1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 238: Bác sỹ Trần lại xuất

      Editor: Puck

      Duy Nhất mặc áo cưới đứng trước gương sợ hãi kêu lên.

      Lãnh Ngạn nguyên nhân, cho rằng thoải mái, bị sợ đến lập tức đỡ , “Có khỏe ?”

      “Khỏe gì chứ! nhìn em nhìn xem, áo cưới lấy số đo trước kia của em? Bây giờ áo cưới đưa đến bó quá chặt rồi!” Duy Nhất xách theo áo cưới oán trách.

      Lãnh Ngạn vội vàng kéo khóa kéo sau lưng áo cưới, “Này cởi nhanh, mang về sửa, đừng bó chặt bụng!”

      “Lãnh, Ngạn!” Duy Nhất ra khỏi đống lụa trắng nhìn chằm chằm.

      “Sao vậy?” Giờ phút này hơi ngốc, hiểu vì sao Duy Nhất mất hứng.

      Duy Nhất mím môi, đột nhiên bổ nhào vào trong ngực khóc, “Em muốn trở nên béo! Tại sao sinh cục cưng nhất định béo lên?”

      Lãnh Ngạn dở khóc dở cười, Duy Nhất của , vĩnh viễn là đứa bé!

      “Được, được, bảo bối, sau khi sinh xong bé cưng khôi phục!” dịu dàng uyển chuyển dụ dỗ .

      “Nhỡ thể khôi phục sao? Rất nhiều người thể khôi phục? nhìn má Tằng xem, vẫn mập!” dứt khoát rúc vào trong lòng .

      thể khôi phục cũng sao! vẫn em!” Lãnh Ngạn cầm chăn đắp lên người , mặc dù trong nhà ấm áp, nhưng dù sao cũng trong mùa đông, biết bản thân chui ra từ trong áo cưới vẫn mặc quần áo sao?

      “Vẫn chưa được!” mím môi hạ quyết tâm, “Bắt đầu từ ngày mai em muốn nhịn ăn!”

      Nhịn ăn? Vậy cũng được! “Hãy nghe , bảo bối, nên suy nghĩ vì cục cưng, em ăn con cũng đói bụng!”

      Cũng đúng! Duy Nhất thở dài, làm như vậy quá ích kỷ, nhưng mà, nếu sau này mập giống như má Tằng, làm sao bây giờ?

      Lãnh Ngạn vỗ mặt , cười lấy lòng, “Đừng kéo mặt, coi như vì , vì ? Được ?”

      Lúc này Duy Nhất mới coi như nghĩ thông suốt, được rồi, được rồi, coi như vì , vì phải cái gì cũng được sao? , sinh đứa bé cho , có người vậy.

      “Thế này mới ngoan!” Lãnh Ngạn hài lòng nhìn cười, “Thử áo cưới của mình, nên tham gia hôn lễ Mỹ Mỹ!”

      Duy Nhất tuyệt đối oán độc trợn mắt liếc Lãnh Ngạn, bây giờ Mỹ Mỹ kết hôn trước , vốn tính mời làm phù dâu, nhưng Lãnh Ngạn kiên quyết cho phép, lý do hôn lễ nhiều người hỗn loạn, lỡ chen lấn đến cục cưng làm thế nào?

      Tuy vậy, nhưng cuộc sống của chỉ có cơ hội duy nhất làm dâu phụ đó!

      Hôn lễ của Mỹ Mỹ rất đơn giản, nhưng Duy Nhất thích khí trang nghiêm nơi giáo đường, thích câu hỏi của cha xứ, cho dù nghèo khó phú quý, bệnh tật khốn khổ, đều tách rời sao? Mỗi lần nhìn ngắm hôn lễ, khi dâu chú rể đáp Yes, đều kích động hoan hô, đưa tới vô số ánh mắt.

      Khi Duy Nhất và Lãnh Ngạn mặc lễ phục xứng đôi xuất tại giáo đường, có rất nhiều khách tới, em nhà họ Doãn, đồng nghiệp cũ ở tập đoàn Doãn thị, đương nhiên là có Dịch Hàn, rất kỳ quái là Địch Khắc kết hôn, sao Dịch Hàn làm phù rể.

      sợ chen lấn đến cục cưng, chẳng lẽ Dịch Hàn còn sợ chen lấn sao?

      Khách lục tục vào bàn, hôn lễ bắt đầu đúng lúc, trình tự giống nhau, câu hỏi giống nhau, lúc Duy Nhất nghe Mỹ Mỹ trả lời, chần chừ chút mới “Yes”.

      Dừng lại ràng này có lẽ người khác phát , nhưng Duy Nhất là dâu rất nhạy cảm, nếu như đổi lại là , nhất định tuyên thệ vang dội chút do dự!

      Cho nên, sau khi nghi thức ở giáo đường kết thúc, thừa dịp tất cả mọi người chụp hình, Duy Nhất kéo Mỹ Mỹ đến, giọng hỏi, “Mỹ Mỹ, sao cậu lại kết hôn vội vàng vậy? Giống như có gì đúng?”

      Mỹ Mỹ cười với Duy Nhất, hơi miễn cưỡng, “ có gì! Cậu đa nghi! Tớ sang chụp hình, cậu cũng !”

      Duy Nhất níu lại bạn mình tha, “ được! Tớ hiểu cậu! Cậu ràng cho tớ! Nếu tớ thả cho cậu !”

      Mỹ Mỹ nhíu mày, khẽ, “Tớ mang thai, có đứa của Địch Khắc.”

      Duy Nhất hơi sững sờ, buông lỏng tay ra, “Nhưng mà, cậu ta sao? ta cậu sao?”

      Ở nơi xa, Địch Khắc ngoắc tay, “Darling, mau đến đây!”

      Mỹ Mỹ vội vã bỏ lại câu, “Duy Nhất, đừng lo lắng cho tớ, tớ ấy, rất thích!”

      Nhìn theo bóng lưng Mỹ Mỹ, Duy Nhất có cảm giác nên lời, chỉ cảm thấy ê ẩm, yên lặng tới bên cạnh Lãnh Ngạn, dựa vào , biết trong đầu nghĩ cái gì.

      Doãn Tiêu Trác và Doãn Tử Nhiên tới giỡn, “Duy Nhất, em xem Mỹ Mỹ vượt qua em! Nếu em kết hôn, chờ lúc kết hôn mà nhìn ràng trái cầu mất thể diện!”

      Đây chính là nỗi đau của Duy Nhất, sáng sớm nay còn vì chuyện này mà gào khóc với Lãnh Ngạn, Lãnh Ngạn nhìn mặt chuyện, phòng ngừa chu đáo, giành trước Duy Nhất tức giận, “Mang theo trái cầu của tôi ai dám cười?”

      “Lãnh, Ngạn!” Hai quả đấm của Duy Nhất nắm chặt, “Em kết hôn!”

      “Bảo bối, như vậy sao được? Phụ nữ dùng người khác dám muốn, em có thể ai thèm lấy rồi!” Lãnh Ngạn vuốt tóc .

      Duy Nhất giẫm mạnh cước lên giày da sáng bóng của , thở phì phò kéo Doãn Tử Nhiên lưu lại ảnh kỷ niệm với Mỹ Mỹ.

      Lãnh Ngạn nhìn mỉm cười, điện thoại di động rung.

      Gọi điện thoại tới lại là bác sỹ Trần bị Duy Nhất sa thải, giọng đè rất thấp, “Thiếu gia, chuyện có được ?”

      “Có chuyện gì cứ !” Ánh mắt Lãnh Ngạn vẫn còn người Duy Nhất, lười biếng hỏi.

      “Thiếu gia... Tôi... Bây giờ tôi rất thảm.”

      “Hả?” Ánh mắt Lãnh Ngạn lóe lên, sớm ngờ tới, nhất định là thiếu tiền!

      “Thiếu gia, tay tôi có phần tài liệu, cậu nhất định cảm thấy hứng thú, cho tôi cái giá, sổ sách từ nay về sau tôi giao lại cho cậu.”

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 239: Tai nạn

      Editor: Puck

      Lãnh Ngạn trầm ngâm, “Tại sao tin tưởng ông? Nếu có đồ vật có giá trị? Nếu tôi chuyển tiền mà ông gửi?”

      “Thiếu gia, sau khi tôi lấy tiền lập tức rời khỏi đây, về phần trả thù lao gửi đồ, thiếu gia, cậu cho rằng tôi dám sao?”

      Lãnh Ngạn nheo hai con mắt lại, ông ta quả dám!

      Cân nhắc chút! Sau đó gọi điện thoại cho Lôi Đình Ân, “Điều tra thêm tình hình gần đây của bác sỹ Trần.”

      Mấy phút sau, Lôi Đình Ân gọi điện thoại lại, “Gần đây ham bài bạc, thiếu số tiền lớn vay nặng lãi, bị người đòi nợ đuổi đến đường để chạy.”

      “Nhanh như vậy?” Khóe môi Lãnh Ngạn nhếch lên đường cong.

      “Chuyện của Lãnh nhị thiếu gia, sao tôi dám chậm trễ? Khéo léo chính là, ông ta vay nặng lãi người của tôi. Muốn bán chuyện cá nhân của cậu sao?”

      “Chẳng liên quan đến tôi!” Lãnh Ngạn tắt điện thoại, mục đích định – đồng ý!

      “Ngạn! gọi điện thoại cho ai vậy? Lâu như thế?” Duy Nhất nhanh tới, chụp lấy cánh tay , “ nào! Chờ chụp hình đấy!”

      túm lấy cái mũi của , “ cho chạy! Lại chạy?” Vẫn thuận theo , mọi người cùng chụp ảnh chung.

      may mắn chính là, đứng bên cạnh Dịch Hàn, lơ đãng phát ra vẻ thù hằn trong mắt Dịch Hàn, nhạy cảm nhìn lại, kẻ thù của ? Có sao?

      Hôn lễ kết thúc Địch Khắc và Dịch Hàn nhìn nhau cười tiếng. Hôn lễ này, hai người thu hoạch cũng .

      Sau hôn lễ của Mỹ Mỹ, Duy Nhất và Lãnh Ngạn đều bận rộn, Duy Nhất làm ở mặc Toa, Lãnh Ngạn và tập đoàn Doãn thị hợp tác lần hai, hôm nay, cho dù Duy Nhất có thừa nhận hay , cũng hợp tác với người nhà mình rồi.

      Nhưng mà, Lãnh Ngạn từng , cho Duy Nhất rời khỏi nửa bước, cho nên, phòng làm việc của Duy Nhất ở Kỳ Thịnh, bên Mặc Toa có người chuyên phụ trách chạy qua chạy lại giữa Kỳ Thịnh và Mặc Toa, hội nghị cấp cao ở Mặc Toa cũng phải mở ở Kỳ Thịnh, trước hôn nhân bận rộn như vậy hình như hợp lý, Lãnh Ngạn lại , là vì trước khi kết hôn thu xếp xong mọi chuyện, cho Duy Nhất tuần trăng mật chân chính.

      Như thế nào mới tính là tuần trăng mật chân chính?

      Lần ở Hy Lạp cũng vậy, cuối cùng bị phá hư, lúc này đây, Duy Nhất tràn đầy thấp thỏm chờ mong.

      Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Kỳ Thịnh, Lãnh Ngạn ấn xác nhận máy vi tính, khoản tiền lớn từ tài khoản của chuyển đến tài khoản của bác sỹ Trần.

      Sau đó điện thoại liên lạc bác sỹ Trần, “ chuyển, gửi đồ lại đây.”

      “Được! Tôi lập tức!”

      Vì xác nhận, bác sỹ Trần đến ATM trước, hiển thị quả nhiên tiền chuyển vào tài khoản, nên lấy chút tiêu vặt, xoay người chuẩn bị gửi đồ, vừa quay đầu lại, ánh sáng trước mắt lóe lên, cây dao găm phá vỡ động mạch chủ ở cổ của ông ta, lúc ông té xuống, đồ cũng bị cướp .

      Ông nằm mặt đất thở dốc, thân là bác sỹ, nhìn thấy tín hiệu sinh mạng kết thúc, miễn cưỡng chống đỡ, gọi cú điện thoại, “Thiếu gia... Đồ... bị đoạt... Tôi... xong... Rồi.”

      “Rốt cuộc là thứ gì? Ông ở đâu?” Lãnh Ngạn ngồi mà bật dậy.

      “Vâng... Về... Về... Phu...” Bác sỹ Trần còn chưa dứt lời, còn hơi thở.

      Lãnh Ngạn nghe , sau khi lớn tiếng “Alo” vài câu, kết luận ổn, liên tục gọi nhiều cú điện thoại: “Alo, là tôi, định vị tín hiệu điện thoại bác sỹ Trần, lập tức tìm ông ta.”

      “Alo, phòng tài vụ, ngân hàng tìm món tiền tôi vừa chuyển khoản, tài khoản đối phương phải...”

      “Báo cảnh sát, phát sinh án cướp bóc giết người...”

      khoác thêm áo khoác, vội vàng ra ngoài, qua phòng làm việc của Duy Nhất, vào trong, “Duy Nhất, có việc gấp ra ngoài, em ở công ty chờ được .”

      Trực giác cho biết, món đồ trong tay bác sỹ Trần hề tầm thường, nếu ông ta cũng cần tự mình ra sân, phải muốn để Duy Nhất mình ở lại, muốn thấy đồ máu tanh, ngoài ra, biết có thể gặp hung thủ , theo an toàn.

      Đồng thời, cũng quên thông báo bộ phận quản lý an ninh, “Tôi cần ra ngoài, toàn lực bảo vệ an toàn của phu nhân, xảy ra chuyện hỏi tội cậu.”

      Duy Nhất chưa từng nghĩ nghe lời Lãnh Ngạn , đứa bé quan trọng bậc nhất, biết.

      phòng họp như bình thường, lúc ra khỏi phòng làm việc, ánh sáng chiếu bóng người lên sàn nhà, mỉm cười, công ty lớn đúng là giống nhau, vệ sinh cũng tốt hơn Mặc Toa nhiều lắm! Mặc dù Mặc Toa cũng là công ty hạng nhất.

      Mải nghĩ tới kế hoạch trong đầu, chân trượt, lại mất trọng tâm, thân thể nghiêng về, khủng hoảng giống như tòa nhà cao tầng sụp đổ, như đêm tối trong mộng...

      “Ngạn! Cứu mạng!” Tiếng la bén nhọn vang vọng trong hành lang tầng cùng ở Kỳ Thịnh.

      Xe cấp cứu gào thét mà đến, bộ phận quản lý an ninh đổ mồ hôi hột, xảy ra chuyện chỉ hỏi , càng sợ càng gặp chuyện may! hỏi như thế nào? đứng tại chỗ vòng vòng vô số vòng.

      “Như thế nào?” Lãnh Ngạn từ bên ngoài chạy vào bệnh viện, bác sỹ Trần chết, thu hoạch được gì, lại nghe thấy Duy Nhất bị ngã, trong lòng sớm bốc cháy.

      “Ở bên trong... Kiểm tra...” Bộ phận quản lý an ninh được câu đầy đủ.

      đường bình thường cũng ngã?” Lãnh Ngạn cau mày.

      “Tôi xem... Là có người... chà sáp nến mặt đất...” Bộ phận quản lý an ninh dám đối mặt với lạnh lẽo của , cũng đứng xa, tránh né sức uy hiếp sắc bén.

      thăm dò, đừng với tôi tra được, trừ phi cậu muốn cút !” Lãnh Ngạn nặn từ trong kẽ răng ra những lời này, hơi thở ra đều lạnh.

      “Dạ!” Bộ phận quản lý an ninh dám nhiều lời chữ, còn chạy trốn nhanh hơn chà sáp nền.

      Nhanh chóng, cửa phòng theo dõi mở ra, bác sỹ ra, Lãnh Ngạn nghênh đón, “Như thế nào? Bác sỹ?”

      Bác sỹ nghiêm mặt, rồi lại cười tiếng, “Cũng may, mẹ tròn con vuông.”

      Lãnh Ngạn thở phào nhõm, “Cám ơn!”

      Lập tức vọt vào phòng theo dõi, Duy Nhất từ giường chuẩn bị xuống đất.

      lên trước ôm , “Đừng động, đừng cử động, ôm em lên xe, em dọa hỏng rồi!”

      Kinh hoàng trong mắt Duy Nhất vẫn còn, “Ngạn, em cũng sợ hãi! Nếu đứa bé này mất, em có mặt mũi gặp lại !”

      Lãnh Ngạn an ủi , “ phải lỗi của em, xem ra giây cũng thể rời khỏi em.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 240: Đầu mối ban đầu

      Editor: Puck
      Nhanh chóng, bộ phận an ninh cung cấp tin tức, nhân viên công ty làm vệ sinh tiểu Lâm ngày đó ra từ giã.

      Lãnh Ngạn dựa lên ghế trong phòng làm việc, liên lạc với Lôi Đình Ân, “Đình Ân, phái người canh chừng từng cái ATM, từng ngân hàng, còn có sân bay bến tàu, toàn lực tìm nhân viên làm vệ sinh tiểu Lâm ở Kỳ Thịnh, hình của ta tôi gửi đến hộp thư của .”

      Cuộc điện thoại thứ hai: “Phòng tài vụ, lập tức đến ngân hàng kiểm tra tài khoản của tiểu Lâm, xem gần đây có khoản tiền nào vào tài khoản .”

      suy nghĩ, tiểu Lâm chỉ là công nhân làm vệ sinh, thù oán với Duy Nhất, làm như vậy nhất định là bị người giật dây.

      Tốc độ kiểm tra của phòng tài vụ tương đối nhanh, lập tức báo lại, “Tổng giám đốc, tài khoản của tiểu Lâm có khoản tiền nào vào.”

      Lãnh Ngạn cười lạnh, đối thủ tương đối giảo hoạt, muốn lưu lại chút dấu vết, chỉ có điều, lo lắng, tiểu Lâm chắc chắn thông minh như đối thủ.

      giờ sau, Lôi Đình Ân có hồi , “Lãnh Ngạn, tìm được tiểu Lâm, đổi chi phiếu ở chi nhánh ngân hàng phía đông.”

      “Hả? Ai ký chi phiếu?” Lãnh Ngạn nở nụ cười thắng lợi.

      “Cái này... Là của cậu...” Lôi Đình Ân thiếu chút nữa phì cười.

      Lãnh Ngạn ngạc nhiên, xem ra đối thủ quả nhiên là cao thủ.

      “Chỉ có điều, giả ký tên, chắc tới ngân hàng cũng đổi được.” Lôi Đình Ân hoàn toàn có thể đoán được nét mặt của Lãnh Ngạn, cười giải thích, sau đó bổ sung câu, “Rất giống chữ của cậu!”

      “Tiểu Lâm tay sao?” Lãnh Ngạn bất mãn vì cười nhạo.

      “Ở đây, phải đợi cậu chỉ thị sao? Xử lý như thế nào?”

      “Bức cung! Còn phải hỏi sao? Lôi Nhị Lang biến ngốc từ bao giờ vậy?” Lãnh Ngạn trêu chọc.

      phải tôi cực kỳ coi trọng chuyện của cậu sao? Sợ khống chế tốt, chọc giận cậu mất hứng. Được, bức cung, đây là chuyện sở trường nhất của tôi!” Lôi Đình Ân cúp điện thoại.

      Lãnh Ngạn dùng ngón tay vuốt quanh điện thoại di động, ngàn lời vạn chữ trong đầu, điện thoại xoay lòng vòng trong lòng bàn tay , dưới ánh mặt trời, viền màu xám bạc lóe sáng.

      “Cốc cốc cốc”, tiếng gõ cửa vang lên, để điện thoại di động xuống, trầm giọng, “Vào .”

      Duy Nhất mỉm cười tới, “Ngạn, vừa rồi vệ sỹ Lôi Đình Ân để ở nhà chúng ta gọi điện thoại cho em, má Tằng đến nhà vòng, bọn họ gọi điện thoại báo cáo cho , nhưng điện thoại của cứ bận, gọi điện thoại cho ai vậy?”

      hơi nghiêm nghị, “ sao? , về nhà nhanh lên!”

      Trở lại xuân về hoa nở, để Duy Nhất ở trong xe, ra lệnh người của Lôi Đình Ân ở chung quanh xe bảo vệ cho , mình dẫn theo mấy người vào nhà.

      Khoảnh khắc khi mở cửa, ngây ngẩn cả người, trong nhà chỉ nhiều thêm giỏ trái cây lớn và chút thực phẩm dinh dưỡng thôi, có thứ gì khác.

      “Bà ấy chỉ mang những thứ này đến?” Lãnh Ngạn hỏi vệ sỹ sau lưng.

      “Đúng! cùng bà ấy còn có người phụ nữ, là đến thăm phu nhân. Tôi vốn cho họ vào, họ chỉ để những thứ đồ này xuống, tôi lập tức gọi điện thoại cho rồi.”

      Lãnh Ngạn lật giỏ trái cây vài lượt, phát khác thường gì.

      Bởi vì yên lòng Duy Nhất ở mình trong xe, quay lại xe.

      Duy Nhất rất ân cần hỏi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      có gì!” hy vọng Duy Nhất mang tâm tình khẩn trương, thoải mái mà cười tiếng, “Bụng đói, ăn gì trước được ?”

      “Được!” Duy Nhất mỉm cười, “Vừa đúng lúc con trai cũng đói bụng!”

      qua siêu thị gia đình, Duy Nhất đột nhiên muốn ăn trái cây, “Ngạn, chúng ta mua ít trái cây , em khát!”

      “Cũng tốt, nghe mang thai ăn nhiều trái cây, làn da cục cưng đẹp!” Lãnh Ngạn dừng xe ở ven đường, dắt vào siêu thị.

      Mặc dù bụng Duy Nhất vẫn bằng phẳng, nhưng Lãnh Ngạn ép mặc áo bà bầu, Duy Nhất phản đối có hiệu quả, lý do Lãnh Ngạn rất đầy đủ, thứ nhất, dán nhãn lên, tõ là mẹ, người khác có biện pháp lại đánh chủ ý lên ; thứ hai, trợ giúp cho phát triển tự do khỏe mạnh của bé cưng.

      Cho nên, Duy Nhất vốn mặc đồ bà bầu ký tài liệu, đương nhiên, ai dám dùng ánh mắt khác thường nhìn .

      trước mắt, kéo cánh tay Lãnh Ngạn đều là dáng vẻ của người mẹ hạnh phúc.

      Ở khu vực trái cây, nhân viên siêu thị cũng nhiệt tình giới thiệu các loại trái cây thích hợp cho phụ nữ có thai.

      Duy Nhất chỉ chỉ trái nhãn, “Ngạn, em muốn ăn cái kia.”

      “Được, muốn ăn cái gì tự , gọi bọn họ gói lại.” Lãnh Ngạn ôm eo .

      Nhân viên siêu thị lại xua tay với bọn họ, “, tiên sinh, phu nhân, phụ nữ có thai nên ăn cái này, ăn nhiều dễ sinh non.”

      Trong đầu Lãnh Ngạn lóe sáng, má Tằng đưa tới giỏ trái cây, trong đó có rất nhiều nhãn...

      Chẳng lẽ...?

      Chân mày nhíu chặt, phải tàn nhẫn như vậy chứ!

      “Ngạn! Sao vậy?” Duy Nhất chú ý tới khác thường của .

      Nét mặt thoáng qua, “ có, sao, em ấy, về sau ăn gì cũng phải cẩn thận! Hỏi bác sỹ ràng trước, cái nào có thể ăn, cái nào thể ăn, hôm nay nguy hiểm !”

      “Đúng vậy! Tuân lệnh!” Duy Nhất le lưỡi.

      Khi chuyện, điện thoại của Lãnh Ngạn vang lên, xem ra có tin tức bức cung của Lôi Đình Ân.

      “Lãnh Ngạn, tiểu Lâm khai rồi, là vợ trước của cậu ép ta làm vậy.”

      Quả nhiên...

      “Biết rồi!” vội vàng tắt máy, dẫn theo Duy Nhất chọn xong trái cây, nhanh chóng ra siêu thị lên xe.

      Sau khi đưa Duy Nhất lên xe, để lại mấy vệ sỹ cho , “Duy Nhất, tạm thời phải làm chút chuyện, em về công ty trước, trước khi về được lung tung. Còn nữa, mấy người các cậu, giao phu nhân cho các cậu, đừng để tôi thất vọng.”

      “Dạ!” Bọn vệ sỹ dám khinh thường.

      “Còn có các cậu,” chỉ vào mấy vệ sỹ khác, “Các cậu về công ty, xem phó tổng giám đốc có ở công ty , đưa về nhà cũ, nhớ, bằng bất kỳ cách gì, đều phải đưa ta về.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 241: Vết sẹo của Lãnh Ngạn

      Editor: Puck

      “Nhưng mà, nếu như ta chịu?” Bọn vệ sỹ đều nhận chua ngoa và cố tình gây của phó tổng giám đốc.

      “Trói về! Dùng súng ép về! Cái này còn cần tôi dạy?” hơi tức giận bừng bừng rồi, hề chờ vệ sỹ đáp lại lập tức dẫn nhóm người khác nhanh chóng về nhà cũ.

      Nhà cũ nhà họ Lãnh, lâu chưa tới, , người giúp việc cũng ít , càng thêm vẻ điêu tàn, trong lòng thoáng qua chua xót khó hiểu.

      “Thiếu gia, cậu đến rồi, rất lâu thấy cậu.” Quản gia chạy ra từ trong vườn hoa.

      Lãnh Ngạn nhìn quản gia tóc hoa râm, sắc mặt thong thả lại, “Quản gia, gần đây khỏe ?”

      “Được, tốt! Làm phiền thiếu gia lo lắng.” Quản gia đỡ eo.

      “Má Tằng đâu?” Ánh mắt của quét tòa nhà trống .

      “Bà ấy ra ngoài, còn chưa trở lại! Tôi cho người chuẩn bị cơm, thiếu gia chắc còn chưa ăn?” Quản gia chậm rãi vào nhà.

      cần! Quản gia, tôi ngồi chút !” ở nhà họ Lãnh quen, cũng khách khí, thẳng vào phòng, quản gia đứng bên cạnh , chỉ huy người châm trà.

      “Quản gia, bác làm việc của bác , mặc kệ tôi!” Lãnh Ngạn quen quản gia đứng như vậy.

      “Vâng, thiếu gia!” Quản gia rất nhún nhường mà lui ra khỏi phòng khách, Lãnh Ngạn nhìn bóng lưng hơi tập tễnh của ông, cảm thấy buồn bã.

      Nhà họ Lãnh đội ơn hai vợ chồng quản gia.

      Má Tằng là người nuôi lớn, điều này đến, quản gia càng thêm ân trọng như núi với nhà họ Lãnh.

      Khi còn bé, cha dẫn và Lãnh Dực ra biển, gặp phải bão táp, ba cha con du thuyền rách nát lênh đênh, là quản gia điều khiển xuồng đến cứu bọn họ.

      Lúc ấy, cha ôm Lãnh Dực nhảy khỏi du thuyền, quản gia dắt .

      Du thuyền rách nát đột nhiên đổ xuống, quản gia đẩy Lãnh Ngạn ra, chân bị đập gãy, mà Lãnh Ngạn chỉ té xuống đất, phần lưng bị rách vết dài.

      Sau cha tới chuyện này luôn tràn đầy cảm kích, nhưng quản gia chỉ khiêm tốn , “May mà du thuyền rời bến khoảng cách xa, nếu cho dù như thế nào ông cũng cản nổi!”

      Ngày trước có rất nhiều lần sờ lên vết sẹo này, nghĩ tới ân tình của hai vợ chồng quản gia, rát nhiều chuyện có thể nhịn, thể nhịn, đều nhịn, nhưng hôm nay, nhịn tiếp, uy hiếp chính đứa bé của , uy hiếp Duy Nhất, đây là cực hạn của .

      Khoảng sau giờ, Tĩnh Lam bị vệ sỹ đẩy đẩy nhốn nháo mà đến, vào cửa nhìn thấy Lãnh Ngạn, nhút nhát kêu tiếng, “Ngạn!”

      Lãnh Ngạn nhìn thẳng ta chằm chằm, hồi lâu chuyện.

      Tĩnh Lam thấy ánh mắt như vậy rụt rè, “Ngạn, nhìn em như vậy có ý gì?”

      Lãnh Ngạn tựa ghế sa lon, hai chân vắt chéo, ánh mắt làm người ta nhìn thấu, chậm rãi , “Tĩnh Lam, tôi nghĩ, chúng ta quen biết hai mươi mấy năm, rốt cuộc là hạng người như thế nào?”

      “Em... là hạng người gì?” Tĩnh Lam cúi đầu, “Chẳng lẽ biết sao? Em là người của .”

      Lãnh Ngạn cười, bao nhiêu giễu cợt, “? Chữ dễ dàng ra khỏi miệng như vậy sao? Đây chưa chắc là trân quý. Tĩnh Lam, tôi hiểu rồi!”

      Mặt Tĩnh Lam mờ mịt, khẽ động khóe miệng, cười xấu hổ, “Ngạn, rốt cuộc hôm nay có ý gì?”

      “Bây giờ tiểu Lâm ở trong tay tôi, còn nữa, Duy Nhất thích ăn nhãn!” Giọng của đột nhiên lạnh xuống.

      Tĩnh Lam lập tức hoảng hốt, “Ngạn, cái này có quan hệ gì với em?”

      Lãnh Ngạn đột nhiên đập khay trà, đứng lên, “ còn muốn giả bộ đến khi nào? Chà sáp nến sàn nhà phải kêu người ta làm sao? Phụ nữ có thai thể ăn nhãn, lại tặng giỏ lớn, đây phải chuyện rành rành sao?”

      “Nhưng mà, em đầy lòng tốt đưa nhãn cho Duy Nhất! Em chưa từng sinh con, sao em biết phụ nữ có thai thể ăn nhãn, cái đó, em thấy sàn nhà sáng, sợ khó coi, mới để cho tiểu Lâm chà sáp, ai biết tiểu Lâm đần như vậy, cầm nhầm sáp, còn ngã nhiều người như vậy, sàn nhà chúng ta chà sáp đều trượt đấy!” Tĩnh Lam vội vàng giải thích.

      “Tôi thấy chưa đến phút cuối chưa thôi!” Giọng Lãnh Ngạn trở nên chậm chạp bình tĩnh, “Vậy ký tên tôi chi phiếu giải thích như thế nào?”

      Sắc mặt Tĩnh Lam thay đổi, tiếp theo đáng thương, “Ngạn...”

      “Đủ rồi! câm miệng cho tôi!” Lãnh Ngạn kiên nhẫn nhíu mày.

      Quản gia nghe thanh vào, sợ hãi đầy mặt, “Thiếu gia, thế nào?”

      Lãnh Ngạn hít hơi sâu, đè tức giận xuống, “Quản gia, bác và má Tằng lớn tuổi, ở nơi này thích hợp, tôi mua căn nhà khác lớn hơn chút ở nông thôn cho hai người, phái người chuyên phục vụ hai người, dể cho hai người an hưởng tuổi già, ngày mai thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn nhà !”

      “Cái này... Thiếu gia, ở nông thôn chúng tôi có nhà... Chúng tôi dọn là được, cần tốn kém...” Quản gia lộ ra vẻ mặt tình trạng.

      “Được rồi! Quyết định như vậy, chờ má Tằng chờ lại bác cho má Tằng biết tiếng. Về phần nhà cũ, tôi trở lại, các người để trống cũng được, bán cũng được, tùy các người!” xong, bước nhanh ra khỏi căn phòng lạnh lẽo, chỉ cảm thấy sắp hít thở thông.

      “Toàn bộ các cậu lưu lại, trông chừng nghiêm mật, cho phép bất kỳ ai ra vào.” Trước khi lên xe, ra lệnh cho tất cả vệ sỹ.

      Rồi sau đó, bản thân lái xe về công ty. Dọc đường suy nghĩ, xử lý như vậy biết có hợp lý , đưa về nông thôn, phái người chuyên phục vụ, trắng ra chính là giam lỏng bọn họ rồi...

      Lập tức rối rắm, suy nghĩ thêm nữa, tóm lại, thể để cho đứa bé và Duy Nhất có nguy hiểm!

      Đột nhiên nghĩ đến vốn định ăn cơm cùng Duy Nhất, bây giờ cơm còn chưa ăn, cũng biết nhóc đói bụng lắm chưa?

      Nhớ tới Duy Nhất, môi nhếch lên đường cong, tâm tình chuyển tốt, qua nhà hàng nào đó, thuận tiện mua hai phần cơm vịt quay.

      Trở lại công ty, tình cảnh bên trong phòng làm việc làm cho biết nên tức hay nên cười. căng thẳng đến mức trái tim cũng sắp bật ra rồi, Duy Nhất của lại nằm ghế sa lon của thở to ngủ...

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 242: Má Tằng

      Editor: Puck

      Ngày hôm sau, là cuộc họp đầu tiên về hợp tác lần thứ hai của Kỳ Thịnh và tập đoàn Doãn thị, vì chăm sóc Duy Nhất, triển khai ở Kỳ Thịnh.

      Ông cụ Doãn và em nhà họ Doãn đều đến, thay vì họp, bằng gia đình tụ hội.

      Lãnh Ngạn hết sức khách khí với ông cụ, đưa tay mời ông lên ghế , “Bác trai, mời ngồi.”

      Ông cụ hết sức vui vẻ nhìn Lãnh Ngạn, Doãn Tiêu Trác đùa, “ phải ông cụ vẫn cảm thấy Lãnh Ngạn còn hơn con trai mình sao? Giờ tốt rồi, thành con trai mình rồi!”

      Lời này vào tận đáy lòng ông cụ rồi, mừng rỡ ngậm miệng được, Doãn Tử Nhiên dương mà bật ra câu, “Lãnh Ngạn, phải gọi tôi là trai mới đúng!”

      ! lớn , tuổi Lãnh Ngạn người ta bằng tuổi trai con!” Ông cụ mắng Doãn Tử Nhiên câu.

      “Nhưng con lớn hơn, phải con lớn hơn Duy Nhất sao?” Doãn Tử Nhiên phục.

      Lãnh Ngạn liếc nhìn Duy Nhất, chỉ cười mà đáp.

      Duy Nhất vốn ngồi bên cạnh Lãnh Ngạn, đột nhiên đứng lên, mặt lạnh lẽo, “ nhà mấy người từ từ ôn chuyện, thứ cho thể tiếp chuyện tiếp được!” xong mở cửa ra ngoài.

      khí lập tức lúng túng, Doãn Tử Nhiên định đuổi theo , bị Lãnh Ngạn ngăn lại, “Để tôi xem, mấy người bắt đầu cuộc họp!”

      ghế sa lon lớn trong phòng việc làm của , quả tìm thấy Duy Nhất, gần đây càng lúc càng lười, ngoại trừ nằm chính là nằm.

      cưng chiều mà cười, lên trước ôm , “Sắp làm mẹ rồi, sao còn nóng nảy như đứa bé?”

      “Ai là đứa bé nóng nảy? Em muốn thấy ông ấy! thích làm con của ông ấy, làm ! Được làm người tốt làm, lại muốn nhận giặc làm cha!” Duy Nhất xoay mặt , để ý đến .

      khỏi buồn cười, “Cái gì gọi là nhận giặc làm cha? Dùng từ linh tinh! Cho chút mặt mũi, qua! Nhé?”

      ! Người nào tới van xin cầu tình em đều tha thứ cho ông ấy! Hai mươi năm quan tâm đến em và mẹ, mặc hai mẹ con tự sinh tự diệt! Người như vậy còn mong em có thể bỏ qua sao?” Duy Nhất càng càng tức.

      “Nhưng mà, phải Doãn Tử Nhiên chỉ là hiểu lầm sao?” Lãnh Ngạn quay mặt lại, để cho đối mặt với mình.

      “Hiểu lầm thế nào?” Hốc mắt Duy Nhất đỏ lên, “Nếu quả có tình cảm với mẹ con em, cho dù có hiểu lầm cũng tới tìm, đây là bản năng của tình thân! Ví dụ như , khi giữa chúng ta có hiểu lầm, còn đối xử với em tốt như vậy, hoàn toàn khác ông ấy!”

      Lãnh Ngạn hiếm khi nghe được Duy Nhất khích lệ, lập tức hài lòng, “Nhưng mà, người tốt giống như chồng em thế giới này nhiều lắm! Cho nên, vì tốt cho ông xã như vậy, vì tốt cho nghiệp của ông xã, được ? cho tức giận, tức giận tốt cho bé cưng!”

      Duy Nhất nhăn mày, “Em muốn , em buồn ngủ, muốn ăn gì đó, lấy ô mai và chocolate ra cho em.”

      Lãnh Ngạn bất đắc dĩ, Duy Nhất bây giờ luôn muốn ăn, cho nên phòng làm việc của có thể mở siêu thị mô hình rồi...

      “Vậy em đồng ý với tức giận!” đưa đồ muốn cho , khi đưa tay đón lấy thu lại, “Cười cười cho em.”

      “Ngốc nghếch!” Duy Nhất trừng mắt liếc , đoạt lấy bịch đồ trong tay , “Mau ! Em ngủ giấc tỉnh lại họp xong rồi!”

      “Được! Nhớ đắp kín mền!” Lãnh Ngạn hôn lên trán cái, rồi mới ra khỏi phòng làm việc.

      Ba giờ sau, Lãnh Ngạn từ phòng họp ra ngoài, ông cụ Doãn gọi lại, “Lãnh Ngạn, chuyện chút?”

      Lãnh Ngạn biết ông muốn chuyện của Duy Nhất, cũng biết mục đích ông tới Kỳ Thịnh họp chính là vì muốn thăm Duy Nhất, nên cười cười, “Bác trai, đừng lo lắng, Duy Nhất chính là mạnh miệng, ra tâm địa rất hiền lành, bây giờ ấy nhất thời nghĩ ra, qua lần này, chắc cũng hết giận!”

      Ông cụ gật đầu, “Duy Nhất có cháu chăm sóc, bác rất yên tâm, bác thẹn với mẹ con con bé, cả đời bác, thất bại! Tuy đầy đủ trai , nhưng đến cuối cùng, vẫn chỉ mình đơn đến già.”

      “Sao lại vậy chứ? Ông cụ, phải còn có Tiêu và Tử Nhiên sao?” Lãnh Ngạn cười khuyên nhủ.

      Ông cụ hừ tiếng, “Hai đứa con bất hiếu này, từng đứa đều bớt lo, cho tới bây giờ cũng về nhà, dáng vẻ lo việc nhà như cháu vậy, hiếu thuận như vậy! Lão Lãnh trước có hai đứa con ngoan, là hạnh phúc nhất!”

      Lãnh Ngạn cười cười, hai đứa con trai? Đáng tiếc chết ...

      “Lãnh Ngạn, bác muốn thương lượng với cháu chuyện này, hôn lễ của hai đứa xa chứ? Còn có bảy ngày? Bác hy vọng sau khi kết hôn hai đứa chuyển đến chỗ bác ở, thứ nhất bác muốn bồi thường cho Duy Nhất, thứ hai, chậc, bác cũng quá tĩnh mịch! Bác biết Duy Nhất trừ lời cháu nghe lọt ra, lời người khác đều nghe, cho nên, cầu xin cháu thuyết phục Duy Nhất?”

      Trong lòng Lãnh Ngạn đánh trống, nghe lời của ? Giống như ngược rồi... Từ trước tới nay luôn là nghe lời , hơn nữa, cũng phải chưa từng khuyên, vừa rồi sập tiệm!

      “Cái này... Cháu thương lượng lại với Duy Nhất.” chỉ có thể đùn đẩy.

      “Được rồi! Bác chờ tin tức tốt của cháu!” Ông cụ Doãn đứng dậy cáo từ, Lãnh Ngạn tiễn ông, tiện thể trở về phòng làm việc, hề ngoại lệ quả nhiên Duy Nhất ngủ thiếp , trong miệng còn ngậm quả ô mai...

      “Cẩn thận sâu răng!” cười thầm.

      đành lòng đánh thức , chuẩn bị xem lại nội dung cuộc họp vừa rồi lần, điện thoại lại vang lên, tên người gọi đến là Tần Nhiên.

      Hôm nay phái Tần Nhiên dọn nhà giúp má Tằng, chẳng lẽ dọn nhà gặp trở ngại?

      vội vàng nghe, giọng Tần Nhiên rất gấp, “Tổng giám đốc, má Tằng ở trong nhà, từ ngày hôm qua còn chưa trở lại.”

      Còn chưa trở lại? đâu? cảm giác hơi ổn, điện thoại cố định bàn lại vang lên, vừa cầm điện thoại lên, đối phương hỏi, “Xin hỏi là Lãnh Ngạn tiên sinh sao?”

      “Đúng, là tôi, ai vậy?” Lãnh Ngạn hề quen biết số này.

      “Xin chào, chúng tôi ở đồn cảnh sát, hôm nay có du khách phát thi thể ở bờ biển, kiểm nghiệm ra, nhân viên kỹ thuật hoài nghi chính là bà Tằng người giúp việc ở nhà ngài, mời tới đây xác minh!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :