1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 146: Em cần nữa sao

      Editor: Puck

      Lãnh Ngạn run lên trong lòng, giọng cũng run rẩy, “Duy Nhất, em cần nữa sao? Nghe giải thích có được , ấy…”

      “Tôi muốn nghe!” Duy Nhất che lỗ tai lắc đầu nguầy nguậy.

      muốn nghe chuyện xưa giữa và người khác, chịu nổi, chịu nổi…

      Cho dù có lấy cớ như thế nào, và người phụ nữ kia là vợ chồng chân chính, đây là ; mực lừa dối , đây cũng là !

      Bác sỹ Trần bỗng nhiên xuất ở cửa ra vào, mặc dù cửa mở, ông vẫn khẽ gõ tiếng, nhắc nhở hai người bên trong chú ý.

      “Lãnh tiên sinh, thiếu phu nhân… , cảm xúc của Tĩnh Lam rất ổn định, vừa rồi dùng thuốc an thần, ngài có nên xem chút ? Chỉ sợ ấy lại…” Bác sỹ Trần nhìn sắc mặt Duy Nhất, chuyện lưu loát.

      Lãnh Ngạn cũng nhìn Duy Nhất, biết trưng cầu đồng ý của , hay nỡ rời .

      Từ đầu đến cuối Duy Nhất liếc nhìn , giễu cợt, “Yên tâm , tôi tự sát! Vì hạng người đàn ông như mà tự sát, đáng giá!”

      Sắc mặt Lãnh Ngạn cứng đờ, thở dài nặng nề tiếng, ra khỏi phòng.

      Mặc dù với mình thèm để ý, mặc dù muốn mình khinh bỉ , nhưng đuôi khóe mắt Duy Nhất vẫn nhịn được mà nhìn chằm chằm theo , nhìn đứng dậy ra ngoài cửa, trong lòng vẫn đau dữ dội.

      Bác sỹ Trần khẽ gật đầu với Duy Nhất, “Thiếu phu nhân, tôi trước.” Ánh mắt nhìn Duy Nhất ràng là thương hại.

      Duy Nhất hiểu, tiếng “Thiếu phu nhân” đầu
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 147: Ông xã, theo em…

      Editor: Puck

      Mà câu này lại chọc giận Doãn Tử Nhiên, vung đấm nặng nề lên lỗ mũi Lãnh Ngạn, “ ra Lãnh Ngạn là hạng người như thế, tôi hối hận sao ban đầu lại muốn giao Duy Nhất cho !”

      Hai người đánh nhau ngay lập tức, thanh ồn ào kinh động mọi người, má Tằng cũng chạy vào, nghe hai người cãi vã vì chuyện Duy Nhất phải , lập tức hai mắt đẫm lệ, tới trước mặt Duy Nhất, kéo tay , “Thiếu phu nhân, trong lòng tôi, mới là thiếu phu nhân, má Tằng van , cần , nếu đến nhà mới ở, tin tưởng má Tằng, má Tằng đứng bên cạnh , cũng xử lý xong mọi chuyện, tôi bảo đảm, thiếu gia đường đường chính chính cưới vào cửa, van cầu !”

      “Hai người được đánh nhau! Đánh nữa tự tôi !” Duy Nhất chỉ cảm thấy tiếng ồn ào này như tiếng kim chú, khiến đâu đau muốn nứt, hất tay má Tằng ra, vén chăn lên chuẩn bị rời giường.

      Lãnh Ngạn và Doãn Tử Nhiên lo lắng chân bị thương, hẹn mà cùng dừnglại đỡ , Duy Nhất chán nản ngồi giường, biết nên làm thế nào.

      Nhìn tay Lãnh Ngạn duỗi ra trước mặt mình, ghen tuông trong lòng dâng lên, muốn và tức giận rối rắm trong lòng…

      “Thiếu phu nhân!”Má Tằng mượn cơ hội tiếp tục đánh động , “Má Tằng là người chân nhảy vào quan tài, cũng cầu xin thiếu phu nhân điều gì, nếu thiếu phu nhân thương bà lão là tôi đây, nghe tôi mấy câu .”

      Duy Nhất mấp máy môi, cuối cùng gì nữa, mặt mũi hai người Doãn Tử Nhiên và Lãnh Ngạn sưng bầm, trợn mắt nhìn lẫn nhau, chung chiến hỏa lắng xuống, khí khẩn trương dần hóa giải trong tự thuật của má Tằng.

      “Thiếu phu nhân, Tĩnh Lam là con của tôi, thiếu gia thương con bé nên mới cưới nó, nhưng bọn họ chưa từng là vợ chồng , tất cả đều từ…”

      đến đây, lời má Tằng bị giọng khiếp sợ cắt đứt, “Ông xã, mặt của như thế nào?”

      Ông xã? Trái tim Duy Nhất lại bị nện phát nặng nề, theo tiếng nhìn sang, tóc quăn màu nâu nhạt đứng ở cửa, đôi mắt to toát ra vẻ hoảng hốt bình thường.

      “Tĩnh Lam, sao con lại tới đây? Mau trở về!” Má Tằng vội tiến lê nắm tay con đưa về.

      ! Con phải chờ Ngạn. Ông xã, em chờ rất lâu, sao xuống với em?” Tĩnh Lam vịn khung cửa, ánh mắt nhìn Lãnh Ngạn tràn đầy thấp thỏm chờ mong.

      “Em xuống trước , tụi xuống ngay!”Lãnh Ngạn cau mày .

      Trong lòng Duy Nhất đau xót khó nhịn, giờ phút này, mình là người dư thừa.

      CHuyện bà xã người ta chờ ông xã là đương nhiên, ở chỗ này làm gì chứ?Hơn nữa, cho tới bây giờ nghe giọng điệu của Lãnh Ngạn vẫn có chút chăm sóc người phụ nữ này, nếu từng vì đáng thương mà cưới ta, như vậy có vì đáng thương mà nỡ bỏ ta.

      Đột nhiên nhớ tới tấm hình phát giá sách của Lãnh Ngạn, phía ghi là: Ngạn, phải vĩnh viễn em…

      nguyện ý tự sát vì người đàn ông này, cũng coi như thương ta đến cực hạn…

      cười khổ, , nên

      “Tử Nhiên, chúng ta thôi!” thản nhiên , hề tiếp tục nhìn Lãnh Ngạn nữa.

      DOãn Tử Nhiên ôm lấy , căm phẫn nhìn Lãnh Ngạn, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.

      Lãnh Ngạn xoải bước theo, hình như muốn đuổi theo , Tĩnh Lam chạy tới, dựa vào bả vai , “Ông xã, theo em…”

      Giọng trầm mà nũng nịu lại khiến trái tim Duy Nhất đau nhói lần nữa…

      Quay đầu lại, bả vai từng làm gối dựa hàng đêm bây giờ là chỗ dựa của người phụ nữ khác…

      “Tử Nhiên, đưa em đâu?” Sau khi lên xe Duy Nhất hỏi.

      “Em còn có thể đâu?”DOãn Tử Nhiên thầm, “Đương nhiên là ở cùng chỗ với !”

      “Hả?”Duy Nhất hơi giật mình.

      “Hả cái gì? Trước kia cũng phải chưa từng ở chung! là, ở cùng chỗ với Lãnh Ngạn tính tình cũng thay đổi!”DOãn Tử Nhiên cười lạnh.

      được nhắc lại tên ta!”Sắc mặt Duy Nhất trầm xuống.

      “Bây giờ biết hối hận? cũng hối hận!”DOãn Tử Nhiên hừ câu.

      DUy Nhất hiểu, “ hối hận cái gì?”

      hối hận trước kia lúc ở chung với em quá quân tử, sớm biết đem em gạo sống nấu thành cơm chin, xem em còn có cơ hội gả cho kẻ lừa gạt đó !” Doãn Tử Nhiên oán hận .

      “Tử Nhiên…” Duy Nhất giả bộ đáng thương nhìn , lúc này đừng giỡn…

      DOãn Tử Nhiên cười tiếng, “Được, !Tóm lại thể xấu Lãnh Ngạn, đúng ?Coi như ta làm tổn thương em như vậy, em vẫn che chở cho ta!”

      “Em che chở cho ta, em chỉ muốn nghe tên ta mà thôi.”Duy Nhất cúi đầu.

      DOãn Tử Nhiên khẽ lắc đầu, lái xe đến khách sạn.

      ở khách sạn?”Duy Nhất rất kinh ngạc, chẳng lẽ sau khi chuồng chim bồ câu phá bỏ trở lại nhà mình sao?

      “ĐÚng vậy!CÓ gì ổn?” Doãn Tử Nhiên dừng xe, ôm Duy Nhất lên thẳng “phòng cho tổng thống” tầng cùng khách sạn.

      “Tại sao trở về nhà?”Trong ấn tượng của Duy Nhất bác trai và bác DOãn gần như vẫn lo lắng cho .

      Doãn Tử Nhiên tránh đáp, với , “Khuya lắm rồi, ngủ , ngủ phòng bên cạnh, có chuyện gọi .”

      “Tại sao lấy hai phòng?”Duy Nhất nghĩ mình và Doãn Tử Nhiên ở cùng phòng trong khách sạn, bị phóng viên phát , lại lên trang bìa.

      cần nghĩ nhiều!”Duy Nhất nhìn cười, “Chân em bất tiện, ở cùng chỗ với em có chuyện gì có thể gọi !”

      Duy Nhất túm tóc, “Tử Nhiên, vẫn là tốt nhất…”

      “Hối hận rồi sao! chọn là tổn thất của em! Bây giờ hối hận vẫn còn kịp!” ôm Duy Nhất lên giường, đắp kín chăn cho , cười tới phòng bên cạnh.

      Duy Nhất khẽ mìm cười, nhắm mắt lại, ép mình nghĩ nữa, những người khác, những chuyện kia, những người lần nào cũng chui vào đầu óc, cả đêm nửa mê nửa tỉnh, tất cả trong mộng đều là con búp bê treo bệ cửa sổ, chỉ có điều, mỗi con búp bê đều có mặt mũi…
      Last edited by a moderator: 9/5/16
      Phong Vũ YênJulia tran thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 148:

      Editor: Puck

      Chuyện đầu tiên lúc sáng sớm tỉnh lại, Duy Nhất lấy giấy bút trong túi xách ở đầu giường ra bôi bôi vẽ vẽ, giấc mộng này cho linh cảm, muốn thiết kế nhóm búp bê, chỉ cung cấp tư liệu sống và , toàn bộ do người chơi thuyết minh tự mình tổ hợp, tên là mộng Sửu nha *.

      (*) sửu nha: sửu có nghĩa là xấu xí, vai hề.

      Ý nghĩ này dần dần hình thành trong đầu , vô cùng vui mừng, lập tức muốn gọi điện thoại cho Lôi Đình Ân, nhưng mà, điện thoại di động nắm trong tay, lại do dự.

      Lôi Đình Ân là bạn tốt của Lãnh Ngạn, cơ hội trước mắt có thể là do Lãnh Ngạn tặng cho, đúng là vẫn có cách nào thoát khỏi che chở của sao?

      cứ do dự mãi, tay cầm điện thoại cuối cùng để xuống, vẫn thôi tham gia…

      Khi sắp mất hồn, điện thoại di động rung rung, vừa nhìn, trùng hợp, Lôi Đình Ân lại có thể chủ động gọi điện thoại tới.

      vội vàng nghe, Lôi Đình Ân ở bên kia vô cùng lo lắng, “Duy Nhất, bản thiết kế của em còn chưa chuẩn bị xong sao? Sắp tới kỳ hạn nộp bản thiết kế!”

      Duy Nhất chần chừ, “Xin lỗi, Lôi tổng, em… muốn tham gia.”

      “Tại sao? Còn chưa thiết kế xong sao?”
      Lôi Đình Ân hơi thất vọng, “ sao, để Fujita giúp emmột chút.”

      phải!”Duy Nhất vội vàng ngăn cản.

      Lôi Đình Ân cảm thấy kỳ quái rồi, “Vậy là sao? Em thiết kế xong chưa?”

      “CHỉ là… Có ý tưởng, còn chưa sửa bản thảo.”DUy Nhất .

      “Vậy nhanh lên! Chuẩn bị xong gửi trực tiếp cho , mấy ngày nữa mời em ăn cơm, gọi cả Lãnh Ngạn tới! QUyết định như vậy!”

      Lôi Đình Ân giống như tên của , làm việc mạnh mẽ vang dội, vừa dứt lời cúp điện thoại, ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng chưa từng cho Duy Nhất.

      Gọi Lãnh Ngạn cùng?Tại sao lại gọi? Nghe thanh “Tút tút tút” bên tai, Duy Nhất rơi vào mêm man…

      Lúc DOãn Tử Nhiên bước vào, ngồi ngẩn người.

      “Nghĩ gì thế?DUy Nhất?” liếc mắt nhìn bản vẽ nháp trong tay , “Đây là cái gì?”

      “Bản phác họa tham gia cuộc thi thiết kế đồ chơi.”Duy Nhất buồn buồn .

      Doãn Tử Nhiên nhận lấy nhìn, “ tệ!Mặc dù hiểu, nhưng nhìn đáng , cũng y như em!”

      “Lôi tổng muốn em nộp bản thảo, nhưng em muốn tham gia!” đến muốn tham gia, Duy Nhất vẫn hơi tiếc nuối.

      “Tại sao?Đây là cơ hội tốt biết bao!”Doãn Tử Nhiên thể tưởng tượng nổi mà nhìn , “ biết rồi, emlà bởi vì Lãnh Ngạn hả?”

      Duy Nhất gật đầu, “Em muốn tiếp tục nhận bố thí của ta nữa.”

      “Đây là bố thí gì?” DOãn Tử Nhiên chấp nhận, “Đây là thực lực của em, nếu phải em có thực lực này, giám đốc của các em cũng coi trọng em, công ty chủ yếu nhất chính là lời lãi, cuộc thi quan trọng như vậy, công ty của các em nhiều nhà thiết kế như vậy, nếu em đáng giá đầu tư, giám đốc còn đẩy em , trừ phi giám đốc của các em là người ngu.”

      Duy Nhất ngẫm nghĩ lại, hình như Doãn Tử Nhiên cũng có lý, Fujita cũng từng khen ngợi có thiên phú…

      “Em có thể ?”Duy Nhất vẫn còn thiếu hụt lòng tin.

      có thể!Ăn bữa sáng trước, sau đó xác định lại bản thảo!”

      Bởi vì chân Duy Nhất bất tiện, nên DOãn Tử Nhiên kêu người mang bữa sáng vào phòng.

      ---

      Mấy ngày sau, Lôi Đình Ân nhận được thiết kế của DUy Nhất, quả nhiên gọi điện thoại mời ăn cơm, hơn nữa còn hẹn đến nhà hàng bang chuyền.

      “Duy Nhất, phát nhà hàng tên là Only, rất thích hợp với em! Bảy giờ tối nay, chờ em ở đó, tha thứ cho tới đón em, em có Lãnh Ngạn tự mình làm lái xe, đến chỉ tự chuốc lấy nhục thôi!” Lôi Đình Ân xong rồi cúp điện thoại luôn.

      Nhà hàng của DỊch Hàn? DUy Nhất nghĩ tới nghĩ lui, Lôi Đình Ân thế nào cũng là cấp của , mời ăn cơm, còn cự tuyệt, hình như rất lễ phép.

      Buổi tối, vừa đúng lúc DOãn Tử Nhiên gọi điện thoại cho biết phải tiếp khách hàng, gọi bữa tối cho .

      Duy Nhất lui bữa tối lại, mình nhờ xe đến nhà hàng băng chuyền.

      Lôi Đình Ân chờ sẵn, bên cạnh còn có , mặt tròn tóc quăn, dáng dấp đáng giống như búp bê Barbie.

      nhớ Lãnh Ngạn Lôi Đình Ân sắp kết hôn, có lẽ đây chính là dâu của ấy.

      Lôi Đình Ân thấy , đứng dậy chào hỏi , cũng kỳ quái hỏi, “Lãnh Ngạn tới?”

      Duy Nhất hơi hốt hoảng, “A, ấy có thời gian!”

      “Nhóc thúi này, ràng đồng ý với mình đến!” Lôi Đình Ân thầm.

      DUy Nhất kinh hãi, “Cái gì? ấy muốn đến?”

      “Đúng vậy!Buổi chiều cậu ấy còn nhất định đến!” Lôi Đình Ân biết và Lãnh Ngạn xảy ra chuyện gì, nắm tay bên cạnh giới thiệu, “Duy Nhất, đây là vị hôn thê Mạc Toa của , là em Đinh Mặc Khải, tháng sau chính thức là bà xã !”

      Sau đó mặt đầy hạnh phúc mà với Mặc Toa, “Bà xã, đây là bảo bối của Lãnh Ngạn, tên là Duy Nhất, là nhà thiết kế có tiềm lực nhất của công ty chúng ta.”

      Tính cách Mặc Toa rất vui vẻ, lộ ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ đưa tay phải về phía Duy Nhất, “Rất hân hạnh được biết ! Duy Nhất! Cái tên dễ nghe!”

      DUy Nhất cũng cười thản nhiên, bắt tay với ấy, “Tôi cũng vậy, Mặc Toa xinh đẹp.”

      Đột nhiên rất hâm mộ Mặc Toa, có thể danh chính ngôn thuận mà đứng bên cạnh Lôi Đình Ân, nhìn ra được, Lôi Đình Ân nhất định rất thích ấy, chỉ vì ấy giống như đứa bé chưa trưởng thành thích đồ chơi, mà mở công ty đồ chơi như vậy, phần này đủ sâu đủ nồng đậm rồi.

      “Duy Nhất, muốn ăn gì cứ tùy tiện, đợi tên kia!” Lôi Đình Ân đưa thực đơn cho .

      Duy Nhất lại đẩy thực đơn lại, “, tổng giám đốc, ra hôm nay tôi còn có cuộc hẹn, và Mặc Toa từ từ ăn !”

      thầm nghĩ trong lòng, nếu Lãnh Ngạn đến, phải rời trước khi Lãnh Ngạn đến.

      “Như vậy sao được?Duy Nhất, vợ chồng hai người khôngthú vị? Rất khó mới có thể tụ họp chỗ, đến, người muốn ! làm tổng giám đốc như vậy tahạt mất mặt?” Lôi Đình Ân tỏ vẻ vui.

      “AI tôi đến!” giọng đột nhiên vang lên.
      Last edited by a moderator: 9/5/16
      Phong Vũ YênJulia tran thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 149: Quá khứ của Lãnh Ngạn 1

      Editor: Puck

      Giọng này khiến Duy Nhất giật nảy mình, đột nhiên đứng lên, “Xin lỗi, tôi còn có chuyện, trước!”

      Vừa mới xoay người bị người giữ chặt eo, hơi thở quen thuộc đập vào mặt, cảm giác chua xót mê muội.

      “Bà xã, đến em lại ? cho!” cười giống như có chuyện gì, giống như giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì.

      “Đình Ân, Mặc Toa, chào hai người!” nghiễm nhiên định buông Duy Nhất ra, vừa chào hỏi với Lôi Đình Ân, vừa quấn chặt lấy eo , giống như muốn túm chặt .

      Duy Nhất hận đến cắn răng nghiến lợi, lại thoát được cánh tay của , “Lãnh Ngạn, buông tôi ra, nếu đừng trách tôi khiến khó chịu trước mặt bạn bè!” giọng uy hiếp.

      Lãnh Ngạn lại cười với Lôi Đình Ân, “Bà xã tôi vừa mới muốn cùng tôi thế giới hai người, cho nên, chúng tôi cáo từ trước, hai người cứ dùng cơm vui vẻ!”

      Duy Nhất gần như bất tỉnh, “Lãnh Ngạn, có phải quá vô sỉ ?”

      hận thể trút lửa giận nơi đáy lòng lên, lại chỉ có thể giọng rỉ rai, xấu mặt chịu nổi!

      Người đến người trong nhà hàng, có người nhìn bên này.

      Lôi Đình Ân khinh thường nhìn Lãnh Ngạn, “Điển hình trọng sắc khinh bạn! Hai người ở chỗ mỗi ngày, rút ra chút thời gian cho tôi cũng được sao?Mặc Toa mới trở về!”

      “Chính bởi vì Mặc Toa mới trở về, cho nên còn lâu tôi mới nhẫn tâm quấy rầy hai người, bà xã, chúng ta thôi!”

      túm lấy Duy Nhất, nghênh ngang rời , mà trong góc u, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm tất cả.

      Duy Nhất hiểu, sao có thể cười thản nhiên như vậy!

      ra khỏi nhà hàng, Duy Nhất cắn mạnh cái lên cánh tay , định buộc buông tay ra, nhưng lại nhịn đau, kiên quyết buông tay, nắm chặt cổ tay túm vào thang máy.

      Cửa thang máy đóng lại, Duy Nhất mãi tránh thoát được, gào lên giận dữ với Lãnh Ngạn, “Rốtcuộc muốn tôi làm gì? Cả đời có bốn người phụ nữ! Làm ơn, hãy bỏ qua cho tôi ! Xin đừng tiếp tục tôi là bà xã của ! Tôi còn muốn lập gia đình!”

      Lãnh Ngạn nhìn , đột nhiên đè lên vách tường kim loại lạnh như băng trong thang máy, nhanh chóng hôn .

      Duy Nhất cảm thấy chút ôn hòa lẫn say mê nào với xâm phạm lần này của , chỉ có tức giận.

      Nhưng mu bàn tay của bị giam cầm, thân thể bị đè nén, ngay cả hai chân cũng bị ép chặt, hoàn toàn thể nhúc nhích, dưới tình thế cấp bách, dùng sức cắn lưỡi cái.

      Lập tức trong miệng tràn vào mùi vị tanh ngọt, vốn tưởng rằng buông ra, ngờ lại cố chấp mút , dây dưa với , dung hợp mùi máu tanh với hương vị ngọt ngào của

      Cuối cùng trở nên an phận, hề chống lại nữa, bởi vì biết chống lại cũng vô dụng, chỉ có điều chết lặng tùy hôn, tùy chậm rãi đưa máu của vào trong dạ dày , để cho đau đớn trong lòng đồng thời tản mát ra hơi thở mùi máu tanh.

      Thang máy đến tầng , cửa mở ra, người chờ thang máy thấy cảnh này ai dám vào, vì vậy cửa thang máy lại đóng lại, tiếp tục lên .

      Chờ đến khi cảm thấy thẩn thờ, chậm rãi rời khỏi môi lạnh lùng phun ra câu , “Chừng nào có thể dừng hứng thú lại với thân thể tôi?”

      “Duy Nhất, em biết phải như vậy! em, phải bởi vì thân thể của em!” giữ cằm , để cho nhìn vào mắt mình.

      Duy Nhất rời ánh mắt , giễu cợt, “ tôi?Người từng có bốn người phụ nữ tôi? buồn cười!”

      có bốn người phụ nữ! từng chỉ có Đình nhi, em biết! Người phụ nữ thứ hai do mấy người Đình Ân giới thiệu cho , còn chuyển vào ở trong nhà , nhưng về nhà! Cái này với em! Cho tới bây giờ ta vẫn phải là bạn !” Lãnh Ngạn hận thể lay động tỉnh ngộ.

      Ánh mắt Duy Nhất chuyển về phía , nhìn thẳng , “Vậy bây giờ người kia là?”

      “Bây giờ chính là tới cho em biết! Cho dù hôm nay em nguyện ý nghe hay đều thả em ! Nhất định phải để em nghe xong mới thôi!”

      Vừa đúng lúc thang máy mở ra, Lãnh Ngạn túm lấy ra ngoài.

      Duy Nhất thấy chạy thoát, cũng biết, được rồi, nhất định muốn nghe, nghe, coi như chia tay cũng phân ràng!

      Sau khi Lãnh Ngạn kéo lên xe, chuẩn bị lái xe, Duy Nhất lạnh lùng , “ trong xe , nhanh lên chút, tôi muốn !”

      Lãnh Ngạn liếc nhìn , dùng giọng trầm thấp bắt đầu chuyện cũ, “Tĩnh Lam là con má Tằng, từ lớn lên ở nhà họ Lãnh, quan hệ rất thân mật với anhem tụi , ở trong mắt , ấy giống như em . Sau đó lại Nhật Bản, lúc trở về ấy đính hôn với Lãnh Dực, sắp trở thành chị dâu của .”

      “Khi đó, có Đình nhi, nhưng đột nhiên có ngày, Tĩnh Lam cho biết, người trong lòng ấy là , chứ phải Lãnh Dực, ấy muốn kết hôn với Lãnh Dực, ấy muốn gả cho . với ấy đây là thể, và Đình nhi đăng ký kết hôn ở Nhật Bản, mà ấy cũng có vị hôn phu.”

      “Nhìn ra được, Tĩnh Lam rất đau lòng, nhưng cũng gì thêm, chỉ kéo dài thêm thời gian kết hôn với Lãnh Dực. Sau đó, và Lãnh Dực ra nước ngoài bàn luận số nghiệp vụ lớn, Đình nhi… qua đời ngoài ý muốn, ấy bắt đầu quan tâm , lặng lẽ làm rất nhiều việc vì , vừa cảm kích lại đồng thời sợ hãi. Cho nên, bắt đầu về nhà.”

      “Khi còn bé, Lãnh Dực và nhiều mâu thuẫn, sau khi trưởng thành ngược lại chung đụng rất hòa hợp, cha giao công ty cho ấy, ấy đương nhiên nhắc lại đề phòng đoạt tài sản nhà họ Lãnh, cộng thêm cá tính ngày càng thành thục, cuối cùng hai em trở thành em đúng nghĩa, cho nên càng dám đứng trước mặt Tĩnh Lam, để tránh Lãnh Dực hiểu lầm.”

      “Có lần, Tĩnh Lam đột nhiên gọi điện thoại cho , ấy ở phòng khám tư nhân nào đó, sắp chịu nổi nữa. biết ấy xảy ra chuyện gì, chạy tới chỗ ấy , ấy nằm trong phòng cấp cứu ở phòng khám, bác sỹ ấy phá thai bị băng huyết, cấp cứu bên trong.”

      “Lúc ấy vừa nghe nóng ruột, chuẩn bị gọi điện thoại thông báo cho Lãnh Dực. Nhưng vừa đúng lúc bác sỹ phẫu thuật ra, cho biết, bệnh viện bọn học có cách nào xử lý tình huống của Tĩnh Lam, muốn lập tức đưa đến bệnh viện lớn, vì vậy, kịp gọi điện thoại, vội chuyển Tĩnh Lam đến bệnh viện.”
      Last edited by a moderator: 9/5/16
      Julia tranPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 150: Quá khứ của Lãnh Ngạn 2

      Editor: Puck

      “Phẫu thuật tiến hành nhiều giờ, cuối cùng, lúc bác sỹ ra Tĩnh Lam sinh non thai hơi lớn, lúc phẫu thuật làm tốt dẫn đến băng huyết, hơn nữa ở phòng khám tư nhân lại chậm trễ hồi lâu, cho nên, mặc dù bây giờ cứu được ấy, nhưng ấy vĩnh viễn mất quyền làm mẹ.”

      ngây dại, đột nhiên nhớ tới nên gọi điện thoại cho Lãnh Dực, sau đó cùng y tá đưa ấy vào phòng bệnh. ấy còn rất yếu ớt, khẽ ngẩng dậy, muốn chuyện với . ấy hỏi có biết vì sao ấy muốn bỏ đứa bé của ấy và Lãnh Dực . ra hiểu , nhưng mà chỉ có thể biết.”

      “Sau đó ấy giải thích với , ấy bởi vì , bởi vì ấy , ấy muốn làm trái với lòng mình gả cho Lãnh Dực. Còn , dù sao bây giờ cũng độc thân, ấy có thể tốt với hơn Đình nhi. đương nhiên đồng ý với đề nghị của ấy, nhưng ấy vừa mới phẫu thuật xong, muốn kích thích ấy, chỉ có thể an ủi, muốn ấy nghỉ ngơi tốt.”

      “Mà biết, lúc này Lãnh Dực đến bệnh viện, hơn nữa đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, nghe từng lời tụi mà tiến vào. Khi thấy ánh mắt hoảng sợ của Tĩnh Lam mới quay đầu lại nhìn, Lãnh Dực nổi giận đùng đùng về phía , đấm quyền, giết chết đứa bé của ấy, muốn trả cho ấy!”

      muốn giải thích, lại cảm thấy mình biết giải thích như thế nào, Tĩnh Lam đúng là vì mà mất đứa bé. Tĩnh Lam thấy tình cảm của mình bị Lãnh Dực phát , dứt khoát quan tâm, thản nhiên muốn hủy bỏ hôn ước với Lãnh Dực. Lãnh Dực nghe xong đau lòng muốn chết, Tĩnh Lam là ấy thích nhiều năm, dễ gì hai người mới trưởng thành, có thể kết hôn, lại bởi vì mà ra kết quả này.”

      nóng lòng giải thích mình và Tĩnh Lam có quan hệ gì, cho nên lập tức lấy ấy, giữa ấy có gì. Lời vừa ra, Tĩnh Lam lập tức hôn mê bất tỉnh, Lãnh Dực luống cuống, vừa gọi bác sỹ tới vừa giận dữ với , là người đàn
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :