1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 223: Gặp lại 2

      Editor: Puck

      căng thẳng trong lòng, lập tức dừng xe khẩn cấp.

      Doãn Tiêu Trác cài dây an toàn, đụng đầu vào kính chắn gió, che đầu gắt gỏng: “Cậu điên hả?”

      Lãnh Ngạn giống như nghe thấy, mở cửa xuống xe, điên cuồng chạy về phía biệt thự, Doãn Tiêu Trác giải thích được, cũng theo xuống xe.

      Dọc theo đường mòn trải sỏi đến trước biệt thự, lòng Lãnh Ngạn giống như trái tim sắp thoát ra khỏi lồng ngực, bước chân cũng ngày chậm, trong lòng có dự cảm mãnh liệt, nhưng dám tin!

      Búp bê như vậy là độc quyền của Duy Nhất, chỉ có mới có thể làm ra, chẳng lẽ …?

      Nhưng ràng lên máy bay!

      Hy vọng dự cảm của , nhưng sợ hãi hy vọng thất bại lo được lo mất lại khiến cho hồi hộp dứt.

      Khi cách biệt thự mười bước, đứng vững lại, đầu thế mà lại như bị mộng du, có dũng khí về phía trước.

      Cửa mở ra, có từ trong ra, trong tay cầm con búp bê lớn.

      ngăn bé lại, ngồi xổm xuống hỏi, “Người bạn , búp bê do cháu mua sao?”

      rất tự hào lắc đầu, “ phải! Do cháu tự làm!”

      “Hả? Cháu biết làm?” nhìn trân trối con búp bê này, loáng thoáng có phong cách của Duy Nhất.

      cười tiếng, hơi xấu hổ, lộ ra răng cửa trọn vẹn, “ phải, chính là chị trước mặt dạy chúng cháu làm!”

      “Chị?” Trong lòng lập tức mừng như điên, “, dẫn chú tới xem!”

      nắm tay bé , nghĩ đến có thể người bên trong là Duy Nhất, toàn bộ lòng bàn tay là mồ hôi, khỏi nắm chặt bàn tay bé trong tay.

      đau đến kêu lên, “A! Chú, rất đau!”

      từ khẩn trương dần bình tĩnh lại, hết sức áy náy, “Xin lỗi, chú cẩn thận.”

      xong tới cửa bên, trước mắt sáng lên, lầu biệt thự lại là phòng búp bê nho , bày đầy búp bê vải đủ loại, treo bên cửa sổ là cặp búp bê nam nữ, mặt búp bê nam có ngũ quan…

      Trong biệt thự còn có mấy bạn tự làm búp bê, có thể nhìn thấy bóng lưng tới lui giữa các bạn , tóc dài rủ xuống vai, quần áo đơn giản thoải mái, loáng thoáng có thể nghe thấy giọng dịu dàng mà quen thuộc chuyện cùng với các bạn

      Chỉ bóng lưng quen thuộc làm hốc mắt ướt át, ngơ ngác đứng đó ra lời, trong lòng mừng như điên còn mãnh liệt hơn mình từ trong chỗ chết mà sống lại.

      Giờ phút này, rất muốn xông lên ôm lấy bóng dáng nho , rất muốn cao giọng gọi tên , nhưng bước chân của đứng ngây tại chỗ ra được…

      hít mũi cái, nhàng câu với bé, bé hiểu ý cười cười, lên trước, sau lưng Duy Nhất, “Chị, em muốn mua cặp búp bê treo cửa sổ này! Bao nhiêu tiền?”

      “Xin lỗi, bảo bối, búp bê kia bán!” Duy Nhất vừa tiếp tục giúp bạn khác bên cạnh làm búp bê vừa trả lời.

      “Vậy em trả rất nhiều rất nhiều tiền được ? Em rất thích!” Bé tiếp tục ỏi.

      “Bảo bối, bán, chị cũng rất thích!” Duy Nhất xoay người, nụ cười đông cứng lại…

      Lãnh Ngạn chậm rãi lên trước, mỉm cười, “Vậy nếu muốn mua?”

      “Xin lỗi, đó là hàng bán!” Mặt của lạnh giống lúc ban đầu.

      “Duy Nhất, … Muốn giải thích với em.” đến gần bên cạnh .

      Duy Nhất tránh ra, lạnh nhạt với , “ xin lỗi, Lãnh tiên sinh, xin làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của tôi, nơi này còn nhiều bạn làm búp bê, xin quấy rầy các bé!”

      kéo cánh tay lại, “Duy Nhất, chúng ta chuyện! Chuyện mẹ của em…”

      “Đủ rồi!” Duy Nhất căm tức nhìn , “Lãnh tiên sinh, tôi với vốn quen thuộc, cho dù giữa chúng ta từng có khế ước, nhưng sau khi giết hại mẹ tôi tự động mất hiệu lực, từ nay về sau, chúng ta quen nhau, cảm phiền làm ơn tránh xa tôi !”

      có thể ? có thể coi như biết sao?” Lãnh Ngạn nhìn chằm chằm, “Em có biết lúc nhìn thấy tai nạn máy bay có bao nhiêu đau lòng , nhất định chính là ngày tận thế…”

      “Lãnh tiên sinh, tôi lại lần, cảm phiền buông tôi ra! Tôi biết ! Nếu buông ra, tôi báo cảnh sát!” Duy Nhất nhìn chòng chọc tay giữ cánh tay , nổi nóng.

      “Chị Duy Nhất, chị làm sao vậy? Chú ấy bắt nạt chị sao?” Mấy bạn lập tức chạy đến chung quanh , đẩy Lãnh Ngạn về sau.

      “Chuyện gì xảy ra?” Doãn Tiêu Trác cũng theo đó chạy tới, khi nhảy vào cửa sửng sốt trong nháy mắt, “Duy Nhất?! Em… phải em… Lãnh Ngạn, sao lại thế này?”

      Lãnh Ngạn nghiêm mặt, “Hỏi em trai bảo bối của cậu, dấu riêng bà xã tôi!”

      Duy Nhất nghe lời , hai chân mày dựng lên, “Lãnh tiên sinh, xin tôn trọng chút, ai là bà xã của ? Giữa chúng ta chút quan hệ cũng có!”

      có quan hệ?” Lãnh Ngạn cười khẽ, “ có quan hệ sao em coi búp bê như bảo bối, giá cao bao nhiêu cũng bán?”

      Mặt Duy Nhất lập tức biến sắc, tới bên cửa sổ, phát gạt con búp bê , ném vào bùn ngoài cửa sổ, “ phải hai con búp bê rách nát sao? Tôi bán bởi vì nó là thứ đồ bỏ ! Tôi muốn người khác tôi lừa tiền! Đồ chất lượng kém như vậy còn bán ra ngoài!”

      “Em…” Lãnh Ngạn khẽ cau mày, “Duy Nhất, em nhất định phải như vậy sao? Tại sao cho cơ hội giải thích?”

      có gì giải thích! cảm thấy giải thích còn cần thiết sao? giải thích quá nhiều, có nhiều câu tôi phân biệt được câu nào là câu nào là giả.” Duy Nhất quay mặt sang, “Lãnh tiên sinh có việc gì mau ! Tôi phải làm việc!”

      “Duy Nhất, xảy ra chuyện gì?” thanh vang lên ngoài cửa ra vào.

      Các bạn lập tức hoan hô tới, “Chú Dịch Hàn! Chào chú Dịch Hàn!”

      Duy Nhất cũng lộ ra nụ cười quyến rũ, tiến lên nhận lấy đồ trong tay Dịch Hàn, “Hàn, trở lại!”

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 224: Giữa và hận

      Editor: Puck

      Nụ cười của Duy Nhất vò nát trái tim Lãnh Ngạn, Hàn? Gọi thân thiết cỡ nào! Trước nay luôn gọi “Lãnh Ngạn Lãnh Ngạn”…

      Trở về? Đây là có gì ý? Chẳng lẽ Duy Nhất ở đây? Nhưng mới chỉ có thời gian hơn tháng thôi, xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy? Lòng của cực kỳ rối rắm vào chỗ.

      “Lãnh Ngạn!” Doãn Tiêu Trác nhàng gọi , bày tỏ an ủi.

      Duy Nhất bày đồ Dịch Hàn mua được ra, thịt gà, sữa tươi, táo đỏ to, còn có quả óc chó, dáng vẻ sinh hoạt ở nhà.

      Xưa nay, Lãnh Ngạn đều cảm thấy Duy Nhất có tâm tư với Duy Nhất, hôm nay càng thêm khẳng định này, nhưng, tin Duy Nhất của lại nhanh chóng di tình biệt luyến * như vậy, hiểu rất !

      (*) di tình biệt luyến: thay người như thay áo.

      Nhưng mà, cảnh tượng trước mắt khiến cho vô cùng thoải mái, tính tình lạnh nhạt trời sinh khiến cho cứ trầm đứng bên cạnh, trơ mắt nhìn Duy Nhất tươi cười rạng rỡ mà thảo luận với Dịch Hàn.

      Doãn Tiêu Trác nhịn được chọc Lãnh Ngạn, giọng vào lỗ tai , “Cậu còn đứng ngốc ở đó làm gì? Hoặc lên giành, nếu chạy lấy người, đứng ở đây quá mất mặt!”

      Các bạn làm xong búp bê cũng lần lượt chào tạm biệt, Duy Nhất cũng cười đầy mặt vẫy tay với chúng, “Các bảo bối, bye bye!”

      Cuối cùng Lãnh Ngạn nhẫn nại được, tiến lên túm lấy cổ tay , vẫn gọi ra tên , “Duy Nhất…”

      Duy Nhất ngẩng đầu nhìn lên, ba chữ lạnh lùng phun ra từ miệng , “Bỏ, tôi, ra!”

      Khoảnh khắc kia, Lãnh Ngạn nhìn thấy hờ hững trong mắt , khi vui vẻ ra mặt với người khác chỉ hờ hững với riêng , hờ hững này hoàn toàn phá hủy dũng khí của , từ trước tới nay trước mặt luôn là người tự ti, từ trước tới nay luôn là người…

      “Hàn, phải chúng ta làm cái lẩu sao? Sao lại mua nhiều món ăn như vậy về?” Duy Nhất rút tay khỏi tay Lãnh Ngạn, khẽ cười duyên với Dịch Hàn.

      Ánh mắt Dịch Hàn liếc xéo Lãnh Ngạn, cười , “Nhưng Duy Nhất, lẩu có dinh dưỡng.”

      “Nhưng mà em muốn ăn! Thời tiết lạnh quá!” Duy Nhất lại có thể bày ra dáng vẻ từng chỉ có ở trước mặt Lãnh Ngạn, dáng vẻ chu môi xinh đẹp động lòng người như vậy…

      Trong lòng Lãnh Ngạn căng chặt, ê ẩm đau nhanh chóng bành trướng trong ngực.

      Chân thành thâm tình trong tròng mắt Dịch Hàn, ai cũng có thể nhìn ra, đây gần như là giọng cưng chiều mềm mại, Lãnh Ngạn từng cho rằng là độc quyền của mình, “Được! Em muốn làm!” duỗi cánh tay ra.

      Duy Nhất thuận thế khoác tay lên tay , thoáng quay đầu với Lãnh Ngạn, “Lãnh tiên sinh, Doãn tiên sinh, chúng tôi sắp ra ngoài, nếu các ngại mời tự tiện, lúc đóng cửa lại giúp tôi.”

      Lãnh Ngạn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của , cuối cùng từ trong cổ họng phun ra câu, “Xin lỗi, quấy rầy!” Rồi sau đó lấy tốc độ nhanh hơn vượt qua Dịch Hàn và Duy Nhất, ra khỏi biệt thự.

      Doãn Tiêu Trác thấy thế, cũng theo, lại nhìn thấy rẽ ngang đến dưới cửa, nhặt búp bê con nít Duy Nhất ném trong vườn hoa. Doãn Tiêu Trác thầm lắc đầu, tới chỉ trích , “Cậu tội gì! Nếu bỏ được truy đuổi chém giết! Tôi tin Duy Nhất và Dịch Hàn đó ở chung chỗ!”

      Lãnh Ngạn vỗ đất cát búp bê, ánh mắt càng thêm thâm trầm, “Tôi cũng tin, Duy Nhất diễn trò cho tôi xem, nhưng mà, đây cũng cho tôi biết, thể nào tha thứ cho tôi!”

      “Cậu chưa thử làm sao biết?” Doãn Tiêu Trác ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      “Tôi biết !” Giọng Lãnh Ngạn trở nên mơ hồ mà xa xa, “Với tình của Duy Nhất với tôi, tuyệt đối nỡ để tôi khổ sở, coi như hy sinh cảm nhận của chính mình cũng khiến tôi khổ sở, nhưng mà, hôm nay ấy cố ý đả kích tôi, ấy rất xương sườn mềm của tôi ở đâu, biết đả kích như thế nào mới có thể khiến tôi đau lòng nhất, cho nên, làm, cách khác ấy hận tôi hận đến cực điểm.”

      Doãn Tiêu Trác cực kỳ tức giận, “Tôi hiểu hai người làm gì! Lúc chết lúc lại sống, lúc đến chết sống lại, lúc lại biến thành kẻ thù sống chết, tình vốn là chuyện đơn giản, cuộc sống đơn giản, củi gạo dầu muối đơn giản, làm ra nhiều chuyện như vậy để làm gì!”

      “Là lỗi của tôi! Tôi nên quấy nhiễu vào trong kiện của mẹ Duy Nhất, nhưng mà, lúc ấy làm sao tôi biết…” Rực rỡ trong tròng mắt đen của Lãnh Ngạn tan mất, “Thôi, thôi! Lên xe, theo tôi uống rượu!”

      “Cậu kiêng rượu đấy!” Doãn Tiêu Trác đuổi theo bước của bạn mình.

      “Hôm nay bắt đầu phá giới!” Giọng của bay trong gió, mở cửa xe, treo búp bê lên, khẽ mỉm cười, trong lòng đau đớn kịch liệt.

      Doãn Tiêu Trác theo sát lên xe, đóng cửa xe đồng thời quăng cho bạn mình câu, “Cậu dám uống! Bình thường kêu cậu uống cậu uống, bây giờ tôi muốn cho phép cậu uống!”

      Trong biệt thự Duy Nhất nhìn theo xe chậm rãi biến mất trong tầm mắt, tay rút khỏi khuỷu tay Dịch Hàn, hàng lệ im hơi lặng tiếng trượt xuống.

      Dịch Hàn đành lòng, dùng khăn giấy lau nước mắt cho , “Duy Nhất, kém cậu ta sao? Vừa lợi dụng xong lập tức ném ra?”

      Duy Nhất nghĩ đến diễn trò vừa rồi, khỏi cười khổ, “Xin lỗi, Dịch Hàn, mỗi lần đều để cho nhìn thấy dáng vẻ chán nản nhất của em.”

      “Lời này xa lạ! Chúng ta là bạn bè! Có thể nhìn thấy dáng vẻ chán nản của nhau chính là bạn bè tốt nhất, đây là vinh hạnh của .” Dịch Hàn cười dịu dàng.

      Duy Nhất cười tiếng từ đáy lòng, “Cám ơn , Dịch Hàn.”

      “Đừng luôn chữ cám ơn với !” Dịch Hàn dùng khăn giấy lau mũi , hình như lau nước mũi.

      Duy Nhất lúng túng, trong lòng lại xẹt qua chút đau xót, động tác thân mật như vậy chỉ có từ Lãnh Ngạn mới có thể khiến cho cảm thấy quen thuộc, đỏ mặt, “ ngại quá, để cho chê cười!”

      “Lại khách khí với ! , có muốn ăn lẩu ?” Dịch Hàn cười hỏi.

      Duy Nhất lắc đầu, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, che miệng chạy vào phòng tắm.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 225: Đứa bé

      Editor: Puck

      Dịch Hàn cũng chạy vào theo .

      Sau khi Duy Nhất ói lên ói xuống trận trong phòng tắm, tựa vào tường khẽ thở dốc.

      Dịch Hàn tỉ mỉ dùng khăn lông thấm nước nóng nhàng lau mặt cho , “Lại nôn! Thoải mái chút chưa? đỡ em nghỉ ngơi.”

      “Ừm!” Duy Nhất yếu ớt gật đầu, Duy Nhất đỡ ra khỏi phòng tắm.

      Duy Nhất định lên lầu hai, Dịch Hàn lại đỡ vào phòng khách lầu .

      “Em… Muốn lên .” Bước chân Duy Nhất chần chừ.

      Dịch Hàn thoáng sững sờ, ngược lại mỉm cười ôn hòa, “Em là phụ nữ có thai, lên lầu xuống lầu an toàn, về sau trước khi sinh đứa bé cứ ở lầu , hơn nữa, cách phòng bếp gần, cũng dễ chăm sóc em!”

      Duy Nhất hơi cảm động, vì Dịch Hàn săn sóc và tỉ mỉ, mặc cho đỡ phòng khách.

      “Nghỉ ngơi tốt, làm chút đồ ăn cho em!” Duy Nhất săn sóc bưng ly nước nóng đến cho , đút cho uống xong, lại đặt nằm lên giường.

      Duy Nhất nhắm mắt lại, lấy tay vuốt bụng mình, nỗi đau khó tả dây dưa trong lòng, ngày trước ngàn trông vạn mong, đứa bé đến, lúc này đứa bé lại đến rồi, rốt cuộc nên làm gì?

      Ban đầu mình lòng đầy căm hận chuẩn bị lên máy bay ở Athen, lúc trước khi lên máy bay phát chiếc nhẫn tên “Duy nhất” mình vẫn đeo ngón tay vô danh cánh mà bay, đó là nhẫn kết hôn của và Lãnh Ngạn, từ trước đến giờ trân trọng nó như trân trọng tính mạng của mình…

      Ngay lúc đó cảm giác giống như tim của mình đột nhiên bị móc rỗng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, vì vậy bất chấp tất cả chạy trở lại, trở lại khách sạn bên bờ biển Aegean lần nữa.

      Lúc này, Lãnh Ngạn sớm trả phòng rời , thỉnh cầu nhân viên phục vụ mở cửa cho , cuối cùng tìm được lần nữa trong phòng tắm.

      Vui sướng khi mất mà tìm lại được khiến cho đau xót thêm gấp bội, hận lẫn lộn mâu thuẫn khiến cho khổ sở chịu nổi. là người hại chết mẹ mình, nhưng lại là người mình thích nhất, vốn tưởng rằng trong lòng mình chỉ có hận, hận đến hoàn toàn, hận đến có lý do, nhưng khi phát thấy nhẫn kết hôn, mới biết, hận sâu đậm, cũng đậm sâu…

      Lần nữa đáp máy bay trở lại, vừa vặn lúc máy bay hạ cánh gặp được Doãn Tử Nhiên ở sân bay đón mẹ du lịch ở nước ngoài trở về. Doãn Tử Nhiên nhìn thấy hoảng hốt trong nháy mắt, ra tất cả mọi người cho rằng chết…

      Vậy cũng tốt, để cho người tên Nhiễm Duy Nhất này biến mất , có lẽ giảm rất nhiều rắc rối, rất nhiều ưu phiền…

      hy vọng Doãn Tử Nhiên giữ bí mật cho , Doãn Tử Nhiên là em tốt, đương nhiên đứng về phía , vừa vặn nhà cửa của xây dựng lại xong, Doãn Tử Nhiên giao nhà cho , cuối cùng có nhà của mình.

      muốn có rối rắm với Lãnh Ngạn, cho nên định trở lại Mặc Toa, mặt khác nghe , Tần Nhiên quản lý công ty tồi, có lúc Lôi Đình Ân qua giúp tay, nhưng nếu mọi người đều coi chết, như vậy coi như chết , cổ phần của Mặc Toa vốn do Lãnh Ngạn cho .

      Vì kế sinh nhai, lại mở cửa hàng trong biệt thự của mình, khai trương mấy ngày buôn bán cũng tệ lắm.

      Lần đầu tiên khi xuất phản ứng có thai, bệnh viện kiểm tra, gặp phải Dịch Hàn, Dịch Hàn đưa về nhà ngẫu nhiên đoán được và Lãnh Ngạn xảy ra vấn đề, ân cần hỏi han , rất quan tâm, biết có đứa bé, còn thường mua đồ tăng cường dinh dưỡng cho , nhưng mà, người chỉ có trái tim, trái tim bị tàn phá như vậy chữa trị như thế nào?

      biết…

      Sau khi trở lại chuyện quan trọng nhất chính là điều tra vụ tai nạn xe cộ của mẹ, chuyện này van cầu Doãn Tử Nhiên, muốn lặng lẽ điều tra, nên tiết lộ cho bất kỳ ai, bao gồm cả Doãn Tiêu Trác.

      Doãn Tử Nhiên bắt tay vào vụ án của Cầu phu nhân, nhanh chóng điều tra được.

      Bởi vì Cầu phu nhân bị khả nghi nhận hối lộ nên bị bắt, tìm hiểu nguồn gốc, lấy ra nhóm người lớn, vài vụ án, trong đó có vụ án của mẹ Duy Nhất.

      ra tai nạn xe cộ lần này quả do Cầu phu nhân sai người làm, chỉ có điều, phải vì chuyện của Cầu lão gia, mà bởi vì lúc mẹ Duy Nhất làm người giúp việc ở nhà họ Cầu phát chứng cứ Cầu phu nhân nhận hối lộ, cho nên, Cầu phu nhân mới cố ý tạo ra tai nạn xe cộ này.

      Mà hình như mình Cầu phu nhân gánh chịu tất cả trách nhiệm này, cũng có bất kỳ chứng cứ nào lên Lãnh Ngạn cũng tham gia vào vụ án này, nhưng Duy Nhất chính tai nghe thấy chuyện này khỏi hoài nghi, hơn nữa, nhớ kỹ khi mẹ ngã trong vũng máu xe Lãnh Ngạn vừa vặn chạy qua…

      cười lạnh, Cầu phu nhân này ngờ còn là người nghĩa khí, lại lôi Lãnh Ngạn xuống nước, nhưng mà, chuyện này phải quá bất công với mẹ sao?

      Rất nhiều lần, lưỡng lự, lại băn khoăn, rất muốn tố giác Lãnh Ngạn là đồng phạm ra, nhưng ràng chạy tới cửa cảnh sát, lại bắt đầu do dự, trước mắt luôn nổi lên ánh mắt đau buồn kia của Lãnh Ngạn, trong lòng lại dâng lên nỗi đau, cuối cùng vẫn lựa chọn trở lại…

      Trong đau khổ như vậy, lương tâm của chịu hành hạ gấp đôi, mặt đến từ áy náy với mẹ, bởi vì mình đành lòng mà khiến kẻ xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, mặt khác đến từ đáy lòng mình, biết là kẻ thù của mình, nhưng vẫn mơ thấy hàng đêm, mỗi ngày nhớ nhung , nhớ đến đau, nhớ đến hận, hận đến toàn tâm toàn phế…

      Mà nay, vài phần cũng vì đứa bé của , Thượng đế tha thứ cho mình người phụ nữ sinh con cho kẻ thù giết mẹ sao? Mẹ trời có linh thiêng tha thứ cho sao? Coi như sinh con ra, làm mẹ đơn thân giải thích cho con về lai lịch của nó như thế nào?

      Những vấn đề này, lúc nào cũng dây dưa , để cho hàng đêm thể say giấc, ăn ngủ yên.

      Cuối cùng kết quả có vấn đề: Đứa bé này, rốt cuộc muốn hay muốn.

      nghĩ đến mất hồn, Dịch Hàn bưng chén cháo gà nóng vào, “Duy Nhất, ăn cháo , nấu thời gian quá ngắn, biết uống có ngon !”

      Duy Nhất khẽ lắc đầu, muốn ăn, mắt lại thẫn thờ nhìn về phía trước, “Em muốn uống.”

      “Vì đứa bé em phải uống! Em cũng hy vọng đứa bé sinh ra khỏe mạnh, phải sao?” Duy Nhất đặt cháo lên tủ đầu giường, thử đỡ .

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 226: Cha đứa bé

      Editor: Puck

      Duy Nhất xua tay với , nhắm mắt lại, “Em muốn uống.”

      Dịch Hàn đứng bên giường, ánh mắt vẫn luôn dịu dàng, tràn đầy thương , “Duy Nhất, đứa bé vô tội, nếu muốn sinh ra, phải có trách nhiệm với bé, nếu , bằng sinh.”

      “Ai em muốn sinh?” Duy Nhất trả lời câu.

      Dịch Hàn cười thầm trong lòng, đây là đứa bé của người kia, hận người kia, người đó giết chết đứa bé của , cũng hy vọng người đó có con! Nhưng mà ngoài miệng thể , “Duy Nhất, đứa bé cũng là sinh mạng! ai có thể tước đoạt quyền lợi được sống của bé.”

      Nhưng mà, em nên cho con như thế nào, cha bé là ai?” Ánh mắt Duy Nhất trở nên u buồn, hỏi yếu ớt.

      Dịch Hàn vẫn rất muốn hiểu vì sao Duy Nhất lại muốn chia tay với Lãnh Ngạn, nhìn tình hình hai người bọn họ hình như Lãnh Ngạn có lỗi với Duy Nhất, biết điều này có trợ giúp gì cho kế hoạch của .

      “Duy Nhất, rốt cuộc em và Lãnh Ngạn như thế nào? Khoảng thời gian trước thấy em vẫn còn rất hạnh phúc!” nhìn sắc mặt hỏi.

      Chuyện của và Lãnh Ngạn, chỉ cho mình Doãn Tử Nhiên, là bởi vì Doãn Tử Nhiên điều tra giúp , mặt khác, Doãn Tử Nhiên lớn lên từ với , biết gốc biết rễ, làm cho người ta tin tưởng. Về phần những người khác, chưa bao giờ nghĩ tới để nơi sâu nhất trong đáy lòng ra cho người ta nhìn thấy, mặc dù Dịch Hàn rất quan tâm , phải mình tin tưởng , nhưng chính là muốn , có lý do gì…

      Dịch Hàn bất đắc dĩ nhìn , “Thôi, em muốn thôi, chỉ muốn hỏi em, em và Lãnh Ngạn còn đường sống vẹn toàn rồi sao?”

      Ánh mắt Duy Nhất đờ đẫn, chậm rãi lắc đầu, muốn thừa nhận điểm này, trái tim, đau đến hiểu nổi…

      Dịch Hàn đúng lúc cầm tay , “Duy Nhất, cho cơ hội, để cho coi như là cha đứa bé, ngại, chỉ cần em vui vẻ, hy vọng mỗi lần nhìn thấy em, dáng vẻ của em đều là mất hồn mất vía.”

      Duy Nhất luôn luôn biết Dịch Hàn có lòng với , nhưng biểu lộ thẳng thắn như vậy vẫn khiến hơi giật mình, rút tay về, lắc đầu, “, chuyện này công bằng với .”

      “Duy Nhất!” Dịch Hàn đau lòng gọi , “ người có công bằng hay , chỉ có nguyện ý hay , nguyện ý vì em gánh chịu tất cả, nguyện ý cho em cuộc sống hạnh phúc, mà phải giống như em bây giờ, ba ngày hai bữa rơi nước mắt.”

      Duy Nhất ngây ngốc nhìn , trước mắt đột nhiên xuất khuôn mặt người đàn ông khác, ánh mắt thoáng qua, nước mắt bắt đầu rơi, môi giật giật, cái gì cũng nên lời.

      Dịch Hàn cầm tay lần nữa, “Duy Nhất, biết bây giờ em vẫn chưa từ bỏ được Lãnh Ngạn, nhưng mà, chúng ta giao vấn đề này cho thời gian, thời gian hòa tan tất cả, được ? tin tưởng tình giữa em và Lãnh Ngạn thể thay thế, cũng tôn trọng phần tình cảm này của hai người, nhưng mà, tình cảm như vậy khiến cho cảm thấy em quá khổ, Duy Nhất, tình là ngọt ngào, phải khổ sở, để cho em cảm nhận được.”

      Nước mắt của Duy Nhất ào ào chảy ra, khổ sao? rất khổ, rất khổ…

      Có lúc, rất muốn tất cả đều chưa từng xảy ra, vẫn là Duy Nhất lúc trước làm công nhân lao động giản đơn, ngâm nga khúc dân ca, gả cho người đàn ông bình thường, mỗi ngày khổ cực kiếm tiền, khổ cực để dành tiền, những ngày sau này đơn giản, bình bình thản thản là đủ rồi…

      “Duy Nhất, đồng ý với , để cho vào lòng em, được ?” Dịch Hàn nâng mặt , ngón tay cái lau nước mắt cho .

      Giọng của Dịch Hàn vĩnh viễn êm tai như vậy, quần áo luôn có mùi thơm hoa oải hương của nước giặt quần áo, trong khí như vậy, luôn dễ cảm động.

      nhàng khóc nức nở, biết trả lời như thế nào, Dịch Hàn nhìn dáng vẻ hoa lê đẫm mưa của , giật mình, nhịn được cúi đầu, muốn hôn môi hồng ngọt ngào của .

      Duy Nhất chưa từng tiếp xúc thân mật với người đàn ông nào khác ngoài Lãnh Ngạn, mắt thấy môi cách mình càng gần, hốt hoảng, tay đặt lên ngực đẩy mạnh, Dịch Hàn bị đẩy lui lại mấy bước, bước chân lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống.

      Duy Nhất ngờ mình tùy tiện đẩy đẩy thành như vậy, vội vàng xuống giường đỡ , “ sao chứ?”

      Dịch Hàn hết sức hốt hoảng, gạt tay , “ sao! sao! Em mau nằm xuống!”

      Duy Nhất cảm thấy hơi kinh ngạc với phản ứng của , sau khi Dịch Hàn đứng vững nhìn thấy phản ứng của , hết sức bình tĩnh lại, mỉm cười ôn hòa theo thói quen, “ lo lắng cho em, còn có đứa bé của em, , con của chúng ta, nằm xuống nghỉ ngơi .”

      Con của chúng ta?

      Duy Nhất rất quen cách xưng hô này, hơn nữa, trước mắt thể nào tiếp nhận Dịch Hàn, vội vàng , “Dịch Hàn, xin lỗi, em thể…”

      Dịch Hàn vội vã cắt đứt , “Duy Nhất, trước nên cự tuyệt, dùng lòng thành chứng minh cho em xem, đúng là ông xã tốt, người cha tốt! trước, em uống cháo gà, nhất định phải uống, vì con của chúng ta! Chờ chút rồi gọi điện thoại lại cho em!”

      cố ý cường điệu mấy chữ “Con của chúng ta”.

      xong, rời khỏi biệt thự của Duy Nhất, Duy Nhất đến bên cửa sổ, nhìn rời , đột nhiên nhớ tới chuyện, trong lòng cuống lên, đeo dép lê chạy ra khỏi cửa, tìm kiếm khắp nơi trong vườn hoa, nhưng tìm tới tìm lui, vẫn tìm thấy búp bê ném

      Trong lòng tiu nghỉu mất mát vô cớ, có lẽ, đây là ý trời, mất quay về được…

      Nơi xa, Dịch Hàn quay đầu trở lại nhìn thấy tình cảnh này, trong mắt dần tối tăm, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Địch Khắc, “Địch Khắc, tìm hai người, vừa diễn ra kịch hay...”

      “Hàn, tôi cảm thấy gần đây cậu quá gần bà xã Lãnh Ngạn, cậu cảnh cáo tôi đừng động tâm, chính cậu cũng đừng động lòng!” Địch Khắc ở đầu bên kia nhắc nhở .

      “Tuyệt đối thể nào!” nhíu nhíu mày, kiên định suy nghĩ của mình, chỉ có điều, gió lướt qua, đầu quả tim lướt qua mềm mại là có ý nghĩa gì?

      “Hàn, tin tức mới nhất, lần này tập đoàn Doãn thị và Kỳ Thịnh hợp tác thành công, mau mảnh đất lớn ở Nam Giao, tiếp tục hợp tác.”

      Dịch Hàn cười tiếng, “ sao? Lần trước chúng ta vượt qua, lần này thể bỏ lỡ!”

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 227: Phá thai?

      Editor: Puck

      Gần tối mùa đông, khó có được sáng sủa.

      Duy Nhất bước chậm trong vườn hoa khu chung cư, Dịch Hàn vừa mới gọi điện thoại cho , muốn chú ý nhiều đến thân thể của mình, nhưng mà, mặc dù giọng Dịch Hàn ấm áp, làm thế nào cũng thay thế được khuôn mặt kia trong lòng .

      Ngay cả trong gió muộn như vậy, trong đầu vẫn còn nghĩ đến , nghĩ đến nghĩ đến mẹ, rối rắm lặp lại quanh quẩn lần nữa, rốt cuộc đến khi nào mới có thể thoát khỏi rối rắm đây?

      Đột nhiên, đứa trẻ chạy phía trước, vẫn khóc hu hu, đuổi sau lưng là trẻ tuổi, lệ đầy mặt.

      Lúc đứa chạy tới trước mặt Duy Nhất ngã sấp xuống, khóc càng thêm ầm ầm ĩ ĩ.

      Duy Nhất đỡ bé lên, nhàng dụ dỗ, “Ngoan, bé cưng khóc, mẹ ở phía sau!”

      Đứa trẻ lại kêu hu hu, “Con muốn mẹ, con muốn cha cơ!”

      trẻ tuổi đảo mắt đến trước mắt, nhận lấy đứa bé từ trong tay Duy Nhất, khóc , “Cám ơn!”

      Nhưng đứa trẻ chỉ cố chấp gọi cha chứ cần mẹ.

      Cha?

      Từ này cũng là từ mẫn cảm trong lòng Duy Nhất bây giờ, khỏi hỏi, “Cha đứa đâu?”

      trẻ tuổi khóc lóc lắc đầu, “Cho tới bây giờ tôi vẫn dám chủ đề này, hôm nay biết ai gì với đứa bé, trở lại vẫn cứ đòi cha...”

      Duy Nhất thất thần rồi, đứa bé có cha nhất định là đáng thương...

      “Cám ơn , chúng ta !” Người phụ nữ ôm đứa bé xa, Duy Nhất ngơ ngác đứng tại chỗ, hình như trong lòng có quyết định...

      Mà người phụ nữ càng lúc càng xa cầm tờ chi phiếu từ trong tay người đàn ông, mỉm cười rời xa, nhưng Duy Nhất thấy những điều này...

      Buổi tối này, suốt đêm ngủ, lên mạng điều tra rất nhiều chuyện về đứa bé gia đình đơn thân, đại đa số đều là vấn đề về con nít, lòng của níu chặt cả đêm...

      muốn sinh đứa bé cha sao?

      Ngày hôm sau, Duy Nhất xuất tại bệnh viện phụ sản, ngồi hành lang chờ đợi, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

      Từng người phía trước luân phiên xong, đảo mắt đến , y tá ra ngoài lớn tiếng gọi tên, “Nhiễm Duy Nhất! Nhiễm Duy Nhất!”

      ôm ngực dám trả lời, y tá mất tính kiên nhẫn, cuối cùng gọi lần, “Nhiễm Duy Nhất! tới chưa? đến tôi gọi người kế tiếp!”

      “Đến rồi! Đến rồi!” lấy dũng khí, đứng lên giọng đáp.

      “Gọi hồi lâu cũng phản ứng! Nhanh lên chút!” Y tá vô cùng nhịn được.

      Duy Nhất đẩy cửa ra, bé khác được người dìu ra ngoài, vẻ mặt tái nhợt, bác sỹ còn tức giận , “ Sợ đau đừng sung sướng nhất thời! là, lần làm sạch còn làm lần thứ hai! Cũng biết thân thể mình!”

      bác sỹ khác bưng bình máu me nhầy nhụa gì đó ra ngoài, Duy Nhất bắt đầu phát run, hơn nữa cảm nhận được nhục nhã, biết mình nằm đó, bác sỹ lời khó nghe gì.

      “Lên đây !” Bác sỹ nghiêm mặt chỉ bàn phẫu thuật.

      Duy Nhất nhìn giường giống như khung hình phạt, trong lòng rụt rè.

      nhanh lên chút! Phía sau còn rất nhiều người chờ! Nhùng nhằng cái gì! mang thai đứa bé, còn giả bộ ngây thơ cái gì!” Bác sỹ cau mày ngừng thúc giục.

      Duy Nhất dằn lòng, cùng với tư thế nhục nhã nằm bàn mổ, ý chí bắt đầu sụp đổ, đây là tự rước lấy nhục!

      “Được rồi! Chuẩn bị!” Bác sỹ gây mê cầm ống tiêm tới, chuẩn bị chích vào tĩnh mạch của ...

      Ngay lúc đó, Dịch Hàn nhận được cú điện thoại, “Hàn, tôi nhìn thấy ấy vào phòng phẫu thuật rồi!”

      “Được! biết!” Dịch Hàn đặt điện thoại xuống, vốn tưởng rằng mình vui mừng, trong đạo diễn của , đứa bé bị lấy ra, đứa của Lãnh Ngạn! Đứa bé con hoang!

      Nhưng mà, như thế nào trong lòng cũng vui mừng nổi, ngược lại có chua xót và mềm mại khó diễn tả bằng lời bắt đầu sinh ra trong lòng.

      đột nhiên nhớ lại tình hình lúc mình sắp làm cha, lúc ấy hận thể cho cả thế giới biết tin tức tốt này, kiêu ngạo và hưng phấn đó đến nay vẫn là ký ức hãy còn mới mẻ với ; cũng nhớ sau khi cha nghe được tin tức này, cũng mừng rỡ thôi, lớn tiếng rêu rao giao toàn bộ gia nghiệp nhà họ Lãnh cho cháu trai của ông! Ông đứa bé nhà hộ Lãnh đều là niềm kiêu ngạo của ông!

      Đứa bé nhà họ Lãnh! lặp lại mấy chữ này, trong lòng lướt qua niềm đau, trong bụng Duy Nhất cũng là đứa bé nhà họ Lãnh...

      ! Đứa bé vô tội! Có tội chính là người kia, muốn báo thù củng chỉ tìm bản thân cậu ta, mà liên quan đến đứa bé!

      Đúng, Lãnh Ngạn có thể vô nghĩa! Nhưng vô tình! Cho tới bây giờ cũng phải người vô tình vô nghĩa!

      Nghĩ đến đây, tiếp tục ngây ngô nữa, khập khiễng chạy xuống lầu, vọt vào trong xe, lái như bay về phía bệnh viện, ở cửa bệnh viện, vừa mới xuống xe nhìn thấy Duy Nhất chạy từ bên trong ra, mặt hoảng sợ.

      “Duy Nhất, em...” túm lấy Duy Nhất, trong lòng ngàn vạn lần thấp thỏm, đừng! Ngàn vạn lần được!

      “Dịch Hàn! Em...” Duy Nhất òa khóc lớn, “Dịch Hàn, thiếu chút nữa em làm sai chuyện, đứa bé, thiếu chút nữa đứa bé có, nhưng mà, em... lúc bước ngoặt sau cùng em sợ...”

      Dịch Hàn thở phào nhõm, may mắn! Cũng may! Nếu giống như Lãnh Ngạn trở thành người có tội của nhà họ Lãnh, làm cho cha dưới đất được yên bình, vẫn luôn là đứa con có hiếu, cha vẫn thương nhất...

      ôm lấy Duy Nhất, vỗ lưng , “Được rồi, cũng may, may mắn... Làm sợ muốn chết...”

      “Dịch Hàn, đúng, đứa bé vô tội, em nghĩ kỹ, em sinh bé ra, cho dù bé có cha, em cũng giáo dục tốt bé, em có thể làm được!” Duy Nhất vừa khóc vừa cười.

      Dịch Hàn cười khẽ, “Bé ngốc vừa khóc vừa cười! Tại sao có thể quên chứ? giúp em chăm sóc đứa bé!” đúng là muốn như vậy, coi như dồn Lãnh Ngạn đến chỗ chết, đứa bé này là huyết mạch nhà họ Lãnh, nuôi dưỡng bé trưởng thành, bởi vì thể có con, đứa bé này đúng là cốt nhục còn lại của nhà họ Lãnh...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :