1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 282: cam lòng

      Edit : Sóc Là Ta

      Hồi lâu, cố gắng thốt lên hai chữ, "Tại sao?"

      Doãn Tiêu Trác trầm mặc , Tử Nhiên bên cạnh tiếp lời " ta kết hôn với Cầu Phỉ Nhi."

      Nghe đến đó, khuôn mặt vốn đờ đẫn lại chợt nở nụ cười, "Hai người cũng đùa giỡn hơi quá, muốn dọa em sợ sao?"

      " phải đùa, là ."

      "Em tin. Em nhất định tin. Các mau ra ngoài gọi người tới trang điểm giúp em. Nếu Lãnh Ngạn tới em trễ giờ mất." Duy Nhất cúi đầu nhìn lại mình, bĩu môi, "Em hai người ra ngoài để em thay quần áo."

      "Duy Nhất." Doãn Tiêu Trác hét lên, "Em tỉnh lại , có thợ trang điểm, có Lãnh Ngạn, có hôn lễ, có gì hết. Em hiểu chưa?"

      Nụ cười môi chợt đọng lại, có cảm giác nghẹt thở, buồn nôn, mê muội, thể thở nổi, có cảm giác thế giới là mảnh màu đen u ám….

      Đây chính là cảm giác hôn mê sao? Nếu là vậy, tình nguyện để mình hôn mê suốt đời. Nếu thể cũng xin được hôn mê chỉ lúc này thôi, để mình cảm thấy đau đớn nữa…

      Nhưng ông trời trêu đùa , luồng khí oxi nhanh chóng chui vào lá phổi khiến trấn tỉnh, lòng lạnh lẽo, "Ngạn. . . . . ." Dù cho mình còn hơi sức, nhưng vẫn yếu ớt gọi cái tên quen thuộc này. Sau đó, cũng chính cái tên này khiến có cảm giác đau đớn , nhắc nhở tàn khốc khiến phải chấp nhận. Từng giọt nước mắt trong trẻo bắt đầu lăn xuống đôi gò má , ngày càng nhiều…

      "Duy Nhất, đừng lo, vẫn còn có ở bên cạnh em." Đôi tay ấm áp ôm lấy , trong phút chốc cứ ngỡ đôi tay quen thuộc ấy chính là…. phải, phải. . . . . .

      "Duy Nhất, muốn khóc cứ khóc ." Đây là lần đầu tiên Doãn Tử Nhiên với như vậy nhưng cố gắng nuốt nước mắt vào lòng, hỏi "Các biết từ lâu rồi, phải ?"

      Tuy bề ngoài mạnh mẽ nhưng trong lòng tan nát. cắn môi đến nỗi bầm tím, khiến người khác nỡ nhìn. Hai người cúi thấp đầu xuống, nắm tay chặt “Ừ”. kiên quyết đứng dậy "Em tin, tối qua ấy còn em, bảo vệ em cả đời mà."

      cũng để ý thay quần áo từ lúc nào, thấy đứng lên lấy áo khoác trong tủ, sửa sang lại đầu tóc có chút rối bời, bước ra ngoài. Doãn Tử Nhiên kéo lại "Em muốn làm gì?"

      "Duy Nhất, em muốn đâu?" Thân hình Doãn Tiêu Trác cao lớn chặn ngay cửa. tỉnh táo lấy tay mình hất tay ra. Đến bây giờ vẫn tin Lãnh ngạn lại phản bội . Nếu tin còn tin cậy vào ai được nữa chứ. “Em tìm Lãnh Ngạn, em muốn hỏi ấy ràng."

      Doãn Tiêu Trác kéo cổ tay lại, "Em đâu tìm? Em biết ta ở đâu sao?"

      " tìm rồi thấy." cố gắng rút tay mình ra, nhưng tay của Doãn Tiêu Trác như sắt thép, nắm chặt đến độ khiến cánh tay trắng như tuyết của dần đỏ lên " được . ta bỏ rồi. ta để căn nhà kia lại cho em, bồi thường cho em, cho bảo bối nhà em đó."

      Chân mềm nhũn, quay lại nhìn Doãn Tiêu Trác. Vậy là lừa gạt . Nhất định có chuyện gì đó mà chưa biết, ", biết được những gì, hãy cho em biết tại sao ta bỏ em ? trai của em mà, nhẫn tâm nhìn em bị người ta bỏ rơi, còn có bảo bối của em nữa. phải là , đúng ? Trong chuyện này có gì khó , đúng ? "

      Doãn Tiêu Trác và Doãn Tử Nhiên cùng nhìn nhau, đỡ ngồi xuống, "Duy Nhất, em nghe , trai của em. Lãnh Ngạn đối xử với em như vậy, cũng chịu nổi, cũng xem ta là bạn bè nữa. chưa với em , hạng mục lần này xảy ra vần đề. Công ty bị tổn thất , lại thêm quyền hành của Lãnh Ngạn bị hạn chế. Để giúp công ty vượt qua khó khăn này, Lãnh Ngạn phải đồng ý kết hôn với Cầu Phỉ Nhi."

      Duy Nhất kinh ngạc nhìn , " buồn cười. Sao lại xảy ra việc này chứ? Chúng ta cũng có thể giúp đỡ ấy mà. Em có thể bán Mực Toa để giúp ấy."

      "Duy Nhất, ta chỉ hợp tác với Doãn thị mà còn hợp tác với nhiều đối tác khác nữa. giờ, ai có thể cứu được Doãn thị. Dù cho có mười Mực Toa này cũng có khả năng cứu được. Chỉ có khả năng cứu được ta. "

      "Sao ấy bàn với em chuyện này?" Duy Nhất tin, ánh mắt nhìn như muốn xuyên thấu "Duy Nhất, chẳng lẽ em hiểu Lãnh Ngạn sao? ta đồng ý để em khổ sở và chịu nhiều áp lực sao? Nếu có đau khổ, ta thà chịu mình, chứ tuyệt đối để em đau khổ đâu."

      Nhớ lại ngày trước, luôn yên lặng đứng sau . nguyện vì làm tất cả mọi việc. Bây giờ, dù có khó khăn cũng muốn cho biết sao? Nhưng sâu đậm đến thế lại chọn lựa phản bội sao? . tin. ", tránh ra, nếu hôm nay gặp được ấy, em từ bỏ." Duy Nhất nghiêng người tránh Doãn Tiêu Trác "Duy Nhất." Doãn Tử Nhiên đuổi theo, có ý ngăn cản . Còn Doãn Tiêu Trác lại nắm tay , với Doãn Tử Nhiên, "Để cho em ấy . Để cho em ấy nhìn thấy tận mắt, nếu em an lòng. Chúng ta cùng em."

      "Các có thể tìm được ấy sao? ấy ở đâu?" Duy Nhất nghi ngờ."Còn có thể đâu chứ? Chỉ có nơi."

      Duy Nhất yếu đuối dựa vào lòng Doãn Tiêu Trác. . . . . .

      "Muốn hay ?" Doãn Tiêu Trác hỏi với giọng tức giận. cắn răng, đứng thẳng, ". Muốn ."

      vô số lần vào phòng này. Hận cũng có, nhục nhã cũng có và cũng từng thề rằng bao giờ quay trở lại đây nữa. Nhưng vận mệnh như ý, Lãnh Ngạn ở đây, chỉ có Cầu Chí Dương và Cầu Phỉ Nhi ở nhà. Hình như bọn họ cũng đoán Duy Nhất đến đây. Với tư cách chủ nhà, Cầu Phỉ Nhi nhiệt tình tiếp đãi Duy Nhất. "Gọi Lãnh Ngạn ra đây." Duy Nhất thừa nhận, lúc này mình có phong độ gì cả. muốn diễn vai người phụ nữ oán giận, trách móc người khác nhưng ." cam lòng". Trong đầu tràn ngập ba chữ này.

      Hết chương 282.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 283: Xa lạ

      Edit: Sóc Là Ta

      " ấy có ở đây, có gì muốn cứ với tôi là được." Cầu Phỉ Nhi cười ngạo nghễ, tỏ vẻ mình là người thắng cuộc trong trận chiến này. Duy Nhất cảm thấy buồn phiền, từ lời của ta có thể đoán rằng quan hệ giữa ta và Lãnh Ngạn phải bình thường. Nhưng Lãnh Ngạn muốn tránh làm sao nên làm gì đây? Cứ buồn rầu như thế và rời khỏi nơi này sao? . Từ trước đến nay vì Lãnh Ngạn làm quá nhiều việc mất mặt rồi, lần này còn sợ gì nữa chứ? "Tôi ở đây chờ ấy quay về." nghiêm chỉnh ngồi xuống ghế salon, thẳng lưng với Cầu Phỉ Nhi, nhưng ta chỉ cười lớn, "Cứ tự nhiên. cứ xem nơi này như nhà mình vậy."

      Như nhà của sao? Điều này cũng chưa từng nghĩ đến. Đúng vậy, từ đến lớn đều ở đây nhưng nếu cho chọn lựa có lẽ thà ngủ dưới gầm cầu còn hơn là ngủ ở nơi này "Hay để tôi điện thoại gọi Lãnh Ngạn trở về. Dù gì cũng phải ba mặt lời chuyện cho ràng. hãy ngồi đợi chút." Cầu Chí Dương lấy điện thoại bấm số của Lãnh Ngạn. Duy Nhất nhìn chằm chằm Cầu Chí Dương, vì gọi điện thoại cho Lãnh Ngạn biết bao nhiêu lần nhưng lần nào cũng là tắt máy mà lần này chẳng lẽ Cầu Chí Dương lại thành công sao? Nhưng. . . . . .

      Cầu Phỉ Nhi nhìn ra được chi tiết nhặt này nên với Duy Nhất, "Lãnh Ngạn mới vừa đổi số, ấy muốn bị người khác làm phiền."

      Vậy sao? Mắt cay cay nhưng cố gắng kiềm nén. được khóc. Trong cuộc đời có khó khăn nào mà chưa từng trải qua đâu. Nhìn Cầu Phỉ Nhi cười vui vẻ, lòng rất đau. phải ghen tỵ với Cầu Phỉ Nhi vì ta cũng có gì hơn để ghen tỵ, mà buồn rầu vì Lãnh Ngạn còn thương nữa, chỉ vì cần giúp đỡ mà nỡ lòng từ bỏ . đau đớn nghĩ rằng chẳng lẽ tình cảm giữa mình và ấy như vậy sao? Trong lòng có còn hình bóng của hay ? Lòng lạnh lẽo, đơn…..

      *****************************************************************************

      Cảnh vật tươi đẹp, ánh mặt trời vào mùa đông có màu vàng nhạt hòa cùng màu trắng của chiếc du thuyền sang trọng kia khiến vịnh trở nên sống động. chiếc du thuyền, đúng hơn là tòa lâu đài nguy nga, tráng lệ có thể chứa cả ngàn người. Bên trong có đầy đủ các thiết bị đại, có thể xuyên qua sóng to gió lớn của Thái Bình Dương. Đó là chiếc du thuyền đẹp tuyệt, có tên là thuyền “Duy Nhất.” Màu hồng của khí cầu hòa quyện cùng màu đỏ tươi của hoa hồng, đoàn thủy thủ mặc đồng phục đứng chờ đợi chủ nhân ngay trước cửa du thuyền. Đây là hôn lễ tuỵệt vời nhất, hôn lễ mà Lãnh Ngạn vì Duy Nhất mà thiết kế, muốn cùng Duy nhất hạnh phúc con đường họ chọn. Nếu như có việc này, có lẽ và Duy Nhất cùng ngồi chiếc du thuyền này, du lịch tám mươi ngày vòng quanh khắp bốn biển năm châu. Nhưng trời cao phụ lòng người . . . . . .

      "Tớ hiểu. Từ Nhật Bản xa xôi về đây làm phù rể cho cậu, thế mà giờ cậu lại diễn trò gì đây?" Lôi Đình Ân hầu hạ ta cả buổi sáng, thế mà cả sáng nay ta chỉ ngẩn người ngồi du thuyền nhìn vào nơi xa xôi nào đó. Đột nhiên ta mở miệng” Đình Ân, cậu hãy thay tớ chăm sóc Duy Nhất. Dù sao ấy cũng còn rất trẻ con, lại trông coi cả sản nghiệp, rất vất vả." Lôi Đình Ân nóng nảy, "Tớ phải muốn hỏi về người kia. phải hôm nay cậu kết hôn sao?"

      ta lắc đầu, "Cậu nhìn thấy gì sao? Tớ kết hôn nữa."

      "Chẳng lẽ lời đồn là ? Kỳ Thịnh có khó khăn gì sao? xảy ra chuyện gì? Có phải cậu kết hôn để giải quyết khó khăn này ?"

      Lãnh Ngạn vẫn lắc đầu, "Kỳ Thịnh có vấn đề gì đâu, có vấn đề gì."

      "Vậy cậu đùa giỡn gì chứ?" Lôi Đình Ân tức giận. Lãnh Ngạn muốn gì nhưng lại thôi. Đúng lúc đó, điện thoại di động của vang lên, bắt điện thoại xong lại càng đau khổ sầu muộn lông mày nhíu chặt, " thôi." Ánh mặt trời màu vàng kim cộng với màu đỏ của hoa hồng bị vứt bỏ phía sau. Cuối cùng, cũng ngày hoa hồng héo tàn, mơ ước tàn lụi….

      Tại nhà họ Cầu

      Nhìn thấy có bóng dáng quen thuộc xuất ở cửa, giống như chờ đợi hơn thế kỷ qua, đôi vai run rẩy, nước mắt tuôn thành dòng, người ngồi nghiêm chỉnh ghế salon, bỗng giật mình đứng lên, chạy thẳng vào lòng và gọi tên người kia “Ngạn”, giống như giữa chưa từng xảy ra chuyện gì, giống như cái ôm kia chỉ thuộc về mà thôi. mở miệng "Ngạn, họ cần em nữa, cần Nhiễm Nhiễm nữa, bọn họ là xấu phải ? có phải họ gạt em phải ? mau mắng bọn họ ."

      Nước mắt của làm ướt áo khoác , muốn vươn cánh tay ôm lấy , nhưng lại dừng ở giữa trung, cuối cùng để xuống. Rốt cuộc, cũng cảm thấy lạnh lùng, cứng người, làm gì cả, chỉ đứng đó. Từ trong lòng , ngừng khóc thút thít, nhìn chằm chằm vào mắt , thấy tia lạnh lùng trong mắt nên kinh hoàng , "Ngạn. . . . . . em chuyện với đó."

      nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của , trong mắt dường như lóe lên tia thương hại. Đúng, nhìn bằng ánh mắt thương hại phải là ánh mắt thương. Đặt tay lên ngực mình, trong lòng có dự cảm bất an, nghĩ thầm chắc mình lại phải bị mất mặt trước mặt mọi người lần nữa.

      Đột nhiên cảm thấy tỉnh táo "Các cậu có thể ra ngoài ? Tôi muốn chuyện với Lãnh Ngạn chút." Mọi người lần lượt bước ra ngoài, mỗi người có suy nghĩ khác nhau, cũng cảm thấy đau lòng thay . Cầu Phỉ Nhi qua mặt họ Lãnh Ngạn giữ tay lại và "Phỉ Nhi, đừng hiểu lầm, và Duy Nhất chỉ chuyện thôi, có gì khác."

      dịu dàng nhìn Cầu Phỉ Nhi bằng ánh mắt mà Duy Nhất vốn cho là của mình. Lời giải thích của muốn Phỉ nhi đừng hiểu lầm sao? Đầu óc của đột nhiên ngưng trệ, cuối cùng là ai? Chỉ qua đêm, hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn xa lạ đối với . Thoáng chốc, muốn buông xuôi, còn muốn chuyện gì với nữa ….

      biết người đàn ông này…………

      Hết chương 283

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 284: Thăm dò

      Edit : Sóc Là Ta

      Cầu Phỉ Nhi ngước khuôn mặt xinh đẹp của lên, dịu dàng cười với , biết nụ cười ấy biểu cho cái gì? Thông cảm hay tha thứ? Duy Nhất muốn so đo với người phụ nữ chanh chua như ta. Nếu ta là chính thức, đứa bé trong bụng là gì đây? Điều này khiến thiên hạ chê cười. Vì thế cảm thấy tức cười, cười đến nỗi đứng lên nổi, cười đến nỗi chảy nước mắt. . . . . .

      "Bà xã, muốn ăn sủi cảo do chính tay em làm để có cảm giác gia đình."

      "Bà xã, em."

      "Bà xã, luôn chăm sóc cho em, bảo vệ em suốt đời. . . . . ."

      "Bà xã à, thích nghe giọng của em, nghe mãi cũng cảm thấy chán."

      "Bảo bối, gọi là ông xã . Gọi tiếng ông xã , thích nghe em gọi."

      "Ha ha ha." Duy Nhất lần lượt nhớ lại những điều , rồi cười to, "Lãnh Ngạn, những lời ngọt ngào như vậy là do sao? Hình như đêm hôm qua với em những lời này rồi? Hay là em nhớ nhầm? Được rồi, giỏi lắm, hay lắm."

      Rốt cuộc khuôn mặt lạnh lùng của cũng bắt đầu biến đổi, đôi mắt sâu hoắm mãnh liệt ngước lên nhìn , trong lòng bắt đầu bị xáo trộn, "Đừng nữa. Đừng nữa. Duy Nhất, lòng xin lỗi em. Xin lỗi em."

      "Xin lỗi sao?" Duy Nhất ngơ ngẩn, thân thể cứng đờ. vậy có nghĩa còn cần và đứa bé nữa sao? , muốn nghe lời xin lỗi của . thà nghe lời ngụy biện, thà nghe giải thích còn hơn đứng đây xin lỗi như thế này. giờ giống như con nhím bị trúng tên, đau đớn, thê lương, mạnh mẽ dùng tay lau khô nước mắt mặt mình, cố gắng nuốt nước bọt và cưới khẽ, "A, ngại quá, em đến vì muốn nghe từ chính miệng ra thôi. Có như vậy em mới nguyện ý từ bỏ. Giờ , em cũng chuẩn bị sẳn tâm lý rồi."

      Trong ánh mắt của , vốn luôn kiên cường như vậy. Lúc trước phải lòng cũng chính vì vẻ mặt này của . ràng bị thương rất nặng nhưng lại luôn mỉm cười như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẻ mặt tươi vui, vẻ mặt ngạo mạn…

      Ông trời muốn trêu đùa . Lúc trước, chính vẻ mặt này quyến rũ khiến đến với nhau, giờ lại chính vẻ mặt này kết thúc mọi thứ ở đây. Chẵng lẽ đây chính là vòng tuần hoàn của nhân gian sao? . Mình phải dũng cảm ra thôi, đau lần rồi thôi "Duy Nhất, xin lỗi em, thể kết hôn với em." Lòng cứng rắn, cố gắng khôi phục vẻ mặt lạnh lùng có của mình. mỉm cười, để lộ hàm răng trắng sáng của mình, "Được rồi. Đơn giản như vậy thôi sao?"

      quay mặt qua chỗ khác, mắt dám nhìn . Nhìn bề ngoài vẫn tĩnh lặng nhưng trong lòng cảm thấy đau thương cùng mất mát. Tuy vậy, vẫn cố gắng tỏ ra lạnh lùng, khắc nghiệt, sau đó trả lời dứt khoát, "Ừ, chỉ đơn giản như vậy thôi".

      Nghe vậy, lòng bắt đầu oán hận, đưa tay xoa bụng, khóe mội nở nụ cười tươi hơn "Đơn giản vậy thôi sao? Ít ra phải cho em lý do chính đáng chứ? Bởi vì Kỳ Thịnh cũng bị tổn thất nặng, mà em cũng cần người giúp đỡ mình trong nguy khó chứ." lấy lý do giống Doãn Tiêu Trác .

      "Lãnh Ngạn, hãy nhìn em" muốn nhìn người đàn ông này, mặc dù nhận biết được trong lòng nghĩ gì nhưng tim vẫn cảm thấy xúc động với , muốn xúc động lần nữa. Việc dám từ chối hay muốn từ chối cũng quan trọng, chỉ cần cảm thấy là được. Bốn mắt giao nhau, như pháo hoa cháy hết, như bức ảnh lâu còn lưu lại, vừa mơ hồ, vừa ràng … mờ mờ ảo ảo.

      "Lãnh Ngạn, muốn trả hết tài sản cho em chỉ muốn mình được tự do thôi sao?" hỏi với giọng buồn rầu"Ừ, là Lãnh Ngạn, ban đầu rất ràng, muốn phá sản, Lãnh Ngạn bao giờ làm chuyện nắm chắc phần thắng trong tay." đáp lại với giọng điệu dứt khoát, tuyệt tình. . . . . .

      lần nữa, lòng bị tổn thương nghiêm trọng, ra lúc đầu cũng chỉ là lừa gạt. . . . . .

      Chân mày cong lên, "Hiểu rồi, vậy cho em biết, đứa bé thế nào? Ít nhất cũng có trách nhiệm của người cha chứ?"

      "Đứa bé mang họ Lãnh, nuôi hay em nuôi đều như nhau."

      cười khẽ, ôm hy vọng mong manh, "Đứa bé gọi là Lãnh Nhiễm sao? Lãnh Ngạn, thể phủ nhận rằng em."

      Thân thể cứng đờ, đau đớn trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, "Đúng vậy, Duy Nhất, em, nhưng là đàn ông, phải lấy nghiệp đầu, phụ nữ chỉ là phụ. Nếu như là Lãnh Ngạn chắc chắn Duy Nhất cũng . Còn nếu là người có quyền lực tối cao Lãnh Ngạn, muốn bao nhiêu phụ nữ mà được chứ. Cho nên, Lãnh Ngạn thể suy sụp được. "

      "Bốp" Duy Nhất tát cái vào mặt , "Lãnh Ngạn, cần nhục mạ em. Nếu em ham giàu sang em chọn người giàu có hơn rồi, chứ thoải mái , người chẳng có gì ngoài tiền. vậy chính là tự hạ thấp mình đó. Đúng vậy, ai cũng có tiền là có tất cả, kể cả phụ nữ nhưng biết rằng vẫn có thứ mà thể mua bằng tiền được. hối hận."

      Đây mới là Lãnh Ngạn sao? khó có thể phân biệt Lãnh Ngạn đứng trước mặt mình và Lãnh Ngạn lúc trước là cùng người. Mấy ngày nay luôn nhớ lại những việc trong quá khứ, kêu con gọi cha, dẫn ăn sủi cảo, uống rượu giao bôi, cùng du lịch lần, mua quần áo cho bảo bối. ra tất cả những điều này được dự tính từ trước, nhưng muốn chia tay đành, sao lại còn triền miên với chứ? Đó phải tình sao? khó tin. . . . . .

      khẽ mỉm cười, từ từ ngang qua , tóc bay phớt qua gò má khiến nhíu mắt lại. chợt dừng bước, quay lưng về phía , "Lãnh Ngạn, nếu như hôm nay chúng ta cứ thế lướt qua nhau, em nhất định quên . Bảo bối là của em, mang họ Lãnh. Hẹn gặp lại, , vĩnh biệt!"

      Cuối cùng cũng rời , má Lãnh Ngạn như vẫn còn lưu lại sợi tóc mềm mại của , trong lòng đau đớn thể chịu nổi. khóc thảm tiếng, hung hăng đấm vào tường. Bàn tay cảm thấy đau đớn, nhưng trong lòng còn đau gấp ngàn lần. . . . . .

      Bỗng có đôi cánh tay ôm ngang hông , lưng cảm thấy ấm áp, cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn kim cương tên là “only” ngón tay , bé trắng noãn của người phụ nữ kia.

      Hết chương 284.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 285: quay đầu lại

      Edit : Sóc Là Ta

      "Đồ ngốc, em biết là em mà. nỡ rời xa em đúng ?" Giọng có phần vui vẻ của vang lên sau lưng . xoay người lại, nhìn đôi mắt sáng ngời cười vui vẻ. Đôi tay vẫn quàng quanh hông như cũ, khóe môi mỉm cười cách ranh mãnh "Sao ác vậy? Cứ vậy mà rời xa em. Nếu em sao lại chịu khổ sở như vậy chứ?"

      cảm thấy thoải mái trở lại. ra là cố ý vậy, sau đó lại lặng lẽ đứng nhìn phản ứng của . Nha đầu này càng ngày càng ranh mãnh. Cổ họng nóng lên, ngay lập tức muốn hung hăng ôm , hung hăng hôn , nhưng . . . . . .

      Ánh mắt hờ hững, lời lạnh lùng đến khó tin, "Đúng vậy, Duy Nhất, cho đến bây giờ, thừa nhận rằng rất em. Nếu rời xa em, rất đau khổ. nỡ, nhưng còn cách nào khác nữa. thể để Kỳ Thịnh sụp đổ. Nếu , sau này biết sao với ba mình thiên đàng nữa. "

      Duy Nhất nhìn như tin "Ngạn, điên rồi sao? xem hạnh phúc như trò đùa. Lần đầu biết quý trọng, lần thứ hai cũng vậy. kết hôn với Phỉ Nhi mà ấy sao? công bằng đối với ấy. Chẳng lẽ muốn mình phạm sai lầm hai lần sao"

      "Duy Nhất, là thương nhân, thương nhân chỉ xem trọng lợi ích trước mắt thôi.” luyến tiếc vuốt ve mặt , tràn đầy thống khổ, " xin lỗi, xin lỗi em, Duy Nhất."

      Nếu đối xử với lạnh nhạt, cho rằng diễn trò. Nhưng giờ đây, nhìn vào ánh mắt tàn nhẫn của hiểu ngay. còn nhìn bằng ánh mắt cưng chìu, dịu dàng mà chỉ nhìn bắng ánh mắt hung ác, sẵn sàng chà đạp ", Lãnh Ngạn, em muốn rời xa . Chẳng lẽ nỡ lòng bỏ lại em và Nhiễm Nhiễm mình sao? có giàu sang hay nghèo khó cũng quan trọng, nếu em và có thể cùng nhau bắt đầu lại từ đầu. Ngạn, tài giỏi như thế, nhất định sớm thành công thôi. Vả lại, chúng ta còn có Mực Toa mà. Ông xã à, đừng rời xa em có được ?" Duy Nhất khóc rấm rứt như đứt từng khúc ruột. Từ đầu tới cuối, vẫn cúi đầu , van xin đừng đuổi . Thế mà, cuối cùng vẫn muốn rời xa . cố gắng kiềm chế những đau khổ trong lòng mình, nhếch khóe môi mỉm cười "Được rồi, bảo bối, rời xa em nữa, cũng đành lòng bỏ em được. . . . . ."

      "Ngạn" Hạnh phúc to lớn ồ ạt tràn ngập trong lòng Duy Nhất, lao vào lòng , khóc thành tiếng " sao?. . . . . . vẫn là người của em à? Giống như trước kia sao?"

      ra những lời này giống như quả bom hẹn giờ, khiến lòng Duy Nhất bị chấn động. . . . . .

      Bỗng nhiên dừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn . Nụ cười của vẫn ấm áp, khuôn mặt vẫn đẹp trai như thế, nhưng cũng vào giờ khắc này, hiểu người đàn ông này còn là người đàn ông của đời nữa.

      Lời chỉ là dối trá. dùng tay lau khô nước mắt, đứng thẳng lên, dũng cảm " xin lỗi, quấy rầy , chúc hạnh phúc."

      Lần này kết thúc, quay lại từ đầu. . . . . .

      Còn , cứ đứng ngây người tại chỗ, hơi ấm từ đôi bàn tay như vẫn còn quấn quanh thắt lưng của

      Có tiếng thở dài từ phía sau truyền đến, "Lãnh Ngạn, Duy Nhất chắc hận suốt đời."

      cười cách đau khổ, "Hận cũng tốt, hận là phải. . . . . ."

      Ở bên ngoài, Doãn Tiêu Trác và Tử Nhiên lặng lẽ đứng chờ Duy Nhất, sẵn sàng cho mượn đôi vai, vòm ngực để khóc cho thỏa thích. Vậy mà, khi bước ra, cả hai người thấy cười vui vẻ khiến họ càng thương hơn.

      " thôi, hai ." đứng giữa hai người, hai tay quàng vào hai cánh tay của Doãn Tiêu Trác và Tử Nhiên, cười to, "Ông trời cũng đối đãi với em tệ, ban cho em người trai tốt như vậy. Như vậy cũng đủ rồi!"

      Doãn Tử Nhiên nỡ lòng nhìn như vậy "Duy Nhất, hãy hứa với , đừng bao giờ làm tổn thương mình, cũng đừng giấu những đau buồn trong lòng, được ?"

      "Vậng." Duy Nhất cười rạng rỡ, "Nhiễm Duy Nhất là ai nào? Nhưng em cũng muốn với các điều, khi nào tâm trạng em tốt các phải cùng em chơi đùa, cùng nhau vui vẻ và phải cưng chìu em. Còn khi nào em cảm thấy buồn bực, các phải dỗ dành em. Nếu sau này các có chị dâu, hãy cho em làm dì , được khinh thường em, phải luôn đứng về phía em. "

      "Em cứ yên tâm. Nếu có kẻ nào dám khinh thường em, các tuyệt đối kết hôn với người ." Doãn Tiêu Trác vỗ ngực bảo đảm.

      tiếp "Bảo bối của em mang họ Nhiễm, các phải làm ba đỡ đầu cho nó. Còn nếu là con giống như Lãnh… xinh đẹp giống em. "

      Ai cũng nghe được hớ, gượng cười là như vậy sao? ràng lòng cảm thấy đau mà vẻ ngoài phải làm như có gì.

      Doãn Tiêu Trác và Doãn Tử Nhiên nhìn qua nhìn lại "Sao lại là họ Nhiễm? Phải là họ Doãn chứ? Tử Nhiên cũng đồng ý rồi mà."

      "Đúng rồi. Họ Doãn cũng được mà. Tụi là cậu cũng là đỡ đầu cho nó, sao nó lại theo họ của các chứ." Doãn Tử Nhiên phụ họa theo, hi vọng dùng thái độ cười làm giảm tổn thương cho , chỉ là biết trong thời gian bao lâu, vết thương này mới có thể lành? "Hay quá. Đây là bảo bối của em mà."

      . . . . . .

      thanh về cuộc tranh luận việc đứa bé mang họ nào cũng dần lại. Họ ngờ vẫn còn có đôi mắt dõi theo họ sau chiếc rèm cửa kia. Duy Nhất, em giỏi lắm, biết lúc này em cảm thấy đau khổ lắm nhưng em nhất định vượt qua được thôi. bên cạnh, em cũng ổn thôi” Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, thở dài, bất đắc dĩ nghe, "Tôi đây, biết rồi, cần gọi nữa."

      chuyện xong với người bên kia, sắc mặt dần trắng bệch, sau đó trở nên lạnh lùng, yên tĩnh như hồ nước yên lặng. Chẳng lẽ ông trời cứ muốn tàn nhẫn với như thế sao? ************************************************************************

      Cuộc sống của Duy Nhất vẫn đều đặn như thế. Sáng dậy sớm tập thể dục, hít thở khí trong lành. Sau đó ăn bữa sáng, bộ để tốt cho thai nhi, khuôn mặt luôn luôn rạng rỡ. Ai cũng xem đứa bé là, quan trọng. Mực Toa cũng hoàn toàn giao phó cho Tần Nhiên nắm giữ.

      Hết chương 285.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 286: Tàn Nhẫn
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Người nào biết, nhất định cho là người mẹ hạnh phúc nhất. Nhưng mà những người quen thân với ví dụ như cha con họ Doãn, thường dám nhìn khuôn mặt tươi cười của , gầy sọp , giả bộ kiên cường như vậy cho ai nhìn?

      "Cho con xem, bảo bối!"

      Duy Nhất ngồi bên cửa sổ, tay đặt lên bụng, nụ cười điềm tĩnh trước sau như , "Bảo bối, mẹ xin lỗi con, thể cho con gia đình hoàn chỉnh, nhưng mà mẹ cho con tình trọn vẹn nhất, mẹ dùng hành động của mình cho con biết, cuộc sống này vô cùng khó khăn vất vả, nhất định phải học được tính kiên cường!"

      "Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, "Duy Nhất, vẫn chưa khoẻ sao? Hôm nay phải bệnh viện kiểm tra đó!" Là Doãn Tử Nhiên đứng bên ngoài đợi .

      "Đến rồi đây!" Duy Nhất khoác thêm chiếc áo khoác, ra mở cửa. Nụ cười của Doãn Tử Nhiên như ánh mặt trời mùa đông, đưa tay ra: "Đến đây nào! Bảo bối!" Duy Nhất nghiêng đầu cười tiếng, khoác tay , sau đó theo xuống dưới lầu.

      Ánh mắt khẽ len lén liếc nhìn gò má của Doãn Tử Nhiên, trong đáy mắt lặng lẽ rơi lệ, may mắn, ông trời lại có thể ban cho người trai như vậy, từ khi còn tới lúc trưởng thành, rồi tới khi sắp làm mẹ, vẫn luôn ở sau lưng bảo vệ .

      Lúc mới đầu chỉ đơn giản là ngưỡng mộ, tới bây giờ trở thành tình em trong sáng, mối quan hệ em tình sâu nghĩa nặng này, mãi mãi trân trọng. Có lẽ trước đây còn có thể trốn tránh , nhưng bây giờ, rốt cục có thể thản nhiên hưởng thụ quan tâm lo lắng và cưng chiều của , như vậy có đền bù được lỗ hổng ở trong lòng ?

      lạnh lẽo buồn bã từ lỗ hổng từ từ tràn lên khuôn mặt, đau đớn lan tràn ra như cỏ dại, chỉ chớp mắt cái, đôi mắt của cũng trở nên đau nhức, cử động ngón tay cái, ngón tay cũng cứng ngắc và đau nhói.

      So với bất kỳ ai là người ràng nhất, có vài người, ai có thể thay thế được, giống như mỗi khi đêm tới, mình vào giấc mơ, trong lòng vẫn nhớ đến tên của , Ngạn, Ngạn……..

      Khi tỉnh lại nước mắt ướt đẫm áo, chỉ có thể cong hai chân lên, ôm chặt lấy cục cưng trong bụng, cục cưng có huyết mạch tương thông với , giống như ôm vào trong lòng, sau đó ép mình vào giấc mộng, tìm kiếm mắt của , lông mày của …….

      biết mình như vậy rất có tiền đồ, nhưng mà ai có thể tới cho biết, làm sao để nhớ đến nữa? Ví dụ như khi hay ngồi mình bệ cửa sổ thấy khuôn mặt tươi cười của xuất ở trước cửa sổ, cười gọi , bà xã, bà xã; hoặc là khi đọc sách, ràng là đọc sách, nhưng những dòng chữ sách dần dần biến mất, trong sách lại xuất hiên gương mặt của , hoặc là lạnh lùng, hoặc là nghịch ngợm, hoặc là đau thương, hoặc là cưng chiều; hoặc là như bây giờ, bóng dáng của lại xuất ở cửa, vẫn là bộ dạng đẹp trai mị hoặc như vậy, ánh mắt vẫn tối tăm như trước ……. cười, nhào về phía ảo ảnh của , Lãnh Ngạn, Lãnh Ngạn, rốt cuộc em nên làm thế nào đây? Quên , em làm được, quên, em rất đau khổ, nhưng mà, quên hay quên em có quyền lựa chọn sao?

      "Lãnh Ngạn?" Doãn Tử Nhiên ở bên cạnh kinh ngạc hô to lên. câu này vang lên, khiến Duy Nhất hoảng hốt tỉnh táo lại, dụi mắt, sai là Lãnh Ngạn! là Lãnh Ngạn! phải là ảo giác! Phản ứng đầu tiên của chính là muốn chạy vào trong lòng của , hình như hành động này trở thành phản ứng bản năng rồi, nhưng mà lúc định nhấc chân bước thấy Cầu Phỉ Nhi xuất . Cầu Phỉ Nhi đường hoàng đứng bên cạnh , nắm tay của , ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng về phía , cho biết, vị trí bên cạnh bây giờ là của Cầu Phỉ Nhi.

      giây kia, thừa nhận, bị đánh bại, hoàn toàn bị đánh bại. Móng tay cách lớp áo khoác rất dày, hung hăng cấu vào cánh tay của Doãn Tử Nhiên, ai có thể tới cho biết, là sao để có thể giả bộ kiên cường đây?

      Nhưng mà Doãn Tử Nhiên hiểu , dùng bàn tay trái ấm áp đặt lên tay của , từng bước từng bước dìu xuống cầu thang, tới trước mặt của hai người kia. Duy Nhất dám nhìn , nhưng lại càng muốn trốn tránh, tầm mắt lướt qua và Cầu Phỉ Nhi nhìn tới vườn hoa trong vườn nhà họ Doãn.

      "Lãnh Ngạn, tôi và Duy Nhất phải tới bệnh viện rồi, có chuyện gì ?" Doãn Tử Nhiên dìu lấy cơ thể , chống đỡ lấy ý chí của , chống đỡ cái cục diện lúng túng này. May mà có , nếu biết mở miệng như thế nào?

      Trong lòng đau đớn vẫn dâng trào, mắc kẹt trong cổ họng, khiến thể nào hít thở được, sao có thể chuyện được? " bệnh viện? Rất tốt! Tôi cũng muốn đưa Duy Nhất bệnh viện." Lãng Ngạn vừa chuyện, tay lại khoác lên ngang hông của Cầu Phỉ Nhi. Đôi mắt của Duy Nhất đau nhói, có cần phải như vậy ? Có cần dương oai với người bị ruồng bỏ ? Nhưng mà bệnh viện là có ý gì? thu hồi tầm mắt, rốt cuộc nhìn thẳng vào , trong ánh mắt của là vẻ bình tĩnh và xa lạ, cũng bình tĩnh giống như người xa lạ.

      Giọng điệu của cũng rất bình tĩnh, nhưng mà lời bình tĩnh này mang đến chấn động hoàn toàn phá huỷ rung động của Duy Nhất. "Tôi tới để đưa Duy Nhất bệnh viện phá thai, đứa bé này, tôi muốn."

      câu hời hợt, giống như là kể chuyện của người khác. Trong đầu của Duy Nhất lên câu từng : Bà xã, mặc kệ là con hay là con trai cũng đều gọi là Lãnh Nhiễm, nhớ nha! Suy nghĩ của bị hỗn loạn, trong đầu luân phiên lên hai câu này, nhất thời phân biệt được câu nào là ảo giác, câu nào là .

      " vừa cái gì?" Cổ họng của phát ra được tiếng nào, chỉ thấy môi mình khẽ cử động. Lãnh Ngạn cười dịu dàng tiếng, sau đó ánh mắt nhìn về phía Cầu Phỉ Nhi, rồi sau đó ánh mắt mới lần nữa nhìn về phía Duy Nhất, vẻ mặt áy náy bất đắc dĩ: "Phỉ Nhi thích tôi có con riêng lưu lạc ở bên ngoài, cho nên, Duy Nhất, thành xin lỗi, ra , như vậy cũng tốt, sau này em có tái giá cũng dễ dàng hơn chút……"

      Trong nháy mắt đó, lục phủ ngũ tạng của Duy Nhất như bị người ta móc hết sạch, đầu óc trống rỗng, ngay cả cảm giác đau cũng cảm nhận được nữa. muốn bỏ đứa bé này ? từng là kết tinh tình , là ước mơ tốt đẹp nhất giữa bọn họ, vô số lần rất kiêu ngạo nằm xuống ghé tai vào bụng để lắng nghe động tĩnh của đứa bé, những điều này quên hết sao? sinh mệnh từng ngày lớn lên ở trong cơ thể của , có thể cảm nhận được thỉnh thoảng bé an phận mà "vận động", lúc ở ranh giới chuẩn bị sụp đổ, nhưng vì có hữu của bé, mới cho có dùng khí sống tiếp, mỗi đêm khuya đơn mình, người có thể chuyện chỉ có mình bé.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :