1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bạn Chanh - Giá Oản Chúc (Hoàn - 92c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 65

      Chuyển ngữ: ~M~



      Những lời lúc Chung Định và Điền Tú Vân nửa đùa nửa từng ra, có có giả.

      nàng vẫn mãi kiềm chế trả lời.

      Dần dà, mất hứng thú.

      Thử nghĩ, nếu như lúc đầu Hứa Huệ Chanh cũng liên tiếp cự tuyệt , có lẽ cũng nhắc lại nữa. Vẫn may, đóa hoa ngốc này che đậy tâm ý của mình, cho nên liền tốc chiến tốc thắng.

      Chung Định cầm đũa lên, từng miếng từng miếng, ăn hết sạch thức ăn trong chén.

      Trần Hành Quy nhìn về phía Chung Định, cân nhắc xem có vài lời nên hay nên ra.

      Kiều Lăng từng tiết lộ với Trần Hành Quy, Chung Định hề có ý định chống đối lại cuộc hôn nhân do gia tộc sắp đặt.

      Cách buổi lễ đính hôn của hai nhà Chung Thẩm, chỉ còn lại hai tuần lễ. Hôn nhân vì lợi ích ấy à, nhắm mắt, mở mắt, ngày tháng cũng trôi qua như cũ thôi.

      Chỉ là, bây giờ Chung Định động chân tình rồi.

      Chung Định mắt nhìn thứ gì cũng chẳng cảm thấy quan trọng, thế nhưng nếu để tâm rồi, tuyệt đối là chuyên quyền độc đoán. quang minh chính đại đưa Hứa Huệ Chanh theo bên cạnh như thế này, kiểu tuyên bố rồi.

      Chỉ biết Thẩm gia đối với chuyện này có thái độ gì. Cái Thẩm Thung Nhạn đó, thần thần kinh kinh, khiến người ta nhìn ra được suy nghĩ.

      Trần Hành Quy nhắc đến chuyện này trước mặt Hứa Huệ Chanh.

      Thế nhưng Kiều Lăng lại được biết điều như thế. Gã rót cho mình nửa ly lớn rượu, “Nhà mày gióng trống khua chiêng, thiết yến bày tiệc như thế, người biết còn tưởng là hôn lễ đấy.”

      Bàn tay cầm đũa của Hứa Huệ Chanh cứng lại.

      Chung Định đặt tay của mình lên đùi , tựa như chuyện liên quan đến mình vậy, “Bọn họ muốn làm thế nào tùy bọn họ, dù sao tao cũng chỉ lộ cái mặt ra thôi.”

      ta cũng lộ mặt hả?” Kiều Lăng huơ ly rượu về phía Hứa Huệ Chanh.

      Hứa Huệ Chanh hốt hoảng ngẩng đầu lên.

      muốn tham gia lễ đính hôn của Chung Định. Chẳng muốn chút nào.

      Thần sắc của Chung Định cứng lại trong chốc lát. Chuyện kết hôn, trong mắt của , thuộc về cái loại có cũng được, cũng được. Trong Chung gia, được tự do kết hôn, cho nên, chưa từng khơi dậy ý niệm kết hôn cùng Hứa Huệ Chanh.

      Đương nhiên, cũng chẳng cho rằng tấm giấy chứng nhận kia quan trọng lắm. Hôn của và Thẩm Thung Nhạn, thuần túy chỉ là hình thức mà thôi. Ngay cả đụng cũng muốn đụng vào ta.

      Nếu hứa giao tương lai cho Hứa Huệ Chanh, vậy có hay có cái danh phận vợ chồng, cũng thủy chung như . Nếu như có ngày nào đó, Chung Thẩm cần đứa cháu để gắn bó quan hệ hợp tác của hai bên, chọn lựa thụ tinh ống nghiệm.

      Thứ có thể cho Chung gia, chỉ nhiêu đó thôi.

      Chỉ cần đám trưởng bối gia tộc đó đừng đến làm phiền , có thể lấy người vợ hữu danh vô thực.

      Chung Định kéo lấy vai của Hứa Huệ Chanh, “ ấy .” biết tự ti về nghề nghiệp trước kia của mình, cho nên so đo chuyện hôn của . Chỉ là, cuối cùng cũng muốn tận mắt nhìn thấy cùng người phụ nữ khác nhận được lời chúc phúc từ mọi người.

      Hứa Huệ Chanh nghe được lời này, cảm thấy tâm tình của mình dịu ít nhiều.

      Chung Định chăm chú nhìn . hồi sau, đột nhiên kêu phục vục rót đầy ly rượu của .

      Kiều Lăng có đôi chút sửng sốt.

      Trần Hành Quy đoán ra được ý định của Chung Định, ta cười cười.

      Chung Định đưa ly rượu qua cho Hứa Huệ Chanh, nhìn thấy ngẩn người, chọt chọt mặt , “Hoàn hồn .”

      nhận lấy ly rượu đó, nhưng lại hiểu muốn làm gì.

      Chung Định nâng ly rượu lên, cụng ly với . Sau đó vòng lấy tay .

      Hứa Huệ Chanh chợt mở to hai mắt, trong chớp mắt, hai con ngươi long lanh ánh nước.

      cười khẽ, đưa ly rượu của mình đến bên môi , “Tiểu Sơn Trà, tối nay hai chúng ta uống rượu giao bôi rồi.”

      Ánh nước vừa chớp mắt cho trôi mất, giờ lại trào ra thành càng nhiều giọt lệ. muốn khóc, hơn nữa còn có người ngoài ở đây, càng nên kiềm chế lại. Thế nhưng nhịn được. Lồng ngực dâng lên thứ tình cảm mãnh liệt khiến nghẹn ngào nên lời.

      Trần Hành Quy nâng ly lên, chân thành , “Chúc mừng.”

      Kiều Lăng nắm chặt ly rượu, nhìn về phía Chung Định và Hứa Huệ Chanh.

      Hai người họ, cười, khóc.

      ngờ rằng, Kiều Lăng cũng dâng lên tí chút ngưỡng mộ.

      Chung Định của tại, hẳn là rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn trước kia gấp trăm lần. Mà cái loại tâm tình này, Kiều Lăng thể hiểu được, cho nên gã có chút mong chờ. Đó là tâm tình như thế nào, có thể khiến cho Chung Định hề chùn bước như thế kia?

      Kiều Lăng cầm chiếc ly gõ lên bàn hai cái, “Chúc mừng.” Hai chữ này, coi như là thừa nhận Hứa Huệ Chanh. Quá khứ của ta thế nào chứ, ra chẳng liên quan gì đến gã cả. Dù sao Chung Định có thể chấp nhận là được.

      Hứa Huệ Chanh nhấp ngụm rượu, vừa cười vừa khóc. Mắt của khóa chặt lên khuôn mặt của Chung Định.

      Chung Định lau nước mắt của , hớp uống hết ly rượu, sau đó nghiêng mình kề tai câu.

      Nước mắt rơi càng dữ dội, vội uống hết rượu, rồi cả người nhào vào vòm ngực .

      cười cười đặt ly rượu xuống, ôm chặt lấy vào lòng, “Đóa hoa ngốc.”

      Kiều Lăng nhìn chỗ khác, trao đổi ánh mắt với Trần Hành Quy.

      E rằng, trong lòng Chung Định, hôm nay chính là ngày đại hôn rồi.

      —-

      Hứa Huệ Chanh cực kỳ hưng phấn.

      còn uống thêm mấy ly nữa.

      Tuy phải là kết hôn , hơn nữa cũng chỉ có hai người làm chứng, nhưng thỏa mãn lắm rồi.

      và Chung Định, trước mặt những người bạn thân của , uống rượu giao bôi. còn thề hẹn bên tai rằng răng long đầu bạc. Đây như trong mơ vậy.

      Những chuyện mà Chung Định và bọn Trần Hành Quy sau đó, còn chú ý nghe nữa.

      Mấy ly rượu xuống bụng, đầu của Hứa Huệ Chanh bắt đầu váng vấp.

      vỗ vỗ mặt của mình, cũng biết là say rượu hay vui sướng, cảm thấy bây giờ ấm áp lắm. Chung Định gì đó với Kiều Lăng, ngẩng đầu lên đợi xong, liền hỏi, “Chung tiên sinh, có phải em say rồi ?” Có phải là sau khi tỉnh rượu rồi, phát đây giấc mơ?

      Chung Định thấy cười ngây ngốc, thế nên gật đầu, “Ừm, say rồi.” quên, sau khi say trở nên đặc biệt đáng .

      Nghe thế, ngẩn ngơ. Qua mấy phút đồng hồ, chớp chớp mắt, bắt lấy ngón tay của , từng ngón từng ngón móc lấy, “Có đau ?”

      thừa.” liếc cái.

      tiếp tục móc, “Em đau.” Cho nên cảnh tươi đẹp ban nãy là mơ sao.

      “Ngón tay của , tất nhiên là em đau.”

      giơ tay lên cao, huơ huơ trước mặt , “Đây là… mấy vậy?”

      “Hai.”

      “Đây là…. Năm…” tách bàn tay của ra.

      “Hai.”

      dán mắt vào tay , đếm từng ngón từ ngón cái đến ngón út, “ hai ba… bốn năm…” Sau đó lại đến ngược từ ngón út lên ngón cái, “ hai… ba bốn năm…”

      Chung Định dứt khoát giao tay trái của mình cho vọc, “Em từ từ tự đếm .”

      đếm lại từ đầu.

      Trần Hành Quy ở bên nghe được những lời đối thoại qua lại này, bật cười thành tiếng.

      ta chỉ gặp qua Hứa Huệ Chanh hai ba lần, trong ấn tượng, khúm na khúm núm, thích chuyện. Cái hôm ở Sách Lan Câu, thái độ của hoàn toàn là nặng nề như chết, mà nay, ánh mắt nhìn Chung Định, lại tràn đầy tình cảm, sáng ngời rực rỡ.

      Trần Hành Quy nhìn về phía Chung Định.

      cùng Chung Định từ tiểu học chơi chung với nhau, quen biết gần 20 năm, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy Chung Định dùng ánh mắt thương nhường thế để nhìn người phụ nữ.

      Lịch sử tình trường của Chung Định, hoàn toàn trắng bóc.

      Hồi cấp hai, có nữ giáo viên cực kỳ chiếu cố . Lúc đó đương tuổi dậy , thế nào ngỗ nghịch cứ làm như thế đó. buổi tối, sau lớp phụ đạo ngoại khóa, hai người quấn lấy nhau.

      Loại chuyện này, có lần thứ nhất ắt có lần thứ hai, lại đương lúc mới bắt đầu được “ăn mặn”, tất nhiên có cơ hội cứ tiến tới.

      Sau này đoạn phim bị lộ ra, Chung Định liền nổi lòng nghi ngờ. có sở thích quay phim, cho nên đây chính là việc làm của người còn lại. Thế nhưng, chẳng ai tin tưởng , lập trường của xã hội đều đứng về phía nữ giáo viên kia. trở thành kẻ bị dư luận chỉ trích.

      Chung gia tốn hết mớ tiền để đẩy nữ giáo viên đó . Ai ngờ được, bởi vì báo chí mặc sức tô vẽ, tình trở nên cực kỳ ồn ào. Công ty gia tộc của Chung thị, những bên liên đới đều bị đủ loại chèn ép.

      Trong lòng Chung Định hiểu , đó chẳng qua chỉ là cái bẫy sắc dục. Lúc đó cũng quá mất mát. Đại khái bởi vì, thích nữ giáo viên kia.

      Sau này, bị cấm túc mất hai tháng.

      Sau này nữa, đối với thứ mỹ sắc này, đề phòng rất nặng.

      Những người phụ nữ , ra có rất nhiều, thế nhưng trước giờ chưa có người phụ nữ nào tình nguyện tìm hiểu về . Ngay cả Điền Tú Vân, cũng bởi vì vẻ ngoài tự phụ ngông cuồng của mà chùn bước.

      May sao, Chung Định gặp được Hứa Huệ Chanh.

      —-

      Lúc bữa tối kết thúc, Hứa Huệ Chanh rất buồn ngủ rồi. nửa vịn lấy tay của Chung Định, ra khỏi phòng bao.

      Chung Định vỗ lên mặt , “Em uống nhiều thế làm gì?”

      cười hi hi, “Em vui…”

      “Cho nên em hai.”

      (Hai ở đây có nghĩa là ngốc)



      quấn lấy cánh tay của , “Chung tiên sinh… em biết…”

      xen vào, “Có chuyện gì về rồi hẵng sau.”

      Hứa Huệ Chanh gật đầu, vội vàng bước bước lớn, kết quả bị loạng choạng.

      Chung Định kịp thời đỡ được .

      mượn sức của đứng dậy, vẫn cười, “Có ở đây, ngã được.”

      Chung Định giúp mặc áo khoác lên, quấn khăn quàng lại, sau đó khom lưng bế phổng lên.

      Mới đầu Hứa Huệ Chanh giật nảy cả mình, sau khi phản ứng lại, chủ động vươn tay ôm lấy cần cổ của , “Chung tiên sinh, chúng ta phải trở về rồi à?”

      Chung Định cúi người hôn lên trán , “Ừm.”

      Chiếc răng khểnh của lộ ra, tựa sát vào vòm ngực , lẩm bẩm , “ về động phòng.” Như thế bọn họ là vợ chồng rồi.

      Câu này rất khẽ, nhưng nghe được, thế nên cười cong cả mắt.

      Nửa đường về, Hứa Huệ Chanh ngủ say mất. Chuyện sau đó, mơ mơ hồ hồ.

      chỉ nhớ được, hai người họ trở về động phòng. Chính là ở trong cái hồ nước ấm áp đó. Lúc bắt đầu, rất sợ, sau đó ôm lấy khẽ khàng vỗ về, còn câu ____

      xin lỗi.”

      .

      Hết chương 65
      linhdiep17 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 66

      Chuyển ngữ: ~M~



      Hứa Huệ Chanh lấy cái đêm say rượu này làm ngày kỉ niệm quan trọng nhất.

      Ngày hôm sau, Chung Định tiếp tục đưa ngâm dược trì.

      Liên quan đến tác dụng của việc tắm ngâm nước thuốc, lần lần hai trải nghiệm, thấy có cảm giác gì quá lớn.

      Ngược lại, Chung Định lại nhận được gợi ý, dự định làm cái ở nhà, phối hợp vài dược liệu tốt, hy vọng là có thể cái thiện thể chất sợ lạnh của .

      Dạo trước Hứa Huệ Chanh nhìn ra, cá tính của Chung Định tuy rằng lạnh nhạt độc, nhưng có loại săn sóc khác biệt. Cho đến nay, chưa từng với những lời như thích, thế nhưng hay , tâm ý của rất ràng.

      Các mục hoạt động ở nhà khách này rất nhiều.

      giỏi về vận động, thứ có thể chọn chỉ có chạy bộ, đạp xe đạp. Mà mấy món này, ở trong phòng gym ở nhà Chung Định là có thể làm được.

      Thể lực của Hứa Huệ Chanh mấy năm gần đây được tốt lắm, cách hai ba bữa lại bị đánh, khiến cho thân thể của dần dần bị hao tổn, rất dễ mệt mỏi. Cũng may là mấy năm trước đó, lúc ở quê làm việc nhà nhiều, đặt được nền móng cho sức khỏe. Nếu , ngã quỵ từ sớm rồi.

      Hứa Huệ Chanh cực thích nhà khách này, rất yên tĩnh, rất thanh nhã.

      Chung Định đồng ý cùng ở đây đón lẽ tình nhân.

      Ai ngờ, vào tối ngày 13, Chung gia gọi điện thoại đến. Trợ lý của Chung lão thái gia thông báo cho Chung Định biết trưa ngày mai cùng Thẩm Thung Nhạn chọn nhẫn đính hôn.

      “Ngày mai?” Mặt Chung Định nhăn lại.

      “Thưa vâng.” Giọng của trợ lý cung cung kính kinh, “Là ngài chủ tịch dặn dò.”

      Chung Định rất hờ hững, “ rảnh.”

      “Tôi báo cáo đúng với ngài chủ tịch.”

      Chung Định hừ tiếng, cúp điện thoại.

      tiếng đồng hồ sau, lại có người gọi đến.

      Vào chiếc điện thoại màu trắng kia.

      Lúc tiếng chuông điện thoại vừa vang lên, sắc mặt của Chung Định lướt qua tia u ám. Cuối cùng, cũng cầm điện thoại lên, ra ngoài ban công nghe điện.

      Hứa Huệ Chanh bước ra từ phòng tắm, nhìn thấy bóng lưng của , cười cười. Rồi co mình ngồi vùi trong ghế sofa xem tivi.

      Cuộc điện thoại này Chung Định chuyện khá lâu, lúc bắt đầu có chút phân tâm, sau đó quay đầu nhìn thấy người con ghế sofa, vào lúc này, hoàn hồn lại. với đầu dây bên kia, “ cả, cháu biết rồi. Ngày mai cháu chọn nhẫn với vợ chưa cưới.”

      Sau đó biết đối phương câu gì, trầm mặc.

      Đợi đối phương cúp máy, thu chiếc điện thoại lại, nhìn vào màn đêm đặc quánh ở bên ngoài.

      Hứa Huệ Chanh ở trong phòng thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía ban công.

      đứng mãi ở nơi đó, ngay cả tư thế cũng đổi.

      nhìn thời tiết giá lạnh bên ngoài, còn chỉ mặc quần áo trong nhà, thế là vội bước vào phòng lấy áo khoác, sau đó bước đến kéo cửa ban công, gọi , “Chung tiên sinh, bên ngoài lạnh, mặc thêm cái áo khoác .”

      Chung Định quay đầu lại.

      khỏi cảm thấy quái lạ, khẽ khàng bước qua khoác lên dùm .

      “Bây giờ tôi là ai.”

      bất ngờ thốt ra câu, khiến kinh hãi. “ phải Chung tiên sinh sao?” còn chú ý thấy rằng, chiếc điện thoại cầm, có màu trắng, là chiếc điện thoại dùng số của Kiều Diên.

      Chung Định cười cười, xoay đầu lại, “Ôm .”

      Hứa Huệ Chanh lập tức ôm lấy .

      hôn lên xoáy tóc của .

      ôm lấy chặt, chỉ sợ biến thành Kiều Diên. Mà , chẳng muốn gặp lại Kiều Diên chút nào cả.

      Cũng may, Chung Định vẫn là Chung Định, ôm lấy bước vào trong phòng, “Nhiệt độ cơ thể của em còn thấp hơn , sao mà mặc thêm quần áo vào.”

      “Em mới tắm xong, rất ấm.” Nhưng mà ở ngoài ban công bị cóng rồi.

      đặt xuống giường, bản thân thuận thế cũng nằm xuống. “Ngày mai chúng ta về.”

      “Hả?” hơi ngạc nhiên.

      “Trong nhà có lệnh, trưa ngày mai có việc phải ra ngoài chuyến.” Rốt cuộc là chuyện gì, cuối cùng Chung Định vẫn chọn giấu kín.

      Hứa Huệ Chanh gật gật đầu. ngày nào cũng ở cùng nhau, cho nên cái ngày 14 tháng 2, so đo gì nữa. Hơn nữa, thứ luôn canh cánh trong lòng, trái lại, lại chính là chuyện hôn của .

      Liên quan đến chuyện đính hôn, Hứa Huệ Chanh còn để bụng hơn Chung Định nhiều. Cách buổi lễ đính hôn của , càng ngày càng gần. Đôi khi nhớ đến, lại cảm thấy mấy thoải mái, thế nhưng chuyện này cũng đành chịu. Gia thế của như thế này, định trước là phải môn đăng hộ đối rồi. Trước đây tháng, còn từng nghĩ đến chuyện tặng cho món quà mừng. Mà nay, nào có thể tặng được.

      mất mát của Hứa Huệ Chanh kéo dài quá lâu, lại nở nụ cười. tham lam, việc có thể ở chung với Chung Định, là rất may mắn rồi. Quà mừng đính hôn tặng được, vẫn có thể tặng quà mừng lễ tình nhân cho .

      Sáng sớm ngày lễ tình nhân, Chung Định và Hứa Huệ Chanh liền rời khỏi nhà khách.

      qua bãi đậu xe lấy xe, còn đứng đợi ở đầu đường.

      Chỉ lát sau, Triệu Phùng Thanh cũng ra ngoài. nàng khoác chiếc áo khoác dạng cape, chân mang đôi boot cổ ngắn cao gót, để trần đôi chân thon dài.

      Ánh nhìn của Hứa Huệ Chanh thể nào cưỡng lại sức quyến rũ từ đôi chân đẹp tuyệt của Triệu Phùng Thanh. nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ, nếu như cũng có thể có những đường cong như thế, cùng khả năng chịu lạnh, tốt biết mấy.

      Nhìn thấy Hứa Huệ Chanh, Triệu Phùng Thanh mở miệng cười, sau đó hướng ra bên ngoài.

      Hứa Huệ Chanh lễ độ cười đáp trả.

      Sau khi lên xe bao lâu, Hứa Huệ Chanh bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

      Tối qua Chung Định phát tiết đến là hăng, bị hành đến mức phải lên tiếng xin tha. Nhưng nghe thấy tiếng van xin của , lại càng mãnh liệt hơn.

      —-

      Chiếc xe Chung Định lái hôm giao thừa, mùng được kéo đến trung tâm sửa chữa, sau đó để ý đến nữa.

      Mấy ngày xuân ra ngoài du lịch, bên trung tâm sửa chữa gọi điện đến, báo rằng xe sửa xong rồi, lúc nào qua lấy cũng được.

      Chung Định trả lời rằng, “ vội.”

      Hôm nay, tâm huyết dâng trào, bèn kêu bên trung tâm bảo trì mang xe qua trước 1 giờ trưa nay.

      Nhân viên sửa chữa bảo trì xe kỹ càng, lúc đến nhà ký phiếu, ta , “Chung tiên sinh, lốp xe của bị dính đinh lại là chuyện may. Đường dầu của xe có vấn đề, nếu chạy thêm 5, 6 dặm nữa, chừng tự bốc cháy.”

      “Ồ?” Chung Định để lộ ra tia cười, “Vậy là nhờ họa mà được phúc rồi.”

      trực tiếp lái chiếc xe sau khi được bảo trì, đến tiệm trang sức mà Chung lão thái gia căn dặn.

      khí ngày lễ nhuộm hồng đường phố, nơi nào cũng đầy các loại quà tặng, đồ trang sức thành đôi thành cặp.

      Thời Chung Định còn học, đến những ngày thế này, đám nữ sinh đều gửi cho từng đống, từng đống quà tặng. chẳng thèm những thứ đó. Sau này, tính cách xấu xa của dần dà bị lan truyền, đám nữ sinh cũng rút lui sạch .

      Nếu như là năm nay, lại muốn cùng Hứa Huệ Chanh dạo dạo phố phường. Chắc cũng chưa từng tận hưởng ngày lễ này.

      Từ sáng sớm Thẩm Thung Nhạn đến đợi ở cửa tiệm. Hôm nay nàng làm tóc xoăn, còn nhuộm hơn nửa phần tóc thành màu hồng phấn, để phối hợp với cách ăn mặc, trang điểm sặc sỡ và khoa trương của mình, trông vô cùng xinh đẹp.

      Chung Định vừa bước vào cửa nhìn thấy nàng.

      cúi đầu nhìn bản mẫu, bên này lật lật, bên kia mở mở, dường như chẳng hài lòng cái nào.

      Chủ cửa hàng cung kính câu, “Chung tiên sinh, hoan nghênh ngài đến.”

      Thẩm Thung Nhạn ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt đẹp xoay chuyển, cùng với ánh mắt của Chung Định giao nhau trong trung. nàng gập tập bản mẫu lại, chăm chú nhìn khuôn mặt của , thâm tình , “Hôn Phu tiên sinh, em mỏi mắt trông chờ, cuối cùng cũng xuất . Hôm nay vẫn cao quý lạnh lùng trước sau như , khiến em mê mệt đến chết mất thôi.”

      Con ngươi đen như mực của Chung Định nhìn ra chút tình cảm gì, “ là ai?”

      nàng đau lòng, “ ngờ hình tượng mới của em lại che lấp đôi mắt của Hôn Phu tiên sinh.”

      “Hình tượng mới?” cười giễu cợt, “Là chim trĩ hay là gà tây?”

      “Đây chính là thứ thường được gọi, rằng đánh là , mắng là thương, chế nhạo lập lờ là tình cảm chân .” Thẩm Thung Nhạn cười khanh khách, “Tình của Hôn Phu tiên sinh đối với em, từng câu từng chữ đều khiến em rất cảm động.”

      Chung Định cười nhạt, “Tôi nghĩ đợi đến sau khi chúng ta kết hôn, chắc còn cảm động hơn nữa.”

      “Mỏi mắt mong chờ.” nàng chớp chớp mắt, “Chỉ mới tưởng tượng đến cuộc sống vợ chồng hạnh phúc của chúng ta, em cũng ngây ngất rồi.”

      hừ khẽ, “ phải chọn nhẫn sao? Tôi chỉ có 20 phút thôi.”

      nàng lại khen ngợi, “ vui quá, Hôn Phu tiên sinh của em là thanh niên ưu tú trăm công ngàn việc.”

      “Quá khen.”

      Chủ cửa hàng dẫn Chung Định và Thẩm Thung Nhạn qua khu vực thượng khách. Đường hành lang triển lãm khoảng chừng 10 mét, hai bên trưng bày các mẫu mã mới.

      Thẩm Thung Nhạn thỉnh thoảng dừng bước, chăm chú thưởng thức.

      Chung Định luôn nhìn thẳng.

      Khi sắp hết hành lang, nàng dừng bước chân, ngắm nhìn đôi nhẫn tình nhân phiên bản giới hạn, “Hôn Phu tiên sinh, qua đây xem cái này nè, lóa mắt rực rỡ, hoàn toàn là vì đôi vợ chồng tuấn nam mỹ nữ chúng ta mà thiết kế ra mà.”

      Chung Định liếc mắt nhìn sang, nhưng có cùng gu thẩm mỹ với Thẩm Thung Nhạn. chú ý của tập trung vào cặp nhẫn ở ô.

      Đó là kiểu dáng giản lược khỏe khoắn, khiêm tốn chứ hề xa hoa.

      Khoảnh khắc ấy, trong đầu lướt qua hình ảnh ngón tay của Hứa Huệ Chanh. Ngón tay trăng trắng, hơi có thịt.

      Thẩm Thung Nhạn quay đầu nhìn , sau đó thuận theo ánh mắt của , nàng cũng nhìn về phía hai chiếc nhẫn đó, khẽ cười , “Hôn Phu tiên sinh phải giản dị đến thế đấy chứ?”

      Chung Định thèm để ý nàng, thu hồi ánh mắt, xoay người về phía trước.

      —-

      Sau khi Chung Định rời khỏi bao lâu, Hứa Huệ Chanh cũng ra ngoài.

      hẹn nhau, tối nay ra nhà hàng dùng bữa. muốn tặng cho món quà mừng lễ tình nhân.

      Những ngày này, ăn mặc lại đều tiêu tiền của , mà phần tiền thiếu khi trước, cũng chưa trả được thêm phần nào. còn đưa cho tấm thẻ phụ, đó là tiền tiêu vặt của . Lúc ra khỏi nhà, cơ bản luôn có cùng, cho nên cũng chưa hề dùng đến tấm thẻ kia.

      Hứa Huệ Chanh dạo quanh mấy cửa hàng, nghĩ ra được có thể tặng thứ gì.

      Nếu là quần áo, tủ áo của thành hàng thành dãy, hơn nữa đều là hàng đặt may thủ công. Còn về trang sức, trước nay lại đeo. Đồng hồ, thấy thường hay thay đổi kiểu dáng, chắc rằng cũng chẳng hiếm lạ gì đồ tặng.

      Đột nhiên nghĩ đến, bên người có mang theo thứ, luôn luôn cố định.

      Chính là chiếc bật lửa kia.

      Hứa Huệ Chanh qua lại giữa các cửa hàng đồ hiệu, nhìn mục đích. Đối với quà cáp, vẫn chưa tìm ra manh mối gì. Cho đến khi bước vào cửa tiệm, cuối cùng cũng biết mình có thể tặng món quà gì rồi.

      Cửa hàng này có chiếc mặt dây chuyền nam giới hình hoa Sơn Trà chạm rỗng.

      Hoa Sơn Trà.

      Đóa Sơn Trà bé của Chung Định.

      Hứa Huệ Chanh tự chủ nhoẻn miệng tươi cười.

      cà thẻ ngân hàng của mình, đây là món quà mà tặng cho Chung Định. có phần nôn nóng chờ mong, muốn biết khi nhận được món quà này có vẻ mặt thế nào, đôi mắt của liệu có sáng lấp lánh lên nhỉ?

      —-

      Thẩm Thung Nhạn chọn nhẫn rất lâu, chốc nàng chê kim cương đủ lớn, chốc khác lại chê kiểu dáng đủ lộng lẫy.

      Chung Định ở bên cạnh như liên quan đến mình, phát biểu ý kiến gì.

      Nhân viên cửa hàng có thể ngửi ra được bầu khí kỳ lạ giữa đôi vợ chồng chưa cưới này, rất kiên nhẫn, giới thiệu từng món theo cầu của Thẩm Thung Nhạn.

      Thẩm Thung Nhạn tán thưởng ngón tay giữa bàn tay trái của mình, “Tuyệt hảo, ngón ngọc thon dài, đúng là đeo kiểu dáng nhẫn gì cũng đẹp.” nàng liếc mắt nhìn ngón tay của Chung Định, khớp ngón ràng, xinh đẹp thuôn dài, nàng rất hài lòng, “Hôn Phu tiên sinh quả nhiên rất xứng đôi với em.”

      Chung Định nhìn nhìn đồng hồ, nhắc nhở, “Còn năm phút, nếu như chọn được nữa tự tính tiền.”

      nàng hít sâu hơi, “Em đem bóp tiền.”

      “Bốn phút.”

      nàng sắp khóc đến nơi rồi, “Làm gì có chuyện mua nhẫn đính hôn mà bên nhà phải bỏ tiền ra chứ. … đồ keo kiệt!”

      “Tự mình trả tiền.” Chung Định ném lại câu, xoay người bước ra ngoài.

      Thẩm Thung Nhạn móc khăn tay ra, lau lau nước mắt của mình, sau đó xoay qua kể lể với nhân viên cửa hàng, “Số tôi khổ quá , phải người keo kiệt bủn xỉn.”

      Nụ cười nghề nghiệp của nhân viên sắp sửa duy trì nổi nữa rồi.

      “Trời xanh ơi, đất dày hỡi.” Thẩm Thung Nhạn đập tay xuống mặt quầy, “ ta tiêu cả đống tiền cho con tiểu tam kia, mà ngay cả tiền ăn uống cũng cho con. Bây giờ cuộc hôn nhân này của con, ai có thể đến làm chủ công bằng chứ.”

      nhân viên hoảng hốt vội vàng thu dọn mớ nhẫn quầy, sợ rằng Thẩm Thung Nhạn cứ đập thế này rớt xuống đất mất.

      Chung Định nghe thấy tiếng của Thẩm Thung Nhạn càng lúc càng xa, sắc mặt hờ hững.

      qua hành lang, mắt lại hướng về phía cặp nhẫn đơn giản kia.

      Sau khi ra khỏi tiệm trang sức, trực tiếp thang máy xuống bãi đỗ xe dưới đất. Còn rất lâu mới đến thời điểm dùng bữa tối, dự tính đưa Hứa Huệ Chanh ra ngoài dạo phố.

      Chung Định gửi tin nhắn cho .

      mình cũng ra ngoài rồi, hơn nữa vừa hay cũng ở tòa nhà đó.

      .

      Hết chương 66
      linhdiep17 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 67

      Chuyển ngữ: ~M~


      Sau khi mua được quà, Hứa Huệ Chanh liền dự định rời khỏi cửa tiệm.

      nhớ được đường, lượn hết hơn nửa vòng lớn, đến phía bên thang máy ngắm cảnh.

      Trùng hợp như thế, đụng phải Thẩm Thung Nhạn vừa mới chọn nhẫn xong.

      Sau khi liếc nhìn cái, Hứa Huệ Chanh hề nhận ra đó là Thẩm Thung Nhạn.

      Ngược lại, là Thẩm Thung Nhạn chú ý thấy Hứa Huệ Chanh, nàng nở nụ cười trước tiên, “Ôi cha cha.”

      Câu này vừa thốt ra, Hứa Huệ Chanh cảm thấy vô cùng quen thuộc. quay lại nhìn Thẩm Thung Nhạn. Dáng vẻ sặc sỡ phô trương như thế, quần áo kiểu tóc kỳ quái hiếm thấy, lập tức nhận ra được đây là ai.

      Thẩm Thung Nhạn cười, “Đây phải là tiểu tam ác độc mà Hôn Phu tiên sinh bạc tình phụ nghĩa giấu ở bên ngoài đây sao?”

      Hứa Huệ Chanh lộ vẻ thảng thốt, “Thái Mỹ tiểu thư.”

      “Chính là tại hạ.” Thẩm Thung Nhạn ưỡn thẳng ngực, “Thế nào? Hôn Phu tiên sinh của tôi lúc này lại ở bên cạnh sao?”

      “Ừm…”

      cho cùng, ta vẫn là kẻ bạc tình.” Thẩm Thung Nhạn thay đổi giọng điệu, ai thán , “ tưởng dùng đến thủ đoạn nào hết có thể nắm chặt ta ư? quá ngây thơ.”

      Hứa Huệ Chanh lời chống đỡ.

      “Vào lúc này vẫn là để tôi phải ra tay.” Thẩm Thung Nhạn đột nhiên chỉ về phía căn tiệm xa, “Bánh ngọt ở tiệm đó rất ngon.”

      Hứa Huệ Chanh nhìn theo hướng đó, chỉ nhìn thấy đống từ tiếng .

      “Tình Địch tiểu thư, cướp Hôn Phu tiên sinh của tôi, có phải là nên mời tôi ăn bánh ngọt để xin lỗi .” Lời này Thẩm Thung Nhạn cực kỳ hùng hồn.

      Mỗi lần chuyện với Thẩm Thung Nhạn, Hứa Huệ Chanh đều theo nổi suy nghĩ của đối phương, nhưng mà nếu mời ăn bánh ngọt rất vui lòng.

      Hai người vừa gọi xong món, đặt mông xuống ghế Chung Định gọi điện thoại đến.

      Hứa Huệ Chanh giải thích chút mình ở nơi nào, sau đó hạ thấp lượng, “Em gặp được Thái Mỹ tiểu thư…”

      Thẩm Thung Nhạn ở bên cạnh nghe thấy, mắt cười trong veo. nàng gẩy quả mâm xôi bánh xoay vài vòng.

      “Ai?” Chung Định căn bản nhớ ra có người phụ nữ tên “Thái Mỹ” từng xuất .

      “Vợ chưa cưới của .” Hứa Huệ Chanh cúi đầu nhìn bánh ngọt, lượng càng thêm thấp.

      Giọng điệu của Chung Định thoắt lạnh, “Để ý ta làm cái gì, ta là đứa thần kinh.”

      “Em mời ấy ăn bánh ngọt…”

      “Em ở lầu mấy?” lười tiếp, trực tiếp xoay người trở về, “Ở tiệm nào?”

      Hứa Huệ Chanh xong số tầng vào tên cửa hàng, sau đó Chung Định cúp máy.

      Thẩm Thung Nhạn đặt chiếc nĩa xuống, lấy từ trong túi xách ra tấm thiếp mời, đưa qua , “Tình Địch tiểu thư, đây là ngày mà tôi và Hôn Phu tiên sinh kết nghĩa vợ chồng, hy vọng có thể tham dự.”

      Vẻ mặt của Hứa Huệ Chanh trong thoáng đông cứng lại.

      Thẩm Thung Nhạn tiếp tục cười đắc ý, “Cái chiêu mà năm ngoài tôi dâng, biết hành động chưa.”

      Đương nhiên là chưa rồi.

      Hứa Huệ Chanh vốn dự định quấy rối hôn của Chung Định. Hai tay nhận lấy tấm thiệp, khi mở ra, tên của Chung Định và Thẩm Thung Nhạn xếp thành hành khiến mắt đột nhiên đau nhói.

      nhất định phải đến.” Thẩm Thung Nhạn chớp chớp mắt, giọng , “Đến lúc đó, thú vị lắm đấy.”

      Hứa Huệ Chanh miễn cưỡng cười cái. Sau khi gập tấm thiệp lại, đặt nó sang bên.

      Thẩm Thung Nhạn nếm miếng bánh ngọt, phát ra tiếng ưm dài, “Hôn Phu tiên sinh từng với về tình hình trong nhà chưa?”

      “Chưa…” Cả và Chung Định đều thích về quá khứ.

      “Vậy càng phải tham gia lễ đính hôn của chúng tôi rồi. Cái này gọi là: biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.” Thẩm Thung Nhạn cười thâm ý, “Nếu như muốn cùng Hôn Phu tiên sinh mãi mãi bên nhau, nhất định thể nào bị động được.”

      Hứa Huệ Chanh sửng sốt giương mắt nhìn Thẩm Thung Nhạn.

      Thẩm Thung Nhạn mím môi cười, “ biết Tình Địch tiểu thư còn nhớ việc tôi từng , liên quan đến việc tính tình của Hôn Phu tiên sinh thay đổi thất thường hay ?”

      Hứa Huệ Chanh gật đầu.

      “Tôi có ước mơ.” Tư duy của Thẩm Thung Nhạn lại thay đổi, nàng hăng hái , “Sau này tôi nhất định là ảnh hậu quốc tế.”

      “… Chúc thành công.”

      “Ahahaha, đợi tôi có được kỹ năng diễn xuất xuất quỷ nhập thần của Hôn Phu tiên sinh nhất định vạn người chú mục, thành sao lớn thế giới.” Vẻ mặt của Thẩm Thung Nhạn ngây ngất, “Tôi và ta ấy à, ảnh đế ảnh hậu, như đôi chim liền cánh, ở trong thế giới điện ảnh hô phong hoán vũ, biến chuyển phong vân.”

      “Đợi …” Hứa Huệ Chanh cảm thấy bản thân nắm bắt được gì đó.

      “Tất nhiên, nếu như Tình Địch tiểu thư muốn có chữ ký của tôi, tôi cho đâu.”

      lấy chứ ký…” Hứa Huệ Chanh phất phất tay, chỉ chú ý đến câu trước của Thẩm Thung Nhạn, “Kỹ năng diễn xuất của ấy giỏi?”

      “Đó là đương nhiên rồi.” Thẩm Thung Nhạn đắc ý, giống như Chung Định trở thành thứ để nàng khoe mẽ vậy, “Nếu làm sao mà diễn vai em trai ta giống như vậy được.”

      Hứa Huệ Chanh lờ mờ cảm thấy có gì đúng.

      Thẩm Thung Nhạn tiếp tục , “Diễn đến mọi người đều bị ta lừa.”

      Hứa Huệ Chanh bối rối. Câu này của Thẩm Thung Nhạn nhóm lên trong suy đoán kỳ lạ. tồn tại của Kiều Diên có phải là tất cả mọi người đều biết đến, nhưng đều cho rằng là Chung Định diễn kịch.

      Nhưng mà, dáng vẻ đó sao có thể là diễn kịch được?

      còn nhớ, từng hỏi đối tượng của nụ hôn đầu của là ai. Nếu như giả vờ, phải biết được đó chính là mình chứ.

      “Tình Địch tiểu thư, sắc mặt của tốt lắm.” Thẩm Thung Nhạn rất quan tâm, giọng điệu lại mang theo phần đau buồn thương xót, “Có phải là đêm qua buông thả quá độ rồi .”

      Hứa Huệ Chanh hoàn hồn lại, trực tiếp phớt lờ nửa câu sau, hỏi, “ ấy… tại sao phải diễn kịch?”

      “Tôi biết, tôi chỉ nghe lại thôi. biết cái tên Nam Phụ tiên sinh đáng ghét đó chứ, chính là ta đấy.” Để phủi sạch quan hệ với Nam Phụ, Thẩm Thung Nhạn bổ sung thêm câu, “Tôi phải , tôi chẳng muốn nghe đâu. Cực kỳ chán ghét.”

      “…”

      “Về nguyên nhân này, tôi nghĩ như thế này. Hôn Phu tiên sinh ngấp nghé bạn của em trai ta, cho nên, cố ý đóng giả thành người em chết, để triệt để chiếm trọn em đâu.” Thẩm Thung Nhạn xong đột nhiên vỗ bàn phát, “ là phát rồ.”

      Vào cái đêm Hứa Huệ Chanh và Chung Định thiết lập quan hệ nam nữ, từng , chưa từng ai. Cho nên câu này của Thẩm Thung Nhạn, Hứa Huệ Chanh chỉ tạm thời để đó.

      Hứa Huệ Chanh nghĩ là, có lẽ Chung Định chịu đựng nổi rằng em trai mình mất, cho nên mới biến ra cái tôi khác.

      Sau đó, so với phỏng đoán về nguyên nhân việc, càng quan tâm đến vấn đề khác.

      Tại sao mọi người đều nghĩ là diễn kịch chứ?

      Ý tứ trong lời của Thẩm Thung Nhạn rất ràng, ra tên Nam Phụ của nàng biết được Chung Định có lúc biến thành Kiều Diên, nhưng lại liên tưởng đến chứng bệnh nào đó.

      Hứa Huệ Chanh chưa kịp suy nghĩ tỉ mỉ thêm, Chung Định gọi điện tới.

      ở trước cửa, ra đây.”

      ừm tiếng, sau đó vội vàng cất tấm thiệp mời kia lại, nhét vào trong giỏ xách, “Thái Mỹ tiểu thư, tôi có việc phải trước đây.”

      nhanh thế à.” Thẩm Thung Nhạn mỉm cười, “Cám ơn bánh ngọt của , hy vọng chưa kịp hạ độc. Còn nữa, nhớ ngày 25 đó. gặp về.”

      —-

      Chung Định ở ngoài cửa tiệm, nửa dựa người vào lan can.

      “Chung tiên sinh.” Hứa Huệ Chanh cười cười chạy tới.

      nhàn nhạt, “ ta gì với em?”

      “Thái Mỹ tiểu thư em cướp mất , muốn em mời ấy ăn bánh ngọt để đền tội.”

      Khóe miệng xệch xuống, “Thần kinh, đừng quan tâm ta.”

      cười cười.

      Thời gian còn sớm, Chung Định bèn dắt Hứa Huệ Chanh dạo phố.

      thích phố xá ồn ào huyên náo, nhưng biết, thích cùng sóng vai hòa vào dòng người thế này.

      đường qua ngã rẽ, Hứa Huệ Chanh phút chốc chợt nhớ đến gì đó. kéo Chung Định lại, chỉ về con đường phía bên trái, “Chúng ta lối này .”

      Chung Định liếc mắt nhìn , “Tùy em.”

      Nơi chỉ, cách hội sở xa.

      Ở trước mặt , cố ý tránh đến những chuyện liên quan đến hội sở. Như tin tức về Chu Cát Vũ, Chung Định chỉ dùng bốn chữ đơn giản “bản thân khó giữ” để qua chuyện.

      Lúc này Hứa Huệ Chanh nghĩ đến phải là hội sở, mà là cái tiệm lẩu sau khi cuộc thi hoa khôi kết thúc, và Kiều Diên gặp mặt. nhìn khắp xung quanh, từ xa xa nhìn thấy bảng hiệu của tiệm, trái tim bắt đầu thấp thỏm yên, ngập ngừng biết có nên đề câp với Chung Định về chuyện đêm đó hay .

      Tiệm lẩu càng ngày càng gần, bước chân của lại càng lúc càng chậm.

      Chung Định gần như kéo theo, được vài mét, quay đầu lại, “Sao thế?”

      “Chung tiên sinh…” nhìn , rồi lại nhìn về phía tiệm lẩu, “Tối này chúng ta đến đó ăn tối được ?”

      Chung Định nhíu mày. ghét lẩu, ăn xong bị ám mùi khắp cơ thể. Hơn nữa, tiệm lẩu rất ồn ào.

      “… Thôi bỏ .” Nhìn vè mặt của , Hứa Huệ Chanh liền biết thích. “Hôm nay cái ngày lễ này, tiệm lẩu chưa chắc là còn chỗ. Vấn cứ nhà hàng ăn thôi.”

      “Nếu như em muốn ăn món thập cẩm này, bữa sau chúng ta làm bữa ở nhà vậy.”

      Hứa Huệ Chanh gật gật đầu. nhớ rằng Kiều Diên dường như từ chối món lẩu, cho nên… Chung Định và Kiều Diên, chắc hẳn phải là giả vờ diễn kịch được.

      Ngày 14 tháng 2, bên đường có rất nhiều các quầy sạp bán hoa hồng.

      Khí chất và tướng mạo của Chung Định, thu hút được rất nhiều ánh nhìn từ xung quanh. dì bán hoa cười đến là niềm nở, lên trước mời chào, “Mua hoa tặng cho bạn nào…”

      quét qua ánh mắt lạnh.

      Nụ cười của dì kia cứng lại.

      Chung Định nghiêng đầu hỏi Hứa Huệ Chanh, “Em có muốn hoa ?” Tuy cho rằng những thứ đồ này chẳng có giá trị gì, nhưng nếu như thích, có thể chiều theo.

      lắc lắc đầu, vội kéo , “Chỗ này đông người quá, hay là chúng ta nhà hàng ngồi .”

      Chung Định vốn chỉ quan tâm đến nên mới chọn dạo phố. Nếu như như vậy, tất nhiên nghiêng về hướng khung cảnh yên tĩnh rồi.

      Hứa Huệ Chanh nhìn những ngược hướng ôm lấy những bó hoa hồng cực lớn, nhưng lòng có chút hâm mộ gì cả. Ngày nào của cũng là đón lễ tình nhân, cho nên quan tâm đến những thứ vật chất này.

      Trong nhà hàng rất yên tĩnh.

      Bởi vì là ngày lễ, bài trí xung quanh đều tỏ ra vô cùng lãng mạn.

      Hứa Huệ Chanh nhìn bình hoa bàn, miệng nhoẻn lên khoe ra chiếc răng khểnh.

      Đó phải là hoa hồng, mà là hoa sơn trà.

      Có lẽ đây là ăn ý giữa .

      Ánh đèn trong phòng bao lợt lạt, Chung Định cụp mi chọn món, bóng mờ của hàng mày bóng mắt giao thoa với quầng sáng, tuấn vô vàng.

      chăm chú nhìn , trong lòng tràn đầy tình ý.

      Đợi đến khi phục vụ đóng cửa ra ngoài, Hứa Huệ Chanh mở túi xách ra, ánh mắt của dừng tấm thiệp hồng giây, sau đó, hai tay cầm lấy hộp quà trong túi, khẽ khàng đặt lên bàn, đẩy về phía .

      “Chung tiên sinh, lễ tình nhân vui vẻ.”

      Chung Định giương mắt, thần sắc trong thoáng chốc lên vẻ vui mừng, sau thoáng đó lại khôi phục vẻ bình thường. lẳng lặng nhìn chiếc hộp kia, mắt mày ý cười.

      Cuối cùng , cũng phải chỉ có mỗi chiếc bật lửa rồi.

      .

      Hết chương 67
      linhdiep17 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 68

      Chuyển ngữ: ~M~


      Chung Định siết chặt hộp quà, lúc sau mới bóc giấy gói ra.

      Hứa Huệ Chanh nhìn dáng vẻ gì của , chỉ đành tiếp tục giải thích, “Em biết phải tặng thứ gì tốt… chưa từng tặng…”

      xong liếc nhìn , vẫn tỉ mỉ tháo gỡ, hề nhìn cái.

      thấp giọng , “ tìm rất lâu đấy…”

      Chung Định mở hộp ra, nhìn mặt dây chuyền bên trong, vẫn lời.

      Hứa Huệ Chanh thầm nghĩ, nếu muốn lấy được lời cảm ơn của , chắc hẳn là vô vọng rồi.

      cầm mặt dây chuyền lên, lật qua lật lại ngắm nhìn, ngón tay khẽ vuốt ve đóa hoa chạm rỗng kia, “Hoa Sơn Trà?”

      “Đúng thế…” cảm thấy ý của món quà này rất ràng.

      Chung Định tay quơ lấy , nhàng vén mái tóc rối loạn mặt lên, cười , “Tiểu Sơn Trà có lòng.”

      …” Hứa Huệ Chanh hỏi rất dè dặt, “Thích ?”

      “Ừm.”

      Nhất thời cũng cười lên, “Vốn dĩ em còn muốn mua sợi dây chuyền nữa, thế nhưng tìm thấy kiểu thích hợp.”

      “Cứ như vậy là tốt lắm rồi.” Chung Định nắm chặt món quà, có loại ảo giác ấm nóng trong lòng bàn tay, “Rất tốt.”

      Khi Hứa Huệ Chanh nhìn thấy bỏ mặt dây chuyền vào túi áo trong của áo sơ mi, càng thêm vui mừng.

      Nơi đó để chiếc bật lửa của .

      sớm biết, chiếc bật lửa đó đối với Chung Định mà , cực kỳ quan trọng. Mà nay, tâm ý của được dùng thái độ đồng đẳng mà xem trọng.

      hài lòng thỏa dạ.

      —-

      Liên quan đến cuộc liên hôn Chung Thẩm, Chung Định và Hứa Huệ Chanh đều tránh nhắc đến.

      Thế nhưng trong lòng cả hai đều hiểu .

      biết có những lúc ra ngoài chính là vì việc đính hôn.

      Ba ngày trước, nhà thiết kế đích thân đến nhà, chuẩn bị đo người cho Chung Định để may lễ phục cho tiệc cưới.

      Hứa Huệ Chanh mở cửa, nghe xong lý do đến nhà của người đó, nụ cười của lập tức trở nên gượng gạo. Theo phép tắc, mời đối phương vào nhà.

      Nhưng mà Chung Định chẳng hai lời đuổi nhà thiết kế ra khỏi cửa.

      Sau khi đóng sầm cửa lại, Chung Định quay đầu lại câu, “Đây là nhà của chúng ta.”

      Hứa Huệ Chanh sửng người, lập tức hiểu được ý tứ trong lời . Đây là nhà của , cho nên chặn đứng hết những chuyện rối rắm phiền nhiễu ở tại bên ngoài cửa.

      Nhà.

      Cái từ này, trông mong mấy năm nay rồi. Thậm chí có dạo hoàn toàn tuyệt vọng. nhớ được bản thân vượt qua những năm tháng đó như thế nào, chỉ muốn ghi nhớ kỹ tại.

      Cuối cùng, trợ lý của Chung lão thái gia gọi điện đến, mời Chung Định đến phòng làm việc của nhà thiết kế, hoàn thành nhiệm vụ lễ phục.

      Chung Định che giấu Hứa Huệ Chanh, tất nhiên Chung gia đều biết được tồn tại của . Chỉ là, đám đàn ông dọc ngang trong thương trường đó, đối với chuyện phong nguyệt ái tình đều nhìn quen mọi thứ quái lạ rồi, trước điều kiện tiên quyết là có thể bảo vệ được lợi ích, Chung gia đều nhúng tay can thiệp.

      Ngày đính hôn, tiết trời tương đối u ám, từ sáng sớm 4 giờ hơn bắt đầu có mưa phùn.

      Hứa Huệ Chanh nửa đêm ngủ cảm thấy hơi lành lạnh, co người rúc về phía Chung Định. Trong lúc mơ màng, cảm thấy mình bị kéo vào trong lòng.

      Chẳng mấy chốc, lại say giấc nồng.

      Khoảng thời gian này, chất lượng giấc ngủ của rất tốt.

      Buổi sáng ngủ đến khi tự tỉnh dậy, chút áp lực. Chỉ là vào ngày hôm nay, chắc do trong lòng luôn ghi nhớ ngày của , cho nên tỉnh dậy đặc biệt sớm.

      nằm trong ổ chăn dựa gần vào cánh tay ấm áp của , cảm thấy niềm hạnh phúc của kiếp này chính là thế này đây.

      người đàn ông mà , và người đàn ông thương .

      Còn mong cầu điều gì chứ.

      Chung Định thức dậy như thường ngày, sờ sờ chăn mền ở bên cạnh, chúng lạnh.

      Hẳn là làm bữa sáng.

      Sau khi xuống giường, kéo rèm cửa lên, nhìn ra màn mưa mù ở bên ngoài, khóe miệng nhếch lên cười.

      Lúc đầu Thẩm Thung Nhạn cầu phải phô trương, bèn chọn nơi tổ chức nghi thức đính hôn ở ngoài trời rộng rãi.

      hy vọng trận mưa này kéo dài cả ngày.

      Lễ phục vốn là ngày hôm qua được mang tới, thế nhưng Chung Định từ chối ký nhận, cho nên bên phòng làm việc còn cách nào đành mang qua địa điểm tổ chức lễ đính hôn.

      Chung Định vận động, ăn sáng theo giờ giấc như ngày thường.

      Quần áo chọn mặc cũng là loại rộng rãi thoải mái, dù sao hôm nay cũng chỉ dạo cái thôi.

      Lúc gần ra ngoài, ôm lấy Hứa Huệ Chanh mà hôn, “Có muốn ăn bánh kem ? Lúc về mang về cho.”

      cười khanh khách gật đầu.

      Chung Định bóp bóp lòng bàn tay của , “Đợi về.”

      “Ừm.”

      Hứa Huệ Chanh nhìn ra khỏi nhà, đóng cửa lại, sau đó vào phòng ngủ.

      Tấm thiệp mời kia, vẫn luôn giấu trong túi xách. lấy tấm thiệp ra, bỏ nó vào trong máy hủy giấy.

      Chung Định muốn tham dự lễ đính hôn của , cho nên khi ở trước mặt , nhắc đến tấm thiệp này.

      ra Hứa Huệ Chanh rất tò mò về chuyện mà Thẩm Thung Nhạn . Theo kiểu của Thẩm Thung Nhạn, gia đình của Chung Định chắc hẳn có chút chuyện gì đó. Cũng có thể hôm nay có thể nhìn thấu được chút gì.

      Thế nhưng sau khi suy nghĩ rất lâu, Hứa Huệ Chanh vẫn quyết định đến xem. chầm chậm đứng dậy xuống lầu quét dọn.

      Bận rộn hồi lâu, cho đến khi có cuộc điện thoại đến.

      Là Thẩm Thung Nhạn.

      “Tình Địch tiểu thư, sao còn chưa xuất vậy?” Bên kia truyền đến giọng cao ngạo, “Hừm hừm, nhất định là muốn đưa tiền mừng!”

      “… Thái Mỹ tiểu thư, tôi nữa.”

      Lý do của Hứa Huệ Chanh rất đơn giản, bây giờ chỗ dựa duy nhất chỉ có Chung Định, vậy tin tưởng . Nếu như phụ nữ có thân thế trong sạch, có lẽ ghen tuông đố kị. Thế nhưng, những gian khổ nặng nề trước kia, khiến học được cách trân trọng và biết ơn.

      rất muốn tìm hiểu về gia đình của Chung Định, nhưng muốn giấu giếm đào xới chuyện này, hy vọng, có thể đích thân thẳng thắn cho biết.

      Bây giờ là người nhà, phải sao?

      Thẩm Thung Nhạn ngạc nhiên, “Nếu hôm nay mà đến, có thể nhìn thấy bạn của em trai ta rồi. Ôi ôi ôi, phụ nữ nhất thiết đừng có nhìn hẹp trông ngắn như thế, tứ phía chém giết tình địch mới có thể bảo vệ được địa vị lâu dài chứ.”

      Hứa Huệ Chanh cười cười, “Tôi tin ấy.”

      Thẩm Thung Nhạn ở bên này híp nửa con mắt lại, nở ra nụ cười duyên dáng, “ ngày thú vị thế này, đến đáng tiếc quá.”

      Thế là, cuộc điện thoại ngắn gọn này kết thúc.

      Hứa Huệ Chanh lại quét dọn thêm hồi, sau đó còn việc gì để làm nữa.

      lật mấy tờ báo cũ ra, tìm được tờ báo mấy hôm trước có đăng tin về cuộc liên hôn của hai nhà Chung Thẩm, chỉ ngắn gọn vài hàng chữ.

      Ngày đó ngồi sofa đọc báo, còn Chung Định ở bên cạnh vọc máy tính.

      Lúc nhìn thấy tin tức này, theo bản năng gập tờ báo lại, sau đó tỏ ra như có chuyện gì, chồng sấp báo đó lên. Tờ báo có tin về cuộc liên hôn, để nó xuống dưới cùng.

      Sau này để ý thấy, báo chí gần đây còn tiếp tục đưa về tin đó nữa.

      Nghĩ , trường của cuộc đính hôn hôm nay, truyền thông cũng theo tiếp nữa đâu.

      Chung Định chắc hẳn phải bận rộn đến chiều.

      Hứa Huệ Chanh nhìn ra cơn mưa dầm dề ở bên ngoài, có tâm trạng nấu cơm, chuẩn bị dạo dạo ở khu phụ cận, dời chú ý, để bản thân mình đừng mãi nhớ đến cuộc đính hôn này nữa.

      mặc áo khoác phao lên, ra khỏi cửa.

      Cổng của tiểu khu này cơ bản là có xe taxi. Chung Định từng dạy , trước khi ra cửa nhớ gọi xe đến, quan trọng nhất là, đừng có dè xẻn mấy khoản phí này.

      Hứa Huệ Chanh mới bung dù bước ra bên ngoài bị lạnh đến run lên cầm cập. chưa được bao nhiêu, bề mặt giày dính đầy mưa bụi.

      Thời tiết này thích hợp tổ chức hỷ , trời u thế kia.

      Ra đến cổng tiểu khu, bảo vệ lễ phép chào hỏi .

      Xe taxi vẫn chưa đến, bèn tiếp tục dọc theo đường cái.

      Lúc Hứa Huệ Chanh vẫn còn ở trong nhà, chần chừ do dự, rốt cuộc có nên ra ngoài trong cái thời tiết thế này . Do dự đến do dự , cuối cùng vẫn ra khỏi nhà.

      Nếu như đời này có thuốc hối hận, nhất định ra ngoài.

      vốn là cúi đầu bước về phía trước, nhưng đột nhiên trong lòng biết thế nào, cảm giác hỗn loạn ập đến.

      ngẩng đầu nhìn về bên phải cách đó xa.

      Cái liếc mắt này, khiến hoàn toàn đông cứng.

      Trong ý thức của Hứa Huệ Chanh, Chu Cát Vũ có thể gợi lên cho toàn bộ nỗi kinh hoàng. trợn trừng hai mắt, kinh hãi đến câu cũng thốt ra nổi, chỉ có thể thở gấp gáp.

      Cơ thể của suýt chút cử động được.

      với bản thân: về! về an toàn! Sau khi câu mệnh lệnh này truyền , vứt bỏ cây dù, xoay người co cẳng chạy.

      Chu Cát Vũ ngờ tới, ở khoảng cách còn khoảng 10 mét này, lại đột nhiên phát ra gã. Gã vốn nghĩ trực tiếp tiến đến trước mặt , khiến trở tay kịp.

      Gã đuổi theo sau.

      Gã phải chặn lại trước khi đến cổng tiểu khu.

      Hứa Huệ Chanh chạy lại Chu Cát Vũ. Gã thân cao chân dài, chạy trối chết cũng bỏ xa gã được.

      Con đường này người ở thưa thớt, căn bản chỉ những chiếc xe vào tiểu khu mới chạy qua đây. Lúc này, ngay cả người để kêu cứu cũng tìm thấy.

      Ban nãy bước rất chậm, quãng đường được cũng dài. chỉ hy vọng có thể đến đích sớm được giây.

      Thế nhưng chưa chạy được mấy bước, bàn tay của gã vươn tới.

      Vào khoảnh khắc này, cổ họng của Hứa Huệ Chanh rốt cuộc cũng phát ra thanh. thảm thiết hét lên tiếng, dùng lượng lớn nhất của mình.

      Tay phải của Chu Cát Vũ túm lấy vai của , tay trái bịt chặt miệng .

      ra sức vẫy vùng, tung cước vào đầu gối gã.

      Chân gã rụt lại, nhưng lực bàn tay bịt lấy miệng lại thêm mạnh.

      Nước mắt của Hứa Huệ Chanh ứa cả ra. rất hận. chưa từng làm qua chuyện xấu xa mất nhân tính nào, tại sao số phận lại trêu cợt như thế này. ràng là tìm được ngôi nhà mới.

      “Sơn Trà.” Chu Cát Vũ cũng thở gấp, “ theo tôi.”

      Nước mắt rơi càng nhiều, hai tay cạy bàn tay trái của gã ra.

      Trước chống trả, sức lực của gã giảm đôi chút.

      cắn mạnh xuống.

      Chu Cát Vũ bị đau, vung ra cái tát.

      Hứa Huệ Chanh lảo đảo thoáng, hoảng hốt tiếp tục chạy về phía cổng tiểu khu, vừa chạy vừa hô hoán.

      thanh này, cuối cùng cũng lôi kéo được hai bảo vệ.

      Bảo vệ Giáp phản ứng trước tiên, từ xa xa nhận ra , ta vội vàng chạy đến.

      Bảo vệ Ất theo sát phía sau.

      Sắc mặt của Chu Cát Vũ làm cho người khác khiếp sợ, ban nãy vì tránh rút dây động rừng, gã đỗ xe ở khúc quanh kia. Bây giờ gã chắc rằng có thể nhanh chóng bắt được Hứa Huệ Chanh hay .

      Thế nhưng gã sao có thể buông tha cho được.

      Gã tiến lên túm lấy , chụp lấy cổ họng .

      Hứa Huệ Chanh tung cú đá hậu.

      Gã ta tránh khỏi.

      Chính vào khoảnh khắc này, vùng thoát được.

      Hai bảo vệ huơ côn cảnh sát, la mắng chất vấn.

      Chu Cát Vũ cũng hận, ràng chỉ thiếu chút là gã có thể tóm được . Gã cam tâm, nhưng cũng tiếp tục ở lại. Nếu như kéo cảnh sát đến đây, rất khó mà thoát thân.

      Bảo vệ Giáp đỡ Hứa Huệ Chanh dậy, vội vàng , “Hứa tiểu thư, có làm sao ?”

      lắc đầu, nước mắt cũng lay động theo. Mái tóc bị xối mưa ướt sũng vẫy ra những hạt nước .

      Bảo vệ Ất tiếp tục đuổi theo, cho đến khi Chu Cát Vũ lên xe. Bảo vệ Ất muốn ghi nhớ biển số xe, nhưng lại phát ra, biển số của chiếc xe đó bị vật phản quang chắn lại.

      Hứa Huệ Chanh chầm chậm lấy lại hơi.

      Bảo vệ Giáp nhìn thấy dáng vẻ chật vật của , an ủi , “Về nhà cho đỡ sợ trước .”

      lẩm nhẩm , “Cám ơn… các …”

      Sau khi ngơ ngơ ngẩn ngẩn về đến nhà, Hứa Huệ Chanh liền ngồi bệt xuống ghế sofa.

      vẫn còn rất kinh hoàng. co rút người lại, nhắm chặt hai mắt, nhớ đến hơi ấm trong vòm ngực của Chung Định.

      Bây giờ, chỉ muốn núp trong lồng ngực của .

      Thế nhưng thực tàn khốc đó là, hôm nay phải hoàn thành nghĩa vụ với người phụ nữ khác.

      biết đây là điều bất đắc dĩ của con cái những nhà giàu có, tâm tư của cũng mặc kệ rồi. Thế nhưng ở vào lúc cần đến thế này, thể nào có thể thuyết phục bản thân nữa.

      Những ngày tháng gần đây, sống rất vui vẻ, cho đến mức tưởng rằng mình thoát khỏi những năm tháng kinh khủng đó.

      Sau đó, chỉ cần ánh mắt của Chu Cát Vũ, hoàn toàn đông cứng.

      Bỗng, ngồi bật dậy, kiểm tra xem cửa nẻo đóng hết lại chưa. Sau đó đóng tất thảy cửa sổ lại, đóng chặt.

      Cơn mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, sắc trời trở nên càng thêm mù mịt.

      mình Hứa Huệ Chanh ở trong bầu khí thế này, càng lúc càng hoảng sợ. Căn phòng rộng lớn khiến chẳng có chút cảm giác an toàn nào cả. rất muốn Chung Định trở về. Trở về ôm lấy , cho biết, Chu Cát Vũ bao giờ tìm được nữa.

      Tại sao vào lúc khủng hoảng thế này, lại ở bên cạnh ?

      Đầu óc của càng nghĩ càng luẩn quẩn, khi tia sét lóe lên bên ngoài cửa sổ, đột nhiên tưởng tượng ra cảnh tượng đáng sợ.

      Ngón tay của ba , mẹ , em trai , tất cả đều bị cắt sạch.

      Hứa Huệ Chanh sụp đổ.

      để ý tới cái gì mà tự ti, nhơ bẩn nữa. dùng thân phận của người bạn bất lực, để gọi điện cho bạn trai của mình.

      “Chung tiên sinh…”

      —-

      Đối với buổi lễ đính hôn này, Chung Định làm như những gì , chỉ là đến lộ cái mặt mà thôi.

      Thẩm Thung Nhạn đến từ sáng sớm.

      Bên người còn có Tiểu Hoàn cầm tấm bản thư ký trường quay.

      Thẩm Thung Nhạn đắc ý cười, “Con dâu thảo của Chung gia sắp sửa vào hậu kỳ rồi.”

      Tiểu Hoàn ở bên cạnh tiếp lời, “Tiểu thư vất vả rồi.”

      Thẩm Thung Nhạn trang điểm rất thanh nhã đoan trang, mái tóc dài nhuộm hồng phân nửa nay đen tuyền óng mượt. nàng kẹp chiếc nhẫn sáng lấp lánh tay, “Chỉ còn đợi Hôn Phu tiên sinh đến đeo nhẫn cho ta thôi.”

      Cái gọi là lễ đính hôn, vốn có thể làm cho đơn giản là được. Thế nhưng hai bên đều là gia tộc lớn, tất nhiên diễn biến thành kiểu long trọng xa hoa.

      Thẩm Thung Nhạn ở trong phòng nghỉ đợi đến sắp sửa ngủ gục, đàng trai vẫn chưa xuất .

      Ngược lại, em trai của nam chính lại đến chào hỏi.

      “Chị Thẩm.” Phượng Hữu cười đến là thanh xuân phơi phới, “Để tôi xem hôm nay chị có trở thành vợ bị chồng ruồng bỏ nhé.”

      đáng ghét.” Thẩm Thung Nhạn dáng vẻ yếu đuối như vừa bị cú shock rất nặng, “Tôi chỉ lớn hơn có 45 ngày, chỉ có 45 ngày thôi! Vậy mà dám dùng cái xưng hô tàn nhẫn đó.” Sau đó, nàng nhìn vào trong gương, “Nghiệp chướng mà, tôi trẻ trung xinh đẹp như thế này, rốt cuộc phải ác độc đến mức nào mới kêu tiếng “chị” được chứ.”

      “Chị theo thằng được coi trọng của tôi, có tiền đồ gì đâu.”

      “Chú em tương lai lo lắng nhiều quá.” Thẩm Thung Nhạn treo lên nụ cười tự tin, “Tình của Hôn Phu tiên sinh đối với tôi, trời đât có thể làm chứng.”

      Phượng Hữu vẫn nụ cười đó, nhưng càng cười càng lạnh.

      Thẩm nãi nãi đợi nổi, cũng vào phòng nghỉ. Lúc đụng phải Phượng Hữu, sắc mặt của bà hơi giận. Sau đó, khi biết Chung Định còn chưa đến, sắc mặt của Thẩm nãi nãi trầm xuống.

      “Bà đừng tức giận.” Thẩm Thung Nhạn cười duyên dáng, “Xã hội bây giờ kẹt xe là chuyện thường. Chắc là Hôn Phu tiên sinh bị kẹt xe rồi, ra , ấy là người nóng ruột nhất đấy.”

      Thẩm nãi nãi nặng nề “Ừm” tiếng, sau đó xoay người ra ngoài.

      Đến khi cánh cửa phòng nghỉ lần nữa đóng lại, Thẩm Thung Nhạn mím môi cười, “Cũng có khả năng, Hôn Phu tiên sinh lưu luyến mỹ nhân, quên mất thời gian rồi.”

      Tiểu Hoàn thấy thế, , “Nếu như hôm nay tiểu thư bị cho leo cây, bị truyền ra ngoài danh tiếng khó nghe lắm.”

      “Danh tiếng?” Thẩm Thung Nhạn lắc lắc ngón trỏ, “Thứ mà mấy ông của ta muốn, phải là cái này. Đầu óc bọn họ xoay chuyển tới lui, nếu như ta bị vứt bỏ rồi, Chung gia phải bồi thường bao nhiêu tiền phí tổn thất cho Thẩm gia nhỉ.”

      Tiểu Hoàn gì.

      tiểu thư này của , lối suy nghĩ rất quái lạ, cả cũng thể hiểu được. nhìn Thẩm Thung Nhạn diễn hết màn lại màn, sau khi hạ màn, mặc kệ kết quả vui buồn thế nào cũng hối hận.

      Sau khi Chung Định đến nơi, vẫn vội gấp, chỉ mỗi thay quần áo thôi cũng tốn hết 20 phút đồng hồ.

      Điệu bộ đó khiến Thẩm gia hài lòng chút nào, nhưng vì vấn đề thời gian, Thẩm gia ngoài mặt biểu lộ gì cả.

      Sau khi thay đồ xong, Chung Định ngậm điếu thuốc, bước vào phòng nghỉ.

      “Chào , Hôn Phu tiên sinh.” Thẩm Thung Nhạn mỉm cười, “Em còn tưởng lạc đường rồi chứ.”

      Khóe miệng mấp máy, lại rít vào hơi thuốc.

      Căn phòng bài trí rất có khí đám cưới, còn có hoa hồng đủ các sắc màu điểm xuyết nữa. cảm thấy chướng mắt. Bây giờ, loài hoa thích là hoa sơn trà.

      Thẩm Thung Nhạn chủ động đưa tay ra, tỏ ý muốn đến bên kéo dậy. “Vợ chồng vốn là chim cùng rừng.”

      “Đại nạn đến nơi mỗi con bay phương.”

      “Hôn Phu tiên sinh câu này may mắn mà.” nàng nhìn hề nhúc nhích bèn rụt tay lại, sửa lại, “Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, trăm năm tu mới được cùng chung gối.”

      nhả ra hơi thuốc.

      Chung Định và Thẩm Thung Nhạn trước sau, ra khỏi phòng nghỉ, có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào.

      Dáng vẻ vừa ngượng ngùng kèm chút e thẹn của Thẩm Thung Nhạn, rất phù hợp với ngày hôm nay.

      Chung Định thờ ơ tiếp tục hút thuốc.

      Bởi vì cơn mưa, bữa tiệc rốt cuộc chuyển vào bên trong nhà. Thẩm Thung Nhạn liếc nhìn màn mưa phùn, tiếc hận , “Ngày đại hỷ có ánh mắt trời, chuyện đáng tiếc.”

      Chung Định lười đáp trả.

      “Ấy?” Thẩm Thung Nhạn nhìn ra bên ngoài, “Đó… kia là ai vậy?”

      .

      Hết chương 68
      linhdiep17 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 69

      Chuyển ngữ: ~M~


      Bóng người bên ngoài, Thẩm Thung Nhạn thoạt nhìn cứ tưởng là Hứa Huệ Chanh. Chỉ là khi nhìn kỹ lại, thân hình đó lại thon thả hơn.

      Con ngươi của Thẩm Thung Nhạn đảo qua đảo lại, “Ôi chu cha, Hôn Phu tiên sinh, bên này có người rất giống Tình Địch tiểu thư.”

      Chung Định vốn tính trả lời Thẩm Thung Nhạn, thế nhưng lời này nàng vừa ra, cũng nhìn về phía bên ngoài.

      Trần Thư Cần cầm dù, đứng ở bên ngoài vẫy tay với ai đó. Bởi vì ta quấn tóc lên, thêm vào là bị chiếc dù che lại, nên nhìn rất giống tóc ngắn.

      Chung Định hừ khẽ, “ giống.”

      “Xem ra thủ đoạn của Tình Địch tiểu thư cao siêu, che mờ đôi mắt của Hôn Phu tiên sinh rồi.”

      Chung Định mặc kệ nàng.

      Nhưng mà trước này Thẩm Thung Nhạn độc diễn cũng có thể tự mình ngây ngất được, hai tay nàng nâng má, tự xót xa cho mình, “Thái Mỹ ơi là Thái Mỹ, ngươi xinh đẹp thế này, định trước là hồng nhan phúc bạc rồi. Huống chi ngươi còn lương thiện như thế nữa, sao có thể đấu với đám tiểu tam kia chứ.”

      Chung Định ném điếu thuốc về phía nàng.

      hốt hoảng né tránh, vỗ vỗ ngực mình, “Đáng sợ quá…”

      Đầu của cũng chẳng ngoảnh lại, ra khỏi hành lang.

      chàng lên kế hoạch nhìn thấy nam nữ chính, lập tức bước qua vị trí đứng và lời thoại của cả hai. Chính ta cũng nắm chắc được, bởi vì hai người này hoàn toàn quen thuộc với quy trình.

      Vài ngày trước ta cố ý liên lạc cả hai, nhưng kết quả.

      Bây giờ chuyện với cả hai, bên nam vẫn khó gần như cũ, bên nữ bất chợt lại ngâm lên vài lời kịch, khiến cho chàng sợ giật cả mình.

      “Ôi chao, tôi đột nhiên nhớ ra câu, có thể hoàn hảo thuyết minh cho tình của tôi và Hôn Phu tiên sinh.” Mắt của Thẩm Thung Nhạn sáng lên, lập tức nâng giọng lên cao vút, “A! Là tình !”

      Trán của chàng lên kế hoạch lấm tấm mồ hôi.

      “Tình , khiến cho chúng ta đứng thẳng lưng mà bước!”

      chàng lau lau mồ hôi. Đầu óc của ta hỗn loạn rồi, sao hiểu được tình và đứng thẳng lưng mà bước có quan hệ gì với nhau.

      “Câu này hay.” Thẩm Thung Nhạn tỏ ra rất hài lòng, “Thêm câu này vào .”

      chàng lên kế hoạch chỉ có thể cười theo, “Thẩm tiểu thư thích là được.”

      Chung Định nãy giờ vẫn đứng ngoài cái khí này, vẻ mặt của ta chẳng lộ ra chút vẻ thích thú vui mừng gì cả, vẫn mãi rất hững hờ.

      Theo sắp đặt, đôi trai hành lễ với hai bên gia trưởng trước, sau đó hai người bày tỏ với nhau.

      Thẩm nãi nãi ném ra lời khách sáo, chúc cho răng long đầu bạc.

      Chung Định đáp lại chỉ từ, “Ờ.”

      Ngược lại, Thẩm Thung Nhạn lại hai mắt đỏ hồng, “Cám ơn bà.”

      Kỹ thuật diễn xuất bên phía Chung thị có thể là rất giỏi. Chung lão thái gia và Chung nãi nãi, mặt tỏ ra vẻ hiền từ. Ngay cả Chung phụ và Chung mẫu, bình thường quan hệ vô cùng cứng nhắc, vào ngày hôm nay cũng biểu ra là đôi vợ chồng mẫu mực.

      Chung Định mấy chú tâm, trong nơi tràn ngập màu sắc vui mừng này, ra cũng chỉ là kẻ đứng nhìn. Đứng nhìn bản thân mình mắc vào mảnh lưới nhện quyền lợi này, che giấu trái tim chân của mình, diễn kịch cùng đám người giả dối đó.

      huyễn tưởng người con bên lúc này là Hứa Huệ Chanh.

      Chắc hẳn cười đến mức lộ hết cả chiếc răng khểnh kia ra.

      biết mặc váy cưới như thế nào, xinh đẹp đến nhường nào nhỉ.

      Có lẽ là rất mập.

      Nghĩ đến đây, mắt mày của dịu dàng đôi chút.

      Tiếp sau đó vang lên những lời chúc phúc giả dối, nghe rồi nghe, đến là chán ghét.

      Trước nay chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện hôn nhân. Trước khi gặp được Hứa Huệ Chanh, chưa từng có người phụ nữ nào muốn cùng nắm tay đến cuối đời. Cho nên cho rằng, hôn nhân, chẳng qua chỉ là tờ giấy.

      Chỉ cần cả hai lòng, lấy ai cũng chỉ là hình thức.

      Mà nay, thấy mỏi mệt chán chường.

      Hoặc là , là khơi dậy khát vọng vươn đến tự do trong .

      —-

      cả với thân phận của trưởng bối ngồi ở hàng ghế đầu.

      Lúc Chung Định và Thẩm Thung Nhạn bước qua, cả nhìn Chung Định, biểu tình có chút quái dị. Bà xoay đầu sang Chung mẫu ở phía bên cạnh, “Đó… là A Diên à?”

      Chung mẫu cứng người hồi, “Là Chung Định.”

      “A…” cả đột nhiên hiểu ra, bà cười với Chung Định, “Tiểu Định.”

      cả.” Chung Định gật đầu.

      cả kéo lấy tay , “ lâu lắm rồi gặp cháu, cháu lớn lên giống y chang A Diên vậy.”

      Chung Định cười cười.

      “Nếu như hôm nay A Diên cũng có mặt tốt biết mấy, muốn nhìn thấy hai cháu đứng chung với nhau.” Mắt bà cười lên cong cong như vành trăng non.

      Chung Định cúi người ôm lấy bà lát.

      Thẩm Thung Nhạn cúi đầu, nhưng khóe mắt lại quan sát xung quanh. nàng cảm thấy câu ban nãy có gì đó đúng.

      cả vỗ vỗ vai , “Sống với vợ cháu cho tốt nhé.”

      Chung Định trả lời.

      Gia trưởng của hai bên gặp qua, giờ đến phiên sân khấu của nam nữ chính.

      Khả năng diễn xuất của Thẩm Thung Nhạn khỏi phải rồi, là dâu mới e lệ sinh động.

      Chung Định lại chẳng mang chút tình cảm gì, “Tôi rất bận, có thời gian nghe mấy lời vớ vẩn nhảm nhí của .” Lời thoại của ta câu lại thêm câu, dự tính nếu ta cứ cách diễn cảm thế kia, thể nào kết thúc trong vòng 20 phút được.

      Vẻ mặt tươi cười của nàng chưa giảm phân nào, nhưng giọng điệu lại nhuốm màu thê lương, “Hôn Phu tiên sinh là tuyệt tình. yên tâm , những bài hát ca tụng tình đó, em phải để dành cho lúc trao nhẫn mới tỏ bày.”

      Tiểu Hoàn đưa nhẫn đến.

      Chung Định nhìn chiếc nhẫn đó, đuôi mắt chếch lên, “ ngờ Hôn Thê tiểu thư lại hào phóng như vậy, mua cho mình viên đá lớn thế này.”

      Thẩm Thung Nhạn cười đến mê người, “Số tiền mua nhẫn, em nhất định đòi Hôn Phu tiên sinh trả.”

      Khán giả ở bên dưới, chỉ nhìn thấy nam nữ nhìn nhau mỉm cười. Nam tuấn, nữ xinh đẹp.

      Thẩm Thung Nhạn đưa tay trái ra, còn đặc biệt ve vẩy ngón tay giữa.

      Chung Định cầm chiếc nhẫn lên, là kiểu dáng diêm dúa mà ghét. Sau này mua cho đóa hoa ngốc chiếc đẹp, để tô điểm cho ngón tay trắng múp của .

      Tay của Thẩm Thung Nhạn phe phẩy đến mệt lừ, mà vẫn chưa có hành động gì.

      Người chủ trì hắng hắng giọng, tính ra hiệu cho Chung Định, đài đột nhiên truyền đến hồi tiếng chuông điện thoại.

      Toàn sảnh đều kinh ngạc.

      Chung Định ném chiếc nhẫn kia vào lại hộp, móc điện thoại ra. nhìn thấy cái tên màn hình, lập tức tập trung.

      hiểu Hứa Huệ Chanh. Tính cách ấy của , nếu như buổi sáng đồng ý mỉm cười tiễn , ở giữa đường quấy rối. rất có chừng mực.

      trực tiếp ấn nút nhận cuộc gọi.

      Bên kia truyền đến tiếng khóc thút thít, “Chung tiên sinh…”

      “Ừm.” lâu lắm rồi nghe thấy khóc, “Sao vậy?”

      … về sớm chút…”



      .

      “Tình , khiến cho chúng ta đứng thẳng lưng mà bước.” [爱情,让我们直立行走] – Tò mò về câu này, nên tớ search đôi chút:

      Em, đến từ Nguyên Mưu, Vân Nam. , đến từ Chu Khẩu, Bắc Kinh.

      Em cầm lấy cánh tay đầy lông măng của , nhè cắn cái.

      Tình , khiến cho chúng ta đứng thẳng lưng mà bước.

      Theo tìm hiểu đây là mẩu tin nhắn, và người nhắn tin quả là cao thủ, số lượng chữ nhiều, nhưng ý tứ biểu đạt được toàn bộ. Theo khoa học DNA của người và tinh tinh có đến 99,99% giống nhau, chỉ có 0,01% khác biệt. Trong quá trình tiến hóa, 0,01% khác biệt này khiến cho người có thể đứng thẳng lên mà được. Vậy phần trăm khác biệt đó là suy nghĩ, văn học, văn hóa, văn minh, hay là tình ?

      Đó hẳn là tình rồi! Trong giới lưỡng tính cũng chỉ có con người là có tình , động vật chỉ vì di truyền nòi giống mà thôi…

      Đọc full ở đây

      Ờ, có liên quan đôi chút, hồi trước có xem 1 chương trình, và người ta giả thuyết rằng vì con non (tức em bé) của loài người có thời gian trưởng thành rất lâu, nên cần cha mẹ chúng chăm sóc. Cho nên, tình của con người nảy sinh, cũng là do vấn đề duy trì nòi giống mà thôi. :v

      .

      Hết chương 69
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :