1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bình An của anh - Tích Hòa ( Hoàn - 54c - Ebook )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Em trai

      Vì thế hai đứa bé chụm đầu ăn chung tô mì, cậu bé với : “Mày xem, bên dưới có nhiều thịt bò lắm, người khác có đâu.”

      Tiểu Hoa nghe thấy nên lên tiếng, húp nước mì.

      Cậu bé lại gọi khẽ: “Hứa Tiểu Hoa?”

      Tiểu Hoa vẫn đáp.

      Cậu bé ngẩn ra, Tiểu Hoa quay qua giục cậu: “Sao ăn? Ăn nhanh .”

      Cậu bé : “Có phải mày nghe thấy tao ?”

      “Em nghe thấy mà.”

      “Tao vừa nhưng mày nghe đó thôi! Nhiều lần rồi.” Cậu bé nhíu mày.

      Tiểu Hoa đặt đũa xuống, : “Bên này nghe được .”

      chỉ lỗ tai bên phải: “Trước đây cứ ong ong lên, sau này nghe thấy gì nữa.”

      Lỗ tai bị điếc là chuyện lớn như thế nào? Cậu bé nghĩ, chuyện này nhất định phải với người lớn.”

      “Đừng ăn nữa, tao dẫn mày về nhà!” Cậu bé nắm tay .

      Tiểu Hoa ngẫm nghĩ, hỏi cậu: “Thẩm Hi Tri đừng cho ba mẹ em được ?”

      “Tại sao?” Cậu bé hiểu được.

      Tiệm mì ông Trần người đến người , Tiểu Hoa chỉ mấy miếng thịt còn lại trong tô, : “ ăn , ăn xong em với .”

      Cậu bé gắp mấy miếng thịt nhét vào miệng, kéo Tiểu Hoa về nhà, trong phòng cậu vẫn bày giấy và bút lông luyện chữ, Tiểu Hoa xoay xoay bút lông, : “Nếu ba em biết cần em nữa, nội rồi, em sợ ba cần em.”

      “Mày…” Cậu bé chợt lúng túng.

      “Nội bảo em ở đây đừng về nữa, cho nên em thể về quê.” Tiểu Hoa ngẩng đầu, tia nắng trưa hè gay gắt, rơi bờ vai gầy của .

      Cậu bé nhớ đến bà nội Tiểu Hoa, bà trông rất hiền lành, còn cho cậu ăn đường.

      “Mày nhớ bà ?” Cậu hỏi.

      Tiểu Hoa gật đầu.

      Cậu bé lấy bút lông trong tay Tiểu Hoa , nhìn vào mắt , đôi mắt long lanh in bóng dáng cậu, cậu : “Mày yên tâm, tao cho ai biết đâu, tao hứa.”

      Tiểu Hoa cười , yên tâm gật đầu.

      Cậu bé hừ tiếng: “Còn cười được hả? Mày sợ à?”

      “Sợ.” Tiểu Hoa : “Nhưng em sợ ba cần em hơn.”

      Cậu bé : “ đâu, đó là ba mày mà.”

      Tiểu Hoa gì, cúi đầu xuống. Cậu bé cảm giác dường như mình biết tại sao Tiểu Hoa thay đổi.

      ***

      Hai đứa bé từ ghét nhau lại trở nên thân thiết, ngày ngày cùng nhau đến trường cùng nhau tan học, Tiểu Hoa an toàn vượt qua ranh giới lưu ban, hỏi cậu bé: “Lớp 2 còn bị như vậy nữa ?”

      ra là , nhưng cậu lại : “Có, mỗi lớp đều vậy.”

      Tiểu Hoa sợ hết hồn, dưới dạy bảo của cậu bé bắt đầu chăm chỉ học tập, bé đổi giọng quê, chữ thư pháp luyện trong lúc nghỉ hè được giáo chú ý, chủ nhiệm còn khen trước lớp, đây là lần đầu tiên được bạn bè chú ý như vậy. Mặc dù bé vẫn còn ngồi mình ở bàn cuối, bím tóc vẫn rối tung, nhưng thích tên của mình.

      Năm lớp 2, bé học được chữ “Bình An”, giáo , đây là từ mang ý nghĩa tốt đẹp.

      Tan học bé mua chocolate tiền vàng cho cậu bé, cậu tiện tay đưa cho hộp sữa: “Uống , tao thích uống.”

      Hai người cùng nhau về nhà, lát sau Tiểu Hoa gõ cửa nhà cậu, luống cuống hỏi: “Thẩm Hi Tri, mẹ em đau bụng, biết đường đến bệnh viện ?”

      Hai đứa bé thể đưa Trần Ái Lệ tới bệnh viện được, cậu bé chạy qua xem, thấy đùi Trần Ái Lệ đầy máu, mà Tiểu Hoa ôm chặt tay cậu, mặt mũi trắng bệch. Bản lĩnh nam tử hán bây giờ mới phát huy tác dụng, cậu gọi đến công ty tìm ba, Thẩm Trung Nghĩa và Hứa Kiến Quốc vội chạy về, đưa Trần Ái Lệ đến bệnh viện. Hai đứa bé ở nhà, Tiểu Hoa vẫn còn hoảng hốt, ngã ngồi xuống đất, cậu bé vỗ tay : “ sao rồi.”

      Tiểu Hoa : “Thẩm Hi Tri, đầu em choáng quá.”

      xong liền té xỉu.

      Cậu bé vừa rồi còn trầm ổn như người lớn bắt đầu luống cuống, cậu gọi điện cho mẹ, nhưng Lương Nhu ra ngoài, ở trong công ty, có người lớn vậy phải làm sao đây? Cậu bé lúc này rất hận bản thân, nếu mình có thể lớn nhanh hay biết bao.

      May mà Tiểu Hoa xỉu lát rồi tỉnh lại, lúc mở mắt ra thấy Thẩm Hi Tri bên cạnh, cậu nắm tay , ngồi dưới đất. Từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ ngồi sàn nhà cả, Tiểu Hoa nghĩ.

      nghĩ, mắt lại nhìn thấy máu, Tiểu Hoa siết chặt tay cậu, : “Thẩm Hi Tri, nhiều máu quá.”

      Cậu bé biết đây là chứng bệnh gì, nghĩ lát rồi : “Mày đến nhà tao, được ?”

      Được, nhưng Tiểu Hoa nổi.

      Cậu ngồm xổm trước mặt , : “Lên , tao cõng mày.”

      Tay chân Tiểu Hoa nhũn ra, đầu váng mắt hoa, cũng chẳng biết mình vào phòng cậu như thế nào nữa. nằm giường cậu, trán đắp cái khăn bông, còn cậu chứ lát lại dịch chăn cho , lát lại sờ mặt . Tay cậu lớn như tay nội, nhưng làm làm thấy thoải mái như tay nội vậy.

      hỏi cậu: “Sao mẹ em lại chảy máu?”

      “Có lẽ sắp sinh cục cưng.” Lúc nào cậu cũng biết nhiều hơn .

      Tiểu Hoa bĩu môi: “Là em trai.”

      “Hử?”

      Ba tìm người xem rồi, trong bụng mẹ có em trai.

      Cậu bé : “Chưa chắc đúng.”

      Tiểu Hoa : “ biết em trai có thích em hay nữa.”

      (Ở Trung Quốc cho biết giới tính thai nhi, sợ phá thai.)

      ***

      Hôm đó Trần Ái Lệ sinh được bé trai mập mạp, nặng 4 kí, làm Hứa Kiến Quốc mừng như điên, ông kéo Thẩm Trung Nghĩa : “Trước khi mẹ em mất muốn ôm cháu trai, tiếc là đợi được ngày này.”

      Thẩm Trung Nghĩa vỗ vai ông: “Bà nhất định rất vui.”

      “Vâng vâng”, Hứa Kiến Quốc lau khóe mắt: “Giám đốc Thẩm, còn phải nhờ đặt tên giúp thằng bé.”

      được đâu, cậu tự nghĩ chứ.” Thẩm Trung Nghĩa khoát tay.

      “Em là người thô thiển biết đặt tên, giám đốc Thẩm giúp em với, đặt tên sao cho ý nghĩa, giống tên Hi Tri ấy!” Hứa Kiến Quốc cười , ông ta thấy giám đốc Thẩm đặt tên hay.

      Thẩm Trung Nghĩa nghĩ lát, đành phải nhận: “Được rồi, để về tôi tra từ điển.”

      Hôm sau, Lương Nhu dẫn con trai và Tiểu Hoa đến bệnh viện, đứa bé ở trong phòng bệnh, Thẩm Hi Tri hơi thất vọng, còn Tiểu Hoa lại thở phào nhõm, lén với cậu: “Em sợ em trai thích em.”

      thích thôi, có sao đâu.” Cậu bé quan tâm.

      Tiểu Hoa : “ được, em trai thích em là được đâu.”

      Câu này cậu bé nghe xong liền quên, nhưng mấy năm sau nghĩ lại mới hiểu được ý

      Tiểu Hoa.”

      Lương Nhu ngồi trong phòng với Trần Ái Lệ: “Hâm mộ em , có trai , ba Hi Tri cũng muốn sinh thêm đứa, vì việc này mà chạy ít nơi.”

      Trần Ái Lệ vì suốt ngày ngồi chỗ nên sinh được, cuối cùng phải mổ, bây giờ là lúc tan thuốc tê, vừa vặn chuyện với Lương Nhu phân tán chú ý, bà ta : “Trời, chuyện này đâu được, xí nghiệp nhà nước cho mà?”

      Kế hoạch hóa gia đình rất nghiêm khắc, làm việc trong nhà nước được sinh con thứ hai. Trước đây có người trốn vào trong núi sinh con, về sau bị bắt, buộc phải phá thai.

      Lương Nhu gật đầu: “Đúng là cho, nên ba Hi Tri định nghỉ việc.”

      Trần Ái Lệ kinh ngạc, vì đứa bé mà bát sắt cũng cần luôn?

      (Bát sắt: công việc ổn định – làm trong nhà nước)

      ***

      Đợi bọn họ rồi, Trần Ái Lệ kể chuyện này cho Hứa Kiến Quốc nghe, Hứa Kiến Quốc giật mình: “ phải chứ?”

      Trần Ái Lệ hừ tiếng: “Chị ta hâm mộ em? xem có phải chị ta muốn chọc tức em chứ? Em chỉ sinh đứa con trai, con nhóc kia phải do em sinh.”

      Bà ta ở cữ nên Hứa Kiến Quốc gì, đành ra ngoài: “ xem con trai!”

      Trần Ái Lệ bật cười: “Gấp cái gì chứ, đợi lát nữa y tá bế qua đây bú sữa.”

      Bé trai ngày nào cũng được mang đến bú sữa mẹ, lần sau Tiểu Hoa đến thăm liền được gặp em trai. Em trai nằm cạnh mẹ, tay chân đều được bọc trong chăn, đôi mắt mở to, yên lặng nhìn trần nhà. Mẹ ngủ rồi, ba mua cơm cho mẹ, bé lén xích lại gần giường, nhìn em trai bé .

      Con ngươi đen láy của em trai chuyển động, nhìn thấy chị .

      Em khóc! Tiểu Hoa thở phào nhõm, đưa thay sờ lên bọc chăn, em trai động đậy trong chăn, làm sợ rụt tay về.

      Hôm sau học Tiểu Hoa với cậu bé: “Thẩm Hi Tri, mắt em trai rất to, nhìn thấy em cũng khóc, em cảm thấy nó cũng thích em.”

      Cậu bé gì, kéo tai , thầm nghĩ: Tiểu Hoa rộng lượng .

      Thẩm Trung Nghĩa ở nhà rảnh rỗi tra từ điển, Thẩm Hi Tri nằm bên cạnh nhìn ba khoanh tròn mấy chữ, hỏi: “Em trai tên Hứa Đống Lương ạ?”

      Thẩm Trung Nghĩa giải thích: “Tiện thể xem luôn, chữ ‘Đống’ đặt tên cho em Tiểu Hoa, còn chữ ‘Lương’ để dành cho em trai con.”

      Cậu bé vui: “Con muốn em trai.”

      Thẩm Trung Nghĩa xoa đầu cậu: “Em trai có thể chơi với con.”

      Cậu bé : “Có Tiểu Hoa chơi với con rồi.”

      Vì thế em trai Hứa Tiểu Hoa có tên, là Hứa Đống. Hứa Kiến Quốc rất hài lòng tên này, ngày làm giấy khai sinh & hộ khẩu mua kẹo phát cho cả chung cư, Tiểu Hoa cũng được túi, vui vẻ ngậm kẹo, : “Thẩm Hi Tri, em thấy có em trai rất tốt.”

      Nhưng cậu bé lại nghĩ vậy.

      Trần Ái Lệ ở cữ, nhà mẹ đẻ ai tới chăm cả, Hứa Kiến Quốc còn phải làm, thế là mọi chuyện đè lên vai Tiểu Hoa. Sáng sớm trước khi học phải pha sữa cho em, lúc về mua cơm cho mẹ, buổi tối phải giặt tã cho em.

      Cậu bé hỏi : “Bây giờ mày còn thấy có em trai tốt ?”

      Trời bắt đầu chuyển lạnh, tay Tiểu Hoa giặt tã bắt đầu tróc da, nhưng vẫn gật đầu: “Em trai đáng lắm.”

      Nhưng cậu bé chỉ tin vào những gì cậu thấy, có lần Tiểu Hoa học về muộn làm trễ giờ ăn của Trần, Trần liên tục giật tóc bé, giận dữ với chú Kiến Quốc: “Tôi sinh con trai cho vậy mà cơm cũng được ăn!”

      Cậu thấy chú Kiến Quốc đánh Tiểu Hoa, Tiểu Hoa dám khóc, sợ đánh thức em trai.

      Cậu hỏi : “Bây giờ mày còn thích em trai ?”

      Tiểu Hoa vẫn gật đầu: “Nó là em trai em.”

      Tết lại đến, mùng 1 đầu năm Tiểu Hoa bế em trai mặc áo đỏ chót đến chúc tết nhà họ Thẩm, với cậu bé: “Ba mua quần áo mới cho em và em trai.”

      Bé con nằm giường Thẩm Hi Tri, cầm đồ chơi cười khanh khách.

      ra… cũng đáng . Cậu bé nghĩ thầm.

      Cậu bảo Tiểu Hoa dạy mình cách bế em, bé con vừa vừa mềm, ôm trong tay cũng sợ, nhưng mùi thơm người em rất dễ chịu, Thẩm Hi Tri muốn buông tay. Nhưng đứa bé ‘oa’ tiếng bật khóc, nghiêng đầu nhìn chị .

      Cậu bé hừ hừ: “ đáng chút nào.”

      Tiểu Hoa vừa ôm bé con liền khóc, cái miệng còn chưa mọc răng toe toét cười, Tiểu Hoa : “ xem, em trai thích em lắm.”

      “Nó thích mày hay quan trọng như vậy sao?” Lỗ tai cậu như muốn mọc kén rồi.

      Tiểu Hoa gật đầu.

      Những ngày sau Thẩm Hi Tri đều bận, phải theo ba mẹ chúc tết và nhận lì xì, mọi năm tiền lì xì của cậu đều nhét ống heo, năm nay cũng vậy, cậu và mẹ nhét bao lì xì vào heo.

      Mẹ hỏi cậu: “Cục cưng, để dành tiền sau này học đại học nhé?”

      Cậu bé đáp, đêm đến đập vỡ heo, đếm xem mình có bao nhiêu tiền. Hôm sau cậu tìm Tiểu Hoa, Tiểu Hoa : “Em trai ngủ rồi.”

      Cậu kéo ra ngoài: “ chỗ này với tao.”
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Hứa Đống cục cưng

      Tiểu Hoa chịu, : “Mẹ ngủ, em phải trông em trai.”

      Cậu bé quan tâm: “Mày lo cho bản thân trước !”

      Hai đứa bé đứng ngoài cửa lôi kéo, gặp Hứa Kiến Quốc mua cơm về, ông ta cười : “Hi Tri dẫn em chơi hả?”

      “Dạ.” Cậu bé gật đầu.

      Hứa Kiến Quốc ôm lấy Hứa Đống, : “ chơi .”

      Thế là Tiểu Hoa bị kéo xuống lầu, hỏi: “Thẩm Hi Tri, chúng ta đâu vậy?”

      Cậu bé ” “Bệnh viện!”

      làm gì?”

      Cậu bé kéo tai . Tiểu Hoa liền sợ hãi, che tai: “Em em .”

      Cậu bé giữ chặt lấy , : “ sau này tao chơi với mày nữa.”

      Tiểu Hoa khó xử, lát sau : “Em sợ.”

      rất ít khi sợ, ngay cả khi con giun cũng dám bắt mà lại sợ bệnh viện? Cậu bé nắm tay : “Sợ gì chứ? Tao bị tiêm cũng khóc nhè đâu.”

      Tiểu Hoa cứ thế bị kéo tới bệnh viện, mới đầu năm nên bệnh viện còn ít người, Thẩm Hi Tri hỏi y tá khoa tai mũi họng rồi dẫn Tiểu Hoa , bên trong có ông bác sĩ già nhàn nhã uống trà, thấy hai đứa bé ngoài cửa, hỏi: “Các cháu tìm ai?”

      Tiểu Hoa núp sau lưng cậu bé, cậu bé : “Ông ơi, ông khám tai được ạ?”

      Ông bác sĩ già : “Được, cháu khám tai à?”

      Cậu bé đẩy Tiểu Hoa ra: “Khám cho bé này ạ.”

      Tiểu Hoa ngồi ghế, có cái gì đó lành lạnh chui vào lỗ tai , bác sĩ khám xong, : “Thủng màng nhĩ.”

      “Thủng gì ạ?” Tiểu Hoa hiểu, cậu bé cũng vậy.

      Ông lão kiên nhẫn giải thích: “Thủng màng nhĩ, nên nghe được.”

      “Có thể chữa ạ?” Cậu bé hỏi.

      Ông lão lắc đầu: “Sao giờ mới đến khám? Bị lâu chưa? Cho dù mổ cơ hội thành công cũng lớn.”

      Vừa nghe đến từ “mổ” Tiểu Hoa liền sợ, che tai nhìn cậu bé: “Em mổ đâu, em nghe thấy mà.”

      Cậu bé hỏi bác sĩ: “Vậy phải làm sao đây ạ?”

      Ông : “Có thể mang máy trợ thính, nhưng cái đó đắt tiền lắm.”

      Cậu bé nhìn Tiểu Hoa, , bàn tay nắm lấy tay cậu run lên, cậu cắn răng, lấy tiền trong túi ra đặt bàn, hỏi: “Ông ơi, số tiền này đủ chưa ạ?”

      Tiểu Hoa chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy, ông bác sĩ đếm đếm. : “Đủ mua cái bình thường thôi.”

      thể mua cái tốt nhất ạ?” Cậu bé nhíu mày, chỗ này rất nhiều tiền, mẹ có thể mua cho cậu chiếc xe đạp leo núi loại tốt nhất đó.

      Hai đứa bé cúi đầu ủ rũ ra bệnh viện, cậu né vô cùng chán nản, kéo Tiểu Hoa hỏi: “Rốt cuộc tại sao lại bị thế?”

      Tiểu Hoa bịt tai dám thả tay xuống, đứng ngoài cửa bệnh viện, : “Ba tát em cái.”

      Ngày hôm đó trở thành ngày cậu bé vĩnh viễn bao giờ quên, Tiểu Hoa trước mặt câu khóc, nhưng lại ra những lời làm câu suýt rơi lệ.

      “Cái hôm nằm trong bệnh viện ấy, ba đánh em cái.”

      Cậu còn nhớ, hôm đó chú Kiến Quốc dẫn đến bệnh viện xin lỗi cậu, khi ấy tay cậu rất đau, cậu rất căm thù . Hôm đó chú Kiến Quốc tát .

      Đúng vậy, cậu bé nhớ lại, hình như từ đó về sau, thường xuyên nghe thấy cậu . còn hay xin lỗi, còn là Tiểu Hoa nhà quê nữa, làm gì cũng nhẫn nhịn, sợ ba cần nữa.

      ***

      Bao khinh thường chán ghét chất chứa trong lòng cùng cảm tình tốt đẹp mới chớm nở, trong khoảnh khắc này đều hóa thành thương tiếc. Cậu bé há miệng, nhưng lại được lời nào.

      nên gì đây? xin lỗi? Nhưng cũng vì giúp em mà mới bị gãy tay.

      Mắng em ngốc ư? càng nỡ mắng em hơn.

      Cho dù thế nào, cậu bé vẫn hiểu, tai Tiểu Hoa vì cậu nên mới bị điếc, nhưng Tiểu Hoa khóc, cậu thể khóc được.

      Tiểu Hoa : “Thẩm Hi Tri, xin đừng cho ba mẹ em biết.”

      “Được.”

      “Em muốn mang máy trợ thính, mọi người biết cười em.”

      “Được.”

      “Em, em muốn làm đứa trẻ bình thường.”

      “Được.”

      Cậu nhất định làm được, Tiểu Hoa cuối cùng cũng thả tay xuống, nắm tay cậu, cười.

      Cậu bé nhìn tai , trong lòng vô cùng khó chịu, cậu : “ được cười như thế.”

      “Tại sao?”

      Cậu mong khóc ầm lên, còn hơn cứ cười vô tư như thế.

      Cậu sờ túi tiền, : “ dẫn em ăn ngon.”

      Hồi đó trong thành phố có tiệm Mc Donalds đầu tiên, gà rán bên trong thơm ngon vô cùng, cậu dẫn vào, hỏi: “Em muốn ăn loại nào?”

      Tiểu Hoa hít mùi thơm, hỏi: “Ăn ở đây đắt hơn ăn mì thịt bò à?”

      Cậu lắc đầu: “ đâu, có tiền.”

      Đây là lần đầu tiên Tiểu Hoa ăn Mc Donalds, cậu bé đưa miếng khoai tây chiên chấm sốt cà chua đút cho ăn, lại đưa coca cho uống. bé cười hì hì, : “Thẩm Hi Tri, tốt quá.”

      Cậu bé chép miệng: “Em ngốc.”

      ***

      Từ đó cậu bé Thẩm Hi Tri có thêm trọng trách, cậu muốn chăm sóc tốt cho em ngốc nghếch này. Lần đầu tiên Tiểu Hoa cảm thấy ở thành phố cũng tốt, ở đây có ba mẹ, có em trai, có thể học, còn có Thẩm Hi Tri.

      Trẻ con thường hay để ý tuổi tác, cậu bé với : “Sau này phải gọi là hai, được gọi thẳng tên nữa.”

      Tiểu Hoa hỏi: “ thích em gọi là Thẩm Hi Tri à?”

      Cậu bé : “ lớn hơn em tuổi đó.”

      học, hai người ngồi ở tiệm ông Trần ăn mì, cậu gắp hết thịt bò vào tô của , : “Gọi hai !”

      Tiểu Hoa hôm nay buộc hai bím tóc, lúc nghiêng đầu đuôi tóc quét qua vai, tạo thành tiếng sột soạt, nhai thịt bò trong miệng, lung túng : “ hai.”

      Cậu bé đắc ý, cậu cũng có em rồi.

      Hai đứa bé thường dẫn em trai chơi, mấy đứa trẻ trong khu chung cư thường bắt nạt Tiểu Hoa, lúc đó Tiểu Hoa gọi to trai Thẩm Hi Tri chạy đến, hỏi: “Đứa nào bắt nạt em tao?”

      Từ Thẩm Hi Tri là “Con nhà người ta” trong mắt phụ huynh, học năm nào cũng đứng nhất trường, ba là giám đốc mẹ là kế toán, hai vợ chồng họ đều là công nhân viên. Đám cũng biết sợ, trông thấy cậu dám ra vẻ ta đây nữa, bỏ chạy. Bé Hứa Đống cũng rất thích hai, vừa mới biết liền lắc lư chạy đến ôm , cười chảy cả nước miếng. Thẩm Hi Tri thích bóc chocolate cho bé ăn, vì thế Hứa Đống hiểu ra điều – theo hai có ăn!

      Hứa Đống còn rất thích chị, ngày nào chị cũng kể chuyện cổ tích cho bé, có gì ngon đều nhường cho bé ăn, còn tắm cho bé thơm thơm, hay dẫn bé chơi, bé nhất là hai và chị.

      Dì Liên Thanh lầu dưới lúc nào thấy cũng : “Tiểu Hoa ghê gớm , thế mà biết quấn lấy con giám đốc Thẩm.”

      Tiểu Hoa nghe thấy nhưng cũng chẳng để ý, Thẩm Hi Tri với : “Thấy dì Liên tránh , đừng nghe bà ta lung tung.”

      Tiểu Hoa gật đầu: “Em cũng thích bà ta.”

      ***

      Em trai sinh ra còn có chỗ tốt, đó là mẹ mở song bài ở nhà nữa, ban ngày Tiểu Hoa phải học, thế nên Trần Ái Lệ đành phải trông con, vì con trai bảo bối nên cũng ít đánh bài hơn.

      Ba năm trôi qua như cơn gió, bạn Hứa Đống vừa đến tuổi liền bị Trần Ái Lệ đưa nhà trẻ, mà Tiểu Hoa cũng đạt được học lực khá lên lớp 5, còn Thẩm Hi Tri học lớp 6. Theo Hứa Đống, trai nhà đối diện là người tốt vô cùng. Cậu bé thích ngồi cạnh lúc hai và chị làm bài tập, mặc dù hiểu gì hết, nhưng cậu có thể tự chơi 1 mình, chờ chị làm bài tập xong cậu chen giữa hai người làm nũng, hôn chị cái rồi lại hôn hai cai. Cậu bé thấy mình là đứa trẻ dễ thương nhất trong nhà trẻ, hai và chị đều cậu nhất!

      Hứa Đống nhà trẻ rồi nhưng vẫn thích được chị bế, em trai quấn lấy mình như thế, Tiểu Hoa cũng vui vẻ để bé làm nũng, nhưng Thẩm Hi Tri thích vậy. ngày đẹp trời thừa lúc lúc Tiểu Hoa có ở đấy, tìm Hứa Đống chuyện: “Em cứ như thế chị lớn được đâu, em tự được à? Em có chân hả? Có phải nam tử hán thể?”

      Hứa Đống lắc đầu: “Em là cục cưng.”

      Thẩm Hi Tri đành phải hỏi: “Vậy em có trái ớt ?” ( -3---) ~

      Hứa Đống cúi đầu suy nghĩ lát: “Có.”

      Thẩm Hi Tri : “Có ớt chính là nam tử hán, sau này được đòi chị bế nữa.”

      Hứa Đống rưng rưng nước mắt: “Cục cưng thích chị.”

      Thẩm Hi Tri đành phải bế cục cưng lên, thở dài: “Vậy sau này để hai bế em.”

      Hứa Đống nhoẻn miệng cười: “Vâng ạ.”

      Thẩm Hi Tri vỗ cái mông mập ú của cậu bé: “Chờ em lớn rồi tính sổ lượt!”

      “Cục cưng!”

      “Biết rồi, im lặng !” Thẩm Hi Tri nhìn khuôn mặt hạnh phúc vui vẻ của Hứa Đống cục cưng, suy tư: “ ngày nào đó em lớn thôi.”

      thời gian sau Tiểu Hoa bắt đầu ghen tị với Thẩm Hi Tri: “Tại sao em trai thân thiết với em nữa?”

      Thẩm Hi Tri bật cười, cầm quyển vở gõ lên đầu : “Em đúng là ngốc .”

      Tiểu Hoa lấy bài kiểm tra ra: “ ngốc, em thi được 100 điểm.”

      Thẩm Hi Tri lấy hai viên đường làm phần thưởng.

      ***

      Trần Ái Lệ từ khi còn phải chăm Hứa Đống nữa lại bắt đầu xuống tiệm cắt tóc, hễ người nào rủ đánh bài là . Thế nên Tiểu Hoa phải học nấu cơm. Đứa bé gầy phải đứng ghế nấu ăn làm người ta thấy mà đau lòng. Lương Nhu muốn xen vào chuyện nhà người ta, đành gọi hai chị em sang nhà ăn cơm. Trẻ con ăn được bao nhiêu chứ? Chỉ là thêm cái chén đôi đũa thôi.

      Lương Nhu nấu cơm rất ngon, Hứa Đống ăn lần thấy mê, ngày nào cũng lặp lặp lại trước mặt mẹ: “Dì Lương Nhu nấu thịt ăn ngon lắm”, hoặc là “Cục cưng thích ăn trứng gì Lương Nhu nấu.”

      Trần Ái Lệ thấy mất mặt, giật tóc Tiểu Hoa: “Mày nhiều chuyện quá đấy!”

      Tiểu Hoa nghiêng đầu ngã ngồi xuống, nhưng dám lời nào.

      Trần Ái Lệ trước khi ra khỏi nhà, : “Sau này được đến nhà họ Thẩm giả vờ tội nghiệp nữa, mày tưởng tao biết mày nghĩ gì sao!”

      Thế nên khi Thẩm Hi Tri đến gõ cửa bảo sang ăn cơm, Tiểu Hoa lắc đầu: “Em nấu mì ăn rồi.”

      Tiểu Hoa nấu ăn làm sao ngon bằng Lương Nhu được chứ, Hứa Đống cục cưng ăn miếng liền ngán, nhảy xuống ghế chạy qua nhà hai. Em trai có thể , nhưng Tiểu Hoa biết mình thể. ăn hết mì, mở sách giáo khoa làm bài tập. Hứa Đống về bưng theo cái chén, cẩn thận đặt trước mặt : “Chị ăn , cục cưng ăn.”

      Đó là thịt kho tàu, rất thơm. Tiểu Hoa nuốt nước miếng, cất thịt , để dành cho em trai ăn tối.

      Hôm đó Trần Ái Lệ đánh bài thua hết tiền, giữa buổi về nhà lấy tiền chơi tiếp. ngang qua bếp ngửi thấy mùi thịt, lôi Tiểu Hoa ngủ trưa dậy. Tiểu Hoa vừa dụi mắt vừa trốn, Trần Ái Lệ mắng : “Tao mày nghe đúng ? Đủ long đủ cánh rồi hả? Mày giả vờ tội nghiệp với ai chứ! Tao cho m ăn cho mày mặc hả? Mày cố tình làm tao mất mặt đúng ?”

      Hứa Đống ngủ bên cạnh, Tiểu Hoa : “Mẹ đừng đánh con, con có mà.”

      Đau quá, nước mắt rơi xuống, Trần Ái Lệ lại nổi khùng lên, giật tóc : “Khóc! Ai cho mày khóc hả! Oan ức lắm à!”

      Tiểu Hoa đành cắn môi, lau nước mắt.

      Trần Ái Lệ trước khi chọc vào đầu Tiểu Hoa: “Tao còn phát thêm lần nào nữa là mày chết chắc luôn đấy!”

      Hứa Đống bị đánh thức, hỏi chị : “Sao chị khóc? Cục cưng thổi thổi cho chị nha.”

      Tiểu Hoa lắc đầu: “ khóc, cục cưng nhìn lầm rồi.”

      Lúc ăn tối Hứa Đống cục cưng có chén thịt kho tàu nên đòi đến nhà hai nữa. Tiểu Hoa thấy bé ăn ngon, cúi đầu nhìn chén mì tôm của mình. Chén thịt nhiều, Hứa Đống ăn xong đẩy chén ra: “No rồi, ăn nữa.”

      Tiểu Hoa đổ hết chỗ thịt còn lại vào chén mì tôm, bắt đầu ăn.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Chân tướng ràng

      Bình thường hàng xóm lời ra tiếng vào ít, mưa dầm thấm đất, Tiểu Hoa lớn lên hiểu nhiều chuyện, và dường như có gì đó dần đâm chồi nảy lộc trong lòng.

      hỏi Thẩm Hi Tri: “Em có phải con ruột của mẹ ?”

      Thẩm Hi Tri viết chữ thư pháp, cẩn thận làm giọt mực rơi giấy Tuyên Thành, ngẩng đầu nhìn Tiểu Hoa, đầu tóc của Tiểu Hoa lại rối tung lên.

      Phải thế nào đây? Cậu thiếu niên biết nên sao cho thỏa, cuối cùng chỉ vào giấy Tuyên Thành: “Lo viết chữ , đừng kiếm cớ lười biếng.”

      Tiểu Hoa chùi mặt: “ phải đâu, em là con ruột của mẹ.”

      Thẩm Hi Tri cúi đầu ừ tiếng, cầm tay viết hai chữ “Bình An”.

      Mùa hè này tốt nghiệp tiểu học nên khá rảnh (Ở Trung Quốc cấp 1 học trong 6 năm), suốt hai tháng hè trừ cung thiếu nhi ra, thời gian còn lại đều dành cho hai chị em nhà đối diện.

      Tiểu Hoa muốn tặng cho phần quà tốt nghiệp, Hứa Đống cục cưng cũng đòi theo, thế là giữa trưa hai đứa trẻ chạy xuống dưới lầu tìm lá khô. Mặt trời giữa trưa chói chang vô cùng, Hứa Đống lúc nãy còn hí hửng chạy lại ôm chân chị làm trò mèo: “Cục cưng muốn ăn kem đá!”

      Hứa Kiến Quốc làm, để lại tiền tiêu vặt cho Tiểu Hoa nhiều, còn phải mua giấy và bút màu nữa, đành phải dỗ em trai: “Để bữa sau chị mua cho nhé, mua hai cây luôn?”

      Thế là Hứa Đống cục cưng phải thèm thuồng nhìn đám trẻ khác đứng ăn kem đá cạnh quầy hàng.

      Tiểu Hoa biết cậu bé mệt, để cậu ngồi hóng gió dưới tán cây, còn mình tiếp tục tìm. Hứa Đống thừa lúc chị chưa về, lon ton chạy đến quầy hàng nhìn mấy đứa trẻ khác ăn kem đá. Có thằng nhóc lớn : “Hứa Đống, chị mày là đồ nhặt được.”

      Hứa Đống cục cưng lắc đầu: “ phải vậy.”

      Thằng nhóc lớn : “Mày phải , rồi tao cho mày ăn miếng kem.”

      Đứa bé ngây thơ hiểu chuyện, chỉ thèm cắn miếng kem đá thôi, thế nên : “Chị là đồ nhặt được.”

      Cậu bé cứ tưởng chị mình biết điều này, nhưng thằng nhóc lớn lại nhét kem đá vào tay cậu, chạy gào ầm lên: “Hứa Bình An, em mày mày là đồ nhặt được!”

      Hứa Đống cục cưng cầm kem đá ngây ngốc, cậu thấy tay chị cầm bông hoa loa kèn mùa hè nở đầy trong khu chung cư.

      Cậu thấy thằng nhóc lớn kia giật tóc chị , lặp lặp lại: “Hứa Bình An là đồ nhặt được , Hứa Bình An là đồ nhặt được !”

      tay Tiểu Hoa cầm hoa loa kèn, tay giữ bím tóc, trong lúc giãy dụa thấy em trai đứng trước quầy hàng, tay cầm que kem. đỏ mắt. Hứa Đống cục cưng bị ánh mắt chị dọa sợ, há miệng : “Em có, em…”

      đám nhóc lôi Hứa Đống đến, chỉ vào Tiểu Hoa: “Mày lại lần nữa rồi bọn tao mua đường cho mày ăn.”

      Hứa Đống sợ hãi, cầm kem đá nịnh chị : “Chị ăn .”

      Tiểu Hoa hất kem đá ra, đẩy thằng nhóc kia cái. Đầu tóc rồi bù, da đầu đau đớn, thở hổn hển đứng dưới trời nắng chang chang, : “Tao phải vậy!.”

      Bọn nhóc mồm năm miệng mười: “Mẹ tao mày phải con đẻ, mày là đứa con hoang nhà quê đến.”

      “Mẹ tao cũng vậy, mày ngu lắm, suốt ngày gọi mẹ ghẻ là mẹ!”

      Lỗ tai Tiểu Hoa ong ong lên, tiếng từ bé đến lớn nghe được vang lên trong đầu, những gì người ta sau lưng , đều nghe thấy. Bọn họ luôn nhìn bằng ánh mắt thương hại, bàn tán về chuyện nhà .

      Thằng nhóc lớn xông lên đánh Tiểu Hoa, Tiểu Hoa vừa buông tay, hoa loa kèn liền rơi mặt đất, bị thằng nhóc kia dẫm nát. hét lên: “Trả lại hoa cho tao!”

      Thằng nhóc lớn giơ chân đạp , Tiểu Hoa xoay người che cho em trai, ngã xuống. Tay Hứa Đống bị trầy da, lập tức khóc ầm lên. Tiểu Hoa đứng dậy đánh nhau với thằng nhóc lớn, người trong tiệm cắt tóc nghe tiếng khóc chạy ra xem, Trần Ái Lệ thấy con trai bảo bối của bà ta ngã đất, lập tức chạy qua ôm Hứa Đống, quát: “Chúng mày đứa nào đánh nó!”

      Hứa Đống muốn ôm chị, khóc lên: “Chị ơi, chị ơi!”

      Tiểu Hoa chưa kịp bị Trần Ái Lệ giật tóc: “Mày đánh em hả? Sao mày dám đánh con tao, con nhóc thối tha!”

      Giọng Tiểu Hoa : “, con đánh em.”

      Hứa Đống lúc này mới , tố cáo với mẹ: “Mấy kia đánh chị, cũng đánh con, hu hu, cục cưng đau quá.”

      Trần Ái Lệ lập tức xù lông, mẹ thằng nhóc lớn kia là bạn chơi bài nhiều năm của bà ta, nhưng bây giờ lại trở thành kẻ thù. Người lớn chửi nhau còn kinh khủng hơn trẻ con nhiều, Trần Ái Lệ lại là người điêu ngoa, cái gì thuận miệng đều chửi hết. Mẹ của thằng nhóc lớn cũng phải vừa, chống nạnh che trước con trai, chỉ vào Tiểu Hoa mắng Trần Ái Lệ: “Tao chưa thấy mẹ ghẻ nào ác độc như mày! Nó mỗi ngày ăn đủ no mặc đủ ấm, còn mày ngày nào cũng đánh nó, mày tưởng cả khu chung cư này ai biết hả? Tại người ta thôi!”

      đến đây còn chưa hết giận, quay qua Tiểu Hoa: “Mày đừng có ngu ngốc như vậy nữa, nó phải mẹ mày đâu, mẹ mày chết từ lâu rồi.”

      Tiểu Hoa nghe từng lời, nước mắt rơi xuống nền sân nóng bỏng, rồi biến mất ngay lập tức.

      ***

      Buổi chiều Thẩm Hi Tri tan học về tìm Tiểu Hoa, có chuyện muốn với . Nhưng lại thấy Tiểu Hoa quỳ đất, Trần cấu vào tay Tiểu Hoa liên tục, Hứa Đống đứng bên khóc. Nhà họ Hứa thèm đóng cửa, nghe thấy dì Liên Thanh ở lầu dưới với mọi người: “Đúng là ác độc , bây giờ chả thèm giả bộ nữa, có ai đánh trẻ con như vậy ! Hứa Kiến Quốc cũng thèm quản, có phải là đàn ông vậy!”

      Lại có người : “Chuyện nhà người ta, nhiều vậy làm gì?”

      Thẩm Hi Tri vào đứng cạnh Tiểu Hoa, Trần Ái Lệ ngừng tay : “Hi Tri à, hôm nay nhà có việc, cháu về nhà trước .”

      Thẩm Hi Tri cúi đầu nhìn Tiểu Hoa, mắt đỏ hoe, nhưng hề khóc.

      đột ngột kéo tay chạy ra ngoài, Trần Ái Lệ phản ứng kịp, Hứa Đống tưởng chị bỏ cậu bé chơi, khóc càng thương tâm hơn.

      Thẩm Hi Tri sợ Trần Ái Lệ đuổi theo, kéo Tiểu Hoa chạy tới trường học mới dừng lại, nghỉ hè nên trường vô cùng yên tĩnh, kéo vào, Tiểu Hoa cũng giãy dụa. biết phải làm sao, tìm chủ đề khác : “Hứa Tiểu Hoa, cung thiếu nhi học có dạy bơi, xin ba học bơi, đến lúc đó dẫn em vào chơi được ?”

      Tiểu Hoa im lặng nãy giờ chợt ngẩng đầu lên, hỏi: “, có phải cũng biết em phải con ruột của mẹ ?”

      muốn lừa dối , ừ tiếng.

      Tiểu Hoa lập tức giằng tay ra. vội giải thích: “, sợ em buồn, cho nên…”

      Kí ức qua tựa như từng thước phim quay chậm tái trong đầu, là đứa trẻ nhà quê, nội mất rồi vào thành phố, tưởng rằng từ đó được sống chung với mẹ. muốn thân thiết với mẹ, tiết kiệm tiền tiêu vặt mua ô mai cho mẹ, nhưng mẹ chỉ thích giật tóc , lúc nào cũng cấu véo . Lần đó bị bình thủy rơi làm bỏng nhưng mẹ lo lắng dù chỉ chút, còn hôm nay em trai bị ngã, mẹ lại vội vã ôm em.

      Từ trước tới nay em trai phải làm việc nhà, đồ ăn ngon lúc nào cũng dành cho em trai, em trai vừa khóc là lại bị nhéo, cứ tưởng mẹ nghiêm khắc với mình như thế vì muốn tốt cho mình nên chưa bao giờ nghe lời người ngoài . Nhưng giờ hiểu rồi, phải vậy, mẹ phải mẹ ruột của .

      Ngày hôm đó Thẩm Hi Tri phảng phất như thấy được Tiểu Hoa quật cường trước đây, ngẩng đầu lên, : “Mấy người đều lừa tôi.”

      sợ ba mẹ cần , nên dè dặt nịnh nọt tất cả mọi người, cam chịu cuộc sống bị chèn ép khổ cực, em trai được sinh ra, bảo vệ nâng niu nó hơn ai hết.

      Nhưng đứa em này chỉ vì cây kem đá liền bán đứng .

      Vậy có ai thương ? Có ai trân trọng ?

      Thẩm Hi Tri trầm mặc, đúng thế, cho biết, vì hi vọng mãi mãi biết đến này. Biết rồi có ích gì đâu? Chẳng thay đổi được gì cả.

      Nhưng quên mất điều, phải là , hiểu được cảm giác của . sai rồi.

      ***

      Tiểu Hoa về, quay đầu lại. Thẩm Hi Tri đứng đó nhìn theo bóng dáng , lúc sau mới đuổi theo, nhưng chỉ sau lưng , sợ quay về lại bị đánh.

      Tiểu Hoa về nhà, mà lần đầu tiên đến công ty tìm Hứa Kiến Quốc. Hứa Kiến Quốc hỏi : “Sao lại đến đây? Em đâu?”

      Tại sao lại hỏi em trai? Chẳng lẽ thể đến tìm ba sao?

      Tiểu Hoa níu vạt áo Hứa Kiến Quốc, hỏi: “Mẹ đâu rồi?”

      Hứa Kiến Quốc khó hiểu: “ phải ở nhà à?”

      Tiểu Hoa ngẩng đầu lên, mặt có vết đỏ do bị đánh, đôi mắt đỏ hoe, hỏi: “Mẹ đâu rồi?”

      Hứa Kiến Quốc cảm giác được điều gì, hỏi: “Con biết rồi hả?”

      Tiểu Hoa gật đầu: “Dẫn con gặp mẹ, được ?”

      Hứa Kiến Quốc xua tay: “Về nhà về nhà, bây giờ rảnh lo cho con.”

      Tiểu Hoa chợt hét lên: “Con muốn gặp mẹ! Hôm nay con nhất định phải gặp mẹ!”

      Thẩm Hi Tri đứng cách đó xa, thấy bàn tay Hứa Kiến Quốc giơ lên cao, nhưng cuối cùng rơi xuống.

      Sau đó Tiểu Hoa cùng Hứa Kiến Quốc, Thẩm Hi Tri cách nào theo được, đành phải về nhà trước. vừa mở cửa, thấy nhà đối diện có con khỉ bẩn chui ra, Hứa Đống ôm chân hít hít mũi, : “ hai chơi với em .”

      Thẩm Hi Tri bế Hứa Đống vào, dùng viên chocolate liền biết chuyện xảy ra.

      Sau đó chocolate trong tay Hứa Đống chưa kịp ăn bị hai lấy lại, hai chỉ vào tường : “Em ra góc đó đứng phạt, chưa đồng ý được nhúc nhích.”

      Hứa Đống rưng rưng nước mắt: “Tại sao ạ?”

      Thẩm Hi Tri trầm mặt: “Sau này em biết tại sao.”

      Bé con ngoan ngoãn đứng trong góc nhà, mới lát cậu ngã trái ngã phải, cậu len lén nhìn hai, nhưng hai nhìn cậu, hung dữ.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: để ý tới

      Kim đồng hồ cứ quay từng vòng từng vòng, đến giờ cơm tối, nhà họ Hứa đối diện cuối cùng cũng có động tĩnh. Thẩm Hi Tri nhìn qua mắt mèo, thấy cửa nhà đối diện đóng kín, nghĩ ngợi lát, mở cửa ra ngoài, lén lút áp tai vào cửa nhà họ Hứa. Loáng thoáng nghe thấy tiếng Trần Ái Lệ đay nghiến, Hứa Kiến Quốc khuyên can, còn cả tiếng líu ríu của Hứa Đống: “Chị ăn cơm , mẹ nấu thịt ngon lắm.”

      “Bà ta phải mẹ chị!” Tiểu Hoa hét lên.

      Thẩm Hi Tri nhíu mày, thầm nghĩ nếu lại bị đánh xông vào.

      Nhà họ Hứa vì câu này lại ầm ĩ, Trần Ái Lệ chửi ầm lên: “Mày hét cái gì mà hét! Mày còn dám nữa hả? Tao cho mày ăn cho mày mặc, mày còn giả bộ đáng thương gì chứ! Hôm nay mày còn đứng nhìn người khác đánh em mày, con khốn nạn!”

      Tiếng mắng chửi đanh tai, Thẩm Hi Tri nghe lọt, chỉ quan tâm đến Tiểu Hoa. Tiểu Hoa khóc, còn im lặng rơi lệ nữa, mà là càn rỡ, điên cuồng, vừa khóc vừa lặp lại câu : “Bà phải mẹ tôi.”

      Trái tim đau nhói.

      Phải thất vọng tới mức nào, đau khổ tới mức nào mới biến thành như vậy? bao lâu rồi nghe thấy khóc điên cuồng như thế? Lần trước là khi nào? À, là khi cầu xin người khác động đến gà của nội, còn cả khi rời khỏi làng quê nghèo, khóc xin ba mang theo trứng gà.

      Thẩm Hi Tri nghe nổi nữa, lòng tràn đầy tức giận, xoay người xuống lầu.

      Qua lời kể của Hứa Đống, biết kẻ gây chuyện hôm nay là ai, trước khi Tiểu Hoa đến đây bọn họ có chơi cùng nhau. Thẩm Hi Tri đến gõ cửa nhà, gọi: “Cung Lượng, đến nhà tao chơi game ?”

      Cả khu chung cư chỉ có con trai giám đốc Thẩm có máy tính.

      Buổi chiều mới chơi net chưa ghiền, Cung Lượng liền năn nỉ mẹ cho chơi, mẹ cậu ta vừa nhìn thấy Thẩm Hi Tri liền đồng ý, Thẩm Hi Tri là đứa trẻ gương mẫu nhất trong khu chung cư này.

      Cung Lượng còn mang cho Thẩm Hi Tri chai coca, hớn hở hỏi: ‘Chơi game gì? Đua xe tăng ?”

      Cậu ta thoải mái như vậy, hoàn toàn biết Tiểu Hoa phải trải qua những chuyện gì. Thẩm Hi Tri bốc hỏa, dẫn Cung Lượng về nhà, mà chỉ nhà kho tối dưới lầu, : “Tao lấy ít đồ, mày cầm giúp tao.”

      Cung Lượng đâu có ngờ bị đánh trận trong nhà kho chứ? Người đánh lại còn là tấm gương điển hình như Thẩm Hi Tri nữa.

      Hai người đều cao ngang đầu nhau, về lý mà đánh cũng phân thắng bại, nhưng nắm đấm đầu tiên của Thẩm Hi Tri làm cho Cung Lượng choáng váng biết trời biết đất gì nữa, sau đó ngồi lên bụng Cung Lượng, nắm đấm liên tiếp rơi xuống, chuyên chọn chỗ nhiều thịt mà đấm. Cung Lượng gào lên như heo chọc tiết, nhưng tiếng gào chìm trong tiếng khóc của Tiểu Hoa.

      Mỗi nắm đấm rơi xuống, Thẩm Hi Tri dường như có thể nghe thấyTiểu Hoa nức nở: “Bà phải mẹ tôi.”

      Lầu lầu dưới đèn sáng trưng, Liên Thanh chịu được lên gõ cửa nhà, Ái Lệ quát ầm lên: “Cút!”

      Liên Thanh gân cổ : “Đừng làm cho bọn khóc nữa, mấy người đánh chết nó tôi là người đầu tiên báo cảnh sát đấy!”

      Thẩm Hi Tri đứng dậy, từ cao nhìn Cung Lượng nằm mặt đất, gằn từng tiếng: “Sau này mày còn động đến Tiểu Hoa, mày chết chắc rồi đấy!”

      Cung Lượng bò dậy: “Thẩm Hi Tri mày bị đên à? Tao muốn mách mẹ!”

      Thẩm Hi Tri gật đầu: “Mày , tao bảo ba tao đuổi việc ba mày.”

      ***

      Cuối cùng Cung Lượng dám về nhà mách mẹ, ba cậu ta chỉ là nhân viên cấp thấp, cậu ta sợ Thẩm Hi Tri làm cho ba cậu ta mất việc. Ba mình bình thường nịnh nọt ba Thẩm Hi Tri như thế nào, từ đến lớn cậu ta đều thấy .

      Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cá lớn nuốt cá bé, đêm đó Thẩm Hi Tri hiểu sâu sắc đạo lí này.

      lại lên lầu, tiếng khóc của Tiểu Hoa dần, cửa nhà họ Hứa hé mở, Hứa Đống cầm tiền chạy ra. Thẩm Hi Tri hỏi cậu bé: “ đâu vậy?”

      Hứa Đống cục cưng khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt: “ mua đường cho chị ăn, chị khóc.”

      Thẩm Hi Tri ừ tiếng: “ .”

      biết, từ nay Tiểu Hoa ăn đường em trai cho nữa, có lẽ nụ cười cũng tắt môi.

      cười rất đẹp.

      Hôm sau Lương Nhu công tác về nghe người ta bàn tán, hỏi con trai: “Bình An có sao ?”

      Thẩm Hi Tri lắc đầu: “Con thấy em ấy.”

      nghĩ lát, hỏi: “Mẹ, nếu con sớm với em, có phải kết quả tốt hơn ?”

      Lương Nhu : “Chuyện này, có làm thế nào cũng tốt.”

      Thẩm Hi Tri hiểu ra, chuyện này giống như bài toán, thể có lời giải ràng, hơn nữa còn có rất nhiều kết quả.

      : “Bữa sau con muốn học Taekwondo.”

      Con trai học võ cũng tốt, Lương Nhu và Thẩm Trung Nghĩa đều đồng ý.

      Nhưng nếu hỏi lí do tại sao, Thẩm Hi Tri : À, tại hôm qua đánh Cung Lượng chưa tay.”

      ***

      Bầu khí trong nhà họ Hứa giờ phút này bức bối khiến người ta khó chịu, sáng sớm Trần Ái Lệ xách túi chơi mạt chược. Bà ta rồi, Hứa Kiến Quốc tìm Tiểu Hoa khuyên giải, Hứa Đống theo ba, muốn xem chị. Tối qua chị trốn trong phòng ngủ cùng cậu, mẹ kể chuyện cổ tích nghe chẳng hay chút nào, cậu thích chị hơn.

      Cửa mở ra liền thấy Tiểu Hoa ngồi giường, đôi mắt sung húp, biết ba và em trai vào nhưng cũng nhìn bọn họ. Hứa Kiến Quốc biết phải thế nào, nghĩ lát mới : “Đều là người nhà…”

      Tiểu Hoa : “Con muốn tấm hình của mẹ.”

      Ở ngoài mộ thấy hình của mẹ, muốn giữ tấm, để mang theo bên người.

      Hứa Kiến Quốc ho khan: “ còn nữa.”

      Ông ta là người góa vợ, vất vả lắm mới lấy được vợ hai, trước khi kết hôn Trần Ái Lệ vứt hết hình cũ trong nhà còn nữa.

      ra ông ta cũng chẳng muốn giữ lại… Mọi chuyện đều là quá khứ rồi.

      “Tại sao còn nữa?” Tiểu Hoa hỏi.

      Hứa Kiến Quốc cau có: “Con bé này, sao lại cứng đầu như thế chứ!”

      Tiểu Hoa hỏi nữa, ra ngoài. Hứa Đống lẽo đẽo theo sau , hỏi: “Chị đâu vậy?”

      Nhưng chị để ý đến cậu.

      Hứa Đống rưng rưng nước mắt quay về tìm ba, Hứa Kiến Quốc tức giận: “ được nuông chiều tính xấu của nó nữa!”

      Tiểu Hoa vừa mở cửa thấy Thẩm Hi Tri đứng ngoài, biết nên gì, đành hỏi: “Có muốn ăn sáng ?”

      Tiểu Hoa cúi đầu nhìn , hâm mộ , chưa bao giờ hâm mộ đến vậy, ở trước mặt luôn thua kém. Thẩm Hi Tri giữ lại: “Được rồi, đừng giận, xin lỗi.”

      Tiểu Hoa giằng ra, có lỗi gì cả, muốn nhìn thấy , chỉ vì sống trong hạnh phúc, còn chẳng có gì. ghen tị.

      xuống lầu, vào tiệm cắt tóc, ngồi xuống : “Cắt tóc ngắn cho cháu.”

      vừa , tiếng xào mạt chược liền ngưng lại, Trần Ái Lệ mỉa mai ra giật tóc : “Sao hả, thể chạm vào hả? Tao cho mày cắt đấy!”

      Tiểu Hoa để ý tới bà ta, xoay người ra. màn này Thẩm Hi Tri ở lầu thấy , đợi Tiểu Hoa lên giữ lại: “Phải làm sao em mới chịu tha thứ cho ? xin lỗi rồi mà.”

      Tiểu Hoa quật cường ngẩng đầu: “ thể tha thứ, cũng giống như bọn họ, đều coi tôi là con ngốc.”

      chạy vào bếp cầm cái kéo, đứng trước gương xoẹt xoẹt cắt ngắn mái tóc nuôi từ đến giờ. Bím tóc dài rơi xuống đất, bóng lưng thay đổi hoàn toàn. còn là bé cột tóc đuôi ngựa mỗi sáng, còn bị Trần Ái Lệ giật tóc nữa, cầm kéo cắt tóc, cắt thẳng, nhưng lại dứt khoát vô cùng.

      Thẩm Hi Tri chạy đến giật lấy cây kéo, nhưng muộn, Tiểu Hoa trở thành người khác.

      , coi em là con ngốc.” khẽ.

      tự tay cắt mái tóc của mình, chuyện này quá sức tưởng tượng.

      Lúc đó đứng bên phải , nghe thấy, muốn gặp bất cứ ai, tự nhốt mình trong phòng. Thẩm Hi Tri đứng ngoài hét lớn: “Hứa Bình An, rốt cuộc em muốn thế nào?”

      lớn như vậy, nghe thấy, nhưng lại trả lời. cho biết là rất hâm mộ , đây là tôn nghiêm cuối cùng của .

      Hứa Đống cục cưng nhào vào lòng hai: “Chị muốn làm quà tặng , hôm qua chị dẫn em hái hoa, chị còn mua giấy với bút màu, bữa sau mua kem đá cho cục cưng.”

      Lúc đến kem đá, giọng cậu bé yếu nhiều, nằm cạnh Thẩm Hi Tri : “Cục cưng muốn ăn kem đá nữa.”

      Thẩm Hi Tri nghe Hứa Đống liền đỏ mắt. Quà ư? Mì thịt bò dám ăn còn muốn chuẩn bị quà cho , phải làm thế nào mới có thể nhận quà lần nữa đây?

      ***

      Mùa hè cứ thế trôi qua , Thẩm Hi Tri lên cấp hai còn Tiểu Hoa học lớp 6. Thẩm Trung Nghĩa nghỉ việc ở công ty nhà nước, mình xây dựng nghiệp.

      Ông cũng hỏi Hứa Kiến Quốc, Hứa Kiến Quốc động lòng, tối về bàn với Trần Ái Lệ, nhưng Trần Ái Lệ lại bác bỏ: “ bị ngốc à? Người ta muốn sinh thêm đứa mới nghỉ việc, có con trai rồi còn theo ta làm gì? Ôm bát sắt sướng hay sao mà ra ngoài lăn lộn? Sau này con trai theo hít khí đau lòng hả?”

      Hứa Kiến Quốc nghĩ lại thấy đúng, hôm sau khéo léo từ chối Thẩm Trung Nghĩa.

      Năm học lớp sáu là năm đặc biệt với Tiểu Hoa, vì đường đến trường chỉ có mình . Cấp hai và cấp giờ học giống nhau, thời gian dài và Thẩm Hi Tri gặp mặt.

      Các bạn học cùng lớp 6 năm đều bàn tán về mái tóc đột ngột biến thành cây nấm của Hứa Bình An, ai cũng thích đẹp, các bạn nữ đôi khi : “Cậu ấy để tóc ngắn đẹp .”

      Sau đó trong lớp bắt đầu trào lưu để tóc cây nấm, người hai người, rồi dần dần các nữ sinh đều học theo. Bình thường Tiểu Hoa để ý đến mấy thứ này, có hôm đứng bục kéo cờ, nhìn từng mái tóc ngắn ngủn mới phát , nhưng nghĩ tới trào lưu này bắt nguồn từ .

      Mặc dù tóc ngắn nhưng cũng ngăn được thói xấu của Trần Ái Lệ, giật tóc được chuyển qua nhéo tai Tiểu Hoa. Tiểu Hoa nhẫn nhịn nữa, lúc nào cũng né tránh, nhưng nếu bị nhéo lần đau lâu.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: còn giận

      Hứa Đống cục cưng gần đây hết sức buồn phiền, bởi vì chị thương cậu nhất để ý tới cậu nữa! Ba mẹ cho kẹo bánh, cậu để dành cho chị nhưng chị nhận, cậu hát bài Tiểu Yến tử nhưng chị cũng chịu nghe, buổi tối cậu muốn ngủ với chị, vậy mà chị lại ôm chăn mền ra phòng khách. Hu hu, buồn đấy!

      Hứa Đống cục cưng đem chuyện đau lòng này với trai nhà đối diện, lại nhận về hai chữ: “Đáng đời. “

      Hu hu, phải làm thế nào đây?

      Cậu giơ tay đòi bế, Thẩm Hi Tri nhìn cậu, thấy đôi mắt cậu bé đỏ hết lên, đành cúi người ôm lấy cậu: “Sao bảo chị bế, tìm làm gì!”

      Hứa Đống cục cưng dụi mắt: “Chị cục cưng nữa, hai, chị ai vậy?”

      Thẩm Hi Tri suy nghĩ, lát sau mới trả lời cho cậu biết: “ nội.”

      “Nội là ai ạ?”

      “Là bà nội của em.”

      “Nhưng sao bà nội đến thăm cục cưng?” Hứa Đống cục cưng nhìn .

      bảy năm trôi qua, nhưng Thẩm Hi Tri vẫn còn nhớ làng quê nghèo ấy, nếu thời gian có thể quay lại, nhất định như thế, những lời làm tổn thương. xoa đầu Hứa Đống cục cưng: Bà nội bận nhiều việc lắm, đợi cục cưng lớn lên rồi được gặp bà.”

      “Khi nào cục cưng mới lớn lên?”

      Thẩm Hi Tri thở dài: “Em lo làm chị hết giận .”

      Hứa Đống tựa đầu lên vai : “ hai, em buồn ngủ, em muốn nghe hát.”

      “Hát bài gì?” Thẩm Hi Tri hỏi.

      Hứa Đống cục cưng líu ríu: “Trời tối rồi, mưa sắp rơi, trời tối rồi, trời tối rồi… Chị hát hay lắm, tối nào chị cũng hát bài này ru cục cưng ngủ.”

      Thẩm Hi Tri nhấc Hứa Đống lên: “Lo ngủ , sao em phiền phức vậy?”

      Hứa Đống cục cưng: “Hu hu hu, em cần hai, em muốn chị!”

      ***

      Hứa Kiến Quốc và Trần Ái Lệ cũng cảm nhận được con trai buồn bã, dùng mọi cách dỗ cậu bé vui vẻ: công viên, mua đồ chơi, mua đồ ăn, mua quần áo mới… nhưng tất cả đều có tác dụng. Hứa Đống cục cưng mỗi sáng tỉnh dậy đều dính lấy Tiểu Hoa, gọi chị ơi chị à, Tiểu Hoa đánh răng cậu đứng bên, Tiểu Hoa ăn cơm cậu liền gắp hết thức ăn ngon cho chị, buổi chiều nhà trẻ về liền ngồi ngoài cửa chờ chị . Tiểu Hoa mỗi khi ở nhà đều có thêm cái đuôi , ra vào đều theo sau, nếu liếc cậu cái, cậu bé cười hi hi lấy trong túi ra viên đường, giơ lên : “Chị ăn .”

      Tiểu Hoa ăn, bởi vì viên đường này phải mua cho .

      Hứa Đống cục cưng lại buồn bã tìm hai, : “ hai, chị ăn đường mua.”

      Thẩm Hi Tri giật giật khóe môi, vỗ mông Hứa Đống cái, sửa lời: “ phải là chị em ăn đường mua, mà là chị ăn những thứ em đưa mới đúng, nên vấn đề là ở chỗ em.”

      Hứa Đống nghe vậy bật khóc, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

      Thẩm Hi Tri : “Sao em lén bỏ vào cặp sách của chị ấy? Ngốc.”

      Đỉnh đầu của Hứa Đống cục cưng bùng lên cái bóng đèn , lon ton chạy về nhà.

      Hôm sau Tiểu Hoa có bài kiểm tra tiết, là môn toán mà ghét cay ghét đắng, giáo viên chỉ cho học sinh mang túi bút và máy tính vào phòng thi. Khi Tiểu Hoa mở túi bút ra liền chết sững, tại sao có cái bút nào mà toàn kẹo là kẹo?

      Hứa Đống cục cưng ngồi trong nhà trẻ thầm hào hứng: Chị mình nhất định bất ngờ lắm đúng ?

      Tiểu Hoa tan học về nhà, còn chưa tới cửa nhà thấy em trai ngồi băng ghế, trông thấy nhào tới làm nũng: “Chị về rồi, chị học có mệt ? Cục cưng xách cặp cho chị nha?”

      Cặp sách của chị vật vô cùng thần kì đối với Hứa Đống cục cưng, bên trong có sách giáo khoa mà cậu bé đọc chẳng hiểu gì.

      Bước chân Tiểu Hoa dừng chút, Hứa Đống cục cưng căng thẳng ngẩng đầu lên, thấy chị tháo cặp sách xuống, cho cậu ôm. Hức, đây giống như là món quà trời rơi xuống cho Hứa Đống cục cưng vậy, cậu bé ôm chặt, nghĩ thầm chị đúng là thích mình giấu kẹo, hai lợi hại !

      Tiểu Hoa nhìn em trai cười ngây ngô, bật cười tiếng.

      Thẩm Hi Tri tan học về sớm bắt gặp màn này.

      hai!” Hứa Đống gọi Thẩm Hi Tri, Tiểu Hoa nghe thấy quay đầu lại, cũng nhanh chóng quay , mở cửa vào nhà.

      Hứa Đống cục cưng ôm cặp sách chị như ôm vật báu, đưa cho Thẩm Hi Tri xem, nhận được mắt khinh bỉ và tiếng hừ của hai.

      Hứa Đống cục cưng nghĩ: Ừm, nhất định là hai hâm mộ mình được cầm cặp sách của chị, chị thương mình mà.

      ***

      Sau hôm đó Hứa Đống cục cưng lại được nằm ườn giường chị , mỗi tối trước khi ngủ cũng được nghe chị hát ru, hai đứa bé ra vào đều dính như hình với bóng, mấy người rảnh rỗi nhiều chuyện trong khu chung cư lại có thêm đề tài mới, phần lớn đều Tiểu Hoa “Mệnh khổ.”

      Vì Tiểu Hoa cắt tóc nên Trần Ái Lệ cảm thấy mất mặt, xuống dưới lầu đánh bài nữa. Liên Thanh lần nữa gom đủ bàn mạt chược, vừa xào bài vừa tám chuyện: “Mấy chưa biết đâu, dạo này lầu chẳng bình yên chút nào.”

      “Sao thế? Lại đánh trẻ con nữa à?”

      phải, trước đây cứ tưởng mẹ ruột còn được, chứ giờ biết là mẹ ghẻ rồi ai đứng yên cho ta đánh nữa! Trần Ái Lệ là kẻ sĩ diện, năm đó đón con bé lên đây cứ kéo chị mua quần áo cặp sách cho con bé, ta sợ người khác ta đối xử tệ với con, mấy chuyện này ai chả biết chứ? Bây giờ dán cái bảng mẹ ghẻ to đùng sau lưng, ta chẳng dám đánh nữa, sợ người ta lòng dạ độc ác.” Liên Thanh cầm quân bài tiếp: “Nếu là chị chị cũng thổi gió bên tai, cho vui chút.”

      “Ai da, chị !”

      Liên Thanh nghiêng người về trước, : “Gần đây Bình An gọi ta là dì.”

      Bốn người, cả ông chủ tiệm cắt tóc cũng dừng lại, mẹ Cung Lượng tặc lưỡi: “Làm mẹ nhiều năm giờ xuống chức thành dì, cười chết mất thôi, thảo nào dám mò mặt xuống đây đánh bài.”

      “Phải là Bình An cũng ghê gớm.” Ông chủ tiệm cắt tóc , mọi người cùng nhớ lại ngày hôm đó, bé 12 tuổi ngồi xuống muốn cắt tóc, mái tóc dài hôm sau trở thành đầu nấm, tự mình cắt!

      Liên Thanh còn thấy chuyện chưa đủ loạn, đánh quân bài: “Cứ chờ xem, sau này còn nhiều chuyện hơn cho coi.”

      Quả nhiên, hôm sau Trần Ái Lệ mua đồ ăn bị người ta chỉ trỏ, tối chờ Hứa Kiến Quốc làm về mách: “Nó cứ gọi em là dì là sao? Em là người ngoài hả? Mấy năm nay em cho nó ăn cho nó mặc, bây giờ nó gọi em là dì em còn mặt mũi nào nữa chứ! Em chẳng cần đứa con như nó, nhưng mọi người trong chung cư đều cười vào mặt em đấy, Hứa Kiến Quốc thấy mất mặt à!”

      Hứa Kiến Quốc gần đây cũng gặp nhiều chuyện bực mình, trong công ty có người lời ra tiếng vào móc ông ta, còn nghe giám đốc Thẩm nhà đối diện làm ăn buôn bán gì đó kiếm được nhiều tiền, bao nhiêu khó chịu chồng chất, và Tiểu Hoa dọn bàn ăn bên cạnh trở thành nơi trút giận.

      Tiểu Hoa tay cầm khăn lau tay cầm chén cơm của em trai bị xách đến trước mặt Trần Ái Lệ, Hứa Kiến Quốc : “Gọi mẹ.”

      Ngày đầu tiên tới đây cũng được nghe câu này, khi ấy ba : “Đây là mẹ con, mau gọi mẹ.”

      Mắt Tiểu Hoa đỏ lên, ngẩng đầu nhìn Trần Ái Lệ, gọi: “Dì.”

      Quật cường như con trâu .

      Mặt Trần Ái Lệ đỏ lên, Hứa Kiến Quốc vung tay, Hứa Đống cục cưng ngồi trong phòng vẽ tranh, nghe thấy tiếng động chạy đến, hỏi chị: “Chị ơi cục cưng vẽ đẹp ?”

      Đó là bức tranh gia đình, cục cưng mặc quần yếm màu xanh, chị mặc váy đỏ, mẹ tóc quăn, còn ba lái chiếc xe hơi .

      Tiểu Hoa quay mặt nhìn, Trần Ái Lệ xé bức tranh của Hứa Đống, : “Sau này được vẽ cái thứ này nữa!”

      Hứa Đống òa tiếng khóc lên, khóc vô cùng thương tâm, đó là bức tranh ngày mai cậu bé phải mang đến nhà trẻ!

      “Hu hu hu, ghét mẹ, ghét mẹ!”

      Trần Ái Lệ đau lòng ôm Hứa Đống dỗ dành, lại trợn mắt trừng Tiểu Hoa. Hứa Đống khóc đến tê tâm liệt phế, giơ tay đòi chị bế, Trần Ái Lệ chịu, Hứa Đống giãy dụa trong lòng mẹ, đầu đầy mồ hôi. Trần Ái Lệ giơ tay lau trán, hốt hoảng: “Sao lại nóng vậy!”

      Hứa Đống đẩy tay mẹ ra: “Muốn chị, muốn chị.”

      Trần Ái Lệ tức điên nhưng nỡ mắng con mình, đành nhìn Hứa Kiến Quốc, Hứa Kiến Quốc nhéo tai Tiểu Hoa: “Hôm nay mày mà gọi tao đuổi mày ra ngoài!”

      Vành tai Tiểu Hoa đỏ đến chảy máu, sưng lên, : “Dù đuổi con con cũng gọi bà ta là dì, bà ta phải mẹ con.”

      Hứa Kiến Quốc chỉ ra cửa rống lên: “Mày cút cho tao!”

      Tiểu Hoa để khăn lau bàn với chén cơm xuống, đeo cặp ra ngoài. Hứa Đống nhìn thấy chị lại khóc to hơn nữa, thở ra hơi đẩy mẹ ra, cho mẹ chạm vào cậu bé. Hứa Kiến Quốc khỏe hơn, tay ôm Hứa Đống tay nhét nhiệt kế vào dưới nách cậu. Tiểu Hoa đứng ngoài cửa nhà họ Hứa nhìn tia chớp lóe qua bầu trời, nghe tiếng khóc của em trai dần , ôm cặp sách ngồi bậc thang. Ầm ầm, tiếng sấm vang lên, lát sau mưa rơi xuống, khí cũng lạnh hơn.

      ***

      Đèn hành lang tắt ngóm, lầu ba tối như bưng, bỗng nhiên cửa nhà đối diện hé ra tia sáng, có người ra rồi đóng cửa lại. Lờ mờ có thể thấy người kia tựa vào tường, lẳng lặng nhìn Tiểu Hoa ngồi ôm cặp sách đối diện. Tiểu Hoa cúi đầu, người muốn gặp nhất bây giờ chính là .

      Trong bóng đêm có chấm đỏ sáng lên, khí ngập mùi khói thuốc, Tiểu Hoa sững sờ, biết phải làm sao. Là Thẩm Hi Tri ư? Là Thẩm Hi Tri lúc nào cũng sạch nghiêm túc ư?

      học hút thuốc từ bao giờ? Tạo sao phải hút thuốc? Tim Tiểu Hoa đập thình thịch, chợt thấy ngày càng cách xa , xa đến lạ.

      Đèn hành lang chợt sáng lên, ánh sáng bất ngờ xuất làm Tiểu Hoa hoa mắt, nheo mắt lại, thấy Thẩm Hi Tri biết khi nào đứng cạnh . Hai người nhìn nhau giây rồi vội vã tránh ánh mắt đối phương. Hứa Đống trong phòng vẫn còn khóc, lúc này gọi chị nữa, mà : “Cục cưng khó chịu.”

      Thẩm Hi Tri mở miệng trước hỏi: “Em trai sao vậy?”

      Tiểu Hoa : “Bị bệnh .”

      bao lâu bọn họ chưa chuyện? Bây giờ tự nhiên , cảm thấy lạ.

      Khi Thẩm Hi Tri hút thuốc xong, đèn cũng tắt, cuộc chuyện kết thúc như vậy. Đêm nay trời lạnh quá. Tiểu Hoa lấy sách trong cặp ra, mặc dù nhìn , nhưng tìm chuyện gì đó làm còn tốt hơn. Thẩm Hi Tri đứng cạnh công tắc, giơ tay bật đèn. Tiểu Hoa ngẩng đầu lên, mà chăm chú đọc sách.

      Bóng đèn trước khi tắt yếu , mỗi khi yếu có người giơ tay nhấn cái, đêm nay đèn hành lang hề tắt. Tiểu Hoa lật sách, mái tóc cây nấm ngắn ngủn nên từng lọn tóc lộn xộn cứ che vướng mắt, tiện tay vén tóc lên, quên mất lỗ tai của mình. Ánh mắt Thẩm Hi Tri thỉnh thoảng lướt qua nhìn thấy vành tai nhắn của , dưới ánh đèn sáng từng tia máu bầm.

      Vận mệnh cứ thế xoay vòng, đêm nay lại bị đánh, mà cũng có chuyện phiền lòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :