1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 167: Từ khi nào

      Editor: Puck

      Duy Nhất lập tức cảm thấy thân thể nặng nề của Lãnh Ngạn đè lên mình.

      “Lãnh Ngạn! giữ chữ tín! bội ước!” trước khi ly hôn chúng ta chỉ làm bạn bè!” Duy Nhất cong môi liều mạng giãy giụa thân thể.

      “Em cảm thấy chúng ta chỉ làm bạn bè sao?” Đầu lưỡi ẩm nóng của liếm qua gương mặt .

      Đáy lòng Duy Nhất cũng bắt đầu run rẩy, sợ mình trầm luân trong sức nóng của , hai tay chống lên ngực cứng rắn, rụt cổ lại né tránh, “Đừng liếm! Giống như Only vậy!”

      Lãnh Ngạn biết chỗ mẫn cảm nhất của chính là ở vành tai, ngược lại ngậm lấy vàng tai mút rồi khẽ cắn, nóng ướt mút vào khiến tê dại từng cơn, lan ra bốn phía, hàm răng thỉnh thoảng thổi hơi mạnh vào làn da hơi đau khiến Duy Nhất ngừng run rẩy, thở gấp liên tục.

      “Ưmh ưmh…. cần… Lãnh Ngạn…” Thân thể và tư tưởng của Duy Nhất đều chống lại Lãnh Ngạn.

      là người đàn ông sâu đậm, giữa bọn họ sớm có da thịt thân thiết, cũng khát vọng được nhiệt liệt, nhưng về mặt hình thức vẫn là chồng của người khác, trước kia biết thôi, nhưng bây giờ khi biết, tại sao có thể yên tâm thoải mái cùng người mới?

      cự tuyệt kiều biếng nhác cũng thể ngăn cản nhiệt tình bành trướng của Lãnh Ngạn, môi từ bên tai chuyển lên môi, ngọn lửa rốt cuộc đốt trong miệng.

      Duy Nhất biết, miễn dịch của mình với gần như bằng , hoàn toàn thể chống lại , nhưng mà, tại sao khi nhắm mắt hưởng thụ vuốt ve của , đồng thời mây đen cách nào bao phủ chặt? Cùng lúc đó, lông mi giải thích được lăn giọt nước mắt?

      Khi Lãnh Ngạn say mê cho triền miên, chất lỏng mặn mặn tràn vào cánh môi , kinh động, dừng động tác lại, ôm chặt Duy Nhất, mút lệ mặt .

      “Xin lỗi, suy nghĩ đến cảm nhận của em… quá ích kỷ!” Gò má của dán lên khuôn mặt vẫn còn nước mắt của , chỉ cảm thấy hoàn toàn lạnh lẽo…

      Duy Nhất “Oa” tiếng khóc lên. , cực khổ, chỉ thân thể cực khổ, gánh nặng tư tưởng còn nặng hơn, kể từ sau khi bởi vì kiện chủ động trở lại bên Lãnh Ngạn, chuẩn bị gánh chịu tất cả khổ cực mệt mỏi, chăm sóc Lãnh Ngạn rất vất vả, sao, có thể nhịn, hơn nữa, có thể chăm sóc người mình hưởng thụ, nhưng mà, khổ sở trong lòng cũng khó có thể nên lời.

      Ở trước mặt, hoàn toàn nhận ra tia hy vọng, ít nhất, theo ý , khả năng Lãnh Ngạn và Tĩnh Lam li dị gần như có, như vậy tình cảm giữa và Lãnh Ngạn làm sao bây giờ?

      Có lúc, nghĩ, nếu Lãnh Ngạn tốt bao nhiêu, như vậy, lúc này rời khỏi , cảm thấy khổ sở, càng nỡ, nhưng khả năng lại gần như bằng . Chẳng lẽ ông trời trêu người sao?

      thể rời bỏ , thể rời bỏ , nhưng giữa bọn họ vẫn tồn tại ta… Lúc ở bên cạnh , nhớ đến muốn khóc, nhưng ở bên cạnh rồi lại thuộc về , ai có thể trải nghiệm nỗi đau đớn này?

      lại thể cho bất kỳ ai về tất cả, ai chia sẻ với , hơn nữa, còn gạt Lãnh Ngạn, để cho nhìn ra chút đầu mối nào, nhưng người này, rốt cuộc có bao nhiêu nhẫn nại?

      Rất nhiều, rất nhiều lần muốn hỏi, Lãnh Ngạn, rốt cuộc tương lai của em là gì?

      Nhưng mỗi lần, lời đến khóe miệng lại thu về, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của , đau lòng, đành lòng, muốn ép buộc

      vẫn luôn đồng ý đòi hỏi của Lãnh Ngạn, biết mình làm như vậy có phải gọi là già mồm cãi láo , ràng sớm là người của , lúc này còn giả bộ thanh cao cái gì?

      Nhưng cách nào thuyết phục mình, vào thời điểm như vậy, để cho bản thân rơi vào mê loạn, khiến quan hệ vốn hỗn loạn càng thêm rối rắm ràng.

      Bởi vì tiếng khóc của mà Lãnh Ngạn đau lòng, nhưng chỉ ra sức lau nước mắt cho , “Duy Nhất, tha thứ cho , sau này , đảm bảo .”

      Duy Nhất giống như phát tiết tất cả uất ức và thầm chịu đựng của quãng thời gian này ra ngoài, khóc thôi, vừa khóc cách nào kềm hãm. là phụ nữ, người phụ nữ mới hai mươi tuổi, muốn bả vai phải gánh vác bao nhiêu đây?

      hy vọng đường nào có thể nũng nịu chút giống như các khác, đòi chút thương , nhưng thể, người đàn ông trước mắt càng dễ dàng bị thương hơn

      Có lẽ mình lựa chọn sai rồi? tự hỏi trong lòng, nhưng mà, ai tới cho biết tình đúng sai? Oán hận lúc trước cố tình lại gặp người này…

      Giống như lần đầu tiên khóc trước mặt Lãnh Ngạn, khóc đến có hơi sức khóc lên, mới thút thít dừng lại, tiếng khóc trầm thấp vang vọng trong ngực Lãnh Ngạn.

      “Lãnh Ngạn, em có thể hỏi chuyện ?” thử hỏi.

      Lãnh Ngạn nhìn ánh mắt ray rứt trong mắt mà đau lòng, hiểu băn khoăn của Duy Nhất, trong khoảng thời gian này, chưa bao giờ tới chuyện của Tĩnh Lam, nhưng lên để ý, chỉ sợ ép .

      “Bé ngốc! hy vọng em biết, và em là hai người cùng chung nhịp thở, tất cả lo lắng của em cũng nên cho biết! là người đàn ông của em! Em dựa vào dựa vào ai?” nắm lấy bả vai bé của , nghĩ đến trẻ hai mươi tuổi, vì gánh vác đau khổ của , giúp bước ra khỏi lo lắng, còn chưa từng oán giận, mà lúc này ở giai đoạn thể cho yên ổn, bảo sao đau lòng?

      là hai người cùng chung nhịp thở sao?

      Duy Nhất nghe giọng trầm thấp cuốn hút của , nghĩ đến ban đầu mình bị giọng này của làm rung động, nghĩ đến áp lực công việc của , sinh hoạt khó khăn, cũng nhẫn tâm hỏi ra lời, cuối cùng lắc đầu, rớt nước mắt , “ có, có gì, ngủ , em mệt rồi…”

      Lãnh Ngạn hô hấp nặng nề, nhàng vuốt ve trán , “ bé ngốc, biết em muốn hỏi gì, có phải muốn hỏi , lúc nào mới có thể khôi phục tự do, lúc nào mới có thể cưới em?”

      ra phải biết nỗi sầu lo của !

      Duy Nhất níu áo sơ mi của , gật đầu cũng lắc đầu, người phụ nữ bình thường, người phụ nữ nào lại muốn cam kết?

      tăng tốc độ! Tuần này bác sĩ Lục mang Tĩnh Lam kiểm tra tình huống cũng tệ lắm, các hạng mục chỉ tiêu tương đối bình thường, đợi sau khi ấy ổn định thêm chút nữa, chuyện này ra, em cần cảm thấy băn khoăn, tìm người bảo vệ ấy, để cho ấy tự làm mình bị thương…”

      Lời cam kết của Lãnh Ngạn ở bên tai, nén lệ mỉm cười với , tin tưởng chứ?

      tin tưởng…
      Last edited by a moderator: 27/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 168:

      Editor: Puck

      Lãnh Ngạn chạm vào nữa, điều này khiến Duy Nhất cảm động.

      Có người nửa người dưới của đàn ông là động vật, người đàn ông của khi hừng hực, cuối cùng lại có thể hiểu được , tôn trọng ý kiến của , đây cũng là biểu của mà thôi…

      Tình huống lúc này của và Lãnh Ngạn, biết nên lấy cái gì để hình dung.

      biết bắt đầu từ khi nào, từ bỏ thói quen nằm ngủ say người , thay đổi như vậy khiến Lãnh Ngạn cảm thấy yên lòng, mỗi đêm phải nắm tay ngủ, mà chỉ cần Duy Nhất rút tay ra, lập tức tỉnh…

      Thần kinh suy yếu của vẫn còn chưa trừ tận gốc…

      Nhưng cảm giác như vạy thường khiến cho chua xót trong lòng.

      ràng phải vợ chồng, lại đêm đêm ngủ cùng nhau, còn tự với mình như vậy chưa tính là nhân tình, chỉ vì có chuyện giữa vợ chồng, nhưng cái này có phải lừa mình dối người ?

      Trong đêm tối, nắm tay của nhau, tình cảm đắm đuối, chờ đợi vĩnh viễn, nhưng trong lòng luôn có kiểu xác
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 169: Giải thoát

      Editor: Puck

      “Em làm được! giúp em phương diện quản lý trước, chờ em lĩnh hội để cho em tự làm, coi như em tin tưởng bản thân, cũng phải tin tưởng ánh mắt của , nhìn nhầm người!” Hình như Lãnh Ngạn rất có lòng tin với .

      , Lãnh Ngạn, em muốn!” ra Duy Nhất muốn tiếp nhận nguyên nhân là muốn nhận quá nhiều vật chất Lãnh Ngạn tặng cho, dù sao quan hệ giữa bọn họ trước mắt vẫn còn rất lúng túng.

      Lãnh Ngạn lại hiểu tâm của , câu toạc ra, “Duy Nhất, đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta là người nhà, ít nhất lập tức như vậy, em còn so đo với ? Huống chi và em đều phải người coi trọng vật chất, phải sao? Cứ như vậy , đáp ứng Đình Ân qua thời gian ngắn nữa làm thủ tục. nữa, đến rồi, ngoan ngoãn chờ tin tức tốt của !”

      Lãnh Ngạn cúp điện thoại, Duy Nhất cầm điện thoại sững sờ hồi lâu…

      Từ con nữ giúp việc đến nữ tổng giám đốc công ty, trong chuyện này khoảng cách bao nhiêu?

      dám tưởng tượng, sợ trời sập là chuyện phúc họa tương y *.

      (*) phúc họa tương y: Trong họa có phúc

      Từ đến lớn, trong nguyên tắc sinh tồn của , buông tha, lùi bước, nhưng cũng hy vọng xa vời, vậy mà hôm nay, có phải đứng quá cao?


      Ngày hôm
      [​IMG]
      Julia tran thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 170: Tĩnh Lam

      Editor: Puck

      đến rồi, em có khỏe ?” Lãnh Ngạn dịu dàng hỏi.

      “Em vẫn khỏe, mấy người bác sỹ Lục vẫn còn ở đây!” ra giọng Tĩnh Lam rất thanh thúy, rất êm tai.

      “Ừ vậy em phải ngoan ngoãn nghe lời bác sỹ, nên suy nghĩ bậy bạ!” Trong giọng của Lãnh Ngạn lại có thể lộ ra mấy phần cưng chiều.

      Bên kia trầm mặc hồi lâu.

      Lãnh Ngạn lo lắng gọi , “Tĩnh Lam, em sao chứ? Tĩnh Lam?”

      “Em sao! Em…”

      Tĩnh Lam giống như muốn lại thôi, thái độ của ta khiến Duy Nhất bắt đầu lo lắng, phải ta đổi ý chứ?

      Lãnh Ngạn liếc nhìn Duy Nhất, trong lòng cũng có nỗi lo lắng này, cố gắng hạ giọng mềm mại, “Tĩnh Lam, khuya lắm rồi, ngủ sớm chút, ngày mai lại tới thăm em, được ?”

      Tĩnh Lam lại trầm mặc, Duy Nhất cắn môi, ôm cánh tay Lãnh Ngạn cũng nắm chặt quần áo .

      Cuối cùng, Tĩnh Lam lên tiếng, “Ngạn, em… Muốn chuyện với ấy, có thể ?”

      Nghe xong lời này, Duy Nhất kiềm chế được mà rùng mình, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện với Tĩnh Lam, phải phân biệt đối xử với Tĩnh Lam, , hơi sợ theo bản năng với bệnh thần kinh.

      ngẩng đầu nhìn ánh mắt Lãnh Ngạn, Lãnh Ngạn cũng chăm chú nhìn , chỉ nghe Lãnh Ngạn , “Tĩnh Lam, thôi , ấy ngủ.”

      “Như vậy… Ngày mai lúc tới có thể dẫn ấy tới cùng ?” Tĩnh Lam vội vàng , giống như sợ Lãnh Ngạn vì vậy mà cúpđiện thoại.

      “Cái này… ấy phải làm…” Lãnh Ngạn nhíu nhíu mày, nhìn Duy Nhất.

      Tĩnh Lam kiên trì nữa, lát sau mới , “Ngạn, em biết , ra ấy ỏe bên cạnh đúng ? sợ em hù dọa ấy, dáng vẻ em ai ưa thích, ai quan tâm…”

      Giọng đơn khiến Duy Nhất nghe cũng cảm thấy đáng thương, luôn mồm muốn làm kẻ thứ ba, kết quả phải thể tránh khỏi sao?

      Mặc dù hôn nhân của ta và Lãnh Ngạn là hữu danh vô thực, nhưng góc độ luật pháp và đạo đức là như vậy. rất áy náy với Tĩnh Lam.

      lấy dung khí giọng với Lãnh Ngạn, “Để em , quan trọng!”

      Lãnh Ngạn hơi chần chừ, đưa di động cho .

      Duy NHất nhận lấy điện thoại di động, trong lòng cuồng loạn, êm ái , “Tĩnh Lam, tôi là Duy Nhất.”

      “Xin chào, chúng ta gặp mặt rồi.”Lúc này Tĩnh Lam rất tỉnh táo, giống kẻ điên trong truyền thuyết.

      “Đúng!” Duy Nhất biết đáp thế nào, thiếu chút nữa ra thành ngữ “ vui khi gặp chị”, may mà kịp thời dừng lại…

      Tĩnh Lam lại cười tiếng vào trong điện thoại, “Có phải rất sợ tôi ?”

      có, có, tuyệt đối có!”Duy Nhất đáp tiếng chối bỏ liên tiếp, nhìn ánh mắt Lãnh Ngạn cũng có vài phần lúng túng.

      Tĩnh Lam yên tĩnh lát, vô cùng tình cảm câu, “Duy Nhất, tôi có thể gọi như vậy ?”

      Duy Nhất tin chắc, phải người điên có thể ra được những lời này, xem ra tình trạng sức khỏe trước mắt của Tĩnh Lam rất tốt.

      thoáng thở phào, “Dĩ nhiên có thể.”

      Lời kế tiếp của Tĩnh Lam có thể khiến Duy Nhất khiếp sợ tới cực điểm, chỉ nghe cco ta dùng thanh sâu kín , “Duy Nhất, tôi giao ấy cho , mấy năm nay, tôi làm liên lụy đến ấy, làm khổ ấy, phải thương ấy nhiều, giúp tôi bồi thường những tổn thương tôi tạo ra cho ấy, cảm ơn !”

      Duy Nhất khó có thể tin, trao đổi ánh mắt với Lãnh Ngạn, Lãnh Ngạn cũng nghe ràng những lời này vào trong tai, trong lúc này đáy lòng hai người hẹn mà cùng sinh ra ý niệm, phải Tĩnh Lam nhắn nhủ lời trăng trối chứ?

      Duy Nhất lập tức vào trong điện thoại di động, “Tĩnh Lam, chị đừng suy nghĩ lung tung, tôi lập tức để Lãnh Ngạn trở lại, đừng xúc động!”

      Tĩnh Lam lại cười, “Duy Nhất, phải cho rằng tôi muốn tự sát chứ? Yên tâm , tôi , tôi tự sát nhiều lần cũng thể giữ lại trái tim ấy, lại tự sát còn có tác dụng sao? Tôi lòng tâm cầu xin .”

      “Nhưng Tĩnh Lam, tôi… Rất xin lỗi… lòng xin lỗi…” Duy Nhất biết nên sao.

      Nếu như Tĩnh Lam náo loạn ồn ào với , còn có thể cảm thấy dễ chịu chút, nhưng đối thoại lý trí như vậy khiến cho tạm thời thể nào tiếp thu được.

      “Duy Nhất, có phải suy nghĩ, kẻ điên như tôi sao lại ra như vậy?”Tĩnh Lam cười , trong tiếng cười có mấy phần tự giễu, “Tôi chính là muốn hai người yên tâm, tôi tốt lắm, tốt rồi, rất nhiều chuyện muốn sau này cố chấp như vậy nữa, bênh tự nhiên cũng tốt lên nhiều. Tôi ấy nhiều năm như vậy, mệt quá, bây giờ để xuống, cuối cùng nhõm! Duy Nhất, con đường sau này, đổi cho cùng với ấy rồi!”

      Duy Nhất nghe ra được trong giọng của ta run rẩy, đó là vừa bi thương vừa mỉm cười cứng cỏi, Duy Nhất từng cười như vậy, đột nhiên tràn đầy đồng tình với Tĩnh Lam.

      Trái lại trước mặt ta, Duy Nhất có vẻ nắm chắc, tạm thời tìm được từ gì để , “Đúng…Tôi..Chúng ta…”

      “Duy Nhất, tôi muốn gặp lại , người có thể để cho ấy thích như vậy, tôi hơi tò mò, ngày mai có thể trở về cùng ấy ?”

      nhớ tới đáng vẻ của Tĩnh Lam, nhưng giọng như vậy trong đêm tối tĩnh lặng khiến cho có cram giác thành lời, người đàn ông mình nhiều năm muốn ly dị với mình, tại sao có thể tỉnh táo đến thế?

      hay ?

      Ngẩng đầu nhìn Lãnh Ngạn, dũng khí của tăng lên gấp bội, thôi, nên đối mặt luôn luôn phải đối mặt, nếu muốn đạt được hạnh phúc phải giải quyết triệt để số vấn đề.

      “ĐƯợc! Tôi đồng ý với chị!” cắn cắn môi, coi như củng cố quyết tâm của mình.

      “Tốt lắm! Tôi ở nhà họ Lãnh chờ về! Bye bye!” Tĩnh Lam xong rồi cúp điện thoại.

      Duy Nhất nghe thanh tút tút tút bên tai, trong lòng lướt qua chút lo lắng, cuộc gặp mặt ngày mai là tình hình như thế nào?

      nhíu chặt chân mày, trả điện thoại di động lại cho Lãnh Ngạn.

      “Em đồng ý ngày mai tới gặp ấy?”Lãnh Ngạn kỳ quái hỏi.

      Duy Nhất khẽ gật đầu, cười với , “Ừ, đồng ý!”

      “Ngốc! Em có thể đáp ứng!”Lãnh Ngạn lo lắng ôm lấy .

      có việc gì, em sợ!Có ở bên người, phải sao?”Duy Nhất vòng chặt hông , cười ngọt ngào, coi thường lo lắng trong lòng.
      Last edited by a moderator: 3/6/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 171: Tĩnh Lam 2

      Editor: Puck
      Ánh trăng lẳng lặng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, Duy Nhất nhìn đồng hồ, trời vừa rạng sáng, vẫn ngủ, biết vì sao trong tâm thần mãi yên, giống như có dự cảm sao? chưa bao giờ tin tưởng.

      Lãnh Ngạn nằm sát bên cạnh , nắm tay , vẫn dám động, nửa người nhức mỏi, khẽ nhúc nhích, e sợ khiến Lãnh Ngạn tỉnh giấc.

      Lập tức, bị cánh tay có lực ôm lấy, giọng trầm thấp hiền hòa truyền đến bên tai, “Còn chưa ngủ?”

      “Đánh thức sao?” Duy Nhất xoay người, đối diện với .

      Nhờ ánh trăng, Lãnh Ngạn yên lặng nhìn , thở dài tiếng, “Duy Nhất, cần cho mình áp lực quá lớn, muốn đừng , xử lý tốt tất cả, em tín nhiệm sao?”

      phải!” Duy Nhất vùi đầu vào trong ngực , “Chỉ có điều hơi khẩn trương, em muốn .”

      Trong ngực Lãnh Ngạn ấm áp, đột nhiên nhớ tới câu hát, hai người rét lạnh, dựa vào bên nhau chính là ấm áp…

      khỏi dán chặt hơn, giống như khi còn bé dán chặt mẹ, giống như sau nàydán chặt lấy gấu tiểu Bố, ra cũng rất sợ lạnh…

      Lãnh Ngạn rất nhạy bén mà vòng chặt tay, nhàng hôn lên gò má, vành tai , “Duy Nhất, có lòng tin, em còn chưa có sao?”

      Môi của mang theo nhiệt độ sưởi ấm da , rất chân , chân , rất quyến luyến nhiệt độ như vậy kìm lòng được ngửa mặt lên, đón nhận môi , chủ động như vậy khiến Lanh Ngạn hơi ngẩn ra, nhưng lập tức chiếm thế chủ động, thâm tình mà nhiệt liệt hôn , triền miên trong màn đêm dần ấm lên.

      “Ngạn, em.”Duy Nhất nỉ non dưới nụ hôn nóng bỏng của .

      Cho tới nay, luôn cự tuyệt , nhưng mà hôm nay hy vọng nóng rực của thiêu đốt , để cho tin tưởng ấm áp này là , có lẽ chỉ có chút cảm giác sung sướng mới có thể khiến cho yên tâm…

      Lãnh Ngạn hơi chần chừ trong chốc lát, nhưng cũng hiểu ý đồ của , rời khỏi môi , thầm bên tai , “Ngủ , quá muộn!”

      !Em muốn em!” Duy Nhất cố chấp quấn lấy , ma sát người , khiêu chiến nhẫn nại của .

      Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực bướng bỉnh quấn quýt si mê, ngọn lửa được Lãh Ngạn đè nén lâu bị đốt lên đến cực hạn, hít vào hơi, cúi đầu hôn cánh môi trơn bóng của , tay luồn vào bên trong áo , vuốt ve lưng bóng loáng…

      Duy Nhất mê muội trong hơi thở của , say mệ, chính là cảm giác như vậy, cảm giác dịu dàng và nhiệt liệt cùng tồn tại, dần buông lỏng, ý thức cũng dần xa xôi, bàn tay ấm áp lưng giống như tay mẹ vỗ về dụ dỗ lúc ngủ khi còn

      Lãnh Ngạn hôn dọc theo từ cằm xinh đpẹ của xuống, đột nhiên cảm thấy trong ngực yên tĩnh lại, nhìn kỹ, Duy Nhất thế mà lại yên bình ngủ thiếp

      thầm buồn cười, quá mệt mỏi, chịu quá nhiều áp lực…

      Chỉ có điều, ngược lại yên tâm thoải mái ngủ thiếp , sao có thể làm?

      Cái nàt gọi là dục vọng ồn ào kháng cự!

      Bất đắc dĩ lắc đầu, mỉm cười lần nữa giúp sửa quần áp ngay ngắn, ôm chặt , nhắm mắt lại, cùng nhau mong chờ ngày mai lại đến.

      ---

      Này hôm sau, xe Lãnh Ngạn chậm rãi dừng lại ở vườn hoa chính nhà họ Lãnh, Duy Nhất điều chỉnh tâm tình của mình, như có việc gì nở nụ cười trầm tĩnh, “ thôi! vào! lâu trở lại!”

      Lãnh Ngạn bị nụ cười của lây đến, nắm tay , “Duy Nhất, có chuyện muốn làm với em trước, sau khi và Tĩnh Lam ly hôn, muốn để nhà cũ này lại cho má Tằng, để cho nhà ba người bọn họ có nơi sinh hoạt, ra đây cũng là ý của cha, sau khi cưới để lại cho quản gia, sau đó mua nhà bên ngoài, coi như cảm tạ hai người bọn họ cống hiến cho nhà họ Lãnh!”

      “Đây là chuyện của , cần cho em, muốn xử lý tài sản nhà họLãnh của các người như thế nào xử lý như thế ấy!”Duy Nhất thờ ơ nhìn .

      Lãnh Ngạn vui lòng rồi, “Cái gì gọi là tài sản nhà họ Lãnh của các người? nhanh chóng chính là tài sản của em rồi! Ngày trước phải em thích nhà cũ sao?Vậy bây giờ muốn để lại cho bọn họ đương nhiên phải cho em biết tiếng!”

      “Được rồi được rồi! biết! Ông chú dài dòng! Bây giờ có thể vào chứ!”Duy Nhất le lưỡi với , cố dùng vẻ nhõm che giấu hốt hoảng nơi đáy lòng.

      Dáng vẻ nghịch ngợm của khiến Lãnh Ngạn giật mình, định hôn , bị né tránh.

      “Chú ý chút, đừng để Tĩnh Lam nhìn thấy!” Duy Nhất rút tay ra khỏi tay .

      Lãnh Ngạn cười tiếng, mở cửa xuống xe, Duy Nhất theo phía sau , vẫn hơi khẩn trương.

      Trước khi đến, tính toán, Tĩnh Lam và Lãnh Ngạn cùng nhau lớn lên, như vậy tuổi cũng rồi, mới hai mươi tuổi, có thể kích thích Tĩnh Lam ?

      Cho nên cố ý chọn mộc chiếc váy dài xem ra tương đối thành thục mặc dù bộ dễ dàng, nhưng khiến có vẻ non nớt.

      “Thiếu gia, thiếu phu nhân!”Quản gia đứng đầu cầu thang chờ bọn họ.

      Lúc Duy Nhất bước lên bậc thềm cẩn thận bị váy dài vướng chân, ngã xuống đất, khỏi kêu lên tiếng.

      Lãnh Ngạn quay đầu lại, nhanh chóng dìu , cuối cùng khi chưa ngã xuống đất đỡ được trong nháy mắt, dưới tình thế cấp bách, Duy Nhất ôm lấy chân quản gia, cứng ngắt như thế, có chút co dãn nào của bắp thịt.

      Duy Nhất đột nhiên nhớ tới Lãnh Ngạn từng chân quản gia bị tàn tật, đây nhất định là chân giả rồi hả?

      bị sợ vội rút tay về ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy quản gia cười với , vì mình đường đột mà đỏ mặt, phản ứng như thế dễ dàng khiến người ta khó chịu, may mà lão quản gia chú ý…

      Lãnh Ngạn đỡ dậy hỏi, “Như thế nào? sao chứ?”

      có việc gì, vào thôi!” khẽ lắc đầu, mắt thấy Tĩnh Lam từ trong ra.
      Last edited by a moderator: 3/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :