1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 268: Đọ sức (7)

      Editor: Mẹ Bầu

      "Mười giờ tối nay biết! Bây giờ hơn hai giờ rưỡi chiều rồi, vẫn còn kịp! Tôi tìm luật sư đây!" đứng dậy.

      "Tìm luật sư ư? cho à?" Doãn Tiêu Trác cũng đứng lên, kéo .

      " tìm Đội trưởng Chu đó, bảo với ta..." Lãnh Ngạn ghé vào lỗ tai Doãn Tiêu Trác thầm hồi.

      "Được! Tôi biết rồi! hãy cẩn thận đấy!" Doãn Tiêu Trác gật đầu.

      "Ngoài ra bảo Tử Nhiên chú ý chỗ này mấy ngày, nhất định gặp chuyện bất ngờ đấy!" Lãnh Ngạn vừa ra ngoài vừa quay đầu lại .

      "Được rồi! Chờ tôi với! Chúng ta cùng !" Doãn Tiêu Trác đuổi theo.

      Doãn lão gia đuổi theo bọn họ, lo sợ bất an, "Rốt cuộc là hai đứa muốn làm gì vậy? Chớ có làm việc lỗ mãng, hại Duy Nhất đó! ..." Ông còn định tiếp mấy lời, nhưng hai người kia lên xe xa rồi . Ông nhịn được liền gọi với theo: "Hai đứa, nhớ đấy, tất cả phải lấy an toàn của Duy Nhất làm đầu đấy nhé! Ngàn vạn lần đừng có báo cảnh sát đấy!"

      Mười giờ tối. Tại bến tàu Lợi Cảng, chiếc xe BMW màu đen bình thường từ từ dừng lại, nhưng mở cửa xe. Bất kể là ai cũng thể nghĩ ra được, người ở bên trong chính là Lãnh Ngạn, người giàu có số , ngồi cùng với luật sư của mình.

      "Đúng nơi này rồi. Xuống xe thôi, số 128!" Lãnh Ngạn đưa tài xế theo mà tự mình lái xe, luật sư ngồi ở ghế phụ cạnh tài xế. Hai người tới khu nhà bỏ hoang, mạng nhện quấn quanh cửa sắt chứng tỏ ràng, từ lâu lắm rồi nơi này hề có người đến ở. Nghĩ đến Duy Nhất ở bên trong phải chịu cảnh sống khổ sở lạnh lẽo, bị đói khát, lòng Lãnh Ngạn như có lửa đốt.

      " thôi!" Đẩy cánh cổng sắt ra, dẫn đầu bước vào trong tòa nhà, bên trong vẫn bóng người.

      "Lãnh tiên sinh, có ai sao!" Ở phía sau lưng luật sư vẻ ngạc nhiên.

      "Ừ!" Lãnh Ngạn đáp tiếng, ánh mắt quét qua từng góc ở trong tòa nhà. Vừa vặn điện thoại di động của vang lên, lại là dãy số điện thoại chưa từng thấy bao giờ.

      "Lãnh tiên sinh! Quả nhiên mày là người rất biết giữ chữ tín đó !" giọng khàn khàn truyền đến.”Mày định tìm cái gì ở đây vậy?”

      Lãnh Ngạn cảnh giác quét mắt nhìn quanh bốn phía: "Chúng tôi đến nơi này, mọi chuyện lúc nào cũng cũng phải cẩn thận! cứ ?”

      “Nhà họ Lãnh thuộc loại tài cao thế lớn, vệ sĩ nhiều, tao sợ, sợ quá! Ha ha ha!”

      "Mọi tài liệu tôi chuẩn bị xong xuôi! ở đâu?" Lãnh Ngạn hết sức căm ghét đối với tiếng cười giễu cợt của .

      Tiếng cười của đối phương liền dừng lại, "Cảm phiền Lãnh tiên sinh chuyến nữa, đến công trường xây dựng bến đậu vịnh Xích Thủy, gặp về. Nhớ tắt điện thoại di động, tao muốn bị người của mày truy đuổi theo tín hiệu."

      Điện thoại bị cúp luôn, Lãnh Ngạn xoay người cấp tốc lên xe, luật sư biết trong điện thoại cái gì, chỉ lại chạy theo sau lưng Lãnh Ngạn. Vì muốn đảm bảo an toàn cho Duy Nhất, quyết định tắt máy.

      Nửa giờ sau, Lãnh Ngạn xuất tại công trường, chung quanh vật liệu xây dựng vứt bừa bãi, thấy nơi nào có hình bóng con người. Chợt thấy có tờ giấy trắng lớn được dán cách đó xa, tiến lên xem. giấy viết: "Lãnh tiên sinh, lên phía trước thêm 500 thước nữa, có căn nhà bằng tôn, tao chờ mày ở trong đó!"

      Mặc dù Lãnh Ngạn uất nghẹn, nhưng là lúc này ở thế dao kề thớt, nên thể mặc cho chỉ huy. Khi tới căn nhà bằng tôn thấy người đàn ông mang bông tai, sắc mặt ngăm đen đứng ở bên cạnh chiếc bàn đá bên ngoài căn nhà để chờ , phía sau là mấy tên tay chân mặc áo đen. Tên tay chân kia tiến lên nghênh đón Lãnh Ngạn. Theo phản xạ Lãnh Ngạn lui về phía sau, người đàn ông mang bông tai hét to: "Lui cái gì mà lui? Vì lý do an toàn, nhất định phải lục soát thân thể của hai đứa chúng mày! Kiểm tra xem có mang súng hoặc là thiết bị theo dõi hay ."

      Tên tay chân lục soát người Lãnh Ngạn và luật sư xong, lát sau, báo lại: “Đại ca, có gì hết!" Người đàn ông mang bông tai cười như điên, "Bội phục! Bội phục! hổ là người giàu có số ! can đảm hơn người, lại dám đơn độc đến gặp! Nếu tới rồi, chúng ta hãy khẩn trương làm mọi chuyện thôi!"

      "Vợ tôi đâu?" Lãnh Ngạn nhìn chằm chằm căn nhà tôn, trong lòng rất đau đớn, biết Duy Nhất bị chúng hành hạ thành hình dáng gì. Người đàn ông mang bông tai phất phất tay, liền có người vào trong căn nhà tôn.

      Duy Nhất bị người giam giữ đưa ra ngoài, dây vẫn trói người, vẫn còn miếng giẻ nhét trong miệng. Vừa thấy Lãnh Ngạn, mặt liền lộ ra ánh nhìn thân thương.

      "Duy Nhất, đừng sợ!" Trong lòng Lãnh Ngạn cũng rất căng thẳng. an ủi Duy Nhất trước, sau đó căm tức nhìn người đàn ông mang bông tai: "Tài liệu tôi mang đến rồi, hãy ký tên !"

      Người đàn ông mang bông tai cười ngồi xuống ở bên cạnh chiếc bàn đá: " sảng khoái! Thấy bộ dạng của mày như vậy tao rất hâm mộ!"

      Luật sư tiến lên, lấy ra xấp tài liệu, rất nhanh, mọi thủ tục làm xong. Người đàn ông mang bông tai có ý đoạt lấy tài liệu. Nhưng luật sư lại thu lại tập tài liệu giữ chặt, lui về bên cạnh Lãnh Ngạn.

      Lãnh Ngạn cầm tập tài liệu trong tay, "Thả vợ tôi ra !"

      Người đàn ông mang bông tai cười lạnh, "Xem ra Lãnh tiên sinh tin tưởng lắm vào nhiệm vụ mà tôi đảm nhiệm. Thôi được rồi, tay giao tài liệu tay giao người, tao đếm hai ba, đồng thời buông tay. , hai, ba!"

      Sau từ ba, Duy Nhất chỉ cảm thấy sức lực mạnh mẽ đẩy về phía trước sau đó bị rơi vào vòng tay vững chãi quen thuộc.

      Lãnh Ngạn ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp quen thuộc vào trong ngực. Rốt cục, trong lòng được nhõm.

      lo lắng đối phương nổ súng, nên ôm lăn ngay về phía su đống vật liệu xây dựng.

      Sau khi kiểm tra lại toàn bộ thân thể của ngẩng lên nhìn đối phương lên xe xa rồi.

      Lãnh Ngạn nhanh chóng ôm Duy Nhất lên xe, "Duy Nhất, bọn họ hành hạ em chứ?" lo lắng hỏi.

      Duy Nhất nhịn được liền ôm chặt lấy . Hơi thở của làm cho cảm thấy bình yên, " đâu! Em rất khỏe! Được gặp lại tốt! Em vẫn lo lắng bọn chúng làm tổn thương bé cưng!"

      vuốt tóc mái tóc của , an ủi: " sao là tốt rồi! Lần này tất cả là tại sơ suất cẩn thận! Chúng ta về nhà thôi!"

      Xe vừa mới khởi động, liền có vài chục chiếc xe chạy theo đến nơi.

      Doãn Tiêu Trác cùng vô số vệ sĩ từ xe bước xuống.

      Tiếp đó, cảnh sát cũng tới.

      "Có làm sao ? Chúng tôi tới muộn chứ?" Doãn Tiêu Trác và đội trưởng Chu đến gần bên cạnh xe, đồng thời hỏi.

      " tới chậm! Người cũng rồi!" mặt Lãnh Ngạn rốt cục lộ ra nụ cười nhõm, nháy mắt với luật sư: "Ngài Chu, hãy điều tra về người này chút."

      Luật sư liền đưa toàn bộ giấy tờ đối phương vừa mới ký lúc nãy cho đội trưởng Chu.

      Doãn Tiêu Trác suy tư, "Kỳ lạ nhỉ, rốt cuộc đối phương là ai đây? giống như kiểu của bọn cướp, cũng gây khó khăn gì đối với Duy Nhất. hiểu nổi nữa, chả lẽ mục đích thuần túy của bọn chúng chỉ là Kỳ Thịnh thôi sao?"

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 269: Cơn ác mộng (1)

      Editor: Puck

      “Đừng nghĩ! Nghĩ bể đầu cậu cũng nghĩ ra được! Chờ xem, đáp án tự có! Tôi muốn về nhà ngủ!” Lãnh Ngạn nhìn đồng hồ, trời vừa rạng sáng, lập tức bắt đầu ngáp, bước xuống xe, ngồi vào chỗ ngồi phía sau, “Tiêu, cậu tới lái xe, tôi quá mệt mỏi!”

      Doãn Tiêu Trác vừa lên xe vừa nghĩ, khỏi quay đầu hỏi, “Tại sao tôi có cảm giác cậu biết đáp án?”

      Lãnh Ngạn cười đáp, dựa vào ghế sau, móc thiết bị theo dõi mi ni ở dây lưng, híp mắt nhìn lát, ném ra ngoài cửa sổ, “Vật này, coi như phí công chuẩn bị! Để các cậu tới, phát huy công dụng! Chậm trễ mọi người nghỉ ngơi!”

      “Lo trước khỏi họa chứ sao! Lỡ những kẻ bắt cóc kia muốn giết con tin, mình cậu, còn tắt điện thoại di động, cậu chết, chúng tôi có thể bị gấp chết!” Doãn Tiêu Trác vẫn kiên trì ép buộc Lãnh Ngạn mang theo thiết bị theo dõi mi ni là đúng.

      Lãnh Ngạn nhắm hai mắt lại, cười khẽ tiếng, hình như sắp tiến vào giấc mộng đẹp, câu nào.

      Lúc trở lại nhà họ Doãn, ông cụ còn chờ, nhìn thấy bọn họ trở lại, kích động tiến lên định ôm Duy Nhất, Duy Nhất lại trốn sau lưng Lãnh Ngạn.

      Ông cụ lúng túng tay dừng giữa trung, ngượng ngùng cười tiếng, “An toàn trở lại là tốt rồi, là tốt rồi...”

      “Tôi nghỉ ngơi!” Duy Nhất lạnh lùng bỏ lại câu, cũng để ý đến Lãnh Ngạn, lên thẳng lầu.

      Lãnh Ngạn rất áy náy cười cười, “Con lên xem chút.”

      Ông cụ Doãn gật gật đầu, quên dặn dò, “Trước an ủi con bé chút, hôm nay bị sợ hãi, chuyện này gấp được, bác có kiên nhẫn, từ từ !”

      “Vâng!” Lãnh Ngạn cau mày, chậm rãi lên cầu thang, lúc lên lầu bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống, may mà vịn cầu thang, mới lăn xuống.

      Doãn Tiêu Trác hoảng hốt, mấy bước qua, đỡ , “Cậu làm sao vậy? Bị thương chưa?”

      Lãnh Ngạn ngồi thẳng lên, lắc lắc đầu, “Tôi sao, mấy buổi tối liên tục ngủ, choáng váng đầu, tôi nằm.”

      tránh khỏi tay Doãn Tiêu Trác, tiếp tục lên lầu, tới phòng Duy Nhất.

      Duy Nhất trong phòng tắm tắm rửa, Lãnh Ngạn có sức lực tắm, té thẳng lên giường.

      Khi Duy Nhất tắm xong ra ngoài, nhìn thấy quần áo giày cởi, nằm giường ngủ thiếp . Trong lòng khẽ đau, quá mệt mỏi!

      Rón rén đến bên cạnh , cởi giày cho , đắp chăn, quần áo cởi còn chưa tính, chỉ sợ mình khẽ đụng vào tỉnh. Nhưng mà, mặc dù cẩn thận như vậy, lúc chăn rơi lên người , vẫn tỉnh, mở mắt ra lập tức tóm lấy tay Duy Nhất.

      “Xin lỗi, làm thức!” dịu dàng cười tiếng, mặc cho vuốt ve mu bàn tay .

      Tóc Duy Nhất còn ướt giọt, rơi mu bàn tay , nhàng khoan khoái, tỉnh táo ít, “ phải, em ở bên cạnh vẫn nỡ ngủ.”

      Hai con mắt đen của như đêm, nơi sáng trong như vì sao nhấp nháy, chợt lóe lên lo âu, Duy Nhất nhìn thấy, nhìn thấy chỉ có dịu dàng của , chỉ có nỡ xa rời .

      nhịn được cúi đầu hôn lên ánh mắt , giống thường hôn như lúc trước, “Ngoan ngoãn chút, chờ em sấy tóc khô tới cùng .”

      tới giúp em sấy tóc!” Lãnh Ngạn chuẩn bị đứng dậy.

      ! nằm, vốn đủ mệt, tự em có thể.” Duy Nhất đè bả vai lại, ngồi xuống trước bàn trang điểm, vừa chải vừa sấy khô.

      Sau khi tắm xong mặt trắng nõn, bởi vì khí nóng hun hai má phấn hồng, cánh môi hồng nhạt càng trơn bóng ướt át, mùi thơm ngát của sữa tắm trôi nổi từng chút đến hơi thở Lãnh Ngạn.

      nằm giường ngây ngốc nhìn , nhìn chút, mặt của dần mơ hồ mông lung, trong lòng hoảng sợ, vội vàng chớp mắt, lại phát , hốc mắt mình ướt át, vẻ mặt mơ hồ...

      “Bà xã!” Cổ họng hơi nghẹn, ngực ê ẩm.

      “Hả?” Duy Nhất chút để ý đáp tiếng, thấy hồi lâu gì, kỳ quái hỏi, “Gọi em lại lời nào, sao vậy?”

      có việc gì! Chỉ muốn gọi em!” vừa nhìn chăm chú vừa mỉm cười, “Bà xã, em ăn cơm chưa? Đói bụng ?”

      “Ăn rồi! Bọn bắt cóc còn cho em ăn cơm, cho em uống nước.”

      “Vậy coi như bọn họ còn có tính người?” Lãnh Ngạn cười .

      Duy Nhất nhíu nhíu mày, “Em cũng cảm thấy kỳ quái như vậy, bọn bắt cóc dữ như trong tưởng tượng vậy.”

      Trong phòng lại rơi vào trầm mặc, chỉ có tiếng máy sấy tóc ù ù.

      Lâu sau, Lãnh Ngạn đột nhiên , “Bà xã, mới nằm mơ.”

      sao? Nằm mơ thấy ai? Em sao? Có phải trong mộng cũng nhớ em ?” Duy Nhất tươi cười như hoa.

      “Đúng!” Lãnh Ngạn hơi chần chừ, sầu lo nổi lên trong chỗ sâu tròng mắt, “Bà xã, còn mơ thấy mẹ .”

      Rốt cuộc Duy Nhất phát hơi khác thường, từ trước tới giờ chủ động tới mẹ , dừng lại nhìn chăm chú, cười yếu ớt, “ sao vậy? Sao hôm nay học được nũng nịu?”

      “Bà xã, muốn ôm em, đừng sấy tóc nữa được ?” Ánh mắt Lãnh Ngạn nhìn rất phức tạp, thậm chí giống như cầu xin.

      “Được!” Ánh mắt như thế khiến cho đau lòng, chút do dự đồng ý, rồi sau đó, trượt vào chăn, chui vào trong ngực , ôm lấy hông .

      Lãnh Ngạn lập tức ôm sát , cấp bách đó, giống như giây kế tiếp biến mất.

      Điều này làm cho cảm thấy rất lo lắng, “Ngạn, hôm nay hơi kỳ lạ, , mấy ngày nay đều kỳ lạ, cho em biết, làm gì? Là công ty có vấn đề sao?”

      Cằm Lãnh Ngạn chà lên trán , “ có gì, công ty có chút vấn đề , giờ qua.”

      sao? Đều giải quyết? Vậy phải có thể nghỉ ngơi sao? Em muốn ngày kết hôn chú rể chạy từ công ty về!” Duy Nhất định ngẩng đầu lên nhìn , lại bị ghì vào trong ngực, sát quá đỗi, để cho nhìn thấy hai mắt mình, ánh mắt lặng lẽ ửng đỏ.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 270: Cơn ác mộng (2)

      Editor: Puck

      “Đúng, giải quyết! Lập tức giải quyết! Còn phải cám ơn em mới đúng!” Lãnh Ngạn cố làm ra vẻ giọng ung dung bay bổng đầu .

      Mà Duy Nhất, đắm chìm trong hạnh phúc sắp làm dâu, cái gì cũng nghe được, chỉ hỏi, “Cám ơn em cái gì?”

      “Cám ơn em nhóc lanh lợi đưa ra chủ kiến! Để đưa Kỳ Thịnh cho bọn họ!” Lãnh Ngạn điều chỉnh lại dòng suy nghĩ của mình, mỉm cười lại ra, nâng cằm lên, để cho mình đắm chìm trong sóng mắt tươi đẹp quyến rũ của .

      Duy Nhất lại hơi xấu hổ né tránh, “ ra là hiểu ý của em! Còn sợ nghe hiểu chứ!” Ánh mắt e lệ, màu da nõn nà, còn có hai gò má ửng hồng, đều làm Lãnh Ngạn rung động.

      giỡn! Chỉ số thông minh của chồng em bao nhiêu?” Ánh mắt Lãnh Ngạn cuối cùng lưu luyến môi .

      Duy Nhất chú ý ngẩng đầu, bắt được tin tức trong mắt , đột nhiên dán lên môi , lập tức cảm thấy bị hương vị mềm mại ngọt ngào đầy đặn bao phủ, quanh mình khói nước mập mờ...

      Mùi vị quen thuộc trong hàm răng của thức tỉnh mỗi mạch máu tế bào toàn thân , đập vào mặt là hơi thở trùng điệp của bao phủ lấy , ngón tay nhịn được luồn vào tóc đen của , kéo về phía mình chặt hơn, thiết tha bày tỏ nhiều khát khao hơn, chủ động lấy lưỡi chào mời, đầu lưỡi lẫn nhau vừa đụng, dòng điện run rẩy truyền khắp toàn thân, nhiệt tình lâu nhanh chóng đốt khí...

      khẽ ưm tiếng, tay khác thăm dò vào trong thắt lưng lộn xộn của , xuyên qua áo khoác, kéo vạt áo sơ mi của ra, chạm tay vào bụng nóng bỏng như lửa của .

      ràng cảm thấy run rẩy, tay của lại bị hai bàn tay to giữ lại.

      “Bà xã, mệt mỏi, sợ hoàn mỹ, chờ khỏe lại, cho em vừa ý!” buông tay ra, cười khẽ.

      Duy Nhất khó có được chủ động lần, bị ngăn chặn dọc đường vốn hơi có cảm giác thất bại, vừa nghe vậy cũng bình thường trở lại, suốt mấy đêm ngủ, dĩ nhiên cần nghỉ ngơi, là quá hiểu chuyện!

      Vì vậy, mắc cỡ đỏ mặt dán sát vào ngực , chút giảo hoạt lóe lên trong mắt, “Xin lỗi... Chỉ có điều, bao lâu chưa chạy bộ rồi hả? Có bụng rồi!”

      Lãnh Ngạn cười cười đỉnh đầu , “Đúng, có rất lâu, có thể chăn mùa đông quá ấm áp, muốn chạy, có lời phải no bụng nghĩ đến dâm dục sao?”

      Duy Nhất cười ra tiếng, “Bản tính khó đổi! Nhanh ngủ !”

      “Được!” Lãnh Ngạn vòng chặt tay, ngủ say.

      Trong nhiệt độ ấm áp của , Duy Nhất cũng mệt mỏi dâng trào, sau khi ngáp mấy cái, dần vào giấc mộng.

      biết ngủ bao lâu, lúc mơ mơ màng màng cảm thấy Lãnh Ngạn buông lỏng mình ra, còn có giọng khẽ kêu, “Mẹ! Mẹ... Mẹ!”

      Duy Nhất ép mình tỉnh lại, Lãnh Ngạn quả nhiên trong mơ, vội vàng bật sáng đèn bàn, chỉ thấy đầu Lãnh Ngạn đầy mồ hôi, hô hấp dồn dập.

      vỗ mặt Lãnh Ngạn, “Ngạn! Ngạn! tỉnh ! gặp ác mộng! Nhanh tỉnh lại!”

      Lãnh Ngạn đột nhiên mở lớn hai mắt, ánh sáng trong mắt bắn ra bốn phía, nhìn thẳng về phía trước, hình như rất sợ hãi.

      Duy Nhất hơi sợ, dùng khăn giấy nhàng lau mồ hôi trán , dịu dàng , “Ngạn, tỉnh lại là hết chuyện, vừa rồi gặp ác mộng!”

      Lãnh Ngạn nghe thấy giọng của , đưa ánh mắt rơi mặt , ánh mắt rốt cuộc chuyển dần thành hiền hòa, sáng trong suốt, như có lệ trong đó.

      Duy Nhất bị dáng vẻ của dọa sợ ngây người, tại sao có thể như vậy? Thử khẽ gọi tên , “Ngạn...”

      đột nhiên ôm vào lòng, vùi đầu vào cổ , “Duy Nhất, lại nhìn thấy mẹ , nhìn dáng vẻ bệnh của bà rơi vào nguy kịch, rất đau khổ rất khổ sở, người thường biết bản thân, có lúc ngay cả cũng biết, Duy Nhất...”

      Mới đầu Duy Nhất ngẩn ngơ, đối mặt với như vậy, biết nên làm thế nào, sau lại thấy bả vai khẽ rung động, đau trong lòng như cỏ dại lan tràn rồi...

      khóc sao? Người đàn ông như sắt thép, từng kiên cường lạnh như băng...

      Lập tức ôm lấy , dịu dàng đáp lại , “Em ở đây, đừng sợ, chỉ là mộng, chỉ là mộng mà thôi, đây chẳng qua nhớ mẹ, đúng rồi, tin tức chúng ta định kết hôn còn chưa cho mẹ biết đúng ? Khó trách, mẹ tức giận, bằng ngày mai chúng ta lên núi thăm mẹ, được ?”

      Lãnh Ngạn rúc lâu trong cổ , mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt hiểu ra, “Là thế này phải ? là vậy sao?”

      “Đúng! Nhất định vậy!” Duy Nhất cố gắng nở ra nụ cười hiền từ nhất của mình, lòng lại bởi vì nhìn thấy trong suốt nơi khóe mắt mà co quắp, ra người đàn ông của , vẫn có lúc cần thương như thế, cho rằng hoàn toàn chữa khỏi uất ức cho ...

      Có lẽ, hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện!

      “Bà xã! Đồng ý với chuyện!” Lãnh Ngạn ôm vào lòng lần nữa.

      , em nhất định đáp ứng!”

      “Bà xã, tha thứ cho bác trai Doãn , mặc dù ông có lỗi, nhưng bây giờ ông hối cải rồi, lúc em bị bắt cóc, ông nguyện ý cầm tập đoàn Doãn thị đổi em về. Duy Nhất, tình thân đáng quý, có thứ bỏ lỡ quay về được, ví dụ như tại, rất muốn gọi tiếng mẹ nữa, nhưng bà nghe được! Duy Nhất, muốn thêm người thân!” Giọng Lãnh Ngạn lại thêm nức nở nghẹn ngào.

      Nước mắt của Duy Nhất lập tức rơi như mưa, khóc trách , “ gì vậy! Em phải là người thân của sao? Em là người thân nhất gần gũi nhất của !”

      “Đúng! Duy Nhất, cũng là người thân nhất của em, nhưng mà, dù thế nào nhiều người thân cũng phải chuyện xấu! Lỡ như ở bên cạnh em sao? có nhiều người chăm sóc em!”

      Thân thể Duy Nhất cứng đờ, nhạy cảm hỏi tới, “Tại sao? Tại sao ở bên cạnh em?”

      Lãnh Ngạn thoáng chần chừ, cười đáp, “Ví dụ như, bận rộn công việc, công tác, lại ví dụ như, giống như tình huống lần này, chừng mấy ngày trở về nhà, nếu như em có nhà mẹ có thể trở về, tương đối yên tâm.”

      sao?” Duy Nhất nghi ngờ nhìn , tìm kiếm tính chân của lời này, cuối cùng bất chấp tất cả, để lại chiêu mặt dày, “ được! Từ nay về sau bao giờ được rời khỏi em nửa bước! công tác cũng mang em theo! Ngay cả vệ sinh cũng mang em theo!”

      Lãnh Ngạn cười khẽ, vì dã man hiểu chuyện, sau nụ cười, lại có bao nhiêu lo lắng giấu? Có thể đáp lại cũng chỉ có chữ, “Được, được, được!”

      Ôm chặt nhau rời, đêm, tiếp tục, nhưng, lại còn là đêm như trước...

      Trong bóng tối, người nào đó thở dài, kéo dài...

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 271: Lưới rách cá chết

      Editor: Puck

      Tối nay, nhất định là đêm yên tĩnh.

      Vẫn là nhà trọ kia, Dịch Hàn ngồi ghế sa lon, lo lắng chờ đợi Nhĩ Đinh Nam trở về.

      Địch Khắc tới hỏi, “Như thế nào? Còn chưa tới? Người mua bên kia thỏa thuận rồi, lập tức đến.”

      “Còn chưa có!” Dịch Hàn ép mình hết sức tỉnh táo.

      Địch Khắc qua lại trong phòng, dừng lại hỏi, “Nhất định phải bán sao? phải cậu trăm phương ngàn kế muốn đoạt lại Kỳ Thịnh sao? Bây giờ lấy lại muốn bán , còn bán giá thấp như vậy!”

      “Địch Khắc, thấp! Mặc dù giá tiền này thấp hơn rất xa so với giá trị bản thân Kỳ Thịnh, nhưng mà có số tiền đó chúng ta đâu cũng có thể tùy tiện tạo Kỳ Thịnh. 60% cổ phần này, chúng ta lấy chính đáng, Lãnh Ngạn phải kẻ nhu nhược, chỉ sợ chúng ta ngồi vững, đêm dài lắm mộng, bằng nhân cơ hội này bán giá thấp, sau đó giải quyết dứt khoát sạch chuyện đằng sau, cao chạy xa bay, đổi tên đổi họ, bắt đầu cuộc sống mới lần nữa!” Dịch Hàn thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng nổi sóng mãnh liệt.

      “Vậy còn người phụ nữ kia? Cậu định làm sao bây giờ?” Địch Khắc chỉ vào phòng Tĩnh Lam.

      Dịch Hàn im lặng hồi lâu, cuối cùng phun ra câu, “Đưa bệnh viện tâm thần.” Cũng khẽ gần như nghe được.

      “Còn Duy Nhất? Còn mạng Lãnh Ngạn? Cậu đều cần?” Địch Khắc nhìn Dịch Hàn trước mắt, ban đầu thề son sắt muốn đẩy Lãnh Ngạn vào chỗ chết, đến cuối cùng thay đổi sao?

      Dịch Hàn trầm tư, “Muốn! Đương nhiên là muốn! Lãnh Ngạn nhất định thể bỏ qua, tôi muốn xử lý lại cậu ta! Về phần Duy Nhất...” rơi vào trầm mặc.

      “Duy Nhất chịu theo cậu sao?” Địch Khắc hỏi.

      Dịch Hàn lắc đầu, “Tôi phụ trách cuộc sống của ấy, cho dù ở đâu, cũng gửi tiền cho ấy, để cho ấy vô tư mà nuôi lớn đứa bé!”

      Đây là chỗ thất bại nhất ! nghĩ thế nào cũng thông, rốt cuộc mình kém Lãnh Ngạn chỗ nào, tại sao những người phụ nữ này đều Lãnh Ngạn! Nhưng mà, bản thân ai đây? Duy Nhất? Tĩnh Lam? Hay là Tĩnh Lam lúc trước? hiểu...

      Trước mắt chỉ ràng chuyện – cho dù ai, cuộc sống sau này của đều là vong mệnh thiên nhai *, người nào theo chưa hẳn hạnh phúc...

      (*) vong mệnh: lưu vong, chạy trốn; thiên nhai: chân trời, nơi xa xăm. Vong mệnh thiên nhai: cuộc sống trốn chạy khắp nơi.

      Kết quả báo thù như vậy, là muốn sao? Vẫn hiểu...

      Ngoài cửa vang lên tiếng còi xe dồn dập, kế tiếp là tiếng bước chân lộn xộn.

      “Trở lại!” Địch Khắc phấn chấn, ra cửa nghênh đón.

      Quả nhiên, người đàn ông đeo bông tai theo phía sau.

      “Lấy được sao?” Dịch Hàn vội hỏi.

      “Lấy được!” Người đàn ông đeo bông tai hưng phấn đưa túi bịt kín cho Dịch Hàn.

      Dịch Hàn mừng rỡ thôi, nhận lấy túi bịt kín, mở ra kiểm tra kỹ từng tờ, vừa nhìn vừa tự , “ sai, là chữ ký của chính Lãnh Ngạn, tôi quá quen thuộc!”

      thành vấn đề sao? tốt quá! Vậy tôi lập tức liên lạc người mua!” Địch Khắc bắt đầu gọi điện thoại.

      Thời gian trò chuyện đền bù tổn thất, nhưng quá trình chuyện điện thoại lại làm cho Dịch Hàn run sợ trong lòng, chỉ nghe Địch Khắc ngừng , “Cái gì? Cái gì?!” Hình như có chuyển biến long trời lở đất.

      Rốt cuộc chờ Địch Khắc điện thoại xong, Dịch Hàn kịp chờ đợi hỏi, “Thế nào?”

      “Xong đời! Người mua chúng ta lừa ông ta, ông ta ông ta điều tra, Lãnh Ngạn vốn thể chuyển nhượng cổ phần của Kỳ Thịnh, cậu ta có quyền chuyển nhượng!” Địch Khắc kinh ngạc nhìn Dịch Hàn chằm chằm.

      “Vậy... Hiệp nghị này? có hiệu quả?” Dịch Hàn nhìn đồ mất trăm phương nghìn kế mới lấy được, thể tin là giấy vụn, ngoài tức giận, còn hận mình, “Sao tôi chưa từng nghĩ đến thăm dò chứ? Sơ suất quá! Cứ chắc chắn cậu ta làm tổng giám đốc, cổ phần cũng của cậu ta!”

      vậy vô dụng! Kế tiếp làm thế nào?” Địch Khắc giật lấy giấy trong tay Dịch Hàn ném xuống đất.

      Dịch Hàn nhìn giấy trắng đầy con dấu bay xuống, chênh lệch trong lòng cách nào điều chỉnh.

      “Hàn! chuyện! Kế tiếp làm thế nào?” Địch Khắc hét lớn, thức tỉnh Dịch Hàn.

      nắm quyền, “Làm thế nào? Lưới rách cá chết! Gọi điện thoại cho Mỹ Mỹ, muốn ta hành động trước khi trời sáng, sau đó, cậu!” chỉ vào người đàn ông mang bông tai, “Tìm người chuẩn bị sẵn sàng, nếu như...!”

      tới đây dừng lại, chỉ , “Địch Khắc, chuẩn bị xong thuyền, Lãnh Ngạn vừa xong đời, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này!”

      “Được!” Hai người lập tức rời .

      Sắc mặt Dịch Hàn vốn trắng nõn trong nhiệt độ ngày đông càng trở nên thâm trầm...

      Đợi hai người rời , cũng bấm cú điện thoại, “Alo, Smith hả? Tôi là Dịch Hàn. Nghe gần đây ông có hứng thú với hạng mục hợp tác của Kỳ Thịnh và tập đoàn Doãn thị?”

      “Thế nào? Cậu cũng có hứng thú?” Đối phương cảnh giác lên tiếng.

      “Ha ha!” Dịch Hàn cười tiếng, “Tôi có hứng thú, chẳng qua tôi có chút tin tức bên trong biết Smith tiên sinh có cảm thấy hứng thú ?”

      “Tin tức bên trong?” Đối phương lên giọng chứng minh có hứng thú với .

      “Đúng vậy!” Bí mật buôn bán giữa Kỳ Thịnh và tập đoàn Doãn thị, còn nữa, chắc Smith tiên sinh cũng cảm thấy hứng thú với quan hệ mật thiết giữa Lãnh Ngạn và nghị viên bị bắt, chứng cứ hối lộ của cậu ta chứ?”

      “Có giá trị như vậy? Cậu tiện nghi cho tôi? , cậu cần giá trời gì?” Đối phương hiển nhiên động lòng.

      “Ha ha ha! Ông xem rồi cho, coi như tôi tặng nhân tình! Hai chúng ta qua lại lâu như vậy, biết ông có ý tứ với hạng mục của bọn họ, sao lại giúp bạn bè lâu năm!” Dịch Hàn cười to.

      “Tại sao? Bánh nhân thịt trời Trung Quốc rơi xuống? Hay Dịch Hàn cậu đổi giới tính? mang họ Tiền rồi hả?” Smith hoàn toàn tin tưởng.

      “Có tin hay tùy ông! Chính ông tự suy nghĩ ! Liên lạc bất cứ lúc nào!” Dịch Hàn tắt điện thoại di động.

      Nụ cười, nảy sinh từ khóe môi , mang theo đau và hận, tại sao? Chỉ vì hủy diệt, khiến Kỳ Thịnh bị hủy trong sáng, tập đoàn Doãn thị bị liên lụy theo, đó là xui xẻo của cậu ta! Lãnh Ngạn, tốt nhất nên ép tôi bước cuối cùng!

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 272: Phản bội

      Editor: Puck

      Tòa nhà tập đoàn Doãn thị.

      Lúc này là bốn giờ sáng, cả tòa nhà vẫn tối đen, bóng người lặng lẽ lẻn vào phòng làm việc của tổng giám đốc, lục lọi két bảo hiểm bên cạnh.

      Trong lòng thầm đọc dãy số lần, bắt đầu xoay mật mã, chỉ nghe tiếng “Cạch” nhàng, két bảo hiểm mở ra. Trong lòng vô cùng vui mừng, mật mã này, len lén thấy tổng giám đốc xoay biết bao nhiêu lần, cho nên chính xác lầm!

      từng tận mắt thấy tổng giám đốc bỏ tài liệu về hạng mục mới vào két bảo hiểm này.

      Lấy máy chụp hình trong giỏ xách ra, lấy toàn bộ tài liệu trong két bảo hiểm, chụp lại toàn bộ từng tờ, sau đó, lấy ra thứ giống như sổ sách, bỏ vào két bảo hiểm, cẩn thận đóng lại, trong lòng thở phào nhõm, chuẩn bị rời .

      Đột nhiên, ánh đèn sáng choang.

      sợ hãi ngoái đầu nhìn lại, Doãn Tử Nhiên dựa nghiêng vào cạnh cửa, dáng vẻ nước chảy mây trôi.

      “Tử Nhiên... Em...” bảo vệ túi xách trong tay theo bản năng, lui về sau từng bước .

      Doãn Tử Nhiên tiến lên ép sát, chỉ chăm chú nhìn từ xa, hoàn toàn đùa cợt, “Em?” Sau đó cười nhạt, “Tôi chờ lâu rồi!”

      “Nhưng... Em có... Em phải...” vô cùng hốt hoảng, ánh mắt dao động, thỉnh thoảng ngó ra ngoài cửa sổ.

      Doãn Tử Nhiên nhìn theo ánh mắt , “Đây là tầng 28, Mỹ Mỹ, định tự nhảy xuống? Hay định ném giỏ xách ra?”

      Sắc mặt Mỹ Mỹ trắng bệch, nhìn thẳng , nước mắt bắt đầu tuôn rơi, “Tử Nhiên...”

      “Đúng! Tôi vẫn là Tử Nhiên! Nhưng còn là Mỹ Mỹ!” chỉ đứng cạnh cửa, nhìn hốt hoảng, giống như vây trong cái lồng, mắt thấy đấu tranh hấp hối, sau đó lại nhanh chóng đuổi bắt.

      lui đến góc tường, còn đường có thể , giỏ xách trong tay hề buông lỏng.

      Doãn Tử Nhiên khẽ nhếch cằm, vệ sỹ mặc đồng phục màu đen tiến lên, deẽ dàng lấy giỏ xách của , cầm máy chụp hình bên trong, đưa cho Doãn Tử Nhiên.

      Ánh mắt Doãn Tử Nhiên tập trung máy chụp hình, chút để ý ném lên, sau lại túm lấy, ném nữa, bắt lấy.

      Ánh mắt Mỹ Mỹ cũng lên lên xuống xuống theo theo máy chụp hình nhảy lên hạ xuống, ngay cả nhịp tim cũng đuổi theo biên độ như vậy, cách nào ổn định, kêu to, “Đừng ném!” Giống như, Doãn Tử Nhiên ném trái tim .

      nhàng tiếng, máy chụp hình rơi vào lòng bàn tay , bóp chặt, chắc chắn.

      đến trước két bảo hiểm, mật mã giống nhau, tiếng “Cạch” như vậy vang lên, như pháo hoa nổ tung, két bảo hiểm mở ra.

      Khóe môi Doãn Tử Nhiên chứa nụ cười, “Dạo này, chẳng những bị trộm ít đồ, ngược lại nhiều thêm đồ!”

      Xoay người lần nữa, tay có nhiều thêm quyển sổ sách, “Đây là cái gì? Nếu ghi chép hối lộ? Tôi xem chút!”

      khẽ lật xem, cảm thán, “Tôi đúng là biết, tập đoàn Doãn thị của tôi và Kỳ Thịnh tặng nhau nhiều tiền như vậy ra ngoài từ khi nào! Cám ơn! bằng, chúng ta cùng giao cho phòng điều tra tội phạm thương mại !”

      Mỹ Mỹ vốn rúc vào trong góc phát run, Doãn Tử Nhiên vừa như vậy, ngược lại trấn tĩnh lại, lau khô lệ nơi khóe mắt, “Tổng giám đốc, xin lỗi!” Giọng lớn, nhưng kiên quyết.

      Doãn Tử Nhiên yên lặng chăm chú nhìn lúc, nụ cười đùa giỡn lặn , câu chữ đau đớn, “Mỹ Mỹ, hề có lỗi với tổng giám đốc, có lỗi với Tử Nhiên và Duy Nhất.”

      Đôi môi Mỹ Mỹ khẽ run, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn, “Tử Nhiên, xin lỗi, lòng xin lỗi...”

      Doãn Tử Nhiên lắc đầu, “Mỹ Mỹ, tôi muốn nghe phải là có lỗi với ai đó, tôi biết nhất định có nỗi khổ tâm, có đúng ? làm như vậy! Là ai ép ? Địch Khắc? Hay Dịch Hàn?”

      có người nào ép em! Là tự em! đừng hỏi!” Mỹ Mỹ lên tiếng phủ nhận.

      thể nào! lấy bí mật này có ích lợi gì? cho tôi là kẻ ngu? Mỹ Mỹ, đừng dại dột! Tôi giải thích cho , nếu vì chính , nhất định làm như vậy! Mỹ Mỹ, từng nghĩ chưa, nếu Duy Nhất biết phản bội sau lưng, đau lòng cỡ nào!”

      Lạnh nhạt vừa rồi trong tròng mắt Doãn Tử Nhiên sớm bị đau lòng thay thế, có điều gì khiến thất vọng và khổ sở hơn phát bị bạn tốt nhiều năm phản bội, nếu như phải tận mắt nhìn thấy, nhất định tin tưởng, tối nay Lãnh Ngạn tính đúng người đến là !

      Mỹ Mỹ khó khăn lắm mới bình tĩnh được lại nghe tên Duy Nhất, nước mắt khống chế nổi cuồn cuộn lăn xuống, “Em có mặt mũi gặp lại ấy, xin lỗi ấy giúp em...”

      “Tôi !” Doãn Tử Nhiên đanh giọng cự tuyệt, “Phải chính là ! Hơn nữa ra ai chỉ điểm ! Làm nhân chứng cho cảnh sát, tôi nghĩ, Duy Nhất chắc trách đâu!”

      Mỹ Mỹ kiên định mà lắc đầu, “Em rất có lỗi với Duy Nhất, rất có lỗi với hai người, ai làm người đó gánh chịu, em nguyện ý nhận trừng phạt của pháp luật, giao em cho phòng điều tra tội phạm thương mại !”

      “Mỹ Mỹ!” kiên trì mê muội và dứt khoát khiến cho vừa thất vọng lại khổ sở.

      thôi! Chắc cảnh sát đợi ở bên ngoài hả? Lấy phong cách làm việc của Kỳ Thịnh và tập đoàn Doãn thị, giọt nước trước sau lọt, hiệu suất số ?”

      Nước mắt mặt vẫn còn, trong tròng mắt chắc chắn khiến cho người ta nhìn thấy mà chua xót, giờ phút này, Doãn Tử Nhiên tình nguyện để cho khóc thút thít, tình nguyện để cho khóc cầu xin tha thứ, có lẽ, cảm thây bị trừng phạt đúng tội.

      Có lúc, phụ nữ vô cùng kiên cường ngược lại chịu quá nhiều khổ cực thậm chí khổ sở, làm cho người ta đành lòng và đau lòng...

      qua trước mặt , chợt nhàng cười, “Tử Nhiên, Tử Nhiên...” Cứ kêu tên như vậy, “Để cho em lần cuối gọi tên như vậy, ngày trước hâm mộ Duy Nhất ngày ngày lượn quanh bên cạnh , cả ngày gọi Tử Nhiên Tử Nhiên, em dốc hết tâm lực, rốt cuộc vượt qua Duy Nhất, có thể sóng vai cùng chỗ, đáng tiếc, Duy Nhất vĩnh viễn là Duy Nhất...”

      Doãn Tử Nhiên mù mịt, kinh ngạc thoáng qua trong mát, ý của là...

      “Tử Nhiên, bye bye!” để lại cho nụ cười, bóng lưng, quay đầu lại nữa, có số việc vĩnh viễn cách nào quay đầu lại...

      Sớm biết hôm nay, cần gì, cần gì...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :