1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 228: Chân tướng (1)

      Editor: Puck

      Duy Nhất lại cười ngẩng đầu lên, “! Dịch Hàn, em sớm muốn với rồi, nhưng vẫn có cơ hội mở miệng, hôm nay thôi.”

      Dịch Hàn mờ mờ ảo ảo cảm thấy có gì ổn, nhưng vẫn cười , “ cái gì?”

      Ánh mắt của Duy Nhất trở nên mông lung, “Dịch Hàn, cám ơn đối xử tốt với em lâu như vậy, nhưng em vẫn hy vọng hiểu lầm, mặc dù em và Lãnh Ngạn thể ở chung chỗ, nhưng em lại thể coi là vật hy sinh cho ấy, tìm được tốt hơn em, trong sạch, sau đó kết hôn với ấy, sinh đứa bé thuộc về mình.”

      Sinh đứa bé thuộc về mình?

      Những lời này khiến thù hận của Dịch Hàn lại nhen nhóm, vái tạ người nào đó ban tặng, thể sinh con!

      Lúc này Duy Nhất giống như trút được gánh nặng, tâm tình lại tuyệt vời, “Dịch Hàn, có rảnh rỗi có thể đưa em trở về ?”

      Dịch Hàn biến sắc, khẽ gật đầu, “Được! vốn chính là tới đón em!”

      biết em ở bệnh viện?” Duy Nhất rất kinh ngạc.

      phải hôm nay là ngày khám thai của em sao? Ai biết em lại đến để phá thai!” Dịch Hàn hơi trách .

      cười hì hì, le lưỡi cái, lên xe, Dịch Hàn đưa trở về biệt thự.

      Lại Dịch Hàn đúng là có lòng với , ngay cả thời gian khám thai của cũng nhớ ràng như vậy...

      có nhìn thấy, cặp tròng mắt đen vẫn nhìn chằm chằm vào , nhìn chằm chằm vào và Dịch Hàn ôm nhau, nhìn chằm chằm vào lên xe Dịch Hàn, mang theo nước đá rét lạn, lửa nóng bỏng...

      “Buổi tối có thời gian ? Cùng nhau ăn cơm?” xe, Dịch Hàn bật nhạc, tùy ý hỏi Duy Nhất.

      “Dịch Hàn... Em vừa , giữa chúng ta...” Duy Nhất ngượng nghịu lại bắt đầu giải thích.

      cần giải thích!” Dịch Hàn cắt đứt , “Làm bạn bè có thể chứ? mời em bữa cơm, chẳng lẽ em ít mấy cân thịt?”

      “Nhưng mà, hôm nay em có hẹn rồi!” Duy Nhất quẫn bách từ chối.

      “Ai?” muốn nghe tin tức Duy Nhất hẹn Lãnh Ngạn.

      “Doãn Tử Nhiên!” Duy Nhất do dự liên tục, cuối cùng vẫn trả lời, trong lòng lại cẩn thận hỏi ý kiến Dịch Hàn.

      , Dịch Hàn thấy chuyện cho tới bây giờ, lại thể đánh động Duy Nhất chút nào, trong lòng cũng hết sức nóng nảy, có lẽ, nên thay đổi phương pháp...

      Buổi tối, Duy Nhất thay xong quần áo, chờ Doãn Tử Nhiên tới đón ăn cơm.

      Nhìn mình áo rộng thùng thình trong gương, khẽ mỉm cười, về sau cũng thể mặc quá chật, tốt cho phát triển của cục cưng!

      Nghĩ đến trong bụng mình thai nghén sinh mệnh , tình mẹ dịu dàng từ trái tim lướt qua, khỏi lấy tay vuốt ve bụng mình, “Bảo bối, xin lỗi, mẹ thiếu chút nữa làm việc ngu ngốc, tha thứ cho mẹ được ?”

      Sau khi trải qua quá trình bệnh viện hôm nay, vừa hiểu ra chút chuyện, sinh mạng quý báu cỡ nào, trong bụng bảo bối vui vẻ, tại sao có thể độc ác làm ra quyết định như vậy!?

      Cho dù đứa bé có cha hay , bây giờ quan trọng với , quan trọng nhất chính là muốn bình an sinh đứa bé ra, để cho bé khỏe mạnh lớn lên.

      Coi như có cha, cố gắng hết sức chăm sóc bé!

      tin tưởng mình có thể làm được!

      Chính cũng là đứa bé có tình thương của cha, mặc dù quả rất khổ, nhưng mà, cũng cảm nhận được sinh mạng tốt đẹp, cho tới bây giờ vẫn chưa từng hối hận đến cõi đời này lần nào, cho tới bây giờ cũng hối hận đời này gặp mặt người...

      “Mẹ! Con có lỗi, đúng ? Cho dù cha đứa bé là ai, dù sao đứa bé cũng là cháu ngoại của mẹ! Hiền lành như mẹ, nhất định để con sinh bé ra, đúng ?” nhìn lên thiên đường ngoài cửa sổ, cười, nhưng trong lòng giống như có thứ gì đó xé rách, đau từng cơn...

      Đúng sáu giờ, Doãn Tử Nhiên đúng lúc tới đón , nhìn thấy lập tức cười, “A, đây chính xác là hình tượng người mẹ! Đứa này có phần ?”ơ

      mò cái gì?” Duy Nhất trừng mắt liếc , “Lên xe , ăn ở đâu?”

      Doãn Tử Nhiên lại giữ chặt vấn đề này buông, “Tại sao có phần của ? làm cha nuôi được sao? Dù sao, em trai em, vậy là cậu đứa bé hẳn sai chứ?”

      Duy Nhất cười, “Được! Cậu lớn như trời, được chưa! Sao hôm nay lại mời em ăn cơm?”

      lâu thấy em, nhớ em! Lý do này như thế nào?” Doãn Tử Nhiên nhướn mày, dáng vẻ cợt nhả.

      Duy Nhất nhìn , trong lòng dâng lên dòng nước ấm, vẫn là cảm giác này tốt!

      và Doãn Tử Nhiên đều chiếm phần lớn thời gian trong sinh mệnh của nhau, giống như người thân xuất bên cạnh nhau bất cứ khi nào cần, , chính xác là bất cứ khi nào cần đều xuất bên cạnh , hình như Doãn Tử Nhiên cần .

      Tình cảm này hoàn toàn khác biệt, chưa bao giờ lo được mất, chưa bao giờ tổn hao tinh thần, chỉ cần quay đầu lại, vĩnh viễn phát Doãn Tử Nhiên mỉm cười đứng tại chỗ, quan tâm , mến , giống như người thân thể chia lìa...

      Nhưng người nào đó cho cảm giác giống vậy!

      Cùng đại đa số thời điểm, mặt tối tăm lại lên trước mặt Duy Nhất. Đứa trong bụng lúc nào cũng nhắc nhở tồn tại của người này, nhưng chỉ cần nghĩ tới , trong lòng đau.

      Cảm giác đó giống như ngọn lửa thiêu đốt lòng , nhưng vẫn như con chim trong gió lạnh, biết thiêu đốt đau, vẫn muốn đến sát ngọn lửa này, cứ khăng khăng muốn nhớ về quá khứ, nhớ lại đau, nhớ lại đau rồi khi vui vẻ khiển trách mình hết lần này đến lần khác nên nhớ, nên nhớ lại quá khứ...

      Nội dung nhạc trong xe là “Chuyện tình biển Aegean”, giống như thấy lại trời xanh thẳm ở biển Aegean, biển xanh thẳm...

      “Duy Nhất, đến rồi! Ở đây!” Doãn Tử Nhiên cắt đứt suy nghĩ của .

      “Ồ!” giật mình choàng tỉnh, tự mở cửa xe, theo Doãn Tử Nhiên vào nhà hàng.

      Khi bọn họ tới chỗ đặt trước, lại có người khác ngồi.

      Doãn Tử Nhiên vừa kinh vừa sợ, “Sao cha lại tới đây?”

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 229: Chân tướng (2) – Người muốn gặp

      Editor: Puck

      ngồi là ông cụ Doãn!

      Hai ánh mắt lợi hại bắn về phía Duy Nhất, Duy Nhất thầm nghĩ, đây cũng phải là ánh mắt có ý tốt!

      Lại so sánh với thái độ mấy lần trước của ông cụ Doãn, thể hoài nghi, hôm nay tới dự Hồng Môn yến sao?

      “Tôi ăn cơm với đứa lần cũng phải có nguyên nhân sao?” nhìn ra chút đầu mối nào từ mặt sắt của ông cụ Doãn.

      Doãn Tử Nhiên thở phì phò, “Có lầm ! Duy Nhất, chúng ta đổi chỗ !”

      “Con đứng lại đó cho cha!” Ông cụ Doãn phát uy.

      Duy Nhất kéo Doãn Tử Nhiên, ý bảo cần chống đối lại ông cụ, dù thế nào ông cũng là cha của Doãn Tử Nhiên, từ cha này là vĩ đại với , chỉ có thể hy vọng thể có...

      “Ngồi xuống!” Ông cụ Doãn trầm mặt ra lệnh cho Doãn Tử Nhiên.

      Doãn Tử Nhiên liếc nhìn Duy Nhất, kéo Duy Nhất ngồi đối diện với ông cụ, tùy tùy tiện tiện , “Duy Nhất, chọn món, cố gắng chọn món đắt tiền nhất, khó có được người vắt cổ chày ra nước nhà chúng ta chịu đổ máu mời chúng ta ăn cơm, cơ hội ngàn năm thuở làm thịt phí!”

      Duy Nhất lúng túng liếc nhìn Doãn Tử Nhiên, lễ phép cười cười với ông cụ Doãn, “Bác trai, chào bác! Vậy bác gọi món !” đưa thực đơn trong tay cho ông cụ.

      Ông cụ liếc mắt nhìn , vẫn là giọng điệu lạnh nhạt, “Đừng gọi tôi là bác! Tôi phải bác của !”

      Duy Nhất giật mình, mỉm cười, ông cụ Doãn lại tự tung tự tác gọi bàn lớn đồ ăn.

      Doãn Tử Nhiên khoa trương trợn tròn mắt, nửa phần ngạc nhiên, nửa phần giễu cợt, “Ha ha, Duy Nhất, em chắc chắn hôm nay mặt trời mọc đằng đông chứ? Ông cụ ra tay mạnh bạo!”

      “Con câm miệng cho cha!” Ông cụ khẽ quát con trai, ánh mắt tập trung người Duy Nhất, “Thích ăn gì ăn nấy !”

      Duy Nhất hơi được sủng mà hoảng sợ, ngây ngốc gật gật đầu.

      “Nghe mẹ làm người giúp việc?” Ông cụ Doãn thình lình hỏi câu.

      Máu Duy Nhất “Vọt” xông lên, ông cụ Doãn xem thường vẫn thay đổi!

      sai!” đặt đũa xuống, kiêu ngạo nghiêm nghị, “Mẹ cháu là người giúp việc, chúng cháu rất nghèo khó, chúng cháu vẫn ở phòng giống như chuồng chim bồ câu, nhưng mà, cho tới bây giờ cháu vẫn chưa có ý tưởng dính vào người nhà có tiền chiếm tiện nghi, sở dĩ cháu có thể bên cạnh Doãn Tử Nhiên, là bởi vì phẩm cách của cháu cao thượng như ấy!”

      “Cao thượng? chiếm tiện nghi?” Ông cụ Doãn hừ , “Vậy sao còn tiếp nhận căn biệt thự kia?”

      “Biệt thự?” Duy Nhất bừng tỉnh hiểu ra, “ ra biệt thự do bác bồi thường cho cháu?”

      “Bằng cho rằng trời rớt xuống bánh nhân thịt? Phụ nữ đều tham tiền! Tử Nhiên con phải thấy cho ràng!” Sáng loáng trong tròng mắt ông cụ Doãn bắn ra bốn phía, tràn đầy khinh bỉ.

      Duy Nhất “Vụt” đứng lên, “Doãn lão tiên sinh, cháu vẫn tôn trọng ngài là người vai , tôn trọng ngài là cha của Tử Nhiên, nhưng mà, tôn trọng ngài đại biểu ngài có thể tùy ý nhục nhã cháu! Cám ơn bữa tối của ngài, tôi nhận nổi! Về căn biệt thự kia, tôi theo bồi thường bình thường đền bù giá cho ngài!” thầm may mắn, kinh doanh Mặc Toa ngắn ngủi trong mấy tháng để cho có khoản để dành, có thể bổ sung số tiền kia.

      Mặt ông cụ Doãn trầm xuống, “Đây chính là mẹ dạy sao? Thái độ chuyện với người lớn như vậy?”

      Doãn Tử Nhiên nén được giận, trở nên xung đột với ông cụ, “Cha có dáng vẻ của người lớn sao? Già mà kính, muốn ai tới tôn trọng cha?”

      “Con... Súc sinh!” Ông cụ Doãn giận tím mặt, “Mỗi đứa đều là con bất hiếu! Đều ngồi xuống cả cho ta!”

      Lúc này, trong nhà hàng có người chú ý tới động tĩnh bên này, ông cụ Doãn hết sức khó chịu, Duy Nhất suy nghĩ chút, đứng trước mặt ông, bình tĩnh như nước, “Xin hỏi ông cụ Doãn còn có gì chỉ giáo nữa ?”

      “Mẹ ...” Ông cụ Doãn chậm rãi , “Vì sao phải làm người giúp việc cho nhà họ Cầu? Tôi vì vụ án của Cầu phu nhân mới có lòng hiếu kỳ, mà lại gần gũi với Tử Nhiên, tôi thể dò nghe tất cả về . Vụ án trong quá trình điều tra, phát mẹ số tiền lớn, vì sao bà ấy còn muốn làm người giúp việc?”

      số tiền lớn? Cho tới bây giờ Duy Nhất cũng biết mẹ có số tiền lớn...

      “Ngài gì?” Duy Nhất trợn to hai mắt, “Sao cháu biết mẹ cháu có số tiền lớn?”

      Trong lòng ông cụ Doãn thầm gõ trống, “Chẳng lẽ cho tới bây giờ mẹ chưa từng cho sao? Cũng cho bất kỳ sổ tiết kiệm ngân hàng nào?”

      Duy Nhất cảm thấy buồn cười, “Ông cụ Doãn, có phải cảm giác được bản thân rất buồn cười ? Đừng mẹ cháu có tiền, coi như có tiền cũng liên quan gì đến chuyện của ngài! Được rồi, cháu nhận được rồi! Hôm nay chuyện ngưng ở đây! Xin từ biệt!”

      xong lập tức chạy ra khỏi nhà hàng, giây cũng muốn nán lại, Doãn Tử Nhiên vội đuổi theo, lúc rời vẫn quên oán hận liếc nhìn cha mình.

      Ông cụ Doãn nhìn theo bóng lưng Duy Nhất, nhíu mày suy tư, “Nhìn dáng vẻ Duy Nhất có vẻ láo, như vậy mẹ con bé cầm khoản tiền kia? Như vậy người trong nhà láo? Rốt cuộc ai mới là người ...?”

      Doãn Tử Nhiên đuổi theo Duy Nhất rồi nhận lỗi với , “Duy Nhất, xin lỗi, cha già rồi nên hồ đồ! Chính là người tham tiền như mạng vắt cổ chày ra nước, em đừng tức giận, cẩn thận tức đến cục cưng!”

      Duy Nhất cười lắc đầu, “Sao có thể? Sao em lại vì điều này mà tức giận?”

      “Em chưa ăn no đúng ? Nếu chúng ta đổi nhà hàng khác ăn?” Doãn Tử Nhiên đề nghị.

      Vừa rồi đúng là Duy Nhất ăn gì, sơn hào hải vị đầy bàn, cũng phải xem ăn cùng ai, ăn cùng những người ngán đến tận cổ, ăn thịt rồng cũng ngon!

      Còn kỳ phản ứng có thai vốn muốn ăn gì nữa, nhưng mà, nghĩ đến cục cưng cần dinh dưỡng, dù thế nào cũng phải buộc mình ăn, cho nên gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

      Nhưng mà, hôm nay phải là ngày ăn cơm, ở nhà hàng nào cũng gặp người muốn gặp...
      Hoa Hong Xanh _16 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 230: Vĩnh viễn là em (1)

      Editor: Puck

      Mới vừa vào nhà hàng, Duy Nhất nhìn thấy Cầu Chí Dương ngồi chỗ gần nhất.

      Sau kiện ly hôn của Lãnh Ngạn, vốn thay đổi cách nhìn về ấn tượng với Cầu Chí Dương, nhưng chân tướng kiện tai nạn xe cộ của mẹ ràng, muốn thản nhiên đối mặt với Cầu Chí Dương, cũng làm được, mặc dù, hiểu tai nạn xe cộ liên quan gì đến .

      “Tử Nhiên, chúng ta thôi! Em muốn ăn!” Duy Nhất giọng với Doãn Tử Nhiên.

      Doãn Tử Nhiên hiểu , gật đầu, “Đổi chỗ khác!”

      Nhưng mà, lúc này Cầu Chí Dương thấy , đứng lên đuổi theo , “Duy Nhất! Đợi !”

      Duy Nhất quay đầu lại theo bản năng, phát lối phòng vệ sinh, Lãnh Ngạn định ra ngoài, lòng dạ rối bời, co cẳng chạy, người này, là tâm ma của , cần bất kỳ pháp lực nào, có thể hoàn toàn đảo loạn suy nghĩ của , chỉ có thể trốn, chỉ có thể trốn...

      “Cẩn thận! Đừng chạy!” Doãn Tử Nhiên lên trước kéo lại, “Cẩn thận đứa !”

      Duy Nhất khẩn trương khắp người đầy mồ hôi, “ mau! Em nhìn thấy Lãnh Ngạn rồi!”

      Doãn Tử Nhiên thở dài, cười nhạt, nhóc này, cho dù lúc nào cũng để Lãnh Ngạn xuống được, chỉ có điều chính còn chưa ý thức được thôi!

      Lên xe, Doãn Tử Nhiên chậm rãi khởi động xe, Duy Nhất nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trong lúc vô tình phát xe quen thuộc của Lãnh Ngạn ở bãi đậu xe, xuyên qua cửa kính chắn gió, có thể nhìn thấy cặp búp bê treo gương chiếu hậu, chính là đôi búp bê ném ra ngoài cửa sổ tìm thấy...

      ra bị lấy rồi...

      Đau trong lòng lại dây dưa vụn vặt bò khắp lồng ngực, cảm giác thể hô hấp khiến cho muốn khóc cũng khóc được, ra đau đến cực hạn chính là có nước mắt...

      Bên trong nhà hàng, Lãnh Ngạn từ trong góc tối lắc mình ra ngoài, Cầu Chí Dương đuổi theo Duy Nhất, xoay người vội vã với Lãnh Ngạn, “Duy Nhất! Tôi vừa nhìn thấy ấy!”

      Lãnh Ngạn lại bình tĩnh lạ thường, “Tôi cũng thấy!”

      “Cậu...” Cầu Chí Dương bị tỉnh táo của bạn đánh ngã, “Cậu đúng là núi băng hả? Nhìn thấy Duy Nhất còn cố ý ra?”

      Lãnh Ngạn ngồi xuống, mặn nhạt , “Vậy tôi ra, ấy nữa?”

      “Tôi phục cậu!” Cầu Chí Dương ngồi xuống đối diện, “Rốt cuộc cậu có ý gì? ràng nhớ ấy, lại tiếp cận ấy, còn sợ đơn, mỗi ngày tốn công mấy người chúng tôi luân phiên cùng cậu, sắp mệt chết được!”

      Lãnh Ngạn quan sát cậu ta, lạnh lẽo trong mắt bắn ra bốn phía, “Có phải cậu muốn cùng tôi, cậu !”

      Cầu Chí Dương bị nghẹn họng được tiếng nào, hồi lâu, “Được, được, coi như tôi nợ cậu! Ôi! Nếu phải vì mẹ tôi, hai người cũng tách ra!”

      “Cũng thể vậy! Bây giờ bác cũng rất thê lương! Xử thế nào?” Ánh mắt Lãnh Ngạn dần nhàng.

      “Chúng tôi bổ sung tất cả tiền tham ô, nhưng liên quan đến mạng người, xử giam cầm cả đời.”

      Lãnh Ngạn đưa tay vỗ vỗ bả vai Cầu Chí Dương, “Chí Dương...”

      Lời an ủi còn chưa ra khỏi miệng, Cầu Chí Dương cười, “ có gì, cần an ủi tôi, như thế nào đây, nhân quả tuần hoàn, nếu mẹ tôi làm, phải phụ trách, đây là chuyện có cách nào, chỉ có điều kéo theo cậu, tôi rất đau lòng.”

      Lãnh Ngạn lắc đầu, “, như thế nào đây, chuyện này chỉ có thể chứng minh, tình cảm của tôi và Duy Nhất còn chưa đến bước như trong tưởng tượng của tôi. Đầu tiên do tôi đúng, nên gạt ấy những chuyện này, chuyện Tĩnh Lam lần trước là dạy dỗ, lần này còn chứa tâm lý may mắn, cách thẳng thừng tôi tin tưởng ấy, sợ sau khi ấy biết tha thứ cho tôi, mà hậu quả chính là càng hỏng bét; thứ hai, Duy Nhất tin tưởng tôi, nguyên nhân là bởi vì tôi lừa gạt ấy quá nhiều, cho nên ngay cả cơ hội giải thích cũng cho tôi.”

      “Vậy cậu dự định làm sao bây giờ? Cứ tính như thế?” Cầu Chí Dương hỏi.

      Lãnh Ngạn trầm mặc lúc, “Đợi chút , đợi ấy bớt giận, tôi lại tìm ấy, trong khoảng thời gian này, cứ nhìn ấy từ xa là được rồi.”

      Cầu Chí Dương rất tán thành giọng điệu này, “Đợi ấy hết giận? Đợi ấy hết giận chừng trở thành người của Dịch Hàn và Doãn Tử Nhiên! Còn đứng từ xa!”

      Lãnh Ngạn mỉm cười, “Vậy sao cậu cũng đứng từ xa, nhìn ấy trở thành người của tôi?”

      Cầu Chí Dương bưng ly nước lên uống, nghe xong lời này “Phụt” cái, nước phun đầy người Lãnh Ngạn.

      Lãnh Ngạn vừa lau nước vừa cười, “Cũng vậy cả! Đừng ấy hai người kia, cho dù ấy thay lòng, chỉ cần ấy sống tốt, là được!”

      “Ôi! Cạn chén ! Nan huynh nan đệ *!” Cầu Chí Dương nâng ly nhàng cụng ly bạn.

      (*) nan huynh nan đệ: người cùng cảnh ngộ, bạn khố rách áo ôm, cá mè lứa.

      Ban đêm, Duy Nhất về đến nhà, thèm nghĩ đến những chuyện vui kia nữa, ngồi bàn đọc sách thiết kế mẫu búp bê mới, suy nghĩ lại như vào cõi thần tiên.

      Đồng hồ báo thức tích tắc, bất giác lại là nửa đêm, cúi đầu, ngực lập tức chua xót đau đớn, viết đầy giấy phải bản thiết kế, mà là đầy chữ “Lãnh Ngạn”.

      tức giận vứt bút, ngã thẳng xuống giường, ép mình ngủ, nhưng mà, trằn trọc trở mình, suốt đêm cách nào ngủ, có lúc vất vả mới khép mi mắt, trước mắt lại tràn đầy mặt Lãnh Ngạn, vì vậy trong lòng đau đến tỉnh.

      Tình trạng như vậy ra vẫn luôn tồn tại, từ khi từ Hy Lạp trở về có cảm giác ngủ ngon, biết, đây có phải trời cao trừng phạt người nên ...

      Mỗi khi mặt trời lên, rời giường soi gương, nhất định mang theo hai mắt gấu mèo, hôm nay, quả nhiên cũng ngoại lệ...

      Lại qua tuần, bé cưng nhất định lớn thêm ít, Duy Nhất vuốt ve bụng như bình thường, chuyện với bé cưng, rồi ra cửa bệnh viện.

      Vẫn là ngày đông sáng sủa, ánh mặt trời ấm áp, Duy Nhất tự mình ngồi tàu điện ngầm đến bệnh viện.

      “Bác sỹ, cục cưng có tốt ?”

      Sau khi kiểm tra xong, Duy Nhất đầy lòng hy vọng hỏi.

      Bác sỹ nhìn bản ghi chép kiểm tra của , “Cục cưng phát triển hơi chậm, quá gầy, phải ăn nhiều thêm chút, còn có, trước có tiền sử sinh non, bình thường phải chú ý, tốt nhất ra cửa để người ta cùng , cha đứa bé đâu?”

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 231: Vĩnh viễn là em (2)

      Editor: Puck

      Duy Nhất ngây ngô, thuận miệng xạo, “ ấy bận rộn công việc!”

      “Bận rộn nữa cũng phải cùng ! Bé cưng quan trọng hay công việc quan trọng?” Giọng của bác sỹ có ý trách cứ.

      “Được rồi, tôi biết rồi, trở về với ấy!” Duy Nhất cố gắng để bản thân mình mỉm cười.

      ra bệnh viện, đáy lòng Duy Nhất hơi tối tăm, vốn tham vọng muốn làm mẹ đơn thân tốt, nhưng đây là vấn đề nhạy cảm, chỉ cần hơi kích thích, nghĩ rất nhiều, xem ra cần luyện thêm dũng khí mới được!

      Nghĩ thất thần, có chú ý chiếc xe phía trước dần chậm lại, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đàn ông che mặt.

      “Duy Nhất, cẩn thận!” Sau khi hô to tiếng, được người ôm lấy, hơi thở quen thuộc phả vào mặt, rồi sau đó tiếng súng vang “Đùng”, Duy Nhất mới nhìn người ôm lấy là Lãnh Ngạn.

      “Đuổi theo nhanh lên! Bắt ta lại!” Cầu Chí Dương theo sát mà đến, chỉ huy người dưới chính là vệ sỹ đuổi theo chiếc xe sớm chạy , mình cũng chạy tới đỡ Lãnh Ngạn.

      Tay Duy Nhất ôm lưng Lãnh Ngạn dính vào lớp sền sệt gì đó, dự cảm đến là cái gì, đau tê tâm liệt phế và sợ hãi đột nhiên bộc phát.

      Khoảnh khắc đó, thù hận quan trọng nữa, tất cả đều quan trọng nữa quan trọng chỉ có người trước mắt này!

      “Lãnh Ngạn! Sao ngốc vậy?!” Nước mắt chảy xuống như vỡ đê.

      “Duy Nhất, em sao chứ?” Câu mở miệng đầu tiên của Lãnh Ngạn là hỏi an nguy của , hơn nữa mặt còn nặn nụ cười.

      “Duy Nhất, đừng ! Nhanh đưa cậu ấy vào bệnh viện!” Cầu Chí Dương cõng Lãnh Ngạn lên rồi chạy vào phòng cấp cứu.

      Bên ngoài phòng cấp cứu bệnh viện.

      Duy Nhất vẫn luôn rơi lệ, trong đầu ngàn lời vạn chữ, hối tiếc, lo lắng, sợ hãi cái gì cũng có, chỉ có thù hận.

      biết, nếu Lãnh Ngạn vì vậy mà xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nên làm gì.

      Lâu như vậy tới nay, mặc dù đều tự với mình chữ “Thù hận”, hoàn toàn để ý lờ , thậm chí muốn gặp , đó là bởi vì vẫn luôn ở đây, cho dù ở cùng với nhau, nhưng trong tiềm thức của có thể cảm giác tình và cưng chiều của với tồn tại vĩnh viễn, cho nên có thể trắng trợn hận , ghét , thậm chí làm tổn thương , dù thế nào nữa rời khỏi !

      Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới có ngày rời , mà nay, ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, suy nghĩ miên man đủ loại kết cục của , chỉ cần nghĩ tới , thịt trong lòng giống như bị người ta dùng dao khoét , ra sớm thành thể, chỉ cần mất đối phương, bên kia đồng nghĩa với việc thân thể mất nửa, làm sao sống đây?

      !

      xảy ra chuyện gì!

      Tuyệt đối thể gặp chuyện may!

      còn tin tức tốt muốn cho biết!

      được làm cha!

      Đây là chuyện tha thiết ước mơ!

      đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi Cầu Chí Dương ngừng tới lui hành lang, “Lãnh Ngạn có thể chết ? Có thể ?”

      Lúc này, cũng để ý mình ghét Cầu Chí Dương bao nhiêu.

      Cầu Chí Dương đứng hành lang mà tới lui, thấy dáng vẻ đau lòng muốn chết của , đột nhiên hỏi, “Duy Nhất, em còn hận Lãnh Ngạn sao?”

      Hận?

      nghĩ đến chữ này, mới vừa rồi rất lâu nghĩ tới chữ này, nhưng bây giờ trong lòng tìm được chút xíu cảm giác hận nào, chỉ có đau, chỉ có thương ...

      lắc đầu, khóc thành tiếng, “Em hối hận, là em hại ấy! Đều là em tốt, em muốn xin lỗi ấy, ấy tha thứ cho em sao?”

      Cầu Chí Dương thở dài, “Em ? Lãnh Ngạn trách em khi nào? phát đàn ông ngu nhất toàn thế giới là Lãnh Ngạn rồi, mỗi ngày theo em, lại tiến lên chuyện với em, cũng chỉ từ xa nhìn em, còn cái gì mà chỉ cần em sống tốt là được rồi!”

      Lời này càng quấy đảo lòng hối hận và đau dời sông lấp biển trong lòng Duy Nhất, che mặt gào khóc trong hành lang bệnh viện, “Em chính là đứa đại ngốc! ấy cũng là đứa ngốc!”

      Sao có thể quên, Lãnh Ngạn là người thương nhất thế giới, bọn họ từng là duy nhất của đối phương, vĩnh viễn chia cách, vĩnh viễn oán giận hối hận, mà sau khi thề lập tức hối hận!

      hoàn toàn có thể tưởng tượng hành vi của mình tạ thành khổ sở sâu đậm với Lãnh Ngạn, có lẽ với Lãnh Ngạn mà , chết còn nhõm hơn cái này nhiều.

      Rốt cuộc nhiều hơn? Hay hận nhiều hơn?

      ra đáp án hết sức ràng sau khi lưỡng lự vô số lần ở đồn cảnh sát cuối cùng lại rời , , cắt da, cho nên mới oán mãnh liệt như vậy.

      là người của nhất, hận, oán hận của chỗ nào giải tỏa, cách tự nhiên rơi đầu , chúng ta thường tàn khốc nhất với những người thân nhất, bởi vì biết bao dung!

      Chỉ có điều, chẳng ai nghĩ xảy ra chuyện như vậy!

      “Cầu Chí Dương, cho em biết, ấy có việc gì! nhìn thấy ấy bị thương ở đâu, cho em biết ấy xảy ra chuyện gì!” Duy Nhất khóc cầu khẩn .

      “Đúng! Cậu ấy có chuyện gì, chỉ thương tổn bả vai! Nhưng hai người, đúng là hai kẻ đại ngốc!” Cầu Chí Dương nghiễm nhiên thành người đứng xem sáng suốt, “Duy Nhất, Lãnh Ngạn là người lạnh lùng, cậu ấy quen thể , chỉ biết lặng lẽ làm gì đó cho tình của mình, em càng thêm đến cực hạn. nghĩ ra, người em như vậy mà em ràng sống chết chịu tha thứ cho cậu ấy giấu giếm .”

      “Giấu giếm ? Che dấu cái gì?” Duy Nhất nghe Lãnh Ngạn có chuyện gì, tảng đá trong lòng cuối cùng để xuống.

      Cầu Chí Dương rất kinh ngạc, “Giấu giếm chuyện mẹ em? phải em biết sao?”

      Duy Nhất hơi mê man, “Mẹ em? phải Lãnh Ngạn và mẹ bắt tay đụng chết sao?”

      “Ông trời ơi! Lãnh Ngạn cũng hồ đồ! Cậu ấy luôn em biết chân tướng, ra em cũng biết!” Cầu Chí Dương vỗ gáy.

      “Rốt cuộc chân tướng là gì? cho em biết !” Duy Nhất nóng nảy.

      Cầu Chí Dương gật đầu phất tay, “Được, được, cho em biết, giải bỏ hiểu lầm cho hai người ngu như heo tụi em. Mẹ em do mẹ kêu người lái xe đụng chết, em cũng biết đến, cũng vì thế mà rất khổ sở.”

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 232: Vĩnh viễn là em (3)

      Editor: Puck

      Duy Nhất nghe, lên tiếng, chỉ ngẩn người nhìn đất chằm chằm.

      Cầu Chí Dương tiếp tục , “Lúc ấy Lãnh Ngạn là người chứng kiến, ra Lãnh Ngạn cũng nhận ra người lái xe, mẹ người của mẹ , lúc ấy mẹ tranh cử, nên cầu xin Lãnh Ngạn nên lộ bà ra, đây chỉ là tai nạn giao thông ngoài ý muốn, có liên quan đến bà, để tránh tạo thành tác dụng phụ. Mới đầu Lãnh Ngạn cũng cho rằng chỉ là tai nạn giao thông ngoài ý muốn, liên tục do dự, có thể cũng vì suy tính đến quan hệ hai nhà, nên tiết lộ mẹ ra.”

      “Sau bởi vì chuyện Tĩnh Lam, những chuyện kia của mẹ mới ra ánh sáng toàn bộ, cậu ấy cũng mới biết tai nạn xe cộ kia phải ngoài ý muốn, mà là giết người diệt khẩu, trong lúc vô tình cậu ấy giấu giếm trở thành đồng lõa với đầu sỏ, cậu ấy sợ em trách cậu ấy biết chuyện mà báo, vẫn chưa kể tới chuyện này.”

      Cầu Chí Dương xong, nếu vào trước kia, biết Lãnh Ngạn biết chuyện báo, bao che hung thủ, có lẽ vẫn rất tức giận, nhưng mà, bây giờ trong đầu chưa nổi bất kỳ oán giận và thù hận nào, lo lắng chỉ có Lãnh Ngạn bị thương, thậm chí hơi thầm kêu may mắn, cuối cùng cái chết của mẹ liên quan trực tiếp đến Lãnh Ngạn.

      “Duy Nhất, có lúc Lãnh Ngạn là kẻ rất ngu, hơn nữa ngu đến cố chấp với người thân bên cạnh. Em xem cậu ta đối xử với Tĩnh Lam nhiều năm như vậy biết, đối tốt với em tụi càng thêm lời nào để , còn đối với em sao? Tin tưởng em ràng hơn chúng ta, nếu phải cậu ấy nhìn em từ xa mỗi ngày, hôm nay người bị thương là em. Cho nên, hai người sớm tiêu tan hiềm khích lúc trước chút, nhìn vào hai người cũng đều khó chịu.”

      Cầu Chí Dương dừng lại lúc rồi tiếp, “ biết em chán ghét , nhưng , lòng hy vọng hai người vui vẻ.”

      Duy Nhất cúi đầu, trả lời , cửa phòng cấp cứu đột nhiên vụt sáng.

      Duy Nhất vọt chạy tới trước mặt bác sỹ, gấp giọng hỏi, “Bác sỹ, xin hỏi ấy như thế nào?”

      Bác sỹ gỡ khẩu trang xuống, “Đạn lấy ra rồi, có gì nguy hiểm, đầu đạn phải giao cho cảnh sát làm vật chứng.”

      Trái tim treo lơ lửng của Duy Nhất cuối cùng trở về chỗ, vừa mới khẩn trương cao độ, khi lấy được buông lỏng, thân thể yếu đuối chịu nổi, sau tiếng “Cám ơn”, cả người mệt lả , xụi lơ đất.

      Mấy phút sau, Duy Nhất được Cầu Chí Dương đỡ đến phòng bệnh.

      Duy Nhất đứng bên cửa, Lãnh Ngạn nằm giường bệnh, bốn mắt nhìn nhau, giống như trăm năm...

      Khóe môi Lãnh Ngạn khẽ nhúc nhích, ý muốn mỉm cười với Duy Nhất, Duy Nhất lại vượt lên trước bước, chạy tới trước giường , khóc gào to với , “ ngu như heo! Em với câu cũng nhớ ra được! phải em dặn cho dù lúc nào cũng phải nghĩ đến mình rồi mới chú ý đến em sao? Nếu như xảy ra chuyện gì, em làm thế nào? Ai tới chăm sóc em?”

      Hai mắt Lãnh Ngạn khẽ ướt át, cố hết sức giơ tay lên, khẽ vuốt mặt Duy Nhất, “ xin lỗi.”

      Ba chữ đơn giản, dùng tiếng trầm khẽ run ra, chỉ làm cho nước mắt của Duy Nhất trào ra càng nhiều.

      “Lãnh Ngạn...” Duy Nhất nằm ngực rơi lệ, “Nên xin lỗi chính là em, em luôn tùy hứng như vậy, nghe lời như vậy, để cho khổ sở, để cho đau lòng, tại sao đều trách cứ em?”

      “Bởi vì có bé ngốc từng nhất định phải nhớ, nếu như có lúc ấy tính khí trẻ con, tùy hứng, cũng phải dễ dàng tha thứ cho ấy, bởi vì cho dù ấy đối với như thế nào, ra trong lòng ấy đều , em em, từng câu từng chữ ấy đều nhớ.” Lãnh Ngạn vuốt ve mái tóc đen đầy đầu của , từ tốn , giống như mơ.

      Nước mắt của Duy Nhất càng thêm mãnh liệt, mặt khẽ cọ vào ngực , “Lãnh Ngạn, xin lỗi, xin lỗi, em thề, đây là lần cuối cùng, từ nay về sau em bao giờ tin nữa, bao giờ tức giận biết tốt xấu, Lãnh Ngạn...”

      Ma sát khe khẽ có thể động đến vết thương, Lãnh Ngạn cảm thấy đau, nhưng băng gạc vết thương rỉ ra chút máu, Duy Nhất vô cùng đau lòng, vội vàng rời khỏi ngực , khẽ trách cứ, “Lau vết thương , sao đẩy em ra?”

      Lãnh Ngạn lại cười cười, ấn trở lại ngực mình lần nữa, “ sợ, sợ buông tay ra thấy em, dễ gì mới ôm được em, muốn ôm nhiều chút.”

      Vẫn là hơi thở quen thuộc, vẫn là lồng ngực nở nang, vẫn là giọng dịu dàng của , tất cả đều thay đổi!

      Đây mới là cảm giác muốn!

      Cuối cùng tìm được cảm giác gia đình rồi!

      Duy Nhất nhắm mắt lại, cẩn thận dựa vào ngực , đụng tới vết thương vai , vào giờ phút này, chỉ muốn hưởng thụ yên tĩnh và an bình.

      Nhưng mà, thanh kế tiếp phá vỡ yên tĩnh này, “Hai người cũng quá coi ai ra gì rồi, coi tôi tồn tại sao? Tiếp đó phải có hình ảnh cấp hạn chế?” Giọng Cầu Chí Dương vang lên mang theo chút trêu tức.

      Duy Nhất mắc cỡ đỏ bừng mặt, được Lãnh Ngạn ôm lấy, chỉ nghe quát, “Nếu biết, còn mau cút ! biết điều!”

      Cầu Chí Dương cố làm ra vẻ bất bình, “ phải chứ, nhớ ngày nào đó là ai gọi điện thoại quấy nhiễu tôi, muốn tôi chung, bây giờ lợi dụng xong qua cầu rút ván, lão đại, cậu quá độc ác!”

      “Qua cầu rút ván? Đâu chỉ vậy! Cậu cút tôi gỡ xương cậu!” Lãnh Ngạn hung tợn uy hiếp.

      Cầu Chí Dương liên tiếp xin tha, “Được được được, tôi ! Tôi làm cái gai trong mắt! Thời thế gì! Trọng sắc khinh bạn!” Cầu Chí Dương cười đùa ra cửa, tiện thể đóng cửa lại.

      Cuối cùng chỉ còn lại hai người, trong khí dần chảy trôi ấm áp, Duy Nhất ngửa mặt lên, vuốt ve dáng vẻ gầy gò của , đau lòng thôi, “Lại ở bệnh viện, tại sao mỗi lần chúng ta làm hòa đều ở bệnh viện? Hơn nữa đều bởi vì làm chuyện ngu ngốc!”

      Lãnh Ngạn cười nhạt, “ cảm thấy ngốc!”

      Duy Nhất nhìn chằm chằm lầu bầu, “Đồng ý chuyện với em, về sau phải bản thân mình, thể để cho mình xảy ra ngoài ý muốn, em chưa nếm đủ mùi vị có cha, muốn con chúng ta cũng là đứa bé cha!”

      Toàn thân Lãnh Ngạn cứng đờ, ánh sáng trong mắt lóe lên, “Em cái gì? Em lặp lại lần nữa!”

      Duy Nhất cúi đầu cười yếu ớt, cầm tay Lãnh Ngạn đặt lên bụng, “Em , có người được làm cha!”
      Hoa Hong Xanh _16 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :