thụ lâm phong phong lưu phóng của học trưởng hấp dẫn, bây giờ cũng rất tò mò về Tiểu Hoa, túm tụm lại ăn trái cây, bảo Tiểu Hoa kể chuyện hai người.

      Tiểu Hoa cắn miếng táo: “Bọn tớ quen nhau từ .”

      Mặc dù giải thích đơn giản, nhưng cũng làm các bạn cùng phòng tưởng tượng tung bay, bàn tán mấy tình tiết giống trong tiểu thuyết ngôn tình. Tiểu Hoa chưa bao giờ đọc mấy loại sách đó, trốn trong mùng nhắn tin cho Thẩm Hi Tri.

      Bấy giờ Thẩm Hi Tri ngồi uống rượu cùng Hạt Thông (Tùng tử) trong quán bar gần trường, Hạt Thông cắn chân gà, : “Thẩm thiếu gia à, sau này đừng quên em này đấy.”

      Thẩm Hi Tri cụng ly: “Nhờ cậu quan tâm đến Bình An nhà tôi.”

      Hạt Thông vung tay: “Được!”

      Sau đó liếc mắt: “Cậu định cho ấy à? Uầy, nếu tớ mà là con chắc cũng giận lắm đó.”

      Thẩm Hi Tri : “, nhưng chờ thời gian nữa.”

      “Vậy sao luôn ?”

      “Nếu muốn tôi lúc hè rồi, nhưng sợ ấy làm ầm lên chịu học, Bình An nhà tôi bướng bỉnh, tôi phải làm như thế.”

      Hạt Thông : “Hai người giống gì nhỉ? Titanic đồ!”

      Thẩm Hi Tri cười, ném cây đũa qua: “Im cái miệng quạ đen ngay!”

      ***

      Năm nhất phải tập quân , tập quân mệt mỏi vô cùng, Thẩm Hi Tri thấy vành tai trắng như tuyết của Tiểu Hoa mỗi ngày bị phơi nắng đỏ bừng, tối đến bị tróc da, đau đớn dám chạm vào.

      Tiểu Hoa với : “Trước đây thấy tập quân về đen như than em còn thấy hâm mộ, giờ đến lượt em rồi.”

      Thẩm Hi Tri cười: “Ngốc.”

      Tiểu Hoa mím môi cười, cái này có là gì đâu chứ? Bây giờ là lúc hạnh phúc nhất, hiểu đâu.

      Tập quân xong chính thức học. Sáng nào Thẩm Hi Tri cũng đứng dưới kí túc chờ Tiểu Hoa, hai người cùng đến căn tin ăn sáng, sau đó mỗi người tự đến lớp của mình. Nếu Thẩm Hi Tri có tiết vào lớp Tiểu Hoa dự thính, tiện thể ghi chú những điểm quan trọng vào sách , sau đó vẽ bông hoa dại.

      Cứ thế, Tiểu Hoa học đại học 1 tháng.

      Ở đây rất tốt, còn tốt hơn Thẩm Hi Tri cả nghìn lần. biết ơn rất nhiều, cám ơn đưa em đến đây.

      Ngày từng ngày trôi qua, thời gian còn lại của Thẩm Hi Tri dần cạn.

      Trước đây từng đặt bàn ở nhà hàng nổi tiếng, định dẫn Tiểu Hoa ăn, nhưng mỗi lần Tiểu Hoa đến đều muốn ăn ở căn tin đại học Bắc Thành, nên lần cuối này đây, muốn dẫn đến.

      Đây coi như là lần hẹn hò chính thức đầu tiên của hai người, Thẩm Hi Tri đứng chờ Tiểu Hoa dưới lầu, Tiểu Hoa mặc chiếc váy xinh đẹp nhất của , thả tóc, bạn cùng phòng rối rít trang điểm cho , còn sơn móng tay màu hồng cho nữa. phát , mỉm cười. Tiểu Hoa thẹn thùng giấu tay , lại bị nắm lấy, : “ còn chưa biết son môi có mùi gì.”

      Tiểu Hoa len lén liếm cái, thơm thơm nhưng ăn ngon, lát nữa phải lau sạch mới được.

      “Sao phải đến đó ăn cơm?” Tiểu Hoa hỏi.

      Thẩm Hi Tri nghĩ lát, : “Vì có chuyện rất quan trọng muốn với em.”

      Giữa bọn họ từ trước đến nay có gì phải che dấu, có gì đều thẳng với nhau.

      Nhưng lần này, dù thoải mái như Thẩm thiếu gia cũng phải kìm lời muốn tới tận 2 tháng…

      Bắc Nam cách nhau 5 giờ tàu, ăn uống cũng khác biệt, các món ăn ở đây đều nhắn tinh xảo. Trước khi ăn Tiểu Hoa lau son , : “ quen.”

      Thẩm Hi Tri gắp thức ăn cho , nhìn màu môi trở lại bình thường, : “Ừ, ăn cũng quen.”

      Tiểu Hoa cắn miếng tôm trợn mắt nhìn , giơ tay đấm.

      Thẩm Hi Tri cười bắt lấy tay . Tiểu Hoa vừa ăn vừa hỏi: “ muốn gì với em vậy?”

      nghịch tóc : “Chờ em ăn xong rồi .”

      Vậy , chờ ăn xong đường về cho em biết.

      Ngay cả người thần kinh thô như Tiểu Hoa cũng thấy có gì đó ổn, đường dừng lại nhìn : “ , chuyện gì vậy? Đừng có làm em sợ.”

      Lời kìm nén lâu ngày cuối cùng đành phải ra: “ nghỉ học rồi.”

      “Đùa gì vậy?” Tiểu Hoa sững sờ.

      phải đùa, định du học.” Thẩm Hi Tri .

      Đây đúng là lời dối vụng về, mới đến đây mà? Sao lại du học? Nhưng ngẫm lại, nước mắt Tiểu Hoa liền rơi xuống, vì chỉ cần nghĩ kĩ lại, hiểu.

      Ngay từ đầu ba cho thi vào đây, sau này tự làm theo ý mình, còn thành công, đến khi nhập học ba còn cho học phí và tiền sinh hoạt, tất cả mọi chuyện phải quá thuận lợi sao?

      Những chuyện muốn làm, chưa bao giờ thuận lợi như thế.

      Vậy nên mới phải du học ư? Tiểu Hoa nhìn Thẩm Hi Tri, thấy trong mắt toàn tơ máu, nụ cười gượng gạo đong đầy mệt mỏi. Tiểu Hoa nắm chặt tay , hỏi: “ du học có được ?”

      Thấy khóc lòng đau như dao cắt, Thẩm Hi Tri khó chịu cởi cúc áo nơi cổ, nhưng hít thở vẫn khó khăn, : “Em đừng khóc.”

      Tiểu Hoa hỏi: “Thẩm Hi Tri, em học Bắc Thành nữa, đừng .”

      Làm sao được? Thẩm Hi Tri giễu cợt trong lòng.

      Nhưng Tiểu Hoa thà cách biệt Nam Bắc, còn hơn phải du học. biết sai rồi, nếu lúc trước ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay mọi chuyện như vậy.

      cố gắng nhiều như thế, để đổi lại những thứ này sao?

      ***

      Thẩm Hi Tri thấy im lặng liền hoảng hốt, Tiểu Hoa buông tay ra, cúi đầu chạy , suốt cả đoạn đường sau lưng vẫn dứt tiếng gọi, nhưng Tiểu Hoa quay đầu, chạy vào kí túc.

      Thẩm Hi Tri vào được, cho dù dùng khuôn mặt người gặp người thích hoa gặp hoa nở mặt cũng vào được. quản lí thẳng thừng: “Buổi tối con đều mặc đồ mỏng, cậu vào tiện.”

      Thẩm Hi Tri đành ngồi ngoài cửa gọi điện cho Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nghe máy, đành gọi vào điện thoại trong phòng. Phải ngày thường hối lộ trái cây bánh kẹo có tác dụng, bạn cùng phòng cầm điện thoại nhét vào giường Tiểu Hoa, : “Học trưởng nhà cậu kìa.”

      Tiểu Hoa nức nở ngắt điện thoại: “ còn ‘nhà tớ’ nữa!”

      Các bạn cùng phòng giật mình, sau đó im lặng, sợ làm Tiểu Hoa buồn thêm.

      Thẩm Hi Tri cứ ngồi dưới lầu cả đêm, sáng hôm sau thấy Tiểu Hoa xuống lầu học, bạn cùng phòng báo cáo: “Bị sốt rồi, dậy được, tan học bọn em mua thuốc cho cậu ấy.”

      Thẩm Hi Tri xua tay: “Để lo.”

      Nữ sinh trong kí túc ra gần hết, Thẩm Hi Tri lúc này mới mặt dày vào, lí do là: Bạn bị sốt.

      mang theo cháo và thuốc, lấy chìa khóa bạn cùng phòng đưa mở cửa, cởi giày ra ngồi lên giường Tiểu Hoa, mặt đỏ bừng, toát mồ hôi, vẫn mặc chiếc váy ngày hôm qua, mắt sưng tới mức mở được. cùng chen chúc giường , ôm vào lòng đút cháo, Tiểu Hoa tỉnh lại đẩy ra, Thẩm Hi Tri ôm chặt , ghé vào tai trái chuyện.

      “Hứa Tiểu Hoa, em hãy nghe , đây là lỗi của , nếu biết trước thế này năm đó đăng kí vào trường nào đó ở miền Nam cho rồi, mẹ nó ai muốn đến đây chứ? Lại còn mơ tưởng muốn dẫn em , giờ phải để em ở đây mình vui lắm chắc? Nhưng biết làm sao?

      Hôm đó ba tìm ăn cơm, chỉ vào phòng bên cạnh người trong bộ giáo dục ở đây, có thể tin, có thể quan tâm đến ông ấy, nhưng làm ngơ được, sợ quyết định bồng bột của mình phá hủy tương lai của em, dám chắc ba có làm được hay , nên chỉ có thể đồng ý cầu của ông ấy. Như thế em bình yên, mà , cũng có hại gì cả, điều tốt duy nhất là chúng ta thể học đại học cùng nhau.”

      Hơi thở ấm áp của lướt bên tai Tiểu Hoa, rất tức giận, nhưng chỉ có thể kìm nén.

      Tiểu Hoa bị sốt khó chịu, mê man nghe : “Em chờ , bốn năm nữa quay về.”

      Nước mắt Tiểu Hoa rơi xuống, bốn năm ư, bốn năm… lâu lâu…

      Thẩm Hi Tri cúi đầu nhìn , hỏi: “Như vậy được ? thề cả đời này chúng ta chỉ cách xa bốn năm thôi, bốn năm nữa chúng ta nhất định làm việc cùng nhau, dù phải ăn máng khác cũng cùng nhau, rời xa nữa, cả đời ở bên nhau.”

      Tiểu Hoa vùi mặt vào gối, lặng lẽ khóc.

      Lịch sử tiếp tục tái diễn, những người thân của lần lượt bỏ , cảm giác này, đau đớn quá…

      ***

      Ngày Thẩm Hi Tri Tiểu Hoa trốn học, nhờ bạn cùng phòng điểm danh hộ, chạy theo , túm được vạt áo Thẩm Hi Tri.

      cười: “Cứ tưởng em đến tiễn chứ.”

      Tiểu Hoa gì, cả đường vẫn nắm lấy vạt áo , từ đại học Bắc Thành đến sân bay, gửi hành lý rồi tìm ghế ngồi chờ.

      Sân bay còn lớn hơn nhà ga nữa, người cũng đông hơn, người qua lại ở đây giống như người ở nhà ga. nên tức giận, hiểu . Hôm qua mình tìm Hạt thông, Hạt thông : “Hi Tri làm thủ tục nghỉ học xong hết rồi, học nữa, vậy mà ngày nào cũng chen chúc trong kí túc bọn , ban ngày tìm em, chẳng có việc gì làm. Bình An à, với em câu, thằng nhóc đó đối xử với em hết lòng!”

      Tiểu Hoa ngửa đầu nhìn Thẩm Hi Tri ngồi bên, gặp chuyện vẫn câu, cũng khó chịu lắm chứ, cũng sợ lắm chứ, cũng tức giận như , nhưng nhìn ra được.

      Tiểu Hoa kéo tay : “Thẩm Hi Tri.”

      “Hửm?” nhóc im lặng cả ngày cuối cùng cũng ?

      “Em chờ .” .

      Loa phát thanh thông báo hành khách lên máy bay, trong đó có chuyến bay New York. Thẩm Hi Tri đứng dậy ôm Tiểu Hoa: “Được.”

      rồi, Tiểu Hoa đứng mình trước cửa sân bay, cõi lòng trống trải. số chuyện bây giờ có điềm báo trước, chỉ là nghĩ đến, chỉ nhớ, bọn họ hứa với nhau, rằng bốn năm sau xa nhau nữa.

      xe bus từ sân bay về, chưa tới trường xuống trạm, thuận đường dạo. Thành phố rộng lớn, người qua lại vội vã, mà chỉ có mình .

      Đứng ở đầu đường, chợt nghe giai điệu thân quen vang lên, bài hát này, chỉ có hai người hát cho nghe.

      Tiểu Hoa theo bài hát xông vào trong tiệm, thở hổn hển hỏi: “Đây là bài hát gì?”

      nghiêng đầu, muốn nghe cho .

      Nhân viên quán trà sữa ngạc nhiên, còn có người biết bài này ư?

      “Trời tối rồi, Tôn Yến Tư hát.”

      Tiểu Hoa hỏi: “Ở đây có bán đĩa ?”

      Nhân viên lắc đầu: “Tôi mua ở tiệm băng đĩa.”

      “Cám ơn!”

      Tiểu Hoa lao ra khỏi quán trà sữa, nhìn hai bên đường, thấy tiệm băng đĩa, : “Cháu muốn mua album của Tôn Yến Tư.”

      “Album nào?” Ông chủ hỏi .

      Tiểu Hoa trả lời được, ông chủ chỉ vào kệ hàng: “Ở trong đó hết.”

      Cuối cùng Tiểu Hoa mua hết toàn bộ album của Tôn Yến Tư, cả tháng sau đều ăn mì tôm qua bữa.

      Thuở bé thơ mỗi khi tôi giận hờn bướng bỉnh

      Bà vẫn thường hát dỗ dành tôi

      Mỗi ban trưa bà lại cất lời

      Bằng câu dân ca quen thuộc:

      Trời tối rồi mưa sắp rơi

      Trời tối sầm đen sẫm

      Xa tuổi thơ, có cuộc sống của riêng mình

      Thêm nhiều bài ca, thêm nhiều nghĩ suy mới lạ

      Và những khi xúc động, khống chế nổi mình

      Tôi quên mất có bài ca như vậy đấy:

      Trời tối rồi mưa sắp rơi

      Trời tối sầm đen sẫm

      Tôi người, đến quên mất chính bản thân mình

      Những tưởng đó là hạnh phúc mà tôi cần theo đuổi

      Để rồi bị dối lừa khắc khoải

      Phải chăng thế giới sau lưng người trưởng thành vĩnh viễn trọn vẹn?

      Mỗi ngày tôi lại phải đứng trước nhiều lối rẽ xa lạ

      Tôi hoài niệm hạnh phúc nhoi đơn thuần trong quá khứ

      Tình là thứ có rơi bao nhiêu nước mắt vẫn chưa đủ

      Bầu trời rộng lớn nhưng độc lắm…

      Tôi người, đến quên mất chính bản thân mình

      Những tưởng đó là hạnh phúc mà tôi cần theo đuổi

      Để rồi bị dối lừa khắc khoải

      Phải chăng thế giới sau lưng người trưởng thành vĩnh viễn trọn vẹn?

      Mỗi ngày tôi lại phải đứng trước nhiều lối rẽ xa lạ

      Tôi hoài niệm hạnh phúc nhoi đơn thuần trong quá khứ

      Tình là thứ có rơi bao nhiêu nước mắt vẫn chưa đủ

      Bầu trời rộng lớn nhưng độc lắm…

      Mỗi khi trời tối tôi lại nhớ về bài hát đó

      Chợt mong có cơn mưa

      ra bà sớm hát cho tôi nghe về đạo lí

      Dù trời mưa cũng phải dũng cảm bước

      Tôi tin rồi sóng gió ngưng lại

      Bây giờ tôi rất muốn về nhà

      Trời tối rồi mưa sắp rơi

      Trời tối sầm đen sẫm

      (Ca khúc Trời tối rồi – Tôn Yến Tư thể – Tiểu Sên dịch lời )

      ***

      Hai người ít có thời gian gọi điện cho nhau, bắt đầu gọi video. Thẩm Hi Tri muốn mua máy tính cho , nhưng muốn tự mình tiết kiệm tiền, vậy nên trước mắt đành mượn laptop của bạn cùng phòng, mỗi tuần có 3 ngày chat video, mỗi lần nửa tiếng. Thường thường có việc gì quan trọng cả, chỉ ngắm đối phương thôi.

      Thẩm Hi Tri chia sẻ kinh nghiệm cho , bày cho cách làm thêm kiếm tiền, viết hồ sơ lý lịch, sau khi quyết định muốn tiết kiệm tiền mua máy tính, trong email bất ngờ có rất nhiều thư mời phỏng vấn, có chỗ ngay cả phỏng vấn cũng cần, thẳng là do Thẩm Hi Tri giới thiệu, chúng tôi có hạng mục, có nhận ?

      Dù mới học năm nhất, còn hổng rất nhiều kiến thức nhưng Tiểu Hoa đều trả lời: “Tôi nhận.”

      phải cố gắng theo kịp bước chân , phải làm thêm cả phần của nữa.

      Khéo thay, năm nay giáo sư Hoàng lại xuống dạy sinh viên năm nhất, thấy Tiểu Hoa lên nộp bài, ông hỏi: “Ồ, trông quen nhỉ, trò có biết Thẩm Hi Tri ?”

      Tiểu Hoa phục: “Cái này em tự làm!”

      hoàn thiện chương trình lúc trước làm, còn viết lại để ứng dụng dễ dàng hơn.

      Giáo sư Hoàng cảm khái: “Cậu ta có thiên phú, nhưng tự nhiên lại du học.”

      Tiểu Hoa cúi đầu đứng cạnh giáo sư: “Em giỏi hơn ấy.”

      Giáo sư Hoàng nhìn nhóc, cười. Về phòng làm việc ông nhắn tin cho người nào đó ở nước Mỹ xa xôi: [Kiêu ngạo lắm, được đấy.]

      Tiểu Hoa biết mình có thiên phú, thế nên càng phải cố gắng hơn, thể phụ lòng Thẩm Hi Tri ở nước ngoài chịu khổ để nhường cơ hội học tập cho . thích chuyên ngành này như thế, nhất định phải giỏi hơn nữa, phải hoàn thành hết những việc muốn.

      Cố gắng học hành – khó tránh khỏi lơ là người nào đó ở nước ngoài xa xôi, làm Hạt thông phải đứng dưới kí túc xá nữ làm cây nấm, chờ Tiểu Hoa xuống nhắc nhở: “Có phải em lại quên mất cái gì ?”

      Tiểu Hoa lúc này mới vội vàng mở laptop mới mua, bật chat video, được Thẩm thiếu gia nguýt cái, : “Hay đấy, năm đó thích người ta khóc lóc cho người ta , còn giờ sao hả? bé, em như thế là được!”

      Tiểu Hoa học lúc nào cũng vẻ mặt nghiêm túc, ngồi chat với vẫn chưa điều chỉnh được, lúc lâu vẫn cười, làm Thẩm thiếu gia : “Thôi được, hôm nay đến đây thôi, dù sao em thấy cũng chẳng vui vẻ gì.”

      ra phải thế, muốn giải thích, nhưng lại biết thế nào, đành hỏi: “Giáng sinh về đúng ? Em đón nhé?”

      Thẩm Hi Tri bất đắc dĩ ừ tiếng: “Mang quà cho Hứa Đống.”

      Tiểu Hoa trông mong nhìn .

      có phần em.”
      Phong nguyet thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38: Người nào đó trở về

      Nhưng lễ giáng sinh Tiểu Hoa cũng đón Thẩm Hi Tri, chính xác hơn là trước giáng sinh tuần, ở cửa căn tin đại học Bắc Thành, lại thấy người mà mỗi ngày chỉ dám nhung nhớ trước khi ngủ.

      “Sao lại ở đây?” Tiểu Hoa tròn mắt.

      Hạt thông cười hì hì lắc lắc di động: “ cho cậu ta biết đó.”

      Tiểu Hoa nhìn ta: “ ở đây làm gì?”

      Hạt thông cười toe toét hơn: “ theo đuổi bạn cùng phòng của em, em biết à?”

      Đúng là biết , Tiểu Hoa lãng phí thời gian tò mò chuyện người khác. Còn tưởng Hạt thông siêng năng đợi dưới kí túc xá của là do Thẩm Hi Tri nhờ vả chứ… ra phải vậy…

      Đầu bị bàn tay xoay lại: “Có kinh hỉ ?” (kinh hỉ: ngạc nhiên + mừng rỡ)

      “Kinh hãi có!”

      Tiểu Hoa giơ nắm đấm, nhăn mặt định đấm , nhưng ngửa đầu nhìn lại bật cười, nhào vào lòng : “Thẩm Hi Tri! về rồi! Tốt quá!”

      Cái ôm của xua tan mệt mỏi trong lòng Thẩm thiếu gia, sảng khoái cướp thẻ cơm trong tay Hạt thông: “, em muốn ăn gì?”

      Tiểu Hoa ôm cánh tay cùng gọi cơm, Hạt thông hét lên: “Cát tên khốn kiếp trọng sắc khinh bạn!”

      Đại học Bắc Thành sau khi vắng bóng sinh viên tên Thẩm Hi Tri chẳng có gì thay đổi, cũng bởi vì có thêm Hứa Tiểu Hoa mà đổi khác. Hôm ấy Thẩm Hi Tri lên giảng đường học cùng Tiểu Hoa, sau đó đặt phòng nghỉ.

      Tiểu Hoa theo qua năm con phố, đứng trước khách sạn từng ở đêm.

      Thẩm Hi Tri đẩy : “Về , ngủ mình sợ đâu.”

      Tiểu Hoa lấy điện thoại ra gọi cho bạn cùng phòng: “Tối nay tớ về ngủ, mai tiện thể điểm danh giúp tớ.”

      Thẩm Hi Tri bật cười, càng lúc càng cười to hơn, cuối cùng nắm tay Tiểu Hoa vào.

      Quét thẻ, mở cửa, đóng cửa lại, đè lên cửa ôm chặt. Ôm vào lòng mình, trong tiết trời quạnh quẽ mới ấm lên đôi chút.

      Tiểu Hoa sờ lưng , thấy cơ bắp rắn chắc.

      hỏi: “ tập gym à?”

      “Ừ”, cúi đầu ngửi mùi hương của , mặc dù học hành và làm vất vả, nhưng vẫn làm thẻ tập gym, tiêu hao thể lực dư thừa, như vậy có thể ngủ ngon hơn, có thể ngăn được xúc động muốn chạy về thăm ngay lúc ấy.

      Tiểu Hoa lại sờ tiếp, cảm giác tệ. Thẩm Hi Tri bắt lấy bàn tay bé gây rối sau lưng mình: “ được sờ nữa.”

      “Sao vậy?” Tiểu Hoa hỏi.

      Thẩm Hi Tri ngẩng đầu lên, nhìn , lúc lâu mới : “ cho em biết.”

      Giờ phút này giống như đứa trẻ bị khi dễ, Tiểu Hoa chợt thấy buồn cười, từ bé đến lớn ràng đều là bắt nạt mà! lại vươn tay gãi gãi sau lưng , Thẩm Hi Tri nhịn được nữa khiêng ném lên giường, còn mình đứng cách xa 2 mét.

      Tiểu Hoa ngồi giường năn nỉ: “ qua đây.”

      Thẩm thiếu gia lắc đầu.

      Tiểu Hoa : “ qua đây, em còn chưa nhìn kỹ mà.”

      Thế nên qua, chầm chậm ngồi xuống, để mặc Tiểu Hoa sờ mặt .

      “Sao nào, có phải đẹp trai hơn ?” cười.

      Vừa vào phòng còn chưa kịp bật đèn, vậy nên Thẩm thiếu gia lại xích gần hơn chút, sau đó cảm giác môi có cái gì khẽ chạm, giống như động vật lướt qua, có kỹ năng gì hết. thở nặng nề, giữ đầu Tiểu Hoa, hôn sâu hơn.

      Trong ấn tượng, bọn họ còn chưa bao giờ hôn như thế, vẫn chờ, chờ đến ngày có thể làm chuyện đó.

      Những ngày ở Mỹ vô cùng vất vả, mỗi ngày nghĩ đến nhiều nhất chỉ có thế thôi.

      Cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ thế nào? Tiểu Hoa có thể thấy điều này qua các bạn cùng phòng, các trong thời gian này thành công thoát kiếp FA, còn có bạn sắp bị Hạt thông bắt cóc. Nội dung hẹn hò của bọn họ thường là: ngồi trong rạp chiếu phim tối thui nhưng lại chuyên tâm xem phim; tay nắm tay đoạn đường vắng; cùng bạn trai ăn hết phố lớn ngõ … Chỉ có , mỗi đêm tám chuyện chẳng có gì để kể, hoàn toàn thể hòa nhập đề tài với các bạn.

      Nhưng có ‘đề tài’ làm im lặng chú ý, đó là các lén lút chia sẻ cảm giác về nụ hôn.

      Tiểu Hoa cắn môi nằm trong mùng giả bộ ngủ, nhưng ra lỗ tai sớm dựng thẳng, chỉ sợ bỏ sót câu nào. Hôn ư, và Thẩm Hi Tri cũng có mà…

      Nhưng sao bạn cùng phòng miêu tả lại giống hai người họ nhỉ?

      Hôn thế nào?

      Chẳng lẽ giống như lần Thẩm Hi Tri ôm chồng sách đường về nhà, bảo : “Lại đây”.

      Rồi đến, cúi đầu chạm vào môi ?

      Còn gì nữa?

      Vì sao lại có cảm giác ‘ẩm ướt’? Vì sao lại nghiện?

      rất muốn thử.

      ***

      Nhưng Thẩm Hi Tri chỉ nhàng hôn rồi dừng lại. Tiểu Hoa : “ phải thế, bạn cùng phòng em phải như vậy.”

      cười: “ được.”

      “Tại sao?”

      nhịn được.” thành đáp.

      Tiểu Hoa sải chân ngồi lên người , nâng mặt lên: “Em cũng nhịn được, em muốn thử chút.”

      Thế là kỹ năng lén lút nghe trộm được thực hành, xâm nhập vào miệng , đầu lưỡi nhàng quét qua lưỡi . Chỉ thấy thắt lưng mình bị siết chặt, bụng áp sát vào người , cánh tay như thép mạnh mẽ siết lấy , nhưng đau. Tiểu Hoa cười thầm trong lòng, ngoài miệng lại hỏi: “ có thích ?”

      Trong mắt Thẩm Hi Tri, giờ phút này vẫn giống như bé ở nông thôn ngày ngày vô tư phiền muộn, lúc cười vô cùng ngây thơ.

      đành thỏa hiệp thở dài, ôm chặt hơn, ngửa người ra sau nằm xuống, dạy từng chút .

      Lí thuyết trở thành thực tế, Tiểu Hoa bị hôn còn biết trời biết đất gì nữa, cuối cùng níu chặt lấy áo , tim loạn nhịp.

      Người nào đó trưởng thành hơn nữa còn siêng năng tập thể hình tốt bụng kéo dãn khoảng cách, nhìn đôi mắt ngập nước của hỏi: “ hài lòng chưa?”

      Tiểu Hoa ừ tiếng, hãy còn ngơ ngác.

      ngã xuống giường, nằm cạnh , thở hổn hển. lúc lâu sau Tiểu Hoa phục hồi tinh thần, hỏi: “Còn gì nữa ?”

      Thẩm Hi Tri cười được nữa, vẻ mặt nghiêm túc: “ được đùa nữa.”

      Tiểu Hoa xoay người ôm : “Thẩm Hi Tri, em rất nhớ .”

      giơ tay làm gối đầu cho , ôm vào lòng, kéo chăn phủ kín hai người, bên tai : “ cũng vậy.”

      “Bốn năm lâu quá.” .

      “Đợi có học bổng mua vé máy bay cho em, em sang thăm , thế nào?”

      Tiểu Hoa tròn mắt nhìn , Thẩm thiếu gia chưa khi nào cần cù tiết kiệm như vậy cả: “ cãi nhau với ba à?”

      “Ừ.”

      “Sao thế?”

      Thẩm Hi Tri mệt mỏi : “ có gì, chỉ muốn tiêu tiền của ông ấy thôi.”

      Đêm đó Tiểu Hoa nỡ ngủ, chờ Thẩm Hi Tri ngủ rồi bật đèn lên, nương theo ánh sáng nhìn mặt . vẫn là , nhưng khuôn mặt lại thay đổi chút, trở nên góc cạnh hơn, làm người ta thể xem .

      Tiểu Hoa thấy đây là cảm giác rất lạ, như ngày hôm qua mới thấy được gọi là cục cưng, được người nhà chăm bẵm tay, nhoáng cái hôm nay trở thành người đàn ông thực thụ.

      Có thể được bên mãi như vậy, tốt.

      Mặc dù chúng ta từng cãi nhau, từng chiến tranh lạnh, cũng bắt nạt nhau nhiều lần, nhưng mỗi khi nghĩ lại, tình của chúng ta đặc biệt hơn tình của các bạn cùng phòng em nhiều lắm.

      ***

      Đêm đó Thẩm Hi Tri mộng xuân, sáng sớm tỉnh dậy nhăn mặt ra lệnh: “Hứa Bình An em được phép quay lại, lập tức nhắm mắt lại cho , bao giờ cho em đứng dậy mới được đứng!”

      Tiểu Hoa khẩn trương hỏi: “ làm sao vậy! Có phải khó chịu ở đâu ?”

      Đúng thế, Thẩm thiếu gia bây giờ rất khó chịu! Nhưng cái loại khó chịu này thể gặp bác sĩ hay bệnh viện, vì cần bác sĩ cũng chữa khỏi được! Nhưng lại thể cho Tiểu Hoa, vì biết nhóc này thoải mái : “Lại đây, em giúp !”

      Cám cảm giác này… cmn chết tiệt!

      Sáng sớm, Thẩm Hi Tri chui khỏi chăn, chạy vào phòng tắm đóng sầm cửa lại.

      Tiểu Hoa chỉ nghe tiếng nước chảy mạnh, nhưng hứa được đứng dậy, đành ngồi giường kêu lên: “Thẩm Hi Tri rốt cuộc làm sao vậy? Bị đau bụng à? Có muốn em giúp gì ?”

      Trong phòng tắm, Thẩm thiếu gia cau mày quát lên: “Im ngay!”

      Nửa giờ sau ra, tắm rửa thay đồ, ôm Tiểu Hoa vào lòng, : “Hứa Tiểu Hoa, bốn năm sau chúng ta đăng kí .”

      Sáng sớm, Tiểu Hoa còn giận vì câu quát ‘im ngay’ của , tự nhiên nghe thấy lời này.

      hiểu, đăng kí mà chính là đăng kí kết hôn.

      Còn chưa nghĩ ra tại sao Thẩm Hi Tri câu này, lại nghe tức giận: “ có gì quan trọng hơn kết hôn cả!”

      “Là vì nếu chúng ta kết hôn mãi mãi xa nhau phải ?” Tiểu Hoa cảm thấy mình tìm được lí do chính đáng.

      Thẩm Hi Tri tựa trán mình vào trán : “Ừm, đại loại là thế.”

      ***

      Thẩm Hi Tri ở lại đón giáng sinh được, mà ở đêm rồi phải quay về Mỹ. Sau này Tiểu Hoa mới biết ra có thời gian trở về, mà lại dành buổi tối ở bên .

      tiễn ra sân bay, trước khi lên máy bay với : “Bây giờ em hiểu tại sao chị Lâm Thuyên cho chúng ta tiễn chị ấy, em cũng thích cảnh tiễn .”

      Thẩm Hi Tri ôm : “Nhanh thôi, chớp mắt cái, bốn năm liền qua.”

      “Bao giờ lại về?”

      “Chắc hè.” Thẩm Hi Tri suy nghĩ lát: “Về dẫn em bơi.”

      Nhưng khí buồn bã chia li lại bị cuộc điện thoại phá tan. Hứa Đống vô cùng tức giận: “ hai về thăm em à? Em cao hơn rồi mà sao về thăm em?”

      Thẩm Hi Tri bật cười: “Thăm em làm gì? Em có cái gì mà thăm? Nghe lần trước kiểm tra em còn đứng nhất từ dưới lên? Ha ha Hứa Đống em còn dám gặp hả?”

      Tiểu Hoa cũng nản, với Thẩm Hi Tri: “Trước đây nó cũng học giỏi mà, sao giờ tệ thế biết?”

      Thẩm Hi Tri cười: “Hai chị em em giống nhau .”

      Mãi đến khi Thẩm Hi Tri lên máy bay Tiểu Hoa mới phản ứng được, ý Thẩm Hi Tri là có chị mới có em, nhắc lại lịch sử đen tối của đây mà!

      Vì câu này mà Tiểu Hoa bơ người nào đó suốt tuần, mặc cho Hạt thông đứng dưới lầu tâm đủ đường, Tiểu Hoa vẫn kiên quyết chat video với người nào đó.

      Người nào đó nhắn lại: “Em đúng là cái túi tức giận, từ đến lớn vẫn vậy.”

      Tiểu Hoa bật cười, về kí túc mở chat video: “Sau này em vẫn thế đó, hối hận rồi hả?”

      Thẩm Hi Tri im lặng nhìn : “Hứa Tiểu Hoa.”

      “Hử?”

      “Nhớ em.”

      Chương 38: Người nào đó trở về
      Nhưng lễ giáng sinh Tiểu Hoa cũng đón Thẩm Hi Tri, chính xác hơn là trước giáng sinh tuần, ở cửa căn tin đại học Bắc Thành, lại thấy người mà mỗi ngày chỉ dám nhung nhớ trước khi ngủ.

      “Sao lại ở đây?” Tiểu Hoa tròn mắt.

      Hạt thông cười hì hì lắc lắc di động: “ cho cậu ta biết đó.”

      Tiểu Hoa nhìn ta: “ ở đây làm gì?”

      Hạt thông cười toe toét hơn: “ theo đuổi bạn cùng phòng của em, em biết à?”

      Đúng là biết , Tiểu Hoa lãng phí thời gian tò mò chuyện người khác. Còn tưởng Hạt thông siêng năng đợi dưới kí túc xá của là do Thẩm Hi Tri nhờ vả chứ… ra phải vậy…

      Đầu bị bàn tay xoay lại: “Có kinh hỉ ?” (kinh hỉ: ngạc nhiên + mừng rỡ)

      “Kinh hãi có!”

      Tiểu Hoa giơ nắm đấm, nhăn mặt định đấm , nhưng ngửa đầu nhìn lại bật cười, nhào vào lòng : “Thẩm Hi Tri! về rồi! Tốt quá!”

      Cái ôm của xua tan mệt mỏi trong lòng Thẩm thiếu gia, sảng khoái cướp thẻ cơm trong tay Hạt thông: “, em muốn ăn gì?”

      Tiểu Hoa ôm cánh tay cùng gọi cơm, Hạt thông hét lên: “Cát tên khốn kiếp trọng sắc khinh bạn!”

      Đại học Bắc Thành sau khi vắng bóng sinh viên tên Thẩm Hi Tri chẳng có gì thay đổi, cũng bởi vì có thêm Hứa Tiểu Hoa mà đổi khác. Hôm ấy Thẩm Hi Tri lên giảng đường học cùng Tiểu Hoa, sau đó đặt phòng nghỉ.

      Tiểu Hoa theo qua năm con phố, đứng trước khách sạn từng ở đêm.

      Thẩm Hi Tri đẩy : “Về , ngủ mình sợ đâu.”

      Tiểu Hoa lấy điện thoại ra gọi cho bạn cùng phòng: “Tối nay tớ về ngủ, mai tiện thể điểm danh giúp tớ.”

      Thẩm Hi Tri bật cười, càng lúc càng cười to hơn, cuối cùng nắm tay Tiểu Hoa vào.

      Quét thẻ, mở cửa, đóng cửa lại, đè lên cửa ôm chặt. Ôm vào lòng mình, trong tiết trời quạnh quẽ mới ấm lên đôi chút.

      Tiểu Hoa sờ lưng , thấy cơ bắp rắn chắc.

      hỏi: “ tập gym à?”

      “Ừ”, cúi đầu ngửi mùi hương của , mặc dù học hành và làm vất vả, nhưng vẫn làm thẻ tập gym, tiêu hao thể lực dư thừa, như vậy có thể ngủ ngon hơn, có thể ngăn được xúc động muốn chạy về thăm ngay lúc ấy.

      Tiểu Hoa lại sờ tiếp, cảm giác tệ. Thẩm Hi Tri bắt lấy bàn tay bé gây rối sau lưng mình: “ được sờ nữa.”

      “Sao vậy?” Tiểu Hoa hỏi.

      Thẩm Hi Tri ngẩng đầu lên, nhìn , lúc lâu mới : “ cho em biết.”

      Giờ phút này giống như đứa trẻ bị khi dễ, Tiểu Hoa chợt thấy buồn cười, từ bé đến lớn ràng đều là bắt nạt mà! lại vươn tay gãi gãi sau lưng , Thẩm Hi Tri nhịn được nữa khiêng ném lên giường, còn mình đứng cách xa 2 mét.

      Tiểu Hoa ngồi giường năn nỉ: “ qua đây.”

      Thẩm thiếu gia lắc đầu.

      Tiểu Hoa : “ qua đây, em còn chưa nhìn kỹ mà.”

      Thế nên qua, chầm chậm ngồi xuống, để mặc Tiểu Hoa sờ mặt .

      “Sao nào, có phải đẹp trai hơn ?” cười.

      Vừa vào phòng còn chưa kịp bật đèn, vậy nên Thẩm thiếu gia lại xích gần hơn chút, sau đó cảm giác môi có cái gì khẽ chạm, giống như động vật lướt qua, có kỹ năng gì hết. thở nặng nề, giữ đầu Tiểu Hoa, hôn sâu hơn.

      Trong ấn tượng, bọn họ còn chưa bao giờ hôn như thế, vẫn chờ, chờ đến ngày có thể làm chuyện đó.

      Những ngày ở Mỹ vô cùng vất vả, mỗi ngày nghĩ đến nhiều nhất chỉ có thế thôi.

      Cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ thế nào? Tiểu Hoa có thể thấy điều này qua các bạn cùng phòng, các trong thời gian này thành công thoát kiếp FA, còn có bạn sắp bị Hạt thông bắt cóc. Nội dung hẹn hò của bọn họ thường là: ngồi trong rạp chiếu phim tối thui nhưng lại chuyên tâm xem phim; tay nắm tay đoạn đường vắng; cùng bạn trai ăn hết phố lớn ngõ … Chỉ có , mỗi đêm tám chuyện chẳng có gì để kể, hoàn toàn thể hòa nhập đề tài với các bạn.

      Nhưng có ‘đề tài’ làm im lặng chú ý, đó là các lén lút chia sẻ cảm giác về nụ hôn.

      Tiểu Hoa cắn môi nằm trong mùng giả bộ ngủ, nhưng ra lỗ tai sớm dựng thẳng, chỉ sợ bỏ sót câu nào. Hôn ư, và Thẩm Hi Tri cũng có mà…

      Nhưng sao bạn cùng phòng miêu tả lại giống hai người họ nhỉ?

      Hôn thế nào?

      Chẳng lẽ giống như lần Thẩm Hi Tri ôm chồng sách đường về nhà, bảo : “Lại đây”.

      Rồi đến, cúi đầu chạm vào môi ?

      Còn gì nữa?

      Vì sao lại có cảm giác ‘ẩm ướt’? Vì sao lại nghiện?

      rất muốn thử.

      ***

      Nhưng Thẩm Hi Tri chỉ nhàng hôn rồi dừng lại. Tiểu Hoa : “ phải thế, bạn cùng phòng em phải như vậy.”

      cười: “ được.”

      “Tại sao?”

      nhịn được.” thành đáp.

      Tiểu Hoa sải chân ngồi lên người , nâng mặt lên: “Em cũng nhịn được, em muốn thử chút.”

      Thế là kỹ năng lén lút nghe trộm được thực hành, xâm nhập vào miệng , đầu lưỡi nhàng quét qua lưỡi . Chỉ thấy thắt lưng mình bị siết chặt, bụng áp sát vào người , cánh tay như thép mạnh mẽ siết lấy , nhưng đau. Tiểu Hoa cười thầm trong lòng, ngoài miệng lại hỏi: “ có thích ?”

      Trong mắt Thẩm Hi Tri, giờ phút này vẫn giống như bé ở nông thôn ngày ngày vô tư phiền muộn, lúc cười vô cùng ngây thơ.

      đành thỏa hiệp thở dài, ôm chặt hơn, ngửa người ra sau nằm xuống, dạy từng chút .

      Lí thuyết trở thành thực tế, Tiểu Hoa bị hôn còn biết trời biết đất gì nữa, cuối cùng níu chặt lấy áo , tim loạn nhịp.

      Người nào đó trưởng thành hơn nữa còn siêng năng tập thể hình tốt bụng kéo dãn khoảng cách, nhìn đôi mắt ngập nước của hỏi: “ hài lòng chưa?”

      Tiểu Hoa ừ tiếng, hãy còn ngơ ngác.

      ngã xuống giường, nằm cạnh , thở hổn hển. lúc lâu sau Tiểu Hoa phục hồi tinh thần, hỏi: “Còn gì nữa ?”

      Thẩm Hi Tri cười được nữa, vẻ mặt nghiêm túc: “ được đùa nữa.”

      Tiểu Hoa xoay người ôm : “Thẩm Hi Tri, em rất nhớ .”

      giơ tay làm gối đầu cho , ôm vào lòng, kéo chăn phủ kín hai người, bên tai : “ cũng vậy.”

      “Bốn năm lâu quá.” .

      “Đợi có học bổng mua vé máy bay cho em, em sang thăm , thế nào?”

      Tiểu Hoa tròn mắt nhìn , Thẩm thiếu gia chưa khi nào cần cù tiết kiệm như vậy cả: “ cãi nhau với ba à?”

      “Ừ.”

      “Sao thế?”

      Thẩm Hi Tri mệt mỏi : “ có gì, chỉ muốn tiêu tiền của ông ấy thôi.”

      Đêm đó Tiểu Hoa nỡ ngủ, chờ Thẩm Hi Tri ngủ rồi bật đèn lên, nương theo ánh sáng nhìn mặt . vẫn là , nhưng khuôn mặt lại thay đổi chút, trở nên góc cạnh hơn, làm người ta thể xem .

      Tiểu Hoa thấy đây là cảm giác rất lạ, như ngày hôm qua mới thấy được gọi là cục cưng, được người nhà chăm bẵm tay, nhoáng cái hôm nay trở thành người đàn ông thực thụ.

      Có thể được bên mãi như vậy, tốt.

      Mặc dù chúng ta từng cãi nhau, từng chiến tranh lạnh, cũng bắt nạt nhau nhiều lần, nhưng mỗi khi nghĩ lại, tình của chúng ta đặc biệt hơn tình của các bạn cùng phòng em nhiều lắm.

      ***

      Đêm đó Thẩm Hi Tri mộng xuân, sáng sớm tỉnh dậy nhăn mặt ra lệnh: “Hứa Bình An em được phép quay lại, lập tức nhắm mắt lại cho , bao giờ cho em đứng dậy mới được đứng!”

      Tiểu Hoa khẩn trương hỏi: “ làm sao vậy! Có phải khó chịu ở đâu ?”

      Đúng thế, Thẩm thiếu gia bây giờ rất khó chịu! Nhưng cái loại khó chịu này thể gặp bác sĩ hay bệnh viện, vì cần bác sĩ cũng chữa khỏi được! Nhưng lại thể cho Tiểu Hoa, vì biết nhóc này thoải mái : “Lại đây, em giúp !”

      Cám cảm giác này… cmn chết tiệt!

      Sáng sớm, Thẩm Hi Tri chui khỏi chăn, chạy vào phòng tắm đóng sầm cửa lại.

      Tiểu Hoa chỉ nghe tiếng nước chảy mạnh, nhưng hứa được đứng dậy, đành ngồi giường kêu lên: “Thẩm Hi Tri rốt cuộc làm sao vậy? Bị đau bụng à? Có muốn em giúp gì ?”

      Trong phòng tắm, Thẩm thiếu gia cau mày quát lên: “Im ngay!”

      Nửa giờ sau ra, tắm rửa thay đồ, ôm Tiểu Hoa vào lòng, : “Hứa Tiểu Hoa, bốn năm sau chúng ta đăng kí .”

      Sáng sớm, Tiểu Hoa còn giận vì câu quát ‘im ngay’ của , tự nhiên nghe thấy lời này.

      hiểu, đăng kí mà chính là đăng kí kết hôn.

      Còn chưa nghĩ ra tại sao Thẩm Hi Tri câu này, lại nghe tức giận: “ có gì quan trọng hơn kết hôn cả!”

      “Là vì nếu chúng ta kết hôn mãi mãi xa nhau phải ?” Tiểu Hoa cảm thấy mình tìm được lí do chính đáng.

      Thẩm Hi Tri tựa trán mình vào trán : “Ừm, đại loại là thế.”

      ***

      Thẩm Hi Tri ở lại đón giáng sinh được, mà ở đêm rồi phải quay về Mỹ. Sau này Tiểu Hoa mới biết ra có thời gian trở về, mà lại dành buổi tối ở bên .

      tiễn ra sân bay, trước khi lên máy bay với : “Bây giờ em hiểu tại sao chị Lâm Thuyên cho chúng ta tiễn chị ấy, em cũng thích cảnh tiễn .”

      Thẩm Hi Tri ôm : “Nhanh thôi, chớp mắt cái, bốn năm liền qua.”

      “Bao giờ lại về?”

      “Chắc hè.” Thẩm Hi Tri suy nghĩ lát: “Về dẫn em bơi.”

      Nhưng khí buồn bã chia li lại bị cuộc điện thoại phá tan. Hứa Đống vô cùng tức giận: “ hai về thăm em à? Em cao hơn rồi mà sao về thăm em?”

      Thẩm Hi Tri bật cười: “Thăm em làm gì? Em có cái gì mà thăm? Nghe lần trước kiểm tra em còn đứng nhất từ dưới lên? Ha ha Hứa Đống em còn dám gặp hả?”

      Tiểu Hoa cũng nản, với Thẩm Hi Tri: “Trước đây nó cũng học giỏi mà, sao giờ tệ thế biết?”

      Thẩm Hi Tri cười: “Hai chị em em giống nhau .”

      Mãi đến khi Thẩm Hi Tri lên máy bay Tiểu Hoa mới phản ứng được, ý Thẩm Hi Tri là có chị mới có em, nhắc lại lịch sử đen tối của đây mà!

      Vì câu này mà Tiểu Hoa bơ người nào đó suốt tuần, mặc cho Hạt thông đứng dưới lầu tâm đủ đường, Tiểu Hoa vẫn kiên quyết chat video với người nào đó.

      Người nào đó nhắn lại: “Em đúng là cái túi tức giận, từ đến lớn vẫn vậy.”

      Tiểu Hoa bật cười, về kí túc mở chat video: “Sau này em vẫn thế đó, hối hận rồi hả?”

      Thẩm Hi Tri im lặng nhìn : “Hứa Tiểu Hoa.”

      “Hử?”

      “Nhớ em.”
      Phong nguyet thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39: Tai vách mạch rừng

      Nháy mắt liền tới mùa hè, người nào đó , mùa hè về.

      Lúc này thời gian chắc chắn hơn.

      Tiểu Hoa ra sân bay đón , mà về nhà trước mấy ngày dọn nhà cho . còn nhớ đây là lần thứ bao nhiêu, từ năm lên đại học Bắc Thành, mỗi khi kì nghỉ đến, đều quét dọn sạch nhà đối diện trước khi về. Ga giường rèm cửa giặt sạch, cửa sổ ghế ngồi cũng lau sạch , mở cửa thông gió đón khí trong lành, đặt chiếc bàn chải đánh răng mới bồn rửa mặt.

      Ga giường rèm cửa giặt xong mang xuống lầu phơi, đến chiều có thể mang về. Bận rộn suốt ngày Tiểu Hoa vùi mình trong chăn thơm phức, buổi chiều ve kêu râm ran, quạt điện quay vù vù, làm mí mắt nặng trĩu.

      Đáng lẽ có thể đánh giấc ngon lành, nhưng bất ngờ lại có người đến. Tiểu Hoa nằm giường nghiêng tai nghe lúc lâu mới xác định được người bên ngoài là ai.

      Là mẹ của Thẩm Hi Tri, dì Lương Nhu mà thích nhất!

      bao lâu rồi nhỉ? Dù lâu lắm rồi gặp mặt, nhưng Tiểu Hoa vẫn nhớ giọng dịu dàng của dì ấy.

      Dì Lương Nhu cũng đến chờ Thẩm Hi Tri về ư? Thẩm Hi Tri có biết ? Có vui mừng ?

      Tiểu Hoa sửa sang lại đầu tóc đứng dậy, nhưng ngẫm lại liền rón rén tới khóa trái cửa phòng. ổn lắm, nếu bị dì Lương Nhu phát ở đây ổn cho lắm. Tốt nhất nên chờ Thẩm Hi Tri về .

      Nghĩ thế, ngồi xổm xuống, dán tai vào cửa, vui vẻ nghe hình như dì Lương Nhu dẫn theo ai về.

      Bên ngoài Lương Nhu thuận tay sờ lên bàn, sạch hạt bụi, em ruột cùng bà – Lương Khiết hỏi: “Hi Tri ở nhà, Thẩm Trung Nghĩa còn thuê giúp việc đến dọn à?”

      Vừa nghĩ là biết, Lương Nhu lắc đầu, : “ phải, Hi Tri thích người ngoài động vào đồ của nó.”

      “Vậy sao…” Lương Khiết nghi vấn.

      “Em gặp bé nhà đối diện rồi đúng ? Chắc bé đó dọn.”

      Lương Khiết nhớ lại, nhiều năm trước bà đến đây chúc tết, từng thấy Hi Tri cùng bé ngồi ăn bánh kẹo. Dì ruột như bà còn chưa thấy thằng nhóc cao ngạo kia thân với ai như thế, bỏ hết đường nhập khẩu Thẩm Trung Nghĩa mua vào túi bé, còn nghiêm mặt dặn dò: “ được đưa cho Hứa Đống, em phải ăn hết.”

      Lương Khiết cười: “ ra là vậy, lớn rồi nhỉ? Vẫn thân với Hi Tri à?”

      Lương Nhu ừ tiếng.

      Lương Khiết đùa: “Hi Tri có với chị ? Có khi nào bé kia thích Hi Tri nhà chúng ta nhỉ? Nếu thích sao lại dọn nhà sạch thế chứ!”

      Giọng Lương Nhu mang theo chút đơn: “Lần nào gọi điện cũng chỉ mấy câu, mặc dù ngoài miệng nó , nhưng chị biết , nó vẫn giận chị năm ấy bỏ nó lại mình.”

      Lương Khiết : “Thôi mà chị, đây đâu phải lỗi của chị chứ, Hi Tri thông minh hiểu chuyện như thế, trách chị đâu.”

      “Có hiểu chuyện nó cũng là con chị, chị cảm giác được.”

      Lương Khiết khuyên: “Mọi chuyện qua lâu vậy rồi, thôi đừng nhắc tới nữa. Chị định thế nào, có về hay theo em về? Hay cứ đợi thời gian nữa, chờ Hi Tri tốt nghiệp đại học về nước rồi lại tiếp tục ở cùng nhau, sau này có con trai con dâu bên người cũng vui vẻ hơn, con người mà, ở lâu rồi có tình cảm thôi. Hi Tri là đứa bé ngoan, chị đừng nghĩ nhiều quá.”

      Lương Nhu trầm mặc.

      Lương Khiết đổi đề tài, cười hỏi: “Chị muốn tìm cho Hi Tri người thế nào? Em thấy bé nhà đối diện được đó, nhớ trước đây cũng xinh xắn, còn thân thiết với Hi Tri.”

      Lương Nhu lắc đầu: “Nó được.”

      Tiểu Hoa ngồi trong phòng nghe lén đỏ mặt ngây ngô cười đột nhiên ngừng lại, tưởng mình nghe lầm.

      Lương Khiết hỏi: “Sao thế? Chị thích à?”

      Giọng Lương Nhu rất , nhưng thản nhiên, như từng nghiêm túc nghĩ đến chuyện này: “Tai Bình An bị điếc, chữa được.”

      “Trời đất! Từ bao giờ vậy?”

      “Hồi , bị ba nó đánh điếc, mà nhà họ… hơi phức tạp, thích hợp với Hi Tri.” Giọng của Lương Nhu trở nên nặng nề, dội vào lòng Tiểu Hoa.

      ***

      Tiểu Hoa cứ trốn trong phòng, mãi tới khi Lương Nhu dẫn em ăn tối mới bước ra. Trần Ái Lệ ở dưới lầu chơi mạt chược, chỉ cần nấu cơm cho Hứa Đống, buổi tối ăn đơn giản, nhưng nấu tô mì lại làm bỏng hai lần, cuối cùng khi cắt rau còn cẩn thận làm đứt tay. Tiểu Hoa ngậm ngón tay vào miệng, mũi cay xè thở được.

      Hứa Đống bưng tô mì hỏi: “Chị sao thế?”

      Tiểu Hoa : “À, bị cảm, chị ngủ tí.”

      Hứa Đống : “Chờ hai về em cho ảnh, là chị lau phòng giúp ấy nên bị bệnh, sau đó bắt hai mời mình ăn Mc Donalds!”

      “Ừ, được.” Tiểu Hoa vào phòng.

      Còn nhớ câu cuối cùng nghe được, là dì Thẩm Hi Tri hỏi: “Nếu Hi Tri thích bé kia sao?”

      Lương Nhu kiên quyết: “Thích cũng được, chị nhất định đồng ý, thằng bé có thể tìm được tốt hơn, có thể chăm sóc nó chứ phải để nó chăm sóc người khác, hạnh phúc bên nhau cả đời chứ thất bại như chị.”

      “Em thấy bé đó cũng biết chăm sóc người khác mà, chị xem nhà này , sạch gọn gàng lắm.”

      “Từ đến lớn chị chỉ thấy Hi Tri chăm sóc nó thôi.”

      Vì trường học bên kia có việc nên Thẩm Hi Tri về muộn hơn 1 tuần. tuần lại tích góp bao nhiêu bụi bẩn? Tiểu Hoa lại quét dọn lần nữa, lần này dám ngủ trong phòng , sợ phải nghe những gì nên biết.

      Truyện được làm by Ñghiepdµ•ñet

      Lương Nhu rồi, để lại bức thư trong phòng khách. Ngày Thẩm Hi Tri về thấy Tiểu Hoa cười, chỉ đưa cho phong thư đó. kéo ngồi xuống cạnh mình, đọc thư, : “Mẹ tới đây à?”

      “Ừ.” Tiểu Hoa gật đầu.

      : “Mẹ bảo rất nhớ , rảnh rỗi thăm mẹ.”

      Tiểu Hoa lại gật đầu.

      xoa đầu : “Sao thế? Gặp vui à?”

      Tiểu Hoa lắc đầu: “Làm gì có.”

      Hứa Đống cùng Bạo Bạo chạy qua, cậu lớn nên Thẩm Hi Tri ôm cậu nữa, chỉ ôm Bạo Bạo thân thiết. Hứa Đống lớn rồi, da mặt mỏng nên cũng chẳng còn giơ tay đòi hai ôm nữa, mà : “Giày của em đâu?”

      Thẩm Hi Tri ném cho cậu cái hộp, : “Trong vòng tiếng đồng hồ được xuất trước mặt , có chuyện cần với chị em.”

      “Tuân mệnh!”

      Hứa Đống rồi, chỉ còn lại đôi tình nhân bé tình cảm thắm thiết xa cách lâu ngày.

      Thẩm Hi Tri kéo tay Tiểu Hoa muốn ôm ngồi lên đùi mình, nhưng Tiểu Hoa lùi lại, : “Em ngồi đây là được, nóng lắm.”

      Thẩm Hi Tri đành buông tay, chuyển qua nghịch tóc .

      Tiểu Hoa hỏi: “Thẩm Hi Tri, có trách mẹ ?”

      “Có.” do dự trả lời.

      Lần đầu tiên Tiểu Hoa biết, hóa ra nghĩ như vậy.

      “Lúc đầu có oán trách, hiểu tại sao li hôn rồi mẹ cần nữa, cứ kiên quyết như vậy, khi đó nghĩ, ở lại bên phải chuyện quan trọng hơn sao?

      Sau này lớn rồi, dù có gọi điện, dù sinh nhật mẹ chưa bao giờ quên, nhưng tình cảm dần nhạt. Mặc dù là mẹ , nhưng còn kể chuyện hay tâm cho mẹ nghe nữa.”

      “Nhưng giờ ghét nữa rồi”, Thẩm Hi Tri : “ có thể hiểu được lúc ấy mẹ quyết định khó khăn thế nào, cũng có thể hiểu được lí do mẹ muốn đổi nơi ở mới.

      Nếu như chúng ta có kết quả tốt, nghĩ chắc cũng ở đây nữa.”

      Tiểu Hoa nhìn .

      “Ở lại làm gì chứ? Nhìn em thân thiết cùng người khác, thấy mình đáng thương.” cười, ôm : “Thế nên đổi vị trí và suy ngẫm, trách mẹ nữa. À, nhưng vẫn ghét ba .”

      định chọc cho cười, nhưng lại chọc cho khóc!

      “Sao vậy?” lau nước mắt cho .

      Tiểu Hoa : “Sao lại thế, sao lại nghĩ đến chuyện may như vậy chứ!”

      Thẩm Hi Tri giật mình: “Được rồi được rồi, sai, lòng xin lỗi!”

      “Vậy mau thích em , Thẩm Hi Tri sao vẫn thích em!”

      cúi đầu hôn , cười.

      Tiểu Hoa an tĩnh lại, nắm chặt lấy tay .

      ***

      Thời gian nghỉ hè còn lại Tiểu Hoa đa phần làm thêm để dành tiền học. Thế nên Thẩm Hi Tri chỉ có thể nắm tay trò chuyện với mỗi buổi tối đón làm về.

      Thấy vậy Hứa Đống hỏi: “Người khác làm gì đương như vậy chứ?”

      Thẩm Hi Tri dạy cậu ba bước ném bóng vào rổ, : “Hỏi làm gì? Muốn sớm hả? Có muốn bị đánh ?”

      Hứa Đống đần mặt ra.

      Buổi tối Thẩm Hi Tri đứng mua chè đậu xanh nhắc với Tiểu Hoa, : “Chúng ta phải xem phim mới là hẹn hò chứ.”

      Tiểu Hoa lắc đầu: “Trong đó tối lắm.”

      “Có nhiều chuyện làm trong phòng tối mới tiện.” cười xấu xa.

      Tiểu Hoa xách túi chè, lơ đãng hỏi: “Mấy ngày nay em vẫn nghĩ, Thẩm Hi Tri, nếu kết hôn mà ba đồng ý phải làm sao?”

      Dưới ánh đèn đường, Thẩm Hi Tri thôi cười: “Phải làm sao ư? cần ông ta đồng ý, lúc ông ta ngoại tình cũng đâu hỏi ý kiến .”

      “Vậy…” Lòng bàn tay Tiểu Hoa mướt mồ hôi: “Còn mẹ sao?”

      Thẩm Hi Tri cười: “Mẹ thích em như vậy, sao lại đồng ý chứ? Bé con à, mới thế mà tính nịnh mẹ chồng tương lai hả? Yên tâm , cái này em tuyệt đối yên tâm.”

      Yên tâm ư? Tiểu Hoa ngửa đầu nhìn , cố chấp muốn nghe đáp án: “Em muốn biết mà, mau , nếu mẹ đồng ý chuyện của chúng ta làm gì?”

      Thẩm Hi Tri : “Hứa Bình An, gần đây em lạ quá.”

      Tiểu Hoa gãi đầu: “Gần đây bạn làm việc chung với em hay kể chuyện phim Hàn, nên hay nghĩ nhiều, ha ha.”

      là bé ngoan mà, lúc nào cũng nghe lời mẹ.” cười , vỗ vai Tiểu Hoa: “Bé con à, vậy nên em phải cố gắng nhiều vào đó, đàn ông cần phải dụ dỗ, mau ôm chặt .”

      “Giống như vầy nè”, , vòng tay ôm Tiểu Hoa từ phía sau.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :