1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bình An của anh - Tích Hòa ( Hoàn - 54c - Ebook )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30: Người thương

      Năm Tiểu Hoa học lớp 11 Thẩm Hi Tri lên 12, cảm giác vai người này gánh nhiều trách nhiệm nặng nề, lúc nào cũng cau mày làm bài, còn cười bài này đơn giản nhắm mắt cũng làm được. chưa bao giờ thấy học hành vất vả như vậy, lo lắng hỏi : “Lớp 12 khó vậy à? Em, em…”

      sợ hãi.

      Bàn tay lâu chơi bóng rổ xoa đầu Tiểu Hoa: “Làm gì có, chỉ muốn làm tấm gương tốt cho em thôi, nên phải cố gắng nhiều hơn.”

      Nhưng Tiểu Hoa vẫn lo lắng: “Nếu lỡ em thi đậu cố gắng vô ích à?”

      Thẩm Hi Tri dừng bút nhìn , nghiến răng: “Hứa Bình An em lại lần nữa xem?”

      Tiểu Hoa cười ha ha, quấy rầy học nữa.

      Năm nay Tiểu Hoa phải chọn ban học, vì muốn học chung đại học với Thẩm Hi Tri, do dự điền vào ban tự nhiên. Quyết định này làm lần nữa bị gọi lên văn phòng.

      “Tại sao em lại chọn ban tự nhiên?” Qua chuyện ‘ sớm’ năm lớp 10, chủ nhiệm thay đổi phương pháp giáo dục với nữ sinh đặc biệt này, muốn nghe lí do trước tiên.

      Tiểu Hoa thẳng thắn vô cùng: “Muốn học chung đại học với Thẩm Hi Tri”

      “Có mục tiêu là tốt.” chủ nhiệp nhấp ngụm trà: “Nhưng nghe Thẩm Hi Tri muốn thi trường đại học tốt nhất?”

      Tiểu Hoa gật đầu: “ ấy nhất định thi đậu.”

      Chủ nhiệm hỏi: “Vậy còn em sao?”

      Tiểu Hoa: “Thẩm Hi Tri em cũng có thể thi đậu.”

      Chủ nhiệm cười, bọn đúng là quyết tâm.

      “Nhưng ban tự nhiên phải là thế mạnh của em, thấy em nên nghĩ về ban xã hội xem sao, em viết văn rất tốt, thấy ban xã hội thích hợp với em hơn. Cho dù em muốn học chung trường đại học với Thẩm Hi Tri chọn khoa văn cũng được mà.”

      Tiểu Hoa lắc đầu: “Phải học chung ngành.”

      Chủ nhiệm bất ngờ, nhìn thấy quyết tâm trong mắt Tiểu Hoa, : “Thưa , phải học chung ngành. Bọn em rồi, sau này làm việc cùng nhau.”

      Cũng chính là, mãi mãi rời xa nhau.

      Những lời này do Tiểu Hoa , lúc học bài mệt mỏi với : “Thẩm Hi Tri, chúng ta mãi mãi giống như bây giờ có được ? Nội và mẹ đều bỏ em rồi, đừng .”

      Chủ nhiệm xúc động: Bạn học Thẩm Hi Tri đúng là học sinh giỏi, biết giúp bạn cùng tiến bộ, sau này nhất định có triển vọng.

      Tiểu Hoa với chủ nhiệm: “ ấy là người thân của em, bọn em sau này rời xa nhau.”

      Chủ nhiệm thỏa hiệp phất tay: “Được rồi được rồi, vậy em phải cố gắng lên, nếu theo kịp cậu ấy đâu.”

      Tiểu Hoa chợt lo lắng, sợ mình theo kịp . muốn nhìn xa.

      ***

      Cố gắng phải chỉ miệng là được, các môn tự nhiên rất khó với Tiểu Hoa, nhưng quyết tâm tới cùng.

      người bướng bỉnh, dù con đường phía trước có tăm tối thế nào cũng , nếu có mục tiêu phải thực cho bằng được. Mỗi lúc mệt mỏi nhớ lại lời về tương lai của Thẩm Hi Tri, lại bật cười.

      Hai người liều mạng cố gắng làm Hứa Đống cục cưng bị cho ra rìa, gần đây Hứa Đống thân với Bạo Bạo nhất, vì Bạo Bạo cần làm bài tập cũng cần học, lúc nào cũng chơi đùa với cậu được. Cậu biết hai và chị làm chuyện rất quan trọng, nên tự giác ngoan ngoãn làm phiền bọn họ, mỗi ngày mong chờ đến tối chị hát cho mình nghe.

      Cứ thế xuân hạ thu đông qua , tháng 8 Thẩm Hi Tri nhận được giấy báo của trường đại học hằng mơ ước. Tiểu Hoa đứng nhà nhìn Thẩm Hi Tri nhận phong thư từ tay người đưa thư, chợt thấy còn giống mình nữa, thành người lớn.

      Đây cũng là thứ ở đại học hấp dẫn Tiểu Hoa, Thẩm Hi Tri từng , vào đại học có thể làm thêm, có thể làm người lớn.

      Thẩm Hi Tri nhìn phong thư thở phào nhõm, mặc dù nắm chắc 9 phần, nhưng giấy báo ngày nào chưa tới tay ngày đó vẫn chưa yên tâm. Dường như cảm giác được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiểu Hoa đứng lầu nhìn cười. chạy lên, ném phong thư đựng giấy báo cho Tiểu Hoa, cố làm ra vẻ thoải mái: Chẳng có gì phải lo cả, chán.

      Tiểu Hoa cẩn thận cầm phong thư, hỏi: “Mở ra được ?”

      Đương nhiên phải mở ra rồi. Thẩm Hi Tri lấy cho Tiểu Hoa con dao rọc giấy, để Tiểu Hoa cắt. Hứa Đống ôm Bạo Bạo chạy qua xem, chẳng hiểu sao hai với chị bóc lá thư thôi mà gióng trống khua chiêng vậy. Bàn tay Tiểu Hoa cầm con giun cũng sợ mà bây giờ lại run run, Thẩm Hi Tri đành nắm tay cắt phong thư. Bên trong có tờ áp-phích của trường, kí túc xá, khu giảng đường, nhà thi đấu, vườn hoa, căn tin… đều in trong tờ áp-phích đó.

      Đây là nơi học trong 4 năm tới. Tiểu Hoa thầm động viên mình: “Cố lên, đó cũng là nơi mình học đó!”

      Hứa Đống chỉ ngón tay ngắn ngủn lên hàng chữ: “Miền Bắc là ở đâu vậy?”

      Họ ở miền Nam, từ Nam đến Bắc cách nhau rất xa. Mặc dù mãi mãi rời xa nhau, nhưng năm tới Tiểu Hoa ở đây học lớp 12, còn Thẩm Hi Tri lại xách hành lí ra Bắc.

      Từ Nam ra Bắc phải ngồi tàu mất 5 tiếng, Tiểu Hoa muốn tính xem khoảng cách bao nhiêu cây số, dù sao gọi điện cho chưa đầy 1 giây có thể nghe giọng rồi.

      Trước khi nhập học Thẩm Hi Tri đưa Tiểu Hoa dự tiệc liên hoan của Lâm Thuyên, Lâm Thuyên còn bảo nhất định Tiểu Hoa phải có mặt. Tiểu Hoa thấy mình may mắn vì dáng người vẫn như năm lớp 10 nên mới mặc vừa chiếc váy lần trước chị tặng. Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Hi Tri bất ngờ khi thấy Tiểu Hoa.

      Ban đầu Hứa Đống bé ầm ĩ chạy đến, Bạo Bạo cũng chạy theo, Thẩm Hi Tri đứng dựa vào tường nhìn đồng hồ, thấy lề mề như vậy phải phong cách của Hứa Tiểu Hoa. Sau đó nghe Hứa Đống vui vẻ hô lên: “Chị đẹp quá!”

      Cùng lúc đó Thẩm Hi Tri rời mắt khỏi đồng hồ, nhìn thấy Tiểu Hoa về phía .

      Chiếc váy màu hồng nhạt, mái tóc đen như nhung rũ xuống bờ vai mảnh khảnh, đôi giày thể thao trắng giản dị, khuôn mặt xinh xắn, ánh mắt sáng ngời nhìn Thẩm Hi Tri, hỏi: “Như vậy có được ?”

      ra Tiểu Hoa thấy mặc đồng phục thoải mái hơn.

      Thẩm Hi Tri ừ tiếng: “Cũng được, thôi.”

      Hứa Đống và Bạo Bạo đứng sau hét lên: “Chị của em xinh nhất! Em chị!”

      Tiểu Hoa bật cười, vẫy tay với Hứa Đống: “Khi nào về chị mua đồ ăn cho.”

      Thẩm Hi Tri bên cạnh liên tục lén nhìn , nhìn thế nào… cũng đủ.

      ***

      Lâm Thuyên mời ít thầy bạn bè, mọi người thấy Thẩm Hi Tri dẫn theo em khóa dưới đều giật mình. Dù hai năm qua thường xuyên thấy cùng Thẩm Hi Tri, nhưng hôm nay xinh đẹp vô cùng, mấy cậu nam sinh tốt nghiệp cấp 3 có thể đương lén huých Thẩm Hi Tri: “Tiêu chuẩn của em cậu thế nào? Xem tớ có được ?”

      Thẩm Hi Tri nhìn lại: “Cậu? Đầu tiên phải học giỏi hơn tôi, đánh bóng rổ hơn tôi, Taekwondo thắng tôi, còn nữa, phải được giải Olympic toán học vật lý, chữ phải đẹp hơn tôi, cao hơn tôi, đẹp trai hơn tôi, sau này kiếm được nhiều tiền hơn tôi. Mấy thứ này cậu đạt tiêu chuẩn nên sau này đừng hỏi nữa, tự rước lấy nhục.”

      Mấy bạn nam kia cười gượng làm Lâm Thuyên chú ý, Lâm Thuyên ghé vào tai Tiểu Hoa : “Hôm nay em xinh quá, cám ơn em đến.”

      Tiểu Hoa nghe được, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hi Tri, Thẩm Hi Tri kéo lại bên mình, : “Cậu lo tiếp khách của mình , cứ mặc kệ bọn tôi.”

      Lâm Thuyên gật đầu, cười với Tiểu Hoa.

      Tiểu Hoa kéo tay Thẩm Hi Tri, cúi người hỏi: “Sao thế?”

      Tiểu Hoa che lấy tai phải, má ửng hồng: “ cho chị ấy biết chuyện của em à?”

      “Ừ, có gì đáng đâu.”

      Tiểu Hoa cười: “Cám ơn.”

      tưởng Thẩm Hi Tri thân thiết với Lâm Thuyên như thế nên chuyện của , thực ra biết cũng sao, chị ấy rất tốt, nhưng vẫn muốn bảo vệ bản thân, bảo vệ cơ thể trọn vẹn của mình.

      Thẩm Hi Tri vuốt mái tóc dài của Tiểu Hoa, lơ đãng : “ cho người khác biết.”

      bao giờ bí mật của bọn họ cho người khác biết.

      Bữa tiệc hôm ấy rất vui vẻ, Tiểu Hoa giờ mới biết chị Lâm Thuyên cùng đậu trường đại học với Thẩm Hi Tri. Tiệc tan chị ôm cái chặt, : “Bọn chị ở đó chờ em, cố lên nhé.”

      Tiểu Hoa chợt ngổn ngang cảm xúc, đường về nhà cứ suy nghĩ miên man. Vì ăn no nên Thẩm Hi Tri đề nghị bộ về, tiện thể mua đồ ăn khuya cho Hứa Đống đường luôn. Rất nhiều năm sau vẫn nhớ đoạn đường này, mím môi, kéo tay Thẩm Hi Tri hỏi: “Chị Lâm Thuyên thích nên mới thi vào trường đó đúng ?”

      Thẩm Hi Tri nhún vai, miễn cưỡng nhưng vẫn trả lời : “Hình như vậy.”

      Tình đối với Tiểu Hoa còn quá xa lạ, nhưng vẫn có thể hiểu được cảm giác đó, em rất thích , nên em theo .

      hỏi: “ thích chị ấy ?”

      Thẩm Hi Tri lắc đầu, bảo ông chủ gói phần chè đậu xanh lạnh mang về, thêm hai phần khoai chiên.

      Tiểu Hoa kéo tay người nào đó tập trung: “Nếu biết chị ấy thích , sao hai người còn…”

      Còn gì? Sao còn tự nhiên như thế? Sao còn làm em tốt? Như vậy phải rất khó xử à?

      Thẩm Hi Tri nhìn Tiểu Hoa: “Biết sao được, thích cậu ta.”

      “Nhưng chị ấy vì mà…”

      Tiểu Hoa hết câu, vì Thẩm Hi Tri giơ tay xoa má , hiếm khi kiên nhẫn giải thích: “Tình là ích kỷ, cũng làm nhiều việc vì người thương, đều do tự nguyện. thấy áy náy vì chẳng hề hứa hẹn gì với cậu ta cả, hơn nữa thấy cậu ta chọn trường này cũng tốt đó chứ, cậu ta thông minh giỏi dang, tương lai rất thành công.”

      “Chè đậu xanh xong rồi, 5 đồng.” Chủ quán đưa tới.

      Tiểu Hoa cầm túi, Thẩm Hi Tri trả tiền xong xách túi tay , cười : “ thôi ngốc.”

      Đêm ấy khi đứng trước cửa nhà, bóng đèn ban công hỏng từ lâu, Tiểu Hoa hỏi: “Vậy thích ai?”

      Ánh mắt Thẩm Hi Tri dừng lại lâu người chỉ cao đến vai mình, : “Có thích người.”

      Tiểu Hoa vô thức nắm chặt tay, hỏi tiếp: “Vậy tỏ tình với ấy sao?”

      chưa bao giờ nghĩ đến điều này, đúng thế, Thẩm Hi Tri là người con trai, sau này phải kết hôn, có gia đình riêng, mà bọn họ cũng thể vĩnh viễn ở cạnh nhau.

      Nhìn , ấy có người trong lòng rồi! Vậy… phải làm sao bây giờ?

      Thẩm Hi Tri : “Tạm thời chưa.”

      “Tại sao?” Tiểu Hoa hiểu.

      Thẩm Hi Tri : “Vì ấy vẫn chưa trưởng thành, ấy còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, mà có thể đợi ấy.”

      Tiểu Hoa như đứng đống lửa chợt bình tĩnh lại, trống ngực đập vang, chắc mình nghĩ đúng, cố chấp hỏi: “Là em phải ?”

      Thẩm Hi Tri mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng lại : “Cái chuyện ngốc nghếch thế này lãng phí thời gian, em cứ lo thi tốt nghiệp !”

      Tiểu Hoa bật cười, vì phủ nhận.

      Mọi chuyện đều có thể giải quyết, có người thương – là , nên bọn họ mãi mãi bên nhau.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31: Cãi nhau

      Thẩm Hi Tri lên đại học Tiểu Hoa thấy trống vắng, mỗi ngày đều học mình, làm bài tập mình, gặp bài hiểu chỉ có thể hỏi thầy , trường tổ chức đại hội thể thao vẫn chạy 3000m, nhưng còn cậu thiếu niên mặc đồ thể thao số 10 dẫn chạy cho .

      Bé Hứa Đống cũng quen, lúc muốn ăn kẹo bánh hay đồ chơi bị hỏng chạy sang nhà đối diện tìm hai, sau đó ủ rũ về với chị: “Em nhớ hai.”

      Tiểu Hoa cũng nhớ.

      Cuộc điện thoại đầu tiên Thẩm Hi Tri gọi về nghe được, vì lúc đó xuống lầu dạo. Bé Hứa Đống ôm điện huyên thuyên đủ chuyện, Bạo Bạo ngồi dưới đất vẫy đuôi nhặng xị. Tiểu Hoa lên nghe em trai ríu rít: “ hai lầu 6 kí túc, ngày khai giảng đầu tiên bị cúp nước, hai lười biếng thèm tắm luôn, hai bảo tắm hôi lắm, em phải sạch . Chị, hai nghỉ hè mua quà về cho em.”

      Tiểu Hoa ừ tiếng, mấy ngày liền cứ canh chừng điện thoại, nhưng nó lại reo lần nào.

      ra có thể gọi cho , nhưng sợ mình kìm lòng được mà cho biết: Thẩm Hi Tri, em rất nhớ .

      Những lời này khi ra khỏi miệng, sợ mình chịu được năm đằng đẵng sắp tới. Nên giấu trong lòng, chỉ riêng mình biết.

      Thẩm Hi Tri mới vào đại học cũng thoải mái như . cũng quen với những tháng ngày có Tiểu Hoa, thậm chí đôi khi còn nghĩ, mình quyết định như thế là đúng hay sai? Nếu thi vào trường ở miền Nam có phải tốt hơn ?

      Nhưng chút dao động này biến mất khi quen với cuộc sống nhiều màu sắc chốn đại học. gọi điện cho Tiểu Hoa, lần này Tiểu Hoa nhận được, : “Hứa Tiểu Hoa, nếu em thi tốt đưa em đến đây chơi.”

      Đến trường đại học của ? Hai mắt Tiểu Hoa sáng lên.

      “Phải thi bao nhiêu mới được?” hỏi.

      Thẩm Hi Tri : “Nằm trong top 5.”

      Mất căn bản, lại chỉ dạy nên Tiểu Hoa phải học nhiều hơn trước đây, chỉ mấy tháng ngắn ngủi tụt mất 10 cân, giống như chỉ còn da bọc xương. Hứa Kiến Quốc thấy vậy bảo Trần Ái Lệ nấu đồ bồi bổ cho Tiểu Hoa. Trần Ái Lệ vui, bà ta ngay từ đầu muốn cho Tiểu Hoa học, bây giờ còn muốn lên đại học? Lấy tiền đâu ra?

      Vậy nên chọn hôm Hứa Kiến Quốc ở nhà, Trần Ái Lệ hầm con gà, đùi gà thịt gà đều để phần cho Hứa Đống, trong nồi chỉ còn nước dư, cánh và cổ. Trần Ái Lệ chỉ cánh gà : “Đó, mày ăn .”

      Tiểu Hoa thích ăn cánh gà, nhưng có ăn cũng chê, lúc ăn nghe Trần Ái Lệ cạnh khóe: “Con chẳng được tích gì, đủ lông đủ cánh là bay thôi.”

      Tiểu Hoa ngẩng đầu: “Dì tôi hả?”

      Trần Ái Lệ hừ tiếng: “Biết thế là tốt, trước đây còn hiểu chuyện, làm kiếm tiền, giờ cho mày học cấp 3 xong lại muốn bay tiếp, mày biết lên đại học tốn bao nhiêu tiền ? Mày học cấp 3 đốt bao nhiêu tiền của bọn tao, mày tưởng tao nhiều tiền lắm hả? Chẳng cần mấy thứ khác, học phí 3 năm cấp 3 của mày đủ cho con tao lên đại học đấy mày biết ?”

      Tiểu Hoa bỏ đũa xuống: “Lên cấp 3 phải ý của tôi, lúc trước ba tự ý nhập học cho tôi, dì hài lòng với ba.”

      Nhắc tới chuyện này Trần Ái Lệ liền khó chịu: “Đó là chuyện ba mày quyết định được hả? Người ta đưa tiền đến tận tay cho mày học, ba mày phản đối được à? Nếu ba mày làm chủ được tiền đó thuộc về con tao rồi, làm gì đến lượt mày!”

      Tiểu Hoa nghe ra ý, : “Như thế 3 năm cấp 3 của tôi tốn nửa xu tiền nhà, bà tiếc cái gì chứ? Giờ tôi sắp tốt nghiệp, bà tiếc tiền nên muốn cho tôi lên đại học phải ?”

      Trần Ái Lệ đập bàn: “Đúng đấy!”

      Bé Hứa Đống vui vẻ gặm đùi gà, đầu dần dần cúi xuống, cuối cùng bênh chị, với mẹ: “ được bắt nạt chị.”

      Trần Ái Lệ tức giận mang cả con cả bát vào phòng nhốt lại. Hứa Đống gõ cửa ầm ầm: “Thả con ra, hai người đừng cãi nhau nữa!”

      Bên ngoài, Tiểu Hoa đứng dậy với Trần Ái Lệ: “Tôi lên đại học lấy của nhà nửa xu, Thẩm Hi Tri rồi, bây giờ sinh viên có thể vay tiền ngân hàng, sau này làm trả lại, trường còn có học bổng, còn làm thêm, những năm nay thiếu tiền mấy người về sau tôi trả, tôi làm ảnh hưởng đến em trai, tôi có lương tâm!”

      Trần Ái Lệ biết chuyện vay tiền, nhưng gần đây công ty kinh doanh tốt, bà ta nghe người khác giám đốc vay tiền ngân hàng. Nhưng vay tiền phải lấy công ty đặt cọc, nếu sau này trả tiền được công ty bị bán đấu giá.

      Thế nên bà ta tưởng vay ngân hàng mà Tiểu Hoa là lấy nhà của bọn họ đặt cọc.

      “Mày…con mất nết!” Trần Ái Lệ chợt xông đến túm tóc Tiểu Hoa. Tóc Tiểu Hoa rối tung, ngây người, vì từ khi lên cấp 3 ít khi bị đánh, hiểu sao Trần Ái Lệ lại kích động như vậy.

      E.b.o.o.k được làm bởi ñghiepdu.ñet

      Trần Ái Lệ thở phì phì, nắm tóc Tiểu Hoa gào lên: “Mày lấy cái gì đặt cọc hả! Sao mày dám lấy nhà tao đặt cọc! Nếu mày có tiền trả bọn tao phải ra đường ở à? Mày có lương tâm? Có lương tâm mà 10 năm nay mày gọi tao là dì cho mọi người tao chèn ép mày? Hứa Bình An, mày phải biết là nếu năm đó tao đồng ý Hứa Kiến Quốc dám đón mày về chắc? Mày phải vào nhi viện từ lâu có biết hả!”

      Tiểu Hoa bình thường chỉ ăn cơm thừa canh cặn, nửa bát canh gà vừa nãy vào bụng bị lắc như vậy làm muốn ói, giữ tóc mình hét lên: “Bà thả tay ra, tôi ói lên người bà cho coi!”

      Trần Ái Lệ sợ Tiểu Hoa ói đành thả lỏng tay, nhưng miệng vẫn còn đay nghiến. Tiểu Hoa hét lên: “Ầm ĩ cái gì chứ! Bà chẳng hiểu cái gì hết! Tôi cho bà biết chuyện tôi vay tiền liên quan gì đến mấy người hết! Bà đừng có linh tinh!”

      “Mày láo!”

      “Bà ngu lắm!” Tiểu Hoa nhịn được nữa, dù nghe em trai khóc trong phòng cũng nhịn được, hét lên: “Tôi phải lên đại học! Bà đừng có cản tôi nếu tôi kéo bà chết cùng!”

      Có lẽ đây là lời tàn nhẫn nhất mà Hứa Tiểu Hoa trong đời này.

      Vẻ ngoan cường trong mắt làm Trần Ái Lệ lui về phía sau bước, chạy ra ngoài.

      Tiểu Hoa khó chịu vô cùng, nhưng nửa giọt nước mắt cũng rơi. Cảm giác đau đớn này khó chịu, cam lòng. có thể nghe Hứa Đống lầu khóc: “Mẹ xấu xa, mẹ xấu xa, con muốn chị, hu hu chị ơi!”

      cũng nghe thấy mấy nhà xung quanh mở cửa dòm ngó, rồi xì xào bàn tán.

      ôm bụng ra khỏi khu chung cư, ngồi đường nhìn xe qua lại. Cách đó xa có buồng điện thoại, 5 đồng lần gọi. ngắt cỏ dưới chân, cuối cùng tới đó.

      Trần Ái Lệ cố tình dọn bàn, chờ Hứa Kiến Quốc về xem bãi chiến trường, Hứa Kiến Quốc vừa vào cửa liền hỏi: “Có chuyện gì?”

      Hứa Đống khóc xong ngủ thiếp , Trần Ái Lệ ôm con trai lau nước mắt: “Sống làm gì cho khổ thế này!”

      ***

      Nửa đêm Tiểu Hoa mới về, mang chìa khóa, nhưng biết chìa khóa nhà họ Thẩm giấu ở đâu. Định qua đó ngủ đêm nhưng lại thấy nhà mình vẫn mở cửa, có ánh đèn hắt ra. hít hơi mở cửa vào, dù là chuyện gì cũng đón nhận.

      Phòng khách chỉ có mình Hứa Kiến Quốc. Căn nhà này trải qua bao năm tháng, thời gian hằn dấu vách tường loang lổ, sau khi có Hứa Đống hơn nửa phòng khách làm nơi chứa đồ chơi của cậu.

      Hứa Kiến Quốc ngồi hút thuốc, thấy Tiểu Hoa về mới thở phào nhõm. Ông vẫn chưa quên hè năm ấy bỏ nhà cùng Thẩm Hi Tri, nhiều năm rồi ông mới mơ thấy mẹ , áy náy xen lẫn xấu hổ, từ khi tỉnh giấc đến khi về nhà ông vẫn chợp mắt.

      Thế nên lần này ông dám ngủ, sợ phải mơ thấy mẹ Tiểu Hoa khóc lóc than: “Em đau quá, em sắp chết rồi, nhất định phải chăm sóc con chúng ta.”

      Hứa Kiến Quốc dụi thuốc lá, nhìn Tiểu Hoa. rất gầy nhưng người lại cao, nhìn giống như cây trúc. Mặt bằng bàn tay, đôi mắt to gần như chiếm hết nửa khuôn mặt.

      Tiểu Hoa đứng ngoài cửa, Hứa Kiến Quốc thở dài: “Vào .”

      Tiểu Hoa lúc này mới vào.

      Hứa Kiến Quốc đứng dậy vào phòng, để lại câu: “Ngủ sớm …”

      Tiểu Hoa biết thắng rồi.

      Hôm sau bị chủ nhiệm gọi vào văn phòng, biết mình phạm lỗi gì, ngơ ngác. chủ nhiệm có tiết, ôm giáo trình cười : “Em chờ chút, chuyện xong rồi về học nha.”

      Tiết sau Tiểu Hoa học thể dục, mà bây giờ cũng trở thành tiết tự học. Trong văn phòng còn hai giáo viên soạn bài, ngơ ngác ngồi xuống chẳng hiểu gì hết. Điện thoại chợt vang lên, nghiêng đầu nhìn hai giáo viên kia, thấy họ chẳng có ý nghe điện thoại.

      Nhưng để điện thoại reo mãi như thế cũng hay, Tiểu Hoa ngồi gần đó đành nhấc máy, lễ phép : “Xin chào, cho hỏi ngài tìm ai ạ?”

      Người bên kia cười khẽ: “Em là Hứa Tiểu Hoa phải ? tìm em.”

      Tiểu Hoa hô lên rồi vội che miệng lại, quay đầu nhìn thấy hai giáo viên kia để ý, cúi đầu cười, : “Thẩm Hi Tri!”

      “Ừ.” Người bên kia hỏi: “Gần đây thế nào?”

      Tiểu Hoa : “Tốt lắm. Sao lại gọi đến văn phòng giáo viên tìm em?”

      “Vì gọi về nhà gặp được em.”

      Tiểu Hoa trầm mặc, Trần Ái Lệ rút giây điện thoại có tiền trả, rất lâu rồi chuyện với Thẩm Hi Tri.

      Thẩm Hi Tri ngồi bãi cỏ ngửa đầu nhìn trời, hỏi: “Hứa Tiểu Hoa, có muốn đến đây chơi ?”
      Phong nguyet thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32: Đại học Bắc Thành

      Thẩm Hi Tri ngồi bãi cỏ ngửa đầu nhìn trời, hỏi: “Hứa Tiểu Hoa, có muốn đến đây chơi ?”

      Tiểu Hoa: “Chưa có điểm thi nữa, em được ?”

      Bầu trời quang đãng, tia nắng dịu dàng tỏa sáng nền trời, Thẩm Hi Tri híp mắt cười: “Được chứ, cho em nợ đó.”

      Tiểu Hoa cuốn dây điện thoại hơi do dự, chuyến phải chuyện dễ dàng, nhưng có vẻ gì làm khó Thẩm Hi Tri được, : “Cuối tuần em dậy sớm rồi , đừng ngủ nướng.”

      Tiểu Hoa định đáp lại: “Em có bao giờ ngủ nướng đâu!”

      Nhưng bên kia cúp máy rồi…

      Tiểu Hoa chợt thấy mất mát, còn có rất nhiều điều muốn với

      Mà ở trường đại học Bắc Thành, Thẩm Hi Tri lười biếng cúp học bị giáo sư Hoàng bắt tại trận.

      “Nghe cậu mới mã hóa phần mềm? Cho tôi xem chút?”

      Thẩm Hi Tri bất đắc dĩ cười: “Giáo sư à, thầy đừng theo em nữa, em mới năm nhất, có hứng thú với nghiên cứu sinh.”

      Giáo sư Hoàng đeo cặp kính thời cổ, ra vẻ nghiêm túc: “Cứ làm quen trước, sau này có hứng thú cho mà xem.”

      ***

      Tối thứ 6 Tiểu Hoa lén lút dọn đồ, chưa tìm cớ ra ngoài được, cũng biết tàu hỏa phải mang theo những gì, ngồi cả nửa ngày chỉ bỏ vào ba lô mấy cuốn sách. Hứa Đống ngậm kẹo mút đứng ngoài cửa ló đầu vào: “Chị làm gì thế?”

      Tiểu Hoa giật mình: “Đâu có, chị có định đâu đâu.”

      Hứa Đống giơ kẹo mút ra: “Chị muốn ăn ?”

      Tiểu Hoa lắc đầu.

      Hôm sau trời còn chưa sáng tỉnh dậy, Hứa Đống trở mình tiếp tục ngủ, thở phào nhõm. Đeo ba lô lưng, trong túi mang theo tiền tiêu vặt ít ỏi, Tiểu Hoa khẽ khàng đóng cửa lại. Trời còn tối đen, đèn hành lang từ lầu 1 đến lầu 3 đều cháy hết rồi, Tiểu Hoa lần mò theo bức tường, may mà dưới tầng trệt vẫn còn chiếc đèn mờ.

      Có người đứng dưới bóng đèn, dáng người thon dài tựa vào cửa sắt, hai tay đút túi, đeo tai phone, tóc mái che khuất khuôn mặt.

      Tiểu Hoa đứng im tại chỗ, thấy người đó quay đầu lại cười: “ ngủ nướng à?”

      “Thẩm Hi Tri?” Tiểu Hoa che miệng: “ về lúc nào thế?”

      Hai người từ bé đến lớn đều ở cùng nhau, lần đầu tiên xa nhau lâu đến vậy.

      Thẩm Hi Tri tháo tai phone xuống, thong thả đến xoa đầu Tiểu Hoa: “Nếu về em định mình ra Bắc thế nào đây?”

      Tiểu Hoa bướng bỉnh: “Em tra chuyến tàu, mua vé là được rồi, em nghe xuống tàu là có thể bắt xe đến thẳng đại học Bắc Thành.”

      Thẩm Hi Tri cười: “Em được đâu.”

      “Tại sao?” Tiểu Hoa nhíu mày.

      hai bên ngoài phức tạp lắm, để chị mình yên tâm.” Hứa Đống bé biết đứng sau lưng từ bao giờ, lên tiếng.

      Tiểu Hoa giật mình hỏi cậu: “Sao em lại ở đây?”

      Thẩm Hi Tri cười, giải thích. Hứa Đống mặc đồ ngủ in hình con voi , dụi mắt : “Em biết hai về lâu rồi, nhưng hai bảo được với chị!”

      Tiểu Hoa thấy mình bị hai người này đùa giỡn, tức giận đá vào chân Thẩm Hi Tri cái, Thẩm Hi Tri tránh, ống quần lập tức in dấu giày. Tiểu Hoa thấy thế khó chịu, cúi người lau sạch cho .

      Thẩm Hi Tri dặn dò Hứa Đống: “Về nhà với ba mẹ em là chị thư viện học bài, đến khuya mới về.”

      Hứa Đống bé hỏi hai: “Bao giờ em mới có thể theo?”

      Lại nhận được câu trả lời muôn thuở: “Đợi em lớn rồi tính sau.”

      Tiểu Hoa cười, vẫy tay tạm biệt em trai, thấy Hứa Đống vẫy vẫy tay với hai người, đôi mắt nhìn theo đầy hâm mộ.

      ra khỏi khu chung cư Tiểu Hoa rất muốn gì đó, nhưng lại mở miệng được. Thẩm Hi Tri dừng lại nhìn : “Sao thế? nhận ra à?”

      Tiểu Hoa so chiều cao với , ừ tiếng.

      Thẩm Hi Tri nắm tay : “ mau lên, là trễ tàu đó.”

      ***

      Đến nhà ga Tiểu Hoa mới biết tại sao Thẩm Hi Tri lại được.

      ra nhà ga lớn như thế, lại có rất nhiều người, rất nhiều tàu hỏa.

      chưa xa bao giờ, khoảng cách xa nhất là từ nông thôn lên thành phố năm xưa, sau đó chỉ về từ nhà đến trường. À, có lần duy nhất là bỏ nhà cùng người nào đó, nhưng sau lại cãi nhau.

      Thẩm Hi Tri đứng trước quầy vé, : “Cho 2 vé ra Bắc, chuyến sớm nhất.”

      Sau đó dẫn mua mì tôm và xúc xích.

      Tàu sắp khởi hành, hai người tìm chỗ, nhường chỗ ngồi gần cửa sổ cho , còn mình ngồi ngoài. Như thế có thể tạo cho gian an toàn.

      Từ đầu đến cuối Tiểu Hoa đều im lặng, thầm ghi nhớ tất cả. Thẩm Hi Tri tưởng buồn ngủ, vỗ vai mình: “Dựa vào mà ngủ.”

      Tiểu Hoa làm theo.

      Bờ vai còn gầy yếu như trước đây mà trở nên vững chãi, làm người ta an tâm.

      Thẩm Hi Tri cúi đầu nhìn Tiểu Hoa, xung quanh ồn ào huyên náo nhưng góc của bọn họ lại yên tĩnh vô cùng.

      tiện tay mở ba lô Tiểu Hoa, thấy ngủ, khẽ cười: “Em chuẩn bị mấy thứ này à?”

      Tiểu Hoa đỏ mặt, tại biết phải mang những gì. giật ba lô: “ được xem.”

      Hai tay Thẩm Hi Tri ôm lấy ba lô của : “Được rồi, xem là được.”

      Tiểu Hoa giành nữa, ngoài trời sáng, tựa lên vai nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đường ray như từng sợi tơ dày đặc, dệt vào lòng tấm lưới tuyệt đẹp, tấm lưới mang tên hoài bão, ước mơ, và cả tình .

      5 tiếng tàu hỏa dài dài ngắn cũng ngắn, hơn 8h toa tàu tràn ngập mùi mì tôm thơm phức, Thẩm Hi Tri đưa ba lô cho , đứng dậy chuẩn bị mì tôm ăn sáng. Tiểu Hoa nhìn cắt xúc xích, bỏ gia vị vào tô, rót nước rồi chờ trong 3p, lúc mở nắp ra hơi nước làm mờ mắt , Tiểu Hoa kéo tay , : “Thẩm Hi Tri, có thấy em phiền phức lắm ?”

      Người nào đó khuấy mì tôm cho dừng lại chút, kì quái nhìn Tiểu Hoa: “Sao lại hỏi thế? biểu vậy à?”

      Tiểu Hoa đờ người, nhưng giây sau, gắp mì đưa đến trước miệng : “Phiền chút thôi, nhưng quen rồi.”

      Tiểu Hoa ăn, mũi cay cay.

      Thẩm Hi Tri mỉm cười: “Con nên phiền phức chút, bây giờ em chưa hiểu đâu.”

      Tiểu Hoa đúng là hiểu , nhưng cảm giác lừa .

      há miệng ăn mì, hỏi: “Vậy bao giờ mới hiểu được?”

      Thẩm Hi Tri : “Đến lúc có thể hiểu cho em biết.”

      ***

      tàu hỏa chẳng có gì chơi cả, bọn họ chỉ có 2 người thể chơi bài được, đành chuyện lung tung. Tiểu Hoa hỏi câu ấp ủ trong lòng từ lâu: “Nữ sinh đại học đều đẹp lắm đúng ?”

      Thẩm Hi Tri nghe vậy bật cười, cúi đầu nhìn Tiểu Hoa, lời nào.

      Tiểu Hoa quay sang chỗ khác: “Em chỉ tò mò thôi!”

      Thẩm Hi Tri vỗ vai : “Em đừng hỏi nữa, ngủ .”

      Từ bé đến lớn Tiểu Hoa chưa bao giờ có cảm giác chênh lệch tuổi với Thẩm Hi Tri, nhưng sau khi Thẩm Hi Tri lên đại học, người là sinh viên, người kia là học sinh trung học, sâu sắc cảm nhận được khác biệt giữa hai người. Cho dù cố gắng kéo gần khoảng cách, cứ coi như bạn bè lúc , nhưng thực tế là trong mắt , vẫn còn ngây thơ lắm.

      Tiểu Hoa buồn bã tựa vào vai ngủ, hỏi lung tung nữa.

      Ánh mắt Thẩm Hi Tri dừng bàn tay , khóe miệng liên tục mỉm cười.

      Xuống tàu Tiểu Hoa lại giật mình, nhà ga miền Bắc còn lớn hơn miền Nam nữa, người cũng đông hơn. Thẩm Hi Tri sợ lạc, giơ tay ra, Tiểu Hoa nắm lấy tay , ra khỏi nhà ga vội buông tay, tay rất nóng, toát mồ hôi. Thẩm Hi Tri đeo ba lô của , : “, qua đây bắt xe.”

      Bọn họ bắt xe bus, từ đầu bến tới cuối bến, rất tiện.

      Buổi sáng ở trường đại học bận rộn như trường cấp 3, mà mang theo chút lười biếng. Có nhiều quán ăn bên đường, Thẩm Hi Tri dừng lại hỏi : “Còn đói ?”

      Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn , sau lưng là cổng trường đại học, là nơi thuộc về.

      chỉnh lại mái tóc, động viên mình: “ thôi!”

      Đây cũng là nơi muốn đến.

      Cổng trường rất cao, sân vận động rộng lớn, kí túc xá nam, kí túc xá nữ, căn tin, giảng đường… sông!

      Trong trường còn có con sông, nước trong vắt giống như con sông ở quê nội, trong sông có nhiều cá, có rong rêu. bờ có bãi cỏ xanh mướt, có người trải chiếu dưới tán cây cầm sách chăm chú đọc. Gió lướt qua tung bay mái tóc dài của nữ sinh, phong cảnh bình yên đẹp đẽ lạ thường.

      Tiểu Hoa liếc nhìn khắp nơi, đôi mắt tròn ngơ ngác. Thẩm Hi Tri kéo ngồi xuống thảm cỏ rồi lấy sách giáo khoa của ra. biết thói quen của Tiểu Hoa, gặp vấn đề hiểu đều lấy bút đỏ khoanh lại. Kế hoạch sáng nay là giảng những chỗ khó hiểu cho .

      Tiểu Hoa nghe giảng tới trưa, với : “Thẩm Hi Tri, em thấy ngồi học trong trường dễ hiểu bài hơn ấy.”

      Đúng vậy, những bài khó hiểu ngồi ở đây tự nhiên trở nên dễ hơn nhiều.

      Thẩm Hi Tri chỉnh lại: “Đó là vì ở đây có dạy em.”

      Đến trưa, mọi người tốp năm tốp ba về căn tin, Thẩm Hi Tri kéo tay Tiểu Hoa : “ dẫn em ăn.”

      Tiểu Hoa muốn khỏi ngôi trường này chút nào, : “Ăn ở căn tin , em muốn ăn ở căn tin.”

      ra trưa nay Thẩm Hi Tri đặt bàn sẵn rồi, ở nhà hàng nổi tiếng nhất nơi đây, nhưng Tiểu Hoa cứng đầu chịu , đành thôi, dẫn căn tin xếp hàng.

      Trong nhà ăn gặp bạn cùng phòng, Tiểu Hoa đứng sau lưng nên người kia thấy, chỉ với Thẩm Hi Tri: “Thằng nhóc này hôm qua đâu? May mà đây thông minh, là cậu bị quản lí phát rồi đó.”

      Thẩm Hi Tri đưa thẻ cơm: “Quẹt .”

      Bạn cùng phòng bằng lòng, với bán cơm: “ ơi, cho cháu 5 món thịt.”

      Tiểu Hoa cười, nụ cười này bị bạn cùng phòng phát , ta ồ lên: “Ai vậy? Thằng nhóc này thoát kiếp FA nhanh thế?”

      Tiểu Hoa nghiêng tai nghe, Thẩm Hi Tri che tai trái lại, câu gì đó. Lúc ăn cơm Tiểu Hoa : “ bắt nạt em.”

      Thẩm Hi Tri: “Làm gì có.”

      Tiểu Hoa chỉ vào tai mình. gắp đùi gà cho , : “ thề, chữ cũng .”

      Lúc ấy chỉ ‘ừ’ tiếng thôi.

      “Vậy sao lại bịt tai em?”

      Thẩm Hi Tri cúi đầu ăn cơm: “ ra muốn ôm em cái.”

      ngẩng đầu lên, lần này đổi thành Tiểu Hoa cúi đầu ăn đùi gà, hỏi bất cứ câu nào nữa.

      ***

      Còn phải ngồi tàu hỏa 5 tiếng về Nam, 3h chiều bọn họ lại ra ga tàu. Ngồi tàu Thẩm Hi Tri nghe điện thoại, ngồi gần nên Tiểu Hoa nghe thấy tiếng con , Thẩm Hi Tri ừ mấy tiếng liền cúp máy, Tiểu Hoa hỏi: “Bạn học của à?”

      Thẩm Hi Tri nhìn : “Lâm Thuyên.”

      Tiểu Hoa lúc này mới xấu hổ nhớ ra, lần này , lại quên béng mất chị xinh đẹp kia… cười ha ha mấy tiếng, nghe Thẩm Hi Tri : “Ngốc.”

      Hơn 9h về đến nhà, cũng giống như lúc , trời tối đen và ánh đèn mờ ảo. Thẩm Hi Tri đứng dưới lầu định lên, chỉ : “Em lên nhà , đây.”

      Tiểu Hoa giữ lại: “Em hỏi chuyện, phải trả lời lòng.”

      “Hỏi .”

      “Tiền học cấp 3 của em là đưa phải ?” hỏi.

      Bóng đèn yếu ớt dưới tầng trệt dần tắt ngóm, Tiểu Hoa nghe : “Lúc trước định chữa tai cho em nhưng em cần, tiền đó càng để càng nhiều, vừa lúc để cho em học luôn. Hứa Tiểu Hoa, nếu cấp 3 em tiết kiệm tí, số tiền này đủ cho em dùng trong 4 năm đại học.”

      Tiểu Hoa tròn miệng, nhiều vậy sao? Lúc dẫn khám tai hai người mới mấy tuổi chứ?

      Thẩm Hi Tri kề sát lại: “Có phải hối hận lắm ?” cười xấu xa: “Em , bể học vô biên, sau này đừng tùy hứng như vậy nữa.”

      Bất chợt có đôi bàn tay nhàng đặt hông , khoảnh khắc ấy hông Thẩm Hi Tri tê dại. Sau đó cơ thể mềm mại của dựa sát, cuối cùng áp vào lòng . Tiểu Hoa ôm , : “Cho cái ôm.”

      Buổi trưa ở căn tin, : “ ra muốn ôm em cái.”

      Buổi tối ở dưới lầu, : “Cho cái ôm.”

      ra suốt ngày bôn ba rất mệt mỏi, ra trong thời gian này chỉ liên lạc với qua điện thoại làm nhớ vô cùng, ra khi nhìn thấy việc muốn làm trước tiên là vậy.

      Biết bao khát khao chờ đợi chất chứa từ lâu, khoảnh khắc này hóa thành cái ôm siết chặt, giống như cái ôm trước cửa nhà khi ba mẹ cãi nhau nhiều năm về trước.

      Khi ấy, cần vòng tay ấm áp sưởi ấm mình.

      Mà giờ đây, họ cần nhau.

      “Em tính xem cần bao nhiêu năm mới trả hết nợ cho à?” Cằm tựa vào tai , cười hỏi.

      Tiểu Hoa bị ôm vào lòng, cảm nhận được hơi ấm khi chuyện, thành đáp: “Chắc còn lâu mới trả được.”

      Đáp án này làm rất hài lòng: “ sao, tính lãi, từ từ trả cũng được.”

      ***

      Mặc dù vẫn muốn ôm lâu thêm chút, nhưng Thẩm Hi Tri đành buông ra, : “Nếu thi đậu tính lãi đó.”

      Tiểu Hoa gật đầu, hai má nóng bừng.

      “Lên , cũng phải rồi.” giục .

      Tiểu Hoa ừ tiếng, bước lên lầu quay đầu lại, vì biết mình thi tốt, nhanh gặp lại thôi.

      Vào nhà chỉ mới hơn 10h chút, với học sinh cấp 3 cũng muộn, Hứa Kiến Quốc và Trần Ái Lệ xem ti vi, Hứa Đống ngồi trong phòng làm bài tập, mọi thứ có gì bất thường cả. Tiểu Hoa thở phào nhõm, vào phòng thầm với em trai.

      Bé Hứa Đống: “Chị, chơi vui ?”

      Tiểu Hoa: “Vui lắm.”

      Bé Hứa Đống: “Vậy khi nào em mới lớn?”

      Tiểu Hoa: “Chắc khoảng 10 năm nữa.”

      Bé Hứa Đống khóc lớn hồi.

      Tiểu Hoa dỗ em trai ngủ mới bắt đầu soạn đồ. Mai là chủ nhật cần học, nên định lấy bài hôm nay Thẩm Hi Tri giảng ra xem, nhưng vừa mở ba lô ra thấy lạ, bên trong có cái gì đó.

      cái hộp hình chữ nhật, đựng chiếc di động.

      Giống y như của Thẩm Hi Tri.

      Điện thoại được bỏ sim sẵn, có thông báo 2 cuộc gọi nhỡ và 2 tin nhắn. Tiểu Hoa mặc dù chưa bao giờ dùng điện thoại, nhưng xem sách hướng dẫn rồi bấm tí là quen. Di động cầm trong tay có cảm giác khác lạ so với điện thoại bàn, mở tin nhắn ra, đó viết: [Sao nghe máy?], [Đây là số điện thoại của , thấy gọi lại.]

      Số của trong danh bạ lưu là [Người tốt với mình nhất quả đất].

      Đúng là… phong cách của người-nào-đó.

      Tiểu Hoa nhịn cười gọi cho [Người tốt với mình nhất quả đất], nghe hỏi: “ làm gì vậy?”

      khẽ: “Em trai khóc, em mới dỗ nó ngủ, , hôm nay mệt lắm phải ?”

      “Làm gì có.” Tín hiệu tốt lắm, Thẩm Hi Tri chuyện ngắt quãng: “ về muộn lắm, em cứ ngủ trước , có chuyện gì cứ gọi cho , đừng chịu đựng mình.”

      ***

      Sau đó chủ nhiệm thấy Tiểu Hoa giống như hăng tiết gà leo lên, có lần còn leo lên vị trí thứ nhất. Trường bắt đầu tổ chức thi thử, học sinh căn cứ vào kết quả thi để chọn trường phù hợp với mình. Tiểu Hoa tra điểm thi của đại học Bắc Thành những năm qua, giống như Thẩm Hi Tri thi thử đều đứng đầu trường, thi vừa đủ điểm nhưng vẫn chưa chắc chắn.

      Chủ nhiệm khuyên nên mạo hiểm, thành tích của có thể chọn được trường tốt rồi, nhưng Tiểu Hoa lắc đầu.

      Đến tối gọi điện báo cáo thành tích cho Thẩm Hi Tri, người nào đó hỏi : “Em có tin lần sau em thi tốt hơn ?”

      Tiểu Hoa có, rất tin vào mình.

      Vậy cần gì phải băn khoăn chứ? Tuổi trẻ mà, gì là thể.

      Lớp 12 tổ chức họp phụ huynh, lần này Hứa Kiến Quốc họp. Những năm trước đều là Thẩm hội trưởng họp thay, bây giờ chủ nhiệm mới gặp phụ huynh của Tiểu Hoa.

      Hứa Kiến Quốc ngờ Tiểu Hoa có thể thi tốt như vậy, ông nhớ trước đây con bé học dốt, lúc nào cũng bị mời phụ huynh lên, làm ông muốn nữa. Nhưng nó thay đổi từ bao giờ?

      Đây là chuyện tốt, ông hy vọng Tiểu Hoa có thể làm gương tốt cho em trai. Thế nên trong lần nhậu cùng Thẩm Trung Nghĩa ông chuyện. Dù sao lên đại học cũng tốn rất nhiều tiền, nếu Thẩm Trung Nghĩa ‘tài trợ’ còn gì bằng. Nhưng lúc này Thẩm Trung Nghĩa thoải mái đồng ý, ông hỏi Hứa Kiến Quốc: “ có thể đậu?”

      Hứa Kiến Quốc uống rượu, : “Đậu chứ, con bé học giỏi như mẹ nó.”

      Thẩm Trung Nghĩa : “Chọn trường khác .”

      Tiểu Hoa ngờ mọi chuyện lại thay đổi như thế, tính chuyện học phí, cách kiếm tiền sinh hoạt, còn cãi nhau thắng Trần Ái Lệ, và ngay cả ba cũng thay đổi cách nhìn về .

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: Em tìm

      Trong khu chung cư có mấy đứa trẻ đều thi tốt nghiệp chung với Tiểu Hoa, người lớn ngồi chuyện cũng hay nhắc đến, Hứa Kiến Quốc tránh được bị hỏi: “Bình An nhà chú thi trường nào? Nghe lần trước con bé thi thử nằm trong top 10 à?”

      Hứa Kiến Quốc cười: “Ài, nó thi đậu trường nào cho học trường đó.”

      Liên Thanh cạnh khóe: “Tôi thấy Bình An nhà chú có tương lai đấy, nhất định phải thi trường tốt nhất rồi, có khi nào học cùng con trai bác Thẩm ? Nghe con tôi , trường Hi Tri học hình như là trường tốt nhất. Ai da Hứa Kiến Quốc, chú cứ ngồi chờ hưởng phúc .”

      Đêm đó Hứa Kiến Quốc trực đêm về nhà thấy phòng Tiểu Hoa vẫn sáng đèn, gần đây trong giai đoạn chạy nước rút, Hứa Đống dám quấy rầy , ngoan ngoãn ngủ trước. Ông đẩy cửa vào, hỏi: “Chưa ngủ à?”

      Tiểu Hoa quay đầu lại, khoảnh khắc ấy trông rất giống mẹ. cầm bút, vẻ mặt chăm chú: “Học lát nữa.”

      Hứa Kiến Quốc vào ngồi xuống, : “Chúng ta chuyện lát.”

      Tiểu Hoa đặt bút xuống, biết ‘ chuyện’ gì. Hứa Kiến Quốc : “Con muốn thi vào đại học Bắc Thành à?”

      Tiểu Hoa cúi đầu, mái tóc dài che khuất khuôn mặt. Mặc dù có nhiều nữ sinh cắt tóc ngắn cho tiện nhưng vẫn quyết tâm để tóc dài, có khi thả, có khi buộc đuôi ngựa, người-nào-đó thích túm lấy đuôi tóc , hỏi dùng dầu gội gì mà mượt vậy.

      gì có nghĩa là chấp nhận, Hứa Kiến Quốc thở dài, : “Đổi trường khác phải Bắc Thành là được.”

      Tiểu Hoa ngẩng đầu lên: “Tại sao?”

      Hứa Kiến Quốc im lặng.

      Tiểu Hoa hỏi lần nữa: “Tại sao? Tại sao con được thi vào đại học Bắc Thành? Nếu học tốt có học bổng, con để ba tốn nhiều tiền đâu.”

      Hứa Kiến Quốc định , nhưng thấy bướng bỉnh như vậy, được. Ông hỏi: “Con thi vào Bắc Thành có phải vì Hi Tri ?”

      “Vâng.” đáp. Người đầu tiên cho biết học tập là cách duy nhất thay đổi vận mệnh chính là , người cho biết đến cuộc sống muôn màu muôn vẻ dưới mái trường là , người luôn động viên khích lệ , người làm gương cho , và người vẫn luôn đợi ở đó, chính là .

      Trừ chuyện thích hay thích, theo bước chân cũng vì muốn cuộc sống của mình tốt hơn, đó chẳng phải chuyện gì mất mặt.

      Thế nên thẳng thừng đáp.

      Hứa Kiến Quốc đoán trước câu trả lời, khuyên Tiểu Hoa: “ đời này chỉ có mình Hi Tri, sau này con biết, nghe lời ba chọn trường khác , ba ủng hộ con.”

      Ông hiếm khi thân thiết với con , gượng gạo muốn xoa đầu Tiểu Hoa nhưng lại bị né tránh, bàn tay lúng túng dừng giữa trung. Tiểu Hoa : “ được! Con đổi!”

      ***

      Tại sao lại thế? Tại sao?

      Mặc dù trong lòng hiểu, nhưng mà… tại sao thể được?

      Tinh thần Tiểu Hoa bất ổn, liều mạng học làm chủ nhiệm cũng băn khoăn, chọn ngày gọi Tiểu Hoa lên văn phòng tâm . Tiểu Hoa lên văn phòng còn cầm trong tay cuốn từ vựng, mấy bước lại học từ, đến văn phòng mới gấp sổ lại, nghiêm túc ngồi trước mặt chủ nhiệm.

      Nhưng ngờ câu đầu tiên chủ nhiệm là: “Lúc em tốt nghiệp có tới tìm , nhờ quan tâm tới em nhiều hơn. Bình An, biết em cố gắng rất nhiều, nhưng thấy tâm trạng em ổn định, em phải biết là năm nào cũng có ít học sinh vì stress mà bị điên hoặc tự tử, em đọc báo chắc cũng thấy nhỉ?”

      Viền mắt Tiểu Hoa đỏ lên, hỏi: “Thẩm Hi Tri nhờ ạ? Em biết chuyện này.”

      Chủ nhiệm cười: “Đúng thế, cậu ấy lau xe cho 2 tháng liền.”

      Tiểu Hoa suýt chửi bậy, Thẩm Hi Tri, tên đó ngay cả xe của ba ta cũng chưa bao giờ lau đâu!

      chủ nhiệm rót cho Tiểu Hoa ly nước: “Đến giờ này chuyện kiến thức coi như ổn định rồi, quan trọng là tinh thần. Bình An à, thấy em căng thẳng như vậy, là có tâm phải ?”

      Tâm của thể cùng người khác được, đó là chút tự trọng nho của .

      Tiểu Hoa lắc đầu: “Em chỉ muốn học nhiều thêm chút… Em hứa với Thẩm Hi Tri lần thi thử tiếp theo phải đứng nhất.”

      Lớp 12 thi thử cũng làm nghiêm túc giống như thi , Tiểu Hoa cố gắng hết sức mình nên tắt điện thoại suốt 32 ngày.

      Ngày thứ 34 có kết quả, Thẩm Hi Tri nhận được tin nhắn của đóa hoa nào đó: [Em muốn gặp ]

      bị giáo sư Hoàng bắt vào phòng làm việc thống kê số liệu, đọc tin nhắn liền cười. Giáo sư Hoàng hỏi: “Bạn à?”

      Thẩm Hi Tri hỏi đằng đáp nẻo: “Đúng là đứng nhất .”

      ***

      Lần này Tiểu Hoa cho Thẩm Hi Tri đến đón nữa mà tự mình mua vé tàu. 5h sáng liền ra khỏi nhà, trong ba lô đựng mì tôm, xúc xích và nước. nhớ kĩ đường lần trước, dù nhà ga rộng lớn đông kịt người cũng sợ, soát vé rồi vào tìm chỗ ngồi, đến khi toa tàu tràn ngập mùi mì tôm cũng rót nước, chờ 3 phút là ăn được mì. Có điều suốt cả đoạn đường có Thẩm Hi Tri ngăn cho góc riêng nho , thậm chí được ngồi gần cửa sổ nữa. Xung quanh ầm ĩ vô cùng, thiếu vắng bờ vai vững chãi, đành lấy ba lô gối đầu, cầm cuốn từ điển bắt đầu học.

      Ngồi mệt rồi ra cửa đứng, phong cảnh bên ngoài rất đẹp, trời xanh mây trắng, cây cối xanh um, chim chóc tự do bay lượn.

      Suốt quãng đường ấy phong cảnh giống như được khắc sâu trong đầu, làm bao giờ quên được.

      Tàu chạy đến ga Bắc, Tiểu Hoa kiểm phiếu rồi ra khỏi ga. Bên ngoài có rất nhiều người đều chờ người thân đến đó. Tiểu Hoa nhìn, vì Thẩm Hi Tri được đến đón .

      Tại sao nhỉ?

      Có lẽ vì muốn chứng minh là có thể mình được.

      thất bại nhiều lần, dù coi như -cảm-xúc, nhưng vẫn mang theo chút kiêu ngạo, muốn chứng minh mình có thể làm được.

      Tiểu Hoa đến trạm xe bus cách đó xa, lên xe bus. Người xe cứ lên rồi xuống, ngừng thay đổi, làm chợt hiểu ra điều. chẳng có mong ước cao sang gì, chỉ muốn có người ở bên mãi mãi.

      Trạm cuối cùng là đại học Bắc Thành, sắp thấy người ấy.

      Tiểu Hoa xuống xe nhìn quanh, bọn họ hẹn nhau gặp trước cổng trường, nhưng nhìn vòng lại thấy bóng dáng Thẩm Hi Tri đâu cả. Bất chợt có người vỗ vai, quay đầu lại, thấy người con trai đeo khẩu trang.

      Cậu con trai tháo khẩu trang ra, kéo đuôi tóc : “Em cả đoạn đường mà sao phát ra hả?”

      theo từ nhà ga, mặc dù đội mũ và đeo khẩu trang nhưng vẫn hi vọng nhóc kia có thể nhận ra , sau đó cong môi : “Sao nghe lời?”

      Nhưng từ đầu đến cuối vẫn nhận ra , là vì lâu quá gặp nên quên mất rồi ư?

      Tiểu Hoa bật khóc, nước mắt kìm nén suốt tháng tuôn trào trước cổng trường đại học Bắc Thành.

      Đầu óc Thẩm Hi Tri như bị chết máy, hỏi câu thiếu muối: “ đón em, em tức giận nên mới khóc à?”

      Tiểu Hoa khóc hu hu đập cái, Thẩm Hi Tri chỉ vào dấu đỏ thể tin: “Em giận đến vậy à?”

      Sau đó dẻo miệng dỗ : “Thôi nào, tại lo cho em quá mà, được rồi được rồi, nhóc lớn rồi, sau này để em tự mình, được chưa nào?”

      theo từ nhà ga miền Nam.

      Chỉ là, bây giờ dám khai .

      ***

      Tiểu Hoa thút thít, trong lòng thét gào: “Em nhận ra ! Em nhận ra dù chỉ chút! Nếu học chung trường với , có khi nào em quên mất ? Nhưng em muốn quên đâu, Thẩm Hi Tri!”

      Thấy khóc quá thương tâm, Thẩm Hi Tri thôi đùa giỡn, giơ tay ôm , để tựa vào vai mình, cúi đầu lau nước mắt cho : “Tóm lại có chuyện gì thế?”

      Tiểu Hoa khóc xong lau mặt: “ có gì, phụ nữ đôi khi xúc động vậy đấy.”

      Thẩm Hi Tri cười: “Phụ nữ? Em hả?”

      Tiểu Hoa lại đánh : “ được à!”

      Trong vòng 15 phút ngắn ngủi gặp Tiểu Hoa, cánh tay Thẩm Hi Tri có thêm nhiều dấu đỏ, nhưng vẫn độc miệng: “Tự tin là tốt, nhưng phải biết chấp nhận nha bé .”

      Lần trước tham quan hết trường rồi, nên lần này Thẩm Hi Tri dẫn Tiểu Hoa đến thư viện, mua hai ly trà sữa mang vào, chọn mấy quyển sách hay, như thế có thể ngồi cả ngày. Tiểu Hoa rất thích thư viện rộng lớn này, cũng thích ngồi ở đây, vì nó có khí của sinh viên đại học.

      “Em muốn thi vào đây.” cúi đầu đọc sách, khẽ .

      Thẩm Hi Tri liên tục chú ý hôm nay Tiểu Hoa khác thường, nghe vậy, ừ tiếng.

      Tiểu Hoa nghe tiếng ừ của , trong lòng khẽ run, nào ngờ người này chuyên tâm đọc sách, nắm chặt lấy tay . Bàn tay lớn, ngón tay dài, dễ dàng nắm gọn tay . Trong thư viện có điều hòa mát lạnh nhưng tay lại ấm áp, hơi ấm thấm vào mạch máu chạy thẳng vào tim , cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt.

      Lại gặp bạn cùng phòng của , cái dáng cao gầy chạy đến vỗ vai Thẩm Hi Tri: “Thằng nhóc này sao lại ở đây?”

      Sau đó ánh mắt thay đổi: “Ơ em , lại là em à?”

      Thẩm Hi Tri thể buông tay ra, giới thiệu: “Đây là Nghiêm Tùng, em gọi cậu ta Tùng Tử là được.” (Tùng tử = hạt thông)

      “Sai, là Tùng Tử.” Nghiêm Tùng sửa lời, sau đó mong chờ nhìn Tiểu Hoa.

      Tiểu Hoa cũng ngại, gọi : “ Tùng Tử.”

      Gọi xong lại thấy cái tên này buồn cười, mỉm cười.

      Thẩm Hi Tri thở phào nhõm, bé từ khi đến tới giờ vẫn xị mặt.

      “Được rồi, ăn cơm thôi.” gấp quyển sách trước mặt lại.

      Nghiêm Tùng kéo Thẩm Hi Tri trước thầm gì đó, Tiểu Hoa đeo ba lô theo sau.

      Nghiêm Tùng: “Uầy uầy, có gì đó đúng, cậu lớn hơn tớ 2 tháng, hình như tớ phải kêu bé ấy là chị dâu mới đúng.”

      Thẩm Hi Tri thúc cậu ta cái: “Cậu im miệng , để dành 2 tháng nữa mới được gọi.”

      Sau đó quay đầu lại vẫy : “ cạnh .”
      Phong nguyet thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34: Quyết định khó khăn

      Cũng giống như lần trước, thời gian trôi nhanh, hơn 3h chiều Thẩm Hi Tri chuẩn bị đưa Tiểu Hoa ra nhà ga, hỏi : “Mua vé chưa?”

      Tiểu Hoa lắc đầu.

      đeo ba lô của : “Vậy tốt, mua hai vé ngồi gần nhau.”

      Sao có thể yên tâm để về mình chứ?

      Nhưng Tiểu Hoa lại lắc đầu, đứng bên lề đường nhìn : “Thẩm Hi Tri, hôm nay em muốn về.”

      chiếc xe bus chạy qua, ho mấy tiếng: “Hứa Tiểu Hoa, sao hôm nay em lạ thế?”

      Tiểu Hoa ôm lấy tay : “ cho em ở đây .”

      Thẩm Hi Tri vuốt mi mắt: “Vậy em có thể cho biết xảy ra chuyện gì ?”

      lúc lâu sau Tiểu Hoa gật đầu đồng ý.

      Thế là cần ra nhà ga, Thẩm Hi Tri đau đầu suy nghĩ nên sắp xếp cho Tiểu Hoa ở đâu. ra thuê phòng là chuyện vô cùng đơn giản, nhưng sao có thể yên tâm để mình chứ?

      Nghĩ đến chuyện mấy tháng nữa cũng đến đây học, Thẩm Hi Tri dẫn Tiểu Hoa qua 5 con phố, đến tận khi Tiểu Hoa kêu đau chân chịu nữa mới dừng lại trước khách sạn sang trọng. còn cho Tiểu Hoa vào, tự mình vào trong đặt phòng trước, lúc sau mới gọi điện bảo Tiểu Hoa vào.

      Tiểu Hoa biết ý trong chuyện này, tức giận hỏi : “ thấy dẫn em vào mất mặt lắm hả?”

      Thẩm Hi Tri ngồi sofa cười. Hỏi xong câu này Tiểu Hoa càng thấy mất mặt, bực bội ngồi vào ghế khác.

      Đêm hôm đó Thẩm Hi Tri mượn thêm bộ chăn mền, Tiểu Hoa ngủ giường còn nằm sofa. Tắt đèn ngủ, Tiểu Hoa nằm trong chăn : “Ba cho em thi vào đây.”

      Thẩm Hi Tri bật dậy, trong bóng tối nhìn về phía Tiểu Hoa, nhớ tới những giọt nước mắt buổi sáng của .

      Cổ họng khàn khàn, hỏi: “Em nghĩ sao?”

      Tiểu Hoa ngang bướng: “Em em muốn thi, nhất định phải thi.”

      xong vén chăn lên ngồi dậy, nhìn Thẩm Hi Tri cách đó xa. Thẩm Hi Tri chân dài bước qua ghế sofa, lại gần xoa đầu . mặt áo phông trắng nổi bật trong đêm, Tiểu Hoa ngồi giường nệm mềm mại, lòng cũng mềm mại theo.

      : “Có đây, đừng lo lắng.”

      Tiểu Hoa kéo tay khỏi đầu mình, tay nắm tay, hỏi: “ xem, nếu nội biết em có thể thi đậu đại học Bắc Thành, nội có vui ?”

      gật đầu: “Nhất định vui.”

      Tiểu Hoa nắm tay : “ đâu, ra nội thương em như vậy.”

      ***

      “Hứa Bình An!” Thẩm Hi Tri rất ít khi gọi như thế.

      Tiểu Hoa nức nở: “Tại sao ai thích em? Em làm sai điều gì?”

      Em làm sai điều gì? Thẩm Hi Tri nghĩ lại, đúng thế, ngay từ đầu cũng thích , nhưng lí do là gì? Bởi vì ở quê sống qua tự do vui vẻ, hay bởi vì quá đáng thương làm người ta chán ghét?

      , lắc đầu, là mệnh, do mệnh tốt mà thôi.

      Người như , khiến người ta phải đau lòng.

      ngồi bên giường ôm chặt, tựa trán mình vào trán , : “Hứa Bình An thi nhanh lên nhé, mọi thứ tốt thôi, ai cũng thích em mà.”

      Suốt đêm đó Tiểu Hoa khóc nức nở trong lòng Thẩm Hi Tri, cái cảm giác được ăn cả ngã về này vô cùng khó chịu, còn lựa chọn nào khác, phải tự mình cây cầu độc mộc. Trước giờ Tiểu Hoa luôn tự tại, mà thời gian này phải chạy theo , mệt mỏi vô cùng.

      Tiểu Hoa khóc mệt rồi mở mắt ra được nữa, Thẩm Hi Tri cúi đầu khẽ hát:

      Trời tối rồi, mưa sắp rơi

      Bố chồng vác cuốc đào khoai sọ

      Đào rồi đào, đào rồi đào

      Đào thành dòng nước xoáy



      Trời tối rồi, mưa sắp rơi

      Bố chồng vác cuốc đào khoai sọ

      Đào rồi đào, đào rồi đào

      Đào thành dòng nước xoáy…

      chỉ thuộc 4 câu, hát hát lại, mà hát đúng điệu nhất chỉ có câu đầu tiên – Trời tối rồi, mưa sắp rơi.

      lâu lắm rồi có ai hát cho nghe, Tiểu Hoa nắm chặt tay Thẩm Hi Tri, mơ màng tưởng có nội bên mình.

      Thẩm Hi Tri nhàng đắp chăn cho Tiểu Hoa, ngón tay cẩn thận lau nước mắt cho , lớn như vậy rồi, rất ít khi thấy ngày khóc 2 lần như thế. Cho dù bị đánh bị chửi vẫn luôn mạnh mẽ ngẩng cao đầu.

      Phải có bao nhiêu sợ hãi, có bao nhiêu tủi thân mới biến thành như vậy?

      cúi đầu nhìn , chóp mũi cách chỉ còn 1cm, hô hấp của Tiểu Hoa vững vàng, Thẩm Hi Tri từ từ đứng dậy, lại sofa ngồi.

      cứ ngồi như vậy cả đêm.

      ***

      cả đêm về Tiểu Hoa lại bị Trần Ái Lệ châm chọc, Hứa Kiến Quốc dám đánh , lần trước họp phụ huynh cũng có tác dụng, ông nghe chủ nhiệm các sĩ tử cần phải có tinh thần tốt.

      Tiểu Hoa trốn trong phòng nhắn tin cho Thẩm Hi Tri: [Em về đến nhà rồi]

      Người nào đó theo suốt đoạn đường, đứng chờ dưới lầu nghe tiếng mắng chửi mới thở phào nhõm, nhắn lại: [Nếu ở nhà khó chịu cứ qua nhà , chìa khóa để đâu em biết rồi đấy, cứ cầm .]

      Trước khi nhét chìa khóa nhà trong khe cửa, chỉ có mình biết.

      Tiểu Hoa nhắn cho cái mặt cười, bắt đầu làm bài tập.

      Thẩm Hi Tri bắt chuyến tàu cuối cùng về trường, ngồi trong phòng chờ ầm ĩ huyên náo gọi điện cho Thẩm Trung Nghĩa, giống như cuộc chuyện ba năm trước đây, nhưng lần này Thẩm Trung Nghĩa vì áy náy với con trai mà nhượng bộ, ông : “ có gì, là ba cho con bé thi.”

      Thẩm Hi Tri ngẩn người.

      Trong điện thoại có tiếng phụ nữ: “Tổng giám đốc Thẩm, mọi người đến đủ, hội nghị có thể bắt đầu rồi.”

      Thẩm Trung Nghĩa hình như ra khỏi phòng, đến chỗ yên tĩnh hơn. Thẩm Hi Tri nghe giống như giọng người phụ nữ kia, có vẻ ba kết hôn với bà ta, ra mấy năm nay quan tâm đến chuyện của ba, cũng đến nhà ba lần nào, chỉ đôi khi ngẫu nhiên gọi điện lại nghe thấy giọng nhiều người phụ nữ khác nhau.

      Có lẽ, nghĩ, ba sống cũng tệ.

      Thẩm Trung Nghĩa : “Ba biết con nghĩ gì, nhưng ba đồng ý hai đứa nhau.”

      Thẩm Hi Tri cười khẩy, nếu ra bọn họ còn chưa nhau, nhiều năm qua vẫn tuân thủ nghiêm ngặt ranh giới ấy, chỉ chờ đến ngày tốt nghiệp thôi – vậy ba có tin ?

      Chắc là đâu, trong thế giới của ông ấy, đúng là thể có chuyện này.

      Thẩm Hi Tri im lặng làm Thẩm Trung Nghĩa tưởng giận, nhiều năm răn dạy con trai, lần này nhịn nữa, ông : “Nếu con muốn đương ba giới thiệu cho con người khác, mọi mặt đều tốt hơn con bé đó nhiều, hai đứa có tiếng chung, sau này cũng có thể giúp con nhiều chuyện.”

      Thẩm Hi Tri ồ tiếng: “ ra bây giờ ba biến thành người như vậy.”

      Thẩm Trung Nghĩa nóng mặt: “Cái gì mà ‘người như vậy’, ba chỉ muốn tốt cho con thôi.”

      “Tốt cho con và chuyện Hứa Bình An lên đại học có liên quan gì đến nhau?”

      phải ba cho con bé đó lên đại học!”

      “À, là cho ấy vào đại học Bắc Thành.” Thẩm Hi Tri gật đầu, lúc này nhà ga thông báo lên tàu, Thẩm Trung Nghĩa nghe thấy, hỏi: “Con ở trong Nam?”

      Thẩm Hi Tri: “Phải làm sao ba mới đồng ý?”

      Thẩm Trung Nghĩa tính trước chuyện này, thẳng thừng ra tính toán của bản thân: “Con du học.”

      “Còn gì nữa ?”

      “Học tài chính.”

      Tài chính và máy tính là hai ngành liên quan gì đến nhau, từ trước khi Thẩm Hi Tri thi tốt nghiệp vấn đề này tranh cãi nhiều lần, nhưng khi đó Thẩm Trung Nghĩa bắt được nhược điểm của con trai nên Thẩm Hi Tri nghe theo ông, mà lần này là cơ hội tốt. Ông sống hơn nửa đời người chỉ có đứa con trai, bây giờ sản nghiệp của ông ngày càng lớn, sau này cũng giao hết cho , nhưng thằng nhóc này lại chạy học ngành máy tính chẳng có tương lai gì cả, muốn tức chết ông sao?

      ***

      Phải làm gì bây giờ? chuyến tàu từ Nam ra Bắc, Thẩm Hi Tri suy nghĩ suốt 5 tiếng đồng hồ.

      Ba dù quyền lực cách mấy cũng thể nhúng tay vào điểm thi đại học chứ? Cùng lắm là cắt tiền sinh hoạt của , vậy cũng chẳng sao, có việc làm thêm kiếm được ít tiền, rảnh rỗi chơi cổ phiếu, duy trì tới khi tốt nghiệp cũng có vấn đề gì, đương nhiên, là cả hai người.

      Còn có chuyện gì nữa chứ? Bánh tàu chạy xình xịch đường ray, Thẩm Hi Tri mệt mỏi nhắm mắt lại.

      Tháng 7 nháy mắt tới, ngày thi tốt nghiệp trường tiểu học được nghỉ, Hứa Đống ôm Bạo Bạo ngồi trong góc phòng dám tiếng, sợ ảnh hưởng đến chị. Tiểu Hoa trước khi ra khỏi nhà ôm chặt em trai, : “Chị về nhanh thôi.”

      Bạo Bạo lè lưỡi liếm liếm tay Tiểu Hoa, Tiểu Hoa bật cười, : “Lát về cho mày ăn ngon.”

      Bạo Bạo cũng dám lên tiếng, ngồi trong lòng Hứa Đống đưa mắt nhìn Tiểu Hoa.

      Nhớ lại ngày nào đó năm lớp 10, có người với : “Hứa Tiểu Hoa, hôm nay xem điểm thi của em.”
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :