1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 253: Nhớ

      Editor: Puck

      “Có, nhưng mà... Đuổi tới bờ biển... ta nhảy xuống biển rồi... Chúng tôi lập tức nhảy xuống biển tìm, nhưng tìm được...” Giọng đáp lời của vệ sỹ như thể hơn, thoáng đưa điện thoại ra xa khỏi lỗ tai, chuẩn bị nhận pháo nổ của tổng giám đốc.

      Ai ngờ Lãnh Ngạn trách cứ bọn họ, chỉ , “Tiếp tục tìm, ngoài ra thông báo nhóm người ở nông thôn, canh chừng nghiêm mật.”

      “Dạ, tổng giám đốc!” Vệ sỹ như nhận được đặc xá, vội vàng cúp điện thoại, chỉ sợ nếu trì hoãn thêm, tổng giám đốc giận dữ.

      Tần Nhiên ở bên cạnh lo âu nhìn , “Tĩnh Lam chạy?”

      “Ừm!” Lãnh Ngạn giải thích nhiều, chỉ xoay xoay điện thoại trong tay, tròng mắt đen như mực trầm tĩnh như đêm.

      “Vậy...” Tần Nhiên hơi chần chừ.

      Lãnh Ngạn xua xua tay, ngăn cản Tần Nhiên tiếp tục , “Chạy chạy ! ra ta cũng là người đáng thương!”

      “Hạng người như thế cậu còn có thể thương ta?” Tần Nhiên cau mày, “Sao cậu càng ngày càng nhân từ nương tay? Có lẽ tiện tay với phụ nữ , với tôi...” đột nhiên dừng lại, hay là cần lao lực nữa, miễn cho lại bị cậu ấy phái ra bay loạn khắp nơi.

      ta là con má Tằng nhận nuôi, má Tằng đối xử với tôi còn tốt hơn với ta, ta... Khụ!” Lãnh Ngạn tới đây rồi dừng lại, đột nhiên đứng dậy ra ngoài.

      “Cậu đâu? Giờ cũng sắp mười hai giờ rồi, cậu còn chưa ngủ?” Tần Nhiên hỏi theo bóng lưng .

      “Chẳng lẽ cậu định ngủ chung với tôi?” Lãnh Ngạn quay đầu lại cười tiếng, dưới ánh đèn tròng mắt đen càng lộ ra trong trẻo.

      Khóe môi Tần Nhiên co rúm, “Cậu là người có giá trị cao như vậy, tôi trả nổi phí qua đêm!”

      Lãnh Ngạn cười cười, “Vậy tôi tìm người trả được đây!”

      Xoay người, xuống lầu, xua tay với vệ sỹ ở dưới lầu, “ cần theo tôi, đều nghỉ ngơi !”

      Xe chậm rãi chạy lên đường cái, ánh trăng như con thoi, phủ lên vạn vật trong đêm tầng sáng bạc, ánh trăng mùa đông hơi lạnh, nhưng mà, vừa nghĩ tới người kia, khí quanh mình trở nên ấm áp, trong lòng cũng chiếu xuống ánh trăng sáng.

      Nụ cười lan ra, ba ngày ba đêm! ba ngày ba đêm thấy ! Mỗi phút mỗi giây trong lòng đều là nhớ nhung, cho tới bây giờ chưa từng nhớ người phụ nữ nào như vậy, bao gồm cả Đình Nhi, người phụ nữ này thâm nhập vào tính mạng của , thấm vào máu , là tất cả của , là duy nhất của ...

      “Duy Nhất, tới thăm em!” Trong lòng yên lặng thầm, xe chạy tới nhà họ Doãn, biết ba ngày nay nhóc này tiếp xúc với ông cụ Doãn nhất định buồn bực tới cực điểm rồi, mặc dù từng gọi điện thoại hỏi , nhưng mà, bởi vì có rất nhiều chuyện phải làm, luôn vội vàng cúp máy.

      Nhà họ Doãn đều ngủ, khoảng gian cả sân đen kịt, lại có vệ sỹ 24h, xem ra Tiêu phụ ủy thác quan trọng của .

      là khách quen ở đây, vệ sỹ hỏi thăm tiếng, rồi cho vào.

      quen cửa quen nẻo, thẳng lên lầu, vặn khóa cửa phòng Duy Nhất.

      Tối nay ánh trăng đẹp. Mặc dù mùa đông lành lạnh, nhưng màu sắc sáng trong thuần túy, mông lung mà đạm bạc, chiếu lên gương mặt trơn bóng của Duy Nhất, càng nổi bật thêm làn da của .

      Trong đêm tối, cười khẽ, cởi quần áo rồi lên giường, nằm nghiêng bên cạnh , đưa tay ôm vào lòng.

      Ngay lập tức, hương thơm xông vào mũi, ấm áp vây lượn, mí mắt lập tức trầm trọng.

      Vừa nhàng chạm vào môi , cảm giác mềm mại lan tràn toàn thân, khép mí mắt lại mỉm cười, chỉ muốn, cứ dán sát như vậy, cho đến cùng trời cuối đất.

      “Đàn ông thúi từ đâu tới?” Thân thể dịu dàng mềm mại trong ngực đột nhiên phát ra thanh.

      mở mắt ra, túm lấy mũi cười cười, “ ra ngủ! Em còn muốn có người đàn ông khác tới ôm em? sợ đánh sao?”

      Duy Nhất đảo tròn mắt, “Em có đàn ông sao? Em sắp quên dáng vẻ của người ta rồi!”

      “Mới ba ngày quên! Vậy tối nay để em nhớ lại cho kỹ!” cười đểu luồn tay vào trong áo ngủ của , tay mang theo gió đên lạnh lẽo dao động da thịt ấm áp của .

      “Đừng làm rộn! nhột!” lắc mông cười duyên.

      “Nhột chỗ nào?” gần sát bên tai , có ý tốt đè mông lại, để cho dán chặt mình hơn, nhàng ma sát.

      Hơi thở nóng rực của phun lên vành tai , da nhanh chóng tràn ra tê dại từng cơn, nghe nhịp tim mình rối loạn và hô hấp dần thô gấp.

      Người đàn ông này, chỉ cần thoáng đến gần , là có thể kích thích hưng phấn của , hình như vĩnh viễn là loại hấp dẫn với .

      Nhưng mà, lý trí mách bảo , thể!

      được! Bác sỹ , ba tháng đầu phải cẩn thận, em có tiền sử sinh non, phải phòng ngừa vạn nhất! Mỗi lần đều thô lỗ như vậy...” Duy Nhất nằm trong ngực bĩu môi cầu khẩn nhàng.

      Tiếng cười của vang vọng trong cổ, “ phải em thích dáng vẻ thô lỗ của sao? Hình như mỗi lần em đều rất hưởng thụ!”

      cho tiếp!” Tay xinh đẹp ấm áp của che miệng , mặc dù chỉ mượn ánh trăng nhàn nhạt, cũng có thể thấy màu da chỗ hai má , hình như ửng đỏ?

      Môi của lướt qua lòng bàn tay thơm của , thỉnh thoảng đầu lưỡi liếm qua, kích thích tự dưng run rẩy, vội vàng buông tay, “ được liếm loạn! Giống như chó con!”

      chui vào trong cổ , tham lam hít mùi thơm cơ thể , ôm chặt hơn, “Rất nhớ mùi của em, rất muốn ăn em miếng! Nhưng... Em đúng, bé cưng quan trọng nhất!”

      tay Duy Nhất nắm lỗ tai , “Vậy mới đúng! Ngoan ngoãn nhịn chút.”

      hít mạnh hơi, hình như hút toàn bộ mùi thơm khắp người , mới cực kỳ muốn rời khỏi cổ , dán lấy , hỏi, “Bảo bối, nhớ ?”

      “Em nghĩ lại xem! Em muốn đan áo len cho bé cưng, dưỡng thai đúng hạn cho con, xem sổ tay mẹ cục cưng, còn phải nghĩ tên cho con...” Duy Nhất xòe tay bắt đầu đếm.

      Mặt Lãnh Ngạn dần trầm xuống, “Đó chính là có thời gian nhớ ?”

      “Thời gian? Em lại nghĩ chút...” thoáng nghiêng đầu.

      Sắc mặt Lãnh Ngạn là dạo đầu của bão táp...

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 254: Tạm xa nhau

      Editor: Puck

      “Sau đó sao, cả đêm ngủ được, có tiểu nhân cứ nhảy tới nhảy lui trong đầu, người đó đáng ghét! Rất muốn đuổi người đó , để có thể yên tâm ngủ!” Duy Nhất dí dỏm chu môi lên.

      “Vậy em ép người đó rời !” Hốc mắt Lãnh Ngạn khẽ chua xót, nhóc này, chẳng phải cũng ba ngày ba đêm ngủ như ?

      “Em nỡ!”

      Dưới ánh trăng, đường cong kiên nghị của trở nên hiền hòa mông lung, đôi tròng mắt sâu, đen như mực như đêm, ánh trăng rơi xuống, từng vầng sáng lưu chuyển, như mộng, như ảo.

      chịu hết nổi dùng ngón tay trỏ sờ lên môi mỏng của , dọc theo môi nhàng phác thảo, “Ngạn, mới ba ngày, cảm giác giống như qua vô số xuân thu, thời cổ, người ta ngày gặp giống như cách ba năm, em cho là giả, cuối cùng coi như nếm được rồi! Em muốn ép tên tiểu nhân này rời , em nguyện ý vì người ta mà ăn ngủ yên, cho dù sao này còn có bao nhiêu khó khăn khổ sở, em đều có thể chịu đựng, chỉ cần người đó vĩnh viễn ở trong lòng em!”

      Hốc mắt Lãnh Ngạn nóng lên, khó có thể kiềm chế bản thân, ngậm chặt môi , giao phó nhớ nhung và nhiệt tình dời núi lấp biển vào trong nụ hôn sâu này, hận thể hòa tan trong môi mềm của , tới thiên trường địa cửu *.

      (*) thiên trường địa cửu: tồn tại muôn đời, lâu dài như trời đất.

      “Bảo bối, chúng ta có khổ sở, chỉ có ngọt ngào, chỉ có ngọt ngào...” lưu luyến bên môi , giọng ngọt ngào làm cho người ta say giống như an ủi , cũng như thề với mình.

      “Ngạn... Ngạn... Em thích hôn em... Mỗi lần đều bị hôn mơ mơ màng màng... Em muốn ngủ... Ừ...” Sau mấy tiếng rên nũng nịu, người trong ngực lặng yên tiếng động.

      Lãnh Ngạn cúi đầu nhìn kỹ, quả ngủ thiếp , nghẹn họng nhìn trân trối, đây rốt cuộc là khen hay chê bai ? Nụ hôn của lại có thể khiến cho ngủ? Im lặng, cười khẽ.

      Ba buổi tối ngủ ngon, đúng là mệt mỏi!

      , cảm giác phải giống vậy?

      Ôm lấy lần nữa, dán lên khuôn mặt nhắn trơn mềm của , cũng ngủ say, bên môi mãi nở nụ cười, cho ấm áp, là thứ trọn đời quyến luyến.

      Mệt chết , mệt chết !

      Lãnh Ngạn lập tức rơi vào ngủ say trước nay chưa từng có.

      Có lẽ vì quá mệt mỏi ba buổi tối ngủ đủ, hoàn toàn đắm chìm, giấc ngủ yên ổn, để cho đều biết ngày giờ, cho đến khi tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Lãnh Ngạn mới mở mắt ra, chỉ cảm thấy ánh mặt trời chói mắt, nhìn đồng hồ, thế mà lại sắp đến trưa.

      “Ai vậy? Vào !” chút kiêng kỵ ôm Duy Nhất tiếp tục lưu luyến ấm áp trong chăn.

      Cửa “Cạch” tiếng mở rộng ra, giọng khoa trương của Doãn Tiêu Trác gầm thét, “Tôi sao lại có giọng nam ! ra là con mèo ăn vụng!”

      “Cút!” Lãnh Ngạn cầm gối đầu ném qua, vẫn nhắm hai mắt, chen chúc gối đầu với Duy Nhất.

      “Này, lão đại! , đúng! Giờ tôi là lão đại!” Doãn Tiêu Trác khoanh tay đứng trước giường, “Tôi tiểu tam này, cậu hiểu tình huống sao? Đây là nhà tôi, muốn cút cũng phải là cậu cút! Cậu quá đáng? Thừa dịp ban đêm chưa được bất kỳ ai đồng ý, tự tiện vào nhà tôi, cua em tôi, cậu còn để nhà họ Doãn tôi vào mắt sao?”

      “Tiểu tam?” Cặp mắt mông lung của Lãnh Ngạn trong lúc này còn chưa kịp phản ứng sao lại biến thành tiểu tam, sau khi tỉnh hồn lại, thuận tay cầm thứ gì đó đập tới, “Tôi cho ba giây đồng hồ, lập tức biến mất trước mặt tôi, nếu tôi đánh cậu thành ma-cà-bông!”

      Doãn Tiêu Trác theo thói quen thuận tay đón lấy vật , tay chỉ cảm thấy trơn mượt cầm nổi. Đến khi rốt cuộc nhìn ràng là ống bút bằng ngọc cổ hôm qua mới tốn hơn trăm vạn mua về quá sợ hãi, chỉ vì Duy Nhất thích, mới bày ở phòng , ngờ nhanh như vậy nó muốn theo chủ cũ của nó rồi!

      Mặc dù tay chân luống cuống trận, ống đựng bút cuối cùng vẫn rơi mặt đất, thanh tan vỡ đánh thức được Duy Nhất, dụi mắt, “Chuyện gì vậy?”

      có chuyện gì, ngủ tiếp! Là con chó làm vỡ kính!” dùng chăn che kín Duy Nhất, rất có tư thế ngủ tiếp 24 giờ.

      Doãn Tiêu Trác nhìn chằm chằm mảnh đất, gì, “Này, cậu, tôi tình nguyện để cậu đánh tôi thành ma-cà-bông, cậu đền cho tôi!”

      , hai...” Lãnh Ngạn bắt đầu khẽ đếm giường, “Ba!” Đếm xong, quay đầu lại, trong phòng còn bóng người, cửa cũng đóng chặt!

      mặt lên nụ cười thắng lợi, nằm xuống lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn ngủ được. Tay úp lên bụng Duy Nhất, nhàng vuốt ve, sinh mạng trong đó hoàn toàn thuộc về , cùng chung dòng máu với , khỏi cảm thán sinh mạng là chuyện kỳ diệu!

      Khi còn bé làm đề toán, luôn tự cho là thông minh hơn bạn cùng học cầm mấy vấn đề 1 + 1 bằng mấy tới kiểm tra năng lực của mọi người. bằng mấy đều có, nhưng mà, chính hiểu, tại sao có bạn học lại 1 + 1 = 3, chẳng lẽ thế giới xuất kỳ tích sao? ra kỳ tích này chính là !

      Hai người nhau ở cùng nhau, có thể sáng lập kỳ tích, tiếp tục truyền tình xuống tiếp.

      Duy Nhất dần tỉnh lại dưới vuốt ve của , khóe mắt đuôi mày, nhuộm lên thẹn thùng xuân sắc, đỏ ửng hạnh phúc dâng trào, nép vào lòng , “Ngạn, ngày hôm qua là thời gian kiểm tra, Tiêu cho phép em ra ngoài, mời bác sỹ khoa phụ sản tới nhà, bác sỹ phát triển rất tốt, em còn nghe được tim đập của con rồi! Thịch thịch, rất ràng!”

      sao? lại bỏ lỡ rồi! tiếc nuối!” cảm thấy dường như sinh mạng trong lòng bàn tay tươi sáng.

      “Ngốc ! phải về sau có thể nghe sao? Ngạn, tên con là gì hay?” Duy Nhất túm lấy mặt hỏi.

      Lãnh Ngạn giả bộ như khổ sở suy nghĩ, “ nhớ được có người muốn lấy tên là Lãnh Tâm Lãnh Phế đấy!”

      “Hả? Sao biết! giỏi lắm! Xấu xa! Dám giấu đồ của em !”Duy Nhất đấm lên ngực .

      Lãnh Ngạn cầm tay cười khẽ, sau đó thâm tình hôn mu bàn tay , “Mỗi bút vẽ nguệch ngoạc của em đều là bảo bối của , em sao lại cất kỹ đây?”

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 255: Ác cảm

      Editor: Puck

      “Lời ngon tiếng ngọt!” Duy Nhất hơi cáu, đột nhiên đổi sắc mặt vui mừng, “Ngạn, em nghĩ đến tên cho con! Nếu con trai gọi Lãnh Hoa Ngôn, con gọi Lãnh Xảo Ngữ! Như thế nào? Cũng lời ngon tiếng ngọt giống , trưởng thành khiến người vui vẻ!”

      Lãnh Ngạn giật mình ít, “Em làm mẹ kiểu gì, lấy tên đúng là giống bình thường, bội phục bội phục!”

      tốt sao? Vậy đặt?” Duy Nhất thấy đề nghị của mình bị bãi bỏ, mất hứng ném cầu lại cho , bỗng quầng sáng ra, “Nếu gọi Lãnh Ngôn Lãnh Ngữ?”

      thấy em điên cuồng!” Lãnh Ngạn búng lên trán .

      Duy Nhất che trán, hết sức uất ức, “Này! Sao lại gõ em, vốn thông minh, gõ ngốc! Hơn nữa chính họ tốt! Bách gia tính * nhiều như vậy, cố tình chọn Lãnh, cho dù đặt tên thế nào cũng dễ nghe!”

      (*) bách gia tính: họ của trăm nhà. Là văn bản ghi lại các họ phổ biến của người Trung Quốc. Văn bản này được soạn vào đầu thời Bắc Tống. Ban đầu danh sách có 411 họ, sau đó tăng lên 504 họ, gồm 444 họ đơn và 60 họ kép. nay có khoảng 800 họ phát sinh từ văn bản gốc này. (Nguồn: Wikipedia)

      Lãnh Ngạn mỉm cười nhìn , như có điều suy nghĩ, “Ồ! Hóa ra là chọn...”

      Duy Nhất cười hì hì, ôm chặt cổ , “Ngạn, chúng ta đừng chuyện này! Nếu chuyện đặt tên tin em, vậy em trịnh trọng giao nhiệm vụ này cho !”

      “Sau đó sao?” Lãnh Ngạn cười đợi đoạn sau, lời tiếp theo của nhóc này tuyệt đối phải là lời gì tốt!

      “Sau đó? Hôm nay theo em ra ngoài chơi chút, được ? Em sắp buồn chết!” Duy Nhất ngẩng mặt nhắn lên làm nũng.

      thuận thế chạm khẽ lên mặt , “Hôm nay à? được! Công ty còn rất nhiều chuyện phải làm!”

      “Hả? còn muốn ? Có phải định ba ngày mới đến thăm em ? Còn mỗi ngày đến thăm em, láo!” Duy Nhất vui xoay người lại.

      phải! Có lúc gặp phải chuyện tạm thời, thể tới!” Lãnh Ngạn ôm chặt thân thể giải thích, thấy vẫn để ý, đến gần thọc lét, “Bảo bối, bảo bối! biết , bảo bối nhà chúng ta hiểu chuyện nhất, nhất định ủng hộ công việc của , đúng ?”

      Duy Nhất ngứa ngáy chịu nổi, khom lưng trong lòng , “Đừng làm rộn! Em ủng hộ, ủng hộ còn được sao?” Đợi Lãnh Ngạn dừng lại, mới oán trách, “Tại sao có thể công ty? Tại sao cho phép em công ty? Mặc Toa cũng có rất nhiều chuyện phải làm!”

      “Lý do an toàn! Bảo bối,” thổi mạnh cái mũi , “Chẳng lẽ em muốn hỏa hoạn lần nữa. Ngoan chút, bốn ngày nữa là dâu mới của , chúng ta chia ra nữa!”

      , điện thoại của Lãnh Ngạn vang lên.

      “Tổng giám đốc, chúng tôi canh giữ cả đêm, người phụ nữ kia về nhà, làm thế nào?” Vệ sỹ hỏi.

      Lãnh Ngạn khẽ cau mày, “Giữ nguyên kế hoạch hành động! Những người khác tiếp tục tìm!”

      Tắt điện thoại di động, nghiêng người dựa vào đầu giường, cảm giác mỏi mệt đánh tới lần nữa, nhắm mắt lại, thở phào hơi.

      “Sao vậy?” Ngón tay Duy Nhất mang theo nhiệt độ trong chăn ngày đông vuốt ve chân mày của , chân mày nhíu chặt của vì ấm áp của mà giãn ra, “ sao, chỉ hơi mệt!” hưởng thụ mặc cho Duy Nhất vuốt ve chân mày của .

      “Lại nghe mệt mỏi, nếu mệt đừng liều mạng như vậy, làm việc liên tục suốt mấy đêm, muốn sống nữa?” Duy Nhất nhàng trách cứ.

      Khóe môi Lãnh Ngạn nhếch lên, “Vì cho bà xã cuộc sống yên ổn, khổ nữa mệt nữa cũng đáng giá!”

      “Đừng! Tiền kiếm hết, em chỉ muốn khỏe mạnh vui vẻ là được!” Duy Nhất nằm trong ngực .

      Lãnh Ngạn ôm lấy , “Sắp rồi! lập tức kết thúc! Chẳng mấy chốc thế giới thuộc về hai chúng ta đến!”

      “Cái gì gọi là hai? ràng là ba!” Duy Nhất ngẩng khuôn mặt lên.

      Lãnh Ngạn cười ha ha, “Đúng! Ba người! Sao lại quên thằng nhóc này chứ!” Ừ, sau này còn có rất nhiều! Chờ , bốn ngày sau, tới cưới em, ở nhà nuôi dưỡng xinh đẹp!”

      “Vậy bây giờ phải sao?” Duy Nhất vòng cổ muốn.

      “Đúng! Bà xã, ra cũng nỡ xa em, nhưng mà, sớm làm xong sớm chút phải càng tốt sao?” dán lên môi , nụ hôn sâu lúc sáng sớm, muốn xa rời mà hôn cổ , “Em cũng nên dậy rồi, cục cưng đói! Nào chúng ta xuống lầu ăn gì đó! ăn cùng em rồi !”

      Duy Nhất bị Lãnh Ngạn vừa lôi vừa kéo xuống lầu, nhà họ Doãn ăn cơm trưa, ông cụ Doãn nhìn thấy Duy Nhất, vui mừng ít, “Duy Nhất, hôm nay rốt cuộc chịu xuống!”

      Duy Nhất trừng mắt liếc Lãnh Ngạn, như thế Lãnh Ngạn mới biết, ra cho tới bây giờ mấy ngày nay Duy Nhất vẫn chịu xuống lầu, ăn cơm đều do người dưới đưa lên.

      có lòng muốn giúp giải trừ vướng mắc giữa Duy Nhất và ông cụ, nhưng mà, hôm nay phải là thời cơ tốt nhất, chờ tất cả chấm dứt !

      “Bác trai? Tiêu đâu?” Lãnh Ngạn thấy bóng dáng Doãn Tiêu Trác, cất tiếng hỏi.

      “Tử Nhiên vừa mới gọi điện thoại tới kêu nó , hình như là chuyện của công ty! Bác cũng muốn quản bọn họ, thích chơi đùa sao chơi đùa, dù sao công ty cũng cho chúng, có bản lĩnh bảo vệ sau xin cơm ăn !” Ông cụ Doãn vừa chuyện, ánh mắt lại nhìn Duy Nhất.

      Trong lòng Lãnh Ngạn biết tâm của ông, khẽ mỉm cười, “Duy Nhất, ăn nhanh , ăn xong tiễn , phải !”

      Duy Nhất cũng chuyện, hai ba miếng ăn xong bữa trưa, chống khuỷu tay đợi.

      Lãnh Ngạn lập tức đứng lên, với ông cụ Doãn, “Cha, bây giờ bắt đầu gọi như vậy, biết có tính là đường đột , con thu xếp xong chuyện hôn lễ, chỉ chờ bốn ngày sau tới đón Duy Nhất, hy vọng cha tiếp nhận con rể là con đây!”

      “Dĩ nhiên đường đột! đường đột! Cha vui mừng còn kịp!” Ông cụ vô cùng vui, chân tay lại hơi luống cuống.

      Duy Nhất bấm mạnh lên tay , quắc mắt trừng mi cảnh cáo.

      Lãnh Ngạn lại lơ đễnh, nắm tay Duy Nhất, “Duy Nhất, với cha tiếng, tiễn ra ngoài cửa.”

      Duy Nhất xoay người , ngón tay cái của Lãnh Ngạn khẽ lướt qua mu bàn tay , ý bảo nghe lời.

      Duy Nhất đành phải đứng lên, lạnh lùng câu, “Tôi tiễn ấy!”

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 256: Thay đổi bất ngờ

      Editor: Puck

      Những lời này tuy lạnh lùng, nhưng là câu đầu tiên Duy Nhất với ông cụ kể từ khi vào nhà họ Doãn, đủ để cho ông cụ kích động mấy ngày mấy đêm rồi.

      Đến cửa chính nhà họ Doãn, Duy Nhất cúi thấp đầu, vẻ mặt mất hứng.

      “Sao vậy? Lần sau gặp lại chính là dâu rồi, còn có gì vui?” Lãnh Ngạn véo cằm , dụ dỗ .

      “Ai cho gọi ông ấy là cha?” Duy Nhất xoay mặt chất vấn.

      Bên môi Lãnh Ngạn nhếch lên nụ cười, “Chẳng lẽ đúng sao?”

      “Ông ấy là cha sao?” Giọng Duy Nhất đột nhiên trở nên lớn.

      “Hay là... Em còn cho rằng chỉ em?” Nụ cười hài hước của Lãnh Ngạn sâu hơn.

      Duy Nhất trừng mắt liếc , “Chuyện của em và ông ấy, là chuyện nhà em! liên quan gì đến ! Về sau ít làm chuyện bao đồng! Em muốn chuyện với ông ấy! Trong hôn lễ cũng vậy, em muốn thấy ông ấy!” Duy Nhất tự cảm thấy cho Lãnh Ngạn đủ mặt mũi, bề ngoài cơ bản Lãnh Ngạn muốn làm cái gì làm cái đó, nhưng mà, điều này có nghĩa lòng dạ tiếp nhận hành vi độc quyền gia trưởng của Lãnh Ngạn.

      Lãnh Ngạn cười khoan dung, vẫn trước sau như dung túng chút tính khí này của Duy Nhất, nhưng mà hôm nay phải lập trường, “Bảo bối, lời này của em có vẻ xa lạ! Cái gì gọi là chuyện nhà em? Chẳng lẽ chúng ta phải người nhà sao? Ai mới là người thân nhất của em? Ai vừa giống chú vừa giống daddy? Cho nên, vừa là chồng em, lại là người giám hộ, có quyền phụ trách tất cả thuộc về em!”

      “Ai muốn phụ trách?!” Duy Nhất lớn tiếng phản bác, hoàn toàn để ý những lời này có ý gì khác, cho đến khi thấy nụ cười xấu xa trong mắt Lãnh Ngạn, cùng câu hỏi xấu xa hỏi ngược lại –

      “Hả? Em quan tâm phụ trách sao?” Ánh mắt của vẫn đảo qua bụng .

      Duy Nhất lập tức đỏ mặt, “Ai với cái này? dám phụ trách? Em... Thiến !”

      chút tranh chấp nho thường trong vui đùa mập mờ như vậy, như mây trôi nhàng, sau khi ôm khẽ, Lãnh Ngạn lái xe rời . Duy Nhất nhìn theo xe dần xa, nghĩ đến gặp nhau lần nữa, chính là vĩnh viễn, trái tim ấm áp, hề lo lắng...

      Khoảnh khắc khi Lãnh Ngạn quay đầu lại, Duy Nhất vẫn còn đứng ở cửa chính, nhìn theo hướng từ xa xa, khẽ mỉm cười, canh chừng như vậy khiến cho lòng tràn đầy dạt dào, phảng phất như có sợi dây thừng, quanh quẩn trong lòng , mà đầu còn lại, nằm trong tay Duy Nhất, dù xa, cũng bởi vì mà ràng buộc.

      Chuông điện thoại di động vang lên lần nữa, vài câu ít ỏi, xe tăng tốc chạy về phía trước.

      Báo chiều hôm nay đăng lên tin tức: Chân tướng vụ án giết người trong hào môn mấy năm trước nổi lên mặt nước, bao nhiêu số mạng hận tình thù. Văn vẻ đơn giản báo tin tức cảnh sát bắt được nghi phạm án mạng hào môn năm xưa, trong câu chữ tiết lộ nghi phạm là phụ nữ, mặc dù chỉ nhà họ Lãnh, nhưng người biết chuyện xem cũng hiểu được.

      Đêm khuya, xe cảnh sát chạy như bay đường lớn ở ngoại thành, giam giữ bên trong đúng là nghi phạm vụ án, đường đến nơi thẩm vấn.

      Đường cái lúc này, yên tĩnh đến mức tiếng động, bởi vì là mùa đông, ngay cả tiếng côn trùng kêu to cũng nghe được, cho nên có vẻ trầm khác biệt.

      Vầng trăng sáng dần vào tầng mây, xung quanh tất cả đều tối .

      Đèn xe bật sáng, những bóng dáng mơ hồ thấp thoáng trong núi rừng kia khiến đêm thêm vài hơi thở quỷ dị.

      Cảnh sát đột nhiên đề cao cảnh giác, nắm chặt tay súng...

      Chợt nghe tiếng “Bụp” giòn vang, thân xe xóc nảy, cảnh sát lái xe hơi run, “Bể bánh rồi!”

      Đây dường như báo hiệu điềm xấu...

      Đội trưởng đội cảnh sát giơ súng lên, “Kiên trì!”

      !” Tài xế cũng dừng xe, tiếp tục chạy nhanh về trước.

      Đột nhiên, thắng gấp, xe dừng lại.

      Cảnh sát chưa kịp đề phòng, thân thể nghiêng về phía trước.

      “Chuyện gì xảy ra?” Đội trưởng nhíu mày.

      “Phía trước có người!” Tài xế thở tiếng.

      Xuyên qua kính chắn gió, loáng thoáng dưới ánh trăng mờ, có thể thấy cách thân xe mấy mét, có người đàn ông đứng đó, chậm rãi, ông ta giơ tay lên...

      “Cẩn thận! Ông ta có súng!” Đội trưởng cảnh cáo tiếng.

      Lời còn chưa dứt, loạt tiếng súng vang lên, đạn bắn bùm bùm lên kính chắn gió, may mà kính xe cảnh sát là kính chống đạn, viên đạn xuyên qua kính mà vào.

      Tài xế định khởi động xe tiến lên, nhưng xe lại chết máy.

      Sau khi thử nhiều lần, bất đắc dĩ nhìn đội trưởng, “Đội trưởng, xong đời, chết máy!”

      Ngay sau đó, chuyện tệ hơn xảy ra! Sắc mặt lái xe thay đổi lớn, “Đội trưởng, nhảy xe! Rò dầu rồi!”

      Vài cảnh sát lập tức mở cửa xe, lăn vào lùm cây ven đường.

      Chỉ thấy ba người đàn ông che kín mặt lao đến, giơ súng bắn loạn xạ vào bụi cỏ và xe cảnh sát.

      Nhóm cảnh sát bị hỏa lực tấn công mãnh liệt ngóc đầu lên được, “Ầm” tiếng, xe cảnh sát bị bốc cháy nổ mạnh, giống như cầu lửa khổng lồ thiêu đốt.

      “Người đâu?” Có tên cướp hỏi.

      nhìn thấy!” tên cướp khác vừa tiếp tục bắn súng vào bụi cỏ, vừa đáp.

      chiếc xe nhanh chóng chạy đến, dừng cách đó xa, “Thành công chưa? Nhanh lên xe!”

      có! thấy người!”

      Người xe vội vàng kêu to, “Hỏng bét! Rút lui! Nhanh lên xe!”

      Ba tên cướp hoang mang, hoảng hốt lên xe.

      Xe hơi nhanh chóng quay đầu, ma sát ra tiếng chói tai đất, nhanh chóng chạy ra.

      Mấy nhân viên cảnh sát chậm rãi đứng lên từ trong bụi cỏ, nhìn nhau cười tiếng.

      Hai mắt đội trưởng nhíu lại, cười lạnh, “Coi như thông minh! Đáng tiếc, quá muộn!”

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 257: Chân chính phía sau màn

      Editor: Puck

      Tình hình thay đổi ngay lập tức, theo phương hướng xe màu trắng của bọn cướp chạy , đột nhiên còi xe cảnh sát vang lên, vài chiếc xe cảnh sát gào thét mà đến, còi báo động lóa mắt chiếu sáng đêm đông.

      Xe trắng lập tức quay ngược đầu xe, xông qua đoạn đường chỗ cảnh sát, vội vàng chạy trốn, chỉ có điều, ở phía trước bọn họ, lại xuất nhóm xe BMW màu đen, thanh thế còn lớn hơn xe cảnh sát, càng thêm khí thế đoạt người.

      tên cướp nhìn thấy biển số xe trong đoàn xe BMW, đôi mắt dưới khăn trùm đầu trở nên xám trắng như cá chết.

      Bọn cướp tự biết mình còn đường trốn, dừng xe, chạy vào trong rừng cây thấp, người trong đó đứng tiện, bị khẩu súng dí vào gáy.

      “Lãnh tiên sinh, cần nổ súng! Tỉnh táo!” chuyện là cảnh sát.

      “Tần Nhiên!” Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt bao phủ bởi sương lạnh của Lãnh Ngạn càng lộ ra sát khí bức người trong đêm tối, nhưng mím chặt đôi môi tỏ đè nén, khống chế. Lý trí mách bảo , cho dù người này đáng chết đến ngàn lần, cũng có quyền tước đoạt tính mạng của ông ta, cho nên, khi lòng sắp đầy căm phẫn, cũng quên ngăn cản đạn ra khỏi nòng súng của Tần Nhiên.

      “Yên tâm! Tôi giết ông ta! Thứ người như thế chỉ làm dơ bẩn súng của tôi!” Tần Nhiên mắt thấy cảnh sát còng tay người này, thu súng lại, lau họng súng.

      Tên cướp che mặt xoay người, thản nhiên đối mặt với Lãnh Ngạn, “Mày rất hèn hạ, lại có thể dụ tao vào bẫy!”

      Mắt Lãnh Ngạn nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt nhợt nhạt, lạnh lùng như băng dưới ánh trăng quá sáng ngời, “Có chuyện gì với cảnh sát !”

      “Lãnh tiên sinh, cám ơn hợp tác với cảnh sát!” Cảnh sát trưởng từ xe bước xuống chào hỏi với Lãnh Ngạn.

      Đội trưởng lúc đầu xe tù cũng chạy tới, thở hồng hộc, “Vội chết tôi rồi, Lãnh Ngạn, may mà cậu nổ súng, tôi sợ cậu nhất thời xúc động.”

      Tần Nhiên cười nhạt, “Đội trưởng Chu quá lo lắng, súng của chúng tôi là hợp pháp, có giấy chứng nhận sử dụng, đương nhiên sử dụng nó hợp pháp.”

      “Cậu thằng nhóc ba hoa!” Đội trưởng Chu đấm quyền vào ngực Tần Nhiên, kêu to tiếng, “Các em, kết thúc công việc rồi!”

      Tần Nhiên lại , “Ôi! Vẫn thể kết thúc công việc! Có mấy tên chạy!”

      “Yên tâm ! Cứ để tôi lo! Cậu theo chúng tôi cùng về đồn cảnh sát chứ? Lãnh Ngạn?” Đội trưởng Chu cúi đầu hỏi Lãnh Ngạn trong xe.

      “Dĩ nhiên!” Lãnh Ngạn đáp quả quyết.

      thôi!”

      Nhìn ra được, quan hệ của đội trưởng Chu và Lãnh Ngạn Tần Nhiên tệ, chuyện đều rất tùy ý, chỉ có điều cảnh sát trưởng ở bên cạnh bị lạnh nhạt.

      Lãnh Ngạn thoáng lộ ra vẻ mặt tươi cười, “Cảnh sát trưởng Lưu, trễ như thế còn làm phiền tự mình ra mặt, xấu hổ!”

      “Đâu có đâu có, vì dân phục vụ là vinh hạnh của đội cảnh sát chúng tôi!” Rốt cuộc cảnh sát trưởng tìm được bậc thang bước xuống, để nhóm cảnh sát trở về đơn vị.

      Tần Nhiên lên xe, giải thích được hỏi, “Thiếu gia, từ lúc nào cậu lại lấy lòng cảnh sát trưởng rồi!”

      “Còn phải vì thằng nhóc họ Chu kia, tôi tại sao lão ta lăn lộn cả đời ở đồn cảnh sát chỉ được làm đội trưởng, ra lão ta xông về phía trước còn nổi trội * hơn cả cảnh sát trưởng! Hết cách rồi, cho cảnh sát trưởng chút mặt mũi, hy vọng về sau đối xử tốt chút với họ Chu!”

      (*) nổi trội mang nghĩa xấu.

      Tần Nhiên cười , với bạn bè, thiếu gia vĩnh viễn tận tâm tận lực. Mặc dù, đội trưởng Chu này giống như Lôi Đình Ân và Doãn Tiêu Trác là em sống chết với thiếu gia, nhưng làm bạn học, tình cảm qua lại vẫn tệ, nếu cũng gọi ta giúp tay giải quyết hành động lớn như vậy vào tối nay!

      Sau khi trở về đồn cảnh sát, đội trưởng Chu lập tức áp tải nghi phạm vào phòng thẩm vấn tra hỏi, Lãnh Ngạn ngồi phòng khách quý theo dõi ghi hình thẩm vấn.

      Khăn trùm đầu nghi phạm bị bỏ ra, ngồi ở vị trí bị thẩm vấn lại là quản gia!

      Đội trưởng Chu phụ trách thẩm vấn làm theo lệ, hỏi tên họ, giới tính và số tuổi cùng các tin tức cơ bản của quản gia, sau đó mới kéo chủ đề thẩm vấn đến vụ án.

      Mục đích cướp xe tù lần này của quản gia rất ràng, vừa lên dùng súng bắn càn quét điên cuồng trận, cũng phải thương tiếc Tĩnh Lam, ràng là muốn giết người diệt khẩu.

      Mới đầu, quản gia cự tuyệt nhận tội, nhưng sau khi đội trưởng Chu mở đoạn ghi Tĩnh Lam cung khai ra, ông ta mới cúi thấp đầu xuống.

      “Các người... Vừa rồi xe tù có người sao? Các người bắt được con bé sao?”

      Đội trưởng Chu cười lạnh, “Đúng là chúng tôi bắt được ta, nhưng ngốc đến mức nhét ta xe mặc cho ông bắn chết!”

      Quản gia gì, dưới ánh mắt nghiêm nghị của đội trưởng Chu cung khai tội của mình.

      Đội trưởng Chu khỏi cảm thán, “Nhà họ Lãnh đối xử với ông tệ. Tại sao ông phải làm vậy?”

      tệ! Hừ!” Quản gia hừ lạnh tiếng, “Tôi dâng hiến cả đời tôi cho nhà họ Lãnh, nhà họ Lãnh cho tôi cái gì? Cái gì gọi là đối xử với tôi tệ? Kỳ Thịnh do tôi và ông ta cùng gây dựng thiên hạ, tôi và ông ta cùng ngủ chung tấm xi măng, cùng nhau bán hàng rong, cùng kéo xe hàng từ thành Đông tới thành Tây, dựa vào cái gì ông ta là lão gia, còn tôi là quản gia? Ít nhất tôi và ông ta phải cùng hưởng nửa thiên hạ! Còn nữa, tôi liều mạng cứu nhị thiếu gia nhà ông ta từ trong bão táp, cứu cả nhà bọn họ, vì thế, tôi mất cái chân này, lúc ấy, ông cụ chính miệng hứa hẹn với tôi, muốn chia nửa gia sản nhà họ Lãnh cho tôi, kết quả thế nào? Tôi vẫn chỉ là quản gia của ông ta!”

      “Cho nên, ông mới giết nhiều người như vậy?”

      Người chết vì tiền tài chim chết vì ăn, đội trưởng Chu làm cảnh sát nhiều năm, từng thấy muôn hình muôn vẻ hạng người, vì gia sản hoặc tài sản mà lên con đường phạm tội có khối người.

      ra , lúc đầu tôi định giết người. Tôi chỉ muốn tài sản nhà họ Lãnh, mf con nuôi Tĩnh Lam của tôi đính hôn với đại thiếu gia nhà họ Lãnh, mắt thấy trở thành thiếu phu nhân, tôi nghĩ, đến lúc đó, tôi lại từ từ suy nghĩ cách, để cho con bé dọn sạch gia sản nhà họ Lãnh là được, nhưng con nhóc đáng chết, lại em trai, còn tự tiện làm chủ giết đứa bé! Tôi phẫn nộ đan xen, căm hận mắng con bé trận. Nhưng con bé lại quyết tâm, còn phải Lãnh Ngạn lấy, nếu như buộc con bé gả cho Lãnh Dực, con bé cho Lãnh lão gia biết kế hoạch của tôi, mọi người đồng quy vu tận *, còn cầu xin tôi giúp con bé giải trừ hôn ước.”

      (*) đồng quy vu tận: trạng thái phẫn nộ muốn đối phương cùng chết với mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :