1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 44. Lãnh Dực, em muốn…

      Editor: Puck

      Chẳng lẽ mình bị ảo giác?

      mở đèn, đứng dậy đến trước cửa sổ kiểm tra, ở tầng ba, cửa kính đóng, có chỗ dừng chân, nhất định có ai đứng ở bệ cửa sổ.

      tin thế giới có ma quỷ, như vậy là ảo giác, nhất định là thế, nghe lúc bị bệnh rất dễ dàng xuất ảo giác…

      thầm thở phào cái, cúi đầu lau mồ hôi lạnh trán mình.

      Duy Nhất cúi đầu vội, nhưng phát con búp bê mình treo ở cửa sổ tầng dưới thấy…

      Chẳng lẽ mình kéo lên?

      cuống quýt tìm trong phòng lần, đâu có thấy tung tích con búp bê ?

      nhớ ra rồi, tin chắc tối hôm qua mình treo con búp bê sợi dây, như vậy ai lấy nó ?

      Sợ hãi lại bao phủ , dám tắt đèn ngủ, trèo lên giường giấu mình vào trong chăn, vẫn phát run.

      được! tiếp tục kiên trì được! Lấy điện thoại di động ra, núp ở trong chăn gọi điện thoại cho .

      Trong điện thoại di động vang lên thanh “Reng – reng --” lâu mới có hồi , “Này, Duy Nhất! trễ thế rồi có chuyện gì?”

      “Mấy giờ rồi?” Muộn sao? Duy Nhất biết bây giờ là lúc nào, bởi vì sợ hãi mà giọng run rẩy.

      “Ba giờ!” buồn ngủ mông lung nghe thấy có điều gì đúng, nghi hoặc hỏi, “Duy Nhất, giọng của em run rẩy, em làm sao vậy?”

      Nghe giọng quan tâm của , bản tính phụ nữ trời sinh của Duy Nhất lập tức lộ ra, “ ở đâu? Tại sao về nhà?” Giọng hơi nũng nịu.

      Người nào đó vừa nghe những lời này, trong lòng giống như dây đàn “Tinh” vang lên, điều này lên cái gì? Nhớ ? Nhà? là chữ ấm áp…

      … ở Nhật Bản. Có chuyện gì ?” cố gắng để cho giọng mình nghe vững vàng chút.

      “Lãnh Dực, em sợ…” Duy Nhất chép miệng, giống như đầu bên kia điện thoại có thể nhìn thấy.

      Lại là Lãnh Dực… bắt đầu hối hận với quyết định của mình…

      “Sợ cái gì? phải trong nhà có má Tằng, còn có nhiều người giúp việc!”

      “Em…” Duy Nhất cũng ngây ngẩn cả người, tại sao lúc sợ tìm má Tằng, chỉ biết núp trong chăn nhớ tới ?

      “Sao vậy?” cố gắng dịu dàng, cố gắng trấn an , mặc dù biết sợ cái gì.

      Duy Nhất biết nên gì, gặp quỷ? Người ta cười chết mới là lạ! “Em… ngã bệnh!” Duy Nhất thể làm gì khác hơn là vậy.

      “Ngã bệnh? lập tức gọi điện thoại cho bác sỹ Trần!”

      “Đừng!” Duy Nhất cuống quýt ngăn cản, đêm hôm khuya khoắt gọi bác sỹ đến, chỉ là cảm mạo mà thôi… “Lãnh Dực, em chỉ muốn…”

      “Duy Nhất, rốt cuộc hôm nay em làm sao vậy? Muốn thế nào, !” cảm thấy kỳ quái, chợt cười , “ phải muốn… cái đó chứ?”
      Last edited by a moderator: 15/2/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 45. Duy Nhất, Duy Nhất…

      Editor: Puck

      “Hả?” Duy Nhất đỏ hết mặt, “Ghét!”

      ở đầu bên kia cười đến ranh ma, “Vậy em muốn gì?” rất muốn hỏi, có phải nhớ , nhưng mà, dám, chuyện cũ máu me nghĩ lại mà kinh, có quyền hứa hẹn, trong lòng lại bắt đầu thầm sợ hãi…

      ra , em nhớ , muốn về nhà…

      Nhưng mà, có thể như vậy sao?

      “Lãnh Dực, em muốn vài lời với …” Trả lời quá gay go…

      “Cái gì? Đường dây nóng nửa đêm? Được, được…” Hai chân mày của khẽ nhếch, nếu như thích, theo

      “Lãnh Dực, chúng ta cái gì đó?”

      khẽ cau mày, còn vứt vấn đề khó khăn này cho ? Nhưng trước giờ chủ động tìm đề tài, nếu sao lại gọi là núi băng? “Vậy chút chuyện trước kia của Duy Nhất !”

      “Ừ… Em có ba, mẹ nuôi em mình, làm giúp việc cho người ta, cho nên, từ nnhỏ học xong làm, khi đó Doãn Tử Nhiên thường theo giúp em làm việc… nhớ gấu tiểu Bố ? Đó là Doãn Tử Nhiên cho em, ôm nó em liền có cảm giác an toàn… Em tự hào nhất chính là tháng ăn cơm trưa, dành tiền tiêu vặt mẹ cho mua lò sưởi…”

      Duy Nhất ra từng chút từng chút , tim của cũng đau từng hồi, vì kiên cường, chịu khổ, cũng vì trong quá trình lớn lên của đầy dấu vết của Doãn Tử Nhiên…

      ra vẫn …, mà vẫn lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng chen vào vài câu ôn hòa, nhưng mà, cái này là đủ rồi, Duy Nhất có thể cảm nhận được hữu của , hô hấp của ở bên tai, sợ hãi trong lòng cũng dần bình thường lại, mí mắt càng thêm nặng nề, giọng của mê sảng sao?

      “Lãnh Dực, ra em muốn về nhà, ở nhà em sợ…”

      “Lãnh Dực, ông xã về nhà là ông xã tốt đâu…”

      “Lãnh Dực, rất muốn nhìn thấy hình dáng của , lần sau để em thử nhìn , được ?”

      câu cuối cùng: “Lãnh Dực, em nghĩ em …”

      Nhưng mà, điện thoại của hết pin, câu kia cũng truyền ra, mà , mệt mỏi tiến vào mộng đẹp…

      “Này! Duy Nhất? Duy Nhất?” Tiếng tút tút ở đầu bên kia khiến cho khủng hoảng, tiếng điện thoại nhà họ Lãnh lập tức điên cuồng vang lên chói tai giữa ban đêm.

      Má Tằng mơ mơ màng màng chạy đến nghe điện thoại, vội vàng hô to, “Má Tằng, xem Duy Nhất như thế nào? Sau đó gọi điện thoại cho tôi!”

      “A…” Má Tằng bị rống tỉnh, nhìn đồng hồ, bốn rưỡi sáng, thiếu gia nổi điên cái gì?

      Lên tầng , đẩy cửa phòng Duy Nhất, thấy mỉm cười, ngủ yên ổn…

      Lập tức trả lời điện thoại cho thiếu gia!

      Cuối cùng thở phào nhõm, cuối cùng cũng ngủ được…

      Duy Nhất, Duy Nhất, nên làm gì với em bây giờ? Trong đêm đen tối, ngón tay nhợt nhạt cắm sâu vào trong mái tóc đen…









      Chương 46. Thuận tiện?

      Editor: Puck

      Duy Nhất ở nhà nghỉ ngơi chừng mấy ngày, cuối cùng cảm mạo cũng khỏi.

      Ánh đèn buổi tối ở tầng dưới liền sáng vào hôm sau, chỉ vì người ở tầng dưới nhớ lời của …, ông xã về nhà phải là ông xã tốt, nhưng mà, có thể thực trở thành ông xã của sao? , dám…

      Có lẽ, nên thả , nhưng mà, làm được…

      Từ sau khi trở về, cũng chưa từng thấy ảo ảnh cửa sổ.

      Ừ, là ảo ảnh… Duy Nhất xác định…

      Cuộc sống lại trôi qua như ngày trước, bịt kín đôi mắt “Cưng chiều” có quy luật, mỗi đêm mong đợi tiếng chuông leng keng leng keng ngoài cửa sổ.

      Từ sau khi con búp bê bị mất, Duy Nhất lại làm con búp bê khác giống như dáng vẻ của mình, mỗi đêm treo ngoài cửa sổ của , thỏa mãn hư vinh nho của Duy Nhất – , vượt qua từng đêm với

      Giữa bọn họ truyền qua bao nhiêu tờ giấy rồi? Duy Nhất chưa từng đếm, nhưng đánh dấu ngày tháng lên toàn bộ, xếp chỉnh tề trong ngăn kéo.

      Nội dung trong giấy liên miên bất tận, có gì hơn chính là:

      Duy Nhất, công ty trước, nhớ uống sữa tươi rồi làm; Duy Nhất, ngày mai Singapore ký hợp đồng, buổi tối sợ gọi điện thoại cho ; Duy Nhất, mua cho em vài đôi dép đế thấp, để Tần Nhiên đưa cho em; Duy Nhất, tối nay về trễ, đừng chờ , ngủ sớm chút;…

      Duy Nhất, Duy Nhất, Duy Nhất, chưa bao giờ phát tên mình dễ nghe như vậy, giống như tiếng chuông điện thoại của , baby, em là duy nhất của

      Duy Nhất cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt đẹp, mỗi ngày đều rất bình thường, mỗi ngày đều có niềm vui bất ngờ, giống như tâm tình lúc sáng sớm nhìn thấy đóa hoa tulip nở rộ bệ cửa sổ, rất đẹp, rất tốt…

      nghĩ, rồi, ngay cả Mỹ Mỹ cũng nhìn ra, mặt đỏ ửng, xinh đẹp trước nay chưa từng có, đây là biểu của .

      Duy Nhất thừa nhận, bởi vì hiểu, , người muốn đưa diện mạo chân cho mình nhìn, mình sao? Lo sợ nghi hoặc…

      Trong lòng phác họa biết bao nhiêu lần dáng vẻ của , từng hoài nghi tại sao ở cùng dưới mái hiên mà chưa bao giờ chạm trán, thậm chí rất nhiều lần khi muốn trộm giật mảnh vải xuống, nhưng mà, cuối cùng làm vậy, sợ thất vọng sao? Giống như qua mạng gặp mặt chết, cũng biết…

      Chỉ có điều, như vậy cũng rất tốt, tưởng tượng nhiều , mong đợi nhiều thất vọng, mỗi ngày đều giống như mới, mặc dù, có tiếc nuối nhàn nhạt, nhưng chính là như vậy, mới càng thêm đẹp…

      Nhớ mong mối tình đầu chính là như vậy , dũng cảm, mông lung, chưa bao giờ nghĩ tới có tổn thương…

      Giờ tan việc hôm nay, trong thang máy gặp tổng giám đốc Doãn Tiêu Trác, trong tay cầm phần văn kiện đưa cho , “Giao cái này cho công ty Kỳ Thịnh, công ty chúng ta có hợp tác với bọn họ.”

      “Tại sao muốn tôi ?” Duy Nhất cảm thấy kỳ lạ, mình phải thư ký tổng giám đốc.




      Chương 47. Lại là ta!

      Editor: Puck


      Doãn Tiêu Trác cười tiếng, “Thuận tiện!”

      Thuận tiện? Cho tới bây giờ Duy Nhất chưa từng nghe tới công ty này, chẳng lẽ Kỳ Thịnh ở đường về nhà của ? Chỉ có điều, chuyện tổng giám đốc giao phó, cũng thể ra sức khước từ? ! Chỉ mong tổng giám đốc công ty Kỳ Thịnh chưa tan việc.

      công ty Kỳ Thịnh!” Duy Nhất lên xe liền với lái xe.

      Lái xe tiểu Thôi kinh ngạc nhìn lúc, mới khúm núm lên tiếng “Vâng!”

      Vậy mà, ở quầy lễ tân công ty Kỳ Thịnh, bị ngăn lại.

      “Xin lỗi, có hẹn trước, tổng giám đốc gặp.” Thư ký ở quầy lễ tân rất có lễ phép gật đầu.

      Duy Nhất lắc lắc phần văn kiện trước quầy lễ tân, “Nếu gặp, phiền chuyển giao tài liệu này , rất quan trọng, đừng làm mất!”

      Vừa đúng lúc tiểu Thôi dừng xe xong tới, thấy tình cảnh này, rỉ tai với thư ký quầy lễ tân mấy câu, thư ký liền nhìn Duy Nhất chằm chằm giống như nhìn người ngoài hành tinh, dáng vẻ ngơ ngác giống như con gà! Duy Nhất khinh thường nghĩ.

      “Xin lên, thiếu phu nhân!” Tiểu Thôi ấn thang máy cho , Duy Nhất để ý, lại là thang máy riêng của tổng giám đốc, lần này, sao thư ký kia ngăn cản rồi? Tiểu Thôi gì với ta?

      lát sau, thang máy lên tới tầng cuối, Duy Nhất đứng trước cửa phòng có bảng hiệu phòng làm việc của tổng giám đốc, khẽ gõ cửa.

      “Mời vào!” Giọng bên trong rất lạnh nhạt, cũng rất… quen thuộc, Duy Nhất cảm thấy mình từng nghe thấy giọng này ở đâu rồi.

      Đẩy cửa ra, ngây ngẩn cả người trong nháy mắt, lại là ta! Người gọi là núi băng nhà giàu nhất! Trời ạ, trong quy tắc của , gặp phải ta phải giống như gặp phải ôn thần mà tránh ! Chỉ mong hôm nay đừng phát sinh chuyện xui xẻo gì!

      cũng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Duy Nhất cũng sững sờ trong nháy mắt, đồng thời, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.

      Duy Nhất tức giận mắng Doãn Tiêu Trác nhiều lần, giẫm mạnh chân, vọt tới bên cạnh , vung tài liệu lên, “Cho ! Cảm phiền về sau đừng xuất trước mắt tôi!”

      Rồi xoay người dưới ánh mắt rất vô tội của , nhưng ngờ chạm phải cái ly bàn, ly trà nóng bị lật dội nước đầy bàn, hơn nữa chảy lên đùi Duy Nhất.

      “A --” Duy Nhất bị bỏng thét chói tai.

      “Em làm sao vậy?” Dưới tình thế cấp bách, lần đầu tiên mặt đối mặt với mở miệng chuyện, đứng dậy chạy đến trước mặt , nhấc váy lên, quần lót màu trắng sữa làm lóa mắt , phía đỏ mảnh.

      “Bốp!” Duy Nhất tát cái tát vang dội lên mặt , “ vô sỉ!”

      che mặt ngẩn ngơ, cũng quan tâm phản đối hay , ôm lấy đặt lên ghế sa lon, cũng nhanh chóng tìm tuýp thuốc mỡ trong ngăn kéo.

      được tới đây!” Duy Nhất bị vẻ mặt của hù sợ, dấu vết năm ngón tay mặt cực kỳ ràng, trả thù chứ? Có biệt danh núi băng đó!
      Last edited by a moderator: 15/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 48. Thiếu chút nữa bị…

      Editor: Puck

      kịp đề phòng, váy của lại bị vén lên tận thắt lưng, lộ ra quần lót viền tơ màu trắng sữa cùng cặp đùi đẹp.

      Duy Nhất vội vàng túm váy xuống.

      được nhúc nhích!” Gầm lên giận dữ, cộng thêm lại nhíu chân mày, Duy Nhất bị dọa sợ.

      Vừa rồi ở chỗ bị bỏng truyền đến cảm giác mát rượi, Duy Nhất mới tỉnh hồn lại, ra thoa thuốc cho

      May mà bị phỏng ở đó, phải…

      Cái gì? Sao lại có ý nghĩ xấu xa như vậy? hận thể lấy đầu đụng vào tường.

      “Được rồi!” buông váy ra ngẩng đầu.

      Mà vừa đúng lúc Duy Nhất cúi đầu nhìn vết thương của mình…

      để ý, bốn cánh môi dán lại với nhau, “Uỳnh”, là thanh đốm lửa trong lòng vụt sáng, còn là thanh của ngọn lửa trong khí vọt lên.

      Duy Nhất giống như bị điện giật đánh trúng, ngơ ngác bất động, hơi thở của rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc…

      Môi , từng hôn vô số lần, nhưng chưa từng hôn dưới tình huống nhìn mình, khoảnh khắc đó, đầu của cũng trống rỗng.

      Hai người cứ vẫn giằng co như vậy, ai lùi ai tiến.

      Cuối cùng, Duy Nhất kịp phản ứng trước, đỏ mặt rút lui, đứng lên định trốn. Kết quả bị nhốt chặt, đè lên ghế sofa, cúi người hôn lên môi , chưa từng có lần nào muốn như lúc này, có lẽ, bởi vì che kín đôi mắt, có lẽ, trong tiềm thức của , vẫn mong đợi đối mặt chỗ với như vậy.

      buông tôi ra!” Lúc đầu Duy Nhất bị hơi thở quen thuộc tóm lấy, mê muội ngắn ngủi, nhưng cảm giác này càng khiến cho khủng hoảng, liền cố gắng đẩy ra.

      Nhưng lại tóm chặt, đồng thời vươn tay thò vào trong bộ đồ công sở của mà dao động…

      Duy Nhất bị thân thể nặng nề của đè, dù giãy giụa thế nào cũng phí công, dưới tình thế cấp bách, thốt ra câu, “ buông tôi ra! Tôi có chồng! ấy mà biết nhất định tha thứ cho !”

      Những lời này ràng rất có ích, đột nhiên tỉnh táo này, lúc này thể đụng vào Duy Nhất, trong cuộc sống của Duy Nhất, chỉ có thể tồn tại trong bóng tối..

      !” buông ra, như đưa đám, tự ti, nhưng mà lại có chút mừng rỡ nhàn nhạt, nhóc này, giây phút khẩn cấp lại có thể nhớ kỹ ông xã của mình? rất hài lòng…

      Duy Nhất chạy đến cửa, đột nhiên xoay người, “Làm phiền với tổng giám đốc của chúng tôi tiếng, về sau đưa tài liệu cho đừng gọi tôi nữa! Gặp lần nào tôi cũng xui xẻo! phải đừng xuất trong phạm vi tầm mắt của tôi đó sao?”

      “Rầm”, thanh đóng cửa của Duy Nhất mạnh tới mức khiến nhướng mày, ràng chính là tự chui đầu vào lưới…

      chợt cười, thiếu chút nữa bị người ta cường bạo, còn quên cảnh cáo đối phương được xuất trong phạm vi tầm mắt của ? Cũng chỉ có Duy Nhất của mới như vậy…

      Doãn Tiêu Trác phái tới đưa tài liệu? Xem ra thằng nhóc này cố ý?
      Last edited: 15/2/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 49. Khắc tinh?

      Editor: Puck

      “Tiêu, cậu có ý gì? Bà xã của tôi là chân chạy của cậu?” cuộc điện thoại chất vấn gọi tới chỗ Doãn Tiêu Trác.

      “Ha ha, phải tôi tạo thêm cơ hội cho sao? Để cho ấy biết tên là Lãnh Ngạn, phải Lãnh Dực.” Trong điện thoại, Doãn Tiêu Trác cười rất hả hê.

      “Cậu có thể bớt lo chuyện bao đồng ?” tức giận nhíu mày.

      Doãn Tiêu Trác cười to, “Tôi rất ngạc nhiên, lúc các người xxoo, ấy gọi tên Lãnh Dực sao? cảm thấy thoải mái?”

      rơi vào trầm mặc, lâu sau mới , “Cho tới bây giờ ấy vẫn chưa từng nhìn thấy tôi.”

      phải chứ? …” Doãn Tiêu Trác thiếu chút nữa kinh sợ đến mức đánh rớt điện thoại di động xuống đất.

      Lãnh Ngạn phương thức chung đụng giữa và Duy Nhất cho Doãn Tiêu Trác nghe.

      Doãn Tiêu Trác gì, “Các người đúng là… thể tưởng tượng nổi… Lãnh Ngạn, tiếp tục như vậy được, công bằng với Duy Nhất, cũng nên với , ấy sao? Đừng thừa nhận, giữa chúng ta còn giấu giếm cái gì.”

      nắm chặt tóc mình, rơi vào chuyện cũ khổ sở, “Tiêu, tôi có thể ấy sao? Tôi vốn thể, tôi muốn hại ấy, vốn chỉ nghe lời má Tằng tùy tiện tìm lưu lại đời sau vì nhà họ Lãnh, vốn chỉ là giao dịch, nhưng tại sao lại như vậy?”

      “Lãnh Ngạn, nghe tôi , có thể , quên quá khứ , có liên quan gì tới ! cần cho mình gánh nặng như vậy!” Doãn Tiêu Trác lòng khuyên .

      muốn nghe những lời này, vừa chạm đến quá khứ liền khổ sở chịu nổi, cúp điện thoại, cuộn tròn ghế sa lon chỗ Duy Nhất vừa nằm, lòng đau như bị khoan…

      Doãn Tiêu Trác nhìn điện thoại trong tay, thở dài, Lãnh Ngạn vẫn dám rời khỏi bóng ma của mình, có lẽ nên nghĩ biện pháp gì đó, buộc ấy nhảy ra chân thành đối xử với Duy Nhất…

      Màn đêm dần phủ xuống, tầng cùng của Kỳ Thịnh hoàn toàn tăm tối, ngồi mình trong bóng đêm, định bật đèn, cũng muốn rời , độc, là bạn đồng hành từ xưa tới nay của , sớm thành thói quen…

      Chuông điện thoại di động chói tai vang lên, phá vỡ yên tĩnh của , vừa nhìn hiển thị cuộc gọi đến, là Duy Nhất.

      Điều chỉnh xong dòng suy nghĩ của mình, nhàng đáp lại, “Alo, Duy Nhất, làm thêm giờ.”

      “À, vậy thôi, về sớm chút, trở về sớm chút !” Dường như giọng của Duy Nhất rất thất vọng.

      “Có chuyện gì ? Giọng đúng?” luôn có thể phân biệt ra Duy Nhất khác thường.

      Duy Nhất do dự hồi lâu, hỏi câu, “ có rất nhiều tiền sao?”

      biết vì sao hỏi thế, thiếu tiền xài? Muốn mua đồ gì? “Cũng tạm…”

      “Vậy thu mua công ty Kỳ Thịnh !” Duy Nhất tức giận .

      Thu mua công ty của chính ? “Tại sao?” Đề nghị này rất buồn cười.

      “Người đàn ông núi băng đó, bắt nạt em! Là khắc tinh của em!”

      Người vô ý, nghe có lòng…

      là khắc tinh của ? Có lẽ vậy…

      Như vậy, có nên buông tay ?

      Đêm nay, ngồi mình trong phòng làm việc đến khi trời sáng…
      Last edited: 15/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 50. Xin lỗi

      Editor: Puck

      Duy Nhất vẽ vẽ lịch ngày vòng, là ngày thứ mười rồi, mười ngày liên tục về nhà, gọi điện thoại cho luôn trả lời với rất bận, hiểu, chẳng lẽ người bận rộn đến ngủ sao?

      Cuộc sống , nhà họ Lãnh giống như tòa nhà cổ trống rỗng, có sinh khí, mặc dù chưa từng gặp , nhưng chỉ cần biết rằng ở nhà, lòng của giống như được lấp đầy…

      Hương thơm của hoa tulip bệ cửa sổ nồng nặc, con rối đơn xoay tròn trong gió, hôm nay là chủ nhật, trở lại sao?

      “Tíc tắc, tíc tắc,” đêm yên tĩnh chỉ nghe thanh chuyển động của đồng hồ báo thức, mười hai giờ đêm, tin chắc về nữa, buồn bã tới cực điểm, ra, đây chính là mùi vị của nhớ mong…

      Lãnh Dực, Lãnh Dực, nhớ tới cái tên này lại cảm gáic mình giống như bị toàn thế giới vứt bỏ…

      Ôm gấu tiểu Bố rách nát, mình tới phòng của , nhàng xoay, cửa phòng liền mở ra, chứng minh quả ở nhà, nếu ở nhà, gian phòng khóa trái, đây là kết quả kinh nghiệm của lần nhịn được lòng hiếu kỳ, đêm hôm khuya khoắt định rình coi.

      Trong phòng luôn chỉnh tề, như có như , còn lưu lại mùi vị của .

      Mở tủ treo quần áo ra, áo ngủ của được xếp chỉnh tề trong ngăn tủ, Duy Nhất lại nhớ tới cảm giác ở trong lòng , gỡ xuống bộ thay ra, lại chui vào trong chăn mền của , coi như ở trong lòng , rốt cuộc ngủ…

      Trong vườn hoa, đèn xe sáng lên, bóng dáng cao lớn tiến vào nhà họ Lãnh, đẩy gian phòng tầng hai, sững sờ tại chỗ…

      bé ngốc, xin lỗi!” khẽ vuốt tóc đen tán loạn của , giọng mũi hơi nghẹn ngào, lấy tay che kín ánh mắt của , ấn xuống nụ hôn lên môi .

      “Chúng ta chỉ có thể tới đây.” giọt nước mắt rơi mặt

      Đứng dậy, tắt đèn, lại rời

      Trong vườn hoa, đèn xe dần dần rời xa…


      “Má Tằng! Má Tằng!” Duy Nhất vừa rời giường liền mặc áo ngủ của chạy tới chạy lui trong nhà họ Lãnh.

      “Thiếu phu nhân, chuyện gì?” Má Tằng thò đầu ra từ trong bếp.

      “Tối hôm qua thiếu gia trở lại sao?” Duy Nhất giơ điện thoại trong tay lên, “ ấy quên mang điện thoại di động!”

      Má Tằng ấp úng, “Cái này, tôi lắm, tối hôm qua tôi ngủ say như chết!”

      “Thiếu phu nhân! Điện thoại di động ở chỗ à, thiếu gia tìm!” Tần Nhiên đột nhiên tiến vào, đoạt lấy điện thoại di động trong tay .

      Duy Nhất nhìn tay trống , hỏi gấp, “Sao ấy tự trở lại cầm?”

      “Cậu ấy… bận…” Tần Nhiên lấy cớ yếu ớt.

      “Bận? Chủ nhật cũng bận sao? Tôi tin!” Duy Nhất gây .

      bận, tôi đây!” Tần Nhiên chạy trối chết, muốn cũng dám đối mặt với ánh mắt của Duy Nhất.
      Last edited: 15/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :