1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bạn Chanh - Giá Oản Chúc (Hoàn - 92c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25

      Chuyển ngữ: ~M~


      Ánh nhìn của Hứa Huệ Chanh vẫn đóng đinh vào cái hình vẽ màu quýt nhạt đó.

      Chung Định đợi cả mười phút đồng hồ, thấy chẳng có bất cứ động tác gì, cũng liếc nhìn xuống cái hình xăm đó, hỏi, “ định nhìn đến lúc nào hả?”

      giật nảy mình, lúc này mới ý thức được mình ngẩn người từ nãy đến giờ, sau đó quay trở về với việc chính. đứng dậy, qua nhặt lấy cái áo khoác phao của mình lên, phủ lên người ta. “Chung tiên sinh, đừng để bị lạnh.” biết là cảm giác sai hay sao, thấy bây giờ ta, đột nhiên suy yếu rất nhiều.

      “Sau đó?” nhếch khóe miệng lên. người phụ nữ có thể biến màn múa sexy thành màn múa làm hề, rất nghi ngờ ta có thể gợi lên hứng thú của .

      Hứa Huệ Chanh hơi cúi đầu, “Chung tiên sinh, tôi với nhé.” ngừng lại, nhìn trộm sắc mặt của , rồi mới tiếp tục , “Kỹ thuật của tôi tốt.”

      Tuy rằng rất nỗ lực để khiến cho khách hàng hài lòng, nhưng dằn cái cảm giác chán ghét trong đáy lòng mình xuống được. còn từng học tập qua phim ảnh, từng thử mô phỏng động tác của những người phụ nữ đó, nhưng hiển nhiên rằng, khách hàng đều hài lòng. Thậm chí còn có gã khách khiếu nại lên hội sở, kết quả là lại bị phạt. Thế là công việc làm ăn của càng tệ, ăn đòn cũng càng thêm nhiều, đó hoàn toàn là vòng tuần hoàn tồi tệ.

      Chung Định đưa tay gẩy mái tóc ngắn của , “ phải được quán quân sao?”

      “Cái đó… Là gặp may thôi…” Kiều Diên có hai đêm là khách hàng của , nhưng đều chỉ ngủ giấc là hết đêm.

      “Cho nên?”

      “Tôi cố gắng hết sức.” chỉ là nhắc cho biết, tránh cho lại thêm trận cười giễu, như thế chẳng biết phải điều chỉnh tâm trạng như thế nào nữa.

      Hứa Huệ Chanh cởi áo len ra, rùng mình cái. mặc hai cái áo len, cái áo bên trong khá mỏng.

      muốn cởi tiếp Chung Định cản lại, “Trực tiếp dùng miệng .”

      choàng tỉnh, thầm thở phào nhõm cái, sau đó quỳ sấp, phủ xuống nửa thân dưới.

      nhìn thấy đôi tay cáu bẩn cực kỳ của , bĩu môi, “Đừng dùng tay chạm vào.”

      Hứa Huệ Chanh vội vàng thu tay lại, đan chéo ở sau lưng, tỏ vẻ rất luống cuống. Trong giây lát nhớ ra gì đó, rồi nhanh chóng dùng tay chà xát đôi môi của mình, lau chút nào cái sắc hồng sặc sỡ kia. Sau đó lén lút liếc nhìn cái, thấy có phản ứng gì, mới cúi đầu liếm cái thứ đó.

      tốt bụng nâng lên chút, dễ dàng nhét vào miệng .

      Hứa Huệ Chanh cảm thấy may mắn vì kích cỡ của .

      thấy nó lớn, khi vào miệng, cũng căng cứng làm khó chịu. Vì thế, đầu lưỡi của có thể linh hoạt di chuyển dọc theo hình dáng của nó, từ xuống dưới, tới tới lui lui, mút, liếm.

      Cơn gió lạnh trong cơ thể Chung Định tiêu tan đôi chút. So với trạng thái của Hứa Huệ Chanh, ràng tập trung. Vào lúc này, hề có chút lòng dạ nào nghĩ đến chuyện giường, chú ý của vẫn còn tập trung vào cái khe hẹp nơi cơn gió thoát ra. Hơn nữa, kỹ thuật của ta, rất tệ.

      cúi xuống nhìn , “ có thể có chút đạo đức nghề nghiệp vậy?” tại toàn thân đều lạnh căm căm, phản ứng cũng trở nên trì trệ. Đối với động tác liếm mút của , cảm giác gì nhiều.

      Cái miệng của Hứa Huệ Chanh căng phồng, lúc ngẩng đầu lên nhìn , ánh mắt mang theo tia ai oán. nghi ngờ nơi đó của , có vấn đề.

      Chung Định cười lạnh, nhè vỗ lên mặt của , “Tiếp tục, cố gắng chút.”

      mệt đến nỗi quai hàm cũng nhũn ra rồi. Khi mũi quệt lên đùi của , kinh hãi cảm thấy nhiệt độ cơ thể của dường như lại giảm thêm đôi chút. Như vậy quá bất thường. hơi hoảng, ngay sau đó liền dùng răng nhè cọ xát lên nơi đầu mút của .

      Lúc này, cuối cùng cũng bị kích thích.

      Khi tất cả xúc giác nhạy cảm đều tập trung ở nơi đó, khí lạnh bên trong người Chung Định bỗng ngừng lại. tượng lưỡi đao lạnh băng du ngoạn tứ phía bên trong , nay dần dần biến mất, nhiệt độ cơ thể của cũng tăng lên.

      Còn bên này, Hứa Huệ Chanh lại bị dọa đến phát hoảng.

      Cái thứ mềm mềm ở trong miệng , bây giờ ngóc đầu dậy, đầu của nó chọc, nghẹn sâu ở bên trong họng , khiến cho phải há miệng lùi ra nửa. Trước đó còn cảm thấy ‘đồ’ của là loại ngắn và thô, nhưng khi căng thẳng ra, miệng của lại thể nào chứa hết được.

      ho khan liền mấy cái, nơi họng vẫn cảm thấy khó chịu.

      “Tiểu Sơn Trà, tiếp tục.” Dục vọng của Chung Định dâng lên, đáy mắt mù mịt màu khói bụi, đẩy chiếc áo khoác phao người xuống, mặt lên vẻ mãnh liệt vận sức chờ phát động.

      Biểu cảm đầy nhục dục của đàn ông, Hứa Huệ Chanh nhìn thấy rất nhiều rồi. Nhưng người trước mắt này, khiến cho cảm thấy vừa xa lạ lại vừa sợ hãi. cố che giấu căng thẳng của mình, rồi lại cuốn lấy cái vật hình trụ đó vào trong miệng.

      Khí lạnh đột nhiên thối lui.

      Lúc đó Chung Định bừng bừng lửa nóng, từng chút nhận lấy kích thích của . Ánh mắt của lướt qua cái góc có khe nứt kia, tay ấn đầu của Hứa Huệ Chanh xuống, dùng tốc độ của mình tiến công diện rộng vào trong miệng của .

      Cổ họng của Hứa Huệ Chanh đau đến nỗi muốn nôn đến nơi, rất khó chịu, nhưng bị khống chế, thể phản kháng được, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ư. Đầu lưỡi của chối từ cái ấy của theo bản năng, nhưng như thế lại khiến cho càng nổi hứng, tần suất lại càng nhanh hơn.

      Trong quá trình, vân vê trước ngực mấy lượt, nhưng cách mấy lớp quần áo, chẳng có cảm giác gì khác biệt. nhịn được trượt tay xuống theo cổ áo của , đẩy khối mềm ấy ra khỏi áo lót, nắm rồi lại bóp.

      Chung Định có lòng dạ chơi trò chiến tranh trường kỳ, khi cảm thấy gần tới, liền bắn vào bên trong miệng của , sau đó rút ra.

      Hứa Huệ Chanh hơi ngửa đầu, khuôn miệng mỏi đến nổi trong phút chốc chẳng thể nào khép lại được, khóe miệng chảy xuống mấy giọt nhờ đục. Cổ họng của rát buốt, lại bắt đầu ho khù khụ, cái thứ ‘sản phẩm’ ấy bị động tác nuốt làm trôi vào trong bụng.

      Trải qua trận dày vò, cuối cùng Chung Định cũng lấy lại sức lực. ngồi thẳng người dậy, chỉnh đốn lại quần áo của mình, đợi đến khi cuối cùng Hứa Huệ Chanh còn ho nữa, mới cười châm biếm mà rằng, “ còn tưởng là uống nước à.”

      chật vật chùi khóe miệng, nhìn thấy giống như là mới vừa sống lại vậy, bèn hỏi, “ ấm lên chưa?”

      “Ừm.” ném áo khoác phao lại cho . “Mặc quần áo vào .”

      Chung Định thẳng đến cái xó nơi cơn gió kia thoát ra.

      Bây giờ gió ngừng, lại ném mẩu đá xuống dưới, lắng nghe tiếng vọng lại ở bên dưới.

      Quả là nghe thấy tiếng “tõm” khi rơi xuống nước. Trước kia cũng từng nghe qua tiếng vang tương tự như vậy, nhưng lúc đó gió mạnh, chắc chắn có chính xác hay .

      Đá ở đây cũng rất kỳ lạ, rất dễ bị vỡ vụn, cảm giác giống như trước nay chỗ này vốn có cửa động, sau đó bị bít lại.

      Chung Định thử cạy những tảng đá ở xung quanh ra. Dọc theo phần gần với chỗ vốn là khe nứt, quả đá bị tách ra rất dễ dàng, nhưng lên cao hơn lại là vách đá cứng chắc.

      Cái khe cạy ra được cũng chỉ có 50-60 cm.

      Lại ném viên đá xuống dưới, lúc này tiếng nước lại càng ràng hơn.

      Chung Định nở nụ cười, quay đầu lại vẫy vẫy tay, “Tiểu Sơn Trà, qua đây.”

      Sau khi mặc xong quần áo, Hứa Huệ Chanh vẫn luôn dán mắt vào động tác của . Đại khái là đoán ra được rằng ta phát ra chỗ nào đó ổn, nhưng chỉ thị, cũng dám làm bậy. Lúc gọi , liền nhanh chóng đứng dậy, vội vàng qua bên đó, “Chung tiên sinh, bên đó có cái gì vậy?”

      “Còn chưa biết là cái gì.” liếc nhìn đống lửa kia, vừa nãy vận động tốn hết khoảng thời gian, cành cây cháy rất nhanh, “Đợi chút tôi xuống trước xem xem, nếu như tôi ở bên dưới quá lâu hãy cho thêm tí củi vào.”

      ngồi xổm xuống theo , nhìn xuống cái lỗ đen ngòm bí . nắm lấy góc áo, “Chung tiên sinh, nhất định phải xuống dưới sao? Chúng ta thể ở đây đợi cứu viện sao?” Tuy bây giờ nương náu ở hang động này cũng thể coi như có con đường sống đáng tin cậy, nhưng ít nhất cũng có cửa hang thông với thế giới bên ngoài. Còn bên trong nơi sâu hoắm kia, chừng lại càng nguy hiểm hơn.

      “Bên dưới có nước.” Ngồi ở nơi này chờ cứu viện cũng biết đến giờ phút nào, chi bằng thăm dò đường ra ngoài. Cái thế giới này, đáng tin cậy nhất, luôn luôn là chính bản thân mình.

      “Chung tiên sinh… tôi lo…”

      Chung Định cong mắt lên, “Tai họa lưu lại ngàn năm, hiểu chưa?”

      lắc lắc đầu, có được tự tin của , sợ xảy ra chuyện.

      “Tiểu Sơn Trà, sao.” nắm tay lại, có vẻ như trấn an, “Tôi xuống dưới trước, đợi tôi gọi , mới trả lời, nhớ chưa?”

      Hơi ấm của truyền đến qua lòng bàn tay. Hứa Huệ Chanh lẳng lặng, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn , “Chung tiên sinh, tôi đợi .”

      Chung Định mỉm cười bỏ tay ra, đưa tay về phía cái hốc đen để đo đạc.

      Phía dưới trống .

      Khi chui vào trong đó, bị rơi thẳng xuống dưới.

      Lúc trước cho rằng, nếu có thể nghe thấy tiếng vọng lại chắc cái hố này thể quá sâu được, ai biết được nó lại dài và sâu như có đáy. Trong quá trình rơi, hai tay kìm lấy vách đá để làm chậm tốc độ của mình lại. Thế nhưng, ở đoạn nào đó, vách đá trở nên vô cùng trơn láng, có điểm để bấu giữ, cuối cùng vẫn bị rơi mạnh xuống dưới đáy hố, làm tung lên cơn mưa bọt nước.

      Bên dưới con đường thông mà vừa rơi xuống là ao nước , nước sâu, làm giảm bớt chút nào đó lực va chạm.

      Khoảnh khắc khi Chung Định ngã xuống, xương cốt đều phát đau, đau nhói giống như bị đâm vậy, khiến cho các dây thần kinh cũng bị đau đến nảy lên.

      chống mạnh xuống để nổi lên khỏi mặt nước, bám vào vách hồ để lên, sau đó ngã vật xuống. nhắm mắt lại, thở phì phò, trong lúc chẳng cách nào nhúc nhích được.

      Cơn đau nơi xương bả vai vẫn rần rật. E là khớp xương bị tổn thương rồi.

      là kích thích hơn trò việt dã rất nhiều.

      Chung Định cũng biết lúc nào chơi đứt cái mạng của mình. Cũng có thể như cái cách mà người ta “lưu lại ngàn năm”, chơi bời từ trước đến nay, cũng xem là khá may mắn, cho nên càng ngày càng phách lối.

      lại lần tìm đến chiếc bật lửa ở trước ngực, nụ cười lên môi.

      Cơn đau lan ra hết cả vùng lưng phải của , mồ hôi ứa ra, cắn răng chịu đựng đau đớn, đỡ lấy vai trái, miễn cưỡng đến ngồi xuống góc.

      Ban nãy để ý thấy, nơi này hóa ra lại có ánh sáng. vách hang lồi lõm có rất nhiều lỗ hổng, ánh mặt trời xuyên qua những lỗ hổng theo thứ tự đó chiếu vào trong này. Cái động này có vẻ ngoài xấu xí hơn cả hang động ở phía kia, nhưng nơi này có nước và ánh nắng, đất còn có vài cọng cỏ, hoa.

      Cơn đau vai vẫn ngừng lại, sắc trắng bợt nổi lên mặt Chung Định, vẫn thở phì phò.

      Cũng có thể nên nhảy ngay xuống sau khi hành . là ngay sau khi làm xong chuyện ấy, cảm thấy mất chút sức nào hết, cho nên ngay khi nhiệt độ cơ thể hồi phục, thể nào chờ thêm nữa liền xuống ngay.

      Trong động đột nhiên nổi lên cơn gió, vừa ấm áp vừa dịu dàng, nhàng thổi qua. Nếu như lúc đó người bị đau, nơi này quả nơi rất dễ chịu.

      nhàng cử động cánh tay phải, nhưng lại kéo đến cơn đau nhói càng mạnh liệt hơn.

      Cánh tay phải của tạm thời thể nào động đậy được nữa, nhưng mà, đóa hoa Sơn Trà bé ấy vẫn ở kia.

      .

      Tác giả có lời muốn : Trí tưởng tượng của các chị em đáng khen quá !

      Ví dụ như: Chung tra (tên cặn bã Chung Định) vì cứu Chanh Tử mà ngã xuống vách núi, mất trí nhớ, Chanh Tử cực khổ tìm chồng.

      Ví dụ như: hình xăm người Chung tra là lời nguyền, sau khi Chanh Tử chạm vào phong ấn được giải, Chung tra biến thân thành superman.

      Còn có các kịch bản khác của nhiều chị em nữa.

      chung là, mọi người có tài lắm đó!

      Cám ơn.

      .

      Hết chương 25
      linhdiep17 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26

      Chuyển ngữ: ~M~


      vách hang lồi lõm có rất nhiều khe hỡ, ánh mặt trời xuyên qua những khe hỡ theo thứ tự kia chiếu vào trong này. Cái động này có vẻ ngoài xấu xí hơn cả hang động ở phía kia, nhưng nơi này có nước và ánh nắng, đất còn có vài cọng cỏ, hoa.

      Nhiệt độ trong hang ấm áp dễ chịu.

      Ngay cả Chung Định trong tình trạng ướt chèm bẹp nhưng cũng quá lạnh. Thậm chí là, nước ao ban nãy còn hơi ấm. Nơi này so với bên , là cách biệt trời vực.

      Nếu như người bị thương, nơi này quả nơi rất thoải mái.

      Cơn đau vai ngừng lại, mặt của Chung Định bị nhuộm chút sắc trắng bệch bạc.

      Có lẽ nên hành động ngay sau khi hành . là sau khi làm xong chuyện ấy, cảm thấy mất chút sức nào hết, cho nên ngay khi nhiệt độ cơ thể hồi phục, thể nào chờ thêm nữa liền xuống ngay.

      Chung Định hơi cử động cánh tay phải chút, nhưng lại kéo đến cơn đau nhói càng mãnh liệt hơn. Cánh tay phải của tạm thời thể nào động đậy được nữa, nhưng mà, đóa hoa Sơn Trà bé ấy vẫn ở kia.

      nhớ lại cơn gió ban nãy ở trong hang động, biết là gió ở trong hang này có thông với nhau hay . Nếu đúng như thế, bên chắc chắn cũng phải có gió ấm.

      lại khép mắt lại, dùng tay trái phủ lên vai phải.

      Gió thổi từng cơn, hiu hiu ấm.

      Bất chợt, Chung Định ý thức được vấn đề. Trước khi chưa xuống dưới đây, chỗ này chắc ở trong cái nhiệt độ ấm áp này rồi, như thế cũng có nghĩa là, hai hang dưới hoàn toàn ở trong điều kiện giống nhau.

      dựa vào vách đá, nhắm mắt dưỡng thần.

      Hy vọng người phụ nữ đó có thể tự mình chịu đựng trong chốc lát.

      —-

      Sau khi Chung Định xuống dưới, Hứa Huệ Chanh cứ luôn ngồi chồm hổm ở nơi miệng khe, lắng nghe động tĩnh của .

      Lúc đầu rất yên tĩnh, sau đó đột nhiên vang lên chuỗi tiếng nước.

      giật cả mình.

      Sau đó lại có tiếng động.

      tiếp tục đợi. nhớ lời của . Lúc nào kêu , mới được đáp lại.

      Qua hồi, Hứa Huệ Chanh đột nhiên quay đầu lại, phát ra ngọn lửa bớt, thế là liền vội vàng đứng dậy, nhặt lấy vài nhánh cây bỏ thêm vào.

      sợ mình xa khỏi miệng khe nghe được tiếng gọi của Chung Định, cho nên dám ở cạnh bên đống lửa. quay lại ngồi bên cạnh miệng khe, chú ý toàn bộ đều tập trung vào cái hố đen ngòm đó.

      Thời gian chậm chạp trôi , hề có chút tin tức nào của Chung Định.

      Hứa Huệ Chanh thấp thỏm yên, trong đầu lên vài giả định. trong số những giả định đó chính là: ta vứt bỏ rồi.

      Nếu như như thế, hề bất ngờ. Chung Định có nghĩa vụ phải mang theo. Huống hồ chi, hai người vốn chẳng hề có quan hệ gì cả, thậm chí có thể , cả hai đều mang ý nghĩ xấu về đối phương.

      Nghĩ như thế, nhưng mà, Hứa Huệ Chanh vẫn ngồi đó chờ đợi.

      Hang động lạnh lẽo, bốn bề là đá cứng chắc, chính giữa là ánh lửa nhún nhảy. mình gian thế này, sợ hãi chính là dối người, nhưng ngay cả khóc cũng dám.

      Hứa Huệ Chanh vòng chặt cánh tay của mình lại, thân thể co rút lại gần kề mép khe nứt.

      Đột nhiên trong cái hố đen ngòm kia quét lên cơn gió, đâm thẳng vào trong người . Nhất thời lạnh buốt thể nào chịu nỗi, cứ run cầm cập lên, run rẩy tựa như khi tuyết bay ngập trời vậy. buộc phải về ngồi xuống bên cạnh đống lửa, tiến đến gần ánh lửa để sưởi nóng. Nhưng mà, toàn thân vẫn rét căm căm.

      Hứa Huệ Chanh hiểu được bất thường ban nãy của Chung Định.

      nhớ ra ta nhờ vận động mà ấm lên được, thế nên cũng nhảy lên, sau khi bật nhảy mười cái, bắt đầu chạy tại chỗ. Nhưng mà hiệu quả đến nhanh được như Chung Định.

      Gió vẫn tiếp tục chui vào, khó khăn lắm mới ấm lên chút, nhưng lại nhanh chóng trở lạnh. Đến khi cơn gió đó ngừng lại thở hổn hà hổn hiển, nhưng vẫn chẳng hề cảm thấy ấm lên tí nào.

      Hứa Huệ Chanh lại ngồi xuống bên đống lửa, hận thể nào nhào vào trong đống lửa đó để được đốt nóng lên.

      Ánh mắt của di chuyển đến khe nứt kia.

      Nơi đó quá sức kỳ lạ.

      Bây giờ rất lo lắng, Chung Định có phải hay xảy ra chuyện gì rồi…

      —-

      Chung Định yên tĩnh ngồi đó, đợi đến khi cơn đau nơi vai phải dịu bớt chút ít, nâng vai phải lên, xoay xoay vai, liền tiếng “crắc” vang lên rất ràng.

      Cơn đau vốn dịu bây giờ lại quay trở lại, nhưng chỗ xương khớp bị trật bình thường hơn trước kia, ít nhất là cũng còn đau nhói đến độ hít thở nổi nữa.

      nhìn đồng hồ chút, bây giờ hơn bốn giờ.

      Ngày mùa đông mặt trời xuống núi sớm, thời gian có thể sưởi nắng còn lại bao nhiêu nữa.

      Tay trái vịn vào vách đá, chầm chậm đứng thẳng dậy, sau đó về phía ao nước.

      Vai phải của vẫn buông thỏng xuống chút sức lực, lại phải dựa vào tay trái để gạt nước, bơi đến phía dưới con đường thông giữa hai hang động. Hai lòng bàn tay của đều mang đầy vết thương, ngâm ở trong nước lại càng thêm nhức nhối.

      Ngẩng đầu nhìn lên con đường hẹp đen ngòm ở , Chung Định hô lên tiếng, “Tiểu Sơn Trà.”

      Lúc này Hứa Huệ Chanh run rẩy bên cạnh đống lửa, tiếng của Chung Định vang lên cách mơ hồ. lập tức chạy qua bên đó, cúi người dán sát lỗ tai xuống khe nứt.

      “Tiểu Sơn Trà.”

      Câu đó nghe được rất ràng. Trong thoáng chốc, bất chợt có cảm giác chẳng thể nào kiềm được nước mắt mình.

      vứt bỏ .

      nhanh chóng lau mắt, lớn tiếng đáp lại, “Chung tiên sinh.” Tiếng kêu đó dội lại rất vang.

      nàng giữ đúng như lời dặn dò. Chung Định cười cái, sau đó mới hô lên, “Xuống đây.”

      “Được.” Hứa Huệ Chanh nghi ngờ chút nào, chậm rãi đưa hai chân xuống dưới khe nứt.

      Lúc này, tiếng của vẫn tiếp tục truyền lên. “Khoảng cách có thể là 6, 7 mét, bên dưới có ao nước, tôi ở ngay phía dưới này.”

      Hứa Huệ Chanh nằm mặt đất, nửa thân dưới ở trong miệng hố, treo lơ lửng trong trung. nhìn thấy được tình hình ở bên đưới, nhưng mà, lời của , hiểu .

      ở ngay bên dưới.

      nhắm mắt lại, “Tôi xuống đây.” Sau đó dùng sức nhích cái, chớp mắt rơi vào trong lỗ hổng hẹp tăm tối.

      Chung Định cảm thấy may mắn vì đường kính của lỗ hổng lớn, ở vị trí của có thể cản lại được. ngã mạnh vào trong lòng , sau đó nhấn vào trong lòng nước.

      Hứa Huệ Chanh nhắm chặt mắt, nín thở. Kí ức từng bị đuối nước đột nhiên ập tới, toàn bộ cơ thể trong chốc lát cứng đờ ra.

      Chung Định lợi dụng sức đẩy của nước và sức đẩy của mình làm giảm bớt tốc độ rơi của . Nhìn thấy biểu của hơi kỳ lạ, hiểu ra điều gì đó, thế là giữ chặt lấy eo rồi đẩy lên, để cho trồi lên mặt nước.

      vẫn nhắm chặt hai mắt lại, tất cả cảm giác đều ngừng lại trong khoảnh khắc khi ở trong lòng nước. Đó là mùi vị khi cận kề cái chết.

      “Tiểu Sơn Trà?”

      Nghe thấy giọng của , Hứa Huệ Chanh mới sợ hãi mở mắt ra. Sau khi nhận thấy mình mặt nước, cuối cùng cũng bắt đầu ra sức mà hít thở, thở hổn hà hổn hển, hai tay cũng lung tung quơ kéo lấy .

      Vẻ mặt của Chung Định cũng cực kỳ tốt. Ban nãy, trong lúc lôi kéo, vai của đau đến gần như sắp sửa tê dại được, còn rối rít quấn lấy nữa. lôi ra đến bên bờ, sau đó buông ra. Lúc đứng dậy, cánh tay phải của run rẩy đến dữ dội.

      Hứa Huệ Chanh bấu vào bờ ao, từ từ bò ra khỏi mặt nước. ngơ ngẩn nhìn xuống làn nước, lại nhìn lên miệng chiếc hố thông kia. Sau đó, quay đầu lại nhìn Chung Định, nhưng lại nhìn thấy đứng dựa ở nơi đó, mày nhíu lại, mắt nhắm nghiền.

      qua phía bên , lúc đến gần mới phát ra mặt của trắng bợt đến đáng sợ. “Chung tiên sinh.”

      Chung Định mở mắt ra, chỉ rầm rì câu, “Đừng ồn.”

      dùng sức vung tay cái, lại tiếng “crắc” vang lên. Trận đau đớn như xé toạt cơ thể khiến cho toát cả mồ hôi lạnh. Lần này, chỉnh lại vị trí của xương khớp được.

      dựa sát vào khe hỡ, vừa hay ánh nắng mặt trời chiếu vào khe đó. Lưng của được hong nóng lên, vừa ngứa ngáy lại vừa đau.

      Hứa Huệ Chanh nhìn thấy được bình thường, giơ tay lên giúp lau mồ hôi, “ làm sao vậy?”

      Chung Định liếc mắt nhìn , trong mắt của ràng là lên vẻ quan tâm, “Tôi muốn nghỉ ngơi.”

      chú ý đến toàn thân giờ ướt nhẹp hết, bèn , “Chung tiên sinh, quần áo của ướt như vậy rất dễ bị nhiễm lạnh. Nếu , hãy hong khô quần áo trước .”

      “Ừm.” đáp tiếng. Trong hang động này hơi ấm rừng rực, so với mặc quần áo ướt để người trần còn thoải mái hơn nhiều. Nhưng muốn cử động. “ làm .”

      Hứa Huệ Chanh gật đầu, giúp cởi quần áo ra.

      Chung Định quên nhắc cất kỹ chiếc bật lửa.

      Đợi khi cởi xong áo ra, vắt nước chiếc áo sơ-mi, sau đó lau mình cho ta. Lúc này, chỉ thuần túy muốn giúp , cho nên hề câu nệ.

      Chung Định rũ mắt nhìn động tác của , “Sao lại vào nghề này?”

      Hứa Huệ Chanh sửng người, bị câu hỏi đột ngột của làm cho nghẹn lời.

      “Hửm?” Bây giờ có chút hiếu kỳ. ta cũng lăn lộn mấy năm rồi, sao lại kém cỏi như thế. Kỹ thuật có, cả thủ đoạn cũng , nhảy múa càng có chút mỹ cảm nào. Nếu như là chủ, cái loại người làm như thế này bị đuổi việc từ sớm rồi.

      ấp a ấp úng, muốn nghĩ về chuyện qua trước kia. “Tôi… vốn muốn, nhưng mà…” Nhưng mà Vũ ca quật roi , ép cho vào khuôn khổ.

      Chung Định nhìn dáng vẻ của hiểu, ta chắc chắn là bị ép buộc. Tính cách của ta quả thích hợp làm cái nghề này. Nếu như là người có tâm, có cái khuôn mặt này, nổi trội từ sớm rồi, ai mà như ta, che che giấu giấu.

      Vì cánh tay phải cử động gì mấy, cho nên cơn đau cũng có hơi giảm bớt. cũng hơi rỗi rảnh, “Tiểu Sơn Trà, lần phục vụ ban nãy, ra giá .”

      Hứa Huệ Chanh tiếp tục vắt nước chiếc áo trong tay, “ cứu tôi.”

      Chung Định hừ tiếng, “Cho nên lấy thân báo đáp?”

      lắc đầu, “ ra… giá của tôi cao…” cứu nhiều lần như vậy, đủ để bù trừ rồi.

      “Nhìn ra được.”

      hề lên tiếng, đứng dậy đến bên cạnh ao tìm nơi để hong quần áo của . trải quần áo của ra các lỗ hổng nơi vách đá, tuy rằng thể hoàn toàn phơi ra được, nhưng bởi vì có thể hong được ánh mắt trời, nên chắc là cũng khó khô.

      Chung Định lại kéo căng cánh tay, cuối cùng cũng có thể chỉnh ngay khớp lại. Chỉ là cơn đau đầu khớp xương vẫn trướng lên. Trong hoàn cảnh trước mắt, so với hang động lúc trước tốt hơn rất nhiều rồi, cho nên muốn nghỉ ngơi chút.

      Hứa Huệ Chanh làm xong quay trở về, phát ra Chung Định dựa vào vách đá ngủ thiếp .

      Quần áo của cũng nước tí tách, thế nên bèn cởi áo ra.

      Cơn gió dịu dàng ở trong động nhàng mơn trớn thân thể từng cơn , khiến cho hoàn toàn cảm thấy lạnh.

      đến bên thử sờ lên trán của Chung Định.

      có gì bất thường.

      Nhưng nhìn thấy để trần thân , lại hơi có chút lo lắng rằng bị nhiễm lạnh. Hơn nữa còn có ngoại thương, rất dễ dàng bị phát sốt.

      Đầu của Chung Định đột nhiên đổ gục xuống bên cạnh, Hứa Huệ Chanh vội vàng đỡ lấy, tránh cho bị đập đầu vào đá vụn mặt đất. quyết định ngồi xuống bên cạnh , duỗi thẳng chân ra, để cho gối lên đùi của mình.

      Suy nghĩ tỉ mỉ, trong mấy năm nay, ngưới đối xử tốt với chẳng có là bao. Cho nên, đối với Chung Định của ngày hôm nay, rất cảm kích.

      .

      Hết chương 26
      linhdiep17 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27

      Chuyển ngữ: ~M~


      Hứa Huệ Chanh nhìn quanh hang động lượt.

      Hình như lại là nơi khép kín. Hình dáng của những lỗ hổng đó như nhe nanh múa vuốt, thoạt nhìn, trông rất ghê rợn. Tuy rằng điều kiện ở dưới này tốt hơn ở rất nhiều, nhưng lại càng có lối ra.

      thầm thở dài hơi, cúi xuống nhìn mặt của Chung Định.

      ngủ được yên giấc, chân mày cứ nhíu chặt lại.

      Ánh mắt của dời xuống tay của , sau đó nhàng vuốt mở lòng bàn tay của ra. Vừa nãy khi giúp cởi áo, để ý thấy, chỗ đó loang lổ rất kinh khủng. Bây giờ nhìn kỹ lại, còn có vài mảnh đá găm vào trong da thịt.

      Hứa Huệ Chanh nhìn thôi mà cũng cảm thấy đau đớn. Bởi vì sợ làm thức giấc, cũng dám làm gì quá mạnh, cho nên chỉ nhặt những mảnh đá ở bề mặt.

      Bàn tay của Chung Định, các khớp xương ràng.

      biết bàn tay của Kiều Diên cũng thon dài đẹp đẽ thế này hay .

      Những lúc Chung Định yên tĩnh, Hứa Huệ Chanh ảo tưởng chính là Kiều Diên, để khiến cho tâm tình của hân hoan lên đôi chút. Nếu vùi thân chốn này, ít nhất vào khoảnh khắc cuối cùng cũng cảm nhận được ấm áp.

      Hứa Huệ Chanh dựa vào bên cạnh, nhắm mắt lại. Bốn bề im lặng như tờ, suy nghĩ của bay tới bay lui, suy nghĩ rất nhiều thứ, nhưng lại nhớ được đến tột cùng là nhớ lại được những gì.

      Chỉ cảm thấy khổ, cái khổ tràn ngập trong lồng ngực.

      Lúc Chung Định tỉnh dậy, cái đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn ngực ở phía bên .

      Hứa Huệ Chanh chỉ mặt đồ lót. Từ góc độ của nhìn lên, khuôn mặt của sau bộ ngực nhô cao ấy. Bởi vì độ dày của áo lót, cho nên đoán chừng độ lớn của cũng chỉ có hạn.

      cười mỉa trong im lặng, sau đó xoay đầu, ánh nhìn chạm đến nơi thắt lưng đẫy đà của , ý giễu cợt của càng thêm đậm. Rồi quay ngay đầu lại.

      Hứa Huệ Chanh cảm giác được động tác của đùi mình, cúi đầu nhìn , “Chung tiên sinh, tỉnh rồi.”

      Chung Định ừ tiếng, ngổi thẳng dậy. Cơn đau vai phải còn xé ruột xé gan như ban nãy nữa, nhưng vết thương ở những chỗ khác lại trở nên ràng.

      Chân của Hứa Huệ Chanh bị gối đến tê dại, co chân đổi tư thế khác, sau đó mang theo chút chờ đợi mơ hồ, hỏi , “Chung tiên sinh, chúng ta ở trong này làm sao thoát ra ngoài được vậy?”

      “Ai biết.” đếm xỉa tới.

      bị làm cho nghẹn lời, lên tiếng nữa.

      Xuyên qua lỗ hổng vách đá, Chung Định nhìn ra sắc trời bên ngoài, “Có tình huống gì đợi ngày mai hẵng .” Mặt trời xuống núi, cho dù có hành động cũng tiện.

      Hứa Huệ Chanh gật gật đầu. Ở phương diện tìm cách sống sót, bây giờ rất tin tưởng vào .

      “Áo của tôi đâu?”

      “Để tôi lấy cho .” Chân của vẫn chưa hết tê, lúc đứng dậy bị nhũn nên lảo đảo, giữ được thăng bằng, ngã vào trong lồng ngực của Chung Định, cằm đập trúng cơ ngực của .

      vung cánh tay phải bị tóm lấy, “Trước khi chiếm tiện nghi của tôi, làm phiền rửa sạch tay trước .”

      Hứa Huệ Chanh luống cuống tay chân né tránh, tiếng líu ríu trong miệng, “Tôi … xin lỗi.”

      Hai người đều trong trạng thái bán khỏa thân. Ban nãy tỏ vẻ lúng túng gì nhiều, dù sao hoàn cảnh nay cũng là tình huống đặc biệt, hơn nữa ta cũng có thể tính là khách hàng của . Nhưng bị ta châm chọc như vậy, rất thoải mái, liền vội vàng tìm quần áo của mình.

      Áo giữ nhiệt vẫn còn ướt, nhưng cũng thể quản nhiều như thế nữa, vội vàng mặc vào.

      Chung Định nhìn động tác của , khóe miệng nhếch lên, “Tiểu Sơn Trà, chắc phải 120 cân nhỉ?”

      (Khoảng 60kg)

      Hứa Huệ Chanh cứng đờ người ra, nghe ra được ý châm biếm của ta, qua loa đáp, “Xấp xỉ.”

      Nụ cười của ta càng thêm ác liệt.

      sửa sang lại áo giữ nhiệt rồi qua lấy đồ giúp . “Chung tiên sinh, cái áo dày còn chưa khô, mặc cái mỏng này .”

      Chung Định đón lấy rồi mặc vào, sau đó về phía hồ nước. bật bật lửa lên, tỉ mỉ xem xét nơi đó hồi, mới phát ra, ao nước này ra là lưu động. Vách ao phía mực nước có mấy cái lỗ, dòng nước róc rách chảy từ nơi đó ra.

      khum tay lại hứng nước, thử nếm vài ngụm, cảm thấy trong ngọt ấm lòng.

      quay đầu lại, “Tiểu Sơn Trà, nước ở đây khá sạch, muốn uống đến đây hứng.” xong, ngồi xuống bên mép ao gẩy những mảnh dăm trong lòng bàn tay mình ra.

      Hứa Huệ Chanh vừa hơi kinh ngạc lại vui mừng. chưa suy xét đến vấn đề chất lượng nước có sạch hay , chỉ nghĩ đến nơi đây có ao nước lớn, ít nhất cũng có thể chống chọi thời gian. Chung Định lúc nào cũng suy nghĩ chu đáo hơn .

      rất đói, dạ dày bắt đầu đau. Sau khi dòng nước suối ấm vào trong bụng, cơn đau cũng giảm đôi chút.

      Sau đó dùng nước ao để rửa mặt, cuối cùng cũng tháo bỏ lớp trang điểm tô trét bét nhè ấy .

      Chung Định nhìn thấy nhan sắc thanh trong xinh đẹp của , chẳng có phản ứng gì nhiều.

      Nơi này có củi lửa, chỉ có ánh dạ quang từ bên ngoài xuyên vào, mờ mờ mịt mịt. Hai người ngồi đó cũng chẳng năng gì, vì thế chẳng mấy chốc lại sắp chuẩn bị ngủ.

      Gió ấm trong hang động thổi nhè , cho dù là ban đêm cũng nóng lạnh.

      Chung Định và Hứa Huệ Chanh cách nhau khoảng chừng mét, hai người ngủ riêng.

      , hôm nay Chung Định ngủ hơi nhiều. Lúc trưa và chiều muộn ngủ giấc, bây giờ còn chưa đến 8 giờ, nếu như ngày trước, vào lúc này, cuộc sống về đêm của chỉ mới chính thức vén màn thôi. Cho nên bây giờ, hề có chút buồn ngủ.

      khỏi quay đầu nhìn người phụ nữ nằm xoay lưng về phía ở bên cạnh.

      ta cuộn tròn người lại, giống như con mèo con.

      xấu xa đưa tay vén tóc của .

      Hứa Huệ Chanh run lên hồi. vốn cũng lập tức ngủ say, cho nên động tác đột ngột của , làm cho sợ.

      Chung Định xích về phía bên trái, kéo ngắn khoảng cách với , hơi thở nóng hổi phả lên phía sau cần cổ . Cảm giác được cứng đờ người lại, đưa tay phải ra ngàng đụng lên hông của .

      lại càng dám nhúc nhích.

      Khóe miệng của Chung Định treo nụ cười tà ác, lật người lại, sau đó trở mình, đè lên , “Tiểu Sơn Trà, tôi ngủ được, đến chơi chút?”

      Hứa Huệ Chanh kịp che giấu hốt hoảng loáng lên trong mắt.

      cúi đầu xuống, dùng trán của chạm lên trán cái, “Ra giá , hửm?”

      Con mắt của cong cong như ánh trăng lưỡi liềm, chính là cái dáng vẻ bình thường làm rùng mình run rẩy, dường như dịu lành, nhưng kỳ lại rất gian trá. thà rằng đống lời chê bai cũng muốn nhìn thấy trạng thái này của .

      mở miệng ra, “Chung tiên sinh…” thanh phát ra có chút run rẩy.

      Chung Định bắt lấy bên tròn mềm của , nắm ở trong lòng bàn tay bóp, nắn. “Tôi nhớ đêm quán quân của , là 30 vạn?”

      Hứa Huệ Chanh trả lời.

      “Vậy tôi trả gấp đôi.” hài lòng với cảm giác từ bàn tay truyền đến khi cách lớp áo, thế là dứt khoát tiến vào, trực tiếp dán lên da thịt của để tìm tòi.

      biểu vì sao lại đột nhiên có cái hứng thú này, hơn nữa người còn mang thương tích. Nhưng biết thể phản kháng, vì thế chỉ có thể hô hấp sâu, để bản thân thả lỏng.

      Chung Định gảy, vê nụ hoa bên phải của , nhìn vào ánh mắt ương bướng ai bì nổi của .

      Hứa Huệ Chanh tỏ ra vâng lời, nhưng cơ thể của vẫn rất đau khổ.

      hề có động tác hôn hít nào, chỉ có bàn tay trái rất suồng sã. Lúc nắn bóp khối thịt mềm mại nơi hông và bụng của , cười cái, sau đó hướng tay xuống thẳng phía dưới, tới khu đất trung tâm của .

      Lúc ngón tay của tiến vào cơ thể, chỉ cảm thấy đau đớn. vào rồi lại ra, quết lên bức tường thịt của . nắm tay lại chặt, cả người đều căng cứng, cố nén nỗi khó chịu ở nơi đó.

      Động tác của ngón tay Chung Định dừng lại. Nhờ vào ánh sáng mờ nhạt, cúi xuống gần đánh giá gương mặt mồ hôi rịn đầy của , “Đạo đức nghề nghiệp, Tiểu Sơn Trà.”

      Hứa Huệ Chanh căng ra nụ cười quyến rũ, hai tay ôm lấy , vẻ mặt bắt đầu mềm mại quyến rũ, ngay cả tiếng rên trong họng cũng trở nên lớn hơn.

      làm việc.

      Đây là trạng thái quen thuộc của . Nhiệm vụ của công việc chính là làm vừa lòng khách hàng, cho nên tay của cũng vô tình hay cố ý mơn trớn các thớ thịt của .

      Trong mắt Chung Định, nhìn thấy tính dục. chỉ lặng im nhìn người phụ nữ ở dưới thân mình biểu diễn.

      Khi ngón tay thâm nhập vào sâu bên trong, hoàn toàn khô khốc, thít chặt khó cử động. So với biểu khoa trương của ta, hoàn toàn bất đồng.

      hiểu ra gì đó, lại tăng thêm ngón.

      đau đớn của Hứa Huệ Chanh lên rệt.

      Tần suất của giảm , nhưng lại đâm vào càng sâu, lần, lần.

      Thế nhưng, nơi đó đến cùng vẫn thấy trơn ẩm.

      Chung Định thu tay về, nhếch môi mỉm cười. vốn hề dự tính súng đạn với . Qua lại với loại phụ nữ làm nghề này, trước nay rất cẩn trọng. biết chắc ta có bệnh hay .

      Cho nên, lần khiêu khích này, thuần túy chỉ là chơi đùa mà thôi. Nhưng lại có phát mới.

      nắn lấy cằm của , “ vậy mà bị lãnh cảm.” Đây là câu trần thuật.

      Hứa Huệ Chanh sửng ra, nhất thời quên duy trì điệu bộ quyến rũ, phóng túng.

      Đa số khách hàng đều chê , bởi vì hoàn toàn có phản ứng. Quá trình đó, chỉ cảm thấy đau đớn. Sau này chuẩn bị cho mình chất bôi trơn. Nhưng cũng chỉ đau đớn quá mức vào lúc bắt đầu, đợi khi chất bơi trơn khô , vẫn khó chịu như cũ.

      Chung Định nhướng mày, “ là làm lâu rồi mất cảm giác, hay là từ bắt đầu lãnh cảm?”

      tiếng đáp lại, “Luôn luôn như vậy.”

      Nụ cười của càng thêm đậm, “Tiểu Sơn Trà, cưng thú vị.” người phụ nữ có cảm giác, làm cái nghề này đau khổ thế nào, đại khái có thể hiểu được. Ban nãy chọc vào, chắc hẳn là ta cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng ta lại đóng giả bộ dáng phóng đãng.

      Hứa Huệ Chanh biết có muốn tiếp tục hay , vẫn thả lỏng.

      Chung Định rời khỏi người , vỗ vỗ lên mặt , “Được rồi, chơi nữa.”

      có hơi bất ngờ.

      Cuối cùng bóp nắm nơi mềm mại của chốc, “ chưa từng hưởng thụ khoái cảm?”

      Hứa Huệ Chanh thành gật đầu.

      đáng tiếc.” Nếu , công việc của ta tương đối dễ chịu rồi.

      cười chua chát.

      “Vậy sao còn làm cái nghiệp này? Muốn tiền à?” Nơi hội quán tư nhân thường đến, có rất nhiều phụ nữ đều là từ tầng lớp trí thức, trình độ học vấn cao. Bọn họ đơn giản chỉ vì tiền, có người thậm chí còn chủ động tìm người bao dưỡng. Trong ấn tượng của Chung Định, cái danh từ điếm, cơ bản đều là những lưỡi câu hám tiền.

      Hứa Huệ Chanh gật đầu, “Tôi thiếu tiền ông chủ.”

      “Chỉ như thế?”

      “Ừm.” muốn chuộc thân cho mình.

      Nhưng bây giờ, từng ngày trôi qua càng cảm thấy, mình thể nào trả dứt được khoản nợ này. Thái độ của Chu Cát Vũ, khiến cho sợ.

      nhớ lại lần trốn chạy nào đó.

      Hôm đó đến tận đồn công an, tìm được cảnh sát để xin cứu giúp, thậm chí báo cả án. Lúc đó rất ngây thơ cho rằng, bản thân lại có thể được tự do rồi.

      Nhưng mà, chưa đến chạng vạng, Chu Cát Vũ đuổi tới nơi. Gã và đồn trưởng xưng huynh gọi đệ, châm thuốc nhả khói, trò chuyện rôm rả.

      Kết quả, lại bị Chu Cát Vũ đưa về.

      Gã đánh với toàn bộ sức lực, để cái bản tính cực kỳ nóng nảy, cuồng dại bùng phát. Lúc thương tích đầm đìa, gã đột nhiên ôm lấy , giọng run rẩy thô ráp, gã hổn hển , “Sơn Trà, thiếu của tôi, làm sao mà trả dứt?”

      Đôi môi của trắng bệch, thần trí mịt mờ, thể nào nghĩ ra được mình thiếu gã thứ gì.

      Sau này, Chu Cát Vũ lập cho tờ hóa đơn, đó liệt kê ra các khoản chi phí. Giọng gã cười khàn đục, chát chúa, “Những thứ mà thiếu tôi, tôi đổi thành số tiền cụ thể, chỉ cần bán thân kiếm tiền cho tôi, như thế trừ dần từng món từng món.”

      Tất cả những vùng vẫy, vật lộn của Hứa Huệ Chanh đều trở nên vô dụng, sau này đành khuất phục.

      nhịn ăn nhịn mặc, cố gắng kiếm tiền. Chỉ hy vọng có ngày nào đó, Chu Cát Vũ có thể lời giữ lời, để cho rời .

      .

      Hết chương 27.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28

      Chuyển ngữ: ~M~


      Chung Định vốn còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng nhìn thấy Hứa Huệ Chanh dường như suy nghĩ gì đó, sắc mặt như bị đám mây đen bao phủ, nên tiếp tục chủ đề này nữa.

      Càng tiếp xúc, càng cảm thấy cuộc sống của khổ sở vô cùng.

      nằm xuống lại vị trí cũ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Dòng hồi tưởng của Hứa Huệ Chanh bị cắt đứt ở thời điểm nào đó. tự với chính mình, được tiếp tục suy nghĩ nữa, những chuyện qua, giờ thể nào thay đổi được nữa rồi. Cho dù có nghĩ ngày đêm, cũng chỉ khiến cho bản thân càng thêm đau khổ mà thôi.

      lại xoay lưng lại với Chung Định, lấy chiếc áo phao của mình coi như chăn đắp lên người, rồi cuộn tròn người lại. nghĩ, trong tình huống biết lúc nào mới có thể thoát hiểm như lúc này, chắc hẳn là lo lắng ngổn ngang, khó lòng ngủ được. Thế nhưng chẳng mấy chốc, chống đỡ nổi cơn mệt mỏi của cơ thể, chìm sâu vào giấc ngủ.

      Giấc ngủ này, ngủ rất yên lành.

      Cho đến khi trong mơ hớt hơ hớt hải tìm nhà vệ sinh, cứ loay hoay xoay tròn, nhưng thế nào cũng tìm thấy. cứ chạy lên chạy xuống cầu thang, nhưng vẫn nhìn thấy biển chỉ dẫn nhà vệ sinh đâu cả, kết quả khi lên đến vách núi, khống chế được tốc độ của mình, bước giẫm vào trung, rơi xuống vực sâu.

      Chân của Hứa Huệ Chanh giật cái, sợ đến tỉnh lại.

      run cái gì vậy?” Bên truyền đến câu hỏi.

      giật mình ngẩng đầu lên, phát ra biết bản thân từ lúc nào ở trong lòng của Chung Định, hơn nữa còn bám lấy cánh tay của .

      Biểu bây giờ của ta là quá ngơ ngẩn rồi, Chung Định nhàn nhạt, “Gặp ác mộng à?”

      “Tôi mơ thấy… bị rơi xuống dưới vực sâu…”

      vẫn còn rất tốt, tiếp tục ngủ .” ngủ tương đối tỉnh, người phụ nữ này biết có phải vì lạnh hay , cứ bạt mạng nhích lại gần, quấy nhiễu làm chẳng thể nào ngủ nổi.

      Hứa Huệ Chanh rụt tay về, bụng vì nín nhịn quá mà trở nên khó chịu, kẹp hai chân, bò dậy.

      Chung Định có hơi nhịn được nữa, “ lại làm gì thế?”

      “Tôi…” Giọng của như tiếng muỗi, “Muốn vệ sinh…”

      Nghe vậy, Chung Định nhìn , “Tự mà .”

      Hứa Huệ Chanh “Ừ” tiếng, vốn cũng chẳng muốn theo cùng.

      tìm xó xỉnh cách xa nhất, sau đó đẩy đất đá bên cạnh thành đống. Trước khi cởi quần, liếc nhìn về phía Chung Định cái, thấy ta hoàn toàn quay đầu về phía này, mới yên tâm ngồi xổm xuống.

      Sau khi xong việc, gạt mấy nắm đất lên .

      Hang động này, ra rất ấm áp, nhưng vẫn cảm thấy, ở bên cạnh Chung Định có cảm giác an toàn hơn, cho nên vẫn trở về vị trí cũ.

      Chung Định hoàn toàn có ý muốn ngủ.

      nhìn bên ngoài cái, sắc trời giờ tờ mờ sáng, thế là quyết định ngâm nước.

      nhớ Trần Hành Quy từng nhắc qua, nguồn suối nước nóng ở ngọn núi này lớn có có, có cả trăm. cũng coi như là may mắn, bị nhốt hoàn toàn trong cái hang động lạnh buốt kia.

      Tay trái của nhàn nhã gác lên bờ ao, tay phải để rũ tự nhiên, trạng thái tỏ ra có chút thỏa mãn.

      Hứa Huệ Chanh trở mình, ở bên kia nhìn qua bên này, chỉ thấp thoáng nhìn thấy hình dáng của . mặt ánh sáng loang loáng, nhìn hồi, đột nhiên hai mắt trợn to.

      Chung Định và Kiều Diên, có khác biệt rất lớn, đó chính là kiểu tóc. Kiểu tóc trước nay của Chung Định, sau khi trải qua ngày quăng quật, giờ trở lại trạng thái tự nhiên. Khi tóc mái rũ xuống, đó chính là dáng vẻ của Kiều Diên.

      thế giới này làm sao có hai người có thể giống nhau được đến mức độ này chứ.

      có phần nghi ngờ bản thân bị hoa mắt rồi.

      Có thể là cảm nhận được ánh mắt của , Chung Định đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía , đôi mắt cong thành hình vành trăng non, “Tiểu Sơn Trà, có muốn tới đây ?”

      Nụ cười này, khiến cho tỉnh lại từ cơn ma mị điên rồ.

      Đó là nụ cười của Chung Định. Kiều Diên như thế.

      Hứa Huệ Chanh lắc lắc đầu, “Chung tiên sinh, tôi ngủ đây.”

      “Đừng có ngủ rồi lại run loạn lên.”

      lại xoay lưng lại với , kéo cao áo khoác phao, che tai mình. Nhưng lần này, thế nào cũng ngủ được. nằm thẳng người lại chút, sau khi nghe thấy tiếng lên bờ, lại vội vàng xoay lưng lại.

      trở về ngồi bên cạnh .

      Chung Định cởi phanh áo lót mỏng ra, vết thương bên phải vẫn trướng lên, tự cũng có thể sờ được chỗ đó sưng lên mảng.

      Hang núi này tạm thời có lối ra. Mà cũng có thể hề có, cũng có thể là vẫn chưa phát ra được. Cái thứ gọi là vận may, chẳng ai chính xác được. Nhưng thiết nghĩ nếu như có lối ra, vậy cũng chỉ có thể ở cái hang này đợi đến lúc cứu viện đến nơi thôi.

      tiện tay vén tóc của Hứa Huệ Chanh, cố tình khiến cho ngủ được yên.

      Sợi tóc nhè rơi xuống khiến cổ hơi ngưa ngứa, thế là khẽ cựa mình.

      Chung Định xác định chưa ngủ, lại cúi người áp sát đến chỗ , “Tiểu Sơn Trà, có đói ?”

      “Ừm.” Hứa Huệ Chanh thú nhận, nhưng lại , “Nhưng sao hết, trước kia tôi từng bị đói còn lâu hơn.” Những ngày tháng miếng cơm đó, trải qua rồi. Sau này ra hành nghề, bởi vì phải giữ vóc dáng, chẳng dám ăn quá nhiều. Mấy tháng trước Chu Cát Vũ ra nước ngoài, đột nhiên khẩu vị của rất tốt, bữa nào cũng ăn no nê, kết quả là mập lên nhanh chóng.

      “Vậy tốt.”

      Có cứu viện hay vẫn còn là số. Bọn họ mất tích cũng gần ngày đêm, nếu như người quản lý xe cáp kia biết kịp thời về biệt thự thông báo, Trần Hành Quy chắc phái cứu viện sớm rồi.

      Thế nhưng, có.

      “Chung tiên sinh, ngủ à?” cắt đứt dòng suy nghĩ của .

      “Ngủ được.” Cho nên mới nhàm chán chơi đùa với tóc của , mềm mại nhàng, cảm giác khi lướt qua khẽ tay rất dễ chịu. Đáng tiếc, lại rất ngắn.

      Chung Định tay gẩy tóc của , tay đóng đóng mở mở chiếc bật lửa. Từng tiếng “đinh” cứ vang vọng trong hang động.

      Đối với động tác của , Hứa Huệ Chanh chẳng biết làm sao.

      cứ chơi đùa, rồi bắt đầu kéo cổ áo của ra, sau đó vô ý liếc nhìn cái, cảm thấy như có cái gì đó tối màu thoáng lên. đưa bật lửa đến gần, phát sau gáy đường đậm màu.

      “Tiểu Sơn Trà, xăm hình lưng à?” cười, kéo cổ áo xuống dưới, muốn nhìn cho hình dáng ấy.

      Hứa Huệ Chanh còn bực dọc, hình xăm ở đâu chứ?! Lúc nghĩ ra đó là cái gì ấn lên lằn roi đó rồi.

      Toàn thân căng cứng.

      Chập tối qua khi Chung Định tỉnh dậy mặt trời xuống núi, trong hang đủ sáng, chỉ có thể loáng thoáng thấy được bóng mờ, cho nên những lằn hoa lưng , nhìn thấy. Nhưng giờ vén áo ra, tiến gần lại nhìn kỹ, mới phát , lưng vằn vện những dấu tích lớn lớn . Có mấy lằn khá thẫm màu, còn lại đều nhàn nhạt, khác màu da là bao.

      đóng bật lửa lại, trầm giọng, “Là khách đánh à?”

      Hứa Huệ Chanh rụt mình lại.

      cố chấp xoay mặt lại, “Chơi S-M?”

      lắc đầu.

      nghe lời? Bị đòn?”

      trợn trừng đôi mắt.

      Chung Định biết mình đoán đúng. giảm bớt lực tay, “Lúc nào bị đánh?” thấy miệng vết thương đó, giống như là vết thương mới. Thấy vẫn còn sững sờ, như ra lệnh, “ chuyện.”

      Hứa Huệ Chanh lúng búng, “… Mấy ngày trước.”

      “Mấy ngày trước phải bất tiện sao? Bọn họ còn ép tiếp khách?”

      phải…” thể nào lý giải được hành vi của Chu Cát Vũ, bởi thế, cũng hiểu được mối liên hệ nhân quả bên trong.

      thôi.” Chung Định đoán ra đại khái.

      Ép nhà lành làm điếm, phải chưa từng thấy qua. Chỉ là ngờ tới, cái trình độ như , thế mà còn bị trói nghiến lại. nhát gan như vậy, chỉ hù dọa sơ sơ cái gì cũng chịu thỏa hiệp. Theo thấy, tính cách của là loại cho dù có bị ép buộc cũng phản kháng gì nhiều, chứ gì đến chuyện dùng đến thủ đoạn là bạo lực.

      Cuộc sống của người phụ nữ này, mức độ cay đắng khiến thể ngờ tới.

      Hứa Huệ Chanh chỉnh lại quần áo nhăn nhúm của mình, nhưng vẫn ngồi xoay lưng lại với . Cái chuyện bị quất roi này, chẳng tiện với . vẫn chưa quên hành vi ngày đó của Kiều Lăng, cảm thấy, Chung Định cũng có chút sở thích gì đó khác biệt.

      Chung Định nhàng vỗ về vết thương lưng , suy nghĩ chợt lướt qua đầu , chưa kịp suy xét kỹ, thốt ra khỏi miệng, “Tiểu Sơn Trà, có nguyện vọng gì ?”

      “Ừm.” Nếu có ước vọng, lấy đâu ra dũng khí để tiếp tục chịu đựng chứ.

      nghe thử.”

      “Chung tiên sinh…” Tiếng của chứa thứ cảm xúc rối rắm chua chát, trong hang động tĩnh lặng này, lại càng thêm ũ rũ, “Chúng… chỉ là ước vọng…”

      Đó là mong đợi đẹp đẽ. Mà con đường thực, lại trải đầy chông gai.

      “Tôi muốn nghe.” Chung Định túm lấy eo của , lật hết cả người quay lại.

      Hứa Huệ Chanh cảm thấy, kỳ biết mong ước lớn nhất của là gì rồi. bị siết rất chặt, có cảm giác thở nổi, hít hơi sâu, quay đầu nhìn , “Tôi muốn rời khỏi nơi đó.”

      Là đáp án mà dự đoán trước, “Thiếu bao nhiêu?”

      “Sáu triệu tệ…” Con số chi tiết tờ hóa đơn đó nhớ được, nhưng con số tổng lại nhìn mà phát hoảng.

      “Trả bao nhiêu rồi?”

      “… Chắc ba trăm ngàn.” ngừng chút, “Nhưng gã ta muốn… Gã bắt tôi trả hết lần…”

      Gã? Chung Định lau đôi mắt trong suốt ngập nước của , “ mượn tiền nặng lãi à?”

      mãnh liệt lắc đầu, nước mắt cũng nhịn được nữa, “Tôi mượn tiền của gã. Là gã phải trả…” Cái gì cũng là Chu Cát Vũ , đồng ý, gã hành hạ . còn cách, chỉ có thể nghe theo.

      ngày đêm ăn gì rồi, đừng có phí sức cho nước mắt.” Chung Định buông lỏng ra, tạo chút khoảng cách với , “Sáu triệu tệ phải , tôi trả giúp .”

      Hứa Huệ Chanh kinh ngạc đến trợn trừng hai mắt, con ngươi phản chiếu hình bóng của , ánh nước trong đó lăn tăn lấp lánh.

      “Đương nhiên.” cong miệng lên cười, “Điều kiện tiên quyết là, chúng ta có thể an toàn ra ngoài.”

      “Chung tiên sinh… tôi…” trở nên rất kích động, có cảm giác như nằm mơ chứ phải thực, “Tôi đấy…”

      “Tôi cũng chẳng xạo.”

      Lòng trào dâng nỗi hân hoan cực lớn, đôi mắt loáng lên ánh sáng khao khát, kiềm được mà nắm lấy tay , “Chung tiên sinh, tôi…” Lúc này ngay cả hai chữ cám ơn cũng nghẹn ngào. hít thở, lại hít thở, mới có thể giữ vững giọng , “Cám ơn. Tôi trả tiền cho gã trước, phần thiếu , sau này tôi trả.”

      “Tùy.” Lúc này Chung Định lóe lên ý nghĩ, có thể hôm nay là ngày Lôi Phong. Nếu , thể nào lý giải.

      (Ngày Lôi Phong: ngày 5 tháng 3 là ngày “Kỷ niệm học tập theo tấm gương của Lôi Phong” hoặc “Ngày Lôi Phong”. Lôi Phong là chiến sĩ của quân Giải phóng, là biểu tượng văn hóa của Trung Quốc, được miêu tả là người lấy việc giúp người làm chuyện vui, làm nhiều việc tốt, vị tha, khiêm tốn, hết đời hiến dâng…)

      Hứa Huệ Chanh nhất thời cảm thấy đất trời đều rộng mở. vốn đói đến kiệt sức choáng đầu, nhưng giờ đây như mới lập tức được rót đầy sinh lực vậy.

      Chung Định thấy thế, thờ ơ để ý, “Đừng có như hồi quang phản chiếu.”

      ( tượng hồi quang phản chiếu: “ số người bệnh trạng thái nặng, bệnh lâu ngày, cơ thể quá suy yếu đột nhiên tinh thần tỉnh táo, thân thể tự nhiên khỏe mạnh, hoặc cười sảng khoái, muốn ăn uống, gò má đỏ là dấu hiệu chính khí muốn thoát, bệnh tình nguy hiểm, đây là tượng bừng tỉnh trước khi chết. Y học cổ truyền gọi là tượng “Hồi quang phản chiếu” hoặc “Giả thần”. Cũng như ngọn đèn trước khi tắt, ánh lửa tự nhiên rực sáng, tượng người bệnh tự nhiên đột tỉnh cũng như thế. Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này khoảng hai tiếng đồng hồ sau chết…”)

      phản bác, tâm tình rạng rỡ.

      Đợi khi trả hết nợ, tự do. mải miết suy nghĩ, hốc mắt trở nên hơi ẩm ướt, tương lai trong tưởng tượng, tốt đẹp đến nỗi khiến muốn òa khóc trận.

      Chung Định cảm nhận được khác thường trong tâm tình của , lười để ý.

      chẳng có gì cả, chỉ có mỗi tiền. Còn bị vây khốn trong tiền bạc, cho nên việc này chỉ là cái nhấc tay của thôi.

      Chỉ là, nhìn thấy đột nhiên hé nở nụ cười, tâm tình của cũng tốt.

      Đại khái cái này chính là giúp người được vui.

      vẫn luôn cho rằng lương tâm của mình bị chó hoang tha mất từ lâu rồi, nhưng sau khi gặp nạn, cảm thấy chắc là vẫn còn sót lại chút ít.

      —-

      Buổi sáng hang động nhận được ánh nắng mặt trời, hai người uống chút nước, nghỉ ngơi trong chốc lát.

      Hứa Huệ Chanh cảm thấy có lẽ mình đói qua cơn luôn rồi, dạ dày còn phản ứng nữa. Nhưng niềm vui sướng trước nay chưa từng có trong lòng , ở trình độ nhất định nào đó, triệt tiêu uể oải của cơ thể.

      Sau khi quan sát tỉ mỉ lượt khắp hang động, Chung Định tìm được đường ra.

      Buổi chiều ánh nắng từ từ chiếu vào trong hang.

      Hứa Huệ Chanh đem áo ngoài của hai người hong nắng, khi trải áo gió của Chung Định lên các lỗ hổng, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng chuyện…

      .

      Hết chương 28
      linhdiep17 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29

      Chuyển ngữ: ~M~

      Hứa Huệ Chanh mừng rỡ vô cùng, ngoắc ngoắc tay gọi Chung Định, “Chung tiên sinh, bên ngoài có người.”

      Lúc đó Chung Định hứng nước bên bờ ao, nghe vậy, nhấp miếng nước, rồi qua bên đó.

      Hứa Huệ Chanh bấu lấy các lỗ hổng, lỗ tai áp sát vào nghe ngóng tiếng chuyện bên ngoài. thanh bên ngoài truyền đến lúc to lúc , hình như cách nơi này vẫn còn quãng. Đợi khi đến gần, , “Chung tiên sinh, tôi nghe hiểu.”

      còn có ích gì.”

      Đôi nam nữ kia tiếng bản địa của thành phố Z, khẩu rất nặng.

      Chung Định ước chừng có thể nghe hiểu được bảy, tám phần.

      Đợi khi cuộc đối thoại ở ngoài kia truyền đến là về chuyện đương, liền bảo Hứa Huệ Chanh cầu cứu bên ngoài, xem xem đối phương có thể nghe thấy hay .

      Hứa Huệ Chanh theo lời hành động. suy nghĩ sâu xa tại sao bản thân ta lại hô hoán.

      Kết quả, đôi nam nữ đó sợ đến hết hồn, họ hét to có ma, rồi chạy trối chết.

      Hứa Huệ Chanh đờ người vài giây, ão não , “Chung tiên sinh, bây giờ làm sao đây?”

      Chung Định tựa vào bên cạnh, cứ như việc liên quan đến mình, “Sớm biết tôi ra tay rồi.”

      ngờ vực nhìn .

      giễu, “Giọng của có hơi mà có sức, thực giống ma nữ.”

      Hứa Huệ Chanh cắn môi .

      Chung Định nhìn bộ dáng muốn tức giận nhưng lại cố nén nhịn của , cười thành tiếng, “Được rồi, chúng ta tự ra ngoài.”

      “Làm sao mà ra?” vội hỏi , “Nơi này phải có đường ra sao?”

      “Vừa nãy hai người đó có.”

      sao?” Hứa Huệ Chanh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, “Chung tiên sinh, có thể nghe hiểu được lời họ à.”

      tưởng tôi là sao.”

      Đôi nam nữ đó, là cặp tình nhân bỏ trốn. Theo những gì bọn họ vừa , hang động này có truyền thuyết cổ xưa liên quan đến nhân duyên. Hai người họ vì bị gia đình phản đối nên đặc biệt đến nơi này, nguyện cầu trọn đời bên nhau.

      Đương nhiên, chuyện mê tín cổ hũ chút căn cứ này, Chung Định nghe xong thôi. Điều ghi nhớ là lối ra của hang động này.

      Hang động có đường.

      Bởi ảo tưởng của thần thoại, rất nhiều cặp tình nhân đều muốn vào đây cầu duyên. Thế nên, mới đục ra con đường nhân duyên. Nhưng từ đó về sau, những khấn cầu về nhân duyên còn linh nghiệm nữa.

      Từ từ, hang động trở nên hoang vắng.

      Theo năm tháng đằng đẵng, bởi vì hoạt động đứt gãy của vỏ trái đất, vốn là con đường bằng phẳng, biến thành nhấp nhô gập ghềnh. Câu chuyện xưa chỉ còn lưu truyền lại đến ngay nay là, đôi tình nhân cùng nắm tay qua con đường nhân duyên, cả đời hạnh phúc mỹ mãn.

      Hạnh phúc hay hạnh phúc, mỹ mãn hay mỹ mãn, phải là mối quan tâm của Chung Định. chỉ để ý có thể ra ngoài được hay .

      Nhưng mà, đôi nam nữ bỏ trốn kia chỉ biết được vị trí của hang động, nhưng biết được con đường nhân duyên ở nơi nào. Cho nên bọn họ tìm kiếm ở gần hang động cả nửa ngày trời, sau đó, bị Hứa Huệ Chanh dọa sợ chạy biến.

      Ban sáng, Chung Định kiểm tra hết vách đá xung quanh, thấy có gì bất thường. Lúc ngâm nước nóng, cũng tìm kiếm ở dưới nước, cũng nhìn thấy lối ra.

      Lời của đôi nam nữ bỏ trốn kia chắc chắn chính xác, nhưng có manh mối, Chung Định phải thử lại lần nữa. “Tôi tìm xem lối ra, đợi ở nơi này, nếu như hai người họ quay về nhớ gọi tôi.”

      Hứa Huệ Chanh gật đầu, “Chung tiên sinh, cẩn thận chút.”

      lại cởi quần áo xuống nước, lặn xuống đáy ao, tỉ mỉ kiểm tra khắp thành ao. Cách khoảng thời gian, trồi lên mặt nước, sau đó lại lặn xuống.

      ở nguyên chỗ cũ nhìn những gợn sóng mặt ao, trong lòng tràn đầy mong đợi.

      Cứ thế kéo dài 20 phút, Chung Định chống tay lên vách ao trèo lên, ngồi ở bên bờ suy nghĩ gì đó.

      Hứa Huệ Chanh đợi hoài thấy đôi tình nhân đó xuất lần nữa, gọi tiếng, “Chung tiên sinh?”

      Chung Định nặng nề trả lời, “Tiểu Sơn Trà, đến đây.”

      lập tức chạy đến, dựa theo chỉ thị của ta, cùng ngồi xuống bên mép ao, “Tìm thấy rồi à?”

      .” để trần hong mình, “Nếu như ở xung quanh, còn có dưới đất, trần.”

      Hứa Huệ Chanh quay đầu nhìn mặt đất xung quanh. Nơi này thổ nhưỡng là đất tro, mỗi khu vực đều có vài hố vũng. “Có thể có địa đạo ?”

      “Ai mà biết.” nhặt quần áo lên mặc vào, liếc cái, “Đừng có chỉ hỏi lung tung này nọ, chia ra tìm xem.”

      im lặng gật đầu.

      Tuy rằng thái độ của vẫn phách lối trước sau như , nhưng đồng ý giúp , cho nên đặc biệt xem trọng phần tốt đẹp này của hơn.

      Hứa Huệ Chanh tìm thấy được miệng đậy của địa đạo, kích động quay đầu kêu lớn, “Chung tiên sinh, ở bên này!”

      Chung Định đến nhìn, thấy tấm gỗ đó bị vùi lấp khoảng 30 cm dưới bùn đất, mà lúc này, đất bụi bị đẩy ra hơn nửa. chỉ nơi này, chạy dài đường phía trước, đều là vết tích bùn đất bị đào bới.

      có chút biểu gì cho thấy là quá hân hoan, mà chỉ liếc nhìn những ngón tay cáu bẩn đen đúa của , “Bị thương à?”

      Hứa Huệ Chanh nhịn đau lắc đầu, “Chỉ là dơ thôi, rửa chút là được.”

      Chung Định giữ chặt cổ tay của , “Để tôi xem xem.”

      “Dơ lắm…” nhớ lúc trước rất ghét cáu bẩn của .

      buông tay, chăm chú nhìn ngón tay hề chớp mắt. Kẽ móng tay toàn là bùn đất đen xì, nghi ngờ rằng vết máu cũng hòa lẫn với bùn đất.

      kéo đến bên bờ ao, ngồi xổm xuống nhúng tay xuống ngâm nước nóng. Nhìn thấy vẻ mặt hơi vặn vẹo, mới cong mắt cười, “Đau?”

      cúi thấp đầu, biết là thể lừa nổi. Sau khi bùn đất rơi ra theo dao động của nước ao, vết thương liền có thể được nhìn thấy ràng.

      “Chưa thấy ai ngu xuẩn thế này.” Chung Định nhàng giúp chà xát bùn đất, chế giễu, “Trước khi hành động cũng hỏi xem tôi có công cụ hay .”

      Hứa Huệ Chanh bị chà xát đến đau, chỉ có thể giải thích, “Bùn đất nơi tấm gỗ rất xốp, dễ đào.” Đất phía trước lại cứng chắc, đào nổi, cho nên mới thử chút bỏ cuộc. Thế nhưng ngón tay vẫn bị thương. Sau đó phát ra nơi đất tơi xốp, cứ cảm thấy như có thứ gì đó bên dưới, thế nên mặc kệ tất cả đào.

      “Tùy.” cố ý lấy hai ngón tay nắn nơi miệng vết thương của cái, “Dù sao người đau cũng là .” xong bỏ tay ra, thẳng đến nơi lối ra, kéo thử tấm gỗ.

      Miếng gỗ đó khảm vào rất sâu, Chung Định kéo mấy lần mới lơi ra.

      Bên dưới tối đen thăm thẳm.

      cười cười, “Tiểu Sơn Trà, nếu như nơi này dẫn xuống cái hang sâu hơn, thế vui lắm đấy.”

      Hứa Huệ Chanh hoảng lên nhìn , “Chung tiên sinh, đùa thôi phải ?”

      “Có thể.” Chung Định xoay người lấy áo khoác ngoài của mình, dặn dò, “Tiểu Sơn Trà, dọn dẹp đồ đạc, chúng ra thôi.”

      “Ừ” tiếng, vội vàng mặc lại hết tất cả quần áo của mình.

      Chung Định đánh bật lửa, bậc thang lờ mờ lên, giẫm xuống bậc thứ nhất, ánh nhìn vẫn hướng xuống dưới, còn tay đưa ra phía sau, “Nào.”

      Hứa Huệ Chanh nhè đặt tay vào lòng bàn tay , để nắm lấy.

      Lúc này đột nhiên cảm thấy, cho dù phía trước là sáng hay tối, cũng bị bỏ rơi.

      Đó là cảm giác an toàn mà Chung Định mang đến cho .

      —-

      Lối này, đúng như đôi nam nữ bỏ trốn kia , gồ ghề gập ghềnh, lúc rộng lúc hẹp, phía dưới đất còn có đá cục sắc nhọn.

      Ánh sáng của bật lửa chỉ có hạn.

      Chung Định và Hứa Huệ Chanh bước vô cùng cẩn trọng dè dặt. Mỗi khi tiến bước chân, đều đưa bật lửa đến gần mặt đất để đánh giá tình hình. Suốt đường đều là bước trước hai bước, sau đó dừng lại đợi .

      liền cẩn thận giẫm lên dấu chân phía trước của .

      qua nơi chật hẹp nhất, họ chỉ có thể nghiêng mình lách qua, mà ở đầu khác của lối , có ánh sáng. Tia sáng xuyên qua lối hẹp len lỏi vào, bên đó cuối cùng cũng có thể nhìn thấy được bóng lờ mờ.

      Hứa Huệ Chanh cười lên, “Chung tiên sinh, chúng ta sắp ra rồi.”

      “Đừng cử động lung tung.” Giọng điệu của tốt, “Ra ngoài rồi muốn nhảy múa cũng được.”

      lập tức ngậm miệng.

      Chung Định nghiêng người thăm dò lối hẹp, bởi vì thể cúi đầu, cho nên thể đoán định được vị trí cụ thể của đất đá sắc nhọn bên dưới.

      May là có ánh sáng.

      Hứa Huệ Chanh cúi nửa người, chăm chú nhìn bãi đá sắc nhọn dưới đất, tiếng chỉ cho chỗ đặt chân.

      Sau khi an toàn qua, phần nào thở phào.

      Chung Định liếc nhìn lối ra phía trước mặt cái, sau đó chú ý lại quay về với người phụ nữ ở phía sau, “Cởi áo khoác ra rồi qua đây.”

      cởi áo khoác phao ra, ném xuống dưới đất, vào lúc sắp nhấc chân nghiêng người bước qua, lại quát lên, “Dừng lại.”

      Hứa Huệ Chanh cứng người, dám cử động.

      “Hóp bụng.” Ánh mắt của dán vào nơi nào đó, híp híp mắt, “Đừng ưỡn ngực.”

      “Tôi ưỡn…”

      bĩu môi, ngừng những lời châm chọc lại, sửa lời, “Vậy ngửa ra sau chút.”

      Hứa Huệ Chanh làm theo lời , hít sâu vào hơi, nghiêng người lách mình qua, từ từ chậm chạp. Khi nhìn thấy ánh sáng tràn ngập, nụ cười của thể che giấu được nữa.

      Những mét tiếp đó là đường đất bằng phẳng dễ . chạy bước ra ngoài, sau khi bước ra khỏi hang động, quay đầu lại, “Chung tiên sinh, chúng ta ra ngoài rồi!” Đến bây giờ, nỗi lo lắng của mới có thể xem là hoàn toàn được cất bỏ.

      Chung Định vẫn mặn nhạt, “ biết đường quay về?”

      Nụ cười của Hứa Huệ Chanh chợt sượng cứng, “… … Biết đường ?”

      biết.”

      nghẹn họng.

      Sau khi bắt nạt xong lại cong mắt cười, hất hất hàm về phía xa, “Chúng ta có thế hỏi đường.”

      Lúc này Hứa Huệ Chanh mới nhìn thấy ông chú từ phía đó tới.

      Hiển nhiên, ông chú nhìn thấy hai người họ cũng rất kinh ngạc, tiếng phổ thông đặc giọng miền quê, “Hai vợ chồng các cháu đến để tìm hang Dương phớ hôm?”

      Chung Định đối với mấy chữ “hai vợ chồng” rất xem thường, thái độ cũng lạnh nhạt đôi chút.

      Hứa Huệ Chanh khoát khoát tay, vì ba chữ đó mà trở nên lúng túng, “Chúng cháu phải…”

      chưa hết câu, ông chú lên tiếng, “Ôi dồi, bây giờ truyền tới truyền lui, chẳng còn chính xác nữa. Nếu các cháu vào ở đây chỉ có thể hang Dương thôi, hang ở bên sườn núi, giờ được nữa rồi ____”

      Chung Định ngắt lời ông chú, “Chúng tôi muốn đến biệt thự nghỉ mát dưới núi.”

      Ông chú nhìn đôi nam thanh nữ tú trước mặt với ánh mắt kỳ lạ. Ông nhớ đến Nhị Cẩu ở trong thôn có , gần đây có đôi nam nữ lén bỏ trốn có hỏi đường đến hang Dương.

      Nhưng cái tên Nhị Cẩu ăn lung tung lộn xộn, sau khi kể hết truyền thuyết kinh khiếp thiên địa quỷ thần kia lại quên nhắc đến vấn đề mấu chốt, sau này khi nhớ ra đôi nam nữ kia mất rồi.

      Tuy rằng ông chú nghi ngờ trong lòng, nhưng vẫn chỉ đường đến biệt thự nghỉ mát. Lúc sắp , ông tốt bụng bù đắp sơ sót của Nhị Cẩu, ông , “Hang Dương phải vào theo tuần tự đấy.”

      Chung Định muốn nghe những thứ dương dương chẳng biết là gì kia, trực tiếp về hướng đường lớn.

      Hứa Huệ Chanh lời cảm ơn ông chú rồi vội vàng chạy theo.

      Ông chú nhìn theo bóng lưng của hai người, sau đó quay đầu lại nhìn lối ra của hang Dương. Ông lắc lắc đầu, tiếp tục con đường của mình, miệng ngân nga, “ qua và Dương, hạnh phúc mãi chung đường…”

      .

      Hết chương 29
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :