1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện 23:

      Editor: Puck

      “Giúp cái đầu em! Heo!” Doãn Tử Nhiên gào lên câu với Duy Nhất, định rời khỏi sảnh chính.

      mới là heo! Heo ngốc bự!” Rusa làm cái mặt quỷ to về phía bóng lưng , cũng thở phì phò lên lầu.

      Đáng thương Duy Nhất rất vô tội ngửa mặt nhìn Lãnh Ngạn, “Em có chuyện gì sao?”

      Lãnh Ngạn xoa xoa tóc , cười như ánh nắng mặt trời rực rỡ, “ có chuyện của em!”

      Ánh mắt Cầu Chí Dương ảm đạm xuống, sai, chuyện này tế nhị, muốn Lãnh Ngạn giúp Phỉ Nhi, giúp như thế nào? Giúp đến mức độ nào mới tính là thích hợp? Việc này có phân định tốt. Chẳng lẽ để Lãnh Ngạn và Phỉ Nhi diễn tình nhân sao? Việc này dường như cũng thỏa đáng, xảy ra thể ngăn cản, phải càng hỏng bét?

      “Tôi có cách!” Trong góc đột nhiên vang lên giọng lạnh lùng bình tĩnh.

      Mọi người theo tiếng nhìn lại, là Lãnh Dực!

      có biện pháp gì?” Cầu Chí Dương nghi ngờ nhìn .

      “Tin tưởng tôi là được! Cứ làm theo lời tôi !” Nụ cười mặt Lãnh Dực rất phức tạp, là bất đắc dĩ? Hay là...?

      Du thuyền tên “Duy Nhất” này của Lãnh Ngạn gần như được xưng tụng là du thuyền cao cấp nhất thế giới, đầy đủ mọi thiết bị du thuyền, bao gồm bể bơi.

      Ban đêm gió êm sóng lặng, sóng biển vỗ, dưới ánh sao, nước hồ bơi lên sóng nước trong veo, Phỉ Nhi ngồi mình ghế ở hồ bơi, loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc đám tiệc truyền đến từ bên trong khoang thuyền của nhóm Lãnh Ngạn.

      Bóng đêm như vậy, hoàn cảnh như thế, hình như hơi quen thuộc, nhưng thế nào cũng nắm bắt được thông tin, buồn bực nhăn mày lại.

      “Đưa cho em vật chơi!” bàn tay đưa đến trước mặt , trong lòng bàn tay là quả cầu bằng vàng lóe sáng.

      chỗ nào đó trong mạch suy nghĩ của bị nhàng chạm vào, giống như cánh cửa muốn được mở ra, nhưng lại tìm được chỗ đột phá.

      “Truyền thuyết trái cầu vàng này có thể mang hoàng tử ếch đến cho công chúa , đưa cho em, hoàng tử ếch của em ở chỗ hẻo lánh chờ em.”

      ngẩng đầu lên nhìn mắt , ánh sáng trong tròng mắt và ánh sao nơi chân trời sau lưng tôn nhau lên thành ánh sáng chói. biết, đây là bạn của trai, tên Lãnh Dực, cũng chỉ nhớ cái tên này thôi, vẫn là sau khi mất trí nhớ, trai giới thiệu từng người cho , cho biết ai là ai, tên là gì, cho biết ai với ai có quan hệ như thế nào, đáng tiếc, trong đầu có chút ấn tượng nào.

      Ánh sáng của trái cầu vàng lóe lên trước mắt , mặt của phản chiếu vào mặt ngoài bóng loáng của quả cầu vàng, hơi biến dạng, trong trí nhớ mơ hồ lại có ánh sáng nhấp nháy, rất muốn, rất muốn bắt lấy ánh sáng kia.

      kìm lòng được đưa tay đón lấy trái cầu trong lòng bàn tay , đột nhiên, bàn tay khẽ nghiêng, trái cầu vàng kéo đường vòng cung xinh đẹp, rơi vào hồ bơi.

      “Á!” kêu thành tiếng, cảm giác tiếc nuối và mất mát rất quen thuộc dâng lên trong lòng, từng có cảm giác này khi nào?

      “Trái cầu vàng rớt!” chỉ vào hồ bơi, trong lòng cảm giác như có điều suy nghĩ, giống như bị mất món đồ cực kỳ quý giá.

      “Tôi nhặt giúp em!” Lãnh Dực thản nhiên , cũng cởi quần áo, nhảy vào trong bể bơi.

      Phỉ Nhi ghé sát vào bể bơi, cặp mắt nhìn chằm chằm vào nước trong bể bơi, đột nhiên phát ra ánh sáng, bất thình lình mê man.

      Chỉ chốc lát sau, Lãnh Dực ló đầu ra khỏi nước, giơ trái cầu vàng trong tay, mỉm cười, “Tôi tìm được, trả lại cho em!”

      Phỉ Nhi chợt ôm ngực, miệng há to thở gấp, cũng nhận lấy trái cầu vàng, chỉ vào Lãnh Dực, mạch lạc, “... ...”

      Lãnh Dực từ hồ bơi ra ngoài, kéo tay Phỉ Nhi, đặt trái cầu vàng trong lòng bàn tay , ôm lấy tay , nắm chặt, câu nào, mặc quần áo ướt nhẹp rời , để lại cho bóng lưng cao lớn, vẫn là lễ phục trắng noãn, vẫn là ánh sao sáng chói, vẫn là bóng lưng cao lớn, mặc dù, tư thế bơi lội, tư thế lên bờ vừa rồi đều tự nhiên như vậy...

      Điện quang hỏa thạch * trong đầu Phỉ Nhi chợt lóe, vô số điểm sáng tia lửa đụng nhau, thế giới đột nhiên ràng...

      (*) điện quang hỏa thạch: Chỉ ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Vốn là từ của Phật gia, chỉ vật đến rồi trong nháy mắt. nay được dùng để miêu tả vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp và lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định. (Theo Baidu).

      “Lãnh Ngạn! Lãnh Ngạn! đứng lại!” đuổi theo mấy bước về trước, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cười khổ, nắm chặt trái cầu vàng hề đuổi theo nữa.

      “Phỉ Nhi!” tiếng gọi, Cầu Chí Dương mang theo đám người vọt tới, vây quanh .

      “Phỉ Nhi! Em...” Cầu Chí Dương rất muốn hỏi có phải nhớ ra cái gì đó .

      Phỉ Nhi xoay người, tròng mắt trong trẻo như nước, phải trạng thái hỗn độn trước đó. ngạc nhiên nhìn Lãnh Ngạn, đơn lan tràn trong mắt.

      Cười chua xót, cũng với Cầu Chí Dương, “, em sao rồi, mấy ngày nay khiến mọi người vất vả.”

      Cầu Chí Dương vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, “Phỉ Nhi, em nhớ lại? Khỏe ?”

      “Đúng!” Phỉ Nhi nắm trái cầu vàng trong tay, cảm giác nhớp nhúa, để cho rất thoải mái.

      khỏi xòe bàn tay ra, màu sắc trái cầu vàng tróc ra, ra chỉ là trái bóng bàn bôi màu vàng lên.

      “Giả?!” thở dài, thở phào hơi nhõm dài, trái cầu vàng phai màu, có phải ký ức qua cũng nên quên ? Có lẽ, quên đúng lúc!

      buồn cười, quên mất vốn là chuyện rất hạnh phúc! Tại sao, Lãnh Dực phải giúp tìm về ký ức chứ?

      Cầu Chí Dương thấy nhìn trái cầu vàng đến mất hồn, hơi cưng chiều nhìn , “Phỉ Nhi, em thích trái cầu vàng? Sau khi trở về mua cho em!”

      Phỉ Nhi cười lắc đầu, “ đâu! Đồ bạc màu cứ để cho nó phai màu ! Như vậy là tốt nhất!” cầm trái cầu, hình như là lần cầm cuối cùng, sau đó vung cánh tay lên, trái cầu vàng bạc mau tạo ra đường vòng cung xinh đẹp trung, nhàng rơi xuống biển.

      Ban đêm tối om, biển rộng giống như cái động đen lớn, trong nháy mắt nuốt lấy trái cầu , cũng tìm ra được tung tích của nó...

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện 24:

      Editor: Puck

      Đầu óc Lãnh Ngạn chuyển động cực nhanh, tại sao Phỉ Nhi đột nhiên nhớ ra khi gặp chuyện này? Chẳng lẽ đoạn biểu diễn vừa rồi của Lãnh Dực chính là chuyện cũ khắc cốt ghi tâm trong lòng Phỉ Nhi sao? Giữa và Lãnh Dực từng trải qua chuyện gì?

      vẫn hết sức chú ý chuyện hạnh phúc cả đời của cả, cực kỳ hy vọng cả độc mình sớm ngày tìm được người bầu bạn, giờ phát ra manh mối mập mờ như thế, sao có thể dễ dàng bỏ qua?

      “Chuyện này... Là câu chuyện cũ như thế nào?” tò mò hỏi Phỉ Nhi.

      Đau thương trong mắt mơ màng của Phỉ Nhi lập tức chìm xuống, cũng phải, vốn hy vọng gì ở ! Khẽ lắc đầu, cười tiếng, “Đều là chuyện quá! nhắc tới hơn!”

      Lãnh Ngạn nhìn đám người chung quanh, tâm tư xao động, cười , “Được! đề cập đến! Em vừa mới khôi phục, tối nay nghỉ ngơi khỏe! Chúng ta cũng giải tán !”

      Nhìn mọi người có đôi có cặp rời , Phỉ Nhi đơn cười tiếng, mình về bóng đêm thuộc về . Cầu Chí Dương yên lòng, định theo sau, bị Phỉ Nhi ngăn lại, “, em sao, em muốn mình yên tĩnh lúc.”

      Cầu Chí Dương bất đắc dĩ, trơ mắt nhìn bóng lưng đơn của hòa nhập vào đêm đen.

      Phỉ Nhi ngồi mình trong phòng lúc, làm thế nào cũng ngủ được, định lên boong thuyền hưởng chút gió biển, chỉ mong gió biển có thể thổi bay tất cả ký ức của .

      Rượu đắng cay mát lạnh xuyên qua cổ , trong bao tử nhanh chóng đau rát, lâu uống rượu độ mạnh như vậy, có kiểu đau sảng khoái.

      bàn tay thon dài mà trắng nõn đưa ra trước mặt , đoạt ly rượu của , giọng rất ôn hòa vang lên bên tai, “Uống nhiều rượu có hại cho sức khỏe!” Đó là người nào trong trí nhớ?

      Ngoái đầu nhìn lại, dưới ánh sao yếu ớt, nụ cười của Lãnh Ngạn ấm áp như ánh đèn.

      “Là à? Sao ở bên cạnh Duy Nhất?” cười khổ, người nhớ chuyện xưa giữa , lại vẫn còn khổ sở quyến luyến, có phải ông trời quá trêu người ?

      “Đêm nay thích hợp kể chuyện xưa, nghe chuyện xưa!” Khóe môi lên nụ cười thuần khiết.

      Bây giờ, nụ cười như vậy thường xuyên xuất mặt , dĩ nhiên, đây là công lao của Duy Nhất, hiểu. trong lòng , hoàn toàn còn ký ức.

      muốn nghe chuyện xưa của ai? Em sao?” nhìn nơi biển trời màu, là đường ranh giới mơ hồ.

      “Đúng vậy!” Giọng của xen lẫn trong gió biển, ẩm và mặn.

      Đau thương nơi đáy lòng dần nổi lên, vốn muốn , vốn muốn quên , giờ phút này lại tràn vào trong đầu, tuôn ra khóe miệng, cười khổ sở tiếng, “Lãnh Ngạn, quên rồi sao?”

      “Quên?” hiểu, hồi tưởng lại, chần chừ, “ nên nhớ cái gì?”

      “Sinh nhật năm ấy của em! mò trái cầu vàng từ trong bể bơi ra giúp em! quên sao?” Lòng của nặng trĩu đến tận đáy, ra nhớ ra cái gì!

      Lãnh Ngạn vẫn hiểu ra sao, “Sinh nhật? Trái cầu vàng? ? Cái này...”

      Phỉ Nhi xua xua tay, cười lần nữa, “Thôi! nhớ ra thôi! Vào đêm sinh nhật đó, cha tặng quà cho em – trái cầu vàng rơi vào trong nước, nhặt lên giúp em, em cho rằng chính là Hoàng tử ếch của em, nhưng mà bây giờ có Duy Nhất rồi, rất tốt đẹp! Rất hạnh phúc! Em cũng mừng thay cho , chuyện qua cần nhắc lại!”

      ! Phỉ Nhi, có phải em nghĩ sai rồi ? giúp em nhặt trái cầu vàng lên! Có phải người khác ...” bắt đầu hoài nghi có phải Phỉ Nhi nhầm Lãnh Dực thành ? Trước khi phẫu thuật thẩm mỹ, Lãnh Dực khá giống ...

      “Sao nhận nhầm?” Hình như Phỉ nhi quay trở lại đêm hôm đó, mặt dần ra vẻ mông lung, “Lúc ấy trả trái cầu vàng cho em rồi rời , huy hiệu trường trong túi rớt ra, phía viết ràng tên – Lãnh Ngạn.”

      Lãnh Ngạn chợt hiểu ra, “Em đêm sinh nhật đó là...”

      “Chính là lần em vừa trở về nước, cha em tổ chức tiệc sinh nhật cho em, tất cả tới dự đều là bạn bè của cha và trai, cũng là trong những người bạn của trai!” Phỉ Nhi gượng cười nhìn , cố làm ra vẻ nhõm, “Chỉ có điều, quan trọng! Quên cũng có gì lớn! phải giờ chúng ta đều sống rất tốt sao?”

      Lãnh Ngạn cuối cùng hiểu ! ra Phỉ Nhi cũng là bé ngốc! Chỉ vì giúp nhặt trái cầu vàng đại biểu cho hạnh phúc, lưu luyến si mê người ta lâu như vậy! Hơn nữa, đây còn là hiểu lầm!

      Nhưng mà, tuyệt đối cảm thấy buồn cười, nghiêm túc với Phỉ Nhi, “Phỉ Nhi, em nghe này, em nghĩ sai rồi! Cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhặt trái cầu vàng giúp em!”

      Phỉ Nhi nhìn , tin chắc phải nhớ ra, “Vậy...”

      “Người kia là trai ! nhớ đêm đó nhận được lời mời đến nhà em tham gia bữa tiệc, vừa lúc em tụi nhận được bộ lễ phục làm theo cầu giống hệt nhau, sau khi về nhà có thử, rồi chạy ra ngoài đánh cầu, hơn nữa thuận tay nhét huy hiệu vào trong lễ phục, kết quả, bộ quần áo kia bị Lãnh Dực mặc, mặc bộ của ấy!”

      Thế giới của Phỉ Nhi lật nghiêng trong nháy mắt, lưu luyến si mê mơ ước nhiều năm, chẳng lẽ chỉ là hiểu lầm sao? ! ! tin! “Vậy... Ngày ấy, em nghe ràng quần áo bị ướt, phòng trai thay quần áo mà?”

      Lãnh Ngạn gật gật đầu, “ sai! Quần áo của đúng là bị ướt, nhưng phải nhảy xuống hồ bơi, mà bị hắt rượu! Quần áo Lãnh Dực cũng bị ướt, cho nên trở về trước thay quần áo!”

      Phỉ Nhi lùi lại hai bước, trong lúc nhất thời thể nào tiếp nhận được này!

      “Phỉ Nhi! Phỉ Nhi em sao chứ?” Lãnh Ngạn nhìn sắc mặt trắng bệch của , hơi bận tâm.

      ! ! Em sao, em muốn yên tĩnh!” xua xua tay với Lãnh Ngạn, “ !”

      “Phỉ Nhi...” Lãnh Ngạn đỡ , “Nếu gọi...”

      , phải gọi ai cả!” Phỉ Nhi vội vàng cắt lời , “Bao gồm cả , cũng ! Em muốn mình lúc.”

      “Vậy... Được rồi!” Lãnh Ngạn buông ra, “Nếu như có chuyện gì cứ gọi !”

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện 25:

      Editor: Puck


      mấy bước, lại quay đầu, yên tâm nhìn , cuối cùng vào phòng Lãnh Dực.

      Hình như Lãnh Dực hiểu mục đích đến đây của em trai, lườm Lãnh Ngạn, trêu tức, “Hoàng tử ếch!”

      “Thôi ! mới đúng!” Lãnh Ngạn tùy tiện dựa vào đầu giường của ấy, giờ tình cảm hai em hết sức hòa hợp.

      Tròng mắt Lãnh Dực tối sầm lại, cười lớn, “? Chính là con cóc!”

      “Ai ?!” Lãnh Ngạn bị lời này làm cho tức giận.

      Lãnh Dực từ chối cho ý kiến cười cười, “Đừng kích động như vậy, để ý!”

      cả! đừng như vậy! Nhớ ngày đó, phải em cũng sống trong bóng tối sao? Em có thể gắng gượng vượt qua, có gì được? Mỗi người đều có thiên sứ thuộc về mình, vào thời điểm thích hợp, Thượng đế phái ấy đến bên cạnh , việc cần làm chính là để cho ấy cứu vớt linh hồn !” Lãnh Ngạn nhớ lại từng chút khi ở cùng chỗ với Duy Nhất.

      Lãnh Dực lại cười lớn, “Chừng nào chú trở nên yếu ớt như vậy? cảm thấy ghê tởm?”

      Lãnh Ngạn nhìn chằm chằm, “Ghê tởm sao? Đây vốn là lời của Duy Nhất, cũng có thiên sứ thuộc về !”

      Lãnh Dực mỉm cười gật đầu, “Thiên sứ? I see... Thiên sứ của chính là chú, đời này, chú xa rời ! bị liệt, chú bưng cơm rót nước cho , phải sao?”

      “Thôi thôi ! ghê tởm! Em phụ nữ!” Lãnh Ngạn rất muốn lay tỉnh trai mình.

      Phụ nữ? Lãnh Dực ngầm cười khổ, phụ nữ khi nhìn thấy diện mạo chân của đoán chừng sợ chứ? Mỗi sớm tỉnh lại trông thấy chân giả, khẩu vị ngày cũng đảo ngược hết!

      “Được rồi, theo thiên sứ của chú ! Đừng ảnh hưởng tới ngủ!” Lãnh Dực đứng dậy kéo em trai khỏi die nda nle equ ydo nn đầu giường, đẩy ra ngoài cửa. Sau đó rầm tiếng, nhốt Lãnh Ngạn ngoài cửa, nhốt bản thân trong bóng tối.

      Đêm tối, bao phủ lấy chính mình...

      biết qua bao lâu, cửa vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc.

      “Ai?” cũng muốn để ý đến ai nữa.

      “Là em.” Giọng trầm thấp này là Phỉ Nhi.

      hơi do dự, cuối cùng vẫn mở cửa, dưới ánh đèn lờ mờ ngoài cửa, Phỉ Nhi với tóc đen tán loạn.

      “Em... ngủ được, tâm chứ?” Trong lòng Phỉ Nhi hoàn toàn rối loạn.

      hơi chần chừ, gật đầu, “Được... Được!”

      Lãnh Dực lấy chai rượu đỏ trong tủ rượu, rót ly cho và cho mình, đưa tới trước mặt , làm vẻ điềm nhiên, “Uống chút ! Nghe tửu lượng của em tốt hơn tụi , liều mình cùng quân tử, đừng chuốc say !”

      Phỉ Nhi nhận lấy rượu, yên lặng nhìn , “Tại sao em muốn tới tìm chuyện phiếm?”

      Khóe môi Lãnh Dực hơi co rúm, cười đến hơi giả, cũng né tránh ánh mắt của , “Ha ha, bởi vì... độc thân ? Bọn họ đều có đôi có cặp, lúc này ở trong chăn sưởi ấm! Doãn Tử Nhiên cũng bị Rusa đó dây dưa, ngoại trừ ra, còn có ai có thời gian chuyện phiếm với em đây?”

      Tròng mắt Phỉ Nhi sáng ngời trong suốt, họng nghẹn ngào, “Lãnh đại ca, tại sao phải giúp em?”

      Lãnh Dực xoay người, cười thiếu diiendaanleequuydoon tự nhiên, “Mọi người đều là bạn, chút việc này tính là gì? giúp em tìm lại trí nhớ qua!”

      ! Em cái này!” Phỉ Nhi nhìn theo bóng lưng của , như muốn nhìn thấu tim , “Lãnh đại ca, em hỏi tại sao trong bữa tiệc sinh nhật ấy, lại nhặt cầu lên giúp em?”

      Hai vai Lãnh Dực ràng rung rung, “, đó phải là , là Lãnh Ngạn...”

      “Lãnh Ngạn cho em!” Phỉ Nhi vội vàng cắt đứt lời , “Tại sao giúp em lại để cho em ràng là , hại em khổ sở say đắm hơn chục năm là sai lầm?”

      Lãnh Dực ràng chấn động, “Xin lỗi, Phỉ Nhi, lúc ấy thấy em khóc, chỉ thuận tay giúp em chút mà thôi...”

      “Vậy thanh xuân của em làm thế nào? Ai tới đền bù?” Phỉ Nhi dứt khoát chuyển tới trước mặt , tư thế chất vấn .

      “Cái này, Phỉ Nhi, hình như liên quan đến ?” Mồ hôi của Lãnh Dực toan tính chảy xuống.

      ! Hôm nay em tới chính là vì bắt đền!” Phỉ Nhi cố chấp.

      “Bắt đền...?” Mồ hôi của Lãnh Dực chảy xuống, “Vậy... Em muốn bao nhiêu tiền? Tiền nhà em xài hết rồi! ... Tất cả tiền của đều ở chỗ Lãnh Ngạn, toàn bộ gia sản chỉ có vườn hoa đồ ăn.”

      “Được! Vậy dùng hoa đồ ăn của đền!” Phỉ Nhi cười tiếng giảo hoạt, “Nghe Duy Nhất có quyền lợi ăn cơm chùa vĩnh viễn ở chỗ , em cũng muốn vậy!”

      Lãnh Dực thở phào nhõm, “Ăn cơm? thành vấn đề, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh em đến!”

      đơn giản như vậy!” Phỉ Nhi khoanh tay trước ngực, khóe môi nhếch lên, “Em muốn nấu cơm cả đời cho em!”

      “Hả?” Lãnh Dực lại bắt đầu đổ mồ hôi, “Cái này... Em biết mời làm đầu bếp phải tốn bao nhiêu tiền ?”

      thành vấn đề!” Phỉ Nhi dieendaanleequuydonn khiêu khích nhìn , “ phải tiền nhà em nhiều tiêu hết sao? Em mời được!”

      Cuối cùng Lãnh Dực hiểu ý tứ của , chẳng lẽ ý của là muốn cùng ...? ! nhất định nghe lầm!

      “Phỉ Nhi, muốn nấu cơm cho em ăn cũng được, bất cứ lúc nào, chỉ có điều, rượu chúng ta cũng uống rồi, tán gẫu cũng tán gẫu rồi, có phải em cũng nên ?” Đúng lúc hạ lệnh đuổi khách, xác định được rốt cuộc Phỉ Nhi muốn chơi cái gì.

      ? Em ! muốn uống rượu đấy! cũng liều mình cùng quân tử! Tới làm ly!” Phỉ Nhi giơ ly rượu lên.

      Lãnh Dực ngừng kêu khổ, trừ liều mình cùng quân tử còn có thể như thế nào?

      Phỉ Nhi uống ngụm sạch rượu trong ly, đưa ly về phía , “Tiếp tục!”

      Lãnh Dực cau mày, xem ra tối nay say về rồi, biết sáng sớm mai bọn họ nhìn thấy Phỉ Nhi ra ngoài từ phòng có ý tưởng gì...

      Phỉ Nhi uống từng ngụm rượu Lãnh Dực rót cho , mặc dù rượu say lòng người, nhưng khi người nghĩ mình say, rất dễ say, tối nay, quả nhiên uống đến say khướt ở trong phòng Lãnh Dực. Hơi ngửa về sau, rồi nằm lên giường , nhanh chóng vào giấc mộng.
      Last edited by a moderator: 2/12/16

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện 26:

      Editor: Puck

      ra tối nay lúc đầu khi tới tìm Lãnh Dực, chẳng qua chênh lệch trong lòng quá lớn, nhất thời chịu được, muốn tìm người làm bạn mà thôi, đúng như Lãnh Dực , cả thuyền, trừ trai , chỉ có Lãnh Dực thân mình, mà muốn để cho trai mình lo lắng, như vậy, trừ Lãnh Dực, còn có thể tìm ai? Hai người bọn họ, đều là người luân lạc nơi chân trời, phải sao?

      Nhưng mà, khi đối mặt với Lãnh Dực, phát dáng vẻ ngượng ngùng của , đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.

      Trong lòng , vẫn cho rằng Lãnh Dực là người cả lạnh lùng, vĩnh viễn cười cẩu thả, ngờ cũng có lúc chịu nổi, thậm chí cảm thấy nhăn nhó như đứa bé, hơi đáng , cảm xúc vừa mới xuống thấp cũng bởi vì dáng vẻ này của mà có cải thiện.

      Cho nên mới bật ra ý tưởng, túm lấy , trêu đùa , cũng cùng tới tôi , thỏa sức say, cuối cùng, lại say khướt giường , bất tỉnh nhân .

      Lãnh Dực thấy cứ nằm giường như vậy, sợ ban đêm biển lạnh, lạnh, cởi giày giúp , để cho nằm yên ổn giường, ngủ thoải mái.

      Khoảnh khắc khi đắp chăn cho , chợt phát mặt nóng bỏng, khỏi thầm lắc đầu, đúng là uống nhiều quá!

      Nhưng mà, đúng! Tại sao hô hấp của lại vội vã gấp rút như vậy? Phun ra hơi thở như lửa?

      “Phỉ Nhi, em làm sao vậy? khẽ hỏi.

      “Ưmh... Nóng quá...” Hơi thở Phỉ Nhi như lan, trong hơi thở lẫn vào mùi rượu nhàn nhạt, phun toàn bộ lên mặt , Lãnh Dực khỏi khí huyết dâng trào.

      Trong khi giãy dụa, Phỉ Nhi lại kéo quần áo của mình. Áo sơ mi hơi mỏng bị nắm chặt vạt áo kéo, hàng nút áo bị bung ra, lộ áo ngực viền tơ màu trắng bao phủ phong cảnh tuyệt mỹ.

      “Phỉ Nhi! Em làm gì?” hốt hoảng che lại quần áo cho , ngón tay hơi lạnh lơ đãng chạm phải ngực , lại phát ra tiếng rên rỉ câu người.

      “Nóng, nóng quá!” Mắt sáng mê ly, đè tay lại, cảm giác mát rượi để cho hết sức thoải mái, hai cánh tay càng vòng lấy , dĩ nhiên mong nhận được lạnh lẽo nhiều hơn.

      hoàn toàn kịp đề phòng, lại bị hai cánh tay của kéo lại, đè thẳng lên người , ngực cảm thấy mềm mại của ràng. Cùng lúc đó, cũng cảm thấy luồng nhiệt nóng chạy tán loạn trong bụng, bụng căng cứng, vẫn khống chế được rung động bất an này trong cơ thể.

      Chuyện này là sao? thầm buồn bực, tai nạn xe cộ lần đó nhiều năm trước, rơi xuống vách đá, tổn thương đến xương chậu, vẫn cử động được, nhưng hôm nay, lại ngẩng cao đầu ầm ĩ là sao?

      Chẳng lẽ bởi vì quá nhiều năm có phụ nữ, cho nên thoáng tiếp xúc với Phỉ Nhi có dục vọng? ! thể nào! Cũng phải có phụ nữ đến gần nah, mà chính có hứng thú đó, còn nữa, cũng còn năng lực kia!

      Nhưng bây giờ...

      Suy nghĩ của dừng lại ở đây, mặt của Phỉ Nhi vốn ma sát mặt , để “Được mát”, đột nhiên, môi của lung tung lướt qua gò má , cuối cùng tìm đến môi , trúc trắc mà dùng lưỡi khiêu khích .

      Lãnh Dực khỏi ngây ngốc, bởi vì nhen nhóm lửa khát vọng của đến cực hạn.

      Ánh mắt rơi vào hai ly bàn trà cách đó xa, chợt hiểu ra, rượu này! Rượu này có vấn đề! sai! Nhưng mà, vừa rồi chỉ có Lãnh Ngạn tới, chẳng lẽ là cậu ta?

      Nghĩ tới đây, giận tím mặt, thằng nhóc thúi này! Khó trách vào phòng còn vòng tới tủ rượu, đổi rượu đỏ thích nhất ? phải kiểm tra tủ rượu xem, có phải như vậy !

      Miễn cưỡng đè nén ngọn lửa thiêu đốt trong bụng, chống người lên định rời khỏi người Phỉ Nhi.

      Khi mất mát mẻ từ , Phỉ Nhi lập tức nhăn mày lại, “ cần... Ừ... khó chịu...” Cánh tay lại dùng lực, Lãnh Dực lần nữa ngã vào ôn hương nhuyễn ngọc của .

      thầm mắng, tiếp tục như vậy, bất kỳ người đàn ông nào cũng khống chế được!

      Hai gò má của Phỉ Nhi dưới người như lửa, hơn nữa khó nhịn mà giãy dụa, áo sơ mi hoàn toàn cởi ra, tay bé bắt đầu sờ loạn trước ngực , thử nghiệm cởi áo sơ mi của .

      xảy ra chuyện! túm chặt lấy , kiên nhẫn, “Phỉ Nhi, ôm em phòng tắm ngâm nước lạnh!” xong ôm eo .

      Cứ như vậy, mặt của chôn trong lồng ngực trần trụi của . Sau khi rên tiếng kiều, khuôn mặt nhắn bắt đầu chà xát lung tung trong ngực , da thịt thoáng tiếp xúc hóa giải khó chịu của , nhưng mà, khát vọng của nhiều hơn, vì vậy thè lưỡi mềm liếm láp chung quanh, cho đến khi chạm phải nhô ra trước ngực , ngậm lấy buông...

      “Phỉ Nhi!” Giọng lỗ mãng, cảnh cáo gọi tên . Trời ạ, người phụ nữ này, có biết làm gì ?

      Khi tay bé của cố chấp cởi dây lưng của , biết, tối nay, chịu nổi rồi...

      Lãnh Ngạn trời đánh! Rốt cuộc bỏ bao nhiêu thuốc vào trong rượu? Mặc dù chân tiện, nhưng tác dụng của thuốc này cũng đủ mạnh mẽ...

      Suốt cả đêm, và Phỉ Nhi phóng ra nhiệt tình chất chứa nhiều năm qua, gió biển tự nhiên ngoài khoang thuyền và khí thế hừng hực trong khoang thuyền lên đối lập rệt.

      gian phòng khác du thuyền, Lãnh Ngạn vụng trộm cười, chiêu này khiến cho chính cũng bội phục bản thân.

      “Ông xã? cười khúc khích gì vậy?” Duy Nhất tắm rửa ra ngoài, ôm lấy hông từ phía sau.

      “Hả? có gì? Ngủ... Ngủ thôi...”

      đúng!” Duy Nhất nhìn ánh mắt , hừ, định lừa ? có cửa đâu! “Lãnh Ngạn! ?”

      “Được rồi! Được rồi!” Lãnh Ngạn xoay người thầm vào tai .

      Duy Nhất nghẹn họng nhìn trân trối, “Ông xã, chuyện như vậy mà cũng làm được?” chính là người từng được xưng núi băng sao? Đừng với , đây là có công dạy dỗ? có dạy như vậy sao?

      “Bảo bối! Vậy em cho rằng nên làm chuyện gì?” Lãnh Ngạn cười tiếng xấu xa, biện pháp hiệu quả nhất để ngăn cản người phụ nữ lảm nhảm càu nhàu chính là chặn luôn miệng lại, sau đó... Thuận nước đẩy thuyền...

      Ban đêm, là xinh đẹp nhất, cho dù với bất kỳ ai, đều giống nhau...

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện 27:

      Editor: Puck

      Sáng sớm, ánh mặt trời ngăn cản rơi xuống đại dương, chiếu lên mặt nước, sóng biển bắt đầu xao động, đán vào cửa sổ, thức tỉnh Phỉ Nhi tận tình đêm.

      Cau mày, khẽ lắc đầu, cảm giác hơi nhức đầu, toàn thân giống như bị người tháo xương ra vậy, khẽ động, lại đau nhức thôi.

      Mơ mơ màng màng mở mắt ra, bị hù dọa đổ đầy mồ hôi lạnh, hoàn toàn tỉnh táo.

      Trước mắt lại xuất bức tường thịt, dùng ngón tay đâm đâm, giống như có vẻ rất co dãn...

      người... Còn là đàn ông...

      Rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì? đến tìm Lãnh Dực chuyện phiếm, sau đó hai người uống rượu, giống như uống say, tiếp đó?

      vén chăn lên nhìn xuống dưới, trời ạ! Chẳng lẽ cho Lãnh Dực...

      Hình như là như vậy! Là ôm Lãnh Dực buông, là cởi quần áo của Lãnh Dực, là cởi dây lưng của Lãnh Dực...

      Xong đời! Trong sạch giữ hơn hai mươi năm, lúc bị người xấu bắt cũng hoàn hảo sứt mẻ, giờ chính tự hủy diệt trong đêm rồi!

      Nhưng mà, trong lòng lại khổ sở như tưởng tượng, đây là vì cái gì? Chẳng lẽ thích Lãnh Dực rồi hả? Bởi vì là hoàng tử ếch nhặt trái bóng vàng lên giúp ? ! thể nào! vẫn Lãnh Ngạn, phải sao?

      Lãnh Ngạn? Lãnh Dực? Bất thình lình, cảm thấy, vẫn chưa từng nhìn hai người bọn họ.

      Rốt cuộc bọn họ là hai người? Hay là người? Hay chỉ là bóng dáng trong lòng ? phân , trước mắt chỉ còn lại bóng lưng quay người trong tiệc sinh nhật khi còn bé, bóng dáng chiếu đất, kéo dài, kéo dài...

      chợt nhớ tới lời Lãnh Dực từng với , có lẽ, chỉ Hoàng tử hoàn mỹ tự phán đoán trong lòng, phải là Lãnh Dực, càng phải Lãnh Ngạn, chỉ là tình huống thiếu nữ hoài xuân, chưa từng đến gần Lãnh Ngạn, chưa từng hiểu Lãnh Ngạn như thế nào, chỉ có điều, vầng hào quang của Lãnh Ngạn quá chói mắt, đến nỗi nhiều năm như vậy, người đàn ông nào bên người có thể vượt qua, cho nên, mới có thể vẫn si mê như vậy.

      khi nghĩ như thế, trong lòng khỏi nhõm , có lẽ, nên nghiêm túc tìm người đàn ông để gả, nhưng mà, giờ, còn toàn bích, nên gả cho ai đây?

      rơi vào trầm tư, bỏ quên bên cạnh, bức tường thịt khẽ động, bị sợ đến vội vàng nhắm mắt lại.

      hồi lâu, có động tĩnh gì, mới lặng lẽ mở mắt ra, cũng may, Lãnh Dực tỉnh lại, chỉ lật người...

      Làm thế nào? Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, lại đến chết cũng nhận, Lãnh Dực có thể làm gì chứ? Cứ quyết định như vậy!

      Lặng lẽ đứng dậy, dọn dẹp quần áo, mặc lại từng cái , lẩm bẩm với Lãnh Dực ngủ say giường, “Lãnh đại ca, tối hôm qua xin lỗi, đều do uống rượu gây họa! Em thề, bao giờ uống rượu nữa! Chỉ có điều, cũng thua thiệt! Người ta dù sao cũng là lần đầu tiên! Hu hu, ra khỏi cánh cửa này, cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì!”

      Rón ra rón rén mở cửa, nhập vào trong gió sớm, gió buổi sáng hơi lạnh, thổi vào người, nhiệt độ thân thể cuối cùng bị lạnh, hít mũi cái, kéo lê thân thể mệt mỏi bủn rủn trở về phòng.

      Trong phòng tràn ngập dư vị kích thích, Lãnh Dực cũng mở mắt. ra sớm tỉnh lại, nhưng bởi vì biết nên đối mặt với Phỉ Nhi như thế nào nên mới giả bộ ngủ.

      phải muốn chịu trách nhiệm, phải người đàn ông mất lý trí chịu trách nhiệm, đời này chỉ từng tiếp xúc thân mật với Tĩnh Lam, nếu như có thể, phụ trách Phỉ Nhi, mặc dù lần này ngoài ý muốn, nhưng mà, bây giờ phụ trách Phỉ Nhi như thế nào đây? Chân gãy? Bất lực? như vậy, sao có thể mang lại hạnh phúc cho Phỉ Nhi?

      Nghe lời vừa rồi của Phỉ Nhi, vừa buồn cười lại cảm thấy đáng buồn. cần chịu trách nhiệm? cách khác hoàn toàn coi chuyện đêm giữa bọn họ là quan trọng? Có lẽ vậy, chúng ta đều là người trưởng thành, chuyện như vậy, cũng rất nhiều người thèm để ý đến! Nhưng mà, Phỉ Nhi , đây là lần đầu tiên của ấy...

      Vén chăn lên, giường xuất lạc hồng nở rộ như thế chứng thực hùng hồn tất cả tối hôm qua, lại còn chuyện gì cũng chưa từng xảy ra? cười, biết là khổ sở hay chua chát...

      Chỉ có điều, đây là lần đầu tiên thấy, sau khi xảy ra chuyện, người phụ nữ xin lỗi đàn ông. Phỉ Nhi nhất định còn biết do tác dụng của thuốc rồi? Chỉ coi như bản thân uống rượu say thôi! Nếu như ấy biết mình bị người bỏ thuốc hãm hại, có thể đẩy nghi ngờ lên đầu ? Dù sao cũng là uống rượu ở trong phòng !

      Lãnh Ngạn đáng chết! Hại chết !

      nổi giận đùng đụng đứng lên vọt tắm, mặc quần áo vào rồi ra cửa, phải tìm Lãnh Ngạn tính sổ!

      Bởi vì khí thế mạnh, mới vừa kéo cửa ra, đụng phải bức tường thịt dày, cái trán chạm vào trán người kia, bản thân đau đến lùi lại hai bước.

      Lãnh Dực che đầu nhìn lại, hóa ra là Lãnh Ngạn! Cậu ta còn dám đến đây chui đầu vô lưới?

      “Lãnh Ngạn!” gào lớn, “Chú quá đáng!”

      Lãnh Ngạn cười hì hì, “ cả! nên cảm ơn em mới đúng! Xuân tiêu tốt lành, đẹp!”

      “Cám ơn chú?” Ánh mắt Lãnh Dực gần như có thể phun ra lửa, “ cảm ơn chú hai cái bàn tay! Chú làm vậy sao cả, nhưng hại chết Phỉ Nhi, người ta là con , còn phải lập gia đình!”

      “Lập gia đình? Vậy gả cho !” Ánh mắt Lãnh Ngạn lướt qua bả vai Lãnh Dực nhìn vào bên trong.

      “Gả cho ? Chú điên rồi! Người ta phải đồng ý gả!” Lãnh Dực hận thể đánh em trai trận.

      Lãnh Ngạn cười càng thêm kỳ dị, “Ý của là chỉ cần ấy đồng ý gả, đồng ý cưới, sao?”

      “Lãnh Ngạn! nghiêm chỉnh với chú!” Lãnh Dực sưng mặt lên, nghiễm nhiên là vẻ mặt của cả.

      Lãnh Ngạn gật gật đầu, “Em chưa bao giờ nghiêm chỉnh như bây giờ!”

      “Lãnh Ngạn!” Lãnh Dực cắn răng kêu tên cậu ta, “ định thu hồi cổ phần của Kỳ Thịnh!”

      Lãnh Ngạn cười ha ha, “Thu nhanh lên! Em cầu còn được! Rốt cuộc có thể nghỉ lễ dài rồi! Như vậy em du lịch vòng quanh thế giới ngày ngày với vợ con!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :