1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bình An của anh - Tích Hòa ( Hoàn - 54c - Ebook )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50: Tiểu Hoa họp chợ

      Tiểu Hoa nghiêng tai nghe, kéo tay ‘em trai’: “Tới tìm chị đấy.”

      Mạc Kỳ khó hiểu nhìn hai người, hỏi: “ làm gì vậy?”

      Tiểu Hoa : “ dạo thôi, tới làm gì? Công ty bận à?”

      Mạc Kỳ kéo cà vạt, nhìn Thẩm Hi Tri, ừ tiếng: “Bận lắm, đến thăm em lát thôi.”

      Thẩm Hi Tri lại ra dấu im lặng, Tiểu Hoa giới thiệu: “Đây là em trai cạnh nhà em.”

      Mạc Kỳ cười, : “Xin chào, em trai.”

      Thẩm Hi Tri dựng nắm đấm.

      Tiểu Hoa dẫn Mạc Kỳ thăm nhà nội, ta cần lo cho mình. Mạc Kỳ biết Tiểu Hoa từng sống nơi thôn dã thế này, dạo vòng chợt hiểu, khí chất ngay thẳng người đúng là thừa hưởng từ nơi này.

      “Em… muốn về cùng ?” Mạc Kỳ hỏi.

      Trước khi đến đây ta nghĩ phải bằng mọi cách bắt này về, thân mình làm sao sống ở quê nghèo được chứ? Nhưng ta đến muộn bước, dù thế nào Thẩm Hi Tri cũng đến trước ta. Có ở đây ta cũng yên tâm phần nào, cũng thấy đến lúc mình cần phải buông tay.

      Quả như ta đoán, Tiểu Hoa : “Em muốn về, em ở đây rất tốt.”

      Thế là Mạc Kỳ về tay , nhìn Thẩm Hi Tri đắc ý cười vẫy tay tạm biệt mình. Mạc Kỳ rồi, Tiểu Hoa : “ ta rất tốt.”

      Thẩm Hi Tri gật đầu, chỉ cần phải người ‘quan trọng’ với , cái gì cũng được.

      qua sông rồi, Tiểu Hoa tiếp tục kể cho Thẩm Hi Tri nghe chuyện hồi bé của , : “Nội nuôi gà, góp đủ hai mươi quả trứng là họp chợ, nên chị cũng chỉ biết đếm tới hai mươi.”

      : “Em biết phải cho gà ăn thế nào mới tốt ?”

      Thẩm Hi Tri cầm tay gãi gãi, ý là biết.

      Tiểu Hoa : “Phải bắt giun đó.”

      muốn dọa thằng nhóc này, ngờ ‘cậu ta’ chẳng có phản ứng gì cả. tiếp: “ bờ ruộng có nhiều giun mập lắm, bổ lắm nha, nhưng có nhiều người sợ nó lắm, biết em có sợ nhỉ?”

      Thẩm Hi Tri cầm lấy tay gãi gãi, ý là sợ.

      Tiểu Hoa cười: “Đừng có xạo, bé trai nào chẳng sợ chứ, chị biết có người thấy giun là có thể nhảy cao ba thước lận đó.”

      Thẩm Hi Tri biết, .

      Trước đây thấy Tiểu Hoa bắt giun là chuyện buồn nôn nhất thế giới.

      Tiểu Hoa : “Nuôi gà vui lắm, đấy, rất vui.”

      Lúc lời này ánh mắt nhìn thẳng vào Thẩm Hi Tri, suýt nữa làm tưởng mắt khỏi. Trong mắt có vô vàn quyến luyến, cũng đong đầy tiếc nuối.

      ***

      Hôm sau trời còn chưa sáng Tiểu Hoa bị đánh thức, nằm giường lẳng lặng lát, cứ tưởng mình nghe lầm. bịt tai trái lại, nghe thấy gì cả, buông tay, lại nghe tiếng gà cục tác.

      Tiếng gà này phải của nhà hàng xóm, nó vô cùng, giống như ở trong sân nhà vậy.

      đứng dậy mở cửa, tiếng gà kêu càng hơn, lần này chắc chắn rồi, trong sân có gà!

      Tiếng cục tác của nó giống y như tiếng gà mẹ trước đây nội nuôi! Mắt Tiểu Hoa nóng lên, hai tay quơ quơ về phía trước, miệng kêu: “Cúc cúc cúc cúc… Lại đây, tao cho mày ăn thóc.”

      Cổ tay bị người nhàng nắm lấy, giật mình, biết chắc là cậu nhóc nhà bên. vội nắm lấy tay ‘cậu’, hỏi: “Có con gà phải ? Ở đâu ra vậy? Nhà người khác bỏ à?”

      ‘Cậu nhóc’ lắc lắc tay .

      Tiểu Hoa chớp mắt: “Em mua hả?”

      ‘Cậu nhóc’ bế gà lên, nắm tay Tiểu Hoa vuốt ve nó, gà mẹ mới đến được Tiểu Hoa vuốt ve, dần an tĩnh lại.

      Tiểu Hoa hỏi: “Em mua ở đâu vậy?”

      Thẩm Hi Tri nhướng mày thầm nghĩ: Vất vả lắm mới mua được đấy Hứa Tiểu Hoa, phải chọn con gà đẻ trứng giỏi nhất cho em vui đó.

      Tiểu Hoa biết mình nghe được câu trả lời, nhưng điều này cũng ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ của , híp mắt với ‘cậu nhóc’: “Chúng ta cho nó ăn no, sau này ngày nào cũng có trứng gà ăn!”

      Đây phải là Hoa tỷ kiêu căng đanh đá, mà là Tiểu Hoa, sống ở nông thôn, luôn thương gà mẹ và thích dành dụm trứng gà.

      Thẩm Hi Tri nhịn cười, đôi mắt híp thành đường thẳng, gật đầu, tỏ vẻ mình muốn ăn hai quả trứng mỗi ngày. Tiểu Hoa lắc đầu, dạy bảo em trai: “ được, mình còn phải để dành chợ bán lấy tiền nữa.”

      Thẩm Hi Tri cười, thôi được rồi, em vui là được.

      Thế là, căn nhà của nội lại có thêm con gà mẹ mập mạp. Tiểu Hoa chỉ huy Thẩm Hi Tri làm chuồng cho gà mẹ, còn làm cái sân cho gà mẹ chơi ở đó. Căn nhà có gà mẹ càng thêm ấm áp, Tiểu Hoa có thể chơi cùng gà mẹ cả buổi hề chán.

      Thẩm Hi Tri thấy đời này mình làm đúng nhất chuyện là nửa đêm mua cho Tiểu Hoa con gà!

      Lâu lắm rồi thấy mãn nguyện như vậy, vẻ mặt như ngày xưa vô lo vô nghĩ, chỉ cần lo cho gà mẹ của , chỉ cần đếm trứng gà.

      Tiểu Hoa mãn nguyện, Thẩm Hi Tri cũng hài lòng, xắn tay áo chuẩn bị bữa trưa cho gà mẹ của Hứa Tiểu Hoa.

      Tiểu Hoa : “Bắt nhiều chút nha, phải cho gà của chị ăn no đấy.”

      Thẩm Hi Tri sải chân ngồi bờ ruộng, nơi đây vẫn thay đổi, ngồi ở chỗ ngày xưa Tiểu Hoa ngồi, lấy cái que đào đất bùn, thấy bên trong có con vật ngo ngoe, nén cảm giác buồn nôn kẹp lấy nó, được rồi, bắt được rồi.

      Con giun mập quắn quéo trong tay , Thẩm Hi Tri quay đầu dám nhìn, cũng ra lệnh cho bản thân được để ý đến cảm giác ghê tởm tay.

      Tiểu Hoa hỏi: “Bắt được chưa?”

      Nếu phải từ bé tuân theo ‘đạo đức tốt kỉ luật tốt’, Thẩm Hi Tri xông lên đè Hứa Tiểu Hoa ngây thơ vô số tội lên tường hôn trận cho giải hận rồi.

      Bỏ giun vào trong lá gói lại, sau đó mang về nhà. Gà mẹ biết bữa tiệc ngon lành của nó tới rồi, hớn hở chạy về phía Thẩm Hi Tri. Thẩm Hi Tri ném lá cây xuống đất, cho gà mẹ ăn.

      Tiểu Hoa ngồi bên mở to mắt nhìn, giống như có thể thấy được vậy, khen: “Em dũng cảm đấy.”

      Thẩm Hi Tri gì, bình tĩnh chạy rửa tay, lấy xà phòng rửa hết lần này tới lần khác, làm cả chậu nước bọt trắng xóa. Tiểu Hoa nghe được, mặc dù nhìn thấy nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra, che miệng cười trộm.

      Thẩm Hi Tri vẫy nước lên mặt , mũi hừ tiếng.

      ***

      Hôm sau Tiểu Hoa dậy sớm ngồi ngoài chuồng gà. Thẩm Hi Tri đêm trước bị con giun mập ám ảnh ngủ được, vừa chợp mắt lại nghe Tiểu Hoa bên ngoài gọi: “Em trai, mau ra đây, mau ra đây xem.”

      Thẩm Hi Tri mang theo đôi mắt gấu trúc chạy ra ngoài, cứ tưởng có chuyện gì xảy ra, thấy Tiểu Hoa thò tay vào lồng sắt, cũng sợ bị gà mổ, sờ soạng dưới mông gà, cầm lên quả trứng.

      Sáng sớm, trong căn nhà của nội, cười rạng rỡ : “Em mau lại đây, gà mẹ đẻ trứng rồi, quả đầu tiên cho em ăn.”

      Gà mẹ kiêu ngạo lắc lắc bộ lông, nghiêng đầu nhìn tay Tiểu Hoa. từ từ đứng dậy, hỏi: “Em trai, em đâu rồi?”

      Cổ họng Thẩm Hi Tri nghẹn lại, cánh tay dang ra vào khắc cuối cùng thả xuống, đổi thành nắm cổ tay Tiểu Hoa, tỏ ý mình ở cạnh . Tiểu Hoa sờ tay cẩn thận bỏ trứng vào, động tác vô cùng trang trọng, : “Nhớ ăn nha.”

      Trước đây ở nhà nội Thẩm Hi Tri chưa bao giờ thấy Tiểu Hoa ăn trứng gà, lúc nào cũng cất trứng gà , đếm được tới hai mươi vui vẻ vô cùng.

      trả trứng gà lại cho , dẫn vào nhà kho, nơi đây sửa lại lần, còn chuẩn bị cái giỏ . nắm tay bỏ trứng vào giỏ, Tiểu Hoa hiểu ý.

      xua tay: “ vội vội, quả này em cứ ăn trước .”

      Có lẽ hôm qua ăn ngon quá, gà mẹ bên ngoài lại vươn cổ kêu cục tác mấy tiếng, Tiểu Hoa vui mừng nắm chặt tay : “Chắc có nữa rồi! Chúng ta mau ra xem !”

      Thẩm Hi Tri dẫn qua, học theo động tác của Tiểu Hoa mò dưới mông gà, sau đó sờ thấy quả trứng nóng hổi. đưa trứng cho Tiểu Hoa, Tiểu Hoa ra dáng người lớn : “Em ăn quả, còn quả để dành, bữa sau chị dẫn em họp chợ, chợ vui lắm.”

      Cái giỏ bên trong nhà kho đựng quả trứng gà, nhà Vương Tiểu Bàn bên cạnh nổi lửa nấu cơm, bữa sáng là mì trứng. Trong chén Tiểu Hoa có trứng vàng tươi, còn chén Thẩm Hi Tri có, chỉ là sợi mì trắng.

      Tiểu Hoa hỏi: “Em đủ chưa?”

      Thẩm Hi Tri gõ miệng chén.

      ***

      Có gà mẹ, cuộc sống của hai người càng thêm quy luật, mỗi ngày ngoài ba bữa cơm ra việc quan trọng là nghĩ xem nên cho gà ăn thế nào. Thẩm Hi Tri lâu lắm rồi dùng di động, đôi khi trốn trong rừng nghe điện thoại có cảm giác như cách mấy đời rồi. Khi bỏ điện thoại xuống tìm Tiểu Hoa mới cảm giác được đây mới chính là con người của .

      Nơi trước đây vẫn luôn chê bai là bẩn thỉu rách nát nay lại thoải mái vô cùng, bên người có đồ dùng đại, có sản phẩm điện tử, vẫn cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

      Đến ngày giỏ trứng của Tiểu Hoa cũng sắp đầy hai mươi quả, ngồi trong nhà kho đếm đếm lại, kéo ‘cậu nhóc’ hỏi: “Em đếm giúp chị , xem có nhầm .”

      nhầm được, Thẩm Hi Tri cười vỗ lên tay .

      Tải E+b+o+o+k ở trang ñghiep-du•ñet.

      Tiểu Hoa lấy cái khăn bông trùm lên giỏ trứng, : “ thôi, dẫn em họp chợ.”

      Thẩm Hi Tri chưa từng họp chợ ở nông thôn, ngờ nó lại náo nhiệt như thế. Đoạn đường hẹp dựng nhiều xe, tay xách giỏ tay dắt Tiểu Hoa , sợ bị người ta đụng phải. Suốt đoạn đường Tiểu Hoa nắm tay em trai, dù thế nào cũng buông tay.

      Dừng lại ở chỗ trống, Tiểu Hoa bắt đầu rao: “Trứng gà nhà đây, trứng gà vừa sạch vừa bổ dưỡng đây!”

      Thẩm Hi Tri cúi đầu nhịn cười, làm sao bây giờ, Hứa Tiểu Hoa như thế làm người ta muốn ôm vào lòng giấu kỹ.

      Tiểu Hoa biết người nào đó cười trộm, giật giật vạt áo : “Em bỏ trứng ra cho người ta thấy.”

      Thẩm Hi Tri làm theo, lúc đầu có ai để ý, Tiểu Hoa bèn kể cho nghe chuyện trước đây họp chợ với nội, nội cứ rao như vậy là có người mua.

      an ủi em trai: “ vội, bán hết được thôi, bán được tiền mua thịt cho em ăn.”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 51: Đêm mưa kinh hồn

      Đúng là cần phải vội, trứng gà bán hết nhanh chóng, hai người mang cái giỏ trống về nhà, buổi tối Thẩm Hi Tri làm thịt kho tàu, bên ngoài trời bắt đầu mưa. Ăn cơm xong đưa về nhà, khóa cửa giúp , Tiểu Hoa đứng trong sân muốn sờ vai , ngờ lại chạm vào cằm , cảm giác có sợi râu cưng cứng, bàn tay bé chỉ phất qua mấy giây liền vội tránh , Thẩm Hi Tri lắc tay ý bảo ngủ ngon.

      Tiểu Hoa : “Ngủ ngon.”

      Sau đó Thẩm Hi Tri đứng ngoài cửa nhìn vào nhà mới yên tâm. Đến nửa đêm mưa lớn, có cảm giác như muốn cuốn tất cả. Trưởng thôn gõ cửa từng nhà, bảo mọi người chạy đến chỗ cao hơn. Làng của bọn họ ở vùng trũng, nếu có đất lở lũ quét chưa đến hai giây cả làng bị chôn rồi.

      Trưởng thôn mặc áo mưa cầm đèn pin đứng trong mưa, Thẩm Hi Tri nghe xong chạy sang nhà bên cạnh.

      Tiểu Hoa cũng ngủ được, nghe có người gọi liền ngồi dậy, nhưng lúc này nước mưa ngập vào nhà, vừa đặt chân xuống nền dính nước, trong lòng hoảng hốt, mất lúc lâu mới mở cửa được.

      Thẩm Hi Tri nhảy qua hàng rào vào nhà , vừa đến cửa cũng là lúc Tiểu Hoa mở cửa ra, chỉ cảm thấy gió rít qua mặt, bóng người cao lớn nắm lấy tay , ôm vào lòng.

      nghe : “Bình An, theo !”

      Cảm giác ấy vô cùng quen thuộc, cộng thêm giọng , liền hiểu được, ra những ngày qua đều ở bên .

      Đúng rồi, thảo nào thấy quen đến thế, vậy nên mới giả vờ là người câm.

      Thẩm Hi Tri giả vờ nữa, nhét dù vào tay Tiểu Hoa, ngồi xổm xuống: “ lên, cõng em.”

      Tiểu Hoa lùi về sau hai bước, lắc đầu: “Em .”

      “Ở đây nguy hiểm lắm!”

      Tiểu Hoa : “Thẩm Hi Tri, ôm gà mẹ vào đây cho em , em ở đây, em đâu hết.”

      Đôi khi Thẩm Hi Tri cảm thấy Tiểu Hoa ngang bướng đúng lúc gì cả. bế lên chạy ra ngoài, Tiểu Hoa giãy dụa hét lên: “ thả em xuống!”

      Gà mẹ trong chuồng dường như cảm giác được gì đó, lo lắng quanh chuồng, kêu ầm ĩ.

      “Em ! Có chết em cũng phải chết ở đây!” Tiểu Hoa giật tóc Thẩm Hi Tri. Thẩm Hi Tri cảm thấy nếu sau này già mà bị hói đầu nhất định phải bắt đền .

      “Em chết có ích gì chứ! Em yên tâm, cho dù căn nhà này bị phá cũng dựng lại cho em cái mới giống y đúc, đừng bướng bỉnh nữa!”

      “Em bướng bỉnh!” Tiểu Hoa giãy khỏi tay , đứng trong mưa hét lên: “Đây là nhà nội, thể để mất nhà nội được!”

      Thẩm Hi Tri còn gì để , muốn đánh ngất Tiểu Hoa cho rồi. Có nhà xách theo đồ đạc ngang qua nhà Tiểu Hoa, thấy hai người trẻ tuổi cãi nhau, vội ngăn: “Nhanh lên, đừng cãi nhau nữa.”

      Thẩm Hi Tri vuốt tóc, với họ: “Mọi người cứ trước , bọn tôi .”

      Cho dù mưa bão sấm chớp ầm ầm, Tiểu Hoa vẫn nghe những lời này.

      Gà mẹ được ôm ra khỏi chuồng, nó còn kêu nữa, Thẩm Hi Tri ôm gà ngồi ngoài cửa, mặc kệ nước mưa xối ướt người . Tiểu Hoa mở cửa, : “ đưa gà cho em.”

      Thẩm Hi Tri đẩy cửa vào, đứng trong nhà, : “ ở lại cùng em.”

      Tiểu Hoa đẩy : “ , em đáng.”

      “Sao em lại đáng?” Thẩm Hi Tri kéo tay .

      Từ khi bị bệnh tới giờ Tiểu Hoa khóc, mà lúc này suy sụp: “Em vừa điếc vừa mù, có đáng để làm vậy ?”

      Thẩm Hi Tri : “Đáng, em đáng giá để hi sinh hết thảy.”

      Gà mẹ cục tác kêu, Tiểu Hoa bật khóc: “Em khỏi được, em bao giờ khỏi được nữa!”

      lung tung.” xoa đầu , khoảng thời gian này rất muốn làm như vậy: “Bình An, em khỏi thôi.”

      Tiểu Hoa tuyệt vọng với : “ đâu, em đếm biết bao nhiêu ngày rồi, Thẩm Hi Tri đừng lừa em.”

      Thẩm Hi Tri thở hắt ra: “Được thôi, khỏi cũng chẳng sao, để ý.”

      Tiểu Hoa thấy người này ngang ngược hết chỗ rồi, theo Thẩm Hi Tri, đóa hoa này cũng ngang ngược theo. Tiểu Hoa ôm gà khóc, Thẩm Hi Tri ngồi trước mặt , : “Cẩn thận nội từ núi tỉnh lại đánh em trận đấy.”

      Nước mắt Tiểu Hoa như thác chảy, : “Nội thương em.”

      “Lại lung tung nữa rồi.”

      Tiểu Hoa khóc to hơn: “Nội thương em mà, nội cho em ăn trứng gà, nội toàn mặc kệ em, lúc em đánh nhau với Vương Tiểu Bàn nội cũng tức giận, người khác chê em bẩn nội cũng để ý, ai chơi với em, chỉ có gà mẹ chơi với em thôi, vì em bắt giun cho gà ăn nên nội mới nuôi em!”

      Thẩm Hi Tri đau đớn: “ có, em hiểu sai rồi.”

      Tiểu Hoa ôm gà: “Em sai, nội chỉ thương em trai thôi, sợ em vào thành phố làm phiền ba lấy vợ nên mới cho em sống với nội, nội còn bảo em phải thương em trai, phải nhường nhịn em trai. Em nghe theo lời nội, em sợ nội ở núi tức giận thương em nữa.”

      “Em thương Hứa Đống lòng, biết .” xoa mặt .

      Tiểu Hoa cắn môi: “Em ghét nó!”

      Đây là lời bậy, lần đầu tiên Thẩm Hi Tri nghe thấy Tiểu Hoa ghét Hứa Đống. Có lẽ, từ đến lớn phải là chưa bao giờ nghĩ đến, chỉ là thiện lương, vẫn nhớ lời dặn của nội, muốn làm chị tốt.

      Thẩm Hi Tri theo : “ cũng ghét Hứa Đống .”

      Vì sao? Từ khi em trai sinh ra cuộc sống của em chỉ xoay quanh nó, chuyện gì cũng đặt Hứa Đống lên đầu, đáng lẽ em phải dành thời gian ấy cho mới đúng.

      Tiểu Hoa nghe Thẩm Hi Tri cũng ghét Hứa Đống, chợt gì nữa, chỉ khóc. Thẩm Hi Tri lát lại lau nước mắt cho lần, cảm thán trước giờ biết Tiểu Hoa nhà lại có thể khóc nhiều như vậy.

      Tiểu Hoa quá đau lòng, tâm chôn giấu suốt bao nhiêu năm đều ra, tổng kết thành câu: “Nội thương em.”

      Nội thương em, ba cũng thương em, vì sao chỉ mình em mắc bệnh? Vì sao em cố gắng nhiều đến vậy mà ba mẹ vẫn thích em?

      Thẩm Hi Tri : “Hứa Bình An, nội giận đấy.”

      thương em mà! Ngày nội đánh em, nội tát em cái biết đâu!” Khi đó còn , sợ hãi đứng bên giường nội, nội tỉnh lại bảo phải ngoan ngoãn vào thành phố với ba, phải chăm học, muốn ở với nội muốn , thế là nội đánh .

      vẫn nhớ mãi ngày đó, trong mơ vẫn sợ nội đánh .

      Thẩm Hi Tri biết chuyện này, nhưng biết nội vô duyên vô cớ đánh Tiểu Hoa, nhấc gà khỏi tay , : “Nội thương em, cũng thương em.”

      thương em.

      Mấy năm trước cho dù chia tay cũng câu này, câu mà Tiểu Hoa muốn nghe nhất.

      Mà bây giờ lại ra.

      đấy, thương em, thích em từ lúc .” : “Lúc nội em ngã bệnh đòi gặp em, nên ba mới đưa đến đây.”

      Tiểu Hoa tin những lời này, khi đó ghét như vậy, sao lại muốn đến gặp chứ?

      Thẩm Hi Tri : “Có chuyện với em, trước khi lâm chung nội có với mấy lời.”

      Đó là khi người lớn bận rộn, Tiểu Hoa biết đâu, lén chạy vào gặp nội, nội hấp hối chợt tỉnh lại, thều thào : “Tiểu Hoa nhà bà ngốc nghếch, nhưng nó rất ngoan, cho cháu được ?”

      Khi đó hiểu ‘cho’ có nghĩa là gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Tiểu Hoa ngốc , ừm, cũng tốt bụng. Sau này lớn lên mới biết, khi ấy ý nội là giao Tiểu Hoa cho .

      dám nhắc tới nội trước mặt , sợ buồn, nhưng hề biết, là ở góc trong tim lại trách nội như thế.

      nhịn được ôm lấy , : “Hứa Bình An, nội tức giận, nội thương em lắm.”

      Đúng rồi, đúng rồi, nội thương em mà. Tiểu Hoa nhớ ra rồi, sinh nhật nội nấu trứng gà cho ăn, khi chơi bị ngã nội bôi thuốc cho , mò ốc mang về năn nỉ nội nấu, ra nội thích ăn ốc, nhưng vẫn ăn hết chỗ ốc mang về.

      ra trứng gà phải để dành nhiều mới mang bán, nhưng nội biết thích họp chợ, bèn hai mươi là đủ rồi. Trước đây thấy hai mươi là rất nhiều, nhưng lớn lên mới biết, nội chỉ muốn dẫn chợ chơi thôi.

      Nội còn biết hát, khi muốn ngủ nội liền hát dỗ dành , em trai được nghe nội hát ru, nội thương hơn.

      Tiểu Hoa hối hận, hối hận vì những lời vừa nãy của mình. run rẩy nép vào lòng Thẩm Hi Tri, hỏi : “Làm sao bây giờ, nội giận em rồi.”

      Thẩm Hi Tri vỗ lưng : “Chờ em khỏe rồi dẫn em lên núi thăm nội, em xin lỗi nội là nội tha thứ cho em thôi.”

      Lên núi? Tiểu Hoa sững sờ. chưa từng đến nhà mới của nội, trước đây muốn lớn lên nhanh để về thăm nội, nhưng khi lớn rồi lại lo kiếm tiền, muốn thành công rồi mới về thăm nội.

      Bây giờ nhìn thấy nữa, mình thể lên núi được, nên muốn bảo vệ căn nhà của nội, nội vui thôi.

      dẫn em à?”

      “Ừ, nhưng em phải nghe lời , nội giao em cho rồi, vậy mà em bỏ mặc nhiều năm như thế, chắc nội giận lắm.”

      Tiểu Hoa khóc ầm lên: “Thẩm Hi Tri đừng lừa em!”

      , Hứa Bình An chẳng cần phải lừa em làm gì, cần nhắc đến chuyện trước đây, sau này em phải ngoan hơn, được bướng bỉnh nữa.”

      Tiểu Hoa đẩy ra, khóc thương tâm hơn.

      Ngoài bờ rào có người gọi: “Còn ai ? Nhanh lên, ở đây nguy hiểm lắm!”

      Trong nhà bật đèn, trưởng thôn hô hai tiếng rồi , tưởng còn ai nữa. Trong nhà, Thẩm Hi Tri thả gà mẹ ra, nhìn Tiểu Hoa: “Đừng khóc.”

      Tiểu Hoa vẫn khóc.

      Thẩm Hi Tri còn cách nào, đành phải ghé vào tai : “Năm ấy em Mỹ tìm , có phải cũng khóc nhiều như vậy ?”

      , năm đó khóc, chỉ giận muốn đánh cho trận, sau đó bực mình với con ma men: “Thứ học tỷ có em cũng có, nếu muốn em liền cho !”

      Con ma men có phản ứng, tự cởi đồ ra, lúc lột sạch đồ mới hơi hé mắt, nhưng chẳng biết ai là ai, cắn nát môi , lại cắn đầu lưỡi .

      nhớ rất nhiều! Lúc dựa vào người mới dám thừa nhận, là nhớ nhiều đến thế.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 52: Khôi phục thị lực

      biết tiếp theo phải làm gì, đành lay : “Dậy !”

      mơ màng nhìn , lúc sau mới hỏi: “Tiểu Hoa?”

      Nhưng lại ngủ tiếp.

      Tiểu Hoa nổi giận viết tờ giấy mắng chửi rồi , lúc bỏ muốn khóc, nhưng nhịn. Lúc tỉnh táo lại thấy ổn, thể để biết mình tới. quay lại muốn giúp mặc đồ, nhưng phát mình mang theo thẻ mở phòng, năn nỉ nhân viên khách sạn nhưng người ta đưa thẻ cho .

      Vậy nên khi Thẩm Hi Tri tỉnh lại mới sững sờ lúc lâu, bị người ta cởi hết đồ là , nhưng trong ấn tượng lại có bóng dáng Tiểu Hoa, rốt cuộc là thế nào?

      tỉnh rượu gọi điện cho Lâm Thuyên, Lâm Thuyên trả lời: “Cậu ói ra đầy người, tớ nhờ người ta thay đồ cho cậu, có gì hết.”

      Nếu phải phát ra tờ giấy kia mãi mãi tưởng đó là giấc mộng.

      Là Tiểu Hoa chủ động cởi đồ , muốn cùng làm chuyện đó.

      Loáng thoáng nghe thấy tiếng ầm ầm, Thẩm Hi Tri bịt tai Tiểu Hoa lại, cho nghe. Thời gian chầm chậm trôi, Tiểu Hoa khóc mệt rồi lẳng lặng tựa vào ngực . Đến hừng đông mưa dần, hạt mưa đánh vào ván cửa cũng dịu dàng hơn. Thẩm Hi Tri lúc này mới thở phào nhõm, , cũng sợ bị chôn xác ở đây.

      đặt Tiểu Hoa lên giường còn mình đun nước tắm cho , mùa đông lạnh, thể để bị cảm được. bận rộn gặp người dân tốp năm tốp ba về, trưởng thôn thức cả đêm đỏ mắt mắng Thẩm Hi Tri: “Người trẻ tuổi các cậu to gan ! Nếu xảy ra chuyện gì sao hả?”

      Thẩm Hi Tri cười xin lỗi, trưởng thôn tiếng rồi .

      Chờ Tiểu Hoa tắm rửa xong, gà mẹ ăn no nê, sân được Thẩm Hi Tri quét dọn sạch mưa cũng tạnh. Nhưng trời vẫn còn u, nghe mọi người có thể mưa tiếp nữa.

      Mưa làm trời càng thêm lạnh, Tiểu Hoa trùm chăn ngồi giường ngơ ngác, để ý tóc tai bù xù và đôi mắt sưng như trái đào của mình. Thẩm Hi Tri qua chải đầu cho , sau đó ra bờ ruộng bắt giun cho gà ăn, rồi nấu cơm, đến tối sợ trời mưa tiếp nên ở nhà Tiểu Hoa cả đêm.

      Cứ thế suốt tuần, mưa tạnh hẳn.

      Suốt tuần đó Tiểu Hoa hầu như gì, mỗi ngày chỉ lo đếm trứng gà.

      Đó là ngày bình thường như bao ngày khác, trời sáng, gà mẹ ngoài sân cục tác đẻ quả trứng, Tiểu Hoa mở mắt ra, quen thuộc với màn đêm đen kịt. Nhưng lại vội vàng nhắm mắt, nằm giường lúc mới mở mắt ra.

      giơ tay quơ quơ trước mắt, sau đó nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ.

      Thế giới của còn là đêm tối nữa.

      vội vàng mặc quần áo tử tế mở cửa ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Hi Tri ngồi ngoài chuồng gà, tay cầm đũa gắp giun ném vào chuồng cho gà mẹ ăn, khuôn mặt nhăn nhó buồn nôn, vẻ mặt này giống y như cái dáng vẻ trước đây khi nghiêm túc muốn chơi cùng , rồi khi thấy bắt giun từ kẻ sĩ biến thành kẻ điên chạy bay biến.

      Thẩm Hi Tri cố nhịn ói dặn dò gà mẹ: “Ăn nhiều vào nha rồi đẻ nhiều trứng, Tiểu Hoa nhà mày thích đếm trứng gà lắm.”

      Gà mẹ cục tác mấy tiếng, giống như : “ nhiều quá rồi đấy.”

      Thẩm Hi Tri quay đầu lại thấy Tiểu Hoa cười, còn chưa phản ứng Tiểu Hoa tại sao lại cười, nhăn nhó : “Hứa Tiểu Hoa làm tất cả vì em đấy, em còn dám cười hả?”

      Tiểu Hoa chỉ tay : “ bẩn quá.”

      Khoảnh khắc ấy Thẩm Hi Tri suýt nữa bật khóc.

      ném đũa , chạy lại hỏi: “Em, em khỏe rồi?”

      Tiểu Hoa nhìn vẻ khẩn trương của , khẽ gật đầu, sau đó khóc.

      Thẩm Hi Tri cười: “Khóc cái gì? Sao dạo này em hay khóc vậy?”

      Tiểu Hoa : “Ừ, em nghe nước mắt tốt cho mắt, coi như em tắm mắt .”

      Trước đây tai bị điếc cũng sợ, khi đó hiểu được cái gì là sợ, mà giờ lớn, hiểu ra.

      Em sợ, vì thể nhìn thấy nữa.

      ***

      Việc đầu tiên Thẩm Hi Tri làm sau khi Tiểu Hoa khôi phục thị lực là đưa về thành phố gặp bác sĩ. Khi bác sĩ chúc mừng Tiểu Hoa khỏi bệnh, việc thứ hai làm là đưa Tiểu Hoa về quê, dẫn lên núi thăm nội.

      Tiểu Hoa quỳ xuống dập đầu hai cái, : “Nội, Tiểu Hoa sai rồi.”

      Thẩm Hi Tri xoa đầu : “Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời nội.”

      Tiểu Hoa ừ tiếng, làm Thẩm Hi Tri vui mừng.

      Bọn họ vẫn ở trong căn nhà dưới chân núi, Tiểu Hoa chịu trách nhiệm bắt giun, Thẩm Hi Tri chịu trách nhiệm nấu cơm, Tiểu Hoa có thú vui tao nhã lắc lắc con giun to mập trước mặt , bắt nhìn cho bằng được, sau đó đắc ý cho gà mẹ ăn. Lần này Tiểu Hoa : “Chúng ta để dành bốn mươi quả trứng rồi họp chợ nha.”

      “Ừ.”

      ngày đẹp trời Tiểu Hoa lại mang theo cái giỏ của , bên trong có bốn mươi quả trứng, bán được tiền rồi bỏ vào túi, đây là vốn để xây dựng nghiệp. Thẩm Hi Tri hỏi : “Sau này có quay về Thiên Thành ? ra thấy Thiên Thành thích hợp với em.”

      (Thiên Thành: Công ty game của Mạc Kỳ)

      Tiểu Hoa gật gật đầu: “ về, em muốn nghĩ xem sau này nên làm gì.”

      Ngày họ , Tiểu Hoa khóa nhà lại, đưa gà mẹ cho trưởng thôn để tỏ ý xin lỗi đêm mưa trước kia. Trưởng thôn ôm gà xua tay: “Yên tâm , bác trông nom nhà nội cho.”

      Xe chạy vào khu chung cư, từ xa nhìn thấy chàng trai cao gầy đứng dưới lầu, là Hứa Đống lâu gặp. Hứa Đống chạy tới ôm lấy chị, rơi mấy giọt nước mắt. Tiểu Hoa cười xoa đầu cậu, còn Thẩm Hi Tri vỗ vai: “Được rồi được rồi, chị em khỏe lắm, đừng khóc nữa.”

      Lên lầu Thẩm Hi Tri dẫn Tiểu Hoa và Hứa Đống vào nhà . Bạo Bạo lon ton chạy đến nhảy vào lòng Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cũng xoa đầu nó, giống như xoa đầu Hứa Đống.

      Hứa Đống với chị chuyện tháo dỡ nhà, dạo này cậu luôn cố gắng làm việc, ba mẹ bảo mai qua bên đó ăn cơm.

      Lải nhải nhiều quá, cuối cùng Thẩm Hi Tri hết kiên nhẫn xách Hứa Đống ra ngoài, : “Em biến được rồi đấy, mai đưa chị em về.”

      Hứa Đống dám làm trái lời hai, líu ríu , Tiểu Hoa đứng trước cửa : “Vậy em cũng về nhà đây.”

      Thẩm Hi Tri : “ được.”

      Sau đó đóng cửa lại.

      đứng ở trước mặt , cúi đầu hôn lên môi : “ được trốn.”

      Tiểu Hoa trốn mà kiễng chân, ngửa đầu hôn cái, làm Thẩm Hi Tri sững sờ. hôn xong ôm Bạo Bạo lên, : “Mệt quá, em ngủ ở đâu?”

      Đương nhiên là muốn ngủ cạnh mình, nhưng vẫn quân tử đưa về nhà. Tiểu Hoa ôm Bạo Bạo đứng trong nhà, hỏi: “ có vào ?”

      Thẩm Hi Tri nghiến răng nghiến lợi: “Hứa Tiểu Hoa em chờ đó.”

      Tiểu Hoa cười: “Mai gặp.”

      ***

      Hôm sau Thẩm Hi Tri đưa về nhà cũ, hôm nay công ty tháo dỡ nhà về đây thảo luận chuyện tháo dỡ, Hứa Kiến Quốc và Trần Ái Lệ đến sớm ngồi ở hàng ghế đầu, Hứa Đống là nhân viên làm việc, Tiểu Hoa và Thẩm Hi Tri ngồi ghế cuối cùng. Họp xong Tiểu Hoa có ý định về nhà ăn cơm, nhưng Hứa Kiến Quốc lại bảo về.

      Thẩm Hi Tri thấy mình ở lại hợp cho lắm, nên ngồi trong xe chờ Tiểu Hoa.

      Ở nhà họ Hứa, Hứa Kiến Quốc hỏi Tiểu Hoa: “Sao con lại cùng Hi Tri? Gặp nhau đường à?”

      Hứa Đống đứng bên lời nào, nhìn chị mình, ra cậu thấy cũng có sao đâu, chẳng có gì phải dấu giếm, xã hội này tự do đương mà!

      Nhưng chắc chị cậu có đắn đo trong lòng, cậu tốt nhất nên nhiều chuyện.

      Tiểu Hoa trả lời mà hỏi: “Bảo con về làm gì? Con còn bận đến công ty.”

      Trần Ái Lệ nháy mắt với Hứa Kiến Quốc, Hứa Kiến Quốc hắng giọng, : “Công trình này là hạng mục của công ty bác Thẩm, hai ngày trước ba có uống rượu với bác ấy, bác ấy có thể cấp cho nhà ta hai căn hộ, ba nghĩ, sau này chia cho con và Hứa Đống mỗi đứa nhà.”

      Tiểu Hoa gật đầu: “Vậy à, tốt quá rồi.”

      Trần Ái Lệ hùa theo: “Đúng vậy, vì chúng ta là hàng xóm lâu năm nên mới được đấy! Ối dào giám đốc Thẩm đúng là tốt bụng, quan tâm đến chúng ta nhiều quá.”

      Tiểu Hoa nhìn bà ta, hiển nhiên có tâm trạng chuyện nhà cửa.

      Trần Ái Lệ sượng sùng đứng dậy, : “Tôi sắc thuốc.”

      Hứa Kiến Quốc ho tiếng, : “Hứa Đống giúp mẹ .”

      Hứa Đống nháy mắt với chị, theo mẹ vào phòng bếp.

      Hứa Kiến Quốc hạ giọng: “Nhà họ Thẩm giàu có, người nghèo như chúng ta bám theo được, cứ lo nhận nhà rồi làm ăn sống qua ngày là được, con thấy đúng ?”

      Tiểu Hoa ngồi đối diện Hứa Kiến Quốc, phòng bếp còn hé cửa, chỉ vào tai mình : “Từ tiểu học bị điếc, mấy người có biết ? Là ba đánh đấy, sao nào, còn muốn quản chuyện của tôi hả? Trong cái nhà này tiền trả ngân hàng tiền thuốc men viện phí đều do tôi trả, tiền học đại học của Hứa Đống cũng do tôi chi, bọn họ cho mấy người bao nhiêu tiền? Có tiền là được phép chà đạp tôi hả? Tôi thấy mình kém cỏi chỗ nào cả, vậy nên tôi chẳng có gì xứng với ấy hết.”

      Đây là lần đầu tiên trong trí nhớ của Hứa Kiến Quốc nghe con chuyện với mình như vậy, cảm giác áp bách lạnh lùng mà ung dung làm ông ta nghẹn họng.

      “Ba… chỉ muốn tốt cho con.”

      Tiểu Hoa đứng dậy: “Cám ơn, dám.”

      Tiểu Hoa rồi, Hứa Kiến Quốc gọi Hứa Đống ra, hỏi cậu: “Con.. biết tai chị con bị điếc ?”

      Hứa Đống tưởng ba mình lú lẫn, nghĩ thầm chị cậu đâu có điếc, lúc trước bị mù tạm thời thôi.

      Hứa Kiến Quốc uống thuốc, nhắm mắt lại ngồi ghế.

      Tiểu học? Ông đánh?

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 53: Tiểu Hoa dũng cảm

      Tiểu Hoa xuống lầu thấy Thẩm Hi Tri đợi , : “ thôi.”

      Thẩm Hi Tri hỏi gì, lái xe chở . Tiểu Hoa mua McDonalds cho cấp dưới, gõ cửa phòng làm việc của Mạc Kỳ. Lúc Mạc Kỳ thấy biết nên cười hay nên giận, Tiểu Hoa đưa cho cái hamburger: “Ông chủ, ăn .”

      “Thẩm Hi Tri đưa em tới à?” Mạc Kỳ hỏi. Tiểu Hoa ừ tiếng.

      “Bây giờ hai người…”

      Tiểu Hoa nghịch con búp bê mới được tặng: “Cứ thuận theo tự nhiên .”

      Mạc Kỳ thở dài: “Quả nhiên… cũng biết mà.”

      Tiểu Hoa : “ lung tung nữa, em đến thông báo em khỏi rồi, cần phải lo nữa nhé.”

      Mạc Kỳ cười: “Biết rồi, sau này rảnh cứ đến công ty chơi.”

      “Ừm.”

      Ra khỏi công ty, Tiểu Hoa thấy Thẩm Hi Tri có vẻ vui lắm, hỏi: “ cười gì đấy?”

      xua tay: “ đâu có cười.”

      ràng cười mà.” Tiểu Hoa . Thẩm Hi Tri nhéo má , cười đáp. “Bây giờ muốn đâu?”

      Tiểu Hoa : “Muốn xem mấy cửa hàng cho thuê.”

      nghĩ rồi, muốn mở tiệm bán hoa. Thẩm Hi Tri nhíu mày, cũng ngạc nhiên với quyết định này của .

      Tiểu Hoa tiếp: “Muốn học vẽ tranh.”

      Thẩm Hi Tri : “ tìm giáo viên cho em.”

      Tiểu Hoa lắc đầu: “ cần, em học chỗ Vương Tiểu Bàn là được.”

      Thẩm Hi Tri phanh xe lại, tròn mắt nhìn Tiểu Hoa. Tiểu Hoa cười: “Chắc chưa biết nhỉ, Tiểu Bàn là họa sĩ.”

      phải cậu ta mở câu lạc bộ quyền à?”

      Tiểu Hoa : “Câu lạc bộ quyền là nghề phụ thôi, nghề chính của cậu ta là họa sĩ, tranh cậu ta bán được nhiều tiền lắm đó.”

      Thẩm Hi Tri đỡ trán: “ thể nào… Hứa Tiểu Hoa, tìm cho em giáo viên giỏi hơn nhé, chúng ta học chỗ Tiểu Bàn, được ?”

      Tiểu Hoa : “ được, em với Tiểu Bàn rồi.”

      ***

      Thế là Tiểu Hoa bắt đầu cuộc sống mới, căn hộ lúc trước mua ở lầu dưới có cái gara, tìm cửa hàng ở chỗ khác nữa, sửa sang lại gara là được. Sau đó ra ngoại thành nhập hàng, bảng hiệu nhờ Tiểu Mỹ ở tổ mỹ thuật thiết kế, gồm mấy chữ vô cùng đơn giản: Tiểu Hoa Hoa Hoa.

      Thẩm Hi Tri cười bảng hiệu của đơn giản, bĩu môi : “ về trước , lát em về sau.”

      Người nào đó mới sáng sớm ầm ĩ đòi lấy hàng với Tiểu Hoa im lặng.

      Tiểu Hoa với ông chủ vườn hoa: “Ở đây có hoa dại màu vàng, hoa hay mọc ven đường ?”

      Ông chủ gật đầu: “Có, ở trong này.”

      đến cuối vườn hoa, có những khóm hoa vàng nhạt, bông hoa mảnh mai kiên cường xinh đẹp.

      Tiểu Hoa cười: “Đúng rồi, nó đó.”

      Thẩm Hi Tri nhìn theo, đúng là đóa hoa dại màu vàng hay mọc ven đường ít ai để ý, nhưng đó là loài hoa mà Tiểu Hoa thích nhất.

      còn nhớ trước đây hỏi : “Mày tên gì?”

      “Em tên Tiểu Hoa.”

      ra mày có tên.”

      “Có mà, Tiểu Hoa đó, nội em là đóa hoa dại bên đường này.”

      đến cạnh Tiểu Hoa, vuốt ve từng cánh hoa , Tiểu Hoa hỏi: “ còn nhớ ?”

      “Nhớ.” .

      phần hoa ngày mai mới giao đến tiệm, còn phần để sau xe Thẩm Hi Tri. Trong xe ngập tràn hương thơm, Tiểu Hoa vui vẻ hát, trong lòng còn ôm chậu hoa cúc định mang về nhà Thẩm Hi Tri. Xe đột nhiên ngừng lại ven đường, Thẩm Hi Tri bật đèn, xích lại gần Tiểu Hoa, : “Để hôn cái.”

      Tình cảm đong đầy thể , chỉ muốn hôn cái. đáng như thế, đặc biệt như thế làm tim xao xuyến.

      Tiểu Hoa chưa kịp từ chối bị hôn, lúng búng : “ đè lên hoa của em rồi!”

      Thẩm Hi Tri cười hôn : “Hỏng mua trăm bông bồi thường cho em.”

      Cũng phải nụ hôn triền miên, mà là dịu dàng thoải mái. Mặt Tiểu Hoa đỏ bừng, tóc cũng bù xù, lúc sau bực mình đánh cái. Thẩm Hi Tri bị đánh cũng giận, cười vui vẻ.

      Tiệm hoa của Tiểu Hoa chính thức khai trương, trong tiểu khu đều là người trẻ tuổi, bình thường hay thích mua hoa trang trí nhà, hoặc mua bó hoa selfie chơi, thế nên Tiểu Hoa làm ăn cũng tệ. Lúc trước sợ mở tiệm bán hoa đủ tiền ăn, càng thể trả tiền vay mua nhà, nhưng cuối tháng tính toán sổ sách lượt, với Thẩm Hi Tri: “Nếu tháng sau có thể kiếm nhiều hơn thế này em cũng yên tâm.”

      Thẩm Hi Tri đưa đến chỗ Vương Tiểu Bàn học vẽ, trước đây biết, hóa ra thằng nhóc Tiểu Bàn này còn có phòng tranh khá nổi tiếng, thằng nhóc kia cũng ghê gớm, hôm nào học cũng khen Tiểu Hoa nhà có thiên phú, làm Tiểu Hoa nhà hôm nào học về cũng vui vẻ, mong mỏi tới buổi học hôm sau. Thẩm Hi Tri cũng biết Tiểu Hoa nhà đúng là có thiên phú , trước đây nắm tay dạy viết chữ thư pháp lần là có thể học được, nhưng Thẩm Hi Tri thể nào chấp nhận được có gã đàn ông khác khen Tiểu Hoa nhà , thế là khen nhiều hơn Vương Tiểu Bàn nữa.

      Tiểu Hoa mỗi ngày sống vui vẻ trong biển lời khen của hai người đàn ông, lớn từng này tuổi còn chưa được ai khen nhiều như thế đâu, cảm giác này cũng tệ.

      Những ngày Tiểu Hoa đến phòng tranh ở tiệm hoa tập vẽ, model của rất nhiều, mỗi cành hoa trong tiệm cũng có thể vào tranh được. Thẩm Hi Tri từ lần trước tự ý nghỉ việc xong cả ngày chơi bời lêu lổng, ngày nào cũng lượn qua lượn lại trước mặt Tiểu Hoa, Tiểu Hoa vẽ gì cũng khen đẹp, sau đó giành phần đề chữ lên. Chữ rất đẹp, kết hợp với tranh của Tiểu Hoa càng đẹp hơn, sau đó lồng tranh vào khung, treo trong nhà. Lần nào Tiểu Hoa đến nhà ăn cơm cũng muốn cười, người này ngay cả ổ chó của Bạo Bạo cũng phải dán bức tranh, Bạo Bạo ghét tranh vướng víu, gặm cho tan nát. cũng giận, chờ Bạo Bạo cắn xong lại thay tranh khác, dù sao cũng còn nhiều tranh lắm.

      ***

      Những ngày nhàn nhã của Thẩm Hi Tri cũng kéo dài. Năm đó Thẩm Trung Nghĩa đưa du học là để về tiếp quản công ty, mà bây giờ con trai về rồi, nghiệp của ông nhất định phải giao cho , thế nên hai cha con hẹn nhau ăn cơm, bầu khí nóng cũng lạnh. Thẩm Hi Tri gật đầu: “Được thôi, vậy để con đến công ty.”

      Đây là nghề của , vả lại cũng là sản nghiệp nhà .

      Thẩm Trung Nghĩa vô cùng vui vẻ, gật đầu : “Con trưởng thành rồi.”

      Thẩm Hi Tri : “Đương nhiên, có thể cưới vợ .”

      Thẩm Trung Nghĩa hỏi: “Có đối tượng chưa? Hay để ba giới thiệu cho?”

      Thẩm Hi Tri : “Có, lần sau cùng nhau ăn cơm.”

      Thẩm Hi Tri về nhà gõ cửa nhà đối diện, tiếng chó sủa vang lên, Bạo Bạo còn nhiệt tình hơn cả Tiểu Hoa nữa. dựa vào cửa hỏi Tiểu Hoa: “ có nhà có xe, Hứa Tiểu Hoa bao giờ em mới hoàn thành nguyện vọng của nội đây?”

      Nguyện vọng của nội là gì? Gã trai này ngày nào cũng lượn lờ trước mặt , bắt chước nội : “Tiểu Hoa nhà bà cho cháu, có được ?”

      Tiểu Hoa trả lời, mà theo Thẩm Hi Tri đến nhà hàng, ngồi đối diện Thẩm Trung Nghĩa, cảnh tượng này rất quen thuộc.

      Khi đó chỉ là con nhóc mới thi vào đại học Bắc Thành, đứng trước cổng trường thấy chiếc xe sang trọng có rèm che, dì Lương Nhu mà thích nhất xuống xe vẫy : “Bình An, lại đây.”

      người nữa bước xuống xe, ngờ ba mẹ Thẩm Hi Tri trước đây ầm ĩ như vậy lại cùng đến Bắc Thành vì , ăn cơm cùng . Bác Trầm và dì Lương Nhu ngồi đối diện , chợt nghĩ, nếu Thẩm Hi Tri thấy được cảnh này chắc vui lắm. nhiều năm được ăn cơm cùng ba mẹ.

      Nhưng hôm đó chẳng nhớ mình ăn gì, chỉ có những câu như dao khắc vào lòng .

      “Dì hi vọng cháu và Hi Tri nhau, hai đứa thích hợp.” Dì Lương Nhu , bà chuyện nhàng nhưng ý tứ lại ràng, Tiểu Hoa vừa nghe hiểu.

      “Cháu thấy đấy, đến giờ Hi Tri vẫn đưa cháu đến gặp hai bác, điều đó có nghĩa gì? trắng ra là nó chỉ vui đùa thôi. Các người Mỹ đều xinh đẹp thời thượng, nó quên cháu thôi.” Đây là bác Trầm .

      đâu, ấy như vậy, dì với bác thể ấy như thế. Cháu biết hai người chỉ muốn cháu rời xa ấy, xin đừng ấy như vậy.” .

      “Cháu, rời xa ấy, cháu cũng cho ấy biết chuyện tối nay, xin hai người cũng đừng cho ấy biết, nếu bác và dì làm vậy tổn thương ấy.” Đây cũng là lời .

      ***

      Thẩm Hi Tri từ nét mặt của ba là biết ông hài lòng con dâu này. Nhưng kết hôn phải là để cho ông hài lòng, nên để ý đến suy nghĩ của Thẩm Trung Nghĩa, chỉ đưa Tiểu Hoa đến đây coi như thông báo. Mà từ đầu đến cuối thái độ của Tiểu Hoa cũng ổn thỏa, làm Thẩm Hi Tri vô cùng vui vẻ.

      Ăn xong hai người dạo cùng nhau, tới gần khu chung cư lúc nào chẳng hay, tiệm chè đậu xanh vẫn còn bán, Thẩm Hi Tri : “Mua cho em phần coi như ban thưởng.”

      Tiểu Hoa hỏi: “Thưởng gì chứ? “

      vừa hay tin, có nào đó vì mà ngả bài với người nhà, giờ mới biết mình đáng giá như vậy, căn hộ cũng ít tiền đâu, cần là cần hả? Đúng là phải nhìn này với ánh mắt khác, phải biết là từ bé ấy keo kiệt vô cùng, còn dám bỏ tiền mua coca cho mình uống nữa. Ông chủ, thêm hai phần khoai sọ viên.”

      Tiểu Hoa cúi đầu gì, bưng chè đậu xanh im lặng ăn. Thẩm Hi Tri nhìn cười xấu xa, đến khi thẹn quá hóa giận ngẩng đầu lên: “Nhìn đủ chưa!”

      “Chưa đủ!” vẫn nhìn.

      Tiểu Hoa xắn tay áo: “ về trước , em muốn dạy dỗ Hứa Đống trận!

      Thẩm Hi Tri kéo lại: “Về nhà về nhà, đâu có bảo là Hứa Đống , em đừng đánh em trai nữa.”

      Chuyện này trừ Hứa Đống ra còn ai nữa chứ?

      ra tối hôm đó Hứa Đống liền báo cáo toàn bộ cho cấp , mở đầu bằng câu ngọt ngào: “ rể ~ có chuyện này em muốn với .”

      Thẩm Hi Tri được nịnh vui vẻ, hỏi cậu: “Tiền tiêu vặt có đủ ? đủ rể cho thêm.”

      Thế là chiến tuyến được thành lập, cả đời này Tiểu Hoa chắc cũng phá nổi.

      Đưa Tiểu Hoa đến cửa nhà, Thẩm Hi Tri thôi cười hỏi : “ còn chưa chuyện, năm đó tại sao em lại chia tay ? Vì Mạc Kỳ hay Vương Tiểu Bàn? Em thích người khác, vậy người đó là ai?”

      Tiểu Hoa : “ cúi xuống, em cho nghe.”

      Thẩm Hi Tri cúi người, Tiểu Hoa kiễng chân hôn lên trán cái, : “Ngủ ngon, cần lo nghĩ nhiều nhé.”

      Đó có nghĩa là cho biết, Thẩm Hi Tri cười : “Được thôi.”

      Sau đó bế bổng Tiểu Hoa bước vào phòng ngủ.

      Tiểu Hoa hét ầm lên, Bạo Bạo thấy chủ bị khi dễ cũng sủa ầm ĩ. Thẩm Hi Tri giơ chân đóng cửa lại, ném Tiểu Hoa lên giường, bắt đầu cởi quần áo. Tiểu Hoa trùm chăn lên: “ …”

      Thẩm Hi Tri chỉ dọa chút thôi, cởi áo rồi ôm vào lòng, hai người đắp chung chăn. vén tóc , thấy sau tai của hình xăm , biết nhóc này xăm từ khi nào, có đau lắm .

      cúi đầu hôn lên hình xăm nốt khóa son, : “Ngủ .”

      Tiểu Hoa thấy mình mơ giấc mơ dài, trong mơ có Thẩm Hi Tri, chỉ mình trải qua xuân hạ thu đông buồn tẻ, cứ tưởng phải đơn cả đời. Nhưng giờ phút này, có người hát bên tai

      Trời tối rồi, mưa sắp rơi…

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 54: Kết thúc

      Chuyện của Thẩm Hi Tri và Tiểu Hoa là Thẩm Trung Nghĩa cho Lương Nhu biết, mấy năm nay họ liên lạc, nên khi Lương Nhu thấy số lạ gọi đến còn tưởng điện thoại lừa đảo. Mấy ngày sau Lương Nhu quay về Nam Thành, nhưng bà tìm được Tiểu Hoa, Tiểu Hoa đổi số điện thoại, đổi chỗ ở, đổi công việc, Lương Nhu đành phải đến nhà họ Hứa, định tìm Hứa Kiến Quốc chuyện.

      Nhưng Hứa Kiến Quốc ra, mà để Trấn Ái Lệ tiếp bà.

      Hồi trẻ cũng ưa nhau, bà ghét Trần Ái Lệ hết ăn lại nằm, còn Trần Ái Lệ ghét bà giả tạo. Bây giờ hai người hơn năm mươi tuổi lại ngồi cùng nhau, chẳng biết phải gì.

      Lương Nhu hỏi: “Bình An ít khi về nhà à?”

      Trần Ái Lệ : “Đúng thế, nó mua nhà bên ngoài, cũng có bản lĩnh.”

      Lương Nhu gật đầu, : “Hôm nay chị đến, là muốn…”

      Trần Ái Lệ vỗ đầu cái: “Ôi trời thuốc của mình, em sắc thuốc cho lão Hứa mà quên mất tiêu, gần đây ông ấy bị cao huyết áp, bác sĩ bảo phải nằm giường nghỉ ngơi.”

      Thế là Lương Nhu bị bỏ lại phòng khách, nhìn Trần Ái Lệ biết chăm chỉ từ bao giờ bận trước bận sau. Bà nghĩ lát, thấy nên hơn. Trần Ái Lệ tiễn bà ra ngoài cửa, : “Chị Lương, lão Hứa nhà em chuyện của hai đứa bọn em xen vào, tùy chúng thôi, dù sao người lớn chúng ta cũng chẳng tốt đẹp gì.”

      Lương Nhu há miệng, Trần Ái Lệ ngắt lời bà: “Ngay cả trong mơ em cũng muốn có thêm căn nhà, nhưng Hứa Đống nhà em cũng ngang bướng, em mà gì chị nó là nó bỏ nhà ngay cho mà xem, chị cũng đừng gây khó dễ cho nhà em nữa. Nếu em là mẹ ruột con bé, chị đến đây em nhất định đánh đuổi chị , em đánh chị, sau này chị cũng đừng đến đây nữa. Em cũng hiểu Hi Tri, nó chắc chắn nghe lời chị đâu.”

      Lương Nhu thẹn quá hóa giận: “ chuyện kiểu gì đấy!”

      Trần Ái Lệ bưng chén thuốc: “Được rồi, chuyện sau , em còn phải mang thuốc cho lão Hứa.”

      Trong khu chung cư bắt đầu có tiếng người dọn nhà, xung quanh có vẻ tiêu điều hoang vắng. Lương Nhu nhìn căn nhà từng là của mình, đây là nơi bà hạnh phúc nhất, cũng là nơi làm bà tổn thương nhất.

      Trong phòng ngủ nhà họ Hứa, Trần Ái Lệ ủ rũ oán giận Hứa Kiến Quốc: “Trời đất, tôi đau lòng chết mất thôi, Hứa Kiến Quốc ông đúng là lão già hồ đồ!”

      Hứa Kiến Quốc vừa uống thuốc vừa cười, nhìn Trần Ái Lệ ôm ngực mắng mình.

      ***

      Cuối cùng Lương Nhu đành phải gọi điện cho Thẩm Hi Tri, hỏi: “Con dẫn Bình An ăn bữa với mẹ nhé.”

      Thẩm Hi Tri vui vẻ với Tiểu Hoa, Tiểu Hoa gật đầu: “Được thôi.”

      Hôm đó Tiểu Hoa mặc váy vô cùng chỉnh chu, làm Thẩm Hi Tri cười chọc : “Con dâu xấu xí gặp mẹ chồng hả? Hứa Tiểu Hoa, ngờ em lại để ý mẹ như vậy, tối nay thưởng cho em canh đậu xanh.”

      Tiểu Hoa gì, lấy cây son của Mai Tâm bôi lên môi.

      Hai người đến trước cửa nhà hàng, Thẩm Hi Tri nắm tay : “ cần phải sợ.”

      Tiểu Hoa đẩy , : “Thẩm Hi Tri, đứng ngoài này chờ em, để em vào mình.”

      “Sao thế?”

      “Em muốn vào mình.” Tiểu Hoa kiên quyết.

      Thế là Thẩm Hi Tri đành phải ngồi đợi trong xe, qua cửa kính nhìn Tiểu Hoa bước vào, kéo ghế ngồi xuống đối diện mẹ .

      Tiểu Hoa chào tiếng: “Dì Lương Nhu.”

      lâu gặp, Bình An.”

      “Vâng.” Tiểu Hoa .

      Lương Nhu hỏi: “Sao Hi Tri vào?”

      Tiểu Hoa : “Cháu cho ấy vào, cháu nghĩ dì chắc chắn có chuyện muốn với cháu, ấy ở đây tiện.”

      Tiểu Hoa sai, mục đích chủ yếu của bữa cơm này là liên lạc với Tiểu Hoa, để bữa khác hẹn lần nữa. Nhưng bây giờ luôn cũng sao.

      Lương Nhu : “Chắc cháu cũng đoán được dì muốn gì rồi nhỉ.”

      Đương nhiên Tiểu Hoa có thể đoán được.

      Nhưng : “Dì, bây giờ cháu thấy cháu chẳng có gì xứng với ấy cả, ấy rất tốt, cháu cũng kém cỏi. Mặc dù bên tai cháu nghe được, nhưng nó ảnh hưởng đến cuộc sống của cháu, mà ấy cũng để ý. ấy giống bác Trầm, ấy cần cháu phải chăm sóc, đúng là cháu cần ấy chăm sóc, nhưng chúng cháu đều thích phương thức ở bên nhau như vậy, chúng cháu có ngăn cách, chúng cháu bao giờ chia tay vì điều này.”

      Lương Nhu rất kị người khác nhắc đến hôn nhân thất bại của mình, chuyện này qua mắt Tiểu Hoa được. Năm đó mọi người trong khu chung cư đều biết, nhưng bà ngờ Tiểu Hoa dám thẳng như vậy.

      “Cháu thay đổi nhiều rồi.” Lương Nhu .

      Tiểu Hoa gật đầu, đúng là thay đổi, mấy tháng trước còn ngốc nghếch trốn tránh Thẩm Hi Tri, nhưng sau khi mắt bị mù, lúc ánh sáng trở lại người đầu tiên nhìn thấy là Thẩm Hi Tri, biết mình nên trốn tránh nữa.

      Tiểu Hoa ngồi lâu, đứng dậy chào Lương Nhu, : “Dì à, chúng cháu hạnh phúc, xin dì hãy chúc phúc cho chúng cháu.”

      ngồi vào xe, Thẩm Hi Tri căng thẳng hỏi: “Hai người gì vậy? thấy ổn lắm, làm gì có chuyện dẫn bạn gặp mẹ chồng tương lai như vậy chứ.”

      Tiểu Hoa nhìn , lẳng lặng nhìn lâu, rồi cười : “Em với dì chuyện vui lắm, đừng lo, em bị bắt nạt, dì cũng mắng em.”

      Thẩm Hi Tri bình tĩnh lại: “ chuyện gì thế?”

      Tiểu Hoa nghĩ lát: “ chuyện trước đây.”

      ***

      Công ty tháo dỡ cho hạn cuối là trước tết phải chuyển ra, mỗi tháng đến bù tiền thuê nhà. Nhà của Tiểu Hoa quá ở đủ bèn thuê căn hộ hai phòng ngủ phòng khách gần đó. Ngày dọn đồ ai cũng buồn bã, Trần Ái Lệ khóc, Hứa Kiến Quốc : “Khóc cái gì, sau này có nhà mới rồi.”

      Trần Ái Lệ nghĩ cũng đúng, bèn lau nước mắt dọn hành lí. Thẩm Hi Tri kéo tay Tiểu Hoa, : “Qua nhà đối diện với .”

      Tiểu Hoa lấy chìa khóa trong khe cửa ra, mở cửa, căn nhà phủ kín mạng nhện như trong tưởng tượng mà sạch vô cùng, đó là nhà của .

      Thẩm Hi Tri đỏ mắt, hỏi : “Em dọn khi nào vậy?”

      Tiểu Hoa : “Lúc bỏ em hẹn hò với người đẹp.”

      Mấy ngày trước lại gặp Lương Nhu, dẫn Tiểu Hoa cùng. Thẩm Hi Tri kéo tay : “ mình em dọn à?”

      “Hứa Đống giúp em.” Tiểu Hoa .

      Hứa Đống ló đầu ra : “He he, rể, việc nặng cứ để em lo.”

      Thẩm Hi Tri ừ tiếng: “Ghi lòng tạc dạ.”

      Hứa Đống vui vẻ quay , Thẩm Hi Tri cúi đầu nhìn Tiểu Hoa: “Cám ơn.”

      Tiểu Hoa học theo tiếng: “Phải ghi lòng tạc dạ đó.”

      “Ừ.”

      quét dọn nhà sạch , cùng đón chờ khoảnh khắc nó bị tháo dỡ. Thẩm Hi Tri cảm xúc lẫn lộn, nỡ bỏ nơi đây, nỡ bỏ kí ức gắn bó ở nơi này. Tiểu Hoa cũng thế, nhưng con người lúc nào cũng phải nhìn về phía trước, đúng ?

      Thẩm Hi Tri chở nhà họ Hứa rời khỏi khu chung cư, ở đây có tất cả kí ức tuổi thơ của họ, có cãi nhau, có chiến tranh lạnh, còn có cả hạnh phúc vui vẻ.

      Xe càng ngày càng xa, Tiểu Hoa len lén lau nước mắt, trước đây chỉ muốn rời xa nơi này, nhưng khi phải lại nỡ.

      Nhà họ Hứa đón năm mới trong căn hộ mới thuê, 29 tết mọi người đều mua hoa, người già thích thủy tiên cùng hoa đào, người trẻ thích những loại hoa mới lạ. Tiệm hoa của Tiểu Hoa lúc nào cũng đông khách, Trần Ái Lệ và Hứa Đống đến giúp, Thẩm Hi Tri cũng ở trong tiệm, bày ra tư thế ông chủ, ghi sổ tính tiền rồi tặng quà cho người già, lại cười chọc mấy em , vui vẻ cần Tiểu Hoa phải quan tâm.

      Trần Ái Lệ lén với Hứa Đống: “Học theo chị với rể của con , sau này mẹ cũng mở tiệm cho con.”

      Hứa Đống cười ha ha, làm các trẻ mua hoa hết nhìn Thẩm Hi Tri rồi lại lén nhìn cậu.

      Năm nay Thẩm Hi Tri đón tết cùng nhà họ Hứa, trước đây thường hay ăn cơm ở nhà họ, bây giờ thân phận thay đổi, càng thêm danh chính ngôn thuận ở nhà họ đón tết. Tiểu Hoa gì, lúc than vãn mấy năm ở Mỹ mỗi khi tết đến chỉ có và Bạo Bạo nương tựa vào nhau, : “Đứng đó làm gì, qua đây phụ em nhanh lên.”

      Đêm giao thừa Thẩm Hi Tri đứng dưới lầu gọi điện cho Hứa Đống: “Xuống đây xách đồ cho .”

      Hứa Đống chạy như bay xuống, từ xa hỏi: “ rể, xách cái gì vậy?”

      Thẩm Hi Tri chỉ đống đồ phía sau, Hứa Đống tròn mắt: “Cha mẹ ôi!”

      Mặc dù Hứa Kiến Quốc thể hút thuốc thể uống rượu, nhưng rượu và thuốc lá cũng thể thiếu, rượu mao đài, thuốc trung quất dành cho cha vợ tương lai. Mặc dù ưa Trần Ái Lệ, nhưng Thẩm Hi Tri vẫn đối đãi công bằng, mua bộ mỹ phẩm nước ngoài, Trần Ái Lệ biết giá tiền lén hỏi Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cũng biết, nhắn tin hỏi Mai Tâm, Mai Tâm hét lên: “Đây là hàng hiệu đó, chị đây còn chưa kịp mua hết, cậu lấy từ đâu vậy? Có dùng ? dùng nhượng lại cho tôi , cần giảm giá.”

      Tiểu Hoa quay lại với Trần Ái Lệ: “Dì có muốn bán ? Bạn tôi muốn mua.”

      Trần Ái Lệ : “Để tao suy nghĩ .”

      Hứa Đống vòng quanh rể, từ bị rể phạt bao nhiêu lần, cậu mong lần này rể mua cho cậu cái apple loại mới nhất. Thẩm Hi Tri cho điện thoại, mà đưa chìa khóa xe cho Hứa Đống .

      Hứa Đống ngơ ngác nhìn chị , Tiểu Hoa cầm chìa khóa trả lại cho Thẩm Hi Tri. Thẩm Hi Tri lại đưa chìa khóa cho Hứa Đống, : “ mới đổi xe, cái cũ cho em dùng.”

      Hứa Đống vui tới quên trời quên đất, phải biết là cậu nhăm nhe chiếc xe của rể lâu lắm rồi đó!

      Hứa Đống cảm động muốn khóc, đẩy chị vào lòng Thẩm Hi Tri: “Tiểu sinh có gì để trả ơn, vậy lấy thân báo đáp .”

      Tiểu Hoa đen mặt, sắp qua năm mới được đánh người, bực mình.

      Thẩm Hi Tri rất hài lòng, đeo tạp dề giúp Tiểu Hoa tay.

      ***

      Ngày khởi công xây lại chung cư tổ của Hứa Đống được nghỉ phép, cậu lái xe chở chị rể về quê. Nông thôn là nơi vô cùng xa lạ với Hứa Đống, nhưng lại rất đỗi quen thuộc với Tiểu Hoa và Thẩm Hi Tri.

      Tiểu Hoa : “Dẫn em thăm nội, nội thương em lắm.”

      Hứa Đống rất ít khi nghe thấy từ ‘nội’, nhưng cũng biết nội có ý nghĩa gì. Cậu ngoan ngoãn theo chị lên núi, dập dầu trước mộ nội, cậu trưởng thành, thành chàng đẹp trai sáng láng, Tiểu Hoa nghĩ nội nhất định vui lắm đây.

      Mặc dù khi cậu chưa sinh ra nội rồi, nhưng máu mủ tình thân là chuyện vô cùng kì diệu, Hứa Đống thấy chị khóc, cậu cũng khóc theo, giống như ngày xưa chuyện gì cậu cũng học theo chị và rể. Cậu hỏi Tiểu Hoa: “Chị, nội như thế nào?”

      Tiểu Hoa : “Bị ngã .”

      Trời mưa to, nội bị té ngã, chợt có rất nhiều người đến nhà, nội rồi, gà cũng còn nữa, giống như câu hát: Tiểu Hoa bẩn, có nhà, có tía, có má, cũng có nội nữa.

      Tiểu Hoa rơi nước mắt, Thẩm Hi Tri an ủi: “Đừng khóc, sau này về thăm nội nhiều vào.”

      Ba người ở trong căn nhà của nội, Hứa Đống chưa bao giờ đến nông thôn nhưng lại nhanh chóng thích ứng với cuộc sống ở đây, sáng sớm cậu và chị ra bờ ruộng bắt giun, sau đó chạy vào mấy nhà trong làng cho gà ăn, được trưởng thôn cho mấy quả trứng gà, đưa cho rể làm mì trứng. Mùa đông đến, chị dẫn cậu ra bờ sông nhìn mặt sông đóng băng, mùa hè lại dẫn cậu mò ốc.

      ở đây chẳng cần quan tâm đến ngày tháng, tối nọ trong nhà đột nhiên cúp điện, Tiểu Hoa ở nhà mình, Hứa Đống và Thẩm Hi Tri đâu biết nữa. ngồi trong nhà khẽ hát, chợt nghe có tiếng nhạc vang lên, ánh nến bị gió thổi xiêu vẹo, thấy Thẩm Hi Tri bê chiếc bánh gato, ánh nến chiếu lên mặt sáng bừng.

      : “Hứa Tiểu Hoa, sinh nhật vui vẻ.”

      Tiểu Hoa: “ phải vậy.”

      Sinh nhật là ngày nào ngay cả cũng biết.

      Hứa Đống : “Đúng mà đúng mà, rể tìm được rồi.”

      Tiểu Hoa nhìn Thẩm Hi Tri, Thẩm Hi Tri : “ phải em có năm nào đó nội dán câu đối rồi luộc trứng gà cho em ăn sao? Đổi sang lịch dương chính là hôm nay, Hứa Tiểu Hoa, hôm nay cũng là lễ tình nhân.”

      Tiểu Hoa nhớ với khi nào.

      Để được học sớm, sinh nhật của Tiểu Hoa cũng thay đổi, tên của là do Thẩm Hi Tri đặt, mà sinh nhật của cũng do tìm được. Xem ra phải nhanh chóng hoàn thành tâm nguyện của nội thôi.

      Tiểu Hoa thổi nến, : “Đợi đến ngày quốc tế thiếu nhi em cũng tổ chức sinh nhật cho .”

      Thẩm Hi Tri cười được, đến lúc đó dẫn em ăn Mc Donalds.

      Hứa Đống biết chuồn từ lúc nào, còn biết ý giúp rể đóng cửa lại. Thẩm Hi Tri ôm Tiểu Hoa ngồi chuyện, Tiểu Hoa ngồi đùi , hỏi: “Có phải lúc trước mẹ đến tìm em ?”

      Tiểu Hoa : “ nhớ nữa.”

      muốn , nhưng biết chuyện xảy ra trước đây, gì, hôn lên hình xăm sau tai . Tiểu Hoa bật cười, : “Nhột quá.”

      Trong sân nhà bên cạnh, Hứa Đống ngước mắt nhìn trời: “Ôi, muốn có bạn .”

      ***

      Trở về thành phố, Thẩm Hi Tri bắt đầu chuẩn bị hôn lễ duy nhất trong đời , người đầu tiên nhận được thiệp mời là Vương Tiểu Bàn. Vương Tiểu Bàn cầm thiệp mời nhìn lâu, sau đó : “Hai người chờ lát.”

      ta vào phòng tranh khiêng khung tranh phủ vải trắng ra, : “Tặng cho hai người, con như quà cưới.”

      Tiểu Hoa tự tay tháo tấm vải xuống, tranh còn thơm mùi sơn dầu, đó vẽ Tiểu Hoa lúc còn bé.

      Mặt mũi bẩn thỉu, tay chân bẩn thỉu, như con khỉ bẩn ngồi chơi bên bờ ruộng, nụ cười ngây thơ trong sáng.

      Đó là Tiểu Hoa trong trí nhớ của Vương Tiểu Bàn, cũng là dáng vẻ mà Thẩm Hi Tri lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Hoa….

      ——–

      Tác giả có lời muốn : muốn viết cái kết như bình thường, cục cưng gì đó nhiều lắm rồi, cứ thế , trong câu chuyện chỉ có Tiểu Hoa và Hi Tri.

      Còn Hứa Đống? Ha ha, Hứa Đống tặng Mc Donalds.



      HOÀN
      HaYenly sắc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :