1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bạn Chanh - Giá Oản Chúc (Hoàn - 92c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30

      Chuyển ngữ: ~M~


      Chung Định bước những bước dài, ở phía trước. Sau khi ra khỏi hang động, cảm thấy bụng đói cồn cào. Lúc trước chỉ nghĩ làm thế nào để ra khỏi hang, nên quên mất khó chịu của cơ thể. Còn bây giờ , còn có đau đớn từ vết thương các nơi cơ thể lần lượt kéo nhau đến.

      Chỗ sưng tấy bên vai phải càng thêm dữ dội.

      đoạn, mới nhớ ra phía sau còn có người phụ nữ theo. Thế nên quay đầu lại, nhìn thấy cách quãng khá xa.

      Áo khoác phao của Hứa Huệ Chanh vứt ở đường nhân duyên, nhiệt độ khí trong núi rất thấp, run rẩy lẩy bẩy, hai tay ôm lấy mình, đuổi theo bóng lưng của Chung Định. Mỗi khi bị lạnh, hai tay của vừa tê vừa cứng, cũng thể nhanh được, cho nên khoảng cách giữa càng ngày càng xa.

      Chung Định liếc mắt nhìn cái, sau đó tiếp tục con đường của mình. Bước chân của hơi chậm lại đôi chút.

      Nhưng vẫn thể đuổi theo kịp.

      Từ chỗ này đến đỉnh núi, nếu như bộ, ước khoảng phải cần hai tiếng đồng hồ. Vùng lưng chừng núi có vài tiệm cơm, nhưng cả Chung Định và Hứa Huệ Chanh đều chẳng có xu nào người.

      Trong trạng thái đói lã mệt đừ, muốn quãng đường dài như thế, ắt phải chết vì mệt ở giữa đường.

      Chung Định dừng chân trước tiệm cơm đầu tiên.

      Hứa Huệ Chanh nhìn thấy bảng hiệu đó, càng đói đến đờ người. chạy bước về nơi đó.

      nhìn thấy tốc độ của tăng lên, bèn bước vào trong tiệm. tường treo ảnh các món ăn lớn cỡ trang báo, giá cả đều rất rẻ. trực tiếp ngồi xuống, bắt đầu chọn món.

      Lúc đó Hứa Huệ Chanh cũng chẳng suy nghĩ xem rốt cuộc có tiền hay , ngồi xuống đối diện , dán mắt vào những bức hình các món thịt thà. chỉ cảm thấy nước miếng cứ ngừng tiết ra trong miệng mình.

      Chung Định vốn cúi đầu xem thực đơn, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt nóng hổi của , ngước mắt lên, “Làm phiền lau nước miếng.”

      ngây người vì xấu hổ, dùng tay quệt khóe miệng cái, nhưng chẳng lau được gì cả.

      Chủ quán lại đưa cuốn thực đơn đến, sau khi Hứa Huệ Chanh đón lấy, bụng liền kêu lên ùng ục. lật xem các trang phía trước, những đĩa lớn thịt thà cực kỳ hấp dẫn.

      nghe thấy thanh khiếm nhã truyền đến từ bụng , “ thích ăn gì cứ gọi.”

      gật đầu liên tùng tục, chỉ vào hình món móng heo hầm ba ly (*), “Chung tiên sinh, tôi có thể ăn cái này ?” đói quá rồi, ánh mỡ óng ánh móng heo khiến cho thèm thuồng chịu nổi nữa.

      “Tùy ý.” báo lại với bà chủ mấy món ăn. Sau khi gấp quyển thực đơn lại, quay về hướng Hứa Huệ Chanh, “ còn muốn gì ?”

      nghe thấy gọi 5, 6 món, muốn quá lãng phí nên liền lắc đầu. Sau đó nghĩ ra chuyện gì, lại , “Tôi… còn muốn cơm.”

      “Ừ, có món rau trộn gì đó cho lên trước.” Chung Định còn muốn hút điếu thuốc, nhưng khi lướt mắt qua quầy phục vụ, nhìn thấy hàng bày đó đều phải hàng gì cao cấp, nên thôi.

      Ông chủ vồn vã đáp lời, sau đó nhanh chóng vào nhà bếp mang lên đĩa dưa leo trộn (**) . Ông còn chưa quay về vị trí bên quầy phục vụ cái đĩa đó sạch trơn.

      Chung Định chỉ thử nửa miếng bỏ. Quá cay.

      Hứa Huệ Chanh hiển nhiên là ăn no quan trọng hơn hình tượng, nhìn thấy động đũa nữa, vù vù quét sạch toàn bộ. Đây là món dưa leo ngon nhất mà từng được ăn. Hay là, ngay cả mùi vị cũng chẳng nếm ra được nuốt hết xuống bụng rồi.

      Tiệm nhà nông, bởi vì khoảng thời gian này khách khứa nhiều, nên thức ăn dọn lên rất nhanh chóng.

      Đối diện với bụng đói còn cào, hương sắc mùi vị của thức ăn còn quan trọng nữa, chỉ cần có thể lấp đầy bụng là được.

      Hai người bàn ăn, chẳng hề năng với nhau tiếng nào. Cho dù trong thời điểm như bây giờ, Chung Định vẫn duy trì tướng ăn tao nhã. Hứa Huệ Chanh vùi đầu chiến đấu với cá thịt trong chén, căn bản chẳng hề ngẩng đầu lên nhìn người ngồi đối diện với .

      Bên quầy phục vụ, chủ quán nhìn về phía bàn bên này mà giật mình. Bọn họ chỉ có hai người mà gọi đến bảy món thức ăn, hai món canh, hơn nữa, còn ăn chẳng chừa lại bao nhiêu. Chắc là đói bụng lắm đây…

      Đến khi bụng tròn vo lên, Hứa Huệ Chanh mới cảm thấy như sống lại. Nhớ lại cảnh sau khi gặp nạn, đó giống như là giấc mơ rợn cả tóc gáy, cảnh tượng ở trong mơ rất thực.

      Thứ duy nhất cảm thấy chân thực, chính là ta, người luôn bên cạnh .

      Lúc tính tiền, Chung Định thẳng thắn, “ đem tiền.”

      chỉ ông chủ, ngay cả Hứa Huệ Chanh cũng hết sức sửng sốt. tưởng bước vào gọi món tự nhiên như thế là vì người còn có tiền. Ai ngờ…

      Chung Định gỡ đồng hồ cổ tay xuống, “Tôi dùng thứ này thế chấp.”

      Ông chủ là người sống núi, ông lật qua lật lại chiếc đồng hồ, cau mày, “Bữa cơm này hết 270 đồng đấy, đồng hồ của cậu hết bao nhiêu tiền hả?”

      Chung Định khẽ nhếch khóe miệng, “Mua 300.”

      “Hình dáng rất mới lạ.” Ông chủ híp mắt, nhìn nhìn đôi nam nữ này thêm lần nữa. Dáng vẻ rất ưa nhìn, nhưng lại đến ăn quỵt, mà còn ăn nhiều thế nữa chứ. Ông trả đồng hồ lại cho Chung Định, “Cậu 300 là 300 sao? Ai biết có phải mua với giá 30 đồng chứ. Trả tôi 270 đồng, tôi gọi cảnh sát bắt các người.”

      Tuy rằng Hứa Huệ Chanh hề có khái niệm gì về hàng đặt làm cao cấp, nhưng biết rằng, người Chung Định, hề có món gì rẻ tiền. Nhưng mà, chiếc bật lửa kia lại là nhãn hiệu tương đối phổ thông.

      Hôm nay đeo nữ trang người, cho nên cũng có gì có thể gán nợ.

      Lúc này, Chung Định đột nhiên liếc nhìn cái, cười , “Vậy chi bằng tôi thế chân ta ở đây, ta chắc phải đáng 2-300 đồng chứ.”

      Hứa Huệ Chanh sửng sốt.

      Ông chủ cũng sửng sốt.

      Chung Định đeo lại đồng hồ lên tay, tiến sát đến bên tai , dịu dàng khẽ rì rầm, “Tiểu Sơn Trà, ở đây đợi tôi.”

      nghe vào trong tai, phản ứng lại. như thế này, rất quen thuộc. kỳ quặc thể ra được.

      Cuối cùng vẫn bị bỏ lại. Lúc Chung Định cong mắt cười, liền có cảm giác run sợ. Cho nên cái gì, là cái đó. Dù sao còn phải dựa vào số tiền chuộc thân của .

      Thời gian trôi quan từng tí tách, tiếng đồng hồ, hai tiếng đồng hồ… Chung Định xuất trở lại. Hứa Huệ Chanh ngồi ở ghế dài trong tiệm ăn, nhìn về nơi xa xăm phía kia núi.

      Ông chủ cứ nhìn rồi nhìn, cảm thấy có gì đó đúng, bèn thầm với vợ của mình, “Con bé này, có phải bị bỏ rơi rồi ?”

      Nửa tiếng trước bà chủ mới hái rau trở về, bà phân tích dưới góc độ của bà tám kinh điển, “ chàng đó, chắc là muốn chia tay từ sớm rồi, nhưng mà tìm ra lý do. Hôm nay nghĩ đến nước cờ ăn quỵt, rồi cứ thế mà bỏ rơi con bé ở nơi này luôn.” xong, bà lại oán thán, “Đều tại ông. Nếu nhận lấy chiếc đồng hồ đó chẳng có chuyện gì cả rồi. Làm gì có chuyện dùng bạn để thế chấp chứ, nghĩ thôi cũng biết là có mưu.”

      “Lúc đó tôi nghĩ hai chúng ta có thể bị thiệt mà.” Ông chủ lắc lắc đầu, “Bà biết chiếc đồng hồ đó khoa trương cỡ nào đâu, còn mạ bạch kim nữa đấy, giả quá trời, ai mà mắc lừa chứ.”

      “Đó cũng là trong mưu. Nếu như nó giả, con bé đó có thể bị bỏ lại sao?”

      Ông chủ nghĩ bụng cũng đúng, “Vậy bây giờ phải làm sao đây?”

      “Có thể làm gì chứ, đợi tiếp thôi. Buối tối đóng cửa nếu cậu ta vẫn chưa đến con bé đó đáng thương rồi.” Bà chủ lắc lắc đầu, tỏ ra rất đồng tình.

      Ông chỉ nhìn Hứa Huệ Chanh vẫn chứ ngây ngốc ở đó đợi, ông kiềm nổi hồi thổn thức, bèn rót ly trà mang qua.

      Hứa Huệ Chanh vừa cám ơn vừa đón lấy.

      Bởi vì động tác này, ông chủ để ý đến vết thương ngón tay . Ông rất kinh ngạc , “Cậu ta còn đánh cháu à?”

      phải.” khẽ cười, “Là cháu tự làm mình bị thương ạ.”

      Ông chủ mấy tin tưởng lời , chỉ xem như ngốc đắm chìm quá sâu trong tình . “Uống chút trà nóng , thời tiết lạnh như vậy, cháu còn ăn mặc mỏng manh thế này. Cậu ta cũng mua áo khoác cho cháu nữa đấy?”

      thoáng này Hứa Huệ Chanh biết tiếp lời thế nào, hồi sau mới . “Cháu và ta… phải…”

      Lời chưa dứt ông chủ khoát tay, “Tôi biết, tôi biết. Mấy ngốc đều thích như thế.” Ông vừa , vừa xoay người về phía quầy phục vụ.

      Hứa Huệ Chanh thầm thở dài.

      nhìn vết thương tay mình. ra, bị thương còn nặng hơn nhiều. Nhưng chẳng hề rên than tiếng nào cả, ngược lại, còn ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, từng bước từng bước dẫn ra ngoài.

      Cho nên, nếu muốn đợi ở đây, đợi.

      —-

      Từ tiệm cơm về tới biệt thự, Chung Định hết hơn tiếng đồng hồ. Biệt thự nghỉ lễ là ở đỉnh núi, bình thường nơi này luôn thưa thớt người, suốt đường đến đây, hề gặp được chiếc xe nào cả.

      Những người làm trong biệt thự, khi nhìn thấy chỉ lên tiếng chào hỏi.

      Trong lòng Chung Định có nghi ngờ, bèn hỏi về tin tức của người quản lý xe cáp treo, nhưng đáp án nhận được chính là, hôm qua nhân viên quản lý cáp treo nhận được cuộc điện thoại từ nhà, có chuyện gấp, nên rồi, trước lúc cũng hề gì liên quan đến cố của cáp treo.

      Cho nên người làm căn bản biết xảy là ra chuyện. Hơn nữa, trước nay Chung Định thích làm theo ý mình, cho nên khi trở về biệt thự, bọn họ còn tưởng đột nhiên nổi hứng, du ngoạn rồi.

      Khoảng thời gian Chung Định đợi bác sĩ đến, ta dặn dò quản gia phái xe đón Hứa Huệ Chanh. Sau đó trở về phòng tắm rửa, thay bỏ bộ quần áo bẩn thỉu.

      nhìn vết thương lưng mình trong gương, bả vai, có mảng bầm tím đen, kéo dài xuống dưới sưng đỏ. Sau khi rưới nước nóng lên, lại bắt đầu co rút đau đớn.

      Khi bác sĩ đến nhanh chóng xử lý vết thương cho Chung Định.

      Chung Định có chút kiệt sức, thế là ngủ giấc. nghĩ dù sao cũng dặn đò, vì thế bên Hứa Huệ Chanh chắc có vấn đề gì.

      Nhưng đến khi bị đánh thức bởi tiếng ồn vẫn chút tin tức.

      Quản gia quả thực phái xe đến tiệm cơm đó, nhưng xe vòng tới vòng lui núi, đảo hết hơn mười vòng rồi mà vẫn chưa tìm thấy tiệm cơm kia. Ông ta hoảng lên, vội vàng gọi điện báo cho Chung Định biết.

      Chung Định nhăn mày, “ tìm thấy?”

      “Chung tiên sinh, chúng tôi tìm hết phía trước phía sau nơi đó rồi, cũng tìm thấy tiệm cơm mà ngài .”

      vớ vẩn.” bắt đầu mặc quần áo, “Tiếp tục tìm.”

      “Vâng.”

      Lúc đó Chung Định bỏ Hứa Huệ Chanh lại, đơn thuần chỉ là ý định nhất thời nảy ra. Tốc độ của chậm, nếu phải , biết tới lúc nào mới có thể đến đích. Tuy rằng từng suy nghĩ ngộ nhỡ đó là hắc điếm, mình ở nơi đó cũng an toàn. Nhưng, tỷ lệ này lớn, tiệm cơm đó có địa chỉ, tin rằng ông chủ cũng có cái gan đó.

      Chung Định nhảy lên xe, sau khi khởi động bắt đầu tìm kiếm con đường khi nãy.

      Sau đó, như lời quản gia , sau khi đánh vòng, hề nhìn thấy tiệm cơm đó.

      Tâm thần có chút yên. còn nhớ lúc mình khỏi tiệm cơm đó, ánh mắt của Hứa Huệ Chanh mang theo mong chờ. Từ sau tai nạn, thường hay nhìn như thế, giống như giao cả tính mệnh của mình cho .

      Chung Định tiếp tục chạy xe đánh vòng.

      Lúc sắp chạy vào ngã ba, dôt nhiên ý thức được gì đó. nhìn vào gương chiếu hậu, mảnh mờ tối.

      đảo xe, sau đó dừng ở nơi cách ngã ba ban nãy mấy chục mét.

      mở đèn chiếu xa lên, tâm tình cuối cùng cũng ổn định lại đôi chút.

      ra nơi này có hai ngã ba đường, cách nhau rất gần. Chung Định rẽ vào ngã ba thứ hai, mà hôm nay lại ra từ ngã ba thứ nhất.

      Cũng chẳng biết là trò đùa quái ác của ai, lúc này trước ngã ba thứ nhất bị lùm cỏ che lại, hơn nữa vì vấn đề góc độ quẹo cua, thêm vào lại bị ngọn núi che chắn, khi lái xe qua đây, có thể tưởng rằng nơi đó phải đường , sau đó rẽ vào lối thứ hai.

      Chung Định xuống xe đá văng đám cỏ đó , đứng ở ngã ba, từ xa xa có thể nhìn thấy ánh đèn của tiệm cơm.

      cười.

      .

      Hết chương 30

      .

      (*) Móng heo hầm ba ly: theo công thức ở đây khi nấu, ta đổ lần lượt 3 “ly” nước tương (xì dầu), dầu ăn, rượu gạo (và các gia vị khác) vào ~ có lẽ như vậy nên có tên gọi “ba ly” chăng?!

      [​IMG] [​IMG]

      .

      (**) Dưa leo trộn: công thức (bằng tiếng Trung) ở đây

      [​IMG] [​IMG]
      linhdiep17 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31

      Chuyển ngữ: ~M~

      Tâm tình của Chung Định có chút yên. vẫn còn nhớ lúc mình rời khỏi tiệm cơm, đôi mắt của Hứa Huệ Chanh mang theo mong đợi. Sau cố xe cáp treo, thường nhìn như thế, giống như giao cả tính mạng của bản thân cho vậy.

      tiếp tục đánh xe chạy vòng.

      Lúc sắp chạy vào ngã ba, đột nhiên ý thức được điều gì đó, rồi nhìn vào kính chiếu hậu. mảnh mờ tối.

      quay xe về, dừng ở nơi cách lối rẽ ban nãy khoảng vài chục mét, sau đó mở đèn chiếu xa lên.

      Lúc này, tâm tình rốt cuộc cũng nhõm đôi chút.

      Nơi này có hai ngã ba, cách nhau rất gần. Con đường mà vừa quẹo vào, là ngã ba thứ hai, mà con đường mà hôm nay ra, lại là ngã ba thứ nhất. Cũng biết là trò đùa tai quái của ai, lúc này đây, phía trước ngã ba thứ nhất bị đống cỏ cản lại, hơn nữa còn do góc độ quẹo cua, lại thêm vào bị chop núi che khuất, lúc lái xe qua, có lẽ tưởng đó phải đường , do đó chạy vào ngã ba thứ hai.

      Chung Định xuống xe đá văng đám cỏ đó , đứng ở giao lộ, từ xa xa nhìn thấy ánh sáng yếu ớt của tiệm cơm.

      cười.

      Trong ba tiệm hai tiệm cơm dọn dẹp, các tiệm khác rải rắc quầng sáng trước hiên tiệm mình giữa chốn núi rừng, giống như xuyên qua tầng sương mù.

      Chung Định quay trở lại xe.

      Bây giờ gần 9 giờ, cũng chẳng biết đóa hoa Sơn Trà đó có ăn cơm tối hay chưa. đoán chắc có tiền, dám lại mặt dày ăn cơm chực nữa.

      xoay vô lăng, vòng vào ngã ba đường đó, vững vàng về phía mục tiêu.

      —-

      Hứa Huệ Chanh ngồi trước cửa sổ, nhìn ra xa xa thấy ánh đèn xe, thể nào che dấu nổi tâm tình, chỉ hy vọng đó là Chung Định.

      , trong khi chờ đợi cũng từng nghĩ qua, rời khỏi hang động đó rồi, có trở về với dáng vẻ hỷ nộ vô thường, u ám quái dị hay . Nhưng khi hồi tưởng lại sau khi gặp nguy hiểm, liền tự an ủi bản thân, nhất định đến. Dù sao trong hoàn cảnh tồi tệ đó, hề vứt bỏ , vậy sau khi an toàn, càng nên tin tưởng vào .

      Ông bà chủ tưởng rằng những phỏng đoán của hai người họ là , cảm thấy Hứa Huệ Chanh cực kỳ đáng thương. Lúc ăn cơm tối, hai người còn tốt bụng mời Hứa Huệ Chanh cùng họ dùng cơm. Trong bữa ăn, bà chủ chuyện thẳng thắn, chủ đề câu chuyện gì hơn là, những người đàn ông đẹp trai đều thể tin được.

      Ông chủ gật đầu liên tục, phụ họa, “Nhất là lại đẹp trai như thế.”

      “Ông chủ, bà chủ.” Hứa Huệ Chanh cười cười , “Cháu và ta phải là loại quan hệ đó.”

      Ông bà chủ nhìn nhau cái, rồi nhảy qua chủ đề khác.

      Sau đó khi nhìn thấy Chung Định bước từ xe xuống, bà chủ lầu bầu, “Cũng may con bé này bị bỏ rơi.” Ông bà chủ vốn suy nghĩ rằng, nếu như đợi đến khi đóng cửa mà vẫn chưa có người đến đón, vậy bảo Nhị Cẩu trong thôn chạy xe gắn máy đưa Hứa Huệ Chanh về. Tuy rằng quán cơm bị thiệt 270 đồng, nhưng giữ bé ở đây cũng hay ho gì.

      Sau khi Hứa Huệ Chanh xác định đó chắc chắn là Chung Định, đôi mắt của chợt lấp lánh ánh sáng. hơi cúi thấp đầu che dấu niềm hân hoan của mình, nhưng khóe miệng lại cong lên.

      Chung Định xuống xe bước vào tiệm, chỉ liếc nhìn cái, sau đó về hướng ông chủ. đưa qua sấp tiền giấy giá trị lớn, “Tôi đến lãnh ấy về.”

      Ông chủ nhận lấy tiền, ngón tay đẩy cái, chỉ rút từ đó ra ba tờ, “270 là được rồi.” Ông còn móc từ trong túi ra 30 đồng, những tờ tiền còn lại ông tính đưa trả lại cho Chung Định.

      “Cứ coi như tiền trà nước của ấy .” Chung Định xong, ngoảnh đầu trực tiếp ra ngoài cửa.

      Hứa Huệ Chanh kịp phản ứng lại, vội vàng đuổi theo. Ông chủ đưa tay ra trước mặt , “Cháu , nhận lại tiền này .”

      lắc lắc đầu, đây cũng phải tiền của , quyết định được, “Tiền này, hai chú nhận lấy . Cám ơn hai người hôm nay giữ cháu lại.”

      Bà chủ giành lấy mấy tờ tiền giấy, kéo tay của Hứa Huệ Chanh, ấn tiền vào lòng bàn tay , “ có công nhận lộc. Cháu , sống với chồng cháu cho tốt nhé.”

      Hứa Huệ Chanh vội , “Cháu phải đây, ấy đợi.” giãy ra khỏi tay của bà chủ, chạy bước ra ngoài. Vừa ra khỏi tiệm gió lạnh liền ập tới, thở hắt ra hơi, rụt vai lại.

      Chung Định ngồi ở ghế lái, nhìn thấy hình dáng của Hứa Huệ Chanh càng ngày càng gần, ấn nút hạ cửa sổ xe xuống, trào phúng , “Tôi còn tưởng với họ đưa tiễn nhau 18 dặm đấy.”

      (Đưa tiễn nhau 18 dặm: tình tiết trong truyện Lương Sơn Bá, Chúc Đài)



      cười khan, kéo mở cửa sau xe. Sau khi ngồi xuống, chà xát hai tay, rồi lại nhón chân lên cọ cọ cẳng chân mình.

      Ánh mắt chuyển, thuận tay điều chỉnh nhiệt độ của hệ thống sưởi.

      Trong xe ấm dần lên, chậm rãi thả lỏng cơ thể.

      đường về, trong xe chỉ có tiếng nhạc. Hết mấy lần, Hứa Huệ Chanh muốn gom hết dũng khí để hỏi về chuyện sáu triệu tệ. nhớ lại lời của Chung Định, lúc đó , nhưng mà, biết bây giờ thực lời hứa hay .

      Khi gần tới biệt thự, từ xa xa nhìn thấy ánh đèn trong nhà, cuối cùng cũng hoàn thành công tác chuẩn bị, kêu lên tiếng, “Chung tiên sinh…”

      “Ừm.” Nghe khẩu khí này, chính là cực kỳ muốn để ý đến .

      “Số tiền đó…” Tiếng của thấp xuống, mở lời được, nhưng lại đủ gan hỏi liệu có làm hay .

      Đôi mắt của Chung Định cũng lười liếc về phía , chỉ thuận miệng đáp, “ cho .”

      Hứa Huệ Chanh khó kìm nén kích động mà áp sát lại gần , đủ mười phần bạo gan, “Chung tiên sinh, cám ơn … Tôi báo đáp . Bản thân tôi còn mấy trăm ngàn, có thể trả trước cho .”

      “Tùy.” cho có lệ. Cái gì mà mấy trăm ngàn, căn bản là chẳng quan tâm. Hoặc là , trả hay trả, đều chẳng sao cả.

      Hứa Huệ Chanh muốn để lộ niềm hân hoan trong lòng ra quá ràng thế này, nhưng kiềm nén được, ngay cả khóe mắt của cũng mang ý cười. Cũng có thể chính là thời khác này, cảm thấy chuyến đến thành phố Z với Chung Định này, phải hoàn toàn chỉ có xui xẻo.

      Đến biệt thự, Chung Định để cho tự nhiên làm gì làm, sau đó trực tiếp lên lầu ngủ.

      ngọt ngào vui vẻ, nhìn theo bóng lưng của , lễ phép câu, “Chung tiên sinh, chúc ngủ ngon.”

      quay đầu lại, cũng đáp lời.

      Hứa Huệ Chanh chẳng hề để ý chút nào đến thái độ của , dù sao cũng vui vẻ. Khi về phòng tắm rửa, phác thảo ra những ngày tháng sau này của mình. nghĩ đợi khi trả dứt số tiền đó về quê tìm công việc, chỉ cần có thể yên ổn sống qua ngày là được.

      học xong cấp hai thôi học, trình độ văn hóa cao, nhưng khi ở nhà, lúc vào mùa vụ, nuôi heo cày ruộng cái gì cũng có thể làm. Chỉ cần là con đường chân chính, đều bằng lòng cố gắng.

      Hứa Huệ Chanh đứng dưới làn nước nóng, trong lúc tắm rửa, những vết thương tương đối nặng vai vẫn còn đau ỉ. Nỗi đau đớn này, lại khiến cho cảm thấy thấp thỏm yên, biết là Chu Cát Vũ có dễ dàng để rời hay .

      Nhưng sáu triệu tệ và ràng vế trước có giá trị hơn. Nghĩ như vậy, lại yên tâm đôi phần, tiếp tục mơ mộng đến cuộc sống tương lai tươi đẹp. Tắm xong, sấy khô tóc, rúc vào ổ chăn ấm áp, mỉm cười nhắm mắt lại.

      —-

      Sáng ngày hôm sau, Trần Hành Quy lên đến biệt thự, cùng còn có vài cậu ấm.

      ta với mấy cậu ấm và bạn của bọn họ, “Mọi người cứ tự nhiên.”

      Sau đó ta và Chung Định vào thư phòng.

      Trần Hành Quy đưa đến cho Chung Định hai chiếc di động, xám bạc. Lúc đưa điện thoại, gã thong thả lên tiếng, “Vết thương của mày thế nào?” Chuyện đó, Chung Định chỉ nhắc đến trong điện thoại chút. Trần Hành Quy tìm quản gia hỏi thăm, sau đó lập tức phái người truy tìm tăm tích của nhân viên quản lý xe cáp treo.

      đáng ngại.” Chung Định xoay xoay điện thoại tay, hỏi, “Sim điện thoại đâu?”

      Trần Hành Quy ném đồ qua, “Hôm qua nhà mày liên lạc với mày được, điện thoại cũng gọi đến chỗ tao luôn.”

      “Ờ.” Chung Định nhàn nhạt đáp lại. lắp sim vào điện thoại, sau khi khởi động lại máy tiếng báo có n cuộc gọi chưa nhận kéo đến xoèn xoẹt. qua quýt xem chút, rồi cất điện thoại .

      “Mày hỏi họ tìm mày có chuyện gì sao?” Trần Hành Quy trêu chọc. ra ta hiểu lạnh nhạt của Chung Định là do đâu mà đến.

      Chung Định cười như cười, “Chẳng lẽ lại là chuyện tốt?”

      “Là hỉ .”

      (Hỉ = chuyện vui = chuyện cưới xin.)



      Đôi mày của Chung Định nhướng lên, khẽ cười, “Tao đúng là mồm quạ đen.”

      Trần Hành Quy móc ra điếu thuốc, kẹp tay chưa đốt, chỉ xoay vòng, “Chuyện hôn của mày và Thẩm Thung Nhạn, bọn họ định ngày rồi.”

      Lúc này Chung Định mới nhớ ra, bản thân hình như, có tồn tại vật thể gọi là đối tượng kết hôn. Nhưng mà, người đó hóa ra là họ Thẩm sao. quên, “Lúc nào?”

      “Cái này tao đâu có hỏi kỹ như vậy, lại đâu phải tao kết hôn.”

      “Vậy đợi bọn họ thông báo tiếp thôi. Dù sao cũng phải ngày hôm nay, còn kịp cả.” Chung Định làm như chuyện chẳng liên quan đến mình.

      Vợ họ gì tên gì, cũng quan trọng. Quan trọng chính là thân thế của đối phương.

      hơn.

      —-

      Có thể là do rã rời sau khi trải qua nguy hiểm, cũng có thể do mơ mộng về tương lai đến tận hai giờ khuya, lúc Hứa Huệ Chanh tỉnh dậy gần đến trưa. Giấc ngủ này của rất yên ổn, khoan khoái, ai đến quấy nhiễu cả.

      Lúc ra ngoài hành lang đợi thang máy lại khéo đụng phải tên cậu ấm Giáp ở trong hội sở từng táy máy tay chân với .

      hối hận. Sớm biết thà thang bộ cho rồi, cũng vì tiện lợi mà đến đây.

      Giáp nhận ra , ánh mắt của gã dừng lớp trang điểm dày đậm của giây, rồi chuyển chỗ khác.

      Hứa Huệ Chanh thầm cảm thấy may mắn. Khi cửa thang máy mở ra, Giáp bước vào trong, cố ý sờ sờ túi của mình, “Kỳ lạ, điện thoại đâu rồi?” Vừa , vừa lùi về sau.

      Giáp trực tiếp ấn nút đóng cửa.

      Hứa Huệ Chanh quay đầu nhìn đèn hiển thị thang máy, thấy Giáp xuống dưới, xoay người về phía thang bộ. Mới ngầng đầu lên, lại nhìn thấy ở phía chiếu nghỉ trước mặt, Kiều Lăng nửa dựa người vào lan can, dáng vẻ như xem kịch hay.

      Bước chân của khựng lại. vẫn nhớ những gì gã , muốn chơi đùa với quán quân.

      “Sơn Trà?” Kiều Lăng cũng khâm phục bản thân, có thể nhớ được những biệt hiệu này.

      “Kiều tiên sinh… chào .” bày ra nụ cười, đổi giọng điệu công việc, ngụy trang dưới dáng vẻ nũng nịu yểu điệu.

      “Đáng tiếc cho gương mặt này.” Gã ngoắc tay về phía , đợi khi đến gần, gã tiến lên chạm vào lớp son phấn của , sau đó chà chà ngón tay, “Chất lượng kém quá. theo bên cạnh Chung Định kiếm được tiền?”

      “Sao có thể.” Hứa Huệ Chanh cười ha ha, khách sáo , “Chung tiên sinh rất hào phóng”

      “Nó hào phóng?” Kiều Lăng cười, “Xem ra bị nó chơi mất nửa cái mạng rồi.”

      nghe hiểu ý tứ trong lời gã , hơi sửng sốt. như thế, Chung Định quả có vài sở thích gì đó.

      Kiều Lăng giữ chặt lấy vai của , thấp giọng bên tai , “Quán quân hổ là quán quân, tôi càng muốn thử xem sao.” xong đưa tay hất cằm của cái.

      Hứa Huệ Chanh hơi nghiêng đầu, bắt đầu sinh ra tâm tình cự tuyệt.

      biết thế nào, từ tối qua, sau khi lại lần nữa nhận được lời hứa của Chung Định, liền có ảo giác rằng mình rời khỏi cái nghề này.

      Cho nên, muốn chịu đựng nỗi đau khổ khiến người ta ghê tởm như thế này nữa.

      .

      Hết chương 31

      Lảm nhảm: Tên của nhân vật Thẩm Thung Nhạn có chữ Thung (从 – giản thể 從 – phồn thể) có thể phiên ra Hán Việt là Thung, Tòng hoặc Tùng. Tòng với Tùng trong “tùy tùng” hoặc “tòng phạm”, mang nghĩa “theo, nghe theo, tuân theo”; còn Thung trong “thung dung” mang nghĩa “thong thả, khoan thai, điềm đạm, từ tốn, dễ chịu, rộng rãi, dư dật…” Tớ nghĩ, làm cha mẹ chẳng ai muốn đặt tên con mình mang cái nghĩa là “phải nghe theo, phục tùng ai đó” đâu, mà là “cánh nhạn thong thả bay lượn”, nên dù đọc tên Thẩm Thung Nhạn cứ ngược ngược, và khác so với bản convert, nhưng theo nghĩa tớ chọn từ này.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32

      Chuyển ngữ: ~M~

      Kiều Lăng nhìn ra được tranh đấu của Hứa Huệ Chanh, gã chòng chọc nhìn vào đôi mắt của , “Thế nào, chơi với Chung Định rồi, bị nhiễm chứng cuồng sạch à?”

      Động tác của Hứa Huệ Chanh khựng lại, sau đó mới chậm chạp , “Tôi …”

      Gã cười cười, dùng ngón tay cái chà xát bờ môi rực sắc của , cực kỳ thô lỗ, “Son môi của chất lượng kém như vậy, có độc đấy.”

      Cánh môi của bị gã xát đến phát đau, muốn ngửa đầu ra sau nhưng bị bàn tay của gã giữ chặt lấy sau ót, bất đắc dĩ, chỉ có thể chịu đựng sức mạnh của gã.

      Son môi này tuy rằng là hàng rẻ tiền, nhưng muốn tẩy trang phải dễ, hơn nữa bôi trét lên lớp dày, cho nên Kiều Lăng chỉ dùng tay mà chà xát thể lau sạch được. Lúc gã dừng lại, ngón tay cái của gã bị nhuộm đỏ rực mảng. Gã ấn cái dấu tay cái đỏ chót lên mặt , hoàn toàn xem mặt như giẻ lau.

      Hứa Huệ Chanh im lặng lên tiếng, mặc cho ngón tay của gã tùy ý lau quệt lại.

      Dù có chà lau thế nào, khuôn mặt đó vẫn là mảng lòe loẹt sặc sỡ, hơn nữa lại càng trở nên dơ bẩn. Kiều Lăng cúi đầu cười tiếng, gã kéo cổ áo của ra, bỗng chốc cắn vào cổ cái.

      hít vào hơi khí lạnh. Gã cắn , hàm răng nặng nề móc vào da thịt của , cứ như ngoạm lấy món ăn ngon vậy. nhịn được công kích của hàm răng sắc bén kia, đau đớn thét lên.

      Tiếng hét này, kéo đến người ở cùng chung lầu ba, gã công tử Ất và bạn của gã. Bọn họ mở cửa ra ngoài, nhìn thấy cảnh ở bên dưới cầu thang, Ất để lộ ra nụ cười đứng đắn, “Ê, Kiều thiếu gia, có chuyện gì về phòng mà làm chứ.” Bọn họ đều quen biết nhau, biết được sở thích của Kiều Lăng. Bọn họ thuần túy chỉ mang tâm trạng xem kịch.

      Cuối cùng, Kiều Lăng mút lấy vết máu rỉ ra cần cổ của Hứa Huệ Chanh, sau đó gã buông ra. Miệng vết thương đó trắng nhách, làn da trắng, lại càng thêm nhìn mà phát hoảng. Gã liếm. Liếm đôi môi của mình, để nuốt hết tất cả vết máu vào trong bụng, cái mùi vị tanh ngọt này, dấy lên trong cơ thể gã cảm giác hưng phấn.

      Hứa Huệ Chanh kinh hoàng kéo chặt cổ áo. hề quên, rằng Kiều Lăng có khuynh hướng bạo lực.

      Kiều Lăng bị biểu của chọc cười, gã liếc mắt nhìn qua tên công tử Ất cái, “Lúc đó biết là ai, cứ lải nhải muốn nhìn xem con quán quân lên đời sau đêm.”

      Ất giật cả mình, “Là ta?”

      “Đương nhiên.”

      Ất líu ríu lên tiếng, “Chung Định rộng rãi quá, gọi đến đây luôn.”

      Dưới những lời thổi phồng của Kiều Lăng, mấy tên công tử cậu ấm kia cũng muốn đến xếp hàng chờ Hứa Huệ Chanh. Nhưng Chung Định rất lạnh nhạt, rằng lúc nào cũng có thể đưa ra được. Ban đầu, bọn họ còn bán tín bán nghi, nhưng hôm nay tin tuốt luốt.

      Chỉ là, khi Ất đến nhìn nhan sắc của Hứa Huệ Chanh, gã ta liền thất vọng, “Cái gương mặt này à?”

      Kiều Lăng chỉ cười .

      “Nhưng mà,” Ất cười cợt nhả, tiếp tục sáp lại gần Hứa Huệ Chanh, “Cuối cùng là mùi vị gì, phải nếm rồi mới biết được.”

      Hứa Huệ Chanh khỏi thụt lùi về phía sau. Tên Ất này nhận ra, nhưng khi nghe lời gã , có vẻ như là Chung Định đồng ý với gã điều gì đó. chợt nhớ lại Chung Định từng qua vụ bầy-đàn.

      Ất túm lấy cổ tay của Hứa Huệ Chanh, “Nào, dù sao cũng chưa đến giờ cơm trưa, để nếm thử mùi vị trước nào.” Gã nghiễm nhiên quên sạch bạn đứng ở hành lang.

      Kiều Lăng ngăn Ất lại, mỉm cười nhắc nhở, “Mọi việc đều có thứ tự trước sau.”

      Kể từ đêm Giáng Sinh, Kiều Lăng bắt đầu xếp hàng, thế nhưng vẫn chưa đợi được tới lượt mình. Lần đến thành phố Z này, gã vốn muốn bao làm bạn , ai biết lại bị Chung Định nhanh chân giành mất.

      “Vậy mày cũng đến .” Ất như lẽ đương nhiên, “Chung Định vốn để mấy người chúng ta cùng nhau mà.”

      “Tụi bay cùng nhau, bao gồm tao.”

      Kiều Lăng mới giải thích xong, dưới lầu truyền đến tiếng của Trần Hành Quy, “Mấy người tập trung ở trước ngưỡng cầu thang làm gì thế?”

      Kiều Lăng xoay người cúi xuống nhìn, “Tụi tao phân tích lời của Chung Định.”

      “Tao cái gì.” Chung Định nghe thấy câu này, cũng quẹo ra khỏi hành lang, giương mắt liếc về phía hai nam nữ, phút chốc liền nhớ ra lời mình từng .

      Kiều Lăng chỉ về phía Hứa Huệ Chanh có ý sâu xa, “Chính là mấy lời về ta.”

      Chung Định cong khóe môi lên, “Tiểu Sơn Trà, xuống đây.”

      Hứa Huệ Chanh vừa nghe thấy, liền vội vàng giãy khỏi tay Ất, vượt qua Kiều Lăng, vội vã chạy xuống dưới lầu. Bởi vì tâm tình thay đổi, bây giờ đối với Chung Định, còn cảm thấy quá sợ hãi nữa. Ít nhất, trong số mấy người đàn ông này, Chung Định là người ở chung chỗ với lâu nhất.

      Chung Định đợi khi đứng ở bên cạnh , mới nhìn lên lầu, khóe môi vẫn treo nụ cười, “Bây giờ ta thuộc về tao.”

      Hứa Huệ Chanh giật mình cái, sau đó ánh mắt nhìn về phía của chợt thoáng qua ánh vui mừng.

      Kiều Lăng nhướng mày, “Mày đùa gì đấy.”

      Chung Định xoay về phía Hứa Huệ Chanh. Đối với lớp trang điểm khoa trương của , quá quen thuộc rồi. Chỉ là nhìn thấy cổ áo của hơi lơi ra, liền vươn tay lật cái, hoàn toàn ngoài dự đoán, nhìn thấy nơi đó có dấu răng còn vươn vết máu. tiếp tục kéo cổ áo của ra, ánh mắt liếc xuống những lằn roi kéo dài phía sau lưng.

      Người phụ nữ này đến tột cùng chịu bao nhiêu tội, vẫn chưa biết được. Cũng có thể những vết thương này, chỉ là góc của núi băng mà thôi. Nhưng từng đồng ý, nếu như hai người họ an toàn ra ngoài, thực nguyện vọng đó của .

      Đại khái, vẫn còn sót lại được chút lương tâm thế này đây.

      Chung Định buông tay ra, lúc này mới trả lời, “ phải đùa.”

      Trần Hành Quy đứng hơi xa, nhìn thấy động tác như giữa chốn người vừa nãy của Chung Định, trong lòng ta có hơi kinh ngạc. Người phụ nữ này, ta vẫn còn ấn tượng, chính là cái người hôm đó bị Chung Định đốt tóc ở Sách Lan Câu. Từ xiêm y và lớp trang điểm của ta có thể nhìn ra được, ta phải hạng theo con đường xã hội thượng lưu. Tất nhiên, cho dù ta có là hàng cao cấp, với gương mặt và vóc dáng này, cũng phải là loại hình mà Chung Định thích.

      Kiều Lăng nhìn xuống dưới lầu, cũng rất kinh ngạc, Chung Định chưa từng công khai tỏ ra che chở cho ai, càng khỏi đến, đối phương còn là “tiểu thư”.

      Nhưng mà, mặc cho bọn họ có khó tin thế nào nữa, lời của Chung Định quả ra khỏi miệng.

      —-

      Bởi vì Chung Định ra mặt, những ngày của Hứa Huệ Chanh ở biệt thự cũng được yên tĩnh.

      Vốn rằng, cũng chẳng phải dung mạo khuynh quốc khuynh thành gì cả, thứ hấp dẫn ham muốn của những tên đó, chẳng qua chỉ là cái danh hiệu quán quân mà thôi. Phụ nữ, trong thế giới của đám người này, là thứ đáng để hao phí tâm trí nhất.

      Trò chơi đánh cược bàn trước kia, chính là thử thách sức bám của cánh tay. Bởi vì bị thương ở vai, Chung Định rằng ván này tạm thời tham gia.

      , tất nhiên, người hợp tác là Hứa Huệ Chanh cũng rảnh rỗi.

      Buổi chiều mọi người tốp năm tốp ba ra ngoài trường khảo sát địa hình, Chung Định và Hứa Huệ Chanh lưu lại biệt thự.

      Về vết thương của Chung Định, bác sĩ dặn dò trước khi bó thuốc phải dùng rượu thuốc thoa nóng vùng da xung quanh công hiệu mới nhanh. Chung Định bèn để Hứa Huệ Chanh giúp thoa rượu thuốc.

      thấy để trần phần thân , nằm ở giường, bèn kéo tấm chăn mỏng qua, đắp lên giúp . Sau đó ngồi quỳ xuống bên cạnh , đổ rượu thuốc ra, nhàng đẩy.

      Chung Định cảm nhận được thủ pháp của , khẽ cười , “ còn làm cả sauna à?”

      “Có học qua.” Hứa Huệ Chanh cũng chẳng giấu diếm, “Nhưng mà, chưa phục vụ được bao nhiêu.” Nếu như có thể được lựa chọn, thà chọn xoa bóp lưng cho khách thế thôi. Kỳ , từng làm khoảng , hai tuần, nhưng Chu Cát Vũ hài lòng, sau đó bị điều chuyển.

      nhìn chỗ sưng bầm phía sau vai của Chung Định, ra tay quá nặng, chỉ nhàng dọc các huyệt đạo xung quanh, sau đó dùng lòng bàn tay nhè ấn xuống chỗ đau. “Chung tiên sinh, như thế có đau ?”

      “Vẫn ổn.” Tuy phải là tay nghề thành thạo, nhưng lòng bàn tay ấm nóng phủ lên, có cảm giác đau đớn của giảm bớt. Đương nhiên, cũng có khả năng chỉ là do tác dụng của rượu thuốc mà thôi.

      Phần lưng của bắt đầu thấm ra mồ hôi, vén chăn lên, “Chung tiên sinh, nóng lắm hả?”

      lười biếng, “ phải là cần phải nóng mới tốt sao.”

      “Vậy tôi bó thuốc cho nhé.”

      “Đợi .” kêu , “Tiếp tục đẩy.”

      có chút nghi ngờ, nhưng hỏi.

      Lại qua hồi như thế, lòng bàn tay của cay xè, nhưng vẫn bảo ngừng lại. lại ấn cái, da thịt nơi vết thương của nóng hôi hổi. “Chung tiên sinh, cảm thấy nóng sao?”

      “Vẫn ổn.” Chung Định có chút cảm giác mơ màng buồn ngủ. Đôi tay mơn trớn nơi vai đó, khiến cho rất thả lòng. Nơi vết thương nóng hầm hập, ngược lại lại rất thoải mái. “ bán thân nữa, có thể chuyển qua làm cái này.”

      Hứa Huệ Chanh cắn môi dưới, ngập ngừng , “Tôi muốn… làm loại việc này nữa.” Những loại nghề nghiệp này, ai có thể bảo đảm, chỉ cần xoa bóp vai, mà đột nhiên bị kéo ra tiếp khách chứ.

      “Ừm.” thuận miệng hỏi, “Vậy sau này có dự định gì?”

      “Sau khi trả hết tiền cho Vũ ca tôi về quê.”

      Chung Định liếc nhìn qua khóe mắt, “Thế tôi làm sao đòi nợ .”

      cuống lên, “Tôi định kỳ gửi trả tiền cho mà. Tôi đến nơi đó, mua số điện thoại mới rồi thông báo ngay.”

      duỗi cánh tay trái, “Tiểu Sơn Trà, cuộc sống tương lai của mình, hoạch định xong rồi à?”

      “Ừm, nghĩ xong rồi.” vui vẻ sáng ngời mặt , “ về tìm người nhà của tôi, sau đó mở cửa tiệm .”

      “Chỉ như thế?”

      Hứa Huệ Chanh gật đầu, “Như thế rất tốt rồi.”

      Chung Định hừ tiếng, “Quả nhiên tri túc thường lạc.”

      (Tri túc thường lạc: biết thế nào là đủ luôn luôn thỏa mãn, hạnh phúc, vui vẻ.)



      “Chung tiên sinh, cái gì cũng có hết, như thế lại càng vui vẻ.” vẫn cười.

      Thế à? lại chẳng cảm nhận được. Bởi vì chẳng có tâm trạng vui vẻ gì cả. “Nghe tôi sắp kết hôn rồi, chắc cũng tính là niềm vui.” Trong giọng điệu của , lại chẳng có chút tăm hơi của “vui vẻ” ở trong.

      Hứa Huệ Chanh hơi sững sờ, rồi lời tự đáy lòng, “Chúc mừng .”

      Lời lòng. Thế nhưng cũng hiểu , loại công tử cậu ấm này, cho dù có kết hôn cũng an phận. Trong hội sở, đa phần đều là sau khi kết hôn đến tìm kích thích. Những gia đình bình thường còn như vậy, huống hồ chi là Chung Định vừa có tướng mạo lại có tiền tài.

      Đôi mắt của vì lời mà cong lên, “Hy vọng giữa đường đổi dâu.” Nếu như ngộ nhỡ kinh tế của Thẩm gia đột nhiên suy yếu, Chung gia nhất định kiếm đối tượng khác.

      hiểu ý của . Nhưng hôn là của , cũng tiện hỏi kỹ, bèn cười cho qua.

      Bởi vì chủ đề này, Chung Định nghĩ ra gì đó, “ muốn về quê kết hôn?” Đa số những người làm nghề này, sau khi bị đào thải đều chọn lựa rời khỏi thành phố nơi họ “làm việc”, vứt bỏ quá khứ, làm lại từ đầu.

      Hứa Huệ Chanh vội vàng phủ nhận, “ có.” Quá khứ của nhơ bẩn đến thế, nào dám hy vọng xa vời.

      phải có người mình thích sao?” hỏi rất hờ hững.

      Ầm cái mặt đỏ hết cả lên.

      xoay đầu nhìn . Tuy rằng lớp phấn mặt rất dày, có thể che đậy chút nào sắc đỏ hây hây, nhưng đôi mắt của để lộ ra tâm tư. nhớ lại ngày mà phát sốt, dán lên lồng ngực của , nhẩm ra cái họ, “Họ Kiều?”

      Động tác thoa rượu thuốc của Hứa Huệ Chanh ngừng lại, sượng sùng cúi thấp đầu xuống, biết nên phủ định tốt hay là thừa nhận hơn.

      Màu sắc con ngươi của Chung Định, thoáng chốc sẫm lại.



      Hết chương 32

      thêm về Sauna: Như , sauna đơn thuần chỉ là tắm hơi, nay thêm cả khoản massage vào nữa. Theo ý đọc hiểu của tớ , (1) Chung Định dùng từ sauna chỉ đơn giản công việc massage bình thường, chứ phải kiểu massage “kia.” (2) Dựa theo vốn từ vựng của tớ, massage trong tiếng Trung là [按摩] hoặc [推拿], những từ này mang nghĩa massage nghiêng về mặt y học hơn (xoa bóp ấn huyệt), nên có thể Chung Định dùng từ sauna để chỉ hoạt động massage “kia”, tránh lẫn lộn với massage bình thường.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33

      Chuyển ngữ: ~M~

      Kinh nghiệm đương của Hứa Huệ Chanh là con số tròn trĩnh, sau khi bị Chung Định chọc vỡ tâm như thế, chỉ cảm thấy ngượng ngùng và tự ti.

      Chung Định chuyển ánh mắt chỗ khác, nhàn nhạt , “Tiếp tục ấn.”

      im lặng dán lên vùng lưng của , nhàng đè xuống.

      Hình như đối với tâm của thiếu nữ, có lòng hiếu kỳ, chuyện kiểu tán gẫu, “Thích với nó .”

      lắc đầu liên tùng tục, “Tôi xứng.” chỉ cần chôn chặt tình cảm thích này sâu dưới đáy lòng. Hơn nữa, biển người mênh mông, cũng nhất định gặp lại Kiều Diên nữa.

      Chung Định cười tiếng, “ vẫn còn rất tự mình biết mình đấy.”

      Hứa Huệ Chanh lên tiếng.

      “Dấu tích của nó, có thể giữ lại làm kỷ niệm.” Chung Định , ánh mắt còn dừng cần cổ chút.

      “Cái gì?” bị câu này của làm cho bối rối.

      “Tôi là ___” ngừng chút, ngữ điệu càng thêm lạnh nhạt, “Nó lòng thích đâu, cứ cất giữ kỹ kỷ niệm của với nó mà qua đời .”

      Tuy rằng Hứa Huệ Chanh hiểu , bản thân mình và Kiều Diên là thể, nhưng Chung Định thẳng thắn và sắc bén như vậy, trái tim vẫn bị tổn thương. thấp giọng , “Tôi như thế.” Khoảng thời gian hồi ức giữa và Kiều Diên, vẫn luôn giấu sâu trong nội tâm. Đợi đến khi già rồi, moi lên tỉ mỉ hồi tưởng lại, cũng vẫn ấm áp như thuở ban xưa.

      Câu trả lời của hiển nhiên làm cho Chung Định hài lòng. còn tâm tình để tán gẫu nữa, dứt khoát nhắm mắt lại.

      Thời gian lặng yên trôi qua, nhịp hô hấp của ổn định, hình như là ngủ.

      Hứa Huệ Chanh xác định rằng ngủ, bèn đắp thuốc lên cho , sau đó quấn băng lại.

      Sau cùng, khi nhìn gương mặt say ngủ của , đột nhiên cảm thấy, lúc yên lặng như thế, chẳng có chút nào khác biệt so với Kiều Diên cả.

      —-

      Lần đến thành phố Z này của Chung Định, chẳng qua chỉ vì ván cược. Chỉ là, từ sau cố xe cáp treo, phải lăn lộn trận, bị thương thể chơi được nữa.

      Vì muốn khiến cho Chung Định lên tinh thần chút, buổi tối, Trần Hành Quy tổ chức bữa tiệc rượu tại biệt thự.

      Sau khi được biết, Hứa Huệ Chanh duy nhất cảm thấy may mắn là, bộ váy dài đắt đỏ mà mua khi trước, vào lúc sắp bị nhét vào giương hành lý. Nếu , những trang phục bình thường của , chút nào phù hợp được với bữa tiệc rượu. Chỉ là, bộ váy dài có thể che phủ được đa phần những lằn roi ở phía sau lưng, nhưng lại che giấu được dấu răng của Kiều Lăng.

      chạy qua hỏi ý kiến của Chung Định. Thái độ của châm chọc, “Phơi dấu ấn ra tốt lắm đâu.”

      Hứa Huệ Chanh cảm thấy cái tính quái gở đặc hữu của lại trồi lên rồi, bèn lên tiếng nữa, dự tính quay về.

      Thế nhưng lại kêu lại, nhìn chằm chằm vào chiếc váy dài màu đen nửa xuyên thấu của , “Mặc váy gì chứ, bên ngoài trời lạnh, ra ngoài chỉ có run bần bật thôi.”

      “Tôi có thể mặc đồ bình thường sao?” ra, cũng muốn mặc váy, nhưng tuyên bố thuộc về , nếu như vẫn cứ lôi thôi tùy tiện, có thể làm bị mất mặt.

      “Chẳng sao cả, cái nào ấm mặc cái đó.” hiển nhiên là chẳng thèm quan tâm.

      thở phào nhõm, “Vâng, tôi thay.”

      “Tiện thể trang điểm lại .”

      Hứa Huệ Chanh im lặng, mấy giây sau mới lòng, “Tôi biết trang điểm…”

      “Vậy cứ trang điểm theo kiểu biết ấy.” xong Chung Định trực tiếp đóng cửa lại, ngăn cách bên ngoài bởi lớp cửa.

      sững sờ nhìn tấm ván cửa, sau đó thở dài hơi, quay về thay đồ.

      Trước cái nền đám mỹ nữ váy áo lỗng lẫy, tranh nhau khoe sắc, kiểu trang phục quấn kín như đòn bánh tét của Hứa Huệ Chanh, có thể là quê mùa đến cùng cực. có thể cảm nhận được những đôi mắt đánh giá khác thường. Thế nhưng, nếu Chung Định cũng hề để ý, vậy , liền cảm thấy ấm áp còn quan trọng hơn cả phong cách.

      Chung Định và đám Trần Hành Quy cùng nhau trò chuyện, còn Hứa Huệ Chanh tự mình tìm thức ăn. chọn mấy miếng thịt và chén súp nóng, sau đó tìm chiếc bàn trống để ngồi.

      Bàn kế bên là bốn đẹp, ở đó cười vui vẻ.

      Hứa Huệ Chanh cố ý nghe trộm, chỉ là Giáp đặc biệt lớn tiếng.

      Chủ đề chuyện ở bàn bên đều là những thuật ngữ thời thương, Hứa Huệ Chanh nghe hiểu được chuỗi những nhãn hiệu tiếng , chỉ cúi đầu ăn thịt.

      Dần dần, chủ để của mấy người phụ nữ đó chuyển đến đám đàn ông có mặt ở đây.

      Lúc Hứa Huệ Chanh nghe đến cái tên Chung Định, tâm thần liền chăm chú, vểnh tai lên mà nghe ngóng. nghe thấy Giáp thế này, “Phí hết cả bộ da tốt, lên giường, hoàn toàn phải là thằng đàn ông.”

      Ba người còn lại che miệng cười cợt.

      Hứa Huệ Chanh nghiêng đầu nhìn sang, mới nhận ra chỗ ăn uống này chỉ có và bàn kế bên, những người khác đều đến khu ghế sofa rồi. Thảo nào bọn họ lại dám tùy tiện bàn tán.

      Giáp tiếp tục , “Vóc dáng của ta tốt tốt, nhưng mà bên dưới lại mềm oặt, cơ bắp cứng có lợi gì chứ.”

      Ất cười xong liền tiếp lời, “ thử qua rồi à?”

      “Chưa thử qua.” Giáp cười duyên tiếng, “Bởi vì nơi đó của cứng nổi mà, nên tôi cũng lãng phí thời gian đâu.”

      Ba người kia lại được trận cười.

      Hứa Huệ Chanh nghe hết vào tai, cảm thấy rất thoải mái. ngờ rằng mấy người phụ nữ kia lại ở sau lưng bàn luận về , lại coi thường đến như vậy. Cái chủ đề tổn hại mặt mũi đàn ông thế này, nếu như bị truyền ra ngoài, khó xử biết bao.

      Nếu như phải vì có , sớm rơi xuống vách núi rồi. Hơn nữa, hôm nay còn bảo vệ trước mặt Kiều Lăng và gã công tử Ất kia. Tri ân phải báo đáp, cho nên cũng bảo vệ danh dự của .

      Giáp vẫn ở đó chuyện sang sảng, “Cái chuyện cứng nổi cũng có điểm tốt ấy chứ. Nếu như đứng dậy rồi, mà chỉ lớn có chút xíu xiu, chậc chậc, thế là ____”

      Trong lòng Hứa Huệ Chanh bức bối, suy nghĩ kỹ lớn tiếng cắt dứt lời của Giáp, “ ấy rất lợi hại!”

      Cả bốn đều giật bắn mình, vội vàng nhìn qua bên này.

      Hứa Huệ Chanh ngồi ở góc, lại có bóng cây bao phủ, đám phụ nữ ở bàn bên kia hoàn toàn để ý rằng bên này lại có người ngồi. Hơn nữa còn là người phụ nữ của Chung Định.

      Gương mặt xinh đẹp của Giáp xám nghoét, nhất thời tắt cả tiếng.

      Ất nhiều chuyện hỏi, “Lợi hại như thế nào?”

      Hứa Huệ Chanh thẳng tắp nhìn lại, , “Liên quan gì đến .”

      Lúc này Giáp cũng phản ứng lại được, ta cười ha ha tiếng, “Phét cái gì chứ. tưởng tôi biết ta ngủ khác phòng à.”

      “Ồ_____” Ất với giọng như chợt hiểu ra, “Ngủ khác phòng à…”

      “Phòng đó chỉ là lúc tôi mới đến để hành lý trong đó thôi, tối nào tôi cũng ngủ ở phòng ấy.” Hứa Huệ Chanh chính là nghẹn cả bụng tức. Tuy rằng lúc ở trong hang núi giúp Chung Định làm nóng người, ta phản ứng rất chậm, nhưng cuối cùng cũng đứng dậy, hơn nữa kích thước cũng hề . nhìn nổi đám phụ nữ kia ở đó xấu .

      “Gạt ai chứ.” Giáp gác chân lên, rút ra điếu thuốc, “Có tin tối nay chúng tôi canh ở phòng ta đợi vào, có dám hả?”

      Cả bốn này, ra đều biết Chung Định tính cách kỳ quặc, chưa từng giữ qua đêm. Bọn họ chính là muốn xem trò cười của Hứa Huệ Chanh.

      Hứa Huệ Chanh sửng sốt hồi, ngờ đến bọn họ lại ra chiêu này, nhưng lời ra, nếu như đồng ý chẳng phải gián tiếp thừa nhận những lời gièm pha về Chung Định của bọn họ là đúng hay sao?

      Giáp nhìn ra được ngập ngừng của Hứa Huệ Chanh, cười càng thêm đắc ý, “ dối cũng uốn lưỡi trước.”

      Hứa Huệ Chanh mím mím môi, nghiêm mặt , “Mặc mấy người cứ canh.”

      “Được, chúng tôi đợi ta ngủ cùng nhau!” Giáp còn cố ý nhấn mạnh vào ba chữ “ngủ cùng nhau.”

      “Đương nhiên là ngủ cùng nhau.” Hứa Huệ Chanh cứng cỏi chống lại, sau đó bưng thức ăn rời khỏi.

      vừa ra khỏi khu ăn uống liền sụp đổ. Mạnh miệng như thế, làm sao mà thu dọn đây…

      —-

      Sau khi trở về phòng, Hứa Huệ Chanh luôn phiền não làm sao để với Chung Định.

      Những lời Giáp , Hứa Huệ Chanh có gan ra. Nghĩ cũng biết được, nếu như Chung Định mà biết, chắc chắn rất giận dữ, chừng còn có thể càng ầm ĩ càng lớn chuyện, ngộ nhỡ lời đồn càng thêm cường điệu, ta làm sao mà kết hôn đây.

      Thời gian càng lúc càng muộn, cuối cùng Hứa Huệ Chanh quyết định nhắm mắt qua phòng Chung Định. Lúc gõ cửa, Giáp đứng ở trước cửa phòng thứ ba liền kề, còn vẫy tay cười với bên này.

      Hứa Huệ Chanh cầu nguyện cho Chung Định đừng có lại đóng sầm cửa nữa.

      Chung Định mở cửa ra, “Lại chuyện gì?” Giọng điệu bực mình.

      Chân suýt nữa nhũn ra, nhưng vẫn cố gom lấy dũng khí, cười nịnh nọt, “Chung tiên sinh… tôi có chuyện, có thể để tôi vào rồi ?”

      lẳng lặng nhìn , đến lúc nụ cười sượng ngắc mặt, cuối cùng cũng đồng ý, “ vào .”

      Hứa Huệ Chanh đóng cửa lại, thở hắt ra hơi. Kế hoạch tác chiến đầu tiên: thành công.

      tivi phát tin tức kinh tế tài chính.

      Chung Định trở về ngồi xuống sofa, cũng chẳng hỏi rốt cuộc là đến có chuyện gì, chỉ tự mình xem tin tức.

      đứng bên cửa, quan sát sắc mặt của , tìm kiếm cơ hội để lên tiếng. Lúc chương trình quảng cáo chèn vào, áp dụng thái độ tốc chiến tốc thắng, “trả bài” những lời thoại, “Chung tiên sinh, ban nãy tôi mới gặp ác mộng, mơ thấy vẫn còn ở trong hang núi lạnh lẽo kia, tôi sợ lắm, ngủ được.”

      Chung Định có tai như điếc.

      Hứa Huệ Chanh liền mất tự nhiên, “Chung tiên sinh?”

      “Ừm?” đáp tiếng, sau đó lại xem quảng cáo tivi, chỉnh lượng lớn lên.

      Lời trong họng đều bị nghẹn ứ lại.

      Quảng cáo kết thúc, chỉnh lượng thấp xuống lại.

      Nhưng vào tiết mục nghiêm túc, Hứa Huệ Chanh tiện chuyện.

      Cũng may là vào đoạn cuối, còn mấy phút nữa tin tức kết thúc.

      Chung Định cầm điều khiển lên, tắt tivi.

      Lúc tivi tắt tiếng, tiếng động từ hành lang liền lờ mờ truyền đến. Hứa Huệ Chanh xoay người dán vào cánh cửa nghe ngóng, hình như là Giáp và Ất chuyện, tuy rằng được ràng.

      Tức , Hứa Huệ Chanh cắn răng cái, tung ra kế hoạch tác chiến thứ ba trước thời hạn. hít thở sâu, rồi lại hít sâu vào, sau đó “A a” hai tiếng.

      Chung Định còn chưa kịp phản ứng lại ý nghĩa của hai tiếng kêu kia, những gì tiếp theo, liền khiến cho chiếc điều khiển trong tay rơi “bộp” tiếng xuống nền đất.

      tựa vào cánh cửa, kêu lên, “… cừ… quá. Lớn quá… to… quá á á a a a a, được rồi…” Vở độc diễn của rất sôi nổi. Có vài chuyện, thà để mất mặt trước mặt , nhưng cũng vẫn muốn giữ gìn thể diện của ở bên ngoài.

      Chung Định mặt đổi sắc, chầm chậm nhặt điều khiển lên, chầm chậm cất , chầm chậm nghiêng đầu nhìn , bình tĩnh hỏi, “ trúng tà hả?”

      Hứa Huệ Chanh nghe thấy lời hỏi, luống cuống xoay người chạy qua chỗ . nhất thời bối rối, lại dám đưa tay ra bịt miệng lại, còn tiếng , “Chung tiên sinh, đừng gì cả.”

      Lòng bàn tay của nóng hôi hổi, hình như còn có chút mồ hôi, dán lên bờ môi của , mang đến cảm giác tiếp xúc dị thường. Lúc mở miệng ra, hơi thở phả lên lòng bàn tay của , càng xoáy lên thêm vòng nhiệt.

      Hứa Huệ Chanh cảm thấy lòng bàn tay mình ngứa ngáy, mới nhận thức được động tác của mình, rồi lúng túng rụt tay về.

      Chung Định rũ mắt nhìn khuôn mặt của , “Phiền giải thích, thế nào mà được rồi?”

      Bị nhắc nhở, mới nhớ ra mình còn phải diễn tiếp, thế là kêu thé lên tiếng.

      vẫn chẳng có biểu gì.

      nghĩ ra gì đó, liếc nhìn cái, ấp a ấp úng, “Cái đó… Chung tiên sinh, có thể… gầm tiếng ?”

      “Gầm em nhà .”

      .

      Hết chương 33
      linhdiep17 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34

      Chuyển ngữ: ~M~


      Hứa Huệ Chanh cười ngượng, cúi thấp đầu. vốn cũng đoán được Chung Định phối hợp rồi. Chỉ là, ban nãy dường như dáng vẻ chẳng có gì tức giận, thế nên lấy dũng khí thử xem sao.

      Thấy gì, Chung Định lại nhấn mạnh, “Giải thích.”

      “Chung tiên sinh…” ngập ngừng, rồi , “Tôi có hại đâu, đấy.” Nhưng phải mở miệng với những lời đàm tiếu làm thương tổn tự tôn của , rốt cuộc vẫn nhẫn tâm.

      liếc nhìn về phía cửa, rồi sau đó lại chuyển ánh nhìn lên xoáy tóc đỉnh đầu , “ giải thích cứ đứng ở đó, đứng cho tới khi muốn mới thôi.”

      sửng sốt chốc lát, nhưng vẫn gì.

      dứt khoát mặc kệ , tự mình quay về ngồi xuống sofa, mở laptop ra, làm việc của mình.

      Hứa Huệ Chanh nghe thấy tiếng của Giáp và Ất bên ngoài càng lúc càng , lúc này mới yên tâm chút. đứng nguyên tại chỗ nhúc nhích, thỉnh thoảng liếc về phía Chung Định cái. nghĩ, nếu như cứ giải thích, liệu có lưu lại đến lúc trời sáng hay . Sau đó, sáng hôm sau, liền có thể ưỡn ngực ngay thẳng, chứng minh như rồng cuốn hổ chồm, sức sống hừng hực.

      Bởi vì duy trì tư thế đứng, dần cảm thấy mệt mỏi, thế nên hơi đổi chân chút.

      Nhưng ngờ, quét tới ánh mắt lạnh ngắt.

      lập tức dám nhúc nhích nữa.

      Chung Định xem lướt hết các trang mạng, rồi ném laptop qua bên, lại tự mình vào phòng tắm. Lúc sượt qua , cố ý thở ra hơi, thổi lay mấy sợi tóc của .

      Hứa Huệ Chanh nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nước chảy, mới nhấc nhấc chân, để làm dịu tê mỏi nơi chân mình. vịn vào tay ghế sofa, qua ngồi xuống nghỉ chút.

      Lúc này, giọng oang oang đặc hữu của Giáp lại vang lên.

      Hứa Huệ Chanh giật mình, quay đầu nhìn về hướng cửa phòng tắm đóng kín. do dự biết mình có cần phải tiến hành kế hoạch tác chiến nữa hay .

      Tiếng chuyện của Giáp, trộn lẫn trong tiếng nước chảy, trở nên rất khó có thể nghe được.

      Hứa Huệ Chanh rất muốn lại cắn cắn răng, mặc kệ tất cả, lại lần nữa kêu to thét lớn. Chỉ là, cứ gom nhặt dũng khí, nhưng lại lấy lại được cái đầu nóng hừng hực của lúc ban đầu. cảm thấy, nếu như bây giờ tiếp tục diễn nữa, Chung Định trực tiếp đuổi ra ngoài.

      ở bên này nghĩ ngợi miên man.

      ở bên trong bình tĩnh suy nghĩ.

      Chung Định đứng dưới vòi hoa sen, cúi thấp đầu, vuốt ve hình xăm của mình. biết thế nào, vào lúc này lại nhớ lại cảnh tượng môi lưỡi của đóa hoa Sơn Trà kia khi giúp ở trong hang động. Kỹ thuật vụng về như thế, làm sao còn có thể lăn lộn giữa chốn phấn hoa suốt bốn năm trời, quả thể tưởng tượng nổi.

      nhíu mày, vặn tắt nước.

      Chung Định tùy tiện quấn khăn tắm ra ngoài, chẳng thèm để ý tới Hứa Huệ Chanh ở phía sau lưng , trực tiếp về phía tủ quần áo ở bên kia, ném khăn tắm xuống, kéo cửa tủ ra.

      Vào lúc tiếng nước ngừng lại, Hứa Huệ Chanh vội vàng đứng về vị trí cũ. nghĩ xong những lời giải thích, cho nên khi chuẩn bị xong, liền xoay người lại, “Chung tiên sinh, tôi .”

      “Ừm.” Hình như sớm đoán được thỏa hiệp, vẫn ung dung ở đó thay quần áo.

      ngược lại, vì cảnh lõa thể đập vào mắt mà cứng đờ người ra, lập tức quay . Những giọt nước chưa lau khô, dần dần trượt xuống dọc theo các cơ thịt của , nhất thời nhớ đến lời Giáp , dáng người của rất được, phải những khối cơ bắp cuồn cuồn khoa trương, nhưng lại rất mạnh mẽ.

      Chung Định đợi lên tiếng, mà thản nhiên liếc mắt qua, “ .”

      Ánh mắt của dán chặt xuống nền nhà, “Khí trời lạnh, mặc quần áo vào trước .”

      mặc quần áo vào, châm điếu thuốc, sau đó ngồi nghiêng nghiêng dựa vào đầu giường, lười biếng thoải mái, “Tiếp tục.”

      “Chung tiên sinh, là thế này.” Thái độ của Hứa Huệ Chanh rất nịnh nọt, “Các phải là hay đánh cược hay sao? Tôi cũng chơi trò này. Tôi và mấy kia cược, tối nay tôi ngủ ở đây đến khi trời sáng mới ra ngoài.” Lời này cũng phải là dối, bởi vì tính ngủ ở đây đêm, để vãn hồi hình tượng của .

      “Ồ?” Đôi mày của Chung Định nhướng lên, “ như thế, Tiểu Sơn Trà là bị tôi làm hư rồi à?”

      nửa gật đầu liền vội vàng lắc đầu, lại lắc đầu, “ có, là bản tính của tôi xấu.”

      “Biết sai chịu sửa, chẳng gì tốt bằng.”

      “Chung tiên sinh, tha thứ cho tôi rồi à?” giọng hỏi, thấp thoáng mang theo chờ mong.

      nhả ra vòng khói, con ngươi màu mực như đầm sâu, “Cửa cược của Tiểu Sơn Trà là trèo lên giường của tôi?”

      Hứa Huệ Chanh khẽ run lên, sau đó liền nghĩ đến màn kịch độc diễn ban nãy của mình, chỉ có thể gật đầu.

      Chung Định nhếch miệng để lộ ra nụ cười châm chọc, “Ban ngày tôi còn khen rất tự mình biết mình.”

      biết ghét bỏ của , thế nên lúng búng , “Tôi chỉ tự mình diễn chút thôi, gạt được mấy kia là được…”

      đáng tiếc, thua thảm rồi.” Nụ cười của càng rộng, “Mấy tiếng quỷ kêu ban nãy của , đừng là giường, ngay cả mặt đất tôi cũng cho nằm.”

      Hứa Huệ Chanh dám hó hé. chưa từng trải nghiệm qua thời khắc những tiếng kêu xuất phát từ tận đáy lòng, cho nên thể nào hiểu được cái gì gọi là thăng hoa lên tiên. chỉ dựa vào lý luận mà suy diễn thôi.

      “Nhưng mà.” kéo dài cuối, sau đó dịu dàng mềm mỏng, “Vẫn chưa có người phụ nữ nào dám lấy tôi ra để đặt cược cả, gan của lớn .”

      nghe ra được ý tứ của , vội vàng xin lỗi, “Chung tiên sinh, tôi dám nữa.” Lúc này, cảm thấy, những lời giải thích của mình, càng làm cho việc thêm hỏng bét.

      Chung Định trầm hút thuốc, ánh mắt vẫn quấn lấy người .

      Hứa Huệ Chanh cảm giác được cái tên Chung Định quái dị kia trở về, lòng cuộn lên mối hoảng loạn, chỉ sợ trở nên càng thêm u ám, “Chung tiên sinh, tôi sai rồi…”

      đáp lại.

      lại càng thêm luống cuống, hai tay xoắn lấy hai bên vạt áo, vo tròn trong tay.

      Bên trong cửa hồi tĩnh mịch.

      Bên ngoài cửa tiếng động.

      Dưới bầu khí ứ đọng thế này, Hứa Huệ Chanh nhen lên ý rút lui, rụt vai lại, “Chung tiên sinh… tôi về… về đây.”

      tẩy trang .”

      câu thể hiểu nổi của khiến sửng người tại chỗ.

      Chung Định bỏ điều thuốc tay xuống gạt tàn, xuống giường, “Đừng để tôi đến lần thứ hai.”

      gật đầu, dám chất vấn lời . “Tôi ngay bây giờ.” vội vàng về phía phòng tắm, vào trong, rồi lại chạy ra, dè dặt hỏi, “Chung tiên sinh, trong này có nước tẩy trang ?”

      xem chỗ này là cái chỗ gì?” Chung Định đứng ở trước tủ áo, nắm lấy cái gối mới ném lên giường, “ về phòng mà tẩy trang.”

      lại gật đầu, xoay người về phía cửa.

      Lúc tay của chạm đến cánh cửa, tiếng của lại truyền đến, “Sau đó, lăn về chỗ này.”

      .

      Hết chương 34
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :