1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 263: Đọ sức (2)

      Editor: Puck

      “Em cũng biết! Có điều người thân của đồng nghiệp làm giúp việc ở nhà họ Doãn, người thân của ấy trong lúc vô tình đến phu nhân Lãnh Ngạn muốn xuất giá từ nhà bọn họ, phô trương quá lớn. Bởi vì ngày trước là đồng nghiệp, cho nên hỏi mấy câu, còn biết, nhà họ Doãn và Lãnh Ngạn đối xử rất tốt với Duy Nhất, ngày mai bệnh viện làm siêu , Lãnh Ngạn và đại thiếu gia nhà họ Doãn cũng .”

      Dịch Hàn ở bên cạnh nghe ràng lời , nháy mắt với Địch Khắc, Địch Khắc hiểu ý, : “Mỹ Mỹ, tụi biết! Vất vả cho em rồi! Sau khi tất cả thành công rồi nhất định báo đáp em!”

      Mỹ Mỹ nghe vào trong tai, vui ở trong lòng, nhưng quên thêm câu, “Địch Khắc, nhất định phải đảm bảo Duy Nhất và đứa bé trong bụng ấy an toàn! Nếu , em áy náy cả đời đấy!”

      “Yên tâm !” Địch Khắc liếc mắt nhìn Dịch Hàn, hai người lộ ra nụ cười dễ phát , “Còn nữa, Mỹ Mỹ, nếu ngày mai Lãnh Ngạn và Doãn Tiêu Trác đều bệnh viện, vậy em cũng thuận tiện, ngày mai ra tay !”

      Mỹ Mỹ khẽ chần chừ chút, “Ừmh -” để điện thoại di động xuống hơi buồn bã...

      Sau khi Dịch Hàn nghe được tin tức này vô cùng hưng phấn, lập tức thương lượng với Địch Khắc rốt cuộc ngày mai làm như thế nào, cuối cùng, cường điệu câu, “Chúng ta thể tự ra tay, thể để cho Duy Nhất đoán được chúng ta, cậu tìm người có thể tin! Hai phương án đồng thời tiến hành!”

      “Biết rồi! Cậu yên tâm !” Địch Khắc vỗ ngực bảo đảm.

      Hai người bọn họ chú ý đến, bóng người nằm ngoài cửa nghe lâu.

      Tĩnh Lam cho rằng Dịch Hàn đưa gặp Lãnh Ngạn, cho nên hưng phấn thôi, lại lần nữa chạy đến tìm Dịch Hàn xác nhận, đến gần cửa nghe Dịch Hàn và Địch Khắc chuyện, nên rón rén tới gần.

      Vốn vô ý nghe lén, nhưng khi nghe được tên Lãnh Ngạn từ trong miệng bọn họ, chú ý, kết quả để cho hoảng sợ, mặc dù bây giờ thần chí ràng, nhưng mà, Lãnh Ngạn, hai chữ này là tất cả trong sinh mạng của , tất cả nhân tố có lợi cho Lãnh Ngạn, vẫn có thể phân biệt...

      Nhà họ Doãn.

      Còn ba ngày bắt đầu hôn lễ, các công việc chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ ba ngày sau Lãnh Ngạn tới đón dâu xinh đẹp của , bắt đầu hạnh phúc đẹp đẽ cả đời chân chính của bọn họ.

      Buổi sáng Lãnh Ngạn từ đồn cảnh sát trở lại, sau khi gặp Tĩnh Lam về thẳng nhà họ Doãn.

      Theo ý , chiến đấu gian nan chuẩn bị kết thúc, hình như ràng mục tiêu của đối thủ khác là gì, cho nên ngược lại cảm thấy nguy hiểm như thế, nhưng cái gọi là người tính bằng trời tính, thế giới thường có nhiều mưu kế chưa tới.

      Duy Nhất thấy đột ngột đến cảm thấy hơi kinh ngạc, vốn tưởng rằng đến ngày kết hôn gì đó mới gặp được .

      cười mở rộng vòng tay về phía , “Thế nào? vui khi thấy sao?”

      Duy Nhất lập tức nhào vào trong ngực , tươi cười rạng rỡ, “Em cho rằng đến thăm em!”

      ôm lên, chạy thẳng đến phòng ngủ của Duy Nhất. Hơi thở và nhiệt độ quen thuộc bao vây chặt, lập tức đỏ mặt, hô hấp cũng dần dồn dập.

      Khi Lãnh Ngạn nhàng đặt lên giường mắt hơi rũ xuống, đôi môi đỏ mọng khẽ run hơi chờ đợi.

      Lãnh Ngạn cười khẽ cắn môi , “Bảo bối, nghĩ vẩn vơ?”

      Duy Nhất mắc cỡ đỏ bừng mặt, trừng mắt liếc , “Nào có!?”

      Tiếng cười dồn nén trong cổ Lãnh Ngạn vang vọng, ôm chặt , cằm cạ lên trán , “Duy Nhất, nhìn thấy em vui vẻ! Cả đời này, chỉ cần có thể vĩnh viễn ôm em như vậy, nguyện dùng tất cả tới trao đổi!”

      bậy bạ gì đó?” Duy Nhất nũng nịu, “Em vốn chính là của , cần dùng cái gì tới trao đổi sao? Ngốc quá!”

      Lãnh Ngạn cúi đầu cười tiếng, thản nhiên, “ sai! quá ngốc! Ngốc đến ngay cả lúc này bảo bối của muốn gì cũng để ý rồi!”

      Lời ra khiến Duy Nhất đỏ cả mặt, Lãnh Ngạn luôn thích nhìn khuôn mặt ngượng ngùng ửng đỏ của , quyến rũ mê người khó diễn tả bằng lời, làm cho người ta chỉ muốn cắn miếng.

      Nhưng mà, phải người phải đặt mình vào hoàn cảnh của người ta mà suy tính sao? Bác sỹ từng thông báo, thân thể Duy Nhất yếu đuối, trong lúc mang thai vợ chồng cố gắng bớt ở cùng nhau, như vậy, làm ông xã, cho dù dục vọng thỏa mãn như thế nào, cũng phải nhịn, phải sao? Cho nên, thể tùy hứng, thể dung túng ...

      “Bảo bối, nhịn chút, sắp ba tháng, ngày mai chúng ta bệnh viện kiểm tra, nếu bác sỹ bé cưng và em đều rất tốt, như vậy lại...”

      Lời còn sót lại biến thành rỉ tai ấm áp, từng sợi tơ chui vào lỗ tai , kích thích ngứa ngáy trận, cũng rất ấm áp, ấm áp.

      Khi điên cuồng mà nhiệt liệt muốn , có thể chân chân thực thực cảm thấy , giữ chặt , mà lúc này, khi kiềm chế bản thân, cố gắng cần , càng cảm thấy phần này rất nặng, cảm thấy thương tiếc , có trách nhiệm với .

      may mắn, mình gặp được người đàn ông tốt tuyệt thế!

      Nhiệt độ cơ thể lẫn nhau dần được chăn hơi lạnh che ấm, con người khi cảm thấy ấm áp, rất mệt mỏi, đặc biệt Lãnh Ngạn là như thế.

      Theo mí mắt càng lúc càng nặng nề, tay ôm Duy Nhất hề buông lỏng, chỉ mơ mơ màng màng thầm câu bên tai Duy Nhất, “Bảo bối, mệt quá, ngủ với lúc.” Vừa dứt lời, hô hấp của lập tức đều đặn.

      Duy Nhất hơi kinh ngạc, ngủ lập tức ngủ! Cái này với lúc trước giống như hai người!

      Chỉ có điều, hiểu được, nhìn dáng vẻ của , tối hôm qua lại suốt đêm ngủ! Cũng biết rốt cuộc bận rộn cái gì, chính là như vậy, bất cứ việc gì cũng tự mình gánh vác, tuyệt đối để Duy Nhất lo lắng chút nào, nhưng mà, rất muốn chia sẻ với chút, ít nhất có thể là đối tượng để chia sẻ.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 264: Đọ sức (3)
      Editor: trang bubble ^^

      khi phụ nữ gặp chuyện chỉ cần ầm ầm ĩ ĩ ra, phát tiết xong nhõm rất nhiều, nhưng cũng chưa bao giờ với . biết, là vì tốt cho , sợ lo lắng, cho nên, chủ động , cho tới bây giờ cũng hỏi. Duy Nhất bị giam ở trong vòng tay, nhúc nhích chút cũng dám, dứt khoát ngẩng đầu nhìn, quan sát mặt của .

      từng nhìn ở khoảng cách gần như vậy chưa? nhớ được. . . . . . Nhưng khi ngủ say đáng , mũi kiên định, môi mỏng khêu gợi, đẹp nhất chính là lông mi của , hàng dài buông xuống dưới, giống như tầng rèm lông xù, làm cho người ta thể mơ màng, khép chặc dưới mí mắt là đôi mắt thu hút cướp linh hồn như thế. . . . . .

      như vậy, hoàn toàn thả lỏng, hoàn toàn bỏ đề phòng, dáng vẻ ngủ say giống như đứa bé. . . . . . Khoảnh khắc như vậy, chỉ có , còn cõi trần lộn xộn, người khác quấy nhiễu, chính là vĩnh cửu mà theo đuổi. . . . . . giấc này, ngủ rất lâu, lại ngủ thẳng đến sáng ngày thứ hai. . . .

      Trong lúc này, Duy Nhất thức dậy, nhưng thời gian rời cũng dám quá dài, biết, Lãnh Ngạn hi vọng vừa tỉnh lại thấy mình ở bên cạnh, cho nên, ngoại trừ ăn chút gì vẫn nằm ở bên cạnh . Cho dù là ăn cơm, cũng ngồi ở bên giường, nhìn chăm chú vào .

      ra được là tại sao, cảm thấy nhìn thế nào cũng nhìn đủ, cảm thấy sợ thời gian trôi qua quá nhanh, bọn họ cách nào gần nhau, loại cảm giác này nên có! Bọn họ cũng sắp kết hôn rồi! Có lẽ, nguyên nhân do quá khẩn trương trước khi kết hôn thôi! Đúng! Nhất định là như vậy!

      Duy Nhất an ủi mình, dùng ngón tay phác hoạ dọc theo hình dáng . Chợt, ngón tay bị bắt được, bỏ vào giữa môi khẽ cắn. Duy Nhất rút tay về, cười to, "Cái tốt học! Lại học Only!" Cái tên Only này lâu ai ra, Duy Nhất chợt nhắc tới, trong lòng hai người cũng thoáng qua chút bóng mờ, chủ quan, hai người lại xua tan bóng mờ đó .

      " bé, muốn quyến rũ thẳng! Đừng làm những động tác kia!" Lãnh Ngạn thử dùng cười giỡn đuổi bóng mờ .

      "Người nào quyến rũ chứ! Heo lớn lười, em còn chưa từng thấy có đặc tính của heo đó! Ngủ giấc lâu như vậy! Nên rời giường thôi! Hôm nay phải bệnh viện!" Gương mặt Duy Nhất hơi đỏ, hai mắt như hai đầm nước trong suốt. Lãnh Ngạn giật mình, chạm khẽ môi mút, cười , "Đúng đó! chính là gần người ‘ Chu ’ lười nào đó đấy!"

      Duy Nhất há to mồm, lâu có khép lại, Lãnh Ngạn phải là núi băng sao? cũng hài hước? Mặc dù hài hước này cũng hề buồn cười, nhưng mà đối với Lãnh Ngạn là bước tiến dài rồi!

      Doãn Tiêu Trác sớm ở vườn hoa chờ, xa xa, thấy Lãnh Ngạn và Duy Nhất nắm tay tới. Trước mắt lóe lên từng màn tình hình lúc đầu Lãnh Ngạn muốn cũng dám , hai người trải qua đau khổ chồng chất, hôm nay rốt cuộc tu thành chánh quả, làm cả, làm bạn bè, cũng cảm thấy vui mừng rồi.

      "Bảo bối cấp gấu trúc, mời lên xe!" Doãn Tiêu Trác cong người xuống, mở cửa xe cho Duy Nhất. Duy Nhất nhếch miệng cười cười, " cũng quá khoa trương đấy!"

      "Tuyệt đối khoa trương! Bảo bối đầu tiên của nhà họ Doãn sắp ra đời, dĩ nhiên cũng là quan trọng nhất của nhà họ Lãnh, em có phải là người quan trọng cần bảo vệ hay !" Sau khi hai người bọn họ lên xe Doãn Tiêu Trác đóng kỹ cửa xe, tự mình ngồi lên ghế lái, quay đầu lại cười , "Cho nên cả, hôm nay làm tài xế riêng cho các em!"

      Duy Nhất nghe mấy câu đó, ánh mắt tối tăm lại, từ trước đến nay vẫn có cách nào xem mình thành người nhà họ Doãn. Lãnh Ngạn chú ý tới biến hóa rất của , tay phải bao trùm ở tay trái , ngón tay đan xen. Cái nhẫn tên là "only" đụng vào làm đau tay của , hơi đau, nhưng dầy dặn ấm áp từ lòng bàn tay thấm vào da của , ngẩng đầu lên cười, muốn vui trong lòng mình phá hỏng khí như vậy.

      Lãnh Ngạn hôn cái lên mặt của , ở bên tai : "Rất hiểu chuyện! Rất ngoan ngoãn! thích!"

      Doãn Tiêu Trác ho khan vài tiếng, "Này, nên ảnh hưởng tớ lái xe!"

      "Sau ót cậu mọc ra mắt sao?" Lãnh Ngạn trừng mắt liếc .

      "Có gương đấy! Lão đại à!" Doãn Tiêu Trác ấm ức.

      "Trong lòng cậu có ý biến thái nhìn gương? Lái xe cẩn thận !" Duy Nhất nhìn hai người bọn họ cãi vả, bật cười phì, ra , có người cả như Doãn Tiêu Trác là may mắn của , oán hận chỉ là ông già kia! Ông già phụ bạc mẹ ! Kẻ bủn xỉn chẳng quan tâm đối với mẹ con nhiều năm nay!

      "Cười cái gì? Duy Nhất? Nhìn bị ông xã em ăn hiếp rất vui vẻ đúng ?" Dáng vẻ Doãn Tiêu Trác rất uất ức.

      " phải!" Khóe môi Duy Nhất nhếch lên, "Bỗng nhiên em nhớ tới câu , muốn với ."

      "Hả? Có chuyện muốn với ? Là gì vậy?" Doãn Tiêu Trác bộc lộ ra dáng vẻ cảm thấy rất hứng thú, "Vậy có muốn Lãnh Ngạn tránh chút hay ?"

      "Tên kia cậu chán sống rồi à?" Tư thế Lãnh Ngạn rất mạnh mẽ ôm lấy Duy Nhất. Duy Nhất ở trong ngực Lãnh Ngạn cười khanh khách: " cần đâu! Em chỉ muốn gọi tiếng, cả!".

      "Két" tiếng, Doãn Tiêu Trác khẩn cấp thắng xe, quay đầu lại, bộ mặt khó có thể tin, "Em cái gì? Gọi lần nữa!" Duy Nhất hơi đỏ mặt, tiếng êm ái, nghiêm túc, " cả!"

      "Ở đây! ở đây! Rốt cuộc em chịu gọi ta là cả rồi?" Doãn Tiêu Trác hưng phấn đến hai mắt sáng lên, "Em có biết ? Duy Nhất, từ múôn có em , thương em ấy, che chở em ấy, trang điểm ăn bận cho em ấy xinh đẹp! Nhìn em nhà người ta giống như công chúa , biết có bao nhiêu hâm mộ! Lãnh Ngạn! Lãnh Ngạn! Rốt cuộc mơ ước của tớ lại trở thành thực rồi! Chúc mừng tớ !"

      Lãnh Ngạn nhìn bộ dáng giống như đứa bé, bất giác thấy tức cười, "Có lầm hay ! Duy Nhất thừa nhận người cả này, cậu nên tặng quà gặp mặt mới đúng! Còn muốn tớ chúc mừng cậu?"

      "Đúng đúng đúng! Tớ vui mừng tới mơ hồ! Đưa cái gì cho em đây?" Doãn Tiêu Trác suy nghĩ chút, từ trong túi tiền lấy ra cái hộp, bên trong có cái lắc tay.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 265: Đọ sức (4)
      Editor: trang bubble ^^

      " xin lỗi, Duy Nhất, quá gấp rút rồi, , cái này vốn định đưa cho người khác, tặng cho em trước, đừng trách có lòng thành!"

      "Thế này được đâu! nên đưa cho ấy ! Là Tư Lam phải ?" Duy Nhất cười tinh nghịch, đẩy tay ra. " sao! ấy vội! lại mua cái khác là được! đeo lên cho em!" lấy lắc tay ra, đeo vào cổ tay Duy Nhất.

      "Tốt rồi! em đoàn tụ! Kết cục sum họp! Có thể bệnh viện rồi!" Lãnh Ngạn cười thúc giục.

      ***************************************************************************

      Bệnh viện sản khoa.

      Duy Nhất vừa làm xong siêu B, cùng yên lặng chờ kết quả của bác sĩ với Lãnh Ngạn, Doãn Tiêu Trác. Mười mấy phút sau, bác sĩ cầm kết quả ra ngoài: "Lãnh tiên sinh, Lãnh phu nhân, đứa bé phát triển rất tốt, nhưng mà dường như Lãnh phu nhân hơi thiếu calcium, tốt nhất bồi bổ chút cho ấy." Lãnh Ngạn vui mừng lại bỗng dưng hỏi vấn đề: "Bác sĩ, xin hỏi là con trai hay con ?" Bác sĩ khỏi cười lên: "Lãnh tiên sinh, bây giờ còn quá , chưa nhìn ra! Cho dù có thể nhìn ra, làm bác sĩ cũng thể !"

      Doãn Tiêu Trác chen miệng : "Lãnh Ngạn, đừng với tớ, cậu trọng nam khinh nữ nha! Tớ phải làm chủ cho em mình!" Lãnh Ngạn lại nữa.

      Từ phòng khám bác sĩ ra ngoài, Doãn Tiêu Trác ở phía trước, Lãnh Ngạn nắm tay Duy Nhất ở phía sau, Duy Nhất nhìn gò má của , giọng hỏi, "Ngạn, thích con trai sao?" Ngày trước nhắc tới lời như vậy, muốn đứa con trai, xem ra hình như phải là vui đùa. Lãnh Ngạn cười cười: "Cũng phải vậy, cổ hủ như vậy sao? Chỉ là, nhà họ Lãnh cần đứa bé trai, di chúc của ông cụ, nghiệp nhà họ Lãnh phải giao cho đời thứ ba, cho nên, chỉ là có chút gấp gáp mà thôi!"

      " cho cùng vẫn là muốn con trai. . . ." Cảm xúc của Duy Nhất sa sút xuống. "Ai !" Lãnh Ngạn nắm vai của , "Chỉ cần là con của chúng ta, đều thích! Cùng lắm sau này cố gắng cày cấy, lại sinh ra đám là được!"

      " chết ! cho rằng sinh heo con sao!" Duy Nhất mắc cở đỏ bừng mặt. Doãn Tiêu Trác chợt quay đầu lại: "Cũng khác lắm mà! Lãnh Ngạn, nếu như cậu dám trọng nam khinh nữ, tớ cho cậu biết, tại tớ mới đúng là lão đại!"

      Lãnh Ngạn tức giận: "Gần đây tớ phát cậu vốn có sở thích nghe lén góc tường!". "Ha ha!" Doãn Tiêu Trác cười to: "Căn cứ tổng kết, nghe lén góc tường luôn có thể nghe đựơc chuyện thú vị!"

      " là phục hai người các !" Duy Nhất cười chui ra từ trong khuỷu tay Lãnh Ngạn, "Em toilet, các chờ em!". "Cẩn thận chút!" Chỗ toilet ở xa mấy mét, Lãnh Ngạn nhìn theo vào.

      Duy Nhất vừa vào toilet, lập tức, khẩu súng lục chỉa về phía đầu của , cái khác đặt ở eo của . " được lên tiếng! Nếu giết chết !" Tiếng của . "Các người là ai? Muốn làm gì?" Đầu tiên Duy Nhất lo lắng cho đứa trong bụng, lúc này, dù sao cũng được làm đứa bé bị thương. "Ngoan ngoãn hợp tác, đảm bảo cho bình an vô ! Nếu đừng trách chúng tôi khách sáo!" người trong đó vẫn dùng súng chỉa về phía , người còn lại lấy ra cái áo khoác từ trong túi bên mình, mặc vào cho Duy Nhất, cũng đội lên đầu mái tóc giả màu vàng kim và đeo cặp mắt kính. "! ra ngoài!" Hai , người vẫn khoác ở cánh tay , súng chỉa vào hông của . Duy Nhất cứng nhắc ra ngoài, ngón tay thử cố gắng đẩy ra móc khóa cài của chiếc lắc tay.

      Lãnh Ngạn và Doãn Tiêu Trác ở hành lang chút để ý trò chuyện chờ Duy Nhất, chỉ thấy cửa phòng toilet mở, ba tay nắm tay ra, đều mặc áo khoác, tóc quăn, ở giữa kia còn đeo cặp kính mát lớn, hầu như che hơn nửa mặt. Trực giác cho biết có chỗ nào đó đúng, nhưng mà nghĩ ra. Trong khi suy nghĩ, ba xuống bậc thang từ bên khác.

      Lại qua mấy phút, Doãn Tiêu Trác thầm: "Tại sao Duy Nhất vẫn chưa ra?" Lãnh Ngạn cau mày, " xem chút!" Hai người mới vừa tới cạnh cửa phòng toilet, Lãnh Ngạn chợt thấy mặt đất có thứ gì sáng đến chói mắt, trong lòng biết sao giật mình, cúi người nhặt lên. "Là lắc tay của Duy Nhất! Duy Nhất xảy ra chuyện!" Doãn Tiêu Trác hô to.

      Lãnh Ngạn đạp phát đá văng cửa toilet nữ, bên trong quả nhiên có Duy Nhất, chỉ có phụ nữ trung niên vung cây lau nhà đập về phía , còn vừa hô to "Bắt kẻ háo sắc!"

      "Hỏng bét! Ba mới vừa rồi kia!" cảm thấy tại sao ở giữa kia vẫn nhìn về phía , lúc này hình ảnh lại lần nữa, vừa nghĩ đến cằm kia, dáng môi kia, là quen thuộc biết bao! "Mau đuổi theo!" lại trơ mắt nhìn Duy Nhất bị người bắt ở dưới mí mắt ! là đầu óc mờ mịt rồi! Còn gì bảo vệ cả đời! Nếu như Duy Nhất có chuyện gì, vĩnh viễn cũng tha thứ cho mình!

      Doãn Tiêu Trác cũng gọi điện thông báo vệ sĩ, "Chặn lại tất cả cửa ra vào, thấy ba mặc áo khoác ngăn lại cho tôi, chú ý, nhìn ràng rồi lại ra tay, người trong đó là Lãnh phu nhân!" Doãn Tiêu Trác hơi hổn hển, đây là trò cười lớn nhất thế giới, hai lại có thể bắt Duy Nhất ở trong tầng tầng lớp lớp vệ sĩ vây quanh! chỉ có vớ vẩn đến buồn cười, hơn nữa còn là sỉ nhục! Chỉ là, lao ra cao ốc bệnh viện, nào còn bóng dáng của ba kia? Nếu như có kế hoạch bắt cóc, dĩ nhiên sớm có đường lui! Bọn vệ sĩ từng người cúi gằm đầu, chuẩn bị chịu đựng tổng giám đốc khiển trách.

      Lúc này thế giới của Lãnh Ngạn toàn là màu xám tro, dường như trong lòng cũng có ngọn lửa thiêu đốt. phất phất tay, cổ họng khô khốc, " trách các , là lỗi của tôi! Toàn bộ là sai lầm của tôi!"

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 266: Đọ sức (5)
      Editor: trang bubble ^^

      Doãn Tiêu Trác vỗ vỗ bờ vai của : "Ngồi chờ ở chỗ này cũng giải quyết được vấn đề gì, về trước ! Nếu là bắt cóc, có điện thoại liên lạc với chúng ta! Trở về chờ điện thoại!"

      "Chỉ có thể như vậy rồi!" Lãnh Ngạn mệt mỏi gật đầu, bước chân tới trong xe, nhưng hai chân lại mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào. Doãn Tiêu Trác bên cạnh vội vàng đỡ , "Cậu làm sao vậy?". " có việc gì! có việc gì!" Có lẽ, Duy Nhất chính là trụ cột của . Lần này, nếu như Duy Nhất gặp chuyện may, như vậy sống nổi, ngay cả dũng khí đứng lên cũng có. . . . . .

      " có chuyện gì sao? Tớ thấy vẻ mặt cậu là tệ! Nếu tớ trở về chờ, cậu ở lại bệnh viện quan sát chút?" Doãn Tiêu Trác quan tâm nhìn . " cần! Tớ có việc gì!" Lãnh Ngạn hất tay của ra, tự mình lên xe, chỉ là, rất mệt mỏi. . .

      *********************************

      Thời gian từng giờ từng phút lướt qua, Doãn Tiêu Trác bồn chồn yên tới lui ở trong phòng khách nhà họ Doãn, mà Lãnh Ngạn, ngã vào ghế sa lon, chút cũng có sức sống.

      Ông cụ Doãn lảo đảo chạy vào, "Tiêu Nhi, Duy Nhất xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Lãnh Ngạn, cậu cũng ở đây? Đến tột cùng là thế nào?" Lãnh Ngạn chỉ là chết lặng nhìn chằm chằm đèn treo trần nhà, đếm từng viên từng viên thủy tinh đèn, khẩn trương cao độ chờ đợi điện thoại di động của rung động, hết thảy có phản ứng đối với thanh nào khác. . . . . .

      Ông cụ Doãn thấy Lãnh Ngạn lên tiếng, ngược lại hỏi con trai của mình: "Tiêu Nhi, các con vẫn chuyện ! Rốt cuộc là thế nào?"

      “Cha đừng phiền! Có được hay ?" Doãn Tiêu Trác rống lớn tiếng, "Bây giờ biết sốt ruột! Sao lúc trước còn như vậy!"

      "Con. . . . . ." Lần đầu tiên ông cụ Doãn có nổi giận đối với thái độ của con trai, rầu rĩ ngồi xuống ở đối diện Lãnh Ngạn.

      Trong phòng khách nhất thời chỉ có tiếng đồng hồ treo tường tích tắt, và tiếng giày da của Doãn Tiêu Trác giẫm sàn nhà đá cẩm thạch lanh lảnh, càng lúc càng nổi bật lên yên tĩnh đến mức dọa người ở chung quanh, khí giống như đông lại, ba người gần như cảm thấy bị đè nén do thiếu dưỡng khí.

      "Kính kong kính kong" tiếng vang mãnh liệt, là tiếng đồng hồ treo tường báo giờ, ba người lại đột nhiên nhảy dựng lên giống như lò xo, sau đó nhìn thẳng vào mắt lẫn nhau, nhịp tim cũng tăng nhanh. Tiếp theo, đầu tiên Lãnh Ngạn cảm thấy chân rung động hồi kêu rì rì, cuống quít móc điện thoại di động ra, lại bởi vì vô cùng rối ren, thiếu chút nữa điện thoại di động rơi xuống đất. Doãn Tiêu Trác và ông cụ Doãn đều xúm cả lại đây.

      màn ảnh lên dãy số xa lạ, Lãnh Ngạn giọng : "Chuẩn bị lần theo dấu vết tín hiệu, tớ nhận đây.". "Có thể rồi!" Doãn Tiêu Trác làm xong tất cả chuẩn bị.

      Lãnh Ngạn ghìm hô hấp, đè xuống phím xanh lá, trầm thấp tiếng: "Alô?" Đầu kia điện thoại truyền tới giọng hơi khàn khàn: "Lãnh tiên sinh?"

      "Đúng!" Hô hấp của Lãnh Ngạn quả là sắp ngưng lại, cho tới bây giờ cũng chưa từng khẩn trương như vậy, từng câu từng chữ đơn giản đến thể đơn giản hơn nữa. "Ha ha!" Tiếng cười khàn khàn của đối phương nghe hết sức chói tai, "Rất tốt! Rất tốt! Ngưỡng mộ lâu ngưỡng mộ lâu!"

      Lãnh Ngạn nhướng mày, có lòng dạ thảnh thơi mà khách sáo với người này: "Có lời gì mời !"

      "Ha ha! Lãnh tiên sinh rất vội? đợi điện thoại?" Đối phương nhanh chậm như cũ. " xin lỗi! Tôi rất vội! có chuyện thứ cho kẻ hèn này vô lễ!" chuẩn bị gác máy.

      "Lãnh tiên sinh, bận rộn nữa cũng quan tâm phu nhân ngươi ở chỗ nào chứ?" Đối phương chợt chậm rãi câu. " là ai? Ở nơi nào? Các muốn làm gì?" Lãnh Ngạn liên tục hỏi ba vấn đề. Đối phương cười lớn: "Xem ra Lãnh tiên sinh và Lãnh phu nhân quả nhiên là chim cá tình thâm! Đối với ba vấn đề của Lãnh tiên sinh, rất xin lỗi, thứ nhất, tôi thể cho biết là ai, thứ hai, càng thể cho biết tôi ở đâu, thứ ba, về phần tôi muốn làm gì, chúng ta có thể chuyện chút!"

      Lãnh Ngạn cảm thấy đầu óc mình cũng chập mạch, lại hỏi bọn cướp là ai, còn hỏi ta ở đâu. . . "Được rồi, các bắt Duy Nhất? Muốn làm gì?" Lãnh Ngạn kiềm chế mình ở mức độ lớn nhất, ánh mắt nhìn về phía Doãn Tiêu Trác, hỏi có lần theo được tín hiệu hay . Doãn Tiêu Trác làm động tác tay OK với .

      "Lãnh tiên sinh, ngài là nhà giàu nhất, chắc là cho rằng chúng tôi muốn dùng phu nhân của trao đổi gì đó với . Nhưng lời cảnh báo ở trước mặt, chúng tôi chỉ cần đồ cần người, cho nên, chỉ cần lấy được thứ chúng tôi muốn, chúng tôi đương nhiên bảo đảm an toàn của Lãnh phu nhân, nhưng mà, nếu như Lãnh tiên sinh muốn báo cảnh sát, vậy cũng đừng trách tôi trở mặt!"

      "Tôi báo cảnh sát! Các muốn bao nhiêu tiền? Cho con số!" Lãnh Ngạn quả quyết . Đối phương cười ha ha: "Tiền? Tôi biết muốn bao nhiêu Lãnh tiên sinh có thể lấy ra bấy nhiêu, mà hứng thú của tôi phải cái này, cho dù Lãnh tiên sinh cho tôi tòa núi vàng, phải cũng có ngày xài hết sao?"

      "Cho nên sao?" Bọn cướp muốn tiền? Vậy muốn cái gì? Lãnh Ngạn có chút nghi ngờ. "Cho nên, nếu có thể tôi muốn gốc cây rụng tiền! Nếu máy móc có thể sinh ra tiền!"

      " chuyện ràng chút! Tôi có rảnh đánh đố với !" Lãnh Ngạn có chút nhịn được rồi.

      "Tôi, muốn, Kỳ, Thịnh!" Đối phương ràng từng chữ từng câu. Lãnh Ngạn ngẩn ngơ.

      "Lãnh tiên sinh cần trả lời ngay, tôi cho thời gian mười phút suy nghĩ, mười phút sau tôi lại gọi tới. Còn nữa, Lãnh tiên sinh, tôi nhắc nhở , nên lần theo dấu vết dãy số của tôi, bởi vì ta đổi chỗ ngay, cái điện thoại di động này cũng dùng lại, còn nữa, đừng quên, tại Lãnh phu nhân hình như có đứa bé của nhà giàu nhất! phải tôi nên chúc mừng sao? Ha ha ha ha!" Cùng với tiếng cười to càn rỡ, đầu kia điện thoại chỉ còn lại thanh máy bận "Tút tút tút", thậm chí Lãnh Ngạn còn kịp câu nữa.

      "Tín hiệu điện thoại di động tìm được, ở khu Nam Phú Sơn. . . . . ." Doãn Tiêu Trác định vị trí chính xác.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 267: Đọ sức (6)

      Editor: Mẹ Bầu

      " cần!" Lãnh Ngạn để điện thoại di động xuống.

      "Hả?" Doãn Tiêu Trác nhìn có chút kinh ngạc, tiếp đó sắc mặt liền biến đổi lớn, "Chẳng lẽ bọn họ giết con tin rồi sao?"

      Lãnh Ngạn chậm rãi lắc đầu, lần nữa cầm điện thoại di động lên, gọi lại số điện thoại vừa rồi, quả nhiên trong trạng thái tắt máy.

      "Chết tiệt! Đối phương giảo hoạt, bắn phát liền đổi sang chỗ khác, số điện thoại cũng chỉ dùng lần, số điện thoại vừa mới lúc nãy bây giờ tắt máy rồi."

      "Vậy điều kiện gì?" Doãn Tiêu Trác thở phào cái, chỉ cần người an toàn là tốt rồi!

      "Kỳ Thịnh!" Lãnh Ngạn khạc ra hai chữ.

      "Công ty Kỳ Thịnh sao?" Cha con nhà họ Doãn cùng đồng thanh kêu lên thành tiếng, hỏi câu như nhau.

      Lãnh Ngạn gật đầu, suy nghĩ nghiền ngẫm xem ai là người muốn hướng về phía Kỳ Thịnh nhất, chẳng lẽ là kẻ thù của ? Hay là đối thủ của Kỳ Thịnh? Hay là kẻ thù lúc sinh thời của cha mình? Trong đầu hàng loạt giả định rối bời vào nhau, hoàn toàn có đầu mối, thực , trong ấn tượng của hề có người nào như vậy...

      "Vậy cậu phải làm sao đây? Báo cảnh sát !" Doãn Tiêu Trác đề nghị.

      " thể báo cảnh sát!" Lần này là Lãnh Ngạn và Doãn lão gia đồng thanh câu. Doãn lão gia nhìn Lãnh Ngạn chút: " thể báo cảnh sát! Duy Nhất gặp nguy hiểm!"

      "Đúng vậy!" Lãnh Ngạn gật đầu, "Còn nữa, trong bụng của Duy Nhất còn có bảo bảo! nên báo cảnh sát!"

      "Chẳng lẽ muốn cho Kỳ Thịnh sao?" Doãn Tiêu Trác hỏi đầy vẻ kinh ngạc.

      Lãnh Ngạn cười khổ, "Bản thân tôi cũng muốn cho lắm! Tôi cũng muốn có thể cho được! Trước giờ cổ phần Kỳ Thịnh cũng phải là của tôi, tôi biết cho thế nào đây?"

      " Kỳ Thịnh phải của à? Tôi vẫn tưởng rằng lừa gạt Tĩnh Lam!" Doãn Tiêu Trác sao tin được.

      Lừa gạt Tĩnh Lam? lại cười khổ lần nữa.

      Rất lâu rồi, khi ấy còn chưa có Duy Nhất, biết mình còn sống là vì cái gì nữa.

      Năm đó nhà họ Lãnh đại loạn, công ty cũng bị lâm vào cảnh đình trệ thấy tương lai, cho dù từng ngày từng đêm phục hồi lại công ty từ bên bờ vực phá sản, nhưng công ty cũng phải thuộc về bản thân . tự với mình, cần quan tâm đến những thứ hư vô đó làm gì. thành viên trong nhà họ Lãnh, dù đối với , chuyện được sinh ra trong gia đình này cũng hề thích thú. Nhưng chuyện “máu mủ thân tình” vốn do trời sinh cho phép trơ mắt nhìn tâm huyết cả đời của cha mình cứ như vậy bị trôi theo nước chảy.

      Vì vậy, vẫn thay đổi, oán trách, hối hận, chỉ có điều, trước sau vẫn thể tìm được cảm giác thân thuộc, tìm được nơi để dựa vào, giống như cánh bèo trôi, vô tri vô giác.

      Mặc dù như thế, vẫn dốc hết tâm huyết nửa đời của mình vào Kỳ Thịnh, hoặc là cách khác, tựa như đào tạo đứa con rất cẩn thận.

      Kỳ Thịnh, vậy mà, thế giới này dường như người Kỳ Thịnh lại chỉ có mình , mới đầu có quản gia, tại lại có thêm người nào đó chưa biết?

      Trong yên tĩnh, Doãn lão gia chợt chen lời: "Nếu như quyết làm thế nào cũng phải có công ty, vậy hãy cho tập đoàn Doãn thị !"

      Doãn Tiêu Trác trợn to mắt, "Cha, mặt trời mọc từ hướng tây à?"

      "Thằng nhóc chết tiệt này! Lúc này mà còn có tâm tư giỡn! Chỉ cần Duy Nhất sao là tốt rồi !" Trong ánh mắt của Doãn lão gia thần sắc cực kỳ áy náy.

      "Bác trai, như vậy sao được?" Lãnh Ngạn thuận miệng gọi câu “bác trai”, quên mất rằng mình từng gọi ông là cha.

      "Ngạn nhi, bây giờ mà con vẫn còn gọi ta như vậy hay sao?" Doãn lão gia nhìn đầy ôn hòa: "Chúng ta là người nhà, Duy Nhất là con của ta, còn phải phân chia ràng là của ai nữa sao? Ta có lỗi với mẹ của Duy Nhất, hãy cho ta cơ hội chuộc tội ."

      Còn , điện thoại di động của Lãnh Ngạn để ở bàn lại đổ chuông, Lãnh Ngạn cười lạnh: "Quả nhiên lại là số điện thoại mới!"

      "Để ta nhận điện thoại!" Doãn lão gia đoạt lấy điện thoại di động, "A lô!"

      "Hả? Lại đổi người nhận điện thoại rồi sao? Lãnh Ngạn đâu?" Vẫn là giọng khàn khàn đó của đối phương.

      "Tôi là Tổng giám đốc của Doãn thị, có lời gì cứ với tôi là được rồi! Chẳng phải là muốn công ty sao? Được! Tôi có thể cho , tôi cho Doãn thị!" Tay Doãn lão gia cầm điện thoại di động hơi bị run rẩy.

      "Ha ha! Thiên hạ lại có người tốt như vậy sao?" Đối phương cười mấy tiếng giễu cợt, thoáng vẻ hung tợn, : "Gọi Lãnh Ngạn ra nghe điện thoại! Nếu như các ngươi còn muốn nhìn thấy người con kia ! Hay là, tại trước tiên tôi cứ đá vào bụng của ta phát nhỉ? Cho các người biết thế nào là lễ độ?"

      ", đừng! Để tôi bảo Lãnh Ngạn ra nghe!" Doãn lão gia luống cuống, đưa điện thoại trả lại cho Lãnh Ngạn.

      Lãnh Ngạn bình tĩnh : "Tôi là Lãnh Ngạn đây."

      "Lãnh Ngạn! Tao cảnh cáo mày đó, đừng có chơi trò đuổi bắt với tao! Tao lại ràng lần nữa, tao chỉ muốn Kỳ Thịnh! Những thứ gì gì khác đó tao cần!"

      Lãnh Ngạn trầm tư, "Được! Nhưng trước hết tôi muốn nghe thấy tiếng của vợ tôi ! Tôi muốn xác nhận được rằng ấy vẫn bình an vô ."

      Người nọ hơi chần chờ: "Được! Tao bảo cho con bé đó tới đây."

      Sau hồi những tiếng lục cục của tạp , Lãnh Ngạn nghe thấy trong điện thoại di động truyền đến tiếng nhàng: "Ngạn!"

      Tất cả thần kinh của chợt thấy hưng phấn lên bởi tiếng gọi khẽ khàng dịu dàng kia, lập tức tinh thần của chấn động rất lớn: "Duy Nhất, em sao chứ? Con thế nào rồi? Nó có khỏe ?"

      "Ngạn, em rất khỏe, con cũng rất khỏe! Ngạn, em nhớ , hãy cho bọn Kỳ Thịnh ! Cho ! Em muốn về nhà! Em muốn ở lại chỗ này!"

      "Duy Nhất..." cảm thấy lời của Duy Nhất có gì đó nghe là lạ, còn muốn thêm vài lời nữa những giọng trong điện thoại thay đổi.

      "Lãnh tiên sinh, mày có nghe thấy gì , chỗ này vừa dơ bẩn lại vừa tồi tàn, lại còn rất lạnh nữa! Vợ của mày cũng còn đồ ăn! Nếu như mày muốn vợ mày phải chịu khổ sở, muốn vợ mày bị sinh non như , hãy nhanh chóng giao lại Kỳ Thịnh cho tao, xem ra vợ của mày còn khôn hơn mày nhiều đấy! Ha ha ha!"

      Ánh mắt của Lãnh Ngạn chợt lóe, "Được! Tôi cho ! , chuyển cho ai? Cho tôi những tin tức có liên quan!"

      Đối phương lại cười lạnh, "Lãnh tiên sinh quá thông minh, lúc này cho người đưa thư tới để báo cho mày chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao? Tối nay mười giờ, mày mang theo luật sư đến số 128 bến tàu Lợi Cảng, nhớ mang tất cả những tài liệu được chuẩn bị đầy đủ xong xuôi, chỉ để lại chỗ cần tao ký tên là được, sau khi ký xong, dĩ nhiên người được thả ra. Nhớ, đừng có mà báo cảnh sát, được mang vệ sĩ cùng, nếu , hãy chờ mà nhặt xác cho vợ và con trai của mày!"

      Hai tròng mắt của Lãnh Ngạn nheo lại, cắn răng, "Được! gặp về!"

      Điện thoại đến đây liền bị cắt đứt, Doãn Tiêu Trác vội vàng hỏi, "Duy Nhất có khỏe ? cho bọn Kỳ Thịnh sao? Làm sao lại phải cho chứ? Rốt cuộc là ai muốn Kỳ Thịnh vậy?"

      Lãnh Ngạn ngước mắt lên: "Duy Nhất sao hết, tôi biết đối phương là người nào!"

      "Vậy bây giờ dự định làm thế nào?" Doãn Tiêu Trác gấp gáp hỏi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :