1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bạn Chanh - Giá Oản Chúc (Hoàn - 92c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 60

      Chuyển ngữ: ~M~


      “Đúng nha.” Ất rỏ dãi , “Tao, với mấy đứa em tụi mình đều chơi qua, sướng cực.”

      Sau khi nghe hiểu họ gì, gương mặt của Hứa Huệ Chanh trắng bệch.

      Đám đàn ông phía sau ồn ào hẳn lên.

      ngờ.” Ruồi nhặng Giáp đắc ý nhìn về phía Chung Định, “Chúng tôi chơi nát rồi, thế mà Chung thiếu gia lại nhặt về. Thế nào hả, kỹ thuật cũng được chứ hả? Đều là do chúng tôi dạy cả đó. Theo lý mà , còn phải trả tiền học phí cho chúng tôi đấy.”

      Đám ruồi nhặng cười ầm ĩ.

      Khóe môi của Chung Định nhếch lên, trong mắt có mảng sương lạnh ngưng tụ, hơi mù tăm tối.

      Tiểu Sơn Trà của kỹ thuật cực kỳ vụng về, kêu cũng tiếng.

      Thế nhưng những thứ này đều là của .

      Chỉ là của .

      Đám ruồi nhặng càng khuếch đại tiếng cười nhạo của bọn chúng, thứ thanh ấy giống như cây búa, từng nhát từng nhát khiến cho vết thương vừa mới khép miệng của Hứa Huệ Chanh lại lần nữa rách bục, tươm máu.

      Sắc mặt của vừa xám ngoét lại trắng bệch.

      Lúc này đây, lại chẳng ra được lời bác bỏ nào cả.

      Những điều bọn chúng , đều là giả dối. rất ràng. Thế nhưng, thể phủ nhận rằng, có những gã đàn ông xấu xí từng chà đạp thân thể của . Cho dù có phấn đấu giãy dụa khỏi cảm giác tự ti của mình mà ôm lấy Chung Định, điều đó cũng thể rằng, cứng rắn đến mức khi mọi người cười nhạo , vẫn có thể bình tĩnh như .

      biết Chung Định ném thứ gì trong tay mình ra, trúng ngay cổ của Giáp.

      Giáp thét lớn tiếng, rịt vết thương lại.

      Đám người ở phía sau đợi tiến lên, cũng đứng về phía sau Giáp.

      Chung Định nhìn thấy thế, khóe miệng càng toét rộng. nhàng kéo Hứa Huệ Chanh dậy, kéo về phía mình, khẽ vuốt phần tóc mái của , “Tiểu Sơn Trà đừng sợ.”

      Trong mắt của Hứa Huệ Chanh ầng ậc nước, gần như sắp trào ra, cắn răng khiến cho chúng tuôn xuống.

      Nụ hôn của in lên khóe mắt của , “Có tôi ở đây.”

      vội nắm lấy áo của , túm lấy chặt, vẫn tiếng nào.

      Bàn tay của để ở vai của , chầm chậm vỗ về, mang theo ý trấn an.

      Ruồi nhặng Giáp nhìn con dao ăn ở dưới đất, rồi lại nhìn vết máu dính tay mình, cơn giận bốc lên, “Chung Định, mày biết nơi này là địa bàn của ai ?”

      Chung Định nghiêng đầu nhìn, quét mắt vòng tư thế của toàn bộ đám ruồi nhặng, “Của mày à? Vậy đúng lúc.”

      Giáp lại bịt vết thương lại, cảm giác máu chảy ra càng nhiều, gã hung dữ , “ biết sống chết.”

      Giáp và Chung Định tiếp xúc gì nhiều, những chuyện liên quan đến Chung Định, đa số đều là những lời đánh giá của Phượng Hữu. Ấn tượng của Giáp về Chung Định, chính là cái loại hèn nhát. Hơn nữa, Giáp bên này có 5 người, cho rằng bản thân mình cầm chắc phần thắng.

      Nhìn thấy Chung Định treo nụ cười kỳ dị môi, chậm rãi bước đến gần, Giáp vẫn coi khinh.

      Cho nên, lúc gã bị chúi nửa người treo nửa thân ở giữa trung, hai tay loạng quạng quơ quào, có lấy nơi để bám víu, hối hận đến mức són cả ra quần.

      Chung Định đứng ở cửa sổ, những sợi tóc nhảy múa trong gió lạnh. đè chặt phần hông của Giáp, mỉm cười với những tên ruồi nhặng khác, “Chúng mày đến cứu nó à?”

      Ruồi nhặng Ất Bính Đinh Mậu đưa mắt nhìn nhau, chẳng tên nào có gan nhúc nhích. Bọn chúng đều ngờ tới tốc độ của Chung Định lại nhanh đến vậy. Mới giây trước, lúc bọn chúng còn chưa kịp phản ứng gì, Chung Định lôi Giáp đến bên cửa sổ, sau đó mở cửa sổ ra, đẩy Giáp ra ngoài.

      “Hãy bỏ nó xuống trước .” Ruồi nhặng Ất nơm nớp lo sợ, lên tiếng, “Có gì từ từ .”

      Chung Định liếc nhìn đũng quần nước tong tong của ruồi nhặng Giáp, mỉa mai hừ tiếng, “ thiếu dạy dỗ.”

      Giáp bị máng cả nửa người ở ngoài cửa sổ, ngay cả giãy dụa cũng dám. Gã sợ nếu động cái, Chung Định trực tiếp buông tay ra mất. Giáp nhìn xuống đám xe cộ như nêm ở phía dưới kia, nước mắt nước mũi thứ gì cũng tuôn ra hết, “Cứu… mạng…”

      Chung Định nhìn bộ dáng sợ hãi bất lực của Giáp, cười trầm , “Đừng có bây giờ tao họ Chung, cho dù ngày nào tao mang cái họ này, đổi thành Hứa Định hay Kiều Định gì đó, cũng đến lượt tụi bay đến bới móc này nọ.”

      Giáp chật vật cầu xin, “Là em sai… sau này… … nữa….”

      “Nghe , mày từng gặp qua bạn tao?”

      Lời này Chung Định bẫng. Bên tai Giáp vù vù tiếng gió, suýt nữa bỏ lỡ mất. Giáp tóm được phần cuối câu, hét lớn, “ có…”

      Chung Định im lặng hồi, sau đó níu lấy quần áo của gã, ném gã sang bên.

      Giáp đụng phải bình hoa trang trí, ngã sấp xuống ban công với tư thế bò rạp. Lòng bàn tay của gã bị mảnh vỡ cứa đứt, thế nhưng lúc đó gã vẫn muốn tạ ơn trời đất, dù sao mặt đất vẫn an toàn nhất.

      Lúc này ruồi nhặng Ất Bính Đinh Mậu cuối cùng cũng có phản ứng. Bọn chúng vội vàng chạy qua đỡ Giáp đứng dậy.

      “Nghe cho tao, đừng có tùy tiện chơi nào đó rồi là bạn tao.” Chung Định cười đến lạnh lẽo, “Hay là mê đắm bạn của tao quá mức, hoang tưởng thành khùng rồi hả?”

      Giáp lắc đầu như trống bỏi, cười xòa, “Em nhìn nhầm rồi.”

      Toàn bộ quá trình, Hứa Huệ Chanh đều im lặng.

      Lúc Chung Định suýt đẩy Giáp ra khỏi cửa sổ, vội vàng bịt miệng mình lại, để ngăn tiếng hét thoát ra. biết có phải sau khi mình theo Chung Định, quan điểm đúng sai cũng lẫn lộn rồi hay . chỉ là tin tưởng . Cho dù có đối nghịch lại với toàn bộ thế giới này, vẫn chọn lựa sà vào vòng tay của .

      nhìn mỉm cười đưa tay về phía mình, đặt tay trái của mình vào trong bàn tay của .

      Tay của rất ấm nóng.

      Cả và Chung Định đều có ý tránh né quá khứ của . , hỏi. Thế nhưng đây đều là . Hơn nữa bạn bè của đều biết.

      Cho đến khi lên xe, Hứa Huệ Chanh mới đột nhiên , “Em chưa từng tham gia party hóa trang.”

      “Tôi biết.” Chung Định vội nổ máy xe, nắm lấy bàn tay của , “ sao cả, qua hết rồi.”

      Hứa Huệ Chanh nhìn đăm đăm về phía trước, vết thương bị xé toạc ra vẫn chảy máu đầm đìa. là trói buộc của . , người cao ngạo như thế, lại vì tồn tại của , phải chịu đựng vô số ánh mắt khác thường.

      nhìn sườn mặt của , ngón tay quấn lấy lọn tóc của , “Tiểu Sơn Trà.”

      bắt đầu nức nở.

      sáp đến gần , ở bên tai thủ thỉ, “Lúc 14 tuổi tôi bắt đầu quan hệ nam nữ, đến nay 15 năm rồi, thời gian gần gấp 4 lần em.” ngừng chút, hỏi, “Em có cảm thấy tôi dơ bẩn ?”

      Hứa Huệ Chanh lắc đầu, nước mắt lăn dài.

      phải thế sao.” Chung Định mổ mổ vành tai của , tiếp tục , “Đa phần đều là những tình đêm, cuối cùng họ cũng yên lòng lấy chồng hết rồi.”

      “Những ngôi sao công khai đề giá trong giới giải trí, sau khi bị chơi tàn rồi, phải cũng vẫn có cả đống người hâm mộ theo đuổi hay sao.”

      “Đám chó cắn em, chúng nó có ai nhớ nổi em?” vỗ lên phần gần xương sườn của , “Trừ tôi ra, còn ai từng chăm chú nhìn nốt ruồi này của em?”

      “Người nhớ được cơ thể của em, chỉ có tôi.”

      “Còn người tôi nhớ, cũng chỉ có mỗi em.”

      “Chúng ta chính là lần đầu tiên của nhau.”

      “Tiểu Sơn Trà, chỉ cần sau này em đối xử với tôi tốt như giờ, tôi nâng em như nâng trứng. Những thứ khác, đều quan trọng.”

      “Hãy ở bên cạnh tôi. Nhé?”

      Nước mắt của Hứa Huệ Chanh ngừng được.

      làm sao có thể ở bên được chứ? đến cách gì cứu chữa rồi.

      —-

      Chung Định và Hứa Huệ Chanh lang thang đến mùng 10 mới bắt đầu trở về.

      Sau khi về đến thành phố D, khí ngày tết loãng nhiều, thành phố này khôi phục nhịp điệu bận rộn của nó.

      Tất nhiên, đối với hai con người việc làm này, chẳng ảnh hưởng gì cả.

      Ngày 12 tháng giêng, bọn bạn ăn chơi mời Chung Định ra ngoài chơi bời.

      Chung Định thuận miệng đồng ý.

      Hứa Huệ Chanh e sợ là lại đến chỗ đèn đỏ nào đó, bèn hỏi, “Em có thể được ?”

      cười mà .

      Cuối cùng vẫn bị kéo theo.

      Cũng may phải là câu lạc bộ đêm nào đó. Địa điểm là ngôi biệt thự ở ngoại thành, thiết kế tao nhã, sân vườn sâu hút, cầu bắc ngang, nước chảy róc rách.

      Tiết xuân, lúc du ngoạn cùng Chung Định, Hứa Huệ Chanh cũng đến qua ít nơi chốn sa hoa cao sang. Trước kia nhìn thấy tivi, những địa điểm du lịch đều là biển người đông nghịt, sau này cùng Chung Định chơi, ngược lại đều là những nơi chốn tao nhã mới lạ.

      Đây hẳn chính là ngưỡng cửa của tiền bạc. cố gắng thích ứng với cuộc sống trong tầng lớp của .

      Bây giờ, khi Kiều Lăng nhìn thấy xuất của còn bất ngờ nữa. Chỉ là thái độ vẫn khinh khỉnh như cũ.

      Sau khi Chung Định nhận ra điều đó, trực tiếp ôm lấy vai của Hứa Huệ Chanh, “Bạn của tao.”

      Trần Hành Quy cười cười.

      Kiều Lăng ngoài miệng cười nhưng trong lòng cười.

      Những người bạn khác có mặt tại đó cũng có phản ứng gì nhiều.

      Lúc trước, sau khi Chung Định tuyên bố Hứa Huệ Chanh thuộc về , vị trí bên cạnh vẫn luôn để dành cho , thế này chính là biểu ra Chung Định vẫn chưa chán ngán ta. Có vài chuyện, ở nơi riêng tư kín đáo có thể này nọ, thể nhưng khi ở trước mặt Chung Định, mọi người vẫn có chút kiêng dè.

      Hứa Huệ Chanh đương nhiên hiểu được những người ở đây đánh giá như thế nào.

      Bạn bè của đều xem ra gì, thế nhưng người thích là , chẳng liên quan gì đến bạn bè của cả. tự lừa mình dối người cũng được, chỉ muốn yên yên tĩnh tĩnh, tận hưởng những giây phút ở cùng với Chung Định mà thôi.

      Khu nghỉ ngơi và khu phòng ngủ của biệt thự cách hồ nước cạn.

      Chung Định nắm tay Hứa Huệ Chanh, chậm rãi vòng quanh hồ. “Có muốn ở đây mấy hôm ?” vốn dự tính ra ngoài cùng đám bạn kia ăn uống vui chơi, thế nhưng nơi này điều kiện rất tốt, hơn nữa mấy người Kiều Lăng cũng có sắp xếp nơi qua đêm.

      “Em chẳng mang theo gì cả.” những tưởng chỉ ra ngoài chơi hai, ba tiếng đồng hồ thôi.

      “Nơi này thiếu món gì.” Biệt thự tiếp đãi chỉ mỗi tầng lớp thượng lưu, phục vụ tất nhiên là chu đáo mọi mặt. “Nếu em muốn, chúng ta ở đây chơi mấy ngày.”

      Hứa Huệ Chanh gật đầu. ra chẳng sao, thế nhưng nếu đề xuất, làm mất hứng. Chỉ là, nếu như có đám bạn của Chung Định ở đây, càng thêm vui lòng.

      Khu phòng ngủ an bài ở góc đông nam. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, chính là hồ nước xanh trong. Lọt vào tầm mắt, đều là cảnh đẹp tự nhiên.

      Hứa Huệ Chanh ở trong phòng mãi muốn ra ngoài. nửa nằm rạp xuống bên cửa cổ, ngắm nhìn mảng xanh biếc nơi xa xa.

      Chung Định kéo dậy, “Đừng nằm chết dí ở đây nữa, ra ngoài dạo dạo nào.” Sau đó xoa lên vùng eo của , “ đống thịt này.”

      xấu hổ, hất tay của ra, “Em bắt đầu giảm béo rồi.” Tuy rằng vẫn chưa thấy hiệu quả.

      tiếp túc bóp, “Sao tôi nhớ lúc chúng ta vẫn chưa phát triển em bắt đầu giảm rồi nhỉ.”

      “Lúc đó có ốm mà…” Nhưng mà, sau đó lại mập lên.

      Chung Định cười, “Em trước nay vẫn mập thế à?”

      có.” Nửa năm gần đây mới bắt đầu mập lên. Ngày trước cứ lo buồn ngổn ngang, muốn mập cũng dễ dàng.

      “E rằng có cơ hội được gặp Tiểu Hoa Ốm rồi.” kết luận.

      —-

      Lúc Diệp Tranh nhìn thấy Hứa Huệ Chanh, nhất thời nhớ ra được là gặp qua ở nơi nào.

      Chiếc khăn mà Hứa Huệ Chanh quàng, là của nam giới.

      Diệp Tranh ở cầu xa xa nhìn thấy, Chung Định kéo khăn quàng quấn nửa dưới khuôn mặt của Hứa Huệ Chanh đến là kín cổng cao tường. Cái động tác quấn khăn của , mang theo quan tâm săn sóc nên lời. Diệp Tranh thậm chí nhìn thấy dường như là tóc của Hứa Huệ Chanh bị kẹp phải, ôm lấy đầu.

      Trước kia Diệp Tranh nghe qua tin đồn về cặp đôi môn đăng hộ đối này rồi, thế nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy, Diệp Tranh lại cảm thấy, hai người này chẳng hề xứng đôi như trong những tin đồn kia.

      .

      Hết chương 60
      linhdiep17 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 61

      Chuyển ngữ: ~M~


      Thần xui quỷ khiến, Diệp Tranh dùng điện thoại của mình chụp lấy cảnh này.

      nàng zoom vào bức hình, kỹ càng quan sát vẻ mặt của Chung Định.

      Vẫn là mặt mày tuấn lãng như xưa, chỉ là khóe miệng vểnh lên nụ cười nhàn nhạt, chứ phải là vẻ hờ hững thường ngày.

      Diệp Tranh nhìn miết nhìn miết, màn hình vụt tắt.

      nàng thở dài hơi.

      Diệp gia và Chung gia có làm ăn qua lại đôi chút. Mới bắt đầu, Diệp gia nhầm tưởng Chung Định là tầng lớp ra quyết định của Chung thị, sau khi nhận chân tướng, Diệp gia liền cắt đứt cái đuôi nịnh bợ đối với Chung Định.

      Lúc mới gặp Chung Định, Diệp Tranh còn cảm thấy ta là ông lớn trong giới kinh doanh, cho nên cũng ôm ấp kỳ vọng và ảo tưởng về . nàng và gặp nhau bao nhiêu lần, tuy rằng từng cùng dạo, nhưng cái thái độ đó của , bày ra là tập trung, cho nên nàng cũng dám chủ động liên lạc với nữa. Dần dà , cũng thành nhạt.

      Sau này, nghe được những tin đồn liên quan đến , nàng cảm thấy may mắn vì mình rút chân ra sớm. Bởi vì, đó chẳng qua chỉ là gã cậu ấm học vấn, nghề ngỗng mà thôi.

      Chỉ là, bây giờ nhìn thấy hành động thân thiết giữa và Hứa Huệ Chanh, Diệp Tranh lại cảm thấy có chút tức giận.

      Diệp Tranh nghe , người phụ nữ bên cạnh Chung Định, quá khứ của ta rất kinh khủng.

      Diệp Tranh cũng nghe , Chung Định rất chiều chuộng người phụ nữ đó.

      Diệp Tranh lại nhìn tấm hình trong điện thoại của mình. Trong giây phút đó nàng chợt nhớ ra, ra là nàng từng gặp Hứa Huệ Chanh.

      Chính là cái tam bồi đó.

      Có lẽ là bởi vì tác phong và thái độ của Chung Định quá tệ, cho nên đàng hoàng nào chịu quen cả.

      Diệp Tranh an ủi bản thân như thế.

      —-

      Hứa Huệ Chanh đội mũ, quấn khăn, che kín hết nửa khuôn mặt, mặc cho Chung Định dắt tay khắp chốn.

      Mấy năm gần đây, thể chất của thay đổi, trở nên sợ lạnh, cứ đến mùa đông tay chân lạnh như băng.

      Lúc trước Chung Định có căn dặn chị Vương, nấu mấy món dược thiện tẩm bổ, nhưng mà tạm thời vẫn chưa thấy công hiệu.

      Chung Định nắm lấy tay của Hứa Huệ Chanh, cảm thấy như nắm phải tảng băng vậy. kéo sát chiếc khăn của lại, “Sao mà vẫn lạnh thế này?” mặc nhiều quần áo thế mà vẫn ấm lên được.

      “Gió lớn quá.” Tiếng của truyền qua lớp khăn quàng cổ, ràng lắm.

      Chung Định đánh tan suy nghĩ ra ngoài tản bộ, kéo Hứa Huệ Chanh vào khu nghỉ ngơi.

      Dọc theo phía bên phải của cửa Nam, sân vận động đầu tiên chính là phòng banh tường.

      Vừa khéo là, Kiều Lăng cũng ở bên trong.

      Khóe mắt Kiều Lăng liếc thấy Chung Định và người phụ nữ quấn như đòn bánh tét kia, khóe miệng gã hơi nhếch lên, rồi lại vung ra cú đánh.

      Chung Định lười nhác nhìn sang.

      Kiều Lăng nghiêng đầu sang chỗ khác, chiếc vợt trong tay vung ra cú vừa mạnh mẽ vừa nặng nề.

      Chung Định ngoéo ngoéo đầu ngón tay của Hứa Huệ Chanh, “Tiểu Sơn Trà, chơi ?”

      Hứa Huệ Chanh lập tức lắc đầu, chưa từng chơi qua trò này, làm sao mà biết chơi chứ.

      kéo kéo khăn quàng xuống, “Em muốn ngồi chút.” Biệt thự này sơn thủy vờn quanh, nhiệt độ khá thấp, ban nãy dạo bên ngoài nửa tiếng đồng hồ, chân cẳng của tê cả rồi.

      “Tùy em.” Chung Định khởi động gân cốt, chầm chậm về phía sân bóng của Kiều Lăng.

      Người đàn ông nãy giờ chơi với Kiều Lăng thấy thế, cười hì hì đưa vợt cho Chung Định.

      Sau khi nhận lấy vợt, Chung Định lập tức tham gia vào chiến cục, cổ tay xoay vòng, đùa giỡn với chiếc vợt trong tay, liếc mắt về phía Kiều Lăng, “Mày có gì bất mãn với bạn của tao?”

      ta có thân phận gì?” Kiều Lăng rít ra câu bằng giọng mũi, “Có đủ tư cách, có xứng ?

      “Tao cho ấy thân phận, tao cho ấy tư cách.” Con ngươi của Chung Định nổi lên ý lạnh lẽo, “Mày xem có xứng hay ?”

      ta á? Bị bao nhiêu thằng đè rồi.”

      Chiếc vợt trong tay của Chung Định xoay ra sau vòng, phút chốc liền vút về phía Kiều Lăng.

      Kiều Lăng né tránh kịp, bị quả bóng bay thẳng từ trước mặt tới đập trúng, gã phải lùi sau liền hai bước.

      Chung Định cười lên, vẻ trầm, “ ấy chỉ có mình tao.”

      Quá khứ của , . Cho nên tính từ sau khi mối quan hệ của hai người bắt đầu trở nên hòa dịu trở .

      Cho dù có cả trăm tên đàn ông đến từng có quan hệ với , Chung Định vẫn mặc kệ. Trong lòng của , lần đầu tiên của là của . Vẻ đê mê đích thực của , chỉ có từng nhìn thấy. Hồ nước thu đẹp tuyệt đó, duy chỉ ra vì mỗi mình .

      Kiều Lăng nhìn thấy nụ cười của Chung Định hiểu được là mình giẫm lên ranh giới cuối cùng. Kiều Lăng là cân nhắc đến áp lực từ Chung gia và Thẩm gia, gã muốn sau này Chung Định phải bị lập từ bốn phía.

      Kiều Lăng chuyển ánh mắt sang nơi Hứa Huệ Chanh

      cũng dán mắt về phía này.

      Kiều Lăng hơi cau mày. Từ sau khi Kiều Diên qua đời, Chung Định chưa từng quan tâm đến người nhiều như thế này. Kiều Lăng biết mình nên cảm ơn Hứa Huệ Chanh khiến cho Chung Định lưu tâm đến, hay là nên chửi mắng ta là hồng nhan họa thủy.

      Thái độ của Chung Định cực kỳ ràng. Từ trước đến nay thích động thủ, chứ đừng là đối đầu với bạn bè nhiều năm quen biết.

      Kiều Lăng biết, nếu như gã tiếp tục khiêu khích, Chung Định còn khách sáo nữa.

      Kiều Lăng vung vợt đánh quả bóng vào khoảng , “Chuyện sau này mày tự mà lo lấy.”

      “Đó là tất nhiên.” Chung Định cầm lấy trái bóng vừa rơi xuống, “Chuyện của ấy cũng là chuyện của tao.”

      Kiều Lăng nghiêng đầu lại liếc cái về phía sau. Gã cảm thấy Hứa Huệ Chanh giả vờ trong sáng. người phụ nữ có gương mặt lẳng lơ đến thế khi mới đầu gặp mặt, đổi lớp trang điểm như thay da đổi thịt thế sao.

      Đó chính là vờ vịt.

      —-

      Sau khi nhìn thấy động tĩnh trong phòng banh tường, Hứa Huệ Chanh đoán ra được nguyên nhân có thể nhất.

      Kiều Lăng thân thiện, vẫn luôn biết như thế, nhưng chắc chắn, Chung Định mà xích mích với Kiều Lăng. tưởng rằng, Chung Định khá bênh vực bạn bè.

      Mà nay dường như, Chung Định muốn bảo vệ đến cùng.

      Đáy lòng trào lên niềm vui sướng.

      Hứa Huệ Chanh ngồi ghế lười, chăm chú nhìn thân hình di chuyển trong phòng banh tường.

      Tuổi của khi khá lớn, thế nhưng tâm tình giờ của vẫn như của thiếu nữ vậy. cảm thấy, là người tỏa sáng nhất trong khắp sân này, ngoại trừ , chẳng nhìn ai cả.

      Ngay cả bản thân cũng nhận biết được, vẫn luôn mỉm cười nhìn Chung Định.

      Diệp Tranh từ xa xa nhìn thấy.

      Dáng vẻ đó của Hứa Huệ Chanh, rất hạnh phúc.

      Diệp Tranh nhớ đến nghề nghiệp của Hứa Huệ Chanh, trong lòng có chút phản ứng chán ghét. Diệp gia là thư hương thế gia, tư tưởng của Diệp Tranh vẫn dừng lại trước những dạy dỗ gia đình truyền thống. Trong nhận thức của , kỹ nữ đều vô tình.

      “Hi.” Diệp Tranh lên trước chào hỏi tiếng.

      Hứa Huệ Chanh giật kinh ngạc chút, “Chào .” hoàn toàn quên người con trước mắt.

      Phản ứng của Hứa Huệ Chanh khiến cho Diệp Tranh hơi thả lỏng trong lòng. Trước khi lên tiếng chào hỏi, Diệp Tranh có chút e ngại rằng Hứa Huệ Chanh có tính cách xảo trá. “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy họ đánh banh tường đấy.” Diệp Tranh chọn ngồi xuống chiếc ghế lười cách Hứa Huệ Chanh hai chỗ.

      “Ừm.” Hứa Huệ Chanh lại dời ánh mắt về phía Chung Định, cười lên.

      “Chung Định thường ngày thích vận động.”

      “Đúng, ấy khá lười biếng.” Lười đến khiến cho nghi ngờ về cách duy trì cái vóc dáng ấy.

      Diệp Tranh dường như vô ý, “Nghe và Chung Định qua lại?”

      “Ừm.” Câu này Hứa Huệ Chanh nhấn .

      …” Diệp Tranh do dự chút, hỏi, “Cùng ta… chính thức qua lại sao?”

      Hứa Huệ Chanh quay đầu nhìn Diệp Tranh, gật đầu thừa nhận, “Là chính thức.” qua lại này gọi là đương.

      Diệp Tranh cảm thấy thứ gắn bó Chung Định và Hứa Huệ Chanh chính là giao dịch tiền – tình. nàng cho rằng, Hứa Huệ Chanh chỉ úp úp mở mở đối đáp cho có lệ thôi, ai ngờ được, câu trả lời ấy lại chắc chắn đến vậy.

      vừa ý ta điểm nào?” ra Diệp Tranh vẫn còn tò mò, Chung Định vừa mắt Hứa Huệ Chanh chỗ nào chứ.

      Hứa Huệ Chanh ngẩn người. Câu hỏi này đối với , rất kỳ quặc. Dù Chung Định có xấu hơn nữa, thế nhưng tướng mạo và gia thế vẫn còn bày ra đó, thế nào cũng là Vương lão Ngũ cấp bậc kim cương. Nhìn vừa ý Chung Định, phải là chuyện chỉ trong chớp mắt hay sao.

      Diệp Tranh đánh giá sơ qua gương mặt của Hứa Huệ Chanh, là chẳng nhìn thấy vết tích thương tổn nào cả. Diệp Tranh nhớ lại những lời đồn trước kia, “Tôi nghe ta có sở thích kỳ quái.

      Lúc Hứa Huệ Chanh vẫn còn e dè Chung Định, luôn đoán rằng có sở thích chơi bầy-đàn. Sau này ở chung với nhau, là rất ít ham muốn. Sau này nữa, quen nhau rồi, mới biết rằng, cái ít ham muốn của , chỉ là bởi vì lười ra ngoài tìm hoa bắt bướm mà thôi.

      ở cạnh bên rồi, liền vui vẻ thỏa thích phóng túng.

      Thế nhưng đó đều là chuyện hai người đóng cửa phòng lại với nhau, chưa từng đề cấp đến vấn đề bầy-đàn.

      Hứa Huệ Chanh duy trì vẻ bình tĩnh, “Vẫn ổn.”

      “Thế à?” Diệp Tranh nghi ngờ. Chuyện này nàng tiện tiếp tục hỏi tường tận, bèn chuyển sang chủ đề khác, “ ta ra tay rất hào phóng, lúc tôi mới gặp cũng tưởng ta công thành danh toại rồi cơ.”

      Hứa Huệ Chanh cười cười. Về việc này, nhìn thấu suốt từ sớm. phải là người thành đạt, chỉ có núi tiền thôi.

      “Ai ngờ được ta chỉ là A Đẩu thể phò trợ.” Diệp Tranh thở dài , nàng tiếc cho nhìn nhầm của mình.

      (A Đẩu, tức Lưu Thiện, con trai Lưu Bị – trong Tam quốc diễn nghĩa. Cái tên của nhân vật này được dùng với ý chỉ những đứa trẻ kém cỏi, vô dụng, hèn nhát, cách thay thế cho tính từ thiểu năng.)

      Vẻ mặt của Hứa Huệ Chanh đông cứng lại.

      Chung Định quả vô công rỗi nghề, thế nhưng cũng biết, cái tủ sách của trưng bày đều là những cuốn sách về kinh tế.

      rất lười, những cuốn sách kia dường như chẳng bao giờ được lật giở ra cả, nhưng có ngày, khi dọn dẹp, vô tình đụng phải cuốn sách lý luận dày, trang sách bị mở ra đó, có vết chú thích màu xanh nhạt, thời gian hẳn cũng khá lâu rồi.

      Tuy rằng mình phải tổng giám đốc, thế nhưng mỗi ngày đều quan tâm đến những tin tức kinh tế, nào đâu như , chỉ xem những tin báo lá cải về giới giải trí, xem những bộ phim cẩu huyết chẳng chút dinh dưỡng gì cả.

      Người khác coi khinh , có thể so đo, bởi vì hèn mọn. Thế nhưng nếu có các loại lời đồn đại tiêu cực liên quan đến Chung Định, thể nào nhịn được.

      Hứa Huệ Chanh cẩn trọng , “ ấy phải là A Đẩu thể phò trợ.”

      biết à?” Diệp Tranh trái lại lại rất sửng sốt, nàng tiến đến gần thêm chút, tiếng , “ ta ngay cả đại học cũng học xong, sau khi bỏ học liền khắp nơi phá của.”

      Diệp Tranh nhìn thấy vẻ mặt Hứa Huệ Chanh chút tán đồng, nàng tiếp tục , “Gia đình của ta yên tâm giao công việc kinh doanh cho ta. Tiền mà ta tiêu xài, đều phải là bản thân kiếm được. Những điều này ai ai cũng biết hết. đừng có trông mấy người bọn họ chơi thân với nhau, ra có mấy người từng xấu sau lưng ta đấy.”

      Diệp Tranh vốn cũng muốn bàn luận về tác phong của Chung Định, chỉ là nhìn thấy Hứa Huệ Chanh chẳng hay biết gì, nàng liền tiện đường .

      “Chung tiên sinh rất tốt.” Cảm xúc của Hứa Huệ Chanh căng như dây đàn, tốc độ chuyện cũng trở nên gấp gáp, “Mặc kệ mấy người gì, ở trong lòng tôi, ấy mãi là tốt nhất.”

      Diệp Tranh nhìn thấy gương mặt Hứa Huệ Chanh chứa vẻ tức giận, liền khoác tay liên tục, “Tôi chỉ là nghe thôi mà. Những chuyện xấu liên quan đến ta… còn nhiều lắm.”

      “Khỏi cần cho tôi biết.” Bởi vì muốn nghe.

      “Tôi .” Tính cách của Diệp Tranh vẫn là nữ sinh, lại khá đơn thuần, cơn giận này của Hứa Huệ Chanh, khiến cho nàng khiếp vía. “Tôi còn có chuyện… trước đây.” xong ta liền đứng dậy mất.

      Hứa Huệ Chanh đáp lời. xoay đầu tiếp tục nhìn về phía Chung Định.

      Cũng vào giây phút này, chợt nhớ về căn phòng mang phong cách u ám đó, nhớ lại cuộc chuyện sau khi gặp được Kiều Diên.

      Vào lúc đó, xuất với thân phận của Kiều Diên, Chung Định có những bình luận rất tiêu cực về mình.

      Khi ấy, thái độ của Kiều Diên rất khinh miệt, tự đại ngông cuồng, đạo đức bại hoại.

      ,

      Hết chương 61
      linhdiep17 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 62

      Chuyển ngữ: ~M~


      Hứa Huệ Chanh cảm thấy mình nắm bắt được điểm mấu chốt nào đó.

      còn nhớ, sau khi Kiều Diên bình luận về Chung Định, lên tiếng bảo vệ . Sau đó, Kiều Diên trở nên rất quái lạ, giống như đột nhiên nhận ra được vậy, rồi đuổi ra ngoài.

      Tiếp đó nữa , Chung Định trở về nhà.

      Hứa Huệ Chanh nhớ lại những quyển sách liên quan đến y khoa mà mình lật giở. Những triệu chứng bệnh lý này đều có nguyên nhân từ tâm lý, ví dụ như ám ảnh từ tuổi thơ, ví dụ như những bước ngoặt to lớn trong cuộc đời.

      mãi vẫn thể nào lý giải được là, người mạnh mẽ nhường thế như Chung Định, tại sao lại có nhược điểm về phương diện này được.

      Ban nãy lời của Diệp Tranh cho gợi ý.

      Nhưng vẫn chắc chắn được rằng, Chung Định quen người phụ nữ như thế này mà cũng để ý, vì những bình luận bên ngoài mà thay đổi tính cách sao.

      Ngày 27 tháng chạp, thông tin mà Thái Mỹ tiểu thư tiết lộ đó là, thất thường của Chung Định có liên quan đến em trai của .

      Hứa Huệ Chanh nảy ra mấy ý phỏng đoán, thế nhưng đó chỉ là phỏng đoán. có chứng cứ.

      Chung Định chưa từng nhắc đến chuyện liên quan đến em trai của , hẳn đó cũng là điều cấm kị của . Nếu là cấm kị, đó cũng có thể là nguyên nhân căn bản nhất.

      Đột nhiên nhịp tim của Hứa Huệ Chanh tăng lên.

      Tuy rằng vì căn bệnh này của Chung Định mà rời bỏ , nhưng vẫn thành tâm hy vọng, có thể khỏe mạnh vui vẻ, bất luận là về mặt sinh lý hay tâm lý, cũng đều bình bình an an.

      nhìn về phía hai người đàn ông đấu với nhau bên trong phòng banh tường, lại liên tưởng đến, về vấn đề tính cách của Chung Định, biết bạn bè của có biết hay .

      Trong lúc chưa nắm chắc bất cứ điều gì, chọn lựa giữ kín chuyện này. Dù sao , và bạn bè của Chung Định gần như chẳng hề qua lại, cũng những người bạn đó, người tốt với Chung Định được mấy ai.

      Vẫn nên cẩn thận là hết.

      Chung Định chơi quá lâu, sau khi dốc sức đánh bại Kiều Lăng, liền ra ngoài.

      Cách khoảng nhìn thấy Hứa Huệ Chanh ngồi ghế lười cười với , cũng cười.

      Chung Định tự cảm thấy mối tình này, xây đắp rất vững chãi. Đương nhiên, cũng phải kiểu nhiệt tình gì. Ở những mặt khác, luôn ưa chuộng những thứ kích thích, nhưng khi cùng sống chung, lại thích cái yên tĩnh sóng gió thế này.

      có lòng tham, cũng rất biết tự thỏa mãn, là ngốc toàn tâm toàn ý tin tưởng .

      Chuyện may mắn nhất đời này của Chung Định chính là, vứt bỏ Hứa Huệ Chanh lúc xe cáp treo.

      —-

      Gần trưa, Kiều Lăng hẹn Chung Định cùng ăn cơm.

      Chung Định dáng vẻ lười biếng uể oải, “Tối hẵng , trưa tao với ấy còn phải ngủ trưa nữa.”

      Gương mặt của Kiều Lăng nứt ra, “Từ lúc nào mày có cái thói quen ngủ trưa hả.”

      “Gần đây tập thành.” ra Chung Định chỉ là thấy Hứa Huệ Chanh nghỉ trưa quen rồi, rỗi rảnh cũng rỗi rảnh, dứt khoát lên giường ngủ cùng luôn. Ôm lấy thân thể mềm mại thế kia, chất lượng giấc ngủ của cũng được nâng cao.

      ra , ngày trước Chung Định tầm lạc mua vui, sau khi xong chuyện đều rời , Hứa Huệ Chanh là người đầu tiên ngủ cùng với . Tuy rằng đêm hôm đó, hai người chẳng làm gì cả, cả hai mỗi người ngủ góc mà thôi.

      Lúc đó chỉ cảm thấy màn biểu diễn của rất ngớ ngẩn, ngớ ngẩn đến mức khiến phá lệ cho ở lại.

      Thể nhưng rất sợ lạnh, lúc ngủ cứ tự động dịch về phía . Cái kiểu vô thức dịch đến gần của , dù có lạnh lùng hờ hững hơn nữa, cũng gợn chút rung động. Chỉ là cảm giác đó sâu sắc, nhịn chút là qua.

      Nếu đồng ý giúp chuộc thân, coi là công cụ nữa. tự nhận mình phải là người tốt, nhưng nguyện lấy chút lương tâm còn sót lại của mình, đặt lên người .

      Chung Định phân định được lúc nào nảy sinh những suy nghĩ khác với Hứa Huệ Chanh, điều khẳng định được chính là, hối hận cùng bắt đầu thế này.

      Mặc ai đến , vẫn chọn lựa như thế. chỉ tin tưởng vào phán đoán của mình.

      Kiều Lăng cực kỳ cái chủ nghĩa bản thân của Chung Định, cho nên mặc dù Kiều Lăng nhìn nổi cái thân phận của Hứa Huệ Chanh, nhưng gã cũng đành bó tay. Gã chợt nhớ lại chuyện, . “Nhớ trước kia, mày còn vì ta giống Trần Thư Cần mà vui vẻ, bây giờ sao lại đến mức độ ngủ trưa cùng ta chứ.”

      Cặp mày kiếm của Chung Định nhướng cao, “Đừng có gom ấy với Trần Thư Cần lại để .”

      “Bóng lưng của hai người rất giống nhau.”

      giống.” Lúc đầu nhìn thấy Hứa Huệ Chanh, Chung Định cảm thấy đường cong bóng lưng của của rất giống Trần Thư Cần. Nhưng sau khi quen thuộc với Hứa Huệ Chanh rồi, chẳng bao giờ có cảm giác như thế nữa.

      Tiểu Sơn Trà nhà đáng hơn Trần Thư Cần nhiều.

      “Tao và Hành Quy đều nhìn thấy giống.”

      giống.”

      Kiều Lăng cuối cùng cũng vạch trần chân tướng, “Thân hình cái vị của mày hơi bị tròn.”

      “Người tao nuôi, tao thích.” Chung Định cười . Lời nhận xét của người khác, liên quan đến .

      Chung Định tiếp tục chuyện với Kiều Lăng nữa, trực tiếp đến bên Hứa Huệ Chanh, sau khi quấn khăn quàng lên cho , kéo rời khỏi.

      Nhà ăn của biệt thự, buổi trưa có món ngọt.

      Chung Định tùy tiện ăn chút thức ăn gác đũa.

      Hứa Huệ Chanh cũng ăn bao nhiêu.

      thấy đôi đũa của chỉ gẩy vài hạt cơm, nửa chén cơm mà ăn cả buổi trời, bèn hỏi, “Em chắc chắn có thể ăn no ?”

      “Em giảm cân…” Cả thịt cũng gắp.

      “Tôi em mập, chứ có chê em mập.” Đây hoàn toàn là hai khái niệm.

      “Em… có thể 130 cân rồi…” vẫn chưa cân, nhưng quần càng ngày càng bó, đó chính là tín hiệu nguy hiểm.

      “Ờ.” Chung Định nhàn nhạt trả lời, “Tôi tưởng em 150 cân rồi chứ.”

      Hứa Huệ Chanh ngẩng đầu, “Nửa năm trước em còn chưa đến 100 cân.” Mấy năm trước rất ốm, ngờ được là lại phát tướng nhanh như vậy.

      (130 cân: khoảng 65 kg, 150 cân: khoảng 75 kg, 100 cân: khoảng 50 kg)

      “Em muốn điều gì?” Lời chút khách khí, “Lúc tôi quen biết em, em mập rồi.”

      suýt tí nữa gạt bay hết những lời thề thốt, “Cho nên em muốn ốm lại như trước.”

      “Tùy.” gắp cho miếng thịt, hai miếng thịt, ba miếng thịt, “Ốm mập có là gì chứ.”

      nhìn thịt trong chén, nuốt nuốt nước miếng, “ ràng em mập.”

      “Bởi vì đó là .” Chung Định đẩy chén đầy ụ thịt đến trước mặt , “Ăn cơm của em , đừng có suy nghĩ lung tung nữa.”

      ra Hứa Huệ Chanh hiểu , phải là chê , chỉ là cái tính độc mồm độc miệng sửa được. người phụ nữ, tất nhiên là hy vọng khi đứng trước mặt người hình tượng của mình có thể tốt đẹp hơn chút. nhìn màu sắc các món ăn trước mặt, tiếp tục khống chế cơn thèm ăn của mình.

      “Đói ăn.” Chung Định nhìn cái vẻ mặt của là biết chưa ăn no, “Nếu em muốn ốm , tôi tìm cho em huấn luyện viên chuyên nghiệp.”

      muốn thấy em ốm sao?”

      “Như thế này được rồi.” Trông đầy đặn lên chút rồi, dù sao ôm cũng thích.

      Hứa Huệ Chanh cười lộ ra hàm răng. thích người đàn ông này, là người tốt nhất dưới gầm trời này, tuy rằng bao giờ lời ngon tiếng ngọt.

      —-

      Hứa Huệ Chanh ngủ trưa lâu, chỉ khoảng 45 phút.

      Sau khi tỉnh dậy, vẫn nằm vùi trong đống chăn mền.

      Chung Định ngủ. ngồi tựa vào giường chơi game, tay nghịch tóc của Hứa Huệ Chanh.

      Mười phút trước Kiều Lăng nhắn tin đến, kêu Chung Định đánh bài.

      Bây giờ Chung Định tham gia cái mục gú nữa, nhưng khoản bài bạc kiêng cử.

      Tính toán tỉ mỉ, ra là lâu rồi chơi với đám bạn bè ăn chơi này. Hứng cá cược đến, liền đồng ý cuộc hẹn của Kiều Lăng.

      Hứa Huệ Chanh biết sắp đánh bài, muốn theo mấy.

      Chung Định nhéo gương mặt của , “Bọn nó chắc chắn tìm mấy đến chơi cùng.”

      vừa nghe, mắt nâng lên.

      xưa nay hành quái đản, nhưng về phương diện tình cảm lại rất đứng đắn. Nếu như coi là bạn , chỉ có mình . Đương nhiên, hôn thê Thái Mỹ là ngoại lệ.

      Hứa Huệ Chanh vẫn là theo cùng Chung Định.

      qua lại trong giới phong nguyệt, liên quan đến những chuyện “chơi cùng” đó, tất nhiên biết là như thế nào. muốn có người phụ nữ khác xuất ở bên cạnh .

      Hai người họ đến sau chót.

      Kiều Lăng và hai người khác ngồi đông đủ.

      Ánh nhìn của Kiều Lăng xẹt qua Hứa Huệ Chanh, sau đó cười với Chung Định, “Chung Thần Tài, tụi tao đợi mày đó.”

      Công tử Giáp nghe thấy tên đó, cười lớn tiếng.

      Chung Định kéo Hứa Huệ Chanh ngồi xuống bàn bài, sau đó liếc nhìn gã đàn ông đối diện cái. ngờ được ván bài hôm nay lại có người ngoài tham dự.

      “Giang Tấn.” Kiều Lăng vỗ lên vai người đàn ông kia, “Giới thiệu cho mày biết, Chung Định, tự Thần Tài. Chơi bài với nó, chúng ta ăn chắc.”

      Giang Tấn gật đầu ra hiệu, nhưng sắc mặt lại khá lạnh lùng.

      Chung Định hừ khẽ, coi như đáp lại.

      Chung Định và Giang Tấn quen biết, cả hai chỉ thỉnh thoảng có nghe về nhau. Có giới thiệu của Kiều Lăng, khí cũng coi như khá thân thiện.

      Lúc nhân viên phục vụ xáo bài, Chung Định nghịch ngón tay của Hứa Huệ Chanh, kề gần bên tai , “Tiểu Sơn Trà biết chơi ?”

      gật gật đầu, “Nhưng chơi rất tệ.” từng vì thua bài mà bị chuốc rất nhiều rượu, sau đó chịu nổi nữa, nôn thốc nôn tháo trận, khách hàng bị chọc giận, kết quả lại bị Chu Cát Vũ trách phạt.

      “Tệ tệ, mọi chuyện có tôi.” Chung Định cười cong mắt, “Thua cứ tính lên tôi.”

      muốn thua, nhưng thích nghe thế này.

      Bốn người đàn ông bàn bài, ai cũng có người cùng.

      Ngoại trừ Hứa Huệ Chanh ăn mặc kín kẽ ra, cả ba người còn lại đều ăn vận theo kiểu quyến rũ lẳng lơ.

      Chung Định lấy hộp thuốc lá ra, sau khi ngậm điều thuốc, tùy tiện ném ra lá bài.

      Hứa Huệ Chanh nghiêng người giúp châm thuốc. cứ ngỡ mình chơi bài tệ lắm, ai ngờ, Chung Định cũng chẳng đến đâu, vòng thua hết 4, 5 ván.

      Nhưng mấy để ý.

      Người thắng nhiều nhất, chính là Giang Tấn. Thế nhưng vẻ mặt gã chẳng lộ vẻ vui mừng. Ngược lại, bạn của gã ở bên cạnh cứ nịnh hót rằng bạc vận của gã hanh thông, mỗi câu nịnh nọt, gã lại lạnh thêm chút.

      Hứa Huệ Chanh để ý thấy, bạn của Giang Tấn, tai trái có đeo sáu cái khuyên tai.

      .

      Hết chương 62
      linhdiep17 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 63

      Chuyển ngữ: ~M~

      Hứa Huệ Chanh nhìn chuỗi khuyên tai của bạn của Giang Tấn, khỏi cảm thấy tai mình nhói đau.

      Năm đó lúc vào hội sở, bị bắt ép xỏ hai lỗ khuyên ở trái phải hai bên tai, sau đó cứ bị hành viêm tái tái lại, kéo dài đến tháng hơn mới khỏi.

      Bạn của Giang Tấn còn có điểm đặc biệt khác, đó chính là kiểu tóc. Tóc của nàng dài qua giữa lưng, nhưng phần tóc ở xung quanh tai trái lại được cắt tỉa viền theo vành tai, rất ngắn.

      Có lẽ chính là để khoe cái đống khuyên tai đó.

      nàng cực kỳ xinh đẹp, cho nên kiểu tóc độc đáo đó cũng khiến khó nhìn, ngược lại, trông rất cá tính.

      Hứa Huệ Chanh cảm thấy, bạn của Giang Tấn hẳn là người phụ nữ đẹp nhất tại nơi này. Trang điễm diễm lệ, càng ngắm càng rực rỡ.

      Hứa Huệ Chanh đột nhiên xoay đầu nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh.

      Chung Định thờ ơ nhìn mấy lá bài trong tay mình, cảm giác được ánh nhìn của , cũng đáp lại ánh nhìn đó.

      cười. hình như quan tâm đến đẹp.

      Trán của Chung Định cụng lên trán của , hạ lượng thấp nhất với câu, “Đóa hoa ngốc.”

      Hành động này cực kỳ thân mật.

      Cả ba đôi nam nữ còn lại đều bất giác hướng ánh nhìn về phía này.

      Kiều Lăng nhìn ra được, lúc này tâm tình của Chung Định rất tốt. rất tốt. Chung Định của trước kia, tuy là cười, nhưng con ngươi lại luôn lạnh lẽo, mà nay, ý cười đó cuối cùng cũng chạm đến đáy mắt.

      Giang Tấn biết nghĩ gì, liếc nhìn bạn mình cái.

      nàng hơi híp mắt, nhìn Chung Định.

      “Triệu Phùng Thanh.” Giang Tấn lên tiếng cảnh cáo, “An phận chút.”

      Triệu Phùng Thanh nghe thế, quay đầu lại nặn ra nụ cười với gã ta, “Tuận lệnh.” Sau đó nàng đổi sang nhìn mấy lá bài bàn, tỏ ra cực kỳ nghe lời.

      Sắc mặt của Giang Tấn lại chẳng vì thế mà trở nên khá hơn tí nào.

      Sau đó những người trong trận bài này, mỗi người đều có vẻ mặt khác nhau.

      Phía thua bài, bên Chung Định và Hứa Huệ Chanh, sung sướng vui mừng, vui vẻ hòa thuận.

      Còn phía thắng bài, khí lại rất quái dị. Triệu Phùng Thanh cười miết, Giang Tấn vẫn là bộ mặt lạnh tanh đó.

      Bạn của Kiều Lăng và công tử Giáp đều là gần đến giờ mới tìm đến chơi, quan hệ cũng thế thôi, cho nên cứ bình thản hòa nhã.

      Lại qua mấy ván bài, công tử Giáp cảm thấy cứ chơi thế này chẳng có gì mới lạ, bèn đề nghị, “Cũng để cho mấy người đẹp đến chơi nhé?”

      Chung Định liếc mắt qua, “Chơi thế nào?”

      Những cuộc đánh bài trước kia, đám này đều đem bạn ra để đánh cược, mà Chung Định lại là người nhiều chiêu trò nhất. “Mày xem nên chơi thế nào?” Công tử Giáp đầy lòng mong chờ Chung Định có thể đề ra ý kiến hay.

      Ai ngờ, Chung Định trả lời, “Cứ chơi theo kiểu thường.”

      Công tử Giáp có hơi kinh ngạc. Vậy là Chung Định thà thua tiền chứ muốn thua mất người phụ nữ kia.

      Kiều Lăng lại có cái vẻ mặt như mọi việc đều trong dự tính, “Bây giờ cứ chơi như thế mày cũng đủ thiệt rồi.” Cho nên , Chung Định tên phá gia chi tử. Chỉ đến cục diện thua bàn bài này, Kiều Lăng cũng cảm thấy quá khoa trương.

      Chung Định tỏ ra có gì, cười cười.

      Hứa Huệ Chanh tài sản của Chung Định rốt cuộc nhiều thế nào, cũng quản được . Nhưng đột nhiên có cảm giác chân thực. Hai người họ, cách biệt như mây trời và bùn đất, tại sao lại ở bên nhau được như tại.

      Việc này cứ như kể chuyện thần thoại vậy.

      Sau khi suy nghĩ huyền ảo này lướt qua, lại trở về với thực. thể nào đoán được có thể nắm tay nhau được bao xa, thế nhưng mặc cho thời gian dài ngắn, mãi mãi ghi nhớ từng quý trọng, thương như thế này đây.

      lặng lẽ túm lấy góc áo của .

      Bây giờ, càng lúc càng thích gần gũi .

      Đề nghị của công tử Giáp chẳng qua chỉ là muốn chơi trò khác, nếu như Chung Định muốn tiếp, vậy công tử Giáp cũng đành thôi. Chỉ là, chơi bài quy quy củ củ thế này, công tử Giáp và Kiều Lăng đểu cảm thấy mấy thú vị.

      Lại qua mấy ván bài, công tử Giáp nhịn nỗi nữa, dự định nghỉ chơi.

      Kiều Lăng nhướng mày nhìn Giang Tấn. Thông thường mà , kẻ thắng bạc là người muốn giữa chừng ngừng cuộc chơi nhất.

      Giang Tấn ném bài xuống, “Vận may tốt cũng phải có điểm dừng.”

      Thế là trận bài này cứ thế mà tan.

      Hứa Huệ Chanh thầm thở dài hơi. Chung Định gần như thua từ đầu đến cuối, nhìn mà cũng đau lòng.

      chủ động nắm lấy tay .

      Chung Định lập tức trở tay, cùng mười ngón đan nhau. dường như hiểu được suy nghĩ của , ngược lại an ủi , “ sao, chỉ là chút tiền thôi.”

      Có vài lúc, Hứa Huệ Chanh đoán được Chung Định nghĩ gì. những tưởng rất coi trọng thắng thua, nhưng lại phải như thế. nhớ ra lúc trước bị lôi cá cược, vẻ mặt của lúc đó, là tỏ ra rất để ý đến kết quả.

      Thế nhưng, nghĩ, Chung Định ở trước mắt mình bây giờ, chắc hẳn mới là Chung Định .

      Cũng là Chung Định mà .

      —-

      Từ biệt thự tiếp tục lên núi chính là khu vực suối nước nóng.

      Kiều Lăng tất nhiên muốn . Gã nắm lấy tay của bạn , ám thị rất ràng.

      nàng ngoan ngoãn dựa vào người gã.

      Lúc bước ra ngoài, Hứa Huệ Chanh nhìn thấy động tác của Kiều Lăng, biết gã muốn đến khu vực suối nước nóng để làm chuyện gì.

      Chung Định liếc nhìn Kiều Lăng cái, sau đó kéo lấy tay của Hứa Huệ Chanh, “Tiểu Sơn Trà có muốn ?”

      Hứa Huệ Chanh lắc lắc đầu. , vẫn rất sợ nước. Kinh nghiệm đuối nước để lại nỗi ám ảnh trong . Huống hồ, với thân hình của thế này, mặc đồ bơi khắp nơi cũng biết ngượng.

      Tiết xuân, Chung Định từng kéo suối nước nóng, lúc đó cũng cự tuyệt. sợ cảm giác trong lòng nước, phập phập phềnh phềnh, nơi bấu víu. Thế nhưng nỗi ám ảnh đó là do Chung Định tạo thành, rất mâu thuẫn, biết nên mở miệng thế nào.

      Những hành vi bệnh hoạn trước kia của Chung Định, muốn tính toán lần nữa. Dù sao bây giờ cũng thương . cực khổ bao nhiêu năm nay rồi, những cưng chiều thích mà người khác mang đến cho , đều đặc biệt biết ơn.

      Huống hồ, Kiều Diên chính là Chung Định.

      Chung Định tổn thương , Kiều Diên cứu vớt .

      Xem như huề nhau.

      “Lạnh thế.” Chung Định siết chặt tay . Cứ ra bên ngoài là lại lạnh như băng, có làm ấm thế nào cũng vô dụng, “ ngâm nước nóng sao?”

      ngẩng đầu nhìn . xoa xoa tay , trong mắt có dịu dàng thường thấy. Đột nhiên tim “bịch” cái, cuối cùng cũng thừa nhận, “Em… biết bơi…”

      Chung Định nhất thời hiểu ra. kéo vào lòng, thấp giọng , “Có tôi đây.”

      Ngày trước đối xử với như thế, rất quá đáng. Với thân phận lúc đó của , vẫn xuống tay được. cho cùng, vẫn tàn nhẫn. Có lúc nghĩ nghĩ, tính cách của dữ dội như thế, có thể so đo hiềm khích trước kia mà theo , là ông trời ban cho vận may này.

      Hứa Huệ Chanh ôm lại .

      Kiều Lăng xoay đầu nhìn qua, thấy cảnh cặp đôi này lại ôm lấy nhau, gã kiểu như ngửi nổi hừ tiếng, rằng, “Các người rốt cuộc có hay ?”

      Có lẽ là tác dụng của tâm lý, bây giờ Kiều Lăng nhìn hai người họ, cảm thấy cũng quá bất ngờ. Ít nhất về tướng mạo vẫn là trai xinh đẹp, chỉ có điều bên nữ thi hơi tròn trịa xíu.

      Nhưng mà, nếu như thân hình của Hứa Huệ Chanh ngon nghẻ, Kiều Lăng xơi từ khuya rồi. Hơn nữa, ta là quán quân, thế nào gã cũng phải chơi đùa với mươi ngày nửa tháng.

      Cho nên cái tướng mập mạp của , ngược lại lại trở thành tấm lá chắn phòng vệ.

      chút nữa tụi tao mới lên.” Chung Định buông Hứa Huệ Chanh ra, dắt tay về hướng khác.

      Kiều Lăng nhún vai, ôm lấy bạn rời khỏi.

      —-

      Bình thường Chung Định chẳng tỏ thái độ gì với lựa chọn của Hứa Huệ Chanh. Thí dụ như biết trang điểm, thích nước hoa, thích ăn mặc như đòn bánh tét, đều mặc .

      Thế nhưng, về phương diện đồ bơi, ý kiến của lại tương đối nhiều.

      Hứa Huệ Chanh có khuynh hướng bảo thủ, mà lại có thân hình ma mị nóng bỏng, mặc quá lộ liễu được gọi là rước nhục vào thân.

      Thế nhưng mắt nhìn thấy lật qua lật lại quyển tập san hình mẫu, mà thứ ngắm đều là bikini, ho lên tiếng, đưa tay ra lật sang trang giúp .

      Chung Định gạt tay của ra, “Em xem của em .”

      giơ cao tập san hình mẫu của mình cho xem, “Em muốn mua cái này.”

      “Được.” liếc cái, trả lời rất sảng khoái, nhưng ánh mắt lại dán chặt lấy tập san tay mình.

      Hứa Huệ Chanh liếc cái, nghi ngờ rằng phải xem đồ bơi, mà là ngắm người mẫu. Những mẫu đó eo thon thả, chân dài đùi đẹp.

      Thế là, Hứa Huệ Chanh hối hận vì buổi trưa mình ăn quá nhiều thịt.

      Chung Định chọn hai bộ bikini. Còn Hứa Huệ Chanh chọn, là kiểu dáng trung niên bảo thủ.

      Lúc nhìn thấy Chung Định, nhân viên xinh đẹp cười đến là niềm nỡ.

      lạnh mắt nhìn lại, nắm lấy tay của Hứa Huệ Chanh càng thêm chặt.

      Hứa Huệ Chanh cúi đầu cười. Chính là cái cảm giác này, khiến cho cảm thấy tại mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.

      Sau khi nghĩ như thế, việc hai bộ bikini ấy được đưa đâu, nhắc đến nữa. Dù sao cũng mua trước mặt , thế cũng chẳng có gì đáng để hỏi cả.

      Chung Định bảo nhân viên trực tiếp đưa hai bộ bikini đó về phòng. Còn bộ mà Hứa Huệ Chanh chọn đưa đến khu suối nước nóng.

      Suối nước nóng của ngọn núi này khá phân tán, hơn nữa còn thiết kế các khu vực có chức năng riêng biệt.

      Hồ nước nóng mà Chung Định đưa Hứa Huệ Chanh là hồ tàng dược.

      So với những hồ nước ở phía trước núi, hồ nước ở góc phía sau này ràng khá vắng vẻ.

      Bản thân Chung Định ngâm kiểu hồ này, chỉ là nghĩ đến thể chất mang tính hàn của Hứa Huệ Chanh, ngâm thuốc có thể giúp được chút gì đó.

      Hứa Huệ Chanh vào phòng thay đồ thay bộ đồ tắm lên. Ở trước gương, nhìn trái ngó phải, lại nhéo nhéo bụng của mình.

      Chung Định đối với thân hình thế này của giường có thể dữ dội như vậy, thể tưởng tượng nổi.

      Hứa Huệ Chanh hạ quyết tâm, phải giảm cân cho đàng hoàng thôi.

      phủ thêm khăn tắm, tính ra ngoài.

      Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng, “Triệu Phùng Thanh.”

      Sau đó, Triệu Phùng Thanh bước vào.

      Sau đó, Giang Tấn cũng bước vào.

      Hứa Huệ Chanh giật cả mình, suýt trượt ngã. túm chặt khăn tắm, đề phòng nhìn bọn họ.

      “Giám đốc Giang, chỗ này là phòng thay đồ nữ đấy.” Triệu Phùng Thanh cười, giọng điệu đùa cợt.

      Giang Tấn lành lạnh nhìn về phía Hứa Huệ Chanh, ánh mắt đó giống như cơn gió bắc.

      Hứa Huệ Chanh hiểu ra ý của gã, cúi đầu, vội vàng chạy ra ngoài.

      Triệu Phùng Thanh cười cười lùi ra sau, nhường đường cho Hứa Huệ Chanh.

      Hứa Huệ Chanh mới vừa ra khỏi phòng thay đồ nghe thấy Triệu Phùng Thanh , “Giám đốc Giang, em đây có chỗ nào hầu hạ chu đáo vậy, khiến giận dữ đến thế.”

      Giang Tấn trả lời.

      Sau đó nữa , Hứa Huệ Chanh rẽ qua khúc ngoặc, còn nghe thấy động tĩnh trong phòng thay đồ nữa.

      đến dược trì (hồ thuốc), nhìn thấy Chung Định người mặc áo tắm, ngồi ở bên hồ.

      Trong làn khói sương mờ mờ của nước hồ, dáng vẻ áo trắng tóc đen của , tuấn lãng tựa như thần tiên vậy.

      Hứa Huệ Chanh hít sâu hơi, sau đó kéo khăn tắm ra, chầm chậm vịn lấy tay của Chung Định bước xuống nước.

      Nước chỗ mép hồ sâu, nhưng cảm thấy lực đẩy của nước rất đáng sợ rồi. Đêm hôm đó, cái cảm giác phập phập phềnh phềnh này giam cầm trong lòng hồ, thể nào thoát ra được.

      Hai tay bám víu lấy cánh tay của , buông chặt rời.

      Chung Định vẫn còn ngồi bên bờ hồ, giọng dỗ, “Tiểu Sơn Trà đừng sợ.”

      nửa ôm nửa đỡ, để cho ngồi xuống bậc thềm chỗ nước nông. Những bọt nước bắn lên làm ướt cả nửa người .

      vẫn kéo tay buông ra.

      Chung Định ép , chỉ nhè vỗ vỗ vai .

      .

      Hết chương 63
      linhdiep17 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 64

      Chuyển ngữ: ~M~



      Trong hồ bốc lên mùi thuốc nhân nhẫn, Hứa Huệ Chanh ngẩng đầu nhìn Chung Định, trong lòng lại toàn vị ngòn ngọt.

      vẫn đủ gan ra khu vực nước sâu hơn, chỉ ngồi nguyên tại chỗ, tay túm chặt lấy tay .

      Nước hồ ấm dập dềnh, dịu dàng lướt qua da thịt của . Dần dà, còn sợ nữa. Trong lúc ngẩn ngơ, còn nhớ đến con suối ở quê mình.

      Hứa Huệ Chanh bất giác ngân nga câu hát.

      Chung Định nghe được , cúi đầu nhìn vẻ mặt của .

      Mặt tràn đầy hạnh phúc.

      Con mắt của Chung Định cong lên, “Tiểu Sơn Trà hát gì đó?”

      “Bài hát ở quê.” cười rất vui vẻ, hát lên, “Những thôn nữ đôi chín xuân, nhóm lên núi hái hoa trà, đường qua suối gặp người ấy, chuyện trò khe khẽ thẹn thùng nha.”

      “Em từng thẹn thùng?”

      …” Năm đó bận quán xuyến chuyện nhà, nào có tâm tư nghĩ đến những chuyện đó. Hơn nữa, nhũ danh của là “Sửu nha” ( bé xấu xí), vẫn mãi tưởng mình xấu , nên lại càng mong chờ đến những chuyện phong hoa tuyết nguyệt đó. vẫn cười cười nhìn , mắt cũng híp hết lại, “Chung tiên sinh là người đầu tiên.”



      Câu này bùi tai. Chung Định cười càng thêm sâu, “Tiểu Sơn Trà cũng là người đầu tiên.” từ sớm, bọn họ đều là lần đầu tiên của nhau. Cả tâm hồn lẫn thể xác.

      Ngâm nước cũng kha khá rồi, Chung Định ôm Hứa Huệ Chanh đứng dậy.

      Mặt của bị xông đến đỏ bừng lên, nhìn mà kiềm được hôn lên cái, “Cuối cùng cũng ấm lên rồi.”

      Hai tay của ôm lấy cần cổ , “ hồ khác ngâm chút ?”

      Đây là hồ tàng dược, những chức năng phụ trợ đều có liên quan đến nữ tính. Chung Định vì để cùng với , chỉ có thể ở bên cạnh chờ.

      .” đắp áo khoác ngoài lên cho , lúc giúp buộc lại dây, quen thói nhéo nhéo phần eo của , “Chúng ta có thể về phòng ngâm nước nóng.”

      Hứa Huệ Chanh kinh ngạc nhìn .

      “Tôi đổi sang phòng có suối nước nóng rồi.” Chung Định chuyển sang giọng điệu đầy ám muội, “Tối nay hai ta cùng nhau.”

      Hứa Huệ Chanh hiểu ra ý tứ, hai má lại càng thêm đỏ.

      Khoảng thời gian theo , địa điểm hành đều khá bảo thủ, tư thế cũng kiểu truyền thống. chú ý đến tương đối chậm chạp, hơn nữa dù bán thân nhiều năm, nhưng thực chất mà vẫn là mới đầu được nếm trải mây mưa. Cho nên, thời gian trước khi “nhập tiệc” rất khắc chế, đều để nằm giường, còn đóng vai trò chủ đạo.

      Lần này, đoán chừng Chung Định muốn làm lần trong suối nước nóng đây.

      —-

      Hứa Huệ Chanh thay lại quần áo, cùng Chung Định xuống dưới núi.

      đường qua cửa hồ nước nóng khác, vừa khéo đụng phải Kiều Lăng ôm lấy ra ngoài.

      Hứa Huệ Chanh nhìn qua.

      Vào ngày rét như thế này, vậy mà người phụ nữ kia chỉ mặc có hai món đồ mỏng. Cằm của ta có mảng hồng, cổ cũng có vết tụ máu.

      Hơn nữa, Hứa Huệ Chanh phát ra, người này và người ban trưa cùng Kiều Lăng chơi bài phải là cùng người. Người ban trưa tóc thẳng, còn người này tóc xoăn.

      Sau khi Chung Định và Kiều Lăng chào hỏi nhau liền kéo Hứa Huệ Chanh, tiếp tục đường của mình.

      “Chung Định.” Kiều Lăng ở phía sau kêu lên, “Hành Quy sắp xếp bữa tối rồi, nhớ đấy nhé.” Kiều Lăng vốn có ý mời Chung Định qua tụ tập chút, ai ngờ Chung Định đến đâu cũng dắt theo người phụ nữ kia.

      Chung Định ừm tiếng.

      Hứa Huệ Chanh bước theo Chung Định vài bước nghe thấy, ở phía sau, Kiều Lăng cùng người phụ nữ kia vang lên tiếng kêu đau đớn.

      Hứa Huệ Chanh đoán được, Kiều Lăng lại giở trò rồi.

      nhịn được cười khổ tiếng.

      Vào lúc khi chưa từng trải nghiệm những năm tháng đau khổ, người lương thiện đơn thuần và dễ bị lừa. Mà giờ đây, nhìn thấy những vết thương của bạn của Kiều Lăng, lại chẳng có phản ứng gì quá nhiều cả. Ở hội sở nhiều năm như thế, tê dại rồi. Làm cái nghề này, thể trông chờ nhận được tôn trọng. Có nhiều người, là vì đồng tiền mà bán rẻ thân xác của mình, mà cái loại người này, phải số ít.

      đồng tình của Hứa Huệ Chanh cũng ở trong hoàn cảnh như thế mà dần dần biến mất, trở nên trì trệ. Có lúc, nghi ngờ bản thân mình, có còn là người lương thiện nữa hay .

      Chung Định tùy ý liếc nhìn cái, lập tức nhận ra cảm xúc của thay đổi, cài chặt các ngón tay của lại, “Sao thế?”

      “Chung tiên sinh, cảm thấy em tốt ở điểm nào vậy?” Nếu như là của lúc 17 tuổi, tin mình có rất nhiều ưu điểm. Tỷ như lạc quan, tỷ như lương thiện. Mà nay, toàn thân bùn đất, cá tính lặng lẽ.

      “Điểm nào cũng tốt cả.”

      nếu bảo thích ở điểm nào, Chung Định ra được. Ngược lại, thích cũng nhất định phải cần lý do.

      Đây là người phụ nữ cực kỳ vững chắc. Tuy rằng đa số thời gian, rất hèn mọn nhu nhược, nhưng mỗi lúc hy vọng sắp sửa mất hết, lại khơi dậy dũng khí tiếp tục tranh đấu.

      cảm thấy rất tốt, chỉ cần bằng lòng tiếp nhận quá khứ của , là được. Tất nhiên, biết bọn bạn bè của đều coi khinh , thế nhưng, cũng chẳng phải người đàn ông còn trinh bạch, dựa vào cái gì mà cầu phải trắng ngần như giấy chứ.

      người theo phái hành động, thay vì nội tâm mâu thuẫn xoắn xuýt vì quá khứ của , cũng bằng trực tiếp thử nghiệm. Thời gian cho biết đáp án .

      Hứa Huệ Chanh ngẩng đầu nhìn Chung Định.

      Có lẽ trong mắt người khác, được coi là người tốt. tên công tử ngậm thìa vàng khi mới chào đời, kiêu ngạo phóng túng, hung ác trầm. Thế nhưng, đó lại là người đối đãi tử tế nhất với trong mấy năm này.

      điểm nào cũng tốt.

      Hứa Huệ Chanh cười, “Chung tiên sinh, gặp được tốt.”

      “Đó là đương nhiên.” Chung Định chẳng chút khách sáo, “Chỉ có chữ đẹp trai.”

      gật đầu lia lịa.

      Mắt của thể chứa được người đàn ông nào khác nữa, tất nhiên là nhất của nhất rồi.

      —-

      Bữa cơm mà Trần Hành Quy sắp đặt chỉ có mấy người đặc biệt thân thiết, ăn uống chuyện.

      Giang Tấn chỉ tương đối thân quen với Kiều Lăng, quan hệ với những người khác cũng thường thường, cho nên lúc Trần Hành Quy mở lời mời, Giang Tấn khéo léo từ chối.

      Hứa Huệ Chanh nghe những đề tài của đám đàn ông đó, xen vào được câu nào, chỉ im lặng ngồi ăn.

      Chung Định lười biếng dựa vào lưng ghế. Trong chén của đầy ắp thức ăn mà Hứa Huệ Chanh gắp cho, toàn bộ đều là món thích. Ngoại trừ chị Vương nấu ăn cho , trước nay chưa có người phụ nữ nào hiểu được khẩu vị của .

      Bỗng, trong giây phút đó nhớ đến Điền Tú Vân.

      Hai người họ quen biết mấy năm trời, nhưng chưa từng chọc thủng tầng giấy mỏng kia. Cho dù ta từng vì mà nấu qua ba lần mì, nhưng cũng chưa từng thẳng ra như đối với Hứa Huệ Chanh.

      ra , còn phải do trong lòng biết tỏng, rằng Điền Tú Vân xem thường hay sao.

      .

      Hết chương 64
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :