1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bình An của anh - Tích Hòa ( Hoàn - 54c - Ebook )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20: Về nhà

      Đúng như Thẩm Hi Tri lo lắng, Tiểu Hoa chảy máu, hơn nữa còn biết đường về nhà. Nhưng sợ hãi lắm, vì và Thẩm Hi Tri bộ từ nhà đến đây nên cũng có thể bộ về, bây giờ điều lo lắng duy nhất là bụng vẫn chảy máu.

      Tiểu Hoa lúc liền hỏi đường lao công, biết làm sao để cầm máu cả nên máu dính ướt cả quần, có xe cảnh sát tuần tra dừng lại hỏi có chuyện gì , Tiểu Hoa thấy phiền bèn sát trong lề. Tòa chung cư quen thuộc từ từ xuất trước mắt, thở phào nhõm, lau mồ hôi mặt, dũng cảm bước vào nhà.

      Người lớn hai nhà gần như sắp phát điên, Lương Nhu ngất xỉu được đưa tới bệnh viện, Thẩm Trung Nghĩa báo cảnh sát, nhưng cảnh sát điều tra được gì, Hứa Kiến Quốc cầu thần bái phật hy vọng chuyện này phải do Tiểu Hoa gây ra, nếu mười cái mạng cũng đền nổi!

      hoang mang lo sợ thấy Tiểu Hoa mông đầy máu trở về , Hứa Đống oa tiếng khóc lên, tưởng chị sắp chết. Hứa Kiến Quốc vội vàng bịt miệng con trai, đóng cửa lại hỏi: “Hi Tri đâu?”

      Tiểu Hoa lắc lắc đầu, dù bọn họ cãi nhau nhưng cho người lớn biết ở đâu, vì đó là việc riêng của .

      Hai ngày nay Trần Ái Lệ cũng đánh bài, đứng bên xỉa xói: “Còn biết về hả? Mới tí tuổi đầu bỏ nhà theo trai, mặt mũi ba mày biết để đâu hả! Ai biết Thẩm Hi Tri dẫn mày đâu? Hai ngày nay mày ngủ ở đâu hả? lẽ nhà nghỉ?”

      “Đừng bậy!” Hứa Kiến Quốc mặt xanh mét, cho bà ta tiếp.

      Trần Ái Lệ hừ tiếng: “Bậy cái gì chứ! Trong túi Hi Tri có nhiều tiền hơn em với đấy! nhà nghỉ có gì lạ!”

      Sau đó chỉ quần Tiểu Hoa: “ nhìn , còn phải à!”

      Hứa Kiến Quốc lúc này mới chú ý, run giọng hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

      Tiểu Hoa muốn , cho dù cũng chỉ muốn với dì Lương Nhu. Chỉ mình dì Lương Nhu biết là được, muốn làm dì ấy lo lắng.

      “Mày quỳ xuống cho tao!” Hứa Kiến Quốc tức giận cầm cây gậy, mặt đỏ bừng giống như mạch máu sắp nổ tung.

      Tiểu Hoa quỳ xuống, chỉ câu: “ phải như ba nghĩ.”

      Hứa Kiến Quốc biết bướng bỉnh như thế nào, cứng mềm đều ăn, đánh trận cho hết giận còn hơn. Ông ta đánh hai cái, hỏi: “ Rốt cuộc Hi Tri ở đâu? Ba mẹ cậu ta lo lắm mày có biết ?”

      Nếu Tiểu Hoa Thẩm Hi Tri ở đâu, Hứa Kiến Quốc có thể tranh công trước mặt Thẩm Trung Nghĩa. cần gậy gỗ đánh mạnh như thế nào, Tiểu Hoa dù đau cũng kêu tiếng, bộ dáng này làm Hứa Kiến Quốc càng giận hơn, đánh cũng mạnh hơn nhiều, với Trần Ái Lệ: “Em bịt miệng nó lại, đừng cho người khác nhe thấy!”

      Hứa Đống bị Trần Ái Lệ bịt miệng khóc ra tiếng, nước mắt tèm lem nhìn chị bị đánh, cũng biết chị bị đánh vì tội gì. Hai mắt Tiểu Hoa mờ dần, nghiêng ngả quỳ đất, bên tai ong ong tiếng thiếu niên chất vấn: “Vậy sao em biết cảm giác của mẹ ? Em có mẹ, dựa vào mà đòi dạy đời !”

      ***

      Bóng dáng Hứa Kiến Quốc, Trần Ái Lệ và Hứa Đống trước mắt nhòe .

      Mẹ đâu rồi? Mẹ ở đâu?

      Thẩm Hi Tri như phát điên chạy tìm Tiểu Hoa, dọc đường hỏi lao công, có thấy bé, rồi. ôm con chó đuổi theo, lúc tới khu chung cư chợt dám lên lầu. Sợ, sợ thấy khuôn mặt thất vọng của .

      Đứng ngoài cửa nghe thấy gì cả, nhà họ Hứa hôm nay yên tĩnh khác thường, Thẩm Hi Tri đặt con chó xuống, giơ tay gõ cửa.

      “Ai đấy?” Hứa Kiến Quốc ra, đứng chặn trước cửa, thấy Thẩm Hi Tri đứng ngoài giật mình, cửa mở rộng chút.

      Thiếu niên động đậy, ánh mắt như đóng đinh người Tiểu Hoa quỳ, mông dính đầy máu. hô lên: “Hứa Tiểu Hoa.”

      Phịch tiếng, Tiểu Hoa ngã xuống đất.

      “Chị!” Hứa Đống giãy khỏi tay Trần Ái Lệ, khóc ầm lên. Tiểu Hoa động đậy.

      Thẩm Hi Tri sốt ruột muốn vào, Hứa Kiến Quốc ngăn lại, : “Cháu về nhà trước , ba chờ cháu đấy.”

      Hứa Kiến Quốc bế Tiểu Hoa vào phòng, Thẩm Hi Tri đứng im ngoài cửa, biết bao lâu Hứa Đống chạy ra với : “Chị tỉnh rồi.”

      “Ừ.” Thẩm Hi Tri xoa đầu Hứa Đống, trái tim thấp thỏm bây giờ mới buông xuống.

      Ban đầu từ chán ghét , đến sau này thấy đáng thương nên hi vọng có thể sống tốt hơn chút. Mà bây giờ, từng cảm xúc rối tung nảy nở trong lòng, dần hóa thành chữ: thích.

      Tim đập loạn, bé, giúp đánh nhau, bỏ nhà cùng , và là người thích…

      Trần Ái Lệ cầm ví tiền ra trông thấy Thẩm Hi Tri còn đứng ngoài cửa, ngứa miệng muốn hỏi chuyện nhưng lại sợ đắc tội thiếu niên này.

      “Em ấy sao rồi?” Thẩm Hi Tri hỏi.

      Trần Ái Lệ cố nén tò mò, : “ sao, bị choáng thôi, Hi Tri cháu mau về nhà .”

      Thiếu niên mở cửa nhà, thấy Thẩm Trung Nghĩa ngồi mình bên trong, nhìn như già cả chục tuổi.

      Hai ba con nhìn nhau, thiếu niên nghe ông : “Về là tốt rồi.”

      Viền mắt Thẩm Hi Tri nóng lên, nhưng còn mạnh miệng: “ cần ba quan tâm.”

      Con chó đứng bên chân , sợ nơi lạ, phát ra tiếng ô ô trong cổ họng. Thẩm Hi Tri ôm nó vào lòng, dùng cánh cửa tách mình và ba thành hai thế giới.

      ***

      Vụ bỏ nhà kết thúc bằng việc hai đứa trẻ cãi nhau, Thẩm Trung Nghĩa đến đồn công an hủy án, hôm sau Tiểu Hoa học, tốt khoe xấu che, giáo viên hai lớp biết chuyện, cứ tưởng hai đứa trẻ bị sốt nên nghỉ ở nhà.

      Hứa Đống cục cưng rất thích con chó , cậu bé giống chị thích chăm sóc động vật, bắt đầu tiết kiệm đồ ăn bưng đến nhà đối diện cho chó ăn, thỉnh thoảng chạy về báo cáo với chị: “ hai nó là Chihuahua! Chị ơi chị biết Chihuahua là gì ?”

      (Chihuahua: tên giống chó, hỏi google để biết thêm chi tiết)

      Hay là: “Chị ơi, chị thấy gọi con chó là Bạo Bạo có được ? hai hỏi em, em bảo là về hỏi chị .”

      Hoặc là ôm con chó về: “ hai mắt Bạo Bạo chữa khỏi được, chị ơi em thấy Bạo Bạo đáng thương, em ôm nó qua đây chơi đồ chơi với em.”

      Bạo Bạo nhận ra Tiểu Hoa, chạy vòng quanh chân , Tiểu Hoa cũng bớt giận Thẩm Hi Tri phần, vào phòng bêp nấu đồ ăn ngon cho Bạo Bạo.

      Mùa hè này kết thúc Tiểu Hoa lên lớp 9, còn Thẩm Hi Tri lớp 10, Thẩm Trung Nghĩa và Lương Nhu hòa bình ly hôn, Thẩm Hi Tri theo ba, còn Lương Nhu được chia phần tài sản. Chuyện nhà bọn họ trở thành đề tài bàn tán trong khu chung cư, bàn cơm Tiểu Hoa cũng nghe Trần Ái Lệ ít.

      Dì Lương Nhu thích nhất có thể đến đây nữa, dì quyết định đến nơi khác. Hôm dì Tiểu Hoa đứng chờ ngoài cửa, đưa cho Lương Nhu cái thiệp tự làm, bên trong viết: Hy vọng ngày nào dì cũng vui vẻ hạnh phúc, chúc dì luôn khỏe mạnh.

      Chữ của rất giống chữ Thẩm Hi Tri, Lương Nhu bỏ tấm thiệp vào trong túi, : “Cám ơn Tiểu Hoa.”

      Thẩm Hi Tri đứng chờ dưới lầu, đưa mẹ ra bến tàu. Lúc chia tay hỏi: “Mẹ có trách con ?”

      Lương Nhu kiễng chân xoa đầu con trai cao hơn mình: “Có gì mà trách chứ.”

      “Vậy sao mẹ lại muốn xa như thế?” rất muốn ở cùng mẹ.

      Lương Nhu nở nụ cười hiền lành như ngày xưa: “Khó khăn lắm mới buông bỏ được, nên mẹ muốn xa cho thảnh thơi.”

      Bà ôm Thẩm Hi Tri chặt: “Phải chăm sóc bản thân cho tốt đấy, đừng để mình phải chịu ấm ức.”

      “Vâng.” Thiếu niên ưỡn thẳng sống lưng.

      Lương Nhu rồi, Thẩm Trung Nghĩa mua căn hộ trong trung tâm thành phố, bảo con trai vào đó sống cùng ông. Nhưng Thẩm Hi Tri cự tuyệt, muốn ở mình trong căn nhà đối diện nhà Tiểu Hoa, Thẩm Trung Nghĩa thấy áy náy với con trai, nên chiều theo , nhờ Hứa Kiến Quốc chăm sóc . Hứa Kiến Quốc vui vẻ đồng ý, bảo Thẩm Hi Tri ngày ba bữa đến ăn cơm. Từ đó cửa chính hai nhà đều mở, Bạo Bạo vui sướng tung tăng chạy từ nhà này sang nhà kia, lại ngậm đồ chơi chạy từ nhà kia sang nhà này.

      ***

      Mặc dù Hứa Kiến Quốc hứa chăm sóc Thẩm Hi Tri tốt, nhưng ra chăm sóc lại là người khác. Trần Ái Lệ suốt ngày đánh bài nên chẳng có lí gì ở nhà nấu cơm, thế nên nhiều vụ liền đè lên vai Tiểu Hoa. Tiểu Hoa muốn lo chuyện ăn uống cho người khác, nhưng Hứa Kiến Quốc bắt làm, nên dám để đói bụng.

      Hứa Đống bé lại vô cùng vui vẻ, cậu bé rất thích ăn cơm chung với hai và chị!

      Thẩm Hi Tri và Tiểu Hoa ít chuyện với nhau, có đều thông qua Hứa Đống, tỉ như: “Chị ơi, hai chị nấu món này mặn.”

      Tỉ như: “Chị, hai muốn ăn thịt kho tàu.”

      Tỉ như: “Chị, hai rủ em ăn mì thịt bò, chị ăn chung .”

      Tiểu Hoa vì Bạo Bạo mà nguôi giận chút nay lại trở về, với người biết xin lỗi chẳng có gì phải nhiều cả!

      ra Thẩm Hi Tri cũng muốn xin lỗi, nhưng thiếu niên da mặt mỏng, biết phải mở miệng thế nào. Ít chuyện với nhau nên tiểu vương tử độc miệng lại bắt đầu soi mói thức ăn, ngay đến bé Hứa Đống cũng biết làm như thế chọc giận chị, nhưng thiếu nên nghe cậu khuyên bảo, vẫn chứng nào tật nấy.

      Thế nên Tiểu Hoa tổng kết: Thẩm Hi Tri đúng là vô cùng ngây thơ!

      Dù sao lần này nếu như xin lỗi đàng hoàng tha thứ cho !

      Dần dà Thẩm Hi Tri liền thấy thú vị, Tiểu Hoa giận dỗi trông rất thú vị.

      Sau đó, cậu thiếu niên ngây thơ Thẩm Hi Tri vào ngày đẹp trời mang về ba phần hamburger, với Hứa Đống: “Cho em hai phần đó, ăn phần là đủ rồi.”

      Hứa Đống bé đương nhiên đưa phần cho chị , Tiểu Hoa dạy em trai câu thành ngữ: “Đồ bố thí.”

      Hứa Đống lắc đầu: “Hôm nay sinh nhật hai, em nghe chuyện điện thoại với dì.”

      Tiểu Hoa định xỉa xói Thẩm Hi Tri, chợt dừng lại.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21: Chúng ta còn trẻ

      Hứa Đống : “Chị, hai có mẹ, đáng thương .”

      Tiểu Hoa đứng dậy vào bếp, sinh nhật ít nhất cũng phải ăn tô mì trường thọ chứ…

      Hứa Đống tiếp: “Chị ơi, hai cho em với chị, hai bảo con nít mới làm sinh nhật, có phải vậy ạ?”

      Tiểu Hoa cất mì sợi vào ngăn tủ, với em trai: “Thế chúng ta coi như biết .”

      thèm làm mì sợi cho nữa! có mẹ, là chính bản thân cần mẹ.

      Hè đến mang theo đợt thi đại học quyết định số phận của học sinh lớp 12, đối với học sinh lớp 9 lại là kì nghỉ thảnh thơi vô lo vô nghĩ, mà với Tiểu Hoa mùa hè này có ý nghĩa giải thoát.

      Ý nghĩ muốn học lên trung học phổ thông của Tiểu Hoa lập tức bị Hứa Kiến Quốc gạt bỏ, nhưng từ trung học cơ sở thể tuyển thẳng lên phổ thông được, cho dù Hứa Kiến Quốc phản đối ra sao Tiểu Hoa vẫn chịu thay đổi quyết định. nghĩ kỹ rồi, học nghề cần điểm cao, học phí cũng thoải mái hơn, lại có thể nhanh chóng làm kiếm tiền.

      Từ đến lớn nghe mòn những lời mỉa mai châm biếm của Trần Ái Lệ, khát khao muốn tự kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình, cần nhìn sắc mặt người ta để sống nữa.

      Hai cha con vì chuyện này mà càng thêm lạnh nhạt, bé Hứa Đống buồn bã tìm hai, hỏi Thẩm Hi Tri: “Cấp ba có phải rất chán ạ? Vậy sau này em cũng học cấp ba, có được ?”

      Lên phổ thông học tập rất nặng nề, dù là Thẩm Hi Tri cũng thể lơi là, giải đề toán, cầm bút suy nghĩ lát, : “Để chuyện với chị em.”

      Lời của Hứa Kiến Quốc dùng cái mông suy nghĩ cũng biết Tiểu Hoa nghe, vậy còn thiếu niên này sao? Thẩm Hi Tri biết chắc cũng có hiệu quả gì, nhưng thể nhìn tiếp tục như thế.

      đùa à? học phổ thông thi đại học, Hứa Bình An em chỉ có thể sống kiếp nghèo cả đời thôi!

      Thiếu niên cứ thế thẳng vào nhà họ Hứa, với Tiểu Hoa rửa rau: “Em ra đây chút.”

      vẫn để tóc ngắn, lúc cúi đầu để lộ cần cổ mảnh khảnh, thiếu niên gãi gãi lòng bàn tay.

      Tiểu Hoa gì, cũng cùng .

      Chẳng biết từ khi nào, đầu thiếu niên sắp chạm tới khung cửa, qua sinh nhật 18 tuổi thành người lớn. Tiểu Hoa ở trước mặt cũng chẳng khác gì Hứa Đống, đều là những đứa trẻ ngây thơ chưa trưởng thành.

      Thiếu niên bỗng túm lấy cổ tay ướt nhẹp của Tiểu Hoa, kéo mạnh ra ngoài. Hứa Đống bé ôm lấy cánh cửa giống bà lão ‘dặn dò’: “Đừng đánh nhau nha, đừng cãi nhau nha, chúng ta đều là em tốt mà.”

      ‘Hai em tốt’ đứng sân thượng, năm đó xây nhà biết bị ăn chặn mất bao nhiêu tiền, còn chưa tới 20 năm mà tấm cách nhiệt mái vỡ gần hết, có chỗ nào đặt chân lên được. Tiểu Hoa giằng khỏi tay , đại khái biết muốn gì.

      Thẩm Hi Tri qua thời kì vỡ giọng, thanh còn như trước đây nữa, cũng dễ nghe hơn mấy con ‘vịt đực’ trong lớp Tiểu Hoa nhiều, lặng im nghe : “Em có bị ngốc vậy?”

      Tiểu Hoa quay .

      Thẩm Hi Tri giữ chặt : “Sao lại muốn học tiếp? Chỉ với cái bằng tốt nghiệp cấp 2 em chẳng tìm được việc đâu, có biết ?”

      Tiểu Hoa giãy mạnh nhưng thoát khỏi tay được, đành phải : “ thi được, thi rớt!”

      Đây cũng là , học lệch, ngữ văn năm nào cũng đứng nhất, còn mấy môn tự nhiên

      “Cho dù thi rớt cũng phải thử lần chứ! Em tưởng biết em nghĩ gì à? được, nhất định phải lên cấp 3!”

      Tiểu Hoa ngẩng đầu lên: “Ba em lòng muốn bồi dưỡng em trở thành người giống mẹ, nhưng em chỉ là bùn nhão thể trát tường, phải khinh bỉ em mới đúng, tại sao cứ xen vào chuyện của em? Lại định những lời khó nghe phải ?”

      Thẩm Hi Tri cứng họng được, Tiểu Hoa hất tay ra, đôi mắt to trong suốt nhìn , Thẩm Hi Tri vội tránh khỏi ánh mắt , Tiểu Hoa quay đầu thẳng

      ***

      Thi cuối năm kết thúc, tất cả học sinh chào đón kì nghỉ hè mong chờ lâu, Tiểu Hoa tràn đầy khát vọng cho kế hoạch tương lai của mình, lại ngờ bánh xe vận mệnh bị người ta đẩy chệch sang hướng khác.

      Từ khi cha mẹ khi ly hôn Thẩm Hi Tri rất ít khi liên lạc với Thẩm Trung Nghĩa, số lần chủ động liên lạc lại càng ít hơn, vì với , hôn nhân thất bại trách nhiệm thuộc về người đàn ông, còn tận mắt nhìn thấy ba ngoại tình, thế nên và ba chỉ liên lạc với nhau khi gửi tiền sinh hoạt hàng tháng mà thôi. Con trai từng ngồi cổ mình làm nũng trở nên xa cách như thế, nên khi Thẩm Trung Nghĩa nhận được điện thoại con trai chợt kích động, hỏi tràng: “Sao thế? Có chuyện gì sao? Con bị mệt à? Ba lập tức về nhà thăm con nhé!”

      Đầu dây bên kia thiếu niên im lặng nghe.

      Chiều tối hôm sau Tiểu Hoa thấy Trần Ái Lệ tự tay chọn quần áo cho Hứa Kiến Quốc. Mùa hè nóng, bình thường ông ta đều mặc áo phông quần jean, mà bây giờ lại mặc rất chỉnh chu, tay xách túi đồ đặc sản Trần Ái Lệ mua từ quê lên.

      Hứa Đống chạy đến : “Ba của hai mời ba mình uống rượu.”

      Hứa Kiến Quốc tươi cười , trước khi ra khỏi cửa còn nhìn Tiểu Hoa cái.

      Nửa đêm hôm đó Hứa Kiến Quốc mới về, uống rượu say cả đêm mê sảng, hôm sau tỉnh rượu Trần Ái Lệ bắt đầu hỏi: “Thẩm Trung Nghĩa gì vậy? Có cho làm chủ thầu ?”

      Hứa Kiến Quốc vừa húp cháo vừa hỏi Trần Ái Lệ: “Nếu cho làm chủ thầu em có đồng ý cho nghỉ việc ? người làm sao chạy hai bên được?”

      Trần Ái Lệ suy nghĩ suốt hai ngày, đến bài cũng đánh, , hai ngày sau với Hứa Kiến Quốc: “Chúng ta làm công ty nhà nước, sau này già còn có lương hưu, làm chủ thầu mặc dù ít lợi nhuận nhưng sau này ai biết thế nào? Bát cơm nhà nước là vững chắc nhất, chúng ta cứ cẩn thận vẫn tốt hơn, sau này con trai còn phải mua nhà cưới vợ nữa.”

      Hai ngày nay Hứa Kiến Quốc cũng ngủ, Thẩm Trung Nghĩa bận rộn như thế mà tối hôm đó chỉ hẹn có mình ông ta, trong bữa cơm cũng có ý giúp đỡ, nhưng bản thân ông ta lại dám.

      ra làm ở công ty cũng rất tốt.” Hứa Kiến Quốc .

      Trần Ái Lệ hùa theo: “Đúng vậy, lễ tết đều có thưởng, còn có bảo hiểm, ôi dào loáng cái lại đến giữa thu, ba cái trái cây chẳng có gì tốt cả, phát dầu muối gạo mì còn thực tế hơn.”

      Vì thế hai người cùng thống nhất quan điểm, lần nữa quyết định bám rễ cắm cọc trong công ty nhà nước làm đến nghỉ hưu.

      ***

      Mãi đến khi sắp khai giảng Tiểu Hoa vẫn chưa nhận được thư nhập học của trường nghề, ngày nhập học Tiểu Hoa mới phát hoàng, có chỗ nào đành phải trốn trong phòng, năm nayTrần Ái Lệ dẫn Hứa Đống nhập học, Hứa Kiến Quốc mang theo cái túi đen ra ngoài chuyến, lúc về bê chồng sách giáo khoa và đồng phục. Tiểu Hoa chui đầu ra khỏi chăn xem, đó là đồng phục trung học phổ thông, Thẩm Hi Tri nhà đối diện cũng mặc như vậy.

      Hứa Kiến Quốc chỉ vào chồng sách: “Mai học cho ba.”

      Tiểu Hoa nghĩ lát hiểu ra, là Thẩm Hi Tri!

      hủy hoại kế hoạch của , hủy hoại tương lai của ! chịu đựng đủ rồi! tưởng là ai chứ? Dựa vào đâu mà quyết định cuộc đời ?

      Tiểu Hoa nhảy giường xuống xông ra ngoài, đúng lúcThẩm Hi Tri cũng từ trường về, tay ôm chồng sách giáo khoa, bị Tiểu Hoa xông đến đánh liên tục.

      Hôm nay nhìn thấy Hứa Kiến Quốc đứng trong đám người báo danh, sớm lường trước được phản ứng của Tiểu Hoa, nhưng tin chắc rằng làm đúng.

      Hứa Kiến Quốc vội kéo Tiểu Hoa lại, Tiểu Hoa hét lên: “Con muốn học! Con có nhiều tiền như thế!”

      Thành tích của vừa đủ vào được phổ thông, nhưng nó có nghĩa là phải sống trong mỉa mai cay nghiệt của Trần Ái Lệ thêm ba năm nữa, cũng có nghĩa sau này phải gánh thêm ba năm học phí. tự nhủ lòng là sau này phải kiếm tiền để trả lại hết sinh hoạt phí từ đến lớn cho Hứa Kiến Quốc, muốn nợ ông ta, lớn lên chuyển ra khỏi nhà, giữ tấm hình của mẹ bên mình, muốn thăm mẹ lúc nào , muốn thăm nội lúc nào , bao giờ phải nhìn mặt người ta để sống, còn bị đánh bị mắng, còn chịu những lời bàn tán chỉ trỏ của mấy người trong chung cư nữa.

      , là hủy hoại kế hoạch của !

      “Chú.” Thẩm Hi Tri gọi tiếng, : “Chú thả em xuống, sao đâu, em đánh được cháu đâu.”

      Cuối bữa tiệc hôm đó, Thẩm Trung Nghĩa đưa cho Hứa Kiến Quốc xấp tiền, : “Để cho con cậu học, coi như tiền cám ơn mấy năm nay cậu chăm sóc Hi Tri giúp tôi, tôi đều nhớ trong lòng, sau này có gì có khăn cứ với tôi tiếng.”

      Vì câu này nên Hứa Kiến Quốc tuyệt đối nghe theo lời của Thẩm Hi Tri, ông ta thả Tiểu Hoa xuống, dặn dò: “ được càn quấy!”

      Sau đó bận việc rồi .

      Cả lầu ba chỉ còn lại Tiểu Hoa và Thẩm Hi Tri, thiếu niên : “Có muốn vào uống coca ?”

      Tiểu Hoa trừng đôi mắt đỏ hoe, muốn chuyện với , ầm cái đóng sập cửa lại.

      Thiếu niên vẫn đứng ngoài cửa, thầm: “Lại tức giận … Túi tức giận.”

      ***

      tháng sau khi nhập học Tiểu Hoa nhận hết mỉa mai của Trần Ái Lệ, lời kịch bình thường có hai câu: “Thôi khỏi cần làm ăn, nuôi đứa con còn có ích hơn.”

      Hoặc là: “Mày khôn đấy, sau này lo ôm chân Hi Tri là đủ rồi, khỏi cần lo lắng.”

      Mấy lời này chẳng thèm tránh Hứa Kiến Quốc, Hứa Kiến Quốc nghe vậy cũng nghi ngờ, nhưng cuối cùng hỏi. Tiểu Hoa nghe suốt tháng, chịu đựng tháng học hay tan học cũng chạm mặt Thẩm Hi Tri, sau cùng quyết định ở nội trú.

      Người đầu tiên đồng ý là bé Hứa Đống, nghe nội trú chính là được nhìn thấy chị mỗi ngày, cũng được ngủ cùng chị nữa, cậu bé kiên quyết muốn rời xa chị.

      Người thứ hai đồng ý là Trần Ái Lệ, có Tiểu Hoa bà ta phải làm việc nhà, lấy ai đánh bài chứ?

      Hứa Kiến Quốc cũng đồng ý, ở nội trú phải đóng thêm tiền ăn tiền ở, ràng có thể về nhà, sao phải tốn thêm tiền?

      Tiểu Hoa : “Sau này con kiếm tiền trả lại cho ba!”

      Nhưng Hứa Kiến Quốc vẫn đồng ý, thế là Tiểu Hoa nghỉ học ở nhà, dù Hứa Kiến Quốc có đánh mắng chăng nữa vẫn câu: học.

      Học phí đắt đỏ cũng đóng rồi, giờ lại học? Hứa Kiến Quốc tiếc tiền, cuối cùng đành phải đóng phí nội trú cho Tiểu Hoa.

      Lớp mười trở thành cột mốc quan trong đời Tiểu Hoa, vì thoát khỏi ngôi nhà ám ảnh suốt tấm bé.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22: Chúng ta cùng nội trú

      Điều bất ngờ là: Thẩm Hi Tri cũng ở nội trú. Tiểu Hoa bị làm cho tức chết, vì muốn gặp nên mới ở nội trú, giờ hay rồi, ngày nào cũng nhìn thấy ! Bây giờ muốn về nhà cũng chẳng được nữa.

      Trường học như thế, học sinh nội trú mỗi ngày chỉ qua lại ba điểm: Kí túc, phòng học, căn tin, bảng giờ giấc nghỉ ngơi đều thống nhất, Tiểu Hoa có muốn tránh Thẩm Hi Tri cũng được, đến đâu cũng có thể thấy nổi bật như hạc giữa bầy gà, cùng lời xì xào bàn tán của các nữ sinh.

      Tiểu Hoa nghỉ hè lớp 9 xong lại cao thêm chút, vừa vào học trở thành nữ sinh cao nhất lớp, nên lại ngồi bàn cuối cùng. Học sinh cấp ba trưởng thành chững chạc hơn, đám bạn cùng lớp đều thân thiện, điều đó làm Tiểu Hoa thở phào nhõm. Mặc dù ra, nhưng những năm tiểu học bị kì thị chế giễu khắc sâu trong lòng , thành vết sẹo bao giờ tan biến.

      Đám ‘chip hôi’ trong thời kì trưởng thành bí mật bình chọn hoa khôi khối 10, Tiểu Hoa vừa cao ráo vừa xinh xắn, được bình chọn nhiều nhất, bảng xếp hạng lan truyền trong trường, Tiểu Hoa ít chơi với bạn bè nên là người cuối cùng biết chuyện. Tối ngồi tự học nghiêm túc suy nghĩ, lúc về phòng tắm rửa lại soi gương lần, hiểu nổi tại sao khuôn mặt bình thường như lại trở thành hoa khôi khối 10. gặp hoa khôi khối 11, rất xinh đẹp, là nữ sinh thường hay đứng cạnh Thẩm Hi Tri hồi học trung học.

      Vậy nên Tiểu Hoa thừa nhận danh hiệu này, từ chối những thứ liên quan đến nó.

      Có vài tên côn đồ bỏ học nghe tên Tiểu Hoa, xem chán hoa khôi 11 12 rồi nên chúng thích ngồi ở sân vận động ngắm Tiểu Hoa học thể dục. Sân vận động trường Tiểu Hoa ngăn cách với bên ngoài, nên người ngoài vào rất dễ dàng. Lúc đầu Tiểu Hoa biết mấy tên côn đồ nhìn , nhưng sau trong tiết thể dục chạy bị bọn chúng cản đường, hỏi tên gì.

      Bạn học xung quanh đều vội tránh , sợ chọc giận bọn chúng, may mà thầy thể dục phát nên cứu Tiểu Hoa.

      Mấy tên côn đồ đều là học sinh cũ của trường, bọn chúng đều bị đuổi học hoặc là tự bỏ học nên cũng sợ giáo viên, đợi lúc thầy thể dục chỗ khác lại chạy qua làm phiền Tiểu Hoa.

      Dần dà trong lớp có tin đồn Tiểu Hoa là bạn tên côn đồ nào đó. Tiểu Hoa muốn giải thích, dù sao cũng trong sạch. Đương nhiên giáo viên biết mấy tin đồn này, đám học sinh cũng ngu gì mà mách giáo viên cả, Tiểu Hoa chẳng quan tâm đến nó, chỉ muốn yên bình vượt qua 3 năm phổ thông, rồi làm kiếm tiền.

      Nhưng tin đồn này mọc cánh, bay vào tai hội học sinh.

      Cậu bé Thẩm Hi Tri năm nào theo Hứa Kiến Quốc về quê chơi nay trở thành học sinh ưu tú – hội trưởng hội học sinh. nhiều lần dẫn đội tuyển tham gia các cuộc thi hùng biện cấp thành phố, thi đấu bóng rổ, thi Olympic toán, chế tác mô hình, thi viết thư pháp, vân vân.

      Đoạn đường từ căn tin đến lớp học rất ngắn, nhưng đoạn đường ngắn ngủi như thế lại có rất nhiều nữ sinh đứng chờ ở đó, chỉ vì muốn nhìn học trưởng mặc áo sơ mi trắng đồng phục, khuôn mặt đẹp trai tựa ánh mặt trời.

      Mỗi khi trong trường có thi đấu bóng rổ, rất nhiều nữ sinh liền lấy cớ đau bụng trốn học, chạy đến sân vận động cổ vũ cho học trưởng, chỉ cần bóng đến tay là lập tức hoan hô ầm ĩ, thấy ngửa đầu uống nước mặt các nữ sinh lập tức đỏ bừng.

      Sau đó ít nhất tuần, đề tài trong lớp chỉ xoay quanh vị Thẩm học trưởng ưu tú tài năng toàn diện này.

      Các bạn nữ ríu rít tám chuyện, lỗ tai Tiểu Hoa ngồi bàn cuối cũng phải chịu tội theo, nhưng lòng cảm thấy mấy bạn trong lớp quá nông cạn. Thẩm Hi Tri có gì tốt chứ? ta là kẻ xấu xa!

      ***

      Lớp Tiểu Hoa có tiết thể dục trùng với lớp Thẩm Hi Tri. Là hội trưởng hội học sinh tài năng toàn diện, bình thường Thẩm Hi Tri xuất ở tiết thể dục mà bị các giáo viên khác gọi hỗ trợ chữa bài thi, ra đề kiểm tra, làm bản báo cáo hoặc làm chân chạy vặt. Mà thầy giáo thể dục cũng lơi lỏng cho cậu học trò toàn năng này, chỉ cần mỗi khi tham gia hội thao giành mấy giải nhất là được, có học hay cũng chẳng quan trọng.

      Nhưng vào ngày đẹp trời liền từ chối hết tất cả, nghiêm túc học thể dục, chỉ làm bạn cùng lớp và giáo viên giật mình, mà các nữ sinh lớp Tiểu Hoa đều thấy đất trời sụp đổ.

      Nữ sinh lớp 10 ngày nhớ đêm mong được gặp học trưởng vội vã lấy gương ra chỉnh chu nhan sắc, sau đó giả bộ vô tình ngang qua học trưởng.

      Bình thường học thể dục đều chạy bền 800m, Thẩm Hi Tri dẫn đầu đám nam sinh chạy quanh sân vận động 4 vòng. Nữ sinh lớp Tiểu Hoa từ trước tới nay đều trốn chạy bền, mà giờ lại năn nỉ ỉ ôi thầy giáo cho chạy, thầy giáo thể dục cười gật đầu, hỏi chạy 3000m có được .

      Chỉ cần được chạy cùng học trưởng, 3000m có là gì!

      Thế là tất cả hí hửng chạy, bụi đất bay đầy trời.

      Tiểu Hoa chạy gần Thẩm Hi Tri, chạy làn ngoài cùng, Thẩm Hi Tri chạy rất nhanh, vừa chạy qua Tiểu Hoa lát lại thấy ngay đằng sau rồi. Bạn học theo kịp tốc độ của , thở hồng hộc đứng nghỉ, Tiểu Hoa coi người nào đó như khí, chẳng thèm quan tâm đến mấy câu của như: “Nhấc chân cao lên!”

      “Thở bằng miệng!”

      “Tay vung lên!”

      “Em có ăn cơm vậy?”

      Tiểu Hoa muốn người khác biết quen Thẩm Hi Tri, cho nên kìm nén giơ tay cho đấm.

      Nhóm côn đồ rảnh rỗi ngày nào cũng ngồi sân vận động ngắm nữ sinh, các bạn đến tuổi này có ngực, lúc chạy bộ giấu được, nếu gặp bạn nào ngực bự chút bọn chúng cười ầm ĩ, lấy việc đỏ mặt tức giận của người khác làm chuyện vui.

      Tiểu Hoa dậy tốt lắm, lớp 10 mà vẫn còn mặc áo lót , khi chạy cũng chẳng nhấp nhô chút nào, mặc dù cơ thể ‘thiếu thốn’ chút, nhưng mỗi khi chạy qua đám người đó cũng cảm giác được ánh mắt bỉ ổi của bọn chúng.

      Thẩm Hi Tri cũng nghe thấy bọn chúng chỉ trỏ bàn tán Tiểu Hoa, ánh mắt trầm xuống.

      Hoàn thành bài chạy rồi nhưng dừng lại, cứ thế chạy tiếp, mỗi lần chạy qua đám người kia đều chạy ngoài Tiểu Hoa, thầy giáo thể dục thổi còi gọi : “Thẩm Hi Tri chạy thừa rồi.”

      vẫy tay: “Em chạy thêm.”

      Sau đó nhìn Tiểu Hoa: “Em đừng chạy nữa.”

      Tiểu Hoa để ý tới , mặt đỏ bừng lên vì chạy nhiều.

      Nhưng suốt cả chặng đường này đều chạy bên cạnh , ngăn tất cả ánh mắt đánh khinh kia.

      Mặc dù si mê học trưởng, nhưng chạy hết 3000m chỉ có mình Tiểu Hoa, thầy giáo thể dục cười : “Đến đại hội thể dục thể thao em thi hạng mục này .”

      Tiểu Hoa muốn xông tới cắn Thẩm Hi Tri miếng.

      ***

      3000 m đối với Thẩm học trưởng hàng năm luyện Taekwondo mà chẳng là gì, tan học rồi còn tiếp tục chơi bóng rổ được. Tiểu Hoa cắn môi lê đôi chân run rẩy về phòng, sáng hôm sau tỉnh dậy suýt nữa ngã lăn xuống giường.

      Trong tiết tự học sáng sớm nghe được tin: Mấy tên côn đồ kia bị người ta đánh!

      Lớp Tiểu Hoa học cũng khá giỏi, đặc biệt là học sinh nội trú – trừ Tiểu Hoa ra, còn lại các bạn khác đều trong top 50 của trường, nên tám chuyện trong tiết tự học chỉ có lúc này thôi. Tiểu Hoa tối qua đau chân ngủ được, giờ dựng sách giáo khoa trước bàn ngủ bù, trong lòng thầm nghĩ: Tốt quá, vị hùng nào ra tay vậy nhỉ?

      Hôm nay từ trong lớp tới ngoài lớp đều bàn tán chuyện này, Tiểu Hoa nghe thấy lời giải thích khó tin nhất là hội trưởng hội học sinh ra tay trừng trị bọn côn đồ, dập tắt làn sóng của những kẻ xấu xa từ trong trứng nước.

      Nhưng dù thế nào trong tiết thể dục Tiểu Hoa còn gặp những tên đáng ghét kia nữa, đôi khi tan học ra cổng trường mua đồ cũng thấy tăm hơi bọn chúng đâu.

      Chỉ là… người muốn gặp nhất vẫn cứ lắc lư trước mặt mỗi ngày… đáng ghét…

      Chớp mắt đại hội thể dục thể thao mùa thu đến, đây là mỗi năm chỉ có ngày tốt để lười biếng trước mặt thầy !

      Lúc đầu báo danh thi đấu tất cả nữ sinh trong lớp đều viện cớ dì cả ghé thăm (đến tháng), lớp trưởng lớp Tiểu Hoa họ Điền, biệt danh là tiểu Điền Điền, chịu trách nhiệm sắp xếp các hạng mục thi đấu. Lớp trường Điền môt vòng quanh lớp đều bị xua đuổi, đành phải đứng bục giảng : “Tiết thể dục tuần trước các cậu cũng dì cả đến, sao giờ lại có tiếp vậy? Chúng ta đều học qua môn sinh lí, các bạn nữ có thể tìm cái cớ nào khoa học chút ?”

      Mọi người cười ầm lên, Tiểu Hoa hôm qua gọi điện cho em trai, hứa với cậu bé là mấy ngày đại hội thể thao này đến trường thăm cậu.

      Nên muốn tham gia chút nào.

      Lớp trưởng ngồi trước bàn Tiểu Hoa, lúc xuống hỏi : “Bình An, cậu báo danh hạng mục nào? Giờ chọn sớm sau này đỡ khổ nhé.”

      Tiểu Hoa lắc đầu: “ vội.”

      có ngày đó đâu.

      Nhưng sai rồi, biết tiểu Điền Điền lừa dối thế nào mà các bạn nữ thi nhau đăng kí hết, đến phiên Tiểu Hoa chỉ còn chạy 3000m nữ.

      tức giận lườm tiểu Điền Điền, cậu ta cười he he giải thích: “Tớ với mấy cậu ấy hạng mục cuối cùng là chạy 3000m, cho nên cậu xem… Ừm, Bình An à, cậu là người cuối cùng đó.”

      Hai mắt Tiểu Hoa tối sầm, nằm gục xuống bàn.

      Người chịu nổi nhất là Hứa Đống bé , hay tin chị thể về thăm cậu, trái tim Hứa Đống cục cưng như muốn vỡ tan, gọi điện khóc ầm lên: “Bao lâu rồi chị về thăm em? Chị nhớ em à? Chị, em nhớ chị lắm, hu hu hu!”

      Tiểu Hoa bị phần thi chạy bền 3000 m làm cho đất trời tăm tối, vì tiếng khóc của em trai mà vui vẻ đỡ phần nào.

      Bạn Hứa Đống đau lòng thôi lập tức gọi điện cho Hi Tri của bé, Thẩm Hi Tri lên lớp 11 có điện thoại di động, bình thường thích đặt biệt danh cho mọi người, lưu tên Hứa Đống trong điện thoại là: Ngốc Đống.

      Nhận điện thoại của Ngốc Đống tâm tình rất tốt, vì bé Hứa Đống nước mắt nước mũi ròng ròng khóc than: “ hai ơi em buồn quá, chị về thăm em nữa rồi. Chị phải thi chạy, em và Bạo Bạo đều rất nhớ chị mà.”

      Từ khi hai chị học nội trú, Bạo Bạo liền thuộc về mình Hứa Đống, đêm nào Hứa Đống cũng ôm Bạo Bạo ngủ, người chó vô cùng thân thiết.

      Thẩm Hi Tri ngồi trong phòng làm việc của hiệu trưởng viết chữ thư pháp để chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao lần tới, chấm mực, : “Vậy em tới đây , đón em.”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23: Đại hội thể thao

      Khác với nữ sinh, bình thường nam sinh đăng kí chạy 3000m đều là người giỏi thể thao, tham gia thi đấu đều là những nam sinh cao to, được các nữ sinh chào đón. Mà hội trưởng hội học sinh năm nào cũng thi chạy 3000m, nên phần thi này lại càng được các nữ sinh mong chờ.

      Đại hội thể dục thể thao ngày cuối cùng thi chạy bền 3000m, nữ thi trước nam, lúc Tiểu Hoa đứng trong hàng ngũ khởi động bé Hứa Đống được hai đón đến trường. Với học sinh tiểu học cấp 2 và cấp 3 giống như cái gì đó xa xôi thể chạm đến, cậu bé kéo tay hai sợ hãi, còn Bạo Bạo nghênh ngang theo sau, nó chẳng sợ gì hết, thỉnh thoảng lại cắn bông hoa chiếc lá, có khi còn đuổi theo các nữ sinh mấy bước mới chạy về.

      Bé Hứa Đống vừa vào trường liền bám lấy Thẩm Hi Tri hỏi: “Chị ở đâu rồi?”

      Thẩm Hi Tri nhìn cậu bé cười, chỉ hướng sân vận động đông đúc. Hứa Đống bé lấy trong cặp ra chai sữa, để cho chị uống, chị uống rồi có thể chạy về nhất.

      Thẩm Hi Tri sờ đầu cậu: “Em ở đây là chị có thể chạy về nhất thôi.”

      Hội trưởng hội học sinh dẫn theo bé con lập tức thu hút ánh mắt mọi người, Thẩm Hi Tri mặc áo thể thao và quần đùi để tiện cho thi chạy vượt rào, bé Hứa Đống đáng xinh xắn đứng cạnh , còn có con chó Bạo Bạo nữa.

      Người chơi thân với Thẩm Hi Tri – Lâm Thuyên qua hỏi: “Ồ, bé con nhà ai vậy? Dễ thương quá.”

      Bé Hứa Đống nhìn thấy chị xinh đẹp hơi xấu hổ, đứng nép vào chân hai, Thẩm Hi Tri : “Em trai tôi.”

      Hứa Đống bé bỏng tự nhiên thấy hãnh diện.

      “Con chó này cũng là của cậu à?” Lâm Thuyên ngồi xuống xoa đầu Bạo Bạo.

      “Ừ.” Thẩm Hi Tri nhìn qua hàng người khởi động, tìm được Tiểu Hoa.

      mặc đồ thể thao mà mặc đồng phục mùa hè, trước ngực có đeo số báo danh. chỉ cho Hứa Đống xem, Hứa Đống phản ứng đầu tiên reo lên với hai: “Tóc chị dài rồi! Đẹp !”

      “Các cậu nhìn ai thế?” Lâm Thuyên hỏi, nhìn theo ánh mắt họ.

      Trong đám người có cao gầy nghiêm túc đứng đó. Lâm Thuyên còn nhớ bé này, trước đây đến lớp tìm Thẩm Hi Tri.

      “Hai người quen nhau à?” Lâm Thuyên dời mắt, nhìn về phía Thẩm Hi Tri.

      Bé Hứa Đống vô cùng kiêu ngạo: “Đó là chị em đấy.”

      Ở trong mắt Thẩm Hi Tri, tóc Tiểu Hoa dài quá vai, được cột lại bằng sợi thun, để lộ vành tai trắng nõn vì ít khi gặp nắng, trắng đến chói mắt.

      , dẫn em qua.” Thẩm Hi Tri bế Hứa Đống lên, Bạo Bạo vui vẻ theo sau.

      Thế nên Tiểu Hoa thấy em trai, lúc đầu còn tưởng mình nhìn lầm, nhưng bé con đáng mít ướt này có thể lẫn đâu được chứ, Hứa Đống ôm eo chị chịu buông, xài chiêu nước mắt nước mũi: “Chị, em tới thăm chị nè! Chị phải cố lên đó!”

      Mặt trời chói chang , Tiểu Hoa liếc Thẩm Hi Tri, cười, còn đưa tay kéo bím tóc đuôi gà của : “Chú ý hơi thở.”

      ***

      Gáy Tiểu Hoa tê dại, che đầu tránh khỏi tay , thiếu niên bất đắc dĩ buông tay ra, hâm mộ nhìn Hứa Đống vẫn ôm chặt lấy .

      “Nữ sinh khối 10 chạy 3000m tập hợp!” Giáo viên thể dục hô lên.

      Bé Hứa Đống lúc này mới lưu luyến buông chị ra, ngoan ngoãn ôm Bạo Bạo đứng bên. Bạo Bạo mở to con mắt duy nhất, thè lưỡi nhìn Tiểu Hoa. Tiểu Hoa ở đường chạy ngoài cùng, mặc dù có dây thừng ngăn nhưng vẫn có học sinh đứng đường, làm ảnh hưởng đến tốc độ chạy. Thầy nhắc nhở các học sinh lần nữa, nhưng Tiểu Hoa nhìn lại vẫn cảm giác mình chạy nửa vòng là bị vấp té.

      Mấy nam sinh chơi thân với Thẩm Hi Tri cũng sang đây xem thi đấu, Thẩm Hi Tri giao bé Hứa Đống cho Lâm Thuyên, kéo các huynh đệ . Lâm Thuyên nắm tay Hứa Đống, hỏi: “Chị em thân với Thẩm Hi Tri lắm à?”

      Hứa Đống nghĩ lát, lắc đầu: “ thân đâu, chị chuyện với hai.”

      thực chứng minh hội trưởng hội học sinh có tác dụng hơn loa nhắc nhở của trường nhiều. Thẩm Hi Tri đeo băng đỏ, cầm nhánh cây chạy vòng quanh sân lượt liền chỉnh đốn xong xuôi, làm thầy hiệu trưởng nhiệt liệt tuyên dương.

      Tiểu Hoa đứng vạch xuất phát, tim đập thình thịch, thầy bắn súng hiệu đứng ở rìa ngoài cùng bên phải, sợ mình nghe được tiếng súng.

      Đoàng!

      tiếng súng vang lên, các nữ sinh vạch xuất phát bắt đầu chạy, bé Hứa Đống hét lên: “Chị ơi cố lên!”

      Bạo Bạo cũng sủa mấy tiếng.

      Tâm lí ám thị của con người có tác dụng rất lớn, nghe thấy súng hiệu, nhưng xuất phát chậm hơn mọi người chút.

      3000 m nữ mà đúng là cực hạn, có nữ sinh vừa bắt đầu chạy nhanh để kéo dãn khoảng cách, có nữ sinh chạy nổi tính bỏ cuộc, Tiểu Hoa tạm thời là người chạy cuối cùng, cách nữ sinh nhanh nhất nửa vòng.

      Thẩm Hi Tri đuổi hết những người cản đường , trời đất bao la lớn nhất đứng đó, với Tiểu Hoa chạy ngang qua: “Hơi thở, đừng loạn.”

      Nhưng ngay cả ánh mắt cũng chẳng nhận được.

      Đại hội thể dục thể thao đông vui lại hấp dẫn bọn côn đồ lưu manh, bọn chúng đứng ngoài lan can đối diện Thẩm Hi Tri. Thẩm Hi Tri nghiêng đầu cười cái, dùng khẩu hình miệng : “Cút.”

      tên giơ ngón giữa với , nhưng vẫn im lặng khỏi. Thiếu niên quay đầu lại, chỉ nhìn mình Tiểu Hoa.

      Bắt đầu có người vừa vừa chạy, có người trực tiếp chạy khỏi đường băng bỏ cuộc, cuối cùng chỉ còn lại ba người. Tiểu Hoa mồ hôi nhễ nhại, hơi thở nặng nề.

      Thẩm Hi Tri tháo băng đỏ đưa cho bạn học, bắt đầu chạy chầm chậm cạnh đường băng.

      Toàn trường đều nhìn , biết Thẩm hội trưởng chạy như vậy có ý gì. chạy vòng, hai vòng, ba vòng… Tốc độ nhanh, cùng nhịp với nữ sinh chạy làn ngoài cùng, chạy trước khoảng nửa người.

      biết người nào hô lên: “Hội trưởng tự mình dẫn đó chạy, ta là ai?”

      ***

      Phải chạy tất cả 7 vòng, Thẩm Hi Tri từ vòng thứ ba bắt đầu dẫn Tiểu Hoa chạy. Trước mắt hoa cả lên, Tiểu Hoa chỉ nhớ bộ đồ thể thao số 10 màu đỏ vẫn chạy bên trái mình, dừng, cũng bỏ cuộc.

      Đến vòng cuối cùng vượt qua nữ sinh, phía trước vẫn còn người nữa.

      Thẩm Hi Tri chạy ngang qua Lâm Thuyên, ấy nhắc nhở : “Lát cậu cũng phải chạy 3000m đấy!”

      quay đầu lại cười tiếng, thừa dịp xoa đầu Hứa Đống.

      Tiếng cổ vũ vang lên, hai tai Tiểu Hoa như muốn nổ tung, muốn : Dừng chút, tôi chạy được nữa rồi, ai muốn thi cứ việc thi .

      Áo thể thao đỏ số 10 ngay lúc đó hô to: “Định bỏ cuộc à? Vậy cứ bỏ cuộc .”

      Tiểu Hoa dừng bước, , phải muốn chạy tiếp, muốn chạy đến giới hạn của mình. Mỏi mệt sinh ra kiên trì, gió mát thổi qua mặt xua cơn nóng, Tiểu Hoa chợt thấy cảm giác chạy trốn này.

      Ngay lúc đó vượt qua nữ sinh dẫn đầu, nhưng chẳng hề hay biết. Lớp trưởng tiểu Điền Điền mở sổ ra ghi: “Ai da bạn Bình An lợi hại , năm sau nhất định phải để cậu ấy chạy 3000m tiếp.”

      Thẩm Hi Tri biết bỏ cuộc, vì là Hứa Tiểu Hoa.

      Có tiếng còi vang lên, có cái gì đó ngăn trước ngực, xông đến. Gió thổi tung mái tóc lộn xộn, tựa như gánh nặng được buông bỏ, thoải mái hơn rất nhiều. Ban truyền thanh viết xong tường thuật thi đấu, lập tức đưa đến ban phát thanh, MC đọc bản tường thuật và tuyên dương bạn Hứa Bình An đạt thành tích xuất sắc.

      Mà cùng lúc đó được bạn học vây quanh, chưa từng trải qua bầu khí như vậy, chưa từng biết đến niềm vui sướng khi mọi người lấy làm trung tâm, khi mọi người hô hào chúc mừng như thế.

      Hứa Đống chen vào được, đành phải ôm Bạo Bạo đứng ngoài. Thẩm Hi Tri nắm bàn tay bé của cậu, nghe cậu : “ hai chảy nhiều mồ hôi quá.”

      Lâm Thuyên đưa khăn cho , cần, tùy tiện lau mồ hôi áo. Tiểu Hoa quay đầu lại, thấy em trai vẫy tay . chạy đến ôm em trai, còn hôn chụt lên mặt cậu bé. Hứa Đống bé đỏ mặt ngượng ngùng.

      Nhìn lên thấy Thẩm Hi Tri mặc đồ thể thao số 10, cầm lọn tóc rối tung của , : “Hơi thở đều loạn, dạy nhiều thế mà cũng xong.”

      Tiểu Hoa lườm , thấy mặt mũi đầy mồ hôi, đầu tóc nước.

      Nhưng cuối cùng cám ơn, giống như chẳng hề xin lỗi vậy.

      Nữ thi xong đến lượt nam chạy 3000m, Thẩm Hi Tri chạy ở làn ngoài cùng, coi như làm mẫu cho Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nhìn ung dung chạy từng vòng từng vòng, mỗi lần chạy đến trước mặt đều nghiêng đầu nhìn mấy lần, làm các bạn nữ trong lớp đều kéo áo hỏi có quen hội trưởng .

      Tiểu Hoa đáp: “ biết.”

      ***

      Các lớp thi xong liền trao thưởng, đây là lần đầu tiên Tiểu Hoa đứng bục nhận giải, cảm giác này rất khó tả, thấy nhiều người khen , ngại ngùng, chỉ thi chạy thôi mà.

      Thẩm Hi Tri đứng dưới đài nhìn Tiểu Hoa, thấy mặt từ đầu đến cuối đỏ bừng, cười xấu hổ, lúc loa đọc tên khẽ nghiêng đầu, để lộ vành tai trắng như tuyết.

      Trong lòng hiểu sao lại thấy vui vẻ, có kiêu ngạo xen lẫn tự hào, cảm thấy rất giỏi rất giỏi, xứng đáng để chạy thêm nhiều vòng như thế.

      Giấy khen viết tên , phần thưởng và quyển sổ và bút, Tiểu Hoa đưa sổ và bút cho em trai, cẩn thận gấp giấy khen lại.

      Đến lượt Thẩm Hi Tri lên đài nhận thưởng, toàn bộ sân trường đều điên cuồng hô tên , Hứa Đống bé ngửa đầu với chị: “ hai lợi hại đấy!”

      Tiểu Hoa đứng trong đám người nhìn theo , vẫy tay chào mọi người, sau đó đại diện học sinh đọc diễn văn, vừa vừa nhìn Tiểu Hoa. Tiểu Hoa hung hăng lườm cái, mỉm cười, Tiểu Hoa nghe thấy nữ sinh sau lưng cảm thán: “Đẹp trai quá !”

      Thiếu niên đứng đài : “Ba năm phổ thông có thể lướt qua rất nhanh, cũng có thể trôi chậm, hi vọng mọi người đều vui vẻ trải qua quãng thời gian này, phát triển toàn diện Đức trí thể mỹ đồng thời chuẩn bị kế hoạch vững vàng cho tương lai, để sau này trở thành người có ích. Mong rằng tất cả chúng ta đều có thể thực ước mơ của mình, để sau này hồi tưởng lại, ba năm phổ thông là kí ức tốt đẹp nhất trong lòng chúng ta…”

      phải là những lời cám ơn thầy cám ơn trường học hoa hòe, mà đều là những lời tâm huyết đánh sâu vào lòng người nghe. Tiểu Hoa nghe bạn nữ sau lưng : “Tớ cũng muốn học theo Thẩm học trưởng, trở thành người ưu tú!”

      Tiểu Hoa bẻ ngón tay, nghĩ thầm: Bạn học à, cậu cũng muốn học theo ta bỏ nhà ư?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24: Cuộc thi viết chữ thư pháp

      Vì bé Hứa Đống khó khăn lắm mới được gặp chị, cậu muốn phải tạm biệt nhanh như thế, hơn nữa hai và chị đều được giải nhất đương nhiên phải ăn mừng rồi, thế nên ‘đại gia’ Thẩm Hi Tri giành quyền mời khách,rủ bé Hứa Đống đến thánh địa trong lòng cậu – Mc Donalds.

      Bấy giờ Mc Donalds còn xa lạ nữa, từ lâu đối diện Mc Donalds có mở tiệm KFC, nhưng Tiểu Hoa và em trai chỉ thích Mc Donalds thôi, chẳng có hứng thú gì với KFC cả. Hứa Đống bé vừa vừa chảy nước miếng tính xem lát nữa ăn gì, Tiểu Hoa kéo cậu bé, dụ dỗ: “Căn tin trường chị ăn cũng ngon lắm, cũng có thịt gà.”

      Thiếu niên ôm Bạo Bạo : “Ở Mc Donalds ngon hơn.”

      Hứa Đống năn nỉ: “Chị, em muốn ăn ở căn tin.”

      Tiểu Hoa có sức đề kháng với ánh mắt đáng thương của em trai, mà dù đâu người-nào-đó cũng theo đuôi cho mà xem, đành thỏa hiệp, ba người đến Mc Donalds. Chọn bàn xong phụ trách ngồi cùng Bạo Bạo, Thẩm Hi Tri bế Hứa Đống chọn món ăn. Lúc về ôm khay lớn, Hứa Đống bé hạnh phúc với chị : “Em hai vô cùng, hai tốt nhất quả đất.”

      Thẩm Hi Tri cười nhìn Tiểu Hoa, : “Ăn .”

      Tiểu Hoa ăn, miếng cũng ăn. Thẩm Hi Tri thầm vào tai Hứa Đống: “Chị em đúng là cái túi tức giận.”

      Hứa Đống giơ khoai tây chiên: “Chị ăn chị ăn .”

      Tiểu Hoa lắc đầu, : “Ăn nhanh , ăn xong đưa em về nhà.”

      Hứa Đống bé mếu máo: “Em muốn ở với chị.”

      ra Tiểu Hoa cũng rất nhớ em trai, nhưng từ khi ở nội trú về nhà, đợi lát nữa về tiện thể mang theo áo ấm luôn. Thẩm Hi Tri xoa đầu em trai: “Bữa sau chị về thăm em, nhưng với điều kiện là em phải thi được 200 điểm.”

      “200 điểm là chị về nhà à?”

      Thẩm Hi Tri nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa ừ tiếng.

      Bé Hứa Đống gật đầu: “200 cũng khó, em cố gắng thêm chút là được.”

      Mua hai phần cơm trẻ em được tặng 2 con búp bê , Hứa Đống lấy cái, còn cái đưa cho chị. Tiểu Hoa cần, bé Hứa Đống tủi thân nhìn , đành phải cầm lấy, thiếu niên nào-đó nhắc nhở: “Treo cặp sách .”

      Dưới ánh mắt tha thiết mong chờ của em trai, đành phải treo con búp bê lên cặp sách. Hứa Đống vui vẻ nắm tay chị , lại nắm tay hai, hớn hở : “Chúng ta giống người nhà í nhỉ, chị là mẹ nè, hai là ba, còn em là cục cưng.”

      Hai người nắm tay Hứa Đống cục cưng phản ứng cách nhau trời vực.

      Thiếu niên : “Ừ, giống .”

      Tiểu Hoa: “ được lung tung!”

      Sau đó nhìn qua thiếu niên: “ về trường trước , để em đưa nó về.”

      Thiếu niên nhíu mày: “Đùa hả?”

      bao giờ để mình nữa. Đầu tháng ba mùa hè năm ấy, cả đường đều có vết máu, trái tim trống rỗng, nỗi hoảng hốt khi tìm thấy đâu… Những cám giác ấy muốn lặp lại thêm lần nào nữa.

      Dưới ánh đèn đường sáng rực, Tiểu Hoa rơi vào đáy mắt , ánh mắt sâu thẳm mang theo thứ tình cảm hiểu được. muốn dời mắt , vì như thế thua cuộc, vẫn nhìn , : “Vậy tùy .”

      Hứa Đống bé chẳng hề hay biết, vẫn cứ vui vẻ nắm tay chị.

      ***

      Nhưng niềm vui chỉ duy trì chốc lát, Tiểu Hoa vừa vào cửa liền nghe Trần Ái Lệ : “Còn biết đường về à?”

      Tiểu Hoa đáp lại, thấy Hứa Kiến Quốc ngồi bên, tiếng ‘ba’.

      Trần Ái Lệ khó chịu, Tiểu Hoa: “ chút giáo dưỡng cũng có.”

      Hứa Kiến Quốc lật trang báo: “Cho con học để học loại lễ phép này à?”

      Tiểu Hoa đành phải chào tiếng ‘dì’.

      Trần Ái Lệ thế mới vừa lòng, học phổ thông tốn rất nhiều tiền, có ‘tài trợ’ vẫn chưa đủ, mỗi tháng tiền ăn ở giấy bút tài liệu cũng tiêu ít tiền, để choTiểu Hoa học, bây giờ bà ta chỉ dám đánh hai ván bài ngày thôi.

      Như thế mà còn được tiếng tốt!

      Hứa Đống ngồi cạnh ba mẹ ríu rít kể chuyện hôm nay chị uy phong lợi hại thế nào, còn khoe hai dẫn bọn họ ăn Mc Donalds được tặng búp bê . Trần Ái Lệ nhìn Hứa Kiến Quốc cái, Hứa Kiến Quốc coi như thấy. Tiểu Hoa vào dọn đồ, lúc ra thấy Hứa Đống khóc. Cậu bé cho chị , mặc dù đồng ý thi 200 điểm được gặp chị, nhưng trẻ con là thế, cứ mong làm nũng năn nỉ là chị .

      Tiểu Hoa ngồi xuống dỗ em, chị em thân thiết như thế làm Hứa Kiến Quốc rất hài lòng.

      Cuối cùng Tiểu Hoa rời khỏi nhà trong tiếng khóc của Hứa Đống, xuống lầu thấy Thẩm Hi Tri đứng đó, cầm lấy túi trong tay , : “ thôi.”

      Đồ mùa đông rất nặng mà chỉ xách bằng tay, cánh tay kia kéo bên trong mình, : “Có xe.”

      Tay Tiểu Hoa tê dại, thừa lúc để ý khẽ run lên.

      Ban ngày trời nóng toát mồ hôi, còn ban đêm nhiệt độ hạ xuống, Thẩm Hi Tri nhìn Tiểu Hoa chỉ mặc đồng phục mùa hè, lấy áo khoác vẫn vắt vai đưa cho .

      Tiểu Hoa : “ lạnh.”

      cười, miễn cưỡng.

      Đường từ nhà đến trường cũng xa, suốt cả đoạn đường hai người đều im lặng. Vì tổ chức đại hội thể thao nên tối phải tự học, Thẩm Hi Tri đưa Tiểu Hoa đến dưới kí túc, làm mấy người ngang qua ngoảnh đầu lại nhìn. Tiểu Hoa nhíu mày, muốn mọi người nhìn mình như vậy. Thẩm Hi Tri quan tâm, : “Những lời hôm nay em nghĩ cho kĩ .”

      cái gì? Tiểu Hoa nhớ.

      Thiếu niên cao lớn như cây bạch dương, đứng trong đêm nhìn , thấy nhớ được cũng chẳng nhiều lời, sang chuyện khác: “Tỉnh sắp tổ chức cuộc thi viết thư pháp, em tham gia được ?”

      Tiểu Hoa đơ ra, thi đấu cấp tỉnh – đại diện trường thi? đùa à? chỉ mong bình an qua ba năm phổ thông này thôi, muốn nổi bật trước mọi người.

      .” .

      “Ừ, đến lúc đó thông báo cho em.” Có vẻ như hai người chẳng liên quan cho lắm.

      “Lên .” Thẩm Hi Tri , đưa túi đồ cho .

      Tiểu Hoa ừ tiếng rồi thẳng, cố gắng quay đầu lại.

      ***

      Hôm sau học như bình thường, các bạn cùng lớp vẫn còn hưng phấn, ra chơi ríu rít kể chuyện đại hội thể thao hôm qua, Tiểu Hoa nghe nhiều nhất là tên Thẩm hội trưởng. Tối qua ngủ ngon, giờ nằm sấp bàn ngủ, ba chữ Thẩm Hi Tri giống như lời hát ru văng vẳng bên tai .

      Tiểu Điền Điền gõ bàn, giơ 100 đồng ra, cười híp mắt: “ chủ nhiệm quy định, ai giành giải nhất đều được thưởng tiền, 3000m chạy mệt nhất nên cho cậu 100 đồng.”

      Tiểu Hoa ngơ ngác.

      “Của tớ luôn hả?” làm Tiểu Điền Điền bật cười.

      Lớp trưởng Điền : “Đúng vậy, cái này trích từ quỹ lớp thưởng cho các cậu, hi vọng sang năm cậu lại tiếp tục về nhất.”

      Lần đầu tiên Tiểu Hoa biết có thể kiếm tiền như vậy, thể tin được!

      Cùng với tiền thưởng, bạn bè trong lớp cũng thân thiết với hơn. Mặc dù Tiểu Hoa vẫn ít như cũ, thành tích vẫn bình thường, nhưng nếu có bạn nào quên bút hoặc sách giáo khoa gì đó cũng đến hỏi có mang dư . Nếu có cho mượn, sau đó các bạn lại cho bánh kẹo cám ơn.

      Đến tiết sinh hoạt chủ nhiệm lại tuyên dương Tiểu Hoa lần nữa, Tiểu Hoa đỏ mặt trốn đằng sau, tim đập thình thịch, vẫn cảm thấy tin được. Lúc tan học loa phát thanh nhà trường vang lên, giọng hết sức quen thuộc: Các bạn có tên sau mời đến phòng họp lầu 6.

      Tiểu Hoa ở căn tin mua cơm, nghe giọng loa như gió thoảng bên tai, thèm để ý. Bạn học xung quanh nhắc nhở : “Hứa Bình An, bảo cậu đến phòng họp kìa!”

      Tiểu Hoa thấy nhất định là có người trùng tên họ với thôi.

      Nhưng người-nào-đó nham hiểm hơn, lặp lại lần nữa: “Mời bạn Hứa Bình An lớp 10 nhanh chóng tập trung, mọi người chờ bạn.”

      Những ai biết Tiểu Hoa đều nhìn , Tiểu Hoa còn mặt mũi ở đây ăn cơm nữa, đành cầm hộp cơm .

      Phòng họp ở lầu 6 chuyên dành cho hội học sinh, lần đầu tiên Tiểu Hoa đến đây, lúc đẩy cửa vào thấy tất cả mọi người quay lại nhìn , trong đó có người đứng vị trí trung tâm, cười đến vô cùng đáng ghét – Thẩm Hi Tri.

      Tiểu Hoa vào, chất vấn: “ tìm nhầm người phải ?”

      Hội trưởng đại nhân tủm tỉm cười: “Bữa trước với em rồi còn gì, còn trẻ mà trí nhớ tốt.”

      Tiểu Hoa : “Em tham gia, tham gia!”

      Hội trưởng đại nhân vẫn tủm tỉm cười như trước: “Em có tham gia hay còn biết nữa à? Nhanh ngồi xuống , em cắt ngang lời .”

      Tiểu Hoa bực mình đến chỗ xa nhất ngồi xuống, ít người quay lại nhìn . đỏ mặt lườm hội trưởng, lát sau phát đàn chị lớp – Lâm Thuyên là hội phó hội học sinh, đứng cạnh Thẩm Hi Tri.

      ***

      Nội dung cuộc họp là bàn về cuộc thi viết thư pháp từng , trong tỉnh hình như muốn phát hành tuyển tập thanh niên ưu tú, người nào đoạt giải trong cuộc thi này có cơ hội góp mặt trong tuyển tập đó.

      Những ai tham gia đều do giáo viên đề cử hoặc từng có thành tích, chỉ mình Tiểu Hoa là ngoại lai.

      Nhưng chữ thư pháp của đều do tay chỉ dạy, biết tài năng thế nào, phải ngoa, chữ viết của nhóc kia kém như vị trí ngồi đâu.

      Tiểu Hoa quan tâm mấy thứ này, dù sao họp xong cũng chuồn thẳng. Cuộc họp kéo dài 1 giờ đồng hồ, biết khi nào Thẩm Hi Tri lại có thể nhiều như thế. ‘ nhảm’ xong mọi người , nhưng điểm danh Tiểu Hoa ở lại, phó hội trưởng cũng đứng đó. Tiểu Hoa lặp lại lần nữa: “Em tham gia.”

      Thẩm hội trưởng gật đầu: “Trong nhà còn chữ em viết, bữa sau lấy chữ đó nộp cũng được.”

      Lâm Thuyên kinh ngạc, bật cười nhìn hai người giương cung bạt kiếm. Chị cười làm Tiểu Hoa lúng túng, cảm thấy chị này rất xinh đẹp.

      Lâm Thuyên kéo Tiểu Hoa : “Đừng sợ, chị tin tưởng em.”

      Tiểu Hoa được gì nữa.

      Lâm Thuyên dọn đồ rồi về, còn phải bắt xe bus về nhà nữa. Thẩm Hi Tri cùng Tiểu Hoa, hộp cơm của Tiểu Hoa nguội ngắt, : “ ăn chung nhé?”

      Tiểu Hoa lắc đầu, muốn ăn cùng người này.

      Thẩm Hi Tri về nhà chuyến, mang mấy bản chữ thư pháp của Tiểu Hoa lên, Tiểu Hoa lắc đầu, sao lấy cái này được chứ? Đây chỉ là mấy bản viết bậy của thôi!

      Thẩm Hi Tri nhìn những chữ thư pháp non nớt của Tiểu Hoa, hỏi: “Tại sao muốn tham gia?”

      cũng biết nữa, dù sao cũng muốn bị nhiều người nhìn ngó. biết bọn họ nhìn như thế là tốt hay xấu, hồi bé bị Vương Tiểu Bàn cười nhạo làm khổ sở, nhưng từ khi vào thành phố các bạn trong lớp là đồ bẩn thỉu, rất buồn.

      Tiểu Hoa trằn trọc suy nghĩ mấy đêm, gần tới ngày nộp bài dự thi, chặn đường Thẩm hội trưởng.

      Thẩm hội trưởng chuẩn bị chơi bóng rổ với bạn, bị Tiểu Hoa chặn đường cũng giật mình. Đám bạn đều nhìn xinh xắn cao gầy này, cười : “ được nhìn, cút .”

      Sau đó cúi đầu hỏi Tiểu Hoa: “Gì thế?”

      Tiểu Hoa : “Cái chữ kia, trả lại cho em, em viết tờ khác.”

      “Được.” xoay bóng rổ tay, : “Tối nay đừng đến lớp tự học, qua phòng họp .”
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :