1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bình An của anh - Tích Hòa ( Hoàn - 54c - Ebook )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Sao ta xa cách

      Trời mưa nên nhiệt độ giảm xuống, hơi đất bốc lên khó chịu. Tiểu Hoa để cặp sách xuống nền rồi ngồi lên, thu chân lại, dù sao ngồi lên cặp sách cũng thoải mái hơn. Thẩm Hi Tri bật công tắc đèn lần nữa rồi quay về nhà. Trong khoảnh khắc cửa đóng lại Tiểu Hoa ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng lưng chàng trai mặc đồng phục học sinh, bóng lưng cao ráo mà thon gầy, xương bả vai lộ , xem ra gầy rất nhiều.

      Phòng Lương Nhu vẫn sáng đèn, Thẩm Hi Tri nhàng vào, thấy Lương Nhu ngủ, nhưng bà ngủ yên, hai tay che bụng, khuôn mặt nhíu lại. Thẩm Hi Tri nhìn đồng hồ, ba đêm nay xã giao về, mà mẹ vì uống thuốc nên người khó chịu.

      Tất cả chỉ vì muốn có thêm đứa trẻ.

      Đôi khi nghĩ, nếu có thêm em trai giống như Hứa Đống cũng tốt, nhưng ba vì muốn sinh thêm đứa nữa mà nghỉ việc làm ăn, công việc thuận lợi nên số lần ba về nhà ngày càng ít, còn mẹ ngày nào cũng đến bệnh viện, uống thuốc làm trị liệu đủ kiểu, tự làm mình trở nên tiều tụy gầy yếu.

      Thẩm Hi Tri tắt đèn rồi ra ngoài, tiện tay cầm lấy áo khoác của mình. Đèn ngoài hành lang lại tắt, Tiểu Hoa cứ tưởng Thẩm Hi Tri ra nữa, nhưng lại lần nữa thấy . về phía , khoác áo cho , hỏi: “Bao giờ em vào nhà?”

      Áo khoác cản gió, Tiểu Hoa cảm thấy ấm áp hơn, lắc đầu: “ biết nữa.”

      Ba tìm , nên thể trở về.

      Trong lòng Thẩm Hi Tri hiểu sao lại thấy khó chịu, định mở miệng châm chọc mấy câu, nhưng kìm lại, bực bội châm điếu thuốc. Tiểu Hoa muốn nhìn thấy dáng vẻ hút thuốc của , nhanh chóng cúi đầu xuống. cơn gió thổi đến làm khói thuốc tạt qua, Tiểu Hoa nhịn được ho mấy tiếng, Thẩm Hi Tri dập tắt thuốc, nhìn sang. Nhà họ Hứa còn tiếng khóc của Hứa Đống nữa, đêm khuya, cả tòa nhà vô cùng yên tĩnh. Tiểu Hoa dụi mắt, trong lòng cũng hiểu, ba quên rồi.

      Thẩm Hi Tri bật đèn, cùng Tiểu Hoa ngồi trong bóng đêm. biết qua bao lâu Lương Nhu khoác áo ra tìm Thẩm Hi Tri, Thẩm Hi Tri lập tức đứng dậy, lo lắng hỏi: “Sao mẹ lại ra đây? Mau vào nằm , lát nữa lại khó chịu.”

      Lương Nhu ừ tiếng: “Con cũng vào ngủ … Đừng chờ .”

      “…Vâng.”

      Thẩm Hi Tri đứng trước cửa, hỏi: “Em có vào ?”

      Đợi lúc lâu mà có tiếng trả lời, bước lại gần mới thấy Tiểu Hoa ngủ thiếp . Sấm chớp chợt vang lên, ầm ầm bên tai, Thẩm Hi Tri vỗ vỗ má Tiểu Hoa nhưng Tiểu Hoa tỉnh dậy, chỉ co người lại cho đỡ lạnh. thở dài, bế dậy, giơ chân đẩy cửa ra rồi bế Tiểu Hoa vào nhà. Sau đó lại ra cầm cặp sách của vào.

      ***

      Tiểu Hoa nằm giường cảm thấy quen, nắm chặt tay Thẩm Hi Tri chịu buông, đành để nắm tay như vậy, thầm nghĩ: Nếu em tỉnh lại biết chắc lại giận cho coi.

      Mặc dù nghĩ thế, nhưng vẫn đắp chăn cho . Bàn tay bé trong tay dần ấm lên, sau đó ngày càng nóng. Lúc đầu tưởng Tiểu Hoa ấm lên, nhưng người nóng muốn phỏng, Tiểu Hoa mê man kêu lên: “Nội! Nội!”

      biết, bé này cũng bệnh rồi.

      May mà trong nhà có thuốc dự phòng, Thẩm Hi Tri đem viên sủi hạ sốt bỏ vào nước, thuốc tan đỡ dậy uống, lại vắt khăn lạnh đắp lên trán cho . Làm xong mới nghĩ, hình như từ trước đến nay chưa thấy bệnh bao giờ. Sau đó lại nghĩ, nếu lúc này bên cạnh, ai chăm sóc cho ?

      Là thằng nhóc suốt ngày khóc nhè đòi bế kia sao?

      Thẩm Hi Tri ngẫm lại liền buồn cười, vỗ tay Tiểu Hoa : “Nhanh khỏe lại nhé.”

      Tiểu Hoa mê man dường như nghe thấy, giọng khản đặc ‘Ừm’ tiếng, làm Thẩm Hi Tri giật mình.

      Thẩm Hi Tri nằm sấp bàn học ngủ đêm, hôm sau tỉnh dậy thấy Tiểu Hoa ngơ ngác ngồi giường , vẻ mặt hoang mang biết mình ở chỗ nào. cười thầm trong lòng, cũng chủ động mà im lặng chờ. Tiểu Hoa run rẩy bò xuống giường, lặng lẽ đeo cặp sách rồi chạy ra ngoài, mãi tận 10p sau khi Tiểu Hoa trốn Thẩm Hi Tri vẫn tin được, Hứa Tiểu Hoa ngoan ngoãn hiền lành từ bao giờ lại trở nên lễ phép như vậy!?

      Hôm sau Hứa Đống cục cưng vui vẻ chạy qua nhà hai chơi, lôi ra túi chocolate, : “ hai ăn .”

      Thẩm Hi Tri buồn chán, ăn.

      Hứa Đống cục cưng nhíu đôi lông mày nho : “ hai ăn , chị bảo cục cưng ăn chung với hai.”

      Thẩm Hi Tri chợt vui vẻ, nhìn túi chocolate hỏi Hứa Đống: “Chị em keo kiệt trước đây chỉ mua đồng chocolate tiền vàng thôi, sao bây giờ lại mua túi?”

      Hứa Đống ưỡn ngực: “Vì cục cưng ngoan ngoãn uống thuốc.”

      Thẩm Hi Tri lắc đầu, ra tàn nhẫn: ‘ phải mua cho em đâu.”

      Hứa Đống cắn chocolate: “Mua cho cục cưng mà! Chị mua cho cục cưng, cục cưng ăn chung với hai!”

      Thẩm Hi Tri cười:”Mua cho mới đúng.”

      lấy ra viên chocolate, nghĩ thầm: Cũng được đấy.

      ***

      Từ đó Tiểu Hoa thấy Thẩm Hi Tri lại đường vòng, thể là vì sao, có lẽ chỉ vì muốn để thấy dáng vẻ chật vật của mình. Chớp mắt hè lại đến, Tiểu Hoa thuận lợi tốt nghiệp tiểu học, vì cấp 1 và cấp 2 là giáo dục bắt buộc, nên được tuyển thẳng vào trường trung học cơ sở gần nhà.

      giáo chủ nhiệm 6 năm của cho lời nhận xét là: Bạn Hứa Bình An là học sinh đặc biệt, hiền lành, dịu dàng ít , hi vọng sau này em có thể cố gắng nhiều hơn, giành được thành tích tốt hơn nữa.

      Tiểu Hoa vuốt ve hai chữ “Bình An”, cẩn thận cất kỹ bằng tốt nghiệp.

      Các bạn chờ lên trung học bao giờ cũng rảnh rỗi, chỉ có mình Tiểu Hoa bận rộn. Trần Ái Lệ tiếp tục xuống lầu chơi mạt chược, quăng hết việc nhà và bé Hứa Đống nghịch ngợm cho Tiểu Hoa. Hứa Đống cục cưng rất vui vẻ, ngày nào cũng làm cái đuôi của chị, hỏi đủ thứ về trường học, vì qua hè này cậu bé vào lớp rồi đó!

      Tiểu Hoa hiểu tại sao Hứa Đống lại mong chờ như vậy, nhớ lại lớp 1 đúng là ác mộng trong đời . thành cho em trai nghe, là học được nghịch ngợm nữa, nếu nghịch giáo tức giận, còn phải làm rất nhiều bài tập, làm xong được ngủ, cứ thời gian lại phải làm bài kiểm tra, nếu kết quả tốt bị đánh.

      Hứa Đống cục cưng mang theo chút hi vọng nhoi hỏi hai, đáp án cũng khác là bao. Thẩm Hi Tri cười xấu xa thêm: “Em cũng được ngủ nướng nữa, hồi trước muốn nhà trẻ năn nỉ mẹ là được, còn học rồi , ha ha.”

      Hứa Đống cục cưng sợ hãi, cả kì nghỉ hè đều lo lắng thôi, đến khi nghe được học cùng chị , cục cưng thấy trời đất như sụp đổ! Cậu cứ tưởng có thể nắm tay chị ngồi học chứ!

      Tiểu Hoa có thời gian đối phó với nước mắt của em trai, vì bây giờ Trần Ái Lệ soi mói đủ đường, chỉ cần có chút sai sót nào liền mỉa mai chửi bới, nên phải cẩn thận vô cùng.

      Trần Ái Lệ vạch lá tìm sâu được gì, đêm ngủ thổi gió bên tai Hứa Kiến Quốc, học phí trung học quá đắt, nhà dạo này thiếu tiền, hai tháng nay con trai có sữa uống rồi.

      Hứa Kiến Quốc ngủ bên gì, để ý lời Trần Ái Lệ. Trần Ái Lệ đẩy đẩy ông ta, ông ta thở dài: “Cứ để nó học .”

      “Còn định nuôi nó tới đại học à? Đại học tốn tiền lắm biết ? Con trai em phải làm sao?”

      Hứa Kiến Quốc : “Rồi có cách thôi, cùng lắm học theo Thẩm Trung Nghĩa ra ngoài làm ăn.”

      Trần Ái Lệ im lặng, trong lòng cũng rất hối hận. Hôm trước thấy Lương Nhu đeo cái vòng vàng chói lóa, nếu ngày xưa để Hứa Kiến Quốc nghỉ việc có phải tốt , bà ta cũng có thể làm quý phu nhân.

      Đêm đó Hứa Kiến Quốc nhớ tới mẹ Tiểu Hoa, mẹ ngày xưa làm văn thư trong công ty, mỗi khi bà viết thông báo bảng, ông ta đều đứng sau che dù cho bà, nhìn bà viết từng chữ xinh đẹp bằng phấn trắng.

      ***

      Ngày khai giảng Hứa Đống lòng nặng trĩu đến trường, hôm sau sống chết chịu , ở nhà khóc ầm lên: “Con bị bệnh, con học được.”

      Hứa Kiến Quốc quan tâm đến học tập của con trai hơn Tiểu Hoa nhiều, nghe cậu bé khóc liền nhíu mày bế cả người lẫn cặp của Hứa Đống ra trước cửa nhà. Tiểu Hoa ngồi xuống cạnh em trai, : “ học quen rồi thích thôi, ngày nào chị cũng đón em mà.”

      Với Hứa Đống mà , chỗ tốt duy nhất của việc học là cần ngồi ngoài ghế đá chờ chị về nữa, mà có thể nắm tay chị học về. Cậu hít hít mũi đứng dậy, nắm tay chị . Cùng lúc đó nhà đối diện mở cửa, Thẩm Hi Tri nhướng mày nhìn hai chị em. Tiểu Hoa lập tức xoay người xuống lầu, Hứa Đống làm nũng với : “Bế.”

      Thẩm Hi Tri : “Là học sinh tiểu học rồi, bế nữa.”

      Hứa Đống nước mắt lưng tròng đập cửa: “Ba ba, con học nữa hu hu hu…”

      Bé Hứa Đống còn chưa đến giờ học, Hứa Kiến Quốc bị tiếng khóc của cậu bé làm phiền, xách cậu vào rồi cho ít tiền tiêu vặt đuổi . Thẩm Hi Tri theo Tiểu Hoa, cách mấy bước, bây giờ hai người lại cùng nhau đến trường cùng nhau tan học.

      Tiểu Hoa được thoải mái, cảm thấy như mình bị theo dõi, hôm sau rút kinh nghiệm muộn hơn Thẩm Hi Tri. Nhìn bóng lưng , thầm nghĩ biết bao lâu hai người chưa chuyện, cao hơn chút, cũng còn là cậu bé nắm tay cùng ngày xưa nữa.

      Mỗi ngày nhìn theo bóng lưng đến trường như thế, nên hậu quả là khi trường tổ chức hội thao, giữa mấy trăm người đứng trong sân trường Tiểu Hoa chỉ cần liếc mắt thấy Thẩm Hi Tri. phát bên cạnh Thẩm Hi Tri lúc nào cũng có nữ sinh vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài mượt mà, đôi mắt to tròn long lanh.

      Còn , lúc nào cũng độc mình, hôm khai giảng giáo viên sắp chỗ ngồi cho , chủ động xin ngồi bàn cuối, giáo viên xem bảng điểm tốt nghiệp hỏi có muốn làm đại biểu môn văn , Tiểu Hoa lắc đầu.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Cúp học

      Hứa Đống cục cưng ngày nào cũng là đứa bé đầu tiên lao ra khỏi lớp, cậu chạy như bay tới cổng trường, sau đó đứng im chờ chị , nhưng người đầu tiên cậu bé nhìn thấy luôn phải chị, bởi vì chị lúc nào cũng sau hai. Hứa Đống cục cưng hớn hở chạy lại nắm tay hai, sau đó quay đầu chờ chị , : “Chị, nắm nắm.”

      Tiểu Hoa tuyệt đối giơ tay nắm, mà đứng sau vẫy Hứa Đống. Hứa Đống vô cùng buồn bã, phải làm sao mới có thể nắm tay hai và chị cùng lúc đây?

      Thẩm Hi Tri nắm bàn tay bé của Hứa Đống, cúi đầu hỏi: “Có muốn ăn kem ly ?”

      Thế là Hứa Đống cục cưng còn buồn bã nữa, cái đầu gật gật cùng hai. Tiểu Hoa chép miệng đứng yên đó, nhìn Thẩm Hi Tri dẫn em trai đến tiệm tạp hóa. Rất nhanh sau đó Hứa Đống chạy lại, đưa ly kem ba màu cho chị, : “Chị ăn !”

      Tiểu Hoa lắc đầu: “Em ăn .”

      Hứa Đống chỉ hai: “Cục cưng có rồi, cái này của chị.”

      giống như cậu chị nhiều nhiều lắm vậy, ra đều là Thẩm Hi Tri trả tiền. Tiểu Hoa nhận được mà nhận cũng xong, Hứa Đống vội vã : “Sắp tan rồi.”

      Thẩm Hi Tri lướt qua , : “Hứa Đống, thôi.”

      Hứa Đống cục cưng liền chạy theo hai, để chị cậu đứng đó vô cùng khó xử. Nhưng đây cũng là cách tốt nhất, Tiểu Hoa phía sau, thấy tiếc ly kem bắt đầu tan chảy, ăn từng miếng từng miếng.

      Hứa Đống lén lút quay đầu lại nhìn, sau đó báo cáo với hai: “Chị bắt đầu ăn rồi… Chị ăn màu hồng trước… Chị ăn xong rồi.”

      “Ừ.” Thẩm Hi Tri xoa cái đầu của Hứa Đống.

      Đến tối ngủ, Tiểu Hoa hỏi em trai: “Sao em lại thân thiết với Thẩm Hi Tri như vậy?”

      “Ai là Thẩm Hi Tri?” Hứa Đống cục cưng mới tắm xong, cả người thơm phức nằm giường chị .

      Tiểu Hoa chỉ: “Đối diện .”

      Hứa Đống cục cưng gật đầu: “Cục cưng thích hai.”

      “…” Vậy rốt cuộc lí do là gì?

      Rất nhiều năm sau Hứa Đống mới đưa ra đáp án cho câu hỏi này: “Em từ được rể bế, vô cùng hạnh phúc, em gọi ấy là hai, ảnh liền mua đồ ăn ngon cho em, còn dẫn em chơi. Sau này học, có rể bảo vệ ai dám bắt nạt em, điểm ‘trâu bò’ của rể là ảnh là người hai mặt, mặt là học sinh ba tốt, là hội trưởng hội học sinh, còn mặt khác lại thầm hành động làm cả trường ai dám trêu chọc ảnh, rể chính là thần tượng của em!”

      ***

      Hứa Đống còn vô cùng ỷ lại Thẩm Hi Tri, có lần Tiểu Hoa cắt rau bị đứt tay, : “Em lấy cho chị cái băng dán cá nhân.”

      Nhưng Hứa Đống lại chạy bịch bịch ra ngoài : “Em hỏi hai coi phải làm sao.”

      Để lại Hứa Tiểu Hoa đầu đầy vạch đen, đành tự thân vận động dán băng cá nhân. Hứa Đống lát sau chạy về, điều thừa: “ hai lấy băng cá nhân.”

      Có lúc Tiểu Hoa rất muốn đánh mông thằng nhóc này, nhưng đôi mắt chớp chớp của Hứa Đống cục cưng theo kiểu mau-khen-em- lại làm bật cười.

      Bình thường còn tốt, chỉ cần đến kì nghỉ đông hay nghỉ hè là Hứa Đống cục cưng cứ lải nhải cả ngày: “Chị, bọn mình tìm hai chơi .”

      Thẩm Hi Tri năm nào cũng cung thiếu nhi, lên trung học cơ sở đổi thành đến các lớp năng khiếu, thời gian chơi với Hứa Đống nhiều. Trước đây Hứa Đống cục cưng ngồi ngoài băng ghế chờ chị , còn bây giờ đổi thành chờ hai, chỉ cần thấy Thẩm Hi Tri ở đầu cổng gọi ầm lên: “ hai về rồi, chị ơi, bọn mình chơi với hai !”

      Tiểu Hoa biết là thể cho cậu bé , đành tức giận: “Em ! Chị !”

      Hứa Đống cục cưng cứ thế vui vẻ chạy ra đón hai, nghiêng đầu giả bộ dễ thương: “ hai hôm nay học gì thế? Cục cưng có thể xem sách của ? hai có mệt ? Cục cưng hát cho nghe nhé?”

      Thẩm Hi Tri mỉm cười nhắc nhở: “Hứa Đống, em còn là ‘cục cưng’ nữa rồi.”

      Vẻ mặt Hứa Đống cục cưng giống như mất toàn bộ thế giới: “ hai còn muốn nghe em hát ?”

      Thẩm Hi Tri lấy trong ba lô cái túi giấy, giơ trước mặt Hứa Đống, mùi thơm tỏa ra, cục cưng nuốt nước miếng, hỏi hai: “Cái gì vậy?”

      “Mc Donalds.” Thẩm Hi Tri , mở túi giấy ra cho Hứa Đống xem.

      “Cục cưng ăn được ?” Hứa Đống cẩn thận hỏi.

      Thẩm Hi Tri gật đầu, : “Nhưng chỉ có túi này thôi, em với chị ai ăn đây? Em xem.”

      Cậu bé đứng suy nghĩ lát, nghiêng đầu : “Để cho chị ăn.”

      “Vậy em cầm , lát nữa qua nhà .” Thẩm Hi Tri ngẩng đầu, .

      Hứa Đống bèn cẩn thận ôm túi giấy về nhà, để trước mặt Tiểu Hoa, : “Chị ăn .”

      Tiểu Hoa từng ăn lần, biết thứ này ngon như thế nào. : “Cục cưng ăn .”

      Hứa Đống lắc đầu: “Có gì ngon phải để cho chị.”

      Sau đó vô cùng ngây thơ chui vào lòng Tiểu Hoa, cười ngây ngô. Mắt Tiểu Hoa đỏ lên, nửa ngày gì. Hứa Đống giục : “Chị mau ăn , rồi em biết nó có mùi vị gì.”

      “Ăn cùng nhau nhé.” Tiểu Hoa lau mắt.

      Hứa Đống lắc đầu: “Em ăn chị có, chị ăn .”

      Tiểu Hoa ôm Hứa Đống vào lòng, đánh mông cậu: “Chị ăn em cũng có, đồ ngốc! Sau này được để dành cho chị nghe chưa, dù em ăn hết chị cũng giận, em là em trai của chị, chị phải nhường em.”

      ***

      lúc lâu sau Hứa Đống cục cưng vểnh mông tìm hai, : “Chị đánh em, nhưng đau chút nào cả, chị khóc, lại còn vừa khóc vừa cười nữa.”

      Thẩm Hi Tri như làm ảo thuật lấy trong ba lô ra túi giấy nữa, xoa cái đầu : “Mau ăn .”

      Hứa Đống nghĩ lát, : “ hai ăn .”

      Thẩm Hi Tri cười: “ ăn rồi, cái này mua cho em đấy.”

      Hứa Đống lại suy nghĩ: “Có cần để dành cho chị ?”

      Thẩm Hi Tri mất kiên nhẫn: “Mau ăn đánh đó!”

      Sau đó lẩm bẩm: “Chị của em đúng là cái túi tức giận (ví với người hay cáu gắt, bực tức), chuyện cũng giận lâu như vậy, sau này nhất định mập như heo cho coi.”

      Nhưng Tiểu Hoa mập lên tí nào, chỉ phát triển chiều dọc, gầy như màn hình phẳng. Khuôn mặt cũng dần thay đổi, đám trẻ trong khu chung cư thích gọi là “Chị xinh đẹp.”

      Đôi khi tan học về gặp Liên Thanh, Tiểu Hoa nghe bà ta : “Cháu giống mẹ , rất giống.”

      Vì thế lúc nào Tiểu Hoa cũng nhớ đến hình chụp bia mộ mẹ. vậy ư? Mặc dù chắc, nhưng rất vui.

      ***

      Thời niên thiếu bao giờ cũng mong được lớn lên nhanh, cảm thấy thời gian ôi sao trôi quá chậm, Tiểu Hoa nghĩ mình và Thẩm Hi Tri nhà đối diện cứ nước sông phạm nước giếng như vậy cho đến lớn, nào ngờ người chủ động vi phạm ‘hiệp ước’ là mình.

      có thể tìm được lẫn trong cả ngàn áo đồng phục giống nhau như đúc, vậy nên mấy ngày thấy Thẩm Hi Tri ra tập thể dục giữa giờ, bước chân Tiểu Hoa thể khống chế đến lớp học của . bị bệnh ư? Hay bị giáo viên phạt? phải đâu, sáng nay còn bình thường mà! Cũng phải, Thẩm Hi Tri làm sao có thể bị phạt?

      Tiểu Hoa nhìn vào lớp học, thấy Thẩm Hi Tri đâu mà lại thấy nữ sinh xinh đẹp kia. Tiểu Hoa đỏ mặt, vì thấy chị ấy quá đẹp. Nữ sinh nhìn đồng phục Tiểu Hoa, biết học lớp dưới, hỏi: “Em tìm ai vậy? Có gì chị giúp cho.”

      Tiểu Hoa vội xua tay: “ cần ạ, ấy ở đây.”

      Tiết sau giáo viên điểm danh, trong lớp có hai học sinh vắng, trong đó có nữ sinh đau ruột thừa nằm viện, người còn lại là Thẩm Hi Tri.

      Nghỉ giải lao Tiểu Hoa lại tới, vẫn thấy Thẩm Hi Tri đâu, nữ sinh nhận ra , hỏi: “Em tìm ai? Lưu Tuệ à, cậu ấy nhập viện rồi.”

      Tiểu Hoa biết Lưu Tuệ là ai, hỏi: “ Sao Thẩm Hi Tri ở trong lớp?”

      Nữ sinh kia ngạc nhiên: “Em tìm Hi Tri à?”

      Tiểu Hoa chợt thấy mình nhiều. vội chạy , để ý tiếng gọi của nữ sinh phía sau.

      Chiều hôm đó tan học, Thẩm Hi Tri như bình thường phía trước, Tiểu Hoa đầy nghi vấn theo sau, rất muốn hỏi là đâu, nhưng suốt quãng đường vẫn nhịn được. Hôm sau tập thể dục giữa giờ vẫn thấy Thẩm Hi Tri, Tiểu Hoa có kinhh nghiệm tìm người trong giờ nghỉ nữa, mà học xin giáo viên vệ sinh. Các lớp đều học, lén lút đến cửa sau lớp Thẩm Hi Tri nhìn vào, thấy Thẩm Hi Tri đâu cả.

      Tình cờ nghe thấy thầy giáo đứng bục giảng với nữ sinh xinh đẹp kia: “Lớp trưởng sao lại đau bụng? Đây là lần thứ mấy trong tuần rồi hả? Bảo cậu ta đến văn phòng của tôi!”

      Tiểu Hoa khẩn trương, Thẩm Hi Tri là lớp trưởng, rốt cuộc làm gì?

      Hôm ấy tan học rồi nhưng giáo dạy lớp Tiểu Hoa vẫn giảng thêm, giáo đứng bục hoài dứt, Tiểu Hoa sợ bỏ lỡ Thẩm Hi Tri, cắn răng nhờ bạn học ném cặp sách ra ngoài, sau đó nhân lúc giáo viết bảng lén lút chui ra cửa sau.

      Tim đập thình thịch, chợt thấy ưu điểm của ngồi bàn cuối.

      Nhưng biết, khi chạy tới văn phòng của giáo viên lớp các bạn cùng lớp đều kinh hãi. Đó là ai? Là bạn học xinh đẹp Hứa Bình An, người thi văn lúc nào cũng đứng nhất lớp nhưng lại thích chuyện đó! Sao cậu ấy dám cúp học chứ?

      Cậu bạn mập mạp từng được Tiểu Hoa chỉ bài vội ngồi thẳng dậy, dùng thân hình vĩ đại che bàn học trống phía sau, thế nên giáo hề nhận ra khác thường, hào hứng kéo dài tiết học đến hơn hai mươi phút.

      Hai mươi phút này đối với Tiểu Hoa là vô cùng gian nan, đứng nép ngoài cửa văn phòng giáo viên, nghe thầy giáo với Thẩm Hi Tri: “Em còn cúp học nữa tôi kỉ luật, khi kỉ luật lưu vào học bạ, theo em cả đời đấy!”

      ưu tú hơn bất kì ai, tim Tiểu Hoa thắt lại, sợ học bạ của Thẩm Hi Tri có vết đen. mặc dù thông minh, nhưng tất cả thành tích của đều do cố gắng đạt được, hiểu điều này hơn ai khác.

      Thầy giáo dừng lại lát, hiển nhiên là cho Thẩm Hi Tri thời gian thành , nhưng lời nào, cúi đầu đứng im. Thầy giáo đành : “Nếu em , vậy bảo phụ huynh đến đây.”

      Thẩm Hi Tri lúc này mới : “Mẹ em nằm viện, ba em công tác.”

      “Vậy nên em trốn học chăm mẹ?” Đây là lời giải hợp tình hợp lí mà thầy giáo nghĩ đến.

      tìm ba em.” Thẩm Hi Tri .

      quá , nên dù Tiểu Hoa dán tai lên cửa cũng nghe được. chán nản xoa vành tai phải, bất đắc dĩ.

      Trước khi trời tối Thẩm Hi Tri được thầy giáo cho về, ra tới cửa thấy cây nấm ngồi ở góc tường. lướt qua trước, Tiểu Hoa đeo cặp sách im lặng theo sau, ai gì. được nửa đường, hai người đồng thời dừng lại. Thẩm Hi Tri đột ngột quay lại nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa hoảng hốt: “Chết rồi!”

      Bị hai chị bỏ quên, Hứa Đống cục cưng đứng trước cổng trường rưng rưng nước mắt: “Sao còn chưa đến đón em…”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: Tiểu đội cúp học

      Hai người chạy như điên tới trường tiểu học, thấy Hứa Đống cục cưng nước mắt lưng tròng đứng đó. Hứa Đống cục cưng làm nũng đòi hai và chị dắt tay, Thẩm Hi Tri và Tiểu Hoa áy náy nên đồng ý, Hứa Đống cục cưng nín khóc mỉm cười, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nắm tay hai chị lắc lắc.

      Suốt cả đoạn đường, có mấy lần Tiểu Hoa muốn hỏi, nhưng lại thể mở lời.

      Cũng suốt cả đoạn đường, Thẩm Hi Tri ỷ vào chiều cao, mấy lần rũ mắt nhìn đỉnh đầu Tiểu Hoa, muốn gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

      Hôm sau Tiểu Hoa chờ đến khi tập thể dục giữa giờ chạy , các bạn học lại lần nữa khiếp sợ. Cậu mập bàn lần này có làm cách nào cũng qua mắt giáo được nữa, đành : “Hình như bạn ấy đau bụng, về nhà rồi.”

      Tiểu Hoa ‘đau bụng’ đeo cặp sách đứng canh dưới lầu phòng học của Thẩm Hi Tri, nghe có tiếng nữ sinh : “Hi Tri cậu lại cúp học à? Hôm qua thầy giận lắm đó.”

      Tiểu Hoa đứng nép vào góc tường, nghe Thẩm Hi Tri : “Thầy giận kệ thầy, có việc bận.”

      Tiểu Hoa ngẩng đầu lên, thấy hành lang có hai người đứng, giọng Thẩm Hi Tri thay đổi từ khi nào vậy? bao lâu bọn họ chuyện với nhau, hề biết.

      Nam sinh vỡ giọng khàn khàn : “Cậu giấu giúp tôi, bữa sau tôi mời cậu ăn Mc Donalds.”

      Tiểu Hoa vỗ vỗ đồng phục đứng dậy, chợt thấy ghét Mc Donalds.

      Nữ sinh cười khanh khách : “Tớ ăn đâu, ăn nhiều mập, thôi cậu , để tớ đối phó với thầy cho.”

      Thẩm Hi Tri nhảy qua mấy bậc thang xuống lầu, sau đó suýt ngã ngửa, giật mình nhìn Tiểu Hoa. Tiểu Hoa ngửa đầu nhìn , hỏi: “ định đâu?”

      Thẩm Hi Tri mang cặp sách mà chỉ mang theo ví tiền, nhìn Tiểu Hoa đeo cặp đứng đó chợt thấy đau đầu, lừa : “ vệ sinh.”

      Tiểu Hoa lắc đầu: “ cúp học, em biết rồi.”

      Thẩm Hi Tri xua tay: “Mau về lớp .”

      Lúc này chuông vào học vang lên, học sinh quay về lớp, hành lang liền trở nên yên tĩnh. Tiểu Hoa nắm quai cặp: “ cũng phải về lớp.”

      Thẩm Hi Tri lướt qua , Tiểu Hoa chạy theo mấy bước bị túm lại: “Đừng làm phiền .”

      Tiểu Hoa đứng im lát, chờ biến mất nơi khúc cua mới đuổi theo. Thẩm Hi Tri bò qua lan can chỗ sân bóng ra ngoài, tới bên kia ngoảnh đầu lại thấy Tiểu Hoa lan can. Nếu là nữ sinh bình thường chắc bị độ cao làm cho tái xanh mặt mày, nhưng Tiểu Hoa khác, hồi ở quê trêu chó chọc mèo nên chẳng sợ gì cả. Thẩm Hi Tri sợ bám theo, bỏ chạy.

      Tiểu Hoa cũng vừa, hề suy nghĩ nhảy từ cao xuống, đuổi theo Thẩm Hi Tri. chiếc xe bus đúng lúc đó dừng lại, Thẩm Hi Tri chạy lên đưa tiền xu, giục tài xế: “Bác mau đóng cửa .”

      Nhưng Tiểu Hoa đập cửa: “Cho cháu lên.”

      Tài xế nhìn Thẩm Hi Tri: “Còn có người muốn lên, cháu lùi về sau đứng !”

      Thẩm Hi Tri bất đắc dĩ, nhíu mày nhìn Tiểu Hoa: “Rốt cuộc em muốn làm gì?”

      Tiểu Hoa sờ túi: “ có tiền lẻ ?”

      Cả xe chờ hai người, Thẩm Hi Tri đành lấy tiền xu ra. Tiểu Hoa theo lùi về sau đứng, nhưng ra trong lòng rất khẩn trương, đây là lần đầu tiên cúp học.

      biết tại sao mình lại muốn quan tâm chuyện của Thẩm Hi Tri, chỉ cảm thấy, nếu phải là chuyện vô cùng nghiêm trọng cũng thay đổi như thế.

      ***

      Giữa đường có người xuống trạm, xe có hai ghế trống, Thẩm Hi Tri ngồi xuống, kéo quai cặp : “Ngồi .”

      Tiểu Hoa bèn ngồi xuống cạnh , Thẩm Hi Tri phải người nhiều, bây giờ muốn giải thích gì hết, : “Trạm sau em xuống xe về , chắc giáo viên phát đâu.”

      Tiểu Hoa im lặng lắc đầu.

      Thẩm Hi Tri thở dài: “Vậy mặc kệ em.”

      Tiểu Hoa nghĩ thầm: Em cũng đâu cần lo, em quản mới đúng.

      Bọn họ từng là em tốt, từng giận nhau, nhưng ra bọn họ vô cùng hiểu đối phương, dù thời gian có qua bao lâu cũng vậy.

      Tiểu Hoa hỏi: “Dì Lương Nhu có khỏe ?”

      “Ừ.” Thẩm Hi Tri nhìn ngoài cửa sổ: “Sảy thai.”

      Trong đầu Tiểu Hoa lên cảnh Trần Ái Lệ chảy đầy máu, run lên, chợt thấy buồn nôn. Thẩm Hi Tri vỗ đầu cái, cũng vỗ bay những hình ảnh kia .

      Tiểu Hoa buồn bã: “Em biết…”

      “Em biết có ích gì chứ?” Thẩm Hi Tri hừ tiếng, lúc sau : “Mẹ với ai, sợ bị người ta cười nhạo.

      cũng với ai, chỉ cho mình biết.

      “Tại sao lại bị cười nhạo?”

      “Vì ba vẫn muốn có thêm đứa, nhưng mẹ sinh được.”

      Người trong khu chung cư đều lắm miệng, Lương Nhu cảm thấy chuyện sinh non vô cùng mất mặt.

      Tiểu Hoa hiểu gì cả, từ bé đến giờ vẫn hâm mộ nhà họ Thẩm, bọn họ có đứa con tốt như Thẩm Hi Tri rồi mà, tại sao lại muốn có thêm đứa nữa?

      Giây phút này hiểu, là có vài chấp niệm rất khó để buông bỏ.

      Xe bus chạy đến nơi xa, hai người im lặng xuống, chợt nhớ lâu trước đây, có bé trai kéo bé chạy đến bệnh viện khám tai, lúc ra bé buồn bã, bé trai dẫn ăn Mc Donalds, dỗ cho bé vui vẻ.

      Mc Donalds rất đắt, nhưng cậu bé lại lừa dễ vô cùng.

      ***

      Bọn họ xuống xe ở trung tâm thành phố, Tiểu Hoa rất ít khi đến đây, theo sát Thẩm Hi Tri, sợ bị bỏ rơi. Thẩm Hi Tri dừng lại trước tòa nhà, : “ ở đây lát, em có thể yên tâm về rồi đó.”

      Tiểu Hoa lắc đầu, học theo ngồi xuống bậc thang. thấy Thẩm Hi Tri xem đồng hồ ba lần, lục túi hai lần, trong miệng nhai kẹo cao su. biết trong túi có thuốc lá, muốn hút thuốc, nên đành ngồi gần hơn chút. Thẩm Hi Tri đẩy : “Hứa Tiểu Hoa, em cứ thế này về nhà bị đánh đó!”

      Tiểu Hoa gì.

      Thẩm Hi Tri nghĩ lát kéo đứng dậy: “, quay về trường .”

      Tiểu Hoa ngơ ngác: “Cứ thế này rồi về à?”

      Thẩm Hi Tri bất đắc dĩ trước: “Em mà bị đánh giúp đâu.”

      Tiểu Hoa đuổi theo : “ đâu, có em trai bảo vệ em rồi.”

      Gần đây Hứa Đống cục cưng học được chiêu, đó là khi chị sắp bị đánh cậu giống như khỉ leo cây ôm lấy chị, thế là ba đánh được.

      Hai người , chợt thấy Thẩm Trung Nghĩa từ trong tòa nhà ra, lên chiếc xe hơi. Tiểu Hoa há miệng: “Ba kìa.”

      Thẩm Hi Tri kéo tay vẫy chiếc taxi.

      Tiểu Hoa ngồi lên xe, nghe với tài xế: “Phiền chú chạy theo chiếc xe phía trước.”

      Xem ra giống lần đầu.

      “Chỗ vừa nãy là công ty của ba , đó là xe của ba, muốn xem tại sao ba về nhà.” Thẩm Hi Tri buông tay ra, ánh mắt sắc bén: “Im lặng.”

      Tiểu Hoa liền mím chặt môi, tiếp tục nhìn chiếc xe đằng trước quẹo vào tiểu khu.

      Thẩm Trung Nghĩa vào trong đó rất lâu, lâu tới mức hai chân Tiểu Hoa ngồi xổm tê cứng. Vì Thẩm Hi Tri cho , nên lời, yên lặng giống cây nấm. Hồi lâu sau Thẩm Hi Tri : “ Đây là lần đầu tiên đến tiểu khu này, mấy hôm trước ba đều ở trong công ty. Cám ơn em Hứa Tiểu Hoa, lần nào với em cũng gặp may mắn.”

      Tiểu Hoa mơ hồ ý thức được gì đó, nhưng cũng hiểu, nghe bĩu môi: “Lúc trước làm bị gãy tay em xin lỗi rồi còn gì, xin nhận lỗi.”

      thấy lầu có tiếng đóng cửa, lát sau Thẩm Trung Nghĩa xuống, lên xe chạy , thấy hai đứa bé trốn sau bụi hoa. Thẩm Hi Tri hỏi Tiểu Hoa: “Em có nghe thấy ở lầu mấy ?”

      Tiểu Hoa lắc đầu, Thẩm Hi Tri áy náy nhìn tai , : “ cũng nghe , nhưng đoán hình như là lầu 5.”

      muốn lên à?” Tiểu Hoa hỏi.

      “Ừ.” Thẩm Hi Tri gật đầu: “ muốn xem ai ở trong đó.”

      ***

      Hai người lên lầu 5, có bà lão từ trong nhà ra, tay cầm túi rác. Tiểu Hoa nhìn Thẩm Hi Tri, Thẩm Hi Tri thẳng nhà đối diện bà lão, gõ cửa.

      “Lại quên mang theo gì à?” người phụ nữ vừa vừa mở cửa, thấy hai đứa trẻ lạ mặt đứng ngoài, hỏi: ‘Hai đứa gõ nhầm cửa à?”

      Bà ta mặc áo ngủ tơ tằm, móng tay đỏ chót, còn rất trẻ. Tiểu Hoa nhìn Thẩm Hi Tri, Thẩm Hi Tri dài dòng, : “Tôi là con của Thẩm Trung Nghĩa.”

      Người phụ nữ liền cười: “Ồ, sao cậu lại đến đây? Cha cậu vừa rồi, ở chỗ tôi.”

      Thẩm Hi Tri đặt tay lên cửa, : “Tôi biết ông ấy mới , tôi đến tìm bà.”

      Người phụ nữ kiên nhẫn đuổi khách: “Có gì với ba cậu , mẹ dám nên sai con tới hả? Bảo mẹ cậu lo mà chăm sóc bản thân, già rồi còn ham hố.”

      Bà mới là kẻ thứ ba! Thẩm Hi Tri nắm chặt cửa, mặc dù là thiếu niên, dù năm nào cũng đứng nhất trường, nhưng kinh nghiệm sống của chưa nhiều, đối phó được với loại phụ nữ mặt dày như vậy.

      Người phụ nữ chợt cười, chỉ vào bụng: “Đây này, thấy chưa, em trai cậu đấy!”

      Thẩm Hi Tri trầm mặt, khi nghe thấy hai chữ “em trai” gân xanh mu bàn tay nổi lên.

      Người phụ nữ ưỡn ngực: “Sao nào, thích em trai hả? Nhưng ba cậu thích lắm đấy!”

      Tiểu Hoa vẫn đứng sau lưng Thẩm Hi chợt đẩy ra, cặp sách chặn trước , nhíu mày muốn đẩy ra, lại ngờ Tiểu Hoa đột ngột đẩy người phụ nữ kia cái, làm ta lảo đảo lùi về sau mấy bước. Tiểu Hoa : “ được dì Lương Nhu như vậy.”

      Thẩm Hi Tri giữ lại: “Em ra ngoài chờ .”

      Tiểu Hoa giãy khỏi tay : “Lần này giúp đánh nhau.”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: Bỏ nhà

      Tiểu Hoa chơi, bướng bỉnh như con trâu đứng đó, nhìn vào bụng người phụ nữ.

      “Em…” Thẩm Hi Tri biết nên gì.

      Người phụ nữ xông lên, móng tay đỏ chót cào lên trán Tiểu Hoa: “Đánh tao hả? Mày dám đánh tao? Mày tên gì? Xem tao xử lí mày thế nào!”

      Tiểu Hoa giữ tay bà ta lại, trong lòng bùng lên cơn tức thể , húc đầu vào bụng bà ta.

      “Ui da giết người! Có ai !” Người phụ nữ hét ầm lên, hoảng sợ nhìn cậu thiếu niên cao lớn đứng sau lưng Tiểu Hoa.

      “Hứa Bình An!” Thẩm Hi Tri kéo Tiểu Hoa lại, : “!”

      phải dùng hết sức mới kéo Tiểu Hoa xuống lầu được. Trán Tiểu Hoa ửng đỏ, thở hổn hển hỏi : “Tại sao đánh bà ta?”

      cố chấp quật cường, nhưng lại ra mặt vì .

      Thẩm Hi Tri giơ tay xoa trán , : “ muốn đánh ba hơn.”

      Tiểu Hoa nghẹn họng, chợt thấy khó xử, đánh bác Trung Nghĩa được.

      Thẩm Hi Tri buông ra, trước, Tiểu Hoa cắm đầu chạy theo, nửa đường hỏi: “Lúc nãy em muốn làm bà ta sảy thai à?”

      Tiểu Hoa gì.

      Thẩm Hi Tri nhìn cái: “Bị tù đấy.”

      Tiểu Hoa run lên, lúc hai người qua ba con phố mới : “Ba phải sinh em bé với mẹ mới đúng, nếu bà ta sinh con, sau này giống em…”

      Thẩm Hi Tri dừng bước, lo bị mẹ kế mắng chửi, bị mẹ kế đánh?

      “Em có ghét em trai em ?”

      Tiểu Hoa lắc đầu: “Em trai em rất ngoan.”

      Cuộc chuyện đến đây kết thúc, hai người trước sau tiếp tục , biết bao lâu, Thẩm Hi Tri chậm lại, giơ tay xoa đầu , giọng khàn khàn: “Cám ơn.”

      ***

      Tối hôm đó Thẩm Trung Nghĩa cuối cùng cũng về nhà, Lương Nhu mới xuất viện, yếu ớt nằm giường. Thẩm Trung Nghĩa mặt mũi xám xịt vào nhà, Thẩm Hi Tri đóng cửa phòng Lương Nhu lại: “Có gì vào phòng con , mẹ ngủ rồi.”

      Thấy Thẩm Hi Tri bình tĩnh như thế, Thẩm Trung Nghĩa luôn nâng niu con trai trong lòng bàn tay đột ngột tát cái. Đây là lần đầu tiên ba đánh , Thẩm Hi Tri bị đánh điều trước tiên nghĩ đến là Tiểu Hoa, năm đó cũng bị đánh tới điếc tai như thế.

      muốn ảnh hưởng đến mẹ nghỉ ngơi, vào phòng mình, Thẩm Trung Nghĩa giận dữ theo sau, đóng sầm cửa, vừa mở miệng liền hỏi: “Sao mày tìm được Mỹ Linh?”

      Trước đây để ý, bây giờ hai cha con cùng đứng trong này mới thấy căn phòng chật chội vô cùng. Thẩm Hi Tri : “Con theo dõi ba mấy ngày rồi.”

      “Mày!”

      “Bà ta bà ta có thai.” Thẩm Hi Tri nhìn Thẩm Trung Nghĩa: “Mẹ con vừa mới sẩy thai.”

      Thẩm Trung Nghĩa há miệng: “Ba biết mẹ con…”

      “Chúc mừng, sớm sinh quý tử.” Bản chất độc miệng của Thẩm Hi Tri phát huy: “Sau này con nhất định ‘dạy dỗ’ nó đến nơi đến chỗ, chừng còn vứt nó , con làm cho nó vừa thấy con là khóc, ba yên tâm.”

      Thẩm Trung Nghĩa thấy con trai bậy, vội thanh minh: “ có, ta có thai.”

      Thẩm Hi Tri nhíu mày, trong lòng lại thở phào nhõm, nếu có đứa trẻ còn cứu vãn được. : “Chia tay bà ta , con biết ba chỉ ham thích mới mẻ, chuyện này con cho mẹ biết, coi như chưa có gì xảy ra.”

      Thẩm Trung Nghĩa nhìn con trai sắp cao hơn mình, nhớ từ khi nào con trai có thể những lời hợp tuổi như thế. Ông rất muốn là chuyện người lớn cần trẻ con xen vào, nhưng con trai nhúng tay rồi, ông phải cho nó hiểu tình cảm của người lớn giống như chuyện giữa nó và Tiểu Hoa nhà đối diện, cãi nhau hôm trước hôm sau làm hòa.

      “Ba và mẹ con dù có Lâm Mỹ Linh cũng biến thành tại thôi.” Thẩm Trung Nghĩa thở dài, giữa ba và mẹ con có ít vấn đề.

      “Ba mẹ?” Thiếu niên hỏi.

      Thẩm Trung Nghĩa : “Ừ, .”

      “Vậy sao trước đây ba lại mẹ?” Thiếu niên phẫn nộ.

      phải là chuyện vĩnh viễn, tình biến chất, sau này con biết.” Thẩm Trung Nghĩa khoát tay, muốn thảo luận chuyện tình nam nữ với con trai.

      Những lời này Thẩm Hi Tri nhớ cả đời, nhưng chứng minh nó là sai, tình của thay đổi.

      ***

      “Vì mẹ thể sinh con cho ba?” Thẩm Hi Tri cảm thấy lý do này đúng là vô lý.

      Thẩm Trung Nghĩa hỏi: “Con nghĩ vậy à?”

      “Vâng.”

      “Con nhần rồi.” Ông : “Ba hề để ý đến chuyện đó.”

      “Ba nghỉ việc vì chuyện này còn gì?” Thẩm Hi Tri thấy ba mình dối trá.

      Thẩm Trung Nghĩa lắc đầu: “Ba nghỉ việc liên quan đến chuyện này, chẳng qua ba thấy đây là thời điểm tốt để ra ngoài làm ăn thôi.”

      “Nhưng bọn họ đều …”

      “Bọn họ sai rồi.” Thẩm Trung Nghĩa .

      “Nhưng mẹ con…” thể nào, nếu như tất cả mọi người sai, tại sao mẹ còn cực khổ như vậy?

      Cửa phòng mở ra, Lương Nhu biết đứng ngoài nghe bao lâu, mặt đẫm nước mắt : “Là mẹ, mẹ muốn dùng đứa bé để cứu vãn cái nhà này… Nhưng em có gì sai? Sao lại đối xử với em như vậy?”

      Thẩm Hi Tri vội bước tới đỡ mẹ, : “Đừng khóc, tốt cho cơ thể.”

      Lương Nhu đau lòng nhìn con trai, : “Cơ thể tốt hay có ích gì, ba con cần chúng ta nữa.”

      “Đừng lung tung trước mặt con!” Thẩm Trung Nghĩa vội với Thẩm Hi Tri: “Con vĩnh viễn là con ba, mẹ con hồ đồ rồi!”

      Thẩm Hi Tri hừ tiếng, tin lời ông .

      E-book được làm bởi trang: nghiệp dư chấm net.

      Lương Nhu tập tễnh lại kéo ống tay áo Thẩm Trung Nghĩa: “ về , em so đo chuyện trước đây, chúng ta vẫn là người nhà.”

      “Mẹ!” Ở trong lòng Thẩm Hi Tri, mẹ là người mẹ tốt nhất thế giới, tại sao phải hạ mình như vậy?”

      Lương Nhu khóc : “Chẳng phải trách em quan tâm gia đình à? Tháng trước em làm thủ tục xin nghỉ rồi, sau này ở nhà chăm sóc và con, về , đừng bỏ em.”

      quá muộn rồi!” Thẩm Trung Nghĩa đau đớn vô cùng, nếu Lương Nhu quyết định sớm hơn chút bọn họ tới bước này, ông cần vợ hiền ở nhà nội trợ, chứ phải người vợ suốt ngày bận việc mà quan tâm gì đến gia đình.

      “Muộn cái gì chứ! thích đàn bà trẻ đẹp bên ngoài, khinh thường tôi chứ gì! Tên khốn nạn này tôi liều mạng với !” Lương Nhu thấy Thẩm Trung Nghĩa kiên quyết đồng ý, giống như người mất trí nhào qua, căn nhà từng hạnh phúc ấm áp nay tan nát, tiếng khóc của mẹ như ngàn lưỡi dao đâm vào ngực thiếu niên, đau quá.

      ***

      “Im lặng !” hét lên, bả vai yếu ớt sụp xuống, thào: “…Im lặng .”

      mở cửa chạy ra ngoài, đứng trong hành lang cổ họng khô khốc. Loáng thoáng nghe tiếng mẹ khóc,tan nát cõi lòng cầu xin ba. Hành lang tối như mực chợt lóe lên tia sáng, tia sáng càng lúc càng lớn, Tiểu Hoa xách túi rác đứng trong vầng sáng ấy, Hứa Đống bé theo sau.

      Hứa Đống vui vẻ hô lên: “ hai!”

      Cổ họng Thẩm Hi Tri đắng ngắt được, nghe thấy Tiểu Hoa quay lại với em trai: “Hôm nay em đừng với chị, chị nhanh rồi về hát cho em nghe.”

      Hứa Đống ngoan ngoãn gật đầu, : “Tạm biệt hai.”

      Tiểu Hoa đóng cửa, hành lang lại tối om, đến chỗ Thẩm Hi Tri, nghe thấy tiếng dì Lương Nhu khóc, biết nên gì, buột miệng: “Em vứt rác, có muốn cùng ?”

      Thẩm Hi Tri bất chợt giơ tay kéo lại, cúi người ôm .

      Lồng ngực thiếu niên lớn nhưng lại ấm áp, Tiểu Hoa giãy dụa, ngoan ngoãn để ôm. Nếu phải trong tay cầm túi rác xoa đầu giống như xoa đầu Hứa Đống cục cưng rồi.

      Phải ôm Tiểu Hoa vào lòng mới biết gầy tới mức nào, nhưng cũng thấp, cần cúi người quá nhiều có thể vùi mặt vào hõm vai . thể tại sao lại ôm , chỉ tự nhiên muốn ôm, thế thôi.

      Nếu có thể, hãy cho thêm can đảm, thêm kiên cường, và cả phép màu để quay về quá khứ.

      Ôm lát, Thẩm Hi Tri đứng thẳng người nhìn Tiểu Hoa trong bóng tối, : “ cùng em được, còn có việc.”

      Tiểu Hoa ậm ừ, cùng xuống lầu. người ra ngoài, người về phía thùng rác. Tiểu Hoa được nửa đường liền quay lại, theo . Thẩm Hi Tri chỉ: “Em vứt rác cho , rồi về nhà .”

      Tiểu Hoa lắc đầu, chờ rồi đuổi theo.

      có kinh nghiệm lần, lần này Thẩm Hi Tri muốn mang theo cái đuôi , co chân chạy như điên, thiếu niên chân dài chạy nhanh, chỉ lát bỏ rơi Tiểu Hoa ở phía sau.

      ***

      Tiểu Hoa mặc dù biết định đâu, nhưng yên lòng, xách theo túi rác to đùng chạy, vừa chạy vừa hét: “Thẩm Hi Tri chờ em với, chờ em với!”

      Cậu thiếu niên chạy mất tăm, đường phố ban đêm vắng tanh, Tiểu Hoa cứ thẳng đường chạy, tuột mất dép, té ngã nền đất, rác rưởi tung tóe.

      Tiểu Hoa đứng dậy, quỳ đất hét lên: “Thẩm Hi Tri em bị ngã, mau quay lại đây!”

      Thiếu niên đứng trong góc tối về phía , ngồi xuống nhìn Tiểu Hoa, lấy cái vỏ trứng đầu xuống. Tiểu Hoa nhăn nhó: “Sao lại chạy?”

      “Em mau về nhà , phiền quá.” .

      Tiểu Hoa thừa dịp kéo tay , chịu buông ra.

      Thẩm Hi Tri đỡ dậy, gom rác lại giúp . Tiểu Hoa đẩy tay ra, : “ đừng đụng vào.”

      Ở trong lòng Tiểu Hoa, phải vĩnh viễn gọn gàng sạch , được đụng vào những thứ rác rưởi bẩn thỉu thế này

      “Giờ đâu?” Đối mặt với tương lai , Tiểu Hoa chợt thấy kích thích.

      Thẩm Hi Tri lắc đầu: “ muốn về.”

      Tiểu Hoa nghĩ lát: “Vậy em với .”

      Như thế cảm thấy đơn.

      Hứa Đống cục cưng ở nhà mòn mỏi chờ chị , nhưng sao đến giờ chị chưa về? Hu hu hu…

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19: Con chó lang thang

      Hai đứa trẻ mới lớn dạo đường, mặc dù qua hè nhưng đêm khuya vẫn chuyển lạnh. Tiểu Hoa hỏi gì, chỉ im lặng cùng . dẫn đến căn nhà, lấy xâu chìa khóa ra, sau đó Tiểu Hoa thấy Thẩm Hi Tri dùng xâu chìa khóa đó mở cửa!

      Bên trong rất rộng, bốn bức tường có lắp gương và sàn nhà phủ nệm êm, Thẩm Hi Tri : “Đây chỗ học Taekwondo, thầy dạy bọn mấy hôm nay nghỉ, nên ở đây có ai hết.

      học nhiều năm, quen với thầy, nên bình thường thầy bận việc đều nhờ khóa cửa giúp, thế nên có chìa khóa nơi đây. ra hôm nay định đến đây, nhưng có Tiểu Hoa cùng nữa… Cần phải tìm chỗ an toàn.

      Tiểu Hoa biết học Taekwondo, nhíu mày: “Vậy đánh thắng được em ?”

      Lần đầu tiên Thẩm Hi Tri cười trong đêm nay: “Em có muốn thử ?”

      rồi giơ nắm đấm lên, nắm đấm của nhìn cũng dễ chọc, Tiểu Hoa cười tiếng: “Bây giờ nhất định lợi hại hơn Vương Tiểu Bàn rồi.”

      “Lâu vậy mà em vẫn còn nhớ chuyện ở quê à?” hỏi.

      “Ừ.” Tiểu Hoa gật đầu: “Đợi em trưởng thành rồi về quê thăm nội.

      bao lâu nghe nhắc đến nội? Thẩm Hi Tri chợt thấy thoải mái hơn nhiều, sờ túi, lúc khỏi nhà trong túi chỉ có ví tiền, chìa khóa và gói thuốc lá.

      giương mắt nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa : “Hút thuốc tốt, đừng hút nữa.”

      Khó khăn lắm mới được nghe Tiểu Hoa khuyên như thế, chợt cười. giơ ngón tay cho ngửi, Hứa Kiến Quốc cũng hút thuốc, mỗi khi ông ta ngang qua Tiểu Hoa đều ngửi thấy mùi thuốc sặc sụa, nhưng tay Thẩm Hi Tri có. : “ đừng hút thuốc, có mùi, sau này em thân thiết với .”

      Thẩm Hi Tri thấy ngạc nhiên, lại biết nguyên nhân hút thuốc, đúng là vì quá đơn, quá áp lực nên mới học hút thuốc.

      muốn thân thiết với .

      “Ừ.” đồng ý.

      Tiểu Hoa mỉm cười đứng dậy: “Vậy em hát cho nghe nhé, em trai em thích nghe lắm.”

      Thẩm Hi Tri đột nhiên hỏi: “ giận nữa à?”

      nhắc đến chuyện trước đây giận cho biết Trần Ái Lệ là mẹ kế.

      Tiểu Hoa trả lời, cất tiếng hát:

      Trời tối rồi, mưa sắp rơi

      Bố chồng vác cuốc đào khoai sọ

      Đào rồi đào, đào rồi đào

      Đào thành dòng nước xoáy

      Ới à chuyện buồn cười

      Bố chồng thích ăn mặn, mẹ chồng lại nấu nhạt

      Hai người đánh nhau đổ cả nồi

      Ới à làm sao bây giờ…

      ***

      Sau đêm này, nhà họ Thẩm và nhà họ Hứa loạn hết lên, nhưng Thẩm Hi Tri và Tiểu Hoa hề biết, nằm ngủ nệm êm ngon lành.

      Thẩm Hi Tri tỉnh dậy phát đầu gối Tiểu Hoa bưng mủ, trông bẩn thỉu chẳng khác gì con khỉ bẩn trước đây. kéo đến trước tủ đựng đồ của mình, lấy đồ rửa mặt và đồ tập dự phòng của , đẩy vào phòng vệ sinh nữ. đứng ngoài : “Xanh lá cây là nước lạnh màu đỏ là nước nóng.”

      Tiểu Hoa ừm tiếng, ngoan ngoãn vặn nước tắm rửa, tắm xong ra chợt thấy hoang mang, vì thấy Thẩm Hi Tri đâu cả.

      Tiểu Hoa sợ hãi, thứ nhất là vì biết đường về nhà, thứ hai là lo lắng cho Thẩm Hi Tri, và cuối cùng là biết, đơn độc là cảm giác như thế nào. đứng mình trong phòng tập võ rộng lớn, gió lùa vào lay động bao cát treo giữa trung, tiếng cũng nghe thấy tiếng vọng.

      Đúng lúc đó Thẩm Hi Tri về, tay xách đồ ăn sáng và quần áo mới mua. Lúc mua đồ cười khẩy, chắc phải cảm ơn ba vì cho nhiều tiền tiêu vặt nên mới có thể ung dung mua đồ như thế. Nhưng thứ muốn phải là tiền, mấy năm nay mỗi khi ba đưa cho cả xấp tiền tiêu vặt luôn muốn xé nát rồi ném vào mặt ông.

      Tiểu Hoa vừa thấy liền gọi to: “Thẩm Hi Tri!”

      Thẩm Hi Tri lười biếng: “Gọi hai.”

      Tiểu Hoa trước đây đều gọi hai giống Hứa Đống, nhưng giờ còn gọi nữa.

      ngẩng đầu, thấy Tiểu Hoa mặc đồ rộng thùng thình của đến, tức giận: “ ra ngoài sao với em tiếng?”

      Thẩm Hi Tri nhìn vào đôi mắt lo lắng của : “À, lần sau nhất định .”

      Hôm đó Tiểu Hoa ra ngoài, cùng Thẩm Hi Tri nằm nệm êm ngẩn người, đói bụng mua cơm, ăn xong lại tiếp tục ngẩn người như thế. Nửa đêm hai người đều ngủ, loáng thoáng nghe ngoài cửa có tiếng động, Thẩm Hi Tri khẩn trương kéo Tiểu Hoa ra sau, sợ nếu có đám người xấu xông vào bảo vệ được Tiểu Hoa.

      Nhưng Tiểu Hoa lại chọc vào lưng : “Là chó.”

      Thiếu niên sững sờ.

      Tiểu Hoa chạy ra mở cửa, Thẩm Hi Tri kịp ngăn, lại bất ngờ thấy có con chó hoang gặm hộp cơm bọn họ để bên ngoài. Tối nay ăn cơm đùi gà, chẳng có tâm trạng ăn nên còn thừa rất nhiều thịt.

      “Sao em biết?” Thiếu niên hỏi.

      Tiểu Hoa bật cười: “Hồi trước nửa đêm cũng có tiếng động như thế, em sợ, nội là chó hoang bới thức ăn.”

      Sau đó vui vẻ cảm thán: “Lâu rồi chưa nghe thấy tiếng này.”

      ***

      Thẩm Hi Tri đầu đầy vạch đen: “Em vui vẻ cái gì chứ?”

      rồi ngồi xuống định ôm chó, Tiểu Hoa vội ngăn lại: “Đừng đụng vào nó, nó cắn đó.”

      Quả nhiên con chó sủa lên, làm ra tư thế công kích.

      Thẩm Hi Tri rụt tay về, kéo Tiểu Hoa đứng xa chút, con chó ăn xong nhưng , mà đứng ngoài cửa nhìn hai người.

      Tiểu Hoa với Thẩm Hi Tri: “Nó muốn chơi cùng chúng ta.”

      “Làm sao có thể! Sao em biết?” Thiếu niên tin.

      Nhưng Tiểu Hoa lại đúng, ở mặt này vĩnh viễn thắng được.

      Tiểu Hoa ngồi xổm xuống, từ từ vươn tay ra, con chó lại gần ngửi tay , bắt đầu liếm lòng bàn tay Tiểu Hoa. Con chó này trông rất tội nghiệp, hai con mắt lồi ra, có mắt còn đầy mủ trắng. Tiểu Hoa hỏi: “Đây là giống chó gì?”

      Thiếu niên bình thường quan tâm đến các giống chó, bất đắc dĩ : “Sau này tìm hiểu rồi biết.”

      Con chó bước vào, nằm xuống bên chân Tiểu Hoa, Tiểu Hoa ôm nó vào lòng, giơ cho Thẩm Hi Tri xem, thiếu niên : “Xấu quá.”

      Tiểu Hoa căng thẳng, giọng: “Đừng như vậy, nó hiểu được đó.”

      Con chó dùng con mắt nhìn Thẩm Hi Tri, hậm hực hừ hừ hai tiếng. Thiếu niên : “Vừa nãy mày ăn thịt của tao đó.”

      học theo Tiểu Hoa vươn tay ra, con chó lúc đầu thèm để ý tới , nhưng sau cảm giác được thiện ý, từ từ lại gần ngửi ngửi. Thẩm Hi Tri ôm lấy nó, đắc ý: “Xem này, nó cũng thích .”

      Tiểu Hoa vui vẻ gật đầu, hỏi: “Chúng ta đặt cho nó cái tên ?”

      “Em muốn nuôi nó à?”

      Tiểu Hoa ừ tiếng, kiểm tra xem con chó có vết thương khác , may mà chỉ bị thương ở mắt thôi. Thẩm Hi Tri hỏi: “Đực hay cái vậy?”

      Tiểu Hoa : “Có thể là đực.”

      Thẩm Hi Tri nhìn con chó trong lòng, nó yếu ớt sủa tiếng.

      ***

      Thế là hai người tắm cho con chó , Thẩm Hi Tri hi sinh cái khăn tắm làm ổ chăn cho nó, có lẽ chưa bao giờ được đối xử tốt như thế, con chó lập tức thân thiết với , tối ngủ cũng nằm gần thiếu niên. Thẩm Hi Tri nửa đêm tỉnh dậy, thấy con chó lập tức mở mắt nhìn , bật cười, xoa đầu nó.

      Sáng hôm sau hai người chó tỉnh dậy cùng lúc, Tiểu Hoa với Thẩm Hi Tri: “Phải chữa mắt cho nó.”

      “Chữa khỏi sao chứ, nó vẫn là chó hoang thôi.”

      Tiểu Hoa suy nghĩ lát: “Hay là chúng ta nuôi dưới lầu ấy, mỗi ngày em để dành ít cơm cho nó ăn.”

      “Đừng có mơ.” Thiếu niên : “Bị phát là em xong đời đó.”

      “Em trai chắc cũng thích nó lắm, chừng…” Tiểu Hoa kiên trì.

      được đâu.” Thiếu niên tàn nhẫn cắt ngang “ chừng” của .

      Tiểu Hoa đành im lặng.

      lúc lâu sau Thẩm Hi Tri : “Về nhà… muốn khuyên ba mẹ li hôn.”

      “Tại sao?” Tiểu Hoa giật mình.

      Thiếu niên ngả người về sau chống hai tay lên nệm, con chó nằm đùi , : “ cảm thấy ba quay về đâu, mẹ … Như thế cũng rất khổ sở, nếu sống với nhau vui chi bằng sớm li hôn.”

      Tiểu Hoa sáng sớm thấy trong người khó chịu, nhưng chịu đựng gì, bây giờ bụng nhói đau, mạch máu thái dương cũng giật giật, có thể hiểu nổi Thẩm Hi Tri, nếu cố gắng thêm chút nữa, còn có gia đình trọn vẹn mà!

      Nhưng điều thiếu niên muốn là gia đình trước đây, chứ phải như tại.

      có từng nghĩ đến cảm giác của dì Lương Nhu chưa? chỉ nghĩ cho bản thân thôi.” Tiểu Hoa nhìn .

      thấy gia đình vui liền khuyên ba mẹ li hôn, đây là đạo lí gì vậy? ràng dì Lương Nhu rất muốn cứu vãn cái nhà này mà? Tiểu Hoa ôm bụng, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, : “Thẩm Hi Tri làm như vậy là sai rồi.”

      Thiếu niên : “Em hiểu chuyện nhà , cũng hiểu cảm giác của đâu!”

      Nếu có ai hỏi Tiểu Hoa hâm mộ ai nhất, người đó chính là Thẩm Hi Tri, ưu tú, có gì phải buồn phiền, có người mẹ dịu dàng và người cha thương hết mực, khi chỉ biết đếm đến số hai mươi có thể xem TV đoán chữ, từ tô mì thịt bò ăn có nhiều thịt hơn người khác, nghỉ hè nghỉ đông đều được đến cung thiếu nhi học những gì thích, cái máy tính, cần ở chung phòng với người khác, cho dù có bỏ nhà vẫn có đủ tiền để sống.

      bao giờ nghĩ, rằng nếu ba mẹ li hôn mọi thứ thay đổi, sao có thể tự tay chia rẽ gia đình mình chứ? Tiểu Hoa thể tha thứ được! Gia đình của là mơ ước của , là hi vọng gần ngay trước mắt.

      “Cảm giác của có quan trọng hơn mẹ !” Tiểu Hoa đứng dậy: “Tối hôm trước mẹ khóc nhiều như vậy mà lại bỏ , có biết mẹ lo lắng cho thế nào ? sai từ đầu rồi, đáng ra phải ở bên chăm sóc mẹ, chứ phải bỏ nhà hai ngày rồi về bảo họ li hôn! Mẹ rất đau khổ, làm mẹ đau lòng lắm có biết !”

      Khuôn mặt thiếu niên ửng đỏ, bên tai như bốc khói, lời Tiểu Hoa giống như cái bạt tai mạnh mẽ đánh lên mặt , làm vô cùng hổ thẹn. thích cảm giác bất lực này, há miệng phản bác: “Vậy sao em biết cảm giác của mẹ ? Em có mẹ, dựa vào mà đòi dạy đời !”

      Tiểu Hoa giống như bị dội chậu nước đá, lòng nguội lạnh.

      “Em chỉ …” im lặng, em chỉ muốn thấy và mẹ phải chia xa thôi…

      Thiếu niên mặc dù chiếm thượng phong nhưng lại chẳng vui vẻ gì, khẽ: “Em cứ mặc kệ chuyện nhà .”

      Tiểu Hoa nắm chặt tay: “Mặc kệ mặc kệ, em quan tâm chuyện của nữa, vui chưa!”

      Biết tức giận, nhưng thiếu niên lại dám ngẩng đầu lên. Bóng dáng Tiểu Hoa dần dần khuất xa.

      Con chó nức nở, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng Tiểu Hoa , Thẩm Hi Tri trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên ôm lấy con chó đuổi theo. Từ cửa đến dọc đường đều có vết máu, còn gì nghi ngờ nữa, là của .

      Từ đến lớn Thẩm Hi Tri chưa từng hoảng hốt như vậy bao giờ, nhưng lại cách nào tìm được Tiểu Hoa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :