1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bạn Chanh - Giá Oản Chúc (Hoàn - 92c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45

      Chuyển ngữ: ~M~


      Hứa Huệ Chanh đến bên sofa, ngồi xuống. Đối với cảnh tượng vừa mới xảy ra kia, thích ứng nổi.

      kiềm được lau lau mồ hôi trán mình.

      thể thừa nhận là, con mắt nhìn của Chung Định cực kỳ lạ lùng, đạt đến mức thể nào tưởng tượng nổi. Thế nhưng, đại khái cũng chỉ có loại phụ nữ đến như trận gió này mới có thể phù hợp với ta thôi.

      Suy nghĩ kỹ chút, đôi vợ chồng sắp cưới này, là rất xứng đôi.

      ngẩn người cả lúc lâu, đợi đến khi cơn sợ qua , mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng. Thế là vội vàng lau sàn nhà.

      Dấu giày nàng hôn thê đó để lại, Hứa Huệ Chanh phải lau chùi cẩn thận, vì sợ rằng chủ nhà này trở về mà phát , lại sa sầm mặt mất.

      Rất lâu rồi Hứa Huệ Chanh dọn dẹp vệ sinh như thế này. Căn nhà này của Chung Định, dưới có hai tầng, để cho phụ trách hết. ngày cơm ba bữa, cũng phải đắn đo suy nghĩ khẩu vị của . còn phải ra sân phơi lớn tưới hoa, nhổ cỏ. Vẫn may là, mỗi ngày có người chuyên đưa rau quả thịt cá tươi đến, nếu , cái vị trí chân chạy mua rau cũng là của luôn.

      Chung Định sai bảo như là lẽ đương nhiên vậy, cứ như rằng vốn là người làm của bằng.

      Hứa Huệ Chanh lau xong sàn nhà lại vội vàng chạy vào nhà bếp chuẩn bị bữa tối.

      dọn vào ở hai ngày, đều ở nhà, buổi tối cũng ra ngoài tiêu khiển. rất buồn bực, lúc nào Chung Định mới hẹn hò với vợ chưa cưới của chứ. Đợi lát có phải phải tình hình hôm nay với , để có thể giải thích chút với vợ chưa cưới của .

      Nghe tiếng chuông từ ngoài cửa truyền đến, Hứa Huệ Chanh vội lau tay vào tạp dề, nhoẻn miệng cười chạy ra ngoài. chủ động xách dép lê cho , còn rất lễ phép chào hỏi, “Chung tiên sinh, về rồi.”

      Chung Định rũ mắt nhìn dáng vẻ nịnh hót cong lưng đón chào của , châm chọc, “Tiểu Sơn Trà, càng ngày càng giống Thiêm Tài nhà tôi rồi.”

      Cái tên “Thiêm Tài” kia, Chung Định đó là con chó ta nuôi. còn từng miêu tả rằng, lúc cười giống y chang Thiêm Tài. Đúng thế, dùng cái từ “giống y chang.” Lúc Hứa Huệ Chanh nghe thấy thế, cúi đầu rửa chén, lời nào.

      Bây giờ cũng gì, nụ cười thoáng nhạt đôi chút.

      Lúc vui vẻ, để lộ ra chiếc răng khểnh. Những chiếc răng khác đều rất ngay ngắn, riêng chỉ có chiếc răng này bị mọc lệch. Trước khi Chung Định cảm thấy chiếc răng khểnh này cực kỳ sát phong cảnh, nhưng nếu giờ nhìn thấy, lại cảm thấy mấy vui vẻ. vượt qua vào bên trong, miệng , “Bữa sau đưa gặp Thiêm Tài, thấy giống y như soi giương vậy.”

      (Sát phong cảnh: tổng thể rất hoàn hảo nhưng có chi tiết lỗi khiến cho bức tranh hỏng bét, ví dụ như hoa hậu nhoẻn miệng cười xinh đẹp vô cùng như kẽ răng lại dính thức ăn vậy =.,= Có thể hiểu là ‘làm cụt hứng’)

      Hứa Huệ Chanh im lặng trở về nhà bếp.

      Thành phố D có thói quen uống canh. Lúc mới đến thành phố này, hiểu tại sao ngày nào cũng phải uống canh. cũng biết hầm canh, sau này, liền mua cái nồi hầm bằng điện, cho bớt việc.

      Lúc đến nơi này, cũng muốn làm việc như thế, nhưng Chung Định lại thích thứ sản phẩm công nghệ cao này.

      Thế nên, chỉ có thể học “chiêu thức” từ chị Vương.

      Chị Vương cực kỳ vui vẻ, “Đây là lần đầu tiên có đích thân hầm canh cho Chung tiên sinh đấy.”

      Hứa Huệ Chanh cười gượng. thầm nghĩ trong lòng, chưa từng thuê người giúp việc tuổi còn trẻ hay sao?

      Sau khi chị Vương chỉ bảo, lại thêm, “Ngày trước mấy nữ sinh cấp hai cấp ba, đều là tặng sôcôla hết. Mỗi khi đến trung tuần tháng hai ấy, mấy món quà đó gửi đến, chất thành đống cũng chẳng có nơi để chất. Sau đó, Chung tiên sinh cho mồi lửa đốt sạch hết, còn là thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.” Chị ta thở dài, “Sạch sạch , im cũng im , thế nhưng còn nào đến tặng quà nữa.”

      Hứa Huệ Chanh nghe thế, thấp giọng , “ là chuyện ta có thể làm.” Nếu như tính cách của Chung Định là kiểu thân thiện , những gục ngã vì chắc chắn là phải chất hết xe tải này đến xe tải khác. Ừm, nếu như giống Kiều Diên.

      Tuy rằng chị Vương có truyền nghề thế nào trong vòng hai ngày ngắn ngủi, khả năng nấu nướng của Hứa Huệ Chanh cũng thể nào tiến bộ vượt bậc được, cho nên canh hầm, so với của chị Vương là ở hai đẳng cấp khác nhau.

      Tốt xấu , Chung Định cũng còn chê bai nữa.

      Lúc hai người cùng ăn cơm, Hứa Huệ Chanh nhắc đến chuyện hôn thê của , rằng, “Chung tiên sinh, hôm nay vợ chưa cưới của có đến.” tính tiếp tục giải thích chuyện mình bị hiểu nhầm thành tiểu tam, ai ngờ, Chung Định bay đến câu, “Vợ chưa cưới nào?”

      ngây ngẩn cả người. ra còn có mấy nữa à? “Tôi… tôi biết ấy là nào, ấy… rất đẹp.” Gương mặt của hôn thê đó, rất xinh đẹp.

      quen biết.” Chung Định nhớ được dáng vẻ của Thẩm Thung Nhạn như thế nào nữa. biết ta đẹp, nhưng có ấn tượng gì cả.

      Hứa Huệ Chanh giơ đũa, quên cả gắp thức ăn, “ phải là sắp kết hôn với sao?”

      “Ai quy định phải quen nhau mới có thể kết hôn?”

      Càng tiếp xúc với lâu ngày, càng cảm thấy thế giới quan của rất kỳ quái. nhíu mày, “Vậy tại sao phải kết hôn?”

      Tại sao à? Chung Định nhướng mày, cười trào phúng, “Bởi vì, thế đó.” Bởi vì ta họ Thẩm, mà Thẩm gia chỉ có người này có thể gả . Nguyên nhân đơn giản làm sao.

      Hứa Huệ Chanh cắt đứt lòng hiếu kỳ của mình, “Chung tiên sinh, tôi chúc hạnh phúc.”

      “Ờ,” thờ ơ đáp lại tiếng, sau đó nếm ngụm canh nóng, thưởng thức kỹ càng mùi vị thế nào.

      Hứa Huệ Chanh dù có chậm hiểu hơn nữa cũng có thể cảm nhận được, đối với hôn này, hề quan tâm. liên tưởng đến cái dáng vẻ thần kinh bình thường của vợ chưa cưới của , trong lòng đôi phần thấu hiểu, đại khái đây phải là tự do đương.

      Trước kia nhìn quen đám đàn ông quá trớn ở bên ngoài. Có vài khách hàng chính là trong nhà có vợ có con, nhưng vẫn ra ngoài tầm lạc. ngụp lặn nhiều năm trong chốn tăm tối của xã hội, nhưng đối với chuyện hôn nhân, vẫn còn giữ niềm khao khát.

      Tựa như kiểu trong hoạn nạn có nhau của ba mẹ vậy.

      Tuy rằng, bản thân đánh mất tư cách đó từ lâu.

      —-

      Ngày bay của Hứa Huệ Chanh là hai ngày tới. Vé máy bay thời điểm hết năm khó đổi, lúc gia hạn ngày giờ thể kéo dài thêm được nữa.

      Lúc trước Chung Định hỏi lúc nào , sau bữa tối, mới biết là sắp sửa . liếc cái, “ đến đó rồi, có nơi ở chưa?”

      lắc lắc đầu, “Tôi tìm căn phòng để thuê trước, ổn định rồi tính sau.” chưa từng đến thành phố G, nhưng nghĩ đến người nhà của đều ở nơi đó, liền cảm thấy rất thân thiết.

      ở đây đón tết hả?”

      lại lắc đầu, “Tôi qua hết tết rồi ở nơi đó tìm việc làm.” Ở nơi này đón tết, chưa từng có được tâm trạng vui vẻ.

      Chung Định lấy viên đường trong hũ đường ở bên cạnh, rồi cho vào trong miệng, “ muốn tìm công việc thế nào?”

      Lúc Hứa Huệ Chanh mới vào ở, đối với việc thích đường như mạng sống, còn giật cả mình, sau này, dần dần rồi cũng quen. Con người ở nhà, hoàn toàn giống khi ở bên ngoài. trả lời, “Kiểu như nhân viên phục vụ, rửa chén.” Bởi vì khá dễ kiếm việc.

      “Chỉ thế thôi?”

      “Tôi… có bằng cấp…” khe khẽ, có cảm giác kém cõi thể nào che giấu được. Trong cái thời đại sinh viên đại học đầy đường này, kiểu như , cũng chỉ có thể làm những việc kiểu đó thôi. Ở trước mặt Chung Định, ra cũng cảm thấy hổ thẹn gì. Nhưng lần này , ngoại lệ.

      Chung Định tiếp tục nhàn nhạt hỏi, “Học lực cao nhất là gì?”

      “Cấp… hai…” Đầu thể cúi thấp hơn được nữa.

      “Mù chữ.” kết luận.

      Bởi vì từ này của , Hứa Huệ Chanh cảm thấy như bị đâm nhát, cắn môi lại, phản bác.

      Chung Định biết lúc nào rời khỏi sofa, đứng ở trước mặt . nâng cằm lên, “Tiểu Sơn Trà.”

      Lúc này mới nhận ra, trong mắt mảng ý cười trong trẻo, chứ phải kiểu châm chọc như lúc thường nữa.

      cong khóe miệng lên, “ xem nào, ai đẹp trai nhất?”

      “Chung tiên sinh, đẹp trai nhất.” Câu này, Hứa Huệ Chanh cực kỳ tự nhiên rồi.

      “Tiểu Sơn Trà.” Đôi mắt của Chung Định cong cong như vành trăng lưỡi liềm, “Có muốn nhìn thấy Chung tiên sinh đẹp trai hơn nữa , hửm?”

      (Lần nữa, mấy câu cuối tác giả dùng từ “soái”, ngoài nghĩa “đẹp trai” ra còn có thể hiểu là “bảnh, ngầu, giỏi…”)

      .

      Hết chương 45
      linhdiep17 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46

      Chuyển ngữ: ~M~


      [​IMG]

      Đương nhiên Hứa Huệ Chanh làm sao dám trả lời “ muốn” được.

      Cho nên, theo lên lầu, trong lòng buồn bực biết tiếp theo còn muốn tự luyến thế nào nữa đây.

      Tầng lửng lầu mới là khu vực hoạt động của Chung Định.

      Lúc Hứa Huệ Chanh mới lên quét dọn vệ sinh ở này, chỉ mỗi căn phòng tập thể hình khiến mệt đến đứng thẳng lưng nổi.

      Nơi này còn có gian phòng phẩm rượu.

      (Phẩm: thưởng thức, bình phẩm)

      biết rốt cuộc Chung Định rượu đến mức độ nào, chỉ là hết cả hồn khi nhìn thấy số lượng chai rượu trưng bày trong này.

      càng ngờ tới, muốn ở nơi này khoe mẽ làm màu.

      Sau khi máy hát nhựa màu đen chuyển động, Chung Định xoay đầu lại nhìn Hứa Huệ Chanh cái. thận trọng đứng ở ngưỡng cửa, vầng sáng vàng từ đèn tường hắt lên tóc , nửa gương mặt trong bóng tối.

      về phía quầy bar, “Tiểu Sơn Trà, đến đây ngồi.”

      Hứa Huệ Chanh đoán ra được ý đồ của , nghe lời ngồi xuống chiếc ghế bên quầy bar.

      Ngón tay của Chung Định nhảy múa các tủ rượu, rồi rút ra mấy chai.

      Khi tung hứng mấy chiếc ly đong rượu, cuối cùng cũng biết muốn làm gì. ngây ngẩn nhìn.

      Cậu chàng bartender làm ở bar rượu trong hội sở, là người có dáng vẻ bình thường. Dù sao nơi đó phần đông khách hàng đều là nam giới, bày chàng đẹp trai ở quầy bar cũng chẳng có ích gì. Nhưng mà cậu chàng bình thường đó, kỹ thuật biểu diễn pha chế rất khá, thường hay thể hiển kỹ năng của mình. Những “tiểu thư” các , khi nhìn thấy cũng hay hoan hô tán thưởng.

      Kỹ thuật của Chung Định và cậu chàng trong hội sở giống nhau.

      Chung Định biểu diễn kỹ thuật quăng chai rượu lên trung màu mè khoa trương, chỉ thỉnh thoảng làm những động tác gọn gàng linh hoạt, nhưng cũng rất thú vị. Ví dụ như, lúc tay trái rót rượu vào ly đong rượu, những món dụng cụ pha chế lại nhảy múa khuỷu tay phải của . Ví dụ như, lúc hờ hững hất rượu khỏi cái ly, Hứa Huệ Chanh nhìn đến chớp mắt, sau đó, phần rượu đó vẽ lên đường parabon ở trong trung, quả nhiên là rơi hết vào cái ly khác.

      thở dốc vì kinh ngạc, sau đó nhiệt liệt vỗ tay, “Chung tiên sinh, lợi hại!”

      Chung Định rất lâu rồi có khán giả, đương nhiên, cũng để ý đến điều đó lắm. hề nhìn lấy cái, chuyên chú vào ly đong và chai rượu trong tay mình. Đến khi đẩy cho ly rượu cocktail màu hồng nhạt, mới liếc nhìn chiếc răng khểnh của , bĩu môi , “Dáng vẻ của bây giờ ngốc kinh dị.”

      Hứa Huệ Chanh che ý cười lại, nâng ly rượu lên, nhấp ngụm rượu, có chút chua chua, nhưng vị ngọt nhiều hơn. “Chung tiên sinh, từng học đó hả?”

      “Ờ.” nghịch mấy cái ly đong rượu trong tay, “Hồi trung học, thường hay cúp tiết bar chơi.”

      lại uống hớp lớn, “Vậy chẳng phải học rất nhiều năm sao?”

      “Đừng uống vội quá.” xem rượu của pha chế như nước lã mà uống này, ràng có chút tiềm chất thưởng thức rượu gì hết. “Trung học toàn chơi cái này.”

      nắm ly rượu, lắc chút, “ đến trường học à?”

      .” Chung Định cười lên, giọng điệu rất đắc ý, “Nhưng mà, tôi tốt xấu gì cũng lăn lộn được hết cấp ba, nhiều hơn ba năm.”

      Hứa Huệ Chanh trợn to hai mắt. Cái thời đại này, tốt nghiệp cấp ba thôi mà đáng tự hào thế sao. Nhưng mà, bởi câu này của , nỗi tự ti ban nãy của vơi hơn phân nửa. tiếp tục uống thêm hớp rượu, đổi chủ đề khác, “Chung tiên sinh, cái này có tên ?” tuy là người ngoài nghề, nhưng cũng biết rượu pha chế đều có những cái tên rất khó hiểu.

      “French kiss.” Chung Định xong, xấu xa cười cười, “Lúc học cấp hai có học tiếng ? Nếu có, tôi dịch cho biết, rượu này tên tiếng Trung là “Tôi rất ngốc”.”

      “Lúc cấp hai cũng có học tiếng mà…” lẩm nhẩm rồi lại uống thêm hớp, mùi vị rất ngon, nhịn được lại muốn nếm nữa, cứ ngụm ngụm như thế, cuối cùng cũng thấy đáy ly rồi. mím mím môi, trong vòm họng vẫn lưu lại mùi rượu ngòn ngọt, so với những món đồ uống có cồn trước kia từng uống, là ngon hơn rất nhiều.

      có tâm trạng thích thú, cứ ly rồi lại ly, năm màu rực rỡ bày thành hàng.

      Hứa Huệ Chanh là khán giả xứng đáng với chức vụ, vừa vỗ tay lại tán tụng, cực kỳ nịnh hót, chỉ có điều chuyện càng lúc càng choáng váng mặt mày. Tửu lượng của , trong hội sở từng luyện qua, chỉ là, lúc ban đầu uống rượu vội vàng quá, chẳng bao lâu đầu nặng trình trịch.

      tay nâng má, đôi mắt mơ màng nhìn người đàn ông ở trước mặt.

      Dưới vầng sáng vàng mờ, mặt mày của vẽ lên những đường nét tuấn tú đầy cám dỗ.

      Trong bầu khí thế này, quả thực là rượu say người mà người tự say rồi. Đầu lưỡi của Hứa Huệ Chanh có chút líu lại, “Chung tiên sinh, là … Chung tiên sinh hả?”

      “Đáng đời.” Chung Định nghe giọng của liền biết say, “Bảo đừng uống vội vậy mà.”

      “Chung tiên sinh, trông rất… rất giống… người.”

      lườm cái, “Chẳng ai tôi trông giống quỷ cả.”

      lắc đầu, lắc rồi lại lắc, rồi nằm sấp xuống mặt quầy bar. Sau đó miễn cưỡng chống cằm mình lên, ngửa đầu nhìn , phản bác rằng, “ phải giống… người, là… giống… người.”

      “Hết líu lưỡi rồi hẵng chuyện với tôi.”

      Hứa Huệ Chanh phát ra những tiếng “rù rù” ràng, có vẻ như làm cho lưỡi mình hết líu vậy, cười tươi, “Tôi nghe… tôi quen… , chàng, dáng vẻ cực kỳ đẹp trai, cực kỳ đẹp trai đấy…”

      Chung Định liếc qua ánh mắt lạnh lùng.

      ấy đối với tôi rất tốt… rất tốt đấy…”

      càng lạnh lùng hơn.

      “Tôi có… số điện thoại… của ấy…” nấc cái, “Nhưng tôi dám tìm ấy…”

      “Cút ra ngoài.”

      Hứa Huệ Chanh hoàn toàn nghe , vỗ vỗ lên môi mình, tiếp tục tự tự nghe, “Tôi rất vui… nụ hôn… đầu của tôi… là ấy.”

      Chung Định chế nhạo, “Loại như , còn có nụ hôn đầu hả?”

      “Tôi… có.” đỡ lấy đầu, ngồi thẳng người dậy, “Tôi hôn… bọn họ… tôi ghét lắm!”

      đặt ly đong rượu và đồ pha chế xuống, giọng điệu xấu xa, “ đúng là rất đáng ghét.”

      “Tôi … đáng ghét…” Suy nghĩ của cùng tần số rồi, “ ấy rất ấm áp.”

      Chung Định cắt ngang, “ nhớ nhung như thế, tôi còn tưởng nó là núi lửa, ra là suối nước nóng thôi à.”

      hiểu… với nữa…” Hứa Huệ Chanh cứ , rồi lại úp nghiêng mặt xuống bàn. Hai mắt nhắm lại, ngón tay khẽ vuốt lên bờ môi của mình.

      Động tác ấy ánh lên trong mắt của Chung Định, duyên cớ khiến nổi tâm tư. đỡ vai của , cúi đầu xuống, “Tiểu Sơn Trà.”

      “Ưm…” mơ mơ màng màng, mở nửa con mắt lên. Nhìn thấy tiến đến gần, ngẩng đầu lên, muốn ngồi dậy, nhưng vừa vặn lại tạo cho góc độ. đổi lại giữ chặt lấy đầu của , nghiêng người ngậm lấy môi của .

      Hứa Huệ Chanh hoảng hốt chút sức lực, chỉ có thể bị động nghiêng đầu tiếp nhận cuộc tấn công của .

      Hoàn toàn giống với lần với Kiều Diên. Cái kiểu xâm lược mạnh mẽ này, là Chung Định.

      Với Kiều Diên, chỉ là hai bờ môi tiếp xúc với nhau trong vài giây.

      Còn Chung Định, lại xộc vào trong miệng của , dường như muốn đoạt hơi thở của vậy. né tránh truy quét của , nhưng lại bị dồn đến chốn để chạy.

      biết, có phải là do tác dụng của hơi cồn hay , dưới động tác hôn mút của , cảm thấy mình nóng đến sắp sửa tan chảy mất rồi.

      —-

      Nửa đêm Hứa Huệ Chanh thức dậy, hoảng sợ cả hồi.

      Trí nhớ của dừng tại thời điểm uống rượu, những việc phát sinh sau đó , tương đối hỗn loạn.

      Quá trình Chung Định và hôn nhau, rốt cuộc là cảnh trong mơ hay là thực, phân biệt được ràng nữa.

      cúi đầu nhìn quần áo của mình, là bộ đồ của hôm qua.

      Hứa Huệ Chanh xuống giường vào phòng về sinh, nhìn mình ở trong giương, sau đó nhìn chằm chằm vào. Môi dưới của , có vết thương, màu sắc cực kỳ nổi bật.

      đưa tay sờ sờ, trận đau đớn truyền đến. Đó… hôn nhau?

      ảo não ngồi xuống bồn cầu, gắng sức hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó là như thế nào, nhưng chỉ có thể tóm được những mẩu ngắn rời rạc. Mà điều thể nhớ được, đó là ai chủ động trước. Chỉ sợ uống say rồi, lại nhận nhầm là Kiều Diên.

      Hứa Huệ Chanh chuẩn bị tắm rửa rồi ngủ lại. Vào lúc cởi quần áo ra, lại kinh sợ đến cứng người.

      Vùng gáy cổ của , có mấy dấu vết. giống với dấu răng của Kiều Lăng. Những vết loang lổ màu hồng nhạt đó, có mùi vị mờ ám. Ánh mắt của tiếp tục hướng xuống dưới, sau đó khe khẽ thở phảo hơi. Những vị trí khác có dấu hôn.

      biết tối qua và Chung Định bắt lửa cướp cò thế nào, nhưng từ tình trạng tại, xem ra cuối cùng thành.

      Hứa Huệ Chanh đứng dưới vòi hoa sen đến ngây cả người.

      chẳng thể nào nghĩ tới rằng, Chung Định và hôn nhau nồng nhiệt như thế. Dù sao , chỉ là điếm rẻ tiền thôi.

      Có lẽ… cũng say rồi.

      Hứa Huệ Chanh tắm rửa xong, thay bộ quần áo sạch , ra nằm lại xuống giường, nhưng lại khó có thể ngủ được.

      Chung Định cứu , cho nên mang tâm tình báo ơn ở chung với .

      chưa từng suy nghĩ quan hệ của hai người theo chiều hướng đó. Mắt của cao hơn đầu, tất nhiên là để vào mắt. Mà rời khỏi hội sở, cũng muốn bắt đầu lại từ đầu, muốn tiếp tục con đường bán thân nữa.

      Thế nhưng, bây giờ mới ý thức được, cho dù trong sạch hóa quan hệ của hai người đến thế nào, họ vẫn là nam nữ.

      Chung Định bị liệt dương, có những nhu cầu bình thường. Mà dưới ham muốn, ở chung nhà, tốt.

      Nhưng suy nghĩ lại, Chung Định chắc hẳn đói bụng ăn quàng đâu. Ví như chuyện tối qua, để lại dấu ấn rồi, nhưng cũng thoát thân rút lui rồi đấy thôi.

      —-

      Hứa Huệ Chanh ở trong phòng lo lắng Chung Định nín nhịn quá lâu thú tính đại phát, nhưng qua ngày hôm sau, Chung Định có đường để giải quyết.

      Ngày đó, Hứa Huệ Chanh liếc nhìn sắc mặt của Chung Định, thấy chẳng có gì bất thường, nên cũng nhắc đến chuyện tối qua.

      vẫn nấu cơm, quét dọn cho .

      Ban ngày Chung Định ở trong thư phòng lầu , đến tối, xuống lầu, ăn vận nghiễm nhiên là bộ dáng sắp ra ngoài.

      Lúc đó Hứa Huệ Chanh ở ngoài sân phơi lớn lau chùi ghế lười.

      Chung Định đến bên , “Tiểu Sơn Trà, theo tôi ra ngoài chuyến.”

      “Hả?” Trước đó cảm giác được ra ngoài, giật nảy cả mình, “ đâu ạ?”

      nhàn nhạt hỏi lại, “Tôi cần phải báo cáo cho sao?”

      Hứa Huệ Chanh lên tiếng.

      Lúc gần , Chung Định kêu trang điểm.

      sửng người, “Tôi biết.”

      “Làm cái kiểu biết ấy.”

      “Đồ trang điểm tôi vứt rồi…”

      Chung Định kéo đến cửa tiệm bán đồ trang điểm. Đợi khi Hứa Huệ Chanh chọn xong bộ, liền ra lệnh cho trang điểm xong rồi hẵng . Thế nên ở trước ánh mắt sửng sốt của nhân viên bán hàng, Hứa Huệ Chanh lại biến về bộ dáng trang điểm đậm lè sặc sỡ của mình.

      Nhân viên bán hàng cười khan, có lòng tốt hỏi, “Có cần giúp ?”

      Chung Định lại , “Cứ như vậy, rất tốt.”

      Cho đến khi vào tòa nhà tĩnh mịch, Hứa Huệ Chanh mới biết Chung Định đưa đến đây để làm gì.

      Đây là vila tư nhân của hệ thống hội viên, những đứng ở đại sảnh, nào cũng cao gầy xinh đẹp. đơn giản chút, đây là nơi cho đàn ông đến tìm thú vui.

      Nhân viên phục vụ dẫn Chung Định và Hứa Huệ Chanh lên lầu năm.

      đường, Hứa Huệ Chanh đều rất thấp thỏm. muốn bước chân vào nơi chốn như thế này.

      Sau khi vào phòng bao, tiếng cười của Kiều Lăng liền truyền tới. Gã quay đầu nhìn Chung Định ở ngưỡng cửa, nheo mắt lại, “Cuối cùng mày cũng xuất rồi.”

      Chung Định cười cười, về phía Kiều Lăng.

      Hứa Huệ Chanh vốn được che chắn, lúc này đây, liền lộ diện trước mắt đám đông.

      Kiều Lăng nhìn thấy trước tiên, mắt gã thoáng lóe lên, nhìn về phía Chung Định, “Làm quái gì vậy.”

      Chung Định nhàn nhã ngồi xuống, vẫy tay với Hứa Huệ Chanh, “Qua đây.”

      rất nghe lời, đến ngồi xuống bên cạnh .

      Công tử Giáp ở xa hét lên, “Chung thiếu gia, được mang theo người nhà như thế chứ.”

      “Gần đây hầu bao bị xiết chặt, bao em rồi nuôi nổi em khác nữa.” Chung Định ôm lấy eo của Hứa Huệ Chanh, móc hộp thuốc ra, lắc ra điếu. vỗ vỗ eo của , lập tức hiểu ý, liền giúp lấy điều thuốc đó ra. hơi cúi thấp đầu, liền đưa điều thuốc đó đến tận miệng , sau đó liếc nhìn thấy bật lửa bàn, lại giúp châm thuốc.

      Kiều Lăng tặc tặc lưỡi , “Phí cả ông chủ Lương nghe mày đến, còn giữ hồng bài lại cho mày nữa.”

      Chung Định hít hơi thuốc. “ phải mày nhặt dư để lại à.”

      “Còn phải do mày khen kỹ thuật của con bé qua ải, cho nên nó lần liền nổi tiếng sao.”

      quen biết.” Chung Định buông lỏng bàn tay đặt eo Hứa Huệ Chanh, dựa vào lưng ghế sofa.

      Hứa Huệ Chanh ở bên cạnh lắng nghe, lên tiếng.

      biết đại khái, lần ra ngoài này là Chung Định hẹn với đám người này.

      Nhưng tầm lạc mua vui, tại sao lại đưa theo chứ?

      .

      Hết chương 46
      linhdiep17 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47

      Chuyển ngữ: ~M~


      Qua hồi, hồng bài bước vào phòng bao. Sau khi ta bước vào, liền quét mắt nhìn xung quanh lượt, sau đó ánh mắt tập trung về phía Chung Định. Đương nhiên, ta cũng nhìn thấy Hứa Huệ Chanh ở trong lòng .

      hồng bài rất thức thời, cố chấp đến bên Chung Định mà về phía Kiều Lăng.

      Kiều Lăng cười vui vẻ ôm lấy hồng bài, gã cúi đầu véo mấy cái lên mặt ta, ở bên tai ta trêu ghẹo, “Chung thiếu gia là điển hình của loại mặc xong quần vào liền trở mặt ngay đấy.”

      hồng bài mỉm cười, lời hờn giận.

      Kiều Lăng kỹ càng nhìn ngắm ngũ quan của ta, sau đó quay đầu nhìn về phía Hứa Huệ Chanh.

      Gã rất khó hiểu.

      Gương mặt của Hứa Huệ Chanh, tuy rằng rất đặc sắc, nhưng trong hội sở tư nhân này cũng tính là hiếm thấy. Gã hiểu tại sao Chung Định lại bao ta lâu như vậy. Kiều Lăng và Chung Định chơi với nhau nhiều năm, gã biết gõ lạnh lùng của Chung Định. Mặc dù có thể duy trì mối quan hệ thể xác với ai đó khoảng thời gian, nhưng cũng tuyệt đối đem đến cho đối phương cảm giác sở hữu tương đối ổn định thế này.

      Lúc trước, Kiều Lăng hẹn Chung Định hai ba lần, Chung Định đều trực tiếp từ chối rằng rảnh. Kiều Lăng đoán rằng, gần đây chắc hẳn Chung Định đều ở chung với Hứa Huệ Chanh.

      Chỉ là khi nghĩ như vậy, Kiều Lăng lại càng hiếu kỳ, Hứa Huệ Chanh có phải món cực phẩm hay ?

      Thế nên, Kiều Lăng tóm lấy cơ hội, đè thấp lượng giọng hỏi rằng, “Con bé của mày, có phải là lợi hại lắm ? Còn lợi hại hơn cả hồng bài của ông chủ Lương à?”

      Động tác hút thuốc của Chung Định hơi khựng lại, ý cười , “Thế nào?”

      Kiều Lăng nửa đùa cười , “Lúc nào phát ngán rồi, để tao đến tiếp nhận.”

      Chung Định búng búng tàn thuốc, “Đại khái phải đợi dăm ba năm .”

      “Mày chắc chắn là mày dùng sai lượng từ chứ?” Kiều Lăng hơi cau mày, “Năm? Mày có thể duy trì dăm ba tháng giỏi lắm rồi.”

      “Tao buông, ấy chính là của tao.” Bàn tay của Chung Định nhéo cái nơi eo của Hứa Huệ Chanh, vẫn là phần thịt mềm mại. cúi đầu kề sát bên tai của , “Rốt cuộc bắt đầu giảm cân chưa đấy?”

      “Bắt đầu rồi.” Hứa Huệ Chanh cảm thấy nhột, rụt cái tránh khỏi động tác bóp nặn của .

      áng chừng phần thịt đó, hoài nghi , “Từ khi nào?”

      “Sau khi làm việc…. ốm rồi.” là lời , bởi vì làm việc quá mệt, trong hai ngày ngắn ngủi, cảm thấy lưng quần còn chật như trước nữa.

      Chung Định nhếch khóe môi, “Khác biệt giữa 120 cân và 119,5 cân sao?”

      (120 cân khoảng 60 ký.)

      Hứa Huệ Chanh có chút hờn giận liếc , miệng mồm của tên đàn ông này rất xấu xa, thể nào tranh cãi lại được.

      nhìn dáng vẻ của , khe khẽ cười, đôi mắt ánh lên, giống như có lòng tốt, “ có tiền mua cân? Nếu , tôi tặng cái cân cho .”

      cúi thấp đầu tránh khỏi ánh mắt cười nhạo của .

      Chung Định lại càng sáp lại gần, hơi thở ra đều dày đặc phả lên vành tai của . Ngại vì trong phòng bao còn có người khác, cũng thể làm phật ý được, chỉ có thể mặc cho ăn hiếp.

      được tấc lại muốn tiến thước, đôi môi dán lên dái tai của .

      Mang tai của ửng lên màu đỏ hồng tự nhiên.

      Dưới góc độ của người ngoài, lúc này đây, Chung Định và Hứa Huệ Chanh vô cùng ái muội.

      Lúc trước có lời đồn, rằng Chung Định bao nuôi người tình, còn đích thân ra mặt che chở. Sau đó cả khoảng thời gian, mọi người đều gặp được Chung Định. Bình thường cứ cách vài ngày Chung Định tìm kích thích, mà giờ đây, lại đột nhiên chịu được tịch mịch.

      Mọi người kiềm được mà thầm nghe ngóng lai lịch của Hứa Huệ Chanh.

      Hứa Huệ Chanh cảm giác được xung quanh thỉnh thoảng lại có ánh mắt dò xét bắn về phía , cũng buồn bực Chung Định rốt cuộc là thế nào. tưởng chuyến này ra ngoài để giải quyết nhu cầu, chỉ là hồng bài kia ở trong lòng của Kiều Lăng rồi.

      Bên này của Chung Định, ai đến tiếp đây?

      thắc mắc như thế, nhưng khi Chung Định ôm lấy , vẫn rất tận tình giúp đưa thuốc rót rượu, gương mặt cười quyến rũ.

      hài lòng lắm, “Cười xấu.”

      liền thu lại nét mặt.

      nâng mặt lên, “Cứ như vậy rất tốt.”

      —-

      Rượu qua ba lượt, Kiều Lăng , hồng bài ở tiệm này hầu hạ Chung Định mấy lần. Gã vừa còn đẩy hồng bài về phía Chung Định.

      hồng bài dựa vào trong ngực của Kiều Lăng, cười cười với Chung Định, nhưng lại chút nhúc nhích.

      Hứa Huệ Chanh nhìn thấy thế, có phản ứng gì. Với tính cách của Chung Định, cho dù có chơi trò quần-chiến, dã-chiến, hoặc là ngược đãi với cả mấy lượt, cũng thấy kinh ngạc.

      Đối với lời châm chọc của Kiều Lăng, Chung Định chỉ xì tiếng rồi , “ như thể mày chưa từng chơi qua.”

      “Tao đâu có nhẫn tâm như mày, vừa quay lưng nhận người.” Khi Kiều Lăng những lời này, ngón tay gã du ngoạn đùi của hồng bài, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Hứa Huệ Chanh. đúng như cái gọi là, càng có được lòng càng ngứa ngáy. Gã cực kỳ tò mò, Hứa Huệ Chanh có điểm nào hơn người chứ.

      Chung Định tất nhiên hiểu được hàm ý của ánh mắt của Kiều Lăng. cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình. ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn , trong mắt toàn bộ đều là , khóe mắt cũng chẳng hề để cho Kiều Lăng lọt vào.

      Mắt mày của Chung Định cong lên, ôm lấy , “Tiểu Sơn Trà đói bụng rồi à?”

      “Có chút.” chưa ăn tối ra ngoài. cũng biết rằng đến những nơi thế này chỉ có uống rượu hút thuốc, làm gì có cơm mà ăn.

      cắn vành tai , “Đợi chút chúng ta ăn cơm.”

      kinh ngạc rồi. Xem ra lần này Chung Định đến tìm đàn bà. Khó hiểu là, vì suy nghĩ này, trong lòng lại có chút mừng rỡ.

      Khu vực tọa lạc của hội sở tư nhân là ở trục chính mới của thành phố. thêm về phía đông tiệm đồ ngọt thủ công. Người chủ tiệm là bà cụ già, việc kinh doanh rất tốt, chỉ là căn tiệm sơ sài.

      Hứa Huệ Chanh nghĩ biết Chung Định có chê nơi đó hay , còn chưa kịp suy nghĩ kỹ lời thốt ra khỏi miệng, “Chung tiên sinh, tôi đưa ăn đồ ngọt.”

      đừng có ăn nhiều, 120 cân.”

      nghe thế, lại muốn chuyện với nữa.

      Kiều Lăng ở bên cạnh thoáng nhìn thấy thân mật của Chung Định và Hứa Huệ Chanh, gã có ý chọc phá, rằng, “Hôm nay mày mang theo loại nhan sắc như thế, vậy là muốn ông chủ Lương để mặt mũi đâu hả.”

      “Ông ta thích để đâu để.” Chung Định vỗ lên vai của Hứa Huệ Chanh, khi xoay về hướng Kiều Lăng, như cười như , “Bây giờ ấy thuộc về tao, mày tự ôm lấy hồng bài của mày là được rồi.”

      Kiều Lăng ràng ngờ tới Chung Định lại vậy, cả hồi gã mới suy ra được ý cảnh cáo trong lời , thế là gã càng hiếu kỳ, “ ta lợi hại như thế sao?”

      Chung Định dây dưa chủ đề này nữa, cúi đầu tiếp tục chọc ghẹo Hứa Huệ Chanh.

      Hứa Huệ Chanh giả vờ như để ý đến lời độc mồm độc miệng của , nhưng trong lòng lại nổi lên buồn bực. so được với sắc vóc của hồng bài, nhưng giúp chuộc thân rồi, sao lại còn đặt vào cái nghiệp đó chứ.

      Lúc Chung Định buông ra, xoay qua cụng ly với Kiều Lăng, lặng lẽ dịch về phía sau, nhân cơ hội và kéo giãn khoảng cách với Chung Định.

      Vẻ mặt cười cười của Chung Định đổi, nhưng tay của lại nhanh chóng kéo lấy .

      nhất thời ổn định, bị sức lực của kéo đến làm cả người ngã về phía .

      bình bình , “Tiểu Sơn Trà, thương nhung nhớ cũng đợi có cơ hội, đừng có làm ở trước mắt bao người khác.”

      Hứa Huệ Chanh vùng người ra, có phần phát cáu, “Chung tiên sinh, tôi muốn vào phòng vệ sinh.”

      cười khẽ tiếng, “ .”

      vội vàng đứng dậy, vừa về phía phòng vệ sinh vừa thầm oán hành vi xấu xa của Chung Định.

      Ấu trĩ! Đáng ghét!

      Phòng bao này quả cao cấp hơn so với bên hội sở, khu vực phòng vệ sinh cũng hoàn toàn tách biệt hẳn với phòng bao, hơn nữa trong phòng bao còn có mấy căn phòng phụ . Cho nên, Hứa Huệ Chanh tránh khỏi phải nhìn thấy cảnh các cặp uyên ương hoang dã hành trong phòng vệ sinh.

      vốn có nhu cầu bài tiết, thuần túy chỉ muốn trốn tránh khỏi Chung Định mà thôi. Chỉ là dù sao cũng đến đây rồi, thế tiện thể giải quyết luôn.

      Sau khi xong, vẫn muốn ra ngoài, mình ngây người ở trước bồn rửa tay.

      Chẳng mấy lâu sau, có người đến gõ cửa.

      mới miễn cưỡng ra ngoài.

      Gã đàn ông bên ngoài chưa từng gặp qua, gần như mỉm cười theo thói quen, sau đó chuẩn bị quay về phòng bao.

      Lần đầu gã liếc mắt nhìn thấy , cau mày lại.

      Hứa Huệ Chanh lướt qua gã, gã ta đột nhiên níu lại, “ chính là người Chung Định bỏ cả đống tiền để bao đó hả?”

      hoảng lên, ý cười chợt tắt.

      Sau khi gã qua quýt xem lướt qua , lại , “Nhìn gần mới biết xấu như thế.”

      cứng người tại chỗ, sợ rằng gã có hành động gì bất chính.

      “Khẩu vị của Chung Định giảm xuống nhiều như vậy.” Gã đánh giá thân hình của , “Còn là con béo mập nữa chứ.”

      Hứa Huệ Chanh hoàn toàn gì.

      Cuối cùng gã tổng kết là, “Vừa xấu vừa mập.” Sau đó gã lắc lắc đầu, buông ra, sải bước vào trong phòng vệ sinh.

      Hứa Huệ Chanh lật đật về bên cạnh Chung Định.

      Bây giờ mới ý thức được, chỉ bởi vì giận dỗi Chung Định mà đẩy mình vào nguy cơ mình đối mặt với đám đàn ông đó. Những tên đàn ông ở nơi này, đều là những tên phóng túng chơi bời. Nếu gặp phải tên uống say rồi, chắc hẳn cũng chẳng kiêng dè chuyện có phải là bạn của Chung Định hay .

      Chung Định lướt qua cẩn trọng trong mắt , “Tôi còn tưởng tính ở trong đó mấy tiếng đồng hồ đấy.”

      “Sao có thể chứ. Chung tiên sinh, vẫn là tốt nhất.” Ít nhất bây giờ coi là “tiểu thư” nữa.

      “Tốt thế nào?”

      “Chính là tốt.”

      “So với ai?”

      “So với ai cũng là tốt nhất.”

      ràng bị câu đó lấy lòng, “Tiểu Sơn Trà chuyện càng ngày càng lọt tai.”

      Hứa Huệ Chanh suy nghĩ, tuy rằng Chung Định cũng chẳng phải người tốt lành gì, nhưng thể phủ nhận rằng, là khúc gỗ nổi duy nhất của .

      Dần dà, có mấy cặp nam nữ vào những gian phòng . Trong phòng bao, khói thuốc dày đặc, mùi rượu ngột ngạt, phơi bày ra khí vô cùng phung phí.

      Hứa Huệ Chanh kề sát bên Chung Định, nửa bước cũng dám rời xa. quen thuộc cảnh tượng như thế này, càng hơn, đám cầm thú trong những góc tăm tối giương nanh múa vuốt như thế nào.

      Chung Định đưa ly rượu của mình lên gần miệng , “Thử xem.”

      thử ngụm .

      hỏi, “Thế nào?”

      “Chung tiên sinh, vẫn là rượu pha ngon nhất.” là đại diện hoàn hảo nhất của ba chữ “vuốt mông ngựa”.

      Chung Định nhìn vào mắt , sau hồi, mới cong mắt lên cười, “Đó là đương nhiên.”

      Hứa Huệ Chanh quen như lẽ thường. Nếu ngày nào mà Chung Định tự luyến, mới cảm thấy khiếp sợ.

      Trong khoảnh khắc đó, thanh trong phòng bao yên ắng hẳn, tiếng động ở gian phòng nào đó truyền đến trở nên rất lớn, người phụ nữ kia kêu liền mấy hồi dứt.

      tên đàn ông nào đó chửi, “Con mẹ nó, chơi mà cũng thèm đóng cửa.” xong gã liền đến gian phòng đó đóng cửa đánh “rầm” tiếng.

      Ánh mắt của Hứa Huệ Chanh nhanh chóng lướt qua phần dưới của gã ta, nơi đó gồ lên rồi. Nếu như khí cứ tiếp tục nhuộm đậm như thế, người đàn ông bên cạnh cũng rất có khả năng “đứng dậy”. Vậy lúc đó, xuất với thân phận bạn đây, gặp nguy hiểm rồi.

      rất hiểu cái câu, đàn ông đều là động vật nửa thân dưới.

      Thế là cúi đầu, liếc nhìn chỗ ấy của Chung Định.

      Chung Định hờ hững hỏi, “Tiểu Sơn Trà, nhìn đâu đấy?”

      …” Hứa Huệ Chanh lúng túng rồi, “ nhìn đâu cả.” Đèn ở bên này quá mờ mịt, cũng nhìn được rằng có cứng hay .

      nhìn xung quanh, sau đó đưa tay vuốt ve vết thương môi .

      ngẩn người.

      “Có muốn ăn cơm ?”

      gật gật đầu, ước gì có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.

      Chung Định cười, “Vậy thôi.”

      Sau khi phải , vẻ mặt của Kiều Lăng trở nên rất kỳ quái, “Hôm nay mày đến đây làm cái quái gì vậy?”

      “Đến gặp mày.”

      Chung Định trả lời thể hiểu nổi, Kiều Lăng hoàn toàn giải thích được, “Tao với mày mới chỉ có khoảng chục ngày chưa gặp, sao khác nhau thế rồi.”

      “Tụi mày chơi , tao ra ngoài ăn.” Chung Định phất phất tay, sau đó liền rời khỏi.

      —-

      Sau bữa cơm tối, Hứa Huệ Chanh đưa Chung Định đến tiệm đồ ngọt kia.

      Đây là khu vực tương đối bình dân, ồn ào nhộn nhịp, cực kỳ náo nhiệt.

      Xe của Chung Định thể vào khu đó, nên bèn đỗ xe ở con phố gần đó, sau đó cùng Hứa Huệ Chanh sóng vai vào.

      Khi trước Hứa Huệ Chanh và Kiều Diên cùng với nhau phố ẩm thực, nhưng lại có được hiệu quả giống như khi với Chung Định. Những ngược lại phía bọn họ, khi nhìn thấy , tất cả đều để lộ ra ánh mắt kinh ngạc cùng ngưỡng mộ. Bọn họ lại nhìn về phía Hứa Huệ Chanh trang điểm đậm lè ở bên cạnh, nhất thời liền có cảm giác như mỹ nam và quái vật.

      Hứa Huệ Chanh suy nghĩ miết cũng thể hiểu được. Theo lý mà , dáng vẻ của Kiều Diên và Chung Định chẳng khác nhau bao nhiêu, tại sao Chung Định lại có vầng sáng chói lóa như thế.

      xoay đầu nhìn về phía .

      Thần thái của Chung Định và Kiều Diên có điểm khác biệt rất lớn. Chung Định là kiểu xấu xa, đặc biệt là khi hai mắt của nhướng lên, là xấu xa đến lời nào diễn tả nổi.

      Mà lúc này đây, Chung Định dùng ánh mắt xấu xa đó nhìn lại , “ tiệm đó rốt cuộc là còn phải bao xa nữa hả?”

      “Sắp đến rồi.” nhìn nữa, cũng chú ý đến ánh mắt của người phố.

      Việc kinh doanh của tiệm đồ ngọt kia cực kỳ thịnh vượng, bên trong tiệm còn chỗ ngồi nữa. Hứa Huệ Chanh bèn hỏi xem có thể mua đem được .

      Chung Định gật đầu đồng ý. châm điếu thuốc, ở bên ngoài lều giết thời gian. Ý tứ rất ràng, muốn mình xếp hàng.

      Lúc đợi gọi món thanh toán, sợ nhẫn nại được, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía .

      Thế mà lại nhìn thấy có ba đến trước mặt bắt chuyện.

      Hứa Huệ Chanh chỉ nhìn thấy bóng lưng của . Mấy bé kia, lúc mới bắt đầu vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ, sau đó trở thành chán chường thất vọng, cuối cùng hậm hực tức giận bỏ mất.

      Cho đến khi ngồi lên xe, Hứa Huệ Chanh mới tò mò hỏi, “Chung tiên sinh, bình thường phải gặp được rất nhiều cuộc diễm ngộ nhỉ?” Lúc dạo với Kiều Diên, sao lại có chuyện như thế nhỉ.

      Diễm ngộ phải có liên quan đến tướng mạo sao. kỳ lạ.

      Chung Định liếc nhìn cái qua kính chiếu hậu, biết ngượng, “Tôi đứng ở nơi này, chính là diễm ngộ rồi, hiểu chưa?”

      (Diễm ngộ: 艳遇 – (1) Diễm là xinh đẹp, ngộ là gặp gỡ. Thế nào là xinh đẹp? Là dòng nước chảy, là hoa bung nở, là quả đương chín, là cảnh sắc đường, tất cả đều rất xinh đẹp. Thứ bạn nhìn thấy, chính là gặp gỡ. Diễm ngộ = gặp được những cảnh xinh đẹp – Theo baike.

      (2) Diễm ngộ còn có thể hiểu là “chuyện tình cảm, đương, khoảnh khắc đặc biệt,…” Ý của Chanh Tử theo nghĩa (2), còn Chung Định ‘bẻ’ theo nghĩa (1). )

      Hứa Huệ Chanh gật đầu, rồi lại gật đầu.

      hiểu. Bởi vì chàng này kẻ tự luyến thành thánh rồi.

      —-

      Sau khi Hứa Huệ Chanh và Chung Định trở về nhà ăn đồ ngọt xong, liền nhắc đến rằng ngày mai mình bay, “Chung tiên sinh, ngày mai tôi rất sớm rất sớm, cần phải tiễn tôi đâu.”

      Sắc mặt sửng lại, “Lúc nào tôi muốn tiễn ?”

      ngượng rồi, lắc lắc đầu. “Tôi về phòng đây. Ngủ ngon. Tạm biệt.” lên trước bước, lại quay đầu lại, cúi gập người cái thập thấp, “Chung tiên sinh, cám ơn . Đời này tôi quên đâu.”

      mãi mãi ghi nhớ, có tên khốn nạn tự luyến như thế này, xua tan hết mây mù dày đặc trong thế giới của .

      “Đừng có nhớ nhung tôi quá.” Chung Định thuận miệng , “Tôi Chung Định làm chuyện tốt đều lưu danh.”

      Hứa Huệ Chanh cười rồi.

      Sau khi người nào về phòng người đó, thu dọn hành lý của mình, chỉnh đồng hồ báo thức.

      dào dạt tưởng rằng mình có thể rời khỏi thành phố D.

      Kết quả là thành.

      Bởi vì đồng hồ báo thức của , kêu.

      ,

      Hết chương 47
      linhdiep17 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48

      Chuyển ngữ: ~M~


      [​IMG]
      Brulee kiểu Pháp

      Chuyến bay của Hứa Huệ Chanh cất cánh vào lúc 8 giờ 20, tính toán thời gian, sau đó chỉnh đồng hồ báo thức reng vào lúc 5 giờ rưỡi.

      Mấy ngày nay, buổi sáng thức dậy vào khoảng 7 giờ rưỡi. Hôm nay cũng ngủ tới giờ đó. Rèm cửa rất dày, ánh mặt trời bên ngoài thể xuyên vào được. Lúc tỉnh dậy trời vẫn mờ mịt, còn tưởng là nửa đêm. Khi mò được điện thoại xem giờ, nhất thời giật bắn cả mình.

      hoảng đến rảnh mà suy nghĩ tại sao chuông báo thức lại kêu. vội vội vàng vàng đánh răng rửa mặt, hỗn loạn bối rối thành nùi.

      Lúc ra ngoài, bình tĩnh lại đôi chút, vội vàng gọi điện thoại đến công ty hàng xem còn có thể thay đổi thời gian hay . Sau khi được biết là thể đổi được nữa, Hứa Huệ Chanh kích động đến muốn khóc.

      Vé máy bay trước tết được đặt chỗ hết rồi. lại gọi điện đến trạm xe lửa hỏi thăm, cũng thu hoạch được gì. nhìn hành lý mình thu dọn xong, trong nhất thời, bật khóc hồi.

      Hứa Huệ Chanh đợi khi mình bình tĩnh lại rồi mới xem xem đồng hồ báo thức trong điện thoại của mình. nhớ ràng trước khi ngủ còn xác nhận, trạng thái của đồng hồ báo thức cũng mở.

      Thế nào mà lại mất tác dụng rồi?

      Tiếp sau đó, là cảm giác mù mịt.

      biết liệu Chung Định có đồng ý tiếp tục thu nhận hay . Nếu như Chung Định đuổi , chẳng còn chốn nào để được nữa. Bên nhà trọ, dám trở về. Những nơi khác, cho dù có ở, cũng thấp thỏm lo lắng, chỉ sợ biết ngày nào Chu Cát Vũ tìm đến.

      bước ra khỏi phòng, đứng ở ngưỡng cầu thang, nhìn lên lầu. Bình thường Chung Định đều đến gần 9 giờ mới xuống.

      vào nhà bếp nấu bữa sáng, sau đó lau bàn, ra ngoài sân phơi lớn quét dọn.

      Sau khi làm hết đống việc, cuối cùng Chung Định cũng xuất .

      nhìn thấy , cũng quá kinh ngạc, hỏi rất bình thản, “Tại sao chưa ?”

      Lời này khiến cho Hứa Huệ Chanh ngập ngừng, cúi đầu trả lời, “Tôi ngủ quên mất…”

      Trong mắt Chung Định có tia cười thoáng qua, nhưng lập tức bình lặng gợn sóng. “Sau đó ?”

      nhìn nhìn , cân nhắc can đảm khẽ hỏi, “Chung tiên sinh, có thể… tiếp tục thu nhận… tôi ?”

      “Lớn tiếng chút.” Giọng điệu của nghe ra chẳng chút vui vẻ.

      nâng cao lượng lặp lại lần nữa, trong lòng vẫn đáy.

      Qua hồi, thưởng thức xong dáng vẻ nhút nhát rụt rè của , mới đồng ý, “Quy tắc cũ, được ăn .”

      Hứa Huệ Chanh gật gật đầu, tràn lòng cảm kích, “Tôi làm việc đàng hoàng. Đợi khi tôi mua được vé về nhà rồi _____”

      cắt ngang lời , “ xem nơi đây là khách sạn hả?”

      phẩy tay, “ phải, tôi có ý đó. Là tôi làm phiền lâu quá rồi…”

      lười nghe những lời khách sáo của , “Chị Vương phải về nhà đón tết, có ai nấu cơm, làm .”

      “Vâng… ạ…” ra bản thân Hứa Huệ Chanh cũng hiểu , vé trước tết chắc chắn là mua được rồi. Ở nơi này đón tết, cũng xem như là lựa chọn.

      Thế là, cuộc sống ở chung của nam nữ lại tiếp tục.

      Vẫn là người lầu , người lầu dưới. cậu thiếu gia, người làm.

      Theo từng ngày từng ngày trôi qua, Hứa Huệ Chanh cảm nhận được, chủ nhân của căn nhà này, tính cách ra giống như vẻ lạnh lùng cao quý bên ngoài. Thỉnh thoảng rất lơ mơ, đột nhiên tìm ra bóp tiền của mình để ở đâu. Cứ như trong nhận định của , tiền là vật chút quan trọng.

      kiềm chế được nỗi hiếu kỳ, “Chung tiên sinh, làm hả?”

      “Thỉnh thoảng .”

      phải tổng giám đốc sao?”

      “Vai trò bá đạo như thế, tôi làm.” Chung Định bĩu môi, “Tới lúc chia hoa hồng tôi đến ló ló mặt thôi.”

      Còn may là làm, nếu , với cái bộ dáng ăn ngồi rồi thế này, vậy công ty chắc hẳn chẳng bao lâu phải đóng cửa rồi.

      —-

      Tin tức liên quan đến hội sở, tối nào đó, Hứa Huệ Chanh xem tivi mới biết được. Hội sở dính líu đến các loại giao dịch đen, nên bị cưỡng chế tạm ngừng kinh doanh để chấn chỉnh. Những người phụ trách quan trọng của hội sở đều biết đâu.

      Hứa Huệ Chanh nhìn chằm chằm bốn chữ “ biết đâu”, trong lòng nghĩ, Chu Cát Vũ có thể trốn ở đâu chứ?

      Sau khi Chung Định ra ngoài phòng khách, liền nhìn thấy dán mắt vào tivi đến ngây người. nghe thấy được hai câu cuối cùng của bản tin, đến vỗ vỗ mặt , “ đừng lo lắng.”

      sửng người chốc, “Chung tiên sinh, … có uy hiếp người nhà tôi ?”

      đâu.” Câu này chắc nịch.

      sao?”

      ta tự thân còn khó bảo, làm gì rảnh lo chuyện của .” muốn nhiều, chuyển chủ đề, “Tôi muốn ăn khuya, món brulee kiểu Pháp. làm cho tôi .”

      Hứa Huệ Chanh gật đầu, vào nhà bếp. Dưới huấn luyện của , khả năng nấu nướng của tiến bộ vượt bậc, đặc biệt là làm các món ngọt. bận rộn bận rộn, những lo lắng về Chu Cát Vũ chẳng còn thời gian để suy nghĩ kỹ nữa.

      Khoảng thời gian này cũng có nhiều tâm tư để để ý đến chuyện bên ngoài, cõi lòng cũng mệt mỏi như thế nữa.

      Cho nên, cứ làm việc mệt nhoài thế này, cũng có vài chỗ tốt.

      Thời điểm cuối năm gần kế, Hứa Huệ Chanh nghĩ, Chung Định phải về nhà đón tết, mình ở nơi này, cũng khác gì những năm trước cả. Chỉ là, bây giờ tự do rồi, chắc là có thể đón cái tết thoải mái.

      Cho dù là chỉ mình.

      Sáng ngày 21 tháng chạp, Chung Định kéo ra ngoài sân phơi lớn hong nắng.

      ở đây lâu rồi, quen với kiểu sinh hoạt thoải mái của thế này. Theo như thấy, chính là cậu chủ khi sinh ra ngậm thìa vàng trong miệng.

      Có lẽ đời này của cũng chẳng còn cơ hội để tiếp xúc với loại nhân vật này nữa, thời gian này, cứ coi như là thể nghiệm hiếm có .

      Tuy rằng có ánh mặt trời ấm áp, nhưng dù sao cũng là mùa đông, thế nhưng Chung Định lại giống như sợ lạnh, chỉ mặc chiếc áo len phong phanh, để lộ ra hơn phân nửa xương quai xanh.

      Hứa Huệ Chanh vốn muốn ra ngoài này hong nắng, còn có cả đống việc phải làm.

      Nhưng hôm nay Chung thiếu gia rất có tâm trạng, ngay cả những việc lặt vặt cũng miễn cho .

      nằm chiếc ghế ngoài vườn, được ánh nắng ấm áp chiếu vào, cảm giác mơ màng buồn ngủ ập đến. nửa ngồi ở bên cạnh, ngón tay qua lại giữa mái tóc đen của ngừng.

      Phá vỡ khí êm dịu này là chiếc điện thoại màu trắng của .

      Tiếng chuông chợt vang lên, lạnh lùng quét mắt qua màn hình.

      Sau đó, đứng dậy đến phía ngoài lan can của sân phơi, ấn nhận cuộc gọi.

      Hứa Huệ Chanh vừa mới thiu thiu ngủ, đột nhiên bị đánh thức dậy, có chút mờ mịt. ngồi dậy nhìn về phía , chớp chớp mắt. Sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại, cũng trở về.

      Vẻ mặt của ràng vui, “Tôi ra ngoài chuyến, tự chơi nhé.”

      nhận thấy được tâm tình của thay đổi, im lặng gật đầu.

      Sau khi Chung Định rời khỏi, Hứa Huệ Chanh lại quay lại làm việc nhà. có về ăn cơm hay , nên vẫn để phần cho .

      Buổi trưa, trở về.

      Hứa Huệ Chanh mình ngồi trong phòng ăn rộng lớn, tràn ra cảm giác quạnh quẽ. ra, lúc ăn cơm Chung Định thích chuyện, mà cho dù có chuyện, cũng là trêu chọc . Nhưng có ở đây, căn phòng này mới có sức sống.

      ở thành phố D này mấy năm rồi, đều là độc mình.

      Mà giờ đây, chẳng qua chỉ mới chung sống với khoảng thời gian ngắn, nhưng quyến luyến cảm giác bầu bạn nào đó rồi.

      —-

      Hứa Huệ Chanh ngủ giấc trưa, sau đó lên lầu quét dọn phòng phẩm rượu.

      muốn tìm cho bản thân chút gì đó để làm, nhưng vào lúc bận rộn, vẫn đồng thời để ý đến thời gian.

      Chung Định mãi vẫn chưa trở về, cũng báo biết có cần chuẩn bị bữa tối hay .

      có chút tâm thần yên, lại ra ngoài sân phơi lớn. Ở ngoài hồi, vẫn tĩnh tâm được.

      Thế là, xuống dưới tiểu khu dạo.

      Lúc trước Chung Định có cho biết, khu dân cư này phú cũng quý, Chu Cát Vũ thể tìm đến được, nếu như ở nhà thấy buồn, lúc nào cũng có thể xuống dưới đây dạo.

      Chỉ là ngày thường đều ở nhà, cũng cảm thấy buồn bã gì.

      Hôm nay là ngồi yên rồi.

      Hứa Huệ Chanh xuống dưới dạo hồi, nhưng lòng vẫn nghĩ đến Chung Định có phải trở về rồi hay .

      Nghĩ tới nghĩ lui như thế, tiếp tục dạo nữa, trực tiếp quay về.

      đến đại sảnh, nhìn thấy đèn hiển thị của thang máy báo từ tầng lên, chạy bước qua ấn giữ. Cũng may là đuổi kịp.

      Cửa vừa mở ra, liền sửng người.

      Đó là… Chung Định?

      Hay là… Kiều Diên?

      ấn giữ nút thang máy, ngây ngẩn nhìn người đàn ông bên trong.

      cười cười, “Hứa tiểu thư?”

      Hứa Huệ Chanh tâm tình lúc đấy, tại sao lại có thoáng thất vọng thế kia. mỉm cười đáp trả, “Kiều tiên sinh, chào .”

      lên à?” Kiều Diên giúp ấn giữ nút mở cửa, dịch sang bên cạnh chút.

      gật đầu, bước vào thang máy, giữ khoảng cách hai thước với .

      lễ độ hỏi thăm, “Hứa tiểu thư lên tầng nào?”

      “Tầng cùng.” liếc nhìn nút bấm các tầng, kinh ngạc phát , lúc nãy Kiều Diên ấn, chính là tầng cùng.

      trùng hợp.” Kiều Diên cười cười, gì nữa.

      Tòa nhà này, thiết kế mỗi tầng có hai căn hộ. Vậy , tầng cùng ngoại trừ căn của Chung Định ra, căn còn lại chính là của Kiều Diên. Lúc này Hứa Huệ Chanh cảm thấy, Kiều Diên và Chung Định chắc chắn có quan hệ với nhau, nếu tướng mạo sao có thể giống nhau đến mức độ đó được.

      Khi cửa thang máy mở ra, Kiều Diên nhường bước ra trước.

      Sau khi cám ơn, liền về phía căn phòng của Chung Định.

      Kiều Diên về hướng khác.

      Chỉ là, bỗng nhiên kiềm nổi lòng hiếu kỳ, quay đầu lại hỏi, “Kiều tiên sinh… ở đây à?”

      “Đúng thế.” mỉm cười, trả lời, “Hứa tiểu thư ở đối diện?”

      Hứa Huệ Chanh lắc đầu, “Tôi… đến đây làm giúp việc.”

      ra là vậy.” Kiều Diên vẫn cười, “Bắt đầu cuộc sống mới, là chuyện tốt.”

      “Kiều tiên sinh… …” chỉ chỉ vào , sau đó lại chỉ chỉ vào căn nhà của Chung Định, “Quen ấy chứ?”

      ấy là ai?”

      “Chung Định.” Hứa Huệ Chanh giải thích, “Dạo này tôi giúp việc nhà cho ấy.”

      Lúc Kiều Diên nghe thấy cái tên này, thần sắc chuyển biến rất , “Ồ, ta à…”

      truy hỏi, “ quen ?”

      Kiều Diên điều chỉnh chút biểu tình của mình, lại khôi phục nụ cười ấm áp, “Quen.”

      ư?” kêu lên kinh ngạc, “Kiều tiên sinh, tướng mạo của ấy giống nhau đấy.”

      “Ừm, tôi biết.” Tiếng của Kiều Diên hạ thấp xuống, “Nhưng mà, cũng chỉ có tướng mạo mà thôi.”

      Hứa Huệ Chanh nghe thấy nửa câu sau ta thấp giọng , bày ra nụ cười, “Hai người mà đứng cùng nhau, chẳng phân biệt được ai là ai đâu.”

      “Vậy làm sao phân biệt được?”

      trả lời ngay , “Thần thái và cách ăn mặc.”

      “Có thể thấy Hứa tiểu thư là người tỉ mỉ.” Kiều Diên dịu dàng hỏi, “Có muốn vào trong ngồi lát ?”

      “Để tôi về xem Chung tiên sinh trở về hay chưa .”

      Hứa Huệ Chanh quẹt vân tay, bước vào nhà của Chung Định ngay lập tức liền liếc nhìn tủ để giày. Đôi dép lê của Chung Định vẫn còn đó. bèn dự tính qua bên Kiều Diên ngồi chút, coi như là để lại chút hồi ức cho mình.

      Nhưng khi vừa bước chân vào căn hộ của Kiều Diên, bắt đầu cảm thấy bất an.

      Căn nhà đó cho cảm giác, vô cùng đè nén.

      Sắc điệu u, khí bí bứt. Ngay cả cường độ sáng của đèn cũng yếu ớt.

      So với con người ấm áp của Kiều Diên, hoàn toàn khác biệt như trời và vực.

      .

      Hết chương 48
      linhdiep17 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49

      Chuyển ngữ: ~M~


      Kiều Diên chỉnh đèn sáng lên chút.

      Thế nhưng, trong phòng vẫn u ám mờ mịt.

      Hứa Huệ Chanh nhìn về phía cửa sổ, bên đó được che đậy hoàn toàn tia sáng nào lọt vào.

      chú ý đến hướng nhìn của , bèn qua kéo mở rèm cửa. Nhìn ánh mặt trời tràn vào, cười giải thích, “Rất lâu rồi về đây ở.”

      Nghe thế, khe khẽ thở ra hơi. buồn bực đè nén trong căn phòng này hẵng chỉ là do lâu ngày có người ở mà thôi.

      Chỉ là, phong cách trang trí này, giống với điều kiện nhà để ở. Trước tiên, ngoại trừ ánh sáng tự nhiên bên ngoài, ánh đèn trong phòng cũng đủ độ sáng. Thứ nữa, sau khi ánh sáng mặt trời chiếu vào, mới để ý đến bức tranh treo tường.

      Mấy bức tranh đó khiến phát hoảng.

      Tầng tầng lớp lớp màu sắc đậm đặc chồng chất lên nhau, những bộ xương đầu lâu vặn vẹo móp méo, nửa gương mặt ma quỷ đen kịt, chỉ vừa nhìn, gần như sắp bị rơi vào vòng nước xoáy đen đặc bên trong.

      “Đừng nhìn.” Ánh mắt của Kiều Diên dừng bức họa, nhưng tay lại vươn ra che đôi mắt của .

      “Kiều tiên sinh…” biết tại sao lại chọn những bức tranh đáng sợ thế này, nếu như để ở trong căn nhà thế này, thà rằng ở, vì sớm muộn gì cũng ngã quỵ mất.

      “Nhắm mắt lại.” lát sau, Kiều Diên mới buông tay ra. Nhìn thấy quả nhiên vẫn nhắm mắt, cười nắm lấy tay , dắt ra ngoài sân phơi.

      Ra đến bên ngoài, Hứa Huệ Chanh liền cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.

      Ánh nắng rạng rỡ, khí tươi mát. Tuy rằng chất lượng cây cỏ chăm sóc được bằng bên nhà Chung Định.

      Kiều Diên để cho ngồi xuống trước, sau đó lại vào nhà. Khi bước ra, bưng theo bộ trà cụ.

      Quân tử nhàng, dáng như tùng trúc. (1)

      Hứa Huệ Chanh nhìn Kiều Diên dưới ánh mặt trời, hô hấp cũng có chút thông. Lúc nhận lấy chén trà, có đôi phần e lệ.

      Chung Định chế rượu, Kiều Diên pha trà.

      Khoảnh khắc đó, phân bàn thân mình nghĩ đến rốt cuộc là bóng hình của ai. Nhưng mà, hồi tưởng tỉ mỉ, người đàn ông trước mắt phảng phất như được nhuộm lên thứ thần sắc kiêu ngạo mơ hồ.

      Hứa Huệ Chanh chớp chớp mắt, phục hồi lại tinh thần.

      Vẻ mặt của Kiều Diên ấm áp hữu lễ, nào đâu có tí đường nét ngạo mạn của người đàn ông nào đó chứ.

      “Kiều tiên sinh, và Chung tiên sinh…” ngập ngừng chọn lựa từ ngữ, “Hai người…”

      Kiều Diên chủ động tiếp lời, “ ta là trai của tôi.”

      Hứa Huệ Chanh ngẩn người, “Nhưng hai người cùng họ.”

      “Ảnh theo họ cha, tôi theo họ mẹ.”

      Sau khi cảm giác kinh ngạc ban đầu qua , vẻ mặt của chuyển thành mừng rỡ, “Trước kia tôi có nghe, Chung gia chỉ có Chung tiên sinh. ngờ rằng…”

      Kiều Diên cười cười, châm trà cho .

      “Hai người là song sinh nhỉ?” Hứa Huệ Chanh hỏi xong liền cảm thấy lời này rất thừa thải.

      cúi đầu lọc lá trà, “Đúng.”

      tốt, vừa chào đời có bạn.” nhàng uống ngụm trà, trong lòng nổi lên chút tâm tư hiếu kỳ, mở miệng hỏi, “… Chung tiên sinh ấy, lúc trước rất bướng bỉnh phải ?”

      “Đương nhiên.” Kiều Diên ngẩng đầu lên, trong con ngươi tràn ngập ý cười, “Ngông cuồng tự đại, trước sau như .”

      Bởi vì lời nhận xét của , Hứa Huệ Chanh ngẩn cả người. biết có phải mình cảm giác sai , cảm thấy bốn chữ kia chứa ý nghĩa tốt. Tuy rằng tính cách của Chung Định tính là tốt lành gì, nhưng giữa em trai, cách như thế có phần kỳ lạ.

      liên tưởng đến hoàn cảnh của Chung gia, có lẽ vì tranh giành gia nghiệp mà em trở mặt thành thù?

      Hay là, Kiều Diên chỉ thuần túy trêu đùa mà thôi.

      Theo phát triển của cuộc đối thoại, ngăn cách trong lòng Hứa Huệ Chanh đối với Kiều Diên dần dà nặng thêm.

      Khi Kiều Diên đến Chung Định, giọng điệu hàm chứa vẻ khinh miệt.

      nghe mà cảm thấy cực kỳ thoải mái.

      Kiều Diên kể rằng đời tư của Chung Định thối nát, chơi đùa qua rất nhiều nhà lành, còn có đạo đức bại hoại, dụ dỗ cả phụ nữ có chồng, chơi xong vứt. Càng khiến người khiếp sợ là, Chung Định từng giết người.

      Lúc Kiều Diên chuyện, ý cười chẳng giảm, luôn nhìn vào Hứa Huệ Chanh.

      đoán được ánh mắt đó của ta có ý gì, chỉ cảm thấy tiên sinh ấm áp trước mắt và người trong ấn tượng của , giống nhau nữa.

      Lúc Kiều Diên hỏi tại sao lại đến chỗ Chung Định giúp việc, cắn cắn môi, dứt khoát , “Chung tiên sinh đối với tôi xấu.”

      Hành vi trước kia của Chung Định, muốn truy xét. Ở cùng khoảng thời gian này, là những ngày yên lòng nhất trong vòng mấy năm nay. Chung Định lời tốt đẹp, nhưng đối xử với như người phụ nữ bình thường. còn là công cụ tiết dục của đàn ông nữa. có thể làm những công việc tay chân dơ bẩn mệt nhọc, chỉ cần vẫn còn mặc đầy đủ quần áo.

      Kiều Diên cười dịu dàng, “Bởi vì ta có mục đích.”

      “Kiều tiên sinh…” Hứa Huệ Chanh buông tách trà nóng tay xuống, hơi ngửa đầu lên, “Tôi quen biết Chung tiên sinh chưa được bao lâu, nhưng mà, tôi cảm thấy tính nết ta rất trẻ con. Thích ăn đồ ngọt, thích nghe khen ngợi, nếu như thuận theo ý của ta ta vui, nhưng nếu dỗ dành, chỉ chút là nguôi giận ngay.”

      Thần sắc của Kiều Diên thu lại.

      “Trước kia ta rất đáng sợ… Suýt mấy lần tôi bị ta hại chết.” Bản thân cảm thấy những lời này rất lộn xộn, biết phải trình bày thay đổi trong quan hệ giữa và Chung Định thế nào, “Nhưng mà, sau này xảy ra rất nhiều việc, bây giờ tôi… sợ ta nữa.”

      Kiều Diên bắt đầu nhíu mày.

      “Tôi giỏi chuyện, Kiều tiên sinh, ý của tôi là…” vực dậy tinh thần, tiếp tục , “Chính là, bản tính của Chung tiên sinh chắc chắn xấu…”

      Kiều Diên nhắm mắt lại, huyệt thái dương truyền đến trận đau nhức. Lời nghe còn ràng nữa, ta đột nhiên biết thân thể mình gian nào, rốt cuộc có quan hệ gì với tên Chung Định ấy.

      Cái tên Chung Định này, rất quen thuộc.

      Nghe đồn Chung Định là tên ma quỷ hại đời, chỉ có cái xác bằng vàng, nhưng lại tầm thường chí tiến thủ. Người khác sợ , đồng thời cũng khinh rẻ .

      Những lời đồn đãi liên quan đến rất nhiều. Ví như lúc học trung học, có quan hệ bất chính với nữ giáo viên trong lớp. còn xấu xa quay phim lại, sau khi công khai, gây ầm ĩ đến nỗi khiến cho nữ giáo viên kia còn mặt mũi tiếp tục ở lại nữa. Ví như, hồi phổ thông làm cho bạn học nữ cùng lớp to bụng, mà Chung Định, ngay cả tiền phá thai cũng đưa, xuất ngoại ung dung du lịch rồi. Còn có lời đồn rằng, những thứ này cũng chỉ là lời đồn. Bởi vì nếu là Chung Định, chỉ đưa tiền phá thai, mà còn đích thân đạp bỏ thứ nghiệt chủng kia.

      Ý thức của Kiều Diên dần dần bay xa.

      Lúc này, Hứa Huệ Chanh hoảng sợ nhìn thấy mồ hôi trán Kiều Diên, “Kiều tiên sinh? sao rồi?”

      Giọng của kéo thần trí ta quay trở về, ta ngây ngẩn nhìn , cứ như nhận ra vậy.

      lo lắng hỏi, “ có phải bị bệnh rồi ?”

      có.” Kiều Diên đứng dậy, đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Mặc kệ là ai, ra ngoài.”

      Hứa Huệ Chanh ngửa đầu nhìn con người đứng ngược sáng kia. Vẻ mặt của , thể nhìn ràng. Thế nhưng, cảm nhận được, ấm áp của còn nữa.

      “Ra khỏi chỗ của tôi.” ta lặp lại.

      Bị xua đuổi như vậy, nào dám tiếp tục ở lại.

      Hứa Huệ Chanh rụt rè lời xin lỗi, sau đó chạy về nhà Chung Định.

      Bên nhà của Chung Định ánh sáng tràn ngập. nhớ lại bức tranh của Kiều Diên, khỏi phát run.

      Càng nghĩ, bức tranh đó càng khắc sâu vào ký ức. sợ hãi thôi, thế nên liền gọi điện cho Chung Định, mong rằng có thể nghe được giọng của .

      Bên vẫn gọi được.

      lại gửi tin nhắn cho .

      trả lời.

      Sau nửa tiếng đồng hồ, lại gọi vào số máy của , chỉ nghe thấy giọng nữ máy móc truyền đến. giọng , “Chung tiên sinh, rốt cuộc đâu rồi?”

      —-

      Lúc Chung Định tỉnh dậy, cả người đều mướt mồ hôi.

      Trong phòng tối đen như mực, im lặng như đêm.

      Đầu rất đau, vực mình dậy mở đèn. Ánh đèn mờ nhạt, soi bóng của lên tường, hắt ra dài.

      kéo kéo cổ áo, vẫn cảm thấy ngột ngạt, liền dứt khoát cởi phăng quần áo ra, sau đó vào phòng tắm.

      Khi làn nước nóng tuôn xuống, mới cảm giác được trở về thực. quên khi nào quay lại, tình trạng này lâu lắm rồi, thường hay ngủ rồi liền trở nên hồ đồ.

      Màu sắc của căn phòng này quá bí bứt, muốn ở lại lâu, tắm rửa xong, tìm bộ quần áo khoác lên rồi liền khỏi.

      Lúc sắp , nhìn lượt quanh căn phòng tăm tối đó.

      Sau đó quả quyết đóng cửa rời .

      Chung Định mới kéo mở cửa bên này Hứa Huệ Chanh chạy vụt ra, “Chung tiên sinh, về rồi!” Giọng điệu đó vui mừng lảnh lót.

      “Ừm.” tùy tiện đáp tiếng, “Làm xong việc rồi?”

      gật đầu lia lịa, “Bữa tối tôi cũng chuẩn bị xong rồi.”

      “Đáng được khen ngợi.” Vẻ mặt của có chút thay đổi gì, giọng điệu cũng chút thành ý.

      Hứa Huệ Chanh vẫn toét miệng lên cười. Lòng vui vì trở về, thế nhưng, lý do cụ thể suy nghĩ kỹ.

      Lúc dọn thức ăn lên, nghĩ đến Kiều Diên ở đối diện, bèn hỏi chàng rảnh rỗi ngồi bên kia bàn ăn, “Chung tiên sinh, có cần phải gọi Kiều tiên sinh đến ăn cơm ?”

      Nhất thời, Chung Định quét ánh mắt lạnh băng qua, “Nhiệt tình mời cơm như thế cơ à? Tiền mua thức ăn là trả đó hả?”

      Hứa Huệ Chanh nghẹn lời. Vào lúc này, khẳng định phán đoán của mình, quan hệ của hai em nhà này được tốt. Cũng vì suy đoán này, do dự biết có nên với Chung Định hôm nay mình qua bên Kiều Diên hay .

      Cuối cùng, .

      Thế nhưng, nhắc đến việc điện thoại của Chung Định gọi thông.

      Chung Định móc chiếc điện thoại màu đen ra, “Chắc là hết pin tắt máy rồi.” mở máy lại, sau đó ném hai chiếc điện thoại của mình lên bàn uống trà.

      Sau bữa cơm, cơn đau đầu của Chung Định vẫn bớt, kêu Hứa Huệ Chanh đến giúp mình xoa bóp chút.

      quỳ ghế sofa vừa ấn vừa xoa, nghĩ đến dáng vẻ bình thường của Kiều Diên. lo lắng có phải bị bệnh hay .

      Xoa ấn hồi, Chung Định ra ngoài ban công nghe điện thoại.

      Hứa Huệ Chanh nhìn nhìn đồng hồ, lấy dũng khí gọi điện thoại cho Kiều Diên.

      Trùng hợp là, chiếc điện thoại màu trắng bỏ ở bàn trà của Chung Định vang lên.

      nghe tiếng chuông bên đó cứ vang miết, cuối cùng cúp máy.

      Chiếc điện thoại màu trắng cũng ngừng reo.

      soạn mẫu tin nhắn gửi cho Kiều Diên.

      Chiếc điện thoại màu trắng vang lên vài tiếng.

      Hứa Huệ Chanh nhìn về phía chiếc điện thoại kia, sau mấy giây, đột nhiên nghi ngờ thôi. Tay của bắt đầu run lên, chậm chạp gọi vào số Kiều Diên lần nữa.

      Chiếc điện thoại của Chung Định lại bắt đầu reo vang…

      .

      Hết chương 49

      (*) Nguyên tác: 翩翩玉人, 长身而立Phiên phiên ngọc nhân, trường thân nhi lập. Câu tớ chém bay nóc nhà rồi :v À, cắt nghĩa tí: phiên phiên – nhàng; ngọc nhân – người ngọc, người đẹp, thanh sạch; trường thân nhi lập – đứng thẳng lưng, chỉ miêu tả dáng vẻ bên ngoài còn đến tính cách bên trong ngay thẳng.
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :