1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 300: Kết thúc (8-)

      Editor: Puck

      “Là các người?” Trong lòng Duy Nhất giận dữ, lập tức lấy điện thoại di động từ trong giỏ xách ra định báo cảnh sát.

      “Duy Nhất, đừng!” Mỹ Mỹ núp trong ngực Địch Khắc gấp gáp đến kêu to.

      “Mỹ Mỹ! Cậu còn giúp bọn họ!?” Duy Nhất rất tức giận, tay thò vào trong túi, lại phát mang điện thoại.

      “Duy Nhất! Bọn họ tới đón tớ! trở lại. Lần trước tớ đồn cảnh sát tố cáo bọn họ, giờ bọn họ có trong hồ sơ, Duy Nhất, cậu đành lòng nhìn con của tớ có cha đúng ?” Mỹ Mỹ xong khóc lên.

      Dịch Hàn đến bên cạnh Duy Nhất, “Duy Nhất, chắc hẳn em biết chuyện của tụi rồi, có gì có thể , đấu với Lãnh Ngạn, thua cả đời, là vô dụng, và Địch Khắc định rời , nhưng Địch Khắc quá nhớ mong Mỹ Mỹ, tính thời gian dự sinh của Mỹ Mỹ, cách nào dứt bỏ, em để cho bọn họ , có chuyện gì là làm ra, báo cảnh sát bắt .”

      tưởng rằng vĩ đại sao? Dùng tình bạn ra làm mồi dụ?” Duy Nhất hề nhìn , khinh thường người lợi dụng tình bạn, phản bội tình bạn, nhưng trong lòng nghiền ngẫm câu kia của , đấu với Lãnh Ngạn, thua cả đời...

      Dịch Hàn yên lặng nhìn , “Duy Nhất, cho dù lợi dụng bất kỳ ai, chỉ có lợi dụng em!”

      “Vậy sao?” Duy Nhất cười khinh bỉ, “Vậy trở về lần này có phải định lợi dụng tôi lần đầu tiên ?”

      Dịch Hàn ngẩn ra, cười nhạt, “ giờ Lãnh Ngạn như vậy, em cho rằng còn cần ra tay sao? Báo ứng!”

      Duy Nhất tức giận nhìn , giờ phút, Dịch Hàn trở thành người hận nhất thiên hạ, Lãnh Ngạn của , sao thể bị người nguyền rủa như vậy?

      “Bốp.” tiếng, cái bạt tai của mặt , lực lớn, ngay cả chính cũng ngờ.

      Lúc này Dịch Hàn đứng bên cạnh cầu thang, bị tát cái, bước chân lùi lại theo bản năng, bị hụt chân, lăn xuống dưới.

      Địch Khắc vội vàng tới giữ lại, chỉ túm được áo sơ mi, kết quả nút áo sơ mi bung ra, quần áo hoàn toàn rộng mở, lộ ra cả lồng ngực, trước ngực lại có vết bớt to, Duy Nhất sợ ngây người, cảm giác trong đầu có điểm sáng nhảy nhót, nhưng tìm được cách mở miệng.

      Cuối cùng Địch Khắc thể ngăn cản được chiều hướng Dịch Hàn lăn xuống dưới, Dịch Hàn lăn đến chỗ góc cua hành lang mới dừng lại, quần tây rộng thùng thình trượt đến đầu gối, lộ ra đoạn chân giả, Duy Nhất nhìn mọi thứ diễn ra, hoàn toàn bàng hoàng.

      “Hàn! Cậu như thế nào?” Địch Khắc xuống lầu nâng lên.

      Dịch Hàn đứng lên dưới nâng đỡ của , lắc đầu, “ sao, tôi sao.”

      “Chân của ...” Duy Nhất sửng sốt lâu, cuối cùng phát ra thanh.

      Địch Khắc oán giận liếc Duy Nhất, Mỹ Mỹ mượn cơ hội kéo tay Duy Nhất, “Duy Nhất, để tụi tớ thôi! Mặc dù hai người Dịch Hàn bọn họ bụng dạ khó lường, nhưng tạo ra hậu quả gì, hơn nữa, Lãnh Ngạn cũng rút đơn kiện rồi, Dịch Hàn là người tàn tật, vào ngồi tù tiện, Địch Khắc chắc chắn để mình Dịch Hàn vào, vậy con của tớ...”

      Duy Nhất hơi tức giận, “Mỹ Mỹ, đồn cảnh sát tố cáo là cậu, giờ muốn bảo vệ bọn họ cũng là cậu! Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

      Mỹ Mỹ khỏi rơi lệ, “Duy Nhất, cuộc đời của tớ nhiều nguyên tắc như cậu, tớ chỉ muốn cuộc sống bình thường, người chồng bình thường, đứa con khỏe mạnh, cho nên, lập trường của tớ kiên định như vậy, mong cậu độ lượng bỏ qua cho tớ, Duy Nhất.”

      Lời này chạm đến chỗ sâu nhất trong lòng , cũng là mơ ước tha thiết nhất của co, nhưng mà hôm nay, ...

      Khi vô cùng do dự, Mỹ Mỹ đột nhiên ôm lấy , kêu to, “Hai người mau ! Chúng ta gặp nhau ở sân bay! Nhanh lên!”

      Mỹ Mỹ mang thai, Duy Nhất dĩ nhiên dám lộn xộn, Địch Khắc lập tức dìu Dịch Hàn nhanh chóng chạy , mãi cho đến khi nhìn thấy bóng dáng, Mỹ Mỹ mới buông tay.

      “Duy Nhất, xin lỗi, tớ cũng , gặp lại!”

      Nhìn Mỹ Mỹ vội vã mà , trong lòng Duy Nhất rất hỗn loạn, dáng vẻ vừa rồi của Dịch Hàn lưu lại bóng ma trong lòng , quyết định tạm thời báo cảnh sát, về trước tìm Lãnh Ngạn hoặc Doãn Tiêu Trác thương lượng.

      Mục đích định, nhanh chóng về phía phòng bệnh của Lãnh Ngạn.

      Ai ngờ chỉ rời lát như vậy, trước giường bệnh của Lãnh Ngạn vây đầy bác sỹ y tá, Doãn Tiêu Trác cũng đứng bên cạnh, vẻ mặt cực kỳ lo lắng.

      Lòng Duy Nhất như căng lên, chen chúc tới.

      “Sao vậy?” ôm ngực hỏi Doãn Tiêu Trác, chỉ sợ nghe thấy chữ muốn nghe.

      Doãn Tiêu Trác lắc lắc đầu, “ đến như vậy, hỏi bác sỹ Lục .”

      Các bác sỹ dần tản ra, Lãnh Ngạn nằm giường, hai mắt nhắm nghiền.

      Duy Nhất đứng từ xa nhìn, há mồm thở dốc, dám qua.

      Bác sỹ Lục thấy thế tới, “Phu nhân, đừng sợ, sao, có gì. Vừa rồi cậu ấy quá đau đớn, chúng tôi châm cứu cho cậu ấy, cậu ấy ngủ.”

      Hai chân Duy Nhất mềm nhũn, ngã ngồi đất. “Bác sỹ Lục, ông quả làm tôi sợ muốn chết!”

      Bác sỹ Lục và Doãn Tiêu Trác cùng đỡ dậy, lại , “Thiếu phu nhân, giờ thiếu gia ở tình huống này, thể lạc quan.”

      “Cách năm còn bao lâu?” năm, phải là thời gian bác sỹ Lục chắc chắn sao?

      “Đúng, theo đà phát triển này, nếu như gan suy kiệt...” Bác sỹ Lục dừng lát, dám ra chữ mấu chốt kia, “Bệnh này nếu như gan tổn hại cũng đáng sợ, nhưng giờ tình huống thiếu gia chịu trị liệu hiển nhiên có kết quả, chỉ có con đường cấy ghép gan, trước mắt tình huống thân thể thiếu gia làm cấy ghép vẫn tương đối thích hợp, nhưng mạo hiểm khá lớn, thiếu gia lại thuộc nhóm máu hiếm, chúng tôi vẫn tìm được gan phù hợp, đáng tiếc chính là, thiếu gia có quan hệ huyết thống, nếu có thể tiến hành phẫu thuật cấy ghép gan từ người thân, là hữu hiệu nhất.”

      “Cấy ghép gan từ người thân?” Ánh chớp lóe lên trong đầu Duy Nhất, trái tim đột nhiên điên cuồng nhảy dựng lên, điểm sáng vừa rồi đột nhiên tuôn ra thành đốm lửa trong đầu, xoay người bỏ chạy.

      ( Lời tác giả: Các bạn đọc sách đều rất nghiêm túc, rất nhiều bạn còn chuyên môn hiểu bệnh này, về biểu lâm sàng hoặc phương pháp trị liệu, Cát Tường vốn bịa đặt, nhưng trình tự bộ phận thích hợp, hoặc vấn đề đưa ra thời điểm trị liệu, là nội dung vở kịch cần, mong các bạn tha thứ, dù sao cũng là tiểu thuyết.)

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 301: Kết thúc (9)

      Editor: Puck

      “Duy Nhất! Em đâu vậy?” Doãn Tiêu Trác đuổi theo.

      “Nhanh lên! sân bay! Chốc lát ràng!” Ý niệm trong đầu Duy Nhất khiến kích động thôi.

      tính sai, nhất định tính sai! Bớt! Gãy chân! Chân giả! trường tai nạn xe cộ phát thi thể! Địch Khắc là bác sỹ phẫu thuật thẩm mỹ! ấy hận Lãnh Ngạn! Còn ấy đấu với Lãnh Ngạn cả đời, đều thua! Còn có tên của , Dịch và Dực đọc giống nhau, Lãnh tương đương với Hàn!

      (*) Dịch và Dực đều có cách đọc là [yì]

      Nhiều biểu như vậy, rất có thể ấy là Lãnh Dực chết! Cho dù đoán sai, cũng phải thử lần! Nhưng, phát này quá thể tưởng tượng nổi!

      Doãn Tiêu Trác lái xe mang theo ra thẳng sân bay, suốt dọc đường hỏi Duy Nhất xảy ra chuyện gì, Duy Nhất đều đắm chìm trong suy nghĩ và kích động của mình, vốn chú ý tới Doãn Tiêu Trác gì! Doãn Tiêu Trác cũng biết rốt cuộc xảy ra chuyện lớn gì, dám hỏi nhiều, chỉ dấm mạnh chân ga xông về phía trước.

      Xe lái vào bãi đỗ xe ở sân bay, Duy Nhất xuống xe đến thẳng quầy kiểm tra an ninh.

      Từ xa, liếc thấy Dịch Hàn và Mỹ Mỹ, Địch Khắc ở bên cạnh Mỹ Mỹ.

      “Mỹ Mỹ! Mỹ Mỹ khoan !” vừa chạy đến bên cạnh vừa kêu.

      Ba người nhìn thấy chạy đến đều hơi hoảng sợ, Duy Nhất lại thở hồng hộc vọt tới trước mặt bọn họ, thình lình kêu to tiếng, “Lãnh Dực!”

      Chỉ thấy toàn thân Dịch Hàn run lên, hành lý tay rơi xuống đất, lại xụ mặt, “Em gọi ai đó?”

      Duy Nhất mở cờ trong bụng, thế giới trước mắt đột nhiên rộng mở, hành động này của Dịch Hàn ràng cho thấy suy đoán của là đúng!

      là Lãnh Dực? Em đoán có sai! Lãnh Dực! ! !” Duy Nhất vừa gọi vừa cười, trong mắt cười chảy ra nước mắt, phát này với tương đương với chết mà sống lại!

      “Duy Nhất, em nhận nhầm người! Xin lỗi, chúng tôi muốn lên máy bay!” Dịch Hàn nhặt va ly hành lý lên vào trong.

      Duy Nhất giở trò xỏ lá, giữ hành lý của buông tay, lại khiến Doãn Tiêu Trác ra tay ngăn Mỹ Mỹ lại, “! được lên máy bay! Lãnh Ngạn ở bệnh viện cần làm phẫu thuật cấy ghép gan, cần gan người thân, , ấy chờ cứu mạng!”

      Dịch Hàn vừa nghe lời này dấy lên lửa giận, “Tại sao phải cứu cậu ta? Lúc cậu ta hại ngã xuống sườn núi có nghĩ tới trai cậu ta ?”

      “Hại ngã xuống sườn núi? Sao ấy lại hại ngã xuống sườn núi? Chẳng qua ấy chỉ điên khùng lên núi với mà thôi, lại hận ấy? Quá đáng quá !” Duy Nhất lửa giận của đến từ đâu, có thể khiến người ta cao hứng chính là, Dịch Hàn thừa nhận là Lãnh Dực rồi!

      theo lên núi?” Dịch Hàn cười nhạt, “Thằng nhóc thâm độc nham hiểm, vì tài sản nhà họ Lãnh và Tĩnh Lam, làm hư thắng xe của , lúc ở vách núi thể thắng được xe, nếu sao lại rơi đến kết cục này! Kết quả cậu ta cưới Tĩnh Lam lại đối xử tốt với ấy!”

      Doãn Tiêu Trác nhìn Dịch Hàn chằm chằm, vô cùng bùi ngùi, “Lãnh Dực, cậu là Lãnh Dực! Hận thù này của cậu cũng quá sai rồi! Làm hư thắng xe của cậu vốn dĩ phải do Lãnh Ngạn, là quản gia của mấy người! Tĩnh Lam và quản gia là hạng người gì, cậu tìm người quen đến đồn cảnh sát hoặc xem hồ sơ vụ án ở tòa án biết! Đáng tiếc, cậu thông minh như vậy, lại vì thành kiến lúc với Lãnh Ngạn mà hận sai lâu như thế, đến nỗi em bất hòa, rơi xuống kết cục như thế này. Nếu năm năm trước cậu tín nhiệm Lãnh Ngạn, cậu vốn cũng thảm như vậy!”

      Dịch Hàn bị chấn động tại chỗ, trong miệng chỉ biết lặp lặp lại câu, “Hận sai rồi? Hận sai rồi?”

      Chênh lệch lớn trong lòng cách nào điều chỉnh ngay lập tức, nhiều năm đến nay, hận thù này là động lực để sốt sót, là cột trụ tinh thần cho , nếu có lòng tin báo thù, có lẽ vùi thân vào biển lửa ngay trong ngày xảy ra chuyện rồi, cho dù còn mạng sống sót, cũng nhất định trở thành loài bò sát thối rữa, tuyệt đối có Dịch Hàn đứng dậy như ngày hôm nay, nhưng bây giờ lại cho biết, lòng tin mà dựa vào để sống lại là sai lầm, vậy phải cuộc đời lúc trước của hủy bỏ hoàn toàn sao? Như vậy, nên dùng lòng tin gì để tiếp tục sống sót? Trái tim, lập tức trống rỗng hơn bầu trời...

      Duy Nhất lại vội vã nhìn , cầm lấy va ly hành lý lay động . “Nếu hận sai rồi, giờ tỉnh ngộ vẫn còn kịp! cả, van cầu , cầu xin cứu Lãnh Ngạn !”

      Địch Khắc đột nhiên lạnh lùng xen vào câu, “Duy Nhất, em có biết người hiến gan trong phẫu thuật ghép gan người thân có bao nhiêu nguy hiểm ?”

      Duy Nhất , quả biết người ghép gan gặp nguy hiểm, nước mắt nhìn Dịch Hàn, bất lực mà bàng hoàng, cũng thể ép Dịch Hàn...


      Hai năm sau.

      Sáng sớm ở xuân về hoa nở.

      Gió mùa hè thổi , chuông gió búp bê gỗ leng keng hát vang khúc ca đầu tiên ngày hôm nay, đồng hồ báo thức ở đầu giường cũng theo đó mà ồn ào theo.

      Người nào đó thò tay dài từ trong chăn ra để đồng hồ báo thức “Ngậm miệng”, chỉ cảm thấy cằm bị lông xù gì đó nghịch ngứa.

      Cúi đầu, người nào đó dùng tư thế kinh điển, dựa vào người ngủ, hai chân trần quấn quýt lấy eo .

      , đâu chỉ hai chân trần, ràng cả người , nhớ tới đêm qua quyến rũ xinh đẹp, luồng khí nóng trong bụng lại yên mà rung động.

      “Bà xã – bà xã -” nghịch tóc , bắt đầu quấy nhiễu sáng sớm.

      ra! Chủ nhật còn huyên náo đồng hồ báo thức sao!” Người nào đó đẩy mặt và môi chu loạn mặt ra.

      Mặt đen xì, ràng chính tối hôm qua là náo loạn, sợ hôm nay là sinh nhật hai tuổi con Mỹ Mỹ dậy nổi.

      “Bà xã! Rời giường! OMG! Em lại nặng rồi! sắp bị em đè ép rồi! Tham ngủ như vậy béo thành heo!” Tay yên phận của bắt đầu lướt khắp là da trơn bóng của .

      trở mình khỏi người , đẩy , “Đừng làm rộn! Người ta mệt chết được! Đều tại , hại em sắp bình minh mới ngủ!”

      cười, “ dậy đúng ? Được, hầu hạ em, ôm em tắm rửa!”

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 302: Kết thúc (10)

      Editor: Puck

      lập tức choàng tỉnh, “ cần!” Cúi đầu nhìn người mình đầy vết thâm tím bất mãn chu môi lên, hai tháng nay người này tràn đầy tinh lực, người ngày nào có vết dâu tây, bị ôm vào tắm rửa, phải khiến cho eo mỏi lưng đau bỏ qua sao?

      Lúc này, điện thoại của Lãnh Ngạn vang lên, người gọi điện thoại là Lãnh Dực.

      “Alo, cả, em? Em và Duy Nhất còn ngủ!”

      Duy Nhất đánh quyền qua, trừng mắt với , “Sao lại đáp như thế?”

      Lãnh Ngạn cười to, “Ha ha, cả, suy nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần ngủ, quấy rầy, vâng, chúng em lập tức , nhà ? Cũng tốt, đặc biệt thích món ăn làm!”

      “Đổi chỗ?” Thấy chuyện xong, Duy Nhất hỏi.

      “Ừ! Mau đứng lên! nhà cả.”

      Nhà Lãnh Dực ra chính là nhà cũ họ Lãnh, Lãnh Ngạn thúc giục trai mau chóng khai chi tán diệp * ở nhà cũ, lại mỗi ngày trồng hoa trồng rau, cộng thêm nghiên cứu sách dạy nấu ăn, vốn để trong lòng, nhưng mà, tay nghề nấu ăn của Lãnh Dực càng ngày càng tốt, miệng hai người bọn họ đều thích, thường đến nhà kiếm cớ xin cơm, về phần Duy Nhất, Lãnh Dực đáp ứng rồi, vĩnh viễn có quyền lợi ăn cơm chùa.

      (*) khai chi tán diệp: đâm chồi nảy lộc, ý chỉ con đàn cháu đống.

      Lúc lái xe đến nhà Lãnh Dực, tất cả mọi người tụ tập đông đủ, Duy Nhất mang theo mặt Phật vàng treo lên cổ con bảo bối của Mỹ Mỹ, “Đây là mẹ nuôi sớm đáp ứng rồi, giờ mới cho, ngại quá!”

      Doãn Tử Nhiên nhìn trêu tức, “Em bảo bối, đừng cứ mẹ nuôi mẹ nuôi hoài, em cũng có thể làm mẹ , còn làm cậu! Có phải Lãnh Ngạn...” Ánh mắt mang theo nghi vấn quét lên người Lãnh Ngạn.

      “Trời đất chứng giám!” Lãnh Ngạn vội vã , “Tôi thế nào Duy Nhất có quyền lên tiếng nhất, Duy Nhất, em !”

      chết !” Duy Nhất trừng mắt liếc , hai má ửng đỏ.

      “Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn còn cần cố gắng!” Lãnh Dực tới vỗ vỗ vai em trai.

      Lãnh Ngạn rất hài lòng, “Này, trai, cũng hơi quá đáng , mỗi ngày chỉ xử lý mấy cây cối của , ném công ty cho em, giờ nhiệm vụ này cũng giao cho em, nhưng nhiệm vụ này ấy mà, em vô cùng thích.” ôm Duy Nhất, cười xấu xa.

      “Hôm nay muốn ăn đánh!” Duy Nhất đấm quyền.

      “Nhưng mà cả, từ tuần tới đến công ty , bởi vì em và Duy Nhất muốn du lịch vòng quanh trái đất tám mươi ngày, em mặc kệ công ty!” Lãnh Ngạn ra vẻ cuối cùng được giải thoát.

      Di chúc của ông cụ nhà họ Lãnh, 60% cổ phần vẫn thuộc về Lãnh Dực, bởi vì Lãnh Dực chết, cho nên mới có chuyện ở nhà họ Lãnh có cháu trai đời thứ ba truyền cho đời thứ ba, đây cũng là lý do tại sao Lãnh Ngạn vẫn luôn muốn sinh con trai, nhưng nếu có đời thứ ba, quyên cho tổ chức từ thiện rồi.

      Mặt khác 40% cổ phần bị quỷ xui đất khiến Lãnh Dực mua vào trong tay, cho nên thực tế Lãnh Dực có 100% cổ phần, nhưng vẫn kín đáo ép đưa 60% này cho Lãnh Ngạn, mình ngồi nhà hưởng 40%.

      Lãnh Ngạn oán thán dậy đất, muốn cầm 60% này, Lãnh Dực chết cũng chịu thu lại, còn uy hiếp nếu như nhắc lại trả gan cho . Vì vậy, tiếp tục ngồi nhà lấy tiền, chọc cho Lãnh Ngạn phàn nàn liên tục, rốt cuộc là ai làm công cho ai?

      Đám người vừa nghe du lịch vòng quanh trái đất, lập tức trợn tròn mắt, “Hai người hạnh phúc, tám mươi ngày nếu tạo ra người cho phép hai người lên bờ!”

      Cầu Chí Dương lại bỏ thêm câu, “ đúng, là cho phép Duy Nhất lên bờ, tìm ông xã, gieo giống được thôi!”

      Lãnh Ngạn nghiến răng nghiến lợi, “Cầu, Chí, Dương!”

      “Coi như tôi !” Cầu Chí Dương lập tức tránh ra, sợ bị núi băng đông lạnh.

      Thứ hai tuần sau, vẫn là nắng ấm chan hòa, đúng là thời tiết tốt để ra biển.

      Sau khi Lãnh Ngạn ném công ty cho Lãnh Dực, rốt cuộc tự do rong chơi biển.

      Ban đêm, trời biển màu, mặt biển to lớn, bầu trời đêm rộng lớn, bất kỳ chấm đều lóe sáng trong đêm. Bầu trời lấp lánh vô số ánh sao, mặt biển lưan tăn gợn sóng, sóng biển nhàng lay động, biển rộng như hút lấy bầu trời đầy sao.

      “Duy Nhất, cuối cùng chiếc du thuyền này được dùng tới rồi, hôn lễ tuyệt thế mà hứa cho em nuốt lời.”

      Duy Nhất rúc trong lòng , thưởng thức hương vị hạnh phúc, “Ông xã, em thích nhất là câu hứa hẹn kia, cùng em cả đời. Ông xã, em rồi, chúng ta nhất định cùng nhau đến già, đúng !”

      “Ừ, đúng vậy, chờ xem dáng vẻ xấu xí của em.” Lãnh Ngạn cười khẽ.

      Duy Nhất giận dữ, “Ai bảo chụp em xấu như vậy? Em muốn!”

      Lãnh Ngạn trề môi, “Tư liệu như thế nào ra ảnh chụp như thế ấy, dáng dấp bản thân xấu, còn trách chụp ảnh xấu!”

      “Lãnh, Ngạn!” Duy Nhất nhảy khỏi ngực , uy hiếp.

      Lãnh Ngạn đứng dậy khiêu khích, “Đến đây, đến đuổi , đuổi được để cho em ức hiếp! Em muốn thế nào làm thế đó!” Ngữ khí vô cùng mập mờ.

      Duy Nhất khó thở, vung quyền qua, “Ai muốn làm thế nào? Ai muốn đuổi theo ?”

      “Sao vậy phải? ràng là em theo đuổi , mỗi lần đều vậy, hà hà!”

      Nhìn vẻ mặt cười đắc ý của , vì thẹn mà hóa giận, nhào tới đánh, vui đàu ầm ĩ, Duy Nhất đột nhiên cảm thấy chóng mặt, vội úp sấp mạn thuyền ói như điên.

      Lãnh Ngạn mừng rỡ, chạy tới ôm lấy , “Bà xã, có phải em có ...”

      Duy Nhất cũng vui vẻ, “ lật mặt nhanh quá!” Duy Nhất quả nhớ quy luật của mình.

      “A!” Lãnh Ngạn lấy điện thoại di động ra xem xét ghi chép, tháng này quả nhiên hơn mười ngày Duy Nhất có bà dì cả rồi.

      hưng phấn mà ôm Duy Nhất xoay quanh, “Rốt cuộc được làm cha!”

      Duy Nhất ôm , hơi bận tâm, “Ông xã, có thể ?”

      Lãnh Ngạn hiểu ý , “ , xác suất di truyền rất thấp, lần thứ nhất cũng rất xui xẻo, yên lòng đến lúc đó chúng ta làm kiểm tra.”

      “Nhưng mà, thuyền của chúng ta...”

      Lãnh Ngạn cười chỉ về phía sau, “ thuyền? mang bác sỹ tới!”

      Phía sau đột nhiên vang lên tiếng động lớn xôn xao, hai người bọn họ quay đầu lại, trời ạ, tới đâu chỉ bác sỹ? em nhà họ Cầu, Doãn Tử Nhiên, nhà Mỹ Mỹ, Lãnh Dực, còn có nhà Doãn Tiêu Trác, tất cả đều lên thuyền.

      “Các người... Đây là...” Lãnh Ngạn chỉ bọn họ năng lộn xộn.

      “Thuyền của em lớn như vậy, nếu mang theo số người di du lịch vòng quanh trái đất đáng tiếc.” Lãnh Dực cười xấu xa.

      thể nào, chúng em là tuần trăng mật! Sao nhiều bóng đèn như vậy?” Lãnh Ngạn đau khổ.

      “Yên tâm , coi như tụi tồn tại, tụi làm ảnh hưởng đến em!”

      , cũng tới, vậy công ty làm sao đây?” Duy Nhất lo lắng hỏi.

      “Cái đó, ha ha, toàn bộ giao cho Tần Nhiên là tốt rồi!” Lãnh Dực cười về phía bờ.

      Tần Nhiên... Lúc này Tần nhà ta chạy hai đầu Mặc Toa Kỳ Thịnh, câu, tại sao lại là tôi...

      “Này, em, vui vẻ lên chút! Xem chúng tôi chuẩn bị quà gì cho hai gười!” Cầu Chí Dương giơ tay lên.

      Lập tức, cả bầu trời pháo hoa rực rỡ, pháo hoa chế tạo riêng tạo thành nhiều chữ tiếng – FOREVER.

      “Duy Nhất, hạnh phúc nhất định vĩnh viễn! Dưới bóng đêm tuyệt đẹp, ai đó chân thành chúc phúc?

      Lãnh Ngạn và Duy Nhất hai mắt ướt át, ôm chặt nhau rời, “Hạnh phúc”, “Vĩnh viễn”, hai chữ này, mùi vị trong đó, chỉ có bọn họ có thể nhận thức!

      Đúng vậy, chỉ cần có , nhất định có kỳ tích, hạnh phúc nhất định vĩnh viễn.

      HOÀN CHÍNH VĂN

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện 1:

      Editor: heisall

      ngày đẹp và nhàng, bầu trời xanh thẳm.

      Nhưng nhà họ Doãn rơi vào tình cảnh rối ren.

      "Mau! Mau lên! Nhất định phải đến đó trước khi bọn họ lên thuyền, nếu được!" Doãn Tiêu Trác ra sức thúc giục Tư Lam sắp xếp hành lý.

      " sao đâu? Bọn Lãnh Ngạn hẹp hòi đến nỗi cho phép chúng ta lên thuyền đâu? Cái du thuyền kia gần ngàn căn phòng, sớm vượt qua tàu Titanic rồi, mỗi đêm ấy và Duy Nhất ngủ căn phòng cũng hết!" Tư Lam vẫn nhanh chậm thu dọn đồ đạc.

      " ngốc, nếu như là tôi, tôi cũng muốn thế giới riêng của hai người có thêm mấy bóng đèn cản mũi!" Doãn Tiêu Trác xách hành lý của lên, nhàng kêu Đóa Nhi, ba người cùng lên xe ra ngoài.

      Doãn Tiêu Trác vừa ra đúng lúc gặp Tĩnh Tuyền mang theo đứa bé tản bộ ở trong hoa viên, cậu nhóc thấy xe của Doãn Tiêu Trác lập tức lảo đảo chạy tới: "Bác, bác ơi." Dùng hết sức mà kêu.

      "Thiên Ân bảo bối!" Doãn Tiêu Trác quay cửa xe xuống chào hỏi tiểu thiên sứ nhà bọn họ.

      "Bác đâu vậy? Bảo bối muốn cùng. . . . . ." Thiên Ân tự xưng là bảo bối, giọng rất non nớt.

      "Cái gì? Bảo bối, bác phải đến công ty! Khi trở về chơi với con nhé!" Doãn Tiêu Trác nhanh chóng quay cửa xe lên, giống như chạy trốn rời khỏi nhà họ Doãn.

      " làm gì thế? Giống như kẻ gian, còn lừa Thiên Ân!" Dung Tư Lam hiểu.

      "Đúng vậy! dối phải là đứa bé ngoan!" Đóa Nhi sáu tuổi, nể tình riêng mà phê bình cha của bé.

      "Các người biết cái gì? Để cho Tiêu Diệp và Tử Nhiên biết cha bỏ lại công ty để chạy du lịch vòng quanh thế giới, chặt chém cha ra mới là lạ đó!" Doãn Tiêu Trác có chút sợ hãi nhìn kính chiếu hậu chút.

      Dung Tư Lam khỏi cười lắc đầu, kể từ sau khi kết hôn, tính tình của Doãn Tiêu Trác càng ngày càng trẻ con! Nhưng, lại thích như vậy, ra vẻ, kiêu ngạo, ở trước mặt hoàn toàn là tính tình , có lúc cảm thấy nghĩ cái gì đều có thể hiểu được thấu đáo triệt để, loại cảm giác tâm linh tương thông này rất tốt!

      Đến bến tàu, Doãn Tiêu Trác ôm lấy Đóa Nhi, dẫn Tư Lam lên chiếc du thuyền gọi là "Duy Nhất" kia. Rón ra rón rén, tìm kiếm căn phòng vừa ý mình.

      Khi lên đến lầu hai, ngay tại bậc thang đầu tiên đụng mặt người khác.

      "Cầu Chí Dương? !" Doãn Tiêu Trác sợ hãi kêu, chỉ vào Cầu Chí Dương và Phỉ Nhi: " Sao các người cũng ở đây?"

      "Xuỵt ——" Cầu Phỉ Nhi dựng thẳng ngón trỏ vào môi mình: "Chúng ta cùng lên! Đừng làm cho Lãnh Ngạn phát , nếu bị tống xuống thuyền!"

      "Còn có nhóm người chúng tôi!" Trong chỗ kín đáo lại xuất thêm nhóm người, bao gồm Doãn Tử Nhiên, Lãnh Dực, hai vợ chồng Mỹ Mỹ, chen lấn chật kín cửa cầu thang.

      "Các người. . . . . . là lợi hại!" Doãn Tiêu Trác chĩa mũi nhọn vào Doãn Tử Nhiên: "Em cũng lên thuyền, còn công ty làm thế nào?"

      "A. . . . . . phải còn có hai sao? ấy cũng nên học cách quản lý công ty rồi! Làm diễn viên quèn có gì tốt chứ?" Doãn Tử Nhiên thờ ơ nhún nhún vai.

      , điện thoại của Doãn Tiêu Trác vang lên, nhắc tào tháo, tào tháo đến liền! Là điện thoại của Doãn Tiêu Diệp gọi đến.

      "Này, cả! và Tử Nhiên đâu rồi? Hôm nay ở công ty mở cuộc họp thường kỳ, ông cụ nổi giận đấy!" Theo thường lệ, Doãn Tiêu Diệp chỉ đến tham dự cuộc họp thường kỳ ở công ty.

      "Cái gì? Bọn ư? Ha ha, và Tử Nhiên du thuyền của Lãnh Ngạn, chuẩn bị du lịch vòng quanh thế giới rồi!" Doãn Tiêu Trác ra vẻ hả hê.

      Điện thoại của Doãn Tiêu Diệp thiếu chút nữa rớt xuống đất: ". . . . . . phải chứ? Đừng là em phải về quản lý cái công ty này nha? ! được! Tự do của em, nghiệp của em, cuộc đời của em!"

      Doãn Tiêu Trác nhíu mày: " nghiệp của em chính là Doãn thị, cuộc đời của em chính là chăm sóc vợ con, lớn tuổi như vậy rồi còn lẫn vào trong cái giới diễn viên thần tượng! Về nhà xây nhà !"

      ", cả, các người quá độc ác rồi, ít nhất phải để lại người chứ! Tính tình của ông cụ. . . . . ."

      "Em tự lo !" Doãn Tiêu Trác dứt khoát tắt máy, mưu được như ý nên cười khà tiếng, Doãn Tiêu Diệp ơi Doãn Tiêu Diệp, cậu cũng có ngày hôm nay?

      "Này, Lãnh Ngạn và Duy Nhất lên thuyền, chúng ta mau trốn thôi!" biết người nào hô lên tiếng, nhóm người nhanh chóng biến mất vào nơi kín đáo.

      **********************************************************************************

      Ban đêm, biển trời hòa làm màu, bầu trời lấp lánh vô số ánh sao, mặt biển sóng gợn lăn tăn, sóng biển nhàng lay động, mặt biển giống như hút bầu trời đầy sao rơi xuống.

      "Duy Nhất, chiếc du thuyền này rốt cuộc cũng được dùng tới, hứa cho em hôn lễ tuyệt thế nuốt lời."

      Duy Nhất vùi ở trong ngực , hưởng thụ mùi vị hạnh phúc: "Ông xã, em thích nhất là lời hứa kia của , ở bên cạnh em cả đời. Ông xã, em rồi, chúng ta nhất định ở bên nhau đến già, nuốt lời!"

      Sóng biển nhàng lay động, boong thuyền, dưới ánh sao, truyền đến giọng khe khẽ của Duy Nhất và Lãnh Ngạn.

      Trong khoang thuyền, mấy bóng đen cứ lấn tới lấn lui: "Đừng ầm ĩ nữa! Đừng làm ồn, nghe xem bọn họ cái gì!"

      "Người nào ầm ĩ? Chỉ mình ầm ĩ có! Mau tránh ra, để tôi xem thử!"

      biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên Duy Nhất vịn lan can ói ra.

      "Oa, hình như Duy Nhất có thai rồi!" Vừa đúng lúc Mỹ Mỹ ghé tai vào khe cửa trong thuyền để nghe thanh dội lại.

      " sao? Tôi xem chút, để tôi xem chút!" Mấy người ở phía sau bắt đầu chen lấn chật chội.

      "Ầm" tiếng, cửa khoang thuyền bị đẩy ra, bọn họ liền hình dưới ánh sao sáng ngời.

      Mọi người cười khúc khích mấy tiếng, vẻ mặt liền trở nên khiếp sợ về phía Lãnh Ngạn.

      Nhìn gương mặt u ám của Lãnh Ngạn, Cầu Chí Dương vội vàng lấy lòng: "Này, người em, vui vẻ lên chút! Xem chúng tôi chuẩn bị lễ vật gì cho cậu này!" Cầu Chí Dương giơ tay lên.

      Lập tức, cả bầu trời sáng rực pháo hoa, đặc biệt là pháo hoa tạo thành dãy chữ tiếng ——FOR¬EV¬ER.

      "Duy Nhất, nhất định phải hạnh phúc mãi mãi nhé!" Dưới bóng đêm tuyệt đẹp, mọi người đều chân thành chúc phúc.

      Đối mặt với đám bạn mặt dày mày dạn dám trốn lên thuyền này, Lãnh Ngạn còn có thể gì đây? bầu trời xuất nhiện những chấm và khói lửa khiến cho màn đêm trở nên vô cùng rực rỡ, ngày mai trời lại sáng, chuyến du lịch vòng quanh thế giới lần này nhất định tràn đầy hạnh phúc và bất ngờ, rất mong đợi. . . . . .

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện 2:

      Editor: heisall

      biển đương nhiên làm cho người ta kích động, nhưng đồng thời, cũng rất khô khan và buồn tẻ, nên đám người kia liền nghĩ ra đủ mọi tiết mục để vui chơi.

      tại Duy Nhất ở sảnh lớn của lầu , để cử hành vũ hội đầu tiên, cũng là vũ hội lớn nhất.

      Trong tiếng nhạc, Lãnh Ngạn mặc bộ lễ phục màu trắng, bây giờ bị đám bạn xấu xa vây quanh trong sảnh lớn.

      "Công chúa của tôi đâu?" Lãnh Ngạn nhìn quanh vòng, cũng phát ra bóng dáng của Duy Nhất, bọn đáng ghét này giấu Duy Nhất đâu rồi?

      Doãn Tiêu Trác cười xấu xa: "Công chúa rất nhiều, còn người mà cậu muốn tìm tớ biết, tự mình tìm ! Nhưng nếu tìm được những ngày sau này ở biển, cậu nên chuẩn bị tinh thần để ở mình là vừa!"

      "Đúng đúng đúng! Còn Duy Nhất cậu cứ yên tâm, ấy đơn! Nơi này có rất nhiều đàn ông độc thân, nguyện ý cống hiến sức lực để thay cậu chăm sóc Duy Nhất!" Cầu Chí Dương rất biết chết sống mà ló đầu ra từ trong đám người.

      Phỉ Nhi đồng tình nhìn trai đáng thương của cảm thán, người ngốc nghếch!

      Quả nhiên, Lãnh Ngạn thuận tay đánh ra quyền, ngay con mắt trái của ta lập tức xuất vòng tròn. Cầu Phỉ Nhi kề vào bên cạnh : " à, nếu để em đấm thêm cho cái, được làm gấu mèo rồi."

      "Thượng Đế , nếu có người đánh mắt trái của con, con hãy đưa luôn mắt phải cho người đó đánh!" Lãnh Ngạn vừa dứt lời, lập tức xoay người tìm công chúa của .

      Cầu Chí Dương cau mày : "Thượng Đế có câu này sao?"

      Lãnh Ngạn lầm bầm lầu bầu rồi bỏ mặc ta, ra sảnh lớn bắt đầu tìm kiếm Duy Nhất.

      Doãn Tiêu Trác cho Lãnh Ngạn biết, tối nay có tiết mục vượt qua ba cửa ải, cửa đầu tiên là tìm kiếm “ bé lọ lem”.

      Duy Nhất ở trong căn phòng nào đó du thuyền, có tổng cộng ba cơ hội mở cửa phòng ra.

      Nếu như có thể tìm được Duy Nhất trong ba lần mở cửa, bọn họ chỉ quấy rầy và Duy Nhất lãng mạn vào ban đêm, mà còn có thể tặng cho và Duy Nhất món quà cực lớn, nhưng, nếu như trong ba lượt tìm ra, đừng trách bọn họ quấy rầy hai người hàng đêm.

      Chiếc du thuyền này có gần ngàn căn phòng, trừ phòng cho thủy thủ và người giúp việc, muốn trong ba lượt tìm được Duy Nhất, vấn đề rất khó khăn, biết Duy Nhất ngốc nghếch có biết mà nhắc nhở cho nữa.

      "Lãnh Ngạn, chớ mong đợi Duy Nhất nhắc nhở cho cậu, mỗi cửa phòng chúng tớ đều cho người canh giữ! ấy cũng phát ra tiếng, bởi vì, tớ rồi, chỉ cần ấy mở miệng, coi như cậu thua, nếu vậy toàn bộ hạng mục của Kỳ Thịnh vào năm sau đều thuộc về tớ!" Doãn Tiêu Trác ở sau lưng ồn ào lên tiếng.

      Lãnh Ngạn nhíu mày, tên nhóc chết toi! Cậu cứ đắc ý ! tin dựa vào ăn ý giữa và Duy Nhất mà lại tìm được ấy! Tặng món quà lớn gì cho mình đây? Sang năm Doãn thị có kế hoạch cầu vồng? Cái này làm có chút hứng thú...

      qua từng tầng của boong thuyền, ở trước cửa mỗi căn phòng đều do dự, dám tùy tiện đẩy cửa phòng ra, cơ hội chỉ có ba lần, muốn chơi đặc sắc.

      "Bên trong! Là ai?" bày ra bộ mặt nghiêm túc nhất của mình, ép hỏi vệ sĩ đứng canh cửa. Đây là vệ sĩ của nhà họ Lãnh ! Dám phản bội sao?

      Vệ sĩ nhếch miệng cười tiếng lấy lòng: "Hắc hắc, Nhị thiếu gia, Doãn đại thiếu gia thể !"

      " dám phản tôi! Đừng quên ai cấp tiền lương cho !" Lãnh Ngạn tức giận, trong đôi mắt đen lên ánh sáng khủng bố.

      "Hắc hắc!" Vệ sĩ lại cười tiếng nữa: "Doãn đại thiếu gia , chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tốt, số tiền lớn, nếu như vì vậy mà bị đuổi , Doãn thị trả gấp đôi tiền lương để mời tôi về!"

      Doãn Tiêu Trác! Cậu lợi hại! cắn răng cái, quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Xem tôi chơi lại cậu như thế nào!

      Ổn định lại tâm trạng rồi cẩn thận suy nghĩ, Duy Nhất nhất định cũng sốt ruột giống như , nhất định nghĩ ra biện pháp để nhắc nhở , nhưng chủ yếu là thể phát ra thanh, vậy chọn cách nào đây? nhìn điện thoại di động, có bất kỳ tin nhắn nào, cần suy nghĩ cũng biết, chắc chắn điện thoại di động của Duy Nhất bị Doãn Tiêu Trác tịch thu rồi!

      Duy Nhất ngốc nghếch! Hãy nhắc nhở chút! lòng vòng quanh chỗ.

      Nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, đầu óc của lóe lên ý tưởng, cửa chính gió thổi lọt, phải còn có cửa sổ sao?

      chạy vòng quanh boong thuyền, tới phía sau, liền nhìn thấy cửa sổ ở lầu ba treo chú gấu bông!

      mừng rỡ, xông lên lầu ba, cước đá văng cánh cửa phòng, quả nhiên Duy Nhất ở bên trong, lo lắng xoay quanh, vừa thấy Lãnh Ngạn xuất , lập tức chạy vội tới, nhào vào trong ngực .

      Lãnh Ngạn thấy chỉ mặc chiếc váy ngắn đủ che bắp đùi, vội vàng cởi áo khoác của mình xuống, thắt lên eo của , kỳ quái hỏi: "Váy của em sao vậy?"

      Duy Nhất chu miệng cái: "Bọn cả rất quá đáng! Lục lọi rồi lấy hết tất cả mọi thứ người em, chỉ sợ em nhắc nhở ! Căn phòng này cũng trống rỗng, có gì cả!"

      "Cho nên em liền xé váy để làm gấu bông sao?"

      "Đúng vậy! Nếu , làm sao người não heo như có thể tìm được em chứ! cả . . . . . . Hừ!" Duy Nhất chợt ngừng lại.

      " cả em gì?" Lãnh Ngạn nghe ra trong lời của tràn đầy tức giận.

      " cả , tiền đánh cuộc của các , nếu như thua, cả đưa đó cho , hừ, em là em ruột của ấy, ấy còn giở trò quái quỷ ấy? Có người nào làm trai như vậy ? Giận chết ấy luôn! Lãnh Ngạn, em hỏi , nếu như hôm nay tìm được em, có phải cũng . . . . . ."

      " cái gì mà ! Não heo à!" Lãnh Ngạn thô bạo cắt đứt lời : "Chúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy, em còn tin ?"

      Duy Nhất bĩu môi: " phải vấn đề là có tin hay , em rất tin tưởng trong lòng chỉ có mình em, nhưng, cả rồi, đàn ông là động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới. . . . . ."

      "Em sắp bị cả của em tẩy não rồi! Cũng sai, cả của em chính là động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, nhưng có nghĩa là cũng vậy! OK?" Lãnh Ngạn gõ gõ cái đầu ngọ nguậy trước ngực .

      "Cái gì! Nếu như phải là động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, tại sao ngày đầu tiên em tiến vào cửa nhà họ Lãnh liền đem em. . . . . . Hừ, khi đó còn biết em là ai nữa kìa, đừng với em là vừa thấy em nha, có quỷ mới tin!" Duy Nhất mạnh mẽ phản bác .

      "Chuyện này. . . . . . Trước khác nay khác! Bảo bối. . . . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :