1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bình An của anh - Tích Hòa ( Hoàn - 54c - Ebook )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Ghét nơi này

      Ngày đầu tiên học vết bỏng vai còn chưa lành, Hứa Kiến Quốc công tác từ hôm trước, vì thế việc đưa Tiểu Hoa học rơi vào tay Trần Ái Lệ. Trần Ái Lệ chơi mạt chược cả đêm, đến sáng mới về nhà, vừa mở cửa thấy Tiểu Hoa đeo cặp sách đứng đợi. Vừa lúc cửa nhà đối diện mở ra, cậu bé cũng đeo cặp sách đứng đó.

      Năm nay cậu lên lớp hai, trường học gần nhà nên cậu ba để cậu tự . Ba đồng ý, còn khen cậu là nam tử hán.

      “Hi Tri!” Trần Ái Lệ gọi cậu, cười hỏi: “ có chút việc được, để em học chung với cháu có được ?”

      rồi nhét vào tay cậu tờ tiền: “Hai đứa xuống dưới lầu ăn mì nha.”

      Cậu bé nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa phụng phịu: “Con muốn.”

      Trần Ái Lệ chẳng cần biết có muốn hay , đẩy Tiểu Hoa ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

      Hai đứa bé mắt lớn trừng mắt , cuối cùng cậu bé xuống lầu trước. Tiểu Hoa đành lẽo đẽo theo sau, vì nhớ đường đến trường. Sắp được học rồi, chợt thấy xúc động, còn nhớ năm trước ở nhà nội, cậu bé đoán đúng hết trò chơi trong TV. Nếu được học, cũng giỏi như vậy thôi.

      Cậu bé dừng lại trước quán ông Trần, nhìn , hỏi: “Có muốn ăn mì ?”

      Mùi thơm từ trong quán bay ra, bụng Tiểu Hoa ùng ục kêu tiếng, nhưng bé lắc đầu: “ muốn.”

      Cậu bé thẳng qua tiệm mì, ra khỏi khu chung cư. Hai đứa trẻ trước sau đến trường, cậu bé gặp bạn cùng lớp, bạn học hỏi cậu: “Ai vậy? Bẩn kinh, quen cậu à?”

      Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn cậu bé, nhớ trước đây cậu còn nghịch nước cùng mình mà.

      , quen.” Cậu bé phủ nhận.

      Tiểu Hoa được phân đến lớp 1A, học đối với chuyện vô cùng mới mẻ, mất cả ngày mới làm quen được, bạn cùng bàn hỏi : “Sao cậu chải đầu?”

      Tiểu Hoa sờ tóc mình, cười : “Quên mất.”

      Trước đây nội bảo chải đầu.

      “Vậy sao cậu rửa mặt?”

      Tiểu Hoa vẫn cười: “Quên mất.”

      Trước đây nội cũng bảo rửa mặt.

      Bạn cùng bàn nhìn tay Tiểu Hoa, lặng lẽ xích ra xa chút, chỉ chỉ ngón tay bé hỏi: “Sao lại bẩn thế?”

      Tiểu Hoa cúi đầu nhìn, trong móng có giắt bùn đen, do vừa nãy ngắt cỏ bên đường làm bẩn. bé lúng túng.

      Nhưng dù thế nào ngày học đầu tiên cũng trôi qua, và các bạn mặc đồng phục giống nhau lao ra khỏi lớp.

      đường về nhà cũng trước sau, dù hẹn nhưng chỉ có đường về nhà như vầy thôi, thể tránh được.

      ***

      Lúc lên lầu, cậu bé trước tự nhiên chạy nhanh, hô lên: “Mẹ!”

      Tiểu Hoa ngửa đầu nhìn, thấy dì đứng bậc thang, cũng đẹp giống mẹ vậy, mái tóc dài. thấy cậu bé nhào vào lòng dì, còn dì ôm lấy cậu bé.

      Tiểu Hoa đứng ở đó, ngón tay gảy gảy quai cặp. Lương Nhu thả con trai xuống, vẫy tay với Tiểu Hoa: “Cháu là Tiểu Hoa phải ? Dì hay nghe Hi Tri nhắc về cháu đó.”

      Cậu bé nhíu mày kéo áo mẹ, Lương Nhu xoa đầu con trai, cười cười ngồi xuống cạnh Tiểu Hoa, : “Dì là mẹ của Hi Tri, chào cháu.”

      Tiểu Hoa nghĩ lát, gọi: “Dì.”

      “Ngoan lắm.” Lương Nhu nắm tay Tiểu Hoa.

      Đó là bàn tay vô cùng khác tay của nội, Tiểu Hoa ngơ ngác nhìn, Lương Nhu với : “Mấy hôm trước dì phải công tác nên ở nhà, Hi Tri gọi điện cho dì cháu giận , có phải ?”

      Tiểu Hoa nhìn cậu bé, cậu bé đỏ mặt, ngó lên trần nhà.

      Lương Nhu : “Hi Tri với dì là muốn ăn gà đâu, cũng thấy gà rất đáng , cháu đừng giận nữa nhé, hai đứa làm em tốt, có được ?”

      Cậu bé ngẩng đầu nhìn trần nhà lén liếc Tiểu Hoa, Tiểu Hoa lắc đầu: “Gà còn nữa.”

      còn nữa, muốn làm em tốt với cậu.

      bậc thang vang lên tiếng hừ khinh thường của cậu bé.

      Lương Nhu ngờ Tiểu Hoa lại cố chấp như vậy, nhưng bà cũng khuyên nữa, nắm tay lên lầu, : “Đến nhà dì chơi nhé? Tóc cháu rối tung hết cả rồi, để dì chải đầu cho cháu.”

      Tiểu Hoa khe khẽ gật đầu, nắm chặt tay dì.

      Cậu bé nắm bàn tay kia của Lương Nhu, với Tiểu Hoa: “Tao có mẹ!”

      Tiểu Hoa : “Em cũng có mẹ.”

      Cậu bé há miệng còn muốn thêm, lại bị Lương Nhu cắt ngang, Lương Nhu : “Cặp sách của Tiểu Hoa đẹp quá, mẹ mua cho cháu à?”

      Tiểu Hoa hạnh phúc gật đầu: “Mẹ cháu mua.”

      “Mẹ tốt với cháu quá.” Lương Nhu mở cửa dẫn Tiểu Hoa vào nhà.

      Bà lấy dây thun và lược ra, cần lược nhúng vào nước rồi chải đầu cho Tiểu Hoa, : “Nếu mẹ bận Tiểu Hoa tự chải đầu nhé, cháu là học sinh tiểu học rồi, là học sinh phải sạch gọn gàng, sau này còn được mang khăn quàng đỏ nữa, đẹp lắm.”

      Cậu bé ngồi phía xa lẩm bẩm: “Con cũng sắp được mang khăn quàng đỏ rồi!”

      Tiểu Hoa biết khăn quàng đỏ là cái gì, nhưng cũng muốn mang, cố gắng nhớ các bước chải đầu của dì.

      Lương Nhu lại lấy khăn ấm lau mặt cho Tiểu Hoa, rồi cắt móng tay cho , Tiểu Hoa rất vui vẻ, ngày mai bạn ngồi cùng bàn nhìn thấy chắc thích rồi.

      Ánh mắt cậu bé dời khỏi sách vở, nhìn thấy đứa bé đứng cạnh mẹ mình dường như hoàn toàn biến thành người khác, đây là lần đầu tiên cậu thấy Tiểu Hoa như vậy, hình như từ trước đến nay cậu chưa nhìn mặt ràng như thế, ra, rất dễ thương.

      Lương Nhu cười hỏi con trai: “Hi Tri, con thấy sao?”

      Cậu bé quay mặt : “Xấu muốn chết.”

      ***

      Tiểu Hoa vui vẻ về nhà, Trần Ái Lệ kéo bím tóc của , : “ đâu mà giờ mới về!”

      Tiểu Hoa giữ bím tóc, với mẹ: “Đến nhà dì đối diện.”

      “Làm cái gì?” Bà ta lại kéo tóc.

      Bím tóc của Tiểu Hoa rối tung, dây thun màu hồng dì cho cũng đứt. gãi đầu, cẩn thận gọi tiếng mẹ.

      Trần Ái Lệ nhíu mày: “Mẹ cái gì mà mẹ, mày biến khuất mắt cho rồi!”

      Tiểu Hoa biết mình làm sai điều gì.

      Hôm sau Tiểu Hoa dậy sớm, bồn rửa mặt trong phòng vệ sinh cao quá, vất vả lắm mới tìm được được cái ghế con. đứng lên ghế cẩn thận đánh răng rửa mặt, sau đó chải đầu. Tóc dày lại còn hơi xoăn, bàn tay bé phải tốn nhiều công sức mới chải được. Tiểu Hoa học theo dì Lương Nhu, cầm lược nhúng vào nước rồi chải tóc, lần đầu tiên vụng về nên mãi mới buộc được bím tóc sau đầu, gọn gàng lắm nhưng cũng đỡ hơn hôm qua nhiều. còn bôi thuốc bỏng, vì sợ bạn cùng bàn thích mùi thuốc.

      Mẹ vẫn ngủ, rón rén đóng cửa, bụng kêu òng ọc.

      Tiểu Hoa cười khanh khách, cảm thấy hơi thẹn thùng, vừa quay đầu lại thấy cậu bé cũng đứng ngoài cửa, nhìn từ xuống dưới. Tiểu Hoa há hốc mồm, cậu bé quay .

      Bọn họ trước sau học, cả đoạn đường Tiểu Hoa ngắt cỏ nữa, thỉnh thoảng giơ tay sờ tóc, để chắc rằng gió thổi rối tóc.

      ***

      Khai giảng được tháng, các bé lớp 1 chào đón bài kiểm tra đầu tiên trong đời. Tiểu Hoa biết nhiều chữ, vừa làm bài vừa ngủ gật. Khi có kết quả, Tiểu Hoa bị điểm thấp nhất.

      Sau đó họp phụ huynh.

      Hứa Kiến Quốc bị giáo giữ lại chuyện riêng, học sinh đứng cuối lớp rất đặc biệt, hi vọng phụ huynh ở nhà dạy dỗ nhiều hơn. Hứa Kiến Quốc sượng mặt, về nhà lôi Tiểu Hoa ra đánh trận. Tiểu Hoa khóc ầm lên.

      Trần Ái Lệ khinh khỉnh : “Đúng là mất mặt.”

      Hứa Kiến Quốc chỉ vào mũi Tiểu Hoa: “Mày còn đứng bét nữa tao đánh chết mày luôn!”

      Tiểu Hoa lau nước mắt, : “Con muốn nội.”

      Trần Ái Lệ với Hứa Kiến Quốc: “Thấy chưa, còn quen đấy! Chúng ta tốt với nó vậy mà nó còn nhớ thương cái quê nghèo rách mồng tơi đó.”

      ít thôi, lo nấu cơm !”

      Trần Ái Lệ hừ tiếng.

      Mặc dù bị đánh trận nhưng chuyện học hành của Tiểu Hoa cũng chẳng khá hơn là bao, ông chủ tiệm cắt tóc lầu dưới về quê thăm người thân, Trần Ái Lệ ngứa tay, ở nhà mở sòng bài, cả ngày đều là tiếng xáo mạt chược, làm tối nào Tiểu Hoa cũng mất ngủ, ban ngày lên lớp ngủ bù.

      Trò chơi đoán chữ trước đây thấy Thẩm Hi Tri chơi vui vẻ, mà thực tế lại chán vô cùng, Tiểu Hoa hối hận vì mình nối muốn học, mỗi ngày tập viết chẳng có gì thú vị, nhớ sông ở quê, nhớ con giun mập trong bờ ruộng, nhớ căn nhà của nội. Khi đó có thể đếm tới hai mươi, mà học tháng rồi, cũng chỉ biết đếm tới hai mươi.

      thích tên mới của mình, bảo mọi người gọi là Tiểu Hoa, nhưng ai cũng cười , ngốc. Dần dà, bạn bè giáo gọi , cũng trả lời, mọi người đều có quái đản.

      Trước khi thi giữa kì, mẹ của bạn ngồi cùng bàn Tiểu Hoa đến gặp chủ nhiệm, cầu đổi chỗ cho con , lí do là Tiểu Hoa quá bẩn. chủ nhiệm biết chuyện này, cũng từng Tiểu Hoa rồi, nhưng bé lúc nào cũng mặc đồng phục bẩn thỉu đến trường, áo trắng đều biến thành nâu đen, giày cũng vậy.

      giáo xếp chỗ ngồi lần nữa, lớp có sĩ số lẻ nên Tiểu Hoa được sắp ngồi ở bàn cuối cùng, chỉ ngồi mình.

      Tiểu Hoa lưu lạc đến bàn cuối có biệt danh, mấy đứa con trai nghịch ngợm trong lớp thích gọi là Tiểu Hoa bẩn.

      Kì lạ là, giống y biệt danh trước đây của .

      Nhưng Tiểu Hoa lại tủi thân vô cùng, nghe lời dì Lương Nhu chải đầu, nghịch bùn, tắm rửa mỗi ngày, nhưng mẹ khi nào giặt đồ cho cả, tự giặt lại sạch.

      bẩn .

      Tại sao con nít trong thành phố lại đáng ghét như vậy chứ? ghét ở đây!
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: kiện dằn mặt

      Chuyện Tiểu Hoa lúc nào cũng đứng bét lớp bị Trần Ái Lệ ‘khoe khoang’ bàn mạt chược, làm cả khu chung cư ai cũng biết con bé nhà quê lên phố biết thương ba thương mẹ, cả ngày chỉ chơi bời gây .

      Lúc ăn tối, Lương Nhu hỏi con trai: “Ở trường con có quan tâm Bình An ?”

      Thẩm Hi Tri cắn miếng cà rốt mà cậu thích ăn nhất, lắc đầu: “Ai thèm quan tâm nó chứ.”

      Lương Nhu gắp thức ăn cho con, : “Cục cưng, con giúp đỡ Bình An nhiều vào nhé, mẹ thấy con bé rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.”

      Thẩm Hi Tri đỏ mặt : “Con lớn rồi, đừng gọi ‘cục cưng’ nữa.”

      Dừng lát: “Nó ngoan ngoãn hiểu chuyện chỗ nào chứ?”

      Lương Nhu thở dài, giải thích ràng với con.

      Hôm sau, hai đứa bé lại chạm mặt trước cửa nhà, cậu bé lúc nào cũng sạch , ngay cả đế giày cũng trắng tinh như mới. Tiểu Hoa cúi đầu nhìn lại mình, gần đây học được chiêu, đó là mỗi khi tan học đều lén cầm cục phấn trắng chà lên giày, như thế giày của cũng thành màu trắng rồi. Nhưng mà quần áo của chẳng bao giờ sạch được.

      Trần Ái Lệ gọi với theo: “Bình An, tan học mày mua túi ô mai cho tao.”

      Tiểu Hoa đáp lại, rất nhiều lần rồi, tên phải là Bình An.

      Trần Ái Lệ giật tóc bé: “Có nghe hả?”

      Bím tóc Tiểu Hoa lập tức rối tung, gật đầu.

      “Quái đản!” Trần Ái Lệ chửi tiếng, đóng sầm cửa lại.

      Thời tiết dần chuyển lạnh, học sinh lại đổi sang mặc áo đồng phục dài tay, nhưng cũng có hôm trời đột nhiên nắng gắt, nóng còn hơn cả mùa hè nữa. Tiết học cuối cùng hôm nay là thể dục, các bạn xếp thành hàng ném bóng chày, tan học đám đeo cặp sách lưng ùa ra cổng trường như ong vỡ tổ. Hôm nay Tiểu Hoa trước còn cậu bé sau, nắng chói chang, cậu thấy rụt người lại, đầu đầy mồ hôi nhưng sống chết cũng chịu thả ống tay áo xuống.

      Cậu bé chợt nhớ đến rất lâu về trước, hồi nghịch nước bờ sông cùng , quần áo ướt nội mắng, nên cởi trần nhảy xuống.

      Về tới khu chung cư, Tiểu Hoa dừng ở quán tạp hóa mua ô mai, mẹ muốn ăn loại nào cả, lỡ mua sai lại bị mắng. Nhưng chưa ăn ô mai bao giờ, phải làm sao đây?

      nghĩ cậu chắc chắn biết, nên hỏi: “ biết loại nào ăn ngon ?”

      Cậu bé thèm để ý đến , hai người còn chưa giải quyết xong chuyện gà mẹ đâu!

      Tiểu Hoa nghe thấy đáp án, đành chọn túi ô mai đắt tiền nhất.

      Chắc sai đâu nhỉ?

      ***

      Mùa thu là mùa thích hợp để bồi bổ cơ thể, Lương Nhu hầm canh bổ cho con trai, chờ cậu tan học về uống, lúc mở cửa ra lại thấy Tiểu Hoa cũng đứng đó, bèn kéo vào nhà. Tiểu Hoa dám ở lại quá lâu, sợ mẹ nổi giận, Lương Nhu đành đưa chén canh để nguội cho con trai cho Tiểu Hoa uống trước. Tiểu Hoa uống, mũi đầy giọt mồ hôi. Lương Nhu cởi áo khoác đồng phục cho bé, cười : “Uống chậm chút, còn nhiều lắm.”

      Dì Lương Nhu êm tai quá, Tiểu Hoa mơ màng nghe, rồi ngượng ngùng cười: “Uống ngon quá.”

      Lương Nhu gì, Tiểu Hoa lúc này mới nhớ ra, để chén xuống phải về nhà.

      “Ừ, cháu về .” Lương Nhu giữ bé lại.

      Chờ cửa nhà đối diện đóng lại, cậu bé đứng bên cạnh bàn nhìn chén canh còn chưa kịp uống hết, bĩu môi.

      Lương Nhu xoa đầu con trai: “Cục cưng, con phải đối xử tốt với em nhé.”

      Tối hôm ấy cậu bé nghĩ lâu, sáng sớm hôm sau đứng đợi dưới lầu. Tiểu Hoa mở cửa ra thấy cậu, thở phào nhõm, nào ngờ xuống lầu lại bị cậu túm lại kéo ống tay áo xuống.

      “Làm cái gì vậy!” bé la lên.

      liên quan tới mày!” Cậu đáp.

      ***

      lâu sau Trần Ái Lệ lại bảo Tiểu Hoa mua ô mai cho bà ta, Tiểu Hoa vẫn chọn loại đắt tiền nhất, mẹ ăn ngon miệng, tâm tình vui vẻ vò rối tung cả đầu tóc .

      Sau đó cả khu chung cư đều biết vợ Hứa Kiến Quốc mang thai. Tiểu Hoa biết muộn hơn, nếu phải ba cho biết trong nhà sắp có em bé, vẫn còn tưởng chẳng qua mẹ thích ăn ô mai thôi.

      Tải truyện tại nghiepdµ.ñet

      Đối với em bé sắp chào đời, Tiểu Hoa cảm xúc của mình là gì. Nghe mẹ sau khi sinh em bé đánh bài nữa, chút mong chờ.

      học vẫn chẳng có ý nghĩa gì với , nhưng trong lớp gần đây có tin đồn, nghe có học sinh hư hỏng bị đuổi học, ngày nào cũng đứng trong con hẻm chờ ‘Dằn mặt’. Tiểu Hoa nằm bẹp xuống bàn, nghe các bạn nữ trong lớp sợ hãi ‘Dằn mặt’ kinh khủng lắm, còn đám học sinh hư buổi tối hay lẻn vào trường đập vỡ cửa kính.

      Tiểu Hoa nghiêng đầu nhìn, lớp học của cái cửa kính bị vỡ.

      Thứ sáu là ngày tổng vệ sinh của trường, trong lớp chia ra nửa quét sân trường còn nửa ở lại lau lớp. chủ nhiệm sửa lại cửa kính vỡ, gọi điện cho thợ kính rồi quay xuống lớp hỏi ai muốn dẫn đường cho bác thợ. Các bạn xúm lại quét phòng, chỉ có Tiểu Hoa đứng quét riêng góc, giáo nhìn khắp lớp, hỏi: Bình An, em được ?”

      ***

      Tiểu Hoa đặt chổi xuống rồi ra, đứng trước cổng trường chờ lúc lâu, chán nản: “Bác thợ sửa kính bao giờ mới đến đây?”

      Là đứa bé lớp 1 còn ngây thơ, sợ nếu quay về với giáo bị giáo trách phạt, vì thế Tiểu Hoa ra khỏi cổng trường, rẽ vào con hẻm tìm bác thợ sửa kính, nếu bác vẫn còn ở trong tiệm tốt quá, như thế có thể dẫn bác vào lớp sửa kính cửa rồi!

      Sau đó gặp cảnh ‘Dằn mặt’ trong truyền thuyết.

      Tiền lẻ Hứa Kiến Quốc cho ăn sáng bị bọn con trai cao lớn hơn rất nhiều moi ra, bọn chúng đẩy vào góc tối, đè lên tường gạch, nghiến răng: “Nếu mày mách với giáo viên tao giết mày!”

      Tiểu Hoa giơ tay giật lại: “Trả tiền cho tao!”

      thằng nhóc to con giật bím tóc , khuôn mặt non nớt lại lộ vẻ hung ác hợp tuổi, cảnh cáo: “Tuần sau bọn tao ở đây chờ mày, mày phải mang tiền cho bọn tao, nếu đánh chết mày.”

      Tiểu Hoa đẩy thằng nhóc kia ra được, giơ chân đá, kết quả lại bị đẩy cái, người đập vào đá, chảy máu. Bọn kia thấy chơi đủ rồi thả Tiểu Hoa ra, cười hơ hớ thẳng.

      Đầu Tiểu Hoa choáng váng, ngồi chồm hổm mặt đất lúc lâu mới đứng dậy được, bé vẫn theo kế hoạch ban đầu qua hẻm tìm bác thợ sửa kính, nhưng bác ấy có ở đây.

      bé lại quay về, hóa ra bác thợ tìm được phòng học rồi, thay cửa kính. Các bạn học đều chăm chú nhìn bác thợ thay kính, ai để ý tới vết thương trán cả.

      Hôm ấy tan học về, bạn Thẩm Hi Tri phát trán Tiểu Hoa chảy máu. Cậu hiểu, tại sao con nhóc Tiểu Hoa này lúc nào cũng làm mình bị thương vậy chứ?

      “Bị gì thế?” Cậu nhịn được, tò mò hỏi.

      Tiểu Hoa đáp.

      Về đến nhà Trần Ái Lệ hỏi, Tiểu Hoa cẩn thận bị ngã, bà ta để ý, sai Tiểu Hoa xuống lầu mua ô mai cho mình. Tiểu Hoa đứng im trước bàn, mãi tới khi Trần Ái Lệ liếc cái.

      Tiểu Hoa vô thức lùi ra xa chút, Trần Ái Lệ gì, lấy trong ngăn bàn mạt chược ra mấy đồng lẻ đưa cho Tiểu Hoa. Tiểu Hoa nhàng thở ra, cầm tiền chạy xuống lầu.

      Trần Ái Lệ với Liên Thanh lầu dưới: “Chị xem, chúng ta ngày xưa học lớp 1 làm gì có tiền tiêu vặt? Kiến Quốc thương nó, ngày nào cũng cho nhiều tiền, thế mà nó xỉa ra được đồng mua tí đồ ăn vặt cho em nữa, giờ thế, sau này chẳng nhờ vả gì nó được đâu.”

      ***

      Mặc dù Tiểu Hoa tuyệt đối đưa tiền cho bọn hư hỏng kia, nhưng suốt 1 tuần tiếp theo ăn sáng, để dành từng đồng. thể tại sao lại làm thế, đơn thuần chỉ muốn để dành tiền thôi.

      Suốt tuần đó, cậu bé nhà đối diện ăn mì ở tiệm ông Trần thường trông thấy Tiểu Hoa ngang qua tiệm, dừng chân lát rồi lại thẳng.

      Thứ sáu lại đến, tổng vệ sinh xong là được về nhà, Tiểu Hoa giấu tiền dưới đáy cặp sách, ra cổng trường.

      “Này con nhóc!” Sau lưng có người gọi.

      nhanh hơn, nhìn thấy Thẩm Hi Tri đằng trước.

      Nhanh lên, nhanh lên chút nữa là giữ được cặp sách cậu ta rồi.

      Nhưng lại bị người phía sau tóm lấy, thằng nhóc gằn bên tai : “Qua đây chúng ta chuyện nào.”

      Tiểu Hoa há miệng, thả tay xuống.

      Trước đây thấy Vương Tiểu Bàn rất đáng ghét, nhưng giờ muốn xin lỗi cậu ta, sai rồi.

      Tiểu Hoa lại bị kéo vào con hẻm tối tăm, vẫn là đám con trai hư hỏng lần trước, bọn chúng lục túi quần túi áo lượt nhưng thấy gì, vì thế quát lên: “Đưa cặp sách cho tao!”

      Tiểu Hoa dán chặt vào tường chịu tháo cặp xuống, bị bọn chúng kéo tóc. bé cũng đánh trả, húc đầu vào bụng thằng nhóc, xông qua kẽ hở chạy ra ngoài, mặc dù con nhưng sức lại .

      Có lẽ chưa gặp ai “Ngang tàng bạo ngược” như vậy, bọn nhóc kia ngẩn ra, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, bọn chúng bao vây lấy Tiểu Hoa, chuẩn bị cho trận.

      Lúc này trường học vắng người, xung quanh dần yên tĩnh. Đầu hẻm xuất đôi giày trắng tinh, chiếc cặp sách vừa nãy chưa kịp chạm vào từ từ đặt xuống đất, Tiểu Hoa nhìn qua kẽ hở thấy Thẩm Hi Tri cầm cục gạch, đập mạnh vào người tên nhóc to con nhất.

      tiếng đập nặng nề kèm theo tiếng hét đau đớn, đỉnh đầu Tiểu Hoa sáng lên, vì tất cả mọi người đều quay về phía Thẩm Hi Tri.

      “Ngu ngốc.” Cậu bé chửi tiếng, nhìn Tiểu Hoa còn nằm mặt đất, : “Chạy mau.”

      Giày Tiểu Hoa bị giẫm bẩn thỉu vô cùng, bẩn tới mức lấy phấn trắng bôi lên cũng chẳng có ích gì, quần áo cũng rách, tay có mấy vết máu bầm, nhìn kĩ có thể thấy vết sẹo cũ.

      Cậu bé quay mặt , nhìn Tiểu Hoa đáng thương nữa.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: hùng cứu mỹ nhân

      Lớn đánh thường chỉ có kết cục duy nhất, huống chi đối phương lại đông như vậy. Tiểu Hoa chạy lại nắm tay Thẩm Hi Tri, nghe thấy cậu nghiến răng: “Ngốc, biết gọi giáo à?”

      Tiểu Hoa sững sờ, biết còn có thể làm vậy. Nhưng kịp nữa rồi, buông tay Thẩm Hi Tri, thầm nghĩ, em giận nữa rồi, em muốn làm em tốt với .

      Đá đánh đẩy đạp cắn, Tiểu Hoa dùng hết mọi chiêu biết, cậu bé lại càng có kinh nghiệm đánh nhau, đành học theo Tiểu Hoa đá đánh đẩy đạp cắn. Có thằng nhóc cầm cặp sách đầu hẻm lên, với đồng bọn: “Trong này chắc chắn có tiền.”

      Tiểu Hoa buông lỏng cánh tay Thẩm Hi Tri, chạy giành lại cặp sách, Thẩm Hi Tri lạc đàn bị đánh cái, thằng nhóc lúc nãy bị Thẩm Hi Tri đập cầm cục gạch lên, định đập vào đầu Tiểu Hoa. Tiểu Hoa quay lưng về phía nó nên thấy, Thẩm Hi Tri nhào lên đẩy mạnh thằng nhóc kia, cả hai ngã đất. Cánh tay cậu đập trúng cục gạch, lúc đứng dậy phát tay mình cử động được.

      Bảo vệ nghe thấy tiếng động chạy đến, đám nhóc hư hỏng vừa rồi còn hùng hổ lập tức bỏ chạy. Tiểu Hoa ôm cặp sách của Thẩm Hi Tri, chạy lại hỏi cậu: “Có sao ?”

      Mặt cậu bé trắng bệch, nhưng lại : “ sao.”

      Bảo vệ dẫn hai đứa trẻ đến văn phòng trường, lát sau chủ nhiệm lớp Tiểu Hoa đến. Chủ nhiệm biết nguyên nhân chuyện này bắt nguồn từ mình, hỏi Tiểu Hoa: “Bình An , sao em với ?”

      Tiểu Hoa mím môi im lặng.

      chủ nhiệm thở dài, đây là đứa trẻ đặc biệt.

      Từ trường học về, mình Tiểu Hoa đeo hai cái cặp sách, lúc gần đến nhà, : “Đừng với ba mẹ có được ?”

      Cậu bé quay lại, nhìn thấy vẻ sợ hãi do dự của Tiểu Hoa. Cậu gì, tay giành lấy cặp sách của mình.

      Tiểu Hoa đứng im dám đuổi theo, cũng dám về nhà.

      Tối hôm đó Lương Nhu phát bất thường, vì con trai nhấc tay ăn cơm được.

      “Có chuyện gì thế?” Bà hỏi.

      Cậu bé đổi qua cầm muỗng bằng tay trái, : “Con thích như vậy.”

      Lương Nhu động vào tay phải của con cái, lập tức thấy khuôn mặt nhắn của cậu nhăn lại.

      Cậu bé đành phải : “Con cẩn thận bị ngã.”

      Cánh tay cậu nổi vệt xanh, sưng lên, Lương Nhu dẫn con đến nhà thuốc, bác sĩ ở đó lắc đầu: “Có lẽ bị gãy xương, đến bệnh viện .”

      Cậu bé ngẩn ra, ngờ lại nghiêm trọng như thế.

      Lương Nhu lập tức gọi điện bảo Thẩm Trung Nghĩa về nhà đưa con bệnh viện. Thẩm Trung Nghĩa cùng Hứa Kiến Quốc chiêu đãi đại biểu trong tỉnh tới, hay tin liền để Hứa Kiến Quốc đón khách, vội vàng . Đến khuya Hứa Kiến Quốc về nhà với Trần Ái Lệ: “Giám đốc Thẩm rất coi trọng , em chờ xem, sắp thăng chức rồi.”

      Trần Ái Lệ sờ cái bụng hơi gồ lên, : “Đó là may mắn từ con trai đấy.”

      Hứa Kiến Quốc cười: “Đúng đúng đúng, đúng là con trai ngoan của .”

      Sau đó mới nhớ: “Bình An đâu?”

      biết nữa.” Trần Ái Lệ trở mình tiếp tục ngủ.

      Hứa Kiến Quốc nghĩ lát, ra xem lại phát Bình An về nhà, giường ngủ của trống trơn. đêm này nhà họ Thẩm và nhà họ Hứa đều yên ổn, con trai bị ngã ở trường, hôm sau Thẩm Trung Nghĩa đến trường hỏi mới biết con trai ông gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, còn Hứa Kiến Quốc tìm thấy Tiểu Hoa trong góc khu chung cư.

      Tiểu Hoa bị tìm thấy khóc ầm lên, ôm chân ba ấm ức khổ sở, biết mình làm sai chuyện gì, lại cảm giác mọi chuyện vượt quá tầm khống chế của .

      ***

      Hứa Kiến Quốc xách Tiểu Hoa đến phòng bệnh là lúc Thẩm Hi Tri uống canh xương mẹ nấu, cánh tay bó bột treo lên. Tiểu Hoa đơ ra, biết tại sao Thẩm Hi Tri lại nằm trong bệnh viện, hôm qua về nhà cậu vẫn còn khỏe mạnh mà? cũng hiểu tại sao ba mình lại tức giận đến thế, đâu có đánh gãy tay cậu ta đâu!

      Nhưng ai cho Tiểu Hoa biết, Hứa Kiến Quốc vung tay tát Tiểu Hoa cái, tiếng chát chúa vang lên, Tiểu Hoa choáng váng ngã xuống đất. (Nhớ cái tát này nhé, nó ảnh hưởng đến cả đời nữ chính đó – Tiểu Sên)

      Hứa Kiến Quốc còn muốn đánh tiếp nhưng bị Lương Nhu ngăn lại, Lương Nhu : “Chuyện này trách trẻ con được, đừng đánh con bé.”

      Hứa Kiến Quốc tức giận: “Có đánh chết nó cũng quá đáng! Đồ mất nết, tao cho mày học chứ phải cho mày đánh nhau! Giám đốc Thẩm, chuyện này là lỗi của em, biết cách dạy con, mọi chi phí chữa bệnh của Hi Tri để em thanh toán, em xin lỗi, em, em biết phải thế nào…”

      Thẩm Trung Nghĩa khoát tay: “Kiến Quốc cậu lời này khách sáo quá, con tôi dũng cảm như thế, tôi hãnh diện còn chưa đủ nữa là, cậu đừng trách con bé. Trường học bắt được mấy đứa hư hỏng kia rồi, tiền thuốc men tôi lấy từ ba mẹ bọn nó. Cậu xem Bình An có bị thương , tính sổ với bọn họ lần luôn.”

      “Nó! cần để ý tới nó!” Hứa Kiến Quốc đẩy mạnh Tiểu Hoa đến bên giường: “Mau xin lỗi Hi Tri! có Hi Tri người phải nằm đây là mày có biết ! Hi Tri là ân nhân cả đời của mày, nhớ kỹ cho tao!”

      Ồn ào quá… Tiểu Hoa cúi đầu, thấy nền nhà nghiêng ngả, nghe môi người gì, chỉ lờ mờ cảm thấy ba tức giận, còn… Xin lỗi…

      xoay ngón tay, : “Xin lỗi.”

      cúi đầu Thẩm Hi Tri vẫn có thể thấy gò má sưng đỏ của . Cậu quay mặt , : “Tao ghét mày.”

      “Hi Tri, được như vậy.” Lương Nhu .

      Hứa Kiến Quốc cướp lời: “Đúng vậy, ai thích mày đâu! Mày phải nhớ kĩ hôm nay cho tao, sau này còn hư hỏng tao tống mày về quê!”

      Về quê?

      Từng giọt nước mắt của Tiểu Hoa rơi xuống, la lên: “Con muốn tìm nội, con muốn ở đây, con muốn tìm nội!”

      Nội nội nội! Cậu bé giường bật dậy, cánh tay lập tức đau nhức, cậu hét lên: “Nội mày chết rồi nội mày chết rồi!”

      Chết?

      Tiểu Hoa gào lên: “ được bậy! được phép vậy!”

      “Mày câm miệng cho tao!” Chát! Hứa Kiến Quốc lại vung tay, cái tát này quá nhanh, Thẩm Trung Nghĩa đứng cạnh cũng ngăn kịp.

      Phòng bệnh cuối cùng cũng yên tĩnh.

      Lương Nhu bịt miệng con lại, xin lỗi với Hứa Kiến Quốc: “Trẻ con hiểu chuyện…”

      Hứa Kiến Quốc xách Tiểu Hoa ném ra cửa: “Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ! Làm ảnh hưởng Hi Tri nghỉ ngơi! Giám đốc Thẩm, em mang nó về trước… xin lỗi… là…”

      Rời khỏi phòng bệnh Hứa Kiến Quốc đỡ , cũng kéo dậy, Tiểu Hoa giống miếng giẻ rách đứng lên, bệnh viện đông người quá, dám chậm chạp, sát sau ba.

      Chỉ là… ồn ào quá…

      ***

      Bọn họ rồi Lương Nhu trách con trai: “Con nên như vậy.”

      Cậu bé đau tay nên tính tình cũng khó chịu theo: “Nó hại con phải tiêm thuốc, hại con được học, con ghét nó! Mẹ, nếu phải nghe lời mẹ con cũng chẳng tốt với nó làm gì!”

      Lương Nhu thở dài, quay đầu hỏi Thẩm Trung Nghĩa: “ phải có chuyện gì chứ?”

      Thẩm Trung Nghĩa : “Gần đây cơ quan đề bạt thăng chức, Kiến Quốc sợ vì chuyện này mà đắc tội .”

      “Vậy …”

      “Ban đầu cũng định rồi, nhưng cậu em vợ phó giám đốc Lưu có bằng tốt nghiệp đại học, chuyện này cần xem xét thêm.”

      Ngày Thẩm Hi Tri học lại, 6 giờ sáng Tiểu Hoa bị Hứa Kiến Quốc đẩy ra khỏi nhà, đứng ngoài cửa buồn ngủ mơ màng, cuối cùng lấy cặp sách đặt dưới mông ngủ gật. Mãi mới chờ được Thẩm Hi Tri ra, vội lau nước miếng, đứng lên chào: “Dì Lương Nhu.”

      Lương Nhu đứng sau nhàng đẩy con trai, cười với Tiểu Hoa: “Vậy làm phiền Bình An nhé.”

      Tiểu Hoa lắc đầu, đón lấy cặp sách của Thẩm Hi Tri.

      Cậu bé cau mày: “Con muốn với nó.”

      Lương Nhu ngồi xuống nhìn con trai: “Vậy phải sao đây? Mẹ còn phải chuẩn bị làm nữa, Hi Tri muốn mẹ làm trễ à?”

      Lương Nhu là kế toán của công ty, công việc bình thường bận rộn, cũng thường xuyên phải công tác nhiều nơi, mấy ngày nay phải kiểm kê lại tiền hàng trong công ty nên bà cần làm sớm. Cậu bé muốn làm mẹ khó xử, nhưng cũng muốn cùng Tiểu Hoa. Tiểu Hoa thấp thỏm đứng bên, sợ cậu đồng ý.

      Nếu làm tốt ba đánh , ba đánh còn đau hơn mẹ nhiều.

      “Tạm biệt mẹ.” Cậu bé nghĩ lâu mới đưa ra quyết định. Cậu trước, thèm nhìn Tiểu Hoa lấy cái.

      ***

      Chuyện học buổi sáng thuận lợi giải quyết xong, nhưng Tiểu Hoa chỉ có thế, sau khi tiết kết thúc, Thẩm Hi Tri ngạc nhiên thấy Tiểu Hoa đứng ngoài cửa lớp. Cậu vừa bị mấy đứa bạn trong lớp đặt biệt danh là giò Đông Pha, bây giờ tâm trạng vô cùng khó chịu, cau có hỏi: “Mày đứng đây làm gì?”

      Cậu đứng bên phải Tiểu Hoa, Tiểu Hoa ngẩng đầu im lặng nhìn cậu, cậu lại hỏi lần nữa, Tiểu Hoa : “Ba bảo em chăm sóc .”

      Thẩm Hi Tri sợ bạn học cười, với : “Mày đừng đến nữa.”

      Nhưng đến tiết sau cậu lại thấy đứng ngoài cửa.

      giáo hỏi: “ bé đứng ngoài cửa tìm ai vậy? Các em có biết ?”

      Mọi người nhìn ra ngoài, Tiểu Hoa dường như cũng cảm giác được, cúi đầu tránh né. Thẩm Hi Tri im lặng gì, cố gắng tập viết bằng tay trái.

      Hôm sau, Tiểu Hoa vẫn đứng ngoài như cũ, giáo đành ra hỏi: “Em tìm ai vậy?”

      Tiểu Hoa lắc đầu, chạy . Nhưng đến khi giáo quay vào phòng học, lại đứng ngoài cửa ló đầu vào.

      để ý tới ai, nhưng cứ đúng giờ lại xuất . Dần dà, cả khối lớp 2 đều tò mò bàn tán biết bé là ai. Vì trong lớp bàn tán về Tiểu Hoa quá nhiều, Thẩm Hi Tri cho Tiểu Hoa xách cặp cho mình nữa, cũng bảo phải cách xa mình 3m.

      Mỗi ngày Tiểu Hoa đành phải cách xa 3m theo Thẩm Hi Tri. Thứ hai chào cờ, phát Thẩm Hi Tri là đại diện học sinh đứng cạnh hiệu trưởng, hiệu trưởng tuyên dương bạn Thẩm Hi Tri lớp 2A, kể cho toàn trường nghe chuyện cậu hăng hái làm việc nghĩa.

      Hiệu trưởng xong, toàn trường vỗ tay nhiệt liệt.

      Ở thành phố cậu vẫn thế, vẫn đẹp như hình em bé dán cửa ngày tết, ba mẹ, thầy , bạn học đều quý cậu, cậu và rất khác biệt. Tiểu Hoa từ từ cúi đầu xuống, nhìn cậu bé tay bó bột đứng đài.

      Sau đó lâu, Thẩm Hi Tri được chọn làm học sinh ba tốt của thành phố, mà cùng lúc đó, danh sách thăng chức của cơ quan được đưa ra, Hứa Kiến Quốc được thăng chức.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Lúc nào cũng đến muộn

      Mà cùng lúc đó, danh sách thăng chức của cơ quan được đưa ra, Hứa Kiến Quốc được thăng chức.

      Bổi tối Thẩm Hi Tri nghe thấy ba mẹ chuyện này, sáng hôm sau ra khỏi nhà tỉ mỉ nhìn Tiểu Hoa, nhưng phát có gì khác thường cả. Tiểu Hoa chờ cậu xa mới dám theo, nhưng bước chân bé ngày càng chậm, dần dần đuổi kịp Thẩm Hi Tri. Cậu bé quay đầu lại thấy cách mình 3m, cậu nhìn phía xa, cuối cùng thấy bóng dáng ở ngã rẽ.

      Chân khập khiễng.

      Cậu bé hừ tiếng, quay đầu .

      Nhưng ngày này, Tiểu Hoa khập khiễng vẫn đúng 10p nghỉ giữa tiết xuất ở cửa lớp 2A, đến khi chuông học vang lên mới .

      Trong lớp dần xuất tin đồn về Tiểu Hoa, là con hư, lúc nào cũng bị giáo phạt đứng, trong lớp ai chơi cùng cả, bẩn, ngốc, từ quê lên.

      Thẩm Hi Tri dùng tay trái khó nhọc viết chữ, bỏ mất cuộc thi vở sạch chữ đẹp của trường làm cậu rất bực bội, lời bàn tán chỉ trỏ lọt vào tai cậu, đúng thế, đúng là vừa bẩn vừa ngốc, là đồ nhà quê.

      Buổi chiều có tiết nhạc, giáo bảo học sinh mang sách vở và kèn harmonica đến phòng học lầu 4, Thẩm Hi Tri trực nhật nên ở lại khóa cửa, cũng là học sinh cuối cùng ra khỏi lớp. Tiểu Hoa đứng ở cửa, thấy tay cậu cầm harmonica tiện, khẽ : “Để em giúp.”

      Cậu vé vung tay: “ cần!”

      Cái vung tay này làm kèn harmonica rơi xuống đất, Tiểu Hoa ngồi xuống nhặt, cậu quát: “Mày được đụng vào!”

      Tay Tiểu Hoa như bị điện giật co lại, : “Vậy em giúp khóa cửa.”

      Chuông vào học reo lên, nhưng vội về lớp, cúi đầu nghiên cứu ổ khóa. Khóa cửa xong rồi, đưa chìa khóa cho cậu bé. Thẩm Hi Tri cầm chìa khóa trước, lúc ngang qua lớp 1A nghe thấy giáo quát lên: “Hứa Bình An em lại đến muộn! Ra ngoài đứng cho !”

      Harmonica:

      Cross_Harp

      là đứa con hư,

      Lúc nào cũng bị giáo phạt đứng,

      Trong lớp ai chơi với cả,

      bẩn,

      ngốc,

      từ quê lên.

      Thẩm Hi Tri chợt dừng bước, quay đầu lại, thấy Tiểu Hoa đứng ngoài cửa lớp, ngẩn ngơ.

      Vì trời đột ngột trở mưa, nên giáo nhạc cho nghỉ sớm để chạy về nhà thu chăn mền. Tiết sau là hoạt động tự do, cậu và bạn học cùng nhau về lớp, khi qua lớp 1A Tiểu Hoa vẫn còn đứng bên ngoài, mưa to tạt vào làm giày ướt đẫm. Cậu nhớ nổi từ khi nào mà Tiểu Hoa chẳng còn lấy phấn bôi trắng giày nữa.

      Cậu thấy chủ nhiệm dẫn bé lên văn phòng, cậu nghe bạn cùng bàn trầm trồ: “Òa… sao nó sợ giáo gì hết vậy?”

      Trong văn phòng, giáo chủ nhiệm lớp Tiểu Hoa lại hỏi: “Sao lúc nào em cũng vào lớp trễ vậy?”

      Tiểu Hoa cúi đầu gì.

      “Hứa Bình An!” chủ nhiệm gọi tên .

      chẳng muốn nhắc mọi người đây phải là tên nữa, giày lạnh quá, ngón chân ở trong giày nhúc nhích, lại nghe thấy giáo lần này điểm thi của vẫn đứng cuối lớp.

      Được thả ra rồi, lại chạy đến lớp 2A. Nhìn qua cửa sổ thấy Thẩm Hi Tri ngồi ngay ngắn ghế, dùng tay trái viết chữ. Chờ chuông vào học vang lên, lại quay về lớp. Hai lớp học cách nhau khá xa, dù chạy nhanh chăng nữa vẫn vào muộn.

      Hôm nay chủ nhiệm dành ra tiết để sinh hoạt lớp, cả tiết trách mắng hay nêu tên ai hết, nhưng lời lại nghiêm khắc: “ biết trong lớp mình có số bạn coi thường những bạn học khác, các em tới đây để học chứ phải tới để mắng chửi hay bắt nạt người! Đợi sau này các em lớn lên, suy nghĩ lại thấy bây giờ mình rất ngu ngốc! Các em cùng đứng vạch xuất phát, có ai cao quý hơn ai cả, trẻ em thành phố cũng thông minh hơn trẻ em nông thôn đâu, học chung lớp phải giúp đỡ bảo vệ lẫn nhau, mong các em có thể xem lại bản thân. Ngày mai mỗi học sinh phải nộp bài viết về tiết sinh hoạt hôm nay, số chữ được ít hơn 500.”

      Tiểu Hoa ngồi bàn cuối lo lắng, phải viết thế nào mới đủ 500 chữ đây?

      ***

      Đối mặt với bài viết đủ 500 chữ của Tiểu Hoa, chủ nhiệm biết phải gì nữa, đành cầm bút đỏ phê vào ba chữ: Cố gắng lên.

      Tay của Thẩm Hi Tri chờ 3 tháng mới tháo thạch cao được, Tiểu Hoa gió mặc gió, mưa mặc mưa vẫn ngồi xổm như cây nấm trước cửa lớp 2A. Bây giờ chữ viết bằng tay trái của bạn Thẩm Hi Tri dần đẹp lên, đắc ý đưa cho bạn cùng bàn xem, bạn cùng bàn lại liếc ra cửa, với cậu: “Vừa rồi mấy bạn nữ giật tóc con ngốc ngoài cửa, thấy đầu nó đầy gàu, trời đất, buồn nôn quá.”

      Thẩm Hi Tri gượng cười lấy vở về, nhìn ra ngoài cửa, đầu tóc Tiểu Hoa rối tung, tay cầm sợi dây thun đứt. Các bạn nữ trong lớp oang oang con ngồi ngoài lớp bẩn tới cỡ nào, bạn cùng bàn đứng dậy: “Tớ cũng muốn ra xem! Hi Tri, cậu có ?”

      Cậu bé rũ mắt, cầm hộp bút máy của bạn cùng bàn ném xuống đất.

      “Cậu làm gì vậy!” Bạn cùng bàn vội nhặt hộp bút máy quý lên, đẩy cậu cái.

      Cậu gì, đứng dậy ra ngoài, : “ theo!”

      Tiểu Hoa nghĩ hồi lâu mới nhận ra lời này là với . lẽo đẽo chạy theo, để lại đám học sinh lớp 2A ngơ ngác: “Thẩm Hi Tri làm sao vậy? Vừa nãy cậu ấy chuyện với ai thế? Sao cậu ấy lại biết con ngốc kia?”

      Bạn ngồi cùng bàn tức đến mặt đỏ bừng: “Tớ chơi với cậu ta nữa!”

      Trong góc khuất, tay cậu nắm tóc Tiểu Hoa: “Bẩn chỗ nào, bọn nó cười mày mà mày tức à?”

      Tiểu Hoa trừng mắt nhìn, nghiêng đầu.

      “Tao hỏi mày đấy, mày tức à!”

      Tiểu Hoa gật đầu rồi lại lắc đầu: “Lúc đầu có tức, nhưng sau tức nữa, tức giận chẳng có tác dụng gì.”

      Sau đó ngẩng đầu nhìn cậu bé cái: “Cũng, cũng đừng tức nhé.”

      “Tao tức!” Cậu bé đỏ mặt: “Mày phải đánh bọn nó, đánh thắng rồi bọn nó dám mày nữa!”

      Nhưng lúc này Tiểu Hoa lại kiên quyết lắc đầu: “ đánh nhau.”

      nhìn cậu: “Thẩm Hi Tri, nội đánh nhau tốt.”

      Thẩm Hi Tri, đây là lần đầu tiên gọi tên cậu.

      Cậu bé tự dưng biết phải gì nữa, chỉ lặp lại câu: “Phải đánh bọn nó, đánh thắng rồi bọn nó dám mày nữa!”

      Cậu cảm thấy Tiểu Hoa bây giờ phải là Tiểu Hoa, Tiểu Hoa phải là người khác mới đúng.

      Rengggggggg!

      Chuông vào học vang lên, Tiểu Hoa chỉ phòng học: “, học.”

      ***

      Dù có thế nào, Tiểu Hoa vẫn còn là bé Tiểu Hoa ngồi lên bụng Vương Tiểu Bàn đánh nhau nữa. Bạn Thẩm Hi Tri lại bắt đầu tức giận, nhưng lúc này phải tức vì Tiểu Hoa làm cậu bị gãy tay, mà tức vì ngốc để cho người khác bắt nạt. Nhưng dù có tức cũng thể cho biết, chỉ có thể giấu trong lòng, làm mỗi lần nhìn thấy cậu lại bực mình.

      Học kì nhanh chóng trôi qua, đợt nghỉ đông mà đám học sinh mong chờ từ lâu cũng đến. Đây là cái tết đầu tiên Tiểu Hoa đón ở thành phố. Cái tết đó cũng khắc sâu vào kí ức Tiểu Hoa, vì giáp tết Trần Ái Lệ sai lau dọn chùi rửa nhà, sai giặt rèm cửa, thế nên cuối cùng cũng biết cách giặt sạch đồng phục của mình.

      Mà trong lúc làm viêc, Trần Ái Lệ có nhiệm vụ đỡ eo ngồi hoặc đứng, miệng ngừng ăn.

      Trước giao thừa ngày, Tiểu Hoa xuống lầu mua đồ, chạm mặt Thẩm Hi Tri mua nước tương. Hai người trước sau vào tiệm tạp hóa, lại trước sau ra. Trước khi lên lầu, Thẩm Hi Tri lại chủ động hỏi : “Mày muốn có em trai hay em ?”

      Tiểu Hoa chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhìn cậu, biết chọn cái nào.

      Vấn đề này gần đây thường xuyên xuất bàn cơm nhà họ Thẩm, Thẩm Hi Tri cũng mê mang. Em trai? Em ? Tại sao chứ? Có mình cậu thôi được sao?

      Tiểu Hoa sợ trả lời cậu tức giận, đành đại: “Em .”

      Cậu bé bịch bịch lên lầu, lúc gần đến nhà quay đầu lại với : “Nhớ cho kỹ, phải là thích em trai!”

      Tiểu Hoa: “Tại sao?”

      Cậu bé để ý đến .

      Bữa cơm giao thừa nhiều đồ ăn vô cùng, Hứa Kiến Quốc cầm chén rượu với Trần Ái Lệ: “Em vất vả rồi, mong con bình an khỏe mạnh.”

      Lúc Trần Ái Lệ chơi mạt chược nghe người ta trẻ con có thể nhìn thấy, nên quay qua hỏi Tiểu Hoa: “Bình An, mày xem trong bụng tao là em trai hay em ?”

      Tiểu Hoa há miệng, nhớ lời của cậu bé nhà đối diện hôm qua, khẽ : “Em trai.”

      hồi hộp nhìn tay Trần Ái Lệ, nhưng bà ta đánh , mà cười. Tiểu Hoa yên tâm, cười nịnh nọt nhìn mẹ. Hứa Kiến Quốc nghe thế vui vẻ, tối hôm đó cho Tiểu Hoa bao lì xì.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: kiện lưu ban

      Qua năm mới, ngày trước khi học lại, tay Thẩm Hi Tri được tháo thạch cao. Hôm sau Tiểu Hoa học nhìn chằm chằm tay cậu lúc lâu, Thẩm Hi Tri : “Sau này được đến lớp tao nữa.”

      Tiểu Hoa gật đầu.

      Cậu bé mím môi, hừ tiếng rồi .

      Suốt tuần sau thấy Tiểu Hoa đến lớp 2A nữa, mấy đứa trẻ trong lớp lại bàn tán: “Sao con ngốc kia đến nữa nhỉ?”

      Thẩm Hi Tri ngồi vẽ bản đồ với bạn cùng bàn, gì.

      Mà các giáo viên lớp 1 cũng thấy khó hiểu, tại sao bạn Hứa Bình An lại trễ nữa?

      Thời gian thấm thoắt trôi, đồ mặc người ngày càng mỏng , bụng của mẹ cũng ngày lớn. Mùa hè tới, Tiểu Hoa nhận được tin làm choáng váng…

      Lưu ban!

      Thành tích trong đợt thi cuối kì này cũng là tiêu chuẩn để xét xem có lưu ban hay .

      Mà từ đầu năm tới giờ, luôn vững vàng giữ vị trí cuối lớp!

      “Tại sao phải lưu ban?” hôm sau khi tan học Tiểu Hoa hỏi Thẩm Hi Tri.

      Bọn họ rất ít khi chuyện với nhau, mặc dù nhà đối diện, nhưng khoảng cách giữa hai người lại vô cùng xa. Chung đường đến trường, nhưng đây là lần đầu tiên trong suốt nửa năm Tiểu Hoa chủ động hỏi cậu.

      Thẩm Hi Tri nghĩ lát: “ biết nữa.”

      Năm nào cậu cũng đứng đầu trường, làm sao biết lí do lưu ban chứ? Cậu chỉ biết đúng là có chuyện lưu ban thôi.

      Tiểu Hoa nhíu mày, lại lén hỏi cậu: “Nếu bị lưu ban có phải kinh khủng lắm ?”

      “Đương nhiên.” Cái này cậu biết, lưu ban là chuyện tốt chút nào.

      Chân mày Tiểu Hoa càng nhíu chặt hơn, phải muốn học, mà biết phải bắt đầu từ đâu, lên lớp giáo nhiều, về nhà hỏi mẹ, nhưng lúc nào mẹ cũng chỉ lo đánh bài.

      Tiểu Hoa mang đầy lo lắng bị chủ nhiệm gọi vào văn phòng, tan học rồi, đeo cặp sách đứng cạnh bàn, nghe giáo : “Lần kiểm tra tới phải cố gắng lên, nếu hiểu phải hỏi, em cứ thế này bị lưu ban đó.”

      Vì thế Tiểu Hoa hỏi giáo: “Lưu ban là gì ạ?”

      “Bị lưu ban em được lên lớp hai, phải học lớp thêm lần nữa, vì em theo kịp các bạn.”

      Tiểu Hoa sợ hãi, lại liếc thấy ngoài cửa có cặp sách màu xanh, đó là cặp của Thẩm Hi Tri.

      Ra khỏi văn phòng hỏi cậu: “Sao lại ở đây?”

      Tan học cậu thấy Tiểu Hoa đâu nên quay lại tìm . Vì sao lại tìm ? Cậu cũng biết nữa.

      Cậu hỏi: “Mày bị lưu ban à?”

      Tiểu Hoa lắc đầu: “Vẫn chưa.”

      “Nhưng cũng sắp rồi.” Cậu bé thẳng thừng .

      Tiểu Hoa đau khổ: “Em muốn lưu ban, ba mẹ đánh em mất.”

      “Mày đưa vở cho tao.” Cậu bé giơ tay ra.

      Tiểu Hoa lấy vở đưa cho cậu, mặt khẽ đỏ. Vì vở vẽ rất nhiều gà con. Dẫn đầu là gà mẹ, đám gà con theo sau, còn có rất nhiều trứng gà.

      Bạn Thẩm Hi Tri thở dài tiếng: “Mày hiểu chỗ nào?”

      Tiểu Hoa : “ hiểu nhiều chỗ lắm.”

      ***

      Đến tối ăn cơm, Thẩm Hi Tri với mẹ: “Tiểu Hoa ngốc , 13+14 nó trả lời bằng 37! Nó sắp bị lưu ban rồi, con thấy nó có ở lại năm nữa cũng tính sai như thế thôi.”

      Lương Nhu ít khi hỏi chuyện học hành của con, nghe thấy chuyện này cũng bất ngờ.

      Thẩm Hi Tri suy nghĩ lát: “Thôi để con dạy cho nó.”

      Lương Nhu ngờ con trai lại vậy, sững sờ mấy giây rồi cười: “Được.”

      Thế là bắt đầu từ hôm đó, Tiểu Hoa mỗi ngày tan học lại về nhà Thẩm Hi Tri học bài. lén bỏ cái lược vào cặp sách, trước khi tan học chải lại bím tóc lần. Nhưng Tiểu Hoa gặp dì Lương Nhu lần nào hết.

      Thẩm Hi Tri : “Mẹ tao rất bận, khi nào tao ngủ mẹ mới về.”

      Tiểu Hoa lần đầu tiên bước vào phòng cậu, ra trải giường màu lam, rèm cửa in hình máy bay, bàn học rất lớn, giá sách có rất nhiều quyển chưa từng thấy, còn có cái máy tính lớn, cái này từng thấy ở trường.

      Cậu bé : “Lấy sách vở ra , bắt đầu học thôi.”

      Đối với chuyện học thêm Trần Ái Lệ hài lòng nhưng Kiến Quốc lại rất vui vẻ, cho Tiểu Hoa tiền ăn vặt, : “Mua đồ ăn cho Hi Tri, biết chưa?”

      Tiểu Hoa cẩn thận cất tiền vào túi, : “Mua cho mẹ nữa.”

      Chocolate hình đồng tiền vàng 1 đồng cái, còn ô mai 5 đồng túi, Thẩm Hi Tri nhận được chocolate, : “Cám ơn.”

      Tiểu Hoa cười: “Vậy mau ăn .”

      “Mày ăn à?”

      bé cười thẹn thùng: “Em thích ăn, đắng.”

      Cậu bé hừ hừ: “ biết thưởng thức. Được rồi cười nữa, bây giờ đánh vần lần cho tao.”

      Bạn Tiểu Hoa tiếng phổ thông chuẩn, nên đánh vần cực kì khổ sở, làm giáo và các bạn cười ầm lên. Thẩm Hi Tri dạy , mặc dù chỉ lớn hơn tuổi, hơn nữa tính tình đôi khi khống chế được, nhưng dù sao cũng có hiệu quả. Tiểu Hoa học đếm được tới 100, phép trừ đơn giản cũng có thể làm đúng 8/10.

      Thẩm Hi Tri : “Đánh vần theo tao, ‘’.”

      “Ăn”

      “Là ‘’!”

      “Ăn.”

      “Hứa Tiểu Hoa, mày còn như vậy tao dạy nữa đâu!”

      “…Aaa !”*

      *Nguyên văn: Thẩm Hi Tri đánh vần từ ‘你’- [nǐ], còn Tiểu Hoa tiếng địa phương nên phát thành [lī] – ‘哩’ (Tiểu Sên)

      ***

      chủ nhiệm thi được 60 điểm bị lưu ban, đây là mục tiêu cuối cùng của Tiểu Hoa. Buổi sáng thi Thẩm Hi Tri đứng trước cửa nhà đợi , hai người chuyện, cứ song song như vậy đến trường, khi tách ra để vào lớp học, cậu kéo kéo bím tóc : “Nếu mày thi đậu sau này tao chuyện với mày nữa đâu.”

      Tiểu Hoa nghĩ lát, : “Vậy có phải thi đậu rồi chúng ta chơi cùng nhau ?”

      Bạn Thẩm Hi Tri miễn cưỡng gật đầu.

      Tiểu Hoa cười, bé chạy về phía phòng học, ông cụ non Thẩm Hi Tri với theo: “Đừng làm ẩu!”

      Nhưng Tiểu Hoa nghe thấy.

      Ngày trả bài kiểm tra, tan học Tiểu Hoa ôm cặp sách ngoài cổng trường chờ Thẩm Hi Tri, cậu bé trông còn căng thẳng hơn Tiểu Hoa nữa. Tiểu Hoa cẩn thận lấy bài kiểm tra ra, giở đến trang điểm tổng kết cho cậu xem. Cậu bé ừ tiếng, lại chỉ vào bài toán: “Bài này làm ẩu quá.”

      Tiểu Hoa lập tức khẩn trương, sau đó nghe Thẩm Hi Tri : “Nghỉ hè tao cung thiếu nhi, mày có ?”

      bé lắc đầu, cậu : “Vậy chờ tan học tao dạy mày viết chữ thư pháp.”

      Tiểu Hoa nhíu mày: “ được nghịch bùn à?”

      Cậu bé gạt : “Tuyệt đối được.”

      “Em muốn bơi.”

      Cậu bé suy nghĩ lát: “ được.”

      Tại sao được? Bởi vì cậu còn chưa biết bơi.

      Nghỉ hè cứ thế bắt đầu, bụng Trần Ái Lệ càng lớn hơn, mà Tiểu Hoa phải làm việc cũng càng ngày càng nhiều, có điều Lương Nhu thấy vui vẻ, đó là hai đứa trẻ chơi thân với nhau. Mỗi ngày Thẩm Hi Tri từ cung thiếu nhi về dạy Tiểu Hoa viết chữ thư pháp, cậu rất thích điều này, vì giống như cậu trở thành thầy giáo trong cung thiếu niên, cầm tay chỉ dạy cho học trò ngốc. Nhưng Tiểu Hoa thích trò chơi này chút nào, vì hay làm dây mực lên quần áo, suốt mùa hè, tất cả quần áo của đều có vệt mực nước màu đen.

      Mùa hè này viết đẹp nhất là ba tên: Thẩm Hi Tri, Tiểu Hoa, Hứa Bình An.

      Cậu : “Sau này mày biết, Bình An là cái tên rất hay.”

      Tiểu Hoa gật đầu: “Bây giờ em ghét tên này nữa rồi, cảm ơn Thẩm Hi Tri.”

      Cậu bé đỏ mặt, trời nóng quá, cậu mở tủ lạnh lấy kem đá. Lúc vào phát Tiểu Hoa viết chữ lem ra ngoài ô vuông, cậu : “Xích vào xích vào, mày viết sai rồi.”

      Tiểu Hoa nghe thấy, bút lông lại vạch đường.

      Cậu bé giữ tay lại, Tiểu Hoa giật mình, cậu bé : “Tao mày nghe thấy à? Viết lại chữ này!”

      Tiểu Hoa ngượng ngùng cười tiếng: “ đừng giận, em viết lại là được chứ gì!”

      Cậu bé bỏ kem đá qua bên, bắt đầu chán nản. Tiểu Hoa viết 10 lần, nịnh nọt đưa cho cậu xem, cậu bé hừ tiếng: “Gần đây mày nghe tao , mày cố ý phải ?”

      Tiểu Hoa lắc đầu: “ nghe thấy, xin lỗi mà.”

      Cậu bé lại tức giận: “Sao mày thích xin lỗi vậy!”

      Tiểu Hoa nghĩ nghĩ: “Vậy em phải gì?”

      Cậu bé lẩm bẩm: “Trước đây mày thế.”

      ***

      Cậu bé tràn đầy tâm thức khuya đợi mẹ về, cậu nhào vào lòng mẹ, lo lắng : “Mẹ, Hứa Tiểu Hoa hình như càng ngày càng ngốc, nó nghe thấy con gì cả.”

      Lương Nhu cười, xoa đầu con: “Con thích em như vậy à?”

      Cậu bé hừ hừ: “Làm gì có.”

      Lương Nhu gật đầu: “Ừ, mẹ biết rồi, cục cưng thích Bình An.”

      Cậu bé tựa vào vai mẹ, bất đắc dĩ: “Nó chỉ hơi vụng về ngốc nghếch tí thôi.”

      Hôm sau Hứa Kiến Quốc đưa Trần Ái Lệ khám thai, cho Tiểu Hoa tiền, buổi trưa cùng Thẩm Hi Tri xuống lầu ăn mì. Tiệm mì của ông Trần thơm phức mùi thịt bò, mặc dù ngày nào cũng qua đây, nhưng Tiểu Hoa chưa lần ghé vào ăn cả. cầm tiền ba cho, với Thẩm Hi Tri : “Gọi chén thôi, ăn , em đói bụng.”

      “Sao lại đói?”

      Tiểu Hoa : “Còn phải mua ô mai cho mẹ nữa.”

      Cậu bé kiên nhẫn kéo ngồi xuống: “Đây là tiền chú Kiến Quốc cho hai chúng ta ăn cơm!”

      Nhưng Tiểu Hoa vẫn : “Em đói bụng.”

      Cậu bé nghiêng đầu kêu: “Ông Trần!”

      giây sau, cảm giác Tiểu Hoa kéo tay cậu.

      Đành đổi thành: “… tô mì thịt bò.”

      Quay đầu lại, thấy cười: “Thẩm Hi Tri, lát nữa em mua chocolate tiền vàng cho ăn.”

      “Tao ăn.”

      phải thích ăn à?” Tiểu Hoa , lấy đũa muỗng cho cậu.

      Cậu bé lấy thêm đôi đũa nhét vào tay : “Ăn chung .”

      Mì thịt bò được mang lên, Tiểu Hoa cầm đũa nhìn, cậu bé gắp miếng thịt bò nhét vào miệng : “Ăn!”

      Tiểu Hoa nhai chậm, cảm thán: “Ăn ngon đấy!”

      “Tao ăn hết tô đâu, đừng lãng phí.” Cậu bé .

      Vì thế hai đứa bé chụm đầu ăn chung tô mì, cậu bé với : “Mày xem, bên dưới có nhiều thịt bò lắm, người khác có đâu.”

      Tiểu Hoa nghe thấy nên lên tiếng, húp nước mì.

      Cậu bé lại gọi khẽ: “Hứa Tiểu Hoa?”

      Tiểu Hoa vẫn đáp.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :