1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc - Ân Tầm (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47: Lâm Gia Duyệt



      Có người gọi Cố Sơ. Lúc này mới chợt nhận ra mình đứng đực ra đó quá lâu rồi. Ông chủ nhà hàng tới, nghi hoặc nhìn hỏi: “Cháu nghĩ gì vậy? Tối nào cháu cũng tích cực lắm mà, hôm nay có tâm à?”

      Cố Sơ mỉm cười, lắc đầu, bình ổn lại tâm trạng rồi vào nhà hàng.

      Những năm tháng thanh xuân ấy trôi qua rồi, những huênh hoang, những ngạo mạn khi ấy như mây khói thoảng qua. Vừa rồi ngẩn ngơ, khi nhìn thấy cặp sinh viên nhau ngang qua, nhớ lại cuộc sống đại học của mình. Quãng thời gian đó đẹp, đẹp tới nỗi có phiền não, đẹp đến mức khiến người ta ghen tỵ. Phải, là ghen tỵ, khiến của bây giờ cảm thấy ghen tỵ.

      giờ đây chỉ biết bận rộn kiếm tiền, bận rộn lăn lộn, những gì tươi đẹp mỗi ngày xa rời rồi.

      Thế nên ban ngày làm việc tại nhà thuốc của bệnh viện, buổi tối kiếm đủ các công việc để làm thêm, như làm nhân viên phục vụ ca đêm ở khách sạn, hoặc giống như bây giờ, làm ‘ bán thuốc lá’ chạy xô khắp các nhà hàng. Chỉ đến cuối tuần hoặc kỳ nghỉ, Cố Tư mới về nhà thế nên hoàn toàn biết. Cố Sơ cũng định cho nó những chuyện này. ra trước sau vẫn cảm thấy làm những công việc này ngoài kiếm tiền ra, còn có thể lấp đầy thời gian.

      Lấp đầy những lúc trống trải trong cuộc sống thực để bản thân chẳng còn muốn hồi tưởng, chẳng còn muốn ngẫm suy, như vậy, những đau đớn từng trải qua cũng quẩn quanh bám riết lấy .

      Công việc bán thuốc lá rất đơn giản, tức là chào hàng thuốc lá ở đủ khác nhà hàng, với mọi thực khách tới ăn, nhiều khi đều là những loại thuốc lá mới sản xuất, cần phải nghiên cứu thị trường trước khi tung ra. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để bán thuốc lá là bạn phải vào được trong nhà hàng, liên quan tới việc bạn phải chiết khấu ít tiền hoa hồng cho ông chủ nhà hàng, chỉ có thể tìm những nhà hàng bình dân mà mọi người đều có thể vào được, thể là nhà hàng quá cao cấp nếu chắc chắn bước vào nổi.

      Cái lợi lớn nhất của Quỳnh Châu chính là nhiều hải sản tươi sống, vô cùng đa dạng từ chủng loại cho tới cách thức chế biến. Từ lúc mùa xuân ấm áp tràn về, số con đường ăn ngon bắt đầu náo nhiệt. Nhất là mùa này, rất nhiều nhà hàng đều kê bàn ghê ngay ngoài cửa, đỉnh đầu là chiếc đèn lồng đỏ nhìn thấy tận cùng, phía dưới đèn lồng đỏ là các thực khách ăn uống vui vẻ. Chỉ khoảng trăm đồng là có thể ăn được cả bàn đầy ắp hải sản hoặc đồ nướng tươi ngon, đêm tối có những sạp hàng này thế nào cũng tưng bừng.

      Cũng may có ồn ào ấy mà Cố Sơ mới kiếm được.



      đầu thành phố, những cây cọ hai bên đường giấu vị tanh mặn, ướt át của gió biển.

      Lúc lái xe, Lục Bắc Thần thích nhiều, mắt lúc nào cũng nhìn về phía trước, giống như nhìn đường, nhưng càng giống như suy tư. Rất ít người đoán ra nghĩ gì, chí ít cả Lâm Gia Duyệt quen ba năm trời tới tận bây giờ cũng thể nhìn thấu được tâm tư của .

      “Bắc Thần! Dạo này rảnh ?” phá vỡ bầu khí yên ắng trong xe.

      Lục Bắc Thần suy nghĩ gì, trả lời thẳng: “Vụ án của Tiêu Tuyết khá hóc búa.”

      Ý muốn rảnh, Lâm Gia Duyệt trước nay là người thông minh, đương nhiên có thể hiểu được ý của . suy nghĩ rồi lại : “ ra bố em muốn gặp , thời gian nữa ông tới Trung Quốc công tác, muốn gặp mặt trò chuyện với .”

      “Qua thời gian bận rộn này, đích thân tới thăm.”

      “Thôi được.” Lâm Gia Duyệt hơi hụt hẫng.

      “Gia Duyệt, em tới Quỳnh Châu ít ngày rồi, cũng nên về .”

      “Em làm ảnh hưởng tới công việc của sao?”

      Phía trước là đèn đỏ, Lục Bắc Thần lái xe chậm lại: “ có ý này, chỉ cảm thấy em còn phải bận rộn việc của mình.”

      “Em muốn đợi xong việc rồi cùng trở về.” Lâm Gia Duyệt quay đầu nhìn .

      Lượng thông tin trong câu này rất lớn, là cách trả lời rất thông minh của Lâm Gia Duyệt. mặt bóng gió rằng mình cam tâm tình nguyện ở bên cạnh , mặt khác thực ra cũng ngầm thăm dò ý tứ của . Nếu đồng ý có nghĩa ở lại Quỳnh Châu, giải quyết xong vụ án này rời khỏi Trung Quốc…

      Chương 48: Đại pháp y hạ mình



      Lục Bắc Thần giữ im lặng.

      hiểu sao, trái tim Lâm Gia Duyệt bỗng đập ‘thịch’ tiếng. chăm chú nhìn gương mặt nghiêng bình thản của , dự cảm tốt dâng lên trong lòng.

      Chiếc xe đỗ lại. Lúc đợi đèn, gương mặt Lục Bắc Thần đặc biệt yên lặng. Lâm Gia Duyệt hồi hộp thấp thỏm, hỏi câu mang tính thăm dò: “Như vậy, được ?”

      ở lại Quỳnh Châu thời gian, cần đợi .”

      Dự cảm lành cuối cùng tràn ra thành họa, Lâm Gia Duyệt thầm cuộn chặt tay lại nhưng vẫn giữ cho giọng được bình tĩnh: “Em biết trước giờ là người cuồng công việc, nhưng những chứng cứ cần cho vụ án của Tiêu Tuyết đều cung cấp cả rồi, việc còn lại chẳng phải đều là của La Trì và mọi người sao? đích thân tới Quỳnh Châu nhận vụ án này là phụ lòng chú Tiêu rồi.”

      Sau khi Tiêu Tuyết xảy ra chuyện, nghe ngóng được ra bố của Tiêu Tuyết đích thân gọi điện cho Lục Bắc Thần, Lục Bắc Thần bèn đồng ý. Lâm Gia Duyệt biết nhà họ Tiêu và nhà họ Lục ít nhiều cũng có mối quan hệ làm ăn qua lại, nhưng việc Lục Bắc Thần năng gì lập tức tới Quỳnh Châu quả thực cũng khiến Lâm Gia Duyệt bất ngờ.

      Đèn xanh bật sáng, Lục Bắc Thần khởi động xe.

      “Muộn quá rồi, để đưa em về, em nghỉ ngơi sớm .”

      Lâm Gia Duyệt thấy có ý né tránh cũng biết thể dò hỏi được chuyện gì nữa nên đành thôi.

      Khách sạn nghỉ lại nằm trong khu phố nhộn nhịp, phải qua con đường đầy những món ăn ngon. Giờ này vừa hay là lúc mọi người ăn xong bữa chính, muốn ra những quán vỉa hè gọi mấy món nướng lặt vặt, cay cay, gọi mấy cốc rượu, chém đôi ba câu chuyện, thế nên khắp con phố ngào ngạt mùi rượu. Lâm Gia Duyệt chưa bao giờ ngồi ăn ở những nơi như thế này, qua cửa kính xe thấy có vẻ náo nhiệt bèn : “Chỗ này đông vui quá, hay là chúng ta cũng nếm thử mấy món đường này .”

      Lục Bắc Thần chỉ mải miết lái xe, đáp: “Em ăn chưa no à?”

      phải! Tại em cảm thấy đồ ăn ở đây trông khá ngon miệng.”

      “Ăn mấy quán vỉa hè mất vệ sinh lắm.”

      Lâm Gia Duyệt cười: “Bắt đại pháp y như hạ mình ăn mấy món này đúng là cũng lạ .”

      Lục Bắc Thần chỉ cười khẽ, thêm gì, nhưng trông có vẻ vẫn chịu dừng xe. Lâm Gia Duyệt chẳng qua chỉ muốn được ở cùng thêm lát nữa. Trong đêm chan hòa ánh trăng như thế này, muốn ăn tối xong lại về thẳng rồi phải tạm biệt Lục Bắc Thần.

      Giờ này xe đỗ đường ít, đa phần đều ‘quy hoạch’ đường của xe đạp thành bãi đỗ xe ô tô, chỉ để lại khoảng trống rất hẹp cho xe bốn chỗ qua, thế nên tốc độ chiếc xe của Lục Bắc Thần rất chậm. gần như chốc chốc dừng, trước mặt là cả dải đèn đuôi xe đỏ rực. thử quay đầu chuyển hướng, kết quả bị xe phía trước và phía sau vây chặt.

      Vừa thu lại ánh mắt, bất giác liếc thấy cái bóng ngoài cửa sạp hàng ven đường.

      Hơi sững người.

      Sau đôi phút trầm tư, Lục Bắc Thần : “Em muốn ăn lắm à?”

      Lâm Gia Duyệt biết nhìn thấy cái gì, nghe hỏi vậy, trong lòng bỗng nở hoa, gật đầu lia lịa. Lục Bắc Thần thêm nữa, đánh tay lái cái, kiên quyết len ra khỏi làn xe, chiếc xe dịch chuyển. tìm chỗ trống bên vệ đường để đỗ lại, tắt máy, xuống xe.

      Sạp hàng đối diện vẫn còn rất nhộn nhịp, tiếng người huyên náo, bàn này tuy cách bàn kia khá gần nhưng cũng nghe thấy bàn bên cạnh cái gì, đều bị những tiếng ầm ĩ át hết. Lục Bắc Thần chọn bàn rồi : “Ngồi đây .”

      “Dạ.” Lâm Gia Duyệt rất vui, ngồi xuống đối diện với , sau đó giơ tay gọi ông chủ: “Cho gọi món!”

      Ông chủ thắt chiếc tạp dề lem đầy dầu mỡ, bận đến tối tăm mặt mũi liên tục trả lời, rồi vứt tờ thực đơn tới: “Xem trước .”

      Lâm Gia Duyệt phì cười. quả thực chưa bao giờ gặp kiểu gọi món ‘lạnh nhạt’ thế này, vừa lật thực đơn vừa hỏi Lục Bắc Thần: “ muốn ăn gì?”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49: Chợ đêm



      Lục Bắc Thần trả lời. nhìn chăm chú về phía, từ lúc bắt đầu ngồi xuống, ánh mắt chưa hề rời . Lâm Gia Duyệt đợi rất lâu thấy đáp lại bèn ngước mắt lên, thấy nét mặt khác lạ bèn nhìn theo tầm mắt của , cố gắng kiếm tìm. Ai ngờ Lục Bắc Thần thu ánh mắt lại, đáp lại câu bằng thanh hờ hững: “Em xem rồi gọi , muốn ăn gì gọi cái đó.”

      sao chứ?” Lâm Gia Duyệt biết ban nãy ngó thứ gì, cứ cảm thấy là lạ.

      Lục Bắc Thần lắc đầu.

      Lâm Gia Duyệt cũng nghĩ nhiều như vậy, cúi đầu lật thực đơn: “Quán này có cá đé, mùa này ăn cá đé là ngon nhất đó. ăn được cay, ăn đồ nướng lại tốt cho sức khỏe, mình gọi món hấp nhé?”

      “Được.” Lục Bắc Thần trả lời đại khái, châm điếu thuốc lên, nhìn chăm chăm bóng hình bị lu mờ qua làn khói thuốc lúc lúc .

      Lâm Gia Duyệt nghiên cứu thực đơn.

      Cách mấy chiếc bàn, Cố Sơ dốc sức chào bán thuốc mới. Làm nghề này chỉ còn cách len lỏi vào chỗ của mấy người đàn ông hoặc là bàn của mấy đôi tình nhân, vì thông thường trước mặt phụ nữ, đàn ông hay ưa sĩ diện. cũng bán được ít nhưng nhiều, đa phần là bóc hộp ra bán lẻ.

      “Em !” Có bàn gọi .

      Cố Sơ quay người lại. Đó là người đàn ông cao lớn thô kệch ngồi ở bàn bên, đầu húi cua, cổ còn đeo sợi dây chuyền vàng, mặc chiếc áo sơ mi hoa hoét, cúc áo phải ‘chống đỡ’ đến căng phồng ra, kiên trì giữ chặt lấy thịt mỡ người ông ta. Ngồi cùng bàn với ông ta còn ba người đàn ông nữa, ai nấy cũng ăn diện như kẻ cường hào ác bá. bàn đặt hai, ba chai bia chưa bật, dưới chân còn chồng đống mười mấy chai bia . Họ uống ít, ai nấy cũng mặt mũi đỏ bừng.

      Thấy quay đầu, người đàn ông áo hoa vẫy tay về phía : “Để xem em bán thuốc gì nào.”

      Cố Sơ rất muốn chuyện với đám người này nhưng nghĩ lại thấy tình hình tiêu thụ tối nay lý tưởng cho lắm nên cũng nhịn. bước tới, đặt bao thuốc lá lên trước rồi : “Đây là loại thuốc lá chúng em mới tung ra, có thể hút thử điếu.”

      Người đàn ông áo hoa cầm thuốc, đôi mắt ‘đậu xanh’ quấy rối người Cố Sơ, : “Bao nhiêu tiền bao?”

      “Đây là loại mới, nếu bán bên ngoài là 20 đồng bao, nhưng bây giờ trong thời kỳ chào hàng dùng thử, chỉ có 15 đồng bao thôi.” Cố Sơ phản cảm trong lòng nhưng vẫn cố gượng cười.

      “À, cũng đắt.” Người đàn ông áo hoa khoác tay Cố Sơ: “Em bao nhiêu tuổi?”

      Cố Sơ lặng lẽ rút tay về: “Thưa , có cần hút thử ạ?”

      “Đương nhiên.” Người đàn ông áo hoa lại giơ tay lên, lần này là vòng qua eo : “Xinh đẹp thế này mà ra ngoài bán thuốc lá phí quá.”

      Mùi rượu nồng nặc phả đầy vào mũi Cố Sơ, suýt nữa nhịn được mà nôn ra. đẩy người đàn ông áo hoa ra, quay người định . Ông ta lại đứng dậy chặn đường : “Giận đấy à? trêu em chút mà, mua.”

      Cố Sơ nén giận, giọng điệu lạnh nhạt: “ lấy mấy bao?”

      “Nếu mua hết chỗ này em báo đáp thế nào?” Người đàn ông bày ra vẻ mặt thô tục.

      Mấy người khác bàn cũng hùa theo: “Mới có mấy bao thuốc mà cậu bắt con nhà người ta lấy thân báo đáp à? xinh đẹp như vậy, cậu muốn bao em ấy cần tốn ít vốn.”

      Cố Sơ quả thực nghe lọt tai nữa. ra chuyện này cũng thường gặp rồi, cũng có gì phải sợ hãi cả. trực tiếp hét lên với ông chủ: “ họ! Bàn này gọi thêm bia.”

      Ông chủ nhanh chóng tới, người đàn ông áo hoa to tiếng: “Ai gọi bia chứ?”

      “Aiyo! Bia bàn uống sắp hết, cũng phải lấy thêm rồi, có muốn thêm tá nữa ?” Ông chủ cũng còn lạ lẫm gì tình huống này nữa. Mấy tháng nay Cố Sơ bán thuốc ở đây, cũng thân thiết với ông chủ khắp các quán. bé xinh xắn, dĩ nhiên có khách mượn rượu vờ vịt để lợi dụng giở trò. Bọn họ là chủ quán cũng muốn nhìn thấy chuyện ầm ĩ, thế nên ắt phải ra mặt giải quyết số phiền phức…

      Chương 50: Tôi muốn mua thuốc



      Người đàn ông áo hoa nhìn Cố Sơ rời mắt, ông chủ thấy vậy lập tức dối: “ em tôi làm ăn cũng dễ dàng gì. Đại ca! Hay là thế này, tôi tính rẻ cho chỗ rượu với đồ nhắm này.”

      Cố Sơ cảm thấy áy náy, nghĩ bụng bù thêm chút tiền hoa hồng cho ông chủ. Vậy mà người đàn ông áo hoa đâu chịu nể tình, ông ta gạt chủ quán qua bên: “Mẹ mày, bớt nhảm ! Ông chuyện với em , liên quan quái gì đến mày?”

      Ông chủ mặt biến sắc, Cố Sơ hoảng hốt trong lòng, định mấy câu đại loại như: còn làm vậy tôi báo cảnh sát, nghe thấy có người ở bàn khác lên tiếng: “ qua đây, tôi muốn mua thuốc.”

      Thanh nặng , cất lên đúng lúc khí có phần yên ắng sau câu của người đàn ông áo hoa, thế nên cực kỳ ràng.

      Giọng quá đỗi quen thuộc khiến Cố Sơ bất chợt rùng mình cái.

      quay đầu, sau đó, chết sững.

      Lục Bắc Thần ngồi ở vị trí khá sát lề đường, sau lưng là gốc cây chăng đầy dây đèn. Hướng ngồi vừa hay đối diện phía này, có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra. Ngồi đối diện còn có , cực kỳ xứng đôi với Lục Bắc Thần trong trang phục áo sơ mi trắng quần Âu. ấy mặc chiếc váy công sở màu be rất thời thượng, người có đồ trang sức gì quý giá nhưng đôi giày mũi nhọn màu đen dưới chân để đủ làm toát lên cái cao quý của người con . Lục Bắc Thần , ấy cũng nhìn về phía này. Cố Sơ nhận ra người ấy, chính là người có mùi nước hoa giới hạn số lượng ở sở cảnh sát lần đó.

      hiểu vì sao, Cố Sơ bỗng cảm thấy khó chịu trong lòng. Nhưng tâm trạng này là đúng, phải Lục Bắc Thâm mà là Lục Bắc Thần. Như vậy, cho dù người phụ nữ đó có mặt ở đây cũng đâu có liên quan gì?

      lại đây.” Lục Bắc Thần dập tắt điếu thuốc, cất giọng ra lệnh.

      “Bắc Thần!” Lâm Gia Duyệt liên tưởng tới biểu cảm ban nãy của , lúc này mới chợt tỉnh ngộ, trong lòng bỗng thấy bất an. ta nhớ ra người phụ nữ kia là ai rồi, ở trong sở cảnh sát, ánh mắt Lục Bắc Thần nhìn người con đó khiến người ta thể yên tâm.

      Lục Bắc Thần để ý tới Lâm Gia Duyệt, lần này ánh mắt đường hoàng công kích thẳng vào Cố Sơ.

      Cố Sơ hít sâu hơi, bấm bụng bước tới.

      Người đàn ông áo hoa cảm thấy mất mặt, định tiến lên kéo Cố Sơ lại ông chủ lập tức chặn trước mặt ta, nét mặt tươi cười: “ xem, có người mua thuốc rồi, cũng thể làm dở dang việc làm ăn của em tôi chứ hả? cứ ngồi xuống , bao nhiêu người nhìn thế kia, hay đâu.”

      Người đàn ông áo hoa bực bội, ngồi phịch xuống nhưng con ngươi vẫn chịu buông tha cho Cố Sơ, lúc nào cũng chăm chăm tìm cơ hội.

      Lục Bắc Thần có vẻ ăn nhập với đám người này, có thể vì cách ăn mặc của , cũng có thể vì trông giống người ngồi mấy quán vỉa hè. Cố Sơ tới, lại ngửi thấy hương nước hoa quen thuộc phả ra từ người con kia.

      Lục Bắc Thần quan sát chút, lạnh nhạt : “ cần giới thiệu với tôi đôi chút sao?”

      Hôm nay Cố Sơ ăn mặc rất giản dị, áo phông trắng, chiếc quần bò ống bó sát che ngoài đôi chân , đôi giày đế bằng màu trắng, mái tóc dài được buộc cao thành đuôi ngựa, trong sáng như sinh viên đại học. Khi nhìn , thường rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, mấy lần kéo trở về thực tại, tâm trạng lại rơi vào phức tạp.

      Bất luận thái độ của thế nào, Cố Sơ cũng phải cảm ơn ban nãy giải vây giúp , khẽ : “Đây là loại thuốc mới vừa được tung ra của Marlboro, tuy là hình thức thuốc lá sấy nhưng hàm lượng hắc ín vừa đủ, hơn nữa đầu lọc được sản xuất theo thiết kế mới nhất, có thể giảm thiểu tác hại của khói thuốc tới sức khỏe người hút cách hiệu quả nhất.” xong mấy lời ấy, liếc thấy bao thuốc lá bên cạnh tay , lập tức im bặt.

      bàn là bao thuốc được xé vỏ của Hoàng Hạc Lâu. từng nghe về loại thuốc lá này, giá bao xấp xỉ ngàn, cả cây thuốc lá là hơn mười ngàn, chắc chắn là có người tặng . Mà người tặng thứ này chắc chắn cũng phải người tầm thường, người hút được loại thuốc này giá trị đương nhiên cũng thấp.

      “Giới thiệu xong rồi?” Lục Bắc Thần thấy nữa bèn hỏi câu.

      Cố Sơ cắn môi, gật đầu. Còn bảo giới thiệu kiểu gì nữa đây? Người ta hút loại thuốc lá đắt đến vậy, còn chào bán loại thuốc này kiểu gì?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51: Cám ơn ông chủ



      Lục Bắc Thần còn tưởng huyên thuyên tràng giang đại hải, ngờ mới được câu ngừng lại. Thấy ánh mắt khoảnh khắc dừng lại ở bao thuốc mặt bàn, Lục Bắc Thần hiểu ra, nhưng cũng công kích, khóe môi rướn lên có phần cố ý, nụ cười mang theo vẻ ngỗ ngược. “ phải là nhân viên tiếp thị tốt rồi.”

      Cố Sơ nghe ra giọng điệu châm biếm ngầm của , cố nén giận : “Nếu giáo sư Lục có thành ý mua thuốc …”

      “Chẳng phải có thể hút thử sao?” Lục Bắc Thần ngắt lời .

      Ờ…

      Cố Sơ hơi đờ ra, rồi phản ứng lại rất nhanh: “Được ạ.”

      Lục Bắc Thần gật đầu với . Cố Sơ biết đồng ý thử thuốc bèn cúi đầu bóc bao thuốc ra. Lục Bắc Thần nhìn , động tác của ràng chuyên nghiệp cho lắm, thậm chí tay chân còn hơi luống cuống, mấy sợi tóc trước trán hơi rối loạn khiến người ta nảy sinh kích động muốn được chải lại mái tóc cho . Nhiệt độ tối nay hơi nóng, có mấy giọt mồ hôi li ti thấm ướt trán . Phải rồi, vầng trán xinh đẹp đến hoàn hảo, đầy đặn, trắng sáng, chút tỳ vết. Lục Bắc Thần từng nghe câu thế này: Những đẹp là những người dám để lộ vầng trán của mình ra. biết, vẫn luôn đẹp như thế.

      Khoảng thời gian trầm mặc ấy rất ngắn ngủi, có thể còn chưa tới phút nhưng Lâm Gia Duyệt thấy hết biểu cảm nhìn Cố Sơ rời mắt của Lục Bắc Thần, cảm giác bất an từ lúc nhìn thấy kia như nước thủy triều dâng tràn, từng đợt từng đợt nhấn chìm ta.

      Cố Sơ lấy điếu thuốc từ trong bao ra, đưa cho Lục Bắc Thần. đón lấy, ngậm lên miệng nhưng làm động tác tiếp theo mà chỉ nhìn , ngón tay gầy gõ lên mặt bàn theo nhịp. Cố Sơ biết muốn làm gì, chỉ biết đứng tại đó chờ đợi trong im lặng.

      Rất lâu sau Lục Bắc Thần mới uể oải lên tiếng: “Châm thuốc giúp khách là công việc cơ bản nhất của nhân viên bán thuốc lá.”

      Sắc mặt Cố Sơ cứng đờ, phải nhận ra cố tình gây khó dễ. Lâm Gia Duyệt ngồi bên nhàng lên tiếng: “Bắc Thần! Bình thường có hút loại thuốc này đâu.” ta luôn nhận thấy bầu khí có phần kỳ lạ, mặt ta cảm thấy Lục Bắc Thần rất chú ý tới bé kia, mặt khác ta lại nhận ra muốn làm khó ấy, chuyện này rốt cuộc là thế nào?

      Lục Bắc Thần lên tiếng, vẫn mải miết nhìn Cố Sơ. Cố Sơ muốn gây chuyện, cầm bật lửa lên, chủ động châm thuốc cho .

      Cố Sơ đứng bên chờ đợi, đợi lên tiếng. Sau khi rít mấy hơi, Lục Bắc Thần bèn bỏ nửa điếu thuốc vào gạt tàn. Cố Sơ thấy vậy cũng biết có lẽ là thích, nhưng cũng hụt hẫng, vốn dĩ cũng chẳng chờ mong chiếu cố. Người này vì Bắc Thâm mà có thành kiến với , đối xử với như vậy cũng có gì đáng trách. Tuy rằng muốn thừa nhận cái chết của Bắc Thâm nhưng qua ánh mắt của người đàn ông này từ lần đầu gặp mặt cho tới hôm nay, khó nhận ra kỳ thực rất hận . trai của Bắc Thâm, hận … là đáng lắm.

      Chỉ có điều, mỗi lần gặp mặt , Cố Sơ luôn phải tự thuyết phục bản thân: ta phải Bắc Thâm, phải Bắc Thâm… Cảm giác thân thuộc ấy như muốn lấy mạng !

      “Còn bao nhiêu cây?” hỏi.

      Cố Sơ ngẩn người, lập tức trả lời: “Còn… ba cây.”

      phải tối nay, là tháng này.” Lục Bắc Thần vui.

      Cố Sơ há hốc mồm, mãi lúc sau mới đáp: “Có lẽ còn khoảng hơn trăm cây…”

      Lục Bắc Thần ngước mắt nhìn : “Được, tôi lấy hết.”

      “Gì cơ?” Cùng câu kinh ngạc, nhưng lần lượt xuất phát từ Cố Sơ và Lâm Gia Duyệt đối diện.

      “Bắc Thần, mua nhiều thuốc như vậy làm gì?” Lâm Gia Duyệt cố gắng cười hỏi.

      Lục Bắc Thần đáp lại, chỉ nhìn Cố Sơ, hỏi rành mạch từng chữ: “Có-vấn-đề-gì-?”

      Cố Sơ quả thực hơi hốt hoảng, đầu óc choáng váng, mấy giây sau mới buông câu: “ có vấn đề gì.” Sau đó, nhận ra mình hơi khác thường, hắng giọng, bình ổn lại giọng : “Cảm ơn ông chủ!”

      Chương 52: Tôi đổi ý rồi



      Bờ môi Lục Bắc Thần khẽ mím lại thành đường sắc lẹm. nhìn chằm chằm, lúc sau mới rút ra tờ giấy kê, viết dòng địa chỉ lên đó rồi đưa cho : “Mau chuyển tới địa chỉ này.”

      Cố Sơ cầm lên xem, nét chữ mạnh mẽ cứng cáp, trong lòng ít nhiều có chút hụt hẫng, đây phải chữ của Bắc Thâm, tuy rằng Bắc Thâm tính tình có hơi tùy tiện nhưng nét chữ ngay ngắn, sạch đẹp. Người đàn ông trước mặt này trông trầm ổn sâu xa nhưng nét chữ lại gân cốt, thẳng thắn. còn kỳ vọng điều gì chứ? Kỳ vọng chính là Bắc Thâm ư?

      mải nghĩ, cánh tay bỗng bị người kéo mạnh cái. Cố Sơ hoảng hốt, ngón tay buông thõng, tờ giấy rơi xuống đất.

      Chính là gã đàn ông áo hoa lúc nãy, có lẽ cuối cùng tìm được cơ hội, giữ chặt Cố Sơ, cười : “Em ! Đến chỗ , em uống rượu với , bao hết số thuốc của em.”

      Người uống rượu sức mạnh hề , kéo đến nỗi cánh tay Cố Sơ đau đớn. cau mày: “Buông ra!”

      “Em muốn kiếm tiền sao? Vờ vịt cái nỗi gì!”

      Ông chủ thấy thế chạy vội tới, nhàng khuyên nhủ: “Đại ca, em nó vẫn còn bé, làm vậy…”

      “Cút ngay! Đừng để ông phải đập nát cái quán của mày ra đấy!” Gã áo hoa lớn tiếng phách lối: “Hôm nay ông quyết phải uống rượu cùng nó, để ông xem đứa nào dám nhiều lời?”

      Cố Sơ giận đến tái mét mặt mày.

      Lâm Gia Duyệt nhìn nổi nữa, đứng dậy : “ là đàn ông, ức hiếp giỏi giang nỗi gì chứ? mau thả ấy ra, nếu tôi báo cảnh sát đó.”

      “Aiyo, ở đây vẫn còn người đẹp nữa à?” Gã áo hoa cười lèm bèm: “Được thôi, ức hiếp cả hai em cũng được mà.” rồi, giơ tay sờ lên mặt Lâm Gia Duyệt.

      Lâm Gia Duyệt sợ đến nỗi mặt biến sắc, định né tránh cổ tay của bị người siết chặt.

      “Mày là ai mà thích lo chuyện bao đồng thế hả? Mau thả tao ra!” Gã áo hoa cố gắng dùng sức mấy lần nhưng cổ tay vẫn bị giữ chặt đến đau đớn, giận dữ: “Mẹ mày, mày là đứa nào?”

      Lục Bắc Thần buông tay, ngược lại thầm gia tăng sức mạnh, làm gã kia đau đến nỗi kêu la oai oái, liên tục chửi thề. Lục Bắc Thần sát lại gần ta, : “Mày quấy rối ai cũng được, động vào người của tao… được.” Dứt lời, hất mạnh tay, gã áo hoa đứng vững, ngã sõng soài, vẫn còn ôm cánh tay kêu thét.

      Cố Sơ ôm ngực, nhìn thấy cảnh ấy, bị dọa hề .

      Lục Bắc Thần nhặt mảnh giấy dưới đất lên, lập tức xé nát rồi nhìn Cố Sơ: “Tôi đổi ý rồi, cần thuốc lá ngay tối nay, lấy hàng cho tôi.”

      Cố Sơ nhìn , vô thức gật đầu.

      Gã áo hoa nổi cơn tam bành, xông lên định vung nắm đấm về phía Lục Bắc Thần, nhưng nắm đấm còn giương lên, chần chừ chưa dám hạ xuống, chiếc thẻ cảnh sát chặn trước mặt .

      “Định đánh cảnh sát?” Lục Bắc Thần lạnh lùng .

      Gã áo hoa lập tức chịu trận, nắm đấm đờ ra giữa trung lúc lâu, sắc mặt cực kỳ khó coi. Đám bạn thấy vậy biết xảy ra chuyện ầm ĩ, vội chạy tới can ngăn, đỡ mấy lời với Lục Bắc Thần, ra sức giải thích rằng ta uống quá chén. Ánh mắt Lục Bắc Thần giá lạnh, từ tốn buông chữ: “Cút!”

      Đám bạn vội vàng giữ chặt gã áo hoa. tuy phục nhưng đương nhiên cũng dám đánh cảnh sát, chỉ hằn học đáp lại câu: “Làm cảnh sát ghê gớm à!”, rồi, ỉu xìu chuồn lẹ.

      Trái tim của Lâm Gia Duyệt cuối cùng cũng được thả xuống, thầm nghĩ La Trì đó cũng trượng nghĩa lắm, cũng may đưa cho Lục Bắc Thần cái thẻ cảnh sát giả để lừa người. Rồi chợt nhớ tới câu ban nãy của : Động vào người của tao… được, con tim lại đập loạn nhịp. ‘Người của ’ mà là ám chỉ sao? Trong lòng chợt dâng trào cảm giác ngọt ngào.

      cần báo cảnh sát, ông chủ đúng là cảm tạ vô cùng, liên tục với Lục Bắc Thần: Cảm ơn đồng chí cảnh sát!

      Lục Bắc Thần để tâm tới thái độ niềm nở của ông chủ, nhíu mày thầm quát lên câu với Cố Sơ: “Lên xe với tôi, lấy thuốc!”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53: thiên kim rất xứng đôi



      Chiếc xe thẳng đường trong đêm, rời xa con phố ẩm thực huyên náo, lướt qua con đường Hải Tân vắng bóng người với hai hàng cọ xào xạc trong gió. Khi ánh trăng lan ra gờ cửa kính xe, Cố Sơ chợt nhớ tới câu : Chúng ta đều dạo bước dưới ánh trăng, như những hồn ma lạc lối trong thành phố ngập tràn bóng đêm vô tận. Bao năm nay, cũng sống như hồn ma nhưng từ đầu tới cuối vẫn giữ lấy chút kiên trì làm người cuối cùng, cố chấp dùng đôi tay cứng nhắc để duy trì mức sống cơ bản nhất. Cuộc sống dễ dàng, khi cái nghèo đói và cực khổ dồn bạn tới đường cùng, bạn hiểu ra sinh tồn mới là bản năng của con người.

      Cố Sơ hoàn toàn muốn lên xe của Lục Bắc Thần, vì bất luận thế nào cũng mang gương mặt giống Bắc Thâm y như đúc. người sa sút như , vào lúc này cho dù chỉ nhìn thấy gương mặt ấy là chút tôn nghiêm cuối cùng được nỗ lực níu giữ cũng sụp đổ. Nhưng Lâm Gia Duyệt vô cùng nhiệt tình, sau khi Lục Bắc Thần câu ấy, ấy bèn kéo lên ngồi cùng ở ghế sau.

      tên là gì vậy?”

      “Cố Sơ.”

      “Là ‘cố’ trong ‘nhất cố khuynh thành’ và ‘sơ’ trong ‘lần đầu gặp mặt’ ư?”* Lâm Gia Duyệt cười, thấy gật đầu bèn : “Cái tên hay đấy.”

      *Tên của Cố Sơ trong tiếng Trung: 顾初

      “Tôi là Lâm Gia Duyệt, cứ gọi tôi là Gia Duyệt cũng được. Chúng ta từng gặp nhau rồi, lần trước ở cục cảnh sát ấy.”

      Cố Sơ khẽ gật đầu, mỉm cười.

      biết ấy chính là Lâm Gia Duyệt, trước đây Cố Sơ từng thầm tìm hiểu thông tin về ấy: nghiên cứu sinh ở đại học Yale được mọi người tôn trọng, có thể chính là người tài sắc vẹn toàn, ‘nữ thần’ trong lòng rất nhiều người đàn ông. Bây giờ, vị nữ thần ấy nắm tay , nhàng trò chuyện thân tình. Ngón tay ấy thon dài, mềm mại như xương, nghe có bàn tay như vậy đều là những người tốt số.

      Chắc ấy là bạn của phải ? Hoặc là họ có hôn ước? Nếu câu ‘người của tao’ ban nãy của Lục Bắc Thần nên giải thích thế nào đây? Phải rồi, thiên kim tiểu thư đó cùng , rất xứng đôi. Cố Sơ vô thức ngước mắt lên, ngờ lại chạm phải ánh mắt của Lục Bắc Thần trong gương chiếu hậu. Lòng chợt hoảng loạn, vội vàng né chỗ khác. Đối mặt với nụ cười quan tâm đầy thiện ý của Lâm Gia Duyệt nhưng đầu óc sao xua tan được ánh mắt . Sâu lường được, khiến người ta e sợ.

      Sao có thể táo bạo đến vậy?

      Lâm Gia Duyệt hiểu nhầm rằng còn căng thẳng bèn nắm tay Cố Sơ dịu dàng : “Con người Bắc Thần năng ngoa ngoắt vậy nhưng rất tốt bụng, đừng trách ấy ban nãy với bằng thái độ hơi nặng nề chút, ấy cũng muốn giúp thôi.”

      “Gia Duyệt, đưa em về khách sạn trước.” Lục Bắc Thần lái xe lạnh nhạt lên tiếng.

      Nghe thấy vậy, Lâm Gia Duyệt vội vàng : “Em vội đâu, em…”

      “Khách sạn của em là gần nhất.” Lục Bắc Thần buông câu tênh, lúc cũng đồng thời lái xe về phía khách sạn: “Tiện đường.”

      “Vậy còn Cố Sơ…”

      ấy lấy thuốc lá.”

      Lâm Gia Duyệt ‘ồ’ tiếng, có thể nhận ra còn rất lưu luyến Lục Bắc Thần nhưng cũng thể buồn bã ra ngoài, suy nghĩ rồi : “Vậy tối nay cũng nghỉ ngơi sớm , đừng thức đêm đó.”

      Lục Bắc Thần chỉ ‘ừm’ tiếng.

      Ô tô nhanh chóng tới khách sạn, vừa đỗ lại có bảo vệ chạy tới mở cửa. Trước khi xuống xe, Lâm Gia Duyệt với Cố Sơ: “ còn trẻ như vậy, tìm công việc khác mà làm . Nếu cần giúp đỡ cứ tìm tôi, Bắc Thần biết cách liên lạc với tôi.”

      Cố Sơ cảm ơn.

      Khi chiếc xe rời rồi, Lâm Gia Duyệt mới quay người về khách sạn. Vừa bước vào đại sảnh, chợt dừng bước, giật mình: Làm sao Lục Bắc Thần biết chỗ lấy thuốc lá xa hơn khách sạn của ?

      Chương 54: thiếu tiền lắm sao?



      Sau khi Lâm Gia Duyệt xuống xe, trong xe trở nên yên ắng. ra Cố Sơ muốn ấy xuống xe cho lắm vì bầu khí lúc này đây khiến người ta ngột ngạt, đến nỗi ngồi phía sau có chút khó xử, muốn gì đó lại biết phải bắt đầu từ đâu.

      Cứ như vậy, xe được khoảng hơn hai phút, Lục Bắc Thần bỗng nhiên dừng xe lại bên lề đường. Suy nghĩ đầu tiên của Cố Sơ là đuổi xuống. Nếu như vậy cũng tốt, cho dù bắt bộ mình về nhà, ít nhất cũng tránh được những gượng gạo tên.

      Ai ngờ Lục Bắc Thần lên tiếng: “Lên đây ngồi!”

      “Hả?” Cố Sơ ngẩn người.

      Lục Bắc Thần nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, nhấn mạnh từng chữ: “Con người tôi trước nay có thói quen làm tài xế.”

      Cả người Cố Sơ nổi da gà vì cái nhìn chăm chú của , liếc về phía ghế lái phụ, thầm hít sâu hơi sau đó mở cửa xe. Ghế lái phụ gần sát với hơi thở của , mùi hương cực kỳ nhạt nhòa quét qua cánh mũi . Cũng kỳ lạ , trước nay rất ghét thứ mùi lạnh lẽo này, mỗi lần ngửi thấy nó khiến nhớ tới máu me và chết chóc, nhưng sau khi nó tỏa ra từ cơ thể người đàn ông này lại có thêm ấm áp thể thành lời.

      Ấm áp ư? Đừng đùa thế chứ.

      biết là muộn vậy rồi vốn dĩ thể lấy được thuốc lá.” Cố Sơ thắt xong dây an toàn rồi .

      Lục Bắc Thần khởi động xe, khẽ hừ tiếng: “ phải ở nhà à?”

      , , , thuốc lá ở nhà tôi.”

      Lục Bắc Thần nhếch môi: “ căng thẳng?”

      có.”

      “Câu trả lời buột miệng thốt ra thường chỉ là phản xạ có điều kiện.”

      Cố Sơ nắm chặt tay lại, nhìn về phía trước: “ ra cũng lòng muốn mua, đúng ?”

      Lục Bắc Thần .

      Cố Sơ cũng im lặng theo, mặc cho lái xe thẳng tiến. Từng dải đèn đường lùi dần về phía sau, ánh sáng loang lổ hắt lên cửa xe, tạo thành những vệt sáng tròn tròn, mờ ảo. Lại khoảng năm, sáu phút như vậy, Lục Bắc Thần dừng xe. tháo dây an toàn rồi : “Ngồi xe đợi tôi.”

      Cố Sơ nhìn qua cửa kính, thấy đó là ngân hàng tự động 24 giờ, ít nhiều có phần sửng sốt. Lục Bắc Thần xuống xe, nhanh chóng vào ngân hàng. Khoảng chưa đầy mười phút sau, thấy trở ra. Sau khi lên xe, đưa cho xấp tiền dầy cộp.

      “Còn nhớ địa chỉ chứ?” biết ban nãy có liếc nhìn.

      Cố Sơ khẽ gật đầu, là địa chỉ của cục cảnh sát đó.

      Lục Bắc Thần: “Cất tiền .”

      Cố Sơ nhận lấy, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng hầm hập. Rất lâu sau mới hỏi: “Vì sao chứ?” ra, hoàn toàn cần làm vậy.

      Lục Bắc Thần đáp, đánh tay lái cái, cho xe về hướng khu thành cũ. nhận được câu trả lời, lòng Cố Sơ khó chịu. cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng lại thể ra kỳ lạ chỗ nào, chỉ muốn cố chấp với đáp án, nhưng có lẽ ngay cả Lục Bắc Thần cũng biết đáp án.

      Giống như lần trước vậy, con đường trở về nhà Cố Sơ, trong xe tịch mịch tựa cái chết. Nhưng cũng có chút khác biệt, lần trước sau khi biết tin Bắc Thâm qua đời, chìm vào nỗi bi thương mơ hồ, còn lần này, luôn cảm thấy trong lòng hoang mang. Chiếc xe dừng lại trước cửa khu nhà.

      định cảm ơn nghe thấy Lục Bắc Thần thấp giọng hỏi: “ thiếu tiền lắm sao?”

      Đúng, rất thiếu tiền, thế nên mới liều mạng, bất chấp tất cả để kiếm tiền. Vì phải trả nợ, vì Cố Tư còn học. Con người ta vì kiếm tiền có thể làm việc quên ăn quên ngủ, để rồi quên rất nhiều chuyện, có nỗi đau, cũng có cả những hạnh phúc xưa cũ. Dần dần, cùng với việc thiếu tiền của , những chuyện quá khứ cũng trở nên nhạt nhòa. Chỉ có nhất, những tháng ngày cực nhọc này là phương thức đẩy lùi quá khứ thành công cỡ nào.

      Thế nên Cố Sơ hề né tránh câu hỏi của Lục Bắc Thần. đáp: “Phải, tôi rất thiếu tiền.”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55: đâu hay biết



      Có lẽ vì thái độ quá bộc trực và câu trả lời quá thẳng thắn của khiến Lục Bắc Thần hơi ngạc nhiên. lúc sau mới : “Thế nên, hoàn toàn quan tâm công việc này có phù hợp với hay ?”

      “Khi con người ta rơi vào cảnh bần cùng nghĩ nhiều như vậy.”

      Lục Bắc Thần nhìn chăm chú. Trong bóng tối, ánh mắt u đến kinh người.

      “Cảm ơn giải vây giúp tôi, cảm ơn chở tôi về, ngày mai tôi chuyển thuốc lá tới địa chỉ đưa.” Cố Sơ muốn tiếp xúc quá nhiều với . lo sợ, sợ mình trầm luân, chìm đắm vào người đàn ông có gương mặt giống y hệt Lục Bắc Thâm nhưng lại phải ấy.

      Cố Sơ mở cửa xe nhưng tài nào kéo ra được. quay đầu nhìn , khẽ : “Giáo sư Lục! Phiền mở cửa ra.”

      Lục Bắc Thần coi như nghe thấy, rút hộp thuốc lá ra, ngậm điếu lên miệng, tay trái hạ cửa kính xe xuống, khói thuốc lập tức tản vô số: “ vậy là, vì tiền chuyện gì cũng có thể làm?” hỏi, nhưng sau khi dứt câu, lại bật cười, liếc nhìn : “À phải, suýt nữa tôi quên mất, đúng là hạng người vì tiền chuyện gì cũng có thể làm.”

      Cố Sơ nghe ra có ý châm chọc, cố nín nhịn rồi : “Đúng thế, tôi chính là hạng đàn bà ham hư vinh, tôi rất thực dụng.”

      Khuôn cằm của Lục Bắc Thần căng ra chút. nhìn , rít hơi thuốc sau đó quay đầu nhả mạnh ra ngoài. Khói thuốc bay ra ngoài cửa sổ, gió nhanh chóng làm lạnh chúng, chỉ để lại những đốm lửa đỏ quằn quại.

      sai, lúc đó Bắc Thâm đối với tôi mà chẳng qua chỉ là chơi bời, tình sinh viên ai coi là chứ? Nếu nắm tình hình của tôi, vậy cũng nên hiểu khi ấy tôi xứng đôi nhất với nhà họ Kiều. Có trách trách em trai thân thế. Nếu ấy mang cái danh nhà họ Lục ra, tôi nghĩ, ấy lựa chọn đầu tiên chứ phải là kẻ đệm lót. Thị trường của nhà họ Cố cần nhà họ Kiều, hôn nhân thương mại là như vậy. Nhưng lúc đó, Lục Bắc Thâm có thể cho tôi thứ gì đây?”

      câm miệng lại cho tôi!” Lục Bắc Thần vứt đầu lọc ra khỏi xe, quay đầu, lạnh lùng quát.

      Ánh mắt của cực kỳ băng giá, khiến Cố Sơ còn nhầm tưởng giây nữa thôi giơ tay bóp chết . pháp y, nếu muốn giết người mà để lại dấu vết cũng có vô vàn cách.

      Nhưng có hành động tiếp theo, chỉ mải miết nhìn cách đầy lạnh nhạt như thế, cả cơ thể cao lớn chứa sức mạnh khiến người ta kinh hãi.

      “Làm sao biết Lục Bắc Thâm cho được thứ gì?” Lục Bắc Thần nhấn mạnh từng câu từng chữ: “ đâu có biết, vì , nó tới lạy lục người bố mà mười mấy năm trời nó chưa chuyện câu, biết là loại đàn bà thực dụng như thế, nó cũng chấp nhận, hy vọng có thể đưa tới nhà họ Lục, tới với rằng nó xứng với . Kết quả sao? vốn cho nó thời gian, chớp mắt ngã vào vòng tay Kiều Vân Tiêu.”

      tới đây, thu lại giọng giá lạnh, thay vào đó là chế giễu: “Nhà họ Cố của các người năm đó chẳng qua là muốn nhờ nhà họ Kiều để lên sàn thôi mà? Được biết, khi đó tiền vốn của nhà họ Cố bị đóng băng tạm thời, chủ nhà họ Cố là phải đứng mũi chịu sào. Nhưng nếu lúc đó tin tưởng Bắc Thâm, chỉ cần cho nó chút thời gian nữa thôi, tôi nghĩ những gì nhà họ Cố các người có được còn nhiều hơn khi ấy gấp nhiều lần, cũng đến mức thanh danh lụn bại như bây giờ, mà cũng đến nỗi phải bỏ học dang dở, làm tạm ở bệnh viện.”

      Ngón tay Cố Sơ run lên, ánh mắt chỉ nhìn chăm chăm về phía trước, trong đầu là hình ảnh Bắc Thâm năm đó siết chặt lấy vai , giận dữ gào thét: Cố Sơ! Vì sao em tin ? Vì sao?

      Lúc ấy trả lời thế nào nhỉ? Cảnh đó thực ra bị phong kín lại rất lâu, tới nỗi tưởng mình quên mất rồi. Nhưng giờ đây nó lại về cách đầy chân thực trước mặt . nhìn vào đôi mắt bi thương của Bắc Thâm chỉ lạnh nhạt : Bắc Thâm! Những thứ Kiều Vân Tiêu có thể cho em, cho em được, chúng ta kết thúc .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :