1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 186: Lãnh Ngạn VS Dịch Hàn 2

      Editor: Puck

      Điện thoại đúng là của Lãnh Ngạn gọi tới, Duy Nhất áy náy cười cười, nghe điện thoại.

      “Bảo bối, ở đâu vậy?” Trong điện thoại truyền đến giọng mềm mại đến phát ngán của Lãnh Ngạn, chắc cảm thấy tối nay mình rất có lỗi với Duy Nhất, cực kỳ lấy lòng thôi.

      Duy Nhất khẽ vào điện thoại di động, “Em ở bên ngoài ăn cơm! ăn chưa?”

      hơn chín giờ, em ăn chưa? phải em thăm Đóa Nhi à? Sao ăn ở bên ngoài? Cùng ai?” Lãnh Ngạn lập tức cảnh giác.

      “Em… Tăng ca thêm giờ, ăn bên ngoài.” Duy Nhất biết Lãnh Ngạn thích Dịch Hàn, dám ra tên của ấy.

      Lãnh Ngạn lại nổi lên nghi ngờ, trầm giọng hỏi, “ hỏi em ở cùng chỗ với ai?”

      “Dịch… Hàn.” Duy Nhất liếc nhìn Dịch Hàn, ấp a ấp úng trả lời.

      Lãnh Ngạn lập tức nổi trận lôi đình, giọng khiến điện thoại di động sắp nổ tung rồi, “Lập tức trở về cho !”

      “Tại sao? Em còn chưa ăn no!” Duy Nhất thầm nho , và Dịch Hàn quang minh chính đại,
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 187: thương em

      Editor: Puck

      “Như thế nào? Ăn ngon ?” Dịch Hàn mỉm cười nhìn Duy Nhất sau khi ăn no.

      Duy Nhất dùng khăn giấy lau khóe miệng, “Ăn ngon, ăn quá ngon! như vậy làm hư em đó!”

      “Vậy em thay đổi thành hư !” Dịch Hàn cười to, “Có thể làm người phụ nữ hư là kiêu ngạo của đàn ông, hơn nữa người phụ nữ giống như em, Lãnh Ngạn đúng là có phúc!”

      mặt Duy Nhất lên nụ cười hạnh phúc, “Phải em nhận được cưng chiều từ người đàn ông như vậy là phúc của em.”

      Nét mặt Dịch Hàn vô cùng căng thẳng, sau đó nặn ra nụ cười, “Duy Nhất, xem ra em rất hạnh phúc.”

      “Hạnh phúc khó có thể tưởng tượng!” Hai mắt Duy Nhất lóe sáng, khẳng định gật đầu.

      “Lãnh Ngạn kia tốt vậy sao? Mà nghe cậu ta là người lạnh lùng, vô tình vô nghĩa.” Dịch Hàn thử hỏi dò, đồng thời nhìn chằm chằm vẻ mặt Duy Nhất.

      Duy Nhất lắc đầu, “Em chỉ muốn , ấy là người đàn ông đau khổ nhất trong lòng em, có lẽ ấy có khuyết điểm, nhưng đối với em mà , ấy là tất cả của em, cảm giác đó cách nào , em cha mẹ, chị em, ấy vừa là cha mẹ em, cũng là em của em, tóm lại, người ngoài hiểu được cảm giác này.” Duy Nhất xong trong mắt dâng lên nước mắt.

      DịchHàn khỏi cười, “A, cậu ta lớn hơn em như vậy, cậu ta giống cha, giống như trai, còn có thể hiểu, sao lại giống mẹ, giống em trai?”

      Cùng chung với Lãnh Ngạn thoáng lên từng chút trước mắt, đánh đòn để chân trần, sáng sớm mặc quần áo cho , cho uống sữa tươi, đút cơm ăn, sắp xếp lại đồ đạc ngổn ngang của thành chỉnh tề,những việc này giống như việc khi còn bé mẹ làm cho , mà thỉnh thoảng cũng xấu, nghịch ngợm, cũng từng có lúc độc bàng hoàng và bất lực, ánh mắt của nhìn khiến cho rất đau lòng...

      Dịch Hàn mỉm cười nhìn Duy Nhất nén lệ, trong lòng tự dưng đau nhói, nhàng ho tiếng, “Được rồi! Đừng làm người ta ghê tởm! Nhìn dáng vẻ của em sắp phun! Xem ra đúng là có cơ hội!”

      Duy Nhất bật cười, “ đừng trêu chọc em, người đàn ông ưu tú giống như còn sợ có phụ nữ sao? Còn nhiều người phụ nữ tốt hơn em!”“Em từng nghĩ tới chưa, nếu có ngày Lãnh Ngạn hai bàn tay trắng, em còn có thể cậu ta như bây giờ?” Hai mắt Dịch Hàn giống như hai đầm sâu, lóe ra ánh sáng nhìn thấu.

      Duy Nhất hơi ngẩn ra, ngược lại mỉm cười, “Sao ấy lại hai bàn tay trắng? ấy vĩnh viễn hai bàn tay trắng!”

      Dịch Hàn cười thâm thúy tiếng, “Bây giờ cậu ta là nhà giàu nhất, nhưng phú quý như mây bay, chừng ngày nào đó... Dĩ nhiên chỉ nếu như, dù sao việc đời khó liệu, phúc họa của con người trong sớm tối.”

      “Em hiểu ý của , em vẫn câu kia, ấy vĩnh viễn hai bàn tay trắng, bởi vì...” Duy Nhất mở trừng hai mắt, “Coi như đến cuối cùng thế giới, ấy vẫn còn có em.”

      Hai mắt đen nhánh của Dịch Hàn chợt lóe, rồi sau đó ánh sáng dần chìm , “ hiểu, phỏng vấn hôm nay đến đây kết thúc, cảm ơn Nhiễm tổng lời thâm tình, cảm động!”

      Duy Nhất cười ha ha, “Dịch Hàn, em cảm ơn , bữa trưa ngon như vậy, đúng rồi, vừa đúng, em có vấn đề hiểu, cho em chút!”

      mặt Dịch Hàn lên nụ cười khổ, cúi người nhìn theo ngón tay Duy Nhất, giải đáp từng vấn đề của Duy Nhất, bất tri bất giác thời gian buổi trưa cứ như vậy trôi qua...

      Mãi cho đến giờ làm việc buổi chiều, Duy Nhất mới để cho Dịch Hàn , trong thang máy gương mặt tuấn tú của Dịch Hàn nhíu chặt, ngừng tự hỏi, rốt cuộc nên làm cái gì?

      Sau khi Dịch Hàn , Duy Nhất tự xem sách, tâm tình lại yên tĩnh được, nhớ tới buổi trưa khi mình và Dịch Hàn chuyện với nhau thốt lên số lời, mình cũng ngờ có thể tới động lòng người như vậy, Lãnh Ngạn, Lãnh Ngạn, cái tên này từ lúc nào gắn bó chặt chẽ với sinh mệnh của đây?

      Nghĩ đến cái tên này, lập tức đè nén dược nhớ nhung trong lòng với , tối hôm qua qua đêm ở nhà cũ, cũng biết đến bây giờ như thế nào.

      Mỉm cười cầm điện thoại, tìm số quen thuộc, ấn nút màu xanh lá cây, đầu bên kia nhanh chóng vang lên thanh để cho mê say, “Alo, bảo bối, tức giận?”

      Tức giận? tức giận lúc nào?

      đột nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua, phải giận dỗi với vì chuyện Dịch Hàn sao?

      Sao mình lại quên?

      Còn chủ động gọi điện thoại cho ?

      Đúng là có mặt mũi!

      cố ý lạnh giọng, “Biết em tức giận cũng dụ dỗ em, thương em rồi!”

      Lãnh Ngạn nhàng cười, “ thương em thương ai! phải bận sao?”

      bận rộn cái gì chứ? Vẫn còn ở nhà cũ? Tĩnh Lam như thế nào?” Duy Nhất hỏi.

      có, sáng sớm nay vừa ra, đúng lúc hết bạn, giải quyết những cổ đông cầu rút cổ phần của em!” Lãnh Ngạn hời hợt.

      Duy Nhất lại kinh ngạc, “Sao biết có cổ đông muốn rút cổ phần? À, em biết rồi, Tần Nhiên cho !”

      “Đúng vậy! Bé ngốc, nếu Tần Nhiên em cũng ?” Trong giọng trách cứ tức giận của Lãnh Ngạn là cưng chiều.

      “Em chỉ muốn chứng minh mình phải dựa vào năng lực của mới có thể chống đỡ công ty mà thôi!” Duy Nhất hơi vui, “ xử lý làm sao?”

      “Rất đơn giản, để cho bọn họ rút, mua lại!” Lãnh Ngạn cười trả lời.

      ... Duy Nhất tức giận, “Lãnh Ngạn, bọn họ chỉ tin tưởng em, nhưng mà nhóm đơn đặt hàng búp bê của em rất tốt, chỉ cần em làm ra thành tích, bọn họ có lời để ! Bởi vì như vậy, người khác cho rằng lấy tiền mở công ty cho em chơi! Chẳng lẽ cũng tin tưởng em sao?”

      em ngốc đúng là ngốc! tràn đầy lòng tin với bà xã của ! Cho nên hận thể mua hết cổ phần của bọn họ, có tiền dĩ nhiên kiếm vào trong túi , nước phù sa chảy ruộng ngoài!”

      Duy Nhất biết, đây là động viên Lãnh Ngạn cho mình, thực tế, chính là chuẩn bị kỹ càng đền tiền cho , trong lòng cảm động lại thất vọng, “Lãnh Ngạn, cho dù như thế nào, coi như hăng hái tranh giành vì , em cũng
      Last edited by a moderator: 23/6/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 188: Thầy giáo Lãnh kém chất lượng?

      Editor: Puck

      “Được! Vậy ngồi chờ hoa hồng!” Lãnh Ngạn cười to.

      “Lãnh Ngạn,” Duy Nhất đột nhiên nhớ tới lời mình vừa trả lời Dịch Hàn, “Em hỏi , nếu như mất tất cả, chỉ còn lại mình em, thỏa mãn sao?”

      “Bé ngốc, phải vẫn còn cả thế giới sao?” Lãnh Ngạn trả lời chút nghĩ ngợi.

      “Lãnh Ngạn…” Duy Nhất cảm động thôi.

      “Béngốc, đừngcảmđộng, nhớtối quay lạikiểmtrabàitậpcủaem, kiểmtrabàihọcngàyhôm qua củaem, trảlờikhôngđược phạt!” Lãnh Ngạn cười .

      “Biết! Bảo đảm thành vấn đề! Tĩnh Lam như thế nào?” Duy Nhất hỏi vấn đề cực kỳ quan trọng.

      “Sáng sớm hôm nay khá hơn chút, tối quay lại tỉ mỉ!”

      Buổi tối, sau khi Lãnh Ngạn trở lại quả nhiên nghiêm trang bắt đầu kiểm tra , sau khi Duy Nhất được Dịch Hàn khai thông, tự nhiên đối đáp trôi chảy, Lãnh Ngạn khỏi lau mắt mà nhìn , “ tệ! nhìn ra em thông minh như vậy!”

      Duy Nhất vui, “ coi em là dạng gì rồi?”

      Lãnh Ngạn cười cười, thò đầu ngón út, “Thông minh hơn heo chút ít như vậy!”

      ... Đây là khen ngợi hay châm chọc!” Duy Nhất gập sách, gõ mạnh lên đầu .

      Lãnh Ngạn đoạt lấy sách, đè bả vai để ngồi xuống, “Vẫn chưa xong, ngày hôm qua tự mình em đọc sách rất vất vả , hôm nay giảng cho em! Nội dung hôm nay hơi khó!”Nội dung hôm nay quả nhiên hơi khó khăn, Lãnh Ngạn mất bụng sức lực, cũng khiến Duy Nhất hiểu .

      “Em đúng là chỉ thông minh hơn heo chút xíu!” Lãnh Ngạn nổi đóa, gõ cái lên đầu .

      Duy Nhất bị đau, che đầu ràng chính dạy tốt! Sao lại trách em đần!”

      dạy tốt? Ban đầu thầy giáo dạy như vậy!”

      “Khổng Tử có câu gọi là tùy theo tài năng đến đâu mà dạy, hiểu sao? Người khác biệt đương nhiên phải dùng cách dạy khác biệt!” Duy Nhất trách móc .

      Lãnh Ngạn nhìn cười, “Cho nên bản thân phải nghĩ biện pháp ngốc nghếch cho người ngốc nghếch như em!”

      ! Lãnh Ngạn! có ý gì? Tổn thương tự ái!” Duy Nhất vứt sách xuống đất, “Em học! Công ty nát gì đâu, chính tự làm !”

      Lãnh Ngạn biến sắc nhìn , “Hả? Nhiễm tổng thề son sắt dựa vào ra cũng có chiêu làm nũng này, được, giúp em thu thập cục diện rối rắm ở công ty em, em chờ thu tiền là được! Cũng tiết kiệm lại dạy em người đại ngốc nghếch này!”

      ...” Duy Nhất dậm chân, “ tức chết em rồi! Lãnh Ngạn thối, ra ngoài cho em! Em muốn nhìn thấy !”

      Lãnh Ngạn thấy Duy Nhất bực tức, đổi giọng khuyên lơn, “Được rồi, ngồi xuống, lại lần nữa cho em nghe!”

      Duy Nhất lại xoay người qua, “Ai muốn dạy! xào mực của ! Nhờ dạy còn bằng em tự học! Cho em giờ, nếu em hoc xong em còn đần hơn heo! ra ngoài cho em!”

      “Đây chính là em ! Như vậy ngoan ngoãn ra học heo chạy chạy ngoài đường!” Lãnh Ngạn buồn cười nhìn .

      “Đợi nào...!” Duy Nhất xoay người gọi lại.

      Lãnh Ngạn tới nắm bả vai ,”Sao? Đầu hàng? Gọi tiếng dễ nghe tiếp tục dạy em!”

      Duy Nhất hất tay của ra, “Người nào đầu hàng, chúng ta đánh cuộc, nếu giờ sau em học xong làm thế nào? thua cho em cái gì?”

      Lãnh Ngạn ngừng cười, “Nếu thua, ban đêm thua bởi em.”

      ... Người nào đùa giỡn với ?” Duy Nhất đẩy ra khỏi phòng, “ cút ra ngoài cho em! Người thua bắt chước Only kêu!”

      Lãnh Ngạn này, quả chẳng hiểu ra sao, lúc cợt nhả, lúc lại nghiêm nghị, có bà xã kiểu gì có ông xã kiểu đó!

      Nghĩ tới đây, lập tức bụm miệng, phỉ phui, Tĩnh Lam mới phải là bà xã của !

      Ngồi trở lại bàn đọc sách lần nữa, gọi điện thoại cho Dịch Hàn, cũng kỳ quái rồi, Lãnh Ngạn thế nào cũng hiểu , Dịch Hàn lại dùng ngôn ngữ cực kỳ ràng, ví dụ có thể hiểu, khiến hiểu rất nhanh, chỉ có điều, cuộc điện thoại này gọi hơi dài.

      “Dịch Hàn, ngại quá, trễ vậy còn gọi quấy nhiễu ! Chỉ có điều, làm giáo sư đáng tiếc!” Cuối cùng, Duy Nhất cảm thán.

      sao? Được Duy Nhất khen cũng dễ dàng, việc này Lãnh Ngạn nên hiểu, sao cậu ta dạy em?” Dịch Hàn cười .

      “Đừng nhắc tới ấy! Nhắc tới em lại nổi giận! Em vốn ngu ngốc cũng bị ấy mắng thành đần!” Duy Nhất thở phì phò .

      Dịch Hàn cười ha ha, “ sao? Buổi trưa còn có ngươi ba hoa chích chòe về cậu ta!”

      “Hì hì!” Duy Nhất biết xấu hổ cười tiếng, “Đó là hai việc khác nhau, ấy mắng em cũng vì tốt cho em!”

      “Được rồi được rồi! Lại bắt đầu chán ghét! chịu nổi, hôm nay chỉ tới đây thôi! Ngủ ngon!” Dịch Hàn cười xấu xa.

      “Ngủ ngon! Cám ơn!” Duy Nhất đặt điện thoại di động xuống, hắng giọng cái, ra khỏi phòng.

      Lãnh Ngạn nằm ghế sa lon xem ti vi, thấy Duy Nhất xuống, lắc lắc chân , “Sao? Xuống bắt chước Only kêu?”

      “Đúng vậy!” Duy Nhất ném sách cho , “Em sợ có người học giống! Bắt đầu !”

      “Đùa ?” Lãnh Ngạn nửa tin nửa ngờ, thử hỏi mấy vấn đề, kết quả Duy Nhất đều giải đáp được hết.

      Mắt thấy dáng vẻ hả hê của Duy Nhất, Lãnh Ngạn mở rộng tầm mắt, “Em hiểu? Học như thế nào?”

      Duy Nhất hừ tiếng, “Ít nhảm! Nhanh bắt chước Only kêu cha!”

      Lãnh Ngạn nhìn , đột nhiên cười xấu xa.

      Duy Nhất bị cười đến sợ hãi, “... Cười cái gì? Vừa nhìn thấy cười như vậy cũng biết yên lòng!
      Last edited by a moderator: 23/6/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 189: Ban đêm thua bởi vì em…

      Editor: Puck

      Lãnh Ngạn ném sách, thuận tay bế lên, “Nhưng đồng ý bắt chước Only kêu với em, là, nếu thua tối nay thua bởi vì em!”

      “Này! Sao lại như vậy? ràng chúng ta mới tức giận cãi nhau, sao lập tức muốn làm chuyện này?” Duy Nhất ở trong lòng ngừng đấm .

      Lãnh Ngạn ôm lên tầng nhanh, “ có tức giận sao? Vẫn mình em tức giận vớ vẩn, cho nên, bây giờ giúp em giảm nhiệt!”

      vô liêm sỉ! Xấu xa! Háo sắc!” Tiếng mắng giận của Duy Nhất bị Lãnh Ngạn nhốt bên trong cửa…


      Sáng sớm, Duy Nhất nằm bẹp giường muốn dậy, Lãnh Ngạn túm lấy mũi , “Nhiễm tổng, nếu đứng lên công nhân viên của em tạo phản!”

      Duy Nhất đập tay , “Tránh ra! đáng ghét! Mệt chết được!”

      Lãnh Ngạn thở dài liên tiếp bên tai , “Nếu để cho nhân viên Mặc Toa biết dáng vẻ tổng giám đốc của bọn họ nũng nịu như thế nào khi ở nhà, biết còn có bao nhiêu cổ đông muốn trả cổ phần từ chức.”

      Nhắc đến Mặc Toa, Duy Nhất cách nào ngủ tiếp, miễn cưỡng mở hai mắt oán trách, “Đều tại ! Em vốn đủ mệt chuyện công ty rồi, có thời gian còn phải học tập, buổi tối định ngủ ngon chút cũng cho, có muốn em sống !”

      LãnhNgạnhônmộtcáilêngòmáhồnghàocủa , tìm quần áo cho mặc, “Xin lỗi, đúng là khổ cực bảo bối nhà ta, ai cho em trách nhiệm trọng đại! Cái này gọi là người tài nhiều vất vả!”

      Duy Nhất đột nhiên tỉnh táo lại, “Cái gì gọi là người tài nhiều vất vả? Chẳng lẽ chuyện buổi tối này làm thể sao?”

      Lãnh Ngạn lại gần cười tiếng, “Dĩ nhiên, muốn làm cha.”

      Duy Nhất thở dài, nửa mang theo u oán, “ dễ dàng, nếu có đứa bé, con rốt cuộc là của ai? ? Hay là Lãnh Dực?”“Sao lại đột nhiên vậy?” Lãnh Ngạn tìm trái tìm phải dép cho .

      Duy Nhất lắc đầu, “Em cũng biết, cảm thấy chuyện ly hôn của và Tĩnh Lam đơn giản như vậy, xem, cho đến giờ vẫn hoàn thành!”

      Lãnh Ngạn cười tiếng, “ biết cái đầu của em nghĩ vớ vẩn rồi, tin tưởng , ly hôn là chuyện ăn chắc mười phần với , ban đầu chúng ta cũng có thể kết hôn như vậy, nghĩ ly hôn còn làm được sao?”

      “Nhưng vấn đề là tình huống chỗ Tĩnh Lam giống! phải ta có bệnh sao? Chúng ta thể cẩn thận mọi chỗ!” Duy Nhất lo lắng nhìn , “Lãnh Ngạn, nếu hai người cách nào ly hôn, chuẩn bị xử lý em thế nào?”

      cái gì! Cái gì gọi là xử lý”? Em tự cho mình là hàng hóa sao?” Lãnh Ngạn gõ cái lên đầu , “ có nếu như, nhất định có thể ly hôn! Nếu như lời em , hơi cố kỵ bệnh tình của Tĩnh Lam, nhưng cố kỵ cũng có mức độ, mức độ này là thể uất ức em!”

      “Mong là vậy!” Duy Nhất ngồi bên giường nhìn , cũng lạc quan.

      Lãnh Ngạn gõ đầu lần nữa, “Sao lại tin tưởng ? Vui mừng chút!”

      Duy Nhất cười cười, vuốt đầu, “Còn em đần, tiếp tục gõ, em càng ngốc!”

      “Vốn chính là bé ngốc!” Lãnh Ngạn thấy cười miễn cưỡng, ôm an ủi, “Đừng suy nghĩ lung tung, rồi giao tất cả cho là được, rửa mặt , hôm nay Mặc Toa rất bận rộn?”

      Duy Nhất gật đầu, “Đúng rồi, muốn họp giới thiệu sản phẩm mới, ngoài ra còn phải chuẩn bị tiệc từ thiện cuối tuần, quyên tiền cho nhi viện.”

      “Vậy còn mau ! xuống tầng dưới trước chờ em!” Lãnh Ngạn buông ra, nhàng đẩy vào phòng tắm, còn mình xuống tầng dưới ăn bữa sáng.

      Mới vừa uống sữa xong, điện thoại di động của lại vang lên, là nhà cũ gọi tới.

      “Alo, tôi là Lãnh Ngạn, chuyện gì?” vừa vừa quay đầu lại nhìn Duy Nhất chưa xuống.

      “Ngạn, là em!” Trong điện thoại truyền đến giọng ốm yếu của Tĩnh Lam, “Em có cảm giác hình như càng tồi tệ hơn, chiều nay có thể trở lại xem ?”

      “Được, trở lại!” Lãnh Ngạn chút do dự.

      “Vậy...Duy Nhất nghĩ gì chứ?” Tĩnh Lam yếu ớt hỏi.

      “Em yên tâm , ấy rất thông tình đạt lý.” Lãnh Ngạn khẳng định, “Cứ như vậy , chiều nay từ công ty trực tiếp đến.”

      “Em tuyệt đối thông tình đạt lý!” Duy Nhất lặng lẽ xuất sau lưng .

      Lãnh Ngạn cất điện thoại di động, quay đầu lại cười tiếng, ôm vào trong ngực, “Làm sợ muốn chết, ngột nhiên xuất !”

      “Làm việc trái lương tâm dĩ nhiên sợ!” Duy Nhất giãy mấy cái trong lòng , tránh thoát cũng đành thôi, chỉ có điều oán trách, “Đây coi là gì, lần lần hai em còn chó thể chịu được, hoài như vậy, em cũng phải thánh nhân! Mặc dù ta có bệnh, nhưng nếu cứ lấy cái này làm cớ, chắc chắn chuyển về ở đó!”

      Lãnh Ngạn cãi cọ với , chỉ đưa nước trái cây đến bên miệng , “Ngoan, uống nước trái cây!”

      “Em uống!” Duy Nhất nhìn chằm chằm, “Có phải tối nay lại thể về nhà?”

      “Nhìn tình huống !” Lãnh Ngạn cười theo.

      đừng trở lại! trở lại càng tốt, em cũng ra ngoài tìm đàn ông khác!” Duy Nhất khẽ cắn lên cổ tay , cuối cùng tránh thoát khỏi ngực .

      “Em dám !” Lãnh Ngạn để nước trái cây xuống uy hiếp.

      “Em cho xem! Giống như thế giới này chỉ có tốt nhất, tất cả phụ nữ đều đổ nhào vào , theo ta , vốn ta mới là bà xã danh chính ngôn thuận của , em tính là gì!” Bữa sáng Duy Nhất cũng ăn, cầm túi xách lên.

      Lãnh Ngạn nhìn bóng lưng của thở dài, gọi điện thoại cho lái xe, “Tiểu Thôi, thiếu phu nhân ra, còn chưa ăn sáng, lúc cậu qua Đường Ký dừng xe mua đậu hũ thiếu phu nhân thích ăn nhất, nhất định phải nhìn ấy ăn, còn nữa, buổi tối đúng giờ đón thiếu phu nhân về, đừng để ấy ăn cơm bên ngoài.”

      “Dạ biêt, thiếu gia!”

      Cú điện thoại kế tiếp gọi cho bác sỹ Lục, “Bác sỹ Lục, bệnh của Tĩnh Lam phải khá hơn sao? Bây giờ xảy ra chuyện gì?”

      “A, tôi cũng suy nghĩ, có thể bị cảm lại, vốn tốt rồi, nhưng tối hôm qua cẩn thận bị cảm lạnh, cho nên lại nghiêm trọng rồi!” Bác sỹ Lục đáp.

      “Được, tôi biết rồi, buổi chiều tôi thăm ấy, ban ngày ông ở nhà cũ cùng !” Lúc Lãnh Ngạn gọi điện thoại nét mặt nhìn mà hiểu...
      Last edited by a moderator: 23/6/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 190: đêm cuối cùng

      Editor: Puck

      Hoàng hôn nhà cũ nhà họ Lãnh.

      Má Tằng đút thuốc cho Tĩnh Lam, sờ trán con , “Tốt hơn nhiều, con cũng thế, quý thân thể mình, đây là vì cái gì?”

      Tĩnh Lam hừ lạnh tiếng, “Bà bóng gió ít cho tôi, vì cái gì? Chẳng lẽ bà còn biết vì ai sao? Chính tôi hao hết tinh lực người ấy, bây giờ muốn tôi buông tha là thể nào!”

      “Tĩnh Lam!” Má Tằng thở dài, “Con xem nhiều năm như vậy, cuối cùng lấy được cái gì? Con đừng trách mẹ tìm phụ nữ tới chia rẽ con và thiếu gia, ra đó cũng là vì tốt cho con, mẹ muốn con lõm sâu vào vũng bùn nữa!”

      “Tốt,” Tĩnh Lam xì mũi coi thường, “Đừng dễ nghe như vậy, vì tốt cho tôi? Chỉ vì tốt cho thiếu gia thập toàn thập mỹ trong lòng bà? Sớm chút thoát khỏi con điên là tôi đây!”

      “Con muốnnóivậymẹcũngkhôngcó cách nào, chỉ có điều về sau ngàn vạn lần phải bản thân mình, đừng cố ý dầm nước lạnh đến bị cảm, ăn thua thiệt vẫn chính là con!”

      Ánh mắt Tĩnh Lam trở nên buồn bã, “Mẹ, con còn đường lui, con như bây giờ, ai ràng cũng muốn con, dù sao con sai lầm rất nhiều bước, dứt khoát sai toàn bộ , dù chết con cũng muốn chết ở nhà họ Lãnh.”

      “Ôi, Tĩnh Lam, mọi việc thể quá mức, con nhớ, nếu mẹ cho thiếu gia...” Má Tằng gạt lệ.

      Cũng lâu lắm, Lãnh Ngạn tới rồi, vả lại thẳng đến phòng Tĩnh Lam, khi Duy Nhất dời khỏi nhà cũ, Tĩnh Lam cũng ở khu nhà hai tầng bỏ hoang phía sau.

      “Lĩnh Lam, bây giờ cảm giác như thế nào?” Lãnh Ngạn ân cần hỏi.

      Tĩnh Lam suy yếu ho khan vài tiếng, “Ừ, khá hơn chút, Ngạn, cám ơn đến thăm em.”

      “Tại sao vậy chứ?” Lãnh Ngạn cười dịu dàng, “Dù thế nào và em vẫn là vợ chồng, có trách nhiệm với em!”

      Tĩnh Lam cảm động đến đỏ vành mắt, “Ngạn, tốt quá, em liên lụy nhiều năm, những trách em, còn đối xử tốt với em như vậy, em ... biết nên sao, Ngạn, duyên phận vợ chồng của chúng ta cũng sắp chấm dứt, tối nay đừng , có được ? Có lẽ đây là đêm cuối cùng ở chung phòng rồi.”

      Lãnh Ngạn như có điều suy nghĩ, mỉm cười đồng ý, “Được rồi! Chỉ cần em dưỡng bệnh cho tốt là được.”

      “Cám ơn , Ngạn!” Nước mắt tràn đầy hốc mắt Tĩnh Lam, “Hy vọng và Duy Nhất hạnh phúc.”

      Lãnh Ngạn khẽ gật đầu, “Cám ơn, em nghỉ ngơi , ăn cơm tối rồi trở về phòng đọc sách.”

      “Ừ, , em chỉ cần biết ở trong nhà là yên tâm.” Tĩnh Lam khẽ nở nụ cười với .

      Vì vậy, Lãnh Ngạn trở về phòng mình đọc sách, sắc trời dần tối xuống, bóng đêm càng nồng.

      Lãnh Ngạn dần cảm thấy mệt mỏi, để sách xuống, điện thoại di động vang lên.

      Lãnh Ngạn vừa nhìn, ra là Duy Nhất, kiểm tra đến rồi!

      cười khẽ tiếng, “Alo, Duy Nhất, có phải nhớ ?”

      Giọng Duy Nhất hung dữ như trong dự đón, “Nhớ mới là lạ, ở đâu? Cùng với bà xã ?”

      đúng là ở nhà cũ...”

      định giải thích, bị Duy Nhất nhanh chóng cắt đứt. “Có phải buổi tối trở lại?” Duy Nhất chất vấn.

      “Ừ, nhìn tình huống , em ngủ trước, đừng chờ ...”

      “Em chờ mới là lạ! tốt nhất vĩnh viễn đừng trở lại!” Duy Nhất thở phì phò quăng điện thoại rồi nằm ngủ.

      Lãnh Ngạn cầm điện thoại di động cười cười, Duy Nhất của chính là vậy, lời hung dữ, chốc lát quên lúc trước mình gì, nhóc lương thiện....

      ngáp cái, phòng tắm tắm rửa, thay áo ngủ vừa định chuẩn bị ngủ, cửa truyền đến tiếng gõ .

      “Người nào vậy?” hỏi.

      “Ngạn, là em, em có lời muốn với .” Là giọng Tĩnh Lam.

      Lãnh Ngạn do dự chút nào, mở cửa phòng, chỉ thấy Tĩnh Lam mặc áo ngủ hơi mỏng đứng ngoài cửa, nhìn thấy chút nội dung bên trong.

      “Có lời gì cứ .” mở toàn bộ cửa.

      Hai tay Tĩnh Lam khoanh lại bao bọc bản thân, “Lạnh quá, có thể để cho em vào rồi ?”

      Lãnh Ngạn quan sát lần từ đầu đến chân, khóe môi thoáng nụ cười thâm thúy, “Em đúng là ăn mặc quá ít! Vào !”

      Lãnh Ngạn xoay người ngồi ghế, để cửa cho Tĩnh Lam.

      “Cám ơn!” Tĩnh Lam mừng thầm trong lòng, nhanh chóng rảo bước vào, đóng cửa lại.

      “Có chuyện gì bây giờ có thể rồi?” Lãnh Ngạn nhìn , dưới áo ngủ ngắn lộ ra chân trắng như tuyết.

      Tĩnh Lam thấy mắt rơi vào hai chân mình, lộ ra nụ cười quyến rũ xinh đẹp, “Ngạn!”

      Theo tiếng gọi mềm mại nhàng, ngồi đùi Lãnh Ngạn, bộ ngực dán lên mặt Lãnh Ngạn.

      Lãnh Ngạn khẽ nghiêng đầu, “ phải có lời sao? Làm cái gì vậy?”

      Tĩnh Lam bưng lấy mặt , để cho mùi thơm cơ thể làm hết khả năng chui vào lỗ mũi Lãnh Ngạn, “Ngạn, em chỉ muốn lưu lại cho nhau đêm khó quên.”

      Lãnh Ngạn gạt phăng tay , “Như vậy tốt lắm đâu, chúng ta sắp ly hôn, chuyện này công bằng với em.”

      “Em ngại!” Cặp mắt Tĩnh Lam bị nước mắt thấm ướt, “Ngạn, dù sao về sau em cũng tái giá, người em chỉ có mình , em biết thích em, cho nên em nguyện ý ly hôn, thành toàn hạnh phúc cho , nhưng mà, chúng ta kết hôn lâu như vậy, tới nay vẫn chạm vào em, em hy vọng có thể lưu lại hồi ức tốt đẹp cho em, đời em, chỉ cần hồi ức của là đủ rồi.”

      Lãnh Ngạn dò xét nhìn , “Hả? Có ?”

      ! Ngạn, em lòng , tin tưởng em!” Cổ tay Tĩnh Lam giơ lên, bỏ áo ngủ vốn giấu được gì, “Ngạn, hy vọng ghét bỏ em từng là kẻ điên, em tốt lắm...”

      Lãnh Ngạn nhìn gần như lộ ra thân thể trọn vẹn, khóe môi nhếch lên nụ cười đùa gỡn, Tĩnh Lam thấy phản đối, cầm tay đặt lên trước ngực mình, trong đôi môi đỏ thắm phát ra kiều, “Ngạn...”
      Last edited by a moderator: 23/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :