1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 295: Kết thúc (3).

      Ngày thứ hai vừa rạng sáng, bọn họ liền dọn dẹp hành lý, lên đường trở về.

      Khi trả phòng, vừa vặn gặp vị tiểu thư ở trước sảnh tối hôm qua từ bên ngoài vào, dường như vừa mới ra ngoài vườn vào, trong tay ôm bó hoa cúc đại đóa màu lam.

      Thấy bọn họ phải , lại nhìn thấy hai đóa hoa cúc đại đóa tết được cài trước ngực bọn họ: "Lãnh tiên sinh, Lãnh phu nhân, lần sau nhất định hai người lại phải tới Hy Lạp chơi nhé! Tôi tên là Ngải Địch Á! Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc!"

      Lần sau? Còn có lần sau sao? Hạnh phúc vĩnh viễn liệu có phải là chuyện chỉ có trong thần thoại hay ? Lãnh Ngạn khẽ mỉm cười, cho dù trong mắt thoáng chút u buồn.

      Duy Nhất lại cười đến hết sức thoải mái: "Được! Nhất định chúng tôi trở lại! Cám ơn , Ngải Địch Á!"

      Hy Lạp ngây thơ, mộc mạc như đóa hoa cúc, tặng cho bọn họ lời chúc phúc đơn giản nhất. Cúc đại đóa, còn gọi là cúc trường sinh, hoa của nó mang rất nhiều ý nghĩa, hạnh phúc, vĩnh viễn vui vẻ, còn cả ly biệt nữa, rốt cuộc ứng với người nào đây?

      Sân bay.

      Biết được tin bọn họ trở về nước, các bạn bè của họ chờ đón hai người từ lâu, cha con Doãn thị, em nhà họ Cừu, Lôi Đình Ân, Mỹ Mỹ, còn có cả Tần Nhưng.

      Trong lòng có trăm ngàn lời muốn , nhưng khi bóng dáng của Lãnh Ngạn và Duy Nhất xuất ở trước mắt, họ lại biết phải bắt đầu từ đâu, cảm giác nghẹn cứng biết gì khiến trong lòng mọi người đều thấy nghẹn ngào chua xót.

      phút trì hoãn, Lãnh Ngạn thẳng đến bệnh viện.

      Đối với bệnh nhân bỏ trốn khỏi viện chạy này, bác sĩ Lục vừa là bạn bè, lại vừa là thầy thuốc, tất nhiên hết sức tức giận. Nhưng có tức giận tức giận, việc chữa bệnh cũng thể chậm trể được.

      Lúc này, Duy Nhất mới biết được, ra bệnh này cũng giống như số bệnh khác, chỉ cần được trị liệu sớm, là cũng có thể khống chế được, vấn đề là, Lãnh Ngạn ở trong tình trạng thể lạc quan được nữa.

      Mà chỗ trí mạng của loại bệnh này chính là nó làm tổn hại đến gan và não, mà về phương diện này Lãnh Ngạn có triệu chứng biểu ra bên ngoài, đáng sợ nhất chính là lúc này gan tiếp tục phát triển đến suy kiệt. Nếu trị liệu chẳng qua chỉ là cảnh tượng hão huyền để kéo dài cuộc sống mà thôi.

      Loại tình huống này, tự Lãnh Ngạn biết rất ràng, bác sĩ Lục cũng biết ràng, chỉ có Duy Nhất là người biết cuối cùng.

      Người đứng tràn ngập trong phòng bệnh, Lãnh Ngạn nhìn bọn họ, khỏi cười tiếng, "Mọi người đều đứng ở đây làm gì vậy? Sao tôi cảm thấy giống như làm lễ lễ truy điệu cho tôi thế! Đứng đây để mặc niệm tôi sao?"

      Duy Nhất vừa nghe thấy những lời này, lập tức giận dữ, " bậy bạ cái gì vậy?"

      Bình thường vẫn có người , cuộc sống cũng chỉ là sinh sinh tử tử mà thôi, chết có gì là sợ chứ? Bản thân Duy Nhất cũng từng nghĩ như vậy, nhưng khi sinh ly tử biệt đặt ở trước mắt, chuyện này lại khiến đau đớn giống như bị khoan vào tim, mà người bên cạnh người thường thể hiểu nổi.

      Lãnh Ngạn ngẩn ngơ, cười cầu hòa: " giỡn mà, em nghiêm túc như vậy làm gì!"

      Duy Nhất ý thức được mình luống cuống, sắc mặt hòa hoãn trở lại, thân mật bóp mũi của , "Lại còn cái kiểu cười giỡn này nữa, để người khác cười cho đẹp mặt!"

      "Ý của là, và Duy Nhất tạm xa nhau giờ gặp lại, mọi người đứng trong phòng lúc này cũng cảm thấy gì ... đúng , hả?" gương mặt thoáng nụ cười ranh mãnh.

      "Đủng rồi đúng rồi ! Biết ý của cậu rồi, chẳng phải là chúng tôi làm trở ngại hai người các cậu sao? Chúng tôi là được!" Lôi Đình Ân tủy tiện vẫy tay cái, đuổi tất cả đám người kia .

      Ra đến bên ngoài bệnh viện, rốt cục Cừu Phỉ Nhi nhịn được khóc òa lên, " Tại sao hai người bọn họ lại có thể như vậy? ràng là chuyện sinh ly tử biệt sao còn có thể cười nhõm như vậy chứ."

      Cừu Chí Dương ôm vai em , "Bọn họ... dùng thời gian cuối cùng để khiêu vũ, giữ lại cho đối phương những khoảnh khắc xinh đẹp nhất."

      Cừu Phỉ Nhi khóc thành tiếng, " tại rốt cuộc em hiểu tại sao Lãnh Ngạn lại Duy Nhất đến chết sống lại như thế. Duy Nhất, là... thể nào dùng từ ngữ để hình dung nổi nữa, nếu như là em, ngay từ lúc bắt đầu em hỏng rồi."

      Từ nãy đến giờ Doãn Tiêu Trác vẫn gì, lúc này đột nhiên lại lên tiếng: "Hai người bọn họ, giống như chính Duy Nhất tự đó, cho dù biết kiếp sau thế nào, nhưng bây giờ cũng nên thử lần, chỉ có điều hai người này quá khổ sở rồi. Tất cả mọi bất hạnh đều ập xuống ở người bọn họ, điều này quả thực cũng quá bất công. Hơn nữa, tại còn vấn đề nữa khiến tôi rất lo lắng."

      "Vấn đề gì vậy?" Lôi Đình Ân vừa hỏi xong lập tức liền nghĩ ra ngay: " muốn đến vụ án nổ súng lần trước chăng? sợ bọn chúng vẫn còn muốn ngóc đầu trở lại sao?"

      Doãn Tiêu Trác gật đầu, "Cũng biết rốt cuộc bọn chúng có ý đồ gì, tại sao hận thấu xương đối với Lãnh Ngạn như thế. Lần trước vệ sĩ bị đánh trọng thương, may mắn có án mạng xảy ra, nhưng mà, vẫn chưa bắt được chủ mưu, nên chung quy tôi vẫn có cảm giác được an toàn."

      " xin lỗi." Tiếng của Mỹ Mỹ vang lên: "Là lỗi của em, em khai báo ràng với cảnh sát, đồn cảnh sát cũng ghi tên Dịch Hàn và Dick vào trong danh sách rồi."

      "Cứ yên tâm !" Lôi Đình Ân nhìn Doãn Tiêu Trác bảo đảm: "Chuyện đảm bảo an toàn ở nơi này cứ giao cho tôi là được, nếu như hai người Lãnh Ngạn gặp chuyện may, tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm!"

      " phải là vấn đề người nào chịu trách nhiệm nếu bị gặp chuyện may, nếu như chuyện may xảy ra, bất cứ người nào nhận trách nhiệm cũng vô ích thôi!" Doãn Tiêu Trác dặn dò.

      "Biết rồi! Mọi người cứ trước , tôi sắp xếp mọi chuyện xong xuống sau."

      Bên ngoài phòng bệnh mọi người bàn luận ầm ĩ, trong phòng bệnh Lãnh Ngạn và Duy Nhất cũng bốn mắt nhìn nhau, Duy Nhất bật cười, "Ông xã à, chẳng phải được mệnh danh là thông minh nhất đó sao? Chúng ta chơi trò đố nhau !"

      Lãnh Ngạn biết trêu chọc để mình được vui vẻ, nên cũng hùa theo, "Được thôi! Em là tiểu ngốc có thể nghĩ ra câu hỏi gì chứ?"

      " con chó chơi trong sa mạc, nó mót tiểu, kết quả lại bị chết, tại sao vậy?"

      Lãnh Ngạn im lặng... loạt các câu hỏi trong cuốn Bách Khoa Toàn Thư ra trong đầu , nhưng lại có câu hỏi này... Người trong cuộc đời hề có chỗ dựa như , lại càng thể có ai đó đưa ra cho câu hỏi như vậy...

      "Vậy là tại sao?" có chút lúng túng, làm cho Duy Nhất tìm lại được cảm giác được trả thù cho ngày trước bị thầy giáo Lãnh mắng đến xối xả, lúc còn học.

      Duy Nhất cười đến nghiêng ngả: "Bởi vì có cột điện."

      Lãnh Ngạn ngẩn ngơ, cũng phì cười, nổi lên hứng thú, " tiếp !"

      "Được, vẫn là về chuyện con chó này! Con chó chơi trong sa mạc, mót tiểu, tìm được cột điện rồi, tại sao vẫn bị chết?"

      Vẻ mặt Lãnh Ngạn mờ mịt...

      " đúng là ngốc chết được!" Duy Nhất cười ngã vào trong ngực : "Bởi vì cột điện có viết câu: ‘ được tiểu ở đây’!"

      " nhóc xấu xa này!" như cáu giận nhưng lại đầy cưng chiều, tiếp đó là tràng cười ran

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 296: Kết thúc 4

      Editor: Puck

      Từng ngày lướt qua trong và đau buồn, Duy Nhất nhìn tình trạng Lãnh Ngạn càng ngày càng hỏng bét hơn, tim như bị đao cắt. Lúc y tá tiêm vắc xin phòng bệnh cho lòng lạnh đến điểm băng. Như vậy có ý nghĩa bệnh của trở nên ác liệt hơn sao? Bệnh viêm gan? Tiếp theo? Khoảng cách gan suy kiệt có xa lắm ?

      Điều chỉnh xong cảm xúc ở ngoài phòng bệnh, mặt mày tươi cười vào, lại nhìn thấy Lãnh Ngạn ôm lấy chỗ hai lá gan, hai hàng chân mày nhíu chặt, đôi môi xám trắng.

      Lòng Duy Nhất bỗng co thắt lại, nhưng Lãnh Ngạn thấy vào, lại buông tay ra, giãn chân mày, cố gắng cười, “Tới rồi? đâu vậy?”

      Duy Nhất đè nén đau đớn trong lòng, cười lớn, “Ngạn, có phải đau ? Đau lên tiếng!”

      ! đau!” Lãnh Ngạn nghiêng người dựa vào đầu giường, trong tròng mắt đen là gió nước chảy, nhưng mồ hô trán lại ràng tiết lộ kiên nhẫn.

      gì, yên lặng dùng khăn lông lau mồ hôi trán , bao nhiêu đêm, đều có thể cảm giác được đau đến cách nào ngủ, nhưng cho tới bây giờ vẫn rên tiếng, là sợ lo lắng sao? ngốc này, vĩnh viễn đều như thế, nên lừa gạt hay nên lừa gạt đều gạt ...

      Nhìn nhàng thở phào, vẻ mặt chân chính tỉnh lại, biết, trận hành hạ này coi như qua, nhưng trận tiếp theo là lúc nào? Mặt của gầy trông thấy, đầy đặn và sáng bóng ngày xưa sớm còn nữa, Duy Nhất thương vuốt ve mặt .

      khẽ mỉm cười, “Đứa ngốc, đau!”

      Duy Nhất chuyện, chỉ cười, ánh mắt mênh mông nhìn , thương lan tràn, nhịn được cúi người, định dán lên môi .

      Lúc đến gần môi , đầu lại đột nhiên quay sang chỗ khác, Duy Nhất dừng lại trung, đau nhức tràn đầy tim phổi. hiểu ý tứ của . Nhưng mà, bướng bỉnh ôm lấy đầu , dùng mề mại trơn bóng của mình làm dịu mềm khô cạn của . Hương thơm hơi thở của dần hòa quyện với vị thuốc của , mê say, mê muội, nhắm mắt lại, hưởng thụ dịu dàng trong sạch của , cái hôn này, thiên hoang địa lão *?

      (*) thiên hoang địa lão: thời gian dài đằng đẵng, lâu như trời đất.

      Lơ đãng, hai hàng nước mắt trong suốt trượt xuống...

      “Quả nhiên có tiến bộ rất lớn!” Trong hàng lệ, cười hài hước. “Nhưng mà, phải nghe lời, về sau cho phép, đừng thân cận quá.”

      ngẩn ra, càng thêm đau đớn, chỉ cố chấp chu miệng nhắn, “!” Cách xa ? Còn bằng giết ! Nếu niết bàn *, vậy cùng nhau sống lại !

      (*) niết bàn: theo quan điểm siêu hình, niết bàn là được giải thoát khỏi đau khổ. Tương đương với ‘viên tịch’ trong đạo Phật.

      “Em lại giở trò vô lại!” cáu giận.

      “Cho tới bây giờ em vẫn phủ nhận!” nghênh đón , khiêu khích.

      “Ai giở trò vô lại?” Ngoài cửa vang lên tiếng Doãn Tiêu Trác.

      “Em cậu á! Còn ai nữa?” Gặp được cậu ấy, Lãnh Ngạn vẫn hết sức vui mừng, hơn nữa đuổi Duy Nhất ra ngoài, “ và Tiêu có lời muốn .”

      “Chuyện gì lại muốn gạt em?” Duy Nhất cực kỳ mất hứng.

      “Đương nhiên là chuyện của đàn ông! Ngoan!” Lãnh Ngạn dụ dỗ .

      Duy Nhất bất đắc dĩ, ngồi chờ hành lang, ước chừng sau mười phút, Doãn Tiêu Trác ra.

      , ấy gì với ?” Duy Nhất vội hỏi.

      Doãn Tiêu Trác liếc nhìn vào bên trong, giọng , “Cậu ấy muốn về nhà, để khuyên em đồng ý.”

      Hốc mắt Duy Nhất lập tức đau xót, đề cập đến vấn đề này vô số lần, nhưng vẫn đồng ý. Về nhà, phải chăng có nghĩa lập tức...

      , dám tưởng tượng!

      “Duy Nhất, cảm thấy được, vẫn nên thuận theo ý tứ của cậu ấy , cậu ấy ràng tình huống của mình, ở chỗ này bằng về nhà, hoàn cảnh tốt, có cảm giác ấm áp, chừng có lợi cho bệnh tình của cậu ấy, vả lại, dù sao bất cứ lúc nào bác sỹ Lục cũng có thể đến, kiểm tra đúng thời hạn là được.”

      Duy Nhất suy nghĩ lại, cuối cùng nặng nề gật đầu, “, vậy em vào.”

      “Duy Nhất.” Doãn Tiêu Trác lại gọi lại.

      “Hả?” dám quay đầu lại, thậm chí dám ngẩng đầu, nhìn lướt qua thấy đau thương trong mắt.

      “Duy Nhất, mấy ngày này em rất cực khổ, biết em gượng cười, muốn khóc khóc , đừng quá kiềm chế bản thân.”

      đôi tay ấm áp khoác lên vai Duy Nhất, ấm áp từ vai truyền đến ngực lại trở thành đau đớn, xoay người lại, đối diện với tròng mắt ân cần của Doãn Tiêu Trác, nước mắt lập tức vòng quanh hốc mắt, lao vào trong ngực khẽ nức nở, “, em rất muốn khóc, em sợ em chống đỡ nổi nữa, phải bởi vì mệt mỏi, là trái tim, mỗi ngày em hướng về phía ấy, nắm tay ấy, cảm thấy ấy giống như chậm rãi biến mất khỏi tay êm, , lúc trước em những lời hùng hồn kia ngốc, em có thể thu lại ? Em muốn vĩnh hằng trong nháy mắt, em muốn vĩnh hằng chân chính! Em muốn cuộc sống trăm năm!”

      Doãn Tiêu Trác thu chặt cánh tay, để có thể mạnh mẽ đỡ , thể thay thực nguyện vọng vĩnh hằng, chỉ có thể cho được nhiều như vậy, chỉ có đôi tay này...

      “Duy Nhất, nếu em trở về nhà chúng ta nghỉ ngơi mấy ngày , chúng ta mời thêm y tá chăm sóc đặc biệt trông chừng cậu ấy, có được ?”

      Duy Nhất vừa nghe, lập tức rời khỏi ngực , lau nước mắt vào phòng bệnh, “! , em có thể, trở về .”

      Đột nhiên, lại dừng bước, xoay người, “, làm giúp em chuyện được ?”

      “Cái gì?”

      “Lãnh Ngạn vẫn canh cánh trong lòng, hai lần kết hôn đều qua loa như vậy, lần đầu tiên là ấy ép buộc em, lần thứ hai là em ép buộc ấy, ngay cả hình thức hôn lễ cũng có, ấy cảm thấy thiếu em, ấy từng , để cho em theo gót mẹ ấy, nhất định phải để cho em thuận lợi vui vẻ bước vào cửa nhà họ Lãnh. Em nghĩ, chuẩn bị hôn lễ nho giúp chúng em, nhanh chóng, cần náo nhiệt, chỉ cần bạn bè thân thiết đến chứng kiến là được rồi.”

      Doãn Tiêu Trác đau xót trong lòng, ra lời, liều mạng gật đầu.

      “Cám ơn, !” rưng rưng mỉm cười, sau khi lau sạch toàn bộ vệt nước mắt ở trước cửa phòng bệnh, mới vào, mà giường bệnh, cũng mỉm cười, như ...

      Doãn Tiêu Trác nhìn bóng lưng gầy của , mặt ẩm ướt, chẳng biết rơi lệ từ khi nào...

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 297: Kết thúc 5

      Editor: Puck

      Giáo đường

      Từ vườn hoa đến bên trong giáo đường, dọc đường đều là vòng hoa bách hợp khổng lồ, bách hợp bách hợp, trăm năm hòa hợp, đây là cầu duy nhất cho hôn lễ của Duy Nhất.

      Nghệ sỹ dương cầm tấu lên khúc quân hành hôn lễ, trong tiếng nhạc, Duy Nhất khoác cánh tay cha, lên thảm, đầu thảm bên kia, là định mệnh cả đời .

      bệnh nặng, bộ Tuxedo trắng tinh, trước ngực cài hoa bách hợp, ngoái đầu nhìn lại, khóe môi tái nhợt mỉm cười mông lung đối diện với hai mắt .

      Ngạn của , vẫn luôn đẹp trai giống như hoàng tử, mặc dù lễ phục lộ vẻ rộng rãi, mặc dù mặt có vẻ bệnh nhàn nhạt, nhưng ai cũng cách nào so sánh được với thần thái phấn khởi nơi chân mày, thiên hạ của , chỉ có độc nhất vô nhị.

      , mặc áo cưới điểm lông cáo tuyết trắng, từ mùa đông đặt đến mùa xuân, vì dáng người tiều tụy, hôm nay cuối cùng có cơ hội mặc lên, lại rộng rãi, hề vừa người, lông cáo cũng thích hợp với thời tiết ấm dần.

      Doãn Tiêu Trác từng mua cái khác, nhưng Duy Nhất kiên quyết hủy bỏ.

      người, cả đời chỉ có thể gả cho người, cũng chỉ có thể mua áo cưới lần.

      , cuộc đời này, bao giờ mặc áo cưới thêm lần nữa.

      “Tiểu Ngạn, cha giao Duy Nhất cho con, cả đời này, con phải chăm sóc tốt cho con bé.”

      ngờ tới trước mặt , cha trịnh trọng đưa tay Duy Nhất giao vào trong tay Lãnh Ngạn, sức đầu ngón tay của vẫn truyền từ đầu ngón tay vào trong lòng, ở dưới ánh mắt như nước, ấm áp bắt đầu lan ra.

      Đứng trước cha xứ, chỉ nhìn thấy ánh sáng thánh thiện áo thánh của cha xứ.

      “Tiểu thư Nhiễm Duy Nhất, con có đồng ý nguyện ký kết hôn ước với người đàn ông này trở thành chồng của con? Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc mọi lý do khác? Cũng cậu ấy, chăm sóc cậu ấy, tôn trọng cậu ấy, tiếp nhận cậu ấy, vĩnh viễn hết lòng đổi cho đến hết sinh mạng?”

      Thân thể khẽ run, giờ phút này, cuối cùng chờ đến được! Chuyện cũ thiên hồi bách chuyển *, con đường phía trước mênh mông vô định, lệ đọng lại trong khóe mắt, cũng dám chảy xuống, mà vô cùng kiên định tuyên bố oán hối của mình: “Con nguyện ý!”

      (*) thiên hồi bách chuyển: 千回百转 tâm tư rối bời, thay đổi liên tục

      “Lãnh Ngạn tiên sinh, con có nguyện ý ký kết hôn ước với người phụ nữ này trở thành vợ con? Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc mọi lý do khác, cũng ấy, chăm sóc ấy, tôn trọng ấy, tiếp nhận ấy, vĩnh viễn hết lòng đổi cho đến hết sinh mạng?”

      chút do dự, bàn tay nắm chặt tay bé của , giọng trầm thấp đầy cảm xúc như ban đầu, “Con nguyện ý.”

      Trong nháy mắt, cảm giác thân thuộc xẹt qua lòng Duy Nhất, cuối cùng ở hình thức, thực, ở trước mặt mọi người trong thiên hạ, trở thành thể chân chính.

      Chiếc nhẫn này vẫn là cặp “Only”, sau khi trao đổi, mặt thành kính của cha xứ mỉm cười, “Nhiễm Duy Nhất tiểu thư, Lãnh Ngạn tiên sinh, ta làm chứng các con thề đối phương, ta cảm thấy cực kỳ vui sướng tuyên bố với mọi người ngồi các con trở thành vợ chồng, giờ chú rể có thể hôn dâu rồi!”

      Bốn mắt nhìn nhau, Duy Nhất nhìn vẫn là tròng mắt đen sáng trong như đêm, chỗ sâu nhất, khuôn mặt tươi cười của loáng thoáng khó phân .

      Rũ mắt xuống, chờ đợi nụ hôn của , nhưng mà, lại chần chừ.

      Đau đớn trong lòng Duy Nhất gợn sóng, hôm nay vẫn tránh , giữ khoảng cách với , phải sợ bệnh viêm gan sao?

      Nhón chân lên, giữ chặt cổ , hôn lên môi , ai chỉ có thể chú rể hôn dâu? Cái hôn này, kinh ngạc thiên hạ...

      Cuối cùng nước mắt của vẫn đổ xuống, uốn lượn giữa răng môi dây dưa, là đắng, là chát, chỉ là vị của cuộc sống! Như , như , nhất định dây dưa chặt chẽ, chặt chẽ rời.

      “Bây giờ kỹ thuật của em rất tốt!” Kết thúc, ghé vào lỗ tai , thanh chỉ hai người bọn họ có thể nghe.

      Đưa mắt nhìn lúm đồng tiền như hoa của , nước mắt rưng rưng, giơ tay lên, lau nước mắt dính quai hàm .

      khẽ hốt hoảng, vội vã giải thích, “Em vui mừng! Rất vui mừng mới chảy nước mắt! Là nước mắt hạnh phúc! Ngạn, em rất hạnh phúc!”

      Từ khi ngã bệnh, chưa bao giờ chảy giọt nước mắt trước mặt . phải muốn, mà là thể, chịu, bao nhiêu lần núp trong phòng tắm khóc đến ruột gan đứt từng khúc, ra ngoài, vẫn mỉm cười...

      vuốt vành tai , chỉ chữ đánh giá, “Ngốc!”

      chữ, lại phá hủy con đê kiên cường của , tay vòng qua sau gáy , tay kéo eo , ôm sâu vào trong ngực, nước mắt, theo đó chảy xuống...

      Hôn lễ này, ai ồn ào. Người dự lễ yên lặng như tờ, nhìn màn trình diễn của bọn họ, khỏi lã chã rơi lệ...

      Tối nay, là đêm tân hôn của bọn họ. có bữa tiệc, mọi người tự giác để lại thời gian có hạn cho .

      Xuân về hoa nở, ôm , “Bà xã, muốn ăn sủi cảo em gói.”

      liều mạng gật đầu, sau khi chạy phòng bếp lại khóc đau đớn, thể ăn đồ ăn chứa nhiều đồng. Sủi cảo, vẫn cho phép ăn...

      Đôi cánh tay ôm lấy từ phía sau, nhếch nhác bị thu hết vào mắt.

      Quay lại, “Đứa ngốc! Muốn khóc khóc trong lòng , nước mắt của em chảy trong lòng chảy ở đâu?”

      Ý chí hỏng mất, gào khóc dời núi lấp biển. Trước đó lâu, cũng từng như vậy, Duy Nhất, nước mắt của em chỉ có thể chảy trước mặt ...

      Nhưng mà, ngày mai, ngày mai ngày mai, còn có bao nhiêu ngày mai có thể khóc trong lòng ? Cuối cùng phát , Nhiễm Duy Nhất ra tuyệt đối kiên cường!

      “Bà xã, ngoan, đừng khóc! Chúng ta cùng làm sủi cảo! Lần này nhất định gian lận, hai chúng ta ai cũng gian lận, xem ai có thể ăn sủi cảo mứt táo!”

      “Ừm!” nức nở, lau nước mắt lên áo khoác của , giống như ngày trước.

      cười, cưng chiều vô biên trong tròng mắt đen.

      nào! Làm sủi cảo thôi...!” ôm lên, đặt cạnh bàn ăn, bản thân tự phòng bếp mang loạt dụng cụ đến, “Bà xã, hôm nay tới gói, tin em, em nhất định ăn gian!”

      Duy Nhất ngơ ngẩn, quả định ăn gian.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 298: Kết thúc 6

      Editor: Puck

      Cuối cùng, sủi cảo mứt táo vẫn bị Lãnh Ngạn ăn.

      “Ông xã! Là ăn được! Là ăn được!” Duy Nhất ôm cổ vừa nhảy vừa cười.

      Lãnh Ngạn theo ý của , cười , “Đúng vậy! Xem ra gặp may mắn!”

      Chỉ có điều, bọn họ đều biết, Duy Nhất vẫn canh chừng vị trí miếng sủi cảo này, lúc vào nồi vẫn làm ký hiệu...

      Nhiều khi, ngẫu nhiên đều bởi vì con người, ngẫu nhiên nhiều như vậy, có phải trở thành tất nhiên ?

      tóc Lãnh Ngạn còn dính rất nhiều bụi, trắng xóa mảng, Duy Nhất thấy mà trong lòng khẽ động, “Đợi nào!”

      lấy máy chụp hình xuống, ôm Lãnh Ngạn, chụp loạt hình.

      mau tới giúp em!” kéo Lãnh Ngạn chạy vào thư phòng.

      Lãnh Ngạn bị đẩy tới trước máy vi tính ngồi xuống, hiểu, “Rốt cuộc em định làm gì?”

      “Chúng ta photoshop hình lại, xem xem lúc chúng ta già như thế nào!” Duy Nhất hào hứng bừng bừng.

      Trong lòng chấn động, nhưng vẫn khẽ mỉm cười, bế lên ngồi trước người mình, cùng tiến hành xử lý hình vừa chụp.

      Nhìn trong máy vi tính, hình bọn họ dần biến thành đầu đầy tóc bạc, mặt mũi nhăn nheo, suy nghĩ của Duy Nhất bay xa, nước mắt như sương mù che tầm nhìn...

      Vì xua tan lo lắng này, Duy Nhất ép mình thả lỏng tâm trạng. chú ý dẩu môi lên, “ công bằng, tại sao già rồi vẫn tác phong nhanh nhẹn có khí chất như thế, mà em lại dáng vẻ đứng đắn!”

      Lòng tinh quái của Lãnh Ngạn nổi lên, xóa bỏ hai răng cửa lúc Duy Nhất cười to lên, Duy Nhất nóng nảy, “ cần! được! Quá xấu xí như vậy! Em muốn trở nên xấu xí như thế!”

      Lãnh Ngạn nhìn đăm đăm Duy Nhất ngừng động đậy trong lòng , cười nhạt, hơi mệt mỏi, hơi tái nhợt, “Bà xã, muốn thấy dáng vẻ em trở nên xấu xí như vậy.”

      Đau thương lập tức bao phủ từ đầu đến chân Duy Nhất, trái tim, có giây phút ngừng đập, hề làm ầm ĩ nữa, đặt tấm hình lên mặt bàn, lẳng lặng dựa lại vào trong ngực , “Có thể, ông xã, chúng ta nhất định đến già!”

      Lời thề son sắt của với mình, với , nhưng trái tim, lại là giả, sợ hãi, giống như đêm tối tràn đầy trời đất...

      ! thể tiếp tục suy nghĩ những đau xót gì đó này, nếu “Giai lão” là đề tài khiến cho người ta buồn thương, bằng chút thú vị!

      “Đúng rồi, ông xã, chúng ta nhìn hai người vừa già vừa xấu nữa! có hình lúc ? Cho em nhìn chút! Em chưa nhìn thấy lúc như thế nào!”

      “Có! Lúc dọn nhà có mang tới! lấy cho em!” Lãnh Ngạn đứng đậy tìm mấy quyển album ảnh trong ngăn tủ, “Đây đều là hình trong nhà trước, chụp nhiều lắm, ít hơn, thích chụp hình.”

      “Tới đây xem cùng em!” Duy Nhất kéo ngồi xuống, mình vẫn ngồi trong lòng , lật xem từng tờ tìm bóng dáng .

      Lúc trẻ là kiện tướng thể dục thể thao! Khó trách Tĩnh Lam lại say mê như vậy! bộ quần áo thể thao màu trắng chạy dưới ánh nắng mặt trời quá đẹp trai xuất sắc rồi!

      “Ông xã! trẻ tuổi!” sợ hãi than.

      Người nào đó mặt xạm lại, ra cho tới giờ chưa bao giờ cảm thấy mình còn trẻ...

      Chỉ có điều, những hình ảnh này đều là quá khứ, trong sinh mệnh của còn có lúc như ánh mặt trời sao? Mặc dù buồn rầu, nhưng chỉ cần Duy Nhất vui vẻ là được, chỉ cần vui vẻ, làm gì cũng nguyện ý...

      “Ông xã, đây là ai?” chỉ vào hai bé trai chụp chung ảnh cười to, còn lộ mông đó!”

      Lãnh Ngạn vẫn chưa trả lời, tự hỏi tự đáp rồi, “Ồ! Em biết rồi! Đây là ! Kia có phải là... Lãnh Dực?” trợn to hai mắt.

      “Đúng!” Lãnh Ngạn nhìn hình gật đầu, “Lãnh Dực chỉ hơn mấy tháng, ra tụi là bạn cùng lớp.”

      “Hả? Vậy đáng ra quan hệ hai người nên rất tốt! Nhưng hết lần này tới lần khác sao lại có hiềm khích kia?”

      cũng biết tại sao!” Lãnh Ngạn cười khổ, “Cho dù so cái gì, ấy đều sánh bằng , lại thêm bà bác xúi giục, thành thiên địch của ấy. ra có thời gian quan hệ chỉ như vậy, nhưng sau lại... Haizzz, chuyện qua, đề cập nữa!”

      “Lãnh Dực đây là bị gì? Bị thương sao?” đề cập tới, Duy Nhất cũng hỏi, chỉ vào vết sẹo vai Lãnh Dực.

      phải, là bớt đấy! Từ có!”

      vết lớn!”

      “Đúng vậy! Khi còn bé giỡn, cho dù ấy bị lừa bán đâu, cách bao nhiêu năm chúng ta cũng có thể biết!” Lãnh Ngạn nhìn hình mỉm cười.

      Đồng hồ báo thức chợt vang lên, Duy Nhất ném tập ảnh sang rồi đứng dậy, “Tới giờ uống thuốc rồi!”

      Lãnh Ngạn nhíu mày, lộ vẻ khổ sở, “Lại uống thuốc, hôm nay là tân hôn của chúng ta, có thể uống ?”

      , có thể!” Duy Nhất xoay người xuống lầu, trong lòng hết sức khó chịu, Lãnh Ngạn muốn uống thuốc, bởi vì phản ứng với thuốc càng ngày càng nặng, thời tiết dần nóng, cũng dần khó chịu, nhưng mà, uống thuốc sao được?

      Chỉ xoay người, lúc cầm thuốc lên, phát Lãnh Ngạn lên giường ngủ thiếp .

      Trong mắt chứa đầy lệ, khó có được ngủ giấc yên ổn, khó có được bị hành hạ đau đớn, hôm nay yên tĩnh như vậy, có phải ông trời cũng rủ lòng thương xót bọn họ , nể tình tân hôn của bọn họ, cho bọn họ đêm yên tĩnh?

      Đêm tân hôn của bọn họ...

      để thuốc xuống, thở dài, lẳng lặng nằm bên cạnh , nhưng cách nào ngủ, suốt đên, nhìn đêm đen nhánh ngoài cửa sổ dần biến trắng, bất tri bất giác lại bình minh...

      Thời gian chính là vội vã như vậy sao? ngày, lại ngày...

      Duy Nhất cầu nguyện về phía mặt trời ngoài cửa sổ, thời gian, có thể dừng chân bây giờ ? Nhưng mà bước chân mùa xuân lại giống như chỉ hơi dừng chân ở nhân gian vội chạy trốn, đảo mắt là đầu hạ.

      Trời đêm mùa hạ cao vời vợi, nhà trong suốt Lãnh Ngạn chế tạo vì Duy Nhất trở thành chỗ bọn họ thích nhất.

      Ban đêm sao đầy trời, bọn họ ở lầu cùng “Ngắm những vì sao”, lúc hào hứng, Lãnh Ngạn còn có thể đánh đàn dương cầm vì Duy Nhất.

      Duy Nhất thường nhớ về những ngày trước, ở phòng ăn, ở du thuyền, dáng vẻ tuấn tú quyến rũ lúc đàn dương cầm, bây giờ suy yếu nhiều, đau lòng lại trùng điệp tràn ra.

      giờ cách thời hạn năm theo lời bác sỹ Lục còn bao lâu? dám tưởng tượng...

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 299: Kết thúc 7

      Editor: Puck

      Mà đến sáng sớm ngày nào đó, đẩy cửa sân thượng lầu cùng ra, mùi hoa xông vào mũi, hoa tử đằng nở rộ kín khắp mái nhà, những cánh hoa màu tím, từng chuỗi treo đầy nóc nhà thủy tinh, sân thượng lập tức đẹp như cảnh tiên.

      Lãnh Ngạn với , hoa tử đằng là tiếng của tình cố chấp, như vậy, cố chấp này, trời cao thấy?

      cầu nguyện, tử đằng đầu hạ, nhất định là biểu tượng may mắn.

      Mang theo hương hoa tử đằng đầy người, trở lại phòng ngủ, chuẩn bị nhìn xem Lãnh Ngạn có tỉnh ngủ , lại phát co rúc trong phòng tắm, đau đến kêu to.

      Cho tới bây giờ vì đau đớn mà rên rỉ câu, chắc hẳn nhất định đau đến cực hạn.

      Duy Nhất lập tức nước mắt như mưa, lên phía trước tốn công tốn sức chín trâu hai hổ nâng , lập tức bấm số điện thoại của bác sỹ Lục.

      Vì vậy, trong đầu hè này, sau khi Duy Nhất cầu nguyện trước hoa tử đằng với ông trời, Lãnh Ngạn lại tiến vào bệnh viện, lần này còn có thể sống mà ra ?

      Duy Nhất đứng ở cuối góc tường hành lang bệnh viện, mặc cho mình rơi lệ.

      Sau khi được bệnh viện cấp cứu, coi như hữu kinh vô hiểm *, Lãnh Ngạn tạm thời ngủ say, mà những người khác còn ở chung quanh , cho nên, Duy Nhất núp ở góc này, lần đầu tiên cách xa như vậy, lần đầu tiên chung mái nhà với , thử trải nghiệm cảm giác “Mất ” đó, cũng là đau chịu nổi.

      (*) Hữu kinh vô hiểm: có kinh sợ mà có nguy hiểm.

      đôi giày da màu đen xuất trước mắt, nhìn thẳng lên là đôi mắt nghiêm trọng của Doãn Tiêu Trác.

      “Lãnh Ngạn tỉnh chưa? Em xem!” đứng dậy bước .

      cánh tay dài đưa tới, ôm vào trong ngực.

      Trong lòng ngẩn ra, “Bác sỹ gì?”

      Doãn Tiêu Trác gì, chỉ ôm chặt.

      Đầu ong ong lên, ép nước mắt về, đẩy Doãn Tiêu Trác ra, chạy về phòng bệnh.

      Mọi người tự động mở đường cho , lộ ra khuôn mặt vàng vọt của Lãnh Ngạn.

      giơ ngón tay lên, sửa sang lại tóc mai rối bời cho , “Ngốc, lại khóc nữa, sao, đau, !”

      chưa dứt lời, cùng lúc khóc, nước mắt Duy Nhất nhịn được rồi, lo lắng thời khắc sinh tử như vậy chịu nổi! Tựa khẽ vào bả vai khẽ khóc sụt sùi.

      khóc, bà xã. để cho bản thân mình ngã xuống, muốn ở cùng em, đồng ý với cha, chăm sóc em cả đời, ở trong hôn lễ của chúng ta, em quên sao?” trầm mà suy yếu bên tai .

      muốn khóc, muốn khóc, thề phải cho khuôn mặt tươi cười xinh đẹp nhất, nhưng làm được, tiếp tục kiên trì được rồi, ôm cổ rơi lệ, dám phát ra thanh.

      Mọi người thấy thế, thở dài lặng lẽ rời , chỉ còn dư lại hai người yên lặng ôm nhau.

      “Bà xã, đói rồi.” Nhìn dáng vẻ đau lòng của , chỉ có thể tìm chút chuyện cho làm, dễ phân tán lực chú ý của .

      muốn ăn gì?” Quả nhiên Duy Nhất lên tinh thần.

      cũng biết, em ra siêu thị bên ngoài xem có gì thích ăn, tùy tiện mua chút thôi.” ra muốn ăn cái gì.

      “Được!” Duy Nhất lau khô nước mắt, đeo túi xách ra cửa.

      Khi mua xong đồ, từ siêu thị ra, lại phát Mỹ Mỹ vừa vặn vào siêu thị, nâng cao bụng bự đủ tháng, hết sức tiện.

      “Mỹ Mỹ! Cậu sắp sinh sao?” Duy Nhất tiến lên đỡ ấy.

      Mỹ Mỹ cười tiếng, “Đúng vậy! Còn mấy ngày nữa tới ngày dự sinh rồi, mình tớ, sợ sắp sinh còn chưa kịp vào bệnh viện nên đến trước. Lãnh Ngạn như thế nào? lâu thăm ấy.”

      “Tạm được!” Duy Nhất tránh vấn đề này , tập trung ở Mỹ Mỹ, “Tại sao có mìn cậu? Cũng có ai chăm sóc cậu?”

      “Người nào chăm sóc? Cha mẹ ở trong nhà, nếu biết tớ còn chưa cưới mẹ chém tớ mới lạ đó, mời dì, nhưng phải qua mấy ngày mới có thể làm.” Mỹ Mỹ cười khổ.

      Duy Nhất chán nản, tại sao đều là người đáng thương?

      Duy Nhất giúp Mỹ Mỹ xách hết đồ trở về phòng bệnh, “Mỹ Mỹ, tớ ở bệnh viện, nếu cậu có chuyện gì gọi điện thoại cho tớ, tớ có thời gian cũng đến thăm cậu.”

      “Được! Duy Nhất, cám ơn!”

      “Hai chúng ta còn chữ cám ơn này sao?” Duy Nhất trách cứ ấy, nghĩ đến mình Lãnh Ngạn ở phòng bệnh lại yên lòng, cũng chào từ biệt rời , trước khi dặn dò ấy, “Mỹ Mỹ, có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại, đừng khách khí!”

      “Ừm!” Mỹ Mỹ cảm kích gật đầu.

      Từ đó, Duy Nhất càng bận rộn, thay phiên nhau chạy hai phòng bệnh, lúc Lãnh Ngạn ổn định bớt thời gian thăm Mỹ Mỹ, làm giúp số chuyện cho ấy, mình ấy mang thai đủ tháng tiện.

      Ngày này, cho Lãnh Ngạn uống thuốc xong, thấy tinh thần ấy tệ, lại khoa sản thăm Mỹ Mỹ, còn hai ngày nữa sinh thôi.

      Nhưng mà, khi gặp Mỹ Mỹ ở cửa phòng bệnh Mỹ Mỹ lại hoảng hốt bối rối chuẩn bị ra ngoài.

      “Mỹ Mỹ, cậu lập tức sinh, còn đeo giỏ đâu?” cảm thấy kinh ngạc.

      Vẻ mặt Mỹ Mỹ hốt hoảng, “Chưa! định đâu, mua chút đồ, mua chút đồ!”

      “Mua đồ?” Duy Nhất hoài nghi.

      ! Duy Nhất, hôm nay tạm thời cậu về ! Tớ trước!” Mỹ Mỹ thế mà lại bỏ rơi Duy Nhất lại rồi.

      Duy Nhất đuổi theo mấy bước, thấy Mỹ Mỹ xuống lầu, khỏi thầm lắc đầu, Mỹ Mỹ nhóc điên khùng này, sắp làm mẹ mà còn điên khùng như vậy, thang máy lại thang bộ.

      Nhưng mà, lời hai y tá qua bên cạnh lại dẫn tới chú ý của .

      “Bệnh nhân giường bệnh này sao lại xuất viện lúc này, lập tức sinh!”

      “Đúng vậy! Nghe chồng ấy đón ấy nước Mỹ!”

      đâu cũng nên xuất viện vào lúc này...”

      Duy Nhất giật mình trong lòng, lập tức đuổi theo hướng Mỹ Mỹ rời .

      Cũng may, Mỹ Mỹ lớn bụng chạy nhanh, ở cầu thang lầu hai đuổi kịp ấy, khiến Duy Nhất hoảng hốt chính là, có hai người đàn ông ở chung chỗ với Mỹ Mỹ - Dịch Hàn và Địch Khắc trốn chạy.

      “Duy Nhất?” Người vừa nhìn thấy Duy Nhất, Dịch Hàn cũng rất kinh ngạc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :