1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc - Ân Tầm (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Khóc chẳng ích gì đâu


      Cố Sơ mà cười khiến người ta cảm thấy như sông băng tan chảy, vạn vật sinh sôi, chí ít Cố Tư cho là như vậy. Mỗi lần Cố Sơ cười, con ngươi đen láy lại lấp lánh như sao, lúm đồng tiền thấp thoáng luôn khiến người ta đắm đuối. Chị càng được thừa hưởng nét đẹp của mẹ, dù tới đâu cũng tự nhiên tỏa sáng. Nhưng Cố Tư sợ nhất nhìn thấy Cố Sơ khóc. Cố Sơ chưa bao giờ gào khóc ầm ĩ. Chị ấy luôn khóc trong im lặng. Từng giọt nước mắt to như hạt đậu đung đưa, trĩu nặng hàng mi vừa dài vừa rậm, khiến trái tim người ta cũng đau thắt lại.

      Nhưng Cố Sơ rất hiếm khóc.

      Khi bố qua đời, Cố Sơ khóc. Cố Tư tưởng rằng chị ấy đau lòng. Chị với Cố Tư: Vì chị còn mẹ, còn em, gia đình mình vẫn chưa ly tán. Khi mẹ qua đời, Cố Sơ cũng rơi giọt nước mắt nào. Cố Tư cảm thấy chị quá nhẫn tâm. Chị với Cố Tư: Vì chị còn có em.

      Cố Sơ với Cố Tư rằng: Khóc chẳng ích gì đâu.

      Vậy, nếu ngày cả em cũng còn nữa sao? Cố Tư từng hỏi Cố Sơ câu ấy.

      Cố Sơ nhìn , nghiêm túc với rằng: Thế chị nhất định an táng em ở nơi em thích nhất, sau đó chị khóc rất đau lòng.

      Thế nên, Cố Tư thích nhìn Cố Sơ cười. muốn chị ấy khóc.


      “Có thể cho em biết chị quen Tiêu Tuyết thế nào ?” Cố Tư thấy Cố Sơ cười, tâm trạng cũng thoải mái hơn. Con bé nhớ lại câu hỏi của người cảnh sát lúc ở sở cảnh sát.

      Cố Sơ nghiêng đầu nhìn con bé, mím môi cười rồi : “ được!”

      Cố Tư chu môi: “Cả em mà cũng thần thần bí bí à? Chán chết!”

      Sau đó, mắt con bé chợt sáng rực lên. Nó nhìn vào Cố Sơ, cái miệng vừa định mở ra Cố Sơ từ tốn câu: “Em cũng đừng hòng moi được chuyện về Bắc Thâm từ chị.”

      lập tức chặn đứng trí tò mò của Cố Tư, làm con bé tức giận kêu ầm lên rồi chống nạnh với Cố Sơ: “Lớn hơn em năm tuổi là được ức hiếp người ta phải ? Đừng tưởng em biết mấy chuyện của chị ở trường đại học. Em điều tra!”

      “Chân bé tay bé đòi loi choi trước mặt chị hả? Đừng tưởng chị biết tính tò mò của em từ đâu mà có. Em là thành viên cấp kim cương của “hiệp hội ngoại hình”. Nếu hôm nay đập vào mắt em là ông bác hói đầu vừa già vừa xấu, liệu em còn tò mò phát điên ?” Cố Sơ cười hề khách khí, mới mấy câu vạch trần bản tính của con bé.

      Cố Tư tức giận mà bật cười: “Em hiếu kỳ là vì chuyện này chắc chắn có liên quan tới chị, nhất là với chàng đẹp trai họ Lục đó. Tối qua ấy cứ nhìn chị chằm chằm như thế, giống như bao năm trôi qua vậy. Chị mau thành khai báo , rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Em lo chị bị đàn ông lừa gạt đó!”

      Nhắc tới Lục Bắc Thần, Cố Sơ lại nhớ tới Lục Bắc Thâm, tim chợt nhói đau. quay mặt , mở lại máy tính rồi cất giọng như gió thoảng: “Con mà nhiều chuyện quá là triệu chứng của việc già sớm đấy.”

      Cố Tư trừng mắt với . lúc sau, thấy Cố Sơ màng tới mình, cũng hiểu chẳng hỏi được gì về chuyện này nữa, con bé gặm nốt mấy miếng táo còn lại rồi dựa vào sofa thở dài, sau đó nghiêng đầu nhìn Cố Sơ. Ánh sáng ngoài cửa sổ vừa hay được bẻ ngoặt ở bệ cửa sổ rồi hắt xuống gương mặt Cố Sơ. Khi hàng mi dài của chớp chớp, dường như có thứ gì ấm áp rơi xuống. Những tia nắng vàng rực đó chiếu vào làm làn da cực kỳ trắng sáng.

      Chiếc đồng hồ treo tường nhảy vang từng nhịp. Thi thoảng có tiếng những chiếc chuông gió chạm vào nhau. Phòng khách cực kỳ yên ắng.

      Qua lúc rất lâu, Cố Tư mới khẽ gọi tiếng: “Chị Cố Sơ!”

      “Ừ?”

      “Chị có biết em nghĩ gì ?” Cố Tư nhìn chỗ khác, ánh mắt trở nên hụt hẫng: “Giá như…”

      “Giá như bố mẹ vẫn còn sống.”

      Cố Tư mím chặt môi.

      “Nếu bố mẹ còn sống nhất định để em phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy.” Cố Sơ hết tâm nguyện trong lòng thay con bé. giơ tay lên xoa đầu nó: “Nhưng em vẫn còn chị ở đây mà. Chị tuyệt đối để em bị tổn thương, bất luận là chuyện gì.”

      Khoang mũi Cố Tư chợt cay xè, rồi con bé ôm chặt lấy Cố Sơ: “Em cũng bảo vệ chị. Em chỉ còn chị thôi, nhưng chị cũng chỉ còn em mà. Chúng ta là những người thân thiết duy nhất của nhau, chẳng phải sao? Chị! Sau này em nhất định cũng kiếm nhiều, nhiều tiền. Chị thể sống nghèo khổ được. Chúng ta đều thể sống nghèo khổ được.”


      Chị , vừa kiên cường vừa yếu đuối. Trong suy nghĩ của , kỳ thực người nên được bảo vệ là chị ấy mới phải…
      susu thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Đóa túc nở đầu ngón tay


      Ánh trăng luôn là đơn, thế nên cũng khiến con người về đêm trở nên quạnh. Cái tĩnh mịch để lại sau bao huyên náo luôn vò nát những kỷ niệm trong quá khứ, sau đó trải hết thảy ra trước mặt bạn. Đa phần thời gian, Cố Sơ sống mình. Cố Tư sống ở trường, chỉ đến cuối tuần mới về nhà.

      Căn nhà với kết cấu phòng khách ba phòng ngủ, diện tích có lúc chỉ là tương đối. Khi đông người khoảng gian hơn trăm mét vuông cũng khiến người ta cảm thấy chật chội, thế nên họ ra , rời bỏ nơi này, rũ bỏ quá khứ. Bây giờ, và Cố Tư lại quay trở về căn nhà này, người ít nên diện tích trăm mét vuông bỗng trở thành hung thủ bóp chết những ồn ào.

      phòng của , phòng của Cố Tư, gian cuối cùng trở thành phòng vẽ. Khi Cố Tư có nhà, Cố Sơ dù bận bịu tới khuya cũng mất ngủ, sau đó có lúc ngồi trong phòng vẽ tới tận khi tia nắng đầu tiên lên bệ cửa sổ. Phòng vẽ lớn, lấy màu trắng làm chủ đạo. Rèm cửa là lớp vải mỏng trắng nhợt, nhàng tung bay theo gió. Ở góc tường chất đống đủ các loại dụng cụ, màu vẽ.

      Tối nay Cố Sơ lại mất ngủ.

      ngồi trước giá vẽ, tay bê khay đựng màu, tay cầm bút lông. lớp vải vẽ trước mặt vẫn là những sắc màu nhạt nhòa. vẽ chuyên nghiệp, chỉ được coi là sở thích nghiệp dư. Thế mà có lúc đời khó lường. những tưởng bàn tay nhất định cầm dao mổ. Nhưng giờ đây, thứ cùng lại là bút lông.

      đối mặt với mấy bức tranh được trang hoàng xong xuôi treo tường. Duy có bức chưa được trang trí, chỉ được treo lên bức tường xám xanh cách rất đơn sơ. Phần nhiều trong số đó là tranh trừu tượng, trong tranh có hình ảnh cụ thể, ngoại trừ bức này. Đó là mặc váy đỏ, nửa gương mặt vui vẻ, nửa gương mặt bi thương. Trong tay bé ấy nắm sợi dây thừng, đầu của sợi dây thừng lại là quả bóng bay bay trời. Màu sắc của cả bức tranh rất loãng. Duy chỉ có chiếc váy đó là đỏ rực như máu.

      Mấy nét vẽ trôi qua, bức tranh dưới ngòi bút càng lúc càng nét, nhưng trái tim Cố Sơ lại thể trầm tĩnh lại. Càng gần tới buổi họp mặt bạn học cuối tuần lại càng cảm thấy hoảng loạn. phải là Lục Bắc Thâm, vậy người tới dự buổi họp mặt đó là ai?

      Có rất nhiều lúc, Cố Sơ nông nổi muốn tìm hỏi cho ràng. Nếu phải là Lục Bắc Thâm, vậy , Bắc Thâm ở đâu?

      Ngón tay bị thấm ướt. Cố Sơ cúi đầu, màu đỏ của màu vẽ dính vào đầu ngón tay, giống như đóa túc bung nở. Tầm mắt trở về lớp vải vẽ, chợt bàng hoàng. Chẳng biết từ lúc nào, vẽ gương mặt người đàn ông, đường nét thẳng tắp, nét vẽ đầy sức mạnh. Tay bất thình lình run lên cái. lập tức đứng dậy, cả khay màu đổ lên váy, thấm đẫm cả mảng xanh đỏ tím vàng.

      giơ tay kéo lớp vải trắng để che lên rồi đẩy nó vào góc. Còn mấy bức tranh cũng bị che vải trắng, như những kỷ niệm cũ bị khóa lại ở góc đó. Là Lục Bắc Thâm, bức nào cũng là Lục Bắc Thâm.

      Mười rưỡi. Giờ này vẫn chưa đủ để cả thành phố Quỳnh Châu yên ắng trở lại. Ánh trăng để lại dấu vết trong veo mà ấm áp bệ cửa sổ, rắc lên bức ảnh bức tường bên cạnh. Có ít ảnh, của Cố Sơ, của Cố Tư và cả gia đình hạnh phúc…

      Từ ô cửa sát sàn xuyên qua phòng khách là độ cao đủ để nhìn thấy nhà nhà lên đèn cách đó xa. Cố Sơ thay chiếc váy ngủ sạch , ngồi dưới sàn nhà, tựa vào cửa sổ. Nền nhà lát gỗ lim cao cấp, nhưng có tuổi, khi giẫm lên có những tiếng cót két khe khẽ. Nhưng lại độc thanh này, thanh của hồi ức.

      Cửa sổ đóng. Gió đêm thi thoảng lại gõ vào chuông gió. Từng tiếng vụn vặt rơi xuống khiến người ta còn quá lẻ loi.
      Cố Sơ dựa đầu lên tấm kính thủy tinh, nhìn về phía tòa nhà cao tầng gần đó. Ánh đèn thành phố tựa như pháo bông mặt biển, để lại vẻ rực rỡ chói mắt.

      Thành phố Quỳnh Châu này lớn cũng bé, vừa đủ để chứa đựng ký ức cả đời con người. Đây là nơi sinh ra và lớn lên, thành phố nằm bên bờ biển, thành phố mà mỗi góc đều thân thuộc, tới mức nhắm mắt lại cũng có thể vẽ ra cả bản đồ. Nhưng mấy năm nay bỗng mơ hồ cảm thấy nó trở nên xa lạ.

      Có lẽ là vì quá đơn.

      Hoặc có lẽ vì những người thân thiết, từng người, từng người đều bỏ … chẳng để lại gì…
      susu thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: Loại trừ khả năng tự sát


      “Bắc Thần… Bắc Thần… Vì sao cùng em?”

      “Bắc Thần! Nếu đời này chỉ có người có tư cách sở hữu, ra người em hy vọng nhất chính là .”

      “Bắc Thần…”

      khiến em quá thất vọng…”

      Lục Bắc Thần bất ngờ mở mắt ra.

      Là mơ.

      Bầu khí hơi lạnh. Có mấy giây, máy điều hòa giữa phòng đông cứng tư duy của Lục Bắc Thần. Hình bóng trong mơ như chân dung cứng ngắc, mãi chịu rời . giơ tay lên, trán ra đầy mồ hôi. Rất lâu sau, cái bóng ấy mới dần dần tan , như mặt hồ xao động cuối cùng cũng bình yên trở lại.

      Lục Bắc Thần cầm chiếc đồng hồ đeo tay đầu giường lên xem. Ba giờ sáng.

      mất ngủ.

      Giờ này, cả thành phố đều say ngủ. Lục Bắc Thần rót cốc Martini. Viên đá được cắt thành những hình thoi đều đặn va chạm trong rượu, toát ra khí lạnh rồi lan khắp thành cốc.

      Gian phòng tổng thống này của khách sạn nằm ở tầng 50, vừa hay là nơi có view tuyệt nhất.

      Lục Bắc Thần đứng trước cửa sổ, chỉ mặc độc chiếc quần ngủ dài thoải mái màu cafe đậm.

      Ánh trăng phản chiếu sắc lạnh lên từng cơ bắp trơn nhẵn, rắn chắc người , cũng rọi cả cái rét buốt vào đôi mắt . khẽ nhấp ngụm rượu. Rượu mạnh cay xè chảy từ cổ họng xuống dạ dày, khiến nó cảm thấy vô cùng đau đớn vào đêm chỉ có đèn đường bầu bạn bên .

      Phía xa xa là tòa cao ốc sừng sững. Có khu vực mới, có khu vực đợi thay mới. Thành phố Quỳnh Châu này được gìn giữ rất tốt. Khi khắp cả nước sôi sục, khí thế tiến hành xây dựng thành phố mới để ý tùy ý kiến tạo lại những “khu nhà ma” ở Quỳnh Châu vẫn có thể tìm được những khu vực mang phong vị cổ xưa, hoàn toàn hề trái ngược với tư tưởng kiến thiết thành phố biển kiểu mới.

      Lục Bắc Thần yên lặng đứng đó, ánh mắt dừng lại ở khu phía Tây với ánh đèn mơ hồ ảm đạm. biết, sống ở đó. Tuy rằng chưa từng tới đó nhưng vẫn biết . Đó là khu vực cũ gần biển nhưng giao thông lại phát triển.

      Lồng ngực chợt nhói đau, trái tim như nứt ra đường vân rồi vết nứt nhanh chóng lớn dần. Nỗi đau ấy theo chất cồn ngấm vào mạch máu rồi trở nên sắc nhọn. Lục Bắc Thần ấn tay lên ngực, cố gắng làm dịu cơn đau này nhưng chợt phát hô hấp của mình trở nên khó khăn.

      nhẫn nhịn, đứng thẳng lưng, hơi uống cạn hết chỗ rượu còn lại. Cái lạnh kích thích cổ họng trong phút chốc nổ tung nơi lồng ngực.

      chống tay lên cửa sổ, bàn tay lớn cuộn chặt lại.

      Lục Bắc Thần xa lạ với thành phố Quỳnh Châu này. chưa từng đặt chân tới nơi đây, nhưng từ lâu nghe nhiều thành quen.

      từng có người kể về nó với .

      Kể về cái ấm áp của Quỳnh Châu.

      còn nhớ mãi… tới tận bây giờ…

      ***

      Phòng khám nghiệm tử thi cho phép người lạ ra vào nên vô cùng lạnh lẽo.

      La Trì gõ cửa mấy tiếng, thấy ai trả lời bèn đẩy cửa bước vào. Nhiệt độ trong phòng có khi phải thấp hơn bên ngoài mấy độ. Mỗi lần vào La Trì đều có thể rùng mình mấy cái. Ánh sáng đầy đủ. Từng ngọn đèn mổ đỉnh đầu rọi sáng đến nỗi còn chỗ cho người ta né mình.

      Lục Bắc Thần đứng bên cạnh bàn thao tác hề tạm ngừng công việc trong tay khi La Trì vào. nghiêm túc dính miếng xương bánh chè, sau đó đặt bộ xương được dính kết lên mặt bàn. Bên bàn thao tác chính là lớp kính thủy tinh trong suốt. Dưới lớp thủy tinh là thứ ánh sáng có thể phản chiếu nét tình trạng rạn nứt của xương. Từng miếng xương được đặt lên , xếp thành tác phẩm nghệ thuật.

      La Trì đặt hộp cơm trong tay sang bên, tiến lên nhìn bộ xương được xếp ngay ngắn bàn thao tác. 51 xương thân mình, 126 xương chi. Tất cả đều được xử lý sạch rồi xếp lên, khiến La Trì phải cảm thán ngớt.

      ta ngẩng đầu lên nhìn Lục Bắc Thần trong chiếc áo blouse trắng và khuôn mặt đeo khẩu trang. Sau khi thấy hoàn thành xong công việc dán mảnh xương cuối cùng, ta tấm tắc: “Đàn ông có đôi tay thon dài như cậu lạ rồi, lại còn dùng đôi tay hoàn hảo tỳ vết như thế này để làm công việc khám nghiệm tử thi lại càng lạ hơn.”

      “Tôi loại trừ khả năng Tiêu Tuyết tự sát.” Lục Bắc Thần tháo găng tay cao su xuống, lạnh nhạt câu: “Là bị sát hại!”
      susu thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Cậu tốt nhất đừng trở thành người thứ 200


      Trước khi Lục Bắc Thần nhận lời mời, nguyên nhân cái chết của Tiêu Tuyết xuất những bất đồng nghiêm trọng, điều này quả thực là hiếm gặp trong rất nhiều vụ án. Tiêu Tuyết mất tích ly kỳ tháng. Năm ngày trước, thi thể được khách du lịch bộ hành phát ra, địa điểm tại Nam Sơn. Nam Sơn, nằm ở phía Đông Nam thành phố Quỳnh Châu, là vùng rừng núi xa thành phố nhất. Quỳnh Châu chủ yếu theo nghề biển, nên việc khai thác vùng núi là cực kỳ ít ỏi, nhất là vùng Nam Sơn. Điều này khiến cho nơi đó quanh năm ít có người đặt chân đến. Thi thể khó bị phát cũng là chuyện bình thường.

      Khí hậu bốn mùa ở Quỳnh Châu đều ẩm ướt, nhất là tới mùa hạ. Cả thành phố bên bờ biển giống như người thiếu nữ được bao trùm trong màn sương, dịu dàng, mờ ảo. Khí hậu mùa xuân khá gượng gạo. Sáng sớm là lúc sương mù dày nhất. Tới giữa trưa, ánh nắng xua tan mây mù, ánh sáng ngập tràn. Buổi tối khi có gió thổi qua lại cảm thấy se lạnh. Nam Sơn bị con người tàn phá, cây cối um tùm vô cùng hùng vĩ. Dưới ảnh hưởng của khí hậu này, khi cảnh sát nhận được tin báo án, vội tới trường phát thi thể thối rữa ở nhiệt độ cao, gây rất nhiều khó khăn cho việc điều tra của cảnh sát.

      Đây là chuyện thứ nhất.

      Thứ hai, đầu và cả phần xương cổ của tử thi đều cánh mà bay, chỉ còn lại cái xác khô nằm sấp mặt cỏ. Kề sát bên là cây cổ thụ to bằng vòng tay ôm. cành cây treo sợi dây đàn. Qua khám nghiệm đó là dây đàn vĩ cầm.

      Phải thông qua vật chứng là chiếc túi đeo bên cạnh, cảnh sát mới xác nhận được thân phận nạn nhân. Đó là Tiêu Tuyết, nhạc sỹ vĩ cầm nổi tiếng toàn quốc.

      Tiêu Tuyết mất tích tháng trời tìm được xác, hơn nữa còn là cái xác đầu, điều này đủ khiến mọi người chấn động. Cảnh sát phong tỏa mọi tin tức. Qua giám định pháp y, nạn nhân đích thực là Tiêu Tuyết, bước đầu nghi ngờ là tự sát. Sau khi nhận được thông báo, người nhà suýt nữa làm náo loạn sở cảnh sát. Bố mẹ Tiêu Tuyết mực khẳng định con họ tuyệt đối tự sát.

      Thông thường mà , để phán đoán người là tự sát hay bị giết hại sau khi pháp y tới trường, cũng có thể đoán định bước đầu được tới 80 – 90%. Nhưng xác của Tiêu Tuyết chất đầy nghi vấn, cộng thêm việc nạn nhân là người nổi tiếng nên nhất thời xuất rất nhiều ý kiến bất đồng. Năm ngày sau, bác sỹ pháp y nhân chủng học quốc tế lừng danh, Lục Bắc Thần, về nước. Cùng gia nhập tổ chuyên án còn có thám tử xuất thân từ lính đặc chủng, La Trì. Có người sở dĩ Lục Bắc Thần chú ý tới vụ án của Tiêu Tuyết vì bên có người bỏ ra số tiền hậu hĩnh để mời về. Cũng có người đồn chính Lục Bắc Thần chủ động nhận vụ án này. Có rất nhiều ý kiến khác nhau nhưng dù xuất phát từ nguyên nhân gì cuối cùng Quỳnh Châu cũng đón nhân vật tầm cỡ. Cấp ra chỉ thị xuống dưới, bất luận thế nào cũng phải làm tốt công tác bảo đảm an toàn cho giáo sư Lục.

      trường vụ án hỗn loạn, có dấu vết ẩu đả. thi thể cũng có dấu vết vật lộn. Thành viên tổ chuyên án điều tra qua số bạn bè của Tiêu Tuyết. Họ đều nhắc tới thay đổi thất thường, sáng nắng chiều mưa trong tâm tình của Tiêu Tuyết. Người quản lý của Tiêu Tuyết tiết lộ rằng, rất nhiều lần ấy muốn làm việc nữa, muốn lên sân khấu biểu diễn. Thái độ trong sinh hoạt và công việc đều rất tiêu cực. Tất cả đều đại diện cho khuynh hướng tự sát tiềm trong ấy.” Sau khi biết được nhận định của Lục Bắc Thần, La Trì cố gắng nhắc nhở .

      Lục Bắc Thần rửa tay rồi cầm hộp cơm lên. Vừa liếc nhìn cái, vứt thẳng vào trong thùng rác.

      “Ấy cậu…”

      “Cậu rồi phải ?” Lục Bắc Thần quét ánh mắt về phía ấy: “ chuyên gia tâm lý học tội phạm?”

      La Trì mắc nghẹn, xoa xoa mũi: “Ý của tôi là loại trừ khả năng này.”

      “Tôi tin tưởng vào những con số lôgíc hơn.” Lục Bắc Thần thản nhiên đáp: “Nhưng mà cậu vẫn có thể thử hẹn hò với chuyên gia “sâu bọ” đó.”

      La Trì chớp chớp mắt, nhìn lên hài cốt bàn thao tác rồi nhìn về phía Lục Bắc Thần, suy nghĩ lập tức xoay chuyển: “Cậu nghi ngờ địa điểm phát xác chết phải trường đầu tiên của vụ án?” Trước đây ấy và Lục Bắc Thần từng hợp tác mấy vụ án, nên có mức độ hiểu biết sâu đối với khả năng của Lục Bắc Thần. Lần này ấy nhận sắp xếp của tổ chức, tới Quỳnh Châu giúp đỡ, ngờ lại được hợp tác với Lục Bắc Thần lần nữa. Điều này khiến ấy vừa phấn khích lại vừa đau đầu.

      Phấn khích là vì những vụ án qua tay Lục Bắc Thần chắc chắn ly kỳ và quái lạ, kiểu gì cũng trải nghiệm phá án khó quên. Còn đau đầu là vì con người Lục Bắc Thần rất khó nhìn thấu. Tư duy của lại thay đổi rất nhanh, chỉ cần thiếu tập trung chút là theo kịp nhịp độ của . Được biết, Lục Bắc Thần từng từ chối 199 trợ lý cố gắng hợp tác với . Hoặc là khớp nhịp điệu, hoặc là chịu nổi cường độ công việc cao của . Đây cũng là nguyên nhân Lục Bắc Thần thiên về làm việc độc lập. Nhưng cũng nghe những người có thể được kết nạp làm thành viên phòng nghiên cứu chắc chắn tài trong những tài.

      Khi gặp được La Trì, câu đầu tiên của Lục Bắc Thần là: Tốt nhất cậu đừng trở thành người thứ 200.

      Cũng may, La Trì còn miễn cưỡng được coi như người có thể vừa ý Lục Bắc Thần. Nhưng có lẽ chỉ vì Lục Bắc Thần đánh giá cao khả năng võ vẽ của ấy…
      susu thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Thi thể lên chân tướng


      Lục Bắc Thần đeo lại găng tay, tới trước dãy máy móc. La Trì biết nghĩ gì. Trong phòng thực nghiệm này có quá nhiều các loại máy móc kiểm tra. Nếu gặp phải vụ trọng án, rất nhiều báo cáo khám nghiệm tử thi đều phải đợi lấy kết quả từ bên ngoài mới có thể thống kê toàn bộ. Ban đầu, khi vừa cùng Lục Bắc Thần bước chân vào phòng thực nghiệm này, La Trì sợ Lục Bắc Thần nổi trận lôi đình, sau đó phẩy áo bỏ . Nhưng Lục Bắc Thần lại chẳng hề có phản ứng gì khiến ấy hoàn toàn bất ngờ. chỉ mặc áo blouse trắng vào, đeo khẩu trang lên rồi tập trung vào công việc.

      Về sau, La Trì mới phát ra thói quen làm việc của . Thời gian dành để suy nghĩ của vượt xa thời gian dành cho việc tiến hành các loại thí nghiệm kiểm tra. Cuối cùng La Trì nén nổi tò mò, phải hỏi . : Thi thể cho tôi biết chân tướng. Còn các việc khác dành cho trợ lý.

      La Trì mang mải nghĩ Lục Bắc Thần đưa tới chiếc bình thủy tinh có dán ký hiệu màu vàng, đựng trong chiếc túi được phong kín. La Trì đón lấy, xác nhận cách tỉ mỉ, phát trong bình đựng loại côn trùng cực , có hoa văn sẫm màu, ngoại hình rất giống bọ rùa, nhưng phần đầu lại giống.

      “Đây là?”

      Lục Bắc Thần chống hai tay lên bàn thao tác, ánh sáng màu lam lạnh hơi ánh lên, phản chiếu lên gò má . Ánh mắt sâu tựa trời, nhìn chăm chăm vào La Trì: “Tôi cũng rất muốn biết đây là loại côn trùng gì.”

      “Là bọ cánh cứng ăn xác thối*?”

      *Bọ cánh cứng ăn xác thối (tên khoa học là: Nicrophorus americanus) là những “công nhân quét đường”, làm sạch môi trường khi ăn hết những xác chết động vật. Đây là loài côn trùng bị đe dọa tuyệt chủng, chỉ còn sống ở tiểu bang Oklahoma và đảo Rhode, Hoa Kỳ.

      “Cậu đọc quá nhiều tiểu thuyết suy luận rồi.” Lục Bắc Thần động đậy. Phía dưới khuôn mặt bộ xương sạch , sáng loáng. Cảnh này cực kỳ nguy hiểm và mê hoặc: “Loại côn trùng này sống ký sinh ở vị trí bắp thịt phần xương cánh tay của nạn nhân.”

      Nghe xong, La Trì cũng lơ mơ: “Cho dù có phát ra côn trùng cũng đâu có nghĩa địa điểm phát xác phải trường đầu tiên? Trong rừng thường thấy côn trùng mà.”

      Lục Bắc Thần giơ tay lên, lật miếng xương bàn thao tác. La Trì nhận ra đó là đoạn xương cột sống. Dưới ánh đèn, đoạn xương cột sống đó toát lên thứ ánh sáng lạnh lẽo. Lục Bắc Thần điềm đạm : “Thời gian từ thời điểm người tử vong thực tế tới thời điểm cái xác được phát nếu vượt quá 60 tiếng đồng hồ thân nhiệt, độ cứng của xác và các vết hoen tử thi còn giúp gì được cho giám định pháp y. Thông thường, cứ mỗi tiếng đồng hồ nhiệt độ của xác lại giảm 0.8 độ C, cuối cùng ngang bằng với nhiệt độ môi trường xung quanh. Thông qua khám nghiệm, cùng với điều kiện tại trường, độ ẩm thời gian tử vong hơn 20 ngày. Côn trùng đương nhiên thể hoàn toàn trở thành chứng cứ lật đổ suy luận Tiêu Tuyết tự sát, nhưng có điểm có thể khẳng định. Côn trùng thường ký sinh dài kỳ trong thịt thối rữa, nguyên nhân là vì nó thích ứng với môi trường ẩm ướt. Vậy vị trí nào ở Nam Sơn là ẩm thấp nhất? Theo đo đạc tại trường, nơi phát xác chết là nơi mặt trời chiếu thẳng, phải vị trí ẩm thấp nhất.”

      tới đây, Lục Bắc Thần chỉ vào vết hoen tối màu, mờ nhạt nhất xương cột sống: “Vết hoen thi thể duy trì kỳ xâm lấn trong khoảng thời gian khá dài tới tận khi thi thể thối rữa. Nếu trong khoảng thời gian này, tổ chức mô cơ vẫn còn phát ra những manh mối quan trọng. Nhưng ngay cả trong trường hợp mô cơ thối rữa nghiêm trọng, ta vẫn có thể phán đoán ra vị trí tập trung vết hoen tử thi thông qua dấu tích của những vết hoen nét hài cốt. Phía xương sống là phần lưng của người. Thông qua hướng của đường vân có thể phán đoán ra phân bố vết hoen tử thi. Khi cảnh sát phát ra nạn nhân, tài liệu chú thích tư thế chết của ấy.”

      “Là nằm sấp xuống mặt đất.”

      người luôn duy trì tư thế nằm sấp vết hoen tử thi tập trung vào sống lưng. Đây vốn dĩ là kiến thức thông thường nhất, chỉ có điều vì thời gian tử vong và việc thịt thối rữa ở nhiệt độ cao mang tới khó khăn cho tổ chuyên án.”

      “Nhưng mà…”

      “Nhưng ngay cả phần bụng của nạn nhân cũng có tượng bị chèn ép.” Lục Bắc Thần biết La Trì định hỏi gì, thẳng thừng đưa ra câu trả lời: “ người chết nếu trước mặt và sau lưng đều xuất vết hoen cục bộ chỉ có thể chứng tỏ điều.”

      La Trì chợt hồi hộp.

      Lục Bắc Thần chậm rãi : “Bản thân người chết thể cử động. ấy từng bị người khác dịch chuyển, từng nằm ở hai tư thế khác nhau. Từ vết tích xương cột sống có thể thấy, từ sáu tới tám tiếng sau khi nạn nhân tắt thở, thậm chí còn lâu hơn, hung thủ di chuyển xác nạn nhân.”

      La Trì nhíu mày. Đúng như Lục Bắc Thần . Đây quả thực là kết luận quá dễ dàng suy đoán nhưng chính vì thi thể bị thối rữa ở nhiệt độ cao mới khiến cho phán đoán sai lệch. Mà cũng rất hiếm có pháp y nào lại phát ra được vấn đề từ dấu vết của xương cách nhẫn nại, tỉ mỉ và đầy chuyên nghiệp như thế.

      “Tôi lập tức đánh báo cáo, liên hệ với chuyên gia về côn trùng. Nếu tìm được trường đầu tiên của vụ án có thể có nhiều manh mối hơn.”

      Lục Bắc Thần thêm nhiều. sắp xếp lại xương cột sống. Ngón tay gầy men xuống dưới xương chậu. Đập vào mắt là xương ngón chân bên trái có vết cực . Đây là vết thương cũ rất khó bị phát . Ngón tay chợt khựng lại, sau đó lại kiểm tra bên phải, thò đầu, nhìn kỹ vào xương bánh chè, khẽ thở dài: “Trước khi chết, ấy từng bị thương do vũ lực. Hơn nữa kẻ dùng vũ lực này thuận tay trái.”

      La Trì ngỡ ngàng…

      * Vết hoen tử thi (tại số tài liệu còn gọi là hố máu tử thi) (tên tiếng là livor mortis) là những điểm hoặc mảng sắc tố xuất sau khi chết, do sau chết máu đông và dần dần đọng lại ở những vùng thấp của tử thi. Huyết sắc tố (Hemoglobin) ngấm vào trong các tổ chức ở những nơi ấy, lúc đầu chỉ tạo thành những điểm có màu hồng, sau đó tạo thành những mảng có màu tím nhạt rồi tím sẫm. Ở những nơi bị tỳ, đè ép xuất hoen (thắt lưng, nịt vú...). Hoen xuất 2 giờ sau khi chết, trong thời gian đầu nếu thay đổi tư thế của tử thi vết hoen cũng thay đổi. 10 - 12 giờ sau chết, các vết hoen cố định, mặc dù tử thi thay đổi, nhưng vết hoen thay đổi theo. Ví dụ: Khi chết tử thi nằm ngửa, hoen tử thi xuất mặt sau cơ thể, nếu sau 10 giờ lật úp xác xuống thời gian, hoen vẫn ở phía sau lưng chứ xuất ở mặt trước cơ thể. Như vậy, vị trí của hoen phản ánh tư thế lúc chết, đây là dấu hiệu rất quan trọng để ta biết có thay đổi tư thế của tử thi .
      susu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :