1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bình An của anh - Tích Hòa ( Hoàn - 54c - Ebook )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45: Chuyện năm đó

      Lúc ra thấy Thẩm Hi Tri đứng trước cửa, bóng đèn hành lang lại cháy, giống như trước đây đứng dựa vào tường, lẳng lặng nhìn cửa nhà họ Hứa. Cửa mở ra rồi đóng lại, Tiểu Hoa đứng trước mặt , : “ cũng biết chuyện phải di dời đúng ?”

      Thẩm Hi Tri lắc lắc chìa khóa xe: “Chán , nhà đầy mạng nhện, có chỗ đặt chân, Hứa Tiểu Hoa sao em có thể nhẫn tâm như vậy chứ?”

      Tiểu Hoa có thoáng ngẩn ngơ, từ khi nào bước chân vào nhà nữa? Chìa khóa nhét vào khe cửa, sau đó mỗi kỳ nghỉ đều bận rộn có thời gian nhớ đến chuyện này.

      Tiểu Hoa đứng thẳng người, : “Có luật nào quy định em phải lau dọn giúp ?”

      Thẩm Hi Tri im lặng, đúng thế, có đạo luật nào bắt buộc phải thế. Nhưng mỗi khi về nhà đều ngủ chiếc giường tràn ngập hương mặt trời, quen với điều đó. đoán được bây giờ khó chịu, bước lại gần : “Được rồi, sai rồi.”

      Tiểu Hoa ừ tiếng: “Chuyện tháo dỡ chung cư còn biết gì nữa?”

      Điện thoại Thẩm Hi Tri chợt vang, nghe máy, Tiểu Hoa nghe thấy : “Được, để tôi qua.”

      Sau khi ngắt máy, với : “Bây giờ phải đến nơi, nếu em muốn biết theo .”

      Nhà ở là chuyện lớn, Tiểu Hoa mấy năm nay vẫn mong giải quyết nhanh gọn, vậy nên đành theo .

      Thẩm Hi Tri dẫn đến quán bar, trong quán ngồi kín người, thấy vào mọi người đều lên tiếng: “Thẩm hội trưởng.”

      Tiểu Hoa thấy kì lạ, bị thùng bia ngáng chân, cả người lao về phía trước, Thẩm Hi Tri kịp thời giơ tay giữ chặt , kéo vào bàn ngồi, chuyện với mọi người.

      mặc váy trắng đến, dưới ánh đèn mờ ảo Tiểu Hoa nhận ra người đó là ai. ngờ lâu như vậy mà vẫn còn gặp chị.

      Ban đầu Lâm Thuyên thấy Tiểu Hoa, giơ tay vẫy Thẩm Hi Tri, ngồi xuống bắt uống ly rượu. Thẩm Hi Tri khẽ ngửa ra sau, để lộ người ngồi sau mình, Lâm Thuyên sửng sốt. Tiểu Hoa mỉm cười: “Chị, lâu quá gặp.”

      Lâm Thuyên lúng túng giây, cũng cười : “Bình An à, đúng là lâu quá gặp.”

      Thẩm Hi Tri cúi đầu hỏi Tiểu Hoa: “Có biết lái xe ?”

      Tiểu Hoa nhìn : “Em là sát thủ đường cái đó.”

      Thẩm Hi Tri bật cười, chỉ Lâm Thuyên: “Cố gắng học hỏi chị nha, ở Mỹ từng thi đua xe.”

      Tiểu Hoa ừ tiếng. Lâm Thuyên xua tay: “Thôi thôi, đừng học theo chị, cái này nguy hiểm lắm.”

      Có người gọi Lâm Thuyên qua chuyện, Thẩm Hi Tri ghé vào tai Tiểu Hoa giải thích: “Đây là tiệc chào đón học tỷ của em, uống lát, tí nữa cho em chuyện tháo dỡ.”

      (Học tỷ: Đàn chị khóa )

      Tiểu Hoa muốn đứng dậy: “Vậy để bữa khác .”

      Thẩm Hi Tri giữ chặt tay : “Em ngồi đây lát có sao đâu! mà uống say em phải chịu trách nhiệm đưa về nhà, đừng có dại đấy, ở đây có rất nhiều muốn thừa dịp ra tay với .”

      Tiểu Hoa quay đầu lại, hỏi: “Còn chị Lâm Thuyên sao?”

      “Cậu ta?” Thẩm Hi Tri giống như nghe chuyện cười: “ và cậu ta là bạn bè tốt, sao em lại lo chuyện này chứ?”

      Tiểu Hoa giãy khỏi tay : “ tự chơi , em đây.”

      “Hứa Bình An!” Thẩm Hi Tri từ chối ly rượu mời, đuổi theo .

      Lâm Thuyên cũng ra, nắm tay Tiểu Hoa : “Bình An, chúng ta trò chuyện mấy câu được ?”

      Tiểu Hoa lắc đầu: “Em muốn về.”

      Lâm Thuyên gần như van nài: “Chỉ mấy câu thôi, được ?”

      Tiểu Hoa đành gật đầu.

      Thẩm Hi Tri cười giơ ngón cái với Lâm Thuyên, Lâm Thuyên quay mắt , buông tay. Tiểu Hoa quay đầu lại thấy Thẩm Hi Tri đứng trước cửa phòng bao, đần mặt ra, trong lòng tự nhiên dâng lên ngọn lửa.

      Trong phòng người bên cạnh, Lâm Thuyên đứng trước mặt Tiểu Hoa, Tiểu Hoa hỏi: “Chị, chị muốn gì với em vậy?”

      còn gọi tiếng ‘Chị’, làm Lâm Thuyên thấy thẹn trong lòng.

      “Bình An, chị nghĩ chị nợ em lời xin lỗi, năm ấy người đưa Thẩm Hi Tri là em đúng ?”

      Tiểu Hoa gật đầu: “Là em.”

      Lần đầu tiên sang Mỹ, biết gì ở đó, cũng dám cho biết, chỉ mong được nhìn thấy từ xa thỏa lòng. Nhưng lại thấy Lâm Thuyên dìu vào khách sạn thuê phòng.

      “Xin lỗi.” Lâm Thuyên nghẹn ngào, viền mắt nóng lên.

      Đời này chị tự thấy chưa làm chuyện có lỗi với ai bao giờ, cho dù thầm Thẩm Hi Tri, thấy thích mình, chị cũng có thể chôn vùi tình cảm, làm chị em tốt với Bình An, chị chưa bao giờ thẹn với lương tâm. Nhưng năm đó Thẩm Hi Tri mấy lần vội vã về nước, sau đó với chị là và Bình An chia tay.

      Tình cảm cất giấu trong lòng bấy lâu lại bùng lên, chị hỏi lí do, vì chị biết tình cảm sâu đậm từ đến lớn thể nào chấm dứt là dứt ngay được. Thẩm Hi Tri , cũng tâm với chị câu nào, mà điên cuồng học tập, trông giống như thất tình.

      Nhưng cho dù kìm nén cách mấy đến ngày vẫn có sơ hở. Ngày đó chị có việc tìm Thẩm Hi Tri, cuối cùng tìm thấy ở quán bar, biết uống từ bao giờ, khi chị đến say tới mức nhận ra ai nữa, thấy ai cũng gọi Hứa Bình An.

      Chị dìu ra, muốn tìm chỗ cho nghỉ ngơi, trong giây phút đó trong lòng chị như có ác quỷ réo gọi, tay run rẩy quẹt thẻ mở phòng.

      Nhưng nửa đường chị phải nghe cuộc điện thoại, lúc vào thấy Thẩm Hi Tri đâu nữa.

      Chị ra khỏi phòng, nhân viên làm vệ sinh cho chị biết chàng trai bên trong được đưa .

      ? Là ai chứ?

      Nhân viên phục vụ cho chị, bọn họ thuê phòng dưới lầu. Chị chạy tìm, thấy tóc dài ngồi thảm, mặt vùi trong đầu gối.

      Bóng dáng ấy rất giống người mà Thẩm Hi Tri ngày đêm mong nhớ, Hứa Bình An.

      Chị dám xuất trước mặt , hi vọng vĩnh viễn có ai phát ra bí mật này.

      ***

      “Chị, em trách chị.”

      Tiểu Hoa giơ tay vỗ vai Lâm Thuyên.

      Lâm Thuyên sửng sốt, thể tin được.

      Tiểu Hoa ôm chị cái: “ đấy.”

      hiểu cảm giác thích người, là chỉ đứng từ xa mà dám bước lại gần, cảm giác ấy rất khó chịu. Từ cấp 2 biết chị thích Thẩm Hi Tri, nhưng nhiều năm như vậy chị luôn kìm nén, mà chuyện kia cũng xảy ra khi chia tay Thẩm Hi Tri, có gì để trách móc?

      Hôm nay còn được nhận lời xin lỗi, chị kiêu ngạo như thế, ưu tú như thế, mà lại xin lỗi .

      Tiểu Hoa cao hơn Lâm Thuyên chút, cảm giác học tỷ của vẫn như trước, mềm mại thơm ngát, chỉ là, bây giờ làm chị phải khóc.

      Tiểu Hoa : “Chị, chị còn thích ấy ? Em thấy ấy vô cùng đáng ghét.”

      Lâm Thuyên nín khóc mỉm cười: “Chị cũng thấy cậu ra rất đáng ghét, chị thích cậu ta nhiều năm như vậy mà cậu ta chẳng thích chị, nên chị thèm thích cậu ta nữa.”

      Tiểu Hoa : “Thẩm Hi Tri đáng thương, ai thích ấy.”

      Lâm Thuyên gật đầu: “Đáng thương .”

      Nhân vật chính của câu chuyện đứng bên ngoài gõ cửa: “ chuyện xong chưa? Lâm Thuyên, mọi người đợi cậu đấy.”

      Lâm Thuyên lau nước mắt: “Chúng ta ra ngoài .”

      “Vâng.”

      Sau đó Thẩm Hi Tri thấy Tiểu Hoa và học tỷ của nắm tay ra, hai thèm cho cái liếc mắt, kéo Tiểu Hoa đến bên mình, với Lâm Thuyên: “Cậu vào , bọn tôi phải rồi.”

      Thời gian trôi qua, mọi thứ thay đổi, nhiều năm như vậy, Lâm Thuyên lại lần nữa thấy Thẩm Hi Tri mà chị từng thích đứng cạnh người nhất – Hứa Bình An.

      Bên cạnh họ dù đổi thành người nào cũng được, như thế mới viên mãn.

      ***

      Ra khỏi quán bar Thẩm Hi Tri hỏi : “Lúc nãy ở nhà ăn no chưa? ăn khuya nhé?”

      Tiểu Hoa nhìn , nhìn lâu, sau đó nhấc chân dẫm lên mũi giày , xoay mạnh.

      Trong đêm vang lên tiếng kêu đau đớn, Thẩm Hi Tri ôm chân kêu: “Em làm gì vậy!”

      Tiểu Hoa hừ tiếng: “Em muốn làm vậy lâu lắm rồi! Thẩm Hi Tri em hối hận vì khi đó đánh thành đầu heo!”

      Thẩm Hi Tri ngơ ngác: “Em gì cơ?”

      Gió thổi bay mái tóc dài, Thẩm Hi Tri thoáng nhìn thấy sau tai có vật gì đó, nhưng tóc lại nhanh chóng rơi xuống, nhanh đến mức nhìn được.

      “Em gì cơ?” hỏi lần nữa, vui mừng nắm chặt tay : “Em thừa nhận em qua Mỹ tìm rồi đúng ?”

      “Đúng thế, em tìm , vì em rất nhớ , nhưng lại để em thấy gì? Thẩm Hi Tri đến giờ cũng biết hôm đó em nhìn thấy gì đâu.”

      Thẩm Hi Tri chần chờ: “ phải em đưa ra khỏi quán bar à?”

      Tiểu Hoa cười tiếng: “ phải em.”

      “Nhưng em là người viết thư mà!”

      Đó là kí ức mà Tiểu Hoa bao giờ muốn nhớ lại, nó chứa đựng tổn thương và tự ti của . quay đầu , con búp bê túi rơi xuống đất.

      Hôm sau Mai Tâm mang đồ ăn vặt lên tìm Tiểu Hoa, thấy quầng mắt đen sì: “Sao thế?”

      Tiểu Hoa che mặt: “Ngủ ngon.”

      Mai Tâm cười nữa: “ tôi nghe .”

      Tiểu Hoa trầm mặt lúc lâu, dùng câu mở đầu “Tôi có người bạn” kể lại chuyện hôm qua.

      Mai Tâm nghe xong hỏi: “Cậu thấy học tỷ và bạn trai cậu thuê phòng, rồi thừa dịp chị ta ra ngoài mang bạn trai ? Thấy bạn trai ngủ say như chết cậu tức giận viết tờ giấy mắng chửi rồi , bây giờ tờ giấy đó biến thành bằng chứng thuận lợi cho bạn trai cậu?”

      Mọi chuyện đúng là vậy, Tiểu Hoa : “Là chuyện của bạn tôi.”

      Mai Tâm gật đầu: “Coi như của cậu .”

      Tiểu Hoa: “…”

      “Vậy bây giờ cậu định làm gì?”

      “Mong ấy nhanh chóng biến về Mỹ.”

      Những lời này bị nhân vật chính nghe thấy.

      Thẩm Hi Tri đứng tựa vào cửa : “ về, còn chờ tiền đền bù giải tỏa để cưới vợ mà.”
      Phong nguyet thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46: Hứa Đống bị đánh

      Mai Tâm vô cùng biết ý lui , Thẩm Hi Tri đóng cửa phòng lại, cúi người nhìn Tiểu Hoa, hỏi: “Hôm qua khóc à?”

      .” Tiểu Hoa đẩy ra: “ chuyện tháo dỡ nhà .”

      Thẩm Hi Tri ừ tiếng, dựa vào bàn: “Công ty ba nhận thầu dự án này.”

      Tiểu Hoa gì, mấy năm nay nghe nghiệp của bác Trầm lên như diều gặp gió, ở nhà Trần Ái Lệ lúc nào cũng than vãn hối hận vì năm đó khuyên Hứa Kiến Quốc ôm bát sắt để lỡ mất cơ hội phát tài.

      đá vào chân Thẩm Hi Tri cái: “ là thái tử rồi, còn cái gì mà chờ tiền đền bù cưới vợ chứ!”

      Thẩm Hi Tri cười: “Đúng mà, căn hộ kia đứng tên , em biết à?”

      Hứa Đống gọi điện đến, Tiểu Hoa liếc Thẩm Hi Tri, biết hai người này lại thông đồng giở trò mèo gì. Nhưng lúc này đoán sai rồi. Hứa Đống bên kia khóc lóc: “Chị, chị đến quán bar của lão Hổ… mang theo thẻ tín dụng…”

      Tiểu Hoa: “Được rồi, chờ lát chị qua.”

      Cúp máy, Thẩm Hi Tri hỏi: “Hứa Đống có việc gì à?”

      Tiểu Hoa: “ cần lo.”

      Thẩm Hi Tri nhìn , cúi đầu gọi điện cho Hứa Đống, Hứa Đống lại tiếp tục khóc lóc: “ hai, cứu em với, huhu.”

      Thẩm Hi Tri cầm điện thoại chạy ra ngoài, nhưng thấy Tiểu Hoa đâu nữa. theo địa chỉ qua, ban ngày quán bar mở, Hứa Đống bị trói ghế, xung quanh hỗn độn.

      Hứa Đống hô lên ‘ hai’, Thẩm Hi Tri cứu cậu, chỉ đứng hỏi: “Chị em đâu?”

      Hứa Đống nhìn vào phòng bên trong: “Ở trong đó.”

      Thẩm Hi Tri đạp cửa vào, thấy hai người đàn ông đứng vây quanh Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cầm thẻ trong tay, : “Bao nhiêu tiền, tôi quét thẻ.”

      Thẩm Hi Tri kéo ra sau mình, sau bao năm, Tiểu Hoa lại lần nữa được kéo ra sau mình.

      Mấy năm nay trải qua biết bao gian khổ, đều là người đứng ra gánh vác, thích ngôi nhà kia, nhưng vẫn hết lòng bảo vệ, để nội ở trời có thể an tâm.

      Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn, bả vai Thẩm Hi Tri rất rộng, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, chợt nhớ đến năm xưa ngồi trong phòng nghe dì Lương Nhu : “Từ đến lớn chị toàn thấy Hi Tri chăm sóc nó.”

      Đúng vậy, lúc nào cũng vậy.

      Tiểu Hoa kéo áo , Thẩm Hi Tri liền nắm tay , : “Đừng sợ, cứ để lo.”

      muốn : Em sợ chút nào, nên em mới dám mình.

      Nhưng mũi đau xót, biết nếu ra những lời này Thẩm thiếu gia đen mặt cho mà xem.

      Thẩm Hi Tri đưa ra khỏi phòng, : “Em dẫn Hứa Đống trước .”

      Hứa Đống mặc dù bị trói nhưng có gì phải lo, cậu chỉ đánh nhau vì rồi làm vỡ đồ trong quán, đền tiền là được, cậu muốn đền tiền nên tính giở trò mèo, người ta báo cảnh sát mà chỉ trói cậu vào ghế, cậu đói, đành phải gọi điện cho chị. Cũng chẳng phải chuyện lớn gì, giờ lại có Hi Tri tới, Hứa Đống chẳng có gì phải lo lắng.

      Cậu lắc ghế : “Chị, mau cởi trói cho em.”

      Tiểu Hoa nghiêm mặt cởi trói cho Hứa Đống, đứng bên ngoài quán bar giơ tay lên. Hứa Đống ngơ ngác: “Chị, phải chị định đánh em chứ?”

      Tiểu Hoa chầm chậm thả tay xuống, : “Hứa Đống, khi nào em có thể hiểu chuyện đây?”

      Hứa Đống gãi đầu: “Sau này em thế nữa.”

      Đây biết là hứa hẹn lần thứ bao nhiêu của cậu rồi. Tiểu Hoa muốn gì nữa, đứa em trai này từ được nuôi lớn, ra tay đánh nó được, trong lòng cũng lo lắng, biết làm sao để nó trưởng thành chín chắn được đây.

      “Em trước .” Tiểu Hoa cầm điện thoại, nếu 5 phút sau Thẩm Hi Tri còn chưa ra báo cảnh sát.

      Hứa Đống lắc đầu: “Em , em ở đây chờ Hi Tri.”

      5 phút trôi qua mà Thẩm Hi Tri vẫn chưa ra, Tiểu Hoa cầm điện thoại vào, bấm sẵn số điện thoại cảnh sát. Thẩm Hi Tri quay đầu lại cười trấn an , : “Bọn chuyện thôi, đừng lo.”

      Hai người đàn ông kia ra, cầm lấy thẻ của Thẩm Hi Tri. lát sau đưa thẻ và biên lai lại cho , Thẩm Hi Tri nắm tay Tiểu Hoa ra ngoài.

      Tiểu Hoa hỏi: “Bao nhiêu tiền? Em trả lại .”

      Thẩm Hi Tri trả lời, lái xe đưa Hứa Đống về nhà. Dọc đường Hứa Đống dám tiếng, nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của hai và chị. Xe dừng cậu định lủi , lại bị Thẩm Hi Tri kéo cổ áo.

      Hứa Đống sợ hãi kêu lên: “Chị, giúp em với.”

      Thẩm Hi Tri với Tiểu Hoa: “Em lên trước , có chuyện cần với nó.”

      Thế là Hứa Đống bị hai xách đến sân bóng, ngoan ngoãn đứng im chỗ, dám động đậy. Thẩm Hi Tri chỉ lên trán: “Em thấy mặt chị em có vết thương à?”

      Hứa Đống ngoan ngoãn gật đầu.

      Thẩm Hi Tri hiểu tại sao Hứa Đống lại trở thành như vậy, đáng ra cậu phải thương Tiểu Hoa mới đúng chứ. hỏi Hứa Đống: “Em thích bé kia lắm hả?”

      Hứa Đống gì.

      “Em đánh nhau vì bé kia, sau đó gọi chị em đến giải quyết rắc rối cho mình, Hứa Đống, chuyện như thế này em làm bao nhiêu lần rồi hả? Khi có ở đây, thằng nhóc này cũng to gan rồi nhỉ!”

      Hứa Đống mím môi, từ đến giờ, đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy hai nổi giận.

      Hứa Đống dịch dịch chân, : “Sau này em thế nữa.”

      Thẩm Hi Tri lắc đầu: “Trước đây em còn , chỉ cần phạt đứng là được, mấy năm nay ở đây em lại bắt nạt chị em, có đánh trận cũng quá.”

      Dứt lời, đấm nện vào mặt Hứa Đống.

      Hứa Đống hét lên, đứng im dám chạy, để im cho Thẩm Hi Tri đánh. Thẩm Hi Tri đánh rất mạnh, đè mặt mà đánh, làm mặt Hứa Đống biến thành quầng đỏ quầng xanh.

      Hứa Đống nước mắt lưng tròng: “ hai chút, ui da, rể!...”

      Đánh xong, Thẩm Hi Tri vừa sửa lại tay áo vừa : “Chị em vất vả vì em như thế, sau này đừng bao giờ để thấy chuyện thế này xảy ra nữa, nếu , hậu quả thế nào biết rồi đấy!”

      Hứa Đống che mặt theo về nhà, hít hít mũi : “Em biết rồi.”

      ***

      Hai người trước sau lên lầu, Tiểu Hoa đứng ngoài cửa chờ bọn họ, thấy Hứa Đống cúi đầu vào, hỏi Thẩm Hi Tri: “ đánh nó à?”

      Thẩm Hi Tri ừ tiếng: “Đánh nó đấy, sao vậy? được à?”

      Tiểu Hoa gì.

      Thẩm Hi Tri vẫn còn giận, hỏi : “Sao nó lại biến thành thế này?”

      Tiểu Hoa suy nghĩ lát, cảm thấy mình cũng có phần trách nhiệm. Hứa Đống từ bé thấy liều mạng học tập, trong lòng rất sợ, những năm quan trọng lại ít khi về nhà, qua điện thoại thể quản lí nó được, sau này Hứa Đống thi vào trường trung cấp, tốt nghiệp xong cứ chơi bời lêu lổng như vậy. tìm việc làm cho nó nhưng lại tìm được việc gì thích hợp, nó thích làm đúng giờ, có trình độ, đành phải tự nó tìm việc.

      Mặc dù đôi khi hay gặp phiền toái, nhưng Tiểu Hoa thấy mình vẫn xử lí được.

      Thấy em trai bị đánh, tự nhiên thấy buồn cười, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, khắc tinh của Hứa Đống hóa ra là đây.

      Thẩm Hi Tri thấy gì, tưởng khó chịu, an ủi: “Chuyện của nó em đừng lo, mai tìm việc cho nó, để xem cả ngày nó mệt như chó còn thời gian đánh nhau vì hay !”

      Tiểu Hoa : “Vậy làm phiền .”

      Thẩm Hi Tri lúc này mới cười: “ có gì.”

      Lại thêm: “So với em, chút chuyện này của Hứa Đống chẳng thấm vào đâu hết.”

      Tiểu Hoa quay đầu định vào nhà, bị giữ lại: “Thôi nào Hứa Tiểu Hoa, chúng ta tiếp chuyện ở Mỹ nhé?”

      Tiểu Hoa đạp cái, cho Thẩm Hi Tri dấu giày.

      Sau đó Hứa Đống quả nhiên ngoan ngoãn hơn nhiều, gọi điện cho chị : “ Hi Tri cho em làm việc ở công ty nhà ấy, chị, bây giờ em theo tiền bối lo chuyện tháo dỡ khu nhà chúng ta, chị yên tâm, em nhất định làm việc tốt, bị đánh nữa đâu.”

      Hứa Đống vậy làm người ta đau lòng, Tiểu Hoa nhịn cười nhắc nhở: “Nhớ bôi thuốc hàng ngày đó, cái mặt của em dễ lành đâu.”

      Hứa Đống thẹn thùng : “Chị, hai bảo em mỗi tháng trích tiền lương trả lại cho ấy, chị cần phải lo đâu.”

      Tiểu Hoa tiếp tục nhịn cười, hóa ra Thẩm Hi Tri lấy tiền của , mà chạy đòi Hứa Đống.

      : “Ừ, cứ vậy .”

      ***

      Dạo này toàn bộ nhân viên đều phải tăng ca, Mạc Kỳ chuẩn bị tung ra game mới, theo lời của ta : Đây là trò chơi tiên tiến vượt trội.

      ngày đẹp trời Mạc Kỳ tìm chuyện: “Sao rồi? Em nghĩ kỹ chưa?”

      Tiểu Hoa trợn mắt cho ta xem đôi mắt đỏ quạch của mình, hỏi: “Ông chủ, có thể dành thời gian quý báu này cho em ngủ 5 phút, chứ đừng dùng nó để mấy vấn đề nhàm chán này được hay ?”

      Mạc Kỳ : “Vậy tối nay mình chọn nhẫn.”

      Tiểu Hoa : “ ra em còn chưa nghĩ kĩ, tối nay cũng rảnh.”

      Mạc Kỳ nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Tiểu Hoa, : “Em dùng công việc để tránh né nhiều năm, có tin sa thải em ?”

      Tiểu Hoa cười: “ cần em mà, em biết dám.”

      Đúng thế, trong lúc nước sôi lửa bỏng này có ai thay thế được Tiểu Hoa.

      Mạc Kỳ thở dài: “Em ra ngoài .”

      Tiểu Hoa lại thắng, quay về bàn làm việc tiếp tục chiến đấu. Thẩm Hi Tri mấy ngày liền thấy , lúc ăn cơm hỏi Mai Tâm: “ nhóc kia bận gì vậy?”

      Mai Tâm nhìn cười xấu xa, nhưng lại gì, Thẩm Hi Tri bị nhìn như thế mấy ngày, sau đó mới nhận được câu trả lời: “Hoa tỷ kể cho em nghe 2 chuyện về , hehe, hỏi , giới thiệu cho em mấy chàng đẹp trai rồi em .”

      Thẩm Hi Tri đáp lại: “ cần, biết rồi.”

      thể nào, cậu ấy bảo uống say mà!”

      Thẩm Hi Tri cũng cười xấu xa: “Đàn ông thể quên được mấy chuyện như thế đâu.”

      “Còn nữa, thôi qua lại với tên cơ bắp kia rồi giới thiệu bạn trai cho.”

      Thế là, bữa tối hẹn trước với các chàng trong câu lạc bộ quyền của Vương Tiểu Bàn bị hủy.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47: nhìn thấy

      Nam Thành mấy ngày nay nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, Thẩm Hi Tri tìm Tiểu Hoa, lại thấy cầm túi ra, vừa vừa dụi mắt.

      “Sao vậy?”

      Tiểu Hoa : “ thoải mái, em xin nghỉ bệnh viện khám.”

      Thế là sau lưng có thêm cái đuôi, cái đuôi họ Thẩm lái xe chở .

      Tiểu Hoa lo lắng ngồi trong phòng khám, trình bày bệnh tình của mình với bác sĩ: “Mắt giống như có lớp sương vậy, nhìn lắm, còn hơi đau, tôi chườm nóng cũng có tác dụng, vào buổi sáng còn chảy nước mắt rất nhiều.”

      Bác sĩ kiểm tra cho Tiểu Hoa, kết luận là mắt hoạt động quá độ, cần phải nghỉ ngơi nhiều. Tiểu Hoa thở phào nhõm, Thẩm Hi Tri biết sợ. Bác sĩ kê thuốc cho Tiểu Hoa, uống theo đơn là được. Tiểu Hoa cầm lấy đơn thuốc đứng dậy, tự nhiên muốn nắm tay Thẩm Hi Tri, nhưng tay lại trượt qua tay , đập vào góc bàn. Thẩm Hi Tri vội vàng nắm lấy tay , thấy bàn tay run rẩy, nghe : “Em nhìn thấy gì hết.”

      Chỉ mới qua mấy giây ngắn ngủi.

      Tiểu Hoa khẽ thốt lên câu này, Thẩm Hi Tri đứng gần nhất sững lại giây, sau đó ôm vào lòng, ôm chặt.

      Vốn chỉ định đến bệnh viện khám chút, ngờ lại phải nằm viện. Mạc Kỳ họp có điện thoại, Thẩm Hi Tri gọi điện xin nghỉ cho Tiểu Hoa, Mạc Kỳ cúp máy lẳng lặng hai giây, sau đó : “Tan họp.”

      Các nhân viên ở đó kể cả Mai Tâm cũng ngơ ngác, biết xảy ra chuyện lớn gì, Mạc Kỳ : “Mai Tâm ở lại.”

      Rất nhanh sau đó trong phòng bệnh của Tiểu Hoa có thêm Mạc Kỳ và Mai Tâm, Mai Tâm là bề ngoài dịu dàng nhưng nội tâm mạnh mẽ, ngồi bên giường Tiểu Hoa, : “ có việc gì, nhanh khỏi thôi, ai bảo cậu làm việc quá sức như vậy chứ, bây giờ sợ chưa?”

      Tiểu Hoa ừ tiếng.

      Mai Tâm : “Tôi vệ sinh.”

      Sau đó trốn trong phòng vệ sinh khóc đỏ mắt, lúc ra dặm lại phấn trang điểm, rồi chợt nhớ ra Tiểu Hoa còn nhìn thấy nữa.

      Mạc Kỳ và Thẩm Hi Tri đứng trước cầu thang bộ, Mạc Kỳ lấy ra gói thuốc lá, rút cho Thẩm Hi Tri cây, Thẩm Hi Tri từ chối: “ hút, cám ơn.”

      Mạc Kỳ im lặng hút xong điếu thuốc, : “ báo cho người nhà chưa?”

      Thẩm Hi Tri lắc đầu: “ ấy cho.”

      Mạc Kỳ nhìn Thẩm Hi Tri, : “ định thế nào? “

      Thẩm Hi Tri nhìn ngoài cửa sổ: “Thuyền tới đầu cầu ắt thẳng.”

      Mai Tâm lần nữa muốn ở lại chăm sóc Tiểu Hoa, Mạc Kỳ cũng định cho hai người nghỉ phép, nhưng Tiểu Hoa lắc đầu: “Mấy người về , em có thể tự chăm sóc mình.”

      Thẩm Hi Tri : “Hai người cứ về , tôi ở đây là được rồi.”

      giơ tay xoa đầu Tiểu Hoa, Tiểu Hoa : “ cũng về .”

      Thẩm Hi Tri coi như nghe , xua tay với Mạc Kỳ và Mai Tâm.

      Mai Tâm ra : “Em thấy Hoa tỷ rất ỷ lại Thẩm.”

      Mạc Kỳ ừ tiếng: “Bọn họ lớn lên cùng nhau, tình cảm đương nhiên phải khác.”

      Mai Tâm nhìn ông chủ, câu tiếp theo. Mạc Kỳ hiểu ý, vừa lái xe vừa : “Dưa hái xanh ngọt, phải tên ngốc, em đừng nhìn như nhìn tên thiểu năng vậy chứ.”

      ***

      Thẩm Hi Tri xin nghỉ tạm thời để chăm sóc Tiểu Hoa, buổi tối ngủ cái giường bên cạnh, ra ai ngủ hết, nhưng lại biết phải với nhau câu gì. Đến khuya trời mưa to, Thẩm Hi Tri đứng dậy đóng cửa sổ, nương theo ánh đèn đường bên ngoài nhìn thấy khẽ động đậy. Tiểu Hoa vùi đầu trong chăn, hai mắt nhìn thấy, làm vậy cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng vẫn muốn lừa mình dối người như thế. Thẩm Hi Tri cúi đầu vén góc chăn lên, hỏi: “Khóc à?”

      Đúng là khóc , cả khuôn mặt ướt nhẹp, Thẩm Hi Tri ngờ nhóc vừa khóc vừa cố gắng để ai phát lại có thể rơi nhiều nước mắt đến thế. lau nước mắt cho , thở dài. Nghe thở dài, nước mắt Tiểu Hoa lại rơi xuống. chỉ có thể nghe được bên tai, đôi khi trốn thở dài cũng nghe được, trước đây dù sao cũng có thể nhìn thấy, mà bây giờ hai mắt mù, rất lo, rất sợ.

      Nếu vừa điếc lại vừa mù, nên làm gì đây?

      “Sợ à?” Thẩm Hi Tri ngồi bên giường , hỏi.

      Tiểu Hoa bĩu môi trùm kín chăn: “ phải lo cho em!”

      Thẩm Hi Tri luồn tay vào chăn, nắm tay , im lặng.

      Theo lời khuyên của bác sĩ, loại bệnh này cần phải nghỉ ngơi nhiều kết hợp với uống thuốc, có nhiều người khôi phục thị lực nhanh chóng, Tiểu Hoa với Thẩm Hi Tri muốn xuất viện.

      thích mùi bệnh viện, thích ở cái nơi xa lạ này.

      Thẩm Hi Tri làm thủ tục cho xuất viện, về nhà việc đầu tiên gọi Bạo Bạo sang nhà Tiểu Hoa. Nhà đối diện nhau, chỉ cần vài bước là tới, Bạo Bạo ngậm con vịt đồ chơi của nó sang, Thẩm Hi Tri dắt Tiểu Hoa vòng quanh nhà, để cho quen chỗ nào là bàn, chỗ nào là góc thường. Tiểu Hoa từ đầu đến cuối ngoan ngoãn nghe lời , Bạo Bạo chạy vòng quanh chân Tiểu Hoa, Thẩm Hi Tri quát: “Đứng bên , lúc nào rồi còn làm nũng!”

      Đợi quen với đồ vật trong nhà rồi, Tiểu Hoa : “ .”

      Thẩm Hi Tri cười: “ đâu chứ?”

      quay về nhà , làm việc của , em ở mình được mà.”

      Thẩm Hi Tri: “ .”

      Tiểu Hoa mò mẫm mở cửa ra ngoài, Bạo Bạo vẫy đuôi chạy theo, trong nhà chỉ còn mình Thẩm Hi Tri.

      Đây là… chuyện gì thế này…

      Tiểu Hoa ngồi ngoài cửa, Bạo Bạo liếm chân , nghe tiếng Thẩm Hi Tri mở cửa ra, ngồi trước mặt : “Được rồi, em vào , giành với em nữa.”

      Tiểu Hoa gật đầu, bám vào tường đứng dậy. nhắm mắt, dù sao cũng nhìn thấy, nhắm mắt lại nghỉ ngơi tốt hơn. : “Em nhanh khỏi thôi, đừng lo lắng, cũng cần phải chăm sóc em, để em tự mình làm.”

      “Em tỏ khoảng cách với đấy à?” Thẩm Hi Tri hỏi.

      Tiểu Hoa ừ tiếng: “Em muốn lo cho em, Thẩm Hi Tri, chúng ta chia tay lâu rồi mà, nếu lỡ mắt em mù , em cũng cần phải chịu trách nhiệm như thế, em có thể sống tốt mình.”

      Thẩm Hi Tri thở dài, rất muốn mắng chửi người nhưng lại đau lòng như thế, chỉ đành phải thở dài, nhìn Tiểu Hoa đóng cửa, cũng quay đầu lại,

      đứng ngoài cửa : “Vậy em làm sao tắm rửa? Ăn cơm thế nào? bảo Hứa Đống đến nha?”

      Tiểu Hoa để ý tới .

      Nhưng Thẩm Hi Tri biết, Tiểu Hoa muốn cho Hứa Đống biết chuyện này. mong giống như bác sĩ , mong là thị lực khôi phục nhanh chóng, mà trong lúc này, điều có thể làm là nấu cơm ngày ba bữa đưa đến trước cửa nhà Tiểu Hoa, còn phải giả vờ là người bán cơm, nháy mắt ra hiệu cho Bạo Bạo được sủa, nếu bị lộ.

      Bạo Bạo vẫy vẫy cái đuôi nhìn màn đưa cơm đặc biệt này, chuồn .

      Cứ thế qua 13 ngày, trong 13 ngày này Tiểu Hoa bị trượt chân lần, bị bỏng nước sôi lần, mặc quần áo ngược hai lần. Còn dầu gội hay sữa tắm? Dù sao cũng có bọt, như nhau thôi. lẳng lặng chờ đến hạn mà bác sĩ , ngày thứ 14 mở mắt ra lại thấy có gì thay đổi, trước mắt vẫn là màu đen.

      Vậy nên dắt Bạo Bạo đến bệnh viện.

      Chưa bao giờ nghĩ ra ngoài lại gian nan như thế, dò dẫm bước , Bạo Bạo dẫn đến phòng bảo vệ, Tiểu Hoa với bảo vệ: “Phiền gọi giúp tôi chiếc xe đến bệnh viện.”

      Bảo vệ nhận ra , : “Được, vấn đề gì.”

      Đợi taxi chở Tiểu Hoa và Bạo Bạo rồi, bảo vệ vội vàng gọi điện. Thẩm Hi Tri xin nghỉ dài hạn, mặc kệ cấp có đồng ý hay cũng nghỉ, mỗi ngày siêu thị mua đồ nấu ăn, rồi giả làm người đưa cơm mang sang cho Tiểu Hoa, lúc bảo vệ gọi điện tới ở ngoài tiểu khu mua trái cây. sợ Tiểu Hoa bỏ , nên nhờ bảo vệ để ý giúp , nghe tin kịp về nhà lấy xe, xách theo túi táo vẫy chiếc taxi khác.

      Hai chiếc xe gần như tới bệnh viện cùng lúc, Thẩm Hi Tri nhìn Tiểu Hoa ôm Bạo Bạo xuống xe, sau đó Bạo Bạo nhảy xuống khỏi người , lắc lắc người, bên mắt bịt kín giống như hải tặc nghênh ngang trước, nếu có người cản đường nó liền sủa mấy tiếng, tỏ ý chủ nhân nó muốn qua đây, mọi người mau tránh ra!

      Thẩm Hi Tri theo sau, khi Bạo Bạo có tác dụng liền ra tay giúp, cẩn thận rẽ đám người chắn đằng trước, để cho Tiểu Hoa đường an toàn.

      Suốt đoạn đường người qua lại, ai cũng quay đầu nhìn người đàn ông xách theo túi táo và con chó xấu xí giống như gà mẹ che chở cho , có đôi mắt vừa to vừa sáng, nhưng hình như nhìn thấy bọn họ.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48: Căn nhà của nội

      Tiểu Hoa lấy số thứ tự, người đến khám xếp hàng dài, im lặng đứng trong góc khuất, chẳng hay biết Thẩm Hi Tri chỉ đứng cách dang tay. Bạo Bạo liên tục quay lại nhìn , Thẩm Hi Tri khẽ lắc đầu.

      Mãi mới gọi đến tên Tiểu Hoa, xung quanh đông người, Thẩm Hi Tri nhờ y tá đỡ , nghe thấy Tiểu Hoa khẽ : “Cám ơn.”

      Đây là ưu tiên giúp đỡ khi là người mù.

      Chợt nghĩ đến Thẩm Hi Tri, lâu gặp, chắc lại giận rồi.

      Vào phòng khám, Tiểu Hoa chỉ vào mắt hỏi: “Tại sao tôi vẫn nhìn thấy?”

      Bác sĩ thấy Thẩm Hi Tri theo vào cứ tưởng muốn chen ngang, quát: “ ra ngoài!”

      Tiểu Hoa nghiêng đầu, nhưng quay đầu lại, dù sao cũng nhìn thấy. Thẩm Hi Tri vội lùi ra ngoài cửa, Bạo Bạo đứng bên chân .

      Tiểu Hoa ra vẻ mặt vẫn bình thường, : “Bạo Bạo, thôi.”

      Thẩm Hi Tri vừa muốn để ý vừa muốn vào hỏi bệnh tình, cuối cùng quyết định để ý . theo Tiểu Hoa xuống lầu, lần này ngay cả thuốc cũng có, trong lòng có dự cảm hay, bèn lên đón xe cho . Xe dừng lại, : “Lên xe .”

      Tiểu Hoa ngơ ngác.

      Thẩm Hi Tri ngồi vào xe phát ra tiếng sột soạt, lúc này Tiểu Hoa mới biết hóa ra tiếng động ở bệnh viện nghe được là phát ra từ . Thẩm Hi Tri giải thích: “Mua trái cây cho em.”

      Tiểu Hoa gì, ôm Bạo Bạo ngồi im.

      Về đến nhà Thẩm Hi Tri giữ lại: “Qua nhà ăn cơm , mua nhiều món lắm.”

      Tiểu Hoa nghĩ lát, gật đầu, làm Thẩm Hi Tri vui mừng khôn thôi.

      Ngồi xuống, Tiểu Hoa đưa di động cho , : “ bấm số Mạc Kỳ giúp em với.”

      Sau đó Thẩm Hi Tri vểnh tai nghe : “Mạc Kỳ, em muốn nghỉ việc.”

      Bàn tay rửa rau bỗng dừng lại, chắc chỉ có Thẩm Hi Tri biết quyết định này có ý nghĩa gì.

      Từ cấp 3 Hứa Tiểu Hoa mơ ước được làm kiếm tiền, có thể trang trải cuộc sống cho bản thân, mà bây giờ lại nghỉ việc, như thế có nghĩa là muốn từ bỏ tất cả những cố gắng từ trước đến nay.

      Điều đó có nghĩa là, kết quả khám bệnh được tốt.

      Tiểu Hoa : “ cần đến đây, bây giờ em muốn gặp ai hết, hạng mục này em cách nào giúp nữa rồi, tìm người khác thay nhé. Ông chủ, xin lỗi, vào lúc này em lại đem con bỏ chợ.”

      Thẩm Hi Tri rửa rau, trong lòng hừ tiếng: “Tên Mạc Kỳ này còn dám bắt bẻ? Liều mạng làm việc cho ta nên mới biến thành như vậy, cái này phải tính là tai nạn lao động, hôm nào tìm luật sư ra tòa mới được!”

      Tiểu Hoa tiếp: “ cần, cần phải để chỗ cho em đâu, sau này em quay lại nữa.”

      Thẩm Hi Tri quay đầu nhìn , Tiểu Hoa ngồi thảm, tóc dài phủ đầu vai, giọng bình tĩnh, giống như chuyện bâng quơ chẳng lớn lao gì.

      học giỏi văn, hợp với ban xã hội, nhưng vì muốn vào đại học Bắc Thành mà chọn ban tự nhiên, khoa máy tính toàn là con trai, chuyên ngành cứng nhắc khó hiểu, vậy mà năm nào cũng giành được học bổng, còn giỏi hơn các nam sinh trong ngành nữa, cố gắng nhiều như vậy, thế mà bây giờ lại vứt bỏ hết.

      “Ăn cơm .” Giọng Thẩm Hi Tri nghẹn lại.

      “Ừ.” Tiểu Hoa đứng dậy, hai tay quơ quơ phía trước, bước .

      Thẩm Hi Tri bước lại nắm tay , dẫn đến bàn ăn ngồi xuống. gắp thức ăn cho Tiểu Hoa, thổi nguội canh đưa đến bên miệng , nếu là bình thường nhóc hiếu thắng này chắc chắc chịu hợp tác, nhưng lúc này lại ngoan ngoãn, ăn hết cơm rồi đến canh, còn khen: “Ngon lắm.”

      Đó là hương vị mà trong thời gian này ngày nào cũng ăn.

      ***

      Trước đây đều là nấu cho ăn, mà giờ lại có thể thưởng thức tay nghề của Thẩm thiếu gia, Tiểu Hoa cảm thấy, đây có lẽ là trong cái rủi có cái may.

      Thẩm Hi Tri : “Em ngồi đây, rửa táo.”

      Tiểu Hoa lắc đầu: “Em phải về.”

      còn có rất nhiều chuyện cần làm.

      “Về làm gì? Chẳng phải em nghỉ việc rồi à? Còn cho theo em nữa?”

      Tiểu Hoa mở to mắt nhìn , trông giống như người bình thường. Trong đôi mắt in bóng dáng Thẩm Hi Tri tức giận, còn quật cường như trước nữa, phảng phất như bị dầm mưa suốt đêm, thê lương yếu đuối.

      : “Em về dọn đồ, em phải .”

      Thẩm Hi Tri nắm chặt tay: “Em đừng như vậy nữa, ở lại đây chữa bệnh, ở đây chữa khỏi dẫn em ra nước ngoài chữa!”

      Tiểu Hoa : “Bác sĩ bảo mắt em sao, cần thời gian hồi phục, có người nhanh có người chậm, mà em thuộc dạng chậm, nhưng ngày nào đó tốt thôi, đừng lo lắng.”

      Làm sao lo lắng cho được? Thẩm Hi Tri lo muốn chết, phải là chuyện đôi mắt, mà là Hứa Tiểu Hoa bây giờ.

      Từ thích cái tính bướng bỉnh của , mà giờ đây, tìm được nó nữa.

      “Vậy hãy để chăm sóc em, mấy năm ba mẹ li hôn em đều chăm sóc , bây giờ đến lượt được ư? Hứa Bình An, biết em thích , bây giờ chẳng quan tâm đến điều đó nữa, em cho cơ hội thôi, cơ hội để được chăm sóc em, nó khó khăn đến vậy sao?”

      Tiểu Hoa gật đầu: “Khó khăn lắm.”

      Thẩm Hi Tri muốn tắt thở.

      Tiểu Hoa : “Thẩm Hi Tri.”

      miễn cưỡng ừ tiếng.

      Tiểu Hoa : “Em cứ mãi chạy theo , đến bây giờ chưa bao giờ nghĩ xem mình thích gì. Em muốn dùng thời gian này để suy nghĩ kỹ.”

      “Em… Hối hận à?”

      Hối hận vì cố gắng chạy theo , em ghét chuyện phải chạy theo rồi ư?

      Tiểu Hoa : “ hối hận, nếu mắc bệnh có lẽ em vẫn tiếp tục chạy theo . Mạc Kỳ rất ưu tú, em thấy vui lắm, nhưng bây giờ em muốn phải mệt mỏi như thế nữa.”

      Thẩm Hi Tri xoa đầu Tiểu Hoa: “Em cứ từ từ suy nghĩ, cần vội, cứ để chăm sóc em.”

      Tiểu Hoa đẩy tay ra: “Thẩm Hi Tri, hiểu ý em à? Bây giờ em muốn ở mình!”

      Quan trọng là bây giờ em nhìn thấy, thể ở mình được! Nhưng lời này thể ra, Thẩm Hi Tri cắn răng nhịn.

      “Vậy em muốn đâu?” hỏi.

      Tiểu Hoa : “Cái này cho biết được.”

      Thế là Tiểu hoa mang theo bí mật nhoi này .

      Thẩm Hi Tri thẫn thờ nhìn nhờ bảo vệ gọi chiếc xe, tay biết khi nào có thêm cây gậy dò đường. và Bạo Bạo bị bỏ lại, Bạo Bạo ư ử buồn bã, cắn ống quần Thẩm Hi Tri, đòi đuổi theo Tiểu Hoa.

      ôm Bạo Bạo lên, : “Về nhà nấu thịt cho mày ăn.”

      Thế là cuộc sống lại quay về thời kì chỉ còn người chó.

      Bạn bè Thẩm Hi Tri đều mấy năm nay giống như tu vậy, sống nơi phồn hoa đô thị mà còn trong sạch hơn cả hòa thượng, ngay cả con chó bên cạnh cũng là đực.

      Thẩm Hi Tri lấy thịt cho Bạo Bạo ăn, lúc mới qua Mỹ nó cũng giận dỗi như vậy, rất giống bé Tiểu Hoa nào đó.

      Còn nhớ ngày vạn dặm xa xôi trở về dẫn Bạo Bạo , Hứa Đống khóc lóc gọi điện cho chị , : “Chị, hai cướp Bạo Bạo rồi!”

      Điện thoại mở loa to, nghe thấy khuyên em trai: “Đó là chó của ta mà, em quên rồi hả? Đừng khóc, con trai được khóc.”

      nhờ được chị , Hứa Đống bé liền kéo tay hai, được mang Bạo Bạo , cậu và Bạo Bạo có tình cảm rất sâu nặng. Khi đó Thẩm Hi Tri xoa cái đầu của cậu: “Bạo Bạo và cũng có tình cảm sâu nặng.”

      Lúc và chị em bỏ nhà nhặt được nó, bây giờ chị em cần nữa, nếu ấy muốn nuôi Bạo Bạo, vậy càng cho ấy nuôi.

      ***

      Ở làng quê trong lành hơn thành phố nhiều, Tiểu Hoa hít sâu hơi cái khí trong lành còn đẫm sương mai, cười với người bên cạnh: “Cảm ơn cậu.”

      qua mấy ngày, nhưng Vương Tiểu Bàn vẫn quen Tiểu Hoa như vậy, ta kéo cánh cổng đơn sơ, : “ bên trái, có bùn.”

      “Ừ.”

      ta dẫn Tiểu Hoa vòng quanh sân, Tiểu Hoa khẽ : “Con về rồi.”

      Từ khi nội , căn nhà này để lại cho nhà Vương Tiểu Bàn, sau này nhà Vương Tiểu Bàn chuyển vào thành phố sống, nơi đây lại bỏ hoang. Khi đến câu lạc bộ quyền tìm ta muốn về nhà nội, chàng to con đầu đội trời chân đạp đất đấu quyền lấy chọi ba, mà trước đây từng bị đánh bên bờ sông cũng hay cùng đám trẻ chế nhạo – Vương Tiểu Bàn bật khóc.

      Khóc trong im lặng vì sợ chê cười, nhưng khi nắm lấy tay , bàn tay ta ướt nhẹp.

      Bệnh nhân như còn phải an ủi ta: “Đừng khóc, tôi khỏe thôi, có điều phải cần nhiều thời gian, cậu đừng nhắc đến mấy chuyện khác, đưa tôi về quê được ?”

      Đành phải đồng ý, mua đồ dùng rồi dẫn Tiểu Hoa về, ngờ căn nhà lại cũ rách như vậy, Vương Tiểu Bàn chột dạ, cảm thấy mình chăm lo cho ngôi nhà cũ của Tiểu Hoa. Nếu giờ có thể nhìn thấy, chắc buồn lắm.

      Tiểu Hoa giơ tay chạm vào ván cửa cũ kỹ, : “Tốt quá.”

      “Cậu ngồi đây tôi sửa sang lại cái.” ta cần phải sửa sang lại, để trả lại cho Tiểu Hoa căn nhà nguyên vẹn.

      Vương Tiểu Bàn cầm dụng cụ chuẩn bị trước sửa lại cái cổng, con mình cần phải đặt an toàn lên hàng đầu. Tiểu Hoa ngồi trong phòng nghe tiếng đục gõ của ta, trong lòng bình tĩnh lại.

      Người đàn ông trong sân mạnh mẽ giơ búa lên gõ xuống cây gỗ, nhưng có lẽ ít làm những chuyện này, đôi khi gõ lệch, làm chàng to con bị cướp dụng cụ ngồi bên cạnh lải nhải: “Cẩn thận, coi chừng trượt, coi chừng gõ vào tay!”

      Trong sân của nội, biết từ khi nào có thêm người mặc áo sơ mi trắng, còn chưa kịp cởi tây trang xuống, bên nghe Vương Tiểu Bàn chỉ dạy, bên đóng cây gỗ xuống đất, lại tiếp tục đóng thêm cây gỗ khác.

      Hai người đàn ông hợp lực sửa sang lại hàng rào trong sân, Thẩm Hi Tri : “Tôi ở lại đây chăm sóc ấy.”

      Vương Tiểu Bàn im lặng mấy giây, gật đầu: “Ừ, giao cho đấy.”

      Thẩm Hi Tri ngẩng đầu nhìn kỹ nơi mà trước đây từng đến hai lần, trong lòng cũng yên bình lại.

      Tiểu Bàn chỉ căn nhà sát bên, : “Nhà của tôi, cứ ở thoải mái.”

      Thẩm Hi Tri cười: “Cậu yên tâm, tôi là quân tử.”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49: Cậu em ở quê

      Trong kế hoạch quy điền viên của Tiểu Hoa có Thẩm Hi Tri, đương nhiên cũng có Vương Tiểu Bàn, Vương Tiểu Bàn : “Tiểu Hoa à, phải mọi người thích làm phiền cậu đâu, nhưng bây giờ cậu ở mình được, mọi người chỉ quan tâm cậu thôi.”

      Tiểu Hoa : “Vương Khải, mọi người đừng lo cho tôi, đó mới là cách tốt nhất giúp tôi đấy.”

      rất ít khi gọi tên của ta, nghiêm túc gọi, giống như giáo gọi học trò vậy, Vương Tiểu Bàn thỏa hiệp: “Thua cậu rồi đấy!”

      (Vương Tiểu Bàn dịch ra là Vương Tiểu béo, là tên gọi ở nhà, tên của ta là Vương Khải.)

      Trước khi ta , : “À, nhà tôi cho người khác thuê rồi, nếu cậu vô tình gặp cậu ta cũng đừng sợ nhé.”

      Tiểu Hoa hỏi: “Cho thuê khi nào? Ai thuê vậy?”

      Vương Tiểu Bàn nhìn trời: “ nữa, mẹ tôi cho thuê, là thằng em họ xa thôi.”

      Tiểu Bàn rồi, Tiểu Hoa mò mẫm khóa cửa sân lại, bám theo hàng rào dạo quanh căn nhà vòng. Căn nhà đúng là được sửa lại, nền nhà có cát bụi hay tảng đá nào cả. nhìn thấy nên cũng chẳng cần bật đèn, nằm giường chầm chậm giơ tay lên, phảng phất như vẫn còn nhìn thấy cây xà gỗ trước mặt.

      Trước đây ngủ được, thường hay nhìn lên xà gỗ đầu, nghe nội hát: Trời tối rồi, mưa sắp rơi…

      Mùa hè nóng nực, nội đắp cho chiếc khăn mỏng, nhàng vỗ về, chỉ lát sau ngủ thiếp . Bây giờ là mùa đông, gió núi thổi vù vù, thổi bay tiếng hát của nội, làm chẳng còn nghe được nữa. Tiểu Hoa bắt đầu hát: “Trời tối rồi, mưa sắp rơi, bố chồng vác cuốc đào khoai sọ, đào rồi đào, đào rồi đào, đào thành vòng nước xoáy…”

      bài dân ca vui vẻ lại bị hát thành thê lương như thế, thấy đúng điệu, ngồi dậy hát lại lần nữa, nhưng hát thế nào cũng được, càng hát càng mỏi mệt.

      Trong sân nhà Vương Tiểu Bàn sát bên có người đứng nhìn vào nhà Tiểu Hoa, ánh mắt dừng lại lâu ở nơi phát ra tiếng hát, nghe nghe lại từng câu hát thê lương. Tiểu Hoa hát ngừng, cũng ngừng nghe, ngủ, cũng thức. Mãi tới khuya, tiếng hát của dần khàn đặc, cuối cùng hát nữa…

      ***

      Hôm sau trời còn chưa sáng gà trống gáy ầm ĩ, có thể nghe thấy hàng xóm xung quanh bắt đầu dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng. Có đứa bé ngủ nướng bị ba mẹ bắt dậy, có đứa trẻ biếng ăn bị ba mẹ quát bắt ăn thêm quả trứng gà. Tiểu Hoa đẩy cửa bước ra, ngửa đầu muốn đón nắng mai buổi sớm, nhưng , thế giới của vẫn là màu đen kịt. điều chỉnh tâm trạng, mỉm cười, đầu tiên dạo quanh nhà vòng, sờ cái này chạm cái kia, làm quen với ngôi nhà ấu thơ, lắng tai nghe chuyện hàng xóm.

      Chợt có người kéo cổng, phát ra tiếng kẽo kẹt nho . Tiểu Hoa dừng lại, cảnh giác hỏi: “Ai?”

      có tiếng trả lời, người kia rung rung ổ khóa.

      Tiểu Hoa ngửi thấy mùi thức ăn trong khí, về phía cổng, cách hàng rào hỏi: “Ai vậy?”

      Vẫn có tiếng trả lời, người kia vươn tay vỗ vai Tiểu Hoa, chỉ chạm cái rồi thôi.

      Tiểu Hoa run rẩy, vì nhìn thấy nên càng sợ hãi. Nhưng sau lại sợ nữa, vì cảm giác người kia mang bữa sáng đến cho mình, cũng có ác ý.

      “Cậu là em trai Vương Tiểu… Vương Khải à?” hỏi

      Thẩm Hi Tri cầm chén cháo đứng trong sương sớm khẽ nhíu mày.

      Tiểu Hoa lùi về sau hai bước: “ phải à?”

      Thôi được rồi, coi như phải thỏa hiệp, quyết định sau này quay về thành phố phải tẩn cho tên béo kia trận!

      lắc lắc khóa coi như trả lời, Tiểu Hoa hỏi: “Sao cậu gì?”

      Đương nhiên thể , chắc chắn thể rồi, Thẩm Hi Tri bất đắc dĩ nhìn cái đầu rối tung của Tiểu Hoa, thầm nghĩ, còn phải vì em à nhóc!

      Tiểu Hoa bước lại gần: “Cậu được à?”

      Khóa lại kêu lên.

      Tiểu Hoa chợt thấy đúng là duyên phận, người bệnh đều muốn trốn , ở đây có ai để chuyện cả.

      chỉ vào mắt mình: “Chị cũng nhìn thấy.”

      Tay Thẩm Hi Tri cầm khóa chợt dừng lại, sau đó chầm chậm chạm vào mắt Tiểu Hoa.

      Tiểu Hoa cười : “Chị cảm giác cậu rất cao, tuổi hơn Vương Khải à? Chị bằng tuổi cậu ta, nên phải gọi là chị đấy.”

      ‘Cậu em câm’ Thẩm Hi Tri trong lòng quyết định bữa sau phải đánh Vương Tiểu Bàn thừa sống thiếu chết mới thôi!

      muốn chuyện tiếp nữa, đưa cháo cho Tiểu Hoa, Tiểu Hoa lại gọi: “Chờ lát, chị mở cửa cho, chờ nha, chị nhớ chìa khóa để ở đây mà…”

      lảo đảo tìm chìa khóa, Thẩm Hi Tri quay mắt , đợi quay lại, đưa chìa khóa cho : “Cậu mở .”

      Thế là mở cửa, bước vào cái sân mà hôm qua tự tay quét dọn, nắm cổ tay Tiểu Hoa.

      Tiểu Hoa cười: “Ừ, cứ kéo chị như vậy nhé, làm con mắt của chị, còn chị làm giọng của cậu.”

      Thẩm Hi Tri cúi đầu nhìn . từ chối nhiều người giúp đỡ như thế, mà chỉ trong thời gian ngắn lại mở lòng với ‘chàng trai’, là vì bọn làm cảm thấy tự ti, mà ‘cậu ta’ lại thế?

      Thẩm Hi Tri cảm thấy mình như xuyên qua hệ thống, chơi trò nhập vai.

      ***

      Thẩm Hi Tri ngồi đợi lát rồi mang chén cháo về, Tiểu Hoa cứ tưởng cậu em này quay lại ngồi chơi với , nhưng chờ lâu lâu, vẫn chỉ có mình .

      Mặt trời lên, ngồi ghế mây phơi nắng, cơ thể cảm nhận tia nắng ấm áp, nhưng đôi mắt lại nhìn thấy mặt trời. biết qua bao lâu, nghe thấy có người bước vào, nắm lấy cổ tay kéo ra ngoài. Tiểu Hoa giơ tay sờ cánh tay người kia, sờ đến đầu vai, sau đó nhớ kĩ chiều cao của ‘cậu’, nhớ kĩ cảm giác khi đứng cạnh người này.

      “Em trai.” .

      Thẩm Hi Tri sững lại, dở khóc dở cười.

      Tiểu Hoa : “ biết em tên gì, gọi em trai có được ? Chị là Tiểu Hoa, em phải gọi chị là chị Tiểu Hoa đó.”

      Thẩm Hi Tri nhéo cổ tay tỏ ý biết rồi. Tiểu Hoa cười, giơ tay muốn xoa đầu , Thẩm Hi Tri sợ bị phát nên giữ tay lại, Tiểu Hoa cười: “Em trai chị lớn rồi cũng thích chị làm thế, bọn trẻ con mấy đứa đúng là kì lạ.”

      ‘Cậu bé’ bất đắc dĩ đưa sang nhà Vương Tiểu Bàn, sân có cái bàn , bàn có mấy đĩa thức ăn vẫn còn nóng. nhét vào tay cái muỗng, đưa chén cơm đến trước mặt .

      Tiểu Hoa hỏi: “Vương Khải bảo em lo cho chị à?”

      Thẩm Hi Tri lúc này rất muốn gào lên câu mà Tiểu Hoa hay : Mọe nó!

      Nhưng vẫn phải đáp lại: Đúng thế, giống như ‘chị’ nghĩ đấy, cho nên hãy thôi nghi ngờ nhé.

      Tiểu Hoa ăn miếng cơm, tố cáo với em trai: “ của em trước đây đáng ghét lắm, lúc nào cũng bắt nạt chị!”

      Thẩm Hi Tri chẳng muốn so đo chuyện xưng hô nữa, gắp thức ăn cho Tiểu Hoa. Tiểu Hoa ăn miếng, nhíu mày: “Nếu chị nhìn thấy tốt rồi, chị nấu cơm ngon lắm.”

      nhóc đúng là nấu cơm rất ngon, Thẩm Hi Tri gật đầu, lại gắp cho miếng thịt. Bữa cơm này cẩn thận ‘chế biến’, dám nấu quá ngon, sợ nhóc kia phát ra, món nào cũng bỏ nhiều muối.

      Tiểu Hoa tiếp: “ phải chị chê em đâu nha, nhưng nếu em bỏ ít muối chút ngon hơn.”

      Thẩm Hi Tri cười múc cho chén canh, trong canh bỏ muối.

      Quả nhiên Tiểu Hoa : “Em trai à, canh này phải bỏ thêm muối.”

      Thẩm Hi Tri cứ thế im lặng nhìn ăn cơm, chợt thấy mình giả làm người câm cũng tốt, chỉ cần nghe là được rồi, lâu thấy nhiều như vậy.

      Còn nhớ trước đây có thời gian Tiểu Hoa gọi là ‘ hai’, từng tiếng ‘ hai’ trẻ con non nớt, làm cái đuôi của , cùng nhau luyện chữ cùng nhau ăn cơm, sau này phạm lỗi làm giận, nhóc liền ngoan như thế nữa.

      Mà bây giờ, ngờ lại biến thành em trai của , ngang hàng với thằng nhóc Hứa Đống!

      Thôi… chỉ cần em vui vẻ thế nào cũng được, làm em em cũng chẳng sao!

      ***

      Thế là, như quy ước tự nhiên, hai người bệnh vui vẻ sống cùng nhau, Thẩm Hi Tri chịu trách nhiệm nấu cơm, còn Tiểu Hoa chịu trách nhiệm chuyện. bảo dẫn ra bờ sông, kể ngày xưa hay bơi ở đây, kể là cách bí mật có thể chữa tai bị nước vào.

      Thẩm Hi Tri chưa bao giờ quên, ngày ấy bị kéo xuống sông, hôm sau tai khó chịu, mò ốc về chữa cho , quan tâm bị đám Vương Tiểu Bàn chế giễu.

      Câu hát đó đến giờ vẫn còn nhớ.

      Tiểu Hoa : “Em trai, của em trước đây toàn chị là Tiểu Hoa bẩn.”

      Tiểu Hoa bẩn, có nhà, có tía, có má.

      Tiểu Hoa : “Nhưng có lần chị đánh thắng cậu ta.”

      Vì sao lại đánh nhau? Thẩm Hi Tri bưng chén nước cho Tiểu Hoa nhuận họng, là vì xúi Tiểu Hoa đánh nhau, muốn xem Tiểu Hoa bị đánh, ngờ Tiểu Hoa lợi hại vô cùng, đánh Tiểu Bàn trận.

      Tiểu Hoa : “Nhưng sau này đánh nhau nữa.”

      còn nhớ ngồi xổm ngoài bờ rào dám vào nhà, ngửa đầu ưỡn ngực hứa với nội: “Con đánh nhau nữa, đánh nhau tốt.”

      Sau này đúng như lời hứa, dù vào thành phố bị đám trẻ khác bắt nạt, bị người ta chửi là bẩn, là ngốc, nhưng vẫn ra vẻ quan tâm.

      Bên bờ sông có nhiều đá, Thẩm Hi Tri đổi thành giữ hai vai , đứng sau dẫn đường, hai người duy trì khoảng cách cánh tay, Tiểu Hoa bước vững vàng, : “Cám ơn nhé, em trai.”

      Thẩm Hi Tri thả hai tay xuống chợt có chiếc xe con chạy tới, lập tức kéo Tiểu Hoa, ôm vào lòng. Nhưng chiếc xe chạy qua mà dừng lại, Mạc Kỳ bước xuống nhìn hai người.

      Thẩm Hi Tri nhíu mày, ra dấu im lặng.

      Mạc Kỳ gọi: “Hứa Bình An!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :