1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 248: chút bí mật (1)

      Editor: Puck

      Trong bóng tối, bưng ly rượu đỏ, khẽ lắc, chất lỏng trong ly rượu xoáy ra từng vòng cung xinh đẹp.

      Chuông điện thoại vang, hờ hững nghe, “Là tôi, chuyện gì?”

      “Lão đại, cuối cùng chúng tôi phát động tĩnh của dì Liên, ta lại dùng chi phiếu mới lấy tiền, phải tên ta!”

      “Ừ, tiếp!”

      “Tôi chúng tôi nhìn chằm chằm vào tài khoản ngân hàng của ta có gì khác thường, hóa ra người khác chuyển tiền vào tài khoản của ta.”

      “Mấy người bắt ta lại rồi?”

      “Đúng, ta thừa nhận ta giết Only, còn ...”

      “Được, tôi biết rồi.” nhìn chằm chằm vào chất lỏng trong ly, uống ngụm, lạnh lùng ra.

      Xe chạy cả đêm về nông thôn.

      mới mua căn phòng lớn ở quê hương vì quả gia, dừng xe, cầm hũ tro cốt bấm chuông cửa.

      “Ai vậy!” Trong khe hở cửa sắt lộ ra mặt Tĩnh Lam, vừa thấy Lãnh Ngạn đến, cặp mắt kia lập tức lên ánh sáng vui mừng.

      “Ngạn! trễ vậy, sao lại đến đây?”

      “Tro cốt của má Tằng, tôi đưa tới!” Ánh mắt Lãnh Ngạn rơi lên hũ tro cốt trong tay.

      Sắc mặt Tĩnh Lam hơi thay đổi, “Bà ấy chết? Chết thế nào?”

      Vẻ mặt Lãnh Ngạn nghiêm túc, ánh mắt tối tăm, “Cảnh sát là tự sát, tôi nhận được đồng ý của các người, tự tiện làm chủ hỏa táng rồi, các người ngại chứ?”

      Tĩnh Lam vội mở cửa, cho vào, ý cười đầy mặt, “Dĩ nhiên ngại, mẹ em phải mẹ sao? Ít nhất từng!”

      sao? Lãnh Ngạn biến sắc, “Nhưng mà, tôi hiểu tại sao bà muốn tự sát, phải nguyện ý đến nông thôn sao?”

      “Cái này, em cũng biết!” lướt qua bờ vai , nhìn về phía sau, “Ngạn, Duy Nhất đâu? Sao tới?”

      “À! ấy mang thai, tiện, tôi để ấy ở nhà nghỉ ngơi.” Lãnh Ngạn để hũ tro cốt xuống, ngắm nhìn bốn phía, “Quản gia đâu?”

      “À, cha em ngủ, có chuyện gì sao?” Tĩnh Lam chỉ lên lầu.

      Lãnh Ngạn đút tay vào trong túi quần, lắc đầu, “ có việc gì, tùy tiện hỏi. Tĩnh Lam, tôi vẫn luôn biết ơn nhà , mặc dù sau chúng ta thành như vậy, nhưng quản gia có ơn cứu mạng với tôi, còn mẹ khi còn sống đối xử rất tốt với tôi, tôi cũng quên, cho nên má Tằng con đường này, tôi cũng rất khổ sở.”

      Cặp mắt Tĩnh Lam ướt át, khẽ tựa vào lồng ngực Lãnh Ngạn, “Ngạn, tha thứ cho em, ra cho tới bây giờ em vẫn muốn tài sản của , là mẹ em, là mẹ của em đấy. Ngạn, có hận em ? Mặc dù em, nhưng trong lòng em vẫn như vậy với .”

      Lãnh Ngạn khẽ cứng lại, nhưng lùi, vỗ vỗ bả vai ta, “ biết tại sao má Tằng lại biến thành người như vậy, chỉ có điều, người chết như đèn tắt, qua rồi cũng thôi, thế nào bà từng thương tôi, lần này, thứ nhất, tôi mang hũ tro cốt của bà về, thứ hai, cũng vì bà mà cử hành tang lễ nho , cũng uổng phí bà từng thương tôi.”

      “Ngạn, đừng trách mẹ em được ?” Tĩnh Lam khóc tấm tức, “Bà cũng vì em, dù sao em cũng là con ruột của bà, lại có bệnh, bà sợ em mất về sau có chỗ dựa vào, bà sợ sau trăm tuổi em có ai chăm nom, cho nên mới nhất thời xúc động, ra sau bà lại rất hối hận...”

      Lãnh Ngạn nhắm chặt mắt lại, khẽ gật đầu: “Được rồi được rồi, tôi rồi, chuyện này qua, cũng cần nhắc lại! Tôi nhớ được, chỉ có bà tốt! thế nào, tôi từng là nửa con trai của bà. Tôi ở chỗ này vài ngày, cho đến khi tang lễ má Tằng kết thúc, khuya lắm rồi, tìm gian phòng cho tôi nghỉ ngơi.”

      “Được!” Tĩnh Lam lau khô nước mắt, trong mắt thoáng ra vẻ vui sướng, mang theo lên lầu.

      Vào gian phòng lầu hai, Lãnh Ngạn tiện tay đóng cửa lại, để Tĩnh Lam ngoài cửa, tới bên cửa sổ, ngọn đèn dầu đơn ngoài cửa sổ, tạo thành đối lập rệt với thành phố huy hoàng, bóng đêm như vậy, che giấu nhiều thứ hơn ? trong yên tĩnh, làm người ta khó có thể nắm lấy...

      Sau đó, “Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, Tĩnh Lam bưng ly sữa tươi vào, “Ngạn, thường ngủ ngon, nghe sữa tươi có thể giúp cho giấc ngủ, cho nên, rót cho ly, uống .”

      “Được! cứ để xuống, tôi uống, cám ơn !” Thân thể cao lớn của Lãnh Ngạn đứng trước cửa sổ, cũng quay đầu.

      Tĩnh Lam lùi dần ra cửa, liên tục dặn dò, “Nhớ nhất định phải uống!”

      “Được!” Lãnh Ngạn xoay người, bóng dáng Tĩnh Lam biến mất ngoài cửa, tới bên cạnh bàn, bưng ly sữa tươi lên...

      Mệt mỏi dần đánh tới, nằm giường, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên tiến vào giấc mộng đẹp.

      Cửa lặng lẽ mở ra khe hẹp, ánh đèn hành lang hắt vào, mặc áo ngủ màu hồng lặng lẽ tới, ánh mắt rơi vào ly sữa tươi trống , mỉm cười...

      nhàng đến gần bên giường, nhấc chăn lên, nằm bên cạnh , nghiêng người lẳng lặng hô hấp hơi thở của , nước mắt lăn xuống.

      Ngạn, biết em chờ giờ phút này bao lâu ? ra , em chỉ tưởng tượng là bình thường có hạnh phúc thuộc về mình từng đêm, có thể nằm bên cạnh người mình sâu đậm, sáng sớm đầu tiên tỉnh lại có thể nhìn thấy . Trong mắt của em, đây là mục tiêu cuộc sống hèn mọn cỡ nào, nhưng lại là tất cả của em, Ngạn, tại sao chịu cho em cơ hội đây? Em , em ! Chỉ vì , cái gì em cũng có thể làm, em hề ít hơn Duy Nhất! Tại sao nguyện ý mắt nhìn thẳng em?

      Nước mắt nhanh chóng ướt áo gối, chống cánh tay, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, cẩn thận vuốt ve mặt , lẩm nhẩm biến thành giọng nỉ non. “Ngạn, Ngạn, em , có biết ? Đời em chỉ thích mình , ngày trước như vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy! Ngạn, nên chê em, có được ?”

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 249: chút bí mật (2)

      Editor: Puck

      Khi ngón tay rơi lên môi mỏng khêu gợi của , lập tức dùng đầu ngón tay miêu tả viền môi .

      giọt nước mắt rơi, chậm rãi lấy môi mình che kín lên, trong lòng lẩm nhẩm, Ngạn, cho em lần, làm tròn giấc mộng cuộc đời em, được ? Em là vợ , để cho em trở thành vợ danh xứng với thực...

      Môi của rơi môi mỏng hơi lạnh của Lãnh Ngạn, đồng thời, tay dần trượt xuống phía dưới ...

      Khoảnh khắc khi tiếp xúc với cánh môi , đầu óc lập tức ong lên, máu toàn thân sôi trào, tay lập tức cầm bộ phận mẫn cảm nhất của ...

      Ngay sau đó, tay của bị giữ chặt, thân thể bị nhấc lên, Lãnh Ngạn mặt trầm ngồi dậy.

      “Ngạn...” ngã ngồi tên đất hoảng hốt gọi.

      “Nếu hy vọng bản thân còn chút tôn nghiêm trước mặt tôi, vậy mời ra !” Giọng Lãnh Ngạn lại lạnh như băng lần nữa.

      ... Sữa tươi vừa rồi? uống?” Tĩnh Lam kinh ngạc nhìn cái ly bàn.

      cười nhạt, “Sữa tươi? Chắc lúc này con mèo đen nhà thở to ngủ đấy!”

      Tĩnh Lam chạy đến bên cửa sổ xem xét, bệ cửa sổ còn dính chút chất lỏng màu trắng ngà, uất ức lại lần nữa thoáng mặt, “Ngạn! Tại sao? Giờ cái gì em cũng cầu! Em chỉ muốn cùng đêm, làm Lãnh phu nhân chân chính đêm, cũng được sao? Lần trước từ chối, là bởi vì lo lắng coi như bị em áp bức, chịu ly hôn với , nhưng bây giờ chúng ta ly hôn, còn tin em cái gì?”

      “Tĩnh Lam, tôi có Duy Nhất rồi. Hơn nữa Duy Nhất còn có con của tôi, tôi thể có lỗi với ấy, còn trẻ, tự trọng !” Lãnh Ngạn xuống giường, mở rộng cửa, hạ lệnh đuổi khách.

      Tĩnh Lam che miệng khóc, “Ngạn, ghét bỏ em thể sinh con, hay chê vứt bỏ em bị lưu manh hãm hiếp? chê em bẩn sao? Cho em đáp án! Tại sao qua bao nhiêu năm vẫn chạm vào em”

      Lãnh Ngạn chán ghét mà day mi tâm, “Tĩnh Lam, giữa chúng ta đều qua! Xin nên dây dưa nữa, cả đời này của tôi, chỉ Duy Nhất! Tôi mệt chết , cần nghỉ ngơi! ra ngoài !”

      Tĩnh Lam xấu hổ và giận dữ thôi, xông ra khỏi cửa phòng, đến cửa, lại nỡ rời , phủ phục bên cạnh cửa khẽ khóc nức nở, lúc sau, bên trong truyền đến tiếng Lãnh Ngạn chuyện.

      tập trung lắng nghe, hình như gọi điện thoại cho Duy Nhất.

      “Alo, Duy Nhất hả, ngủ chưa?”

      ngủ được, nhớ em! Em có nhớ ? Con trai đâu? Hôm nay có ngoan ?”

      “Ai , mặc dù con còn , nhưng nhất định có cảm ứng, phải dưỡng thai đúng hạn đó! ở bên cạnh em, đừng có biếng nhác, muốn cậu con trai có phẩm chất cao từ lâu rồi!”

      mò gì vậy! thề, chưa từng có quan hệ như vậy với Tĩnh Lam, ta cũng thể sinh con! Đời này, chỉ chạm vào mình em!”

      “Tại sao! nghĩ, bởi vì em đáng , ăn đến ngọt, khà khà!”

      “Tĩnh Lam? Sao biết người ta có mùi gì? ta là kẻ điên, trốn còn kịp! phải với em sao? Trước kia rất ít về nhà!”

      “Em hãy nghe , ở nhà mình có sợ ? Có đóng kỹ cửa sổ ? Phải cẩn thận...”

      ...

      Tĩnh Lam núp ngoài cửa cuối cùng nghe vô, ra... Bản thân mình trong lòng là như vậy! Bản thân mình khiến cho người ta căm hận như vậy!

      che kín miệng chạy về phòng, khóc đến choáng váng, hận, càng lúc càng tăng vọt trong lòng.

      Duy Nhất! Đứa ! Đây là hai danh từ hận nhất!

      Tại sao chuyện với ta mềm mại như nước, mà với lại lạnh như băng?...

      Ngày hôm sau, nghi thức truy điệu má Tằng bắt đầu lúc sáng sớm, Lãnh Ngạn mặc bộ đồ đen xuất ở nhà tang lễ, dùng tư thế chủ nhân đáp tạ khách viếng.

      Những người ở nông thôn đều là bạn bè người quen với má Tằng, thậm chí còn có bà con, lời ngừng hâm mộ má Tằng, luôn mồm khen, đời này có thể gặp được chủ nhà như vậy, coi như có phúc!

      Quản gia rưng rưng đến bên cạnh bái tạ, “Thiếu gia, cuộc đời hai miệng ăn chúng tôi tu được phúc, được thiếu gia mến như vậy, cám ơn!” Ông đứng bất tiện, quỳ xuống cố hết sức, Lãnh Ngạn vội vàng nâng ông dậy, “Quản gia, cần phải khách khí, ơn cứu mạng của ông, cả đời tôi quên, những lời này có thể là điềm xấu, nhưng là lời lòng, từ nay về sau khi ông trăm tuổi, tôi vẫn đối đãi với ông như vậy!”

      Chỉ có Tĩnh Lam, ngơ ngác đứng bên cạnh, có lẽ bởi vì chuyện nhục nhã tối qua, dám quá thân cận với Lãnh Ngạn.

      Tang lễ ở nông thôn bình thường là ba ngày, cho nên đêm đó Lãnh Ngạn vẫn ngủ ở nông thôn, Tĩnh Lam đến quấy nhiễu nữa...

      Xuân về hoa nở.

      Trong bóng đêm biển vỗ nhè bờ biển, giống như sợ đánh thức mộng đẹp của đêm.

      Tiếng sóng biển như tiếng hát dịu dàng, thanh truyền vào cửa sổ, đáp lại chính là rèm cửa nhảy múa bay bổng, cùng tiết tấu của gió, hài hòa yên bình.

      Trong phòng ngủ, dưới chăn hơi nổi lên, ràng cho thấy có người ngủ say, thỉnh thoảng phát ra tiếng mơ ngủ, “Ngạn, sao vẫn chưa trở lại...”

      Rèm cửa lại nhàng lay động, tiếng than , sâu kín cất giọng đáp, “Duy Nhất... Duy Nhất...”

      Người giường có động tĩnh.

      Giọng quỷ mị liên tiếp dứt, “Duy Nhất... Duy Nhất... Tỉnh! Con của mày còn... Đứa ... còn... Ha ha ha...” Tiếng cười bén nhọn quanh quẩn trong bầu trời đêm...

      Chăn mềm thoáng động, lập tức khôi phục bình tĩnh, chỉ truyền đến tiếng gọi nũng nịu, “Ngạn..”

      Gió ngoài cửa sổ thổi tới mãnh liệt, cái bóng đột nhiên tiến đến cửa sổ, cười nhạt, phải có người dặn dò phải đóng kỹ cửa sao? Vậy trách tôi được, chính là sơ ý lơ là!

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 250: chút bí mật (3)

      Editor: Puck

      Bóng dáng lặng lẽ về phía bên giường, kéo chăn mền lên, hai tay hơi run, lẩm bẩm: xin lỗi, tôi cũng muốn, là mấy người ép tôi! Tôi hận các người! Tôi hận!

      Tay cầm chăn mền đột nhiên xiết chặt, che kín đầu người giường, đột nhiên, đèn bật sáng.

      “A -” Sau tiếng thét chói tai, bóng dáng buông tay ra, dùng cánh tay che mắt, dám lộ ra dưới ánh đèn.

      Chăn vén lên, người nằm giường lại là... Tần Nhiên!

      “Tĩnh tiểu thư, chào !” Tần Nhiên biết giờ nên xưng hô với Tĩnh Lam như thế nào, đổi thành “Tĩnh tiểu thư”.

      “Tại sao lại là ?” Bóng dáng này đúng là Tĩnh Lam, đối mặt với Tần Nhiên, thể nào tin nổi vào mắt mình. “ ràng là tôi nghe thấy Duy Nhất chuyện!”

      sao?” Tần Nhiên cười nhạt, “Vậy tôi lại để cho thiếu phu nhân lần?!”

      xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay là điện thoại di động của , kêu lên từng tiếng mềm mại, “Ngạn! Ngạn!”

      mưu? Hóa ra là mưu!” bị kích động, buông cánh tay xuống, quay đầu lại, ánh mắt rét lạnh như băng của Lãnh Ngạn gần như đông cứng .

      ... phải ở quê sao?” Tĩnh Lam hoảng hốt lui ngược lại mấy bước.

      Lãnh Ngạn trả lời câu hỏi của , chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Sao hôm nay chơi trò nữ quỷ? Nữ quỷ của đâu?”

      ... Có ý gì? Em nghe hiểu!” Tĩnh Lam bước từng bước lui về sau, cảnh giác nhìn Lãnh Ngạn chằm chằm.

      “Hừ!” Lãnh Ngạn hừ lạnh tiếng, “Lấy vào !”

      Hai vệ sỹ ngoài cửa vào, mang theo người vải lớn, váy trắng như tuyết, tóc dài bay múa, mặt cười dữ tợn, làm hết sức giống , tỉ mỉ phân biệt, khác gì người .

      “Có phải cái này ? tìm được? Phải ?” Lãnh Ngạn nghiêng người dựa vào cửa.

      Dáng vẻ Tĩnh Lam hết sức trấn tĩnh, “ lấy cái đó ở đâu? Vì sao em muốn tìm nó?”

      “Ở đâu? Ở trong góc tối phòng trước kia! Lúc về nông thôn quên cầm theo! Bất hạnh bị tôi tìm được!” Mắt Lãnh Ngạn chớp mà nhìn chằm chằm.

      thờ ơ cười cười, “ thích đưa cho , chuyện nhiều lắm!”

      Lãnh Ngạn từng bước vào trong phòng, chậm chạp, trầm ổn, mang theo sát khí, “ sao? Tôi đọc đoạn nhật ký của Duy Nhất cho nghe.”

      lấy quyển tập, lật tới tờ, bắt đầu đọc, “Ngày hôm qua ngày kinh khủng, tất cả đều vô cùng quỷ dị. Lúc bơi lội ở bể bơi, cảm giác có người nhìn tôi, ánh mắt cực kỳ thân thiện, tôi rất sợ, nhanh chóng ra khỏi nước vội về nhà, nhưng mà, lại bị cảm. Tôi đầu óc hỗn loạn, gặp phải chuyện càng thể tưởng tượng nổi. Tôi nhìn thấy nữ quỷ bay bay ở bên ngoài, mặc váy màu trắng, tóc rối bời bay múa, còn cười với tôi, tôi bị sợ đến dùng chăn che kín đầu, nhưng mà, lúc tôi lật chăn ra, thấy nữ quỷ. Tôi tin quỷ, nhưng cảnh tượng hôm qua quá giống . Nghe lúc người ta yếu ớt có thể tạo ra chút ảo giác, có lẽ là ảo giác , nhưng dám cho Lãnh Dực, biết có châm biếm tôi .”

      đọc đoạn thoại phía sau, nhưng mà, khi nhìn trong lòng ngọt ngào giống như mật tiết ra. Bởi vì sợ, cho nên gọi điện thoại cho Lãnh Dực, tôi đột nhiên phát mình rất thích nghe giọng , chỉ cần nghe giọng của , cần phải lời nào, cho dù die enda anle equu ydonn chỉ là hô hấp trong đêm tối, cũng có thể khiến cho lòng tôi yên tĩnh lại, giống như thuyền dưới ánh trăng, dừng ở cảng yên tĩnh, sóng gợn khẽ lay động, tôi nhàng lay động, yên bình, ấm áp... Tôi nghĩ, tôi nhất định , người chồng xa lạ, chỉ có điều, tôi sao?

      Lãnh Ngạn lại lần nữa nhanh chóng nhìn lướt qua đoạn văn này, dịu dàng trong mắt lóe lên.

      Trong lúc vô tình phát nhật ký của Duy Nhất, chính là việc lượm được bảo bối, chỉ hiểu được quá trình tình cảm của Duy Nhất, còn tìm được đầu mối có giá trị, cho nên quyết định diễn tuồng kịch...

      Ánh mắt của lại lần nữa trở lại lên mặt Tĩnh Lam, Tĩnh Lam nhìn thẳng , trong mắt có đau đớn rối rắm, cười khổ tiếng, khẽ gật đầu, “Em hiểu, tất cả là màn kịch. Đưa tro cốt mẹ em, cử hành tang lễ cho mẹ em, chẳng qua chỉ là ngụy trang, ngay cả ở trong phòng khách nhà em gọi điện thoại cho Duy Nhất cũng là giả, biết em ở ngoài cửa nghe lén, cố ý cho em nghe, kích thích em, để cho em tới đây tự chui đầu vào lưới, có đúng ? giấu Duy Nhất , Duy Nhất vốn ở đây! chỉ muốn bắt em!”

      “Tĩnh Lam, em là người rất thông minh! Có lúc rất bội phục em!” Tròng mắt đen của Lãnh Ngạn gợn sóng.

      Tĩnh Lam hừ lạnh, “ muốn cái gì đây? Có phải Lãnh nhị thiếu càng thông minh hơn? Em thông minh như vậy cũng vượt qua được , đúng ? Lãnh Ngạn! nhẫn tâm! Em toàn tâm toàn ý , lại đối xử với em như vậy?”

      “Tôi hung ác? Tôi có lợi hại như sao?” Tức giận đột nhiên bùng phát trong tròng mắt Lãnh Ngạn, “Hung ác đến coi sinh mạng quan trọng, đều muốn đuổi cùng giết tận người bên cạnh tôi sao? Từ người lớn đến đứa bé, người cũng bỏ qua?”

      Sắc mặt Tĩnh Lam trắng bệch, “ có ý gì?”

      Lãnh Ngạn chậm rãi ngồi vào ghế lớn trước bàn đọc sách, lấy điện thoại di động ra, “Tôi cho nghe mấy đoạn ghi . Đoạn thứ nhất là dì Liên, nghe kỹ!”

      “A – các người... Các người đừng đến tìm tôi, các người cho thiếu gia, tôi chỉ giết chết con chó kia thôi, nhưng Tĩnh Lam thiếu phu nhân muốn tôi làm như vậy, Tĩnh Lam thiếu phu nhân còn muốn tôi hạ thuốc phá thai trong thức ăn, nhưng mà, thiếu phu nhân Duy Nhất chỉ ăn cơm do thiếu gia làm, tôi hoàn toàn có cơ hội bỏ thuốc, cho nên, tôi cũng chỉ giết chết con chó, cầu xin các người bỏ qua cho tôi, van cầu các người!”

      Ghi dừng lại, Tĩnh Lam nhào tới bên chân Lãnh Ngạn, “Ngạn, em... Là quá , em muốn người phụ nữ khác sinh con cho , nhưng mà, phải cuối cùng Duy Nhất hoàn hảo có chuyện gì sao? Ngạn, là đại nhân chấp tiểu nhân, Ngạn...”

      Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Ngạn trầm xuống, “Còn có đoạn là bác sỹ Lục, nghe.”

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 251: chút bí mật (4)

      Editor: Puck

      “Thiếu gia, rất kỳ lạ, tôi nhận được món hàng, là bác sỹ Trần mới chết gửi cho tôi, ông ấy món hàng này được làm hai phần, phần tay ông ấy chuẩn bị giao cho cậu, nếu như ông ấy còn sống tốt, cần tôi nhiều chuyện, nếu như ông ấy chết, để tôi hoàn thành chuyện này thay ông ấy, giao món hàng này cho cậu.”

      Lãnh Ngạn đóng điện thoại di động lại, khóe môi khẽ cong lên lên cười lạnh, “ muốn biết là món hàng gì sao?”

      Sắc mặt Tĩnh Lam trắng bệch, “Sao em biết!” Hốt hoảng trong ánh mắt cách nào che giấu.

      Ngược lại Lãnh Ngạn cười đến như gió nước chảy.

      Tần Nhiên bên cạnh cả người run lên, theo như lệ thường, thiếu gia cười càng lạnh nhạt, hậu quả càng khủng bố hơn, xem ra món hàng này thể so sánh với tầm thường...

      Ngón tay Lãnh Ngạn nhàng ấn cái, ghi cuộc trò chuyện giữa và bác sỹ Lục lại tiếp tục phát ra, “Thiếu gia, cậu để cho tôi mở ra, tôi mở ra nhìn, món hàng này là về Tĩnh Lam, là bản sao báo cáo kiểm tra trong mấy năm qua, còn có phần của bác sỹ Trần, ra... Bệnh tâm thần trước đây của Tĩnh Lam... Là giả! Bệnh án và báo cáo kiểm tra tất cả đều là giả! ta vốn điên! Là bác sỹ Trần và bác sỹ trưởng bệnh viện tâm thần làm giả.”

      Hai hàng chân mày của Lãnh Ngạn khẽ nhếch, khóe môi nở nụ cười bình tĩnh tự nhiên. “Tôi sao bác sỹ Trần vừa chết, bệnh của hoàn toàn tốt! ra ai làm giả giúp ! Tĩnh Lam, tôi bỗng phát nửa đời trước mình cũng uổng công bưng bít...”

      phải... Em...” Ánh mắt Tĩnh Lam dao động, biết nên ứng phó ra sao.

      Lãnh Ngạn lại vẫn là nụ cười ấy, ngay cả giọng cũng biến thành êm ái, “Em cái gì? Muốn cho tôi lời giải thích gì đó? Giả điên? Nếu như tìm ra được lý do tốt hơn, vậy tôi giải thích thay ! Tại sao muốn giả điên? Hai lý do, thứ nhất, tranh thủ được đồng tình của tôi, gả cho tôi? Tôi ngờ, tôi với , có bao nhiêu sức hấp dẫn!”

      Tĩnh Lam vội cúi thấp đầu, những lời này của Lãnh Ngạn giống như cây cỏ cứu mạng để cho túm lấy, vội vàng , “Ngạn, là ! Em làm bất kỳ cái gì, đều bởi vì em quá ! Ngạn, tha thứ cho em! Nhìn em khổ cực vài chục năm, van cầu !”

      Lãnh Ngạn rơi vào trầm tư, “Tha thứ? Khổ cực? Tĩnh Lam, quả rất vất vả! Bản thân diễn trò, còn muốn tìm người giúp diễn trò! Tĩnh Lam, biết món hàng của bác sỹ Trần khiến cho tôi nghĩ tới ai ?”

      “Người nào?” giờ Tĩnh Lam hoàn toàn rối rắm.

      “Mấy tên lưu manh cưỡng bức vài năm trước, còn có kẻ lang thang làm chứng!”

      Tĩnh Lam ngã đất, “Có ý gì?”

      Lãnh Ngạn cười ra tiếng, “Còn muốn tôi ra sao? Cũng được! chưa thấy quan tài chưa rơi lệ! Tôi nhớ phản ứng bị cưỡng bức năm đó của , rất giống bệnh thần kinh, chẳng lẽ vì giả bộ bị bệnh tâm thần mà lại cam tâm bị cưỡng bức sao? Cũng may Lãnh Ngạn tôi tìm người cũng phải việc khó khăn gì! Kẻ lang thang? Tìm khắp thành như vậy! Đoạn ghi này, chắc hẳn rất thích nghe!”

      như thế nào đây? Đối với những người qua hôm nay có ngày mai như chúng tôi mà , tiền chính là tổ tông, năm đó kia cho tôi tiền, tôi giúp ta sửa chuyện xưa, nếu hôm nay cho tôi nhiều tiền như thế, vậy tôi thể làm gì khác hơn là bán ta! ra , cưỡng bức gì đó đều là thể nào! Tôi còn cảm thấy kỳ quái gì đâu, nào có nào nguyện ý cho người mình bị cưỡng bức! ta muốn tôi như vậy thế! Lấy tiền, ai lại muốn chứ!”

      Tĩnh Lam lặng yên ngã ngồi đất, câu.

      “Sao chuyện? cãi chày cãi cối?” Lãnh Ngạn nhìn thẳng .

      Ngược lại cảm xúc của Tĩnh Lam tỉnh táo, “Em còn có gì để đây? điều tra ràng mọi chuyện như vậy, em còn có thể gì?”

      “Ha ha! Tĩnh Lam, nếu như là đàn ông, nếu như có sân khấu để cho thi triển quyền cước, tôi hề nghi ngờ có thể ngồi ăn thiên hạ! Lãnh Ngạn tôi tung hoành thương trường, lại bị đường bố trí, đường này còn bày ra hèn nhát! Rốt cuộc là tôi quá ngu xuẩn hay quá thông minh? A, tôi nghĩ vẫn là tôi quá ngu xuẩn!” mặt lên vẻ tự giễu.

      Tĩnh Lam lại ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt , trong mắt lộ ra vẻ buồn bã. “! Lãnh Ngạn! phải ngốc! Cũng phải em thông minh! Mà là cho tới bây giờ vẫn để em vào trong mắt! Nếu như ánh mắt của chịu dừng lại vài phút người em! Nếu như có thể thoáng chú ý đến em, như vậy, em làm tất cả vốn lừa được bao lâu như vậy! Chính bởi vì cho tới bây giờ vẫn để ý đến em, cho nên mới bỏ qua sơ hở trong việc làm hành động của em. Ngày trước, trong mắt chỉ có Đình Nhi, bây giờ, cũng chỉ có Duy Nhất, em, nguyện ý nhìn nhiều khi nào?”

      Lãnh Ngạn dùng ngón tay nặng nề day mấy cái giữa hai chân mày, chậm rãi ra, “Đình Nhi? còn nhớ Đình Nhi sao? dịu dàng đến đáng thương? Như vậy, tôi có giải thích thứ hai về việc giả điên chính là: che giấu tội giết người của mình!”

      “Giết người! Em có!” Tĩnh Lam hoảng hốt nhảy lên.

      có!” Lãnh Ngạn quát to tiếng, dọa ngồi xuống lại.

      có!” Gân xanh trán Lãnh Ngạn khẽ nổi lên, “Đình Nhi có bệnh tim bẩm sinh, hoàn toàn chịu được hoảng sợ, điểm này ấy vô cùng ràng, tôi từng có suy nghĩ như vậy, tại sao lần này ấy lại tìm tiết mục kinh khủng đến xem, nhưng nghĩ tới có thể lúc ấy tìm tòi tiết mục bất cẩn gặp phải, nên hoài nghi nữa, bởi vì tôi quá tin tưởng người nhà các người! Đây, tôi ngu xuẩn! Cho đến khi tôi xem nhật ký của Duy Nhất, cho đến khi tôi tìm được người vải ở phòng của , tôi mới chợt hiểu!”

      phải như thế! Ngạn!” Tĩnh Lam bò qua ôm lấy chân khóc thút thít, “Ngạn, chuyện phải như nghĩ! Em định hù chết Đình Nhi! Em chỉ nghe phụ nữ có thai giật mình sinh non, em chỉ muốn hù dọa ấy mất đứa bé, bởi vì nếu ấy sinh đứa bé, có cách nào để cho hai người tách ra! Em chỉ muốn hù dọa làm mất đứa bé, em biết ấy bị bệnh tim, em biết! phải tin tưởng em!”

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 252: Cái chết mê hoặc của má Tằng

      Editor: Puck
      “Cút ngay! Người phụ nữ ác độc!” Lãnh Ngạn tung cước đạp ra, “Trừ Đình Nhi, tay còn nhuốm máu bao nhiêu người? Người phụ nữ mà tụi Tiêu đưa vào nhà họ Lãnh? Bị điện giật chết? Bây giờ tôi thể hoài nghi! Dùng giả điên để dời tầm mắt của người khác? rất thành công! rất thành công! Cộng thêm má Tằng tìm đại sư coi bói, tôi gần như cho rằng hai người do tôi hại chết rồi! Hôm nay, mục tiêu của là Duy Nhất, đúng ? Đáng tiếc, để thất vọng rồi!”

      ! Em có! Đúng, em có lỗi với Đình Nhi, em giả điên! Bởi vì em ! Ngạn! Nếu bây giờ biết cả, em cũng còn mặt mũi chữ trước mặt . Nhưng mà, em có nỗi khổ tâm, em có nỗi khổ tâm!” Tĩnh Lam dốc cạn đáy lòng.

      Hình như Lãnh Ngạn hơi mệt mỏi, yên tĩnh ngồi ghế, day day huyệt thái dương, “Người đâu, giao ta cho cảnh sát, để ta nỗi khổ tâm cho cảnh sát, để cho ta với cảnh sát, nỗi khổ tâm riêng của ta chính là quá tôi!”

      “Vâng!” Vệ sỹ vẫn đứng ở cửa kéo Tĩnh Lam ra ngoài, dọc đường Tĩnh Lam vẫn luôn gào thét, “Ngạn! cần đối xử với em như vậy! Ngạn!...”

      Tần Nhiên đứng bên cạnh Lãnh Ngạn, biết nên phán xét mến mộ trước mắt như thế nào, đối mặt với Lãnh Ngạn mệt mỏi lúc này, cũng biết nên gì.

      Tối nay, nghe Lãnh Ngạn sắp xếp, ở phòng ngủ giả bộ làm Duy Nhất, nhưng biết cũng moi ra bí nhiều năm trước.

      Ban đêm yên tĩnh, cuối cùng Lãnh Ngạn mở miệng trước, “Tần Nhiên, buồn cười sao?”

      Tần Nhân tức cười, ho mấy tiếng, “, tôi có ý này!”

      Lãnh Ngạn cười khổ, “Mà tôi có! Tôi cảm thấy tất cả buồn cười quá! Hoang đường, ngu xuẩn, hai từ này có thể khái quát nửa đời trước của tôi!”

      thể như thế, Tĩnh Lam có câu rất đúng, cho tới bây giờ cậu chưa bao giờ để ý đến ta, thậm chí năm cũng gặp ta được mấy lần, làm sao biết ta làm gì? Hơn nữa vòng luẩn quẩn chơi đùa với ta quá rộng, tất cả đều chê vào đâu được. ra cậu có thể phát vào lúc này, tôi rất bội phục rồi, làm sao cậu lại hoài nghi lên người Tĩnh Lam?” Tần Nhiên cũng cảm thấy thể tưởng tượng nổi với kế hoạch của Tĩnh Lam, chính là kế hoạch chê vào đâu được. Bác sỹ Trần, má Tằng, bác sỹ bệnh viện tâm thần, thầy tướng số, kẻ lang thang đầu đường, từng vòng đan lấy từng vòng, rất khó làm cho người ta hoài nghi.

      Lãnh Ngạn trầm ngâm, “Tôi thấy hơi kỳ quặc với cái chết của Only, vệ sỹ của Lôi Đình Ân bảo vệ xuân về hoa nở đến gió thổi cũng lọt, trừ người nhà ra, ai có thể giết chết Only? Mục đích die nda nle equ ydo n giết chết Only là gì? con chó mà thôi. Vấn đề này tôi vẫn hiểu, Only và Tĩnh Lam có thù oán gì? Hôm nay nghe Tĩnh Lam thế tôi hiểu, ra hoảng sợ có thể sinh non, ta muốn Duy Nhất làm mất đứa bé, thuốc phá thai có chỗ xuống tay, nên dùng chiêu này, lại , Duy Nhất từng có lần sinh non, hoảng sợ có thể làm mất đứa bé.”

      “Như vậy khiến cho cậu từng bước tìm được chứng cứ? Vậy cậu cũng quá lợi hại?” Tần Nhiên tặc lưỡi.

      Lãnh Ngạn cười khổ lắc đầu, “! Chân chính cảnh tỉnh tôi là cái chết của má Tằng.”

      phải má Tằng tự sát sao? Chẳng lẽ có kỳ quái?” Tần Nhiên hiểu.

      Lãnh Ngạn gật đầu, “Là tự sát sai, vấn đề là tại sao bà muốn tự sát? Trong thế giới tình cảm của tôi, hoặc trực giác cho tôi biết, má Tằng lòng thương tôi, mặc dù chuyện ly hôn với Tĩnh Lam huyên náo rất vui vẻ, nhưng mà từ trong ánh mắt của bà ấy, vẻ muốn lại thôi của bà ấy, tôi vẫn có thể nhìn thấy hiền từ lúc trước, tôi có thể kết luận, bà ấy lòng rất tốt với tôi.”

      “Cái này có liên quan gì đến việc bà ấy tự sát sao?” Tần Nhiên bị càng càng hồ đồ.

      “Có! Vòng tay đeo tay bà ấy là đồ tôi từ Nhật Bản trở lại đưa cho bà, bà ấy vẫn rất trân trọng, thậm chí nỡ mang, bà ấy phải chờ lúc bà lên thiên đường mới mang, như vậy lần này bà ấy chuẩn bị xong để lên thiên đường. người chọn tự sát, hoặc thẹn với xã hội, hoặc bị đả kích rất lớn, mà má Tằng tự sát vì cái gì? Tại sao lại chọn bờ biển gần nhà tôi? Tôi suy nghĩ rất lâu, nếu trước khi chết bà ấy đeo vòng tay của tôi, như vậy chứng minh bà còn thương tôi, nhưng thái độ sau đó của bà khiến tôi thất vọng, nhưng liên hệ với lúc bà ấy còn sống, hơn nữa nghĩ đến ánh mắt như có nỗi khổ khó , tôi bỗng nhiên nghĩ đến, có phải má Tằng dùng cái chết để cho tôi biết gì đó!”

      “Sau đó sao?” Tần Nhiên nghe trợn mắt, giống như nghe chuyện trinh thám phá án, tới giờ vẫn biết thiếu gia có thiên phú điều tra phá án!

      “Tôi nhớ chuyện họ đưa tới giỏ trái cây, nếu quả có lời muốn với tôi, như vậy giỏ trái cây kia với Tĩnh Lam là dùng nhãn hại Duy Nhất sinh non, nhưng với má Tằng là truyền lại tin tức. Tôi về nhà lật ngược giỏ trái cây lên, quả nhiên tìm được tờ giấy ở giữa hai lớp đáy.”

      “Nội dung tờ giấy chính là mưu của Tĩnh Lam?” Tần Nhiên hoàn toàn bị nhập vào màn kịch.

      có, đó viết , dù sao Tĩnh Lam là người nhà của bà, nếu thay ta che giấu cả đời, cũng ra vào lúc này, phía chỉ viết, thiếu gia, xin lỗi, sau đó còn tôi phải cẩn thận, cẩn thận bảo vệ Duy Nhất, có người muốn hại ấy.”

      Tần Nhiên gật đầu , “Chuyện kế tiếp tôi biết rồi, bác sỹ Lục gọi điện thoại cho cậu, phát tung tích dì Liên, đây cũng là ông trời giúp cậu, lộ ra chút xíu dấu vết, chân tướng tình cũng dần nổi lên mặt nước, còn trả lời câu cổ, phải báo, thời điểm chưa đến. Làm nhiều việc ác cuối cùng chạy khỏi lưới trời tuy thưa.”

      Lãnh Ngạn khẽ nhắm mắt lại, vòng đen đậm dưới hốc mắt, “Tần Nhiên, tôi và cậu đều gặp trần gian muôn màu, nhưng chuyện như vậy đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, coi như tôi mở rộng tầm mắt.”

      Tần Nhiên trả lời, điện thoại của Lãnh Ngạn lại vang lên dồn dập, lười biếng nghe, “Sao vậy?”

      Vệ sỹ ở đầu bên kia cẩn thận trả lời, “Tổng giám đốc, người phụ nữ vừa rồi chạy!”

      Lãnh Ngạn khẽ chau mày, “Đồ vô dụng!”

      “Tổng giám đốc, chúng tôi hoàn toàn ngờ người phụ nữ kia liều mạng như vậy, lại dám nhảy xe.”

      “Đuổi theo chưa?” Lãnh Ngạn chỉ lạnh lùng hỏi câu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :