1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bạn Chanh - Giá Oản Chúc (Hoàn - 92c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35

      Chuyển ngữ: ~M~


      Hứa Huệ Chanh mở cửa, thò đầu ra ngoài, nhìn thấy Giáp và Ất ngồi ở chiếc ghế sofa nơi xa, hút thuốc chuyện.

      Hai người họ nhìn thấy Hứa Huệ Chanh, lại áp sát nhau biết chuyện gì, Giáp hơi thoáng lên vẻ đắc ý.

      Hứa Huệ Chanh đột nhiên hướng vào trong phòng, nũng nịu kêu lên, “Oan gia.” lượng của câu này khá lớn, đủ lớn để khiến cho vẻ mặt của Giáp và Ất biến chuyển rất khó thấy được.

      Lúc đó, Chung Định tính cầm điếu thuốc kia lên, tay chạm được vào thuốc, nhưng lại cầm vững. Điếu thuốc cháy trượt xuống mặt tủ, làn khói thuốc mỏng mảnh lượn lờ vấn vít.

      “Đợi em về rồi chiến tiếp, nha.” Hứa Huệ Chanh xong liền đóng cửa. May mà đứng đấu lưng lại với , cũng chẳng có gan mà kêu như thế.

      trở về phòng của mình, hấp tấp gột rửa gương mặt của mình, thu dọn bộ đồ ngủ, rồi lại ra.

      Diện tích của ngôi biệt thự này khoa trương, số phòng trong tầng lầu có đến tận mấy gian. Phòng của và Chung Định cách nhau khá xa, gian phòng của ở hướng Đông Nam, còn của ở hướng Tây Bắc. Đám công tử hôm nay đến đều tự do chọn phòng, khá là phân tán. Còn có mấy người ở tầng dưới.

      Nhưng mà, tên công tử Giáp nhìn thấy gương mặt của , ở lầu ba.

      Ở hành lang, Hứa Huệ Chanh đụng phải gã thẳng về phía mình, liền vội vàng cúi thấp đầu xuống, còn cố ý nâng cao túi quần áo trong lòng mình, nhờ thế để che nấp.

      Bước chân của công tử Giáp loạng choạng, lúc nhìn thấy Hứa Huệ Chanh, gã cảm thấy hơi quen mặt, nhưng lại nhớ gặp ở đâu. Gã ngẩng đầu lên, “ ____”

      tránh qua bên cạnh, bắt đầu chạy bước về phía trước. hề quên, người đàn ông này chính là thành viên trong đám bầy-đàn mà Chung Định .

      Công tử Giáp càng cảm thấy kỳ quái, theo bản năng, gã đuổi theo .

      Hứa Huệ Chanh nhất thời hiểu rằng phản ứng của mình quá lố, nhưng dù sao cũng chạy rồi, chỉ có thể tiếp tục thôi. dừng bước trước cửa phòng Chung Định, gấp gáp gõ cửa.

      Chung Định nhanh chóng ra mở cửa, nhưng sắc mặt lại được tốt lắm.

      Công tử Giáp nhìn thấy nơi Hứa Huệ Chanh dừng lại, mới tỉnh ngộ ra được là ai. Những lời của Chung Định vào ban chiều, gã ta có loáng thoáng biết được. Chỉ là gã cũng còn nhớ được bao nhiêu dáng vẻ của quán quân, tự nhiên liền vơi hứng thú.

      Công tử Giáp dừng bước ở chỗ ngoặt.

      Đám người bọn họ chơi bời càn quấy, nhưng cũng thể nào hăng bằng Chung Định.

      Chung Định quan tâm đến thắng thua của ván cược, càng tính toán đến thành tích phá gia của , chỉ đơn thuần muốn thể nghiệm kích thích. Mấy năm nay, tính cách của càng thêm u ám cổ quái, đám phụ nữ lúc đầu bị hấp dẫn bởi ngoại hình của , cuối cùng đều co giò bỏ chạy.

      Công tử Giáp rất hiếu kỳ, tại sao hoa khôi đó lại đồng ý kề cận Chung Định.

      Đương nhiên, gã cũng chưa từng thấy Chung Định quan tâm đặc biệt đến người khác phái. Đám bạn ăn chơi đàm đúm bọn họ, tốt xấu gì cũng chơi từ những năm tháng còn hồn nhiên trong sáng tới giờ, những cảm xúc tốt đẹp dù sao vẫn còn lại chút.

      Nhưng Chung Định lại vậy. chưa từng có qua mối tình chính thức nào. Dường như sớm biết, tương lai của bản thân và lợi ích của Chung gia bị móc chặt vào nhau.

      Mà cũng có thể, cũng từng có khoảnh khắc rung động, chỉ là chưa từng để lộ ra ngoài.

      —-

      Hứa Huệ Chanh bước vào phòng, đóng cửa lại, đặt túi quần áo tay mình xuống.

      Chung Định thấy hơi thở dốc, lạnh nhạt hỏi, “ ở hành lang thở dốc cho ai xem?”

      … tôi là chạy đến đây.” vội vàng giải thích.

      giễu cợt, “Nên vận động rồi nhỉ.”

      Hứa Huệ Chanh nghe vào trong tai, cảm thấy càng giống như “Nên giết thịt rồi nhỉ.” Đầu cúi xuống càng thấp, “Đụng phải bạn của , ta uống rượu, nên tôi chạy.”

      Chung Định liếc xéo cái, “Đứa bạn nào?”

      “Chính là người tối hôm đó, sờ đùi tôi.” vốn có chứng mù mặt, nhưng bên má phải của gã cậu ấm kia có nốt ruồi to màu đen, cực kỳ dễ nhận ra, cho nên mới nhớ.

      “Tối hôm nào?” Giọng điệu của câu này lại càng lạnh.

      Hứa Huệ Chanh trầm mặc, mấy giây sau mới nhắc nhở, “Chính là cái hôm tôi nôn lên người …” Chỉ là vừa hồi tưởng như vậy, liền nhớ ra, lúc đó Chung Định ở trong nhà vệ sinh làm cái chuyện kia với bạn của .

      như thế, chính là , là vẫn “được”.

      Vẻ mặt của Chung Định vẫn chưa thả lỏng, “Ban nãy nó động tay động chân với ?”

      lắc đầu, “Tôi sợ ta uống say quên mất lời .”

      biết tìm chỗ để dựa đấy.” liếc nhìn túi đồ trong người , “Tự chà rửa sạch rồi ra đây.”

      Hứa Huệ Chanh đáp tiếng. tắm rửa xong bước ra ngoài, nhìn thấy Chung Định tựa vào giường vọc máy tính, khỏi nổi lên loại cảm giác yên tâm. chưa từng ở chung với ai tự nhiên như thế này, dường như hai người bọn họ, trước kia cũng sinh hoạt như thế này đây.

      sờ sờ tóc của mình, bị dính ướt. “Chung tiên sinh, tôi có thể ngủ sofa.” vốn muốn ngủ giường của .

      Chung Định nghe thế, ánh mắt vẫn chăm chú dán lên màn hình, miệng , “ có dư chăn.”

      sớm, tôi có thể ôm chăn qua đây.”

      đến chỗ tôi đây để cắm trại à? Vậy sao tự đem lều đến?”

      bị hung dữ như vậy, lại nghẹn họng.

      “Muốn chọn ngủ ở đâu tùy . Mặt đất diện tích lớn, ngủ ở dưới đất càng thoải mái.” tắt máy tính, tiện tay ném lên tủ đầu giường ở bên cạnh, sau đó tắt hết tất cả công tắc đèn.

      Trong phòng tối hù.

      Hứa Huệ Chanh đứng ở giữa phòng, nhìn về phía giường. cẩn thận suy nghĩ lời của Chung Định, sau đó nhè kêu lên, “Chung tiên sinh…”

      hừ cũng lười hừ tiếng.

      “Chung tiên sinh… tôi có thể mượn giường của đêm…”

      “Cút.”

      .

      Hết chương 35
      linhdiep17 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36

      Chuyển ngữ: ~M~


      “Tôi chỉ chiếm chút chỗ bên mép giường thôi.” Tiếng của Hứa Huệ Chanh thấp và lí nhí.

      “Cút.”

      “Chung tiên sinh.” cảm thấy mình hơi bị mặt dày. “Chỉ chút xíu, chỉ đêm thôi.”

      Chung Định lại bật đèn nơi đầu giường lên, vẫn là tư thế nửa ngồi khi nãy. lành lạnh nhìn về phía , lên tiếng.

      bị nhìn chằm chằm đến dựng cả lông măng, dè dặt , “Nếu như… chịu, tôi vẫn có thể ngủ sofa vậy…” Vừa , tay vừa vươn ra vịn lên chỗ dựa của ghế sofa.

      Khóe miệng nhếch lên, “Lên đây.”

      Hứa Huệ Chanh như được đại xá, rất sợ đổi ý, liền vội vàng chạy qua bên giường của . Đồ mặc là váy ngủ dài thêm nhung, lúc leo lên giường, còn suýt chút bị vấp cái. Cũng may, cuối cùng cũng nằm được lên mép giường. Đúng như những gì , chỉ chiếm chỗ của người nằm.

      kéo góc chăn qua, đắp lên xong liền dám cử động lung tung nữa.

      Chung Định nghiêng đầu nhìn , khoảng cách giữa hai người hơi xa. “ khẳng định lúc trở người bị rớt xuống đất chứ?” liếc nhìn , hơi hơi dịch vào bên trong chút, sau đó lại nhìn trộm sắc mặt của , lại tiếp tục dịch vào trong. “Như vậy chắc chắn rơi xuống.”

      hừ tiếng, tắt đèn, sau khi nằm xuống liền lăn qua chỗ nằm, tay vơ lấy .

      sợ hãi kêu lên thành tiếng, sau đó vội vàng che miệng lại.

      Chung Định gẩy gẩy tóc của , “ gội đầu.”

      “Hôm qua gội rồi…” Hứa Huệ Chanh và vẫn cách nhau khoảng cách cánh tay, đoán được tâm tư của , có chút lo lắng có phải hay muốn làm cái chuyện kia.

      nghịch tóc hồi, sau đó dọc theo sau ót lần xuống dưới, từ nơi cổ áo trợt vào trong chỗ lưng của .

      cứng người chốc.

      Chung Định có động tác khác, chỉ nhè xoa lên những lằn roi vằn vện của , “ xức thuốc?”

      lắc đầu, “, cũng gần như khỏi rồi.” Ở hội sở, trợ lý giúp xử lý. Tuy rằng vẫn còn chút dấu vết, nhưng từ từ biến mất thôi.

      “Để lại sẹo đẹp đâu.”

      đâu… những lần trước cũng bị sẹo.” trợ lý cũng từng , Vũ ca hạ thủ có chừng mực, vết thương đều là bị thương ngoài da. Hơn nữa, thuốc men sử dụng đều là thuốc ngừa để lại sẹo, dù sao làm cái nghề này, giữ gìn da thịt bên ngoài sạch vẫn rất quan trọng.

      Bởi vì từ nào đó trong lời , mà động tác tay của Chung Định khựng lại, “Từng bị đánh rất nhiều lần?”

      Trong bóng đêm, Hứa Huệ Chanh nhìn được nét mặt của , nhưng nghe giọng điệu, hình như giận, “Ừ…” Tiếng này của đến thể nào nghe được.

      im lặng, động tác xoa lên vết thương của càng khẽ khàng, qua hồi, mới lên tiếng, “Ngày mai chúng ta trở về, trả tiền cho bên đó.” Dù sao ở lại thành phố Z cũng chẳng có gì có thể chơi được nữa, chi bằng sớm chút kéo Tiểu Hoa Trà lên bờ.

      “Chung tiên sinh, cám ơn .” cuối của lờ mờ để lộ ra cơn nghẹn ngào.

      cười cười, trêu ghẹo , “Muốn lấy thân báo đáp?”

      Hứa Huệ Chanh tiếng đáp lại, “Có thể”. Nếu như muốn, cự tuyệt. giúp , mà thứ có thể giao dịch, cũng chỉ là tấm thân này mà thôi.

      Chung Định kéo lại, tay khác nhéo nhéo chỗ eo bụng của , cảm giác mềm nhũn. chê bai , “ quá mập.”

      lên tiếng. Trước kia đối với thân thể của chẳng tỏ ra chút hứng thú nào. cũng biết, tác phong của là mắt cao hơn đầu. Thử nghĩ, tự bản thân của điều kiện cực tốt, tất nhiên đói bụng ăn quàng.

      Chung Định thuận theo eo của , chậm rãi xoa bóp lên .

      Hứa Huệ Chanh đau nhột, ngược lại lại cảm thấy thoải mái. Mà khi thả lỏng, cơn buồn ngủ liền từ từ kéo đến. hiểu cứ sờ tới sờ lui thế này, bên dưới của có phản ứng hay , nhưng mà nghe hơi thở của , vẫn còn rất ổn định, hơn nữa vận lực từ tốn, hề nôn nóng.

      Vào lúc này đây, đột nhiên nghĩ đến, có thể được lắm.

      được, cũng được. Kỳ rất hài hòa. Chỉ là, như thế tổn hại tôn nghiêm của .

      Nghĩ như thế, hỏi, “Chung tiên sinh, bên ngoài có còn ai nghe lén ?”

      “Ai mà biết.” Chung Định trả lời đầy thờ ơ. Người phụ nữ trong lòng, nếu như chạm đến những vết thương gồ ghề của , cảm giác da thịt nơi tay rất tốt. Hơn nữa, da thịt nơi trước ngực mềm mại, nắn bóp như thế nào cũng được.

      Hứa Huệ Chanh thử dò hỏi, “Vậy tôi tiếp tục diễn chút được ?”

      cười giễu, “Tùy.” buông ra, ngồi dậy rồi bật đèn nơi đầu giường lên.

      Sau khi đèn sáng, vô ý liếc về phía đũng quần của , có dấu hiệu “chào cờ”. ngửa đầu nhìn , ngập ngừng, “… Chung tiên sinh, nhìn tôi như thế tôi làm sao mà diễn?”

      Chung Định cúi đầu nhìn , đôi mắt cong cong giống như vành trăng non, “Ban nãy phải kêu rất thê thảm hay sao?”

      Hứa Huệ Chanh cắn môi dưới, thu hồi ánh mắt rồi trở mình, quay lưng lại với . nghĩ kỹ lời thoại, nhưng dưới ánh mắt dõi theo mình ở phía sau lưng, căn bản kêu nổi.

      lại vươn tay gẩy gẩy tóc của , “Kêu .”

      rụt đầu, gần như núp vào trong chăn, nhưng vẫn hó hé ra tiếng nào.

      “Tiểu Sơn Trà, kêu nữa, tôi đá xuống giường.” Chung Định cúi người tiến gần , chứa ý cười, sau đó ngón tay để eo ra sức nhéo cái.

      Hứa Huệ Chanh đau đến vặn vẹo. Tiếng đầu tiên ra khỏi miệng rồi, những lời sau đó tất nhiên còn quá lúng túng nữa. thuận thế lại kêu thêm mấy lần, sau đó giả vờ thở hổn hển, kéo chăn lên che đầu mình lại, ở trong đó nũng nịu , “ sung sướng…”

      Chung Định phát vén chăn lên, cười cười nhón lấy mặt , “Ai mà nghe thấy.”

      hơi hờn giận nhìn về phía , đột nhiên thở hơi dài, kêu lên với khí thế ngất trời, “Oan gia, em, em sắp bị …”

      “Đừng có đột ngột như vậy.” kịp thời che bên tai lại, tiện thể kéo giãn khoảng cách với .

      ngừng chút, tiếp tục nâng cao giọng, “Chơi… chết rồi… sâu quá a… sướng… quá….” lại a a a a a a lên. “Cứu cứu…. tha, tha cho em… trời ơi…. Sao lại lớn thế này!”

      Chung Định dựa vào mép giường, nóng lạnh chêm vào câu, “Ừ nhỉ, tại sao vậy?”

      Hứa Huệ Chanh bị quên kịch, kỳ quái nhìn về phía , đè thấp tiếng , “Chung tiên sinh, lời thoại của sai rồi.” liếc mắt nhìn xuống phía dưới của , căn bản là hề đứng dậy, cũng biết ngượng mà , “Tại sao.”

      “Tiểu Sơn Trà, nếu còn nhìn nơi đó nữa, hậu quả tự gánh chịu.” Sắc mặt vẫn rất thoải mái, nhưng giọng điệu lại nguy hiểm.

      vội vàng thụt lùi về phía sau, “Chung tiên sinh, đừng chuyện… là tôi kêu nổi nữa…”

      “Đừng kêu nữa.” khinh thường, ngoáy ngoáy lỗ tai, “Rất khó nghe. Người bên ngoài còn tưởng tôi giết heo.”

      Hứa Huệ Chanh bất chợt chùng xuống, “Vậy tôi kêu nữa…”

      Chung Định vươn tay móc vào cổ áo của , “Kêu chẳng chút cảm tình gì cả, đàn ông nghe thấy bị liệt dương mới lạ.”

      rụt vai cái, “Tôi ngủ đây.”

      “Ừm.” lại tắt đèn, khi lùi ra khỏi ngoài phạm vi cánh tay của , lại trượt qua bên , chọc chọc tóc của .

      Chung Định lớn như thế rồi, thế mà đây vẫn là lần đầu tiên biết được cảm giác được phụ nữ che chở. Đóa hoa Sơn Trà này, làm sao có thể vô duyên vô cớ đánh cược qua-đêm ở phòng chứ.

      Lúc về phòng tẩy trang, liền ra ngoài tóm lấy hai Ất Giáp. Hai người phụ nữ đó biết sợ, cứ vừa run vừa khóc vừa xin tha cho. Giáp thà là mình nghe người chị em nào đó từng nhắc qua rằng mặt đó của có vấn đề, ta liền bàn luận như đề tài trà dư tửu hậu, nhưng khởi đầu của lời đồn ta biết.

      Chung Định giữ họ lại lâu, chỉ ném lại câu, “Tối nay tôi rảnh, đợi chừng nào rỗi rảnh rồi tính sổ với mấy người sau.”

      rảnh, bởi vì phải thưởng thức cho tốt buổi diễn vụng về nhưng lại lòng của ngốc nào đó nữa.

      —-

      Buổi sáng, Hứa Huệ Chanh thức dậy trong lòng của Chung Định. Sau khi ý thức được, vẫn giữ nguyên tư thế, cử động.

      Theo lý mà , căn phòng này ấm áp hơn trong hang núi, hơn nữa còn có cả chăn mền, thể nào vì quá lạnh mà nhích qua tìm chỗ ấm được. Có lẽ là ngủ say rồi tự nhiên tìm kiếm ấm áp ở bên cạnh chăng.

      hơi ngửa đầu nhìn về phía Chung Định. Thấy hình như vẫn còn ngủ say, lùi về sau chút. Sau đó, trong phút chốc bỗng nghĩ tới gì đó, liền ngóc đầu dậy nhìn xuống phía bụng dưới của .

      Dưới lớp chăn mỏng gồ lên thế giới .

      cũng chẳng được tâm tình của mình như thế nào. Tối qua phản ứng, quả nhiên là do sức quyến rũ của đủ. biết sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy , có mềm xuống hay .

      Hứa Huệ Chanh ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt của Chung Định, lại khép mắt lại.

      và khách hàng chưa từng có tư thế thân mật như thế này, tất cả đều là sau khi xong việc chia tay, hề có chuyện ôm ấp nằm ngủ đến khi trời sáng.

      Mấy ngày trời ngắn ngủi, dường như quen ở trong lồng ngực của Chung Định.

      Lúc suy nghĩ đó thoảng qua đầu Hứa Huệ Chanh, kinh sợ. Ở trong lòng của , tốt đẹp của Kiều Diên khiến thể nào chạm đến được, cho nên khi ở trước mặt , càng trở nên hèn mọn thấp kém.

      Chung Định có thân phận cao sang thể với tới được, nhưng bởi vì tính cách gàn dở của , vô thức hạ thấp chút. Lúc ở chung với , trái lại lại tự nhiên ít nhiều.

      cảm thấy bản thân mình thích Kiều Diên. Còn về Chung Định, chắc là lòng cảm kích.

      Nghĩ như thế, lại yên lòng.

      Hứa Huệ Chanh nhớ lại Chung Định sắp sửa kết hôn, dự tính chuẩn bị cho món quà mừng. Với phô trương trong hôn lễ của , cái thân phận này của , tất nhiên là có tư cách làm khách mời, cho nên chỉ có thể đưa riêng quà cho , để bày tỏ ý cảm ơn.

      lại ngẩng đầu nhìn gương mặt say ngủ của .

      Trong tương lai, có người phụ nữ, có thể thế này gối đầu bên cho đến lúc già.

      tốt.



      Mắt của Chung Định chưa hé mở, nhưng tay bắt đầu chơi đùa với tóc của Hứa Huệ Chanh. Ngăn ngắn mềm mại, tới tới lui lui giữa các ngón tay của .

      “Chung tiên sinh, tỉnh rồi.”

      “Ừm.” lười biếng đáp tiếng, trở mình ôm lấy , gương mặt vùi vào bả vai của . Chất lượng giấc ngủ của trước nay được tốt lắm, ngủ sâu, dễ tỉnh giấc, hôm nay dậy còn muộn hơn , xem như là chuyện lạ.

      Hứa Huệ Chanh cảm nhận được vật cương cứng nào đó gần kề, ho khan tiếng, “Chào buổi sáng.”

      Chung Định chỉ ôm lấy , có động tĩnh khác. Sau khi mở mắt ra, thoáng chốc liền nhìn thấy dấu răng cần cổ .

      Thứ đồ ở bên dưới dần dần mềm xuống.

      làm tóc rối lên, ở nơi cần cổ của , ngẩng đầu dậy, “Tiểu Sơn Trà, chào.” Sau đó buông ra, xuống giường vào phòng tắm.

      Hứa Huệ Chanh chầm chậm vươn tay ra sờ lên lớp chăn mà nằm, ấm áp hơn chỗ của . dịch người qua đó, cho đến khi hoàn toàn nằm vào vị trí của . Lúc mở cửa phòng tắm ra, vội vàng lăn về phía bên này, rời khỏi chỗ đó.

      Chung Định nhìn thấy dáng người trong chăn nhanh chóng từ bên này dịch qua bên kia, suy nghĩ gì nhiều, “Dậy , thoa thuốc cho tôi trước, đợi chút ăn xong bữa sáng rồi về.”

      đầy mặt vẻ chột dạ, ngồi dậy gật gật đầu.

      Bởi vì ngại gói thuốc vướng víu, ngủ thoải mái, cho nên Chung Định đều để ban ngày mới đắp thuốc lên.

      Hứa Huệ Chanh giúp thoa rượu thuốc, sau khi quấn xong thuốc, mới về phòng thay đồ, trang điểm.

      Lúc và Chung Định ăn sáng, những người khác tốp năm tốp ba xuống.

      người đàn ông nào đó mờ ám nhìn về phía Hứa Huệ Chanh, sau đó trêu chọc Chung Định, “Mày đổi khẩu vị rồi hả? Con bé này kêu thảm thiết như vậy.”

      Chung Định đưa tay đặt lên lưng ghế của Hứa Huệ Chanh, nhàn nhạt , “Thỉnh thoảng nghe chút.”

      phối hợp cười duyên cái.

      Kiều Lăng nhìn thấy cảnh Chung Định và Hứa Huệ Chanh ngồi ăn chung, gã ở bên cạnh kéo lấy Trần Hành Quy, thầm, “Chung Định có gì đó đúng lắm đấy.”

      Trần Hành Quy ràng bình tĩnh hơn nhiều, “Có thể con bé đó có điểm gì đó đặc biệt.”

      Kiều Lăng tự nhiên nghĩ đến mặt nào đó, huýt gió tiếng, “Biết sớm vào đêm Giáng Sinh, đáng lẽ bao nhiêu tao cũng phải đập vào. chừng lại là món cực phẩm.”

      “Lúc đó tự mày keo kiệt, trách ai.” Trần Hành Quy xong cũng mặc kệ Kiều Lăng, từ từ tiến gần đến bàn của Chung Định.

      Dưới cái nhìn của Trần Hành Quy, chuyện của loại phụ nữ thế này, người cần lo lắng nhất chính là Chung Định.

      Bởi vì tính mục đích của Chung Định rất mạnh. Nào là công cụ lên giường, nào là hợp tác công việc, còn những công năng khác, có tâm tình để ứng phó.

      Chắc hẳn Hứa Huệ Chanh thuộc về loại đầu tiên. Nhưng như thế cũng có nghĩa là, thời gian “giữ tươi” của ta rất ngắn ngủi. Kỳ , loại phụ nữ làm việc cho Chung Định như Điền Tú Vân, mới là loại ở bên cạnh lâu dài nhất.

      —-

      đường trở về, tâm trạng của Hứa Huệ Chanh rất thấp thỏm. vừa vui mừng vì mình sắp sửa rời khỏi nơi chốn đó, lại vừa lo lắng Chu Cát Vũ lật lọng. dự cảm được tốt lắm.

      Nếu như có thể, hy vọng Chung Định cùng . Chỉ là, giúp rất nhiều rồi, ngại làm phiền thêm nữa.

      Chung Định nhận ra được nỗi bất an của , nhìn qua gương chiếu hậu, lành lạnh , “ nhích tới nhích lui làm cái gì.”

      “Chung tiên sinh…” nghiêng người về phía trước, tay vịn lên lưng ghế của , “Số tiền đó, lúc nào đưa cho tôi vậy?”

      “Tùy lúc.”

      phải ghi séc cho tôi sao?” Còn chưa đợi trả lời, lại , “Tôi biết làm sao lĩnh tiền…”

      Chung Định thiếu chút trợn trắng mắt, “Chuyển khoản.”

      “Chung tiên sinh…” muốn lại thôi, tiến lên càng gần.

      “Lại làm sao?”

      “… có gì.” Hứa Huệ Chanh vẫn ra những lời mong mỏi tận đáy lòng.

      Sau khi xe vào đường cao tốc, Hứa Huệ Chanh có hơi gà gật, trong tiếng nhạc, Chung Định đột nhiên lên tiếng, “Tiểu Sơn Trà.”

      giật mình cái, “A?”

      sắp sửa làm nghề này nữa, cho nên phải thay đổi số quan niệm.”

      “Ừm?”

      chỉnh tiếng nhạc xuống thấp, “Cho dù người khác có ơn với , cách báo đáp của cũng phải là dùng thân để hồi báo. Chỉ có ăn sương mới buôn bán thân thể mình như món hàng.”

      Hứa Huệ Chanh ngây ngẩn nghe .

      “Hiểu chưa hả?” Tối qua, sau khi thử thăm dò, liền biết, coi rẻ thân thể của mình. Có lẽ do kiếp sống bán thân lâu ngày, đối với trong sạch, mất khái niệm bình thường, cứ tưởng banh rộng chân ra chính là loại trả ơn.

      gật đầu, lại có chút muốn khóc, “Chung tiên sinh, cám ơn .”

      “Lớp trang điểm mắt hòa thành đống rồi kìa.” Chung Định lại quay lại thái độ khinh khỉnh, “Đừng có làm bẩn xe tôi.”

      .

      Hết chương 36
      linhdiep17 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37

      Chuyển ngữ: ~M~


      Hứa Huệ Chanh lấy khăn giấy ra, lau lên mắt mình, tờ khăn giấy lập tức trở nên đen như than. lại lau lau mấy lần, rất nhanh, bóng mắt, viền mắt, toàn bộ hòa trộn với phấn lót, quả cực kỳ thê thảm.

      Chung Định dứt khoát nhìn đến gương mặt càng lau càng xấu của nữa.

      Đối với , tính là tận tình tận nghĩa rồi. tưởng rằng diễn vở kịch hoạt sắc sinh hương (*) là có thể đổi lại được mặt mũi của . Hành động này tuy rằng ngây thơ, nhưng lại cảm thấy mới mẻ.

      (* Hoạt sắc sinh hương: từ để hình dung vẻ đẹp, ở đây là phụ nữ – xinh đẹp động lòng người. Trong vài câu thơ trích có vẻ cụm từ này còn được sử dụng với ý chỉ cảnh ong bướm.)



      Từ đến lớn, tính cách của Chung Định chính là ngang ngược, trước nay chỉ có ức hiếp người ta. Cho dù là rảnh rỗi sinh nông nỗi, cũng là lỗi của người khác thước, lỗi của trượng. Hễ là người quen biết , đều bao giờ có suy nghĩ bênh vực cho . Ở trong đám bạn, gần như là độc cầu bại.

      Thế nhưng tối qua được ngốc nghếch này che chở, tâm tình của rất tốt. Tốt đến nỗi khiến cho tiễn Phật tiễn đến trời Tây, lại còn sửa đúng thế giới quan móp méo của nữa.

      ăn sương muốn bắt đầu làm lại cuộc sống bình thường, dễ dàng. biết tương lai của đóa hoa ngốc đó có thể như ý , cũng chẳng xác định được lòng đồng tình của có thể duy trì được bao lâu, nhưng chí ít ở tại, sẵn lòng giúp đỡ .

      Bởi vì là người phụ nữ đầu tiên lòng ra mặt vì , nhất là sau khi biết tất cả tật xấu của .

      Chung Định đưa Hứa Huệ Chanh về khu trọ của . Vốn muốn ném xuống giữa đường, thế nhưng nhớ đến xu người, lại nhân từ lần. muốn ở lại lâu, bèn đưa qua tấm danh thiếp, “Nhắn số tài khoản ngân hàng của qua số này.”

      Hứa Huệ Chanh lắc lắc đầu, “Điện thoại của tôi rơi xuống vách núi rồi.”

      thấy đưa tay ra nhận danh thiếp, liền trừng cái, “Trong nhà có cái dự phòng nào sao?”

      …” Gần đây làm rơi mất điện thoại hết mấy lần, bây giờ thấy rất may là mình mua loại máy rẻ tiền. May mắn hơn chính là, để thẻ ngân hàng tích lũy tiền lại chỗ ở. nôn nóng muốn nhanh chóng lấy được số tiền đó, liền , “Chung tiên sinh, đợi chút, tôi lên đó ghi số thẻ cho .”

      “Đợi bao lâu.” tiện tay ném danh thiếp về hộp cất.

      “Chỉ 5 phút thôi, bây giờ tôi liền lên đó tìm số tài khoản cho .” Hứa Huệ Chanh miệng tay kéo cửa xe ra, chẳng cho lấy cơ hội để phản bác, “Chung tiên sinh, nhất định phải đợi tôi.” vội vã chạy , sau đó nhớ ra cái gì, lại chạy trở lại. giúp đóng cánh cửa xe phía sau, rồi lại chạy như điên.

      Chung Định quay đầu nhìn bóng lưng của , khóe miệng nhếch lên thành nụ cười, tự lẩm bẩm, “ phút thời gian trôi qua rồi.”

      đoán được chuyến này của chắc chắn chỉ mất năm phút đồng hồ, nhưng lại ngờ tới là lâu như vậy.

      15 phút trôi qua, còn chưa xuống.

      Đối với khoản tiền này, coi trọng thế nào, chuyện này thể nghi ngờ được, cho nên thể cố ý để đợi ở dưới lầu được.

      Chung Định xuống xe, nhìn về phía tầng lầu nào đó. Nếu như phán đoán phương hướng sai, trước kia từng đến qua căn phòng đó. Chỉ là, ai ở bên trong, biết được.

      bước vào đại sảnh, hỏi nhân viên quản lý số phòng của Hứa Huệ Chanh, mô tả thế này, “Chính là cái người vừa mới chạy vào, mặc áo khoác phao màu quýt, rất xấu.”

      Nhân viên quản lý nghe vậy, hiểu ra đó là ai. Người ở trong tòa nhà này làm nghề đặc biệt, lòng ông ta biết . Chỉ là khi Chung Định ra hai chữ “rất xấu”, nhân viên quản lý có chút cảnh giác. Thử nghĩ, nếu như gã trai tuấn tú trước mắt đến tìm vui, vậy chắc hẳn đến mức dùng loại tính từ như này. Có khả năng nhất là, chính là đến gây phiền phức.

      Gã nhân viên quản lý khinh bỉ những khách trọ ở lầu , thế nhưng bản thân lại thể khuất phục để kiếm cơm ở nơi này, lúc này gã rất vui sướng nhìn thấy đám kia bị làm khó dễ, thế nên gã rất nhanh nhẹn ra số phòng Hứa Huệ Chanh ở.

      Sau khi Chung Định bước lên, dọc theo hành lang, cảm giác càng lúc càng quen thuộc, cho đến khi dừng bước trước cửa phòng của Hứa Huệ Chanh.

      Có lẽ các tầng lầu nơi này bố cục đều như nhau, cho nên mới có cảm giác như từng quen biết.

      —-

      Hứa Huệ Chanh đoán được con người của Chung Định mấy nhẫn nại, sợ chạy mất, cho nên phóng mạch về nhà. Chỉ là, vừa mở cửa ra, máu huyết toàn thân lập tức đông thành băng đá, cứ như là đứng lưỡi lê vậy.

      Căn phòng dọn dẹp ngăn nắp gọn gàng trước khi , bây giờ hỗn loạn thành nùi. Ghế chiếc nghiêng chiếc ngã, mặt đất là các bình lọ vỡ nát, cùng với cả nồi cơm, muôi muỗng, thau chậu, thậm chí bức tranh treo tường cũng xiêu vẹo trong xó xỉnh.

      Trong đống hỗn độn thế này, Chu Cát Vũ ngồi chiếc giường đẩy của , cúi đầu hít ngửi thứ mùi gối. Nghe thấy tiếng mở cửa của , gã vẫn giữ nguyên tư thế, hơi hơi quay đầu về phía cửa, gương mặt kịp che giấu, có vẻ gì đó man dại đến bệnh hoạn.

      Mới nãy Hứa Huệ Chanh còn tràn trề vui sướng, giờ bay biến sạch nhẵn. nắm chặt nắm cửa, gần như trong chớp mắt muốn bỏ chạy.

      Chu Cát Vũ híp mắt lại, ngồi thẳng người, “Về rồi à.” Giọng vẫn khàn đục trầm thấp.

      “Vũ ca…” khó khăn lắm mới đè nén tâm trạng xuống, bày ra nụ cười cực kỳ khó coi, sợ hãi mà , “Chào… .” Tuy rằng nghĩ đến đống những tháng ngày đẹp đẽ, thế nhưng vẫn chưa chuẩn bị xong làm thế nào để mở lời với gã.

      “Đến đây.” Gã cười, nhưng ánh mắt lại sắc bén đến kinh người. “Để tôi xem xem mấy ngày nay sống có tốt nào.”

      Bàn tay đặt nắm cửa của Hứa Huệ Chanh run cầm cập, nhắm mắt lại giây, rồi chầm chậm tránh khỏi những mảnh vỡ nền nhà, về phía gã.

      “Đóng cửa.” Chu Cát Vũ nhìn hành lang trống trải, ra lệnh.

      Tay run lẩy bẩy nhè đóng cửa lại, khi khóa cửa vang lên tiếng “cạch”, trong tai , giống như là tiếng báo hiệu của tai họa.

      Đúng như dự đoán, căn bản là chưa đến bên cạnh, nắm lấy cây roi ngắn đặt giường đẩy, tư thế vận sức chờ phát tiết.

      Hứa Huệ Chanh run lên cái, cố gắng hết sức che giấu sợ hãi trong lòng, “Vũ ca… Tôi trở về.”

      “Còn biết trở về à.” Gã cầm cây roi lên, cơn giận dần , “Tắt máy mấy ngày, tôi tưởng chạy rồi đấy.”

      vội vàng quỳ xuống, bò tới trước mặt gã, cầu xin tha thứ, “Điện thoai tôi rớt mất rồi, Vũ ca, đấy, tôi gạt . Tôi chạy đâu, tin tôi .”

      “Tin, tất nhiên là tôi tin.” Gã dùng roi nâng cằm lên cao, để lộ ra hàm răng trắng, “Nếu muốn người nhà lại thiếu tay cụt chân nữa, ngoan ngoãn kiếm tiền cho tôi.”

      cuống quýt nhận lời, “Vũ ca, tôi có tiền trả ngay.”

      Chu Cát Vũ trầm khàn “Ừm” tiếng, sau đó đột nhiên vung cây roi lên, vụt lên cánh tay trái cái.

      cái này tính là nặng, hơn nữa, bởi vì có ngăn trở của lớp áo dày, bị quá đau.

      Chu Cát Vũ chẳng hề thỏa mãn với cảm giác bị cản trở này, gã túm đứng dậy, bàn tay gã kéo áo của xuống, giữa động tác thô lỗ, ngọn roi lại vút lên đầu vai trần của , lưu lại mấy dường tím sậm.

      cố sống cố chết nhịn đau.

      Gã nhìn thấy vết răng cổ , sắc mặt thoắt lạnh, ngọn roi bỗng chốc vung ra, vừa đúng rơi xuống vai trái của .

      Hứa Huệ Chanh thở hắt ra hơi, tiếng kêu đau đớn liền bật ngay, “Vũ ca… tha cho tôi , cầu xin . Tôi có tiền rồi, tôi có tiền trả rồi…” đau đến nước mắt trào ra, hai tay nắm lấy cánh tay gã, hết lời van nài.

      Chu Cát Vũ chợt ngừng lại, “Tiền từ đâu mà có?”

      nghe thế, cảm thấy hình như gã rất quan tâm đến số tiền đó, liền vội vàng giải thích, “Vũ ca, lát nữa tôi có tiền.” Bả vai của vẫn còn tê dại, hàm răng cũng run lập cập, “ đấy, tôi lên tìm số tài khoản ngân hàng cho ta, ta lập tức chuyển tiền cho tôi liền.”

      ta là ai?” Chu Cát Vũ tay ôm chặt lấy , ánh mắt như đuốc dán vào nơi bị giật mở bung nửa hở ra mảnh áo lót, nơi đó nửa nửa , lộ ra khe rãnh.

      ta…” vừa mới lên tiếng, Chu Cát Vũ hung hăng ấn lên vết thương của , đau đến trước mắt tối mịt.

      Lúc này, bên ngoài cửa vang lên mấy tiếng gõ cửa.

      Mồ hôi lạnh ứa ra, trong cơn hoảng hốt, Hứa Huệ Chanh phân được tiếng gõ cửa bên ngoài là do hoang tưởng hay là thực.

      Chung Định gõ hai cái, ra mở cửa.

      lại gõ thêm hai cái, vẫn có động tĩnh.

      nhìn số nhà phía trước, lạnh nhạt lên tiếng, “Tiểu Sơn Trà, nếu ra mở cửa tôi kéo lên bờ đâu đấy.”

      Nhất thời Hứa Huệ Chanh chợt tỉnh táo, giãy giụa muốn thoát khỏi trói buộc của Chu Cát Vũ, nhưng lại bị gã càng thêm dùng sức. hét to lên tiếng, “Cứu mạng…”

      Mặt của Chu Cát Vũ tái xanh, gã hung hăng đẩy cái.

      đứng vững, ngã sấp xuống đất, tay trái vì góc độ chống tay thuận, bị trẹo cái.

      Chu Cát Vũ thân phận của người bên ngoài cửa, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi trông hung ác đến đáng sợ. Gã điều chỉnh hô hấp, cúi gập người rít lên, “Đợi tí xử lý mày.” Gã sải bước ra mở cửa.

      Chu Cát Vũ gặp qua Chung Định, nhưng Chung Định lại biết Chu Cát Vũ.

      Sau khi Chung Định nghe thấy tiếng kêu ban nãy của Hứa Huệ Chanh có phỏng đoán, cho nên khi Chu Cát Vũ ra mở cửa, Chung Định hề kinh ngạc.

      Chung Định lướt qua đống hỗn độn trong phòng, nhìn thấy Hứa Huệ Chanh nằm rạp dưới nền đất, nhếch khóe miệng lên, nhìn thẳng vào Chu Cát Vũ, “ mà tao phải trèo lên trèo xuống vạn trượng là người mày có thể động tay hả?” Giọng của vừa thấp vừa mềm mỏng, nhưng cuối lại chứa tàn ác.

      Chu Cát Vũ hiểu nổi thế nào là vạn trượng, thế nhưng bối cảnh của Chung Định bày ra đó, gã chỉ có thể cười, “Chung tiên sinh, Sơn Trà nghe lời, tôi thân là ông chủ, cũng rất bất đắc dĩ.”

      “Ông chủ? ….” Chung Định dạo bước vào, đồ đạc trong phòng rất ngổn ngang, đều cách nào phân biệt được hình dáng ban đầu nữa. rũ mắt nhìn thấy Hứa Huệ Chanh nước mắt bi thương, cộng thêm quần áo xốc xếch, vai rỉ ra vết máu, lạnh lẽo trong mắt càng thêm sâu.

      ngồi xỗm xuống, nâng lên rồi ôm lấy vào lòng, vỗ lên vai của , “Tiểu Sơn Trà, sao rồi.”

      Hứa Huệ Chanh vẫn run lẩy bẩy, hề chểnh mảng ánh mắt cảnh cáo của Chu Cát Vũ. biết xuất của Chung Định là tốt hay xấu, sợ như vậy càng khích động Chu Cát Vũ hơn. lúng búng, “Chung tiên sinh, tôi thiếu tiền ông chủ…”

      “Ừm.” Chung Định quay đầu lại, nhướng mày liếc Chu Cát Vũ, “Sáu triệu tệ phải ?”

      Chu Cát Vũ cuối cùng cũng hiểu tại sao Hứa Huệ Chanh là có tiền trả, trong lòng gã thoáng cười lạnh, nhưng mặt vẫn ung dung, “Đúng thế, bao nhiêu năm rồi, nếu muốn tính lãi, cũng phải con số .”

      “Tao nghĩ, mày vẫn nên cân nhắc cho kỹ chút____” Tiếng của Chung Định dần , đưa tay vuốt vết máu vai Hứa Huệ Chanh, “Mày có muốn cò kè mặc cả với Chung Định hay .”

      Ánh mắt của Chu Cát Vũ liếc về phía người nằm trong lòng Chung Định cái, gương mặt đắp lên nụ cười, “Nếu như Chung tiên sinh sẵn lòng chuộc thân cho Sơn Trà, vậy tất nhiên là gì tốt bằng rồi. Mấy năm nay tiền Sơn Trà tiếp khách kiếm được, coi như là tiền lãi vậy.”

      “Tính như thế nào, còn xem tâm tình của tao.” Chung Định hừ tiếng, “Tiền lãi? Tao để cho mày vốn cũng lấy về được.”

      Hứa Huệ Chanh nhịn cơn đau vết thương, căng thẳng nắm chặt quần áo của Chung Định, “Tiền đó là tôi thiếu ông chủ.”

      lo lắng tính ngạo mạn của Chung Định bốc lên, phân cao thấp với Chu Cát Vũ mất.

      .

      Hết chương 37
      linhdiep17 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38

      Chuyển ngữ: ~M~

      Hứa Huệ Chanh muốn nhìn thấy nhất, chính là lấy đá chọi đá với Chu Cát Vũ.

      khiếp sợ của về gã ăn sâu bén rễ. Trong suy nghĩ của , thế lực của gã to lớn đến nỗi đủ để phá hủy tất cả mọi thứ của .

      Thí dụ như ngày nào đó trong quá khứ, sau khi chạy trốn thất bại, lại bị gã ta bắt về. Lúc điều dưỡng trong bệnh viện, đột nhiên nhận được chiếc hộp. Sau khi mở hết mấy lớp giấy gói, ở bên trong, là ngón tay được rửa vô cùng sạch , vết cắt cực kỳ ngọt.

      Trong khoảnh khắc đó, hoàn toàn tắt tiếng, chỉ kinh hoảng nhìn vào chiếc hộp kia.

      Em trai ruột của , ngón tay áp út có nốt ruồi . từng dắt tay thằng bé lúc còn xíu, chạy khắp cùng đồi núi, đôi tay của thằng bé nung núc thịt, mềm mịn màng. Hai chị em hơn kém nhau đúng bảy tuổi, lúc tốt nghiệp tiểu học, thằng bé vẫn còn là con quỷ khóc nhè. Mỗi sáng hừng đông cắp sách đến lớp, thằng bé đều vừa chạy vừa vấp đuổi theo ở phía đằng sau. Sau đó đợi khi tan học trở về, liền có thể nhìn thấy thằng bé ngồi chồm hổm ở bậc thềm, cười với vô cùng rạng rỡ.

      Ngón tay ở trong chiếc hộp, cũng có nốt ruồi , giống y như đúc của em trai . Chỉ là còn nung núc thịt, còn mềm mịn màng nữa.

      Chu Cát Vũ tính chuẩn thời gian đến bệnh viện, nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của , gã càng lộ vui mừng, “Nhìn thấy người nhà vui chứ hả?” Giọng điệu của gã rất thân thiết, cứ như là đoàn tụ với người nhà vậy.

      Ánh mắt của Hứa Huệ Chanh lúc đó nhìn gã mang theo hằn thù mãnh liệt. ra ngoài mấy năm nay, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với gia đình. biết Chu Cát Vũ làm sao tìm đến được nhà của .

      Đôi mắt của khiến nụ cười của gã nhạt bớt, “ nhớ bọn họ, tôi biết hết.” Gã phủ lên mắt của , xoa vuốt mí mắt , “Tôi có thể cắt hết bọn họ đến tặng cho .”

      Lúc này mới hậu tri hậu giác mà phát run, gắt gao ôm chặt chiếc hộp vào ngực mình, dám tránh khỏi đụng chạm của gã.

      “Sơn Trà, còn muốn chạy ? chạy lần, tôi cắt miếng. lớn đâu, miếng nho thôi.” Ngón cái của gã lướt qua gò má , “Cắt quá lớn, ngộ nhỡ cách dăm ba hôm lại chạy, thế đủ phần rồi.”

      Hứa Huệ Chanh vừa sợ vừa hận, hít vào hơi, tất cả căm hận đều được che đậy dưới lớp van nài, “Vũ ca, tôi nghe lời. đừng tìm bọn họ nữa… van muốn đánh muốn giết, cứ tìm tôi là được rồi. tha cho bọn họ…” Nếu như biết từ sớm, phản kháng của liên lụy đến người nhà, thế nhất định chạy. Cho dù Chu Cát Vũ có hành hạ thêm nữa, cũng cắn răng chịu đựng.

      phải luôn nghe lời như thế này.” Gã nhè vỗ vỗ chiếc hộp trong tay . “Đợi khi kiếm tiền cho tôi đàng hoàng, coi như thanh toán xong rồi.”

      run lẩy bẩy gật đầu.

      Chu Cát Vũ dù là vậy, nhưng gã liệt kê ra con số khoản mục cực lớn. Hứa Huệ Chanh từng nghĩ, dù dùng hết cả đời, cũng thể nào kiếm được nổi. nhịn ăn nhịn mặc, cũng chỉ là hạt muối bỏ bể.

      Nếu như mặc tất cả bán còn có thể cược trận, thế như cơ thể của hoàn toàn phối hợp. Lúc mới bắt đầu, thể khống chế nổi, nôn ói cả khoảng thời gian. Vì thế, chọc giận cả mấy người khách. Cũng có thể bởi vì thời gian dài làm ăn tiến triển gì, kỹ kém cỏi của dần dần bị lan truyền, thế nên thành tích nghề nghiệp của luôn luôn chán nản.

      cũng dự liệu được kết cục của bản thân mình. Sau khi những năm tháng trẻ trung dần trôi mất, chính là số phận bị đào thải. Là xuất của Kiều Diên, khiến cho lần nữa nhặt được hy vọng, lập kế hoạch cố gắng kiếm tiền, sau đó rời .

      Chung Định đồng ý cho mượn tiền, chính là biểu trưng cho việc sắp sửa sống lại cuộc sống mới.

      Đương nhiên, cách mà hy vọng giải quyết chính là, Chu Cát Vũ có thể tuân thủ lời hứa, dùng số tiền đó để kết thúc ân oán trước kia của cả hai.

      Từ nay về sau hai người còn thiếu nợ nhau nữa.

      Thế nhưng hiển nhiên rằng, vẫn chưa chuẩn bị chu đáo.

      Sau khi điện thoại rơi, quên mất thông báo cho Chu Cát Vũ, thế là lại chọc giận gã.

      Hứa Huệ Chanh dựa vào lòng của Chung Định, hai tay vẫn níu chặt lấy quần áo của , “Chung tiên sinh, xin cho tôi mượn tiền.”

      Chung Định cúi đầu nhìn xuống . biết dùng mỹ phẩm là của hiệu gì, thường hay bị lem, lúc này lại càng giống như bùa vẽ quỷ. Thế như đôi mắt sạch đó của , lộ ra ý van nài. Trước nay thích xen vào chuyện của người khác, thế này, phá bỏ lệ cũ của rồi. có chút thấu hiểu nỗi lo lắng của , thế nên cười tiếng, “Tôi đồng ý với rồi, tất nhiên nuốt lời.”

      Hứa Huệ Chanh thở phào hơi, “Cám ơn .”

      Chu Cát Vũ vẫn đứng ở cửa phòng, nhìn cảnh ôm ấp của nam nữ trước mắt, vẻ mặt của gã dần dần cứng nhắc.

      Lúc Hứa Huệ Chanh quay đầu nhìn Chu Cát Vũ, theo bản năng nhích gần Chung Định chút, “Vũ ca, tôi trả tiền cho đừng tức giận nữa…” Lời vô cùng dè dặt cẩn thận, sợ rằng lỡ như Chu Cát Vũ khống chế được lại vung roi quay đây.

      Chung Định ôm chặt Hứa Huệ Chanh, dìu đứng dậy. nhàng ném ánh mắt qua bên Chu Cát Vũ, “Nợ của ta cứ ghi vào chỗ của tao.”

      Chu Cát Vũ đột nhiên vỗ tay cười lớn, “Tốt tốt tốt, quá tốt rồi.” Ánh mắt của gã vẫn dán chặt lên Hứa Huệ Chanh, “Sơn Trà quả nhiên rất giỏi.” Trong tiếng cười có cả tiếng nghiến răng ken két.

      Hứa Huệ Chanh ràng cảm thấy được chập chờn trong tâm tình của Chu Cát Vũ, giãy chút, rời khỏi lồng ngực của Chung Định, miễn cưỡng nhếch môi cười, “Vũ ca, tiền đó… trả rồi, chúng ta có phải là… thanh toán xong… rồi?”

      Chu Cát Vũ vẫn cười, nhưng có cơn tức giận dâng lên trong ngực, “Đương nhiên, thanh toán xong.”

      Hứa Huệ Chanh khựng lại chút, có chút thể tin vào tai của mình, vẫn lo lắng gã nhắc thêm số điều kiện để làm khó dễ .

      Ánh mắt của Chung Định xẹt qua cây roi trong tay Chu Cát Vũ, cây roi đó khe khẽ rung lên. Con ngươi của Chung Định thoáng tối , hừ , “ xong rồi chứ?”

      Chu Cát Vũ siết cây roi ngắn, thô khàn thở ra tiếng, mới lên tiếng, “Bây giờ chỉ đợi tiền của chuyển qua. Tôi nghĩ, chắc bị quỵt tiền.”

      Chung Định cười mỉa, “Đương nhiên quỵt tiền.” ý tứ sâu xa thêm vào câu, “Sổ gì đó, tôi tính kỹ nhất.”

      “Vậy tốt.” Chu Cát Vũ trả lời rất cứng ngắc.

      Chung Định lười chẳng muốn tiếp tục chuyện với gã nữa, đổi giọng, “Ra cửa quẹo phải, tiễn.”

      Cây roi trong tay Chu Cát Vũ chợt bị siết chặt, sau đó từ từ buông lỏng, duỗi duỗi năm ngón tay. Ánh mắt của gã vẫn quấn vai Hứa Huệ Chanh, cứ như là thể dời được.

      Chung Định dịch sang bên chắn lại, nhìn Chu Cát Vũ với ánh khiêu kích.

      Chu Cát Vũ lùi ra ngoài cửa, đóng cửa lại.

      Đối với loại khách quý cao cấp này, Chu Cát Vũ đều là nịnh bợ có thừa. Chung Định mấy khi đến hội sở, trước ngày hôm nay, Chu Cát Vũ chỉ gặp qua Chung Định lần, ngược lại Kiều Lăng tương đối quen biết hơn.

      Theo lý mà , với đẳng cấp trước kia của Hứa Huệ Chanh, căn bản là đến lượt đến tiếp đãi nhân vật thế này.

      Lúc đầu chỉ là trùng hợp mà thôi.

      Nhưng, trùng hợp này dần phát triển, ta trèo lên cành cao, thậm chí ra tay đến mức khiến Chung Định chuộc thân cho ả.

      Nhịp chân của Chu Cát Vũ trở nên nặng nề, tiếng vọng lại nơi hành lang mãi dây dưa. Ban nãy, suýt chút nữa gã nhịn nổi, gần như muốn quất roi Chung Định đến nơi.

      Lớp trang điểm cường điệu lúc thường của Hứa Huệ Chanh, hút được bao nhiêu khách hàng. ra tâm lý cứ luôn kháng cự tiếp khách của , Chu Cát Vũ vẫn mắt nhắm mắt mở, để mặc cho như diễn vở kịch, đeo tấm mặt nạ dối trá cùng cực mà làm cho có lệ.

      Công việc của càng kém, gã càng có lý do để nổi trận lôi đình. Lúc khóc lóc van xin trước mặt gã, tâm tình của gã lại khoan khoái cực độ.

      Gã vốn dự tính rằng, cả kiếp này cũng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của gã.

      ngờ, xón ra tên Chung Định.

      —-

      Sau khi Chu Cát Vũ bỏ cả hồi lâu, Hứa Huệ Chanh vẫn còn hốt hoảng.

      Chung Định kiểm tra miệng vết thương của rồi hỏi, “Có thuốc ?”

      hoàn hồn lại, gật gật đầu, phản ứng vẫn còn rất chậm chạp.

      “Thuốc ở đâu?” búng má cái, “ xử lý nhanh chút, coi chừng để lại seo.”

      Hứa Huệ Chanh nhấc chân bước lên lầu , tới giữa cầu thang, đột nhiên quay đầu lại, “Chung tiên sinh, Vũ ca buông tha cho tôi rồi sao?” vẫn còn chưa thể tin được, vốn lo lắng gã lật lọng, ai ngờ được, gã lại đồng ý rất sảng khoái.

      Nhưng mà, trước kia Chu Cát Vũ thường xuyên treo miệng chính là số tiền kia, vì thế cho nên tự bản thân Hứa Huệ Chanh có cảm giác rằng, thứ gã quan tâm chính là tiền. Cho nên chỉ cần trả số tiền đó, được tự do.

      Chung Định đứng ở dưới cầu thang, hơi ngửa đầu lên nhìn .

      Vẻ mặt đó của Chu Cát Vũ, có gì đó đúng. Điều mà Chung Định có thể khẳng định chính là, ban nãy Chu Cát Vũ có ý định động thủ.

      Thế nhưng, những thứ đó quan trọng.

      Chung Định hỏi đằng trả lời nẻo, “Có lời nhảm nhí gì đợi thoa thuốc xong rồi hẵng .”

      .

      Hết chương 38
      linhdiep17 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39

      Chuyển ngữ: ~M~


      Thuốc mỡ Hứa Huệ Chanh để dành trước kia vẫn còn thừa lại, sau khi tìm ra, Chung Định nhìn nhìn thân chai chẳng có giải thích gì hết, nghi ngờ , “Cái thứ đồ chơi này là sản phẩm ba à?”

      (Sản phẩm ba : thường là chỉ sản phẩm ngày sản xuất, chứng chỉ chất lượng, nhà sản xuất. Hoặc có cách giải thích là: có tên hãng sản xuất, có địa chỉ hãng sản xuất, có số chứng chỉ an toàn vệ sinh.)



      ấp úng giải thích, “Là Vũ ca bảo bác sĩ điều chế ra.” Sau khi bị thương toàn bôi thứ thuốc này, hề để lại sẹo.

      Chung Định vặn mở nắp chai ra ngửi thử, mùi thuốc rất thơm, bên trong bị vét thành cái hố, có thể tưởng tượng được, trước kia thường xuyên bị đánh. đóng nắp chai lại, ném chai thuốc mỡ lại cho , “Tự mình bôi .”

      Hứa Huệ Chanh đón lấy chai thuốc rồi lẳng lặng ngồi xuống giường đẩy, quệt thuốc mỡ xoa lên vết thương. Mới vừa đụng vào miệng vết thương chút, run cả người.

      Chung Định đánh giá căn phòng thuê có gác lửng của . mặt đất là đống hỗn độn, trừ chiếc giường đẩy ra, những thứ khác đều bị xáo trộn. giương mắt nhìn căn phòng ở lầu . Xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy được, bài trí ở bên trong vẫn còn ngay ngắn ngăn nắp. quay đầu lại nhìn động tác bôi trét của , “ có dự tính gì?”

      cúi đầu, động tác ngừng lại, ánh mắt dán chặt lên chai thuốc mỡ trong tay,”Tôi… muốn về Tứ Xuyên…”

      “Ừm.” Trước kia từng nghe trả lời như thế, cũng bất ngờ. “Về nhà sớm chút.”

      Hứa Huệ Chanh nghe vậy, ngẩng đầu lên, “Tôi… biết người nhà của mình nay ở đâu.”

      Mấy năm trước Tứ Xuyên bị động đất, nhà nằm trong khu vực bị nạn, lúc đó ra được, chỉ có thể nhờ vả Chu Cát Vũ giúp hỏi thăm tin tức. phải hết lần này đến lần khác quỳ xin, gã mới ưng thuận. Sau đó tin tức gã mang về là, trước trận động đất, người nhà của chuyển đến thành phố G rồi. Nơi đó cách tâm động đất rất xa, cho nên ảnh hưởng lớn. biết rốt cuộc nhà mình dọn đâu, Chu Cát Vũ cũng chịu tiết lộ địa chỉ chi tiết, chỉ là thành phố G.

      “Vậy làm cái gì.” Lúc này Chung Định bỗng nhớ lại đêm đó say rượu, ở bên ngoài cửa khóc hu hu kêu “Mẹ ơi”, tiếng kêu đó rất tủi thân.

      “Tôi thành phố G đợi trước, sau đó từ từ tìm.” Hứa Huệ Chanh chân , “Đăng báo, lên tivi, chắc là có thể tìm được.”

      đúng là tốn sức.” nhếch khóe môi, “Mẹ của có phải là cần rồi hay ?”

      phải.” trở nên có chút kích động, phản bác, “Họ chắc chắn là đợi tôi.” Tuy rằng mất tích nhiều năm như thế, nhưng tin rằng người thân của mình hề từ bỏ .

      Chung Định nhếch miệng cười giễu cợt. hiểu thứ niềm tin vững chắc đó của đối với tình thân, cũng thể nào nảy sinh lòng đồng cảm với được.

      Gia tộc của , đều là đặt lợi ích lên trước nhất. Chung phụ và Chung mẫu chính là kiểu hôn nhân thương trường, cuộc sống sau khi kết hôn cũng gắn bó chặt chẽ với lãi lỗ của công ty. Nghe quen tai, nhìn quen mắt, Chung Định từ sớm hiểu được, chỉ là quân cờ của gia tộc mình, hơn nữa cũng chẳng phải là thứ độc nhất. Nếu như mất tích mấy năm trời, Chung gia bồi dưỡng người thừa kế khác.

      Chung Định nhìn sâu vào đôi mắt của Hứa Huệ Chanh, nơi đó trong veo phản chiếu hình bóng của .

      Trước kia cảm thấy đóa hoa Sơn Trà này cực kỳ thú vị, mặc cho xoắn vặn vê nặn thế nào, cũng có thể nhẫn nhịn. Nhưng nếu như nóng lên, ta nhảy ra cắn đối phương cái. khi cắn xong, lại lo lắng sợ sệt trở về trạng thái ban đầu.

      Đôi khi cảm thấy ánh mắt của rất quen thuộc, thế nhưng lại chẳng nhớ ra được là gặp qua ở đâu.

      Cứu xe cáp treo, là suy nghĩ nhất thời của . cũng chẳng hề ngờ tới, bản thân mình con đường hướng thiện thế này. Bất ngờ hơn chính là sau khi ở cùng khoảng thời gian, kỳ thể là lâu dài gì, thế nhưng, lại nhìn thấy con thỏ mang đầy thương tích.

      Vẻ ngoài của xán lạn bất phàm, nhưng nội tâm sớm vết thương lỗ chỗ. Còn , lại vừa vặn ngược lại.

      Chung Định hừ , chuyện cho có lệ, “Tiểu Sơn Trà, chúc may mắn.”

      “Cám ơn , Chung tiên sinh.” Hứa Huệ Chanh mỉm cười.

      May mắn hay may mắn vẫn chưa biết, trong lòng lo ngại phía bên Chu Cát Vũ. Nhưng mà, lại nghĩ, Chu Cát Vũ mở miệng trước mặt Chung Định, hẳn là có thể tin tưởng được. Gã số tiền lớn như vậy, cần gì phải tham lam cái khoản tiền lẻ kiếm nữa chứ. Hơn nữa, trước kia hội sở có vài “chị em” làm nữa, Chu Cát Vũ cũng làm khó dễ gì nhiều.

      Cho nên, gã thả cho rồi chăng.

      Sau khi thoa thuốc xong, Hứa Huệ Chanh nhìn căn phòng hỗn loạn, cảm giác chẳng còn chút sức lực. dựa vào mép giường, kéo khóa kéo của áo khoác xuống. Lúc cổ áo chạm vào vết thương, rụt người cái, rồi lại tiếp tục cởi áo. muốn lên căn phòng ở lầu nghỉ ngơi, nhưng Chung Định tạm thời chưa có ý muốn bỏ , thể bỏ lại.

      Chung Định đại khái đoán ra chiếc giường đẩy đó dùng để làm gì, muốn ngồi xuống đó, cho nên đứng ở bên nhìn xuống dòng xe cộ nườm nượp bên dưới cửa sổ. Sau đó lấy hộp thuốc ra.

      lên tiếng, cũng im lặng.

      Sau khi hút hết nửa điếu thuốc, Chung Định mới quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi, “Các là thuê tập thể à?”

      Cơn đau vai Hứa Huệ Chanh dưới tác dụng của thuốc mỡ chậm rãi giảm bớt, trong khí yên lành ban nãy, gần như sắp sửa nhắm mắt ngủ mất tiêu. Đột nhiên bị lời của làm giật mình tỉnh giấc, gật gật đầu, “Đúng thế.”

      “Đồ dùng trong phòng khác cũng giống nhau?”

      có, chỉ có mấy thứ đồ dùng này là hội sở mua.” chỉ chỉ sofa và bàn ăn.

      “Còn chiếc giường này?”

      sửng chút, rồi tiếp tục , “Chiếc giường đó, là tự tôi mua.” Và chuẩn bị vứt nó . Chiếc giường đẩy đó ghi lại biết bao năm khổ sở của , muốn nhớ lại nữa.

      “Tầng này chỉ có đặt loại giường này?”

      Hứa Huệ Chanh nghi hoặc nhìn , hiểu tại sao lại đặt câu hỏi này. chắc chắn lên tiếng, “Chắc là vậy…”

      Chung Định nhìn chiếc giường đó.

      buổi sáng, tỉnh dậy trong căn phòng này. Lúc đó chỉ có mình . ngẩng đầu nhìn lên lầu , rèm cửa sổ đó che lại rất kín. Từ phản ứng của cơ thể, biết rằng mình làm, cho nên cũng có hứng thú tìm hiểu người phụ nữ bên là ai, sau khi thức dậy trực tiếp rời .

      thế nào cũng ngờ được, người ở nơi này chính là .

      cố nhớ lại chút chuyện của tối hôm đó, hoàn toàn có ấn tượng. Hẳn là lúc đó lại say rượu rồi, cho nên mới tìm người phụ nữ hạng kém thế này để qua-đêm.

      Hứa Huệ Chanh vừa dựa vừa tựa bên giường, rồi chầm chậm trượt xuống. cảm thấy cơn mệt mỏi buồn ngủ, toàn thân hoàn toàn buông lỏng.

      Tối qua ngủ rất ngon, thế nhưng bây giờ lại mệt rồi. Cảm giác rã rời này trước nay chưa từng có, cứ như thể gắng giượng mấy năm nay, cuối cùng cũng có thể ngủ giấc đàng hoàng.

      Chung Định thấy sau khi mắt nhắm lại mở ra nữa, bèn bước qua đó, đưa lưng bàn tay dán lên trán của .

      bị sốt.

      Lúc chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên đá trúng cây bút lông, thế là ý xấu nổi lên, ở bên mặt của , viết chữ “xấu” lớn.

      Chung Định hài lòng xoay người ra ngoài.

      Những nơi chốn như hội sở, nếu như kinh doanh, nhất định là sau lưng phải có chống đỡ. Cái tiệm đó của Chu Cát Vũ, trong mắt Chung Định phải là chỗ cao cấp gì. Thậm chí, những người vào tiêu pha, cũng là người bình thường chiếm đa số.

      Nếu muốn tính sổ, sơ hở nhiều vô kể.

      Thế nhưng, cái trò vờn chuột, chính là bắt bắt thả thả mới ghiền.

      —-

      Chung Định để lại số điện thoại.

      Lúc đó ở xe, khi Hứa Huệ Chanh nghĩ tới muốn nhận danh thiếp, ném vào trong hộp.

      Thế là sau ngày hôm đó, hai người mất liên lạc.

      Ngày hôm sau, Hứa Huệ Chanh mới bắt đầu thu dọn từng chút căn phòng của mình, quét dọn lối xuyên từ phòng khách xuống nhà bếp. Còn về những vật dụng kia, cũng lười di chuyển.

      Lúc ra khỏi nhà trọ, vẫn căng thẳng nhìn đông ngó tây, sợ rằng Chu Cát Vũ đột ngột xông ra. Thỉnh thoảng đường nhìn thấy loại xe giống như của gã, đều kiềm được mà nhìn biển số.

      Đối với thành phố này, Hứa Huệ Chanh có những ký ức tốt đẹp gì, thế nên muốn nhanh chóng rời , mua vé máy bay ba ngày sau bay đến thành phố C.

      Chung Định đặc biệt nhắc nhở chuyện trả tiền, nhưng trong lòng luôn nhớ là tiền mượn, cho nên thế nào cũng phải trả lại.

      Chỉ là, tìm được .

      , tuy rằng biết công ty của Chung gia ở đâu, thế nhưng cho rằng có thể tìm thấy Chung Định ở nơi đó. Bởi vì Chung Định cho cảm giác, chính là trạng thái ăn ngồi rồi. Thích chơi chơi, thích ngủ ngủ.

      Hứa Huệ Chanh nhớ lại cảnh tượng ban đầu quen biết Chung Định, có loại cảm giác như cách cả đời vậy. nào có thể ngờ tới được, tên cậu ấm việc xấu vô số lại có thể vươn bàn tay trợ giúp ra cho trong cảnh khó khăn như thế.

      Thậm chí có thể rằng, mấy năm nay, chỉ có Kiều Diên và Chung Định từng đối xử tốt với .

      —-

      Sau khi trở về thành phố D, Chung Định cảm thấy cuộc sống lại nhàm chán rồi.

      Vết thương vai phải dần dần hồi phục, nhưng vẫn mang ý xấu kêu Điền Tú Vân đến giúp thay thuốc, sau đó lại vô tình cố ý trêu ghẹo mấy câu.

      Điền Tú Vân luôn trơ mặt ra, thần sắc đổi.

      Hôm nay, Chung Định nghiêng người nằm giường, nhàn nhã xem lướt cuốn tạp chí mở ra ở bên cạnh, dặn dò, “Bác sĩ Điền, qua phải chút.”

      Điền Tú Vân theo lời mà làm.

      “Qua bên phải thêm chút.”

      “Qua trái.”

      “Qua trái.”

      “Qua phải.”

      Điền Tú Vân dịch qua dịch lại lưng của , từng tí giúp thoa thuốc.

      Vừa vặn nhìn thấy hai chữ “sinh nhật” trong tạp chí, Chung Định bèn lười biếng hỏi, “Bác sĩ Điền, sắp đến sinh nhật của rồi nhỉ?”

      thể trả lời.” mím chặt môi.

      “Lại tuổi nữa rồi.” tặc tặc lưỡi, “ đáng tiếc, xử nữ già.”

      trả lời, đẩy đẩy gọng kính, tiếp tục động tác tay.

      Chung Định cười tiếng, lật ra trang bìa của tạp chí.

      , thủ pháp của Điền Tú Vân giỏi bằng đóa hoa kia.

      Lúc này, liên tưởng đến gì đó, bèn hỏi, “Bác sĩ Điền, có thuốc mờ sẹo ?”

      “Chung tiên sinh yên tâm, vết thương của thể bị sẹo.”

      “Có cũng tệ, để lại cái huân chương hùng.” Kỷ niệm làm việc thiện ngàn năm lần.

      Điền Tú Vân liếc qua nửa tấm lưng của , lờ mờ có chút dấu vết, nhưng nhìn gần vào, căn bản là thể phát , “Nếu như Chung tiên sinh muốn làn da hoản hảo mềm mại, tôi có thể đưa thuốc qua.”

      Chung Định ý cười tràn đầy, đặc biệt nhắc nhở, “Lấy bình lớn đựng.”

      “Vâng.”

      Điền Tú Vân cảm thấy tâm tình của Chung Định rất vui vẻ, thờ ơ lật tạp chí, con mắt cong lên như vầng trăng non. Trong quá trình bó thuốc, cũng trong tình trạng như thế.

      Sau khi giúp quấn băng vải lên xong chiếc điện thoại màu trắng của reo vang.

      Nhất thời, vẻ mặt của hơi thay đổi, nụ cười mỉm thoắt nhạt.

      Chung Định vơ lấy điện thoại, nhưng vội bắt máy, mà mặc cho nó réo gọi.

      Tầm mắt của Điền Tú Vân chuyển chút, ràng nhìn thấy màn hình điện thoại ba chữ ____

      Trần Thư Cần.

      .

      Hết chương 39
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :