Chương 191: Hiểu thấu Tĩnh Lam
Editor: Puck
Lãnh Ngạn đột ngột ôm lấy , thả lên giường.
Tĩnh Lam nhắm mắt lại, kích động đến đôi môi khẽ run, chuẩn bị nghênh đón nụ hôn của Lãnh Ngạn, vậy mà đợi lúc lâu vẫn có động tĩnh gì, ngược lại có chăn đắp lên người.
mở mắt ra, chỉ thấy Lãnh Ngạn ngồi ghế bên cạnh giường, mặt vẫn là nụ cười đùa giỡn nhàn nhạt.
“Ngạn, …” Tĩnh Lam thất vọng kêu tên .
Lãnh Ngạn đè chăn lại, “Đừng động, em vốn bị cảm, cẩn thận chút vẫn tốt hơn.”
“Ngạn, em để cho ghét sao? Chạm vào em lần cũng đáng sao?” Trong mắt Tĩnh Lam ra nước mắt.
Lãnh Ngạn cười như cười nhìn , “Tôi chỉ thích phụ nữ rất có tâm cơ *.”
(*) Tâm cơ là động cơ sâu bên trong tâm. 1 người có tâm cơ ý người đó làm việc gì cũng có tính toán, mang hơi hướm tiêu cực.
Tĩnh Lam thoáng hốt hoảng, “… Có ý gì?”
Lãnh Ngạn đứng lên, rút thứ từ sau giá sách, ánh sáng màu đỏ hiển thị làm việc.
“Đây là cái gì? Camera? Quay lại chúng ta? Sau đó sao? Dùng nó đến uy hiếp tôi? Hay cho Duy Nhất nhìn? Hoặc gửi cho truyền thông?” Nét mặt Lãnh Ngạn chuyển thành cười lạnh.
“Khôngphảivậy! Ngạn, emchỉmuốnlưulạilàmkỷniệmmàthôi!” Tĩnh Lam hếtsứcgiải thích.
“Lưu làm kỷ niệm?” Lãnh Ngạn cười , “Tĩnh Lam cho tôi là đứa trẻ lên ba? Được rồi, tôi lại cho xem thứ.”
đặt camera xuống, cầm điều khiển ti vi lên ấn cái, trong phòng bắt đầu truyền đến đoạn đối thoại của và má Tằng: “Tốthơnnhiều, con cũngthế, khôngyêuquýthânthểmình, đâylàvìcáigì?”
“Bàkhôngnóibónggióítđichotôi, vìcáigì? Chẳnglẽbàcònkhôngbiếtvìaisao? Chínhtôiđãhaohếttinhlựctrênngườianhấy, bâygiờmuốntôibuôngthalàkhôngthểnào!”
“Tĩnh Lam!Con xemnhiềunămnhưvậy, cuốicùnglấyđượccáigì? Con đừngtráchmẹtìmphụnữtới chia rẽ con vàthiếugia, thậtrađócũnglàvìtốtcho con, mẹkhôngmuốn con lúnsâuvàovũngbùnnữa!”
“Tốt, đừngnóidễnghenhưvậy, vìtốtchotôi? Chỉvìtốtchothiếugiathậptoànthậpmỹtronglòngbà? Sớmmộtchútthoátkhỏi con điênlàtôiđây!”
“Con muốnnóivậymẹcũngkhôngcó cách nào, chỉ có điều về sau ngàn vạn lần phải bản thân mình, đừng cố ý dầm nước lạnh đến bị cảm, ăn thua thiệt vẫn chính là con!”...
“Dùng nước lạnh dầm mình đến cảm? Khổ nhục kế? Tĩnh Lam, tôi xem thường !” Lãnh Ngạn tắt nguồn điện.
Tĩnh Lam cực kỳ sợ hãi, “... lại lắp máy nghe lén trong phòng em? giả bộ từ lúc nào?”
Lãnh Ngạn khẽ cười lạnh, “ cho rằng lần trước tôi lưu lại tối làm gì? Vốn tôi tràn đầy đồng tình với bị bệnh, nhưng đừng quên, nhà này là nhà họ Lãnh, người làm cũng là người làm của nhà họ Lãnh tôi, đương nhiên có người cho tôi biết, dùng nước lạnh dầm mình buổi tối, rốt cuộc ngã bệnh như ý nguyện.”
“Nhưng mà, đêm hôm đó em vẫn ở trong phòng, lắp máy nghe lén khi nào, sao em biết?” Tĩnh Lam cố gắng nhớ lại chuyện đêm đó.
“ tin chắc luôn ở trong phòng mỗi tối sao? Giống như trước kia, có lần cũng ăn mặc như vậy, đến phòng tôi? Chỉ có điều tìm được tôi, sau đó lại về!” Lãnh Ngạn ngồi xuống ghế lần nữa.
Tĩnh Lam lập tức lộ vẻ đáng thương, “Xin lỗi, Ngạn, em...em chỉ...chỉ quá , cho nên...”
“Cho nên vốn muốn ly hôn với tôi?” Lãnh Ngạn nhìn thẳng ta.
Tĩnh Lam hạ quyết tâm, quyết định bằng bất cứ giá nào, “Đúng, em muốn ly hôn, em nhiều năm như vậy, khổ cực như vậy, dù chết em cũng ly dị!”
“Vậy cần gì phải giả vờ đồng ý ly hôn với tôi?” Lãnh Ngạn đau lòng nhìn ta, “Tĩnh Lam, hôn nhân giữa chúng ta cần tiếp tục như vậy sao?”
“Có!” Tĩnh Lam chảy nước mắt, “Ngạn, có lẽ bản thân em trong mắt cá gì cũng còn, nhưng là toàn bộ của em, mặc dù rất ít về nhà, mặc dù cho tới bây giờ vẫn chạm vào em, nhưng danh nghĩa em là bà xã của , như vậy là đủ rồi, có thể trở thành bà xã của , là mơ ước trọn đời em.”
“Tĩnh Lam!” Lãnh Ngạn cau mày, “ tôi, rốt cuộc tôi vì cái gì? hiểu tôi bao nhiêu?”
Ánh mắt Tĩnh Lam hốt hoảng, “Em cũng biết tại sao ? Nhưng chính là , khi còn bé, lúc và Lãnh Dực cùng nhau ra vườn hoa trong mắt em chỉ có , dáng vẻ u buồn, cũng ngầu, nhưng mà lại đột nhiên im hơi lặng tiếng rời , cũng chào từ biệt em, em cho rằng trở lại nữa, cho nên mới đồng ý lời cầu hôn của Lãnh Dực, ngờ sau tám năm, lại trở về, còn mang theo người phụ nữ, thời gian tám năm thay đổi tất cả, em cho rằng em quên , nhưng mà... Nhưng mà, khi em nhìn thấy lần đầu tiên hiểu, đời em thể quên , em chỉ mình ...”
“Tĩnh Lam!” Lãnh Ngạn biết sao mới khiến ta tỉnh táo, “Tôi đáng giá để em làm như vậy, , tôi có rất nhiều khuyết điểm, hoàn mỹ như trong tưởng tượng của em đâu, khi em chân chính hiểu tôi, cũng tôi nữa! Giữa chúng ta chung đụng nhiều lắm, người em vẫn là người em tưởng tượng kia, phải chân chính là tôi!”
“Vậy Duy Nhất hiểu sao?” Tĩnh Lam nhìn .
sững sờ, sau đó gật đầu, “Dĩ nhiên! Duy Nhất đương nhiên hiểu.”
“ ấy vẫn còn phải sao?” Tĩnh Lam cố chấp nhìn .
“Vậy sao giống?” Lãnh Ngạn bất đắc dĩ lắc đầu.
“Sao lại giống nhau? Ngạn, cầu của em cao, chỉ cần để cho em làm vợ , muốn lúc thức dậy nhìn thấy em, nhớ nổi trở lại cũng sao, về phần Duy Nhất, có thể cùng ấy, em quan tâm, hai người ở bên ngoài cũng được, trở lại cũng tốt, em đều ngại, em thể sinh con, để Duy Nhất sinh con của , em đều để ý!”
“Nhưng tôi để ý!” Lãnh Ngạn lớn tiếng cắt đứt lời ta, “Em muốn biến tôi thành người nào? Chuyện này đều công bằng với em với Duy Nhất!”
Last edited by a moderator: 23/6/16