1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bạn Chanh - Giá Oản Chúc (Hoàn - 92c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 75

      Chuyển ngữ: ~M~


      Nếu như Chung Định báo cho biết trước Hứa Huệ Chanh nhớ mua bó hoa. Bây giờ hai người tay đến thế này, có chút hợp lễ tiết.

      khỏi cảm thấy áy náy.

      Chiếc bật lửa của Chung Định “đinh” vài tiếng, chiếc nắp mở rồi lại đóng. “Tiểu Sơn Trà, giới thiệu cho em biết, đây là em trai của , em ruột.”

      Hứa Huệ Chanh gật gật đầu.

      kéo lấy tay , chuyển mắt nhìn về phía bia mộ, “Đó là, A Diên.”

      Đối với cái tên “A Diên” này, hề ngạc nhiên. Lúc trước đoán rằng, Kiều Diên chắc hẳn là tên của em trai Chung Định.

      “Đây là chị dâu của em.” Chung Định nắm lấy tay , đút vào trong túi của mình, vẻ mặt rất bình tĩnh, “Em có thể yên tâm được rồi.”

      Kiều Diên tấm bia cười rất dịu dàng.

      Hứa Huệ Chanh nhìn chăm chú thế này, liền liên hệ nụ cười tấm bia mộ với “Kiều Diên” trước kia gặp được. phát ra, Chung Định và Kiều Diên vẫn có chỗ khác biệt: Kiều Diên khi cười lên, phía bên trái có lúm đồng tiền cạn, còn Chung Định có.

      nhìn tấm ảnh kia thêm mấy giây, sau đó lòng bàn tay truyền đến trận đau.

      muốn rút tay ra, nhưng Chung Định lại nắm chặt buông.

      Hứa Huệ Chanh đau đến xuýt xoa thành tiếng.

      Chung Định hừ khẽ, cuối cùng thả lỏng tay ra, “Nào, em chào hỏi em trai .”

      Tay của rút ra khỏi túi áo của , hơi khom người về phía tấm bia mộ, “Chào chú. Chị là Hứa Huệ Chanh, là….” hơi khựng lại, “Bạn của trai chú.”

      Chung Định cười cười. Sau đó nhìn về phía bia mộ, thêm gì nữa. Lại qua hồi, lấy bao thuốc ra, ngậm điếu, đốt thuốc.

      Hứa Huệ Chanh yên yên tĩnh tĩnh, đứng ở bên cạnh , lên tiếng làm phiền.

      nghĩ, chắc hẳn có lời trong lòng nào đó muốn với Kiều Diên. Mà có vài chuyện riêng tư, nếu như Chung Định tình nguyện, tự nhiên cho biết.

      khí trầm mặc khoảng chừng 10 phút.

      Sau cùng, Chung Định lời từ biệt, “A Diên, đây.”

      Sau đó nhéo nhéo mặt của Hứa Huệ Chanh, cười trong veo tuấn tú, “Trông có mắt nhìn chưa, chọn được trắng trẻo tròn trịa.”

      cười đáp trả .

      Lúc rời khỏi, Hứa Huệ Chanh gập người thấp về phía Kiều Diên.

      Đối với chú em chồng duyên gặp gỡ này, tâm tình khá là phức tạp.

      Dù sao cũng từng bị nụ cười ấm áp đó hấp dẫn. Tuy rằng, rung động lợt lạt này, sau khi và Chung Định tiếp xúc với nhau, dần dần tan biến.

      —-

      Sau khi rời khỏi nghĩa trang, Chung Định đưa Hứa Huệ Chanh biệt thự chuyến.

      Chính là nơi mà bị đuối nước hôm đó.

      Chung Định cũng coi như thức thời, đặc biệt vòng tránh chỗ hồ bơi, kéo vào vườn sau.

      Hứa Huệ Chanh nghe cái tên “Thiêm Tài” được khoảng thời gian rồi, nhưng chưa từng được gặp mặt. Hứa Huệ Chanh tưởng con vật mà Chung Định nuôi, chắc phải danh giá lắm, thế nhưng khi nhìn thấy, cảm thấy chú chó này chẳng khác mấy con chó đất ở quê là bao.

      Thiêm Tài nhào tới, cọ cọ lên chân của Chung Định.

      ngồi xổm xuống, vuốt ve lưng nó, “Thiêm Tài, giới thiệu cho mày tiểu mỹ nhân.” nhấn mạnh điểm quan trọng, “Vị nhà tao, giống y chang mày.”

      Thiêm Tài ngoắc ngoắc cái đuôi, chạy vòng quanh Hứa Huệ Chanh.

      Lúc Hứa Huệ Chanh khom lưng xuống vỗ vỗ đầu Thiêm Tài, sau đó chú ý thấy, mắt của chú cún này có điểm khác thường.

      “Mắt rơi mất rồi.” Chung Định vuốt vuốt lưng nó, “ tìm bác sĩ để chữa trị. Sau này lại rơi ra nữa.”

      sửng người chốc, khi nhìn lại Thiêm Tài, lòng nổi lên cảm giác thương xót. “Sao đem nó theo bên cạnh?”

      “Thiêm Tài thích thiên nhiên.” Chung Định vuốt vuốt đuôi của Thiêm Tài.

      Thiêm Tài giống như nghe hiểu lời này, ngoắc ngoắc đuôi rồi phóng đến trung tâm khu vườn.

      Hứa Huệ Chanh nhìn quanh khu vườn này. Bên trong là bãi cỏ bằng phẳng rộng lớn, có bất kỳ chướng ngại vật nào. Chắc hẳn là do Chung Định đặc biệt bố trí cho Thiêm Tài.

      Chung Định nhìn Thiêm Tài sống động chạy nhảy, cười lên, “Thiêm Tài và em giống nhau y như đúc.”

      đờ ra, cuối cùng quyết định cùng tranh cãi điểm này nữa.

      “Thiêm Tài là do em trai nhặt về.” quen cái trò nghịch nghịch tay của Hứa Huệ Chanh, rà qua rà lại các khớp ngón tay của .

      Hứa Huệ Chanh còn chỉnh cái sở thích biết từ đâu ra này của nữa, chỉ là lời đột ngột, phản ứng lại kịp, “Hả?”

      “Thiêm Tài là chú chó lang thang, A Diên thấy nó tội nghiệp nên ôm về.”

      “À.”

      “Thiêm Tài cũng may mắn, nếu như người nó gặp được là .” Câu này của Chung Định cứ thế mà đứt đoạn.

      Hứa Huệ Chanh sửng người. Lúc trước và Kiều Diên gặp gỡ, cũng là may mắn. Nếu như đổi lại là xuất với tính cách của Chung Định … nghĩ thôi cũng đáng sợ rồi. thầm nắm nắm tay lại, kiềm được lên tiếng hỏi, “Chung tiên sinh, em trai người như thế nào?”

      Chung Định híp mắt lại, “Nếu trong phim võ hiệp, em ấy chắc hẳn là minh chủ võ lâm đức cao vọng trọng.”

      Kiểu ví von này khiến Hứa Huệ Chanh kinh ngạc, “Vậy còn ?”

      à?” Chung Định cười, “Ma đầu tà giáo.”

      cảm thấy cách hình dung này rất thích hợp. nhớ lại lúc ở trong nghĩa trang, biểu của Chung Định là huynh đệ tình thâm, , “Quan hệ của các … rất tốt.”

      “Coi là vậy .” Chung Định xong cúi đầu kề gần sát , con ngươi thâm thúy có thứ cảm xúc tên nào đó, “Tiểu Sơn Trà, nếu như em gặp A Diên sớm mấy năm, nhất định rất thích em ấy.”

      Hứa Huệ Chanh ngạc nhiên lẫn nghi ngờ, , “… Tại sao lại như vậy…”

      “Bởi vì em ấy rất tốt.” Chung Định thu lại nét cười, bình bình trần thuật, “Em ấy phải động vật máu lạnh như .”

      lắc đầu, nhấn mạnh , “Em thích Chung tiên sinh.”

      “Đó là bởi vì em chưa gặp em ấy.”

      “Em thích Chung tiên sinh!” Hứa Huệ Chanh hiểu vì sao lại tức giận, “Em thích đại soái ca có nội hàm lại thích tự luyến.” thích nhìn dáng vẻ tự luyến tự kiêu của , chứ phải dáng vẻ tự phủ nhận bản thân.

      Chung Định im lặng nhìn gương mặt nổi giận của hồi, sau đó khẽ cười, “Chỉ giả dụ với em thôi, sao mà nghiêm túc vậy.”

      thích giả dụ như thế.” Cho dù từng mơ tưởng đến Kiều Diên, đó cũng là xuất với hình dáng của Chung Định. Lúc bắt đầu gặp được, phải là Kiều Diên, mà là Chung Định, luôn luôn là .

      Chung Định câu khó mà nghe thấy được, “ cũng thích.”

      —-

      Trong biệt thự có căn phòng mặt trời, hướng chiếu và lấy sáng đều cực kỳ tốt, những mảng kính sát đất lớn, có thể nhìn bao quát hết phong cảnh bên ngoài.

      Đây là phòng vẽ tranh của Kiều Diên lúc sinh thời.

      Khung tranh lớn có có, nhìn cái, tựa như mặt biển sắc màu loang lỗ.

      “Em ấy thích làm những thứ này.” Ánh mắt của Chung Định lướt qua những bức tranh đó, sau đó tìm thứ gì đó trong ngăn kéo.

      Cuối cùng, lục ra được bản phác thảo.

      Kiều Diên lúc rảnh rỗi viết viết vẽ vẽ vài thứ, đây chính là cách thức suy nghĩ của ta. Có thời gian, thứ ta vẽ đều là về những việc vặt vãnh giữa mình và Chung Định thời còn học trung học.

      Mà quãng quá khứ đó, Chung Định lại còn nhớ được bao nhiêu nữa.

      Chung Định đẩy cửa sổ ra, phẩy phẩy những bụi bặm quyển phác thảo, sau đó đưa tay ra, ý bảo Hứa Huệ Chanh qua đây.

      Hai người ngồi bệ cửa sổ.

      Chung Định tùy tiện lật vài trang, sau đó đưa cho Hứa Huệ Chanh xem, “Đây là những bức tranh A Diên vẽ lúc nhàm chán, gọi là sổ kỷ niệm thời thanh xuân.”

      nghe mà cảm thấy rất hiếu kỳ, mau chóng cầm lấy.

      Phong cách vẽ tương đối đơn giản qua quýt, có vài bức, ngũ quan chỉ dùng hai ba nét phác thảo, thế nhưng khi nhìn, lại có thể phân biệt được hai cậu thanh niên đó, ai là ai.

      Chạy băng băng sân bóng, là Chung Định. Ngả ngớn ngậm điếu thuốc, là Chung Định. Đôi mắt cười cong cong nhưng lại mang ý xấu xa, là Chung Định.

      toàn nhìn thấy Chung Định trước, sau đó mới để ý tới Kiều Diên. Hơn nữa còn cảm thấy, thần thái của Chung Định vô cùng sinh động. Có lẽ người vẽ chính là bản thân Kiều Diên, nên đối với bản thân mình, ta lại nắm bắt được như đối với những người bên cạnh.

      Hứa Huệ Chanh dùng góc nhìn đặc biệt, xuyên qua những năm tháng thiếu niên của Chung Định, “Chung tiên sinh, ngày trước hư như thế rồi à?”

      thừa.”

      chú ý đến có bức tranh cùng nữ sinh quàng vai sát rạt, bèn hỏi, “Đây là ai vậy?”

      quen biết.” vén mấy cọng tóc của lên, “ rồi, em là người đầu tiên, những người khác có ấn tượng.” Những người chỉ đến vì tính dục đó, nào còn ghi nhớ.

      Hứa Huệ Chanh lật rồi lại lật, chợt nhìn thấy bức tranh cực kỳ quen thuộc.

      Đó chính là bức vẽ hình xăm của Chung Định.

      Ban đầu nhìn thấy ở trong hang núi, cảm thấy rất kỳ dị. Sau này cùng Chung Định thân mật nhiều rồi, cũng quen dần.

      Thế nhưng bây giờ nhìn, lại có chút cảm giác thoải mái. Màu sắc bức tranh phải là màu quýt tươi như hình xăm của Chung Định, mà là đỏ sậm. Hơn nữa màu nền là sắc đen lộn xộn, dưới đối lập, cảm giác rất u ám.

      Chung Định liếc mắt qua, “Lúc đó muốn xăm mình chơi, tìm được hình nào nên chọn cái này.”

      “… Tại sao lại xăm ở nơi đó?”

      “Lúc làm càng có cảm giác.” Chung Định .

      Hứa Huệ Chanh nghe xong “Ừm” tiếng, sau đó tiếp tục lật xem. bao giờ suốt ngày xoắn xuýt về chuyện trước kia làm qua với ai, ban nãy hỏi, thuần túy chỉ muốn hiểu hơn về cách suy nghĩ của mà thôi.

      hiểu có phải ảo tưởng hay , Kiều Diên mà nhìn thấy qua quyển phác họa này, và Kiều Diên mà Chung Định đóng giả, hoàn toàn giống nhau. Cụ thể ở đâu, lại được.

      Có lẽ là suy nghĩ nhiều rồi.

      Dù sao Chung Định cũng lười thêm nhiều chuyện liên quan đến Kiều Diên với , thứ dựa vào, chẳng qua chỉ là trực giác khi xem những bức tranh màu mà thôi.

      —-

      Dạo gần đây tâm tình của Chung lão thái gia rất vui vẻ. Ông đợi Chung Định trở về nhà.

      Chung mẫu cũng cách dăm ba bữa qua lần, vô tình hay cố ý lại vài câu tốt đẹp cho Chung Định.

      Chung lão thái gia nghe vậy cũng cười ha hả cho qua.

      Thế nhưng đợi chờ gần hai tuần lễ rồi, đứa cháu Chung Định gặp khủng hoảng tài chính lại vẫn hề có động tĩnh.

      Ngược lại, Phượng Hữu lại tỏ ra có chút nhịn được nữa.

      Sau chuyện đính hôn thành, Chung lão thái gia và Thẩm nãi nãi thương lượng, điều kiện tiên quyết của việc bồi thuờng tổn thất của Chung gia, chính là để Phượng Hữu thay thế Chung Định, tiếp nhận Thẩm Thung Nhạn.

      Phượng Hữu đối với chuyện này có ý kiến gì.

      Thoạt đầu gã tiếp cận Thẩm Thung Nhạn, nhắm đến chính là bối cảnh của nàng. Cùng quá sau khi kết hôn, gã tìm lý do để giam nàng lại, để ta ra ngoài phát điên là được.

      Thế nhưng gã tính sai mức độ phát tác của đứa bệnh thần kinh.

      Tuần trước, Phượng Hữu đến Thẩm gia chào hỏi, cho hay là an ủi an ủi người trước kia là chị dâu, nay là vợ sắp cưới.

      Thẩm Thung Nhạn mặc Hán phục triều Minh, trâm cài tóc lộng lẫy, lấp lánh ánh kim dưới ánh nắng mặt trời. nàng lệ ướt đẫm vạt áo, rằng lúc trước nàng xuyên đến cổ đại, cùng vị vương gia bí mật ước định chuyện chung thân.

      Phượng Hữu dựa người vào bức tường, nhìn nàng biểu diễn hồi, “Chị Thẩm à, ngày kết hôn cũng định xong rồi, trưởng bối nhà chị rất nóng ruột đấy.”

      người con thể thờ hai chồng.” Thẩm Thung Nhạn khóc đến đỏ hai mắt, “Vương gia đối với ta tình thâm ý trọng, nếu ta phụ chàng, thiên địa bất dung.”

      “Lúc đính hôn với trai tôi cũng chẳng thấy chị khóc thảm như thế này.” Phượng Hữu cười lạnh lẽo.

      “Mọi chuyện đều có thứ tự trước sau. Tổng tài bỏ vợ là trước, vương gia bá đạo là sau.” Thẩm Thung Nhạn đỡ lấy mấy món trang sức đầu mình, than thở, “Mà ngươi, … quá muộn rồi!”

      Tất nhiên là gã mặc kệ nàng.

      Sau ngày hôm đó, tất cả mọi chuyện của Phượng Hữu đều thuận lợi.

      Tâm tình của gã xấu .

      Ngay cả những lời nũng nịu thường ngày của Phượng Oanh Oanh, Phượng Hữu cũng cảm thấy rất giả dối.

      Sau đó Chung lão thái gia hỏi đến chuyện Chung Định bao dưỡng Hứa Huệ Chanh, Phượng Hữu liền mang ý đồ xấu, rằng, “Con điếm đó cuối năm ngoái nổi lên sau đêm. Có mấy người cháu quen ngày trước từng mua ta, nhan sắc bình thường, nhưng vì tiền, cái gì cũng chịu làm.”

      Chung lão thái gia nghe thấy ba chữ đầu tiên mặt nặng nề, “Chung Định vì thứ đàn bà này mà hủy hôn?”

      “Ông nội đừng giận.” Phượng Hữu cười đến là vô tội, “Đợi khi Chung Định trở về chuyện đàng hoàng là được.”

      Chung lão thái gia hừ lạnh, “Về cái gì! Ta khóa hết tài khoản của nó rồi. Có bản lĩnh cả đời cũng đừng về nữa.”

      Phượng Hữu thầm tính toán, nếu như Chung Định có Chung thị hỗ trợ tiền bạc, có thể gắng gượng bao lâu chứ.

      Phượng Hữu rất muốn nhìn thấy cảnh quẫn bách của Chung Định ngay lập tức.

      .

      Hết chương 75
      linhdiep17 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 76

      Chuyển ngữ: ~M~



      Liên quan đến cuộc sống nghèo túng của Chung Định, người quan tâm đại khái chỉ có mỗi Hứa Huệ Chanh.

      cảm thấy, người được ông trời ưu ái mà rơi từ mây xuống đất, chắc hẳn tâm lý rất mất cân bằng, cho nên ở trước mặt , hề nhắc đến chuyện này.

      Sau khi sống cùng Chung Định, cuộc sống rất thảnh thơi rỗi rảnh, mà nay Chung Định còn được bóng mát gia đình che chở nữa, nghĩ sau này vấn đề kinh tế giảm sút rất trầm trọng, thế nên bèn nghĩ đến việc bản thân ra ngoài tìm công việc.

      Nhưng mà, rất ảo não vì trình độ văn hóa của mình. Bởi vì hạn chế này, có rất nhiều công việc đạt cầu.

      Hứa Huệ Chanh dựa theo bản mẫu đơn giản nhất mạng điền bản sơ yếu lý lịch, sau đó nhìn thấy vài công việc có nội dung khá đơn giản, liền thử nộp bản. ngờ rằng, thế mà lại có công ty hồi đáp lại. Nội dung công việc là nhân viên sắp xếp tài liệu.

      Công ty hẹn phỏng vấn sớm. do dự rồi trả lời.

      Đến lúc ăn cơm tối, nhắc đến chuyện này với Chung Định, Chung Định liền liếc mắt cái, “Đừng .”

      “Nhưng mà… trình độ của em, khó mà tìm được…”

      “Thế hãy nâng cao trình độ trước .” múc muỗng canh, “Ít nhất cũng bổ túc ba năm cấp ba, cho ngang trình với .”

      Nghe giọng điệu này, có cảm giác như còn cảm thấy mình ưu việt lắm vậy.

      Hứa Huệ Chanh cảm thấy, trong xã hội tại, muốn tìm người có học lực thấp hơn Chung Định, cũng phải dễ. cũng chỉ ở trước mặt huênh hoang cái mác tốt nghiệp cấp ba thôi.

      ra ngoài bao nhiêu năm nay rồi, quả rất muốn học tiếp. nghiêng người về phía trước, dựa vào cạnh bàn ăn, trưng ra vẻ mặt rất mong chờ, hỏi, “ em phải bổ túc ba năm đó thế nào đây?”

      Chung Định ngước mắt lên nhìn , dáng vẻ của bây giờ, càng giống với Thiêm Tài nhà . “Em cứ tùy ý học là được, kiến thức của cấp ba rất đơn giản.

      “Em… học cấp ba?”

      bĩu môi, “ mời cho em gia sư.”

      “Gia sư… đắt ?” Có lẽ học xong ra làm việc hai ba năm cũng kiếm lại vốn.

      “Đắt.” Chung Định bình tĩnh trả lời, “Cái này gọi là đầu tư dài hạn. Em bây giờ ra ngoài kiếm ngàn mấy bạc, chẳng đủ tiền mua bánh gato cho .”

      Mặt Hứa Huệ Chanh đỏ lên, tự ti lại dâng trào. , muốn kiếm thêm chi phí sinh hoạt, nhưng năng lực lại đủ. nghĩ đến tiền gửi ngân hàng vốn có của mình, bèn , “Em còn có chút tiền, chi bằng em mở quán ăn. Nếu là ở cạnh trường đại học tiệm ăn vặt rất hút.” chẳng có sở trường gì, chỉ được cái chịu khổ chịu cực là giỏi.

      “Em cứ lo nấu cơm cho người khác ăn, còn sao?” gắp miếng thịt kho, rồi lại gắp thêm miếng.

      cũng muốn gắp.

      Thế là dứt khoát đổ hết cả dĩa thịt kho vào chén của mình, cứ như ngày mai được ăn đồ ăn nấu vậy.

      Đũa của dừng giữa trung.

      Chung Định nhìn như thấy, “Em để dành tiền lợi hại như vậy, quản sổ sách .”

      Hứa Huệ Chanh nhìn thịt trong chén của , chỉ có thể cắn đũa của mình, “Sổ sách của ai chịu cho em quản chứ.”

      nhà làm chủ được, lấy gì xưng bá thiên hạ.” xong, tiếp tục phổ cập tri thức cho , “Ý câu này là, em phải quản lý sổ sách trong nhà trước, ra ngoài nắm chắc thiên hạ trong tay.”

      nghĩ nghĩ, đề nghị này của cũng đúng. Bây giờ quan hệ giữa và gia đình rạn nứt, có lẽ kinh tế bị đóng băng. Hai người họ chắc phải tính xem tiền tiết kiệm của mỗi người, để dễ dàng tính toán cho tương lai. Nghĩ như thế, chủ động tiền trong tài khoản của mình, “Chỗ em có khoảng 310 hay 320 ngàn tệ. Chung tiên sinh, chỗ có bao nhiêu vậy?”

      Chung Định nhanh chóng tiếp câu, “Nếu biết còn cần đến em sao?”

      Hứa Huệ Chanh hé môi, cúi đầu ăn cơm của mình.

      Chỉ có cơm trắng, có đồ ăn.

      gắp miếng thịt kho trong chén mình vào chén của , an ủi, “Đừng lo lắng, vẫn còn tiền để ăn thịt.”

      Hứa Huệ Chanh vì Chung Định nghĩ ra các loại tình cảnh vất vả. Bây giờ có núi vàng núi bạc, mà kiêu ngạo quen rồi, kinh tế sau này chắc khó mà quen được.

      Sau đó đến lúc liệt kê tài sản của mình cho hay, mới biết được, cái “sa sút” mà hiểu và ý trong lời của Chung Định, cách biệt cực lớn.

      Sau cơm tối, Chung Định và ngồi ghế sofa, đem tất cả những chiếc chìa khóa xe có thể tìm được đưa hết cho . “Những xe nhớ được là những chiếc này. nhớ được, cũng tìm ra được nữa.”

      Hứa Huệ Chanh chỉ nhận ra được hiệu của hai chiếc, thấp giọng , “ như thế này làm sao mà chết đói ở đầu đường được chứ.”

      chừng.”

      “Em tưởng … rất nghèo…”

      “Thế nào?” buồn cười nhìn , “Giấc mộng đôi vợ chồng nghèo của Tiểu Sơn Trà vỡ rồi à?”

      có…” Bởi vì hai chữ “vợ chồng” trong câu , loạn cả nhịp tim.Vợ chồng… cứ thế mà sống với nhau cả đời, đó là cảnh đẹp đẽ hạnh phúc đến thế nào nhỉ. Chỉ mơ ước chút thế này thôi, nhịn được mà muốn cười rồi.

      Chung Định lắc lắc chìa khóa xe, “Đợi đến khi chúng ta có gì ăn nữa, đem mấy chiếc xe nay bán, giảm giá nửa chắc vẫn còn được khoảng 10 triệu tệ.”

      Hứa Huệ Chanh bây giờ mắc lừa nữa, lý giải của về chuyện nghèo khó, khác nhau quá nhiều. Có lẽ thứ mà có gì ăn”, chỉ là có tiền tiếp tục mua xe mới mà thôi.

      cứ nghĩ Chung Định cũng chỉ còn mấy chiếc xe này thôi, tiếp sau đó, lại được mở mang đầu óc.

      ôm lấy , “Để nhớ xem nơi khác còn bất động sản nào .”

      lừa em.” Phí công lúc trước còn dự định cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình sống qua ngày.

      “Lừa em cái gì chứ?” ôm lấy , ngón tay xoa ở phần eo , “, lừa tiền, hai lừa sắc, là bản thân em cam tâm tình nguyện chui vào lòng đại soái ca có nội hàm đấy.” Giọng điệu cực kỳ tự hào, kiêu ngạo.

      Hứa Huệ Chanh dùng đầu va vào ngực cái, “ lừa em rằng rất sa sút.”

      “Hai chúng ta thất nghiệp cả đôi ở nhà, thế này còn sa sút sao?” khe khẽ cười , “ sa sút đến mức phải bán bất động sản rồi.”

      “Ai biết hay chứ.”

      “Cám ơn em có lòng tin vào thực lực kinh tế của .” Chung Định cúi đầu hôn lên mặt .

      “Chung tiên sinh… đợi khi em cũng có năng lực rồi, em cũng có thể giúp đỡ .”

      cười mà .

      chỉ quan tâm liệu có đặt vào trong đáy tim hay thôi. Tình cảm này, chẳng thứ của cải gì có thể so bì được.

      Lúc trước rất giàu có, thế nhưng ở trong thế giới xây đắp bằng tiền bạc đó, ra rất trống rỗng.

      —-

      Khi biết được Chung Định sang tay bất động sản, Chung lão thái gia cười đến mồm cũng khép lại được.

      Ông ta với Chung mẫu rằng, cả đời này Chung Định cũng chẳng thể thành người tài nổi.

      Thứ mà Chung mẫu quan tâm phải tiền đồ của Chung Định, thứ mà dạo gần đây bà ta suy nghĩ đến, chính là sau khi Chung Định rồi, bà ta phải kéo ai làm đồng minh đây. tại, lúc nào bà ta cũng đề phòng hai người Chung phụ và Phượng Hữu, sợ rằng khi cẩn thận, hai cha con kia nhanh chân đến trước.

      Chung mẫu cảm thấy may mắn là, gần đây Phượng Hữu bị Thẩm Thung Nhạn phiền nhiễu vô cùng, mấy ngày rồi trở về nhà lớn.

      Ngày trước Chung mẫu cho rằng, Thẩm Thung Nhạn là thiên kim tiểu thư tri thư đạt lý, ai ngờ sau màn đính hôn kia, tính tình của ta biến đổi rất nhiều.

      Đương nhiên, Chung mẫu chỉ mong sau Thẩm Thung Nhạn điên thêm chút nữa, để còn ngáng chân Phượng Hữu lâu thêm.

      Mấy ngày trước Chung mẫu dự tính tìm Chung Định để chuyện. Nếu như cứ khăng khăng muốn đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc, vậy phải nhường lại những thứ của Kiều Diên. Thế nhưng, mỗi lần muốn gọi điện thoại cho Chung Định bà ta luôn bị những chuyện khác ngăn lại. Cuối cùng, bà ta cảm thấy đây là ý trời, nên tìm nữa.

      Chung lão thái gia kêu luật sư soạn xong hết thỏa thuận, đợi khi Chung Định lâm vào bước cùng đường mạt lộ quay về kí tên.

      Thời gian chờ đợi có hơi dài.

      Phượng Hữu liền hạ thủ trước.

      kết quả.

      Ngày trước Phượng Hữu từng tung ra vài chiêu ngầm, nhưng đều chẳng thể khử được Chung Định.

      Bây giờ Chung Định có thêm con đàn bà, Phượng Hữu cho rằng, đây là lúc nên chuyển sang mục tiêu dễ dàng hơn.

      Thế nhưng, dạo gần đây biết có phải gã phạm thái tuế hay , mà luôn bị các phe lai lịch ngăn cản. Gã muốn cái gì, hết lần này đến lần khác đều đạt được. Ngay cả chuyện làm ăn đàm phán xong xuôi, cũng đột nhiên bị trở quẻ, thế là tiến độ của các hạng mục trong công ty hề có chút tiến triển.

      Dưới đè nén của mấy chuyện này, sắc mặt của gã càng ngày càng u ám, chỉ hận thể lập tức tiêu giệt Chung Định và con điếm của .

      Sau đó rất lâu Phượng Hữu mới biết được, khoảng thời gian này gã gặp nhiều chướng ngại như vậy, là do sau khi vở “Nàng dâu thảo nhà họ Chung” bước vào giai đoạn hậu kỳ, Thẩm Thung Nhạn đồng thời cho bắt đầu tiến hành hai kịch bản mới.

      là “Vương gia bá đạo phải vợ bị bỏ của tổng tài.”

      bộ khác, tên là, “Chính nghĩa tiểu hiệp nữ.”

      Tất nhiên là, cho dù phải nữ hiệp chính nghĩa trừ gian diệt bạo, Phượng Hữu cũng chẳng thể đạt được ý nguyện cách dễ dàng. Bởi vì Chung Định cũng thầm quấy rối Phượng Hữu.

      Hai chọi , Phượng Hữu chột cũng què.

      Đối với những hành động của Phượng Hữu, Chung lão thái gia chỉ mắt nhắm mắt mở.

      Dù sao trò đấu đá của lớp trẻ đều là dựa vào bản lĩnh của mình. Tâm tình của Chung lão thái gia, chính là xem trò vui. Nếu như Chung Định mất mạng, đó cũng chỉ là “thua làm giặc” mà thôi.

      Nhưng mà, thời gian mà Chung Định cầm cự có hơi dài. Dài hơn Chung lão thái gia mong chờ.

      —-

      Gần đây cuộc sống của Hứa Huệ Chanh dần dần trở nên phong phú.

      Hai, tư, sáu phải học. Còn ba, năm, bảy mình dạo đây đó, hoặc là ở nhà dọn dẹp.

      Những kiến thức thời cấp hai, quên sạch , cho nên bây giờ phải bắt đầu lại từ con số .

      Lúc học hành cũng coi như là nhàng.

      Chung Định dặn dò gia sư, tất thảy giản lược. Dù sao làm quan trọng nhất chính là làm tăng thêm lòng tự tin cho Hứa Huệ Chanh, trình độ học thức phong phú chỉ là thứ yếu.

      Khoảng thời gian này Chung Định cũng rất bận.

      Ngày trước Hứa Huệ Chanh chưa từng hỏi đến hướng của , bây giờ thử thăm dò đôi ba câu.

      lựa chọn mà trả lời.

      gì, liền tin.

      Sau đó cười trong vắt tiễn ra ngoài.

      Từ sau khi Chung Định đưa Hứa Huệ Chanh đến nghĩa trang, thỉnh thoảng nhắc đến Kiều Diên. Theo đó, với rằng, căn phòng cách vách trước kia là của Kiều Diên.

      Hứa Huệ Chanh nghe rồi nghe, đại khái tự mình tổng hợp được hình tượng về Kiều Diên: dịu dàng lễ độ, tài năng hơn người.

      Về những chuyện nhặt trước kia, Chung Định lười kể lại, thế nên qua căn phòng của Kiều Diên, tìm về vài thứ như bản phác kỷ niệm, đưa cho Hứa Huệ Chanh xem, coi như là để cho hiểu về quá khứ của .

      rất hiếu kỳ, “Tại sao họ Chung, chú ấy lại họ Kiều?” Câu hỏi này từng hỏi Kiều Diên, nhớ ta trả lời là theo họ ngoại.

      “Kiều là họ của mẹ.” Chung Định giải thích, “Phụ huynh hai bên bàn bạc, đứa lớn theo họ cha, đứa theo họ mẹ.”

      Đây là lần đầu tiên Chung Định nhắc đến từ “mẹ” trước mặt Hứa Huệ Chanh. nghe giọng điệu ra chữ đó rất gượng gạo. Sau đó suy nghĩ theo hướng khác, nếu như kiên quyết rời khỏi nhà như thế, chắc hẳn nơi đó phải là nơi đáng để lưu luyến.

      Ngay cả trong bản phác của Kiều Diên, hầu như cũng chỉ có hai em. Ngoại trừ người cả thỉnh thoảng xuất , chẳng còn người họ hàng nào khác nữa.

      Ngày trước ở hội sở Hứa Huệ Chanh từng nghe rằng, quan hệ trong các gia đình giàu sang quyền thế thường lạnh nhạt. đoán rằng, Chung gia chắc cũng trong số đó. sống sáu năm vừa qua rất đau khổ, thế nhưng trước đó, ba mẹ rất thương , những năm tháng đó của rất hạnh phúc.

      Thế là vào hôm đó, với Chung Định, “Nơi đây có chúng ta, đó chính là nhà.”

      Câu này hàm chứa lòng tự tin trước nay chưa từng có của , Chung Định nghe mà cười tươi như hoa nở.

      .

      Hết chương 76
      linhdiep17 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 77

      Chuyển ngữ: ~M~


      [​IMG]
      Vài món ăn Tứ Xuyên

      Dạo gần đây, Chung Định gần như đều từ sáng sớm, là phải ra ngoài tiếp tục rao bán nhà, xe.

      như thế này, nghe qua quả khiến người ta thổn thức thôi.

      ra , đương hai người lại chẳng để trong lòng.

      Chung Định trước nay để tâm đến tiền bạc.

      Hứa Huệ Chanh từ cuộc sống chẳng sung túc, nhưng cũng nhà hạnh phúc vui vẻ trôi qua. Trong suy nghĩ của , nghèo có kiểu sống của nghèo, giàu có cách sống của giàu. Khi Chung Định mất bối cảnh cao thể với tới, khoảng cách giữa lại càng thêm gần gũi.

      danh nghĩa là giúp quản lý sổ sách, nhưng căn bản là chẳng có chút khái niệm quản lý tài chính gì hết.

      Chừng mươi ngày, Chung Định sang tay thành công căn hộ trong trung tâm thành phố.

      Tiền bán nhà toàn bộ chuyển vào tài khoản của Hứa Huệ Chanh.

      ở đó tính toán lãi suất tiền gửi theo kỳ hạn, sau đó cực kỳ phấn khởi, “Chung tiên sinh, chúng ta cứ gửi tiền thế này năm, mỗi tháng đều có 7.000 tiền lãi đó.”

      Chung Định giương mắt nhìn chiếc răng khểnh thoáng lộ ra của , hừ , “Quả nhiên tri túc thường lạc.”

      Qua vài ngày, Chung Định bán chiếc xe qua sửa chữa kia , tiền vẫn vào trong tài khoản của Hứa Huệ Chanh.

      Sau khi biết được, loại tâm tình sao nên lời. Có vui, có xót.

      Qua trận vận động buổi đêm trước khi ngủ, Hứa Huệ Chanh nằm bẹp giường, còn chút sức nào để nhúc nhích.

      Đợi khi hô hấp của hai người chầm chậm bình ổn lại, biết tại sao lại nghĩ đến việc này, bèn nhắc nhở, “Ngộ nhỡ em cuỗm tiền chạy mất thiệt to.”

      Chung Định vẫn nằm sấp người , nghe câu này, hơi chống người dậy, ngẩng đầu, “ em ngốc cũng sai.”

      “Sao…” quay đầu nhìn .

      “Chạy rồi, thứ em có được chỉ có tiền.” Dáng vẻ của có loại lười biếng sau khi được thỏa mãn, bàn tay dạo chơi lưng của , “Ở lại, em có đại soái ca có hai. Sau khi cân nhắc, cái nào lời hơn?”

      Hứa Huệ Chanh nghe thế, nỗi chua xót trong lòng càng thêm đậm. Đây vốn phải là ma vương ngông cuồng tự đại, ai bì nổi, nhưng lại bị kéo vào phàm trần.

      Tay phải của vòng qua ôm lấy cần cổ của , “Em chọn đại soái ca.”

      Chung Định cúi đầu xuống hôn lên dái tai của , khen ngợi, “Lựa chọn thông minh nhất đời của em chính là cái này đấy.”

      —-

      Thứ bảy, Hứa Huệ Chanh có lớp.

      Từ sáng sớm tinh mơ Chung Định tâm huyết dâng trào, chở Hứa Huệ Chanh đến làng đại học. rằng hai người học lực trung học bọn họ, phải dựa chút hơi nơi thư hương này.

      mặc chém gió.

      đường qua cửa hàng tiện lợi của trường đại học, kêu xuống xe, mua hai chai nước lựu ép nhập khẩu.

      Hứa Huệ Chanh rất nghi ngờ, “Cửa hàng như này, làm sao có nước lựu ép nhập khẩu…”

      Cuối cùng Chung Định sửa lời, kêu mua hai chai nước suối bình thường.

      đồng ý.

      Sau khi xuống xe, hừ câu, “ nhanh về thong thả.”

      Tiệm tiện lợi này lớn, hàng hóa nhét đầy ngập, chỉ chừa lối . Phía quầy bên trong, có cậu trai khom lưng tìm gì đó.

      Hứa Huệ Chanh thuận tay lấy hai chai nước suối kệ hàng, đến quầy tính tiền.

      Cậu trai đứng thẳng người dậy, “Chào chị, tổng cộng ba đồng ạ.”

      ngẩng đầu nhìn cậu trai, sau đó chấn động. biết mình có nhận nhầm người hay , thế nhưng… là quá giống.

      Cậu trai nhìn chăm chú, ánh mắt đảo quanh mặt . Dần dần, mặt cậu nổi lên vẻ thể nào tin được. Cậu kéo cái khóa sau chỗ quầy hàng ra, mở rộng vòng tay, ôm lấy vai của , vòng lấy, che chở trong ngực mình.

      Hứa Huệ Chanh mở to hai mắt, mờ mịt nhìn loạt bao thuốc mặt quầy, nhưng lại nhìn . Tầm mắt của mờ nhạt rồi. cứ thế ngây ngốc đứng đó, mỗi tay vẫn cầm chai nước suối.

      Cậu càng ôm càng chặt, đôi mắt cũng ướt đẫm.

      Hứa Huệ Chanh hiểu, nhớ thương những gì, Chung Định đều biết hết.

      đặt hai chai nước xuống, vỗ về lưng cậu bé, khó nén nỗi nhớ mong gọi lên, “Thất Trúc….” Cậu thiếu niên trong kí ức cao hơn cả rồi.

      “Chị, chị những đâu? Rốt cuộc là chị đâu?” Giọng của Hứa Thất Trúc rất kích động.

      Hứa Huệ Chanh cái gì cũng chẳng thể nổi. đột nhiên nhớ đến chuyện, liền vội vàng tránh vùng khỏi vòm ngực của Hứa Thất Trúc, kéo lấy tay trái của cậu.

      Quả nhiên, thiếu mất ngón tay áp út.

      Nước mắt lập tức tràn mi.

      Ngày đó còn từng có lòng nghi ngờ, nghĩ rằng ngón tay mà mình nhận được, có thể phải của Hứa Thất Trúc. Vào giây phút này, vui mừng vì bản thân khuất phục Chu Cát Vũ. Nếu , gia đình mà nhận lấy những tổn hại còn nặng nề hơn.

      Hứa Huệ Chanh đau lòng sờ sờ tay của Hứa Thất Trúc.

      Ánh mắt của Hứa Thất Trúc chỉ tập trung mặt , cố gắng lồng ghép người phụ nữ trước mắt và người chị năm xưa lại với nhau.

      Chị trắng hơn ngày trước nhiều, cũng mập ra.

      Những đặc điểm bên ngoài này, khiến cho cậu được an ủi đôi chút, ít nhất chị của cậu hẳn sống tệ, “Mấy năm nay chị đâu vậy? Sao chẳng liên lạc với gia đình gì cả?”

      Hứa Huệ Chanh ngẩng đầu nhìn cậu, vừa khóc đó rồi lại cười, “Thất Trúc lớn lên rồi, cao lên rồi.”

      Năm rời khỏi nhà, cậu mới 11 tuổi. vẫn còn nhớ, lúc xách hành lý ra khỏi cửa, thằng bé còn theo phía đằng sau. Sau khi xe lửa nổ máy, cậu còn vẫy tay, “Chị, rảnh rỗi nhớ về thường xuyên nhé.”

      mãi lần trở về.

      “Chị, chị về nhà ”, Hứa Thất Trúc trở tay nắm lấy tay của , “Em lớn rồi, có thể tìm việc làm rồi, cần chị phải vất vả thế nữa. Chị về nhà .”

      “Ừm… chị về nhà.” Mấy năm này, Hứa Huệ Chanh dựa vào lòng tin với tình cảm gia đình mới sống lay lắt qua ngày được, nếu , trong những năm tháng tăm tối ánh mặt trời đó, từ bỏ tính mạng của mình rồi.

      Mặt Hứa Thất Trúc cuối cùng cũng giãn ra, cậu vội vàng lấy điện thoại ra bấm số, tay trái kéo lấy cổ tay của Hứa Huệ Chanh, sợ rằng lại thấy nữa.

      Sau khi bên kia điện thoại gọi thông, cậu che giấu được vui mừng, “Mẹ, con gặp được chị rồi.” Cậu cười nhìn Hứa Huệ Chanh, tiếp tục , “Chị rất tốt, con cho chị chuyện với mẹ nhé.”

      Tâm tình của Hứa Huệ Chanh cuộn trào sôi sục, run run nhận lấy điện thoại, “Mẹ…” Tiếng gọi này, chứa đựng nỗi mong nhớ của rất nhiều năm trời. Nước mắt vốn ngăn lại được của lại tuôn trào.

      Mẹ Hứa ở đầu dây bên kia kêu “Ôi” tiếng, “Trở về rồi.” Mẹ Hứa kềm được nỗi kinh ngạc lẫn vui mừng, “Là Sửu Nha, là Sửu Nha…”

      “Mẹ.” Hứa Huệ Chanh cố khóc, gọi từng tiếng từng tiếng, “Mẹ…”

      “Ôi.” Mẹ Hứa đột nhiên biết gì nữa, chỉ lặp lại, “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”

      Cho đến khi tâm tình hai mẹ con hơi ổn định lại, mẹ Hứa lau nước mắt, “Sửu Nha rảnh về nhà ăn cơm, có được nào?”

      Hứa Huệ Chanh khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc, “Được.”

      Lúc này, đúng lúc có sinh viên bước vào mua đồ, nhìn thấy tình cảnh ở trước quầy tính tiền, cậu ta có phần kinh ngạc, đứng trước cửa do dự.

      Hứa Huệ Chanh vội xoay lưng lại, lau nước mắt, “Mẹ, tối con gọi điện lại cho mẹ.”

      “Được được, mẹ với cha con nghe tin tốt lành này trước.” Mẹ Hứa rất gấp gáp, có nỗi vui mừng chờ đợi được.

      Bên này sau khi cúp máy, Hứa Huệ Chanh vẫn nhúc nhích. Đến khi Hứa Thất Trúc tiếp đón xong cậu sinh viên kia, mới quay người lại.

      Hứa Thất Trúc nhận lấy điện thoại, rồi gọi cho bạn cùng phòng của mình, có ý kêu bạn cùng phòng của cậu đến làm thay cậu.

      Cậu bạn học đó phải chừng 10 phút mới đến nơi.

      Hứa Huệ Chanh nhớ đến Chung Định vẫn còn ở bên ngoài đợi, bèn giải thích với Hứa Thất Trúc, “Bạn… của chị… đợi ở ngoài… Chị với ấy tiếng…”

      Hứa Thất Trúc gật đầu, cười , “Chị, lát chúng ta gần đây ăn cơm trưa nhé?”

      “Được.” Tất nhiên được. chỉ cơm trưa, ngay cả cơm tối cũng muốn ăn với cậu.

      Hứa Huệ Chanh ra ngoài gõ gõ cửa xe của Chung Định.

      Sau khi hạ cửa kính xuống, nhướng mày lên, “ rồi à?”

      phải.” Trong bụng thầm nghi biết mà còn cố hỏi, “Em gặp được em trai của mình rồi… Em ấy ở bên trong.”

      Chung Định nhìn đôi mắt khóc đến đỏ au của , khóe môi xệch xuống, “Chạy đến trước mặt người đàn ông khác khóc thành thế này, xem khí à?”

      “Đó là em trai của em.” Hứa Huệ Chanh dùng mu bàn tay lau mắt mình, “Rất lâu rồi em gặp lại em ấy.”

      “Lần sau được thế nữa.” vươn tay nâng mặt lên, “Tiểu Sơn Trà trắng trẻo mập mạp này, cười lên là xinh đẹp nhất.”

      cúi đầu nhìn xuống gương mặt tuấn tú của , khẽ khàng , “Cám ơn .”

      “Ừm.” Giọng điệu rất đương nhiên.

      … có muốn cùng ăn cơm với em trai em ?”

      “Tùy thôi.”

      Nếu Chung Định như vậy, vậy chính là tỏ ý kháng cự.

      Thế nên Hứa Huệ Chanh lại quay về căn tiệm, đợi bạn học của Hứa Thất Trúc đến thay ca, rồi dẫn Hứa Thất Trúc ra phía xe.

      Hứa Thất Trúc nhìn thấy chiếc xe đó, trong lòng sửng sốt. Cậu từng nhìn thấy loại giống như thế này ở tạp chí của bạn học. Trước tiên đừng đến kiểu dáng, chỉ mỗi cái hiệu xe thôi phải cấp bậc bình dân rồi.

      kéo Hứa Thất Trúc cùng ngồi ở sau xe.

      Hứa Thất Trúc rất cẩn trọng.

      Hứa Huệ Chanh giải thích ngắn gọn, “Chung tiên sinh, đây là em trai em, em trai ruột.” còn đặc biệt nhấn mạnh từ “ruột.”

      “Thất Trúc, đây là Chung tiên sinh.”

      Trước kia Chung Định cảm thấy ba chữ “Chung tiên sinh” này có gì ổn, mà nay khi nghe thấy, lại cảm thấy khi so sánh với cách xưng hô hai từ “Thất Trúc”, thân sơ thấy . Từ sau khi xác định quan hệ, cách gọi đó của chưa từng thay đổi. Hơn nữa ràng chỉ ra thân phận chính xác của .

      “Ồ, cậu em vợ.”

      Chung Định mở miệng câu này khiến cho cả Hứa Huệ Chanh và Hứa Thất Trúc đều ngây người.

      Hứa Huệ Chanh nghĩ, bản thân và người nhà nhiều năm như vậy chưa gặp mặt, nếu như kéo người đàn ông theo, có thể là quá đột ngột rồi. Thế nhưng Chung Định ở trước mắt đây ràng là vui.

      tỏ ra lúng túng, “… Thất Trúc… ấy… là bạn trai của chị.”

      Hứa Thất Trúc càng thêm sửng sốt vì quan hệ giữa Hứa Huệ Chanh và Chung Định, ánh mắt của cậu nhanh chóng lướt qua giữa hai người, “Chào .”

      Người đàn ông ngồi ở ghế lái, khí chất bất phàm, tướng mạo hơn người.

      Lại là rể của mình?

      —-

      Ở gần trường đại học có nhà hàng nào cao cấp, chỉ có những hàng quán bình dân. Con đường này, bên là quán ăn, còn bên kia là ruộng rau.

      Hứa Thất Trúc chọn tiệm ăn Tứ Xuyên thường hay vào.

      Chung Định tùy ý dừng xe ở trước cửa.

      Sau khi Hứa Thất Trúc xuống xe, Hứa Huệ Chanh nhanh chóng kéo kéo Chung Định, “Nếu như ăn quen về nhà em nấu cho ăn sau, bữa cơm này cứ ngồi cùng chúng em, được ?”

      “Em với ai là chúng em hả?” Chung Định lành lạnh liếc cái, “Xuống xe.”

      Hứa Huệ Chanh e rằng chê điều kiện của nơi này, lại , “ chút đừng có kén chọn nhé.”

      Chung Định gì, tự mình xuống xe trước, sau đó mở cửa xe sau dùm , “Được rồi, nếu thích ăn hút thuốc.”

      nghe ra ý thỏa hiệp trong lời , mỉm cười.

      Trong lúc ăn cơm, Hứa Thất Trúc hỏi thăm tình hình mấy năm nay của Hứa Huệ Chanh.

      “Cái này…” dự tính kể đúng theo những chuyện gặp phải trong mấy năm nay, nhưng trong chốc lát nghĩ ra được lời giải thích nào phù hợp, “Sau này hẵng .”

      Hứa Thất Trúc ràng có hoài nghi, cậu lại nhìn về phía Chung Định.

      Tay của Chung Định nghịch chiếc mặt dây chuyền, thỉnh thoảng còn tung hứng, chú ý đến ánh mắt đánh giá của Hứa Thất Trúc, thản nhiên nhìn lại.

      Hứa Huệ Chanh vội uống ngụm trà, “Thất Trúc, trong nhà vẫn tốt chứ?”

      “Vẫn tốt.”

      Trong lòng Hứa Thất Trúc có thắc mắc, nhưng thấy Hứa Huệ Chanh mấy sẵn lòng nhắc chuyện quá khứ, cậu cũng ép tiếp nữa.

      Cậu kể lại những chuyện qua trong Hứa gia.

      Từ sau khi Hứa Huệ Chanh rời khỏi nhà, Mẹ Hứa duy trì thói quen mỗi ngày đều gọi điện thoại. Sau này đột nhiên có tin tức gì, Mẹ Hứa sốt ruột đến chết được, hỏi cùng với Hứa Huệ Chanh. đó chẳng biết gì cả.

      Kinh tế Hứa gia dư dả gì, thiếu người làm việc là Hứa Huệ Chanh, rất nhiều công việc liền rơi vào Cha Hứa và Hứa Thất Trúc. Mắt của Mẹ Hứa được như xưa, chỉ có thể giúp số chuyện vặt. Thế nhưng dù có khó khăn hơn nữa, Hứa gia cũng hề từ bỏ việc tìm kiếm con . Họ đăng tin rao vặt tìm người báo. Kéo dài cả năm, vẫn bặt vô tín.

      Sau này do căn nhà của Hứa gia nhiều năm tuổi quá rồi, có vài chỗ bị dột nước, Cha Hứa mình dùng xi măng trét vá hồi. bao lâu sau đó, trận mưa lớn dội xuống, trần nhà lại dột.

      Trùng hợp là khi đó, Cha Hứa có người bạn làm môi giới địa ốc ở thành phố G, trong tay có căn hộ hai tầng diện tích . Chủ nhà muốn bán gấp, giá cả khá hời. Cha Hứa suy nghĩ lại, thành phố G cách thành phố C bao xa, đến thành phố C tìm việc làm tốt hơn so với ở trong thôn nhiều. Thế là ông đáp tàu lửa, thành phố G chuyến.

      Trước lúc , ông dặn dò Hứa Thất Trúc chăm sóc mẹ cho tốt. Hứa Thất Trúc vẻ mặt cẩn trọng, gật đầu.

      Sau nhiều lần đàm phán về giá cả căn nhà, cuối cùng cũng ổn thỏa. Cha Hứa hỏi bạn bè mượn chút tiền, gom đủ để đóng đợt đầu.

      Lúc rời khỏi thôn làng, Hứa gia sợ Hứa Huệ Chanh trở về tìm thấy nhà, thế nên bèn chép mẩu địa chỉ mới cho các láng giềng chòm xóm quen biết, chỉ mong con có thể tìm được đến nơi.

      Hành động này, sau này cung cấp cho Chu Cát Vũ con đường tắt để tìm được Hứa gia.

      Dọn đến thành phố G bao lâu, Cha Hứa liền đến thành phố C tìm việc làm. Ông làm bảo an trong tiểu khu dân cư, tháng về nhà hai lần. Bởi vì cha Hứa tính cách chính trực, làm việc có trách nhiệm, có vài hộ gia đình trong tiểu khu cứ đến lễ tết là lại biếu ông vài món quà . Sau này tiểu khu được bầu là trong “Mười khu phố văn minh nhất”, thế là toàn bộ công ty bảo an đều được tăng lương.

      Cha Hứa được đề bạt lên phụ trách công cụ dụng cụ trong tiểu khu. Lúc này, đời sống của Hứa gia cũng dần dần khá lên. Vì được thăng chức, Cha Hứa cần phải trực đêm nữa, số lần về nhà cũng nhiều lên.

      Chuyện Hứa Thất Trúc bị mất ngón tay, đến giờ cậu vẫn biết mình đắc tội người nào.

      tối nào đó, cậu qua con phố khác để mua thuốc mắt cho Mẹ Hứa, cậu muốn về sớm chút, nên vào đường hẻm , kết quả có hai tên to lớn bịt mặt xông ra.

      Hai gã đó chắc hẳn biết tay cậu có nốt ruồi. trong hai tên bắt lấy tay của Hứa Thất Trúc, lật qua trở lại xem xét tỉ mỉ, sau đó , “Ở ngón áp úp.”

      Sau khi chuyện đó xảy ra, Hứa Thất Trúc báo cảnh sát, thế nhưng con hẻm đó có camera quan sát, đèn đường bên ngoài cũng khá tối, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ bóng lưng hai gã kia lúc bỏ .

      Cuối cùng, vụ án thể xử lý được.

      Chuyện ngoài ý muốn này, khiến cho Mẹ Hứa khủng hoảng mất thời gian. Sau này, theo thời gian dần trôi, bà cũng bình phục dần.

      Năm ngoái Hứa Thất Trúc dự thi đại học ở thành phố D, thế nhưng cậu chỉ điền bừa lên thôi. Cậu muốn vào đại học ở thành phố C. Thành phố C ở trong vùng Tứ Xuyên, cậu tiện về nhà chăm sóc mẹ hơn. Thế nhưng cậu thi đại học thuận lợi, bị phân đến thành phố D.

      Bây giờ cuối cùng cậu cũng biết, đó phải là thuận lợi, mà đó chính là cơ hội cho cậu gặp lại chị mình.

      —-

      Lúc nghe chuyện về ngón tay, sắc mặt của Hứa Huệ Chanh trở nên trắng bệch.

      Chung Định ở bên cạnh nắm chặt tay , lực tay lớn, nhiệt độ nơi lòng bàn tay rất ấm nóng.

      trở tay siết chặt tay .

      Hứa Thất Trúc nhìn thấy thế, an ủi rằng, “ đau nữa, chị à. Bây giờ còn đau nữa, cuộc sống hằng ngày cũng có vấn đề gì.”

      thầm cắn chặt răng, chỉ sợ vừa lên tiếng nấc nghẹn.

      Chung Định cầm ấm trà lên, rót cho ly, “Cứ mãi tán gẫu về những chuyện qua, trà nguội hết rồi.”

      “Ừm.” Hứa Huệ Chanh kiềm chế cảm xúc, chậm rãi , “ là quá khứ rồi.” bây giờ có Chung Định thương , còn tìm được cha mẹ em trai, hạnh phúc rồi.

      Mẹ Hứa chẳng bao lâu sau lại gọi điện đến. Hứa Thất Trúc cười cười bắt điện thoại, “Mẹ, đừng sốt ruột, con ăn cơm với chị đây.”

      Nhưng Mẹ Hứa sao có thể nóng ruột được. Bà đêm ngày mong ngóng con về nhà, nhiều lần mơ thấy con bị đám khói đen chụp lấy. Bà thường khóc đến tỉnh giấc, khóc đến nỗi đôi mắt lại càng thêm mờ mịt.

      Đến khi điện thoại được truyền đến tay Hứa Huệ Chanh, Mẹ Hứa gọi, “Sửu Nha, về nhà …”

      Hứa Huệ Chanh nghe thấy lời mẹ , làm gì còn kiềm chế được nữa, cực kỳ kích động, đồng ý, “Mẹ, con về nhà ngay.”

      Chung Định liếc nhìn .

      Hứa Thất Trúc nhìn Chung Định cái.

      Người đàn ông này từ khi ngồi xuống chẳng bao nhiêu, cũng cười gì. Chiếc xe đỗ bên ngoài của ta thu hút bao nhiêu ánh nhìn. Đương nhiên, ta ngồi ở nơi này, cũng rất hút mắt.

      Hứa Thất Trúc phỏng đoán người bạn trai này là hay là giả, hoặc là, thứ ta nhìn trúng có phải là ngoại hình của chị hay .

      Lúc trước Hứa Huệ Chanh là da ngăm đen có tiếng. ra ngoài làm việc đồng áng, dưới ánh nắng chói chan lâu ngày, da dẻ ngăm đen, vẻ duyên dáng của ngũ quan hoàn toàn bị làn da ngăm che lấp. Hơn nữa, thôn của họ đẹp nhiều, thế nên nhan sắc của chị cậu trở nên rất bình thường.

      Ngày trước Hứa Thất Trúc hiểu, sau này lớn lên rồi, nhìn lại những tấm hình trước kia của Hứa Huệ Chanh, cậu liền cảm thấy đám đàn ông con trai trong thôn đều mù mắt cả rồi. ràng chị cậu thừa hưởng tướng mạo từ mẹ, nếu như da dẻ trắng nõn, nhiều người theo phải biết.

      Mà nay, tuy rằng chị có mập hơn trước chút, nhưng ngũ quan vẫn như thế, đâu kém gì.

      Hứa Thất Trúc chỉ hy vọng, chị cậu và bạn trai này, có quan hệ đứng đắn.

      .

      Hết chương 77
      linhdiep17 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 78

      Chuyển ngữ: ~M~


      Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Mẹ Hứa, tâm tình của Hứa Huệ Chanh thể nào bình tĩnh được nữa. nóng ruột muốn về nhà ngay lập tức, thể chờ đợi được.

      Hứa Thất Trúc thấy thế, dịu dàng , “Chị, chị đừng kích động, trong nhà rất tốt.”

      Hứa Huệ Chanh gật đầu, rồi lại gật đầu.

      Mặc dù vậy, nhưng rất muốn nhìn thấy bố mẹ. sáu năm rồi được gặp họ. Trụ cột tinh thần để có thể kiên trì nhiều năm như vậy, gì ngoài mái nhà đó.

      Bỗng chốc, Hứa Huệ Chanh cảm giác được ánh nhìn ở bên cạnh, thế là quay đầu sang, bắt gặp đôi mắt của Chung Định.

      Đôi mắt thâm thúy như đầm đen, gợn chút sóng.

      đột nhiên ý thức được gì đó, thế là dần dần bình tĩnh lại. Chung Định vì , dường như buông bỏ tất thảy, nếu như chỉ để ý đến mỗi chuyện đoàn tụ của mình, vậy đưa vào vị trí nào đây.

      Hứa Huệ Chanh khẽ khàng nắm lấy tay Chung Định.

      tránh khỏi.

      lại nắm lấy.

      trực tiếp đút tay vào túi.

      lại quýnh quáng lên rồi. Nhưng mà, lần này là vì .

      Hứa Thất Trúc nhìn hành động của đôi nam nữ này, đủ loại phán đoán lướt qua đầu. Trong những phán đoán đó, tình huống có khả năng lớn nhất chính là, chị của cậu phải nhẫn nhục chịu khổ.

      Nhất thời, tinh thần trách nhiệm bảo vệ chị của Hứa Thất Trúc theo đó mà đến.

      Trong cặp của cậu có đôi găng tay, lúc này vừa khéo có nơi để dùng. Cậu đưa đôi găng tay qua, “Chị, nếu như chị lạnh, đôi găng tay này chị lấy .”

      Hứa Huệ Chanh ngẩn người, mờ mịt.

      Chung Định lại lập tức hiểu ra, thoáng giễu cợt liếc nhìn .

      Hứa Huệ Chanh nhận được ánh mắt của Chung Định, vội vàng phất phất tay với Hứa Thất Trúc, “Chị có lạnh.”

      Sau đó túm lấy tay trái của Chung Định, “Chung tiên sinh, chúng ta Tứ Xuyên du lịch được ?”

      Chung Định trả lời.

      Đầu xuân, nhiệt độ tương đối thấp, mặc đồ rất dày, nhưng ngón tay vẫn có chút lạnh lẽo. Nhiệt độ đó tiếp xúc với lòng bàn tay của , có chút gai buốt.

      Kỳ lường trước được tình cảnh này. Sư kiên trì của với người nhà sâu sắc như vậy, làm sao có thể chỉ độc nhất đặt vào trong đáy lòng chứ.

      “Chung tiên sinh…” thanh của thấp, “Chúng ta Tứ Xuyên du lịch được ?”

      dùng tay phải móc hộp thuốc ra, “Tùy.” Tay trái vẫn mặc túm lấy.

      Hứa Huệ Chanh cười. Trong lòng biết lúc này hoàn toàn thoải mái, nhưng mà ở trước mặt của Hứa Thất Trúc, cũng tiện bộc bạch cõi lòng với Chung Định, chỉ có thể tạm hoãn lại.

      quay đầu nhìn Hứa Thất Trúc.

      Vẻ mặt của Hứa Thất Trúc tỏ tán thành.

      “Thất Trúc.” tiếp tục cười, “Chung tiên sinh cũng là người nhà của chị.”

      Động tác kẹp điếu thuốc của Chung Định chậm lại trong khoảnh khắc, sau đó lại thuần thục ngậm lấy, đốt thuốc.

      Hứa Thất Trúc nhìn thế nào cũng cảm thấy, biểu của Chung Định vô cùng lạnh nhạt, có chỗ nào giống bạn trai chứ. Nhưng nhìn thái độ bảo vệ của Hứa Huệ Chanh, Hứa Thất Trúc có trăm lời ngàn chữ cũng phải nuốt trở xuống.

      Bữa cơm trưa này, ăn hết cả tiếng rưỡi đồng hồ.

      Cơ bản đều là Hứa Huệ Chanh và Hứa Thất Trúc chuyện, cơm rau cũng là hai người họ giải quyết.

      Chung Định ăn cay, ở bên cạnh hút điếu thuốc, rồi gác đũa.

      Hôm nay và Hứa Thất Trúc gặp mặt, là do Chung Định an bài. Nhưng Chung Định ngờ tới, nhìn thấy dáng vẻ kích động nồng nhiệt thế này của , lại có cảm giác khó chịu.

      có cha mẹ, em trai.

      Còn , chỉ có mỗi mình .

      Nghe chuyện cũ của hai chị em này, hồi tưởng lại chút giữa mình và Kiều Diên.

      Hai em họ là thụ tinh trong ống nghiệm. Chung Phụ và Chung Mẫu, trước khi kết hôn chưa từng chuyện với nhau, sau khi kết hôn cũng chưa từng nằm chung giường. Cho dù là trong những dịp hội họp gia tộc, Chung Phụ và Chung Mẫu cũng có khoảng cách.

      Chung Định trời sinh lạnh lùng, từ hồi còn như vậy. Nhưng mà, có lẽ tình thân khác có, nhưng đối với vai trò của người trai, lại cực kỳ để tâm.

      Đây lại rất giống với tình thương của Hứa Huệ Chanh đối với Hứa Thất Trúc.

      Chung Định dùng tâm tình loại suy này để nghĩ, liền cảm thấy tồn tại của em trai còn chướng mắt đến thế nữa.

      nhìn về phía ruộng rau ở đối diện đường cái, sau đó cảm thấy quần áo của mình như bị kéo chút. quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Huệ Chanh giương đôi mắt trong vắt, khẽ cười tủm tỉm.

      “Chung tiên sinh, buổi chiều Thất Trúc còn phải làm việc tại cửa hàng, chúng ta dạo dạo nhé.”

      “Ừm.” Vẫn giọng điệu nóng lạnh như cũ.

      Hứa Huệ Chanh chẳng để bụng chuyện này, thế nhưng Hứa Thất Trúc nghe vào tai, lại cảm thấy chị mình tủi thân rồi.

      Lúc thanh toán, Hứa Huệ Chanh tỏ ra mình chẳng có xu lẻ nào.

      Hứa Thất Trúc lập tức , “Chị, em có tiền.”

      lại ngăn động tác móc tiền ra của cậu, đôi mắt trông ngóng nhìn về phía Chung Định.

      Thế là, Chung Định trả tiền.

      Hứa Huệ Chanh thế này ràng là lệ thuộc tiền bạc, khiến cho ngờ vực của Hứa Thất Trúc càng thêm sâu.

      Vào khoảng trống lấy tiền, Hứa Huệ Chanh vào toilet.

      vừa , đám nữ sinh bàn bên càng chú ý về bên này.

      Tướng mạo của Hứa Thất Trúc cũng tệ, chỉ là vẫn ở độ tuổi thanh niên, hơn nữa ăn vận cũng mộc mạc.

      Chung Định lại như thế. Với cái cao quý bẩm sinh mà có, khuôn mặt dáng vóc xuất chúng, quả khiến cho mấy nữ sinh đỏ mắt tim run.

      Hứa Thất Trúc lễ phép châm trà cho Chung Định, “Chung tiên sinh, và chị tôi quen biết nhau bao lâu rồi vậy?” Cậu nghe chị mình xưng hô như vậy, cũng bèn gọi theo.

      Chung Định nhìn xoáy nước trong ly trà của mình, hơi nhướng mày, “Rất lâu.”

      Rất lâu là bao lâu? Hứa Thất Trúc hỏi tiếp, mà đổi chủ đề khác, “Tôi hy vọng… sau này chị ấy hạnh phúc vui vẻ.”

      Chung Định cầm ly trà lên, “Đó là tất nhiên.”

      Hứa Thất Trúc cười cười.

      Chung Định lắc lắc ly trà, sau đó đặt xuống. nhìn Hứa Thất Trúc, “ ấy hạnh phúc.” Câu này là cực hạn mà có thể ra rồi. Những lời hứa hẹn khác, chỉ cho Hứa Huệ Chanh nghe thôi.

      Hứa Thất Trúc bán tín bán nghi, bởi vì giọng điệu của Chung Định lơ đãng bình thường, bày ra chẳng bao nhiêu thành ý.

      bao lâu Hứa Huệ Chanh quay trở lại.

      Lúc ra khỏi quán cơm, rất tự nhiên quàng tay của , cười rất vui vẻ, “Thất Trúc, em làm . Chị và Chung tiên sinh ở đây dạo dạo.”

      Hứa Thất Trúc cũng cười theo, “Nghe chị hết.”

      Chung Định đưa Hứa Thất Trúc về cửa hàng tiện lợi, sau đó chở Hứa Huệ Chanh lòng vòng xung quanh.

      Niềm vui sướng của Hứa Huệ Chanh che đậy được, “Chung tiên sinh, đối với em tốt.” quả là ánh sáng hy vọng trong cuộc đời của .

      “Lời này với em trai của em ấy.”

      xoay đầu nhìn , “Hả?”

      Chung Định nhìn thẳng đèn đỏ phía trước, cả cái liếc mắt cũng chẳng cho .

      Hứa Huệ Chanh mờ mịt, “ với Thất Trúc cái gì?”

      lười để ý đến , dứt khoát tiếng nào.

      Nhìn dáng vẻ đó của , khe khẽ kêu, “Chung tiên sinh.”

      Đèn xanh sáng, nổ máy xe.

      Hứa Huệ Chanh nhớ lại hoản cảnh lúc ăn cơm, ý thức được bỏ lơ , bèn nịnh nọt , “ mấy năm trời em gặp Thất Trúc rồi, có rất nhiều chuyện còn chưa kịp với em ấy.”

      Sườn mặt của Chung Định vẫn như cũ.

      “Buổi tối em long trọng giới thiệu Chung tiên sinh của em với Thất Trúc.” cười , “Chung tiên sinh của em đẹp trai nhất đời này.”

      Cuối cùng cũng liếc cái.

      Hứa Huệ Chanh tiếp tục , “Đại soái ca!” hiểu , lời ngon ngọt nào cũng bằng khen đẹp trai. Bởi vì ấu trĩ như thế này đấy.

      Quả nhiên, Chung Định hừ tiếng, biểu thị đáp lại.

      —-

      Hứa Huệ Chanh thích dạo quanh vườn trường, trước kia thỉnh thoảng lại tản bộ trong ngôi trường đại học gần phố ẩm thực. Chỉ là bởi vì cái liên tưởng này, nhớ lại dáng vẻ đứng đợi của Kiều Diên ở trước cổng trường.

      Chung Định từng , mối tình đầu của .

      Vậy , đối tượng thất tình mà Kiều Diên , là ai chứ.

      Lúc trước Chung Định đưa cho chồng bản vẻ phác. Bởi vì dạo này khá bận rộn, cho nên đều chỉ lật xem đứt quãng.

      Sau khi câu chuyện thời kỳ trung học kết thúc, tranh vẽ của Kiều Diên liền trở nên tùy ý, phong cảnh con người đều có cả. có tế bào nghệ thuật, nếu có quan hệ gì nhiều đến Chung Định, khi xem cũng chẳng mấy để tâm.

      Bây giờ suy nghĩ, có lẽ có thể tìm thấy manh mối trong đó chừng.

      Chung Định dừng ở khu vực đỗ xe chỗ lầu học.

      Bắt đầu từ khi bước xuống xe là thu hút đủ loại ánh nhìn chăm chú.

      Hứa Huệ Chanh quen những ánh mắt đó, thế là bèn chọn con đường tương đối vắng vẻ.

      và Chung Định tay nắm tay, chậm rãi bước từng bước.

      từng nghĩ, tương lai có ngày có thể thoải mái dạo trong sân trường. gánh nặng, chẳng áp lực.

      Khung cảnh trong ảo tưởng khi đó, bên cạnh chàng nào bầu bạn.

      thực bây giờ, còn tươi đẹp hơn cả miêu tả.

      Chung Định cảm thấy cứ chậm rãi mục đích thế này, rất lãnh phí thời gian. Nhưng khi nhìn thấy hào hứng hăng hái, lại gì.

      Tâm tình của Hứa Huệ Chanh hoàn toàn thả lỏng, trở nên ríu rít như chim chích, ngừng về những chuyện ngày xưa ở quê nhà.

      Chung Định thỉnh thoảng đáp lại hai câu.

      Lúc mới đầu khi gặp gỡ, luôn là bộ dáng chết lặng trì độn, bây giờ qua vài tháng, cái đơn thuần ngờ nghệch trong tính cách vốn có dần dần lộ ra, làm cho thần sắc của cực kỳ sinh động.

      nghiêng đầu nhìn cười tươi như hoa nở, đột nhiên vươn tay ra, nhéo nhéo gương mặt của , “Tiểu Sơn Trà.”

      Hứa Huệ Chanh ngẩng đầu nhìn , vẫn hì hì cười hai tiếng.

      “Qua khoảng thời gian nữa được rảnh rỗi, chúng ta Tứ Xuyên ngắm hoa Sơn Trà.”

      Đôi mắt sáng lên, cười càng thêm rạng rỡ. “Chung tiên sinh, cám ơn .” xong kích động ôm lấy cái. Khi ý thức được đây là sân trường, lại vội vàng buông ra.

      Chung Định ôm lấy lại, “Liệu em có ở lại quê nhà, trở lại nơi này nữa ?”

      lắc đầu, “Em vẫn theo .”

      Tình cảm của , cùng với tình cảm giữa cha mẹ em trai, giống nhau. muốn về nhà thăm cha mẹ, nhưng cũng biết, là chồng của , hứa cho cả đời.

      “Lời này bùi tai.” Chung Định cong cong đôi mắt, “Để khen thưởng, mời em bữa thịt cá xả láng.”

      cựa khỏi vòng ôm của , nhắc lại, “Em giảm cân…”

      Buổi tối mấy ngày trước, biết làm sao, khi tắm Chung Định đột nhiên xông vào, dọa cho sợ giật bắn cả mình. tung hứng chiếc chìa khóa, dựa vào bên cửa, cười như câu hồn.

      Chỉ lúc ở giường mới cười như thế này.

      Sau đó, khi nhìn thấy bóng dáng hai người triền miên qua chiếc giương, khóc ra nước mắt. vai rộng hông hẹp, chỗ nào cũng là thịt. chênh lệch này khiến tự ti đến nỗi muốn độn thổ.

      phải giảm rồi sao?” Chung Định cảm thấy, khi ôm còn đầy đặn như trước nữa.

      “Chỉ mới giảm chút xíu thôi!” Hứa Huệ Chanh khẩy ngón tay cái, tỏ ý đại khải chỉ có nửa cm.

      “Rất tốt.” bắt lấy tay , “Để khen thưởng, mời em thịt cá xả láng.”

      “…”

      nghi ngờ, có phải lấy cách thức nuôi heo để đối xử với hay .

      —-

      Từ sau khi biết tăm tích của Hứa Thất Trúc, Hứa Huệ Chanh bèn thường xuyên đến làng đại học.

      Bởi vì công việc làm thêm, thời gian rảnh của Hứa Thất Trúc nhiều, đa phần đều là hai chị em ăn bữa cơm.

      Còn về chuyện quá khứ, Hứa Huệ Chanh tùy tiện bịa câu chuyện. Đại khái rằng năm đó tìm việc làm gặp tai nạn bất ngờ, đụng phải đầu, bị mất trí nhớ, nửa năm gần đây mới hồi phục.

      Câu chuyện này là bịa ra. Khi và Chung Định chuyện, còn hỏi, “Chung tiên sinh, Thất Trúc có tin ?”

      “Chắc là .” Chung Định trả lời như thế.

      vừa nghe khẩn trương, “Vậy phải làm sao? bịa chuyện cho em .”

      rảnh suy nghĩ.” nhìn chằm chặp màn hình máy tính, “Em cứ thế với cậu ấy .”

      giả của câu chuyện, cũng quan trọng. Quan trọng là, lý do mà che giấu, là bởi vì chua xót và đau khổ. Là người thân của , việc nên làm chính là chôn cất quá khứ của , chứ phải hết lần này đến lần khác xé toạt vết thương của ra.

      Về điều này, Chung Định nghĩ, nếu như Hứa Thất Trúc thương chị mình, cậu ta hiểu. Nhưng nếu Hứa Thất Trúc ngu xuẩn nhanh nhạy, Chung Định cũng chẳng ngại lên lớp cho cậu em vợ này phen.

      Bởi vì, hạnh phúc của Hứa Huệ Chanh, là chuyện mà Chung Định phải lo lắng cả đời.

      .

      Hết chương 78
      linhdiep17 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 79

      Chuyển ngữ: ~M~


      Đến cuối tháng tư, tình trạng bận rộn của Chung Định cũng dần dần dịu bớt.

      đặt vé Tứ Xuyên.

      ra cũng khéo, ngày 30/4 Hứa Thất Trúc phải lên lớp, thêm vào kỳ nghỉ ngắn 1/5, cộng lại cũng được bốn ngày trời. Cậu xin nghỉ phép bên cửa hàng tiện lợi, cùng Hứa Huệ Chanh về nhà.

      Hứa Huệ Chanh vui vẻ vô cùng.

      hẹn Hứa Thất Trúc ra ngoài dạo phố, mua cả đống quà cho cha mẹ.

      Mua xong trờ về, lại có chút hổ thẹn. Dù sao vẫn chưa có công việc chính thức, kinh tế dựa hoàn vào vào hỗ trợ của Chung Định. ngập ngừng , “Chung tiên sinh, nhà còn đủ ăn vậy?”

      Chung Định hỏi lại, “Sổ sách phải do em quản sao?”

      “Số tiền đó em đều để tiết kiệm ấy…” chuyển toàn bộ tiền bán xe bán nhà vào tài khoản của xong chưa từng hỏi thêm điều gì. nghe từ sớm, tài khoản của đều bị đóng băng cả rồi. buồn bực, chi tiêu sinh hoạt thường ngày, lấy tiền từ đâu ra đây.

      “Từ từ để dành.” biểu gì nhiều, “Tiền tích góp của tương lai chúng ta dựa vào em hết đấy.”

      Hứa Huệ Chanh nghe giọng điệu này của , liền cảm thấy mấy để tâm.

      Chuyến này, Chung Định đặt vé hạng nhất.

      Hứa Huệ Chanh líu lưỡi, “Sao mua hạng phổ thông vậy?”

      “Hạng phổ thông hết vé rồi.” trả lời rất đương nhiên.

      Vé máy bay ngày 1/5 rất khó lấy, thế là tin lời giải thích của .

      Thành phố G có sân bay. Vé máy bay của họ là bay đến thành phố C.

      Cha Hứa làm việc ở thành phố C. Kỳ nghỉ ngắn vốn ông chỉ được nghỉ ngày, nhưng do biết con và con trai trở về, ông bèn đổi ngày nghỉ với đồng nghiệp, xin nghỉ thêm ngày.

      Mấy người Hứa Huệ Chanh đến sân bay của thành phố C vào buổi chiều, Cha Hứa vẫn chưa tan ca.

      Sau cuộc điện thoại với Cha Hứa, , “Chung tiên sinh, ba em phải năm giờ rưỡi chiều mới có thể . Chúng ta đợi chút, cùng ông nhé.”

      Chung Định ý kiến gì.

      Buổi sáng liên hệ với công ty cho thuê xe, bây giờ xe được đưa tới sân bay đúng hạn.

      Hứa Thất Trúc bắt đầu quen với các loại phục vụ chu đáo của ông rể tương lai này.

      đoàn người ở trong nhà hàng gần với khu phố nơi Cha Hứa làm việc, chờ đợi.

      Sập tối, Cha Hứa gọi điện thoại tới.

      Sau khi nhận điện thoại, Hứa Huệ Chanh thể kiềm nén được tâm trạng nôn nóng của mình, vừa vừa ra ngoài nhìn xung quanh. Nhìn thấy bóng dáng của Cha Hứa ở ngoài cửa sổ, nước mắt của liền rơi xuống, tiếng chuyện cũng trở nên nức nở.

      vội vã chạy ra khỏi nhà hàng.

      Chung Định và Hứa Thất Trúc chầm chậm theo sau.

      Cha Hứa gạt nước mắt mặt Hứa Huệ Chanh, câu hoàn chỉnh cũng thốt nên lời.

      Đợi khi tâm tình của hai cha con bình tĩnh lại, Hứa Thất Trúc đến bên ôm lấy Cha Hứa cái.

      Hứa Huệ Chanh lau sạch nước mắt, quay đầu nhìn Chung Định. cười với , sau đó kéo tay của Cha Hứa, “Ba, để con giới thiệu cho ba, đây là Chung Định, là Chung tiên sinh của con.”

      Chung Định bước lên trước, hơi hơi gật đầu, “Chào chú.” Đây coi như là thời điểm lễ phép hiếm có khó tìm của .

      “Tốt, tốt.” Cha Hứa gật đầu đáp lại.

      Trước đó Cha Hứa cũng nghe Hứa Thất Trúc nhắc đến người con rể tương lai này. Bây giờ mới gặp, quả nhiên là phong độ bất phàm, dáng vẻ đường hoàng. Cha Hứa vừa nhìn, nửa ý kiến phản đối cũng có.

      Từ nơi này lái xe qua thành phố G đại khái cần hai tiếng xe chạy.

      Ở nhà Mẹ Hứa thu xếp phần, có vài việc làm được, bèn đợi Cha Hứa về đến nhà rồi làm tiếp.

      đường, Hứa Huệ Chanh và Cha Hứa ngồi cùng nhau, chuyện suốt.

      Tiếng phổ thông của Cha Hứa tốt, lúc chuyện với người nhà vẫn bằng giọng Tứ Xuyên.

      Chung Định nghe hiểu.

      Thế nhưng biết, nương ngốc kia nở ra thành đóa hoa rực rỡ rồi.

      —-

      Tiếng của Hứa Huệ Chanh vừa mới truyền từ ngoài cửa vào nước mắt của Mẹ Hứa lăn dài, bà vội vàng mở cửa, kêu lên, “Sửu Nha…”

      “Mẹ…” Hứa Huệ Chanh chạy đến, ôm lấy mẹ mình.

      Hai mẹ con ôm lấy nhau mà khóc.

      Hứa Thất Trúc ở bên cạnh khuyên, “Mẹ à, chị trở về rồi, phải vui lên chứ.”

      “Đúng đúng, phải vui lên.” Mẹ Hứa lau nước mắt, tỉ mỉ ngắm nhìn đứa con xa cách lâu ngày. Mắt của bà được tốt, nhìn vật gì cũng phải tập trung chú ý mới thấy được . Bà vươn tay xoa mặt con , “Sửu Nha xinh đẹp.”

      Nước mắt của Hứa Huệ Chanh vẫn chưa cạn, nhưng vẫn toét miệng cười. Lúc này lòng đầy ăm ắp niềm hạnh phúc.

      kéo Chung Định, giới thiệu với Mẹ Hứa.

      Mẹ Hứa mỉm cười, “Nào, ngồi xuống hết . Thất Trúc, pha trà.” Bà chăm chú nhìn con hồi, sau đó cười càng thêm hân hoan. Bởi vì khi con nhìn chàng rể tương lai này, trong mắt dạt dào tình ý.

      Hứa Thất Trúc đặt quà cáp xuống, dạ tiếng rồi nấu nước.

      Cha Hứa vào nhà bếp chuẩn bị bữa tối.

      Hứa Huệ Chanh vốn muốn vào giúp đỡ, nhưng bị Mẹ Hứa kéo lấy, “Sửu Nha chuyện với mẹ.”

      Xa cách sáu năm đằng đẵng, Mẹ Hứa lại hề hỏi tỉ mỉ những chuyện qua của Hứa Huệ Chanh, bà chỉ , “Trở về là tốt rồi.”

      Mẹ Hứa đưa ly trà qua cho Chung Định.

      Bất ngờ là, Chung Định có chút cẩn trọng. dùng hai tay đón lấy, khẽ tiếng cảm ơn. Trước nay là hạng người vô lễ cổ quái, nhưng mà hôm nay, lại tỏ ra rất có giáo dưỡng, trả lời nhã nhặn điềm đạm.

      Vốn ban đầu Hứa Huệ Chanh còn lo lắng, sợ khi gặp cha mẹ , vẫn cứ cái dáng vẻ lạnh nhạt hững hờ trước kia. ngờ, giờ lại bộ dáng chàng rể ngoan như vậy.

      càng lúc càng thích.

      Lúc Mẹ Hứa hỏi về gia đình của Chung Định, màu sắc đôi con ngươi của tối , sau đó hơi mỉm cười, “Cha mẹ đều mất.”

      Hứa Huệ Chanh sững sờ.

      Mẹ Hứa nhất thời lúng túng, “Xin lỗi, thím quá đường đột rồi.”

      sao ạ.” Chung Định vẫn cười cười.

      Hứa Huệ Chanh biết quan hệ trong nhà tốt, nhưng lại ngờ dùng bốn chữ đó để hình dung.

      đau lòng.

      Bởi vì Hứa Huệ Chanh nhắc nhở, Chung Định thể ăn cay, cho nên bữa cơm tối nay của Hứa gia toàn bộ đều bỏ ớt.

      Chung Định chỉ liếc nhìn cái hiểu, bữa cơm này là chú ý đến khẩu vị của .

      Nơi này, so với Chung gia kia của , hoàn toàn bất đồng.

      Căn nhà này đại khái chỉ khoảng 60 mét vuông, còn được bằng phần tư căn phòng hai tầng của , chứ đừng đến căn biệt thự lâm viên xa hoa của Chung gia.

      Lối chất đống các thứ vật dụng lặt vặt, khiến cho gian sinh hoạt càng thêm hẹp. Cơm tối chỉ là những món ăn thường ngày, thề nào so bì với những sản phẩm tinh xảo thượng đẳng của đầu bếp trong Chung gia.

      Thế nhưng khí đầm ấm nơi này, lại vượt xa Chung gia cả trăm lần.

      nhà cười vui vẻ, hòa hòa thuận thuận.

      Căn phòng đơn giản, dường như được mạ lên lớp màu vàng ấm. Cực kỳ ấm áp.

      Hứa Huệ Chanh đột nhiên nhìn sang sườn mặt của Chung Định. Đó là vẻ mặt dịu dàng hiếm khi thấy được. nhìn ngắm hồi, kiềm được lại mỉm cười.

      cảm giác được, quay đầu lại cùng bốn mắt nhìn nhau.

      Tay của trốn dưới gầm bàn, nắm lấy tay của .

      Nhưng lại bị bắt lấy.

      Mặt đỏ lên, sợ bị cha mẹ nhìn ra manh mối, thế là hơi chút vùng vẫy.

      Chung Định cười cười, buông tay ra.

      —-

      Hứa gia chỉ có hai căn phòng.

      Lúc này lại có tới năm con người.

      Tuy rằng Hứa Huệ Chanh và Chung Định ở chung lâu, nhưng dưới mắt của Cha Hứa Mẹ Hứa, con vẫn còn là nương chưa gả, cho nên tối nay thể cùng giường với Chung Định được.

      Cuối cùng, Chung Định ra ngoài khách sạn.

      Hứa Huệ Chanh và Mẹ Hứa chen nhau chiếc giường, Cha Hứa ngủ trong phòng của Hứa Thất Trúc, Hứa Thất Trúc chiếc giường gấp.

      Vốn là Hứa Huệ Chanh muốn cho Hứa Thất Trúc cũng ra ở ngoài khách sạn, nhưng cậu khách sạn ngủ quen.

      Khách sạn, là do Cha Hứa chọn, xa, chỉ ở con phố kế bên, do ông đưa Chung Định qua đó.

      Hứa Huệ Chanh quen thuộc thành phố G, nhưng nhìn khu vực nơi này, đoán rằng chẳng thể có khách sạn nào cao cấp. sợ Chung Định chê. Dù sao , trước nay vẫn là tầng lớp thượng lưu, sao có thể thích ứng với cuộc sống bình dân nhanh thế được.

      Thế là trước khi Chung Định sắp ra khỏi nhà, kéo ra ngoài ban công lát.

      “Chung tiên sinh.” đè thấp lượng, “Nếu như thấy nơi đó tốt đừng trước mặt ba em…”

      “Ừm.” nắm lấy vai kéo đến bên mình, “Tiểu Sơn Trà, hôn tạm biệt cái nào.” Tối nay thể ôm cái thân thể mềm mại như bông này rồi.

      bị dọa, vội vàng quay đầu nhìn tình hình trong phòng.

      Cũng may, Cha Hứa và Mẹ Hứa đều chú ý đến bên ngoài ban công này.

      vội vàng hôn cái chụt lên mặt , rồi đẩy ra.

      Chung Định tính hôn cái nữa, tiếng của Hứa Thất Trúc truyền đến, “Chị, hành lý của chị em kéo vào dùm chị rồi này.”

      “Ừ ừ.” Hứa Huệ Chanh hốt hoảng đáp lại, thoát khỏi cái ôm của Chung Định.

      Hứa Thất Trúc kéo cửa ban công ra, nhìn thấy mặt đỏ rực, lại nhìn bóng lưng của Chung Định, nhất thời hiểu ra điều gì đó. Thế là, cậu cũng trở nên bối rối.

      Chung Định rất bình thản, khi xoay người lại, sắc mặt chẳng hề khác lạ.

      Lúc theo Cha Hứa ra ngoài, Hứa Huệ Chanh vẫn yên tâm, lại nhắn tin cho : Nhớ nhá, có gì tốt đừng với ba em.

      nhìn cái, khe khẽ gật đầu.

      cười, tiễn và Cha Hứa ra khỏi cửa.

      Tòa nhà này kha khá tuổi rồi, có hai tầng lầu đèn bị hư, sáng đèn.

      Mắt của Chung Định nhìn trong đêm vẫn coi như tốt, nhìn dáng vẻ Cha Hứa đỡ lan can bước , nhắc nhở, “Chú cẩn thận chút.”

      sao sao.” Tiếng phổ thông của Cha Hứa đầy khẩu Tứ Xuyên, “Đèn này hai ba hôm lại hỏng, quen rồi.”

      Chung Định nghe rất tốn sức, chỉ có thể qua quýt đáp lại.

      Khách sạn Cha Hứa chọn là chuỗi khách sạn kinh doanh, tốt hơn rất nhiều so với những khách sạn bình thường bên đường.

      Phục vụ chỗ tiếp tân chuyện đều là tiếng Tứ Xuyên, Chung Định đứng bên như vịt nghe sấm. Cho đến khi Cha Hứa móc tiền ra, Chung Định mới lên tiếng, “Để cháu được rồi.”

      Cha Hứa lắc đầu, “Để chú, để chú.” Ngay sau đó liền đưa tiền qua.

      Chung Định ngược lại lại quen. Hoặc là , trước nay đều là trả tiền. Hôm nay đây là lần đầu tiên.

      Cha Hứa hoàn toàn xem Chung Định như vãn bối, mua cả kem đánh răng và bàn chải, lúc đưa cho , còn dặn dò, “Gần đây trời mưa, ban đêm tương đối lạnh, tự mình chú ý giữ ấm.”

      “Vâng.”

      Bởi vì hoàn cảnh gia đình, Chung Định khuyết mất phần tình cảm nào đó, từ ngạo mạn hung tàn. biết phải đối diện với quan tâm của người khác như thế nào. Bởi vì sống đến bây giờ, căn bản chẳng có mấy người lòng quan tâm đến .

      nhiệt tình của Cha Hứa, khiến cho tâm tình khẽ khàng nhộn nhạo.

      Cứ như thế, ở tại cái khách sạn bình dân này.

      Phòng ốc tương đối đơn sơ.

      Truyền hình chỉ có vài kênh là ràng.

      Nút ấn của bồn cầu phải ấn bốn năm lần mới có phản ứng.

      Máy nước nóng năng lượng mặt trời đến nửa tiếng đồng hồ sau cũng chưa nóng lên chút nào.

      biết từ khi nào, có tấm thiếp được nhét vào qua khe cửa. Cái gì mà tiếp viên hàng , văn phòng, y tá, nữ cảnh sát, cần gì có đó.

      Sau đó, điện thoại trong phòng vang lên.

      Chung Định trực tiếp rút dây điện thoại.

      đốt thuốc, nửa dựa người vào đầu giường.

      Vị trí bên cạnh trống , quen.

      Lúc này đây, rất nhớ đóa hoa ngốc đó.

      .

      Hết chương 79
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :