1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện 18:

      Editor: Puck

      Dưới hướng dẫn của Nhược Lâm, xe chạy hai ba ngày, mới tới trấn vắng vẻ.

      Lãnh Ngạn cảm thấy kỳ quái, “Nhược Lâm, đường xa như vậy đều nhớ?”

      “Đúng! Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, tính phương hướng của tôi rất mạnh, mặc dù nhớ ra chuyện trước kia, nhưng sau khi mất trí nhớ qua đường tuyệt đối quên, tôi nghĩ đây là thiên phú thôi.” Nhược Lâm nằm xe, cùng xe với Lãnh Ngạn và Địch Khắc, Địch Khắc ở bên cạnh tùy thời phụ trách an toàn của .

      “Vậy bây giờ chúng ta như thế nào?” Lãnh Ngạn nhìn Nhược Lâm hỏi.

      Dưới nâng đỡ của Địch Khắc, Nhược Lâm đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chính là chỗ này, đợi buổi tối chúng ta lại đường núi, tại mục tiêu quá lớn.”

      “Được!” Lãnh Ngạn nghe theo sắp xếp của , dẫn mọi người lên xe mình nghỉ ngơi, cũng xuống xe ăn cơm, mà ăn lương khô mang theo xe.

      Địch Khắc nháy mắt với Lãnh Ngạn, hai người xuống xe và bàn đối sách với những người khác, đổi Cầu Chí Dương lên xe coi chừng Nhược Lâm.

      “Lãnh Ngạn, cậu cứ yên tâm về Nhược Lâm như vậy sao? Cậu sợ ta có bẫy?” Địch Khắc nổi lên lòng nghi ngờ với Nhược Lâm.

      Lãnh Ngạn lặp lại lời Nhược Lâm xe cho mọi người nghe, hy vọng mọi người châm chước. Cuối cùng Lãnh Ngạn hỏi, “Nếu như Nhược Lâm gạt chúng ta, chúng ta làm thế nào?”

      nhảm, đương nhiên theo ấy!” Doãn Tiêu Trác .

      “Vậy nếu như ấy gạt chúng ta?” Lãnh Ngạn lại hỏi.

      “Đương nhiên vẫn phải ! phải ấy muốn dẫn chúng ta mắc câu, mục đích của chúng ta chính là mắc câu, tìm hang ổ!” Lúc này Lãnh Dực vậy.

      như vậy, còn có cái gì do dự đây?” Lãnh Ngạn mỉm cười, “ vào hang hổ sao bắt được hổ con?”

      Địch Khắc còn lời nào để , cười than thở, “Bội phục! Bội phục!”

      Ban đêm mùa hè tới tương đối trễ, lúc sắc trời đen thui thời gian còn sớm, sớm chuẩn bị sẵn sàng, dưới chỉ điểm của Nhược Lâm, mọi người lái ô tô vào rừng núi.

      đường núi quanh co về phía trước, bọn họ thậm chí dám bật đèn xe, chỉ sợ khiến người khác hoài nghi. Dưới ánh trăng u ám, lái xe trở nên chật vật.

      Dần dần, đường xe càng ngày càng hẹp, bọn họ quyết định bỏ xe bộ.

      Nhược Lâm cách nào bộ, Cầu Chí Dương lập tức cõng lưng, tuốt đằng trước dẫn đường.

      vào đường núi, Nhược Lâm dẫn bọn họ vào khu rừng rậm, “Xuyên qua cánh rừng rậm này dòng sông , qua sông, gần như đến Chân Thần, cũng chính là nơi ác ma ở, ngàn vạn lần được kinh động , nếu chúng ta cũng chết.”

      Mọi người cười cười, lơ đễnh, ngược lại bản lĩnh của Nhược Lâm để cho bọn họ mở rộng tầm mắt. giống như nhà địa lý học, ở trong rừng rậm phân biệt phương hướng rất ràng, tìm kiếm ký hiệu ngày trước làm ra như thế nào, phản ứng hết sức nhạy bén.

      Toàn bộ ký hiệu của khắc cây, cực kỳ giống hoa văn của cây, chú ý nhìn ra, biết lúc đó khắc lên như thế nào.

      Men theo những ký hiệu này, bọn họ xuyên qua rừng cây, lúc đến bờ sông trời sắp sáng.

      “Ở đây rồi! Tôi sai!” Nhược Lâm rất hưng phấn, rất hài lòng với biểu của mình. “Qua sông, vẫn về phía trước, tiến vào hang núi, ác ma ở trong hang núi, sau hang núi trồng rất nhiều hoa, ban đầu tôi ở trong hang núi giúp chúng trồng hoa, vẫn trồng hơn năm, mới đưa tôi ra ngoài.”

      Lãnh Ngạn quan sát địa thế, từ nơi này nhìn sang, vốn nhìn thấy hang núi theo lời Nhược Lâm, nơi này đúng là địa phương hết sức bí .

      “Thừa dịp trời còn chưa sáng, chúng ta qua.” Mặc dù hết sức mệt mỏi, nhưng Lãnh Ngạn vẫn đưa ra quyết định này.

      Bởi vì Lãnh Dực đứng tiện, mà Nhược Lâm bị thương, nên để cho Nhược Lâm vẽ tấm bản đồ đơn giản, hai người bọn họ ở lại trong rừng, nấp kỹ, những người khác lặn xuống nước, sau khi qua sông lập tức chui vào bụi cỏ.

      Đứng trong bụi cỏ, quan sát chung quanh, xa xa, có thể thấy canh phòng hết sức nghiêm ngặt.

      Lãnh Ngạn ra dấu cho bọn họ, mọi người chậm rãi nằm rạp xuống trườn theo đống rơm về phía trước.

      Đột nhiên truyền đến tiếng chuông chói tai, đội canh phòng bắt đầu chạy hỗn loạn, Lãnh Ngạn giật mình, cho rằng bị phát , lại nhìn thấy đội canh phòng chạy về phía bọn họ.

      Đợi bọn chúng chạy xa, mấy người Lãnh Ngạn cũng theo, dần dần đến gần đội ngũ của bọn chúng xuất ở phần đuôi, mỗi người canh chừng tên, che miệng lại, kéo bọn chúng vào trong bụi cỏ đánh ngất xỉu, sau đó thay quần áo của bọn chúng, công khai đuổi theo đội ngũ đội canh phòng.

      lâu, bọn họ tới hang núi, trước hang núi là mảnh đất bằng phẳng, có rất nhiều người đứng thẳng, nữ có nam có, phần lớn đàn ông mặc đồ canh phòng, phụ nữ rất ít, phía trước mảnh đất bằng đốt đống lửa.

      Đám người Lãnh Ngạn cũng xen lẫn vào trong.

      “Xin mời Chân Thần!” Sau tiếng kêu bén nhọn kéo dài, người đàn ông cài lông vũ màu đỏ chậm rãi tới, trước ngực vẻ biểu tượng mặt trời.

      “Dẫn – tội – phạm!” Kéo dài giọng, cũng treo lòng nhóm người Lãnh Ngạn lên, rốt cuộc là tội phạm như thế nào, bọn họ xử lý người phạm tội như thế nào.

      Đám người bên trái mở đường, chỉ thấy hai người phụ nữ bị trói được dẫn đến.

      Bọn họ lập tức bị rung động, trong hai người phụ nữ này lại là Phỉ Nhi!

      Cầu Chí Dương rất kích động, định lập tức xông lên cứu Phỉ Nhi, bị Lãnh Ngạn giữ chặt lại, “Bình tĩnh đừng nóng, xem bọn họ làm trò gì!”

      “Báo cáo Chân Thần! Tội phạm định chạy trốn được đưa đến! Mời Chân Thần xử trí.” Có người địa phương ăn mặc rất quê mùa báo cáo.

      “Bất kỳ người nào muốn cống hiến sức lực vì Chân Thần, chỉ có chết...” Lời từ trong miệng người gọi là Chân Thần phát ra vừa bén nhọn lại kinh khủng, quả giống như bùa đòi mạng của Diêm Vương.

      “Buông tôi ra! Mấy tên ma quỷ này! Các người bị trời phạt!” cùng Phỉ Nhi lạnh lùng quát lớn, mà Phỉ Nhi lại dựa vào , trong đôi mắt hoàn toàn có thần thái.

      Trời ạ! biết con bé bị hủy hoại như thế nào! Môi Cầu Chí Dương trắng bệch.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện 19:

      Editor: Puck

      Sau tiếng kèn lệnh, đốt lửa lên, người gọi là Chân Thần bắt đầu huơ chân múa tay, lẩm bẩm, trong khí tràn ngập mùi thơm lạ lùng nhàn nhạt, mặt đội canh phòng lộ ra vẻ si mê thẫn thờ.

      Chỉ thấy “Chân Thần” lấy tay chỉ cái, hét lớn, “Tội phạm! Mau trừng phạt mình !”

      Lãnh Ngạn và Địch Khắc nhìn chằm chằm vào tay của , quả nhiên thấy dưới ánh mặt trời, nổi lên bụi mù màu xanh lá cây nhàn nhạt, toàn bộ bay về phía Phỉ Nhi và khác.

      Lúc đầu, mặt lên vẻ say mê, rồi sau đó bắt đầu điên cuồng, khóc lớn cười to, xé rách quần áo của mình, cào ra từng vết máu cổ và người mình.

      Phản ứng của Phỉ Nhi hơi chậm, nhưng cũng xuất tình huống giống kia.

      Cầu Chí Dương thể nhịn được nữa, cặp mắt giống như muốn phun máu, “Lãnh Ngạn, tôi thể nhịn được nữa.”

      sai biệt lắm! Lên!” Lãnh Ngạn hơi trầm ngâm.

      Lãnh Ngạn dẫn đầu rút súng ra, phát đạn bắn trúng bả vai “Chân Thần”, Cầu Chí Dương lập tức vọt tới, ôm lấy Phỉ Nhi lăn vào bụi cỏ.

      Tình hình lập tức hỗn loạn lên, sau khi “Chân Thần” hò hét hỗn loạn, đội canh phòng từ trạng thái mê say tỉnh lại, cầm vũ khí lên càn quét bốn phía.

      Vũ khí của những người này rất mạnh, ép mọi người núp sau núi đá ngóc đầu lên được. Mà điên đó, vẫn còn tiếp tục nổi điên.

      gần Doãn Tử Nhiên nhất, mắt thấy tình huống hết sức nguy cấp, Doãn Tử Nhiên nhào tới trước, té nhào ấy xuống đất, sau đó mang theo lộn mấy vòng, cuối cùng dẫn ra sau vách núi.

      “Nhanh! Cho ấy uống nước!” Địch Khắc giơ bình nước lớn lên đổ vào miệng , nước rớt nửa, uống nửa.

      “Có cần thiết phải uống nhiều như vậy ? nhanh ! Những người kia về phía này!” Lãnh Ngạn giơ súng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào phương hướng kẻ địch đánh tới.

      “Có! thôi! Phải uống nhiều như vậy, làm loãng bột thuốc vừa rồi bọn họ hít phải! Đó là thuốc tạo ảo giác, ra chính là ma túy!” Địch Khắc vứt bỏ bình nước, đột nhiên phát cánh tay Doãn Tử Nhiên chảy máu.

      “Này! Cậu bị thương!” Địch Khắc kêu lên.

      mau! Đừng quản nhiều như vậy!” Doãn Tử Nhiên giao giữ trong tay cho Địch Khắc, bản thân che vết thương đứng lên.

      “Muốn ? dễ dàng như vậy!” Họng súng từ trong hốc núi đen chỉ vào bọn họ, có người dùng tiếng hừ lạnh.

      Sau lưng của bọn họ, cũng có người mang súng tới, bao vây nhóm người bọn họ.

      Tình thế đột ngột thay đổi.

      Đống lửa bốc cháy lên lần nữa, đầu vai “Chân Thần” cuốn băng gạc, trong tròng mắt đen như mực lộ ra ánh sáng khát máu.

      Đám người Lãnh Ngạn bị giao nộp súng, đứng trước “Chân Thần”, bọn canh phòng đứng chung quanh chỉ súng vào bọn họ.

      “Lá gan ghê gớm ! Rốt cuộc chúng mày là ai?” Giọng “Chân Thần” vừa nhọn lại vừa tinh tế, rất chói tai trong tiếng đôm đốp vang dội của đống lửa.

      “Tới tiêu diệt tụi mày!” Lãnh Ngạn lạnh lùng .

      “Tiêu diệt? lời ngông cuồng! Ha ha!” “Chân Thần” cười sắc bén.

      Sai vặt bên người ghé vào bên lỗ tai mấy câu gì đó, “Ừ” tiếng, nụ cười dần trở nên lạnh lẽo, “Nghe , mày là ai, tao cảm thấy hứng thú. Bởi vì tụi mày lập tức biến thành người chết, chỉ có Diêm Vương mới cảm thấy có hứng thú với người chết.”

      Lúc này, xa lạ trong ngực Địch Khắc chậm rãi tỉnh lại, trong tay giữ chặt vật, lặng lẽ bỏ vào tay Địch Khắc, Địch Khắc cúi đầu xem xét, lập tức sáng tỏ.

      “Bịt chặt lỗ mũi!” Địch Khắc đưa cho nhúm bông y tế, nhàng bên tai , đồng thời liếc mắt ra hiệu cho Cầu Chí Dương, Cầu Chí Dương hiểu ý, lặng lẽ nhét nhúm bông y tế vào trong lỗ mũi của Phỉ Nhi.

      Bọn họ cách đống lửa tương đối gần, Địch Khắc mở bình thuốc đưa cho , nhanh chóng hất vào đống lửa, mùi thơm lạ lùng lập tức tràn ngập trong khí, mùi thơm lần này nồng đậm hơn lần trước nhiều.

      Lãnh Ngạn, Doãn Tiêu Trác và Doãn Tử Nhiên xoay người đá phát, lấy tốc độ nhanh tưởng cướp lấy súng bọn canh phòng sau lưng, Địch Khắc và Cầu Chí Dương ôm hai nhanh chóng chạy ra khỏi hang núi, Lãnh Ngạn và ba người vừa nổ súng che chở bọn họ vừa lui về phía sau.

      Mọi việc tới quá đột ngột, “Chân Thần” vốn kịp đề phòng, kêu to, “Mau! Bịt lỗ mũi lại! Đuổi theo!”

      Bọn canh phòng hít phải mùi thơm lạ lùng, vẻ si mê lại xuất mặt, “Chân Thần” nóng nảy, kéo còi báo động, lập tức, vô số tay chân chạy ra từ trong hang núi, đuổi theo đám người Lãnh Ngạn.

      Lãnh Ngạn vừa lui vừa tránh sang bên cạnh, lúc chạy đến bờ sông, bóng đen đầy bên kia bờ sông, hẳn là có vô số người chạy tới.

      “Đợi chút!” Lãnh Ngạn giơ tay, mọi người chậm bước lại.

      “Chẳng lẽ lần này xong rồi?” Doãn Tiêu Trác nắm chặt súng trong tay, híp mắt nhìn bóng đen dần ép tới gần bọn họ, mà sau lưng, người của “Chân Thần” cũng ngày đến gần, có người nổ súng về phía bọn họ.

      “Trốn trước!” Lãnh Ngạn dẫn dắt mọi người nhanh chóng trốn vào rừng cây bên bờ sông.

      Vậy mà, xảy ra chuyện ngoài dự đoán.

      Hai nhóm người dần đến gần, nhưng lại cách bờ sông mà bắt đầu công kích lẫn nhau, ra bọn họ cùng nhóm người!

      Khi bóng đen càng lúc càng đến gần, nhóm Lãnh Ngạn mới phát , người tới mặc đồng phục màu đen đậm của cảnh sát!

      tốt quá! Được cứu rồi!” Doãn Tiêu Trác kiềm chế được nắm chặt tay Lãnh Ngạn.

      Trái tim treo đến cổ họng của Lãnh Ngạn cuối cùng thả xuống, đây là thời gian hẹn trước giữa và đội trưởng Chu, cuối cùng cảnh sát chạy tới!

      Cầu Chí Dương cũng kích động khác thường, ôm Phỉ Nhi khẽ lay, “Phỉ Nhi! Phỉ Nhi! Mau tỉnh lại! đến cứu em này! Bọn chúng làm gì em chứ?”

      Nhìn quần áo rách mướp người Phỉ Nhi, lo lắng nhất chính là, Phỉ Nhi có bị đám cầm thú kia bắt nạt .

      Phỉ Nhi mở to đôi mắt mờ mịt, miệng hơi hé ra, nhìn Cầu Chí Dương, có chút phản ứng nào.

      ấy nhớ được cái gì cả!” trong ngực Địch Khắc cũng tỉnh lại.

      là ai? Cũng là người bị hại sao? Rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì?” Cầu Chí Dương nhìn xa lạ hỏi.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện 20:

      Editor: Puck

      rất dài dòng! Cảnh sát tới, mấy người cứ mang theo ấy rời khỏi vùng đất nguy hiểm này trước rồi lại !” Người phụ nữ này tới lui rất quả quyết, tiếng cũng hết sức lưu loát.

      “Vậy còn ? ?” Địch Khắc hỏi.

      “Tôi? Đồng nghiệp của tôi đến rồi! Tôi muốn giúp bọn họ!” chỉ vào tiếng bắn nhau ngoài rừng.

      ... Là cảnh sát?” Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.

      “Đúng vậy! Tôi là cảnh sát quốc tế được phái tới nằm vùng, tôi tên là Rusa!” hào phóng giới thiệu mình, giữa chân mày quả nhiên tràn đầy vẻ oai hùng, “Mấy người mau ! Tôi sao! Còn nữa, cám ơn cứ tôi! Vừa rồi tôi bị trúng thuốc tạo ảo giác, mà tôi biết được có người cứu tôi thoát khỏi họng súng.”

      Địch Khắc cười chỉ chỉ Doãn Tử Nhiên, “Cứu là cậu ta! cám ơn cậu ta !”

      Rusa theo ngón tay Địch Khắc, chìa tay, nở nụ cười tươi như hoa với Doãn Tử Nhiên, “Cám ơn !”

      Doãn Tử Nhiên lại lạnh lùng liếc nhìn , ánh mắt lập tức chuyển sang hướng khác. Trừ người khác, bất kỳ người phụ nữ nào cười với đều giống nhau! Mặc dù biết, tình cảm của mình là tình cấm kỵ, nhưng mà, nhiều năm như vậy, thành công trở thành thói quen, phải sớm chiều có thể thay đổi...

      Mặt nóng bỏng của Rusa dán lên lạnh lẽo của , thú vị, tay lúng túng dừng giữa trung.

      “Tay nó đau! Tôi là trai nó!” Doãn Tiêu Trác cười hì hì, đưa tay bắt tay , hóa giải lúng túng cho .

      Rusa nhìn Doãn Tử Nhiên lần nữa, cười nhạt, “Đừng nhảm, mấy người chạy nhanh !”

      Nghĩ đến bờ bên kia còn Nhược Lâm bị thương và Lãnh Dực, bên này Doãn Tử Nhiên và Phỉ Nhi cũng bị thương, mọi người nghe theo lời đề nghị của Rusa, rút lui khỏi bờ sông, lùi vào rừng cây.

      Trong rừng cây, lại gặp đội cảnh sát khác, dẫn đầu chính là đội trưởng Chu.

      “Cậu lại còn đích thân đến!” Lãnh Ngạn hết sức vui mừng, hai năm qua đội trưởng Chu bò được rất nhanh, lên đến phó cục trưởng rồi.

      Đội trưởng Chu rất hiếm thấy, tiến lên ôm , “Khổ cực các cậu! Tôi nhận được tin tức của mọi người lập tức liên lạc với cảnh sát quốc tế, mới biết, bọn họ chăm chú theo dõi người này từ lâu, lần này mọi người giúp ơn lớn!”

      Bầu trời vang lên tiếng cánh quạt, hai chiếc máy bay trực thăng càng bay càng thấp.

      “Lãnh Ngạn, mọi người có thành viên bị thương, mang theo bọn họ rời trước ! Vết thương nặng bay trực tiếp Singapore là được, Nhược Lâm này là người Singapore, chúng tôi liên lạc xong với cha mẹ của Nhược Lâm, đến đón ấy, mặt khác, người của các cậu phải ở Singapore sao?” Đội trưởng Chu hiểu ý mỉm cười.

      Trong bệnh viện nào đó ở Singapore.

      Nghe được tin tức, ba người phụ nữ vọt vào bệnh viện, nhào thẳng về phía người đàn ông của mình, hai đứa bé cũng tham gia náo nhiệt, tung tăng nhảy nhót quanh gối của cha mình, trong phòng bệnh lập tức vang lên tiếng khóc tiếng cười.

      Duy Nhất ôm cổ Lãnh Ngạn, liều mạng chui vào trong cổ .

      Lãnh Ngạn bật cười, “Chui loạn gì vậy? Tầm mấy ngày chưa tắm, thúi rồi!”

      ! Em cứ muốn nghe thấy mùi vị của ! Thúi cũng muốn nghe! Vốn chính là người đàn ông thúi! Đàn ông thúi! Mấy ngày nay em lo lắng cho chết mất! Lần tới bao giờ làm chuyện mạo hiểm như vậy nữa! Nếu như, nếu như các trở về được...” Nỗi khiếp sợ của Duy Nhất còn chưa tiêu tan, hu hu khóc ôm cổ .

      “Bé ngốc!” Lãnh Ngạn ôm chặt , thể vô cùng thân mật trước mặt mọi người, tay phủ lên bụng , “Cục cưng thế nào? Nghe lời ?”

      “Bé bé nhớ cha!” Duy Nhất cong môi lên.

      Lãnh Ngạn khỏi buồn cười, “Bé cho em biết? giờ có thể ?”

      “Dĩ nhiên!” Duy Nhất lườm , “Đều lúc mang thai mẹ nghĩ cái gì, cục cưng nghĩ cái đó, em nhớ , rất nhớ rất nhớ!” xong đôi mắt ửng đỏ, “Ông xã, cũng cần tách ra khỏi , ngày cũng được! phút cũng được!”

      Lãnh Ngạn chăm chú nhìn hốc mắt đỏ ửng của , cong môi lên, trong lòng cảm động, chỉ véo mũi , bên tai , “Bảo bối, cũng nhớ em! Rất nhớ cực kỳ nhớ, nếu phải ở trong phòng bệnh, nhất định...”

      Mặt Duy Nhất càng đỏ hơn, vùi vào trong áo sơ mi hé mở của , hơi thở nóng ướt phun lên ngực , chọc cho càng thêm khó có thể nhẫn nại.

      Trong phòng bệnh đột nhiên ồn ào trận, hai người nhìn lại, chỉ thấy Doãn Tiêu Trác và Tư Lam khó kiềm chế bản thân, hôn nhau cuồng nhiệt trước mặt mọi người.

      Vừa trải qua trận sinh ly tử biệt, gặp lại như vậy sao khiến người ta động tình?

      ai cảm thấy bị tổn thương, ai cười nhạo bọn họ, cho dù cười, hay vỗ tay, cũng có ý tốt chúc phúc và ước ao.

      Duy Nhất cong môi lên, hơi vừa ý với Lãnh Ngạn lạnh lùng, ôm, hôn, chuyện này Lãnh Ngạn tuyệt đối làm trước mặt mọi người, có lúc ra đường chủ động khoác tay , còn vội vàng né tránh.

      Doãn Tiêu Trác lại khác rồi, tính tình hướng ngoại, dám dám làm, cũng quan tâm suy nghĩ của người khác, nếu lần đầu tiên của và Lam nhi xảy ra xe! Dĩ nhiên, đây là bí mật Lam nhi len lén cho biết...

      khỏi than từ đáy lòng, “Lam nhi hạnh phúc!”

      Lãnh Ngạn nhìn thấu tâm của , sâu xa, “Có người bất mãn với !”

      “Sao biết?” Duy Nhất cả kinh ngẩng đầu.

      “Em nghĩ cái gì, sao có thể biết?” Lãnh Ngạn trừng mắt nhìn, giọng , “Bảo bối, chẳng lẽ để cho em hạnh – phúc sao?” cố ý kéo chữ “Hạnh phúc” ra vừa dài vừa nặng.

      “Ghét!” Duy Nhất nhăn nhó cười tiếng, vốn hơi vui, trong nháy mắt biến mất còn thấy tăm hơi. Mỗi người đều có nửa, nửa của , còn có cái gì để cho hài lòng sao? Đáp án chỉ có : Đời sau vẫn phải gả cho người như !

      “Này! Ban ngày ban mặt, tôi sao lại náo nhiệt như vậy, ra diễn cảnh hạn chế!” Có người tiến vào phòng bệnh.

      Hóa ra là đội trưởng Chu và bác sỹ tiến vào.

      Doãn Tử Nhiên nằm giường bệnh cười , “Đến rất đúng lúc! Mấy người này, dễ nghe là tới bệnh viện chăm sóc tôi, thực tế ràng lại kích thích tôi! Từng người biểu diễn cảnh nhi đồng nên nhìn cho tôi xem, cũng may tôi đầy đủ định lực!”

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện 21:

      Editor: Puck

      “Phỉ Nhi và Nhược Lâm như thế nào?” Lãnh Ngạn hỏi bác sỹ.

      Bác sỹ khẽ lắc đầu, “Họ đều bị thuốc tổn hại đại não, tạm thời mất trí nhớ. Mức độ của Nhược Lâm tương đối nghiêm trọng, Phỉ Nhi hơn.”

      "Chúng ta qua xem chút!” Đội trưởng Chu đề nghị, “Vụ án lần này có thể phá, công lao lớn nhất là Phỉ Nhi!”

      thôi! Chúng ta cùng đến xem chút!” Doãn Tử Nhiên khoác áo rời giường.

      cũng ? nằm xuống nghỉ ngơi !” Duy Nhất rất có khí phách của bà quản gia.

      Doãn Tử Nhiên lườm , “ nhóc quản lý ông xã của mình là được! Quản được sao? trai em! Dĩ hạ phạm thượng *!”

      (*) dĩ hạ phạm thượng: Người dưới mạo phạm người .

      cả! xem ấy...!” Duy Nhất uất ức xin Doãn Tiêu Trác giúp đỡ.

      Doãn Tiêu Trác đương nhiên đứng về phía Duy Nhất, “Tử Nhiên, em bị thương! Vẫn nên nghe lời Duy Nhất !”

      Doãn Tiêu Trác rất bất mãn, “Đây là thế nào? Sao tôi lại trở thành tầng chót nhất trong cuộc sống xã hội rồi hả? Ai cũng có thể cưỡi đầu tôi! Làm ơn! Tôi bị thương ở tay, cũng phải ở chân! Chẳng lẽ tôi lấy tay bộ sao?”

      nhất định chịu, mọi người cũng còn cách nào, cũng may vết thương của phải vết thương trí mạng, chút cũng sao.

      “Bọn họ là ai? Tóm được sao?” Mọi người vừa mở cửa ra vừa hỏi đội trưởng Chu.

      “Toàn bộ lọt lưới, đám người kia là tổ chức buôn lậu thuốc phiện quốc tế, cầm đầu tự xưng ‘Chân Thần’, thực tế là ác ma, trồng túc các nguyên liệu ma túy số lượng lớn trong hang núi, những thiếu nữ vô cớ mất tích đều bị đưa vào trong hang núi, đầu tiên ở trong đó giúp trồng trọt, hơn nữa cho các ấy dùng thuốc gây ảo giác, khống chế bọn họ, rất nhiều thiếu nữ dưới tác dụng của thuốc mà tinh thần bị ép đến nổi điên, mất trí nhớ, bọn họ lại có thể tìm ra quy luật, thả những bị mất trí nhớ này ra bán dâm, bán ma túy, thậm chí dùng thân thể để vận chuyển ma túy, sau đó bắt mới vào.” Đội trưởng Chu giải thích.

      “Thân phận những người kia là gì? Lai lịch ra sao? Nghe lời cậu giống như là người có kiến thức cao cấp về y học!” Lãnh Ngạn khỏi nghi ngờ.

      “Tôi biết ‘Chân Thần’ này!” Địch Khắc chợt chen miệng, “Ngày trước ta là bạn đồng học của tôi ở học viện y học nước Mỹ, khi đó rất có hứng thú với thuốc gây ảo giác, lúc nghe chuyện xưa của Nhược Lâm tôi lập tức nghĩ tới người này, cũng nghĩ đến siêu năng lực của ‘Chân Thần’ chẳng qua chỉ lợi dụng thuốc gây ảo giác đến thôi miên mà thôi. Cho nên, lúc vào núi tôi mới kêu mọi người bịt mũi, chính là đề phòng thuốc tiến vào cơ thể theo đường hô hấp. Sau khi vào hang núi, tôi nhận ra, ‘Chân Thần’ quả nhiên là !”

      “Lợi hại!” Giọng chen vào, cũng kèm theo tiếng vỗ tay trong trẻo, “Tôi phần tử phạm tội lợi hại! Tôi lợi hại!”

      Mọi người theo giọng nhìn sang, lặng lẽ đuổi theo bọn họ, chính là cảnh sát tên Rusa.

      “Quá khen! Chuyên ngành là vậy mà thôi!” Địch Khắc khiêm tốn cười cười, “‘Chân Thần’ đốt bột thuốc trong đống lửa, những thuốc kia có thể khống chế thần kinh trung khu thần kinh con người, sở dĩ có triệu chứng si mê, những người canh phòng kia hoàn toàn thờ cúng ‘Chân Thần’, hoàn toàn bị thuốc của ta khống chế, về phần bột thuốc vẩy về phía Phỉ Nhi và Rusa, cũng là thuốc gây ảo giác, sau khi hút vào lượng lớn nổi điên, tự hại mình, xuất nhiều hành động khác lạ.”

      “Khó trách!” Đội trưởng Chu cảm thán, “Vụ án còn chưa bắt đầu thẩm tra xử lý, tôi sao những kẻ canh phòng kia lòng dạ với , tôn thành thần! Mọi người biết đâu, những kẻ canh phòng trong núi kia vốn là cư dân địa phương, bồi dưỡng cư dân trong hang núi thành đồng phạm, nam làm vệ sỹ, nữ bán dâm, trồng trọt, tôi còn nghĩ, đàn ông như vậy sao chịu uất ức thế, vợ của mình bị người làm nhục vậy sao còn lòng dạ thần phục !”

      Khi chuyện, đến phòng bệnh của Phỉ Nhi, chỉ thấy Phỉ Nhi nghiêng người dựa vào đầu giường, cặp mắt trống rỗng, Cầu Chí Dương ở bên chăm sóc , vẻ mặt cực kỳ lo lắng.

      “Khá hơn chút nào ?” Lãnh Ngạn ân cần hỏi Cầu Chí Dương.

      Cầu Chí Dương lắc đầu, cười khổ, “Bác sỹ tình huống của Phỉ Nhi tốt hơn Nhược Lâm, nhưng ngay cả tôi con bé cũng nhớ được!”

      “Vậy làm sao bây giờ? Có thể điều trị ?” Đội trưởng Chu hỏi.

      Bác sỹ lộ vẻ khó xử, rất nắm chắc, “ ra điều trị mất trí nhớ, tác dụng của thuốc ràng, người thân quan tâm và hoàn cảnh xung quanh kích thích có hiệu quả tốt hơn.”

      “Ví dụ? Kích thích như thế nào?” Cầu Chí Dương vội hỏi lại.

      “Ví dụ như đưa ấy đến những chỗ quen thuộc, chuyện ấy từng trải qua, hơn nữa chuyện có thể kích thích não bộ của ấy!” Bác sỹ trả lời.

      “Hiểu! Tôi nỗ lực!” Cầu Chí Dương quyết định.

      “Vậy tiếp theo mọi người định làm như thế nào? Còn tiếp tục sao?” Đội trưởng Chu hơi lo lắng hỏi. phục đám người này, lớn tuổi vậy còn du lịch thế giới gì đó, lại lo hao tài tốn của, vấn đề an toàn cũng đáng ngại!

      Lãnh Ngạn nhìn đoàn người, hơi do dự.

      Bác sỹ lại , “ ra du lịch cũng có trợ giúp với khôi phục của người bệnh, để cho tâm tình ấy buồn bực, dọc đường có người thân tỉ mỉ che chở, làm cho ấy có cảm giác ấm áp, cảm giác tương đối dễ dàng hồi phục.”

      Cầu Chí Dương nghe lập tức kiên quyết muốn tiếp tục du lịch, “Phỉ Nhi lớn lên ở nước ngoài, có lẽ dẫn con bé trở lại chỗ ở ban đầu, giúp con bé khôi phục trí nhớ, lần này chúng ta cần lại sáng tạo ra những chỗ vắng vẻ, cứ theo tuyến đường thông thường thôi!”

      “Mọi người sao?” Lãnh Ngạn trưng cầu ý kiến của mấy người phụ nữ.

      Kết quả thương lượng cuối cùng của mọi người, ! Nhưng mạo hiểm nữa!

      “A! Mọi người muốn du lịch thế giới? Vậy Nam Mỹ ? Vừa đúng tôi có hai tháng ngày nghỉ, định về thăm nhà chút, đáp thuyền của mọi người !” Rusa chợt nhảy cẫng lên hoan hô.

      Doãn Tiêu Trác nhìn chằm chằm ấy, chợt cười bí , “ chứ! Đương nhiên muốn Nam Mỹ!” Củ cải hay rau xanh, tất cả đều có tình riêng.

      “Này! Chúng ta muốn lúc nào...” Tư Lam kéo ống tay áo .

      “Đương nhiên là có! ! ! Lãnh Ngạn, cậu đúng ?” Doãn Tiêu Trác nháy mắt với Lãnh Ngạn, xong lại chớp chớp mắt với Doãn Tử Nhiên.

      Lãnh Ngạn hiểu ý, cũng cười tiếng, “Dĩ nhiên, dĩ nhiên !”

      Doãn Tử Nhiên lạnh nhạt , “Cứ coi như chúng tôi định Nam Mỹ, có liên quan gì đến sao?”

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện 22:

      Editor: Puck

      Mặc kệ thái độ của Doãn Tử Nhiên ra sao, sau mấy ngày, mọi người cuối cùng vẫn leo lên du thuyền xa khơi, cùng bọn họ, dĩ nhiên còn có Rusa.

      Vẻ lo lắng tan , mây tan trăng sáng, mặc dù Phỉ Nhi tạm thời còn chưa khôi phục trí nhớ, nhưng hòa hợp trong nhiệt tình và quan tâm của bọn họ, có sợ hãi như mấy ngày trước, mọi người khôi phục lại sung sướng và ước mơ những ngày qua.

      Tiệc tổ chức hôm nay chính là tiệc tối, du thuyền có đầu bếp cao cấp, phục vụ cao cấp, làm sảnh chính khoang thuyền đèn đuốc sáng trưng, đèn lớn bằng thủy tinh khúc xạ ánh đèn sáng ngời thành điểm lốm đốm, chiếu mặt đất.

      Vết thương đạn bắn tay phải của Doãn Tử Nhiên chưa lành, tay trái xiên tới xiên lui trong mâm cơm, rất linh hoạt. Khó khăn lắm mới xiên được miếng chân giò hun khói, khi sắp bỏ vào đĩa của mình lại rơi xuống bàn cơm.

      tức giận ném đồ ăn, giận dỗi ăn!

      giọng giễu cợt vang lên sau lưng , có người dùng tiếng , “Này! Đây phải là hành động của quý ông lịch thiệp, may mà nơi này đều phải người ngoài!”

      Doãn Tử Nhiên vừa nghe cũng biết Rusa chuyện, quay đầu lại lạnh lùng dùng tiếng Trung , “Xin lỗi, tôi nghe hiểu tiếng .”

      Rusa giảo hoạt cười tiếng, tiếp tục dùng tiếng , “Tôi chỉ muốn hỏi chút, có cần tôi giúp tay ?”

      cần!” Doãn Tử Nhiên ném xuống hai chữ rồi chuẩn bị .

      Rusa đột nhiên cười to sau lưng .

      “Cười cái gì?” cau mày.

      phải nghe hiểu tiếng sao?” Rusa hả hê nhướn nhướn mày.

      Doãn Tử Nhiên sững sờ, “Nhàm chán!” xong bước nhanh về phía những người khác.

      chỗ khác trong sảnh chính, tất cả mọi người vây quanh Phỉ Nhi chuyện. Vì giúp Phỉ Nhi khôi phục trí nhớ, mọi người thường cùng nhau chuyện với Phỉ Nhi, ngược lại Phỉ Nhi vui vẻ ít, nhưng trí nhớ về chuyện quá khứ vẫn trống rỗng.

      Rusa cũng theo Doãn Tử Nhiên tới, thấy mọi người chuyện khí thế ngất trời, chen miệng vào, “Cứ như vậy cũng có thể khôi phục trí nhớ? phải mấy người xem phim truyền hình quá ít chứ?”

      Phim truyền hình? Lại mấy người tổng giám đốc này thường ngày quả xem phim truyền hình...

      “Vậy thế nào để khôi phục trí nhớ? Cầu Chí Dương hơi gấp gáp nhìn dáng vẻ của , giờ có bệnh vái tứ phương rồi.

      Rusa nhìn Doãn Tử Nhiên trước mắt, rất khoe khoang vểnh cao cằm, “Mấy người đó, phải tìm chuyện khắc cốt ghi tâm với ấy trước đây mà , hoặc diễn lại lần, như vậy có thể kích thích ấy! Trong phim truyền hình đều diễn như vậy!”

      “Thôi ! Ngây thơ!” Doãn Tử Nhiên khinh thường hừ tiếng.

      “Vốn là vậy! tin hỏi bác sỹ!” Rusa chỉ Địch Khắc.

      Doãn Tử Nhiên lại càng tin, “ ta? ta chính là tên lường gạt! Lừa tiền phụ nữ!”

      “Này! Tử Nhiên, được sỉ nhục nghề nghiệp của tôi có được ?” Địch Khắc lớn tiếng cãi lại.

      “Ngừng ngừng ngừng! Đừng tranh cãi nữa!” Cầu Chí Dương đau đầu nhức óc, “Tôi cảm thấy có thể thử lần! Chuyện khắc cốt ghi tâm nhất của Phỉ Nhi là chuyện gì?”

      “Cái này à? Tôi biết !” Doãn Tiêu Trác cười ha hả đưa mắt nhìn Lãnh Ngạn.

      “Đúng vậy!” Hai mắt Cầu Chí Dương tỏa sáng, “Đời này người để cho con bé khắc cốt ghi tâm nhất chính là cậu rồi!”

      “Này, hai người có ý gì? phải muốn tôi hy sinh nhan sắc chứ? Ngay cả tôi nguyện ý, Duy Nhất cũng đồng ý!” Lãnh Ngạn chỉ cảm thấy hai cặp mắt có thể cắn nuốt mình, làm có xúc động muốn chạy trốn.

      Duy Nhất cũng hiểu, mọi người dùng tiếng bô bô chuyện với nhau cái gì chứ? hận mình học tiếng giỏi. Điều này cũng thể trách ! Bản thân học đại học, tiếng trung học sớm trả lại cho thầy rồi, mấy năm này xảy ra nhiều chuyện như vậy, vốn định học tập giỏi, nhưng có thời gian. Cho nên, trừ tiếng Nhật còn có thể chút, tiếng nghe hiểu!

      Nhưng mà, tất cả mọi người nhìn Lãnh Ngạn làm gì? nghi ngờ chọc Lãnh Ngạn, “Bọn họ... Giống như có ý tốt với ?”

      Lãnh Ngạn thầm may mắn vì Duy Nhất nghe hiểu, mặc dù Duy Nhất rất thông tình đạt lý, nhưng cũng khó có thể giải thích cho tốt? ngượng ngùng cười tiếng, “ có gì! có gì!”

      Duy Nhất thoáng nhìn dáng vẻ của cảm thấy có quỷ, khẽ híp mắt, “ có gì sao?”

      có!” Lãnh Ngạn cười lấy lòng.

      Rusa thấy, nghĩ rằng nên đứng ra bênh vực kẻ yếu, “Nếu như Lãnh Ngạn là người khắc cốt ghi tâm của ấy, như vậy giúp ấy chút cũng là chuyện đương nhiên! Coi như là vợ của ấy, cũng có thể hiểu, đây là cứu người! Đừng hẹp hòi như vậy, trong quan điểm của chúng tôi...”

      Doãn Tử Nhiên nghe đến đó lập tức thô bạo cắt đứt, “Quan điểm của là quan điểm của ! Chúng tôi là người Trung Quốc! Đừng nhiều chuyện ở đây!”

      Lời này của Doãn Tử Nhiên dùng tiếng Trung , làm Duy Nhất và Tư Lam hiểu tiếng sợ hết hồn.

      “Tử Nhiên, Rusa gì vậy? Sao lại kích động như thế?” Duy Nhất nhìn Doãn Tử Nhiên đầy mùi thuốc súng khắp người, khó mà tin được đây là ba cưng chiều muốn gì được nấy.

      Rusa hiểu làm sao bị quát cũng rất căm tức, lớn tiếng dùng tiếng đáp lễ, “ dữ tợn cái gì mà dữ tợn? Đừng tưởng cứu tôi có thể quát to lớn tôi, chuyện bình thường cũng lạnh lẽo! Giả bộ ngầu sao? Ngầu nổi! Tôi còn là nữ cảnh sát! Càng ngầu hơn ! buồn cười, lại dữ tợn với mình tôi, giống như tôi nợ nhà mấy chục triệu vậy! Nhìn tôi vừa mắt sao?”

      Doãn Tử Nhiên đối chọi gay gắt với , “ sai, chính là nhìn vừa mắt! Phụ nữ Trung Quốc chú trọng nhất là phong thái thùy mị, nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của xem, muốn bao nhiêu ghê tởm có bấy nhiêu! Làm phụ nữ mà làm đến nước này, nếu như tôi mà là tôi nhất định nhảy xuống biển! Tôi cho biết, đừng nghĩ ra toan tính xấu gì để Lãnh Ngạn đến cởi bỏ vấn đề khó khăn, nếu tôi với xong!”

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, à... ra Doãn Tử Nhiên sợ ấy quấy rầy hạnh phúc của Duy Nhất...

      Thằng nhóc si tình này! Doãn Tiêu Trác khỏi lắc đầu, là em rồi! Đồ đầu heo!

      Duy Nhất càng hiểu ra sao, kéo Doãn Tiêu Trác, lại kéo Lãnh Ngạn, “Các , rốt cuộc làm gì? Rusa muốn giải quyết vấn đề gì? Nếu như ấy cần giúp tay, giúp chút !” Lời cuối cùng này với Lãnh Ngạn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :