1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bình An của anh - Tích Hòa ( Hoàn - 54c - Ebook )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25: Thư tình

      Buổi tối đến lớp tự học cần phải xin phép giáo viên. Tiểu Hoa viết giờ giấy xin phép, chủ nhiệm nghe muốn tham gia cuộc thi liền thoải mái cho nghỉ. Tiểu Hoa đến phòng họp, cảm giác tự do và trĩu nặng đan xen trong lòng.

      Viết nhanh rồi về học, nghĩ.

      Phòng họp sáng trưng, vừa vào liền thấy Thẩm hội trưởng bày sẵn giấy bút, Tiểu Hoa chào hỏi gì, xắn tay áo bắt đầu viết. Thẩm Hi Tri ngồi đằng trước chơi game, thi thoảng ngẩng đầu nhìn .

      viết xong đưa cho xem, chữ vừa nhìn biết là thường xuyên luyện tập, hỏi: “Ồ, em vẫn luyện viết à?”

      Tiểu Hoa đáp. tiết kiệm tiền ăn sáng mua mực nước và bút lông để tập viết, sau này em trai đòi viết theo, ba mới cho tiền mua giấy bút. chưa từng ngưng luyện chữ, nhưng cũng muốn cho biết điều này.

      Thẩm Hi Tri trải tờ giấy Tuyên Thành khác lên bàn, : “Em luyện viết , lát nữa đề tên em lên đây là có thể nộp.”

      Tiểu Hoa đặt bút, viết ba chữ “Hứa Bình An”, kí ức ngày thơ lên theo từng nét bút, Thẩm Hi Tri đứng sau lưng, nắm lấy cổ tay uốn nắn: “ em bao nhiêu lần rồi, nét này phải nghiêng như thế, sao mãi vẫn sửa được?”

      nghiêng đầu muốn cãi lại, mái tóc mới gội xõa vai vừa quay đầu liền lướt qua mặt , ngưa ngứa, mang theo hương thơm dầu gội. Tiểu Hoa còn chưa kịp nghe thấy lời : “Hứa Tiểu Hoa, em để tóc dài , rất đẹp mà.”

      cần phải nghe lời !” Tiểu Hoa nhìn xuống tờ giấy Tuyên Thành, cúi đầu xóa chữ ‘An’.

      Người đứng phía sau vẫn đưa tay nghịch tóc , cười hỏi: “Nếu em được giải định cám ơn thế nào đây?”

      có chuyện đó đâu.”

      Nhưng chuyện Tiểu Hoa ngờ tới lại hóa thành , trong tiết chào cờ hiệu trưởng tuyên bố tin vui này với toàn trường, các tác phẩm dự thi lần này có 3 người đoạt giải, theo thứ tự là nhất, nhì, ba, bạn Hứa Bình An lớp 10 giành giải nhất.

      Lại có rất nhiều người nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa thể bước qua những ánh mắt đó lên đài nhận thưởng. nhận giấy khen và phần thưởng, nhìn thấy Thẩm Hi Tri đứng dưới đài. Mặc dù phải là vui, nhưng chỉ cần là chuyện có nhúng tay vào thể hoàn toàn vui vẻ được.

      Trong lớp ai biết Tiểu Hoa có thể viết chữ thư pháp cả, các bạn chỉ thấy chữ đẹp thôi, sau khi được giải chủ nhiệm giao việc làm báo tường cho Tiểu Hoa, lớp trưởng tiểu Điền hỗ trợ. Tiểu Hoa có tài liệu, cũng lười tìm nên bảo cậu ta soạn nội dung, còn chỉ cần viết chữ là được.

      Hôm đó tan học Tiểu Hoa gặp Thẩm Hi Tri cùng Lâm Thuyên ở căn tin, Lâm Thuyên kéo Tiểu Hoa : “Chúc mừng chúc mừng, giành được giải nhất luôn đấy.”

      Tiểu Hoa xua tay, mèo mù đụng phải chuột chết thôi, sau đó chuẩn bị chỗ khác xếp hàng. Thẩm Hi Tri giữ lại: “Đứng đây , ăn chung.”

      Lâm Thuyên gật đầu: “Đúng đấy, ăn chung , hôm nay dì nhà chị tới đây, chị ăn xong còn phải về nhà nữa.”

      “Dì?” Tiểu Hoa hiểu, nhìn Lâm Thuyên mang theo chút thông cảm.

      Thẩm Hi Tri xoa đầu : “Là dì giúp việc nhà cậu ta.”

      Tiểu Hoa đẩy tay ra: “Còn bận việc, ăn.”

      vội vã khỏi, Lâm Thuyên: “Tớ sai à?”

      Thẩm Hi Tri cười: “Làm gì có, ấy bận mà.”

      “Sao cậu biết?”

      “Ài, đến lượt cậu rồi này, muốn ăn gì?”

      “Sườn xào chua ngọt!”

      ***

      Tiểu Hoa đói bụng quay về lớp, lớp trưởng tiểu Điền ăn mì cay Tứ Xuyên, mùi mì thơm tỏa ra mê người, nhắm mắt lại nhìn, thầm nghĩ chắc giờ này Thẩm Hi Tri vui vẻ ăn cơm với chị xinh đẹp kia.

      Buổi tối tự học mọi người vô cùng yên tĩnh, thi thoảng có bạn hỏi bài giáo viên, hoặc thầm thảo luận. Tiểu Hoa gục đầu xuống bàn, bụng kêu òng ọc. Bất chợt chủ nhiệm gọi : “Hứa Bình An, em ra ngoài chút.”

      Tiểu Hoa quay đầu lại, thấy Thẩm hội trưởng đứng ngoài cửa vẫy .

      Nữ sinh trong lớp bùng nổ, cố nén thẹn thùng liếc nhìn Thẩm hội trưởng. Tiểu Hoa đứng dậy, cảm giác như sau lưng bị ánh mắt các bạn đâm trăm ngàn lỗ thủng.

      Thẩm hội trưởng ra vẻ nghiêm túc: “Mời bạn ra đây, thảo luận về cuộc thi của tỉnh.”

      Tiểu Hoa đành phải ra ngoài với , đến vườn hoa mất kiên nhẫn hỏi: “Tóm lại có việc gì?”

      Thẩm Hi Tri lấy trong ngực ra túi giấy: “Mau ăn .”

      Mùi gà rán thơm phức từ trong túi giấy bay ra, đặt vào tay , : “Để nguội ăn ngon nữa đâu.”

      ăn.” Tiểu Hoa trả lại cho .

      “Vậy vứt .” .

      Lãng phí thức ăn là có tội, Tiểu Hoa làm được, : “Bao nhiêu tiền em trả .”

      Thẩm Hi Tri cười tiếng: “Hứa Bình An, em đúng là càng ngày càng lợi hại.”

      Tiểu Hoa thấy mình lợi hại, chỉ muốn nợ thôi, muốn bị bỏ mặc giữa đường, muốn phải hoang mang sợ hãi tìm đường về nhà lần nữa.

      Cuối cùng Tiểu Hoa đưa túi Mc Donalds cho lớp trưởng Điền, tiểu Điền Điền nhận được quà cũng bối rối, hôm sau tặng lại cho túi chocolate mà các bạn nữ đều thích, nào biết Tiểu Hoa ghét nhất là chocolate, hề động tới cái nào. Hai người tranh thủ giờ nghỉ trưa viết báo tường, lớp trưởng tiểu Điền chọn bài viết xong, Tiểu Hoa chỉ cần chép theo là được.

      đám nam sinh rảnh rỗi đá bóng giữa trưa, trong đó còn có Thẩm hội trưởng, từ khối lớp 11 chạy đến khối lớp 10, dùng tốc độ dẫn bóng hơn người của mình lách đến cửa sau, liếc mắt nhìn vào.

      cái liếc mắt này liền thấy Tiểu Hoa đứng viết báo tường, nam sinh đứng sau nhìn chằm chằm , còn : “Hamburger hôm qua cậu cho tớ ăn ngon lắm, chocolate tớ tặng cậu ăn được ? Tối nay chúng ta cùng căn tin ?”

      Thẩm hội trưởng lúc vào vui vẻ tươi cười, ra khuôn mặt lạnh tanh, bạn bè hỏi : “Sao thế? thấy ‘em ấy’ à?”

      lạnh lùng: “ thấy.”

      Tiểu Hoa chăm chú viết chữ thầm thở phào nhõm, sau đó : “Tớ ghét nhất là ăn chocolate, cho bạn rồi.”

      Lớp trưởng Tiểu Điền Điền xị mặt, hỏi: “Vậy cậu thích ăn gì?”

      thích ăn gì hết.”

      ***

      Hồi đó nữ sinh đều thoải mái vô tư, người trầm tính như Tiểu Hoa rất ít, nhưng chẳng hiểu sao lớp trưởng tiểu Điền lại rơi vào dòng sông tình ái với .

      Hai người cùng nhau viết báo tường liền bị bạn bè ghép đôi trêu chọc, sau này tiểu Điền Điền cũng thuận theo, lén đưa cho Tiểu Hoa từng mẩu giấy, viết đương nhăng nhít làm Tiểu Hoa khó chịu, lười thèm lại với cậu ta, vứt thẳng vào thùng rác. Lớp trưởng Tiểu Điền càng thua càng hăng, quyết tâm muốn lưu lại trái tim mực hồng trang giấy trắng thuở học trò hồn nhiên, tờ giấy thăng cấp lên 3 trang thư tình dài hơn 1500 chữ.

      Tiểu Hoa thèm đọc vứt , nhưng khi vứt cẩn thận, bị chủ nhiệm phát .

      Cũng do xui xẻo, Tiểu Hoa tiện tay ném vào thùng rác, vừa lúc chủ nhiệm kiểm tra vệ sinh, theo kinh nghiệm nhiều năm – vừa thấy phong thư màu hồng liền biết có gì mờ ám, giáo lập tức tịch thu rồi gọi lớp trưởng tiểu Điền Điền đến phòng làm việc.

      Lớp trưởng tiểu Điền từng thề thốt theo đuổi Tiểu Hoa đến cùng trước mặt giáo viên lại dám hé miệng, ấp úng biết, còn được chủ nhiệm giao trách nhiệm nặng nề: “Em tra xem rốt cuộc có chuyện gì.”

      Lúc ra lớp trưởng tiểu Điền mừng thầm vì mình kí tên, nhưng ở đầu thư cậu ta lại viết “Thương gửi Hứa Bình An.”

      Thế nên điều tra chuyện này xoay quanh Tiểu Hoa, chủ nhiệm lên lớp hay bóng gió là cấm sớm, làm các bạn học bàn tán ríu rít. Tiểu Hoa có dự cảm lành, đến khi thấy chủ nhiệm những lời này cứ nhìn thẳng vào , biết xảy ra chuyện rồi.

      Nhưng vấn đề là cũng biết trong thư viết gì.

      Lớp trưởng tiểu Điền dám nhìn Tiểu Hoa, trong lòng loạn hết cả lên nhưng biết làm thế nào cho phải.

      Tiểu Hoa cũng sợ, hôm sau lên lớp đưa tờ giấy qua hỏi: “Tóm lại cậu viết gì trong thư vậy?”

      Tờ giấy kí tên, nhưng chữ Tiểu Hoa khác với mọi người, nên vừa nhìn là biết. Giáo viên bộ môn bắt được tờ giấy này, tan học đưa cho chủ nhiệm, chủ nhiệm gọi Tiểu Hoa đến. Các bạn học trong lớp biết đầu đuôi thế nào cả, còn hỏi lớp trưởng: “Tờ giấy đó có phải đưa cho cậu ?”

      Tiểu Điền Điền vội xua tay: “Làm gì có, thể nào!”

      Đây là lần đầu tiên Tiểu Hoa bị giáo viên gọi lên văn phòng sau khi lên cấp 3, những kí ức vui ngày xưa lên, vô cùng bực mình, nếu có gì hay tan học hẹn tiểu Điền Điền đánh nhau trận!

      Chủ nhiệm hỏi : “Tờ giấy gửi cho ai?”

      Tiểu Hoa , dám quá nhiều. im lặng làm giáo viên chủ nhiệm tức giận, lo học hành, mới tí tuổi đương?

      Nhưng chuyện này cũng thể làm lớn được, vì ảnh hưởng đến chuyện học hành của con trẻ, nhưng cũng thể mặc kệ. Chủ nhiệm kinh nghiệm phong phú, : “Bảo phụ huynh em đến đây.”

      Tiểu Hoa nghe thế hoảng sợ, làm sao có thể cho người nhà biết chuyện này? đành thuận nước đẩy thuyền kể lại mọi chuyện, bảo là hề sớm, là người khác thích , từ chối, nên mới vứt thư .

      “Vậy người kia là ai? Nếu phải em cần ra bạn gửi thư là ai.” Chủ nhiệm muốn kỉ luật để làm gương cho những bạn khác.

      Tiểu Hoa quen sau lưng người khác, hơn nữa đó là lớp trưởng, nếu liệu giáo viên có tin ? Lớp trưởng có khi nào bị cách chức ? muốn làm ảnh hưởng tới người khác, chỉ cần lo cho mảnh đất của mình là được rồi.

      Thế nên lắc đầu: “Em biết.”

      Chuyện này buồn cười, làm sao mà tin được chứ. Nhưng đúng là chủ nhiệm điều tra được, chủ nhiệm với Tiểu Hoa: “Em cẩn thận suy nghĩ rồi , nếu bảo phụ huynh đến đây.”
      Phong nguyet thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26: Bình An nhà

      Từ văn phòng ra Tiểu Hoa bật khóc, rất ít khi khóc, nhưng lần này rất sợ. tốn nhiều tiền mới vào được cấp 3, phải chịu đủ lời đay nghiến của Trần Ái Lệ mới học lên đến đây, nhưng giờ biết làm sao?

      Thẩm hội trưởng – bảo bối trong mắt giáo viên đến văn phòng đưa bài thi tháng, nhìn thấy Tiểu Hoa khóc nhè.

      “Làm sao vậy?” hỏi.

      Tiểu Hoa muốn để thấy mình khóc, quay đầu bỏ chạy. Nhưng quên mất điều là bọn họ lớn, chạy nhanh hơn nữa rồi.

      Mới chạy vài bước bị giữ lại, Thẩm Hi Tri nhíu mày hỏi: “Tóm lại có chuyện gì?”

      Lúc bơ vơ thân mình, chỉ có mỗi để dựa vào thôi. Trong lòng Tiểu Hoa vang lên tiếng : ấy có thể giải quyết, mau cho ấy nghe .

      Nhưng cũng có giọng ngăn lại: ta mà biết cười mày đấy, đừng .

      Thẩm Hi Tri vỗ vai : “Em đứng đây chờ , quay lại ngay.”

      mang bài thi vào, nghe mấy thầy về chuyện sớm, lúc ra thấy Tiểu Hoa vẫn đứng yên chờ , biết chắc rằng gặp phải chuyện thể tự giải quyết.

      đời này có hai thứ Thẩm Hi Tri muốn nhìn thấy, là nước mắt của mẹ, và nước mắt của Hứa Tiểu Hoa.

      giơ tay lau nước mắt cho , khẽ : “Trời sập còn có đây, đừng khóc.”

      Trong ấn tượng của Tiểu Hoa, rất hiếm khi dịu dàng như vậy, lúc nào cũng vô tâm vô phế những lời tổn thương người khác, lúc nào cũng chọc giận . Nhưng khi nghe vậy lại thấy yên tâm hơn nhiều.

      Thiếu niên cũng đỏ mặt, vỗ vai : “Quay về học , mọi chuyện để lo.”

      Tiểu Hoa ngập ngừng: “ giáo mời phụ huynh.”

      Thẩm hội trưởng gật đầu: “ biết rồi.”

      Tiểu Hoa há hốc miệng, nhưng chuyện này cách nào ra được, đành phải quay về phòng học.

      Về lớp cũng dám tiếp xúc với lớp trưởng Điền nữa, cả ngày lo lắng bất an. chủ nhiệm bảo Tiểu Hoa với phụ huynh cuối tuần lên trường, Tiểu Hoa cầm điện thoại lúc lâu, cuối cùng gọi cho Hứa Kiến Quốc hay Trần Ái Lệ, mà gọi cho Thẩm Hi Tri.

      Cuối tuần xuất ở văn phòng làm các thầy vui như bắt được vàng, chuẩn bị bảo sửa bài thi, nào ngờ chỉ chủ nhiệm lớp Tiểu Hoa: “ ơi, em thay phụ huynh Hứa Bình An đến, có chuyện gì cứ với em là được, em là của em ấy.”

      đùa gì vậy?” ràng chủ nhiệm tin.

      Thẩm Hi Tri ngồi xuống, bày ra nụ cười mê hoặc lòng người, : “Gia đình em ấy hơi đặc biệt, từ đều do em kèm cặp, bình thường cũng chỉ nghe lời em thôi, nên có chuyện gì với em còn hiệu quả hơn với ba mẹ em ấy nhiều.”

      câu đánh vào trọng điểm, với ai cũng được, có hiệu quả hay mới là quan trọng nhất.

      ***

      Vì thế chủ nhiệm kể hết mọi chuyện, Thẩm Hi Tri : “Bình An nhà em sớm đâu ạ, có lẽ hiểu lầm rồi, em ấy xinh xắn như thế, nhất định có em trai nào đó thích em ấy thôi. Ở nhà em ấy vẫn hay với em, là muốn cố gắng học tốt để sau này lên đại học, cũng thích bạn nào trong lớp hết, vì các bạn ấy quá trẻ con.”

      Nếu thích sao lại bao che cho người viết thư? Chủ nhiệm hỏi, phải biết rằng nếu là nữ sinh khác khai từ lâu, còn Hứa Bình An nhất định có vấn đề nên mới lừa dối, ba cái chuyện hi sinh vì tình của bọn chip hôi này nọ, giáo thấy quá nhiều rồi.

      Thẩm Hi Tri ở trước mặt Hứa Tiểu Hoa mới là con người của , còn ở trường là thanh niên nghiêm túc giả tạo vô cùng. giống như người lớn tâm với chủ nhiệm: “Đó là chưa biết Bình An nhà em đặc biệt thế nào, trước đây em ấy bị đám trẻ xấu bắt nạt, mấy lần bị đánh trong hẻm nhưng lại dám với giáo viên, may mà em phát được. Có lần em bị gãy tay, em ấy lo chăm sóc em nên tiết nào cũng vào lớp muộn, bị phạt đứng ngoài lớp, nhưng em ấy hề với giáo lí do vào lớp muộn, cứ thế ngày nào cũng bị phạt, em nhớ là bị phạt mấy tháng liền. Bạn cùng lớp đều cười nhạo em ấy, nhưng em ấy vẫn ngày ngày đến chăm sóc em.”

      chủ nhiệm vừa nghe liền dịu chút, học sinh chất phác như vậy cũng từng gặp rồi, đúng là dám gì trước mặt giáo viên. Còn sớm? Hình như thể nào.

      Thẩm Hi Tri tiếp: “Có chuyện này nữa đừng cười nhé, năm trước ba mẹ em ly hôn, em làm ầm lên rồi bỏ nhà , em ấy cũng theo em, sau này em ấy bị ba bắt về đánh trận, nhưng dù bị đánh cỡ nào cũng khai em ra. Em ấy rất nghĩa khí, giống các bình thường đâu. Em ấy nhất định vì muốn làm ảnh hưởng đến cậu trai kia nên mới . Hôm trước gọi em ấy lên văn phòng lúc về em ấy khóc, Bình An nhà em ít khóc lắm, bướng bỉnh như trâu vậy, em ấy khóc là vì sợ thất vọng về em ấy, cũng vì quá ấm ức thôi.”

      Chủ nhiệm buồn bã thở dài: “ ngờ lại vậy…”

      Thẩm Hi Tri : “Hay cứ giao việc này cho em ? Bình An nhà em cho em biết thôi, em cũng cho người kia là ai, mà tự em khuyên bảo cậu ta, như thế đều tốt cho hai đứa trẻ, mọi chuyện thế là xong, có được ạ?”

      Thẩm hội trưởng làm việc khéo léo ổn thỏa chủ nhiệm biết từ lâu, nếu đúng như trong chuyện này Hứa Bình An có lỗi, lỗi là ở người khác. chủ nhiệm cũng muốn làm mình mất mặt, đành đồng ý với đề nghị của Thẩm Hi Tri, còn : “Vậy coi như chưa có chuyện này, bảo em em đừng để trong lòng nhé.”

      Có rất nhiều chuyện nhặt vô tình lại hủy hoại đứa trẻ, chủ nhiệm cũng biết điều này.

      Thẩm Hi Tri cười: “ Bình An nhà em hiền lành lắm, bữa sau em dẫn em ấy ăn bữa ngon là thôi ấy mà, em cám ơn .”

      ***

      Thẩm Hi Tri tươi cười ra văn phòng, ra khỏi cửa mặt lập tức đen sì, đen giống như Bao Công vậy. nhớ đến nam sinh cùng viết báo tường với Tiểu Hoa, Thẩm hội trưởng cất bước đến khu kí túc xá nam của khối 10, xách tiểu Điền Điền ra.

      Tiểu Điền Điền gần đây tâm tình khó chịu, nằm ngủ trong kí túc mơ màng bị người ta xách lên, mở mắt ra lại hoảng hốt: “Hội, hội trưởng?”

      Thẩm hội trưởng nhếch miệng cười: “Bạn học Điền, tôi có việc muốn với cậu.”

      Thế là trong nhà tắm kí túc xá nam, tiểu Điền Điền căng thẳng tột độ dựa vào góc tường, Thẩm hội trưởng chống hai tay lên tường, hỏi: “Thư tình do cậu viết?”

      Mặt tiểu Điền Điền đỏ lên, dám dối trước mặt người này, đành phải thừa nhận.

      Giọng Thẩm hội trưởng thích thú: “Dám làm mà dám chịu? Cậu có phải là đàn ông ?”

      Tiểu Điền Điền biện minh: “Em muốn thừa nhận,… nhưng… nhưng em…”

      “Sợ mất chức lớp trưởng?”

      Tiểu Điền Điền gật đầu, mặt như muốn máu.

      Thẩm hội trưởng híp mắt hỏi vào trọng điểm: “ ấy có đồng ý ?”

      Tiểu Điền Điền vẻ mặt đau khổ: “Nếu cậu ấy đồng ý em bất chấp tất cả bảo vệ cậu ấy rồi! Nhưng cậu ấy vứt thư của em, em, em thấy mất mặt…”

      Tâm tình Thẩm hội trưởng bỗng trở nên tốt đẹp, vỗ vai bạn : “ là người từng trải, hiểu tâm trạng cậu, nhưng chuyện này cậu sai rồi. Cậu có lỗi với ấy, vậy mà ấy còn che giấu cho cậu, giờ cậu thấy sao?”

      Tiểu Điền Điền rớt nước mắt: “Em hối hận lắm…”

      Thẩm hội trưởng ra dáng trai khuyên bảo: “Bây giờ còn quá sớm để đương, chừng sang năm cậu lại thích ấy nữa. chủ nhiệm các cậu giao việc này cho , cho giáo người viết thư là cậu, nhưng từ giờ trở cậu phải cách xa Bình An nhà ít nhất 5 mét, được chuyện với ấy, được nhìn ấy, cũng được quấy rầy làm phiền ấy. chuyển lời xin lỗi của cậu tới ấy, chuyện này giải quyết như vậy, sau này được nhắc tới nữa, thấy sao?”

      Tiểu Điền Điền ôm đầu khóc: “Vâng, gì cũng được, em đồng ý! giúp em với cậu ấy là em rất xin lỗi.”

      Thẩm hội trưởng ừ tiếng, sảng khoái thẳng.

      ***

      Mùa đông trời nhanh tối, Thẩm Hi Tri đứng dưới khu kí túc xá nữ. Các nữ sinh xuống ăn cơm ngừng nhìn , cũng để ý, cứ hiên ngang đứng dưới tán cây. Tiểu Hoa xuống muộn hơn, đêm trước mất ngủ nên hôm nay ngủ cả chiều. chẳng hề hay biết trong khi mình ngủ chuyện lớn kia lại được giải quyết xong xuôi cách thầm lặng, nhìn thấy Thẩm Hi Tri sững sờ, nghĩ rằng phải nghe tin xấu.

      Nhưng Thẩm Hi Tri lại : “Đói bụng quá, , ăn cơm thôi.”

      Tiểu Hoa thấp thỏm đứng nơi đó, hỏi: “Sao rồi?”

      Thẩm Hi Tri duỗi cánh tay dài ôm lấy : “, mời em ăn.”

      Tiểu Hoa giãy giụa, tảng đá trong lòng được đặt xuống, muốn cảm ơn , : “Em mời .”

      Thẩm Hi Tri hừ tiếng: “ có thói quen để con trả tiền!”

      Cơm trưa ở căn tin khá ổn, còn cơm tối đều là thức ăn còn thừa buổi trưa. Bình thường Tiểu Hoa ăn sao, nhưng thấy Thẩm Hi Tri ăn lại cảm thấy ổn. : “Hay ra ngoài ăn mì thịt bò?”

      Thẩm hội trưởng kéo : “Cứ ăn ở căn tin .”

      đưa thẻ cơm cho : “Em ăn gì cứ mua cho giống thế, tìm chỗ ngồi.”

      Tiểu Hoa quẹt thẻ cơm của liền hoảng, thiếu niên này bữa phải ăn bao nhiêu mới đóng vào thẻ 1000 đồng? Cho dù ngày nào cũng ăn sườn xào chua ngọt cũng có thể ăn trong mấy tháng liền!

      Thiếu niên họ Thẩm cứ thế vui vẻ nhìn Tiểu Hoa nhà chọn cơm chọn canh, sau đó phất tay: Thẻ cơm cứ để chỗ em .

      Mi mắt Tiểu Hoa giật giật, nghe : “Sau này ăn chung.”

      gì, cúi đầu húp . Thẩm Hi Tri đá chân dưới bàn: “Hứa Tiểu Hoa, xin lỗi.”

      Tiểu Hoa vẫn im lặng, nhưng Thẩm Hi Tri tinh mắt thấy giọt nước mắt của rơi vào chén canh. giơ tay đổi chén canh hai người, : “Để nếm thử.”

      Uống hớp, mặn quá, trong lòng bé này phải có bao cay đắng chén canh này mới mặn như thế chứ?

      Lần bỏ nhà đến giờ qua chừng hai năm, Tiểu Hoa chẳng còn giận nữa. Thứ muốn chẳng qua là lời xin lỗi, giờ có được rồi, bĩu môi : “Tha thứ cho .”

      Thẩm Hi Tri bật cười: “Túi tức giận.”

      Chắc ai nghe cuộc chuyện này cũng hiểu, chỉ có hai người họ hiểu .

      Tiểu Hoa hít mũi cái, gắp thịt cho Thẩm Hi Tri: “ ăn .”

      Thẩm Hi Tri cắn miếng, : “Mai mời em ăn sườn xào chua ngọt.”

      Tiểu Hoa cười, làm các bạn nam xung quanh thi nhau liếc mắt. Thẩm Hi Tri như kể chuyện rất bình thường: “Cậu ta nhờ xin lỗi em, sau này làm phiền em nữa, cũng giải quyết bên chủ nhiệm rồi, em cần phải nghĩ nhiều, cứ thoải mái , lớp em ai biết chuyện này đâu, coi như chưa từng xảy ra.”

      Tiểu Hoa liên tục gật đầu, ngoan ngoãn làm người ta muốn nhéo má.
      Phong nguyet thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27: Thay đổi vận mệnh

      Rắc rối làm Tiểu Hoa thấy như đất trời sụp đổ lại được Thẩm Hi Tri thoải mái giải quyết như vậy, Tiểu Hoa ăn miếng cơm lớn, hai má phình lên, Thẩm hội trưởng đưa tay chọc cái, cười.

      Ngón tay nam sinh mang theo vết chai của nhiều năm vận động, ấm áp dịu dàng, đầu óc Tiểu Hoa ngưng hoạt động, nơi bị tay chọc vào ngưa ngứa. Thẩm Hi Tri thu tay về, đặt dưới bàn xoa xoa, chợt cảm thấy nóng.

      Ăn xong đến giờ tự học buổi tối, gần trường có tiệm bán đồ ăn vặt, Thẩm hội trưởng kéo Tiểu Hoa vào, trừ chocolate ra những đồ ăn vặt khác đều mua hết, xách túi lớn đưa cho . Tiểu Hoa ít khi ăn vặt, : “ ăn .”

      Từ thích ăn mấy thứ này, còn nhớ.

      Thẩm Hi Tri xách túi đồ, : “Hứa Tiểu Hoa, hôm nay xem điểm thi của em.”

      Tiểu Hoa liền khẩn trương, cảm giác như bị biết hết bí mật.

      Thiếu niên : “ có môn nào nổi trội.”

      Tiểu Hoa xoay ngón tay.

      “Nhưng vẫn chưa muộn.” nhìn Tiểu Hoa: “Em có muốn học cùng trường đại học với ?”

      Đại học là nơi rất cao mà Tiểu Hoa chưa bao giờ dám mơ tới.

      Thẩm Hi Tri : “Chúng ta từ bé ở bên nhau, sau này cũng vậy, có được ?”

      Tiểu Hoa ngẫm lại, đúng là từ bé đến lớn dù có giận dỗi hay chiến tranh lạnh với nhau, từ khi nội rồi, bên cạnh chỉ có mình cậu bé tên là Thẩm Hi Tri.

      Vui buồn hay sướng khổ, đó đều là thời niên thiếu của .

      Thiếu niên : “Đại học có em, tẻ nhạt lắm.”

      Đây cũng được coi là lời khen ngợi tốt nhất của rồi, Tiểu Hoa nhíu mày: “Em phải là Bạo Bạo!”

      cười: “Bạo Bạo còn dễ tính hơn em.”

      Tiểu Hoa cúi đầu: “Ba với dì cho em lên đại học đâu, để dành cho em trai , nó thông minh hơn em nhiều.”

      Thẩm Hi Tri xoay túi nilon phát ra tiếng loạt xoạt, cảm giác tiêu điều, Tiểu Hoa tiếp: “Tai em nghe được, có trường nào nhận em đâu.”

      Đừng tự rúc mình vào sừng trâu như vậy. biết mọi chuyện đều có thể, giống như năm trước bé Tiểu Hoa nhà đối diện sống chết chịu học cấp 3, bây giờ chẳng phải đứng sân trường cấp 3, còn được giải nhất cuộc thi viết thư pháp đó thôi?

      Chỉ cần phải ngành học đặc thù, bên tai có điếc cũng chẳng là chuyện lớn.

      hỏi em, em có muốn đổi đời ?” đứng đó, làm cho người ta có cảm giác an toàn vô cùng, phảng phất như có thể đỡ khoảng trời, để còn sầu lo phiền muộn nữa.

      “Cố gắng học hành, thi tốt nghiệp rồi lên đại học, nó có thể thay đổi cuộc đời em, nếu em thi đậu, sau này em phải kiếm tiền bằng sức lao động, mà là kiếm tiền bằng trí tuệ của em, để xã hội cần đến em. bên là vất vả cả đời, còn bên chỉ vất vả trong ba năm này thôi, em chọn cái nào?”

      có tiền ư? Hứa Tiểu Hoa em có đọc tin tức đấy? Bây giờ sinh viên có thể vay tiền để học, sau này ra trường làm việc trả lại cho ngân hàng, ở đại học cũng có học bổng, còn miễn giảm học phí cho sinh viên hoàn cảnh khó khăn nữa. Đương nhiên nghĩ em còn hơn mấy người khó khăn kia, vì em có tay có chân, làm thêm cũng có thể trang trải tiền sinh hoạt, phải nhìn sắc mặt người ta, ba em và mẹ Hứa Đống có quyền quyết định tương lai của em!”

      còn nghĩ, mỗi tháng đóng vào thẻ cơm của em ngàn đồng, em còn lo đói bụng nữa ? Nhưng chuyện này cần cho em biết vội, em chỉ cần theo là được.

      Buổi tối mùa đông ấy ngoài trời lạnh thấu xương, Tiểu Hoa đứng ngoài sân, ngơ ngác nghe những lời này.

      Vậy nên Thẩm Hi Tri hay ngốc cũng vì thế.

      Những lời vừa đó, chưa có ai với cả, hề biết rằng mình có thể sống như thế, vừa có thể lên đại học lại cần nhìn sắc mặt người ta? Quá thần kì!

      Thẩm Hi Tri gõ đầu cái: “Ngốc.”

      Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn , trời có sao Bắc Cực sáng, ánh mắt còn sáng hơn cả sao Bắc Cực nữa. Tương lai đẹp như thế, xúc động chẳng biết gì hơn.

      Đêm nay, Tiểu Hoa mơ màng xách túi đồ ăn vặt lớn vào phòng học, để ý thấy lớp trưởng tiểu Điền chọn chỗ ngồi cách … vừa đúng 5 mét.

      Đêm nay, Tiểu Hoa trở mình trằn trọc, sau này nhớ lại chính đêm đó bắt đầu thay đổi vận mệnh .

      ***

      Sau này quan hệ giữa và Thẩm hội trưởng qua mắt được mọi người, ngày ba bữa ăn cùng nhau, cuối tuần còn học thêm, các bạn trong lớp đều hỏi Tiểu Hoa: “Hội trưởng là gì của cậu vậy? trai à?”

      Tiểu Hoa vùi đầu làm bài tập, gật đầu.

      chủ nhiệm thầm nghĩ, nếu tất cả bọn trong lớp đều có trai như vậy, cũng chẳng cần lo nghĩ tỉ lệ thi đậu tốt nghiệp nữa.

      Có thiếu niên dạy kèm, đợt thi tháng tiếp theo điểm thi các môn của Tiểu Hoa tăng lên 20 điểm, Thẩm Hi Tri còn vui hơn cả , phải có thưởng mới được, thế là dẫn Tiểu Hoa ăn Mc Donalds.

      Còn có Lâm Thuyên cùng.

      Tại sao lại có Lâm Thuyên? Thẩm Hi Tri giải thích với Tiểu Hoa: “Lần trước mắc nợ ấy.”

      Tiểu Hoa có quần áo đẹp, học toàn mặc đồng phục, nên cuối tuần ra ngoài cũng chỉ mặc đồng phục. Xuống dưới lầu thấy Thẩm Hi Tri ăn mặc sặc sỡ như con bướm, còn chọc điệu, nhưng khi tới nơi cười được nữa, vì Lâm Thuyên cũng mặc rất đẹp, đứng cạnh Thẩm Hi Tri vô cùng đẹp đôi.

      Chỉ có mình lạc loài, thích hợp đứng cùng bọn họ.

      nghe Lâm Thuyên cũng cùng, bèn kéo Thẩm Hi Tri: “Em mới nhớ ra còn bài văn chưa viết, em phải về đây.”

      Thẩm Hi Tri kéo lại: “ được .”

      Lâm Thuyên là rất nhiệt tình, khoác tay Tiểu Hoa đằng trước, Thẩm Hi Tri theo sau, Tiểu Hoa trả lời đủ mọi câu hỏi của chị: “Bình An à, tóc của em đẹp quá, em dùng dầu gội gì thế? Da mặt em có chút tì vết nào cả, dùng kem dưỡng da nào vậy? Em gầy đấy, mau bày chị cách giảm cân .”

      Trước đây Tiểu Hoa cũng hay bị em trai quấn quýt như vậy, nhưng chị này giống Hứa Đống, người chị thơm nức, mềm mại, bộ ngực tròn áp vào tay làm Tiểu Hoa rất thẹn thùng.

      Lâm Thuyên vừa trò chuyện vừa quay đầu nháy mắt ra hiệu với Thẩm Hi Tri, thừa dịp Tiểu Hoa để ý ra dấu OK. Thẩm Hi Tri sau khẽ thở dài, ra dấu cám ơn.

      Ba người vào Mc Donalds, thiếu niên phục vụ chu đáo cho hai . Được tặng búp bê , Lâm Thuyên bèn treo vào điện thoại, Tiểu Hoa có điện thoại, Thẩm Hi Tri liền : “Đeo vào túi xách của em .”

      Được tặng ba món đồ chơi, con màu hồng duy nhất đưa cho Lâm Thuyên, còn hai con màu đen cho Tiểu Hoa và Thẩm Hi Tri. thấy Thẩm Hi Tri vuốt ve con búp bê , có vẻ thích nó lắm, bèn đưa cái của mình ra: “Cho cái này luôn đó.”

      Thiếu niên nhướn mày, muốn cắn bé ngốc này cái. im lặng cầm con búp bê , treo vào túi của Tiểu Hoa.

      ***

      Ăn xong Tiểu Hoa cứ tưởng về, nhưng chị xinh đẹp lại kéo tay , : “Em mua quần áo với chị !”

      Tiểu Hoa muốn về nhà làm bài tập, mấy bài hôm qua Thẩm Hi Tri giảng vẫn chưa hiểu lắm.

      Lâm Thuyên : “Bình thường có ai dạo phố với chị cả, em với chị nhé nhé?”

      Chị lắc cánh tay , bộ ngực mềm mại lại dán lên, Tiểu Hoa đành gật đầu.

      Thẩm Hi Tri sau bật cười, nhớ lần trước Lâm Thuyên : “Em cậu hiền đấy.”

      : “Đó là cậu chưa thấy ấy nổi giận thôi.”

      dạo lát, ghé vào tai trái , khẽ : “ tốt với em như vậy mà sao em chỉ nghe mỗi Lâm Thuyên ?”

      Tiểu Hoa ngẩng đầu lên: “Gì thế? gì em nghe.”

      Thẩm Hi Tri bật cười, nhóc con này lắm trò , càng ngày càng khó đối phó.

      Hai thiếu nữ dạo phố, Thẩm Hi Tri cao ngạo như thế mà lại trở thành người xách đồ, còn chịu trách nhiệm mua đồ ăn làm Tiểu Hoa tròn mắt, nhìn về phía Lâm Thuyên, lòng đầy suy nghĩ. Lâm Thuyên là cao thủ mua đồ, dù chị chọn quần áo nào Tiểu Hoa đều thấy vô cùng đẹp.

      chơi từ sáng đến tối, lúc tạm biệt Lâm Thuyên đưa cho Tiểu Hoa hai túi đồ, : “Quà cho em, sau này tiếp tục cố gắng nhé Bình An.”

      Tiểu Hoa chịu nhận, sao cũng chịu nhận hết. giây sau bị Lâm Thuyên ôm chặt. Lâm Thuyên ôm , ghé vào tai phải : “Cố gắng lên.”

      Lần này Tiểu Hoa nghe thấy gì, dùng ánh mắt hỏi Thẩm Hi Tri.

      Thẩm hội trưởng cả quá trình đều ngửa mắt nhìn trời, biết gì hết.

      Cuối cùng chịu được cái ôm mềm mại của chị, Tiểu Hoa đành xách theo hai túi đồ về trường. Xe bus vắng người, và Thẩm Hi Tri ngồi ghế sau cùng, Thẩm Hi Tri nhắc: “ mở ra xem chút à?”

      ra cũng biết Lâm Thuyên mua gì, dù sao cũng là đồ của con , hiểu.

      Tiểu Hoa thoải mái mở túi, lấy ra thứ bằng ren màu trắng… vô cùng thiếu vải, hoảng quên cả cất , Thẩm Hi Tri thoáng nhìn qua, tay nắm lại đặt lên môi ho khan, coi như nhắc nhở.

      Tiểu Hoa đỏ mặt, có can đảm mở túi thứ hai, cảm giác như bị người ta đè đầu vậy. Thẩm Hi Tri : “Đẹp đấy.”

      ***

      , nữ sinh lớp 10 vẫn còn mặc áo lá, lại nhận được thứ đồ này???

      Thẩm Hi Tri nhịn hồi, cuối cùng kìm được bật cười: “Về thử xem sao.”

      Xuống xe bus Tiểu Hoa chẳng thèm đợi , co cẳng chạy. Thẩm Hi Tri đứng ở trạm xe cong lưng cười, cúi đầu nhắn tin cho Lâm Thuyên: Cám ơn.

      Lâm Thuyên nhắn lại: em cả, khách sáo làm gì.

      Tiểu Hoa lúng túng mang túi giấy vào phòng tắm, cố nhớ lại thứ tự mặc áo ngực của các bạn nữ khác rồi mặc món đồ kia vào, trứng luộc lập tức biến thành bánh bao hấp. Tiểu Hoa thấy cũng giật mình, che lấy hai cái bánh bao bật cười.

      Cái túi thứ hai vô tình bị bạn cùng phòng làm rơi, chiếc váy rơi ra, Tiểu Hoa nghe thấy bạn cùng phòng : “Trời, đẹp quá !”

      mặc lại đồ rồi ra, bạn cùng phòng cầm chiếc váy kia lên, hỏi: “Bình An cậu mua ở đâu đấy?”

      Đó là chiếc váy liền áo màu hồng.

      Tiểu Hoa đáp: “ chị tặng.”

      Hôm sau Thẩm Hi Tri đứng chờ Tiểu Hoa ăn sáng dưới lầu, Tiểu Hoa ra mặt cảm xúc, vẻ mặt giả bộ ‘nghiêm túc’ làm Thẩm hội trưởng buồn cười. Đến khi ăn trưa, Tiểu Hoa cắn miếng sườn xào chua ngọt nổi đóa: “ có thể ngưng cười được ?”

      Thẩm Hi Tri ho tiếng: “ đâu có cười, mà.”

      Tiểu Hoa há miệng cắn thịt, lại nghe : “À, mặc có vừa ?”

      Hứa Tiểu Hoa ngay cả xương cũng nuốt vào bụng, lại tiện tay cướp 3 miếng sườn của Thẩm Hi Tri cảnh cáo.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28: Quảng trường pháo hoa

      Cứ thế đến cuối kì Tiểu Hoa có tên bảng vàng, đứng thứ 10 của lớp, còn chuyện khác khiến vui vẻ, đó là sau cuộc thi viết thư pháp tuyển tập thanh niên ưu tú trong tỉnh cũng phát hành, đưa về từng lớp học. Tiểu Hoa ngày càng ham học, nhưng có điểm vui, là và Thẩm hội trưởng chỉ còn được gặp nhau vào giờ ăn cơm, thời gian còn lại ai nấy đều phải về lớp. Tiểu Hoa mất căn bản, có nhiều chỗ hỏi thầy nhưng vẫn hiểu, đành phải hỏi Thẩm hội trưởng.

      Chớp mắt lại đến Tết, Tiểu Hoa ở nội trú lâu ngày mới về nhà, mang theo tuyển tập có tên và giấy khen chạy 3000m. Hứa Đống bé lớn hơn nhiều, còn làm nũng xưng ‘cục cưng’ nữa, mà với chị: “Sau này em là .”

      ’ là gì?

      là người có thể bảo vệ chị.

      Cậu muốn làm .

      Tối hôm Tiểu Hoa về Hứa Kiến Quốc ở nhà ăn cơm, thấy Hứa Đống cứ ôm quyển sách bèn lấy coi, giở hai trang đầu liền thấy tên Bình An. Ông tưởng mình hoa mắt, lại nhìn kĩ lần nữa.

      Hứa Đống vô cùng hãnh diện khoe với ba: “Chị viết đó, chị giỏi lắm đó!”

      Hứa Kiến Quốc quay lại nhìn Tiểu Hoa, biết tự khi nào, Tiểu Hoa thành thiếu nữ duyên dáng kiều, đường nét cũng giống mẹ .

      Đêm nay Hứa Kiến Quốc uống rượu, trước khi ngủ với Trần Ái Lệ: “Bình An nhà mình là đứa có tương lai.”

      Trần Ái Lệ xì tiếng: “Đương nhiên là có tương lai rồi, thấy về cùng Hi Tri đó à!”

      Hứa Kiến Quốc ngủ thiếp , nghe thấy những lời này.

      Tiệm mì trong khu chung cư vẫn buôn bán tốt, ông Trần vừa thấy Thẩm Hi Tri vào ăn liền bỏ thêm mấy miếng thịt vào tô mì. Tiểu Hoa ngồi ngáp bên, còn chưa tỉnh ngủ.

      Thẩm Hi Tri gắp hết thịt cho rồi mới ăn, : “Nghỉ lễ cũng được lơi là, lo học .”

      “Em biết rồi.” Tiểu Hoa gãi đầu. Lúc ra chẳng thèm chải tóc, đầu tóc tối qua bị Hứa Đống nghịch xù hết lên, đều là người quen cả, cũng chẳng sợ bị Thẩm Hi Tri nhìn.

      Thiếu niên mặc chiếc áo lông dày, khuôn mặt điển trai sau cổ áo, khẽ cười.

      Ăn xong mua về cho Hứa Đống phần, Tiểu Hoa thấy em trai sướng, cần bị gọi dậy sớm ăn mì, ngủ thẳng cẳng dậy là có mì ăn.

      Hai người về nhà họ Thẩm bắt đầu chiến đấu. Phòng học của Thẩm Hi Tri trước đây thấy lớn nhưng giờ lại trở nên chật chội, thế nên chuyển qua phòng khách. Hai người ngồi cạnh nhau, như thế Tiểu Hoa có gì hiểu thiếu niên chỉ cần quay sang liền chỉ được. Bài tập khó, Tiểu Hoa nghĩ ngợi rồi mất tập trung, ánh mắt nhìn quanh căn phòng.

      Căn nhà này thay đổi gì so với lần đầu tiên đến đây, mười mấy năm trước có trùng tu (sửa lại) lần, khi đó trùng tu như vậy cũng nổi nhất trong khu chung cư rồi, nhưng mười mấy năm qua giờ lỗi thời, còn mang theo chút gì đó hoang tàn. ra đây là nơi thích nhất trong cả khu chung cư rộng lớn này, trước đây dì Lương Nhu hay kéo vào nhà, chải đầu rồi cho ăn ngon.

      Tiểu Hoa lấy bút chọt vào quyển sách cạnh Thẩm Hi Tri, thiếu niên lập tức nghiêng qua, hỏi: “ hiểu chỗ nào?”

      Bàn học , hai người phải ngồi sát vào nhau. vô cùng kiên nhẫn giảng bài cho Tiểu Hoa, chuyện nhàng, thấy Tiểu Hoa gì liền giương mắt nhìn . Tiểu Hoa kéo : “Thẩm Hi Tri, chúng ta làm tổng vệ sinh ? Sắp đến tết rồi.”

      Thiếu niên sững sờ.

      : “Năm mới phải có khí tết chứ, lát nữa mình mua câu đối đỏ, hoa rồi pháo bông gì đó .”

      lắc đầu: “ cần, dù sao cũng chỉ có mình .”

      Sáng nay Thẩm Trung Nghĩa gọi cho về ăn tết cùng ông, nhưng cũng giống như mọi năm, Thẩm Hi Tri từ chối. Lương Nhu gọi điện đến nhưng cũng vậy. muốn để mẹ lo lắng, Tết đến tự tìm nhiều chuyện để làm, đến nhà họ Hứa làm vằn thắn dán câu đối xuân, nhưng mấy năm trước và Tiểu Hoa chiến tranh lạnh, giao thừa đều mình ra ngoài, đợi mọi người trong chung cư bắn pháo hoa xong mới về.

      Tiểu Hoa ôm chặt lấy sách giáo khoa của hai người, : “Ra giường của cũng phải giặt, đợi lát nữa gọi em trai qua, nó bây giờ cũng có thể lau cửa sổ.”

      Thiếu niên cảm thấy mình trở nên đáng thương trong mắt Tiểu Hoa, chợt quát lên: “Sao em nhiều chuyện vậy? Mau trả sách cho .”

      ngồi còn Tiểu Hoa đứng, Tiểu Hoa rất lâu rồi chưa nhìn đỉnh đầu thiếu niên, giơ tay xoa đầu . chợt im lặng.

      ***

      kéo tay , đứng dậy, vị trí chợt thay đổi, cúi đầu nhìn , thấy chế giễu: “ tay chân vụng về, chắc chẳng giỏi bằng em trai đâu.”

      “Hừ!” Thiếu niên hừ tiếng: “Chờ xem.”

      Thế là nhà họ Thẩm triển khai hoạt động tổng vệ sinh, Hứa Đống cục cưng ngủ chán chê rồi ôm Bạo Bạo qua, thấy chị đứng ghế cao lau cửa sổ, hai bên đỡ hông chị, miệng cứ cằn nhằn: “Em mà ngã xuống đỡ đâu, này này đừng có lắc lư, nguy hiểm lắm biết !”

      “Chị!” Hứa Đống thả Bạo Bạo xuống, chạy lại.

      Tiểu Hoa quay đầu nhìn cậu bé, lúc này trượt chân , hét tiếng ngã xuống. Thiếu niên vội vàng giơ tay đỡ lấy , miệng vẫn cằn nhằn: “Thấy chưa, là ngã rồi đó.”

      Hứa Đống cười khanh khách, bàn tay bé vỗ hoan hô: “ hai tốt nhất!”

      Bàn tay thiếu niên đỡ eo , ôm chặt. Tay nóng lên, ném khăn bẩn cho cậu bé: “Giặt khăn .”

      Hứa Đống bé siêng năng hơn , lập tức cầm lấy khăn. Thiếu niên buông tay ra, kéo Tiểu Hoa sang bên: “Để lau.”

      biết tại sao, đời này Hứa Tiểu Hoa muốn nhìn thấy nhất là cảnh Thẩm Hi Tri phải làm việc nhà. muốn vĩnh viễn đều là dáng vẻ như lần đầu gặp mặt ở quê.

      Nhưng khi nhìn Thẩm Hi Tri lau cửa sổ sạch , Tiểu Hoa lại chợt thấy, như thế này cũng tốt.

      Dọn nhà xong ba người chen chúc trong bồn tắm giặt rèm cửa. Năm đó Thẩm Trung Nghĩa lắp bồn tắm nhưng lại sử dụng nhiều, bây giờ phát giặt đồ ở đây vô cùng tiện lợi. Ba người xắn quần lên, bé Hứa Đống đứng giữa, bàn tay bé nắm tay chị. Thẩm Hi Tri so chiều cao, đắc ý: “Hai đứa đều là nấm lùn.”

      Tiểu Hoa kêu lên: “Em cao lắm rồi đó!”

      ra muốn cao chút nào, nếu có thể, hi vọng mình được giống như chị Lâm Thuyên vậy, nhắn xinh xắn.

      Bạo Bạo nhàm chán lăn lăn nền gạch, Hứa Đống thấy vui, bèn chạy khỏi chỗ chị, ngồi bên chơi với Bạo Bạo. Còn lại Thẩm Hi Tri và Tiểu Hoa đứng cạnh nhau, lúc giẫm vô tình ngón chân chạm vào nhau, Tiểu Hoa lùi ra sau trốn, cười giẫm lên, còn giả bộ : “Xin lỗi nhé, cẩn thận.”

      Tiểu Hoa báo thù, cũng dẫm lên chân cái: “ phải cố ý đâu nha.”

      Xà phòng trơn, dẫm xong còn muốn trốn, trượt chân suýt chút nữa ngã xuống. Thẩm Hi Tri hoảng hốt kéo lại, nhíu mày răn dạy: “ được nghịch nữa! Nguy hiểm lắm có biết ?”

      Tiểu Hoa lại bị ôm vào lòng lần nữa, mà lần này hai chân dẫm lên lưng bàn chân , cả người như được nhấc bổng lên.

      Bé Hứa Đống vung tay: “Em cũng muốn ôm như vậy.”

      Tiểu Hoa mặt đỏ như gấc: “Mau thả em xuống!”

      Nếu lúc này buông tay, Thẩm Hi Tri dám chắc nhóc kia trốn 3 ngày cho coi, vậy nên dứt khoát ôm chặt, cười xấu xa với Hứa Đống: “Chị em là của , trả cho em đâu!”

      Hứa Đống trèo lên lưng , bám chặt như gấu Koala: “Vậy em cũng là của hai!”

      Tiểu Hoa căm tức: “Em phải cứu chị chứ.”

      Hứa Đống lắc đầu: “ hai phải người xấu.”

      ***

      Cũng may hôm nay ông trời vui vẻ, cho trời nắng đẹp, ba người giặt chăn rèm xong khiêng xuống lầu phơi nắng. Khu chung cư giăng sẵn dây thừng, mọi nhà dọn dẹp xong hết rồi, giờ chỉ còn ra giường màu xanh của Thẩm Hi Tri phơi ở đó. Vừa lúc Liên Thanh xuống đánh bài, ơ tiếng: “Bình An giặt chăn mền giúp Hi Tri à?”

      Tiểu Hoa gật đầu.

      Thẩm Hi Tri quan tâm, với Tiểu Hoa: “Em phải về nhà lấy đồ còn gì? Mau .”

      Tiểu Hoa trốn khỏi ánh mắt Liên Thanh chạy lên lầu, Thẩm Hi Tri : “Dì Liên sao còn đứng đây? Mọi người chờ dì đánh bài đó.”

      Đợi Liên Thanh rồi bé Hứa Đống : “Em thích dì Liên, mẹ dì ấy là bà tám.”

      Thẩm Hi Tri xoa đầu cậu bé.

      ***

      Nhà họ Hứa có người lớn, mấy năm nay bữa cơm tất niên đều đơn giản. Ăn cơm xong đón giao thừa, Thẩm Hi Tri hẹn Tiểu Hoa từ sớm, : “ dẫn em đến chỗ này.”

      đưa áo lông, mũ, khăn quàng cổ, bao tay của mình cho Tiểu Hoa, kéo chạy đến quảng trường trung tâm thành phố. Đêm 30 rất lạnh, may mà bịt kín từ đầu đến chân nếu bị cảm. Tiểu Hoa biết đêm giao thừa lại có nhiều người chơi như vậy, nhưng tại sao mọi người lại tập trung ở đây?

      Thẩm Hi Tri tìm được chỗ tốt kéo ngồi xuống: “Sắp bắt đầu rồi.”

      Ầm!

      Pháo hoa đầu tiên bay lên trời, hóa thành bông hoa màu đỏ, Tiểu Hoa bất ngờ hô lên.

      Ầm!

      Cái thứ hai màu xanh lá.

      Thiếu niên đứng trong đám người che cho Tiểu Hoa khoảng trống, nhìn ngửa đầu xem pháo hoa chớp mắt, khuôn mặt nhắn đầy bất ngờ. kéo tay áo , hỏi: “Sao biết ở đây có pháo hoa?”

      bên tai phải : “Giao thừa mấy năm trước đều ở chỗ này.”

      hét lên:

      “Cái gì?”

      lắc đầu.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29: Sợi dây may mắn

      Học sinh cấp 3 được nghỉ đông rất ít, ở nhà mấy ngày lại phải học. Qua học kì hai Thẩm Hi Tri với Tiểu Hoa: “Chúng ta đừng ở nội trú nữa, về nhà rồi buổi tối qua nhà học, như thế tốt hơn.”

      Nửa năm ở nội trú là quãng thời gian tươi đẹp với Tiểu Hoa, nửa năm tự do tự tại, còn bắt đầu để tóc dài nữa. Nhưng Thẩm Hi Tri cũng có lí, về nhà chỉ nghe mấy lời đay nghiến thôi, nó chẳng là gì so với đại học cả.

      Ở trong mắt Tiểu Hoa, đại học là thiên đường ngập tràn hạnh phúc.

      Thế nên Tiểu Hoa trở thành học sinh ngoại trú, đến trường hay tan học cũng cùng Thẩm Hi Tri, bàn mạt chược trong tiệm cắt tóc lại bắt đầu lời ra tiếng vào, ở nhà Trần Ái Lệ cũng bóng gió ít. Tiểu Hoa để ý, chỉ sợ làm ảnh hưởng tới Thẩm Hi Tri mà thôi, thiếu niên vỗ vai : “Đừng để ý.”

      So với tương lai sáng lạn, những thứ này có là gì?

      Tiểu Hoa thả lỏng tâm tình, : “Nếu em được lên đại học, nhất định báo đáp tốt.”

      Trước đây nội hay , là làm người phải có lương tâm.

      Thẩm Hi Tri cười, ban đầu chỉ cười mỉm, sau đó nhịn được ngửa đầu cười ha ha. Tiểu Hoa thấy cười chẳng hiểu mô tê gì cả, nhìn như nhìn tên ngốc, bị kéo nhúm tóc đuôi ngựa.

      ( biết có ai giống mình , nhưng mình nghĩ chắc Thẩm Hi Tri nhớ đến câu ‘lấy thân báo đáp’ – Tiểu Sên)

      cười đủ rồi mới : “Nhất định phải thi cùng trường với đó, trước năm, sau này em chẳng cần quan tâm gì hết, theo là được rồi.”

      Tiểu Hoa cũng nghĩ thế, gật đầu cười.

      Cứ vậy đến tháng 6, ngày quốc tế thiếu nhi đối với Hứa Đống bé ngày vô cùng quan trọng, trường tổ chức chơi, Trần Ái Lệ chuẩn bị cho cậu rất nhiều đồ ăn vặt, còn cả quần áo và đồ chơi mới. Còn với học sinh cấp 3 đây là ngày thi cuối kì bình thường như bao ngày khác.

      Thẩm Hi Tri cũng vậy.

      phải làm bài, nhưng Tiểu Hoa vẫn học. Tan học về hai người cùng nhau làm bài tập, hơn 10h đêm hỏi: “ có đói bụng ?”

      Thiếu niên đá chân dưới bàn: “Trong tủ có mì tôm.”

      Tiểu Hoa đứng dậy về nhà, thiếu niên ngồi đó hiểu gì cả: “Vừa nãy mình gì sai à?”

      Bạo Bạo nằm bên vẫy đuôi, nó buồn ngủ quá.

      Tiểu Hoa quay lại rất nhanh, tay bưng tô mì nóng hổi, đặt trước mặt Thẩm Hi Tri, : “Mau ăn .”

      đói.”

      “Hôm nay sinh nhật .” Tiểu Hoa .

      Đôi mắt thiếu niên bị hơi nóng làm mờ, lát sau bắt bẻ: “Sao có trứng chần?”

      Tiểu Hoa : “Trong nhà có trứng gà .”

      Thiếu niên ‘miễn cưỡng’ cúi đầu ăn, đũa vừa khuấy cái liền cười, Tiểu Hoa bĩu môi: “Đồ ăn sáng của em trai đó, còn quả cuối cùng thôi, em để cho ăn.”

      Thiếu niên ngẩng đầu cười: “Vẫn là Tiểu Hoa thương nhất.”

      Tiểu Hoa yên lặng ngồi bên, : “Sinh nhật vui vẻ.”

      có quà, chỉ có tô mì và câu chúc, nhưng thiếu niên lại thấy vui vô cùng.

      ăn mì rồi chợt suy nghĩ, hình như chưa bao giờ thấy sinh nhật Tiểu Hoa, năm đó ngày sinh giấy tờ đều làm giả để học, hỏi: “Sinh nhật em ngày nào? Đến lúc đó dẫn em ăn Mc Donalds.”

      Tiểu Hoa vẫn ngồi im, : “ biết nữa.”

      Thẩm Hi Tri dừng lại, nghi hoặc nhìn .

      Tiểu Hoa : “ biết mà, em có đón sinh nhật bao giờ đâu.”

      “Em…” còn cảm nhận mùi vị gì nữa

      Tiểu Hoa giục : “Mau ăn , sắp nguội rồi.”

      Sau đó mở sách giáo khoa ra: “À, nhớ năm đến nhà nội ấy, tết nội luộc cho em 2 quả trứng bảo là sinh nhật em, hôm đó còn dán câu đối nữa.”

      Thẩm Hi Tri nuốt mì, : “Cám ơn nhé, mì ngon lắm.”

      ***

      Tiểu Hoa cười .

      Thẩm Hi Tri vỗ vai : “Em chờ chút.”

      vào phòng lấy cái túi màu đỏ cho xem, : “Mẹ gửi đến.”

      Bên trong là sợi dây màu đỏ xâu những hạt châu may mắn bằng vàng.

      Thẩm Hi Tri tháo sợi dây, lấy sợi dây đỏ khác ra rồi chia hạt châu may mắn làm hai phần xâu vào, cúi đầu nắm lấy chân Tiểu Hoa.

      Trời nóng nên Tiểu Hoa mặc quần dài, chân cũng tất. Thẩm Hi Tri nắm lấy mắt cá chân , da thịt cận kề, nóng làm người ta run rẩy. muốn tránh , nhưng lại khỏe bằng . buộc sợi dây vào cổ chân , : “Bảo vệ Bình An .”

      đeo à?”

      “Có chứ.” cũng buộc sợi dây kia vào chân mình.

      Hai chân đặt cạnh nhau, chân lớn hơn chân , mắt cá chân nổi , nhưng lại đeo sợi dây đỏ có những hạt châu may mắn giống như .

      Tiểu Hoa muốn nhận món quà đắt tiền này, muốn cởi ra trả cho , nhưng lại : “Em đeo mới đeo.”

      Tiểu Hoa muốn đeo quà của dì Lương Nhu, nên đành ngoan ngoãn ngồi im.

      Hôm sau học Tiểu Hoa mang tất dài, che sợi dây đỏ. ra thấy Thẩm Hi Tri đợi mình, gãi đầu giải thích: “Em sợ bị cướp.”

      Chỉ mấy hạt châu bằng vàng thôi mà, thiếu niên thấy bình thường nhưng Tiểu Hoa lại coi nó như bảo bối, dù sao nó cũng là đồ đắt tiền nhất người .

      Thẩm Hi Tri chợt ngồi xuống nắm cổ chân đeo dây của , khẽ ừ tiếng.

      biết có phải do tâm lí hay , mà sau khi đeo sợi dây may mắn này Tiểu Hoa thấy mình làm gì cũng thuận lợi, mỗi khi tắm rửa đều cúi đầu nhìn cổ chân, sợ làm mất nó. Nhưng dù cẩn thận thế nào cũng giấu nổi mắt Trần Ái Lệ, có đêm Hứa Đống gặp ác mộng khóc ầm lên, Trần Ái Lệ vào ôm cậu bé nhìn thấy chân Tiểu Hoa.

      Hôm sau Tiểu Hoa bị bà ta gặng hỏi, Tiểu Hoa , cúi đầu im lặng. lớn, Trần Ái Lệ ra tay đánh nữa, thấy trả lời cũng hỏi tiếp, : “Mày cởi ra, cho em trai mày đeo.”

      Trần Ái Lệ làm sao đoán được chứ? Tiểu Hoa cũng biết , trước khi Trần Ái Lệ lệ ra mấy lời khó nghe, tháo sợi dây ra. Dù sao cũng cho em trai, bằng lòng.

      Sau đó Tiểu Hoa học, Hứa Đống bé tỉnh dậy bị mẹ buộc dây vào chân, dặn: “ được tháo ra, nếu con cọp lớn đến mắt con đấy.”

      Bé con đêm qua mới mơ thấy ác mộng sợ hãi, cúi đầu sờ hạt châu vàng, mặc quần áo chuẩn bị học.

      ***

      Nghỉ hè đến, thưởng cho Tiểu Hoa học hành tiến bộ, Thẩm Hi Tri quyết định dẫn bơi. Tiểu Hoa nghe vậy với : “Lâu quá, chắc em quên hết rồi.”

      Có người bơi lội là kỹ năng học bao giờ quên. trước, thuận tay ngắt cọng cỏ cài lên tóc Tiểu Hoa.

      Tiểu Hoa suy nghĩ: “ bơi ở đâu thế?”

      “Bể bơi chứ đâu.” Thiếu niên cười, nhất định phải cho xem dáng người chuẩn men của mình trong nước.

      “Phải mặc áo tắm à” Tiểu Hoa hỏi.

      Thẩm Hi Tri nghẹn họng.

      Mặc, đương nhiên phải mặc rồi.

      Sao lại quên chuyện này chứ?

      Tay toát mồ hôi: “Em có áo tắm nhỉ?”

      Tiểu Hoa ừ tiếng.

      “Vậy mua cho em, coi như phần thưởng nhé?”

      Tiểu Hoa lấy ra tiền thưởng thi chạy 3000m lần trước, hỏi Thẩm Hi Tri: “ trăm đồng có đủ ?”

      “Chắc chắn đủ!”

      Hai người dẫn theo Hứa Đống, vì Hứa Đống cục cưng biết bơi, Thẩm Hi Tri muốn cậu theo đuôi làm phiền. Bể bơi ở cung thiếu nhi tự do ra vào, Tiểu Hoa vào kéo tay Thẩm Hi Tri, than: “Rộng quá !”

      chỉ rộng, mà còn có rất nhiều người.

      Thẩm Hi Tri học ở đây 2 năm, quen thuộc huấn luyện viên, chạy đến vài câu rồi cầm lấy xâu chìa khóa. Tiểu Hoa mơ màng theo đến khu huấn luyện riêng, bên trong chỉ có mấy người, đều là vận động viên thi đấu cấp tỉnh.

      Tiểu Hoa nghe : “Trước đây huấn luyện viên cứ bắt vào đội, là mầm non đầy triển vọng. Nhưng muốn làm tuyển thủ bơi lội, cứ từ chối mãi, sau này thầy tức giận ném vào nước, bảo nếu thắng được người giỏi nhất trong đội phải tham gia.”

      Tiểu Hoa cười , Thẩm Hi Tri vào đội, chứng tỏ thắng.

      Thiếu niên kiêu ngạo nhìn : “ giỏi chứ?”

      Tiểu Hoa gật đầu, nhảy vào nước. Áo tắm màu đen của trong nước xòe ra, giống như bông hoa xinh đẹp. Thẩm Hi Tri cũng nhảy vào nước, lặn xuống đáy bể, thấy cổ chân Tiểu Hoa trống trơn.

      ***

      trồi lên khỏi mặt nước, hỏi: “Sợi dây đâu rồi?”

      Tiểu Hoa nắm tay : “Cho em trai đeo, phải sợi dây này bảo vệ Bình An à? Gần đây nó hay gặp ác mộng.”

      “Ừ.” Thiếu niên gật đầu, cũng hỏi nữa. Sau đó nắm tay Tiểu Hoa, cười nhấn vào nước. Mũi Tiểu Hoa bị nước vào, khó chịu nhéo vào đùi Thẩm Hi Tri. Thiếu niên chỉ mặc chiếc quần bơi màu đen, thường xuyên vận động nên da thịt rắn chắc, Tiểu Hoa nhéo nổi.

      Cuối cùng đành học theo Hứa Đống trèo lên lưng Thẩm Hi Tri, bám chắc như con khỉ, có lắc thế nào cũng chịu xuống.

      Thẩm Hi Tri cười ha ha: “Em cầm tinh con khỉ à?”

      Tiểu Hoa nhìn gáy của chợt thấy ngứa răng, cắn miếng, : “ còn dám nữa hả?”

      Thiếu niên chợt bất động, đứng yên trong nước, máu toàn thân như chảy về nơi bị Tiểu Hoa cắn. Tiểu Hoa để lại dấu răng xong vô cùng thỏa mãn nhảy xuống, vỗ : “Chúng ta bơi thi, ai thua phải mời nước.”

      “…Được.”

      Trận đấu này Tiểu Hoa thắng, vì Thẩm thiếu gia trạng thái bất ổn.

      ***

      học về Hứa Đống cục cưng bị hai gọi xuống lầu đá bóng. Tiểu Hoa ở nhà giặt đồ, Hứa Đống nhìn hai dẫn bóng linh hoạt, trong lòng hâm mộ cực kì, quyết tâm phải học theo mới được, sau này cũng siêu giống như !

      Nhưng Thẩm Hi Tri lại chỉ vào góc tường: “Qua đó đứng, cởi tất ra.”

      Hứa Đống ngây ngốc: “Sao thế ạ?”

      Thẩm Hi Tri cúi đầu nhìn cậu bé: “Sau này lớn em biết.”

      Hứa Đống đành đến góc tường đứng, cởi tất ra. Thẩm Hi Tri chỉ sợi dây đỏ, : “Trả cho chị em.”

      Hứa Đống : “ phải của chị, mẹ cho em đấy.”

      Thẩm Hi Tri dẫm bóng dưới chân, hai tay chống hông trông rất dữ tợn: “Mẹ em cướp của chị em nên em phải trả lại cho chị, với mẹ là mất rồi, có muốn lặp lại lần nữa ?”

      Hứa Đống nước mắt lưng tròng ấm ức: “ hai, em có cướp của chị.”

      “Ừ, biết, nếu em tưởng mình còn có thể đứng đây chuyện à?”

      Hứa Đống bé ôm mặt chạy , về nhà tháo sợi dây đỏ giấu dưới gối chị, sau đó lại sụt sịt chạy tìm mẹ, : “Mất rồi, con cố tình làm mất.”

      Trần Ái Lệ tiếc của, đó là vàng đấy, nhưng lại nỡ mắng con trai bảo bối, đành im lặng.

      Buổi tối Tiểu Hoa ngủ thuận tay sờ dưới gối thấy sợi dây đỏ, nhìn chân Hứa Đống, giờ mới biết tại sao em trai cứ liên tục xin lỗi .

      cất kỹ sợi dây đỏ, lại nằm xuống hôn lên khuôn mặt nhắn của em trai.

      Hôm sau đưa cho thiếu niên nhà đối diện túi chocolate thích ăn nhất, Thẩm thiếu gia ăn mấy cái, miệng còn hừ hừ.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :