1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 233: Vĩnh viễn là em (4)

      Editor: Puck

      “Có ?” Lãnh Ngạn lại ngồi dậy từ giường, vết thương vỡ ra, vết máu đỏ băng gạc tuyết trắng nhanh chóng mở rộng.

      làm gì thế?!” Duy Nhất sợ hãi kêu lên, “Còn nằm xuống! Chảy máu!”

      Vui mừng của Lãnh Ngạn bất ngờ biến thành nghiêm túc, gằn từng chữ, “Nhiễm, Duy, Nhất, chuyện lớn như vậy cũng gạt ? Có phải muốn ăn đòn ?”

      Duy Nhất le lưỡi, cẩn thận rúc vào trong ngực , “Đây là trừng phạt , nếu còn có chuyện gạt em, em mang theo bé cưng của cao chạy xa bay, để cho cả đời thấy được!”

      “Em dám!” mạnh mẽ uy hiếp, ánh mắt lại lưu luyến cánh môi màu hồng của , khỏi cúi đầu hôn .

      Hơi thở của mang theo luống cuống sau xa cách, nhiệt liệt gặp lại, như gió táp mưa rào, gió thổi lọt, như muốn đền bù tháng xa cách.

      Cho đến khi hai gò má ửng đỏ, ưm nỉ non, mới lưu luyến buông ra, dán sát lên gò má cọ cọ, “Duy Nhất, Duy Nhất...”

      Run run trong giọng trầm thấp khẽ chấn động lòng , ôm chặt hông , lại lần nữa lệ ướt mi, “Lãnh Ngạn, gầy...”

      Câu trả lời của lại là, “Duy Nhất, chúng ta kết hôn !”

      Giờ khắc này, giống như đợi ngàn năm, mà cuối cùng khi nó đến, lại giống như trong mộng, kinh ngạc nhìn , ánh mắt nhuộm lên tầng sương mù, đột nhiên thấy bóng dáng của mình, lòng dạ rối bời, “Cái gì? lặp lại lần nữa?”

      cười nhạt, vuốt ve tóc , “Bé ngốc, chúng ta kết hôn, gả cho , mặc dù đây là lời cầu hôn kém chất lượng nhất, nhưng mà, biết em đáp ứng!”

      Ngọt ngào tràn ngập lòng Duy Nhất, lại cong môi lên, “Ai , người nào đó từng hứa cho em cầu hôn tuyệt vời? Em muốn!”

      “Muốn cái gì?” Quỷ dị trong tròng mắt đen nhánh của chợt loét.

      “Hả?” bắt được ý nghĩ xấu xa thoáng qua, mắc cỡ đỏ bừng mặt.

      cười đến càn rỡ hơn, “Sắp làm mẹ, còn xấu hổ?”

      chép miệng, trừng , “Đứng đắn chút, đừng dạy hư người chưa thành niên!”

      Hình như ngày trước có ai đó đùa giỡn như vậy, nếu ban đầu “Người chưa thành niên” là Only, mà nay...”

      Lãnh Ngạn nhìn chằm chằm vào bụng cười, “Đây là dưỡng thai, nếu phải sợ làm đau con, lập tức tự mình dạy dỗ!”

      cái gì đó? Càng càng hăng hái!” Duy Nhất đỏ bừng mặt, quyền đấm xuống ngực .

      Lãnh Ngạn thuận thế ôm , bàn tay to đặt lên eo , thở dài, “Vẫn như thế, tay có thể giữ chặt, phải bao lâu mới lớn lên đây? Duy Nhất, trong khoảng thời gian này làm khổ em!”

      Ngọt ngào bắt đầu tuôn ra từ trong ngực Duy Nhất, lẫn chút chua xót, “, khổ là .”

      Hô hấp ấm áp, “, chỉ có hiểu , em khổ hơn .” Người nhất lại là người hận nhất, muốn hận mà vẫn còn , muốn lại càng hận hơn, cảm giác này, rất khổ!

      Chỉ có mới biết, chỉ có hiểu .

      Hai mắt Duy Nhất đẫm lệ, trong lòng dâng lên biết là đau hay cảm động, chỉ hết lần này đến lần khác gọi tên , “Ngạn, Ngạn...”

      khẽ run lên, “Cuối cùng em chịu gọi là Ngạn rồi!”

      “Bởi vì em hiểu, là Ngạn của em, Ngạn của mình em, bất kỳ giống nhau nào, chỉ là trùng hợp.” dí dỏm cong môi lên.

      Trong lòng rung động, lần nữa ngậm chặt môi , lần này cũng là dịu dàng, triền miên, thậm chí thoải mái nhàn nhã mà hưởng thụ, ngọt ngào thơm mát, mềm mại, nóng rực.

      Nhanh chóng, áo len bị kéo lên ngực, ngón tay khiêu khích , thở dốc trong lòng bàn tay , rên rỉ lên muốn nhiều hơn...

      “Rầm” tiếng, cửa phòng bệnh mở ra, gió lạnh thổi tới, nửa thân trần của Duy Nhất nhanh chóng dâng lên da gà, hoảng hốt làm rơi áo len, đỏ hết nửa bên mặt.

      Quay đầu nhìn lại, là Tĩnh Lam cầm bó hoa đứng ở cửa, nụ cười đầy mặt.

      Giống như cái gì cũng nghe thấy cái gì cũng nhìn thấy, cắm hoa vào trong bình, “Ngạn, nghe bị thương? Chuyện gì xảy ra?”

      Chuyện truyền nhanh!

      Lãnh Ngạn khẽ nhíu mày, “ tới làm gì?”

      chỉ thoáng thay đổi sắc mặt, lập tức cười , “Cho dù là vợ trước, hay là bạn bè, hoặc là đồng nghiệp, em đều nên tới thăm !”

      “Nếu thăm rồi !” khuôn mặt lạnh lẽo của Lãnh Ngạn có chút nhiệt độ.

      Tĩnh Lam cúi thấp đầu, nhàng lên tiếng, “ chào đón em như vậy, em ! Sớm ngày khỏe lại!” Lúc gần , khóe mắt nhìn lướt qua Duy Nhất, trong lòng khổ sở, ra tới lâu, vẫn đứng ngoài cửa ra vào, nghe bên trong có giọng của Duy Nhất, sơ ý lơ là chính là ta khóa cửa, nghe ràng, Duy Nhất mang thai...

      Tĩnh Lam vừa , Duy Nhất rời khỏi lòng , đầu dụi dụi vào khuỷu tay , “Ngạn! Ngạn!” Vừa gọi vừa cười đùa.

      Lãnh Ngạn cười khẽ, gõ lên gáy , “Em gọi thay ai đây?”

      Duy Nhất cong môi lên có thể treo bình dầu rồi, “ nghĩ nghe ai gọi, em gọi thay thôi!”

      muốn nghe con trai chúng ta gọi cha! Nào, để nghe chút!” cúi người chăm chú lắng nghe.

      sợ đụng phải vết thương của , đỡ , “Bây giờ nào có động tĩnh!?”

      “Có! Có!” mừng rỡ vuốt bụng , “ nghe thấy có thanh ục ục.”

      Duy Nhất trợn trắng mắt, “Làm ơn, đó là bụng đói của em kêu, bụng em đói lép xẹp rồi!”

      Lãnh Ngạn cười ha ha, “Vậy còn nhanh lên! Chúng ta ăn, đừng làm đói con trai !”

      “Sao biết là con trai?” Duy Nhất thỏa mãn, luôn con trai, chẳng lẽ thích con sao? Lỡ là con làm thế nào?

      “Mầm mống của đương nhiên biết!” đáp như chuyện đương nhiên, nhảy xuống giường, đưa tay để mặc áo khoác cho , áo khoác có lỗ súng bắn.

      Duy Nhất vuốt ve lỗ súng, lại buồn bã, ôm hông : “Ngạn, chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau, còn có con trai chúng ta.”

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 234: Nghi ngờ

      Editor: Puck

      Vĩnh viễn ở cùng chỗ?

      Vĩnh viễn có xa lắm ?

      Biển cạn đá mòn?

      Thiên hoang địa lão *?

      (*) Thiên hoang địa lão: Cùng trời cuối đất.

      Là truyền thuyết?

      Đúng hay đúng, ai biết...

      Con đường của mỗi người, đều có điểm cuối, cuối cùng là ai?

      Nắm tay cả đời, có thể có lúc buông tay?

      Nếu có, vậy nhất định là quá em...

      Lãnh Ngạn cầm tay , xoay người, cúi đầu hôn lên mắt , khẽ thầm, “Duy Nhất, từ đó trong mắt em chỉ có hạnh phúc...”

      Em tin! Duy Nhất ngẩng đầu, nhón chân lên, khen thưởng rơi lên cằm , râu đau nhói cánh môi mềm mại của , cọ cọ lên áo khoác của , hình như có thể giảm bớt cảm giác đau này

      “Ngạn, chết đói! ăn !” Ánh mắt nghi hoặc của lướt qua bả vai , “Thôi đừng !”

      thầm hiểu trong lòng, lấy tay bị thương cầm tay , “Chồng của em, sinh lực dồi dào, viên đạn có thể làm gì được ?”

      vẻ mặt hân hoan của Duy Nhất lên khinh thường, “Khoác lác!”

      đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, Duy Nhất chút đề phòng, đâm đầu vào, cái trán bị đau.

      ngược lại cười lớn, “ tin bây giờ chứng minh cho em!?”

      Sao hiểu nội dung xấu xa trong mắt ? “ mau mau mau! Đàn ông háo sắc!” vượt lên trước chạy ra khỏi phòng bệnh.

      “Đứng lại!” Đột nhiên Lãnh Ngạn hét lớn sau lưng .

      bị dọa sợ, cử động cũng dám, Lãnh Ngạn nhốt chặt từ phía sau, tiếng khiển trách vang lên bên tai, “Từ nay về sau cho ! cho phép chạy!”

      Quả nhiên có đứa bé quên bà xã...

      Trong mắt Duy Nhất lên oán hận, lần nữa nở nụ cười, vuốt tóc , “Ngoan ngoãn, có rất nhiều phần thưởng!”

      Lãnh Ngạn núi băng bởi vì hòa tan, bởi vì học cười, học cưng chiều, cưng chiều người, chính là hạnh phúc, cho nên, nguyện cưng chiều đến cùng, đến cuối cuộc đời, giống như lời thề bên bờ biển Aegean – Lãnh Ngạn Duy Nhất, vĩnh viễn oán giận hối hận.


      Kết hôn, cưới , bây giờ là chuyện quan trọng hàng đầu.

      Lãnh Ngạn từng muốn cho Duy Nhất hôn lễ tuyệt thế, mặc dù Duy Nhất trả lời muốn, nhưng kiên trì, chỉ vì là duy nhất của . Cho nên, thời gian chuẩn bị cho hôn lễ có thể quá lâu.

      Duy Nhất nhìn ngày kết hôn xa xôi thở dài, “ngạn, em nghĩ nếu để cho con chúng ta làm hoa đồng cho chúng ta là được!”

      “Nhóc con chờ được muốn gả cho ?” hơi đắc ý.

      Suy nghĩ lâu! Duy Nhất thầm trong lòng, ngoài miệng chịu yếu thế, “Thôi , thiên hạ chỉ có mình là đàn ông sao? Người muốn kết hôn với em nhiều! Xế hàng có thể xếp ra tận bãi biển!” chỉ chỉ ra cửa.

      Cửa lại ứng tiếng mà mở ra, Cầu Chí Dương đứng cạnh cửa, tươi cười rạng rỡ.

      Lãnh Ngạn nhướn mày, “ phải người tới rồi?”

      Duy Nhất nghẹn họng nhìn trân trối, ra Tào Tháo tới như vậy...

      Cầu Chí Dương biết bọn họ gì, thẳng vào nhà, vào chủ đề, “Lãnh Ngạn, chỗ cảnh sát vụ án Duy Nhất bị bắn súng lần trước có tiến triển.”

      “Là ai?” Sắc mặt Lãnh Ngạn nặng nề.

      biết là ai, chỉ có điều, phán đoán từ đầu đạn, cùng loại súng với đầu đạn lần trước bắn Tiêu, biết hai người này có liên hệ ?” Cầu Chí Dương .

      tìm Tiêu chưa?” Lãnh Ngạn tiếp tục hỏi.

      “Tìm rồi! Tiêu cũng cố ý điều tra, bởi vì sau lại bình an vô , cậu ấy cho là cướp bóc.”

      Lãnh Ngạn gật đầu, “ cho Tiêu cẩn thận, có lần đầu tiên, đạt mục đích có lần thứ hai.”

      “Vậy an toàn của hai người?” Cầu Chí Dương hơi bận tâm.

      cần phải lo lắng, người nhóm Sen Đá của Đình Ân ở xung quanh chúng ta.”

      Duy Nhất nghe lập tức ôm chặt cánh tay , “Cái gì? Lôi Đình Ân, ấy là... Xã hội đen?”

      “Em sợ?” Lãnh Ngạn cười nhìn .

      Duy Nhất lắc đầu liên tục, “ phải, phải em sợ Lôi Đình Ân, em chỉ ngờ...”

      Xã hội đen? nghĩ là danh từ căm hận kinh khủng, Lôi Đình Ân ngoại hình như ánh mặt trời tại sao có thể là nhân vật này?

      Lúc này, dì Liên giúp việc bưng ly cà phê lên cho Cầu Chí Dương, “Cầu thiếu gia, mời dùng cà phê.”

      “Sao dì Liên cũng tới?” Cầu Chí Dương nhớ dì Liên là người giúp việc ở nhà cũ Lãnh Ngạn.

      Lãnh Ngạn cười cười, “Sau khi nhà cũ thuộc về Tĩnh Lam, ta sa thải toàn bộ người giúp việc rồi, chỗ tôi cần người giúp việc, nhưng giờ Duy Nhất mang thai, nên mời người giúp việc về chăm sóc, cho nên cố ý mời dì Liên trở lại, dì ấy có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai, sản phụ và đứa bé.”

      “Ồ!” Cầu Chí Dương như có điều suy nghĩ, “Đúng rồi, Duy Nhất, em chọn dâu phụ chưa?”

      Duy Nhất để ý đáp, “Có! Mỹ Mỹ!”

      Cầu Chí Dương hơi chán nản, vốn Cầu Phỉ Nhi muốn làm phù dâu cho Duy Nhất...

      Vừa đúng lúc chuông điện thoại của Duy Nhất vang lên, Duy Nhất chuẩn bị nhận, bị Lãnh Ngạn đoạt lấy, thái độ kiên quyết, “Có phóng xạ!”

      Sau đó tự mình nhận điện thoại, cho Duy Nhất, “Là Mỹ Mỹ.”

      “Mỹ Mỹ? Cái gì? phải kết hôn? Vào cuối tuần? Được, biết rồi, tôi cho Duy Nhất.”

      Lãnh Ngạn đặt điện thoại di động xuống, hai hàng chân mày khẽ nhếch, “Duy Nhất, cuối tuần Mỹ Mỹ kết hôn, thể làm dâu phụ cho em rồi!”

      “Cùng ai? Địch Khắc sao?” Duy Nhất vội hỏi.

      biết!” Lãnh Ngạn quên hỏi chú rể là ai.

      “Sao lại như vậy? Em em nhận, cứ phô trương!” Lửa giận của Duy Nhất cũng phải vô duyên vô cớ phát ra, trước đó vài ngày Mỹ Mỹ còn tìm kể khổ, cảm thấy Địch Khắc chân , trừ ấy ra còn có phụ nữ khác, bây giờ sao lại vội vội vàng vàng kết hôn? Rất đáng hoài nghi...

      Cuối tuần? Cuối tuần rất bận rộn, hạng mục mới hợp tác của Lãnh Ngạn và Doãn Tiêu Trác lần đầu tiên bàn bạc, muốn làm chủ Mặc Toa lần nữa, tại sao tất cả đều vào cuối tuần?
      Hoa Hong Xanh _16 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 235: Only

      Editor: Puck

      dọc theo bờ cát xuân về hoa nở, dưới bóng đêm ra ánh sáng trắng.

      Duy Nhất xách giày, giẫm bờ cát mềm mại ẩm ướt, nhưng thấy bóng dáng Lãnh Ngạn.

      Đột nhiên, trăng sáng vào tầng mây, xung quanh tối tăm, mưa gió tí tách rơi từng giọt, Duy Nhất hơi sợ hãi, ở bờ biển gọi to, “Ngạn! Ngạn! ở đâu? Em sợ! Ngạn!”

      Trả lời là tiếng gió biển gào thét...

      Cát dính nước mưa, càng thêm trơn, đứng vững, té ngã đất.

      Đau bụng, ma quỷ vọt tới, che bụng nức nở nghẹn ngào, máu, dọc theo bắp đùi , chảy vào bờ cát, nhuộm đỏ mảng lớn, lan tràn đến tận bờ biển.

      “Ngạn! Cứu em! Đừng bỏ em lại! Ngạn! Con! Con còn!” đau đến xé lòng, khóc thút thít, kêu gào.

      “Duy Nhất! Duy Nhất! Em tỉnh lại, ở đây, ở đây!” Có người lau đầu đầy mồ hôi cho .

      vội vàng mở mắt, trong đêm tối, tròng mắt Lãnh Ngạn sáng lấp lánh.

      dính sát vào trong ngực khóc thảm thiết, “Ngạn! đâu? Tại sao mặc kệ em? Con còn! Con còn!”

      Lãnh Ngạn cũng ôm chặt , môi dịu dàng lướt qua trán , chóp mũi, cánh môi, và má lạnh như băng, “Đứa ngốc, em nằm mơ, vẫn bên cạnh em, con cũng tốt, tin em sờ !”

      cầm tay chuyển xuống bụng, “Em xem, con ở bên trong, ngủ yên ổn, chúng ta đừng đánh thức con, được ?”

      Lúc này Duy Nhất mới tỉnh lại, mình bờ cát, ràng giường lớn, ở trong lòng , bụng cũng đau đớn.

      Nặng nề thở phào nhõm, tay dịu dàng xoa bụng, nỗi khiếp sợ trong lòng vẫn chưa tiêu tan, “Ngạn, vừa rồi đáng sợ, em mơ thấy con lại mất, rất nhiều nhiều máu, tại sao em gọi , lại đáp!”

      “Bé ngốc, sinh non lần trước tạo cho em ám ảnh quá sâu, lần này tấc cũng rời em, em, em nhất định có việc gì!” càng thêm cảm giác tránh nhiệm quan trọng, vuốt tóc , dịu dàng an ủi.

      Duy Nhất sa vào trong dịu dàng của , dần dần bình tĩnh, cảm giác uể oải lần nữa leo lên, lầu bầu câu, “Ngạn, đồng ý với em, vĩnh viễn bỏ lại mình em, em sợ.”

      Trong bóng tối, cười yếu ớt, “Dĩ nhiên, đó là đương nhiên.” Tới giờ vẫn chưa từng nghĩ bỏ lại...

      trong hô hấp đều đặn ngủ, đáp án của , giống như nghe thấy, lại giống như nghe thấy.

      Ngày hôm sau, khó có được ánh sáng ngày đông, ánh đỏ nửa bầu trời ngoài cửa sổ.

      Duy Nhất đẩy cửa sổ ra, hít thở sâu, thế giới tốt đẹp như vậy, đen tối hôm qua đúng là giấc mộng lý do!

      cười mình thần kinh yếu ớt, bây giờ lưu hành hội chứng mang thai, chẳng lẽ cũng may mắn trở thành thành viên trong đó?

      Xuống lầu, bữa sáng chuẩn bị xong, mặc dù có dì Liên giúp đỡ, nhưng ngày ba bữa vẫn do Lãnh Ngạn chuẩn bị.

      Chẳng biết từ khi nào học được kén chọn, chỉ ăn đồ ăn làm, chỉ thích nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp của , mùi khói dầu nhàn nhạt, chính là cái gọi là vị khói lửa nhân gian, ấm áp, ấm áp...

      Theo thói quen, chuẩn bị xong sữa tươi và xúc xích – đồ Only thích ăn nhất, sau đó giống như mọi ngày, tới sân gọi nó ăn bữa sáng, “Only! Only!”

      Chỉ có điều gọi mấy lần vẫn thấy hồi .

      Duy Nhất dần cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ ra ngoài tìm em chó xinh đẹp chơi?

      Nhưng giờ là mùa đông!

      mặc áo khoác, ra khỏi phòng, tìm kiếm trong vườn hoa, “Only? Only?”

      Đột nhiên, bước chân cứng lại tại chỗ, ly sữa tươi rớt đất, chất lỏng màu trắng tung tóe đầy đất.

      “A -” Tiếp theo là tiếng thét chói tai chạy như điên về nhà, nôn mửa từng chặp bậc cầu thang.

      Tiếng thét chói tai kinh động Lãnh Ngạn, chạy đến đỡ Duy Nhất ngừng nôn mửa, “Xảy ra chuyện gì?”

      Tròng mắt Duy Nhất mở lớn, vô cùng hoảng sợ, chỉ về phía vườn hoa khóc thút thít, “Only, nhìn Only!”

      Lãnh Ngạn hiểu, chạy đến vườn hoa nhìn, chỉ thấy Only chết trong vườn hoa, bị người ta rạch bụng, thê thảm nỡ nhìn.

      trở về, ôm lấy Duy Nhất vào bên trong, gào to, “Dì Liên?!”

      “Đến đây!” Dì Liên nơm nớp lo sợ mà đến.

      “Only đâu?” Lãnh Ngạn hỏi.

      “Tôi... Tôi biết! Tối hôm qua thấy nó, tôi cho rằng nó ở gian phòng ngủ của thiếu gia!” Dì Liên hoảng hốt.

      biết?” Chân mày nhíu lại, tròng mắt bình tĩnh che giấu gợn sóng, “Tối hôm qua ai tới?”

      có ai!” Dì Liên cố gắng nhớ lại, “A, hình như có bóng đen lóe lên, tôi có kêu mấy tiếng, nhưng có phản ứng, cho rằng nhìn nhầm!”

      Lãnh Ngạn thầm nghĩ ngợi, chung quanh đây đều có người của Lôi Đình Ân, nếu có người định xông vào cũng dễ dàng, chẳng lẽ cái chết của Only có liên quan đến người trong nhà?

      Trong đầu thoáng qua người, hơi đắn đo chắc chắn.

      “Only chết rồi, ở bên ngoài vườn hoa, dì chôn nó.” thản nhiên dặn bảo.

      !” Duy Nhất vẫn cuộn người trong ngực Lãnh Ngạn ngồi dậy, “Đừng chôn, Ngạn, ném nó vào trong biển , sạch , tự mình , được ? Coi như thay em, em rất muốn , nhưng mà dám, em dám nhìn dáng vẻ kia của Only, em sợ đau lòng...”

      Lãnh Ngạn nâng đầu hôn lên trán , “Được, , đừng sợ.”

      Duy Nhất rúc vào sô pha, ôm đệm ngồi, “ nhanh về nhanh.”

      Lãnh Ngạn đứng dậy, móc ra xấp tiền trong ví, đưa cho dì Liên, “Dì Liên, dì về , nơi này cần dì làm nữa!”

      “Hả? Tại sao? Thiếu gia, tôi làm gì sai?” Dì Liên cảm thấy rất uất ức.

      sai.” cũng gì thêm.

      Có liên quan tới dì Liên , nắm chắc, nhưng mà, thể mạo hiểm, chỉ cần mẹ con Duy Nhất có nửa phần nhân tố an toàn, đều muốn trừ tận gốc, bởi vì, lần này là Only chết, lần sau là ai?

      Lần này, tuyệt đối dám khinh thường nữa!
      Hoa Hong Xanh _16 thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 236: Thân thế của Duy Nhất (1)

      Editor: Puck

      Dì Liên biết thiếu gia mặt lạnh vô tình, dám nhiều nữa, thu dọn đồ đạc, ngay lập tức.

      Cái gọi là ý đề phòng người khác, Lãnh Ngạn lập tức gọi điện thoại thông báo, giám sát từng cử động của dì Liên.

      Lại nhìn mặt Duy Nhất nước mắt loang lổ, Lãnh Ngạn theo chúc phúc của Duy Nhất, thả Only an táng dưới biển, trái tim lưu luyến, và Only nương tựa lẫn nhau qua ngày, quay đầu lại nhìn lên bờ cát, dấu chân của còn dấu ấn hoa mai mà lộ vẻ đơn điệu nhàm chán, lập tức sầu não vô hạn.

      con chó còn như vậy, nếu là người, sao chịu nổi?

      Mà Duy Nhất, ngồi yên trước cửa nhà, nhìn ra biển, đau lòng tình cảm bi thảm của Only, trong đầu ngừng tái ác mộng tối hôm qua, chẳng lẽ chứng minh người Only?

      Bọn họ vẫn coi Only như con, phải sao?

      Lãnh Ngạn trở về, khoác thân gió biển chát mặn, nhàng ôm lấy Duy Nhất ngồi trước cửa, “Đừng buồn nữa, sau này chúng ta lại mua con, bằng con này gọi Ngạn Ngạn chứ?”

      ra cũng buồn, nhưng mà, là núi của Duy Nhất, thể khổ sở.

      Duy Nhất túm lấy áo sơ mi của , rưng rưng lắc đầu, “ cần, nuôi con nữa cuối cùng nó chết, Ngạn, em sợ sinh ly tử biệt.”

      có, chúng ta vĩnh viễn ở chung chỗ!” chỉ có thể an ủi như thế, hôn môi .

      Biển trời màu.


      Ngày áo cưới đặt trước từ Pháp về, Lãnh Ngạn dám để Duy Nhất ở nhà, mang cùng lấy.

      Dọc đường qua tập đoàn Doãn thị, Lãnh Ngạn thuận tiện lên lấy tài liệu, Duy Nhất đợi trong xe, đợi rất lâu vẫn thấy Lãnh Ngạn xuống, nhịn được gọi điện thoại cho , “ ở đó làm gì? Có phải quên em còn ở trong xe rồi ?”

      cười nhàng, “Bà xã, mới ra ngoài mười phút, cảm thấy rất lâu sao?”

      Mới mười phút? Duy Nhất bĩu môi, cảm thấy lâu quá mức, hơi xấu hổ, cúp điện thoại, nhớ tới Lãnh Ngạn cảnh cáo cho dùng di động, le lưỡi cái, lơ đãng ngó ra ngoài cửa sổ, lại phát bóng người lén lút thò đầu ra dưới lầu tập đoàn Doãn thị, hết nhìn đông lại ngó tây chung quanh.

      Cảm thấy thân hình ta rất quen thuộc, híp mắt nghĩ kỹ, Nhiễm Duy Nhất mặc dù hơi ngốc, nhưng bởi vì đam mê thiết kế con nít, quan sát lập luận người khác sắc sảo.

      Dần dần, trong lúc vô hình trong đầu cho người đàn ông này đội lên đầu chiếc tất chân, dòng máu của dâng trào, ta, chính là người đàn ông bắn súng ngày hôm đó!

      Tình huống trước mắt của , tuyệt đối thể ra ngoài, lập tức cầm điện thoại di động lên gọi cho Lãnh Ngạn, lại gặp phải cười nhạo của Lãnh Ngạn, “Bà xã đại nhân, mới vừa qua phút, lại điện thoại tới! cho dùng điện thoại em còn càng dùng càng thích!”

      “Lãnh Ngạn! Mau xuống đây, em phát người nổ súng ngày hôm đó rồi! ở lầu dưới tập đoàn Doãn thị, tóc húi cua, áo khoác da màu đen, ngậm điếu thuốc!”

      Lãnh Ngạn rùng mình, “Tới đây, đến lầu rồi!”

      đừng tự mình ra! Gọi an ninh!”

      Duy Nhất còn chưa dứt lời, điện thoại cắt, dưới tình thế cấp bách, lập tức lại báo cảnh sát.

      Nhanh chóng, bóng dáng của Lãnh Ngạn xuất , sau đó đám an ninh.

      Duy Nhất thở phào nhõm, may mà ngốc!

      Nếu dám can đảm làm người hùng, nhất định đập chết !

      Mười người đánh nhau với người, rất dễ dàng bắt được kẻ tình nghi, mấy phút sau, xe cảnh sát gào thét mà đến, mang phạm nhân , chỉ chờ kết quả tra hỏi.

      Lãnh Ngạn suy đoán vô số lần, người làm bị thương Duy Nhất chắc phải là người giết chết Only, sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại cảm thấy giống, bên theo dõi dì Liên chưa phát khác thường, tất cả chỉ có thể chờ kết quả điều tra của cảnh sát.

      Nhưng mà, đợi được cảnh sát, lại đợi được ông cụ Doãn đến.

      Mặc dù hai nhà Lãnh Doãn có quan hệ nhiều đời, nhưng ông cụ tự mình đến xuân về hoa nở là hiếm thấy, Lãnh Ngạn nhiệt tình chào mời, Duy Nhất cũng tượng trưng mà hơi lễ phép.

      Ánh mắt ông cụ Doãn tập trung người Duy Nhất, hồi lâu, mới , “Duy Nhất, Lãnh Ngạn, hai người trải qua khó khăn, cuối cùng kết hôn, bác có gì tốt để đưa, đưa hai đứa 25% cổ phần tập đoàn Doãn thị.”

      “Cái này? Sao có thể?” Lãnh Ngạn hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, ông cụ tung hoành thương trường, cả đời tiết kiệm, làm như vậy đúng lẽ thường, chẳng lẽ...?

      Ánh mắt đảo qua mặt Duy Nhất và ông cụ.

      Ông cụ lấy tài liệu dán kín trong túi công văn, “Có thể! Lãnh Ngạn, phần giao cho cháu, bác viết dưới tên Duy Nhất, để Duy Nhất giao cho cháu, hy vọng hai cháu hạnh phúc.”

      Duy Nhất vốn có hứng thú với lời của bọn họ, vừa nghe cổ phần là cho mình, phản ứng lập tức kịch liệt, “Ông cụ Doãn, xin hỏi bác có lầm ? Tại sao cháu lại phải nhận cổ phần của bác?”

      có lầm!” Giọng Doãn Tử Nhiên vang lên ở cửa ra vào.

      Ông cụ vừa nhìn là Tử Nhiên, vẻ mặt thư giãn chút, “Tử Nhiên, cuối cùng tới, con cho bọn họ !”

      Doãn Tử Nhiên hề cho cha mình sắc mặt tốt, “Con ? Nhưng con có hứng thú mấy chuyện rối tung rối mù kia của cha! Cha ngại mất mặt nhưng con ngại!”

      Ông cụ Doãn lại khó chịu, lần đầu tiên gào Doãn Tử Nhiên, bản thân chậm rãi , “Duy Nhất, bác kể cho con nghe chuyện xưa, hy vọng con cố gắng giữ tỉnh táo.”

      Duy Nhất bối rối hơn, “Chuyện xưa của bác liên quan gì đến cháu?”

      “Con nghe !” Ông cụ khẽ trầm ngâm, “Nhiều năm trước kia, có , tên là tiểu Nhiễm, cùng tổng giám đốc nhà quyền thế nhau, chỉ có điều, tổng giám đốc này có vợ con. Mặc dù như thế, tiểu Nhiễm vẫn câu oán hận, lặng lẽ bất kỳ lúc nào khi tổng giám đốc này cần lại bảo vệ ông ấy, sau còn vì ông ấy sinh con ...”

      Duy Nhất nghe đến đó, nghe ra chút đầu mối, tất cả những bưu thiếp cũ kia đều gọi mẹ là “Tiểu Nhiễm”, nếu phỏng đoán của , muốn nghe tiếp chuyện cũ này, người đàn ông vứt bỏ mẹ con , cả đời muốn gặp lại!
      Hoa Hong Xanh _16 thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 237: Thân thế của Duy Nhất (2)

      Editor: Puck

      “Bác ! Tôi có hứng thú với chuyện xưa của bác.” Sương lạnh mặt còn sâu sắc hơn Lãnh Ngạn lúc trước.

      Ông cụ Doãn ngừng , ánh mắt ảm đạm hẳn, mặt cũng lên vẻ lúng túng.

      “Duy Nhất...” Lãnh Ngạn khẽ nắm tay , ý muốn mong tỉnh táo.

      ? Vậy tôi !” Duy Nhất hất tay Lãnh Ngạn.

      “Bác !” Ông cụ Doãn đứng lên, hơi ngừng lại, cuối cùng rời , hơi đơn.

      Duy Nhất cầm tài liệu bàn ném ra ngoài cửa, “Cầm tiền của bác ! Tôi cần! Cho tới giờ cũng cần!” Đóng cửa lại, lệ rơi đầy mặt.

      “Lãnh Ngạn, tôi có thể chuyện riêng với Duy Nhất lúc ?” Doãn Tử Nhiên hỏi.

      Lãnh Ngạn gật gật đầu, tránh lên lầu .

      Lúc đầu phòng khách lặng lẽ trong thoáng chốc, Doãn Tử Nhiên chợt cười khẽ, mở rộng cánh tay, “Nhóc heo! Tới đây!”

      Vẫn là nụ cười như vậy, vẫn mang theo ánh mặt trời tràn đầy, vẫn là thảm cỏ xanh ở sân thể dục năm đó, rộng mở cánh tay ôm vào trong ngực, “Người em, tới ôm!”

      luôn cười cười sửa lời , “Là chị!”

      Ấm áp lập tức chiếm lấy trái tim, , ông cụ là ông cụ, phân .

      Vì vậy, chu môi, tiến lên ngồi đối diện , “Có cái gì nhảm mau !”

      Doãn Tử Nhiên lại cố chấp đưa tay, “Lúc này là em của rồi! Còn ôm?”

      “Em muốn , em tuyệt đối cảm thấy vinh hạnh!” Khuôn mặt nhắn của nhíu chặt.

      nhếch khóe môi, “ cũng vậy!”

      Duy Nhất bật cười, mặc dù cảm nhận của hai người giống nhau, nhưng nguyên nhân giống nhau.

      Đối mặt với cánh tay rộng mở của Doãn Tử Nhiên, cuối cùng sà vào trong ngực .

      Coi như có đáp án của quen thuộc và ấm áp, ra vốn là huyết mạch tương liên, khó trách cho cảm nhận của người thân.

      “Duy Nhất, muốn xin lỗi.” Doãn Tử Nhiên chỉ nhàng ôm lấy .

      ? Tại sao có lỗi với em?” Duy Nhất kinh ngạc.

      Doãn Tử Nhiên nhìn sâu vào trong mắt , “ xin lỗi thay người khác.”

      “Cha sao? cần! Đời này em tha thứ cho ông ta! Thân là đàn ông, lòng trách nhiệm tối thiểu cũng có, vẫn xứng là đàn ông sao?” Duy Nhất vô cùng đau đớn, “Chỉ có điều, đây biết có phải gọi là tạo hóa trêu ngươi , em và mẹ em lại đều vui khi đảm nhiệm kiểu người này.”

      “Duy Nhất, đừng bản thân như vậy! Lãnh Ngạn giống cha . cũng có ý định xin lỗi thay ông ấy, người khác!”

      “Người nào?” Duy Nhất càng thêm mê hoặc.

      tiếp chuyện xưa của cha , chỉ vì em, phải vì ông ấy.” Doãn Tử Nhiên chú ý phản ứng của Duy Nhất, thấy phản đối, mới tiếp, “Ba người đàn ông thành công, có rất nhiều người đàn ông có chung bệnh, bao gồm vấn đề phụ nữ, phạm sai lầm nhiều lần, cho nên có kết quả sai lầm, đó chính là em và . Sau khi mẹ cả qua đời mẹ mới vào cửa nhà họ Doãn, từ đó cẩn thận, chỉ sợ mất cái bà có, cho nên, hai mươi năm trước, bà cầm tờ chi phiếu, ý định đuổi mẹ em , mẹ em cũng là người kiêu ngạo, dĩ nhiên đồng ý, nhưng mà, mẹ của lại giở thủ đoạn, để cho mẹ em chủ động rời khỏi đây, sau đó về nhà dối, mẹ em cầm mười triệu, lựa chọn rời . Từ đó cha hận mẹ em, người phụ nữ vì tiền mà trung thành, hận chung cả em, vì tiền mà bán đứng bản thân.”

      Duy Nhất cười lạnh, “Đừng lấy tiền, dù lấy tiền như thế nào? Ông ta là người có vợ, có quyền gì mà muốn mẹ em trung thành với phần tình cảm thấy được ánh sáng?”

      “Đúng! Về điểm này cho tới bây giờ vẫn đứng cùng phía với ông cụ, nhưng mà, Duy Nhất, chuyện xưa của còn chưa xong.” Biểu của Doãn Tử Nhiên hơi khác thường, “Lòng riêng của mẹ , muốn tiếp quản Doãn thị, vì vậy có vụ án bắn cả hôm đào hôn, sau đó, biết ông cụ biết sao, biết chân tướng năm đó mẹ em rời , hối hận rất nhiều, muốn sửa di chúc, lấy 25% cổ phần vốn thuộc về đưa cho em, cho nên, lại có vụ án bắn em.”

      Duy Nhất kinh hãi bụm miệng, tuyệt đối ngờ tới đáp án này...

      “Duy Nhất, mẹ bị bắt phạt, mặc dù hối hận, cũng có đường lui, thay bà xin lỗi.” Doãn Tử Nhiên nhìn đăm đăm, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

      Duy Nhất biết nên cái gì, tâm tình Doãn Tử Nhiên lúc này nên mâu thuẫn hơn , trong nhà xảy ra biến cố lớn, còn có thể sắp xếp lo lắng cho , người này, thiên hạ vô song, lúng túng hồi lâu, ra câu thỏa đáng nhất, “Tử Nhiên, hãy yên tâm , em muốn 25% cổ phần này!”

      Ánh mắt Doãn Tử Nhiên lóe sáng nhìn , đột nhiên cười to.

      Duy Nhất lúng túng vuốt tóc, “Em... phải ý này, em là, vĩnh viễn là trai em, cái này thể thay đổi!”

      “Vậy tốt! nhóc! lên tìm Lãnh Ngạn ! ấy cũng cần hiểu chân tướng gấp!” Doãn Tử Nhiên xoa tóc , từ biệt, bóng lưng lúc rời , làm cho người ta nhìn đành lòng.

      Duy Nhất ngơ ngác đứng cạnh cửa, chuyện hôm nay quá tưởng tượng nổi, tiêu hóa ngay lập tứ được.

      “Tử Nhiên rồi?” Lãnh Ngạn xuống lầu, đỡ ngồi lại ghế sa lon, đóng cửa lại, “Gió ở cửa lớn, cẩn thận lạnh.”

      “Ngạn, tiền quan trọng như vậy sao?” Duy Nhất dựa vào hỏi.

      nắm chặt cánh tay, “Nhìn xem là tình huống nào, cho cùng, tiền chính là khốn kiếp!”

      Duy Nhất hoang mang, những ngày trước có tiền, cuộc sống của đơn giản vui vẻ, bây giờ rơi vào vòng này, sao quan điểm của thế giới đều mở ra vậy?

      “Duy Nhất, đừng suy nghĩ! Những chuyện này thuận theo tự nhiên , dù sao nhà họ Doãn cũng là người thân của em.”

      Duy Nhất rúc cả người vào lòng , nhắm mắt lại, thấy hơi mệt, “, là người thân nhất của em.”

      Lãnh Ngạn mỉm cười, cúi đầu nhìn ngủ, nghe ai từng , phụ nữ có thai thích ngủ?
      Hoa Hong Xanh _16 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :