1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 273 MÊ MANG

      Editor: White Silk-Hazye

      Sắc trời dần sáng lên, ở nhà trọ Dịch Hàn và Địch Khắc nhìn kim chỉ phút của đồng hồ treo tường từng vòng qua, sau khi bảy tiếng chuông "Đinh đinh đinh" vang lên, Dịch Hàn và Địch Khắc liếc mắt nhìn nhau cái, lâm vào tuyệt vọng.

      Bọn họ và Mỹ Mỹ hẹn nhau bảy giờ, nếu như sau bảy giờ mà Mỹ Mỹ còn chưa có trở lại, như vậy chứng tỏ hành động thất bại.

      Như vậy, bây giờ là thất bại sao? Dịch Hàn nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, , cam tâm, có lẽ Mỹ Mỹ đường về, có lẽ, tới ngay. . . . . .

      Chuông điện thoại vang lên, người thăm dò thăm tin tức báo lại: "Mỹ Mỹ thất thủ, bị cảnh sát mang , hình như Doãn thị sớm chuẩn bị tốt mọi thứ rồi ngồi chờ đấy!"

      " biết!" Dịch Hàn trả lời câu chắc chắn liền cúp điện thoại, nhíu mày suy nghĩ: "Tại sao có thể như vậy? Mỗi bước của chúng ta giống như là chui vào bẫy mà Lãnh Ngạn đặt ra, chẳng lẽ Lãnh Ngạn nhìn thấu chúng ta sao? Hay là ai để lộ ra sơ hở nào sao?"

      Địch Khắc có chút lo sợ bất an: "Hàn, có chuyện mà tôi cho cậu. . . . . ."

      "Chuyện gì?" Dịch Hàn nhìn .

      "Hôm qua tôi mới phát ra là thiếu cái công cụ để mở khóa, biết có phải là ngày đó lúc trộm két sắt của Kỳ Thịnh làm rớt hay . . . . . ."

      "Cậu. . . . . . Làm sao lại hồ đồ như thế!" Dịch Hàn tức giận : "Nhất định là! Nhất định là Lãnh Ngạn nhặt được! Cái lão già gian trá gỉao hoạt đó, lập tức đoán được chúng ta là hướng về phía tài liệu trong tủ bảo hiểm, cho nên mới cố ý sáp đặt tất cả! Chờ chúng ta chui vào!"

      "Vậy làm sao bây giờ?" Địch Khắc hoảng hồn, hoàn toàn có cách gì.

      Ánh mắt của Dịch Hàn lên sắc bén, lấy điện thoại di động ra bấm dãy số: "Này, người đàn ông đeo bông tai."

      "Tôi đây!"

      "Lần trước tôi muốn cậu làm chuyện cậu chuẩn bị sẵn sàng hết rồi sao?" Ánh mắt của Dịch Hàn lạnh như hàn thiết, vô cùng quyết tuyệt.

      "Chuẩn bị xong! Tùy thời chờ lệnh!"

      "Tốt! Hãy chú ý hành động của ta, tôi muốn tính mạng của ta!"

      "Biết! Ta theo dõi ông ta!"

      "Chờ chút nào...!" Dịch Hàn gọi lại người bên đầu dây định cúp điện thoại.

      "Còn có cái gì?" Người đàn ông đeo bông tai hỏi.

      "Nếu như, tôi là nếu như, nhưng tôi có hy vọng có cái nếu như này!" Giọng của Dịch Hàn lộ ra mấy phần lãnh:

      "Nếu như, lỡ mà cậu thất thủ, cậu biết nên làm như thế nào rồi chứ?"

      Người đàn ông đeo bông tai rùng mình cái, nhưng mà, lập tức hiểu, : "Tôi hiểu."

      "Vậy tốt! Chúng tôi chăm sóc cha mẹ già của cậu ở Mỹ!" Dịch Hàn nở nụ cười ngoan độc: "Lãnh Ngạn, lần này xem ta chạy trốn thế nào!"

      Sau đó, buông điện thoại di động xuống, với Địch Khắc: "Tùy lúc theo dõi Lãnh Ngạn, tìm thời cơ thích hợp liền thông báo người đàn ông đeo bông tai, còn nữa, thuyền chuẩn bị xong chưa? Hôm nay có thể chúng ta !"

      "Chuẩn bị xong rồi!" Địch Khắc gật đầu, lần này cũng dám làm hỏng việc nữa.

      *********************************************************************************

      Nhà họ Doãn.

      Vào sáng sớm, khi ánh mặt trời mùa đông tà tà chiếu qua song cửa sổ, chiếu vào bóng dáng nằm ở ban công.

      Duy Nhất mở mắt, lập tức con ngươi bị ánh mặt trời chiếu vào làm hoa mắt, nhắm mắt mảnh ánh sáng vàng kia, bị ánh mặt trời cảm hoá, trong lòng nhất thời sáng lên.

      Đêm trước hôn lễ, có thể nhì thấy ánh mặt trời đẹp như vậy, đối với cũng coi như là chuyện vui! Càng làm cho uất ức chính là, giờ phút này, nằm ở trong ngực của Lãnh Ngạn, gối lên khuỷu tay của .

      nhàng nghiêng người dựa vào giường, hai mắt buông xuống, nghĩ đến bộ dáng của , ngờ lại nhớ lại lịch sử lần trước ngủ giấc đến buổi trưa, nếu như mỗi buổi sáng có thể nhìn vẻ mặt khi ngủ của như vậy, đó chính là hạnh phúc mà cả đời này theo đuổi!

      nhịn được nhanh chóng hôn trộm lên môi cái, hoàn toàn xuất phát từ trái tim, hề lo lắng là có tỉnh lại hay , lại , bây giờ cũng nên tỉnh rồi chứ!

      lại có thể ngủ sâu như vậy, hiếm thấy! Duy Nhất đánh lén thành công, cười khẽ, rời giường vào phòng tắm rửa mặt.

      Bỗng nhiên, điện thoại của Lãnh Ngạn vang lên, cuối cùng cũng bị đánh thức, phản ứng đầu tiên của là sờ sờ bên cạnh chút, có ai! Lại nghe thấy tiếng nước chảy, nhìn thấy bóng người như như ở sau cửa kính bằng thuỷ tinh, biết dậy từ sớm, trong lòng cũng trở nên bình tĩnh.

      Nghĩ tới nếu như cuộc đời này mỗi ngày tỉnh có thể nhìn thấy bóng dáng của như vậy, vậy hạnh phúc đến thế nào! Khổ sở dần dần dâng đầy trong hốc mắt. . . . . .

      Điện thoại di động vẫn còn vang lên, cầm lên xem chút, phát dãy số quen, chỉ là, gần đây nhận số điện thoại xa lạ cũng nhận được vui vẻ, liền điện thoại của phần tử bắt cóc tống tiền cũng nhận, còn sợ gì chứ?

      Quả quyết bấm nút nghe, ra là đồn cảnh sát gọi điện thoại tới, chung là đạ bắt được người trộm tài liệu của Kỳ Thịnh và Doãn thị! Muốn qua hỗ trợ điều tra.

      "Được, ta ltới nhay!" vẫn còn buồn ngủ, đánh mạnh mẽ xốc lại tinh thần vào phòng tắm, vừa vừa cởi quần áo người ra ném đầy đất.

      Khi vào phòng tắm, Duy Nhất đúng lúc ra, ánh mắt lơ đãng quét qua chỗ đó của , gương mặt tự chủ được mà đỏ lên.

      Nếu ở trước đây, Lãnh Ngạn nhất định trêu chọc , sau đó quấn lấy , như vậy sáng sớm được yên bình, nhưng mà, hôm nay, Lãnh Ngạn chỉ là cười rồi cầm chặt cằm của , cưng chiều câu: "Tiểu sắc nữ!" Sau đó, đẩy ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại. . . . . . .

      Duy Nhất quay đầu nhìn hơi nước ở sau cửa kính thuỷ tinh, trong lòng có chút cảm thấy mê mang, có lẽ, có lẽ, quá mệt mỏi. . . . . .

      Hôm nay, bọn họ muốn lên núi gặp mẹ của Lãnh Ngạn, chính cũng có rất nhiều lời muốn với mẹ của , có còn nhớ hay ? vừa thay quần áo vừa suy nghĩ, Lãnh Ngạn cũng từ trong phòng tắm : "Bà xã, lấy quần áo cho !"

      Duy Nhất cười lắc đầu, giống y như trước kia vậy. Quần áo treo trong tủ đều là quần áo mùa đông mới vừa mua, Duy Nhất quét mắt liền nhìn trúng áo len màu xanh dương nhạt, phối với áo len màu trắng trắng mỏng, chính nàng cũng có bộ, là áo cặp, phối với móc khóa màu xanh trắng, để cho nhớ tới màu sắc cùa Aegean Sea, tâm tình bỗng nhiên vui vẻ .

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 274 MÃI MÃI LÀ BẠN BÈ

      Editor: White Silk-Hazye

      Lúc đưa quần áo vào, bàn tay căng thẳng, bị Lãnh Ngạn kéo vào, sương mù trong phòng tắm bốc lên xông vào từng lỗ chân lông của , lồng ngực xích lõa của còn đọng lại mội ít giọt nướ, dưới ánh mắt nóng bỏng đó làm cho kìm chế được mà cúi đầu, nhưng mà thứ càng làm cho người ta tai nóng tim đập nhanh đột ngột đập vào mắt của , đỏ mặt, định vùi đầu vào ngực của , như vậy có thể nhìn thấy cái gì nữa rồi. . . . . .

      Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ và giọng chậm rãi của , vòng chắc eo của : "Bà xã, có phải là hơi thất vọng phải ?"

      "Cái gì nha! có!" Duy Nhất ràng hiểu là ám chỉ cái gì, đỏ mặt lầu bầu.

      "Nhìn , bảo bối!" Giọng trầm thấp từ tính lượn lờ ở trong sương mù càng làm cho người ta say mê.

      Duy nhất khôn tự chủ ngước mắt lên, dung nhập vào trong hồ sâu trong trẻo của , ở sâu trong con ngươi đen nhánh đó, nhìn thấy bóng dáng của mình, trái tim, cũng trầm xuống. . . . . .

      Nhìn thấy môi mỏng màu hồng của từ từ tiến gần lại mình, Duy Nhất nhắm mắt lại, chờ đợi, chờ đợi gió táp mưa rào cuốn lấy, vậy mà, chỉ hôn lên môi của , liền rời , cười lớn mặc quần áo vào.

      Duy nhất cảm thấy cả người đột nhiên có sức lực, thiếu chút nữa ngã về phía trước, nhìn thấy nụ cười của Lãnh Ngạn, trong lòng hiểu sao lại dâng lên tia u oán.

      Lẽ ra, có lý do để giận , nhưng mà, có lẽ là trong lúc hai người nhau có tâm ý tương thông, nếu như lòng của bên kia hơi dao động, bên này nhất định có thể cảm giác được, cho nên, cảm thấy, bây giờ tình trạng của Lãnh Ngạn bình thường.

      "Vui ?" nhịn được hỏi câu, mang theo tức giận.

      Lãnh Ngạn mặc quần áo tử tế, giả vờ như nhìn thấy tức giận, ngạc nhiên chỉ vào áo tình nhân của bọn họ : "Bà xả! Quần áo của chúng ta giống nhau nha!"

      Duy Nhất nhìn chằm chằm, xoay đầu bỏ chạy, còn chưa có bước , liền rơi vào trong vòng ôm ấm áp.

      ôm chặt, môi dán vào tóc của : "Bảo bối, nếu như và em, chỉ nhàng lướt qua nhau như vậy, em, có thể quên hay ?" thanh mờ mịch như vậy, giống như làn gió thổi mây bay.

      Trái tim của Duy Nhất chợt bị thanh này làm cho hung hăng nhéo cái, run giọng hỏi: "Ngạn, như vậy là có ý gì?"

      bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến mức giống như ánh nắng mặt trời rực rỡ, véo cái mũi của cái: " chỉ là nếu như thôi! Cái người này sao khẩn trương như vậy làm gì?"

      Duy Nhất cong khóe môi, lão đại mất hứng: "Lãnh, Ngạn! Sáng sớm mà trêu em như vậy, em tức giận đó!"

      " tức giận! tức giận!" nhàng ôm vào lòng, bướng bỉnh giống như đứa trẻ: " cần tức giận có được hay ? Bà xã?"

      thở dài, đối mặt với dáng vẻ của như vậy, là vừa bực mình vừa buồn cười: "Ngạn, chuyện của công ty giải quyết xong hết rồi sao, hôm nay định làm cái gì vậy?"

      "Em quên rồi sao?" cái lên đầu của : "Hôm nay chúng ta gặp mẹ mà!"

      Duy Nhất xoa đầu kháng nghị: "Lãnh Ngạn! Tật xấu của phải sửa đó! Trí nhớ của em vốn dĩ được tốt, lại gõ vào, càng dễ quên hơn đó!"

      Mỗi lần Lãnh Ngạn đều thận trọng xoa giúp , cũng hứa: "Ta hứa, bao giờ gõ nữa! thể quên! thể quên!"

      " thể quên cái gì nha!" Duy Nhất kéo tay của xuống: "Em đau xoa cho em !"

      " có gì!" Lãnh Ngạn ngẩn người, đột nhiên : "Bà xã, muốn đồn cảnh sát chuyến trước, sau đó chúng ta gặo mẹ, hôm nay còn muốn ăn tối với em nữa, qua tối nay, thể đến đây bồi em rồi."

      "Tại sao?" Duy Nhất nghe xong liền giống như rơi vào trong sương mù, trong lòng cũng lo lắng yên.

      "Ngốc!" Lãnh Ngạn cười khẽ xoa mặt của chút: "Ngày mai chúng ta phải kết hôn, trước khi kết hôn thể gặp mặt!"

      Duy Nhất thoải mái, cười hắc hắc vài tiếng: "Vậy nhanh đến đồn cảnh sát , nhanh về nhanh nha! Em chờ !"

      ***********************************************************************

      Đồn cảnh sát.

      Sau khi Lãnh Ngạn ghi xong, là muốn gặp Mỹ Mỹ.

      "Lãnh tiên sinh, có thể chờ qua thời gian ngắn nữa hay , giờ vụ án vẫn còn được điều tra, nên hơi phiền phức tí." Viên cảnh sát ban buôn bán và điều tra tội phạm có chút khó xử.

      "! Tôi thể chờ được, tôi muốn gặp ta ngay lập tức! Cậu với cấp tiếng !" Giọng của Lãnh Ngạn vô cùng bá đạo, hề muốn thương lượng.

      "Được rồi, Lãnh tiên sinh chờ chút!"

      Sau khi viên cảnh sát điện thoại xin phép trở về cho biết: "Lãnh tiên sinh, cấp là có thể, nhưng mà lúc gặp mặt phải có chúng tôi ở đó, được đến vấn đề liên quan đến vụ án."

      Lãnh Ngạn gật đầu: "Yên tâm !"

      Khi Lãnh Ngạn tới phòng gặp mặt, Mỹ Mỹ chờ ở đó, trong nháy mắt nhìn thấy Lãnh Ngạn , cúi đầu xuống.

      Lãnh Ngạn tới đối diện với , ngồi xuống, hề tức giận, cũng có trách cứ, chỉ là vô cùng bình tĩnh câu: "Mỹ Mỹ, chào ."

      Mỹ Mỹ hơi kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn , cho là nhìn thấy vẻ giễu cợt ở mặt , vậy mà ngoài ý muốn của , rất bình tĩnh, rất chân thành, giống như trước đây.

      Sau lúc nghi ngờ, trong lòng lập tức nghĩ tới cái đáp án, Lãnh Ngạn phải là người bình thường, bày ra vẻ mặt chân thành như vậy có lẽ là muốn dụ ra tên của Địch Khắc và Dịch Hàn. ! ! Mặc dù sống chết của Dịch Hàn hề quan tâm, nhưng mà Địch Khắc là người đàn ông duy nhất mà , là cha của đứa bé, cho dù chết cũng ra!

      Lãnh Ngạn giống như nhìn thấu tâm tư của : "Mỹ Mỹ, yên tâm, hôm nay tôi phải đến ép , sỡ dĩ tôi đến thăm , là vì, là bạn của Duy Nhất."

      Mỹ Mỹ kinh ngạc nhìn , nửa ngày cũng được lời nào, là người bạn duy nhất sao? Lãnh Ngạn vẫn còn cho rằng lài bạn của Duy Nhất sao? Lãnh Ngạn gật đầu, vẻ mặt vô cùng chân thành: "Mỹ Mỹ, Duy Nhất chỉ có là bạn tốt, mỗi lần ấy và ta cãi nhau, người mà ấy nghĩ đến đầu tiên chính là , tôi hi vọng vĩnh viễn đều là bạn tốt của ấy"

      Trong truyền thuyết Lãnh Ngạn là người vô tình lãnh khốc, nhưng bây giờ Lãnh Ngạn trước mắt slà ai? Có lúc, Mỹ Mỹ cho là nhìn nhầm người, bây giờ làm soa còn có thể tiếp tục, thậm chí là mãi mãi làm bạn của Duy Nhất nữa đây?

      CHƯƠNG 275 CƯNG CHIỀU THÀNH THƯƠNG

      Editor: White Silk-Hazye

      Chỉ nghe thấy Lãnh Ngạn tiếp: "Chuyện của , tôi cho Duy Nhất biết, cũng để cho bọn họ dối Duy Nhất. Trộm bí mật của thương nghiệp, lớn lớn, cũng hề , cũng may có tạo thành hậu quả gì, tòa án cũng châm chước mà thẩm tra xử lí."

      "Ý của là. . . . . . có oán trách tôi sao?" Mỹ Mỹ cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, đối với phỏng đoán của mình có chút chắc chắn.

      Lãnh Ngạn chỉ cười, lúc đó lông mi dài giống như có thể cho chứa cả thế giới.

      Chóp mũi của Mỹ Mỹ đau nhức: "Tại sao?" Đúng vậy, hiểu, nên càng khổ sở. người có bản tính thiện lương mà làm sai chuyện gì nếu như đối mặt họ là trách cứ, có lẽ lương tâm của họ tốt hơn chút, nhưng mà, khoan dung như vậy, ngược lại làm cho càng tự trách và áy náy hơn.

      " phải là vì , tôi là vì Duy Nhất. Phản bội và ly biệt ở trong cuộc sống này có quá nhiều, tôi chỉ hi vọng chuyện xảy ra ở bên cạnh của Duy Nhất có thể bớt ít, hi vọng có thể duy trì chút chân tình này cho ấy, cũng hi vọng, sau này, lúc ấy khổ sở, vẫn còn có —— người bạn thân duy nhất ở bên cạnh lắng nghe phiền não của ấy."

      "Lãnh Ngạn, lời này của , làm sao tôi cũng thể nghe hiểu được chứ? Vậy. . . . . . Còn sao?" Mỹ Mỹ nghiền ngẫm ý tứ trong lời của . Lời này nghe nhiều khiến cho người ta cảm động, nhưng càng làm cho lòng của người ta cảm thấy chua xót.

      Lãnh Ngạn tránh trả lời câu hỏi này, cười đứng dậy: "Mỹ Mỹ, nhất định làm cho tôi thất vọng phải , tôi tin ! Bái bai!"

      "Lãnh Ngạn. . . . . ." Câu bái bai này khiến cho trong lòng của Mỹ Mỹ hiểu sao nhéo lên cái, có loại cảm khác khó chịu thể ra được, mà Lãnh Ngạn xoay người rời , bóng lưng mặc áo lông màu xanh nhạt dần dần dung nhập vào phía chân trời trắng xoá ở bên ngoài.

      ra đồn cảnh sát, Doãn Tử Nhiên ở bên ngoài chờ , nghiêng người dựa vào trước xe của , từ xa nở nụ cười: "Tôi có lái xe, ngồi xe của cậu trở về!"

      Lồng ngực rộng rãi của người đàn ông, thiếu niên hăng hái, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây dày từng chút chiếu lên hai vai của ta. Lãnh Ngạn nheo hai mắt lại, nhìn ánh mắt của ta vô cùng thưởng thức, tới bên cạnh ta, ý vị sâu xa cười câu: "Tử Nhiên, bây giờ, tôi hi vọng cậu phải là trai của Duy Nhất."

      "Có ý gì?" Doãn Tử Nhiên kỳ quái nhìn .

      " có gì! Lên xe , mấy ngày nay vất vả cậu rồi!" Lãnh Ngạn cười ha hả, tự lên xe trước.

      "Lãnh Ngạn, Mỹ Mỹ chịu làm người làm chứng, là cứ định quên như vậy sao?" Xe chạy, Doãn Tử Nhiên hỏi Lãnh Ngạn ngồi bên cạnh.

      "Bằng cậu muốn như thế nào? Chẳng lẽ còn muốn vu oan giá hoạ sao?" Lãnh Ngạn nhìn phong cảnh ở ngoài cửa sổ chút để ý trả lời.

      "Nhưng mà, rất ràng, ta là ở bao che cho Địch Khắc đó! ta quá ngu rồi ! Có cần phải gánh mình như vậy ?" Doãn Tử Nhiên cực kỳ cam lòng.

      Lãnh Ngạn lại cười nhạt: "Đổi lại góc độ chút , nếu như cậu vì Duy Nhất, cậu có làm như vậy ?"

      Doãn Tử Nhiên cứng họng, thầm: "Cái đó làm sao mà giống nhau được?"

      Lãnh Ngạn cườib lớn lần nữa, gì nữa.

      Gần đây Doãn Tử Nhiên và Lãnh Ngạn qua lại tương đối nhiều, hiểu biết cũng dần dần sâu hơn, thành kiến lúc đầu sớm thay đổi, theo quan sát của đối với ta, làm việc cẩn thận, đồng thời quyết đoán và thuyết phục, cũng tin tưởng là Lãnh Ngạn có thể là có biện pháp.

      Mặc dù là như thế, vẫn rất lo lắng, hỏi tới: "Lãnh Ngạn, cứ như vậy để cho Dịch Hàn và Địch Khắc chạy thoát sao, cậu sợ thả hổ về rừng sao?"

      Lãnh Ngạn nhìn ra ngoài cửa sổ: " sợ, bọn họ làm tổn thương Duy Nhất đâu."

      "Tôi cậu đó, còn có Kỳ Thịnh của cuậ nữa!" Doãn Tử Nhiên chút nào để ý hay gấp gáp vì .

      "Tôi sao?" cười nhàng: "Tôi càng sợ! Về phần Kỳ Thịnh, đều có số mạng của nó!"

      "Lãnh Ngạn, hôm nay cậu như thế, tôi câu cũng nghe hiểu!" Doãn Tử Nhiên cảm thấy nụ cười của ta có chút ngẩn ngơ.

      "Sau này cậu hiểu. . . . . ." Giọng của Lãnh Ngạn càng trở nên kéo dài hơn: "Tử Nhiên, Duy Nhất có người trai như cậu vậy, tốt!"

      Doãn Tử Nhiên nhìn , giống như rơi vào trong sương mù. . . . . .

      Mà Lãnh Ngạn, vẫn trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng rốt cuộc phong cảnh ở ngoài cửa sổ có cái gì đặc biệt? cũng còn nhìn nổi nữa, đến mức, đến nhà họ Doãn rồi, mà vẫn còn chưa biết.

      "Tổng giám đốc, đến rồi, đón phu nhân trước, hay là xuống xe nghỉ ngơi trước?" Tài xế quay đầu hỏi .

      giống như mới từ trong mộng tỉnh lại: "Hả? À, , lên đón phu nhân ."

      "Dạ, tổng giám đốc."

      Sau đó, Duy Nhất đeo túi lên lưng, nhanh như gió chạy vào trong xe, dựa vào bên cạnh , tha thiết nhìn mà : "Sao bây giờ mới trở về? Em chờ rất sốt ruột!"

      Cúi mắt xuống, trong con ngươi sâu sắc lên tia cưng chiều vô tận, ôm chặt eo của , chỉ câu thăm hỏi bình thường: "Ăn cơm trưa chưa?"

      "Ăn rồi! Còn sao?" Duy Nhất ngẩng đầu lên.

      luôn là muốn nhìn ánh mắt của , mà lại luôn đè lại cái đầu an phận của vào ngực của : "Ngoan, đừng nhúc nhích!"

      ngây ngô cười ha ha tíếng, yên lặng nằm trong ngực của , nghe tiếng tim đập của .

      "Có thể được rồi! Mộ Viên." Lãnh Ngạn phân phó tài xế.

      lái xe sao? Duy Nhất cảm thấy kỳ quái, bình thường bọn họ ra ngoài đều là tự mình lái xe, bọn họ có quy định hiệp ước, phải làm tài xế cho . . . . . .

      có thời gian để suy nghĩ mấy thứ này, nhóm người chậm rãi đến Mộ Viên, phía sau xe của bọn họ, còn có nhiều xe bảo vệ theo.

      Cả đường , Duy Nhất chỉ im lặng được lúc, mà bắt đầu nằm ở trong ngực của Lãnh Ngạn ngực líu ríu ngừng, Lãnh Ngạn chỉ xoa vỗ về mái tóc của , lẳng lặng nghe , từ đầu đến cuối nụ cười bên khóe môi vẫn luôn ấm áp.

      "Ngạn! Sao lại lời nào! Chán chết mà! mình em mệt chết được, khát nước qua !" Duy Nhất quệt mồm oán giận.

      Lãnh Ngạn cười lớn: " thích nghe giọng của em! Khát nước uống nước !" lấy chai nước ra, đặt nước ở bên môi của .

      Duy Nhất cầm lấy tay của , nhanh như chớp uống vô cùng sảng khoái, có mấy giọt nước rơi xướng quần cùa , Duy Nhất da mặt dày cười tiếng, dứt khoát rúc vào trong ngực của , nước dính vào áo len màu xanh nhạt của , làm cho chỗ đó đậm màu hơn mấy chỗ khác.

      gì cười khẽ, ôm chặt lấy .

      từ từ làm ra động tác ngáp, than thở: " chuyện với heo so với đánh đàn cho bò nghe còn mệt hơn, em buồn ngủ rồi !"

      Phụ nữ có thai thích ngủ như vậy sao? hiểu, bọc vào bên trong áo len của mình của mình, ấm áp làm cho ngủ thiếp : "Ngủ , ngoan!"

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 276: Kiếp sau.
      Editor: heisall

      Vào mùa đông, ở nghĩa trang, cây Thường Thanh lại xanh um tươi tốt, trang trọng mà tiêu điều, ở đây lòng người thường trở nên bình tĩnh. Đứng ở trước mộ của mẹ Lãnh Ngạn, Duy Nhất thành kính : "Mẹ, con có thể gọi người như vậy ? Ngày mai, con gả cho Lãnh Ngạn rồi, ra , từ rất lâu trước kia con gả cho ấy rồi. Mẹ, người thích đứa con dâu như con chứ? Con hiểu chuyện, có lúc vẫn còn rất tùy hứng, nhưng con cố gắng làm người vợ và người mẹ tốt, con dùng thời gian cả đời này của mình để và chăm sóc cho Lãnh Ngạn, mẹ, người ở trời nhất định phải phù hộ cho chúng con nhé!"

      Lãnh Ngạn nhìn , chợt ôm vào ngực và vuốt ve mái tóc của : "Bảo bối, kiếp sau của em cũng phải cho !"

      Áo len mềm mại sưởi ấm gương mặt của Duy Nhất, hơi ngứa chút, nhưng lại mỉm cười hạnh phúc: "Kiếp này, kiếp sau, và kiếp sau sau nữa, vĩnh viễn, đều là của !"

      nhàng hít vào hơi, ánh mắt của u buồn nhìn lên bầu trời, trong lòng lẩm nhẩm: "Mẹ, mẹ có đơn ?"

      bầu trời có mấy con chim di trú bay qua, kêu lên mấy tiếng, đánh vỡ yên lặng vốn có. hôn lên trán của cái: " thôi, nên qua bên kia rồi!"

      Lên núi viếng mộ của mẹ Lãnh Ngạn là do Duy Nhất kiên trì muốn , rất cảm động, nhóc này càng ngày càng hiểu chuyện, nhưng. . . . . .

      Ở trước mặt mẹ của mình, Duy Nhất hoạt bát hơn rất nhiều, cũng đón nhận nhưng chuyện cũ qua, nhớ lại chỉ còn ngọt ngào mà thôi. . . . . .

      "Mẹ, con tới thăm mẹ! Bởi vì con muốn cho mẹ tin tức tốt, con muốn lập gia đình! Mẹ, con biết trước đây mẹ rất lo lắng con làm ra chuyện làm mẹ mất mặt, xin lỗi, nhưng bây giờ mẹ có thể yên tâm, Lãnh Ngạn đối với con rất tốt, chẳng những toàn tâm toàn ý thương con, mà còn trả lại tự do cho con, cho con biết giá trị của bản thân mình. Mẹ, tại con của mẹ rất có triển vọng, nghiệp rộng mở, có người chồng bao người mơ ước, mẹ có thể tự hào về con! Ha ha, có phải con có chút hư vinh hay ? Cứ cho là như thế , nhưng người là mẹ của con, lời lòng chút cũng chẳng sao! Hì hì, Lãnh Ngạn có lời muốn với mẹ! Mẹ, con để ấy nha!" kéo Lãnh Ngạn. Lãnh Ngạn nghẹn ngào lúc, mới : "Mẹ. . . . . . xin lỗi. . . . . . Con. . . . . . Con cố gắng hết sức mình để cho Duy Nhất có cuộc sống lý tưởng nhất."

      Duy Nhất hiển nhiên hài lòng với biểu của , trừng mắt liếc cái, bổ sung: "Mẹ, người đừng để ý! Đây chính là tật xấu của Lãnh Ngạn, quá ít ! Mọi người đều ấy là núi băng! Nhưng ấy rất tốt! Gả con cho ấy, mẹ có thể yên tâm 100%!"

      vươn tay vuốt tấm hình bia mộ, giọng trở nên nghẹn ngào: "Mẹ, chúng con phải rồi, lần tới lại đến thăm mẹ, mẹ phải phù hộ cho chúng con mãi mãi hạnh phúc nhé!"

      Từng cánh hoa cúc trắng li ti khẽ run trong gió, dắt tay , xa dần, khi quay đầu lại, chỉ có tiếng gió rên rỉ. . . . . .

      "Hôm nay hình như có quá nhiều vệ sĩ!" đường trở về, Duy Nhất nhìn dãy xe phía sau, lúc tới chỉ lo chuyện rồi ngủ, nên có phát ra.

      " sợ có người giành dâu với !" chỉ nhìn cười.

      Duy Nhất chép miệng: "Ngược lại em hi vọng có người tới giành, cảnh tượng rất náo nhiệt! Nhưng dáng vẻ này quỷ cũng bị dọa chạy mất!"

      dứt khoác bế lên đùi, vuốt bụng của : "Bà xã, khi con được sinh ra, em rất khổ cực, có sợ hay ?"

      " sợ!" Duy Nhất tựa vào vai : " phải làm vú em* đó!"
      *vú em: người chăm em bé

      lấy cằm chà lên mái tóc của , được, mà cũng được, cuối cùng lại : "Bà xã, mặc kệ là con trai hay là con cũng tên là Lãnh Nhiễm, nhé!"

      "Có thể lấy tên khác hay ?" Duy Nhất suy nghĩ, nếu như là con , cái tên này đủ nữ tính. . . . . .

      " thể!" Chắc như đinh đóng cột. . . . . .

      " sao!" Còn chưa có gả cho , vậy mà độc tài như vậy rồi, môi hồng hơi vểnh lên: "Kế tiếp nơi nào?"

      Lãnh Ngạn nhìn đồng hồ: "Bây giờ vẫn còn sớm, Duy Nhất, muốn ăn đậu hủ thúi!"

      "Hả?"

      Duy Nhất tin chắc mình có nghe lầm, thể nghi ngờ thần kinh của Lãnh Ngạn bị chập mạch, chẳng những muốn ăn đậu hủ thúi, còn muốn kéo xuống xe bộ, khiến cho đống vệ sĩ thể theo, khoảng cách còn phải xa gần. Tổng giám đốc Kỳ Thịnh, nhà giàu số , Lãnh Ngạn lạnh lùng lại ra ngoài đường ăn ăn đậu hủ thúi sao? Nếu tin tức này truyền ra ngoài, đánh chết người ta cũng tin. . . . . .

      Nhưng Duy Nhất lại trơ mắt nhìn Lãnh Ngạn ăn sạch phần của mình mà nên lời, còn cướp luôn miếng đậu mà Duy Nhất đưa tới miệng. . . . . .

      Duy Nhất trợn mắt há mồm, nhất định là mình hoa mắt, nhất định. . . . . .

      chỉ có như thế, Lãnh Ngạn còn dắt tay của , lượt những nơi mà bọn họ từng qua, kể cả cửa hàng bán đồ trẻ em mà khi Duy Nhất mang thai đứa con đầu tiên từng đến. Lần này, Lãnh Ngạn mua rất nhiều, mang lên xe toàn bộ những đồ nhìn trúng, thậm chí có những thứ con phải lớn chút mới dùng được. Duy Nhất giải thích được: "Mua nhiều như vậy làm gì, còn chưa dùng được!"

      " sao! thích nhìn, rất đáng ! Mua về để dành, sau này cần mua nữa, em biết thích dạo phố nhất mà!" Lãnh Ngạn làm như thấy kháng nghị của , xoa xoa tóc của bày tỏ trấn an.

      ra khỏi của hàng, Lãnh Ngạn thở ra hơi: "Hôm nay là mệt! Lên xe ! ăn cơm tối thôi...!"

      Khi lái xe ngang qua công ty Kỳ Thịnh Lãnh Ngạn đột nhiên : "Bà xã, nhìn kìa, đến Kỳ thịnh rồi! Em còn nhớ lần đó em đưa tài liệu ? Ha ha, bị phỏng, sau đó. . . . . ."

      Duy Nhất đỏ mặt: " cho !"

      Lãnh Ngạn ôm : "Tại sao cho phép ? Những kỷ niệm qua đều tốt đẹp như vậy, ngay cả gây gổ cũng rất khó quên."

      "Ngạn, sau này mỗi ngày của chúng ta đều rất tốt đẹp!" Duy Nhất ôm lấy cổ , vùi mặt vào trong ngực của . Thân thể Lãnh Ngạn cứng đờ, gì. Xe chậm rãi dừng sát dưới lầu của nhà hàng gọi là "Thủy Tinh".

      Cùng lúc đó, có người thông báo điện thoại: " phát hành tung của Lãnh Ngạn, ở nhà hàng “Thủy Tinh”, có rất nhiều vệ sĩ, nhà hàng được bảo vệ rất nghiêm ngặt."

      Chương 277: Bắn chết.

      Editor: heisall

      Vẫn là nhà hàng "Thủy Tinh" này. Nóc nhà làm bằng thủy tinh, đêm hè rất thoáng đãng, ngửa đầu là có thể thấy rất nhiều sao bầu trời. Nhưng hôm nay lại là mùa đông, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời đêm đen kịt. Nến được thắp sáng lên, cả phòng ăn chỉ có hai người bọn họ, lúc mới vào, Duy Nhất vui vẻ vòng quanh phòng ăn, tất cả mọi thứ đều như mới ngày hôm qua. Trong khí này, Duy Nhất cầm lòng nhớ lại những kỷ niệm trải qua cùng . Ngày đầu tiên khi Tần Nhiên mang theo vào cửa chính nhà họ Lãnh, đêm tân hôn của , cố tắt điện thoại, đến chuyện gấu bông, rồi chuyện tờ giấy chuyển nhượng. . . . . .

      Từng ly từng tý, ra mồn trước mắt. Có bài hát có lời như thế nào nhỉ? Chuyện lãng mạn nhất mà mình có thể nghĩ đến, chính là mình và người ấy có thể cùng nhau từ từ già , cùng nhau trải qua từng giây phút vui vẻ, để đến sau này cùng ngồi xích đu từ từ trò chuyện. . . . . .

      Hóa ra, kỷ niệm, quả nhiên rất đẹp. . . . . .

      "Bà xã, suy nghĩ gì vậy?" Lãnh Ngạn đưa ly nước trái cây tới trước mặt . Duy Nhất quay đầu qua: "Em nhớ lại chuyện đấu dã thú!"

      "Hả?" cười mờ ám: " đẹp trai như vậy? Chỉ sợ dã thú tranh nhau đưa vào trong miệng!"

      "Thôi ! gặp qua rất nhiều người tự kỷ, nhưng chưa từng thấy ai tự kỷ nhiều như vậy!" cười nhấp nhụm nước trái cây. Lãnh Ngạn nâng chén lên với : "Bà xã, chúng ta uống rượu giao bôi ! Nâng nước trái cây lên."

      Duy Nhất quan sát bốn phía, cau mày dậm chân: " được! Có rất nhiều người!"

      " muốn như vậy!" cho thương lượng.

      "Nhất định phải làm sao?" Duy Nhất thử giãy giụa lần cuối.

      "Nhất định!" gương mặt tuấn mỹ của nở nụ cười cùng uy hiếp.

      "Đúng là thua luôn!" Duy Nhất bưng ly nước trái cây lên, biết nên uống thế nào.

      " bé ngốc!" Lãnh Ngạn nhàng mắng tiếng, nâng ly vòng qua cổ tay của , nắm tay vòng lên cổ , nhạc lượn lờ, hơi thở của đối phương cứ quấn lấy suy nghĩ của nhau, môi chưa chạm ly mà say. Chỉ là ngụm nước trái cây, mà mặt Duy Nhất nóng lên, Lãnh Ngạn buông tay liền té vào trong ngực của .

      "Bà xã! Rượu say mà người tự say! cũng say rồi!" Lãnh Ngạn ôm hông và sờ đôi môi của : "Ngồi xuống ăn cái gì !"

      "Được!"

      Ngoài dự đoán của , phục vụ lại bưng lên khối bột nhão, đĩa nhân thịt, còn có cái đĩa mứt táo.

      "Làm cái gì vậy?" Duy Nhất nhìn chằm chằm.

      "Bà xã!" tiếng gọi mê hoặc lòng người, nâng khóe môi lên, trong mắt tràn đầy dịu dàng gần như muốn hòa tan người khác: " muốn ăn sủi cảo em làm."

      Duy Nhất dở khóc dở cười: "Tới nơi này làm sủi cảo ăn sao? Có lầm vậy? Sau khi kết hôn em làm cho ăn mỗi ngày! Cho chán ấy luôn!"

      yên lặng nhìn , vẻ mặt có chút hoảng hốt: "Bà xã, muốn ăn sủi cảo em làm là vì có cảm giác ấm áp của gia đình."

      Duy Nhất chợt cười được nữa, khi nhìn thấy vẻ mặt của , trong lòng cũng ngưng đọng lại giống như vậy, nghẹn ngào khó chịu nhưng lại nên lời: "Được, em gói! Chúng ta cùng nhau gói, như vậy mới có cảm giác gia đình!"

      *********************************************************************************

      Sau khi ăn sủi cảo xong, ở trong thang máy Lãnh Ngạn ôm chặt: "Bà xã, cám ơn em!"

      Duy Nhất ở trong lòng , lại mơ hồ cảm thấy lo lắng, thể lý do, chỉ có thể nắm chặt áo lông của , loại im lặng rất khó chịu. Tại sao? Hay là do trước đêm tân hôn nên có cảm giác như thế? "Ngạn, em !" Chuyện Duy Nhất sáng tỏ chính là cái này.

      " biết mà!" Áo len mềm mại vẫn sưởi ấm gò má của , chỉ biết. . . . . .

      "Hãy em !" bất mãn cong lên môi. cười yếu ớt, có mấy phần bất đắc dĩ và cưng chiều: " em, bảo bối!"

      "Hôn em!" Da mặt lại bắt đầu dày lên, nhắm mắt lại, môi hồng trề ra. Bỗng dưng, nụ hôn nồng nhiệt ập tới, trong miệng của vẫn còn hơi thở của rượu, từng chút từng chút làm mê say, nóng bỏng đến hít thở thông, chặt chẽ như tấm lưới, vây lấy , đầu độc , làm có chỗ để trốn, cũng muốn trốn, có khoảnh khắc, thậm chí nghĩ, cho dù cứ như vậy chết chìm ở trong lòng , cũng hạnh phúc. . . . . .

      "Đinh!" Thang máy rốt cuộc cũng tới nơi, nhưng nụ hôn nóng bỏng vẫn ngừng lại, cửa thang máy mở ra đập thẳng vào mắt của vệ sĩ, bọn họ hẹn mà cùng quay đầu chỗ khác, rất chuyên nghiệp.

      "Bảo bối, kỹ thuật của em vẫn hỏng bét như vậy!" Đầu lưỡi lưu luyến phác họa cánh môi của , lại trợt tới bên tai, kích thích này làm khẽ run. ra lời, đỏ cả mặt, nắm chặt quần áo của , miệng há to thở dốc, chỉ sợ mình trượt xuống dưới đất.

      "Trở về thôi! Khuya lắm rồi! Nhiễm Nhiễm buồn ngủ rồi!" ôm lấy eo của ra ngoài. Nhiễm Nhiễm? Mặt xạm lại, rất quen thuộc? Là ai? Chợt hiểu, ra là đứa trong bụng. . . . . .

      Bọn họ ai cũng nhìn thấy, trong nhà hàng khác ở đường cái đối diện, sát thủ bắn tỉa chỉa súng vào đầu Lãnh Ngạn. Nhiệm vụ này, có chút khó khăn, được làm hại bên cạnh Lãnh Ngạn . . . . . .

      Lãnh Ngạn ra, ôm lấy kia, nhắm bắn nhưng vệ sĩ lại xông lên ngăn trở tầm nhìn. Nhắm bắn lần nữa, nhưng vẫn lặp lại như thế. . . . . .

      Mắt thấy Lãnh Ngạn chuẩn bị lên xe, mở cửa xe cho kia, rồi dìu lên xe, tốt, còn ai bên cạnh ta nữa rồi! Chuẩn bị bóp cò. . . . . .

      Bỗng nhiên, lại truyền đến tiếng hô to: "Ngạn. . . . . ."

      Vệ sĩ lại đồng loạt xông lên lần nữa, đối diện có điên cuồng chạy tới, để ý đến xe cộ vẫn chạy như bay tới, băng ngang qua đường, chạy về phía Lãnh Ngạn. "Phụp!" Tiếng xé gió nhàng, chờ đúng thời cơ để bắn đạn ra khỏi nòng, máu tươi phun ra. . . . . .

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 278: Hôm nay là kết cục sao?
      Editor: heisall

      "Ầm!" Là thanh xe đụng vào người, kia bị văng lên cao, máu trào ra. . . . . .

      Dưới mặt đất, hai người đồng thời ngã xuống, vệ sĩ. . . . . .

      "Tĩnh Lam ——" Lãnh Ngạn xông lên trước, đỡ người con đầy máu me mặt đất dậy.

      "Ngạn —— Ngạn —— có sao ?" Duy Nhất mở cửa xe, bật khóc muốn xuống xe.

      " được xuống!" quay đầu lại rống to: "Trước tiên hãy đưa phu nhân trở về!"

      Cửa xe bị ép buộc đóng lại, cho dù Duy Nhất có vỗ vào cửa sổ muốn xuống xe như thế nào, cửa xe vẫn lạnh lùng yên lặng di chuyển, rồi nhanh chóng rời . "! Em muốn xuống xe! Ngạn! Đừng đưa em trở về! Em muốn ở cùng với ! Em muốn trở về! Ngạn!" Nếu như phải vì đứa bé, nhất định nhảy xuống xe rồi, nhưng chỉ có thể gào khóc, kêu “Ahhh”, cũng chỉ là phí công, bóng dáng màu trắng của Lãnh Ngạn từ từ cách xa khỏi tầm mắt của , từ từ bị người bao phủ. . . . . .

      Tại cửa sổ của căn nhà gần đó, sau khi quan sát hết thảy mọi chuyện bằng ống nhòm người đàn ông đó gần như phát điên cuồng hét lên "Tĩnh Lam ——" rồi xông về phía cửa, tư thế chạy hết sức quái dị. "Ngươi điên rồi!" Tên còn lại ôm lấy eo từ phía sau: " xuống là muốn tự chui đầu vào lưới sao?"

      "Tĩnh Lam bị xe đụng! thấy sao?" rống to.

      "Vậy thế nào?" Tên kia lại gào to hơn: " tỉnh táo lại cho tôi! Nếu việc bị bại lộ, chúng ta phải lập tức rời ! Nếu thể được nữa!"

      "Nhưng Tĩnh Lam!" hề luống cuống nữa, nhưng lại khóc rống lên: "Tĩnh Lam! Đến chết vẫn còn ngu như vậy chứ!"

      "Đừng kia! Cả đời ngã trong tay phụ nữ biết bao nhiêu lần, vậy mà vẫn tỉnh ngộ được sao? Nếu như phải do ta xuất giữa chừng, Lãnh Ngạn bể đầu rồi!"

      "Lãnh Ngạn?!" cười to: "Xem ra ở trước mặt Lãnh Ngạn, tôi luôn là người thất bại! Vĩnh viễn đều như vậy!"

      "Đừng nhiều nữa! Chúng ta phải chạy trốn trước! Mặc dù giết chết được Lãnh Ngạn, nhưng giết vệ sĩ cũng là án mạng, chúng ta phải nhanh trốn !"

      Vừa lôi vừa kéo, bọn họ cùng nhau thoát . Mà cây súng đó cũng biến mất khỏi nơi này trước khi tiếng còi cảnh sát vang lên. . . . . .

      mặt đất, chỉ còn lại vệ sĩ cầm súng vây quanh Lãnh Ngạn và Tĩnh Lam. Máu Tĩnh Lam nhuộm đỏ áo lông màu trắng của , nâng bàn tay tràn đầy máu tươi lên, sờ gương mặt của , mỉm cười, máu tươi tràn qua kẻ răng chảy môi, khiến cho nụ cười này trở nên quái dị mà bí hiểm: "Ngạn! ! Em nhận ra ! Mặc quần áo thể thao màu trắng, vóc dáng rất cao, lúc lái xe luôn mở cửa sổ ra, lái xe rất nhanh, gió thổi tới vù vù, luồn vào trong cổ làm cho tóc tung bay trong gió. . . . . ." Trong con ngươi của ra ánh sáng như mộng ảo, giống như lại trở về nhiều năm trước, mặc đồng phục học sinh, tóc cột đuôi ngựa, núp ở trong vườn hoa, từ bên ngoài lèn nhìn vào trong nhà Lãnh Ngạn.

      Lòng Lãnh Ngạn giống như bị luồng khí mạnh mẽ kích thích, cầm bàn tay đầy máu của Tĩnh Lam, ra lời, nghẹn ngào gọi tên : "Tĩnh Lam. . . . . ."

      mặt Tĩnh Lam ra hạnh phúc mừng rỡ: "Ngạn! . . . . . . Rốt cuộc cũng chịu cầm tay em rồi hả? Ngạn! Em rất vui! Vui muốn chết được!"

      Giọng của càng ngày càng thấp, mí mắt cũng càng ngày càng uể oải, bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì, giật mình cái, lấy lại tinh thần, gấp gáp thở dốc: "Ngạn. . . . . . Thiếu chút nữa quên mất việc lớn rồi. . . . . . Em tới là để cho biết. . . . . . Có người muốn. . . . . . Giết . . . . . . Ở nhà hàng Thủy Tinh. . . . . . Em. . . . . . Nghe lén. . . . . . Lập tức. . . . . . Đón taxi tới đây. . . . . . Còn chưa trả tiền. . . . . . Em có tiền. . . . . . Em lừa gạt tài xế. . . . . . Do em còn cách nào khác. . . . . . Em nhất định phải báo cho . . . . . . Tốt rồi. . . . . . Rốt cuộc cũng được cho . . . . . . phải cẩn thận. . . . . ."

      Đầu nghiêng nghiêng, rồi ngã vào trong ngực của Lãnh Ngạn, còn hơi thở, bên môi dính đầy máu nhưng vẫn nở nụ cười, chưa bao giờ bình thản như thế. . . . . .

      "Tĩnh Lam! Tĩnh Lam!" ra sức đẩy , lắc , nhưng đáp lại chỉ là nụ cười cứng ngắc. . . . . .

      Còi xe cảnh sát nổi lên, xe cảnh sát ập tới, xe cấp cứu cũng tới. . . . . .

      "Bị thương quá nặng, chết tại chỗ." Bác sĩ tuyên bố.

      "Bác sĩ, còn ta nữa!" Có người chỉ vào vệ sĩ chảy máu nằm mặt đất. Bác sĩ tiến lên nhìn, vội vàng : " ta sao, bị trúng chỗ yếu, băng ca! Nhanh lên chút!"

      Xe cấp cứu lại gào thét rời , chung quanh huyên náo. Tài xế đụng chết Tĩnh Lam ngừng giải thích với cảnh sát: "Tôi ràng lái rất bình thường, nhưng này lại đột nhiên lao ra đụng vào xe của tôi. . . . . ."

      ồn ào, mệt mỏi, mùi máu tươi nồng nặc. . . . . .

      "Thu xếp chút." chậm rãi đứng lên, lảo đảo cái, té ngã đất.

      "Tổng giám đốc!" Vệ sĩ hoảng hốt đỡ dậy.

      " có việc gì!" giùng giằng hất của bọn họ ra, lên xe: "Trở về bờ biển!"

      ********************************************************************

      Xuân về hoa nở. Trong bóng tối, tùy tiện ngồi dưới đất, điện thoại di động vẫn tiếp tục vang lên, vẫn muốn nhận. Hôm nay chính là kết cục sao? Kết cục của Tĩnh Lam và , kết cục của và Duy Nhất? cười, nhưng nước mắt lại chảy ra. Cả đời này của , chưa bao giờ muốn tổn thương người khác, nhưng lại lần lượt làm tổn thương từng người . Vốn tưởng rằng Tĩnh Lam là người làm tổn thương , là vết thương chết người, nhưng đến cuối cùng, còn phân biệt , rốt cuộc là tổn thương ấy, hay là ấy đả thương . . . . . .

      rất muốn Duy Nhất tốt. Vẫn tưởng rằng Duy Nhất là kết cục của , nhưng, cuối cùng ông trời lại cho biết, đây là hy vọng xa vời. sai, Duy Nhất là kết cục của , thế nhưng lại phải là kết cục của Duy Nhất, Duy Nhất nên được hạnh phúc. . . . . .

      Bảo bối, em phải hạnh phúc đấy! cười ra nước mắt. Chuông cửa chợt vang lên ngừng, cũng muốn đứng dậy mở cửa, cuối cùng, tiếng súng vang lên, ánh trăng chiếu vào nhàn nhạt, khóa cửa bị phá hỏng, có người phá cửa xông vào.

      Chương 279: Lựa chọn

      Dưới ánh đèn sáng choang, người đến là Doãn Tiêu trác, súng lăm lăm trong tay, nhìn thấy khắp người toàn là máu tươi, liền khiếp sợ thôi, lập tức rống to: "Cậu điên rồi à! Mất nhiều máu như vậy mà thèm gọi bác sĩ?"

      đưa tay lên che luồng ánh sáng chói lòa, thấp giọng đáp: "Đấy phải là máu của tôi!".

      Doãn Tiêu Trác gọi điện thoại, nghe thấy bạn mình như vậy, liền thở phào hơi: "Đồ điên, làm tôi sợ muốn chết! Cậu mau thay ra ! Gọi đến nát cả điện thoại mà cũng thèm nhận, Duy Nhất lo lắng cho cậu đến sắp phát điên rồi!".

      "Duy Nhất? ấy đến nhà sao?". như vừa tỉnh khỏi cơn mê mở miệng hỏi.

      "Cái đồ xấu xa nhà cậu! Còn nhớ đến con bé cơ đấy? Duy Nhất ở nhà cứ muốn sống muốn chết đòi ra ngoài tìm cậu, tại bị tôi nhốt lại, liên lạc với cậu mãi mà được, thể làm gì khác hơn là tới tận đây tìm!". Doãn Tiêu Trác lập tức lớn tiếng khiển trách phen.

      "À, sao là tốt rồi!", nhàn nhạt phản ứng lại.

      Doãn Tiêu Trác thoáng thấy hơi kỳ quái, nhưng sợ Duy Nhất lo lắng, nên cứ gọi điện thoại thông báo tiếng: "A lô, Duy Nhất à, tìm được Lãnh Ngạn rồi. Cậu ấy ở Xuân Về Hoa Nở. Ừm, sao, tất cả đều rất tốt, có lẽ là mới vừa về, nên cả người đầy bụi bặm, chưa kịp gọi điện thoại cho em. Thôi được rồi, em cứ ngủ !"

      "Cậu làm sao thế? Có tâm gì à?". Doãn Tiêu Trác đến gần, vứt bỏ chiếc áo khoác bằng nhung dính đầy máu, lại phát áo len bên trong cũng bẩn, liền lên lầu lấy bộ quần áo sạch xuống ném cho người nào đó: "Thay , đừng để tôi phải tự tay xử lý! Thân thể này của cậu tôi có hứng thú!".

      Lãnh Ngạn vẫn ngồi im bất động thèm gì.

      Doãn Tiêu Trác cảm thấy bình thường, liền quay về phía Lãnh Ngạn, hỏi: "Cậu có gì đó đúng, có chuyện gì gạt tôi phải ?"

      " có gì!". Lãnh Ngạn có chút mệt mỏi : "Tĩnh Lam chết rồi, vì chạy tới cứu tôi mà chết, có buồn cười ?"

      Doãn Tiêu Trác cảm thấy thực ngoài ý muốn, chuyện Tĩnh Lam bị xe đụng, Duy Nhất cho biết, hóa ra là vì cứu Lãnh Ngạn? "Chuyện này chẳng buồn cười tí nào! Tĩnh Lam quả rất cậu, tuy nhiên, phương thức của ta quá kịch liệt, quá cực đoan, như vậy chắc chắn có kết quả tốt, nhưng tóm lại, ta vẫn là người đáng thương!".

      "Tôi bảo cậu đánh giá ấy!". Đối với đánh giá của bạn mình Lãnh Ngạn muốn phát biểu ý kiến.

      "Vậy cần tôi làm cái gì? ! Hôn lễ của cậu và Duy Nhất sắp tới rồi, cậu chuẩn bị xong chưa? Muốn tôi giúp tay ?".

      Lãnh ngạn lắc đầu, đáp: "Nếu cậu quả muốn giúp tôi trước hết hãy , để cho tôi yên tĩnh ngủ giấc! Suy nghĩ chút về chuyện hôn lễ!".

      Thấy như vậy, Doãn Tiêu trác cũng muốn thêm gì nữa, yên lòng dặn dò câu: "Tôi đây, chính cậu phải nghỉ ngơi tốt, có cần phải điều thêm thủ vệ về đây ? Khóa lại bị tôi làm hỏng rồi?".

      " cần! Trở về , về chăm sóc Duy Nhất giúp tôi!". Lãnh Ngạn vừa phất phất tay vừa .

      Doãn Tiêu Trác vừa , Xuân Về Hoa Nở lại bắt đầu chìm vào khí trầm muộn, Lãnh Ngạn yên lặng suy tư lát, quả quyết cầm điện thoại di động lên, đó có vô số cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Duy Nhất gọi tới.

      Nghĩ nghĩ lát, liền nhắn lại cho tin: "Bà xã, sao, về nhà rồi, sợ em ngủ, cho nên có gọi điện thoại cho em. Bà xã, em, Nhiễm Nhiễm!".

      Sau đó liên tiếp gọi vài cuộc điện thoại, cuối cùng, mới gọi cho Cầu Chí Dương: "Cầu Chí Dương, là tôi, Phỉ nhi có ở đó ? Cậu mang ấy tới đây chút, ừ, ngay bây giờ!"

      Để điện thoại di động xuống, lẳng lặng chờ đợi, chờ bọn họ đến. Đúng lúc này điện thoại bất chợt rung lên, là Duy Nhất gọi tới.

      Do dự chút, cuối cùng vẫn nhận: "Alo, Bà xã!"

      "Ngạn, làm em lo lắng gần chết, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?" Giọng của Duy Nhất có chút khàn khàn.

      cau mày, hỏi: "Bà xã, cổ họng em sao vậy? Bị cảm à?"

      " có. . . . . ." Duy Nhất dám với rằng mình khóc khàn cả giọng.

      "Khóc? Có đúng hay ?", lập tức liền đoán được.

      Duy Nhất cười ngây ngô hai tiếng, đáp: "Ha ha, bọn họ khóc nhiều có thể gia tăng lượng hô hấp cho thai nhi đấy!".

      "Heo!", Lãnh Ngạn cười mắng, chỉ cần nghe được giọng của , tâm tình tốt lên rất nhiều, nhưng mà. . . . ."Bảo bối, mấy giờ rồi? Sao em còn chưa ngủ?"

      "Em muốn nghe giọng mới yên tâm ngủ chứ sao!". Duy Nhất tự biết mình đuối lý, cẩn thận cười hùa theo.

      "Vậy bây giờ có thể ngủ chưa? Bà xã ngốc!". bất giác cong cong khóe miệng ngọt ngào .

      "Ừm! Ngủ ngon! Ông xã!"

      "Ngủ ngon!", ông xã? Quả lâu rồi chưa nghe thấy gọi mình như thế !

      Nhớ lại quãng thời gian Duy Nhất mới vừa biết Lãnh Dực chính là Lãnh Ngạn, ở trong bệnh viện mặt dày mày dạn quấn lấy vừa hôn vừa đòi ngủ cùng, còn gọi là ông xã, thế còn định ra hiệp nghị dài dằng dặc. Dáng vẻ đáng cùng mặt dày giở trò với mình đến tận bây giờ vẫn còn buồn cười.

      " cười gì thế?", Duy Nhất vẫn chưa cúp điện thoại, hỏi với câu.

      "Ha ha, có gì, chỉ là nhớ em thôi! Ngoan, mau ngủ !". Trong nội tâm ngăn được vui vẻ lan tràn.

      "Ừm, em cũng nhớ !". Duy Nhất dường như hề muốn để điện thoại xuống.

      Thấy thế, lại giễu cợt: "Được rồi, đừng buồn, mới có mấy phút gặp thôi mà? Mau ngủ !".

      " cúp trước !", nàng nào đó hết sức cố chấp.

      Nếu cứ tiếp tục như vậy cả tối nay cả hai đều cần ngủ! Cúp điện thoại mà tim hung co rút. Duy Nhất ở bên đầu kia đột nhiên nghe thấy thanh tút tút kéo dài cũng bất chợt nghĩ lung tung, tối nay, có lẽ thể ngủ ngon rồi?

      lâu sau, Xuân Về Hoa Nở xuất thêm vài người, bao gồm cả Cầu Chí Dương cùng với Cầu Phỉ Nhi.

      đêm bận rộn. . . . . .

      Sáng sớm hôm sau, Cừu Phỉ Nhi bưng chén cháo đến chỗ Lãnh Ngạn, run run đưa tay nhận lấy, chén cháo liền rơi xuống đất, văng tung tóe khắp nơi, . . . .

      Cầu Chí Dương đành lòng nhìn cảnh này, liền xoay người thở dài. . . . . .

      " tính toán làm như vậy sao?". Cầu Phỉ Nhi yên lặng dọn dẹp tàn cuộc, giọng hỏi.

      "Đúng vậy! Tôi nghĩ kỹ rồi! Cầu Chí Dương, có số việc, cũng như số người tôi muốn đối mặt, cậu giải quyết giúp tôi !". Lãnh Ngạn quay sang với bóng lưng của Cầu Chí Dương.

      Cầu Chí Dương gật đầu, bi thương dám xoay người nhìn vào mắt người phía sau.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 280: Vĩnh viễn đủ

      Ánh mặt trời dần dần ló dạng biển, tại là mùa đông, nhưng mặt biển vẫn vô cùng lấp lánh rực rỡ.

      boong thuyền có hai bóng người im lặng đứng đó.

      Dịch Hàn nặng nề hỏi: "Tôi thực hiểu, tại sao cổ phần của Kỳ Thịnh lại đứng tên Lãnh Ngạn ? Tóm lại là người nào ?"

      "Tôi hỏi người mua lần trước, ta cổ phần của Kỳ Thịnh được phân chia theo di chúc của ông cụ, trong đó Lãnh Ngạn chỉ được hưởng hai mươi mốt phần trăm, mà cổ phần này khi ly hôn với Tĩnh Lam được chuyển sang tên ta!". Địch Khắc lập tức trả lời.

      "Tại sao ông cụ lại phân chia như vậy nhỉ? Chẳng lẽ ông ấy biết trước thủ đoạn của Lãnh Ngạn? Hừ, cũng xem như trời xanh có mắt, để cho người như vậy đạt thành tâm nguyện!". Trong giọng của Dịch Hàn đong đầy hả hê.

      Gió biển gào thét, hai người họ nhìn ra phía xa xa thấy được đường ven biển, tâm tư lại hề yên bình.

      ", rồi, cũng quay lại nữa!". Địch Khắc lẩm bẩm , cách nào diễn tả được nỗi đau xót lan tràn trong lòng.

      "Địch Khắc, bỏ được sao?". Dịch Hàn biến sắc hỏi.

      Mâu quang Địch Khắc chợt lóe, lên tiếng đáp lại: "Bỏ, bỏ chứ, có bỏ mới có được! Đây chẳng phải là lời mà người Trung Quốc các cậu hay sao ! Phụ nữ đời này nhiều như vậy! có gì có thể ràng buộc Địch Khắc này được!".

      "Địch Khắc! Chúng ta, cùng bắt đầu lại lần nữa nhé! Có trách tôi làm liên lụy tới ?" Dịch Hàn cười khổ hỏi.

      "Nếu như liên lụy tôi, tôi nhất định trách !"

      Sau đó, cả hai đều lâm vào trầm mặc, ai lên tiếng nữa.

      *******************************************

      Ngày mai là ngày được chân chính bước vào lễ đường, cả ngày hôm nay Duy Nhất đều thấp thỏm bất an, nhưng cả nhà họ Doãn lại có chút phản ứng nào?

      Ông cụ cùng với Doãn Tiêu Trác cũng từng thề son sắt muốn phải tổ chức đám cưới hoành tráng cho công chúa duy nhất của nhà họ Doãn. Nhưng đến hôm nay, ngay cả bóng người cũng hoàn toàn có, chỉ có hai người bọn họ, ngay cả Doãn Tử Nhiên cũng chẳng thấy tăm hơi.

      Cả ngôi nhà lớn trở nên vắng vẻ trống rỗng, làm Duy Nhất buồn chán thôi. , quan tâm người nhà họ Doãn có coi trọng hôn lễ này hay , người muốn lấy chính là Lãnh Ngạn, chỉ cần quan tâm đến là được rồi.

      Nhưng, suốt từ sáng cho tới trưa lại hề nhận được cuộc điện thoại nào, có thể là bận chuyện gì đó . . . . .

      Mãi cho đến lúc ăn cơm tối, ba cha con nhà họ Doãn tử mới từ bên ngoài trở lại, ai nấy đều ôn nhu nở nụ cười lấy lòng Duy Nhất.

      Cơm nước xong xuôi, bọn họ cũng giống như trước đây trở về phòng của mình, mà lôi kéo Duy Nhất ra phòng khách chuyện.

      Duy Nhất thầm thắc mắc, trong lòng vẫn luôn chờ điện thoại của Lãnh Ngạn, nên chỉ chuyện trò mấy câu liền trở về phòng.

      Vừa tới phòng, điện thoại di động liền vang lên câu hát thâm tình 《 duy nhất 》: Baby, em chính là duy nhất của . . .

      Trong lòng thầm vui mừng, may mắn về kịp lúc.

      "Alo, Ngạn!", cất giọng ngọt ngào kêu tên người mình vẫn ngày nhớ đêm mong.

      "Duy nhất, ăn cơm chưa?", vẫn giọng trầm thấp đầy ôn nhu, xen lẫn vài tạp mơ hồ, tựa như những thanh mông lung lãng mạn khi vừa chớm bước sang hè.

      "Ăn rồi! Hôm nay bận làm gì vậy? Cả ngày nay chẳng thèm gọi cho em cuộc nào, em rất nhớ !". Duy Nhất nũng nịu bày tỏ tình cảm của mình cho người nào đó biết.

      " cũng nhớ em, bảo bối! phải tại chuyện sao?". Lãnh Ngạn nghe thấy làm nũng, lòng liền như đao cắt.

      "Ngạn! Em rất khỏe, rốt cuộc hôn lễ kia được tổ chức ra sao mà khiến phải mất nhiều thời gian như vậy? Kẻ cho em nghe chút ! Cũng chỉ còn buổi tối nữa thôi mà!". Duy Nhất tò mò, đến tột cùng Lãnh Ngạn cho niềm vui bất ngờ như thế nào, tuy từng dò hỏi vô số lần, nhưng Lãnh Ngạn đều cứ úp úp mở mở mãi.

      "Bảo bối, ngày mai em . . . . biết!", cổ họng Lãnh Ngạn cứng lại, run giọng , vừa dứt lời lập tức lấy tay che điện thoại lại che giấu khác thường của mình.

      " được! Vậy tối nay nhất định là em ngủ yên! ! mà!". Duy Nhất khẽ đung đưa người tựa như làm nũng trong ngực vậy.

      Nếu ở trước mắt, nhất định dịu dàng kéo vào trong ngực ôm chặt.

      Cố gắng nhẫn nhịn cơn đau xé tâm can, buông tay ra, cố làm ra vẻ ung dung: " ! thể !"

      " sao?", Duy Nhất cong môi lên hỏi.

      " !", vẫn kiên trì như cũ.

      "Được! Vậy tối mai cho phép . . . . ." mặt dần dần phiếm hồng, giọng cũng càng ngày càng .

      " cho phép như thế nào?", lên tiếng trêu chọc, trong đầu thầm mường tượng dáng vẻ thẹn thùng quẫn bách của lúc này.

      " cho phép. . . . . . chạm vào em. . . . . .", giọng yếu ớt như muỗi kêu nhàng truyền vào trong tai.

      nhịn được địa cười lên tiếng, vành mắt mờ sương, hồi lâu, mới buông lỏng cất tiếng đáp lại: " như vậy phải là em cố ý quyến rũ chạm vào người em sao?"

      "A! xấu! Em đâu có!", Duy Nhất đỏ mặt phản bác.

      cũng khẽ cười, trêu: "Có, có đấy!"

      "Đừng nữa? Nếu em cúp đây!", tung chiêu cuối cùng, lúc này chỉ có uy hiếp.

      "Đừng! Duy Nhất! Đừng cúp!". vội la lên: "Để nghe giọng của em thêm chút nữa!"

      "Ngốc!", uy hiếp của thế mà có hiệu sao? Duy Nhất thầm cười trộm, tiếp: "Hết ngày mai là có thể ngày ngày nghe được giọng của em rồi! Đến lúc chúng ta già rồi, được, lúc đó đừng có mà chê bà già em suốt ngày càu nhàu nhé!"

      mỉm cười, giọt lệ rơi xuống, đáp: "Được! nghe, thích nghe, vĩnh viễn cũng nghe đủ!"

      Hạnh phúc tràn ngập, Duy Nhất nằm ở giường, rúc vào trong chăn, tựa như làm ổ trong vòng tay ấm áp của người nào đó: "Ngạn! Tối nay đừng cúp điện thoại có được hay ? ở đây, em ngủ chẳng ngon chút nào, buổi tối tỉnh lại, em muốn nghe được tiếng hô hấp của !".

      "Được!", khó có thể bình tĩnh tiếp tục ngụy trang được nữa, còn có chuyện quan trọng hơn cần hoàn thành, liền : "Duy Nhất, có chuyện này, em nhất định phải nghe lời!"

      "Chuyện gì?", Duy Nhất cau mày suy nghĩ, sau đó lập tức ngộ ra: " phải lại muốn nhắc đến chuyện ông cụ kia đấy chứ?".

      "Duy Nhất! được gọi ông cụ!", giọng của chưa từng nghiêm túc như thế bao giờ: "Mau gọi cha !"

      "Em . . . . . ."

      " cho !"

      "Ngạn. . . . . ."

      "Làm nũng cũng vô ích! tại, lập tức, muốn chính tai nghe em gọi bác ấy là cha!"

      Chương 281: Sụp đổ

      Editor: Puck

      Uất ức thể gọi tên, “Tại sao?” Tại sao ư? Chuyện này có liên quan gì đến sao? Tại sao muốn ép ?

      “Bởi vì em! Lý do này có đủ ?”

      phản bác được, cam tâm tình nguyện, “Em hiểu!”

      “Bởi vì em, muốn hôn lễ của chúng ta hoàn mỹ thiếu sót, muốn tự tay cha giao em cho ! Duy Nhất, bây giờ , có được ? Nếu như em , phải !” Ép buộc, cầu xin, khích tướng. Cái gì cũng dùng. Nếu như , phải .

      sao? Chưa bao giờ từng chối bỏ!

      Đứng dậy, xuống lầu, trước cái nhìn soi mói của ba cha con nhà họ Doãn, chậm chạp đến trước mặt ông cụ Doãn, nhàng gọi tiếng, “Cha.” Chỉ vì để ở đầu bên kia nghe thấy.

      Ông cụ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, tay chân luống cuống, trả lời từng tiếng, theo đó, đau thương thầm nảy sinh, chuyện thế gian, sao thể viên mãn?

      “Em gọi rồi!” quay người vào di động, giống như hoàn thành nhiệm vụ.

      vui mừng cười, “Ngoan! Rất biết điều! Duy Nhất, tình thương của cha thể thay thế, là bảo vệ ấm áp nhất cho em!”

      ! mới đúng!” Trong lòng bịn rịn muốn xa rời còn mạnh mẽ hơn cái gọi là cha này nhiều lắm.

      “Đúng, đấy! vẫn chăm sóc em, bảo vệ em, vĩnh viễn...” Ánh mắt dần mơ hò, giọng cũng dần như có như .

      “Ngạn...” Bỗng nhiên cảm giác có khác thường trong giọng của .

      “Gọi là ông xã, bảo bối! Gọi tiếng nữa, thích nghe!” kịp chờ đợi cắt đứt .

      Hạnh phúc, ngọt ngào tràn đầy cõi lòng, “Ông xã! Ông xã!”

      “Ngoan, bà xã! Buồn ngủ chưa?” Bên này, cũng khổ sở đầy cõi lòng.

      ! Chúng ta chuyện phiếm !”

      Bắt đầu trò chuyện từ khi bọn họ mới bắt đầu quen biết, từng câu “/em còn nhớ ?” khiến chuyện cũ như thước phim tái từng đoạn, từng đoạn quá khứ lắng đọng trong ký ức, ngọt ngào, chua xót, thậm chí đau khổ, tất cả phảng phất giống như ngày hôm qua. Nhưng dù có khắc sâu vào trí nhớ, cũng cản được dòng chảy thời gian vô tình tàn phá...

      “Bà xã, nhớ được luôn chân chạy khắp nơi.”

      “Bà xã, công việc ở Mặc Toa mệt chết , bản thân làm ít chút, để Đình Ân giúp em.”

      “Bà xã, sau này vẫn phải kiếm người giúp việc giúp em, mình mang bé cưng rất mệt mỏi.”

      “Bà xã, sửa lại đồ trong nhà, thứ gì ở đâu, ngăn tủ có dán nhãn.”

      “Bà xã, ... nỡ...”

      “Bà xã, bà xã...”

      xong lời cuối cùng, chỉ có Lãnh Ngạn lẩm bẩm dặn dò, ở đầu bên kia, gối đầu lên giọng dịu dàng và ước mơ tốt đẹp của ngủ say sưa.

      Tin chắc ngủ, độc ác cúp điện thoại, đập mạnh điện thoại di động lên tường, từng mảnh vụn rơi xuống giống như trái tim nứt ra...

      , tối nay tắt điện thoại, lúc tỉnh dậy muốn nghe hô hấp của ...

      Nhưng mà, cách nào cam kết nữa, thế giới hết đường...

      Trong bóng tối, lặng lẽ đứng dậy, gói hành lý đơn giản, ánh trăng lạnh lẽo, bản thân đôi với đêm tối, trái tim, cũng độc.

      Gió biển, vẫn mặn chát, là bởi vì, người nào đó, nước mắt bay trong gió...

      Ngày hôm sau, là ngày thời tiết tốt khó có được trong mùa đông, sáng sớm, ánh mặt trời đỏ hơn nửa đám mây.

      Duy Nhất duỗi lưng, phát mình ngủ ghế sa lon, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua chuyện phiếm với Lãnh Ngạn, trò chuyện rồi ngủ quên mất! Thấy buồn cười, cả đêm tắt điện thoại, nghe chút! Có giữ chữ tín hay !

      mỉm cười cầm điện thoại di động lên, ràng có hô hấp của , hiểu, mây đen bao phủ, lạnh lẽo dâng lên...

      Đồng hồ treo tường kính coong gõ chín tiếng, chín giờ! Tại sao có chút khí kết hôn nào?

      vội vã chạy lên lầu, gọi to, “ cả! Tử Nhiên! cả! Tử Nhiên! Hai người ở đâu?”

      Doãn Tiêu Trác và Doãn Tử Nhiên ra từ phòng riêng của mình, lo sợ nghi hoặc thôi, “Tụi ở đây, Duy Nhất, có chuyện gì?”

      “Các ! Các xảy ra chuyện gì sao! Tại sao gọi em tỉnh? Hôm nay em kết hôn! Rốt cuộc có phải là trai em ? Em phải thay quần áo, phải trang điểm, còn có rất nhiều việc phải làm! Bây giờ chín giờ!” Duy Nhất liên tục.

      Hai em Doãn Tiêu Trác nhìn , trong ánh mắt tràn đầy đồng tình, nhưng cũng nên lời.

      “Thợ trang điểm hẹn đâu? Tại sao giờ còn chưa tới? Gọi ấy mau tới giúp em mặc váy cưới!” Duy Nhất tức giận dậm chân, trở về phòng, lấy áo cưới làm theo cầu từ trong ngăn tủ ra, tơ lụa tuyết trắng mềm mại đính kim cương trùm đất, đẹp đẽ và rực rỡ chói mắt, tua kim tuyến ấm áp.

      Cửa phòng bị đẩy ra, Doãn Tiêu Trác và Doãn Tử Nhiên đứng ở cửa, nhìn cởi bỏ áo ngoài, chỉ mặc đồ lót chui vào trong áo cưới.

      “A – sao các vào đây? Này, mặc dù em là em , nhưng...” hoảng hốt che người.

      Trong mắt Doãn Tử Nhiên đau nhức, đến gần, kéo chăn bao lấy , “Duy Nhất, coi chừng cảm lạnh đó, Lãnh Ngạn, ấy đến!”

      Ầm như sấm rền, tin vào lỗ tai mình, nắm chặt cổ áo Doãn Tử Nhiên, giọng khàn khàn, “Cái gì? lặp lại lần nữa!”

      Nước mắt đọng trong hốc mắt Doãn Tử Nhiên, giọng nghẹn ngào, “ , Lãnh Ngạn... kết hôn với em!”

      Yên lặng, hồi lâu...

      Trái tim, cuồng loạn trong yên lặng, như muốn bộc phát...

      Yên lặng qua, phải tử vong, chính là bộc phát!

      -! Em tin! lừa em! Tuyệt đối thể nào! lừa em! Doãn Tử Nhiên! Em hận ! Em hận ! Tại sao muốn lừa gạt em! Tại sao?” Duy Nhất kêu gào tê tâm liệt phế, đôi tay chụp mạnh lên mặt Tử Nhiên, cào dữ tợn.

      Doãn Tử Nhiên yên lặng chịu đựng, nước mắt, chảy qua vết máu tạo ra, đau, kéo dài tới trong lòng...

      “Duy Nhất!” Doãn Tử Nhiên mạnh mẽ kéo tách khỏi Doãn Tử Nhiên, ôm chặt vào trong ngực, “Là ! Lãnh Ngạn tái giá với em! Đừng khổ sở, còn có tụi , còn có trai thương em!”

      An ủi này, cho , hoàn toàn vô dụng. Kêu gào như bị vũ khí sắc bén chặt đứt, đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc mà nhìn Doãn Tiêu Trác, trong đầu hỗn độn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :