1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bạn Chanh - Giá Oản Chúc (Hoàn - 92c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5

      Chuyển ngữ: ~M~



      Hứa Huệ Chanh nhớ được tướng mạo của khách hàng. Chẳng qua chỉ là cuộc giao dịch, trả tiền xong rồi chẳng ai nợ ai nữa, nhưng vẫn có ấn tượng với vị tiên sinh ấm áp đó.

      Lúc đó, Hứa Huệ Chanh như quên mất giá lạnh, đứng đó nhìn chằm chằm vào Chung Định tới, nhưng khi khoảng cách của cả hai càng lúc càng thu hẹp, lại cảm thấy mất mát.

      Người đàn ông này, phải là tiên sinh ấm áp. Chỉ là tướng mạo giống mà thôi. Cả người của tiên sinh ấm áp đều tỏa ra ôn hòa của vầng mặt trời, còn khí chất của Chung Định lại là loại tùy tiện quá đáng.

      nhíu mày.

      Chung Định liếc cái rồi lướt qua, khóe miệng nhếch lên cười nhìn Kiều Lăng, “Người được chọn của mày?”

      nhớ ta?” Kiều Lăng nhướng mày, tóm lấy bả vai của Hứa Huệ Chanh, “Đây là “tiểu thư” phút rưỡi đó.”

      Chung Định hừ , “Để chờ xem sao.”

      “Ít nhất tao phải thắng được chiếc xe kia của tao về.” Giọng điệu của Kiều Lăng đúng là đặc biệt để ý đến chiếc xe đó.

      Hứa Huệ Chanh nghe ra được hai gã lại đánh cược, tâm tình rối loạn. Có lẽ Kiều Lăng bao ba ngày chính là có liên quan đến thú chơi của loại người có tiền này, mà phương thức của trò chơi, hẳn là có tính chất ác liệt.

      —-

      Buổi gặp gỡ này, đám đàn ông và phụ nữ cứ lục tục kéo vào, Kiều Lăng ném Hứa Huệ Chanh qua bên, thân mật thắm thiết với mỹ nhân khác. Tuy rằng gã ta đưa Hứa Huệ Chanh đến đây, nhưng loại hình như Hứa Huệ Chanh phải là sở thích của gã.

      Hứa Huệ Chanh tìm góc khuất gió để đứng, thỉnh thoảng lại dùng đôi bàn tay ma sát đôi chân lạnh băng của mình.

      Quần áo của những người phụ nữ khác đều có trang bị chống rét. Đối với ba ngày sắp tới, Hứa Huệ Chanh càng ngày càng tuyệt vọng, thậm chí cầu nguyện, gã Kiều Lăng vùi mình trong đám phụ nữa kia giờ phút đó quên mất rồi.

      thất thần nhìn về điểm ở phía trước, lòng rối như tơ vò. Sau khi trở về thực tại, chớp chớp mắt, lại nhìn thấy Chung Định.

      nghiêng người dựa vào lưng sofa, điện thoại, bàn tay dưới váy bên cạnh.

      Vẻ mặt của kia, Hứa Huệ Chanh rất quen thuộc, chính là vẻ dịu hiền giả tạo.

      Thoạt nhìn, so với Kiều Lăng Chung Định bình thường hơn nhiều, ít nhất người phụ nữ của có thương tích chồng chất. Nhưng biết tại sao, Hứa Huệ Chanh lại cảm thấy đáng sợ của Chung Định cũng chẳng kém cạnh Kiều Lăng.

      Chung Định cảm nhận được gì đó, trong phút chốc đưa mắt nhìn về phía .

      Vì ánh nhìn trực diện kia, Hứa Huệ Chanh rùng mình cái, chỉ có thể cúi đầu né tránh. rúc ở chỗ này, chỉ mong sao đừng ai nhìn về phía mình. Đám đàn ông phụ nữ kia, có vài người ăn bận gọn gẽ, nhưng lại làm những chuyện mờ ám, cũng việc như thế thôi.

      Hứa Huệ Chanh đứng dưới ánh đèn lờ mờ, từ góc độ của Chung Định nhìn qua, gương mặt của chỉ mờ mờ tỏ tỏ. Sau đó dời tầm mắt , ngón tay vẫn vùi sâu tại nơi mẫn cảm nhất của bên cạnh.

      Đến khi cuộc điện thoại kết thúc, rút ngón tay ra, dính nhớp toàn thứ chất dịch trong suốt. vừa lau tay lên quần áo của người phụ nữ, vừa cười , “Đợi lát nữa thắng trận cho , sau này luôn thương cưng.”

      Nụ cười của vẫn như cũ, nhưng ánh mắt lại ánh lên tia kháng cự.

      nâng cằm của ta lên, chăm chú nhìn vào như bị mê hoặc, “Nhìn xem, đôi mắt này đẹp biết bao, cảm xúc chân đều nằm trong đó.”

      hoảng hốt mở to đôi mắt.

      dùng ngón cái ấn lên mí mắt của ta, nụ cười bên khóe miệng càng thêm quái dị, “Đẹp quá, muốn khoét chúng ra, vào cái lúc chúng đẹp đẽ nhường này.”

      sợ đến mức dùng hết sức đẩy ra, “Chung tiên sinh, van xin …….”

      Vẻ mặt của hòa hoãn lại, giọng điệu như phảng phất nuông chiều, “Xin cái gì vậy? Là khoét mắt trái ra trước, hay là khoét mắt phải trước?”

      “Chung tiên sinh, đừng.” ta cố nén nỗi hoảng sợ trong lòng, ngoan ngoãn ngả vào lồng ngực của , “Em thắng cho .”

      ngoan.” Chung Định xoa nặn mặt của ta, sau đó hôn lên trán ta cái, “Nghe lời mới có thưởng.”

      Kiều Lăng liếc thấy màn này, đột nhiên nhớ đến chuyện đánh cược. Gã nhìn xung quanh vòng, phát ra Hứa Huệ Chanh núp ở góc, lạnh đến run cầm cập.

      vẫn cúi gằm mặt.

      Gã rất kiên nhẫn, ở khoảng cách như vậy nhìn về phía .

      Người xung quanh theo ánh mắt của Kiều Lăng nhìn qua bên đó, nên biến trở thành tiêu điểm.

      Hứa Huệ Chanh cảm nhận được khác thường, ngẩng đầu lên, rồi sửng người, đợi khi phản ứng lại được, bèn nhìn về phía Kiều Lăng.

      Gã mỉm cười vẫy tay.

      thể đeo lên chiếc mặt nạ tươi cười rồi đến bên cạnh gã.

      Kiều Lăng đẩy mỹ nữ khi nãy ra, kéo lấy tay Hứa Huệ Chanh. Gã cảm giác được bàn tay lạnh như băng đá của , bèn dùng hai tay bọc lấy bàn tay kia của , “Lạnh thế sao?”

      “Vẫn ổn.” Vào lúc đó, Hứa Huệ Chanh nỡ rời khỏi bàn tay ấm nóng của gã.

      Gã tiến sát đến bên tai , hạ thấp giọng , “Trò chơi bắt đầu nhanh thôi, cưng phải thắng cho đó.”

      thuận tiện hỏi, “Trò chơi gì vậy?”

      Kiều Lăng nghiêng đầu nhìn Chung Định cái, “Đến lúc đó cưng biết.”

      —-

      Đến khoảng 11 giờ, có người đàn ông đứng bên bể bơi vỗ vỗ tay, “Bắt đầu thôi nào!” Sau đó gã đẩy bên cạnh xuống nước.

      Bể này là bể nước sâu.

      trồi lên, mà vẫn lặn dưới đáy nước. Khi nổi lên, mặt ta tím tái, mở to miệng hít lấy hít để khí.

      “Chưa tới 30 giây.” Gã đàn ông tính giờ bờ hài lòng.

      Hứa Huệ Chanh hiểu đây là trò chơi gì, nhưng nín thở giỏi có nghĩa là có thể lặn. vốn biết cái môn vận động gọi là bơi lội này. Hứa Huệ Chanh thể tiếp tục duy trì vẻ mặt tươi cười nữa, vội vàng giải thích với Kiều Lăng, “Kiều tiên sinh, tôi được đâu, tôi biết bơi.”

      Kiều Lăng nheo mắt lại, “Lúc này đừng có kiếm cớ với tao.”

      phải, Kiều tiên sinh, tôi thể…”

      “Kiều Lăng, mày ồn ào gì vậy?” Chung Định cắt ngang câu.

      có gì, chịu nghe lời.”

      Chung Định tỏ ra cực kỳ hả hê, “Quá đơn giản, tặng cho tao thêm chiếc xe thôi.”

      Kiều Lăng xì tiếng với Chung Định, sau đó quay sang Hứa Huệ Chanh, “Nghe thấy chưa? Cưng mà xuống chuyện đàng hoàng nữa đâu đấy.”

      lắc đầu liên tùng tục, van nài, “Tôi dối, tôi biết bơi.”

      Nghe vậy, Chung Định nắm lấy tay của , nụ cười thân thiết đến dị thường, “Muốn học bơi à? Tôi có thể dạy .”

      Hứa Huệ Chanh ấp úng , “Cám ơn. Nhưng hôm nay tôi….”

      Chung Định vẫn cứ cười, nhưng lại khiến cho cảm thấy sởn cả tóc gáy.

      “Tôi vẫn thể nào nghe lọt tai nổi lời từ chối đây.” nhàng kéo đến bên hồ bơi, vuốt vuốt quần áo của , “Đừng sợ, bơi là đơn giản nhất rồi.”

      Hứa Huệ Chanh còn chưa kịp hiểu lời của bị đẩy xuống nước.

      cực kỳ kinh hoàng, giãy giụa trong hoảng loạn, từng đợt từng đợt nước tràn vào miệng . Nước hồ rất lạnh, thần kinh của bị lạnh đến tê dại, phản ứng cũng chậm rất nhiều.

      Thời gian dần trôi qua, từ từ thể khống chế động tác của cơ thể mình nữa, lòng bàn chân duỗi căng ra đau buốt từng cơn, sau đó, cứ giữ nguyên tư thế bị chuột rút mà chìm xuống dưới.

      Cách tầng nước hồ, dường như vẫn có thể nhìn thấy nụ cười của Chung Định.

      Hứa Huệ Chanh vẫn luôn cố gắng làm người tốt, muốn tích đức cho chính mình, sau đó kiếp sau chuyển thế có thể tốt hơn chút.

      Bầu trời ngập tràn nước ập về phía , mà nước mắt của cũng hòa vào trong đó.

      —-

      Trong nháy mắt, cả quảng trường rơi vào im lặng. Mọi người thấy tội nghiệp kia quẫy đạp chốc, sau đó chìm dần xuống.

      Chung Định nghiêng đầu ngoắc tay với bạn của , hờ hững , “Xuống xem ta còn cứu được .”

      sớm bị cái màn vừa nãy dọa cho sợ đến tái mét mặt mày, nghe xong câu kia, cơ thể vẫn thể động đậy.

      Chung Định lại nhếch miệng lên cười, “Tôi , xuống.”

      ta giật nảy, vội vàng chạy qua nhảy xuống nước.

      ta liều mình ôm lấy cơ thể của Hứa Huệ Chanh bơi lên , bất đắc dĩ dù muốn nhưng sức lực đủ. ta cũng rất sợ, nếu như Hứa Huệ Chanh cứ như thế mà chết , đến lúc đó đám cậu ấm này chừng vu cho là hung thủ cũng nên.

      Chung Định nhìn sâu vào trong hồ nước, lại nhìn đồng hồ, cười lên, “ phút rồi.” Sau đó giơ tay ra hiệu cho người hầu ở bên cạnh xuống dưới.

      Kiều Lăng lên trước, dán mắt nhìn chằm chằm vào động tĩnh trong hồ, nhíu mày, “Có thể xảy ra án mạng ?”

      Chung Định chẳng thèm nhìn về phía bể bơi nữa, tùy tiện đáp, “Cái này còn phải xem tạo hóa của ta.”

      —-

      Trong cảnh sương mù mờ mịt, Hứa Huệ Chanh nhìn thấy tia sáng mặt trời. Hơn nữa, thân thể của cũng rất ấm áp. nghĩ, mình lên đến thiên đường rồi. hít vào hơi sâu, sau đó chầm chậm mở mắt ra.

      phải thiên đường.

      được là bản thân thất vọng, hay là vui mừng.

      nằm chiếc giường lớn, bên ngoài là ánh mặt trời ấm nóng chiếu rọi vào. phải thưởng thức xa xỉ của căn phòng, mà lại lưu luyến rạng rỡ của ánh dương kia.

      Ký ức trước kia dần dần trở về, lại nhắm mắt lại. trận suy nghĩ hỗn loạn, thêm vào là thân thể kiệt sức, chỉ chốc lát sau lại mê man thiếp .

      Sau đó bị đánh thức.

      Láng máng nghe thấy người nào đó chuyện, sau đó mở mắt ra cách khó khăn, liền nhìn thấy gã đàn ông mà muốn gặp, Kiều Lăng.

      Kiều Lăng lại tỏ ra rất hớn hở, “ tỉnh nữa, Chung Định đuổi người đấy.”

      “Tôi….” Hứa Huệ Chanh vừa mở miệng cổ họng khô khốc, khó chịu.

      sốt cao ngủ li bì hai ngày.”

      nhìn về phía gã, đợi gã xử lý.

      Gã vẫn cười chân thành, “Hai mươi vạn tôi theo đó mà trả cho . Cái người biết bơi ấy, ngụp trong hồ bơi lâu hơn tất cả mọi người, cho nên, chúng ta thắng rồi.”

      Hứa Huệ Chanh cười nhạt. Cũng coi như là nhờ họa được phúc, đau khổ của ba ngày đều chịu hết trong đêm.

      —-

      Bởi vì quan hệ của Kiều Lăng, Hứa Huệ Chanh có thể ở trong biệt thự này nghỉ ngơi thêm ngày. cũng chẳng có tâm tình để dạo quanh, chỉ ngủ suốt.

      Trừ lúc tỉnh dậy gặp Kiều Lăng lần, thời gian còn lại chỉ gặp người giúp việc đưa thuốc và thức ăn đến. cũng hỏi người giúp việc cặn kỹ tình hình của căn biệt thự này, dù sao cũng chỉ là người khách qua đường.

      Lúc Hứa Huệ Chanh rời khỏi căn biệt thự, phải bộ đoạn đường rất dài mới ra khỏi được khu nhà giàu.

      Điện thoại hỏng lúc rơi xuống hồ nước, bây giờ thể liên lạc được với người trong hội sở, cho nên bèn đón xe về nhà.

      Việc đầu tiên khi về đến nhà, liền lên mạng tra xem 20 vạn kia của Kiều Lăng vào tài khoản hay chưa.

      May mắn chính là, tuy rằng Kiều Lăng có khuynh hướng bạo lực, nhưng phương diện tiền bạc lại rất giữ lời hứa.

      Hứa Huệ Chanh nhìn số dư thẻ, nụ cười chua chát.

      Đây là dùng mạng để đổi mà.

      .

      Hết chương 5
      linhdiep17Hale205 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6

      Chuyển ngữ: ~M~



      Hai mươi vạn này, Hứa Huệ Chanh thể giữ riêng được, hội sở trích phần trăm trong số tổng.

      Hứa Huệ Chanh có hai tài khoản ngân hàng, vốn muốn với Kiều Lăng để gã chuyển tiền vào tài khoản cá nhân của , như thế có thể bỏ phần của hội sở. Nhưng cuối cùng cũng gom được dũng khí. sợ bị Kiều Lăng vạch trần.

      Số tài khoản còn lại của , khi số dư thay đổi bên hội sở luôn như lòng bàn tay, cho nên khoản tiền này thể giếm được.

      Cuối cùng, hội sở trích ra ba phần.

      Vì khoản doanh thu này, lần đầu tiên Má Mì đồng ý cho Hứa Huệ Chanh nghỉ bệnh, còn dặn dặn lại phải nghỉ ngơi cho tốt. Đương nhiên, lời cũng chỉ thế thôi, bà ta chẳng muốn tìm hiểu ba ngày này Hứa Huệ Chanh trải qua như thế nào.

      Lúc gặp lại Hứa Huệ Chanh, mắt bà ta cười đến híp lại thành đường kẻ, “Sơn Trà, con giỏi, tiền lương ngày sáu vạn đó.”

      “Đều nhờ Má Mì bồi dưỡng.” Nụ cười của Hứa Huệ Chanh hơi khoa trương.

      Má Mì cười ha hả, “Kiều tiên sinh chắc vừa ý con lắm, còn lần sau tiếp tục tìm con chơi nữa.”

      Vẻ mặt của Hứa Huệ Chanh đổi, nhưng lòng lại mong gã bệnh hoạn này có thể quên phức .

      Lúc ra khỏi phòng Má Mì đụng phải Khang Hân. Tình hình của Khang Hân vẫn được tốt, có được dáng vẻ quyến rũ thường ngày.

      Hai người chào hỏi nhau, Khang Hân hỏi Hứa Huệ Chanh có bị thương hay .

      Trong lòng Hứa Huệ Chanh nhất thời dâng trào. Trừ Khang Hân ra, những người ở đây chỉ thấy được kiếm được món tiền lớn. gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, “Bây giờ sao rồi.”

      Khang Hân cười nhạt, sau đó về hướng phòng bao nào đó. được vài bước, chị ta nghĩ ra chuyện gì đó, xoay đầu lại , “ đến Sách Lan Câu chưa?”

      Hứa Huệ Chanh ngẩn ra trong chốc lát, cảm thấy tên này rất quen thuộc.

      Khang Hân giải thích, “Bên đường Bác Nam ấy.”

      Hứa Huệ Chanh nhớ ra rồi.

      Sách Lan Câu này, tên gọi rất tầm thường, nhưng giờ là khu đất thịnh vượng.

      Trước kia đó là cái chợ, vị trí ổn nhưng buôn bán lại được, khách hàng chỉ le hoe vài người.

      Hai năm trước, có phú nhị đại thuê tầng lầu cao nhất, dùng để trưng bày đồ sưu tập của , kết quả thu hút được đám người cùng sở thích tranh khoe của. Dần dà, nơi này biến thành nơi xa hoa, vì thế cũng kéo mức mua sắm của các cửa hàng lên theo. Phú nhị đại đưa ra bảng hiệu, chính là Sách Lan Câu. Sau này, thích “ra nắng” nữa, bắt đầu cho thuê chỗ. Cho nên, nhiều chủng loại đồ sưu tầm ở đây cứ như cần câu hấp dẫn mọi người.

      ngày, vì vấn đề kinh tế gia đình, có người phụ nữ đến đây thuê gian trưng bày, dùng để bán lại các loại giày dép, túi xách dùng đến của mình.

      Có ai ngờ là vừa làm như vậy, Sách Lan Câu lại càng thịnh.

      Hứa Huệ Chanh chưa đến đó, nhưng có nghe vài “chị em” qua, ở Sách Lan Câu, những hàng hiệu lỗi thời đều tương đối rẻ.

      Hứa Huệ Chanh mấy sính hàng hiệu. Thứ nhất, đa số khách hàng của đều là hạng bình dân, nếu người xài hàng hiệu, có lẽ người khác cảm thấy giá của rất cao. Thứ hai, cảm thấy làm cái nghề này, mặc cái gì rồi cũng bị lột ra thôi. Cho nên, nếu thỉnh thoảng có nhu cầu đều đến những cửa hàng quen thuộc mua hàng nhái cao cấp, dù sao người sành cũng thể phân biệt được.

      lắc đầu, “Em chưa qua bên đó ạ.”

      Khang Hân đánh giá quần áo của Hứa Huệ Chanh, đến gần vài bước, thấp giọng , “ hoàn thành được thành tích tốt, sau này Má Mì giới thiệu thêm cho mấy người có tiền, mua mấy bộ hàng chính hãng, cứ chuẩn bị cho những khi cần đến .”

      Hứa Huệ Chanh buột miệng , “Những đồ chính hãng đó rất mắc phải ?” giống Khang Hân, Khang Hân là người được thích, trước nay đều chăm sóc cho những khách có tiền, cho nên tiêu xài cũng tương đối thoải mái.

      Vì câu này Khang Hân ngẩn ra hồi, “Nếu như vận may tốt, có thể gặp được hàng giảm 50%. Tôi và mấy người khác thường hay lùng đồ.”

      Hứa Huệ Chanh cười cười, “Sau này có cơ hội để xem sao.” Muốn bỏ ra khoản tiền lớn để mua đồ hiệu, vẫn nỡ.

      Khang Hân cũng tiếp tục miễn cưỡng nữa, câu tạm biệt rồi làm việc của mình.

      Hứa Huệ Chanh qua hành lang, tiến vào khu quầy bar.

      ngồi ghế, quét mắt xung quanh vòng. Nhìn thấy những gã đàn ông mình, chẳng có chút hăng hái. Nhiệm vụ tháng này hoàn thành, đột nhiên muốn kế tiếp cứ nghỉ ngơi thôi. Hơn nữa, bệnh nặng mới khỏi, thích hợp bị giày vò.

      Suy nghĩ này vừa nảy ra, liền trở nên biếng nhác.

      đứng dậy bước về phía cửa lớn, vừa lúc đó có chị em ở trong sàn nhìn thấy, bèn bịa ra, “Tôi ra ngoài đường tìm khách.”

      “Cố lên.” kia vô tình thăm dò được hành tung. Hứa Huệ Chanh lại phải là nhân viên cố định trong sàn, ít người đàn bà là ít đối thủ cạnh tranh.

      Hứa Huệ Chanh lại ra khỏi hội sở, vốn muốn về nhà tránh rét, sau đó nhớ ra kịp là trong nhà còn đồ ăn nữa, bèn bắt xe buýt siêu thị. Còn chưa đến trạm dừng đó thay đổi chủ ý, xuống xe giữa đường, vào con phố ẩm thực.

      Phố ẩm thực này nằm ở gần cổng sau của trường đại học, đủ loại đồ ăn vặt, từ đầu phố bày thành dãy đến cuối phố. Dọc đường, ăn hết ở mấy sạp hàng, sau đó mới nhớ ra vẫn còn trong thời kỳ giảm cân.

      Hứa Huệ Chanh nhìn đám học sinh qua lại, trong lòng dâng lên cảm giác hâm mộ. Nhớ lúc bản thân ở vào cái tuổi của các em đó phải nếm trải gió sương rồi.

      cắn ống hút, mạch về hướng cổng trường đại học. Có đôi lúc lại qua bên đó dạo, tựa như khi trong sân trường còn dơ bẩn nữa. Nhưng sau khi trở về thực, vẫn chỉ là kẻ làm cái nghề buôn hương bán phấn (*).

      (* Nguyên văn có từ [千人枕] – ngàn người gối. Đầy đủ của câu là [一双玉臂千人枕,半点朱唇万人尝] – Nhất song ngọc tí thiên nhân chẩm, bán điểm chu thần vạn nhân thưởng – đôi tay ngọc ngàn người gối, nửa bờ môi son vạn người hôn: câu văn vẻ dùng để chỉ nghề mại dâm.)

      Dù vậy, cũng hưởng thụ cái khoảnh khắc ngắn ngủi lừa mình dối người kia.

      Lúc Hứa Huệ Chanh tới cổng trường, nhìn thấy người đàn ông đưa lưng về phía đứng dưới ánh đèn cách đó xa.

      nhớ mặt người tốt lắm, nhưng lại nhớ được bóng lưng đó. Tim loạn nhịp, dường như trở về bên bể bơi lạnh lẽo kia, gã đàn ông bờ và nụ cười lạnh lùng nhìn nặng nề quẫy đạp.

      Phản ứng đầu tiên của chính là chạy, nhưng chưa kịp hành động cạnh mặt của người đàn ông đó xoay lại.

      sửng cả người.

      Tối hôm đó, lúc Hứa Huệ Chanh nhìn thấy Chung Định, cảm thấy tướng mạo của ta và tiên sinh ấm áp khá giống nhau. Bây giờ lại phát , bóng lưng của hai người cũng vô cùng giống nhau.

      Tiên sinh ấm áp đứng ở cổng trường nhìn xung quanh.

      Hứa Huệ Chanh biết tại sao, tự động lên trước. Khi sắp đến gần, lại ngừng bước chân. chẳng có quan hệ gì cả, gom được can đảm để lên chào hỏi .

      đứng cách mấy bước chân, ngắm gương mặt nhìn nghiêng của , thất thần.

      Tiên sinh ấm áp phát ra có mặt của . Phải là, chú ý của ta đều ở phía cổng trường kia.

      ra Hứa Huệ Chanh quên mất bộ dáng của Chung Định rồi, thứ có thể nhớ ra chỉ là đôi mắt kỳ dị của . Nhưng mà, ghi nhớ được đường viền khuôn mặt của tiên sinh ấm áp. Trong mấy năm nay, số người đối xử tử tế với có thể đếm được đầu ngón tay, cho nên quan tâm của tiên sinh ấm áp đối với vào đêm hôm đó, in sâu khắc đậm trong lòng .

      nhớ ra lần trước với là mình thất tình, cho nên liên tưởng đến, người đợi có thể là bạn của .

      chưa từng đương, đương nhiên, cũng căn bản là có tư cách để đương.

      xoay người về phía sân trường.

      —-

      Hứa Huệ Chanh sốt ruột hết hơn nửa vòng quanh trường rồi mới ra. cũng chẳng biết mình lo lắng cái gì. Lúc gần tới cổng trường, bèn đổi tốc độ thành chạy chậm, lúc chạy ra liền nhìn về hướng đèn đường.

      Tiên sinh ấm áp vẫn còn đấy. đứng ở nơi đó, ánh mắt hai người gặp nhau, sau đó dời .

      dạo nửa vòng trong trường đại khái cũng mất 30 phút, mà trước khi vào, biết ở đây bao lâu rồi.

      tự biết thân phận của mình, cho nên vẫn dám tiến lên phía trước. tính thôi về nhà luôn , đột nhiên hoảng sợ nhìn thấy bên cạnh gã đàn ông có hành động mờ ám.

      Đầu nóng lên, liền chỉ về hướng đó, hét to, “Móc túi!”

      Gã móc túi giận dữ trừng mắt nhìn rồi nhanh chóng lẫn vào đám người, chớp mắt cái thấy đâu nữa.

      Tiên sinh ấm áp liếc nhìn về hướng chạy của tên móc túi, sau đó về phía Hứa Huệ Chanh, nhã nhặn và thành khẩn, “Cám ơn.”

      có chi….” thấp giọng trả lời.

      người con , có lúc cứ bo bo giữa mình vẫn tốt hơn.”

      kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta, “Cám ơn.” ra vừa hô lên hoảng sợ rồi, sợ trả thù của nhóm móc túi kia, nhưng lại ngờ rằng lại chủ động đề cập đến.

      lại liếc nhìn về phía đèn đường, “Nhà ở đâu?”

      ra nhớ . Hứa Huệ Chanh nắm chặt lấy túi xách của mình, lộ ra nụ cười, “Nhà tôi ở gần đây.”

      khẽ cười mỉm, “Sắp tới cuối năm rồi, trị an rất lộn xộn, về nhà sớm chút nghỉ ngơi .”

      gật đầu, “ cũng vậy, tạm biệt.” xong liền về hướng trạm xe buýt.

      nhìn theo bóng lưng của , đột nhiên phát ra gì đó, bước nhanh lên trước chặn lại, sau đó chăm chú nhìn chằm chặp vào mặt .

      Hứa Huệ Chanh bị dọa đến giật nảy, “Sao vậy?”

      Ánh mắt của ta lướt mặt lần, gương mặt dịu , , “Bóng lưng của rất giống với người quen của tôi.”

      cười cười. ra cũng muốn , bóng lưng của cũng giống người đàn ông khác.

      “Để tôi đưa đoạn.” liếc nhìn sang bên cạnh, tiến lại gần , “Bọn chúng vẫn còn đây.”

      Hứa Huệ Chanh thấy căng thẳng, biết ban nãy mình quá thiếu suy nghĩ.

      Tiên sinh ấm áp nhìn thấy phản ứng của , lại cười cái, “ sao, để tôi đưa về nhà.”

      Hứa Huệ Chanh biết làm sao cho tốt nữa, chỉ là chầm chậm bước theo . Ánh mắt của rơi bóng lưng của người ấy, trong giây phút đó, cảm thấy thi thoảng mình vẫn có chút may mắn.

      nhớ được , tốt. Lúc đầu biết, người làm công việc đặc thù.

      mạch đưa về nhà, nhưng hai người chuyện rất ít. nhiều lời, cũng vậy.

      Sau khi xuống taxi, Hứa Huệ Chanh muốn để đưa đến dãy nhà trọ.

      Nhưng vẫn cứ khăng khăng phải đưa đến dưới lầu, sau đó như là hoàn toàn quên mất rằng từng vào qua tòa nhà này vậy. ngẩng đầu nhìn kiến trúc của tòa nhà, “Đều là kiểu nhà hai tầng, tiền thuê chắc rẻ đâu nhỉ?”

      “Cũng tạm.” biết là nể mặt của hay quên mất.

      “Vậy , tạm biệt.” mỉm cười vẫy tay chào , rồi bước lên chiếc xe kia.

      Hứa Huệ Chanh đứng dưới lầu, nhìn chiếc xe đó rẽ qua khúc quanh, còn thấy bóng dáng nữa.

      thầm tự giễu bản thân: Đây là người đàn ông tốt, chỉ có những người con trong sạch mới xứng đôi thôi.

      .

      Hết chương 6
      linhdiep17Hale205 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7

      Chuyển ngữ: ~M~

      .

      Hứa Huệ Chanh muốn được nghỉ ngơi khoảng thời gian ngắn, nhưng bên Má Mì lại để cho toại nguyện. Má Mì cố gắng mở rộng phạm vi phục vụ của Hứa Huệ Chanh, bèn đề xuất cho học múa.

      Hứa Huệ Chanh từ có tế bào nhảy múa, cứ nhảy là tay chân lại phối hợp được với nhau. Trước kia xem mấy màn nhảy thoát y của các “chị em”, cảm thấy rất có sức hấp dẫn, nhưng chính là làm được.

      dám cãi lời Má Mì, nên chỉ còn biết bất chấp khó khăn học. Mới tập được hai ngày, Má Mì tìm cho mối khách cũ để nhảy solo tiếp đãi gã.

      Hứa Huệ Chanh hoàn toàn cảm thấy yên lòng. đổi bộ váy ngắn hai dây, dáng vẻ thấy chết sờn mà đến phòng bao.

      Ông khách là gã đàn ông trung niên phương phi, sau khi gã nhìn thấy , đôi mắt híp lại, khi cười lên cái cằm đôi cứ rung rinh từng đợt, “Sơn Trà.”

      nịnh nọt đáp lại, “Ông chủ, chào ngài.”

      “Bắt đầu nhảy .” Gã vừa hối thúc vừa cởi áo vest ra.

      Hứa Huệ Chanh nhìn cây cột ở giữa phòng, mấy giây sau mới cất bước lên trước. nhắm mắt lại, nhớ lại kỹ thuật nhảy và thần thái của thầy huấn luyện, sau đó bắt chước y chang.

      Động tác của vô cùng cứng ngắc, điểm có thể vớt vác được chút ít chắc hẳn chỉ có thần thái.

      Nhưng gã đàn ông đó vẫn máu nóng bốc ngùn ngụt, cởi quần lót ra rồi bắt đầu tự mình chà xát. Mới chà vài cái, gã gầm lên tiếng, kết thúc.

      Hứa Huệ Chanh rất kinh ngạc. Đồng thời cũng hiểu ra, phải là do nhảy tốt thế nào, chỉ là ngẫu nhiên gặp phải ông “chưa ra đến chợ tiêu hết tiền”.

      Sau khi xử xong, gã ta ngồi phịch xuống sofa, phất tay bảo lui ra ngoài.

      cảm thấy mình lại lần nữa gặp may.

      Sau khi ra ngoài, Má Mì hiển nhiên là rất vừa lòng với Hứa Huệ Chanh, bà vỗ vỗ tay của , khích lệ , “Sơn Trà, con đúng là nhân tài, phụ lòng mong đợi.”

      “Cảm ơn dạy dỗ của Má Mì.” Hứa Huệ Chanh còn do dự muốn kể chân tướng cho Má Mì biết, còn chưa quyết định xong, Má Mì vì chuyện khác mà bỏ mất.

      Sau đó, Hứa Huệ Chanh hối hận.

      Vì chuyện này, Má Mì sắp xếp Hứa Huệ Chanh vào đội ngũ vũ nương. Những lúc có khách, Má Mì để cho Hứa Huệ Chanh nhảy trong sân khấu lớn.

      Đây cũng là mánh lới để kiếm tiền. Tỷ dụ như, có vài “chị em” rất chịu chơi, múa vòng từ sân khấu xuống phía dưới, thế là quần con nhét đầy những tờ tiền giấy.

      Hứa Huệ Chanh cảm thấy, với kỹ năng nhảy múa của , nếu như có thể kiếm tiền như vậy đó mới là kỳ tích. Mà đúng như dự đoán, hết nửa vòng, thu hoạch rất hẩm hiu.

      Các “chị em” gom xong vòng tiền liền mỗi người ngã.

      Lúc Hứa Huệ Chanh về tới phòng nghỉ thay đồ, bị “chị em” nào đó chế nhạo, “Sơn Trà, có khiếu khiêu vũ, nhìn uốn éo như thế, ai thấy cũng mất hết hứng thú.”

      Hứa Huệ Chanh cười khan, đây là .

      Mọi người cũng quen với lặng lẽ của , hết vài câu, thấy lại, chỉ cảm thấy vô vị, bèn tốp năm tốp ba ra ngoài.

      Hứa Huệ Chanh thay lại quần áo dày hơn, nhìn nhìn đồng hồ, giờ hơn 9 giờ. biết là Má Mì có tìm khách cho nữa . thấy vừa nãy có mấy “chị em” ra khỏi sàn liền ra ngoài đường đứng nên cũng muốn ở trong hội sở thêm.

      Đợi lát, Má Mì cũng gọi đến số hiệu của , dứt khoát quấn đồ bông lên người, ra ngoài.

      Mấy ngày nay, Hứa Huệ Chanh luôn có suy nghĩ đến phố ẩm thực thêm lần nữa. Mấy ngày trước cứ phải múa hết lần này đến lần khác, nên lúc về đến nhà rất muộn. Tối hôm nay lại muốn đến chỗ đó dạo.

      Trong lòng nỗi mong chờ mơ hồ nào đó. Sau khi ý thức được vọng tưởng của mình xe buýt.

      Hứa Huệ Chanh đến phố ẩm thực, chậm chạp về hướng cổng trường. Còn chưa đến nơi, nhìn về hướng đèn đường kia.

      Người ấy ở nơi đó.

      cảm thấy mình có chút thần kinh rồi, ta lại phải ngày nào cũng ở đây. Mang theo nỗi mất mát, xoay người vào gian hàng đồ ngọt nơi đầu phố.

      Gian hàng lớn, đa số đều là học sinh, có hai người chiếm bàn bốn người.

      Hứa Huệ Chanh tìm cả nửa buổi cũng thấy chỗ trống, bèn đến ngồi chung với hai bé nữ sinh kia.

      rất thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là thạch đậu. nhớ hồi thạch đậu mình ăn là loại trong suốt. Ở thành phố này, thạch đậu đều là màu đen, mùi vị cũng giống với ở quê nhà, nhưng vẫn cứ thích.

      nhàng múc nước trái cây trong chén, lắng nghe cuộc chuyện của hai bên cạnh. đại khái nghe được rằng, trong hai dốc bầu tâm của mình về chuyện tình cảm, cuộc sống với bé kia.

      Giáp mình thích cậu chàng, nhưng bạn thân của lại thích cậu ta trước, giờ biết phải làm thế nào. Tuy rằng muốn ngăn tình cảm của mình, nhưng mỗi khi nhìn thấy cậu chàng kia trò chuyện với bạn thân, trong lòng lại tức giận.

      Ất chuyện mà giật mình, “Thử xem kỹ thuật của cậu ta trước rồi mới bàn tiếp.”

      Hứa Huệ Chanh cũng nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn gương mặt vẫn còn khá trẻ con của đối phương.

      Ất vẫn tiếp tục với Giáp, dáng vẻ và giọng điệu của người từng trải, thần thần bí bí, “ cho bà biết, mặt đó quan trọng lắm đấy, gặp được người lợi hại ấy hả, sung sướng vô cùng.”

      “Đừng nữa, có người kìa.” Giáp ràng ngượng ngùng, liếc nhìn Hứa Huệ Chanh cái.

      Hứa Huệ Chanh tiếp tục dán mắt nhìn chén của mình, khuấy đảo thạch đậu.

      Tuy làm cái nghề này, nhưng lại chưa từng cảm thấy sung sướng. Đối với , đó là quá trình đau khổ thể trải qua, những tiếng rên khoái lạc kia, toàn bộ đều chỉ là diễn. Thậm chí, cũng khô khốc từ lâu, lâu lắm rồi, chỉ có thể thủ sẵn chất bôi trơn.

      Tỉ mỉ tính lại, gần nửa tháng rồi chưa tiếp qua mối làm ăn thực nào. Nếu như có thể cứ tiếp tục như thế này, tốt biết bao.

      Hứa Huệ Chanh ăn hết chén thạch đậu trái cây kia, chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông ngồi ngay phía trước mặt.

      Tiên sinh ấm áp ngồi mình ở chiếc bàn bốn người, chăm chú lật xem menu. Khuôn mặt hiền hậu của , dưới ánh đèn vàng màu ấm tỏa ra vẻ dịu dàng mờ ảo.

      Ngay lập tức, bất động.

      giơ tay lên gọi người phục vụ vừa ngang qua, đúng lúc lại bắt gặp ánh mắt của .

      hoảng đến chớp chớp mắt, cuống quýt cúi đầu xuống, sau đó hấp tấp đứng dậy, vượt qua chỗ ngồi của rồi ra ngoài.

      cũng biết tại sao mình lại khẩn trương như vậy. rất mâu thuẫn, vừa mong mỏi được gặp , lại sợ nhớ ra làm nghề gì.

      Sau khi ra khỏi cửa hàng mấy bước, quay đầu liếc nhìn vào bên trong.

      Những thứ thuộc về mình, chỉ cần đứng nhìn ở nơi xa là được rồi.

      —-

      Hứa Huệ Chanh vào đời bao nhiêu năm nay nhưng chưa từng dám trêu chọc người khác. có thế lực, nên cứ sống cách khúm na khúm núm.

      Ngày đó hô lớn có móc túi, có thể đó là cơn động kinh cực kỳ điên rồ.

      Cho nên, khi túi xách của bị giật mất, hoàn toàn phản kháng. sợ mình bị tên móc túi kia ghi nhớ.

      Nhưng mà, ràng là bị theo dõi.

      Sau khi bị giật đồ, bên cạnh đột nhiên xuất ba tên đàn ông. gã trong đám ghì chặt lấy cánh tay của , miệng la hét, “Con điếm, dám ở sau lưng tao với trai.”

      Thân thể của Hứa Huệ Chanh phản ứng kịp động tác bất ngờ kia, bị gã kéo theo cách thô bạo.

      gã đàn ông khác giải thích với những người đường, “Con đàn bà này cấu kết với người tình lừa hết rất nhiều tiền của bạn tôi.”

      Mọi người bàn luận xôn xao, có ai dám đứng ra, nhưng có người đứng xem giơ điện thoại lên.

      Hai gã cùng phát , tiến lên trước che lại, “Đây là chuyện trong nhà, đừng quay phim. Là chuyện trong nhà.”

      Gã đàn ông làm như đó là , rống ầm lên, “Hôm nay tao phải tìm thằng nhân tình của mày.” xong gã liền lôi về phía chiếc xe bánh mì đỗ ở giao lộ.

      Hứa Huệ Chanh hiểu ra ý đồ của bọn chúng, hoảng loạn liều chết giãy dụa, “Tôi … quen biết các người!”

      Gã đàn ông giơ cuốn sổ màu đỏ lên, kiểu vàng sợ lửa, “Chỗ này tao có giấy hôn thú, mày có nhận ra hay ?”

      Người đường càng thêm kinh ngạc. Vài người muốn ngăn cản, giờ này trở nên do dự.

      Hứa Huệ Chanh nhấc chân lên đá gã ta, bị đẩy cái dễ như bỡn, nhất thời đứng vững, vấp ngã ở giữa đường.

      Gã ta muốn đến kéo , nhưng bỗng nhiên, bị sức mạnh ngăn lại. Gã lùi về phía sau mấy bước.

      Sau đó, Hứa Huệ Chanh bị kéo vào trong bộ ngực ấm nóng. ngây ngẩn nhìn vào lồng ngực trước mắt mình.

      Gã đàn ông và hai tên đồng bọn vây đến, mặt mũi hung dữ, “Này, đừng có xen vào chuyện người khác!”

      Tiên sinh ấm áp lấy khăn giấy ra, đưa cho Hứa Huệ Chanh, “Xoa vết thương mặt .”

      “Cám ơn….” Tay run rẩy đón lấy, đột nhiên rất muốn khóc. Vừa nãy khi bị ngã, gò má bị cà xuống mặt đường, đau rát như phải bỏng, vậy mà cũng rớt nước mắt. Nhưng, khi người đàn ông này vừa xuất , lại làm cho có chút nhịn được nữa.

      Ba gã kia bị bỏ lơ, tức giận , “Thằng nhóc, mày biết việc.”

      Tiên sinh ấm áp đỡ Hứa Huệ Chanh đứng lên, lúc nhìn về phía mấy gã đàn ông kia vẫn giữ vẻ nhã nhặn, “Tôi báo cảnh sát rồi, đồn công an cách đây rất gần. Các tranh thủ thời gian sao?”

      Gã đàn ông hung hăng , “Tao dạy dỗ vợ tao, liên quan con mẹ gì đến mày.”

      Tiên sinh ấm áp vẫn từ tốn, “Xem ra các gấp.”

      Ba gã kia ra chẳng hề sợ gì hết, vì bọn chúng có chuẩn bị từ trước, nhưng vì đường lớn, bọn chúng cũng dám gây náo loạn quá mức, chỉ dám dọa nạt.

      Tiên sinh ấm áp che chở cho Hứa Huệ Chanh, cẩn thận giúp phủi đất cát trán, cứ như những người khác tồn tại.

      Ba gã kia ngờ đến chuyện này, người đến phải là người trong đồn công an gần đây, mà là người bên phân cục. Từ xa nhìn thấy, ba gã hoảng loạn, chạy trối chết về phía xe bánh mì, khởi động xe rồi chuồn mất.

      Có mấy người cảnh sát đuổi theo phía chiếc xe kia, còn lại người qua bên Hứa Huệ Chanh hỏi thăm.

      lắp bắp giải thích mình quen đám người kia.

      Người cảnh sát hỏi mấy câu, thấy dáng vẻ hoảng sợ của , vừa cười vừa , “Đừng sợ, tôi là cảnh sát.”

      lại càng thêm bất an. Chính là cảnh sát nên mới càng thêm sợ hãi, chính là loại người thể ra ngoài ánh sáng.

      Cũng may ta cũng mau chóng theo đồng bạn của mình.

      Lúc này Hứa Huệ Chanh mới muộn màng phát ra rằng túi xách của mình biến mất. chậm chạp quay đầu về phía tiên sinh ấm áp, nhàng mở lời, “ có thể cho tôi mượn 20 đồng được ?”

      nhìn hồi, hơi cau mày, “Túi của đâu?”

      lắc lắc đầu, “Bị giật mất rồi.”

      giúp chỉnh ngay lại chiếc khăn quàng xốc xếch của , “Để tôi đưa về nhà.”

      “Cám ơn.”

      ấy là người tốt. Còn , lại nhơ bẩn chịu nổi.

      Hứa Huệ Chanh và sóng vai thả bước chầm chậm, cảm thấy giây phút ấm áp nhất mùa đông năm nay chính là giờ khắc này. Đột nhiên muốn biết tên họ của là gì, cho nên cũng nghĩ kỹ lên tiếng, “ tên gì vậy?” Vừa hỏi xong thấy hối hận.

      “Tôi họ Kiều.” Tiên sinh ấm áp hề phật lòng về đường đột của , vẫn giữ vẻ hòa nhã, “Tên chỉ có chữ, Diên.”

      .
      Hết chương 7

      .

      ♥♥♥♥♥

      Thạch/ thạch đậu/ bánh đúc đậu (凉粉 – bean jelly)

      Ăn ngọt

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG][​IMG]

      [​IMG]

      Ăn mặn:

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      linhdiep17 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8

      Chuyển ngữ: ~M~


      Kiều Diên… Kiều Diên… Kiều Diên…

      Hứa Huệ Chanh nhẩm thầm trong lòng ba lần, quay đầu tự giới thiệu bản thân mình, “Tôi tên là Hứa Huệ Chanh.”

      mỉm cười, gật gật đầu.

      Sau đó lại lên tiếng nữa.

      Sau khi ra khỏi con phố bộ hành, Kiều Diên liền đổi vị trí với , đứng về phía bên trái của .

      Hứa Huệ Chanh ý thức được chuyện này, mà cũng để ý. Cho đến khi Kiều Diên bị đứa học sinh xe đạp đụng phải mới hiểu được rằng bảo vệ .

      lại cảm động. Người đàn ông này thể chê vào đâu được, cho nên lại nhắc nhở bản thân, đừng nên ảo tưởng.

      Khi họ đến gần khu nhà trọ của , phía trước có người phụ nữ nghiêng ngả tiến về phía này.

      Hứa Huệ Chanh nhìn cái, nhận ra đó là “chị em” ở chung tầng lầu với .

      này qua tuổi 35, công việc làm ăn xuống dốc, hơn nữa giá cả cũng rất rẻ mạt.

      Mỗi lần nhìn thấy người “chị em” này, Hứa Huệ Chanh lại như thấy được tương lai của chính bản thân mình.

      Lúc Hứa Huệ Chanh còn trẻ, từng ảo tưởng rằng, nếu như ngày nào đó mình còn kiếm mối được nữa, lúc đó có thể đổi nghề. Sau này, tàn khốc khiến hiểu rằng, đây chỉ là ước vọng xa vời.

      Người phụ nữ phía trước thẳng đến, mang theo mùi rượu nồng nặc. Ánh mắt của chị ta dừng Kiều Diên và Hứa Huệ Chanh chốc, sau đó chị ta nheo mắt lại. Dưới lớp phấn mắt dày cộm nặng nề, đôi mắt kia lộ ra quầng thâm đen.

      Vào lúc đó, Hứa Huệ Chanh rất bối rối, sợ người phụ nữ đấy lột trần nghề nghiệp của mình.

      biết chị ta có nhìn hay mà cứ tiến bước về phía này, hướng về phía Kiều Diên mà bổ qua, lẩm bẩm trong miệng, “ đẹp trai, 280 đồng đêm, kỹ thuật của em tốt lắm đó.”

      Kiều Diên đỡ lấy chị ta, lùi về phía sau bước, “Chị uống say rồi.”

      Chị ta trợn tròn mắt, ha hả cười ngừng, “Tôi say…. vậy tôi chiết khấu cho cậu thêm 30%…”

      Hứa Huệ Chanh ở bên cạnh rất luống cuống, cúi thấp đầu, sợ nhìn thấy ánh mắt khinh thường của .

      Kiều Diên móc bóp tiền lấy ra 300 đồng, “ cần tìm nữa, về nhà nghỉ ngơi .”

      Chị ta nhìn tờ tiền giấy ở trước mặt, lúc này lại cảm thấy mình say rồi.

      tiếp nữa, giật trang phục của Hứa Huệ Chanh, “Hết chuyện rồi, chị ta uống say thôi.”

      Hứa Huệ Chanh lo sợ ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt của vẫn là nét hòa nhã hiền lành, thoáng yên tâm đôi chút. muốn gì đó, câu của lại khiến tim thót lên.

      hỏi, “Sao lại ở chỗ như thế này?”

      Cho đến lúc này Hứa Huệ Chanh mới thừa nhận, quên mất chuyện ngủ nhờ ở nhà .

      Người phụ nữ bên cạnh tiếp lời cực nhanh, “Bởi vì ta cũng là gà.”

      Sắc mặt của Hứa Huệ Chanh thoáng chốc trắng bệch, vội vã chạy về phía sảnh lớn của nhà trọ. nghe thấy tiếng chân đuổi theo của Kiều Diên ở sau lưng, nhưng làm sao còn có thể đối mặt với nữa.

      Mộng đẹp còn chưa kịp dệt, vỡ tan mất rồi.

      Lúc chạy đến thang máy lại vừa ngay lúc bỏ lỡ lượt . nhìn chằm chặp vào cửa thang máy, khổ sở van nài, “Đừng đến đây.”

      Khi còn cách 2 mét, Kiều Diên dừng lại, chăm chú nhìn vào sườn mặt của .

      Lớp trang điểm của sơ sài thô bẩn, đường kẻ mắt cũng rất thô và to bản. , gương mặt đó chẳng hề đẹp đẽ. Giây phút đó, đôi môi mím lại chặt, bàn tay ra sức ấn phím thang máy ngừng run rẩy.

      lên tiếng an ủi, “ đừng căng thẳng.”

      Đầu lại cúi càng thấp.

      “Hứa Huệ Chanh.” tiến lên gần cạnh .

      Giọng của trầm ấm như thứ nước rượu được hâm nóng, gọi tiếng này nghe êm tai. lại càng muốn trốn hơn.

      “Tôi có xem thường .”

      Cơ thể cứng lại.

      “Để tôi đưa lên.”

      Hứa Huệ Chanh như mất hết năng lực suy nghĩ, hành động cũng hoàn toàn vô thức. Cho đến khi Kiều Diên ngồi xuống chiếc sofa trong phòng khách, mới từ từ trở về với thực.

      Chiếc giường đẩy kia vô cùng chướng mắt, đó là quá khứ nhơ bẩn của .

      ủ rũ, giống như đợi thẩm phán ra phán quyết.

      Ánh mắt của Kiều Diên chuyển đến chiếc giường đẩy kia, sau đó lông mày nhăn lại, như nhớ lại gì đó, “Nơi đây… có phải tôi đến qua rồi ?”

      Hứa Huệ Chanh hề nhúc nhích.

      đứng dậy, đến bên chiếc giường đẩy, sờ sờ ga trải giường, tiếp tục hỏi, “Tôi có đến qua đây chưa?”

      “Coi như là có đến qua rồi.” cười khổ.

      Vẻ mặt mang theo nét áy náy, “ xin lỗi, sau khi uống rượu tôi hay quên mất mọi chuyện.”

      lắc lắc đầu. ra, quên hết mới tốt, tốt nhất là chuyện của hôm nay cũng quên .

      Cả hai đều im lặng trong khoảng thời gian, Kiều Diên liếc mắt nhìn đồng hồ tường, “ còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm chút.”

      ngơ ngẩn gật đầu.

      Lúc sắp , đứng ở ngưỡng cửa, quay đầu lại , “Hứa Huệ Chanh, đừng nên đặt bản thân mình thấp như vậy.” Nụ cười của vẫn rất chân thành dịu dàng, cứ như người đứng đắn.

      Cũng may xong liền rời khỏi, nếu rơi nước mắt trước mặt rồi.

      Ở trong phòng tắm tắm rửa, Hứa Huệ Chanh cứ ra sức chà xát thân thể của mình.

      Vừa chà, vừa khóc. Có đau lòng, có cảm động, có tự sỉ vả.

      muốn thoát khỏi nơi này, muốn đến chỗ có ánh mặt trời soi rọi.

      Trước kia chỉ muốn gom góp tiền, đợi khi để dành đủ tiền rồi, được tự do. Nhưng mâu thuẫn là, đối với chuyện kiếm tiền lại chẳng chút vui thích hay nỗ lực gì, luôn là sau khi hoàn thành nhiệm vụ hàng tháng, lại trở nên uể oải biếng nhác.

      Mà nay, dù bất cứ giá nào cũng muốn đánh cược phen.

      —-

      Hứa Huệ Chanh chủ động đến tìm Khang Hân, hỏi Khang Hân xem tuần này có Sách Lan Câu .

      Khang Hân hơi bất ngờ, “Sao mà đột nhiên nghĩ thông rồi?”

      Hứa Huệ Chanh tìm đại lý do, “Hàng nhái của em bị khách nhận ra.”

      Khang Hân cười cười, “Mắt của đám người đó đều rất sắc sảo mà.”

      “Ừ, em nghĩ vẫn cứ là mua vài món đồ .”

      “Ngày mốt có mở sạp mới, buổi trưa chúng ta qua đó xem thử?”

      Hứa Huệ Chanh gật đầu đồng ý, phải nâng cao cấp bậc khách hàng rồi.

      Buổi tối vẫn lên sàn nhảy múa, kể từ sau vụ gã “xuất sớm” kia, chưa có thêm nhiệm vụ múa đơn. sàn nhảy, thể nào hơn được những vũ nữ phong tình vạn chủng khác, nhưng mà, so với việc bị bao đêm, nhảy múa buổi hiển nhiên là mệt mỏi đến thế.

      Đám mỹ nữ trẻ trung mới đến khi trước vẫn cứ tiếp tục độc quyền phần lớn khách hàng.

      Có mấy “chị em” trong hội sở cứ oán trách Má Mì phân chia công bằng, lo lắng nhiệm vụ hàng tháng, sau đó lại đến thành tích tháng này của Hứa Huệ Chanh, số đỏ như thế nào, may mắn ra làm sao.

      Hứa Huệ Chanh ở bên hoàn toàn làm thinh. Đó là số tiền do mạng lớn kiếm về được, có gì phải ghen tị chứ.

      Vì chuyện nhảy múa mà càng ít với khách hơn, cứ mỗi lần nhảy xong là về thẳng nhà luôn, cũng đến phố ẩm thực qua.

      Lúc cuộn mình ở nhà xem tivi, cảm thấy bản thân mình có phải hay dần dần rời bỏ cái danh kỹ nữ, về phía con đường vũ nữ.

      Thế nhưng, cuộc điện thoại lúc nửa đêm đổ cho thau nước lạnh.

      Đối phương gọi đến số điện thoại cố định của .

      Lúc bị đánh thức, được phủ trong chăn nệm ấm áp, muốn thức dậy. Nhưng sau khi tỉnh táo đôi chút, lại sợ đến phát run lên. biết đó là cuộc điện thoại do ai gọi dến, muốn nghe máy, nhưng lại dám làm thế.

      Ngay cả quần áo cũng kịp choàng lên, chỉ đôi dép vào chân rồi vội vã xuống dưới lầu.

      Mới bắt máy lên, gã đàn ông bên kia đầu dây cười u ám, “Sơn Trà, tôi còn nghĩ giả vờ có nhà đấy.”

      “Vũ ca, lúc nãy tôi ngủ.” cố gắng bình tĩnh, cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.

      Chu Cát Vũ tiếp tục cười, giọng cười khàn đục, trong đêm tối tĩnh mịch càng thêm chói tai. “Nghe tháng này làm rất tốt.”

      “Là khách do Má Mì giới thiệu tốt ạ.”

      “Ồ?” Gã đổi giọng, “Là cái tên cuồng bạo lực à?”

      “Cũng ổn ạ.” đứng trong phòng khách tối om, ánh đèn lầu rọi xuống soi bóng của lên góc tường. nhìn bóng của mình, nhưng càng nhìn chiếc bóng lại càng méo mó.

      “Sơn Trà, làm cho tốt.” Chu Cát Vũ giả vờ điềm đạm, “Sau này cho lên làm đầu bảng.”

      “Cám ơn Vũ ca.” trả lời rất lưu loát, nhưng trong mắt lại là mảng tĩnh lặng như chết.

      ngủ , chỗ tôi đây còn là ban ngày đấy.”

      “Vũ ca ngủ ngon.”

      Cúp điện thoại, người nhũn ra sau hồi căng cứng, nhất thời lại đứng vững, ngã xuống chiếc ghế sofa ở bên cạnh.

      co chân ôm gối, run cầm cập.

      May mà, gã ta ở trong nước.

      Cho đến khi còn run rẩy nữa, lại lên lầu, tắt đèn, trở về giường của mình.

      Lúc nhắm mắt lại, suy nghĩ của chính là, nhất định cố gắng rời khỏi chốn này.

      —-

      Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Huệ Chanh bắt đầu suy nghĩ nên mặc gì để đến Sách Lan Câu.

      Ở chỗ như thế, tất nhiên là dám mặc hàng nhái. Nhưng mà, hiểu trào lưu, quần áo thường ngày nếu phải là chẳng chút thu hút cũng là quá phong trần.

      Cho nên, vội vàng ra ngoài, ở sạp báo bên đường mua quyển tạp chí Thời Thượng, tìm set đồ phối sẵn, tính là mặc theo như thế.

      Trước tiên, về nhà tìm quần áo tương tự, sau đó thử rồi lại thử thêm nữa. Cuối cùng nhờ vào đề nghị tạp chí cũng xem như có chút đột phá .

      Ít nhất, đến ngày hẹn, hai mắt Khang Hân rực sáng, “Sơn Trà, sau này em cứ trang điểm ăn mặc cho đẹp vào, nhất định vượt trội.”

      Hứa Huệ Chanh thà , “Gu ăn mặc của em được tốt lắm.”

      “Trong ấn tượng của chị, hình như em rất thích mặc áo phao?”

      Hứa Huệ Chanh gật đầu.

      Khang Hân cười tiếng, “Giữ ấm và thời trang giống nhau đâu.”

      Hai người bắt xe taxi để , cho nên những chủ đề chung của cả hai thể nào trước mặt tài xế được, chỉ có thể vài chuyện đâu về tin tức của giới giải trí.

      Sau khi đến nơi, Khang Hân kéo Hứa Huệ Chanh, giọng , “Sơn Trà, chất lượng khách hàng ở đây cũng khá đấy.”

      Lúc này Hứa Huệ Chanh nghe hiểu ý, sững sờ quay đầu lại nhìn Khang Hân.

      “Cố gắng nhé.” Giờ phút này nụ cười của Khang Hân mang theo cả chua xót nên lời.

      Hứa Huệ Chanh hiểu. Các chị em đến đây phải chỉ vì lùng hàng giảm giá, mà hơn cả, chính là tìm khách hàng.

      Khang Hân nhanh chóng buông tay Hứa Huệ Chanh ra.

      Hai người thang máy trong suốt lên thẳng tầng cao nhất.

      Đến cửa, Hứa Huệ Chanh cảm thấy bản thân mang theo cái suy nghĩ đến mua hàng giảm giá là quá ngây thơ.

      Bởi vì giá vé vào cửa của Sách Lan Câu là bốn con số rồi. Suýt chút nữa rút lui, nhưng vì là chính chủ động đến tìm Khang Hân, thể nào lâm trận bỏ chạy được.

      Sau khi vào, Hứa Huệ Chanh chỉ thấy ánh đèn rực rỡ, trang trí xa hoa. Cái gọi là gian triển lãm chính là cái đài cao hình vuông, bên dưới là vòng hồ nước bao xung quanh, ánh nước phản chiếu sắc xanh thăm thẳm.

      Người dạo tốp năm tốp ba.

      Khang Hân quen cửa quen nẻo, ở mỗi gian hàng đều đứng ngắm chốc, sau đó cầm lấy danh thiếp ở bên cạnh.

      Hứa Huệ Chanh chẳng có tâm trạng. Càng đến gần ánh đèn, lại càng thích ứng được. Lấy cớ đến WC trang điểm lại, về phía hành lang.

      Ở bên cạnh WC là khu vực hút thuốc.

      Lúc đến gần liền ngửi thấy mùi thuốc lá nồng hắc, sau đó nghe thấy bên trong truyền ra câu, “Chung Định, mày kết hôn với con đó à?”

      Vừa nghe thấy cái tên này, Hứa Huệ Chanh đột nhiên căng thẳng, vội vàng về phía trước.

      “Đương nhiên rồi.” Giọng điệu của Chung Định chứa ý mỉa mai cần che đậy, “Tao được đền bù bằng con để chơi, chơi phí ra.”

      hít hơi thuốc, vô tình liếc thấy bóng hình lên qua khe cửa, liền kéo cửa ra, nhìn thấy bóng lưng của Hứa Huệ Chanh vội vã chạy vào WC.

      mỉm cười vui sướng.

      Người phụ nữ này, vào nhà vệ sinh nam.

      .

      Hết chương 8
      linhdiep17 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9

      Chuyển ngữ: ~M~



      Bảng hiệu nhà vệ sinh nam nữ ở Sách Lan Câu, bên là hình xanh lam nền đỏ, còn bên ngược lại.

      Phản ứng đầu tiên của Hứa Huệ Chanh là nhìn thấy tấm biển nền đỏ, thêm vào lại vội, cho nên nhìn khác biệt của hình vẽ.

      Sau khi bước vào, nhìn thấy bố trí bên trong hiểu ra là vào nhầm rồi, sau đó lúng túng định ra ngoài. Nhưng mà, vừa xoay người, bị ngăn lại.

      Chung Định chậm rãi bước lên trước, ngừng ở chỗ cách chưa đến mét.

      Hứa Huệ Chanh dừng ở cửa, dám ngẩng đầu lên, chỉ sợ nhận ra . lễ phép mở lời, “Tiên sinh, có thể nhường cho qua được ?”

      Chung Định cười khẽ tiếng, gảy gảy điếu thuốc trong tay, “ được.”

      Giọng điệu châm biếm này, làm cho nhớ lại hoảng hốt khi bị chìm trong nước vào tối hôm nọ. lùi về sau bước, nghiêng người về phía bên cạnh, “Vậy mời vào trước.”

      lại đưa điếu thuốc lên miệng, nhìn thấy Hứa Huệ Chanh cứ luôn cúi thấp đầu, lên dừng lại trước mặt , nhìn chằm chặp vào đỉnh đầu của .

      Đầu của lại càng cúi thấp hơn.

      Hứng thú trong mắt lại càng sâu, ngậm điếu thuốc cúi người nhìn vào khuôn mặt của .

      Trong lúc Hứa Huệ Chanh thấp thỏm lo lắng liếc nhìn thấy ánh thuốc lấp lóe kia chạm vào mái tóc của mình, trong lòng hoảng sợ, hoảng hốt quay đầu .

      nhận ra động tác của , dùng môi chuyển góc độ của điếu thuốc.

      Ngay sau đó, mùi khét lẹt tràn ngập khí, điếu thuốc kia hoàn toàn dúi vào trong tóc của .

      thể bình tĩnh được nữa, ra sức đẩy ra, vội vàng chạy đến bên bồn rửa tay, mở vòi nước đem tóc nhúng vào. Tay túm cái, kéo xuống đoạn tóc bị cháy hư.

      Điều may mắn duy nhất chính là, da đầu của bị phỏng.

      Chung Định nhàng phun điếu thuốc kia ra, tiện tay ném , nhìn động tác chà rửa của , , “Ngẩng đầu lên xem nào.”

      Hứa Huệ Chanh cắn răng lại, đầu vai của run rẩy, phải kiềm chế rất nhiều để đè nén cảm xúc của bản thân xuống. có thể nghe ra, đối với chuyện tóc bị cháy, người đàn ông này hoàn toàn chẳng chút áy náy.

      lặp lại lời khi nãy lần, thấy chẳng có chút phản ứng nào, bèn trực tiếp tiến lên kìm chặt bả vai của , nhón lấy cằm , ép ngẩng đầu lên.

      Tóc của ướt chèm bẹp, mặt cũng toàn nước, dáng vẻ cực kỳ nhếch nhác, nhưng căm phẫn trong ánh mắt của , kịp che giấu, cứ thế mà bùng lên sáng rực.

      Chung Định thấy dáng vẻ kia, hơi giễu cợt, “Tóc khô thành rơm rạ thế này, còn xót sao?”

      nhìn thấy gương mặt của , hoảng hốt trong khoảnh khắc.

      Lần đầu tiên nhìn thấy , cảm thấy và Kiều Diên có đôi phần giống nhau. Lúc đó, có ấn tượng sâu sắc với ngũ quan của Kiều Diên lắm, chỉ nhận thấy khí chất khác biệt. Sau này gặp lại Kiều Diên, cũng quên sạch gương mặt của Chung Định.

      Bây giờ nhìn gần lại, phát , gương mặt của hai người này, giống nhau như đúc. Chỉ là, nghi ngờ cảm giác của bản thân chính xác, vì ghi nhớ gương mặt người khác cực kỳ kém.

      Có lẽ chỉ là bản thân nhận nhầm rồi.

      Sau cơn giận dữ lúc ban đầu, ý thức được bản thân mình tự lượng sức. nắm chặt bàn tay lại, với chính mình là phải nhẫn nhịn. Từ từ, vẻ mặt của cũng bình tĩnh lại.

      Chung Định nhìn kỹ, cảm thấy người phụ nữ này có chút quen mắt, liền dứt khoát hỏi, “Chúng ta gặp qua?”

      Xem ra quên mất chuyện đêm hôm đó đẩy xuống nước rồi. có phần hơi yên tâm, “Chưa từng gặp qua. Tiên sinh, tôi chỉ vào nhầm phòng vệ sinh, có thể cho tôi ra được ?”

      nhìn vào đôi mắt của .

      Rất ràng, sợ .

      Vừa nãy chỉ muốn tếp tục chủ đề về vợ chưa cưới, cho nên vừa liếc nhìn thấy bóng người lướt qua liền ra ngoài. Nhìn thấy bước vào phòng vệ sinh nam, ý muốn được tiêu khiển liền trỗi dậy trong . Còn , từ bắt đầu tỏ ra rất né tránh, khiến cho càng cảm thấy thú vị.

      nhếch miệng cười, “Chúng ta gặp qua.”

      Đây là câu trần thuật.

      Nụ cười của Hứa Huệ Chanh cứng ngắt, “Tiên sinh, có thể cho tôi ra trước được ?”

      thể.” đưa tay vuốt phần tóc còn lại nửa của , giọng điệu trở nên nhã nhặn, “Vừa nãy tôi cẩn thận, tôi sẵn sàng bồi thường cho tổn thất của .”

      từng chứng kiến cái ác liệt sau “nhiệt tình” của , vội lắc đầu, “Cám ơn tiên sinh. Bây giờ tôi vội, tôi có thể…..”

      “Tôi rồi.” giọng thân thiết, dừng lại chút, nhìn tựa như rất cưng chiều, tiếp tục , “ thể.”

      Hứa Huệ Chanh bị câu này, kiềm chế được mà run rẩy chốc. hiểu làm sao mình lại chọc phải tên ông lớn này rồi.

      Chung Định xòe bàn tay ra xuyên qua tóc của , mắt cười cong lên, “ sao , cũng là lỗi của tôi, để tôi đền bù cho đàng hoàng nào.”

      càng thân thiện, càng kinh hãi. cố đè nén sợ hãi trong lòng mình, sợ chọc phải , nên cứ dứt khoát im lặng mà đáp lại.

      dùng đầu ngón tay chọt vào cằm của , chạm vào lớp phấn son, rồi đưa tay về vân vê, , “Nào, ra ngoài dạo, thấy thích cái gì tôi cũng đền cho .”

      Nếu chỉ nghe giọng , chắc tưởng đó chính là . Đáng tiếc là, đáy mắt của lại loang loáng ý giễu cợt.

      Khi đó, tóc của Hứa Huệ Chanh dài ngắn đều nhau, vừa ướt nhẹp vừa rối bời. đoán gã Chung Định này đại khái chính là muốn thấy bị mất mặt, cho nên cũng chẳng chải chuốt gọn lại.

      Suy nghĩ của là, chỉ cần hài lòng, vui vẻ rồi, buông tha cho thôi.

      Hứa Huệ Chanh theo Chung Định ra khỏi nhà vệ sinh nam, tưởng muốn ra ngoài sảnh triển lãm kia, ai ngờ ở khúc quanh chỗ hành lang, lại ngược lại.

      Lòng rơi lộp bộp. chưa từng đến qua chỗ này, trước mặt là khu vực gì. nhìn lối rẽ gần nhất, bước chân dần chậm lại, trong đầu lên suy nghĩ phải chạy trối chết.

      Chung Định vẫn giữ nụ cười, tâm tình dường như tương đối tốt. vài bước, quay đầu nhìn cái, buông lời bẫng, “Tôi tốt bụng nhận lỗi với , nếu như phát ra thấy nữa, phải bồi thường cho tổn thất của tôi đấy.” bỏ lại câu rồi chẳng quay đầu lại nữa.

      Hứa Huệ Chanh im lặng gì, tiếp tục đắp lên nụ cười giả tạo nữa.

      nhìn chằm chặp vào bóng lưng của , cảm giác quen thuộc lại đột ngột dâng lên. Thế nhưng, cảm giác đó chỉ loáng qua trong giây, sau đó cảm thấy buồn cười.

      Gã đàn ông kỳ dị này, hoàn toàn giống tiên sinh ấm áp.

      Hoàn toàn.

      —-

      Chung Định dừng lại trước cửa phòng, khẽ nghiêng đầu hướng về phía Hứa Huệ Chanh nhìn cái, sau đó vặn nắm đấm cửa, kéo cửa ra.

      Ở trong phòng, Kiều Lăng nghe thấy tiếng động, nhìn sang, bĩu môi , “Mày và Hành Quy còn đến khu hút thuốc gì nữa chứ, tốn sức.”

      Trần Hành Quy ở bên cạnh cười nhạt. Vừa nãy ta thấy Chung Định quấn lấy người phụ nữ nhầm phòng vệ sinh khi nãy, nên thức thời lui trở về.

      Khóe môi của Chung Định cong lên, “Có thu hoạch là được.”

      Kiều Lăng nhíu mày, lên tiếng hỏi.

      Chung Định quay đầu liếc nhìn Hứa Huệ Chanh chậm rì rì, lẩm bẩm, “ phải, tao lại nổi hứng làm chuyện xấu rồi.”

      Hứa Huệ Chanh cách xa mấy bước, nghe những gì . đến gần bên cạnh , tâm tình càng ngày càng phức tạp. Đương nhiên là ngốc đến mức tin tặng thứ gì đó để nhận lỗi. Nhưng mà đến đây rồi, đến lượt . Gã đàn ông này muốn chỉnh , dễ như trở bàn tay.

      Chung Định sải bước vào, thoải mái ngồi xuống sofa.

      Hứa Huệ Chanh dừng trước cửa phòng hồi, sau đó mới vào trong. bức rức bất an, cúi đầu nắm chặt tay chờ bị xử trí.

      Kiều Lăng liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy người đàn bà này lôi thôi lếch thếch, gã liếc mắt nhìn Chung Định, “Đây là thu hoạch của mày?”

      “Còn phải hỏi.” Chung Định cười hiểm, “Cứ quen tao, nhưng mà, cái cơ thể kia run rẩy đến mức, cứ như tao là Diêm La bằng.”

      “Sao mà tao nghe được, là con bé thức thời ấy nhỉ.” Lúc này Kiều Lăng mới tỉ mỉ đánh giá Hứa Huệ Chanh, đến chốc gã nhận ra. Thần sắc của gã hơi chút kinh ngạc, “Chung Định, mày nhận ra ta à?”

      Chung Định nheo nheo mắt, cố gắng lục lọi trong trí nhớ, nhưng cũng tìm ra được rốt cuộc là ai.

      “ “Tiểu thư” phút rưỡi.” Kiều Lăng có lòng tốt nhắc nhở, “Suýt chút là chết ở hồ bơi nhà mày đó.”

      Cuối cùng Chung Định cũng có ấn tượng. Nhưng đối với gương mặt của người phụ nữ đêm hôm ấy hoàn toàn nhớ nổi nữa. “ ra duyên phận của ta và chúng ta sâu như vậy.” Ý cười của càng đậm, nghiêng người dựa vào ghế, “Qua đây.”

      Hứa Huệ Chanh đờ đẫn, nghe lệnh làm theo.

      Kiều Lăng nhìn thấy đầu tóc của bù xù, xoi mói , “Cái dáng vẻ ấy làm sao mà vào đây được.”

      “Vừa vặn rất dễ nhìn mà. phải sao?” Chung Định kéo ngồi xuống, cực kỳ hòa nhã, thậm chí còn có phần nuông chiều.

      Hứa Huệ Chanh cười cười, trong lòng chỉ tràn ngập u ám. Hôm nay chính là nên đến đây.

      Ánh mắt của Trần Hành Quy cứ chuyển qua lại giữa Chung Định và Hứa Huệ Chanh.

      Vừa nãy ở khu hút thuốc, lời vừa được nửa Chung Định khỏi, Trần Hành Quy theo Chung Định ra ngoài lại vừa lúc nhìn thấy hai người dây dưa trước cửa phòng vệ sinh nam.

      Trần Hành Quy hiểu Chung Định.

      Chung Định chính là nhàm chán, bởi vì nhàm chán, cho nên muốn tìm cách để tiêu khiển. Người phụ nữ này chẳng qua chỉ là đụng phải lúc nhàm chán của ta. Chỉ thế hơn.

      Chỉ là, Trần Hành Quy biết Chung Định muốn chơi đùa như thế nào.

      Chung Định xoa tóc của Hứa Huệ Chanh, dịu dàng mềm mỏng, “Tao để ý, làm cháy tóc của ta rồi, tính bồi thường cho đàng hoàng đây.”

      Hứa Huệ Chanh dám lên tiếng, sợ vừa mở miệng chọc phải ta. Lúc thân thiết cầm lấy tay của , sợ tới suýt chút nữa rút tay về.

      Kiều Lăng nhìn thấy vẻ mặt của . mặt có nét cười, nhưng lại lộ ra vẻ cố nén nỗi sợ hãi. Gã nhớ đến giãy dụa của trong hồ bơi, cùng với tiếng khóc thút thít khi sốt cao, có chút đành lòng. “Chung Định, dầu gì ta cũng để cho mày thắng được lần, đừng có làm khó nữa.”

      Nghe thế, Chung định nhướng mắt lên, con ngươi chút biểu gì, “Tao rồi, ta thích thứ gì, tao đền cho ta thứ đó.”

      “Nhưng mà….” Câu của ngừng lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng, “Lúc nãy khi tao đồng ý, còn chưa nhớ ra được, ta là gà.”

      Gương mặt của lộ ra nét kỳ dị khó đoán, đối mặt với , nhàng nhấn từng chữ, “ thử qua trò bầy-đàn chưa? Hay là….”

      cân nhắc chút cách dùng từ, cười , “Bị luân-phiên?”

      .

      Hết chương 9
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :