1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 258: phía sau tấm màn (2)

      "Tôi suy nghĩ lại, nếu con bé làm như vậy kế hoạch này của tôi bị “gà bay trứng vỡ”. vậy , tôi thuận theo ý của nó là hơn. Dù sao cũng là vì tiền, còn về phần làm thế nào để tiền tới được tôi ngại. Tôi biết Lãnh Dực rất thích Tĩnh Lam, trước khi kết hôn vì muốn tỏ tâm ý đối với Tĩnh Lam nên mua khoản bảo hiểm, mà người thụ hưởng là Tĩnh Lam. Nếu như Lãnh Dực bị chết ngoài ý muốn, Tĩnh Lam được nhận khoản tiền lớn."

      "Vì vậy, khi xe Lãnh Dực đỗ ở trong ga ra tôi mới giở trò để làm hỏng phanh xe của Lãnh Dực, vừa đúng lúc ấy Lãnh Ngạn lái xe trở về, suýt nữa tôi bị phát , may là tôi tránh được. Đêm đó, Lãnh Dực bỏ mình vì tai nạn xe cộ. Công ty bảo hiểm bồi thường rất nhiều tiền, dĩ nhiên tiền đó cũng chính là tiền của tôi, có nhiều tiền làm được nhiều việc rất tốt!"

      "Tại sao con nuôi của ông lại để mặc cho ông quyết định mọi việc như vậy? Tại sao ta lại cam nguyện giao tiền cho ông?"Đội trưởng Chu lại hỏi.

      "Bởi vì tôi nắm được điểm yếu của nó. Nó giả vờ làm nữ quỷ dọa chết vợ trước của Lãnh Ngạn. may là lúc ấy Lãnh Ngạn ra nước ngoài, đến khi trở về mọi dấu vết đều bị mất hết, cũng điều tra được gì cả. Tôi uy hiếp Tĩnh Lam, nếu như con bé chịu nghe lời tôi chuyện này cho Lãnh Ngạn biết, nếu như nó chịu hợp tác, tôi giúp để nó đạt được mục đích gả cho Lãnh Ngạn."

      "Hay cho việc làm thành giao dịch để kiềm chế lẫn nhau, hay cho lợi dụng lẫn nhau qua mối quan hệ của phụ nữ!" Đội trưởng Chu khỏi giễu cợt.

      " sai! Vốn dĩ trong quan hệ giữa người với người, vẫn luôn có lợi dụng lẫn nhau mà, đó cũng chỉ là cuộc giao dịch. Tình cảm ư? Tôi cũng từng tin tưởng, tôi điều khiển chiếc thuyền trong bão táp để cứu những người lớn trong nhà họ Lãnh, cũng vì tin tưởng ở tình cảm mà tôi thà để mình bị đập gãy chân cũng phải cứu bằng được Nhị thiếu gia. Nhưng nhà họ Lãnh bội bạc bức tôi phải quyết định làm tất cả mọi việc! bất nhân, tôi đây bất nghĩa!"

      "Cho đến tận bây giờ rồi, mà ông vẫn còn biết hối cải sao!" Giọng của đội trưởng Chu chợt nghiêm nghị.

      Quản gia cười lạnh, "Hối cải ư? Hôm nay tới bước này rồi, việc hối cải còn có tác dụng sao? Hối cải đặc xá để cho tôi được ăn đạn sao?"

      Đội trưởng Chu kinh ngạc nhìn đưa mắt nhìn ông ta, theo trình tự, câu, "Hãy cung khai tất cả mọi tội lỗi , căn cứ thái độ nhận tội của ông, trong phạm vi của mình, chúng tôi tận lực trợ giúp cho ông theo quy định của luật pháp!"

      Tuy nhiên, điều này cũng chỉ là trình tự mà thôi! Hai bàn tay dính đầy máu tươi, làm sao Quản gia biết là cái gì chờ đợi ông ta chứ? Khi ông ta bước chân vào con đường thể quay về này, từ đó trở xác định ngày hôm nay nhất định đến, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Lúc này, việc cung khai với ông ta mà , có lẽ chỉ là việc quay đầu nhìn lại quá trình của cuộc sống. , phải đó là chặng đường mà người đó từng suốt ngày sống trong bóng tối, cũng chỉ khi ở trước cái chết mới có cơ hội để ra những lời này. Nhưng, người ta cũng chỉ để mà vậy thôi...

      *****

      "Mục tiêu của Tĩnh Lam là được gả cho Lãnh Ngạn, mục tiêu của tôi là tài sản của nhà họ Lãnh, bất cứ mục tiêu là gì cũng vẫn có thể , mục tiêu của chúng tôi là giống nhau. Nhưng mà, Lãnh Ngạn kia lại đương nhiên cho phép người phụ nữ khác vào ở trong nhà. Cái gì mà là bạn học của chứ, tôi để cho thực được mong muốn của mình. Tĩnh Lam thể sinh con được, nếu như người phụ nữ mang về sinh đứa con cho , chắc chắn rất bất lợi đối với Tĩnh Lam. Cho nên, khi người bạn học cùng trường của còn bơi lội, tôi giở trò với đường dây điện, dòng điện giật chết người phụ nữ kia, rồi sau đó lại cố ý làm cho chỗ dây điện đó có vẻ giống như bị lão hóa, như thế khi cảnh sát điều tra mới cho rằng đó là việc ngoài ý muốn."

      Đội trưởng Chu nhìn người đàn ông năm mươi tuổi bị què chân kia, trừ đôi mắt lộ vẻ sắc sảo, còn đâu cũng thể nào nhìn ra được ông ta là người có lòng dạ độc ác như thế.

      Tiếp đó Quản gia lại : "Nhưng dù tôi chết, bà vợ của tôi đương nhiên đối nghịch với tôi, dứt khoát muốn thuyết phục Lãnh Ngạn ly hôn, còn luôn miệng mắng tôi là đồ nghiệp chướng! Tôi cho bà ấy biết, từ ngày bà ấy tìm thầy tướng số để coi bói cho Lãnh Ngạn trở , bà ấy chính là đồng phạm rồi, bà ấy phải ngồi tù, mọi người cùng nhau ngồi tù, ép tôi quá, tôi đánh cho bà ấy trận đích đáng. Bà ấy thuộc loại phụ nữ truyền thống, dù sao cũng chưa từng dám vâng lời theo ý của tôi."

      "Nhưng tôi đánh giá bà ấy quá thấp, ngờ rằng bà ấy lại rất đương nhiên là phục tùng Lãnh Ngạn, gạt tôi, giúp Lãnh Ngạn lấy được người vợ. Tôi biết mong muốn của bà ấy là muốn Lãnh Ngạn ly hôn, chính thức cưới Nhiễm Duy Nhất. Nhưng xem ra trời giúp tôi, thằng ngốc Lãnh Ngạn kia dĩ nhiên chịu ly hôn, lại còn cái giả kết hôn, để sau đó đẩy chính bản thân vào vị trí bị động."

      "Nhiễm Duy Nhất vừa vào nhà, tiếp đó Tĩnh Lam liền dọn đến hậu viện. Mới đầu, con bé chỉ muốn hù dọa, muốn cho Nhiễm Duy Nhất bỏ vì sợ hãi, cho nên lại giở trò diễn vai nữ quỷ lần nữa, nhưng lại dùng được. Tôi cũng lập lại chiêu cũ, để dây điện ở đám cỏ bên đường, nhưng ta may mắn chạy thoát được. Tôi dự cảm, lần này được dễ dàng như trước nữa, có lẽ Nhiễm Duy Nhất đúng là kình địch."

      "Đúng là Tĩnh Lam mong Nhiễm Duy Nhất mang thai, chính tôi cũng mong muốn điều này, nhưng sau khi mà Lãnh Dực bị chết do tay tôi, tôi từng thấy ông già kia mắng Lãnh Ngạn, hại chết Lãnh Dực, sau này tài sản của nhà họ Lãnh cho dù chỉ là chút xíu, mọi thứ vẫn thuộc về Lãnh Dực, nếu như sau này nhà họ Lãnh có đời thứ ba, truyền lại cho đời thứ ba, nhưng tuyệt đối cũng cho Lãnh Ngạn. Lúc ấy tôi còn cho rằng chẳng qua đó chỉ là lời lẫy, nhưng nếu như Lãnh Ngạn có con rốt cuộc phải là có lợi cho chúng tôi. Cho nên, khi vợ tôi cho Nhiễm Duy Nhất uống canh tăng sinh lực, tôi lại bỏ thêm thuốc tránh thai. Việc này, Tĩnh Lam có biết."

      "Những động tác này của tôi bị vợ tôi phát ra, hơn nữa vào ngày sinh nhật Lãnh Ngạn đó, sau lần Tĩnh Lam nổi cơn điên, nửa đêm đánh đàn Piano, ba lần tôi nhìn thấy bà ấy khẩn cầu muốn được hồi hương. Có thể , lúc này Lãnh Ngạn động lòng đối với Nhiễm Duy Nhất. tồn tại của Tĩnh Lam đối với uy hiếp, mặc dù tôi tức giận nhưng cũng đáp ứng thỉnh cầu của Tĩnh Lam, nhưng ở ngoài mặt cũng thể gì."

      "Sau khi chúng tôi , tôi vẫn để lại cơ sở ngầm ở trong thành phố, rất nhanh có người cho tôi biết, Nhiễm Duy Nhất mang thai. Làm sao tôi có thể để cho Lãnh Ngạn có con được đây? Vì vậy, tôi mới bố trí để người ta diễn tuồng kịch, làm cho Nhiễm Duy Nhất bị sảy thai."

      "Sau đó Tĩnh Lam lại giở trò tự sát, rốt cục làm cho chuyện bí mật của nhà họ Lãnh bị tin tức truyền thông đào lên lan ra khắp trong thành phố. Tôi nghĩ đây là cơ hội tốt để tôi giành lại tài sản của nhà họ Lãnh. Vừa lấy tiền để xúi giục mọi người làm càn truyền bá, vừa gây áp lực đối với dư luận, vừa thuyết phục Tĩnh Lam đồng ý ly hôn, điều kiện là phải giao lại toàn bộ tài sản của nhà họ Lãnh, bởi vì lúc ấy dư luận xã hội cũng đảo hướng về phía Tĩnh Lam, cầu này có khả năng thành công được ."

      "Vậy mà Tĩnh Lam, đồ não phẳng chết tiệt kia lại nhất định muốn ly hôn với Lãnh Ngạn. Tôi vất vả vừa đấm vừa xoa buộc phải ra điều kiện với vợ tôi và Nhiễm Duy Nhất, lại đến tòa án uy hiếp Tĩnh Lam, nếu như chịu ly hôn cứ chuẩn bị chịu tử hình , nhất định tôi đưa chuyện năm ấy nó hại chết Tử Đình công khai ra bên ngoài, mọi người cùng đồng quy vu tận. (cùng nhau chết)"

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 259: Kết thúc sao

      Editor: Puck

      “Như vậy, Tĩnh Lam mới định đồng ý ly hôn, nhưng mà, lúc phân chia tài sản mới biết được, 60% Kỳ Thịnh đều thuộc về Lãnh Ngạn, lúc này, tôi mới đột nhiên nghĩ đến, lời lúc ông cụ còn sống vô cùng có khả năng phải dỗi. ra , sau khi Tĩnh Lam và Lãnh Ngạn ly hôn, tôi biết ngay, tài sản nhà họ Lãnh cách tôi ngày càng xa vời, nhưng mà, bước lên con đường này, thể quay đầu.”

      “Hơn nữa, trong lòng giống như tâm ma kêu gào, thể để cho nhà họ Lãnh có đời sau, thà ngọc thạch câu phần * cũng thể tiện nghi nhà họ Lãnh, dù sao giết người cũng là giết, giết hai người cũng là giết, đều là sát tâm, nên cái gì cũng cần thiết. Sau đó bác sỹ Trần nghèo rớt mồng tơi, lại tìm tới tôi, muốn tôi vay nặng lãi thay ông ta, nếu giao bệnh án giả của Tĩnh Lam lúc trước cho Lãnh Ngạn, , tôi lấy ra được nhiều tiền như vậy, cho dù có tôi cũng lấy ra, vì vậy, mướn người theo dõi ông ta, giết ông ta ở ATM, rồi cướp bệnh án.”

      (*) Ngọc thạch câu phần: ngọc đá đều tan, tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu hủy.

      Đội trưởng Chu nghe đến đó, nắm tay đấm quyền nặng nề lên bàn, “ phát rồ tới cực điểm! Trong tay ông mạng người tùy ý như vậy sao? Như vậy tối ngày hôm qua ông chuẩn bị ngay cả con của mình cũng giết sao?”

      Lúc này quản gia hết mọi chuyện, cảm giác giống như cuộc đời của ông lặp lại lần nữa, toàn thân thoát lực, mềm nhũn mà dựa vào ghế, cặp mắt vô hồn, vẻ cười khổ ra.

      “A, mạng người? Tình thân? Tình bạn? Con ? Tôi đều tin! Tôi chỉ tin tưởng chính mình! Chỉ thiếu tin tiền, chỉ có tiền tài mới cho tôi cảm giác an toàn! có tiền cần ngủ tấm xi măng, rốt cuộc cần đẩy hàng vỉa hè bị người ta phân biệt đối xử, bà ấy cũng gả cho người có tiền, sau đó dùng ánh mắt khinh bỉ đâm thủng lòng tôi, cho nên, tôi nhất định phải có tiền, tôi nhất định phải trở nên nổi bật! Nhất định thế!”

      Đội trưởng Chu ngạc nhiên mà nhìn ông ta, nhìn ông ta lấy ra tấm hình trong túi, giống như hạ quyết tâm lớn, xé nát, rơi xuống, lộn xộn rơi xuống đất...

      Quản gia đột nhiên nở nụ cười, vẻ đắc ý trong nụ cười khiến cho người ta khó có thể nắm lấy, “Rốt cuộc ra, ra cảm giác ra được sao nhõm, nhõm như vậy...” Cười lớn, ông lại khóc, cuối cùng, chỉ nghẹn hai tiếng, “Nếu như... Nếu như...” Rồi có đoạn sau...

      Đội trưởng Chu biết nên gì, nhàng phất tay, “Dẫn !”

      !” Hai cảnh sát mỗi người giữ cánh tay ông ta.

      Ông ta hề phản kháng, hai chân như nhũn ra, để cảnh sát kéo ra khỏi phòng thẩm vấn.

      Lúc này gần rạng sáng, cửa phòng thẩm vấn lại mở ra, gió sáng sớm thổi qua, cuốn từng mảnh vụn mặt đất bay lên chung quanh.

      Cạnh cửa xuất đôi giày da màu đen, tất cả lộ chân tướng *, nhưng mà, sao lại thoải mái nổi.

      (*) nguyên gốc: 水落石出 thủy lạc thạch xuất - tra ra manh mối, tương tự cháy nhà ra mặt chuột.

      Đội trưởng Chu cũng quay đầu lại, hỏi, “Người phụ nữ trong hình là ai?”

      Chủ nhân giày da màu đen – Lãnh Ngạn, ánh mắt rơi lên đất, loáng thoáng còn có thể phân biệt được những mảnh vụn kia là mắt ngọc mày ngài của thiếu nữ đậu khấu (1).

      biết.” lắc đầu.

      quả biết, cũng biết trong sinh mạng của quản gia từng có như vậy. Có lẽ, mỗi người đều có khoảng thời gian trẻ trung tốt đẹp, tràn đầy mộng tưởng và ước mơ với cuộc sống, với tình , với tương lai. Nhưng mà, trong sóng triều thời gian, rốt cuộc là đại lãng đào sa *, cuốn tất cả những thứ tốt đẹp chính là tính người, còn lại, vốn là thứ yếu ớt nhất, thường hay thay đổi? Thiện và ác biến chuyển thường cũng ở ý niệm này, dù từ bao giờ, đều phải nhớ kỹ, dụ dỗ trước mặt, bảo vệ mình, bảo vệ màng danh lợi ban đầu.

      (*) đại lãng đào sa: Sóng lớn cuốn cát .

      “Kết thúc! Cuối cùng kết thúc!” Đội trưởng Chu xoay người nở nụ cười với .

      Lãnh Ngạn cười khổ, chẳng thể nghĩ tới, ở bên mình lại xảy ra trò hề rối tung rối mù như vậy, trò hề!

      Cuối cùng là kết thúc bi kịch của ai? được quyết định từ lâu! Đúng! Cũng gần kết thúc rồi! Tất cả đều sắp kết thúc rồi! Rốt cuộc có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười lúc đầu của Duy Nhất, cùng hướng tới con đường hạnh phúc trước mặt , chỉ có điều, mệt quả, rất mệt mỏi...

      “Cậu bạn! Giúp tay, chừa cho tôi chút mặt mũi, với tòa án, cần công khai thẩm tra xử lý vụ án này, coi như giấu giếm dùm tôi chút riêng tư !” vỗ vỗ bả vai đội trưởng Chu, nghênh ngang rời .

      Lái xe ra khỏi đồn cảnh sát, quay kính xe xuống, để gió lạnh buổi sáng thổi tan mệt mỏi của , trước mắt, còn chuyện cuối cùng chưa giải quyết, chỉ có điều, thắng lợi lập tức ở trước mắt, chờ tất cả chấm dứt, có thể cùng Duy Nhất lên du thuyền xa khơi thưởng thức trời xanh, mây trắng cùng biển rộng của bọn họ...

      “Thiếu gia, cậu liệu như thần, sao có chuyện đều phát sinh theo ý nghĩ của cậu vậy? Đội trưởng Chu bắt được Tĩnh Lam lúc nào?” Tần Nhiên càng ngày càng bội phục tổng giám đốc rất ung dung thản nhiên, phảng phất tất cả đều trong khống chế của cậu ấy, mọi chuyện đều phát triển dựa theo ý đồ của thiếu gia.

      Từ dụ địch cướp tù tối hôm qua, đến thẩm vấn suốt đêm. Sao thiếu gia lại có thể đoán được có người đến cướp tù, đoán chắc quản gia cung khai, ngay cả ghi cung khai của Tĩnh Lam cũng được chuẩn bị xong, nhưng mà, thẩm vấn Tĩnh Lam từ bao giờ, sao biết!

      Lãnh Ngạn khẽ mỉm cười, “Tĩnh Lam? giờ tôi cũng biết ta ở đâu!”

      ta chưa bị bắt sao? Nhưng ghi cung khai của ta...” Tần Nhiên bừng tỉnh hiểu ra, “Thiếu gia, cậu ghép?”

      Lãnh Ngạn gật gật đầu, “Hai người quản gia và Tĩnh Lam, mặc dù là quan hệ hợp tác, tuy nhiên ai cũng có lòng riêng, so sánh ra, Tĩnh Lam dễ mắc câu hơn quản gia, cho nên lôi Tĩnh Lam ra trước, sau đó dùng Tĩnh Lam kéo quản gia ra, ai ngờ, đám phế vật này lại để Tĩnh Lam trốn thoát mất! Chỉ có điều, tiết mục hay phải trình diễn, cùng lắm diễn kế thành, quản gia, trúng kế!”

      “Thiếu gia, nghĩ tới, trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy! Từ trước đến nay chúng ta nghĩ tới phương diện này! Đúng rồi, thiếu gia, sao cậu lại nổi lên nghi ngờ với quản gia?”

      ra rất đơn gian, Tĩnh Lam là phụ nữ, rất nhiều chuyện mình ta làm được, ví dụ như giết người, ví dụ như cướp bệnh án, nhưng cuối cùng để cho tôi tin chắc suy đoán của mình là con mèo đen ở nhà họ Lãnh.”

      (1) thiếu nữ đậu khấu: 豆蔻女子 nguyên văn chỉ các thiếu nữ xinh xắn chừng mười ba mười bốn tuổi.

      Điển tích từ hai câu thơ trong bài Tặng biệt kỳ 1 贈別其一 của Đỗ Phủ

      * Nguyên :

      娉娉嫋嫋十三餘,

      豆蔻梢頭二月初。

      春風十里揚州路,

      卷上珠簾總不如。

      * Dịch :

      Phiên phiên niệu niệu thập tam dư,

      Đậu khấu sao đầu nhị nguyệt sơ.

      Xuân phong thập lý Dương Châu lộ,

      Quyển thượng châu liêm tổng bất như.

      * Dịch nghĩa:

      Nàng ấy mảnh mai yểu điệu, mới hơn mười ba tuổi,

      Như hoa đậu khấu ngọn cây mới nở tháng hai.

      Gió xuân thổi mười dặm đường Dương Châu

      Rèm châu đều cuốn lên, nhưng chẳng có ai giống như nàng. (Nguồn: thivien.net)

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 260: Phát Tĩnh Lam

      Editor: Puck

      “Mèo đen?” Tần Nhiên khó có thể tin.

      “Ừ, tôi thấy ghi chép về mèo đen trong nhật ký của Duy Nhất, cùng lúc ấy phát con búp bê vải bị xé nát, từ lời của có vẻ hết sức sợ con mèo đen này. Tôi chợt nhớ tới, Tĩnh Lam thích động vật, cảm thấy bẩn, con mèo đen này chỉ có quản gia thích, mà chuyện xưa về người gọi là bạn của tôi bị dây điện giật chết, đoạn dây điện hoàn toàn bị động vật gặm cắn. Kiểm tra toàn diện đường dây điện ở nhà họ Lãnh cũng phát nhiều chỗ dây điện bị lão hóa đều có dấu vết động vật cắn, bây giờ nghĩ lại đầu óc rất ràng, chẳng qua lúc ấy quá mơ hồ mà thôi! Nếu cũng xảy ra nhiều chuyện phía sau như vậy!”

      Tần Nhiên nhìn vẻ mặt hơi đau xót của , muốn an ủi , “Thiếu gia, đừng suy nghĩ những chuyện vui kia, phải qua rồi sao? Hơn nữa, nếu phải như vậy, sao má Tằng lại tìm dâu thay thế cho cậu, làm sao để cậu gặp gỡ Duy Nhất đây?”

      Lãnh Ngạn lại lắc đầu: “Tần Nhiên, tôi cảm thấy được, nếu như tôi và Duy Nhất có duyên, cho dù có những chuyện này, cũng gặp gỡ, có lẽ tại khúc quanh nào đó đường, có lẽ ở trong thang máy tập đoàn Doãn thị, có lẽ ngày nào đó dưới ánh nắng tươi sáng, ấy giải thích được mà cười với tôi, nhưng mà, cần giá cao như vậy, cần...”

      “Thiếu gia, cuộc đời con người do bản thân lựa chọn! Nếu bọn họ lựa chọn cuộc sống như vậy, chuyện cũng có cách nào khác!” Cuối cùng Tần Nhiên chỉ có thể như vậy, hy vọng khuyên Lãnh Ngạn nên u buồn vì người thân biến thành kẻ thù.

      Lãnh Ngạn rất đồng ý, “Đúng! ra quản gia biến thành như vậy cũng phải toàn bộ đều do câu cha tôi thực cam kết, lúc ấy cha tôi say rượu xằng bậy, sau khi tỉnh rượu sớm quên mất, quan trọng nhất là trái tim quản gia, lệch. Cho nên, về sau tôi quý trọng thứ bản thân mình có hơn, nếu có ngày tôi hai bàn tay trắng, tôi hy vọng tôi còn có Duy Nhất, có các cậu, vậy vẫn có thể có toàn thế giới!”

      Hốc mắt Tần Nhiên bỗng dưng ướt át, mắng to, “ đấng mày râu, sáng sớm mủi lòng như vậy làm gì?! Có chút tiền đồ được !”

      Lãnh Ngạn khỏi bật cười to, dựa vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, ngờ lại suốt đêm! Gần đây thể lực chi nhiều hơn thu...

      “Tần Nhiên, cậu có phải tôi già rồi ?” Lãnh Ngạn đột nhiên hỏi.

      “Sao lại như vậy? Tần Nhiên rất kinh ngạc, thiếu gia mới chỉ ba mươi tuổi đầu, chính là thời kỳ vàng son của đàn ông.

      “Nhưng mà, tôi thường cảm thấy thể lực cạn kiệt, tốt như trước kia! Ngày trước thức trắng đêm liên tục tuần đều sao!” Lãnh Ngạn nhíu nhíu mày, giống như muốn mệt mỏi chen ra ngoài từ giữa hai chân mày.

      Tần Nhiên bật cười, “Thiếu gai, cậu là người bình thường! Cho dù bản thân là sắt đá! Thức đêm tiếp như vậy, người sắt cũng chịu nổi! Cậu ấy, vẫn nên quý bản thân mình, bây giờ chỉ mình cậu, coi như vì Duy Nhất, cũng phải để cho bản thân khỏe mạnh! Đừng liều mạng như vậy!”

      “Ừ, tôi biết !” lại bật cười, “Nhắc tới Duy Nhất, tôi càng cảm thấy mình già! ấy mới hai mươi tuổi! Chênh lệch bao nhiêu!”

      “Thiếu gia! Đừng như vậy, nghe bình thường bây giờ đều thích đàn ông thành thục, là bởi vì có cảm giác an toàn, hai là bởi vì biết thương người!” Tần Nhiên chưa bao giờ biết rằng có lúc thiếu gia cũng tự tin...

      Lãnh Ngạn cười to, lại che giấu được mệt mỏi giữa hai chân mày.

      Tần Nhiên thức thời thêm gì nữa, thiếu gia mệt chết , gần đây thường xuyên nhìn thấy dáng vẻ uể oải của cậu ấy. Nhưng mà, mấy ngày nữa có thể là thời gian nghỉ dài rồi, nhưng nó có ý nghĩa Tần Nhiên lại đảm nhận làm nhân vật bị bỏ sót, vậy thế nào đây? Chỉ cần thiếu gia và Duy Nhất hạnh phúc, nguyện ý!

      Xe chạy về phía Kỳ Thịnh, trời vẫn tờ mờ sáng, ánh đèn đường tản ra ánh sáng dị dàng dưới sương mù sáng sớm, đường gần như có người, Tần Nhiên im lặng nhìn từng ngôi nhà ngoài cửa sổ lùi lại trong nháy mắt, ánh mắt đột nhiên bị hấp dẫn.

      “Dừng dừng dừng.” kêu to.

      “Sao vậy?” Lãnh Ngạn mở to mắt.

      “Cậu xem người nọ giống như Tĩnh Lam phải ?” Tần Nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ xe.

      Xe tự nhiên dừng lại, bọn họ ở làn đường gần lề đường, cho nên vẫn tinh tường hơn người làn bên ngoài.

      Lãnh Ngạn nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy ở đầu ngõ tầm thường, có hai người đàn ông đè người phụ nữ lại làm trò xằng bậy, quần áo của người phụ nữ bị xé toạc giống như đồ Tĩnh Lam mặc, còn có tóc uốn xoăn màu nâu nhạt, hơn nửa khuôn mặt của ta cũng có thể thấy ràng.

      “Nhanh xuống xe.” vội vàng ra lệnh.

      Mấy chiếc xe vệ sỹ phía sau cũng biết xảy ra chuyện gì, thấy tổng giám đốc xuống xe, toàn bộ dừng xe, theo Lãnh Ngạn.

      “Dừng tay!” Tần Nhiên hét lớn tiếng, mấy vệ sỹ xông lên đuổi hai tên lưu manh chạy .

      Ánh mắt Lãnh Ngạn rơi lên người Tĩnh Lam, chỉ thấy ta hoàn toàn để ý tới Lãnh Ngạn, chỉ có điều ánh mắt đờ đẫn vẫn nhìn về hướng, mặt mũi tràn đầy nước mắt. Đầu tóc rối bời, mặt vàng vọt lại dơ bẩn, sớm còn là dáng vẻ quyến rũ ban đầu.

      Bọn vệ sỹ đồng loạt quay đầu, dám nhìn ta, chỉ vì quần áo ta bị xé rách, dưới thân trần truồng, trò chơi ta từng khổ tâm bày kế hôm nay biến thành .

      Hô hấp Lãnh Ngạn nặng nề, cởi áo khoác của mình xuống, ném lên người Tĩnh Lam, câu lạnh nhạt, “Đưa ta đến đồn cảnh sát!” Rồi sau đó xoay người, khoảng cách giữa ta chính là bao giờ cùng xuất ...

      Tĩnh Lam bị ba chữ “Đồn cảnh sát” thức tỉnh, hét lên tiếng, “Tôi đồn cảnh sát! Ai muốn bắt tôi đồn cảnh sát? Tôi muốn ! Tôi muốn tìm Ngạn! Tôi muốn cho ấy biết, tôi làm nhiều chuyện xấu như vậy, tôi có! Tôi có! Tôi còn muốn cho ấy biết, rất nhiều người bắt nạt tôi, bọn họ làm tôi đau!”

      Lãnh Ngạn bỗng nhiên dừng bước, quay đầu, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của ta.

      ta dùng áo khoác ném cho che kín, lệ rơi đầy mặt về phía , ngừng lảm nhảm, “Cám ơn , cần đưa tôi đến đồn cảnh sát được ? chịu đưa quần áo cho tôi mượn, nhất định là người tốt, biết tôi lạnh, đúng ? Cho nên, cần đưa tôi đồn cảnh sát, tôi muốn tìm Ngạn! biết Ngạn ? dẫn tôi tìm ấy! Được ?”

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 261: Tĩnh Lam xảy ra ngoài ý muốn

      Editor: Puck

      Lãnh Ngạn kinh ngạc nhìn ta, nhìn thấy mờ mịt trong tròng mắt màu nâu nhạt của ta, biết sao?

      “Van ! Van mang tôi tìm Ngạn! Lãnh Ngạn, có biết ? Luôn mặc đồ thể thao màu trắng, vóc dáng cao rất cao, lúc lái xe luôn mở cửa sổ ra, lái xe nhanh nhanh, gió vù vù thổi tới, đầy cổ, tóc ấy bay trong gió...”

      Mờ mịt trong mắt dần trở nên ràng hơn, vẻ thẹn thùng và trẻ trung của thiếu nữ đậu khấu nhuộm ra từ khóe mắt, cả khuôn mặt tản ra ánh sáng dìu dịu, mặc dù đầu bù tóc rối, quần áo chỉnh tề, cũng bởi vì tia sáng này mà xinh đẹp lên.

      Trong lòng Lãnh Ngạn đau xót khó hiểu, Lãnh Ngạn miêu tả trong miệng chính là lúc niên thiếu, có lẽ ta vẫn phong nhã hào hoa lúc đó, là ảo ảnh của khi đó, chứ phải Lãnh Ngạn chân trước mắt, thế cho nên, đứng trước mắt , cũng nhận ra.

      ta, điên rồi...

      vốn nên hận ta, vào giờ phút này, nhưng lại hận nổi, chỉ cảm thấy ngực bị chặn khó chịu, hơn nữa khó chịu vẫn ngừng bành trướng, muốn tiếp tục ngây ngốc...

      “Dẫn ta đồn cảnh sát!” Giọng càng kiên định hơn vừa rồi, lúc xoay người càng dứt khoát, chỉ có điều, cổ họng thít chặt, tắc nghẹn đến đau.

      ! Tôi ! Tôi muốn tìm Lãnh Ngạn, ai cũng thể ngăn cản!” Tĩnh Lam hung ác va chạm với người bên cạnh, súng của vệ sỹ rớt xuống đất, Tĩnh Lam nhanh chóng nhặt lên, dùng súng chỉ vào Lãnh Ngạn.

      Chuyển biến này tới quá nhanh, tất cả mọi người lại càng đề phòng với điên điên khùng khùng, chỉ có thể nhìn bỗng nhiên dốc cạn cả đáy mà gào, “ cho tới đây! Tới nữa tôi nổ súng! Bắn chết ! Bắn chết chính tôi!” Bỗng nhiên, lại vừa buồn vừa đau thương, “Ngạn, ở đâu? Tại sao tin em? Em làm nhiều chuyện xấu như vậy, phải em làm! phải! Ngạn, bọn họ đều bắt nạt em! Làm em đau quá! ở đâu?”

      Lãnh Ngạn vừa định tiến lên bước, Tĩnh Lam lại “Đùng” tiếng, nổ súng, cũng may Lãnh Ngạn phản ứng nhanh, lăn vòng ngay tại chỗ, cũng bắn trúng.

      mấy người đừng tới đây lại còn tới? Người nào tới đây tôi bắn chết người đó!” Đầu tóc rối bời của Tĩnh Lam nhảy múa, kêu ré lên lui về sau.

      Bọn vệ sỹ tự giác đứng trước người Lãnh Ngạn, che chắn cho , mắt thấy Tĩnh Lam dần lùi xa, phải có năng lực đuổi theo, mà biết nên làm sao?

      “Thiếu gia, làm thế nào?” Tần Nhiên khẽ hỏi Lãnh Ngạn đứng từ dưới đất lên.

      Tròng mắt sâu giống như biển của Lãnh Ngạn, cái gì cũng nhìn thấu, có thể nhìn thấy nắm chặt hai quả đấm, “ tìm! Sau khi tìm được đưa chữa bệnh trước, rồi báo cảnh sát. Hai tên lưu manh vừa rồi, tìm ra cho tôi!”

      !” Vì vậy có đội vệ sỹ đuổi theo đường Tĩnh Lam rời . Ở khúc quanh, Tĩnh Lam vẫn lui đến chỗ bọn họ nhìn thấy nữa, mới dừng lại thở gấp.

      Nhưng ngờ, chim sẻ ở sau lưng *, cổ bị đập lực ạnh, đánh bất tỉnh mặt đất, người tới dùng bao bố che đầu của lại, vác vào trong chiếc xe, xe nhanh chóng cuốn bụi . Khi vệ sỹ Lãnh Ngạn chạy đến, sớm còn bóng dáng Tĩnh Lam...

      (*) câu đầy đủ: bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.

      Tĩnh Lam bị bóng đêm bao phủ, vừa sợ lại hốt hoảng, súng cũng biết rơi ở đâu, ở trong bao bố vẫn kêu hu hu.

      cho phép kêu!” tiếng gào to truyền đến, theo đó, có người đá mạnh cái lên bao bố, Tĩnh Lam bị đau, dám kêu ra tiếng nữa, chỉ nức nở trầm thấp.

      Lái xe đến nơi, Tĩnh Lam bị người kéo xuống, ném xuống đất, miệng bao mở ra, leo ra, trước mắt là hai người đàn ông quen, người còn là người nước ngoài, chính xác, ai cũng nhận .

      “Các người... Các người là ai?” Tĩnh Lam vô thức quấn chặt lấy áo khoác của Lãnh Ngạn.

      Người đàn ông trước mắt vẫn nhìn chằm chằm. Nhìn tóc rối tung mặt bẩn thỉu, nhìn cặp mắt sưng vù nếp nhăn nơi khóe mắt, nhìn bắp chân trần trụi lộ ra khoảng trắng như tuyết dưới áo khoác, nhìn thân thể run lẩy bẩy xiết chặt áo khoác đàn ông. Trong đầu tự dưng xuất khỏe mạnh tóc tết đuôi ngựa, đồng phục áo sơ mi học sinh đơn giản, người vĩnh viễn là mùi thơm sảng khoái...

      Cho dù thế nào, cũng cách gì chồng trước mắt và hình ảnh trong đầu lên nhau...

      Tức giận trong lòng bay vọt, nhịn được tiến lên kéo áo khoác của ra, tình trạng bị giày vò thê thảm làm đau nhói ánh mắt . nhanh chóng kéo lại áo khoác cho , cái tát đánh lên mặt , đánh bay ra ngoài.

      Ngọn lửa tức giận giống như muốn thiêu đốt , chỉ vào gầm thét, “Tôi cho thiên đường hạnh phúc cần, đây chính là hạnh phúc luôn mồm lựa chọn? Cậu ta đối xử với thế nào? Là thế nào với ?”

      Tĩnh Lam chỉ bưng mặt, giọt lệ trong veo trượt xuống, khiếp đảm, “ là ai? Tại sao đánh tôi? Đau...”

      “A -” ngửa mặt lên trời gào thét! chịu nổi ánh mắt như vậy của , mềm yếu như thế.

      Năm tháng lưu lại dấu vết mờ mịt mặt , đôi mắt to trống rỗng tràn đầy vô dụng và mờ mịt, đây phải là ! phải là xinh đẹp như hoa, luôn hiếu thắng!

      Nếu như lúc này đứng trước mắt ngày trước quần áo gọn gàng, cười lúm đồng tiền, như vậy tiếp tục hận thấu xương, bởi vì có lý do hận ! Nhưng mà, như vậy lại khiến cho hận của tan thành mây khói trong lúc vô tình, chỉ có giận, chỉ có thương hại...

      Nếu như, nhiều năm như vậy, Lãnh Ngạn cho hạnh phúc, như thế, có lẽ còn có thể tha thứ cho Lãnh Ngạn. Nhưng mà, từ đầu đến cuối Lãnh Ngạn vẫn đối xử tốt với ! Lại còn có thể hại lưu lạc tới nông nỗi bị người ta cưỡng bức!

      “Là ai chạm vào ấy! Tôi muốn tính mạng của người đó!” hét lớn tiếng, dưới cơn thịnh nộ, ý thức được lòng mình hoàn toàn mâu thuẫn.

      “Hàn! Cậu tỉnh táo! Bình tĩnh chút!” Địch Khắc tiến lên ôm lấy , hết sức ngăn chặn cơn giận dữ của , “Bình tĩnh lại, đừng hỏng việc lớn!”

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 262: Đọ sức (1)

      Editor: Puck

      Dịch Hàn được nhắc nhở, dần bình tĩnh lại, những gào thét kia trở thành thảm thiết, ngọng lửa trong tròng mắt cũng trở thành đau thương. Đồng tình, xem thường, nhìn đất che nửa gò ma ngừng phát run, chỉ có điều, biết rốt cuộc mình đồng tình với , khinh bỉ , hay đồng tình chính , khinh bỉ chính ...

      “Tìm phụ nữ, lau rửa sạch cho ấy!” Dịch Hàn ném lại câu, thẳng ra khỏi phòng.

      Chỗ ở lúc này của bọn họ là khu nhà trọ ngoại ô, Dịch Hàn đứng đỉnh núi, gió mùa đông thổi qua đỉnh núi trơ trọi, hiu quạnh, khô khốc.

      Địch Khắc đến sau lưng , “Cậu vẫn bỏ được người phụ nữ này?”

      Dịch Hàn trầm tư hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, “ ấy sớm phải là ấy, tôi cũng sớm phải là tôi, chỉ có điều, dáng vẻ này của ấy... Địch Khắc, cậu mục đích tôi trở về là báo thù?”

      “Đúng vậy! Đây là chuyện mà cậu tâm tâm niệm niệm muốn làm!” Địch Khắc khó hiểu nhìn .

      “Nhưng mà, người phụ nữ này giờ thảm như vậy, thảm còn thê lương hơn trực tiếp nổ súng bắn chết, theo lý thuyết, tôi nên cảm thấy hả giận, phải có khoái cảm báo được thù, nhưng vì cái gì mà vui mừng nổi đây?” Dịch Hàn nhìn bầu trời bao la u dưới sương mù, chân trời dần ra màu đỏ bạc làm thế nào cũng chiếu sáng được đáy lòng của .

      “Hàn! Chẳng lẽ cậu định buông tha?” Địch Khắc lo lắng trùng trùng hỏi.

      ! Tuyệt đối có khả năng! Ít nhất tuyệt đối thể bỏ qua cho Lãnh Ngạn! Người phụ nữ kia chuẩn bị xong chưa?” Ánh mắt của khôi phục bén nhọn.

      “Xong rồi!” Địch Khắc gật đầu.

      “Vậy thôi! nhìn chút!” Dịch Hàn trở về nhà trọ, sóng mắt bình tĩnh như nước.

      Trong căn hộ, Tĩnh Lam đổi áo len sạch , tóc cũng cắt tỉa chỉnh tề, ngồi trước cửa sổ ngẩn người, nghe tiếng động, quay đầu lại, mặt hết sức mừng rỡ, “Cuối cùng cũng trở lại!”

      Khoảnh khắc kia, Dịch Hàn hoảng hốt trong nháy mắt, cảm giác giống như bà xã trong nhà mỏi mắt mong chờ ông xã lâu về, vậy mà, câu tiếp theo của để cho bọt xà phòng của tan biến ngay lập tức.

      “Mới vừa rồi người kia biết Ngạn, dẫn tôi tìm Lãnh Ngạn, đúng ?” Tĩnh Lam chạy đến trước mặt .

      Lại là Lãnh Ngạn!

      Tròng mắt vốn bình tĩnh của Dịch Hàn lại nổi lên gợn sóng, là đau, là oán, hay là giận?

      Mặc dù Lãnh Ngạn tổn thương thành ra như vậy, vẫn thể quên cậu ta sao?

      Ánh mắt nhìn vào vẻ trông mong trong tròng mắt , thế mà lại mỉm cười với , cười tiếng tràn đầy tin tưởng và mong đợi, giống như ngày hôm qua, chưa từng xa...

      Lòng hơi rung , những khổ sở chịu đựng những năm này lần lượt tái trong đầu . ! quên được đau đớn khi tự làm gãy hai chân bò từ trong xe ra ngoài, quên được tình cảnh bi thảm thấy chân mình bị nổ bay trung, quên được khuôn mặt xa lạ đến ngỡ ngàng khi nhìn mình trong gương sau chỉnh hình, quên được lúc mang chân giả té ngã đau đớn từng lần, quên được hai bàn tay trắng mò mẫm lăn lộn gian khổ ở nước Mỹ...

      thể quên! thể quên! Thế giới này cho , chỉ có thù hận! Chỉ có thù hận!

      Lòng dần cứng rắn lạnh lẽo, “Đúng! Tôi có thể dẫn tìm Lãnh Ngạn! Chỉ có điều, cũng biết, dễ dàng vào công ty Lãnh Ngạn như vậy, mỗi người đều phải ghi danh, phải hẹn trước.”

      “Tôi biết ! Tôi biết !” Có người ca ngợi công ty Lãnh Ngạn, hết sức vui mừng.

      “Cho nên, ký bảng hẹn trước này ! Ký xong tôi cầm giao cho công ty Lãnh Ngạn, chờ sắp xếp để cho chúng ta gặp mặt cậu ta.” Dịch Hàn biến sắc lấy ra phần hiệp nghị, che phần phía , chỉ chỉ vào chỗ ký tên.

      Tĩnh Lam nhíu mày lại, “Tại sao còn muốn ký cái này? phải quen ấy lắm sao?”

      Mí mắt Dịch Hàn khẽ nhảy, “Tôi chỉ biết, nhưng phải rất quen, cho nên phải làm việc theo quy định.”

      “Nhưng tôi quen thuộc ấy! chỉ cần dẫn tôi đến công ty ấy là được! Tự tôi có thể !” Tĩnh Lam đầu óc hồ đồ lúc này lại vô cùng phối hợp.

      Dịch Hàn nhẫn nại thuyết phục , “ cũng biết, xưa nay Lãnh Ngạn giải quyết việc chung, thích nhất là người lợi dụng quan hệ riêng phá hư quy củ, chẳng lẽ đúng sao?”

      Tĩnh Lam cắn bút suy nghĩ chút, “Cũng đúng, vậy cứ ký !”

      ngay ngắn nắn nón ký tên ở chỗ của mình, sau đó mặt mày hớn hở đưa cho , “Cho!”

      Dịch Hàn cười cười, “Ngoan! Ngày mai dẫn gặp Lãnh Ngạn!”

      Tĩnh Lam gật mạnh đầu, ngồi trở lại cạnh bàn bắt đầu chống cằm ngây ngô.

      Nụ cười của Dịch Hàn dần đọng lại, tròng mắt đen nhánh rơi lên chữ ký tinh tế của Tĩnh Lam, ánh sáng trong đầm sâu lóe lên, ra khỏi phòng Tĩnh Lam.

      Địch Khắc chờ ở bên ngoài, thấy ra ngoài, chào đón hỏi, “Như thế nào? Ký?”

      “Ký!” Dịch Hàn hả hê cầm hiệp nghị trong tay giơ lên, “Ha ha! Giấy chuyển nhượng cổ phần, 21% cổ phần của Kỳ Thịnh là của tôi!”

      Địch Khắc cũng theo đó cười to, “Cộng thêm ngày mai cổ đông ký 19%, chẳng phải cậu có 40% cổ phần, đại cổ đông!”

      “Nhưng trong tay cậu ta vẫn có 60%!” Dịch Hàn lại rơi vào dáng vẻ suy tư, “Trong lòng vốn ôm lưới rách cá chết, hy vọng phát phá hủy Kỳ Thịnh, nhưng thu hoạch được ngoài dự đoán từ chỗ Tĩnh Lam, chẳng lẽ ông trời muốn tôi giữ lại Kỳ Thịnh?”

      “Như vậy chưa chắc tốt! Chỉ có điều, chúng ta bỏ nổi số tiền lớn như vậy mua 60% này rồi!” Địch Khắc .

      “Có tiền Lãnh Ngạn cũng bán! nhảm!” Dịch Hàn trợn mắt nhìn Địch Khắc, lời này có ý nghĩa.

      Đúng lúc này, điện thoại của Địch Khắc vang lên, là Mỹ Mỹ gọi tới.

      “Địch Khắc! Em với , dễ gì mới nghe được tin tức, ngày mai Duy Nhất muốn bệnh viện siêu , đây là cơ hội duy nhất ra khỏi cửa của ấy, từ sau lần hỏa hoạn trước, Lãnh Ngạn nhốt ấy ở nhà họ Doãn, để cho ấy ra ngoài!” Mỹ Mỹ vội vã .

      Địch Khắc hơi thấy kinh ngạc, “Em giờ Duy Nhất cũng ở nhà họ Doãn sao? Tại sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :