1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 243: Nguy cơ

      Editor: Puck

      “Được! Tôi lập tức tới!” Lãnh Ngạn phủ thêm áo khoác, chuẩn bị ra ngoài.

      Thấy Duy Nhất còn ngủ, rón rén ra cửa, , biết cảnh bãi biển thê lương như thế nào? muốn để cho Duy Nhất nhìn thấy những thứ sạch này.

      Lúc xe Lãnh Ngạn tới bờ biển, có rất nhiều cảnh sát vây quanh, thi thể má Tằng bờ biển, sưng vù, trắng bệch, hoàn toàn thay đổi, nếu phải bộ xiêm áo này, hoàn toàn nhận ra người này là má Tằng.

      Hốc mắt Lãnh Ngạn đau chát, đành lòng nhìn tiếp.

      Mặc dù sau này xuất rất nhiều rủi ro, má Tằng, người như mẹ trong sinh hoạt tuổi thơ của , lưu lại trong lòng tình cảm dịu dàng từ đầu đến cuối biến mất.

      “Lãnh tiên sinh, xin chào, mời ngài xác nhận chút, người chết có phài là bà Tằng .” Cảnh sát tới hỏi thăm.

      Lãnh Ngạn hít vào hơi, ấn huyện thái dương, “Đúng vậy... Nhưng... Rốt cuộc tình huống như thế nào?”

      “Theo kết luận ban đầu là tự sát. Dây chuyền kim cương cổ tay vẫn còn, có dấu vết vật lộn, tuyệt đối phải giết người cướp của; hình như người chết khi còn sống có kẻ thù, cho nên khả năng báo thù hơn; ngoài ra giày, áo khoác người khuất đều ở bờ biển, hơn nữa đặt rất chỉnh tề, hình như rất thong dong, chắc là có chuẩn bị. biết Lãnh tiên sinh có biết người chết khi còn sống có tâm tình dao động gì ?” Cảnh sát hỏi.

      Lãnh Ngạn lắc đầu, rất lâu trở về nhà cũ rồi!

      Ánh mắt rơi lên lắc tay tay má Tằng, đó là quà tặng lúc tốt nghiệp đại học từ Nhật Bản mang về cho bà. nhớ lúc ấy má Tằng vui vẻ đến nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn nỡ đeo. Lãnh Ngạn từng hỏi bà, tại sao đeo, có thích ? Bà , bà phải chờ lên thiên đường mới đeo, mang theo chúc phúc của thiếu gia, đời sau còn tới hầu hạ thiếu gia...

      đau xót trong lòng, tin tưởng bà tự sát, sai! Nếu tuyệt đối đeo chiếc lắc tay này!

      Nhưng mà, tại sao bà phải làm vậy?

      Lãnh Ngạn nhớ lại từng ly từng tý khi má Tằng còn sống, chân mày nhíu lại càng chặt...

      “Lãnh tiên sinh, nếu như có vấn đề gì, chúng ta tiến thêm bước điều tra, xác định nguyên nhân cái chết rồi mời ngài tới nhận thi thể.” Cảnh sát khép lại bản ghi chép.

      “Được!” Lãnh Ngạn gật đầu, lên xe.

      Khi qua “Xuân về hoa nở” nhớ tới cái gì, xuống xe về nhà.

      Giỏ trái cây trong nhà vẫn để ở vị trí cũ, thấy vật nhớ người, xoa giỏ trái cây từng cái từng cái , nhớ tới lúc tuổi thơ má Tằng tìm thấy trốn ở góc phòng, cầm tay lạnh lẽo của , hà hơi sưởi ấm cho ...

      Trời gần tối, Duy Nhất tỉnh, còn ở phòng làm việc của tổng giám đốc ở Kỳ Thịnh, lại thấy bóng dáng Lãnh Ngạn.

      Thuận tay cầm điện thoại di động lên, “Alo, Lãnh Ngạn, ở đâu?” Giọng mới vừa tỉnh ngủ mang theo chút biếng nhác.

      Lãnh Ngạn thức tỉnh từ trong trầm tư, “Duy Nhất à, tỉnh ngủ?”

      “Ừ, tỉnh lại thấy !”

      về nhà lấy ít đồ, chờ , lập tức tới đón em!” Lãnh Ngạn nhanh chóng ra cửa, từ xuân về hoa nở đến Kỳ Thịnh xấp xỉ hơn giờ, còn phải số hên, bị kẹt xe.

      Duy Nhất vừa mới để điện thoại di động xuống, tiếng chuông lại vang lên lần nữa, lần này là Mỹ Mỹ.

      “Duy Nhất à, cậu ở đâu vậy?” Mỹ Mỹ hỏi.

      “Tớ ở Kỳ Thịnh, có chuyện gì ?”

      “Lãnh Ngạn có ở đó ? Tớ muốn mời Lãnh Ngạn ăn cơm, sau đó để cho cậu cùng tớ dạo chút!” Mỹ Mỹ rất hứng thú.

      lâu thấy ấy vui vẻ như vậy rồi, Duy Nhất muốn ấy mất hứng, suy nghĩ chút, “Được rồi, nhưng bây giờ Lãnh Ngạn có ở đây, tớ chờ ấy, khoảng giờ nữa.”

      sao? Bây giờ tớ ở lầu dưới Kỳ Thịnh.”

      Duy Nhất cười, “Vậy lên đây! Vừa đúng theo chuyện với tớ, tớ rất nhàm chán, phòng làm việc lầu cùng!”

      “Được!” Mỹ Mỹ cất điện thoại vào trong giỏ xách, nhìn hai người bên cạnh, “Vừa đúng! Lãnh Ngạn có ở đây, Duy Nhất ở trong phòng làm việc của Lãnh Ngạn, muốn chúng ta lên, hai người hành theo hoàn cảnh !”

      Địch Khắc và Dịch Hàn liếc nhìn nhau, ôm eo Mỹ Mỹ, “Bảo bối, chúng ta làm vậy là vì tính toán tiền đồ tương lai, nếu chuyện thành, mang theo em đến Mỹ, sinh con ra, sau đó nuôi dưỡng con khỏe mạnh vui vẻ lớn lên, như vậy tốt sao?”

      Trong mắt Mỹ Mỹ dâng lên nước mắt, “Nhưng tại sao nhất định phải làm vậy? Duy Nhất là bạn tốt nhất của em!”

      “Mỹ Mỹ! Thương trường như chiến trường, phải chết chính là tôi sống, những thứ này em hiểu! Tóm lại, câu! Bây giờ chúng ta là vợ chồng, em trừ dựa vào còn dựa vào ai? Nghe lời, đừng động tới cái gì bạn với bạn, chuyện vừa kết thúc, chúng ta trở về Mỹ, cũng quay lại nữa! Em cũng cần đối mặt với Duy Nhất mà cảm thấy tội lỗi! Lại , cũng có gì áy náy, chúng ta tổn thương ấy!” Địch Khắc vừa an ủi , vừa ôm lấy vào thang máy của Kỳ Thịnh.

      thề được làm hại Duy Nhất?” Mỹ Mỹ yên lòng tăng thêm câu.

      thề!” Địch Khắc giơ tay lên, “Nếu làm tổn thương Duy Nhất chết tử tế được!”

      nhìn Dịch Hàn, dù sao Dịch Hàn cũng làm tổn thương Duy Nhất!

      Bởi vì có lệnh của Lãnh Ngạn, an ninh tăng thêm nghi vấn với từng người ra vào. Ba người bọn họ cũng bị ngăn cản.

      “Chúng tôi là bạn của phu nhân tổng giám đốc, ấy mời chúng tôi lên, có thể gọi điện thoại hỏi lại.” Mỹ Mỹ trả lời an ninh.

      An ninh quả hỏi lại Duy Nhất, lấy được xác nhận rồi mới cho .

      Khi thang máy lên đến lầu cuối, Mỹ Mỹ về phía phòng làm việc của tổng giám đốc, lúc đẩy cửa ra, dẩu môi oán trách, “Phu nhân nhà giàu nhất! Dáng vẻ ! Tớ tới tìm cậu còn phải qua cửa an ninh như vậy!”

      Duy Nhất cười cười, “Cũng phải! Lãnh Ngạn chuyện bé xé ra to, bọn họ làm theo lệ thôi! Ba người đều đến, tùy tiện ngồi , tôi pha cà phê.”

      Ba người trao đổi ánh mắt, Mỹ Mỹ cười , “Còn muốn làm phiền phu nhân nhà giàu nhất pha cà phê? Hai chúng ta cùng chứ?”

      Bạn tốt nhiều năm, Duy Nhất cũng khách khí, “Được!”

      Mỹ Mỹ kéo cánh tay Duy Nhất, lúc ra ngoài, tay làm dấu OK ở sau lưng.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 244: Lửa

      Editor: Puck

      Duy Nhất và Địch Khắc lập tức lục lọi trong phòng làm việc.

      “Hàn, tất cả khóa đều là khóa vân tay, khó khăn!” Địch Khắc tra xét ngăn kéo và tủ bảo hiểm.

      “Cậu cũng được!” Dịch Hàn cau mày.

      “Phải lâu! Tôi sợ thời gian đủ!” Địch Khắc mở túi công cụ, bên trong có bộ công cụ rất tinh tế.

      “Nhanh lên ! Cơ hội như vậy nhiều lắm! dễ gì bà cụ Tằng kia chết rồi, Lãnh Ngạn mới ở chung chỗ với Duy Nhất, nếu cơ hội chúng ta vào Kỳ Thịnh cũng có!” Dịch Hàn thúc giục.

      “Được!” Địch Khắc thêm lời, hết sức tập trung mở khóa.

      Đột nhiên, ngoài phòng thét lên tiếng, “Cứu mạng với!” Tiếp theo uỳnh tiếng, cửa bị đẩy ra, chỉ thấy ánh lửa xông vào, mùi xăng đập lên mũi, tầng chất lỏng chậm rãi chảy đất, thế lửa cũng theo đó mà chạy vào, máy báo động lập tức kêu vang.

      “Hỏng bét! mau!” Dịch Hàn kêu to.

      Địch Khắc vội vàng thu dọn công cụ chạy ra ngoài, cả lầu cùng của Kỳ Thịnh lập tức thành biển lửa.

      “Địch Khắc! Địch Khắc! Địch Khắc!” Có bóng dáng nhắn thoát ra từ trong biển lửa, mù quáng mà kêu khóc.

      Địch Khắc túm lấy , vừa chạy vừa quát, “Đồ đàn bà ngu ngốc! Cháy rồi sao chạy ! Em còn chạy vào làm gì?”

      Mỹ Mỹ khóc thét lên, vừa hoảng vừa sợ, chỉ biết , “Em muốn tìm ! Em muốn tìm !”

      Thân thể Địch Khắc cứng đờ, ngây ngốc trong nháy mắt, nắm chặt , “ nhanh !”

      hành lang gặp Dịch Hàn, “Thang máy hư! thang bộ!”

      Ba người chuyển qua lối an toàn, thế lửa lập tức chậm lại, Dịch Hàn nhìn mặt đất sạch , nghi ngờ, “Có người cố ý phóng hỏa? Bên này có xăng, lửa đốt tới.”

      “Báo cháy !” Nước mắt mặt Mỹ Mỹ còn chưa khô.

      báo! Có người muốn giúp chúng ta, đây là ý trời!” Trong mắt Dịch Hàn thoáng qua tia sáng lạnh lẽo.

      “Nhưng Duy Nhất!” Mỹ Mỹ đột nhiên thét chói tai.

      Sắc mặt Dịch Hàn trắng bệch, lúc này mới nhớ tới Duy Nhất còn chưa ra, lập tức chạy lại, “Hai người trước!”

      “Dịch Hàn! Cậu điên rồi! muốn sống nữa!” Địch Khắc ở phía sau kêu to.

      Dịch Hàn ngoảnh mặt làm ngơ, lắc mình tiến vào phòng vệ sinh bên cạnh, để bản thân mình ướt đẫm, cởi áo khoác ngoài trùm lên đầu, chui thẳng vào trong biển lửa.

      “Duy Nhất! Duy Nhất! Em ở đâu? Duy Nhất!” tìm bóng dáng gầy yếu đó trong biển lửa, kêu to tên .

      “Dịch Hàn, em ở đây!” Trong góc, truyền đến giọng .

      mừng rỡ, về phía thanh, chỉ thấy Duy Nhất bị ngã xuống, tủ hồ sơ chặn đường , rúc ở trong góc cách nào ra ngoài, cũng may tủ hồ sơ có chất liệu chống cháy, bị thiêu đốt, vẫn còn chặn lại thế lửa cho Duy Nhất.

      đẩy tủ hồ sơ ra, trùm áo khoác của mình lên người , “Nhanh! Theo ra ngoài!”

      Rốt cuộc, biển lửa kia bị vứt ở sau lưng, Dịch Hàn vứt bỏ áo khoác khó coi , thầm may mắn, nếu ra được, cũng kiên trì nổi nữa!

      “Duy Nhất! Cuối cùng cậu ra rồi! Làm tớ sợ muốn chết!” Mỹ Mỹ xông lên ôm lấy Duy Nhất khóc lớn.

      Dịch Hàn sửng sốt, “Sao hai người còn chưa ?”

      “Chờ cậu!” Địch Khắc hai chữ cách đơn giản, ràng, bình thản.

      Tròng mắt đen của Dịch Hàn dần nồng đậm, , “Ba người trước! Nhanh lên!”

      “Tại sao cùng ? Chân của cậu...” Địch Khắc lớn tiếng .

      “Chính bởi vì vậy mới để ba người trước! Nhanh lên! Có phải chờ cháy tới đốt chết tôi ?” Dịch Hàn gào to về phía Địch Khắc, vừa nghiêng mặt nhìn Duy Nhất.

      Địch Khắc gì, vung tay lên với Mỹ Mỹ, “Nhanh! Chúng ta !”

      Dịch Hàn nhìn theo bóng lưng bọn họ, sóng ngầm trong mắt tuôn trào, cho đến khi bóng dáng bọn họ biến mất khỏi tầm mắt, bắt đầu từ từ, từng bước , nhảy chân xuống cầu thang...

      Sân rộng trước tòa nhà công ty Kỳ Thịnh, xe cứu hỏa tới, Dịch Hàn chậm rãi tới trong ánh nhìn chăm chú của ba người, ba người cùng xông lên, “ sao chứ?”

      Dịch Hàn lắc đầu, ánh mắt rơi lên mặt Duy Nhất, mỉm cười, “ có việc gì! Mọi người sao? Tất cả đều sao chứ?”

      có việc gì! Chúng ta đều sao!” Như trút được gánh nặng...

      “Duy Nhất, em ở đây chờ Lãnh Ngạn , chúng ta trước đây!” Dịch Hàn nhìn .

      “Đúng! Vốn muốn mời cậu ăn cơm, nhưng mà, cậu xem, giờ chúng ta chật vật như vậy, đoán chừng nhà hàng cho chúng ta vào cửa!” Mỹ Mỹ cúi đầu nhìn cả người mình bẩn thỉu.

      Duy Nhất cười, “Vậy nhà hàng của Dịch Hàn, còn có thể cho vào sao?”

      “Tuy vậy, nhưng mà, bẩn thỉu thoải mái, Duy Nhất, em nghĩ , bất cứ lúc nào đều có thể, giữa chúng ta có hẹn, lúc nào em cũng có thể đến ăn cơm chùa!” Dịch Hàn mỉm cười.

      “Em giỡn đó! Nếu như muốn mời khách, lần sau em và Lãnh Ngạn mời mọi người, cám ơn ân cứu mạng của !” Duy Nhất đưa tay phải về phía Dịch Hàn.

      Dịch Hàn gật đầu, cầm tay , sau đó vẫy tay từ biệt.

      Sau giờ, xe Lãnh Ngạn nhanh chóng chạy đến, thắng xe “Két” tiếng, ma sát xẹt lửa mặt đất.

      “Duy Nhất!” chạy vọt tới trước mặt Duy Nhất, ôn lấy , “Bị sợ sao? Bảo bối? Bị thương ?”

      Đầu Duy Nhất bị dí sát vào ngực, khó khăn lắm mới tránh ra được, miệng thở to, “Em bị lửa đốt chết, sắp bị làm chết ngộp!”

      Lãnh Ngạn bật cười, “ phải quá khẩn trương sao?”

      “Em sao!” Duy Nhất túm lấy lỗ mũi của , “Là Dịch Hàn cứu em!”

      “Hả?” thầm đặt dấu chấm hỏi, cháy? Dịch Hàn? Trùng hợp? Chỉ có điều, vừa mới rời xảy ra chuyện, gặp quỷ!

      Lửa nhanh chóng được nhân viên cứu hỏa dập tắt, Lãnh Ngạn và Duy Nhất lên lầu kiểm tra tổn thất, lúc vào trước két sắt, Lãnh Ngạn cảm thấy dưới chân có đồ gì đó chạm vào chân , cúi đầu, nhặt lên, chậm rãi bỏ vào túi...

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 245: Đầu mối

      Editor: Puck

      Bước đầu kiểm tra của cảnh sát, kết quả, vì thùng xăng bị đổ, dẫn tới hỏa hoạn.

      Màn hình giám sát có nhân viên khả nghi nào ra vào.

      cố tiến thêm bước trong điều tra.

      Tiến thêm bước? Lãnh Ngạn cười lạnh, tiếp tục chờ đợi kết quả điều tra như vậy nữa, chỉ sợ mọi người chết sạch!

      Ánh mắt lạnh lùng chợt lóe, thay gương mặt tươi cười, “Duy Nhất, thôi, cũng có tổn thất gì, cháy cháy! Cuối tuần chúng ta kết hôn, đừng vì chuyện nhặt này làm ảnh hưởng tâm tình!”

      “Cháy còn là chuyện ? Đầu óc bã đậu hả!” Duy Nhất chỉ vào gáy .

      thuận tay ôm lấy , thâm tình nỉ non, “Chỉ cần em và con trai có việc gì, chuyện thiên hạ đều là chuyện !”

      Duy Nhất hơi chấn động, lặng lẽ yên tĩnh lại, dựa vào ngực , lắng nghe tiết tấu nhịp tim, có lực gõ vào màng nhĩ của , hạnh phúc, mỉm cười trong hơi thở...

      “Duy Nhất, có chuyện muốn với em, có thể đồng ý với ?” nhân cơ hội này khuyên .

      nhảm, em vẫn luôn rất biết điều...” khẽ cọ trong lòng , môi trơn ướt lưu lại dấu ấn mờ áo sơ mi của .

      cười khẽ, vừa hôn lên mái tóc , “Vậy tốt, lần này cũng phải ngoan! Hãy nghe , các cụ đều trước khi kết hôn ở chung chỗ tốt lắm, dâu vẫn nên xuất giá từ nhà mẹ đẻ mới may mắn, cho nên, bảo bối, từ nay trở , trở về nhà họ Doãn ở, có được ?”

      Duy Nhất chậm rãi rời khỏi ngực , miệng càng vểnh cao, “ chính là nghĩ tới mục đích để cho em trở về nhà họ Doãn đúng ?”

      phải!” ôm chặt, “ có ý như vậy, bảo bối, chẳng lẽ em còn chưa tin sao? làm tất cả đều vì tốt cho em, vì tốt cho chúng ta! Vì tốt cho con! Đồng ý với !”

      “Ngạn...” Đối mặt với Lãnh Ngạn, có dũng khí cự tuyệt, nhưng mà, muốn vào nhà họ Doãn ở, ngày ngày đối mặt với người đàn ông kia, nôn mửa chết, “Ngạn... Có thể được ?”

      , thể, !” Lãnh Ngạn cưng chiều cắn mũi , “Vì , coi như vì ? Cũng được?”

      Mỗi lần đều mang mấy lời này ra, biết cái gì cũng đều làm được...

      Đôi môi vẫn vểnh lên cao như cũ, nhưng cuối cùng gật đầu, mặc dù hơi khẽ đến gần như nhìn thấy...

      khẽ mổ lên cánh môi vểnh cao của , “ biết điều! Thưởng cho cái! thôi!”

      đâu?” Cánh tay bé của bị giữ trong lòng bàn tay, để dắt .

      “Nhà họ Doãn đó! Vừa mới đồng ý!” ngoái đầu lại cười tiếng, buông tay ra, ngược lại ôm eo .

      ngay bây giờ?” Duy Nhất dừng bước, “Ngạn! Còn bằng giết chết em !”

      Sắc mặt Lãnh Ngạn trầm xuống, “ cho càn!”

      Đáy lòng Duy Nhất khẽ run lên, hình như giận ! Chẳng lẽ chuyện nhà họ Doãn quan trọng như vậy sao?

      níu áo khẽ lắc, “ được hung dữ! Em còn được sao?”

      Sắc mặt thả lỏng, xoa đầu tóc , “Xin lỗi, nên hung dữ với em, thôi!”

      Khi Duy Nhất và Lãnh Ngạn xuất ở nhà họ Doãn, nhà họ Doãn ăn cơm tối, biệt thự hào hoa rộng rãi hề thua gì nhà họ Lãnh, đáng tiếc, bàn ăn khổng lồ chỉ có hai người dùng cơm – ông cụ Doãn và Doãn Tiêu Trác.

      Chậc, người có tiền, xa hoa giống nhau, tịch mịch giống nhau...

      Dùng vật chất bổ sung vào tinh thần trống rỗng, nhưng dù bổ sung như thế nào cũng lấp đầy, những lời này có đạo lý!

      Khoảnh khắc khi ông cụ Doãn nhìn thấy hai người bọn họ, nghẹn họng nhìn trân trối, chiếc đũa trong tay rơi xuống, chuyện cũng lắp bắp, “Duy... Duy Nhất?”

      Doãn Tiêu Trác đưa lưng về phía bọn họ, lúc này quay đầu nhìn lại, cũng mừng rỡ thôi, vội kêu trước, “Sao hai người thông báo tiếng trước tới rồi?”

      “Sao? hoan nghênh?” Duy Nhất nghiêm mặt, liếc nhìn .

      Doãn Tiêu Trác cẩn thận, vui cười, “Sao có thể? Sao dám chứ? Còn chưa ăn cơm đúng ? Mau tới đây ăn chung! Dì Trần, thêm hai bộ chén đũa!” kêu to tiếng về phía phòng bếp.

      Lãnh Ngạn ngược lại rất khiêm nhường gọi tiếng, “Bác trai!”

      Duy Nhất thầm, tùy tiện ngồi xuống.

      Nhìn ra được, ông cụ Doãn hết sức vui mừng, trong ánh mắt khẽ sáng lên, hề để ý đến thái độ của Duy Nhất, có thể chịu trở lại vượt quá tưởng tưởng của ông rồi!

      khỏi có ánh mắt cảm kích với Lãnh Ngạn, “Cháu Lãnh, cám ơn cháu!”

      Doãn Tiêu Trác cười , “Cha, cha hồ đồ rồi! Còn cháu Lãnh cháu Lãnh, cha sắp làm ông ngoại rồi!”

      “Đúng! Đúng! Cha hồ đồ! Vui mừng đến hồ đồ!” Ông cười ha hả, lại nhìn Duy Nhất, chỉ sợ lại đập bàn tức giận.

      Duy Nhất trừng mắt liếc nhìn ông, “Nhìn cái gì vậy? Ông cho rằng tôi chịu tới nhà ông chính là tha thứ cho ông sao? Nếu phải nhìn mặt mũi Lãnh Ngạn nhà tôi, còn lâu tôi mới trở lại!”

      “Duy Nhất!” Lãnh Ngạn giọng quát .

      “Em ăn! Phòng của em ở đâu? Em muốn ngủ!” Duy Nhất giận lên, hiểu nổi Lãnh Ngạn, tại sao nhất định phải để làm hòa với nhà họ Doãn!

      Hình như Lãnh Ngạn có lời muốn , bị ông cụ Doãn ngăn lại, “Được được được! Cũng đừng ! Dì Trần, mang tiểu thư lên lầu nghỉ ngơi, chính là phòng mới chuẩn bị.”

      Duy Nhất hừ tiếng, ngay cả phòng cũng chuẩn bị xong, có thể thấy được sớm lập kế hoạch trước!

      dẫm chân “Bịch bịch bịch” lên lầu theo người giúp việc gọi là dì Trần.

      Lãnh Ngạn áy náy cười tiếng, “Bác trai, có lúc đúng là Duy Nhất quá tùy hứng! ngại quá.”

      Ông cụ thở dài, “Phải xin lỗi là bác! Chưa từng quá thân thiết với Duy Nhất, ngược lại là cháu, thương con bé còn nhiều hơn. Bác đây làm cha thất bại!”

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 246: Thù hận của Dịch Hàn

      Editor: Puck

      Doãn Tiêu Trác nhịn được cắt đứt lời bọn họ, “Con hai người! Đều là người trong nhà khách khí cái gì! Cha, bây giờ cha được như ý nguyện để Lãnh Ngạn làm con trai của cha, cũng cần than thở! Chỗ Duy Nhất có Lãnh Ngạn giải quyết, em ấy trừ nghe lời Lãnh Ngạn còn có thể nghe ai sao? Con thấy em ấy trở lại cũng là bắt đầu tốt đẹp! Yên tâm ! Ngày kết hôn bảo đảm do cha cầm tay em ấy bước vào thảm đỏ!”

      Ông cụ mỉm cười gật đầu, “Mong là như vậy! Cháu Lãnh, nhiều, ăn cơm! Ăn cơm!”

      “Cha à! Cha đừng cứ cháu Lãnh cháu Lãnh nghe kỳ cục, gọi Lãnh Ngạn được sao?” Doãn Tiêu Trác lớn tiếng cãi lại, “Hoặc cha cứ gọi thẳng ‘con trai’, con có ý kiến đâu!”

      Ông cụ cười , “Nhóc thúi, con gấp gáp vậy làm gì?”

      Doãn Tiêu Trác cũng cười, “Con đương nhiên gấp gáp! Con làm em trai Lãnh Ngạn hai mươi mấy năm, vất vả mới lật người làm cả, còn gấp gáp sao!”

      Lãnh Ngạn cười lắc đầu, “Tiêu, ra hôm nay tôi tới có mục đích khác, ăn cơm trước , cơm nước xong chúng ta tới thư phòng chuyện chút!”

      “Được!” Doãn Tiêu Trác thấy Lãnh Ngạn nghiêm túc, cũng dám đùa nữa.

      Sau khi ăn cơm xong, hai người vào thư phòng, sau đó chuyện tỉ mỉ với nhau, Lãnh Ngạn nặng nề nhìn Doãn Tiêu Trác, “Tiêu, tôi để Duy Nhất ở đây, cũng bởi vì cùng với tôi an toàn, cậu cũng đừng để tôi thất vọng!”

      “Yên tâm ! ấy là em tôi! Tôi để cho ấy gặp chuyện may sao?” Doãn Tiêu Trác rất cam đoan.

      “Vậy tôi yên tâm! ấy có em bé, ở nhà mẹ đẻ, lại có cậu chăm sóc, đều tốt cho ấy cũng như đứa bé!”

      “Cậu hoàn toàn có thể yên tâm, cha tôi ném công ty cho tôi, mỗi ngày có việc gì, muốn ôm cháu đến điên rồi! Bây giờ cuối cùng ông cũng có việc để làm!” Hình như Doãn Tiêu Trác thấy được tiến trình tốt, rốt cuộc bị cha bức hôn, cưới tiểu thư nhà họ Kiều chán ngán đến tận cổ đó.

      “Được rồi! Tôi nhìn Duy Nhất, ấy còn chưa ăn cơm nữa!” Lãnh Ngạn vỗ vỗ bờ vai bạn, ra thư phòng.

      Ở ngoài phòng ngủ của Duy Nhất, Lãnh Ngạn bưng khay thức ăn nhàng gõ cửa, “Bảo bối, cho vào!”

      muốn! cần! càng ngày càng dữ tợn!” Giọng oán trách của Duy Nhất truyền từ bên trong ra.

      “Ngoan! Đó phải hung dữ với em, là em! Mau mở cửa !” Lãnh Ngạn cố gắng dụ dỗ .

      ra ra cũng mở!” Duy Nhất kêu chuỗi dài lời ca bài con thỏ ngoan ngoãn (1) về phía cửa.

      Lãnh Ngạn im lặng, gõ cửa cầu xin , “Bảo bối, là đúng, là sai rồi có được ? Rốt cuộc phải làm như thế nào em mới mở cửa?”

      Duy Nhất nhanh trí, ý tưởng đột phát, “ hát bài Con thỏ ngoan ngoãn em lập tức mở cửa!”

      “Chuyện này... Duy Nhất... ...” Cái này tính sao đây! Trán Lãnh Ngạn đổ mồ hôi.

      “Vậy ! Em buồn ngủ! Con trai bị đói em cũng quan tâm!” Vũ khí có lực sát thương cực lớn nay của Duy Nhất chính là con trai .

      Lãnh Ngạn dứt khoát, bằng bất cứ giá nào!

      “Con thỏ ngoan ngoãn mau mở cửa,

      Mở cửa nhanh lên chút, mẹ muốn vào!”

      mở mở, mẹ trở lại ai cũng mở!”

      Duy Nhất ôm bụng cười ngất giường.

      “Mẹ trở lại, ông xã trở lại! Còn nhanh mở!” Lãnh Ngạn gần như có thể tưởng tượng ra bây giờ cười thành dáng vẻ gì, chờ sau khi túm được đánh mông rồi .

      Chỉ nghe tiếng khóa cửa vang lên, Duy Nhất cười nghiêng cười ngả trước mặt , để đồ ăn xuống, về phía , chuẩn bị đánh đòn .

      Duy Nhất nâng bụng, “Muốn đánh đánh vào đây!”

      Lãnh Ngạn buồn cười, tay nhè rơi lên bụng , chậm rãi di chuyển, “Bảo bối, bưng cơm lên cho em, ngoan ngoãn ăn, phải về nhà!”

      Kể từ sau hiểu lầm về vụ tai nạn xe của mẹ Duy Nhất sáng tỏ, bọn họ chưa từng tách ra, nghe phải , lòng Duy Nhất ê ẩm, muốn.

      rồi, buổi tối em ngủ được!” kéo cánh tay , mặt cũng dính lên cánh tay .

      ngủ được gọi điện thoại! Em quên chúng ta trước kia sao?” đỡ dậy, “Lại , chỉ tuần lễ, tuần lễ sau chúng ta xa rời nhau rồi! Huống chi, mỗi ngày tới thăm em, muốn giám sát em có ngoan ngoãn ăn cơm , có ngược đãi con trai ! Cho nên, bây giờ, lập tức ăn cơm! để cho lo lắng!”

      Duy Nhất buông ra, lưu luyến rời, “ sao! Em ăn, , về đến nhà gọi điện thoại cho em!”

      cười cười, xoa tóc , “Được! Về tới nhà lập tức báo cáo cho em! Nào, hôn chút!”

      Duy Nhất ôm chặt cổ , chạm khẽ nhàn nhạt biến thành hôn theo tiêu chuẩn lâu, cuối cùng, Lãnh Ngạn kéo cánh tay ra khỏi cổ, lời từ biệt với .

      Xuống lầu, lúc xuống cầu thang, lại nhìn thấy Doãn Tiêu Trác cười đến cực kỳ khoa trương, trong miệng hát, “Con thỏ ngoan ngoãn, mau mở cửa...”

      Lãnh Ngạn im lặng, nhóc này, phát phá hoại hình tượng hào quang ba mươi mấy năm của ! Nhưng mà, rất hạnh phúc...

      Nở nụ cười thoải mái...

      trận hỏa hoạn, khiến công việc của vốn bận rộn lại tăng nhiều thêm, chỉ mong tất cả có thể kết thúc trước hôn lễ...


      Trong góc khác ở thành phố, còn có người, cũng bởi vì trận hỏa hoạn này mà phiền muộn.

      Nơi sa hoa trụy lạc, đổ từng ly chất lỏng đỏ như máu vào trong miệng, trong khí toàn mùi rượu.

      “Hàn! Đừng uống nữa! Uống rượu có tác dụng ?” Địch Khắc chạy tới, đoạt lấy ly rượu trong tay .

      Dịch Hàn cũng cướp lại, dứt khoát cầm chai uống.

      Địch Khắc thở dài, “Ôi, tôi biết ngay, trong trò chơi trường này, cuối cùng cậu vẫn làm mình bị thương!”

      “Có ý gì?” Dịch Hàn cảnh giác.

      (1) Lời bài hát Con thỏ ngoan ngoãn

      小兔子乖乖把门儿开开

      Thỏ con ngoan ngoãn mau mở cửa

      快点儿开开我要进来

      Mở cửa nhanh lên chút mẹ muốn vào

      不开不开我不开妈妈不回来谁来也不开

      mở mở, mẹ trở lại ai cũng mở

      小兔子乖乖把门儿开开

      Thỏ con ngoan ngoãn mau mở cửa

      快点儿开开我要进来

      Mở cửa nhanh lên chút mẹ muốn vào

      就开就开我就开妈妈回来了

      mở mở mẹ trở lại

      我就把门开

      Con lập tức mở cửa

      Bài hát này được viết theo câu chuyện cổ tích, ở Việt Nam có tên là truyện “Vâng lời mẹ”

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 247: Thù hận của Dịch Hàn (2)

      Editor: Puck

      “Thế giới này cái gì đả thương người nặng nhất? Tình cảm! Tình cảm chém người thấy máu! hùng khó qua ải mỹ nhân, cuối cùng cậu cũng qua được cửa ải là ấy!” Địch Khắc cầm ly của Hàn, tự châm thêm rượu.

      “Cậu đừng bậy!” Dịch Hàn cau mày, càng thêm thâm trầm.

      Địch Khắc cười lạnh, “Tôi bậy? Mới đầu mục đích của cậu là đến gần Nhiễm Duy Nhất, lợi dụng ta trả thù Lãnh Ngạn, cướp người của ta giống như năm đó Lãnh Ngạn cướp người của cậu, cũng lấy đầu mối có giá trị người Duy Nhất nhằm làm hỏng Lãnh Ngạn, nhưng đến cuối cùng sao? Chẳng những túm được Duy Nhất, lại còn khờ dại bất chấp tính mạng cứu ta! phải cậu cắm đầu ngã vào lưới tình là gì?”

      “Chuyện cười!” Dịch Hàn xì mũi coi thường, “Tôi giống như người ngã vào lưới tình sao?”

      giống!” Địch Khắc giễu cợt, “Mà xác định là đúng!”

      “Đừng đoán lung tung!” Dịch Hàn phiền muộn, “Tôi chỉ muốn huyết mạch cuối cùng của nhà họ Lãnh vùi thân trong biển lửa, tôi hoàn toàn vì đứa bé của Duy Nhất! Lại , thù oán với tôi chính là cậu ta, tôi muốn trả thù cũng là cậu ta, liên quan đến người khác!”

      “Nhà họ Lãnh?” Địch Khắc nghiền ngẫm nhớ kỹ từ này, “ nhìn ra tình cảm của cậu với nhà họ Lãnh đủ sâu! Là ai ban đầu muốn đoạt lại tất cả những gì thuộc về mình, đoạt lại hủy diệt? Bây giờ nhìn lại cậu chỉ muốn giữ lại huyết mạch của nhà họ Lãnh, có phải vì để cho huyết mạch trở thành mồ côi, cũng muốn bảo vệ cả cha mẹ của nó ?”

      Dịch Hàn nắm chặt chai rượu thủy tinh trong tay, đốt ngón tay hơi trắng bệch, “ thể nào! Tôi vĩnh viễn tha thứ cho cậu ta! Tên tiểu nhân hèn hạ! Cướp người phụ nữ của tôi, cướp tài sản thuộc về tôi, làm cho tôi rơi vào chỗ chết, tai nạn xe cộ? Ngoài ý muốn? Tôi muốn cho cậu ta biết, cái gì gọi là ngoài ý muốn!”

      Trước mắt ra cảnh nhiều năm trước kia, sau khi say rượu lái xe như bay đường núi, tới vách đá, đạp mạnh thắng xe, thắng xe lại ăn...

      Khoảnh khắc khi rơi xuống vách đá, nhớ mang máng, khi chạy về nhà xe vẫn còn tốt, đêm đó chỉ có Lãnh Ngạn vào gara để xe, mà Lãnh Ngạn chỉ là cao thủ đua xe, còn là cao thủ thay lắp...

      Cũng may, ông trời có mắt, lại có thể nạn lớn chết, chỉ có điều, gian khổ trong chuyện này chỉ có có thể nhận thức!

      Xe lăn vách đá xuống, rơi xuống tận đáy vực, mắt thấy sắp nổ, nhưng hai chân của bị mắc kẹt, thế nào cũng ra được, quyết nhẫn tâm, dùng hết sức kéo, ra sức kéo...

      Mới vừa lăn ra xa được mấy mét, sau lưng chính là tiếng nổ vang, quay đầu lại, nhìn thấy chân gãy của mình bắn ra ngoài, bay thấp mặt đất...

      Đau, hận, vô tận...

      thề, nhất định phải trở về! Đòi lại tất cả!

      “Lãnh Ngạn! Tao đối xử với mày tệ, tại sao phải đối xử với tao như vậy?” Bốp tiếng, chai rượu vỡ vụn, ngón tay bị mảnh vụn cắt, máu tươi chảy ròng ròng, “Lãnh Ngạn! Tao muốn mày nợ máu phải trả bằng máu!”

      sao?” Địch Khắc lạnh nhạt nhìn , nhấp ngụm rượu, “Sau đó sao? Giúp cậu ta nuôi bà xã? Nuôi con mồ côi? Tôi , mối tình đầu của cậu làm thế nào? ta và Duy Nhất, đến lúc đó cậu nuôi ai?”

      được nhắc tới người phụ nữ kia! Đồng bọn thông đồng với Lãnh Ngạn! Kết quả, cuối cùng phải bị Lãnh Ngạn vứt bỏ! Tự làm tự chịu! Người phụ nữ như vậy, sớm đáng để tôi nhớ nhung! Nhớ, Lãnh Dực chết! Người phụ nữ trong lòng ta cũng chết!” Lòng Dịch Hàn sớm bị người phụ nữ này mà chết, quá sâu, hận quá sâu, chỉ có điều, em đơn thuần sớm rời xa.

      “Đừng tôi, cậu sao? Cậu xử lý như thế nào?” Dịch Hàn nuốt ngụm lớn, “Con của cậu, Mỹ Mỹ của cậu! tất cả muốn cậu cẩn thận, sao lại có đứa bé!”

      Địch Khắc nhún vai, “Làm sao tôi biết? Tôi cho rằng Mỹ Mỹ vẫn uống thuốc, ai ngờ...”

      quyết định mang ấy về Mỹ?”

      Địch Khắc lắc ly rượu, chất lỏng màu đỏ ra ngày xảy ra vụ cháy, Mỹ Mỹ hoảng hốt chạy vào tìm , sắc mắt tái nhợt, trái tim trầm xuống, “ ! Gia tăng tốc độ, tháng này chúng ta làm chuyện nên làm, sau đó ly hôn, phá bỏ đứa bé, trở về nước Mỹ!”

      Dịch Hàn khẽ gật đầu, “Vậy cậu phải kêu Mỹ Mỹ nắm chặt hành động chút! Tôi cũng muốn kéo dài! Nhiều nhất tháng, kết thúc tất cả kế hoạch!”

      “Cậu sao? Quay lại nước Mỹ sao?” Địch Khắc nhìn .

      Dịch Hàn rơi vào trầm tư, ...

      Địch Khắc cười khẽ, “Thôi, đề cập nữa, có thời gian nhớ đến thăm tôi!”

      Đêm, sâu lắng.


      Lãnh Ngạn từ nhà họ Doãn ra cũng trở về nhà, mà nhà cũ.

      Sáng hôm nay Tần Nhiên đưa quản gia và Tĩnh Lam nông thôn, tin má Tằng chết còn chưa báo cho cha con bọn họ.

      giờ nhà họ Lãnh là tòa nhà bỏ .

      Xe chậm rãi chạy vào cổng sắt, tất cả đều vẫn như cũ.

      lớn lên ở đây, tình cảm với nơi này rất phức tạp, hận cách nào ra, đành lòng cách nào , giờ phút này đều dâng lên đầu.

      Mỗi chỗ đều có trí nhớ của , trong trí nhớ của có má Tằng quan tâm, cha nghiêm nghị, Lãnh Dực thân thiện, bà bác kỳ thị, ơn cứu mạng của quản gia, thê lương lúc mẹ qua đời, còn nữa, lúc cha hấp hối căm hận .

      “Đều là mày đứa con bất hiếu! Nếu phải mày giành vị hôn thê của mày, mày sao chết? Là mày hại chết mày đấy! Mày đừng mơ tưởng lấy được nửa phần tiền của nhà họ Lãnh! Ban đầu cũng nên đón mày trở lại!”

      khiến cha rất thất vọng sao?

      Có lẽ vậy, cha vốn gởi gắm rất nhiều hy vọng!

      Mặc dù giải thích vô số lần chuyện này liên quan đến , giải thích đến mệt mỏi, nhưng chỉ phí công, cuối cùng cha vẫn ôm hận mà chết.

      lưu luyến từng gian phòng, những khoảng ngắn ấm áp kia lục tục tái diễn, Duy Nhất, Đình Nhi, má Tằng... Đều cùng nhịp thở với nơi này, tuy nhiên đều rời .

      Nhà họ Lãnh này, rốt cuộc là khu nhà cao cấp, hay là phần mộ?

      Nơi này trình diễn bao nhiêu gió tanh mưa máu?

      Lại còn diễn kịch bao nhiêu lần?

      , cho phép, Duy Nhất của , chỉ có Duy Nhất, quyết thể để cho vứt bỏ nữa...

      Im lặng, thu thập dấu vết từng chỗ, có lẽ, nên vĩnh biệt nơi này...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :