1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc - Ân Tầm (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: Tay đao phủ giết chết trái tim


      Thanh của Lục Bắc Thần rất lạnh, năm chữ nghe quá nặng nề nhưng lại cuộn thành ống thép ra sức lăn tròn sau lưng Cố Sơ. chưa kịp thở dốc, luồng hơi chia tách lồng ngực ra, ngay sau đó cảm giác đau đớn lan nhanh như lớp mực đen vấy lên tờ giấy Tuyên Thành. nhìn Lục Bắc Thần chăm chăm như dám tin, nỗi đau tự động xóa sạch mọi né tránh trước ánh mắt giá băng của , trong đầu chỉ còn lại câu đó: Bắc Thâm còn nữa.

      nét như thế, sâu sắc như thế.

      tin.

      Rất lâu sau, Cố Sơ mới tìm lại được giọng của mình, tuy còn hơi run rẩy: “ lừa tôi phải ?”

      “Để Cố phải thất vọng rồi, Lục mỗ tôi trước nay thích đùa cợt.” Gương mặt Lục Bắc Thần từ đầu tới cuối vẫn lạnh giá.

      bàn tay Cố Sơ từ từ trượt xuống, giấu dưới bàn ăn, nắm chặt, móng tay mảnh và nhọn đâm đau lòng bàn tay. ra biết chẳng có ai lấy chuyện của người thân ra đùa giỡn. hiểu rằng, nếu người đàn ông ngồi đối diện phải Lục Bắc Thâm quả thực cần phải lừa .

      Bao năm nay vẫn luôn giấu kỹ trái tim mình, dám để nó lộ diện dưới ánh mặt trời vì nếu nhìn thẳng vào nó nhớ lại rất nhiều điều quá sức chịu đựng, nhớ lại vô vàn chuyện quá khứ luôn muốn lãng quên. Nhưng trong lòng luôn chất chứa kỳ vọng để bao năm qua có thể vờ như sống cách vô tâm vô tính, kỳ vọng ấy chính là Lục Bắc Thâm. ảo vọng có thể tiếp tục nối lại tình cảm với , sai là sai, những chuyện xảy ra những quả đắng mà nó tạo nên cũng được xác định. chỉ hy vọng Bắc Thâm rời xa có thể quên quá khứ, mỗi ngày đều có những niềm hạnh phúc mới.

      Mùi máu tanh nồng nặc khắp nơi. Cố Sơ biết, là trái tim mình rỉ máu.

      “Vì sao… lại như vậy?” yếu ớt hỏi.

      “Chính vào năm rời xa nó.” Lục Bắc Thần ngồi đó, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhợt nhạt của , sống lưng thẳng tắp: “Khi nó biết rằng nó có cầu xin thế nào cũng hồi tâm chuyển ý, Bắc Thâm nhận suất cuối cùng của nhà trường để ra nước ngoài du học. Nhưng sau nửa năm du học, Bắc Thâm nghe tin đính hôn của và cậu chủ nhà họ Kiều, nó bất chấp mọi phản đối của gia đình đòi về Thượng Hải như phát điên. Nó muốn tìm , kết quả đường vội ra sân bay gặp tai nạn. Người phản đối nó về nước chính là tôi, Bắc Thâm giấu tôi bất kỳ điều gì cả nên mọi chuyện của và nó, tôi đều biết rất ràng.”

      tới đây, Lục Bắc Thần đổ người về phía trước. Ánh đèn làm nghiêng bóng , cái dáng bé của bị chiếc bóng to lớn của người đàn ông nuốt chửng. “Thậm chí bao gồm cả việc làm cách nào khiến em trai tôi cam tâm tình nguyện để rồi bị vứt bỏ cách vô tình.”

      “Tôi…”

      muốn bao biện cho bản thân?” Lục Bắc Thần nghiến răng: “ nợ nó quá nhiều, tưởng mấy câu dễ nghe hoặc bày ra vẻ mặt vô tội là có thể xóa sạch mọi nợ nần sao?”

      Trái tim Cố Sơ đau thắt từng cơn. Là lỗi của , chưa bao giờ nghĩ bao biện cho bản thân, chỉ có điều thể ngờ Bắc Thâm qua đời, hơn nữa còn là vì .

      “Trước mặt tôi, Bắc Thâm vẫn luôn rằng rất lương thiện.” Lục Bắc Thần cười khẩy: “Tôi rất muốn được chính tai nghe xem Cố đánh giá thế nào về bản thân? tay đao phủ giết chết trái tim người khác sao xứng với hai chữ ‘lương thiện’, hm?”

      “Tôi nghĩ… nghĩ lại xảy ra chuyện này… Tôi…”

      “Bởi vì Cố chưa bao giờ cảm thấy áy náy làm sao nghĩ tới việc mình dồn ép người con trai đến mức phát điên chứ?” Lục Bắc Thần hùng hổ hăm dọa.

      Ngón tay Cố Sơ vẫn siết lại, ngừng chặt hơn, chặt hơn nữa. biết lòng bàn tay nhất định rách rồi, nhưng cũng chẳng bằng dòng máu ồ ạt trào ra trong tim.

      “Trông xinh đẹp thuần khiết, hiểu đời, kỳ thực lòng dạ nham hiểm, ác độc. Có trách trách Bắc Thâm nhìn nhầm người, người phụ nữ vừa thực dụng, ham hư vinh lại có trái tim như .”

      “Tôi… Tôi ham hư vinh.”

      Khóe môi Lục Bắc Thần cứng đờ, lúc sau mới lạnh lùng lên tiếng: “Đúng rồi, ham hư vinh. Chẳng qua là biết phân biệt người đàn ông nào chỉ có thể chơi đùa cùng , người đàn ông nào mới xứng với thân phận của cả nhà họ Cố đúng ? Đường đường là thiên kim của tập đoàn Kiến Khoa, tiêu chuẩn kén chồng đương nhiên cũng phải môn đăng hộ đối mới được, nếu há chẳng phải để bản thân rớt giá sao?”



      ~Hết chương 37~

      Chương 38: Quá khứ hiển hách


      Tập đoàn Kiến Khoa từng là ‘vương quốc’ ngành Dược hiển hách thời. Bố , Cố Trạch Phong càng là thương nhân nổi tiếng, liên tục được xuất khắp các tờ báo thương mại, các tạp chí tài chính. Thời kỳ đầu mở cửa cải cách, Cố Trạch Phong nắm bắt được thời cơ kinh doanh. Lúc đó khi quốc gia dốc sức hỗ trợ cho vay lập nghiệp, bố thu mua nhà xưởng sắp đóng cửa, chuyển đổi từ xí nghiệp thuộc sở hữu nhà nước thành doanh nghiệp tư nhân, ổn định được thị trường trong tình trạng thua lỗ năm đầu tiên, từ xưởng sản xuất thành công trong việc ngừng xây dựng thêm nhà xưởng, nghiên cứu chế tạo và phát những loại thuốc mới, đầu trong việc đẩy mạnh tuyên truyền từ chính người tiêu dùng vào thời kỳ mà việc quảng cáo các sản phẩm thuốc trong nước còn chưa phát triển, nghiệp từng bước càng thêm to lớn, vững mạnh. Doanh nghiệp Kiến Khoa cũng được đổi tên thành tập đoàn Kiến Khoa, trở thành công ty dân doanh nổi tiếng mà ai ai cũng biết.

      Lúc ấy, tất cả mọi người đều ngưỡng mộ Cố Trạch Phong, vì ai biết ông những có nghiệp lớn mạnh lại còn cưới được nữ thần khoa ngoại thần kinh, Hứa Nghệ. Bao nhiêu năm qua, vợ ông vẫn luôn cùng ông vượt qua bao sóng gió. Đôi vợ chồng tuyệt vời này khiến người người phải ao ước.

      Trong lòng Cố Sơ, thần tượng hâm mộ nhất chính là bố, vì nghiệp của bố xuất sắc như vậy, chưa bao giờ có bất kỳ tin đồn nào liên quan tới ông. Trong mắt bố chỉ có mẹ, mà mẹ cũng thường xuyên kể lại quãng đường lập nghiệp của bố cho và Tư Tư. Từ giọng và ánh mắt rực sáng của mẹ, Cố Sơ biết mẹ cũng bố sâu đậm.

      cả của nhà họ Cố, là viên minh châu trong tay chủ tịch tập đoàn Kiến Khoa, là chủ trong lời đồn của mọi người, là tiểu thư đài các từ khi sinh ra sung sướng, chẳng biết mùi vị của nghèo khó là thế nào. Nghe năm chào đời, bố thiết kế bữa tiệc xa hoa ba ngày ba đêm, ai nổi tiếng trong giới kinh doanh lại vắng mặt, có ai hay nhà họ Cố sinh xinh như ngọc, có rất nhiều chú bác còn trêu đùa rằng nhất định muốn kết thông gia từ bé.

      người giàu sang như vậy mà khi ấy lại hoàn toàn hiểu định nghĩa của ‘giàu sang’. chỉ cảm thấy những người bên cạnh đều giống như mình, dường như luôn rất xinh đẹp, tươi sáng, rạng ngời, vì những người bạn của cũng đều là những người có tiền.

      Cho tới khi kiên quyết từ chối việc ra nước ngoài du học, quyết tâm thi vào trường cũ của mẹ. Cho tới khi, định mệnh cho gặp Lục Bắc Thâm, tất cả mọi thứ dường như đều đổi thay…



      Lục Bắc Thần thấy lên tiếng, sắc mặt càng lạnh ngắt: “Đáng tiếc ! Về sau tập đoàn Kiến Khoa phá sản, bây giờ ngay cả tập đoàn Kiều Viễn cũng lâm vào khủng hoảng tài chính. Cố! biết đây có gọi là báo ứng ?”

      “Thế nên… kỳ thực tới để trả thù, phải ?” Cố Sơ cố gắng ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt băng lạnh của .

      Cái chết của Bắc Thâm làm tan rã mọi hy vọng của , giống như sợi dây thun bị kéo căng bao năm cuối cùng vẫn đứt phựt, những tình cảm tên theo bi thương cuồn cuộn quét qua. Trước nay hề trốn tránh sai lầm của mình, chưa bao giờ cho rằng mình vẫn còn mặt mũi sau khi rút lui khỏi chuyện tình cảm với Bắc Thâm. Bây giờ, trai ấy tấn công trực diện như vậy khiến cho những đau đớn, những bi thương nơi lồng ngực còn nơi trút bỏ.

      “Có vay phải có trả.” Lục Bắc Thần khẽ nheo mắt lại: “So với việc trả thù, tôi nghĩ tôi thích thấy Cố phải xót xa ân hận hơn. Đối với Lục Môn mà , dù là Kiến Khoa hay Kiều Viễn chẳng qua cũng chỉ là ‘ góc núi băng’. Năm đó nhà họ Lục có con cái bị bắt cóc, suýt nữa bị thủ tiêu. Kể từ khi ấy, ông Lục trở nên rất thận trọng, cầu con trai, con của nhà họ Lục phải giấu kín thân phận trong lúc học, được thừa nhận có bất kỳ quan hệ nào đối với Lục Môn. Thế nên, trong mắt Cố, Bắc Thâm chẳng qua chỉ là thằng nhóc nghèo hèn.”

      chợt bật cười, bổ sung câu: “Nếu năm xưa Cố biết Bắc Thâm chính là cậu chủ của Lục Môn liệu có dễ dàng dứt khoát như vậy ? Những gì nhà họ Kiều có thể cho , nhà họ Lục chúng tôi cũng có thể. Những gì nhà họ Kiều thể cho , nhà họ Lục chúng tôi vẫn có thể. Bây giờ có phải rất hối hận, hối hận khi trước mình mù mắt mà đáp nhầm thuyền ?”



      ~Hết chương 38~

      *Lảm nhảm: Cái vấn đề người trước mặt với người chị trước kia có phải hay mọi người phải băn khoăn gì nữa, có là mới đau lòng, đấy là lẽ dĩ nhiên. Cái chúng ta cần quan tâm, đâu mới là tên của [​IMG]))[*]

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39: Cuối cùng vẫn là bức tranh đầy bụi bặm


      Cố Sơ chẳng biết mình trở về bằng cách nào.

      chỉ cảm thấy con đường từ nhà hàng về nhà sao dài dằng dặc, tựa như bốn mùa vừa luân phiên nhau trôi qua, tựa như đời người trải hết những năm tháng bể dâu. Sau khi chiếc xe của Lục Bắc Thần rời , đứng lại rất lâu trong khu nhà, dưới ánh trăng bóng mỗi lúc nét, chút ngấp nghé đối với niềm hy vọng cuối cùng tận đáy lòng cũng tiêu tan sạch . bước vào nhà, Cố Tư xem tivi, kinh phim điện ảnh chiếu bộ phim ‘Bá Vương biệt Cơ’, Trình Điệp Y với Đoàn Tiểu Lâu: Cái ta đời, thiếu năm, tháng, canh giờ đều phải đời.

      Cố Sơ quên cả thay giày. Gương mặt thanh tú màn hình vào ngày Cá tháng tư đùa giỡn với các fan hâm mộ quý rằng theo đuổi tình và cái đẹp cả đời, thế nên cho phép đánh mất dù là nửa phút, và vì thế nhảy từ lầu cao xuống. Ngày Trương Quốc Vinh lìa đời, cũng khóc lóc nức nở như tất cả các fan hâm mộ. Trong những năm tháng thanh xuân hồn nhiên đó, dường như ra của Trương Quốc Vinh trở thành bằng cớ cho sụp đổ của nửa giang sơn.

      Lúc ấy nghe bài hát của Trương Quốc Vinh và với rằng: Bắc Thâm, chúng ta cũng phải đời, thiếu năm, tháng, cho dù là giờ cũng được. từng phản bội lời hứa của mình. Bây giờ, cho dù có muốn tìm lại ước hẹn năm xưa nhưng cũng chẳng còn ai để giãi bày.

      Cố Tư ngồi trước tivi xem đến đỏ cả mắt, thấy Cố Sơ trở về con bé bèn điều chỉnh lại tâm trạng, đón lấy chiếc túi trong tay , tự kể khổ: “Dì vừa mới tới, mắng em trận té tát. Cũng chẳng biết dì ấy nghe ở đâu được tin em bị cảnh sát điều tra, tới tra khảo em như hỏi cung tội phạm ấy, thái độ còn ác liệt hơn cả cảnh sát kia. Sao dì ấy lại như vậy chứ? chúng ta cũng là họ hàng, sao dì ấy lại tin em? Tức chết mất!”

      Cố Sơ thay giày, thấp giọng : “Dì ấy cũng lo lắng thôi.”

      Ánh đèn ngoài cửa khá tối, Cố Tư nhận ra giọng của chị có chút bất thường, quan sát kỹ mới phát sắc mặt Cố Sơ tái nhợt. Con bé giật mình, hỏi có chuyện gì. Cố Sơ cũng thêm gì nhiều. vào phòng thay bộ quần áo ở nhà rồi tự nhốt mình trong phòng tranh.

      Nửa tiếng sau, Cố Tư gõ cửa phòng tranh, bê cốc sữa vào. Phòng tranh bật đèn, ánh trăng nhạt nhòa lạnh lẽo rải khắp mặt bàn bằng gỗ, cả căn phòng cũng sáng trắng lên, còn quá tô đậm cái nhợt nhạt của Cố Sơ ngồi trước giá vẽ nữa. Cố Tư mượn ánh trăng nhìn bốn phía xung quanh chợt hoảng sợ. Những bức tranh cũ kỹ vốn được đặt ở góc tường giờ đều được bày hết ra ngoài, nằm ngổn ngang sàn nhà. Trong những bức tranh ấy chỉ có người con trai, trẻ trung sáng sủa, gương mặt điển trai, có thể mỉm cười, nhíu mày, trầm tư hoặc nhướng mày, chân thực vô cùng.

      Ánh mắt Cố Tư chuyển từ nền nhà tới Cố Sơ ngồi trước giá vẽ. Vẫn là chàng trai đó ngồi dựa vào cây, ngón tay xoay xoay quả bóng chuyền. Chàng trai này…

      “Chị, ta là?” Con bé do dự, bước qua mấy bức tranh tới bên cạnh Cố Sơ: “Sao trông quen vậy? Hình như là… À, em nhớ ra rồi, ta chẳng phải là vị pháp y họ Lục đó sao?” Rồi nó lại nhặt bức tranh bên cạnh lên xem kỹ: “Nhưng lại giống lắm, người trong tranh này trẻ hơn. Chị, ta…”

      Bức tranh trong tay bị Cố Sơ lấy . Giọng yếu ớt, chút sức lực: “Tư Tư! Bê sữa ra ngoài , chị uống, để chị yên tĩnh lát.”

      “Chị?” Cố Tư hoang mang, sát lại gần : “Chị sao chứ? Hôm nay chị sao vậy?”

      Cố Sơ lắc đầu, tỏ ý bảo con bé ra ngoài.

      Cố Tư tuy rằng lo lắng nhưng thấy thái độ kiên quyết cũng đành buồn bực rời khỏi phòng tranh.

      Ánh sáng ngoài hành lang thu lại từng chút , cuối cùng bị cánh cửa hoàn toàn che khuất. Phòng tranh lại chìm vào yên tĩnh. Cố Sơ chỉ cảm thấy lồng ngực bị thứ gì chặn lại, cứ thể lan dần tới tận cổ họng. nhàng vuốt ve những bức tranh ấy, sau đó lặng lẽ cuộn từng bức lại, khóa chặt trong tủ tranh quanh năm nhìn thấy ánh mặt trời, giống như những chuyện qua cuối cùng cũng bị bám bụi, bao giờ lật lại nữa.

      Sau đó, bật khóc.

      Từng giọt, từng giọt nước mắt trôi ra khỏi khóe mắt, rơi xuống ngón tay, đau tận trong tim.

      khóc thành tiếng như đóa lặng lẽ chờ ngày bung nở nhưng lại bị cơn gió tước đoạt sinh mệnh, còn sức mạnh phản kháng. Người đó rồi, trái tim cũng chết theo…



      ~Hết chương 39~

      Chương 40: giấu tài năng


      Sau khi cái chết của Tiêu Tuyết còn là bí mật, phía cảnh sát nhận được ít cuộc điện thoại nhưng đa phần đều là fan hâm mộ của Tiêu Tuyết, những người cung cấp manh mối ít lại càng thêm ít, mười người có tới tám, chín người lấy danh nghĩa cung cấp chứng cứ để dò hỏi ngọn ngành, nhất là chiếc di động dự bị của La Trì hệt như chiến sỹ nhiệt huyết chiến đấu nơi tiền tuyến, mấy ngày nay tiếng chuông chưa bao giờ inh ỏi như thế, cứ cách mấy phút lại ca bài ca hào sảng “Đoàn kết chính là sức mạnh”.

      Về chiều, nhiệt độ tăng cao, bãi tập bắn ngoài trời cũng đông người, thi thoảng lại vang vọng tiếng đạn nổ làm mấy chú chim kinh sợ, vội vàng đập cánh tháo chạy khỏi ‘vùng đất thị phi’. Khi La Trì tới bãi tập, Lục Bắc Thần loay hoay với khẩu súng được tháo rời. Hôm nay mặc khá thoải mái, chiếc áo POLO cùng chiếc quần dài rộng rãi. uể oải liếc nhìn La Trì cái, câu nào, động tác lắp lại súng trở nên chậm chạp.

      La Trì cầm theo chai nước khoáng đặt bên cạnh Lục Bắc Thần, còn tự mình mở chai khác, uống ừng ực mấy hớp, sau đó đổ hết nước lên đầu. Nước làm ướt rượt mái tóc, rồi chảy men theo từng đường nét nơi gò má, thấm ướt cả quần áo người. Nhiệt độ nước đá khiến La Trì cảm thấy cực kỳ thoải mái. Cậu ta hất mạnh đầu cái, nước bắn tung tóe.

      “Tuổi Tuất à?” Lục Bắc Thần ngồi xuống đầu còn lại.

      “Cuối cùng cũng sống lại rồi.” La Trì cười hì hì, giơ tay lau chỗ nước mặt: “Mấy ngày nay tôi mệt chết mất thôi. Đây đâu có gọi là điều tra vụ án? Phải gọi là sinh tồn dã ngoại mới đúng, bất kỳ thời điểm nào cũng thách thức giới hạn của cậu. Cậu thể tưởng tượng nổi mức độ rậm rạp của khu rừng Nam Sơn, dùng từ ‘biển cây’ để hình dung khoa trương chút nào. Tôi cũng được coi là người vượt ít đường núi đường rừng, nhưng quả đây là lần đầu tiên phải coi điện thoại vệ tinh* như phao cứu sinh. Chỉ cần cậu vào là mất phương hướng, hầu như chỉ có cây cổ thụ, thân cây phải bằng vòng ôm của mấy người. Mấy tay chó má của cục bảo vệ môi trường lấy danh nghĩa bảo vệ môi trường quyết ‘bật đèn xanh’ cho chúng ta, khiến bọn tôi vào núi còn khó hơn lên trời. Còn cả đám khỉ kia nữa, mẹ nó chứ, chỗ nào nhiều nắng là đứng chỗ đó! là làm ông sốt hết cả ruột, ông lại cho mồi lửa thiêu cháy Nam Sơn, nướng đầu khỉ ăn bây giờ!”

      *Điện thoại vệ tinh là loại điện thoại di động kết nối đến các vệ tinh quỹ đạo thay vì các trạm mặt đất. Tùy thuộc vào cấu trúc của hệ thống, khu vực phủ sóng có thể bao gồm toàn bộ Trái đất hoặc chỉ những vùng nào đó. Hầu hết mạng điện thoại di động thông thường hoạt động gần mức khả năng lúc bình thường và mạng quá tải khi có kiện khẩn cấp lan rộng trong khi đó thông tin liên lạc là cần thiết. Mặt khác, anten và mạng điện thoại di động có thể bị tàn phá. Điện thoại vệ tinh có thể tránh được vấn đề này và trở lên thiết yếu trong thảm họa.

      Lục Bắc Thần chỉ mỉm cười, gì. La Trì nheo mắt nhìn : “Tôi thấy bực bội nhất là nhìn thấy cái thái độ này của cậu, điển hình cho kiểu thích ăn đấm, ‘no bụng biết nỗi khổ của kẻ đói’.”

      “Chính cậu tự nguyện chiếm hết công lao, thế nên chịu khổ chịu cực tốt nhất cũng nên im miệng.” Lục Bắc Thần luôn tay, giọng điệu lười biếng.

      “Bảo tôi cùng các tổ khác hoàn thành vụ án này? Đùa sao? Thế thể diện của La Trì này cũng nên vứt lại Quỳnh Châu rồi.” rồi, La Trì đứng dậy, giật lấy đống linh kiện súng ống trong tay Lục Bắc Thần: “Pháp y Lục vĩ đại! Đôi tay cậu sờ vào thi thể còn linh hoạt chứ mò mẫm súng ống là chậm chạp rồi chứ gì. Hôm nay hẹn cậu tới đây để cho cậu cảm nhận được cảm giác khi cầm súng. Bây giờ tôi bận bù đầu, cấp lại coi chặt an toàn của cậu, đám vệ sỹ cũng có lúc gà gật, cậu chẳng biết đắc tội với bao nhiêu người. Chẳng phải cấp cấp súng cho cậu rồi sao, cậu luyện tập nhiều chút, ít nhất cũng phải phòng thân được.”

      “Bảo vệ an toàn của tôi là trách nhiệm hàng đầu của cậu, tôi mà có chuyện, cậu gặp họa.” Điệu bộ của Lục Bắc Thần như chẳng thèm .

      La Trì vừa nghe xong là ủ dột: “Đại ca ơi, em còn phải điều tra án!”

      Lục Bắc Thần cười tao nhã: “Tôi nhớ hình như hồi tiểu học, thầy từng dạy cách sắp xếp thời gian mà. Cậu còn tốt nghiệp trường cảnh sát. Kỳ lạ ! Mấy thứ cậu học được trả lại cho giáo viên trong trường cảnh sát hết rồi sao?”

      La Trì lần nữa ngậm hột thị. Cậu ta biết mình lại Lục Bắc Thần, nghiến răng, nhanh chóng lắp lại súng sau đó giương súng hướng về phía hồng tâm trước mặt, nổ súng, pằng pằng pằng mấy tiếng rung tai. Lục Bắc Thần ngồi bên cau mày bịt hai tai lại, nhướng mày nhìn cậu ta.

      Thời gian hiển thị: 45 giây.

      La Trì dương dương tự đắc quay quay khẩu súng lục: “Nhìn thấy chưa? Từ việc lắp ráp súng tới khi bắn hết đạn, thành tích 45 giây, bổ sung thêm câu, mỗi phát súng đều trúng vòng thứ 10. Cậu sao? Tôi cũng thể cầu quá cao, dẫu sao cậu cũng chỉ là người nghiệp dư, từ lúc lắp ráp tới lúc bắn bia cậu hoàn thành trong vòng hai phút cũng khá rồi.”

      Lục Bắc Thần dụi dụi tai.

      “Trước khi gặp cậu, tôi còn tưởng pháp y ở nước ngoài kiểu gì cũng được trang bị mấy khóa học phòng vệ gì đó, gặp cậu xong suy nghĩ của tôi sụp đổ, đến tiếng súng nổ cậu cũng chê ồn còn luyện tập cái kiểu gì? bãi tập có rất nhiều đồ bảo vệ nhưng đó toàn là mấy thứ vớ vẩn, khi phải đối mặt với những kẻ hiểm ác cậu vẫn phải lật bỏ mấy thứ bảo vệ tai đó ra để nổ súng.” La Trì cố ý khinh bỉ.

      Lục Bắc Thần dựa vào ghế, lạnh nhạt : “Tôi ghét thứ này.”

      “Tiếc là cậu thể rời bỏ thứ này.” La Trì vừa làm mẫu cho vừa : “À đúng rồi, manh mối trong vụ án của Tiêu Tuyết quá ít ỏi, cá nhân tôi cảm thấy vẫn phải cạy được miệng Cố Tư.”

      Thấy Lục Bắc Thần nhíu mày, cậu ta lập tức : “Cậu là pháp y, nguyên tắc của cậu là can dự vào việc phá án.”

      “Cảnh sát La! Cậu bất lực cỡ nào mới đành phải ra tay với phụ nữ?” Lục Bắc Thần hề khách khí.

      La Trì tức đến trợn tròn mắt, định ngụy biện di động vang lên. Cậu ta đình chiến, qua bên nhận điện thoại. Khi quay lại, cậu ta vội vàng tháo súng, đặt tới trước mặt Lục Bắc Thần: “Được rồi, tôi cũng với cậu nữa, tôi về sở cảnh sát chuyến đây. Cậu ở đây luyện tập cho tốt vào, cầu trúng vòng mười, trúng bia chắc là được chứ?”

      La Trì như cơn gió, đến vội vàng, hối hả. Khi chỉ còn lại mình Lục Bắc Thần, ngồi im, trầm tư suy nghĩ rất lâu, trong đầu óc lại nảy sinh những tâm trạng bực bội, lồng ngực cũng bí bách. đứng dậy, cầm những linh kiện rời rạc lên. Mới nghe mấy tiếng cạch cạch, khẩu súng được lắp xong, ngay sau đó là mấy tiếng súng nổ vang.

      Tiếng rung bên tai gạt bỏ những muộn phiền trong lòng nhưng sao xua hình ảnh đôi mắt độc đó.

      Khi tất cả đạn hết, Lục Bắc Thần ném súng qua bên, nhặt áo khoác lên, quay người rời .

      Đồng hồ bấm giờ bên cạnh hiển thị: 30 giây.

      Khi nhìn lên tấm bia, nơi hồng tâm tan nát…



      ~Hết chương 40~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41: Tuổi xuân ngát hương ngọc lan


      Trước khi bước vào xã hội, ‘hộp số’ của đời người chỉ dừng lại con đường ‘thanh xuân’. Ai ai cũng biết, tuổi xuân dùng để hoang phí, có nụ cười, có nước mắt, có mơ màng và chút buồn thương. Trường đại học là nơi giữ chặt lấy những năm tháng khi cái đuôi của tuổi xuân lao vút như bay, mà Cố Sơ của thời đại học chỉ mới vừa bắt đầu tuổi xuân của mình.

      Cố Sơ thi đỗ đại học A năm mười bảy tuổi.

      Năm ấy, phía đầu con đường Hoài Hải của Thượng Hải dựng lên đèn màu đếm ngược giờ tới thiên niên kỷ mới theo phong cách của Pari, Pháp. Mới đó Cố Sơ còn ở bên đám chị em cấp ba đứng dưới ngọn đèn màu rực rỡ đó cùng mọi người đếm ngược, sau đó chạy tới bến Thượng Hải từ nửa đêm tới tận bình minh, cảm thán ba năm cấp ba sắp rời xa, thế mà chẳng mấy chốc hùng dũng oai vệ, bừng bừng khí thế kéo hành lý tới báo danh ở đại học A.

      Đại học A, trường cũ của mẹ, ‘cung điện’ y học đạt trình độ cao nhất, vườn trường tuyệt đẹp trồng đây cây ngọc lan, tiếc là khi Cố Sơ tới báo danh là tháng chín, chỉ còn nhìn thấy um tùm những lá. Trong đó có con đường mà hai bên toàn là ngọc lan trắng, các đàn đàn chị của đại học A đặt tên cho con đường ấy là ‘đường Bạch Ngọc Lan’. Khi hoa ngọc lan nở, con đường này trắng xóa như tuyết. Cố Sơ cảm thấy trong năm năm tới đây, cũng con đường này.

      Động tĩnh của việc Cố Sơ nhập trường hề . Bố đích thân tới tiễn , để tránh có phóng viên theo đuôi chụp hình, chỉ riêng xe của vệ sỹ tới ba chiếc. cùng với bố tới giúp làm thủ tục nhập học còn có cậu chủ nhà họ Kiều, Kiều Vân Tiêu. Năm đó ấy cũng mới 20 tuổi, là sinh viên ưu tú của ngôi trường nổi tiếng trong tốp đầu các trường kinh tế, cách đại học A của tiếng xe. Xung quanh có ít người, có người chứng kiến phô trương, có người nhìn Kiều Vân Tiêu. Cố Sơ cảm thấy hơi xấu hổ, khăng khăng bắt bố về.

      Ở trường mình, Kiều Vân Tiêu cũng là nhân vật ‘làm mưa làm gió’, lại vì Cố Sơ mà thường xuyên lui tới đại học A nên dần dần cũng trở thành ‘nam thần’ trong mắt các nữ sinh đại học A. Tất cả mọi người đều cho rằng Kiều Vân Tiêu là bạn trai của Cố Sơ, bao gồm cả bạn Tiêu Tiếu Tiếu cùng phòng, bất luận giải thích bao nhiêu lần, Tiêu Tiếu Tiếu vẫn mực tin tưởng.

      Cố Sơ kết bạn rất nhanh. Gia đình giàu có nên vung tay rất thoải mái, thường xuyên tặng số mỹ phẩm hàng hiệu cho các bạn cùng phòng hoặc những bạn học chuyện hợp, các loại trang sức lại càng thành vấn đề. Đầu lưỡi của rất nhạy cảm, lại tham ăn, vì từng ai oán với bố câu rằng mấy món ở nhà ăn ngon, bố liền bỏ cho nhà trường khoản tiền, sắp xếp cho đầu bếp trong gia đình vào nhà ăn, chuyên làm cho cả nhà họ Cố số món ăn đặc biệt.

      Đương nhiên Cố Sơ ăn hết nên hay gọi các chị em tới ăn cùng, tính cách vừa huênh hoang lại rộng rãi.

      Vào ngày sau khi nhập học tuần, Cố Sơ được dịp nổi trội. Nguyên nhân là ‘bạn trai’ của bị cướp! Mà đúng vào ngày đó, lại đụng chạm với nhân vật đình đám khác của đại học A.

      Nhân vật đình đám khác đó chính là Lục Bắc Thâm, còn ‘bạn trai’ của Cố Sơ là Kiều Vân Tiêu.

      Tiến trình của việc rất đơn giản. Kiều Vân Tiêu tới đại học A thăm Cố Sơ, khi qua con đường Ngọc Lan bị nữ sinh năm hai chặn lại, ngượng ngập đưa cho ấy bức thư tình. Kiều Vân Tiêu là ai chứ? cậu ấm từ ngắm qua ‘muôn loài hoa’, lại là con và là người thừa kế của nhà họ Kiều, thay bạn như thay áo. Các tiếp cận với ấy nhiều vô kể. Trước nay ấy từ chối bất kỳ nào chủ động bày tỏ nên nhận thư tình.

      Cảnh này vừa hay bị Cố Sơ bắt gặp, lúc đó cùng cả đám chị em thân thiết tới thư viện, ngang qua con đường Ngọc Lan xanh mát bèn nhìn cảnh đàn chị năm hai chủ động ôm Kiều Vân Tiêu. Cố Sơ chứng kiến cảnh này như xem chuyện vui, các chị em khác xì xào to .

      Ngày hôm sau, đàn chị năm hai đó bị người ta chặn lại đường Ngọc Lan. Khi Cố Sơ hay tin vội chạy tới chị ta ngồi ghế gỗ, tóc tai bù xù, sợ hãi nhìn đám con bao vây tấn công mình…





      ~Hết chương 41~

      Chương 42: là ‘dương xuân bạch tuyết’



      ~ *Dương xuân bạch tuyết: loại nhạc khúc cao cấp của nước Sở thời Chiến quốc, về sau được ví với những gì ưu tú, xuất sắc. ~

      “Cố Sơ! Loại hồ ly tinh này đáng đánh, lần này cho chị ta bài học để chị ta biết mùi lần sau còn lẳng lơ với Kiều Vân Tiêu!” người chị em trong số đó phẫn nộ bất bình.

      “Đúng đấy! Đồ mạt hạng, vô liêm sỉ!”

      Chị ta nơm nớp lo sợ, nhưng vẫn muốn thua trước đàn em kém mình khóa, bèn nghiến răng : “Tại sao lại gọi tôi là hồ ly tinh? Hai người họ kết hôn rồi sao? Trai chưa vợ chưa chồng, sao tôi lại thể theo đuổi ấy? Tôi cảnh cáo mấy , mấy mà dám làm bừa, tôi báo cảnh sát đấy!”

      “Cho chị điện thoại này, báo cảnh sát !” bạn nữ cười khẩy đập thẳng điện thoại vào mặt chị ta.

      Chị ta ôm mặt: “Mày… Mày…”

      “Được rồi, được rồi, chuyện này có gì đâu, các cậu rảnh đấy.” Cố Sơ nhìn nổi nữa, tỏ ý bảo bọn họ thôi .

      “Cố Sơ! Chị ta cướp bạn trai của cậu mà!”

      bảo Kiều Vân Tiêu phải bạn trai của tớ rồi mà.” Cố Sơ phát đau đầu, xua tay: “Các cậu còn như vậy làm bạn được nữa đâu.”

      Các chị em giận dữ nhưng vẫn dừng tay. Đàn chị kia ràng nể tình. Chị ta gạt bàn tay Cố Sơ định sửa sang lại đầu tóc cho mình, hằn học : “Đừng có tưởng tao cảm kích mày!”

      Cố Sơ cười: “Ở hiền đúng là gặp lành. Em giúp chị mà chị còn mắng em? Có thể phân tốt xấu hay ?”

      “Mày giỏi giang nỗi gì chứ? Chẳng qua là cậy nhà có chút tiền rồi ở đây huênh hoang ra vẻ phải ? Mày coi mình là món ngon sao? Bọn nó đứng chung với mày phải vì mày xinh đẹp mà vì mày có tiền, mày hiểu chưa? Đợi tới lúc mày còn cái mác ‘thiên kim tiểu thư’ nữa, xem còn ai ngó ngàng tới mày !” Chị ta châm chọc.

      chị em lại định xông lên nhưng bị Cố Sơ cản lại. : “Nếu có ngày đó, em cũng cam tâm tình nguyện, từng vui vẻ rồi cũng còn gì để tiếc nuối cả. Nhưng chị à! Em khuyên chị nên nhanh chóng quay về tắm rửa là hơn, nước mắt nước mũi chị dính hết cả lên tóc rồi. Em cực kỳ hiểu về con người Kiều Vân Tiêu. ấy thể chấp nhận con lôi thôi dù chỉ chút. ấy à, cung mặt trời là Thiên Bình nhưng cung mặt trăng là Xử Nữ, là hội viên VVIP của hiệp hội những người ưa bề ngoài cộng với mắc bệnh sạch . ấy mà nhìn thấy chị trong bộ dạng này hoảng hốt đến mức bộc phát bệnh tim mất.”

      Chị ta nghe xong sắc mặt càng khó coi, ra sức mím chặt môi, trừng mắt với Cố Sơ rồi bỏ . Mọi người xung quanh mỗi người câu, đều khuyên Cố Sơ sau này đừng có tốt như vậy, thời buổi này người tốt được đền đáp đâu. Cố Sơ ngồi phịch xuống ghế gỗ, thở dài : “ phải tớ tốt bụng gì, tớ chỉ cảm thấy chuyện này quá phiền phức. Hôm nay đắc tội với chị ta, ngày mai chị ta quay lại trả đũa, rồi ngày kia đến lượt chúng ta đáp lại? Chán chết!”

      vừa dứt lời thấy bạn tròn mắt nhìn ra sau lưng Cố Sơ, Cố Sơ định cười bạn đó gặp ma bỗng thấy có tiếng gió lướt ngang bên tai, sau đó “bộp” tiếng, khắp mũi ngập tràn mùi xà phòng nhàn nhạt, sạch như mùi của nắng.

      Những người khác đều kinh ngạc hét lên.

      Cố Sơ quay đầu lại nhìn, là quả bóng rổ. Vừa rồi có lẽ bị người ta đập vào thân cây, bây giờ lăn lông lốc bên cạnh chân . giây sau, trái bóng được đôi tay vô cùng thon dài, sạch nhặt lên, sau đó đập lên đập xuống mấy cái, nện xuống thảm cỏ vọng lại những tiếng bịch bịch.

      có mắt à? Buôn dưa lê tránh xa chút!” Giọng vang lên đỉnh đầu hơi thiếu khách khí.

      Các lôi kéo nhau thầm, chỉ có Cố Sơ ngẩng đầu nhìn kẻ yên lành bỗng dưng phá hỏng bầu khí tốt đẹp. nhìn sao, vừa nhìn tim đập “thịch” tiếng, có giọng xíu như mọc mầm bật ra: Là mỹ nam!

      Dùng cụm từ ‘dương xuân bạch tuyết’ để hình dung chàng trai trước mặt vẫn chưa đủ diễn tả hết. Cố Sơ chỉ cảm thấy mình như bắt gặp tia sáng, hoặc có thể tất cả mọi ánh sáng đều bao trùm lấy . Gương mặt góc cạnh đến kỳ lạ, bờ môi hơi mím lại, từ ấn đường tới sống mũi cao thẳng là hình ảnh đẹp đến mê người. mặc bộ đồ thể thao nhưng lại cồng kềnh như các thành viên khác sân bóng rổ, ngược lại dáng dong dỏng, thẳng tắp, cánh tay rất rắn chắc, khung xương tráng kiện chứa sức mạnh tuổi trẻ sôi nổi và ngang bướng. Trán lấm tấm mồ hôi, có lẽ vì vẫn đánh bóng nãy giờ, nhưng mùi hương người lại rất thanh nhã.

      Có điều, ánh mắt cũng giống như giọng điệu của , vui!

      “Vừa rồi chính bạn cầm bóng ném tôi phải ?” Cố Sơ bật lại. Đẹp trai sao nào. ghét nhất là loại người ràng làm sai mà vẫn còn ngụy biện. Chẳng qua chỉ đánh quả bóng rổ rách thôi mà, có gì giỏi đâu!



      ~Hết chương 42~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43: Trái bí đao



      bạn ban nãy trợn tròn hai mắt liên tục lắc đầu với Cố Sơ, khổ nỗi Cố Sơ nhìn thấy. đứng dậy tới bên cạnh , phát chiều cao của mình chiếm ưu thế bèn hắng giọng, quay người tới trước ghế, đứng lên, độ cao tuyệt đối có lợi khiến cũng cảm thấy vững tâm hơn.

      “Ai quy định con đường này được buôn dưa lê? Tôi có mắt chứ, nhưng mà mắt mọc sau gáy! Mắt cậu mọc sau gáy đấy à?”

      “Cố Sơ!” Có người chị em làm động tác “suỵt”, tỏ ý bảo đừng nữa.

      đứng nguyên tại chỗ, tay vẫn đập bóng rổ, sau khi nghe thấy lời Cố Sơ bật cười: “Em có đáng để dùng bóng rổ ném cái ? Nực cười!” Dứt lời, thu quả bóng lại, định bỏ .

      Cố Sơ lập tức nhảy từ ghế xuống, chạy tới trước mặt , giơ cánh tay ra: “Cậu thế là có ý gì?”

      “Ý rất đơn giản, tránh xa sân bóng rổ ra chút. Kỹ thuật đánh bóng của giỏi cho lắm, đập bị thương em, chịu trách nhiệm đâu.” nhàn nhã buông câu.

      “Này, cậu kia…”

      “Ấy, Cố Sơ!” Mấy chị em bước tới cản lại, hạ thấp giọng : “Cậu hiểu lầm rồi, ra vừa rồi quả bóng rổ suýt nữa đập vào cậu, nếu ấy chạy nhanh chặn nó lại, chắc chắn là đập vào đầu cậu rồi.”*

      *Tới đây khi nghe các bạn gọi là “đàn ”, Cố Sơ mới biết mình kém tuổi Lục Bắc Thâm.

      Ợ…

      Cố Sơ á khẩu.

      “Bí đao! Em nghe thấy chưa? Tốt nhất là tránh xa quả bóng của ra chút, lần sau may mắn như vậy đâu.” rồi, tay còn lại của giơ lên giữ đầu Cố Sơ, hơi dùng sức chút khiến cả người đổi hướng: “ chỗ khác chơi !”

      Cố Sơ hơi choáng váng, sau khi hoàn hồn trở lại bèn hét về phía : “Gọi ai là bí đao hả? Sao chẳng lịch chút nào vậy?”

      nghe xong, quan sát Cố Sơ từ xuống dưới, khóe môi khẽ rướn lên: “Lịch ? Thế lúc em tụ tập bạn bè lại để gây chuyện làm mất trật tự, rối loạn trường học, có hiểu thế nào là văn minh lịch ? Thiên kim tiểu thư phải ? Chẳng trách ở trong trường cũng lại ngang ngược. Đây phải nhà bếp của em, trước khi ăn ngang ngược tốt nhất nên biết chuyện gì được làm, chuyện gì được làm, đúng là đồ bí lùn được người ta chiều quá hóa hư!”

      Có người ở phía xa gọi , quay đầu, uể oải đáp câu: “Tới đây!”

      Sao đó ôm quả bóng rổ chạy ra xa.

      Cố Sơ đờ đẫn đứng đó rất lâu. Từ tới lớn chưa có ai dám như vậy, hôm nay lại đụng phải gã thần kinh mắng té tát, cuối cùng còn bị người ta đặt cho biệt danh. Sau khi tâm trạng bình ổn trở lại, cũng là lúc cơn giận bùng lên. vừa nhấc chân, lập tức bị các chị em ngăn lại.

      “Buông tớ ra, tớ phải giết ta!” bắt đầu bùng nổ.

      “Aiya, Cố Sơ! Bỏ , ấy cao lớn thế kia, cậu thế này, dù có xông lên cũng phải đối thủ của ấy đâu.”

      ta là ai vậy? Bị bệnh phải ? Mình chọc ghẹo gì ta chứ?” Cố Sơ giận rồi, đôi mắt to tròn xinh đẹp như sắp bốc cháy.

      ấy hả, là nhân vật nổi tiếng, đình đám của đại học A chúng ta đấy.” Có người ‘phổ cập kiến thức’ cho : “ ấy tên là Lục Bắc Thâm, học sinh ưu tú của viện nghiên cứu sinh. Cậu 17 tuổi thi được vào đây coi như là thiên tài rồi. ấy sớm hơn cậu năm, 16 tuổi thi đỗ đại học A, nghe thông minh chết người, trí nhớ cũng tốt đến kinh ngạc. Theo như các chị em trí nhớ của ấy có thể đạt tới trình độ ‘tiết lộ cơ mật tiêu chuẩn’, năm nào cũng được học bổng toàn phần của trường chúng ta. ấy là bảo bối của các giáo sư viện nghiên cứu sinh, tương lai trở thành bác sỹ ngoại khoa trẻ tuổi, tài giỏi nhất. Con người ấy lạ lắm, ăn cơm cũng dùng dao mổ.”

      “Viện nghiên cứu sinh được bắt nạt sinh viên mới sao? Kiêu ngạo gì chứ, mình tin!” Cố Sơ cứ nghĩ tới giọng điệu của là lại bốc lửa trong lòng, giậm chận bình bịch xông thẳng ra sân bóng rổ.

      Tất cả mọi người đều kinh ngạc, vội vàng đuổi theo…


      Chương 44: Những năm tháng biết nặng



      Ngày hôm ấy ánh nắng vừa đẹp. Mới đầu thu, trong khí còn phảng phất mùi hương thoang thoảng se lạnh. Đến hôm nay Cố Sơ vẫn còn nhớ đó là mùa của hương cúc, mùa của cua béo. Ngoài sân trường đại học A có hai ‘chiến trường’ lớn, là sân bóng đá, là sân bóng rổ, còn lại đều là những khu vực tập luyện thể thao lẻ, thể làm ‘chiến sỹ’ so tài với hai chiến trường kia. Trong đó sân bóng rổ là náo nhiệt nhất, có lẽ vì đa phần nữ sinh đều thích ngắm mấy nam sinh cao lớn, mang trái bóng rổ, nhảy vút lên như gió. Quả bóng ấy liền trở thành chiến lợi phẩm giữa các nam sinh. Khi nó vào rổ cách chuẩn xác, hai bên la hét ngừng.

      Về sau Cố Sơ mới biết, khi Lục Bắc Thâm đánh bóng là đông người nhất, từ sinh viên viện nghiên cứu sinh tới các em sinh viên năm nhất, chẳng ai biết có nam sinh đẹp trai cao ráo giỏi nhất với quả ba điểm, giúp đại học A giành được ít cúp. Chỉ tiếc là, Cố Sơ của khi ấy hoàn toàn hay.

      Khi xông ra sân bóng rổ Lục Bắc Thâm cũng vừa hay gọn gàng ghi được ba điểm, tiếng la hét của đám con vang vọng sân bóng suýt nữa xuyên thủng tai Cố Sơ. Len ra khỏi đám đông, sân bóng rổ dưới ánh mặt trời, giữa đám con trai nhiệt huyết và mồ hôi nhễ nhại, bất thình lình từ đâu xuất bé, quả thực khiến người ta thấy kỳ lạ.

      Tất cả mọi người đều nhìn Cố Sơ, mấy chị em theo sau thấy xông vào trong sân bóng ai nấy đều cực kỳ hoảng hốt, nhưng cũng chẳng có ai dám bước lên kéo Cố Sơ lại. Cố Sơ tìm chuẩn xác bóng dáng cao lớn đó, lập tức chặn trước mặt . Lục Bắc Thâm dẫn bóng, suýt nữa đâm sầm vào , cũng may phanh lại kịp thời.

      “Muốn làm đội cổ vũ qua bên kia.” Lục Bắc Thâm có vẻ hứng khởi, giọng điệu cũng vui vẻ.

      Các thành viên khác đều dừng bước, nhìn về phía họ.

      “Để phải thất vọng rồi, tôi xưa nay thích xem bóng rổ.” Cố Sơ ngẩng đầu thách thức, vừa hay đón phải ánh nắng, rơi xuống con ngươi của , tỏa ra thứ ánh sáng nồng đậm như socola.

      Lục Bắc Thâm giơ tay, ném bóng cho đồng đội: “Vậy em muốn làm gì?”

      “Xin lỗi.”

      “Gì cơ?” Lục Bắc Thâm nhướng mày.

      “Tiếng Trung, phiên là daoqian! cũng có thể bằng tiếng với tôi, chỉ cần xin lỗi tôi.” Cố Sơ sợ chiều cao của , càng sợ sức mạnh bạt tai là có thể đánh ngất của .

      Lục Bắc Thâm cười: “Được thôi, chấp nhận lời xin lỗi của em, bây giờ ra ngoài được rồi chứ?”

      Loại người biết thừa còn giả vờ giả vịt là Cố Sơ ghét nhất. nghiến răng, cao giọng: “Đừng có giả ngốc! Là phải xin lỗi tôi!”

      Lần này chỉ Lục Bắc Thâm mà cả mấy bạn nữ xung quanh cũng đều nghe thấy, có người thốt lên kinh ngạc, có người xì xào bàn tán, cả mấy cậu bạn khác sân bóng cũng bày ra gương mặt hóng hớt. Lục Bắc Thâm mặc kệ ánh mắt của những người khác, nở nụ cười có chút xấu xa, ngoáy ngoáy lỗ tai: “Em gì cơ? lại lần nữa nghe xem nào!”

      – phải xin lỗi tôi, nếu sau này đừng hòng được chơi vui vẻ với họ, còn chưa xin lỗi tôi ngày nào, tôi còn bám lấy ngày ấy.” Cố Sơ cười khinh thường.

      “Lý do xin lỗi?”

      hạ nhục tôi!”

      hạ nhục em?” Lục Bắc Thâm cố tình tỏ ra hiểu, rồi đột nhiên phá lên cười, hạ thấp giọng: “Ý em là cái khoản **?”

      * Đoạn này trang mạng bị xóa chữ, mọi người có thể hiểu là số từ nhạy cảm, tớ thể dịch chính xác.

      …” Cố Sơ dẫu sao vẫn còn tuổi, lại chưa từng có bạn trai, nghe xong câu ấy, mặt lập tức đỏ bừng, chỉ tay vào: “Đồ lưu manh!”

      Lục Bắc Thâm thấy đỏ mặt, có lẽ cũng nhận ra mình đùa quá trớn bèn nhún vai, : “Cứ coi như chưa gì.”

      “Câu đó có thể bỏ qua, nhưng trước đó sao?” Thiện cảm đối với của Cố Sơ bỗng chốc chuyển về .

      Lục Bắc Thâm nhíu mày.

      tiến hành công kích vóc dáng của tôi, mắng tôi giở thói tiểu thư ra, mắng tôi là bí đao. Nghe trí nhớ của tốt đến kinh người, quên nhanh vậy chứ?” Cố Sơ túm chặt lấy câu chuyện, buông tha.

      “Muốn bắt xin lỗi em ư?” Nụ cười nơi khóe môi Lục Bắc Thâm càng lớn thêm, bất ngờ cúi người xuống, sát lại gần , rành mạch từng chữ: “Đừng-có-mơ!”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45: Cá cược



      Cố Sơ thất thần, sau khi tỉnh lại xa rồi.

      “Này!” lần nữa ngăn cản đánh bóng.

      Lục Bắc Thâm đón lấy bóng của đồng đội, né qua bên, buông câu: “Khỏi mong nghe được câu xin lỗi của , đừng hòng!”

      Cố Sơ đứng chính giữa sân bóng rổ, nghiến răng nghiến lợi, suy nghĩ rồi lập tức chạy tới đứng dưới rổ bóng. Lúc này, tất cả mọi người đều thể chơi nữa. Lục Bắc Thâm vui, dùng sức đập mạnh quả bóng sang bên, sải bước lên trước: “Mấy môn học của bọn em nhàn lắm sao?”

      Nhìn thấy biểu cảm đó của , Cố Sơ bỗng trở nên bình tĩnh, nụ cười trông rất đáng đấm: “Bị đoán trúng mất rồi. Bọn em vừa mới nhập học, vẫn còn trong giai đoạn làm quen với môi trường, thế nên em có vô số thời gian dây dưa với . Xin lỗi , học trưởng!”

      Lần này tới lượt Lục Bắc Thâm nghiến răng.

      bé! Bắc Thâm ức hiếp em chuyện gì rồi?” Có cậu bạn nhiều chuyện hỏi.

      Lục Bắc Thâm ném ánh mắt về phía đó, cậu bạn kia im miệng, nhịn cười.

      “Con người em chẳng có sở thích gì, điểm đặc biệt nhất chính là lòng dạ hẹp hòi. Hôm nay đắc tội với ‘bổn nương’, nếu xin lỗi, ‘bổn nương’ tuyệt đối để yên đâu.” Cố Sơ dựa vào cột bóng, ung dung : “Đại học A có lớn thế nào cũng chỉ là trường học mà thôi, muốn điều tra tất cả các thông tin của dễ như trở bàn tay. cũng đấy thôi, em có rất nhiều ‘đồng bọn’, mỗi người miếng nước bọt thôi cũng đủ cho chết.”

      Đầu mày Lục Bắc Thâm sắp nhíu lại đến chảy nước rồi.

      “À, em nghe , thời gian nữa đội bóng rổ của các đánh trận giao hữu với đội trường Phúc Đán, đúng ? Hi hi.” Cố Sơ đứng cũng mệt rồi, bèn ngồi bệt hẳn xuống, ngẩng đầu nhìn Lục Bắc Thâm cười ha ha: “Chỉ vì xin lỗi, vì lòng tự trọng của mình , chỉ vì cố chấp, cứng đầu mà ảnh hưởng tới việc luyện tập của đội bóng rổ, như vậy có được , học trưởng?”

      “Này! Đủ rồi đấy!” Có nữ sinh cảm mến Bắc Thâm chịu nổi: “Vẫn chưa chịu thôi sao? Mở miệng ra là ‘học trưởng’, cậu có từng tôn trọng hai chữ này ?”

      Cố Sơ nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt đầy phẫn nộ đó: “Cậu là bạn của ta?”

      bạn kia nghẹn lời: “Tôi chỉ chịu nổi hành vi của cậu mà thôi, tránh ra, chúng tôi còn muốn xem bóng.”

      ai hùa theo ta, vì việc tới nhập trường rầm rộ của Cố Sơ khiến bỗng chốc trở thành người ai ai cũng biết, ai muốn đắc tội với . Cố Sơ đương nhiên cũng coi ta ra gì, hừ tiếng: “Cậu phải bạn của ta bớt lo chuyện bao đồng .”

      bạn kia muốn phản kích nhưng thấy xung quanh có ai đỡ cho mình đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

      Lục Bắc Thâm vẫn đứng ở chỗ cũ, hai tay đút trong túi quần thể thao, mím môi . lúc sau có động tĩnh, giơ tay ra, với đồng đội: “Đưa bóng cho tớ!”

      Đồng đội ném trái bóng rổ cho , đón lấy cách chuẩn xác, sau đó đập mấy cái xuống đất. “Xem ra em đúng là muốn đối đầu với rồi. Được, nếu vậy, cho em năm quả bóng cơ hội.”

      Cố Sơ nhướng mày, nực cười: “ cho em cơ hội?”

      Lục Bắc Thâm giơ tay nắm chắc quả bóng: “ cho em năm cơ hội ném bóng vào rổ, chỉ cần em ném trúng rổ hai quả, xin lỗi em, nếu tránh xa chút.”

      Cố Sơ sững người, ngờ lại đưa ra cầu này.

      “Thế nào? Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp.” Lục Bắc Thâm thấy chần chừ, khóe mắt ánh lên nụ cười.

      “Được, ném ném.” Cố Sơ trước nay thích mấy lời đe dọa. đứng dậy nhanh gọn, bước lên đoạt lấy quả bóng rổ trong tay : “Tốt nhất lời phải giữ lấy lời, có nhiều người chứng kiến lắm đấy.”

      Lục Bắc Thâm cười với thái độ thiếu nghiêm túc.

      Cố Sơ cắn răng, ôm quả bóng rổ, đập vài cái xuống đất. Quả bóng vừa nảy lên đón kịp, để nó chạy mất. Chẳng mấy chốc, nó được bàn tay lớn của Lục Bắc Thâm giữ lại. cười càng thêm đắc ý: “Bóng còn cầm vững, vẫn muốn cá cược với ?”

      Có cậu bạn khác chạy tới tỏ vẻ ân cần: “Để dạy em mấy bước cơ bản.”

      Cố Sơ còn chưa đồng ý, Lục Bắc Thâm đứng bên uể oải lên tiếng: “Đương nhiên, em là con , làm nũng chơi xấu cũng có thể hiểu được.”

      làm nũng chơi xấu có!” Cố Sơ phục, mạnh mẽ cướp lại quả bóng: “ đừng có chớp mắt đấy, mở to mắt ra mà xem ‘bổn nương’ thắng kiểu gì.”

      Dẫn bóng tới trước vạch, quay đầu lại: “ định cầu em bắt buộc phải ném quả ba điểm đấy chứ?”

      “Chỉ cần em ném vào, điểm cũng được.” Lục Bắc Thâm lại ác ý bổ sung thêm câu: “Bé con! Có cần dạy em phân biệt bóng ba điểm và bóng điểm ?”

      nhớ rồi, cảm ơn !” Cố Sơ nể tình…

      Chương 46: Thành công



      Lục Bắc Thâm ra hiệu cho bắt đầu.

      Cố Sơ ôm bóng, nhìn chăm chú về phía rổ bóng cách đó xa, thầm hít sâu hơi. Có người cổ vũ cho , chính là mấy người chị em đến cùng với . kiêu hãnh vẫy tay về phía họ, lần lượt tặng mỗi người nụ hôn gió.

      “Có thể bắt đầu được chưa?” Lục Bắc Thâm từ tốn hỏi.

      Cố Sơ quay đầu trừng mắt với cái, sau đó bắt đầu ném bóng vào rổ.

      Quả đầu tiên, trúng.

      Thậm chí còn chưa chạm được vào rổ mà đập thẳng lên giá.

      Lục Bắc Thâm nhịn, phì cười thành tiếng, liên tục vỗ tay về phía : “Giỏi đấy! Với ‘độ cao so với mặt nước biển’ của em mà có thể đánh lên tới đó đích thực dễ dàng.”

      Cố Sơ tức tới nỗi chỉ muốn nhào tới cắn mạnh vào tĩnh mạch cổ của , nhìn máu chảy thành sông tới chết.

      Ngay sau đó là quả thứ hai.

      Và rồi… đánh lệch.

      Lục Bắc Thâm ngồi bệt luôn xuống sân bóng, cười chảy cả nước mắt: “Trời đất ơi, may mà chỉ có năm quả, nếu tổn thương đôi mắt quá.”

      Cố Sơ quay đầu nhìn nhưng cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ chết tiệt, cười sung sướng nỗi đau của người khác đó. định thần, cố nén giận. Đợi khi tâm trạng ổn định lại, ngắm chuẩn vào rổ bóng, nhảy lên cái, giơ cao tay, quả bóng bèn bay về phía rổ.

      giây sau, các đồng đội sân bóng liền trầm trồ khen ngợi .

      Trái bóng này ném cực kỳ chuẩn xác.

      Cố Sơ đắc thắng, hất cằm về phía Lục Bắc Thâm. Lục Bắc Thâm lại thản nhiên tạt gáo nước lạnh: “Chó ngáp phải ruồi thôi mà.”

      “Đừng quên, em chỉ cần ném vào rổ quả nữa là được.”

      “Em cũng đừng quên, em chỉ còn lại hai cơ hội ném bóng nữa thôi.” Nụ cười của Lục Bắc Thâm tử tế chút nào: “Với chút trình độ này của em, muốn ném trúng thêm quả nữa đúng là nằm mơ.”

      Cố Sơ xem thường: “Vậy tốt nhất hãy véo vào mặt mình cái , để xác nhận mình ngủ gật.” Dứt lời, lại ném bóng và cũng vào rổ ngay lập tức.

      Mấy chị em hoan hô, reo hò.

      Nét mặt của Lục Bắc Thâm cứng đờ.

      Lúc này Cố Sơ như chú công kiêu ngạo, niềm hân hoan ngập tràn đôi mắt, với Lục Bắc Thâm: “Cho xem thế nào gọi là ‘ông Trời có mắt’.”

      Trái bóng cuối cùng được thực bằng tư thế tuyệt đẹp, kết quả ném trúng.

      Lần này, tất cả mọi người đều hét ầm lên.

      Cố Sơ hưng phấn, cúi chào mọi người, bày ra vẻ rất lịch thiệp. Cuối cùng, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực tới trước mặt Lục Bắc Thâm. vẫn ngồi đó, thế nên góc độ này khiến Cố Sơ cảm thấy rất thoải mái, rất cao ngạo. đập mạnh vào vai , cười rúc rích như chuột: “Tiểu quỷ! Xin lỗi chứ, thua rồi.”

      Lục Bắc Thâm bặm môi.

      “Ô, định quỵt à!” Cố Sơ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt : “Người tài giỏi mà lời nuốt lời hay lắm phải? khiến toàn bộ nữ sinh trong trường xem thường, chưa biết chừng ngày mai còn được lên trang nhất tập san và chương trình phát thanh của trường đấy.”

      Lục Bắc Thâm bực bội, hậm hực câu: “ xin lỗi vì những lời lúc trước.”

      “Gì cơ? Aiya, tiếng bé quá, nghe .” Cố Sơ đứng dậy, dương dương tự đắc.

      “Có chừng có mực chính là đức tính truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, đừng có vênh váo quá.” Lục Bắc Thâm hằn học câu.

      Cố Sơ lập tức quay người hét lên với tất cả các sinh viên: “Nhìn thấy chưa, đàn bắt nạt đàn em này, ấy…”

      “Đủ rồi đấy.” Lục Bắc Thâm ngắt ngang tiếng hét của , đau đầu nhức óc, căng cổ gào to: “ nhận lỗi với em, xin lỗi!”

      Cố Sơ cố nhịn cười.

      Lục Bắc Thâm đương nhiên ở lại sân bóng rổ nữa, đứng ngay dậy. Lúc ngang qua người , bực bội để lại câu: “Đúng là gặp ma rồi!”

      Cố Sơ ở sau lưng chào như con mèo chiêu tài: “ cẩn thận ạ!”

      Lục Bắc Thâm bỏ thèm quay đầu lại.

      Cố Sơ vui mừng khôn xiết, mấy chị em lần lượt chạy tới vây lấy , các đồng đội khác sân bóng cũng giơ ngón tay cái về phía . Cố Sơ trong lòng mừng rơn, nghĩ bụng cũng nhờ có tên ‘phá gia chi tử’ Kiều Vân Tiêu đó. Nhớ lại năm xưa ấy theo đuổi nữ sinh, đó chỉ thích mấy nam sinh chơi bóng rổ. Kết quả, Kiều Vân Tiêu ngày đêm rủ cùng luyện tập. Sau cùng, kỹ thuật đánh bóng của Kiều Vân Tiêu chẳng thấy tiến bộ, kia bèn ngả vào lòng chàng bóng rổ, ngược lại Cố Sơ luyện được kỹ thuật ném bóng xuất sắc. Hôm nay có được thành tích vào rổ ba trái tuyệt vời thế này, có liên quan rất lớn tới việc Kiều Vân Tiêu phát rồ ngày trước…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :