1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 287: Hận
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Có cục cưng, có cảm giác ra Lãnh Ngạn ở cách quá xa; có cục cưng mới khiến cho tin tưởng, giữa và Lãnh Ngạn từng có cuộc tình oanh oanh liệt liệt; có cục cưng, mới có …… Nhưng mà, bây giờ Lãnh Ngạn lại muốn huỷ bỏ cục cưng? Đồng thời cũng muốn huỷ bỏ sao?

      " ——!" lấy tay ôm chặt cổ họng của mình thét chói tai, giọng lanh lảnh khàn khàn, "Đứa bé là của tôi! có quyền làm chủ! cút ra ngoài cho tôi!" cánh tay của Doãn Tử Nhiên có khả năng chống đỡ được cơn tức giận của , đưa tay ra ôm lấy , để cho toàn bộ sức nặng của cơ thể dựa hết vào người mình, cũng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Lãnh Ngạn.

      Vẻ mặt Lãnh Ngạn biến sắc: "Đứa bé là của tôi. Tôi bỏ nó phải bỏ!" bước từng bước về phía Duy Nhất, mang theo kiên định dứt khoát thay đổi. Lần đầu tiên, Duy Nhất cảm thấy sợ hãi đối với , Lãnh Ngạn từng coi là trời, cưng chiều vô hạn đối với giờ còn nữa, ở trước mắt bây giờ là ác ma! Ở trong đôi mắt đen của , chỉ nhìn thấy những điều kinh khủng, toàn thân của phát run, rúc vào trong lồng ngực của Doãn Tử Nhiên cầu cứu: "Tử Nhiên, em muốn bỏ đứa bé, hãy đuổi ấy giúp em! Mau đuổi ấy ! Em ghét ấy! Em muốn nhìn thấy ấy!"


      Lãnh Ngạn đứng ở trước mặt của , sau đó Doãn Tiêu Trác cũng xuất ở cửa, Duy Nhất giống như nhìn thấy vị cứu tinh, kêu gào lên với Doãn Tiêu Trác, " cả, cứu em! Cứu đứa bé! Cục cưng mang họ Doãn có được ? Em đồng ý với , để cục cưng mang họ Doãn, van xin hãy cứu lấy cục cưng, em muốn bỏ cục cưng !"

      Doãn Tiêu Trác khổ sở nhắm mắt lại, rồi : "Duy Nhất, Lãnh Ngạn đúng, chưa chồng mà làm mẹ dễ dàng, em mới hai mươi tuổi, còn phải lập gia đình, cả cũng chỉ suy nghĩ cho sau này của em!"

      Duy Nhất tuyệt vọng, nhìn Doãn Tử Nhiên chút—— Thần bảo hộ của , nhưng mà chỉ đứng đực ra đó, câu nào…… buông bàn tay ôm chặt của Doãn Tử Nhiên ra, nhanh chân bỏ chạy, nhưng mà ngay lập tức bị ôm vào trong ngực, hơi thở quen thuộc khiến cho mê muội, khiến cho hồi phục lại, cảm giác đau đớn xâm nhập vào từng dây thần kinh của . tay đấm chân đá, liều mạng giãy giụa: "Buông tôi ra! Lãnh Ngạn! Cái người mang tội giết người này! Tên đao phủ! Tôi hận ! Tôi hận tới chết! Tôi muốn kiện ! là tên mang tội giết người!"

      Cho dù có giãy giụa như thế nào, cuối cùng cũng bị Lãnh Ngạn bế lên, nhét vào trong xe. Cầu Phỉ Nhi đứng ở bên ngoài xe, cười thoả mãn, "Ngạn, em , mà về nhà đợi trước! Đừng quên, hãy sớm trở về, chúng ta Địa Trung Hải hưởng tuần trăng mật!"

      "Được, đường cẩn thận, lập tức trở về ngay!" Lãnh Ngạn thân mật ôm lấy ta. Duy Nhất tức giận bừng bừng, muốn đập vỡ cửa xe nhảy xuống, Lãnh Ngạn bắt được tay của , nhét trở vào trong xe, ôm lên, đặt ở đầu gối, hai tay bị giữ chặt lại, thể nào nhúc nhích được nữa.

      Doãn Tiêu Trác và Doãn Tử Nhiên lái xe theo. Kiên quyết bảo vệ bảo bảo, Duy Nhất tin tưởng tiếp tục phản kháng, tay thể cử động nhưng chân có thể đá, tay chân đều thể cử động là lúc dùng tài hùng biện, đồng thời vừa mắng “Mang tội giết người” vừa liều mạng cắn , cắn cổ, cằm, mặt, chỉ cần chỗ nào có thể cắn, đều cắn chút lưu tình.

      đặt hy vọng vào việc Lãnh Ngạn chịu được đau đớn, buông ra, tìm cơ hội chạy trốn. Nhưng mà Lãnh Ngạn vẫn nhúc nhích, cho đến khi Duy Nhất cắn cổ loang lổ máu ra, nhưng vẫn nhất định chịu buông tay, mắt nhìn thẳng phía trước, trong đôi mắt như hoá thành băng.

      mệt mỏi, quá mệt mỏi và tuyệt vọng, từ phản kháng biến thành cầu khẩn: "Lãnh Ngạn, tôi van xin , đừng bỏ đứa bé , cục cưng cũng là sinh mạng mà, mấy tháng vừa rồi, mỗi ngày tôi đều cảm nhận được hữu của cục cưng, thay đổi của cục cưng, cục cưng có tay có chân, hình thành cơ thể bé, nhẫn tâm vậy sao? Lãnh Ngạn, tôi van xin có được ?"

      " sờ thử cái ! So với lần trước, cục cưng lớn hơn chút rồi, bụng của em cũng giống như trước nữa, chỗ này gồ lên, sờ chút mà xem!"

      "Lãnh Ngạn, tôi bảo đảm! Sinh đứa bé này ra mình tôi nuôi nó, bảo đảm quấy rầy tới cuộc sống của và Phỉ Nhi, tôi mang bé tới chỗ xa, ngay bây giờ luôn, Nhật Bản, Châu Âu, tóm tại là xuất trước mặt của , để phiền lòng, được ?"

      "Lãnh Ngạn, chuyện với đó! Được rồi, tôi biết tôi sai rồi, tôi tiếp tục để bé mang họ lãnh, gọi là Lãnh Nhiễm, là , đứa bé cho dù là hay trai cũng đều gọi là Lãnh Nhiễm, tôi nghe , cái gì tôi cũng nghe theo , có được ? Chỉ cần đừng bỏ đứa bé !"

      " cầu gì cứ , nếu như vậy cũng được, tôi đồng ý với , đồng ý làm người tình của , nghe gọi tới, kêu tôi làm cái gì tôi làm cái đó, nhưng phải để đứa bé lại cho tôi. có cục cưng, là tôi sống nổi……"

      "Lãnh Ngạn, tôi van xin , xin …."

      Từ đầu tới cuối, đều câu nào, bởi vì khóc đến khàn cả giọng, bởi bì khóc nước mắt tràn ra như vỡ đê làm ướt hết quần áo của , vẫn im lặng duy trì động tác—— ôm chặt, buông tay….

      Chiếc xe dừng lại trước cửa bệnh viện, tài xế xuống mở cửa xe, trong nháy mắt Lãnh Ngạn ôm xuống xe, nhanh chóng rút ray ra, thoát khỏi trói buộc của , nắm lấy cửa xe, chết cũng chịu buông tay.

      "Đem tay của phu nhân đẩy ra!" lạnh lùng ra lệnh.

      "Dạ!" Tài xế lên tiếng, nắm lấy tay của , từng ngón từng ngón đẩy ra ngón tay của dùng hết sức nên trắng bệch ra. Mặc dù dùng hết chút sức lực cuối cùng, nhưng vẫn địch lại được, trong nháy mắt tay rời khỏi cánh cửa xe, giống như mạng sống bị rút vậy, trong mắt chứa đựng loại hận thù, giọng khàn khàn dường như nguyền rủa trong lòng: "Lãnh Ngạn, tôi hận cả đời!"

      Dưới cơn thịnh nộ, cũng để ý tới, lúc Lãnh Ngạn ra lệnh cho tài xế, vẫn gọi là "Phu nhân". Lãnh Ngạn ôm qua hành lang nhộn nhịp, tới chỗ hẹn với bác sĩ, bọn họ vừa tới, lập tức vào phòng giải phẫu.

      Doãn Tiêu Trác và Tử Nhiên cũng chạy tới, đứng chờ bên ngoài phòng mổ, giữa chân mày là vẻ thâm trầm và rối rắm.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 288: em
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Tất cả chuẩn bị ổn thỏa xong, Lãnh Ngạn đặt Duy Nhất lên bàn mổ. Vừa mới buông tay, Duy Nhất chạy ra ngoài, "Tôi muốn bỏ đứa bé, các người nên ép tôi... Tôi muốn kiện các người!"

      Nhưng mà, căn bản trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Lãnh Ngạn, lập tức bị bắt trở lại. Mấy bác sĩ y tá cùng bước tới giúp đỡ, mạnh mẽ ấn ngã xuống bàn mổ.

      "Tiên sinh Lãnh, ngài có muốn ra ngoài đợi ?" Có bác sĩ hỏi như vậy.

      "! Tôi ở lại đây!" chút do dự, thay bộ quần áo vô khuẩn vào. Lúc chuyện, có chút lơi lỏng, ánh mắt Duy Nhất rơi vào khay đựng dụng cụ, cố sức rút tay ra, vơ lấy cây kéo, nhắm ngay cổ của mình, giọng căm hận liên tục : "Các người mà tiếp tục tôi chết cho các người coi! Lãnh Ngạn!"

      Nhưng Lãnh Ngạn chỉ ngưng mắt nhìn , khẽ câu, "Ở trong bệnh viện mà đòi tự sát? Em ngốc nghếch quá đấy!"

      Duy Nhất hận vô cùng, hận thể rạch lên khuôn mặt luôn coi như có chuyện gì xảy ra kia. Nhưng khi vung kéo lên định đâm vào người , tránh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào , nhìn vào mắt , nhìn vào chỗ sâu nhất trong đôi mắt , rất bình tĩnh, bình thản như . Trong lòng đau xót, cây kéo của dừng lại trong trung…….

      Tại sao, cho tới bây giờ, vẫn là thể nào xuống tay được? Hành động của dừng lại, Lãnh Ngạn liền khống chế được tay của , cướp cây kéo , tay chân bị giữ chặt, cho dù có bản lĩnh đằng giời cũng thoát khỏi kiếp này rồi……

      Mu bàn tay đau nhói, y tá tiêm cho liều thuốc tê, trước khi hôn mê, nhìn thấy phía , mặt của Lãnh Ngạn, bên trong đôi mắt đen như bóng đêm, tia sáng loé lên, tia sáng kia là đau lòng? Là nỡ? thể tiếp tục suy nghĩ, thể nhìn thấy gì nữa, mặt chợt cảm thấy lạnh, như có giọt nước xuống, ấm, ấm……

      Là nước? Là thuốc? Hay là……..? Thuốc tê bắt đầu có hiệu lực, hôn mê……

      Kết thúc, cuối cùng cũng kết thúc. . . . . .

      tận mắt nhìn thấy dòng máu đỏ tươi từ trong người chảy ra, nhìn thấy sinh mạng nho trôi nổi trong dòng máu. Đó là sinh mệnh kéo dài của ! từng là niềm kiêu ngạo của , là ước mơ của , là toàn bộ mong đợi của , cứ như vậy mà mất ! Chỉ trong khoảng thời gian mười mấy phút, sinh mạng quả là yếu đuối…….

      Dụng cụ lạnh lẽo xuyên qua thân thể Duy Nhất, từng nhát dao cắt, cũng chính là cắt vào tim của ….

      Nước mắt, lặng lẽ chảy xuống, trái tim máu ai có thể nhìn thấy? Bảo bảo, Nhiễm Nhiễm, ba xin lỗi con! Cẩn thận ôm hôn mê vào trong phòng nghỉ ngơi thiết kế vì , nhàng đặt xuống, hôn lên chân mày của , mắt của , mũi của , môi của ……

      rất muốn, mãi mãi cứ say trong hơi thở của , trong hô hấp của , muốn như vậy….

      Xa nhau nên nước mắt cứ chảy xuống ngừng……..

      "Bà xã, xin lỗi, lần này, là vĩnh biệt ! Những ngày tháng sau này, hận cũng được, quên cũng được, chỉ mong em có thể trở lại là Tiểu Duy vui vẻ, em rất dũng cảm, biết mà! Nhất định khiến thất vọng!"

      "Bà xã, em!" câu cuối cùng dần dần tan biến bên tai của , ép buộc chính mình phải quay người . Doãn Tiêu Trác và Doãn Tử Nhiên im lặng đứng ở sau lưng , mặt là dấu vết nước mắt. Nhìn nhau gì. Lãnh Ngạn bước tới ôm chặt lấy Doãn Tiêu Trác, nghẹn ngào: " ấy còn trẻ, để cho ấy hận tớ, quên tớ , lần nữa tìm kiếm hạnh phúc. Nhất định, nhất định phải chăm sóc tốt cho ấy."

      Thế nhưng Doãn Tiêu Trác khóc ra tiếng, "Nhất định, tớ làm theo cầu của cậu!"

      Lãnh Ngạn hít hơi sâu, khẽ cười, buông ra, đấm quyền vào ngực : "Như người đàn ông!"

      "Còn em nữa! Em trai!" lại chuyển sang Doãn Tử Nhiên, "Làm ơn!"

      Hai tay chia ra vỗ hai vai bọn họ, xuyên qua giữa hai người bọn họ, bóng lưng rời , giống như con chim ưng độc……


      ****************************************************************************************

      Khi Duy nhất tỉnh lại, nằm ở trong bệnh viện, mặt sưng lên, là dấu vết rơi nước mắt, thề, phải nước mắt của ……

      Đầu tiên nhớ tới chuyện đứa bé của , đưa tay ra lần mò, vốn là cái bụng gồ lên giờ lại phẳng lỳ, trong lòng của hoàn toàn sụp đổ, rồi sau đó ngưng tụ lại thành băng. rất muốn kêu lên, rất muốn hận, rất muốn nổi giận, nhưng mà chút hơi sức cũng có. Mệt chết , mệt chết , mệt tới mức khóc thôi cũng khó khăn rồi…….

      "Duy Nhất, tỉnh rồi hả? Chúng ta về nhà thôi!" Doãn Tiêu Trác nhàng ôm lên. Nhà? Nơi nào là nhà của ? từng , chỗ nào có nơi đó mới là nhà. Nhưng , vẫn là sao? Đột nhiên nhớ tới, mới phát ra cái tên đao phủ sát hại con còn ở đây nữa. đâu rồi? Nghĩ lại, Phỉ Nhi chờ về du lịch Địa Trung Hải hưởng tuần trăng mật! Du lịch hưởng tuần trăng mật đó! tốt! mình lại có thể du lịch hưởng tuần trăng mật nhiều lần như vậy, là người rất hạnh phúc…….

      Nhưng tại sao, hạnh phúc của lại có liên quan tới đau khổ của chứ? ", tại sao lại giúp em? Em muốn đứa bé của em!" Ánh mắt của đờ đẫn, nghi ngờ có khi nào mình bị điên , bị đả kích lớn như vậy sao vẫn điên? Nếu điên tốt rồi! Kẻ điên biết cái gì hết!

      "Duy Nhất, bọn cũng vì muốn tốt cho em!" Doãn Tiêu Trác ôm ra ra khỏi bệnh viện, ôm lên xe, về nhà……

      muốn thêm lời nào nữa, còn sức để nữa, nhắm mắt lại, từ đó muốn đem xoá khỏi trí nhớ của ! Nếu như, trước đó giây, còn quyến luyến đối với , còn nỡ buông, thậm chí vẫn còn , đó là bởi vì giữa bọn họ có quá khứ rất đẹp, bởi vì có thể cảm thấy vẫn còn , cho dù bất đắc dĩ lựa chọn từ bỏ. Phụ nữ đều ngu ngốc như vậy, phải sao?

      Chương 289: Mỹ Mỹ xuất
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhưng mà giờ phút này, thể nào tiếp tục được nữa, thậm chí muốn chất vấn, từng chưa? Có câu , hổ dữ cũng nỡ ăn thịt con, chẳng lẽ trong lòng , con ác độc hơn cả thú dữ? Vậy tình của , nên dùng cái gì để chứng minh? cười khổ, thôi, tất cả hãy để bay theo cơn gió ! hay , còn quan trọng nữa sao? Người này bao giờ nhớ tới nữa, ngay cả hận, cũng xứng nữa rồi! Coi như trong cuộc đời chưa từng bao giờ gặp người như vậy. Tomorrow is another day! (Ngày mai lại là ngày mới!) Đây là câu ngạn ngữ mà rất thích, vào những ngày khó khăn nhất, những lời này cho nguồn lực mới! Đúng, ngày mai, chính là ngày mới, tin chắc là như vậy!

      *************************************************

      Cho dù thế giới này có ít người nào, trời đất trăng sao, mỗi ngày đều thay đổi, trái đất cũng vẫn xoay tròn. Nhưng mà nếu như trái tim chết, thế giới có còn màu sắc nữa ? Ngôi sao có còn sáng nữa ?

      Duy Nhất cho mình thời gian bảy ngày, khôi phục đau đớn sau phẫu thuật. Bảy ngày sau đó, mặc bộ quần áo công sở đơn giản đứng trước gương. Trái tim, chết lặng, nhưng Duy Nhất vẫn là Duy Nhất, vẫn còn sống, hơn nữa phải sống tốt nữa; phải sống, để phụ lòng mình, phụ lòng mẹ và bảo bảo ở trời. Chỉ cần nhớ tới bảo bảo, trong lòng vẫn đau như cắt da cắt thịt, loại đau đớn này cách nào chữa khỏi, nhưng mà, rồi, để làm gương cho bảo bảo, cho dù có bao nhiêu khó khăn bao nhiêu đau khổ, đều phải học cách kiên cường. là mẹ cho nên nhất định được nuốt lời! Bắt buộc mình mỉm cười soi gương, gương mặt thon gầy của tái nhợt, trang điểm nhạt chút, lúc này mỉm cười mới coi được chút. Hít sâu, ngày mới, bắt đầu từ bây giờ! phá kén thành bướm, đau, cũng vẫn muốn tiếp tục bay ! Vả lại, càng xinh đẹp hơn, càng tự do bay ! Cha con họ Doãn kinh ngạc nhìn soi mói, Duy Nhất xuống lầu, mỉm cười: "Ba, cả, Tử Nhiên, con tới Mực Toa đây!"

      "Duy Nhất!" Ông Doãn vội vàng lên tiếng gọi lại.

      "Sao vậy ạ? Ba?" Duy Nhất quay đầu lại cười. Ông cụ lên quan sát , "Duy Nhất, con……" Có mấy lời nên , nên , cũng dám ra khỏi miệng.

      "Ba, con sao! Mọi người cần lo lắng! Đúng rồi, Tử Nhiên, em cần người tài xế, tìm cho em !" Duy Nhất dùng nụ cười sáng lạn để chứng minh mình khôi phục rồi. Đau lòng là nỗi đau của riêng mình , tại sao lại để cho những người bên cạnh mình phải khó chịu theo chứ? Thời gian bảy ngày vừa qua, ba và hai người trai thay phiên chăm sóc , dùng tình thân sưởi ấm . Sợ nghĩ thông, nghĩ đủ mọi cách để khiến vui vẻ.

      Người thân là những người mà lúc cả thế giới đều vứt bỏ bạn, đưa bạn về nhà. hiểu, rất cảm kích, trời cao cho gặp lại người nhà sau hai mươi năm, để cho có bọn họ làm bạn trong những năm tháng đen tối nhất trong cuộc đời, nếu , nhất định chịu đựng nổi.

      Có lúc nghĩ, Lãnh Ngạn ngàn sai vạn sai, nhưng có việc làm đúng! loại bỏ khoảng cách giữa và ông cụ Doãn, sau đó nhận được tình cảm bao bọc ấm áp của người ba, tình thương của người cha như núi, rốt cuộc cũng hiểu ra. Cho nên thể cho bọn họ có lý do thất vọng, đứng dậy, cho dù trong lòng bị dày vò như địa ngục, cũng muốn mỉm cười đón nhận cuộc sống sau này. Bởi vì có người thân làm bạn, càng cẩn thận hơn, ổn định hơn. , phải trưởng thành!

      Doãn Tử Nhiên thấy như vậy mỉm cười cúi thấp đầu. "Tìm cái gì mà tìm! Tạm thời làm tài xế cho em! thôi!" Cũng đợi Duy Nhất, ra khỏi nhà trước, sợ Duy Nhất nhìn thấy cũng đỏ bừng hốc mắt. đường, vẫn giống như thường ngày giỡn, Doãn Tử Nhiên cũng cười gượng với , nhưng sau khi xuống xe vào Mực Toa, Doãn Tử Nhiên nhìn bóng lưng của bước vào cửa xoay, cũng nhịn được nữa mà cảm thấy buồn bực trong lòng, quay đầu xe, đạp ga hết cỡ…….

      Trong mấy ngày này ở đây được Tần Nhiên đem Mực Toa quản lý đâu ra đó, ta là người của Lãng Ngạn, tại sao vẫn rời ? Duy Nhất hiểu, cũng muốn hỏi , tuyệt đối nhắc lại hai chữ Lãnh Ngạn này!

      Thấy tới, Tần Nhiên vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hơn nữa, cũng nhìn ra được, Tần Nhiên cũng tận lực tránh nhắc tới Lãnh Ngạn, hình như cái gì ta cũng biết, nhưng hình như ta cái gì cũng biết……

      Giờ tan việc, đón tiếp vị khách mời mà tới—— Mỹ Mỹ. Đối với những chuyện Mỹ Mỹ làm Duy Nhất hoàn toàn biết gì, bạn thân lâu ngày gặp, tự nhiên cảm thấy rất vui mừng. "Mỹ Mỹ! Lâu như vậy thấy cậu tới? Mình nhớ cậu muốn chết!"

      Nhưng mà Mỹ Mỹ cũng thể nào tỏ ra thân mật như trước được, trong lòng có quỷ, sao có thể hổ thẹn được? Cho nên hôm nay ta tới, là muốn thẳng thắn với Duy Nhất, nếu , ta xin lỗi vì ban đầu Lãnh Ngạn cho năm chữ —— Mãi mãi là bạn tốt.

      "Duy Nhất, hôm nay mình tới là có lời muốn với cậu, mình muốn xin lỗi cậu, cầu xin tha thứ của cậu, nhưng mình chỉ muốn ra cho lòng thoải mái chút."

      Vì vậy đem chuyện Dịch Hàn và Địch Khắc muốn ta làm nội gián của Doãn Thị ra hết từ đầu tới cuối. "Duy Nhất, lúc ấy mình chỉ nghĩ giữ được Địch Khắc, hy vọng ấy dính líu vào, cho nên mình nhận hết tất cả tội lỗi, mình biết mình có lỗi với cậu rất nhiều, nhưng mình cũng còn cách nào khác, Địch Khắc là chồng của mình, là ba của con mình, mình chỉ có thể xin lỗi."

      "Dịch Hàn? Địch Khắc?" Cho tới bây giờ Duy Nhất cũng biết hai người kia có lòng dạ khó dò, Lãnh Ngạn và Tử Nhiên nhiều lần cảnh cáo nên tiếp xúc với Dịch Hàn, cố tình nghe, ra người thực sai là !

      "Đúng! Mình chỉ biết bọn họ muốn đánh đổ Kỳ Thịnh, cụ thể là có chuyện gì xảy ra mình cũng lắm, hơn nữa là sau này mình mới biết, nếu mình nhất định qua lại với Địch Khắc, nhưng mà, có số việc thể làm lại! Duy Nhất, cuối cùng mình cũng có thể ra với cậu rồi, trong lòng cảm thấy nhàng hơn rất nhiều, mình biết nhất định cậu chịu tha thứ cho mình… Mình đây!"

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 290: Bí mật
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Bụng của Mỹ Mỹ gồ lên, Duy Nhất nhìn tới ngây dại người ra, thấy ta sắp , vội vàng hét lên: "Mỹ Mỹ!"

      "Hả?" Mỹ Mỹ khẩn trương tới mức tim đập thình thịch, Duy Nhất gọi mình sao? Là tha thứ cho mình sao? "Mỹ Mỹ, sắp hết giờ rồi, cùng dạo phố ."

      Mỹ Mỹ vui mừng ngoảnh đầu lại nhìn, đập vào mắt, là gương mặt tròn có sống mũi dọc dừa, ta biết, là Duy Nhất của ta trước giờ vẫn thay đổi! có vệ sĩ, có xe, vẫn giống như trước đây, hai người tay trong tay dạo các cửa hàng, ngày trước những thứ xa xỉ phẩm kia chỉ dám xem dám đụng nhưng bây giờ những thứ này đều có thể mua rồi, vật đổi sao dời nhưng cũng còn được vui vẻ như ngày xưa nữa.

      "Mỹ Mỹ, Địch Khắc cứ tiếp tục như vậy, cậu có tính toán gì ?" Duy Nhất lo lắng nhìn cái bụng của ta.

      " có gì đâu! Mồ côi cha mẹ cũng có gì là tốt! Mình có khả năng mà! Nhưng mà, cảm giác ngày trước mình là quá ngu ngốc ! Có lẽ có người đàn ông tốt, nhưng mình gặp phải mà thôi. Cũng may người kia nhà cậu là người đàn ông tốt, lại có thể rút đơn kiện, cho nên hôm nay mình mới có thể đứng trước mặt cậu."


      "Nhà mình?" Trong lòng Duy Nhất cảm thấy đau xót, vốn định muốn gì hết, muốn nhớ lại, nhưng lời của Mỹ Mỹ khiến cảm thấy tò mò: "Tại sao ấy lại rút đơn kiện?"

      " ấy hi vọng mình mãi mãi là bạn tốt của cậu, còn đời này chuyện phản bội có rất nhiều, ấy chỉ muốn cậu nhìn thấy những điều tốt đẹp! Oa, mình nghe rất cảm động, Duy Nhất, Lãnh Ngạn rất cậu!" Mỹ Mỹ cảm thấy vui mừng từ đáy lòng thay cho bạn.

      ? Tốt đẹp? Duy Nhất cười khổ, nhưng thế giới này người phản bội lại lại chính là ! Nhưng mà muốn với Mỹ Mỹ. Thế gian này! Đến cuối cùng có cái gì là đáng tin cậy đây? Lãnh Ngạn, Mỹ Mỹ, ai mà phải là người quan trọng nhất trong cuộc đời ? Ngay cả người mà vẫn luôn coi là bạn, Dịch Hàn cũng đến gần mới mục đích khác, lòng người quá mức phức tạp, hay là do quá ngu? Có lẽ, là vế sau rồi…….

      "Duy nhất, cửa hàng này là mới mở! Rất nhiều món đồ đẹp! Chúng ta vào xem chút!" Mỹ Mỹ lôi kéo tay vào cửa hàng trang sức. Duy Nhất có hứng thú với trang sức, chỉ nghe thấy Mỹ Mỹ càu nhàu: "Mình muốn mua cái lắc vàng, để cho bảo bảo của mình đeo, cậu xem giúp mình !"

      "Còn sớm mà! Bây giờ xem làm gì? Chờ khi nào cậu sinh bảo bảo, mình làm mẹ nuôi của bé, mẹ nuôi tặng cho bé cái!" Nhắc tới bảo bảo, trong lòng Duy Nhất quặn thắt lại, ánh mắt nhìn qua chỗ khác, lúc này lơ đãng nhìn thấy người nên thấy—— Cầu Phỉ Nhi.

      phải lúc này ta nên cùng với Lãnh Ngạn hưởng tuần trăng mật ở Địa Trung Hải sao? Tại sao lại xuất ở đây? Lãnh Ngạn đâu? đâu rồi sao? Bên cạnh tất cả mọi người đều kiêng dè nhắc tới Lãnh Ngạn trước mặt , hình như người này biến mất trong thế giới của .

      Cầu Phỉ Nhi cũng nhìn thấy Duy Nhất, nhưng mà ta lại về phía bên này, Duy Nhất cũng có né tránh, mọi người đều là người quen, cả đời cũng có lúc gặp nhau, phải sao? Chẳng lẽ vĩnh viễn làm rùa đen rút đầu? Oan gia ngõ hẹp, đầu tiên Cầu Phỉ Nhi kinh ngạc, sau đó hốt hoảng: "Duy Nhất, …… Cũng ở đây……"

      Ngược lại với bối rối của ta gương mặt của Duy Nhất đoan chính: "Phu nhân Lãnh, xin chào. hưởng tuần trăng mật về nhanh như vậy sao?" xong liền hối hận, những lời này ràng giống như ghen tỵ!

      "Phải…… Đúng vậy! Bên Địa Trung hải có chỗ nào hay để chơi! Tôi còn có chuyện, các người cứ từ từ dạo tiếp!"

      Cầu Phỉ Nhi vội vội vàng vàng mất. Mỹ Mỹ lại nhìn biết chuyện gì xảy ra, "Duy Nhất, cậu mới cái gì vậy? Cái gì mà phu nhân Lãnh?"

      Duy Nhất thể kiềm được, lôi kéo bạn tốt ngày xưa vào quán café ở sát bên cạnh, đem bụng khổ sở hết ra. Vết sẹo đau đớn lại lần nữa được vạch trần, khóc tới mức đau lòng muốn chết.

      Đối với loạt biến hoá này, hiển nhiên Mỹ Mỹ bị giật mình ít, nhưng mà cũng đưa ra nghi ngờ, "Duy Nhất, đúng! Doãn thị căn bản bị tổn thất gì cả, kế hoạch của mình bị thất bại, tài liệu về hạng mục mới bị lộ ra ngoài, Doãn Thị và Kỳ Thịnh vẫn rất tốt!"

      Giống như bị sét đánh ngang tai, Duy Nhất bị chấn động ngây người, như vậy là Lãnh Ngạn dối! Tất cả mọi người đều dối! Chuyện này là sao? Ai cũng lừa dối , cũng có thể hiểu, nhưng mà, tại sao Doãn Tử Nhiên cũng lừa dối ? Hơn nữa còn trơ mắt nhìn Lãnh Ngạn đưa lên bàn mổ? ! biết Doãn Tử Nhiên mà, cho dù cả thế giới có phản bội , duy nhất có Doãn Tử Nhiên là ! Chỗ này nhất định có bí mật gì đó! Bỗng nhiên đứng dậy xông ra ngoài.

      "Duy Nhất, cậu đâu?" Mỹ Mỹ kéo .

      "Mỹ Mỹ, mình có chuyện quan trọng muốn hỏi cho ràng, chuyên này rất kỳ lạ, sau này chúng ta lại chuyện tiếp!" Duy Nhất thể chờ được nữa muốn tìm Doãn Tử Nhiên.

      "Duy Nhất, đợi nào...!" Mỹ Mỹ chợt nhớ tới cái gì, "Có chuyện mình biết có nên hay , Lãnh Ngạn từng tới tìm mình, ấy giấu mình làm chuyện sai, cũng muốn mình đừng ra, tiếp tục làm bạn với cậu, lúc ấy, những lời của ấy nghe như. . . . . ."

      "Nghe như thế nào?" Mỹ Mỹ do dự khiến trong lòng Duy Nhất như lửa đốt. "Nghe giống như. . . . . . Giống như trăn trối. . . . . ." Mỹ Mỹ nhớ lại vẻ mặt và giọng điệu lúc đó của Lãnh Ngạn, sợ Duy Nhất lo lắng, nhưng lại dám ra.

      Trước mặt Duy Nhất bỗng tối sầm, lùi lại hai bước, trăn trối? sai! Giống như! giống như! Giúp tìm lại tình của ba, cùng hết đoạn đường cuối cùng, cùng ăn hết miếng sủi cảo cuối cùng, mua chiếc điện thoại cuối cùng cho , muốn gọi tiếng ông xã lần cuối cùng…….

      Tất cả những chuyện này, trước khi kết hôn mấy ngày nghĩ mãi ra chuyện khác thường này, phải tất cả đều có dấu hiệu này sao? Làm sao lại có thể hồ đồ như vậy! Nhưng mà, chuyện này có liên quan gì tới chuyện giữ lại đứa bé? Nghĩ lại Lãnh Ngạn quan tâm đứa bé từng ly từng tý , trong lòng lại lên hình ảnh trước kia của Lãnh Ngạn, đem tất cả những hình ảnh độc ác của Lãnh Ngạn đè nén lại. tin chắc Lãnh Ngạn đứa bé này, nếu , tại sao lại muốn bỏ ? , suy nghĩ mãi cũng hiểu! Đầu óc muốn nổ tung rồi! Chỉ có thể trở về hỏi Doãn Tử Nhiên thôi!

      "Mỹ Mỹ! Cám ơn cậu! Liên lạc với cậu sau nha!" xong nhưng lời này liền bắt xe cấp tốc trở về nhà họ Doãn. Cha con nhà họ Doãn đều lấy Duy Nhất làm trung tâm, cho nên từ công ty về liền ra ngoài nữa, Duy Nhất về muộn, ba người lo lắng, nhìn thấy hùng hùng hổ hổ chạy về, tất cả đều thở phào nhõm.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 291: ra là
      Editor: trang bubble ^^

      "Duy Nhất, đâu vậy? đón em mà có đón được, điện thoại di động cũng mang, làm sốt ruột muốn chết!" Lần đầu tiên Doãn Tử Nhiên đứng lên chặn đón ở trước mặt . Duy Nhất trực tiếp nhìn chằm chằm : "Tử Nhiên, tại sao gạt em?" Vẻ mặt Doãn Tử Nhiên hơi thay đổi, từ ngữ mập mờ, "Em cái gì vậy? Sao lại lừa em?"

      "Rốt cuộc Lãnh Ngạn như thế nào?"

      "Lãnh Ngạn?" Doãn Tử Nhiên ngượng ngùng cười tiếng, " phải ấy cùng. . . . . ."

      "Hôm nay em gặp Phỉ Nhi rồi! ấy vốn trăng mật với Lãnh Ngạn!" Duy Nhất hung hăng cắt đứt lời của .

      "Ồ! Vậy. . . . . . Vậy làm sao biết! Có thể người ta đổi ngày rồi sao. . . . . . Ai nha, kẻ phụ lòng, còn thường xuyên nhắc tới ta làm gì! Tới đây, xem hôm nay mua cho em đồ gì tốt. . . . . ." Doãn Tử Nhiên ảo não xoay người. Chỉ là tùy tiện soi mói lời của , ra là có thể trăng mật! Như vậy, rốt cuộc Lãnh Ngạn đâu?

      "Doãn Tử Nhiên!" Ánh mắt Duy Nhất nóng lên đau xót cay cay, rống to: "Đời này cái gì cũng ưu tú, duy nhất học được chính là láo ở trước mặt em!"

      " lên lầu tắm! Em đừng theo!" Doãn Tử Nhiên chạy là thượng sách.

      "Đứng lại!" Ánh mắt Duy Nhất quét vòng ở mặt ông cụ và Doãn Tiêu Trác, hai người đều cúi đầu. chột dạ của bọn họ càng có vẻ trong này có quỷ, thở hổn hển: "Đựơc! Các người cũng gạt tôi có đúng ? Được! Tiếp tục lừa gạt ! Tôi tự tìm! Bắt đầu từ bây giờ, tôi tìm từng ngõ ngách ở khắp trái đất, tôi cũng nhất định phải tìm được ấy! Sống phải thấy người! Chết phải thấy xác! tìm được tôi trở lại! Nhiễm Duy Nhất tôi được làm được! Doãn Tử Nhiên rất ràng!" Lời của Mỹ Mỹ hoàn toàn làm rối lý trí của , xoay người vừa chạy ra ngoài.

      "Duy Nhất! Đứng lại! Bình tĩnh chút!" Doãn Tiêu Trác hét lớn. dừng bước chân lại chút, xoay người rơi lệ, " cả! biết, nếu như mà em tra ra manh mối, cả đời này em cũng yên bình. Cứ coi như em ngu cũng được, si cũng tốt, em chỉ muốn biết, rốt cuộc là ấy như thế nào? Kỳ Thịnh duy trì được là lời dối, Doãn thị bị thương cũng là lời dối, các người đều giúp đỡ ấy gạt em, em có thể tỉnh táo sao?" Doãn Tiêu Trác lộ vẻ xúc động sâu, Doãn Tử Nhiên làm ám hiệu với : " cả, . . . . . ."

      Doãn Tiêu Trác phất phất tay: "Lừa gạt nổi nữa, coi như lừa gạt được hôm nay, ngày mai Duy Nhất vẫn tìm đáp án, nhưng mà, Duy Nhất, chúng ta cũng biết cậu ấy đâu!"

      Duy Nhất như dây cung giương căng đột nhiên lỏng, yếu ớt ngã xuống đất: " như vậy, ấy có kết hôn với Phỉ Nhi? ấy. . . . . . ấy là cố ý? Tại sao chứ? Phỉ Nhi nhất định biết ấy đâu, em hỏi ấy!"

      nhanh chóng bò dậy, ngồi ở bên cạnh điện thoại. Doãn Tiêu Trác đè tay của xuống, chán nản lắc đầu: "Duy Nhất, đừng gọi, Phỉ Nhi biết, tất cả mọi người biết âý đâu, thực tế, chúng ta cũng tìm ấy, bởi vì. . . . . . Bởi vì bác sĩ Lục rất nôn nóng. . . . . ."

      "Bác sĩ Lục? Việc này lại có quan hệ gì với bác sĩ Lục?" Duy Nhất nắm chặt tay Doãn Tiêu Trác, hiểu sao dự cảm và sợ hãi khiến khẩn trương đến khó thở. Hốc mắt Doãn Tiêu Trác ửng đỏ, chợt ôm vào trong ngực: "Duy Nhất, chúng ta nỡ để em khổ sở, nhưng mà, cũng biết em nhất định vì vậy bỏ qua, được rồi, chúng ta gặp bác sĩ Lục, để cho ngươi chuyên nghiệp hơn giải thích."

      Chỗ bác sĩ Lục, trước mắt Duy Nhất có mấy dòng chữ này: bệnh Wilson’s, cũng gọi là tình trạng thoái hoá gan – nhân đậu, xuất nhiều hơn ở độ tuổi thành niên 20~40, có thể xuất chấn động, tê cứng và giảm thiểu vận động, rất ít bệnh nhân có thể xuất co giật, giai đoạn sau bộ cũng có thể té ngã. Có lúc có thể xuất chứng vọng tưởng tổng hợp, lâu sau phát triển thành si ngốc. Bệnh trạng gan có thể biểu thành triệu chứng cấp tính, như bệnh vàng da, tan máu, đến lúc chức năng gan suy kiệt. Duy Nhất ngã ngồi ở ghế, cũng nhúc nhích, lúc này, mới biết cái gì là tận thế! So sánh với đó, bằng lòng tin tưởng Lãnh Ngạn bỏ vợ bỏ con, nắm tay vui vẻ với người con khác! Chỉ cần khoẻ mạnh, hạnh phúc, đủ; chỉ cần hạnh phúc, hạnh phúc. . . . . .

      Lấy lòng của suy nghĩ về lòng , cũng nhất định cho là, chỉ cần hạnh phúc cũng hạnh phúc, cho nên, cuối cùng để cho ngu dại thậm chí là cách nào cử động của liên lụy tới , để cho bất cứ lúc nào chết làm cho đau lòng, cho nên tình nguyện lựa chọn hận , để cho tìm cơ hội hạnh phúc khác. . . . . . Chỉ là, hai người ngu ngốc! Dù có khổ nữa, dù có khó hơn nữa chỉ có cả hai ở chung chỗ mới là hạnh phúc. . . . . .

      "Loại bệnh này rất hiếm thấy, là loại bệnh di truyền, tỷ lệ di truyền cũng rất , nhưng mà, chỉ có thể thiếu gia bất hạnh, gần đây chính cậu ấy cảm giác bình thường, mới với tôi, hơn nữa, trải qua chúng ta nhiều lần chẩn đoán, bào thai trong bụng phu nhân cũng. . . . . . Cho nên. . . . . ." Bác sĩ Lục nhìn ánh mắt trống rỗng của Duy Nhất, rất nhiều lời đành lòng ra miệng nữa.

      "Duy Nhất!" Doãn Tiêu Trác sợ đau lòng, cầm tay của . có nước mắt. . . . . . Đau đến cực hạn có nước mắt. . . . . . "Bác sĩ Lục, cho tôi biết, có thể sống bao lâu?" nhanh chóng đâm móng tay vào tay Doãn Tiêu Trác, móng tay vùi sâu vào trong thịt , đau lại ràng là . . . . . . "Từ tình trạng bây giờ xem ra nhiều nhất năm, phát bệnh sớm hơn so với mẹ của cậu ấy. . . . . . Nhưng, cậu ấy hoàn toàn bỏ qua, người kiêu ngạo như thế, sao cho phép mình chết như vậy chứ? Sao cho phép mình trở thành gánh nặng của ? Cho nên, cậu ấy lựa chọn biến mất, tự sinh tự diệt, tôi tìm như thế nào cũng tìm được. . . . . ." Bác sĩ Lục càng về sau giọng cũng nghẹn ngào.

      "Tất cả ghi chép tình huống ra vào đều tra xét?" Trong lòng Duy Nhất nổi lên hy vọng mong manh. Doãn Tiêu Trác chán nản: "Sao chưa điều tra? Cậu ấy có lòng biến mất, làm sao lại để cho chúng ta tra được ghi chép về cậu ấy?" Duy Nhất đau lòng gần như là sắp nổ tung, là đau, đau lòng, phải đau đớn, vì ấy như thế, vì số mạng như thế. Người đàn ông này vĩnh viễn khiến cho đau lòng. . . . . . lại hung ác bấm vào tay Doãn Tiêu Trác, si ngốc hỏi: ", cho em biết, em đây phải nằm mơ, phải là ảo giác, đây là ."

      Doãn Tiêu Trác, rốt cuộc rơi nước mắt, kéo ôm vào lòng: "Em ngốc, đây là ! phải là mơ! phải là ảo giác!"

      Chương 292: Làm sao bây giờ
      Editor: trang bubble ^^

      Duy Nhất cho phép mình dựa vào trong ngực năm phút đồng hồ, dùng 5 phút sắp xếp lại suy nghĩ của mình, rồi sau đó, quả quyết ngẩng đầu, song tuyệt đối có nước mắt: ", mới vừa rồi kim chỉ phút đồng hồ treo tường quay năm vòng, cách khác, thời gian của em và Lãnh Ngạn mất năm phút đồng hồ."

      Doãn Tiêu Trác khó hiểu nhìn : "Duy Nhất?"

      Duy Nhất lại trả về nụ cười mỉm, ánh mắt trống rỗng mơ hồ, biết nhìn về nơi nào: ", nếu như tất cả là định trước, em nghĩ tại chuyện em nên làm là ở bên cạnh ấy, quý trọng mỗi phút của cuộc sống."

      "Duy Nhất? Em chắc chắn ?" Doãn Tiêu Trác khiếp sợ, lại thấy được nước mắt mặt . ", trăm năm là cả đời, năm mươi năm cũng là cả đời, nhưng đối với người khác mà , ngày, phút chính là cả đời. Nếu theo đuổi phút đồng hồ này, trăm năm sau đều là sống uổng phí! Nếu phút này biến thành vĩnh hằng, như vậy, cả đời hối hận!" Nụ cười của Duy Nhất xinh đẹp như là thiên sứ dưới ánh trăng. Doãn Tiêu Trác nén nước mắt mỉm cười: "Duy Nhất, chúng ta nhìn sai em rồi, ngay cả Lãnh Ngạn cũng nhìn sai em rồi...Em phải là chim dựa vào dưới cánh Lãnh Ngạn để che mưa che gió, em còn so mạnh mẽ hơn so với cả, mạnh mẽ hơn so với tất cả chúng ta!"

      "Nhưng Duy Nhất, em đâu tìm Lãnh Ngạn? Em biết cậu ấy ở đâu ?"

      "Em biết! Nhưng mà, , có tin tưởng cảm ứng ? Em nghĩ, tại Lãnh Ngạn nhất định nghĩ đến em, ghi lòng tạc dạ mà nhớ đến em, cho nên, chỉ cần em cũng ghi lòng tạc dạ nghĩ đến ấy, cho dù rất xa, cũng có thể cảm ứng được! Những ngày này, là bản thân em chỉ lo oán hận, đến nỗi làm trễ nãi!"

      "Duy Nhất ngu ngốc, vậy bây giờ đâu?"

      "Đến xuân về hoa nở !" Ở nơi đó có hơi thở của ấy, có kỉ niệm của bọn họ, mỗi ngõ ngách đều có bóng dáng của ấy, là nhà của và Lãnh Ngạn. Bóng đêm dần dần bao phủ, Duy Nhất cố ý đuổi Doãn Tiêu Trác trở về, Doãn Tiêu Trác bất đắc dĩ, làm xong thức ăn cho Duy Nhất, dặn dò nhất định nhớ ăn, lúc rời , vẫn yên tâm. Mặc dù lần trước đập hỏng khóa, Lãnh Ngạn thay xong, chìa khóa của khóa mới cũng giao cho Doãn Tiêu Trác, nhưng trong khoảng thời gian này, nơi này vẫn có người ở, vệ sĩ cũng rút lui, gọi điện thoại sắp xếp thêm vài người qua đó rồi mới .

      Giống như Lãnh Ngạn ngồi mình lúc trước, trong bóng đêm Duy Nhất lẳng lặng hô hấp khí mà từng hô hấp, ấm áp bao quanh dường như vẫn còn vờn quanh ở khắp người, bên tai thỉnh thoảng có tiếng gọi dịu dàng của : "Duy Nhất" , "Bà xã" . . . . . . nhàng nhắm mắt lại thấy nụ cười quen thuộc của , trong đêm tối ấm áp như trước, "Bà xã, cho phép chân chạy lung tung đó…!" "Bà xã, ngủ phải nhớ đắp chăn! được ngủ thiếp ghế sa lon!"

      Đây có phải giọng của ? Rốt cuộc là kỷ niệm mở ra lần nữa, hay là Linh Tê* nơi đất khách? biết, chỉ biết là phải nghe lời của , trở về phòng ngủ ngủ, đắp chăn. . . . . .

      Mở cửa phòng ngủ, mở đèn, hộc tủ, ngăn kéo đều dán tờ giấy, cho biết, tài liệu ở nơi nào, thiết kế của ở nơi nào, lễ phục, đồ công sở, quần áo thể thao lại chia ra ở nơi nào. Vuốt ve chữ viết quen thuộc, giống như chưa từng rời xa, chua xót lập tức trào lên trong lòng. Căn phòng của luôn lộn xộn, luôn tìm được đồ. . . . . . Kéo ngăn kéo ra, nhưng thấy nhật ký và những tờ giấy truyền giữa bọn họ của , ngẩng đầu cũng thấy dấu vết con rối xoay tròn theo gió bệ cửa sổ. Vậy, chính là hành lý mà mang sao? Mở tủ treo quần áo ra, áo ngủ thay đổi của vẫn như cũ, chui vào chăn, như cái ôm của , vây quanh tiếp tục kỷ niệm, tiếp tục nhớ, tiếp tục tin tưởng tâm ý tương thông. . . . . .

      Ổn định lại tinh thần, ngẫm nghĩ, nếu như là , vào lúc này đâu? Chỗ có ai quấy rầy, yên tĩnh nhìn mây cuốn mây tan, mình nhớ lại chuyện xưa như ngày hôm qua? " chỉ muốn lẳng lặng nằm ở thuyền như vậy, nhìn trời xanh di chuyển từng chút, sau đó cảm thấy mình rất bé, rất bé, thế giới rất xa…rất xa." Chẳng bao lâu sau, có người từng như vậy. . . . . . Ánh sáng trong đầu Duy Nhất chợt lóe, tim đập thình thịch mãnh liệt, đúng rồi! Nhất định là vậy! Nhất định là nơi đó! phút cũng kéo dài, rời giường thu dọn túi hành lý, gọi điện thoại qua loa cho Doãn Tiêu Trác, bước lên cuộc hành trình tìm của . . . . . .

      **************************************************************************************

      Biển Aegean, Hy Lạp.

      "Tôi lại tới đây!" Duy Nhất chạy như bay tới từng dãy nhà màu trắng kia. Thở hồng hộc, vọt vào khách sạn mà và Lãnh Ngạn từng ở kia, "Thưa , xin hỏi có người đàn ông quốc tịch Trung Quốc hay . . . . . .". còn chưa hỏi xong, ở đại sảnh vui mừng : "Ah? là Lãnh phu nhân? Rốt cuộc tới! Tôi còn làm sao Lãnh tiên sinh lại tới mình!"

      " ấy ở chỗ này!?" Khoảnh khắc đó, Duy Nhất gần như rơi nước mắt đầy mặt, lúc đau đớn, có khóc, gặp lại, lại làm cho nhịn được rơi nước mắt. "Đúng vậy! Lãnh tiên sinh tới đây rất nhiều ngày rồi! Chúng tôi hỏi ấy sao cùng nhau tới, ấy quá bận rộn!"

      " ấy ở phòng nào?" Duy Nhất kiềm chế được trong lòng khẩn cấp, muốn gặp được , gặp được ngay thôi! "A, bây giờ Lãnh tiên sinh ở trong phòng, ra bờ biển rồi, mỗi lúc trời tối âý đều đến bờ biển."

      "Cám ơn!" Duy Nhất ném hành lý cho ấy, hướng về bờ biển, chạy về phía của . . . . .

      Dưới bóng đêm biển Aegean vẫn đẹp đến như giấc mơ xanh thẫm như cũ. Ngọn đèn dầu lờ mờ bên bờ biển toả xuống ánh sáng vàng nhạt ở bảo thạch xanh thẫm, bờ biển uốn lượn xinh đẹp, xunh quanh yên tĩnh chỉ còn lại từng tiếng từng tiếng sóng biển vỗ vào bờ biển. Bước chân Duy Nhất dần dần ngưng lại, rốt cuộc nước mắt đầy trong vành mắt, sáng trong dưới ánh trăng, bóng người lẻ loi đó là người mình nhớ mong ngày đêm? Chợt muốn về phía trước nữa, chỉ sợ thoáng chút xíu tiếng động rất bừng tỉnh hình ảnh này, sợ người trước mắt biến mất trong gió đêm ở biển Aegean. Tim, gần như ngừng đập, đứng lặng im phía sau , chỉ rơi nước mắt. . . . . .

      Chợt, tiếng la lên dần dần bay xa theo gió biển: "Lãnh Ngạn Duy Nhất, vĩnh viễn oán hối!". Mới đầu chỉ là tiếng, tiếp đó, chính là tiếng càng ngày càng hô lớn về phía biển, tiếng lại tiếng: "Lãnh Ngạn Duy Nhất, vĩnh viễn oán hối! Lãnh Ngạn Duy Nhất, vĩnh viễn oán hối. . . . . ."

      Nước mắt, bàng bạc rơi xuống, thằng ngốc này người đàn ông ngu ngốc này. . . . . . "Duy Nhất Lãnh Ngạn, vĩnh viễn oán hối!"

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 293: Kết cục 1.
      Editor: trang bubble ^^

      "Duy Nhất Lãnh Ngạn, vĩnh viễn oán hối!" Giọng này, giống như chuông gió trong gió biển quấy rầy biển Aegean màu xanh thẳm, rất như vậy, nhàng mà nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng . . . . . .

      ! nghe lầm rồi, là ảo giác, nhất định là ảo giác! Mỗi ngày đều có ảo giác như vậy, lời nhàng nụ cười yếu ớt của ràng bên tai. . . . . . Lặng lẽ, cơ thể của người nào đó đụng mạnh vào lưng của , cánh tay quấn quanh eo , thầm từng tiếng sau lưng : "Duy Nhất Lãnh Ngạn, vĩnh viễn oán hối! Duy Nhất Lãnh Ngạn, vĩnh viễn oán hối!"

      Cơ thể cứng còng, toàn bộ máu đều xông về đỉnh đầu, vui mừng, kích động, ! Nhưng, lập tức, buộc mình đè xuống vui sướng như làn sóng này, trong con ngươi che phủ tầng băng. Xoay người, từ bên hông kéo tay xuống: "Em tới làm gì?" Bề ngoài lạnh lùng ***** kháng cự ở ngoài ngàn dặm. bèn ôm eo của lần nữa, cả người dựa vào trong lòng , dù kéo thế nào, cũng buông tay, trong miệng lẩm bẩm hát: "Baby, chính là duy nhất của em, mình về phía đêm tối em , em . . . . . . Ngạn, cũng là duy nhất của em!"

      Trong lòng rung động mạnh mẽ, trong nháy mắt, trời đất tiếng động. "Ngạn, cái đồ ngốc này! Mỗi lần cũng chỉ biết mình trốn len lén chữa vết thương, mỗi lần đều là em mặt dày mày dặn tới tìm , em hận ! để cho cả đời này mặt mũi của em đều mất hết! Giống như là em liều chết ỷ lại ! , em mặc kệ! Em cứ lìêu chết ỷ lại ... thế nào? muốn bỏ rơi em, đời sau cũng đừng nghĩ. . . . . ."

      Ban đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng Duy Nhất quệt mồm bĩu môi khẽ, tình cảnh này giống như bọn họ vẫn ngồi ở sân thượng của xuân về hoa nở, xuyên qua nóc nhà thủy tinh, nhìn sao đầy trời, cứ lười ở trong lòng như vậy, cái miệng nhắn, liến thoắng ngừng. Ấm áp theo từ trong đáy lòng từng chút từng chút trào lên, ngưng nước mắt, ngốc này, làm sao biết tìm tới Hy Lạp? Có phải biết cái gì rồi hay ? Nhưng mà, vẻ mặt như có chuyện gì xảy ra, giống. . . . . . cũng biết cái gì ư? Cũng đúng! Vậy nên hận chết mới đúng . . . . .

      đẩy từ trong lòng ngực ra, giống như con chó lại nhoài người vào, lại đẩy, lại nhoài người vào, mấy lần như thế, dáng hung dữ : "Heo! Em biết em làm gì ? Sao Tiêu lại cho phép em chạy lung tung khắp nơi?"

      ngửa khuôn mặt nhắn lên, ngốc nghếch nhìn : "Ngạn, em nhớ lắm." nghẹn lời, chẳng bao lâu sau, cũng là ở chỗ bờ biển Aegean này, ràng là ở bên cạnh , cũng như ngốc nghếch: "Em nhớ lắm."

      "Ngạn, em nhớ lắm, em chỉ là nhớ !" nhất quyết tha, ma sát ở trong lòng . Lúc đó trả lời thế nào? "Bảo bối, đời này, em đều là của , cho dù xảy ra chuyện gì cũng cho đổi ý. . . . . ."

      "Ngạn, , đời này, em đều là của , đúng là em thề ở bên bờ biển Aegean, chẳng lẽ muốn để lời thề thành thực, để cho em gặp báo ứng sao?" đáng thương chu môi, ôm eo của đung đưa, trong lòng căng thẳng, quát khẽ: " cho bậy!"

      Bên môi mỉm cười lan ra, hài lòng, "Vậy bao giờ được phép đuổi em nữa!"

      than : "Duy Nhất, em biết phải . . . . . ."

      "Biết!" giành đáp, "Vậy thế nào? Tự chủ trương ngu ngốc! biết đổi lại suy nghĩ sao? Nếu như hôm nay là em ở vào tình cảnh của , mặc kệ để ý tới em, cưới người khác, tìm kiếm hạnh phúc của sao? Vậy có phải sống còn khó chịu hơn chết hay ?"

      Trong lòng rộng mở ra, ra là biết ! Ánh nước bắt đầu tuôn ra: "Nhưng Duy Nhất, em có biết hay . . . . . ."

      "Em biết!" Hôm nay có ý định để cho chuyện ra , ngón tay của nhàng lau mặt của , hơi lạnh, " phải là trở thành người rất ngốc sao? vốn là ngu ngốc! Cuối cùng phải ngay cả em cũng nhận ra sao? Chỉ cần em nhận ra ! phải là. . . . . . Thời gian của chúng ta nhiều lắm sao? Vậy chúng ta càng nên quý trọng!" Từ đầu tới cuối cách nào từ "Chết" đó ra khỏi miệng, chỉ cần nghĩ tới chữ này, trong lòng khó chịu giống như bị dao cắt, nhưng chỉ có thể cười ở trước mặt , coi như ngày đó đến , cũng muốn nhớ cười!

      "Duy Nhất. . . . . ." Im lặng chăm chú nghẹn ngào. "Kêu em là bà xã, em thích nghe!" thở hốc vì kinh ngạc, nước mắt chảy xuống, cũng dám nhìn , ánh mắt nhìn sang nơi khác. "Gọi em là bà xã! Ngạn, ông xã! Ông xã thân ái!" Bản lãnh ăn vạ nũng nịu của là hạng nhất. Cánh tay cũng kéo cổ của , hai chân biết như gì lúc nào vòng lên eo của , tư thế gấu koala kinh điển, thể ôm lấy , để tránh cho rớt xuống đất. tay trống của Duy Nhất luồn vào trong quần áo rất lâu, móc ra hai tờ gì đó đỏ đỏ, đặt ở dưới mí mắt Lãnh Ngạn: "Xem chút đây là cái gì?" Lãnh Ngạn hoảng sợ, lại là giấy chứng nhận kết hôn! Giấy chứng nhận kết hôn của và Duy Nhất! "Làm sao em lấy được?" hoảng sợ hỏi. Duy Nhất nằm ở vai thầm: "Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông! có thể lấy em như thế, vì sao em thể cưới như vậy?"

      "Cái gì và cái gì chứ?" Lãnh Ngạn cau mày. "Hừ! Giấy chứng nhận kết hôn này là hàng giá thể giả được! Có hiệu lực pháp luật đấy! Cho nên, là chồng em, em là bà xã của , đừng hòng đuổi em !" Duy Nhất kết thúc chuyện riêng. quên mình chuẩn bị tới Hy Lạp vào buổi tối hôm đó, gần như gõ hỏng cửa luật sư nhà họ Lãnh, buộc ta làm giấy chứng nhận kết hôn này cho . Luật sư đúng trình tự pháp luật? Thiếu gia ký tên? Mặc kệ! Dù sao chính là muốn giấy chứng nhận kết hôn! Luật sư thế nào? Xem ai quỵt ai? có hôn lễ tuyệt thế, có khách khứa, có chúc phúc, thậm chí có chú rể, lại gả cho ! dúi đầu vào trong cổ , thổi hơi: "Em muốn cho biết, coi như chỉ còn lại giây sau cùng, em cũng phải canh giữ ở tại bên cạnh . Ông xã, em biết, bản thân lựa chọn địa ngục, lại muốn đưa em vào Thiên đường, nhưng mà, chẳng lẽ biết, mới là thiên đường của em sao? , thế giới của em chính là địa ngục!"

      Chương 294: Kết thúc (2).

      Rốt cục đống băng tuyết mà Lãnh Ngạn dùng để ngụy trang tan chảy hết hoàn toàn. vùi đầu vào khe cổ của Duy Nhất khẽ thầm: "Bà xã! xin lỗi, sai rồi! Bà xã ngốc nghếch của ! Sao em lại có thể ngốc nghếch như vậy được chứ?"

      " là đại ngốc! Em là tiểu ngốc! Cho nên, chúng ta là đôi trời sinh! Ông xã à, chạy thoát đâu!"

      khẽ ngậm vào cổ cắn cái, rồi lại cắn vào vành tai của . Cảm thấy hơi run lên, liền lặng lẽ tiến tới lên đôi môi , mới chạm cái mà thấy tựa như lửa bốc lên đầy trời...

      bé bướng bỉnh này, bây giờ lại còn giở cái trò vô lại bám dính lấy người thế này nữa chứ! Chuyện này càng khiến thêm ngốc nghếch kia đến tan nát cõi lòng! chỉ muốn mang đến cho cuộc sống hạnh phúc nhất, chỉ muốn mang đến cho những chuyện tốt đẹp nhất... nhưng hôm nay, phải làm thế nào đây?

      Môi mềm mại nhanh chóng hòa tan tất cả những chần chờ của . , dùng cả tính mạng của mình để . Nếu như bọn họ là hai con bướm thiêu thân đồng thanh đồng khí (*nghĩa: cùng chung tiếng , cùng chung nhịp thở - ý tình cảm đương gắn bó với nhau rời), vậy hãy cùng nhau bay lần cuối về phía ánh sáng lộng lẫy kia , dù cuộc đời có phải kết thúc, cũng có thể cùng bay đến được nơi tận cùng của rực rỡ!

      cần do dự nữa, cũng cần trốn tránh nữa, gió của biển Êgiê thổi tung mái tóc của lên. vùi vào trong mái tóc của , quấn quít, tìm kiếm, xâm nhập, đến thể hít thở nổi nữa, lúc ấy mới thấy bị uổng phí bữa tiệc tình này.

      "Ông xã, có biết , có hơi thở của em mới có thể tiếp tục sống được!" Sau nụ hôn sâu, sắc mặt ửng hồng, gục mặt ở bên cần cổ mà thở dốc.

      Hai cánh tay ôm chặt: "Biết! biết chứ!" Trước đây lâu, ở trước đêm đen, hiểu ra điều này...

      "Vì thế phải đồng ý với em hai chuyện!"

      "Em ! Nhất định đồng ý!" chút do dự.

      "Thứ nhất, bất kể vào lúc nào, bất kể chúng ta còn có thể phải bao xa, cũng được rời bỏ em."

      "... Được, thề! bao giờ rời bỏ em!" Có người vợ như thế, sao có thể rời bỏ được chứ?

      "Thứ hai, khi chúng ta trở về, phải trở lại tiếp tục điều trị bệnh, có được ?"

      "..." Quả nhiên có hồi .

      "Ngạn!" vùi mặt vào ngực nức nở, "Em mặc kệ, em muốn phải trị bệnh, cho dù chỉ là vì em, cho dù chỉ có thể kéo dài cuộc sống nhiều thêm ngày, vậy là hạnh phúc của em cũng được dài thêm ngày; nếu nhiều thêm năm, vậy hạnh phúc của em được dài thêm năm. Chẳng phải hứa mang lại cho em hạnh phúc đó sao? Vậy khi trở về phải tiếp tục trị bệnh!"

      thể chịu nổi nữa rồi! nhóc này bóp đúng xương sườn mềm của , biết rất , chỉ cần có những cử chỉ nũng nịu chút thôi, thể chấp nhận những cầu của , chỉ cần rơi giọt lệ, tan nát cõi lòng...

      "Được! Trở về trị bệnh! Ngày mai ta trở về nhé!"

      mừng rỡ, "Ngạn! tốt quá!" xong lại hắt hơi cái.

      Lãnh Ngạn lập tức dùng áo khoác che kín lại, trách cứ, "Nhất định em lại chịu nghe lời rồi?"

      le lưỡi cái, cợt nhả, "Vì vậy, phải trông nom em, ở bên cạnh em, em nghe lời!"

      Lãnh Ngạn ngẩn ngơ, hốc mắt ướt át, nhóc tinh nghịch này là..."Trở về khách sạn thôi, ở bờ biển gió lớn lắm!"

      "Vâng!" dự định trượt xuống khỏi người .

      "Đừng động đậy, để ôm em trở về!" siết chặt lấy , tiếp tục giữ theo tư thế giống như gấu Koala.

      "Nhưng mà... ." Duy Nhất suy nghĩ đến tình trạng sức khoẻ của .

      "Nếu bị ngã... em có sợ hay ?" Có lẽ, nên học cách đối mặt với tình trạng của chút.

      "!" Duy Nhất lắc đầu, bám chặt lên cổ của , thầm nghĩ, có ngã xuống cũng phải để cho ngã nằm ở bên dưới.

      "Được! Vậy chúng ta thôi! Trở về nhà nào!" ôm lấy , dính vào ở trước ngực , hai trái tim cùng chung nhịp đập.

      Đêm khuya, biển Êgiê yên ả, bình yên, ánh trăng sáng trong vắt in bóng hai người bọn họ chồng lên nhau ở mặt đất... thoáng qua hay mãi mãi, chẳng qua cũng chỉ là khái niệm mà thôi...

      Lúc này chỉ có hơi thở của , nhiệt độ của , mới là chân nhất...

      Rốt cục bao mệt mỏi chất chứa lâu nay giờ đây có thể buông lỏng lần được rồi. nhắm mắt lại, nỗi đau thương, chua xót lặng lẽ dâng lên thấm ướt hàng mi, lặng lẽ lau những giọt lệ vào áo của , đắm chìm vào trong ấm áp...

      Khi về đến toà nhà màu trắng của khách sạn, Lãnh Ngạn cảm thấy thân thể trong ngực mình có chút nới lỏng. cúi đầu cười tiếng, quả nhiên ngủ, lông mi còn đọng lại chút nước mắt.

      nhóc này!

      khỏi thở dài, biết được , trong lòng sớm đau đến muốn sống ấy chứ. Vậy mà ở trước mặt vẫn còn giả bộ như có chuyện gì xảy ra vậy, vẫn giữ bộ dạng hờn dỗi đầy quyến rũ như cũ, quả làm khó cho . Sớm biết như thế này, ban đầu nên ...

      Vị tiểu thư đứng ở trước sảnh khách sạn nhìn thấy Lãnh Ngạn liền vui vẻ chào hỏi, “Xin chào Lãnh tiên sinh! Ban nãy Lãnh phu nhân..."

      "Suỵt...!” Lãnh Ngạn ra hiệu bảo chớ có lên tiếng, khẽ cười nhìn trong ngực mình bĩu bĩu cái môi.

      Tiểu thư hiểu ý cũng cười tiếng, "Tình cảm của tiên sinh và phu nhân tốt! Hành lý của phu nhân chúng tôi mang vào trong phòng rồi, xin mời ngài!"

      "Cảm ơn!"

      Lãnh Ngạn ôm Duy Nhất về tới phòng, vừa mới đặt nằm xuống, Duy Nhất tỉnh lại khẽ “A” lên tiếng, lầu bầu: "Tại sao em lại ngủ thiếp như vậy nhỉ?"

      "Chẳng phải là em vẫn luôn như vậy đó sao?" cười, bộ dạng vẫn như ngay trước, chỉ có sắc mặt tái nhợt kia mơ hồ thấy thoáng có sắc vàng. Vậy mà từ trước tới giờ cũng lưu ý, đúng là người vợ chưa hợp cách.

      Trong lòng Duy Nhất vô cùng đau xót, nhưng lại nở nụ cười ngay lập tức, bắt đầu quan sát căn phòng, "Nơi này vẫn giống y như lần trước khi chúng ta tới đây!"

      Lãnh Ngạn cười đáp.

      Hôm nay con rối được Lãnh Ngạn treo ở cửa sổ, chiếc lục lạc được gió biển Ê giê thổi vào kêu lên lanh lảnh .

      Đầu giường đặt cuốn nhật ký của , vừa vặn bị lật đến trang có ghi rất - Lãnh Dực, tôi nghĩ tôi trai của cậu.

      Bên gối là xấp những tờ giấy của bọn họ đủ mọi màu sắc, tất cả đó chữ viết đều ghi dầy đặc.

      dựa vào những hồi ức này để sống qua ngày hay sao? Định chôn mình ở trong chuyện cũ của sao?

      lại có chút xấu hổ, dấu những chứng cớ nhớ nhung về , " cho xem!"

      Duy Nhất liếc cái, " ràng có người ôm, hàng ngày lại ôm đồ của ta mà ngủ! Ngu ngốc!"

      "Được lắm! Có ngu ngốc cũng lộ ra rồi! Càng cưng chiều em lại càng vô pháp vô thiên hả!" đè lên như muốn đánh, lại giùng giằng như muốn chơi đùa với , tiếng cười dứt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :