1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 141: Tiệc đính hôn của Tiêu

      Editor: Puck

      Duy Nhất níu chặt tay Lãnh Ngạn xuất trong vườn hoa lớn nhà họ Doãn

      Lãnh Ngạn vẫn phong cách quen thuộc của , bộ lễ phục màu đen, mặt mũi lạnh lùng, mà Duy Nhất mặc bộ lễ phục là sườn xám tơ lụa màu đỏ thẫm, cổ áo thiết kế cài kín, che cả ngực và cổ, tơ lụa màu đỏ mềm mại che phủ đường cong lả lướt dáng người uyển chuyển của , cộng thêm áo lông cáo cộc tay khoác bên ngoài, che vai trần. Phối hợp đen và đỏ, làu màu sắc có khí thế hào hùng nhất, cũng là màu sắc có lực rung động lớn nhất, xuất của bọn họ khiến toàn bộ khách mời bị lu mờ.

      ra bộ lễ phục màu đỏ này chẳng qua do Lãnh Ngạn dùng miếng tơ lụa quấn mấy vòng quanh người , sau đó gọi người làm may thành lễ phục cấp tốc, tổng cộng trước sau chỉ mất mười phút…

      “Chị dâu quá đẹp!”

      tiếng thán phục truyền đến, Duy Nhất nhìn lại chỗ phát ra ân thanh, Lôi Đình Ân tới chỗ bọn họ.

      Bà xã mình được khen, mặt Lãnh Ngạn có mấy phần hài lòng, hỏi, “Tiêu đâu? Sao còn chưa xuống?”

      “Chắc xấu hổ! Đúng là chú rể! Ha ha!” Lôi Đình Ân cười ha ha, đoán chừng bữa tiệc đính hôn này nếu Doãn Tiêu Trác có thể tránh nhất định tránh…

      “Lãnh Ngạn!” thanh quen thuộc vang lên.

      Duy Nhất vừa nghe biết ai tới, khóe mắt liếc nhìn, quả nhiên là Cầu Chí Dương và Cầu Phỉ Nhi cùng tới.

      chép miệng, với Lãnh Ngạn, “Hai người trò chuyện , em chung quanh chút!”

      Lãnh Ngạn biết thích gặp người nhà họ Cầu, cũng miễn cưỡng , Lôi Đình Ân vừa thấy, lập tức đưa tay cho khoác, tỏ vẻ sẵn lòng cống hiến sức lực.

      Dưới ánh mắt có thể giết chết người của Lãnh Ngạn, Duy Nhất khoác tay Lôi Đình Ân ra, vừa vừa hỏi, “Sao theo chân bọn họ chào hỏi?”

      “Người nào?” Lôi Đình Ân hỏi, tiếp theo lập tức bừng tỉnh, “Em Cầu Chí Dương? Cậu ta là bạn của Lãnh Ngạn, quen, quen với Tiêu hơn. Em sao? Em thích bạn của Lãnh Ngạn?”

      Duy Nhất hít mũi cái, “Em dị ứng với nước hoa!”

      Lôi Đình Ân cười ha ha, “Vậy em đến nhầm nơi, chỗ nào có phụ nữ có nước hoa, mà chỗ tổ chức tiệc nhất định có phụ nữ!”

      “Chẳng lẽ tổng giám đốc cho em là đàn ông sao?” Duy Nhất chép miệng.

      Lôi Đình Ân thích thú nhìn , “, em là phụ nữ thuần túy, phụ nữ thuần túy đến cực điểm, khó trách Lãnh Ngạn si mê em đến trình độ này, ngày trước cậu ta bị Đình Nhi cuốn hút như vậy, chỉ là muốn xa rời, cảm giác người thân, nhưng cậu ta với em là say đắm cuồng nhiệt.”

      “Có ? Sao em cảm thấy!” Ngoài miệng Duy Nhất lẽ hiển nhiên, nhưng trong lòng như đổ mật, vẫn lo lắng mình cách nào thay thế vị trí Đình Nhi chết trong lòng Lãnh Ngạn, xem ra tự tìm phiền não.

      Lôi Đình Ân cười nhạt , nhân viên phục vụ bưng khay bên cạnh, Lôi Đình Ân cầm hai ly sâm banh, đưa cho Duy Nhất ly, “Duy Nhất, có cơ hội cho em, có muốn ?”

      “Cơ hội gì?” Duy Nhất nhận lấy ly sâm banh hỏi.

      “Sắp có cuộc thi thiết kế búp bê, tổng công ty có suất dự thi, Fujita đề nghị để cho em tham gia.” Lôi Đình Ân nhấp ngụm sâm banh.

      thể nào!” Duy Nhất giật nảy mình, “Em? Tham gia so tài quốc tế! Đừng bôi xấu công ty!”

      ! Fujita đánh giá em rất cao, em nhất định có thể thành công! Nào, cheers! Cầu chúc em giành giải thưởng lớn!” Lôi Đình Ân giơ ly rượu lên.

      bóng đen đến gần bọn họ, giọng Lãnh Ngạn vang lên u oán, “Lôi Đình Ân, đừng trêu chọc xung quanh, cẩn thận Mặc Toa trở lại thu thập cậu!”

      “Tôi sợ đó!” Lôi Đình Ân làm động tác đầu hàng, mặt lên nụ cười hạnh phúc.

      “Mặc Toa?” Duy Nhất nghĩ tới tên này, đây phải tên công ty sao?

      “Đúng vậy! Mặc Toa, là đặc biệt thích búp bê, công ty của tụi em mở ra bởi vì ấy, Lôi Đình Ân này, cuối tháng kết hôn!” Lãnh Ngạn nắm tay , “ nào, chúng ta tới chào hỏi bác trai và bác Doãn.”

      “Ồ!” Duy Nhất đáp rất tình nguyện, mặc dù thích ông cụ Doãn rất thế lực kia, nhưng phần lễ độ, cũng thể để cho người khác phu nhân Lãnh Ngạn biết lễ phép được?

      Dưới thôi thúc của Lãnh Ngạn, Duy Nhất bước tới trước mặt ông cụ Doãn.

      “Chào bác trai bác !” Lãnh Ngạn chào hỏi rất lễ phép.

      “Lãnh Ngạn đến rồi!” Ông cụ Doãn mỉm cười với Lãnh Ngạn, đồng thời ánh mắt rơi lên người Duy Nhất.

      Duy Nhất vốn định lẫn vào thể làm gì khác hơn là nhắm mắt chào hỏi, “Xin chào bác trai Doãn, xin chào bác Doãn!”

      Ông cụ Doãn lên tiếng, Doãn phu nhân lại dùng ánh mắt sắc bén quan sát Duy Nhất, với Lãnh Ngạn, “Lãnh Ngạn, phu nhân của cháu rất đẹp!”

      “Cám ơn bác khích lệ!” Lãnh Ngạn rất tự cho là đúng mà cười trả lời.

      Duy Nhất trợn mắt nhìn hai người, người này sao thể học chút khiêm tốn!

      biết tên Lãnh phu nhân là gì, có thể cho bác ?” Ánh mắt Doãn phu nhân nhìn Duy Nhất chằm chằm.

      Duy Nhất bị bà nhìn rất tự nhiên, đáp, “Cháu tên Nhiễm Duy Nhất.”

      “A – tên rất hay! Cháu họ Nhiễm?” Ánh mắt Doãn phu nhân đảo qua người ông cụ Doãn.

      “Đúng vậy, sao ạ?” Duy Nhất cảm thấy vẻ mặt Doãn phu nhân là lạ.

      có gì, chỉ cảm thấy họ này rất ít!” Doãn phu nhân trả lời lạnh nhạt.

      chuyện, quản gia vội vội vàng vàng chạy tới, thầm bên tai ông cụ Doãn, ông cụ Doãn nghe xong đứng lên, nổi giận đùng đùng, “Tên súc sinh này!”

      “Sao vậy?” Doãn phu nhân hỏi.

      “Tiêu Trác lại có thể đào hôn, chạy mất!” Ông cụ Doãn tức giận đến mức gào lên với quản gia, “Nhanh phái người bắt nó về cho tôi!”

      “Dạ! Dạ!” Quản gia vội vã .

      Ông cụ Doãn lắc đầu mà thở dài với Lãnh Ngạn, “Cháu ngoan, để cho cháu chê cười!”
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ YênJulia tran thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 142: Bí mật trong tủ bảo hiểm

      Editor: Puck

      bữa tiệc đính hôn cứ giải quyết được như vậy, cả bữa tiệc cũng thấy Doãn Tử Nhiên xuất , cũng biết trong ngày trai đính hôn cậu ta đâu.

      Ngày hôm sau, tất cả các phương tiện truyền thông tin tức lần lượt đưa tin, tối hôm qua đột nhiên mưa to, ở phố Tây xảy ra vụ án bắn nhau. trường vụ án nhặt được nhiều vỏ đạn, có vết máu kéo dài đến cầu, đoán chừng người trúng đạn rơi xuống sông, sống chết chưa biết, mà căn cứ chiếc xe ở trường vụ án, bước đầu xác định người bị thương chính là tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị - Doãn Tiêu Trác.

      Lãnh Ngạn thấy tin tức lập tức điều động thế lực của điều tra chuyện này, bởi vì cảnh sát thể cung cấp nhiều đầu mối hơn, ngay cả tính chất vụ án cũng thể xác định, Lãnh Ngạn chỉ có thể hoàn toàn dựa vào mình.

      Qua quá trình Lãnh Ngạn điều tra, vụ án này do mấy tên côn đồ làm, hình như là vì cướp bóc, cuối cùng, cảnh xác cũng xác định là vì cướp bóc, nhưng vì tung tích Doãn Tiêu Trác, cho nên vụ án bị treo.

      Duy Nhất dựa nghiêng đùi Lãnh Ngạn, thảo luận chuyện vụ án với Lãnh Ngạn, rất lo lắng cho Doãn Tiêu Trác.

      Lãnh Ngạn vuốt tóc an ủi, “Đừng cuống, có tin tức chính là tin tức tốt nhất, chứng minh cậu ấy bình an vô , chừng gặp được công chúa Bạch Tuyết và bé lọ lem, trôi qua thoải mái!”

      “Cũng phải, như vậy khiến cảm giác của em tốt hơn nhiều!” nghĩ tới tham gia cuộc thi thiết kế búp bê, đứng lên khỏi đùi Lãnh Ngạn, “Em lấy búp bê của em, ngủ sớm mộ chút, mấy ngày nay tinh thần tốt hơn rất nhiều!”

      “Đương nhiên là tốt rồi!” Lãnh Ngạn tươi cười nhìn , “Em quản nghiêm như vậy, tốt mới lạ!”

      “Dường như rất uất ức? Vậy em mặc kệ !” Duy Nhất cau mày.

      “Đừng! Được em trông nom là hạnh phúc!” Hai cánh tay Lãnh Ngạn quấn lấy , “Nhưng mà, bà xã, chúng ta có mấy ngày hạnh phúc!”

      Duy Nhất gạt cánh tay của , “Cái gì mà mấy ngày? Tối hôm qua còn… được! Ngủ sớm dậy sớm, về phần này phải có điều độ, mau ngủ ! Em lập tức tới cùng !”

      Lãnh Ngạn đành giương mắt nhìn mở cửa ra ngoài, nằm giường ngủ được, tâm chậm rãi nổi lên từ đáy lòng, chân mày nhíu lại.

      Duy Nhất tới phòng bếp pha ly sữa tươi trước, trở về phòng đặt vào trong tay , “Lãnh Ngạn, uống sữa tươi trước.”

      Kể từ sau khi phát tinh thần Lãnh Ngạn tốt, lại nghe mất ngủ, mỗi đêm cho uống sữa nóng, nghe sữa tươi có trợ giúp cho chất lượng giấc ngủ.

      muốn uống!” Lãnh Ngạn như đứa bé, đầu nghiêng sang bên cạnh.

      “Nghe lời! Đừng giống như con nít, chú!” Duy Nhất đút sữa tươi tới bên miệng .

      Lãnh Ngạn uống sữa tươi ừng ực ừng ực, rồi , “Uống rồi vẫn ngủ được!”

      “Vậy muốn như thế nào mới ngủ được?” Duy Nhất càng ngày càng cảm thấy giống như muốn người khác dỗ dành.

      “Uống thuốc ngủ!” biết Lãnh Ngạn giận dỗi hay như thế nào, ra những lời này.

      Duy Nhất giật mình, “ uống thuốc ngủ? Uống rồi? Thuốc gây nghiện đó! được, cho phép uống!”

      “Thuốc ngủ của chính là em!” Lãnh Ngạn đột nhiên nổi tính trẻ con cười tiếng, “Ôm em cũng ngủ rất dễ dàng.”

      Duy Nhất thở phào nhõm, thế nhưng biết làm sao với Lãnh Ngạn, thôi, thiết kế đó vẫn nên làm trong giờ làm việc thôi!

      “Được rồi! Chúng ta ngủ chung, được chưa?” dịu dàng , cũng tắt đèn lên giường.

      Lãnh Ngạn lập tức ôm vào trong ngực, bắp thịt kiên cố vừa dày vừa nặng vừa ấm áp khiến cho Duy Nhất ở trong bóng tối cảm thấy yên bình, khẽ mỉm cười, ôm lại .

      “Lãnh Ngạn, ngày mai đến ngày chúng ta lấy ảnh cưới hả?” Duy Nhất giọng hỏi.

      “Ừ, tan việc tới đón em, chúng ta cùng !” Lãnh Ngạn dùng ngón tay vuốt ve mái tóc dài của .

      Duy Nhất thuộc kiểu người vô tâm lúc gối đầu là có thể ngủ, trong vòng ôm ấm áp của Lãnh Ngạn, mỏi mệt nhanh chóng dâng trào.

      “Duy Nhất, chuyện lần trước với em có thể phải chậm lại rồi!” Lãnh Ngạn thử hỏi dò.

      “Chuyện gì cơ?” Duy Nhất buồn ngủ mông lung, mơ mơ màng màng hỏi.

      “Chính là sau khi ly hôn tái giá di3nd`anleq'uuydonn với em! Thủ tục hơi phiền toái.” hôn khẽ lên môi .

      Duy Nhất đẩy mặt ra, “Chậm sao, qua lâu như vậy rồi, đừng làm rộn, em buồn ngủ quá!”

      Lãnh Ngạn lại nghe , chỉ lo đặt dấu ấn của lên cổ , đồng thời tay áo luồn theo vạt áo vào trong áo ngủ của .

      Duy Nhất vỗ mạnh lên tay , “ đừng làm rộn! thể ngừng nghỉ ngày sao? Mỗi đêm em đều mệt đến chết được!”

      Tay Lãnh Ngạn run lên, ưu thương thoáng lên trong mắt, “Xin lỗi!” buông tay ra, để Duy Nhất yên bình, để cho chìm vào giấc ngủ.

      Nhìn Duy Nhất hô hấp dần đều đặn, nhưng làm thế nào cũng ngủ được, sau mấy lần đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc đứng dậy, mở chốt tủ bảo hiểm.

      Trong tủ bảo hiểm có thứ gì đó giống như có sức mê hoặc chết người, nuốt nước bọt, tay khẽ run, đưa vào trong tủ bảo hiểm.

      Cầm thứ gì đó trong tủ bảo hiểm do dự hồi lâu, cuối cùng dưới nhẫn tâm, đóng cửa tủ bảo hiểm, ra khỏi phòng ngủ…

      Sáng ngày hôm sau, khi Duy Nhất tỉnh dậy phát Lãnh Ngạn ở bên cạnh, hơn nữa chăn lạnh…

      hoảng hốt trong lòng, mơ hồ nhớ tối qua cự tuyệt giống như hơi vui, nhân cơ hội này mà tức giận chứ? Vội vàng nhảy xuống giường, chân trần chạy xuống tầng dưới. Cảnh trong phòng khách khiến lòng đau nhói…

      Chỉ thấy Lãnh Ngạn co ro lộn xộn ghế sa lon, có chăn, hai vỏ chai rượu đất, tiếng ti vi vẫn rên rỉ mệt mỏi…

      “Ngạn!” rưng rưng chạy tới, nằm trong ngực , thân thể hơi lạnh…

      Lãnh Ngạn lắc lắc đầu, tỉnh lại từ trạng thái ngủ gật, hốc mắt hơi sưng.

      “Tại sao ngủ giường? cảm đấy!” Duy Nhất đau lòng ôm , muốn dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm .
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 143: Nhìn thấy má Tằng

      Editor: Puck

      sợ đụng phải em!” Lãnh Ngạn hàm hồ xong, gần như đêm ngủ, cũng hơi nhức đầu.

      “Tại sao muốn uống rượu? phải chúng ta định sinh cục cưng sao? được uống rượu!” Duy Nhất bị mùi rượu khắp người phả ra đến nhăn mũi lại.

      Lãnh Ngạn day huyệt thái dương, cười như có việc gì, “Xin lỗi, là tốt, lần sau uống.”

      “Ngạn!” Duy Nhất cảm thấy hôm nay rất kỳ lạ, “Tối hôm qua tức giận sao? Em chịu…”

      “Sao có thể? Bé ngốc!” xoa tóc , “Đứng lên , phải làm rồi!”

      Duy Nhất kinh ngạc nhìn theo lên tầng , thay xong quần áo xuống, vào phòng bếp kêu người làm bưng bữa sáng chuẩn bị xong vào phòng ăn, sau đó cười gọi Duy Nhất, “Sao còn chưa tới ăn điểm tâm? Chính em kết hợp thực đơn dinh dưỡng!”

      Đúng vậy, vì bổ sung dinh dưỡng cho Lãnh Ngạn, tìm bác sỹ Trần, lập thực đơn, đáng sợ hơn chính là nghiêm khắc dựa theo thực đơn mỗi ngày tiến hành nấu nướng, nhưng hôm nay ăn trôi. Cắn lung tung mấy miếng, rồi lên xe với Lãnh Ngạn, đến công ty làm việc.

      Quản lý phòng thiết kế Đinh Mặc Khải rất để ý đến chuyện dự thi của , hỏi tiến triển thế nào, mà chút đầu mối cũng có, cảm giác rất xấu hổ, ngày nộp bản thảo dự thi càng gần, biết nên làm thế nào. Suốt cả ngày vẫn có linh cảm, buổi chiều khi Lãnh Ngạn tới đón tiệm chụp hình lấy ảnh cưới buồn buồn vui.

      Lãnh Ngạn chỉ thỉnh thoảng nhìn , cũng quấy rầy.

      Vậy mà, khi xe tới cửa tiệm chụp hình Duy Nhất lại phát chuyện kỳ quái, bóng dáng má Tằng lại có thể chợt lóe trước tiệm chụp hình.

      “Má Tằng?!” Duy Nhất nhịn được gọi ra tiếng.

      “Ở đâu?” Lãnh Ngạn lập tức khẩn trương.

      Duy Nhất chỉ về đằng trước, “Em vừa mới thấy má Tằng ràng! phải nông thôn rồi sao?”

      “Đúng vậy, có thể em nhìn nhầm!” Trong mắt Lãnh Ngạn thoáng vẻ bối rối.

      Duy Nhất xuống xe tìm vòng, quả thấy má Tằng, có lẽ nhìn nhầm rồi, chép miệng, kéo Lãnh Ngạn tới tiệm chụp hình.

      Ở cửa tiệm chụp hình, ánh mắt Lãnh Ngạn đột nhiên đờ đẫn, tiếp theo vào tiệm chụp hình lớn tiếng chỉ trích nhân viên làm việc, “Ai cho phép các người treo ảnh chúng tôi trước cửa tiệm?”

      Nhân viên làm việc được lãnh giáo tính khí Lãnh Ngạn, rất sợ hãi, “Lãnh tiên sinh, xin lỗi, tôi lập tức lấy xuống, chỉ vì ảnh của ngài và phu nhân quá hoàn mỹ!”

      Duy Nhất cảm thấy Lãnh Ngạn có chút chuyện bé xé ra to, nhưng vừa nghĩ, Lãnh Ngạn vốn là người khiêm tốn, có thể quả thích hợp rêu rao như vậy. khẽ túm lấy quần áo Lãnh Ngạn, giọng , “Đừng phát hỏa lớn như vậy, chú ý chút hình tượng công chúng!”

      Lãnh Ngạn nín nhịn trong chốc lát, , “Em lấy, toilet.”

      “À!” Duy Nhất trả lời đơn giản câu, cũng sinh nghi trong lòng, nhưng đợi khi lấy hình xong, Lãnh Ngạn vẫn chưa ra, cách nào mang mấy bức hình khổ lớn này ra xe, nhân viên làm việc có lòng giúp đỡ, lại có chìa khóa xe, chờ đến lúc sắp chịu được, phòng vệ sinh thúc giục , kết quả thấy gọi điện thoại trong toilet. Bởi vì cách cánh cửa, nghe ràng, loáng thoáng nghe nhắc tới nhà cũ mấy lần, còn có an ủi…

      gõ cửa, “Lãnh Ngạn, nhanh lên chút! Chúng ta phải về nhà rồi!”

      Cửa chợt mở ra, xuất Lãnh Ngạn vẻ mặt tái nhợt, mặt vẫn là nụ cười như mây bay, ôm bờ vai Duy Nhất, dịu dàng , “, về nhà!”

      Những lời này, Duy Nhất nghe vào trong tai, lại có ý vị khác…

      Ban đêm, Lãnh Ngạn ngồi ghế sa lon xem ti vi, Duy Nhất cầm bút máy phác họa giấy, nghĩ tới so tài cuộc thi thiết kế, Lãnh Ngạn mở miệng quấy rầy .

      Thời gian khẽ lướt qua, đêm dần khuya, Lãnh Ngạn đột nhiên đứng dậy tắt TV, tự mình vào phòng bếp rót ly sữa bò, tiếng với Duy Nhất, “Ngủ ngon, bà xã!” Sau đó mình lên phòng ngủ.

      Duy Nhất nhìn theo bóng lưng của , cảm thấy biểu tối nay của khác thường, vốn d1end`anlequ'uuydonn ngủ trễ phải luôn quấn quýt lấy mình? thể tiếp tục dồn tinh lực vào việc thiết kế, sau khi lên tầng nửa giờ, cũng thu dọn xong đồ đạc, vào phòng.

      nhàng đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Lãnh Ngạn khép chặt mắt nằm giường, ngủ thiếp sao?

      rón rén chui vào chăn, dán sát . phải nhất định ôm mình mới có thể ngủ sao? Sao hôm nay lại ngủ nhanh như vậy?

      “Ngạn, ngủ sao?” Duy Nhất thử khẽ gọi .

      Tối hôm qua khi đụng vào chê phiền, hôm nay đụng vào , trong lòng lại trống rỗng, rất mất mát.

      Lãnh Ngạn trả lời, Duy Nhất dựa vào vai , ôm eo , kêu lần nữa, “Ngạn!”

      Giọng lộ ra mấy phần đáng , tối nay lạnh lùng bình thường, tình nguyện muốn Lãnh Ngạn quấn quýt chặt lấy, hàng đêm biến mình thành mệt mỏi rã rời.

      Lãnh Ngạn có phản ứng, “Ừ” tiếng, lại có tiếp theo.

      Duy Nhất hiểu, giả bộ ngủ…

      Xem ra là giận ! đấng mày râu lại mọn như vậy sao?

      Duy Nhất cũng cảm thấy tức giận, rút tay về thầm, “Cái gì cũng được, đụng k đụng, về sau đừng đụng em!”

      Mắt lạnh mở mắt, ngây ngốc nhìn , “ cho rằng em thích đụng em.”

      “Ngạn!” Duy Nhất lại đau lòng, đây là Lãnh Ngạn biết sao?

      ôm lấy , “Ngạn, đừng như vậy, ngày trước lúc em muốn phải đều dùng sức mạnh sao? Sao bây giờ thay đổi hoàn toàn, em thích dáng vẻ này của , khiến cho em rất sợ!”

      Lãnh Ngạn cũng ôm lấy , thào , “Duy Nhất, là sợ, sợ em chán ghét , rời khỏi , cho nên, làm chuyện em thích, em bắt uống sữa uống, buổi tối nếu em muốn thiết kế quấy rầy em, Duy Nhất, sợ có ngày em lại thích !”
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 144: Người phụ nữ áo tím

      Editor: Puck

      tinh tế giống như cầu xin, Lãnh Ngạn được xưng là núi băng, Lãnh Ngạn được coi là bao trùm tất cả, hôm nay lại đến hèn mọn như vậy sao? đến dốc hết sức lực lấy lòng ?

      Lòng Duy Nhất co rút đau đớn từng cơn, “Ngạn, muốn em bao nhiêu lần? Em rời khỏi , em , Ngạn, em vô cùng !”

      biết nên biểu đạt như thế nào, chủ động đưa môi lên cạnh môi , thấy vẫn có phản ứng, định dán lên môi , đầu lưỡi khẽ liếm, sau đó trượt vào trong miệng .

      Lập tức, bị bắt được.

      “Đây chính là em quyến rũ !” Cánh tay Lãnh Ngạn siết chặt, hận thể để sáp nhập vào trong cơ thể mình…

      Sau nửa đêm tươi đẹp, hai người đều kiệt sức, tiến vào mộng đẹp.

      biết ngủ bao lâu, Duy Nhất bị thanh gọi điện thoại của thức tỉnh.

      Sau Duy Nhất cho rằng đây là ý trời nếu vốn ngủ giường sấm đánh cũng tỉnh, sao lại bị giọng chuyện của đánh thức đây?

      nghe rất ràng gọi đối phương là má Tằng, còn hỏi bà tiệm chụp hình làm gì…

      Trong lòng dường như có bức tường sụp đổ ầm ầm…

      láo! dám láo! Tại sao muốn lừa ?

      biết má Tằng gì với , rất khiếp sợ, ngay cả giọng cũng thay đổi, “Gọi điện thoại cho bác sỹ Trần, tôi lập tức tới ngay!”

      Trong quá trình này, Duy Nhất vẫn giả bộ ngủ, sau khi nghe đóng cửa ra ngoài, còn thay đổi đồ ngủ, lập tức xuống giường lặng lẽ theo phía sau .

      Đèn xe chợt lóe trong vườn hoa, lái xe ra ngoài, biết, chỉ có thể chỗ -- nhà cũ.

      Chờ xe biến mất thấy bóng dáng đường núi, Duy Nhất lập tức mở xe BMW của về nhà cũ, thầm thấy may mắn là mình học xong lái xe, mặc dù vẫn chưa có bằng lái.

      Mà khi chân chân chính chính đến nhà cũ, lúc nhìn thấy cảnh trong nhà cũ, lại hối hận, đột nhiên cảm thấy, mình tình nguyện chưa tới, có lẽ có thể chuyện gì cũng xảy ra, cái gì cũng nhìn thấy…

      tới sau bác sỹ Trần bước, lúc dừng xe thấy bóng lưng bác sỹ Trần tiến vào nhà họ Lãnh, theo đuôi, lên tầng , mắt thấy bác sỹ Trần tiến vào phòng bên cạnh phòng ngủ của Lãnh Ngạn ở tầng ba.

      Rốt cuộc là người nào bị bệnh? chạm lên vách tường, ngừng thở, từng bước từng bước vào trong phòng…

      Đẩy cửa phòng ra, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh…

      Trong phòng, mặc áo tím nằm yên tĩnh giường, Lãnh Ngạn nhàng gọi ấy, “Tĩnh Lam, Tĩnh Lam, xin lỗi, kết hôn với người khác…”

      đất lan tràn máu tươi, tay áo tím quấn vòng băng gạc, mơ hồ rỉ ra máu, má Tằng ngồi bên cạnh khóc thút thít.

      Vô số đoạn ngắn thể giải thích xuất trùng điệp trong đầu , tất cả đều có đáp án. hiểu vì sao Lãnh Ngạn nhà cũ cần tu sửa, tại sao để cho vào nhà mới ở bờ biển, tại sao lại có nhiều đêm về, còn có mua đồ ở Cầu Thế rốt cuộc đưa cho ai…

      Khoảnh khắc đó, bình tĩnh đến đáng sợ, giọt nước mắt cũng còn, mặc cho đau đớn lấp kín lồng ngực, cố nặn ra nụ cười, “Xin lỗi, tôi nhầm phòng.”

      Sau đó thẳng vai, tao nhã xoay người, ngực đau đến thở nổi, lưu lại trong đầu chính là ánh mắt kinh hãi của Lãnh Ngạn khi nhìn thấy

      “Duy Nhất!” tiếng kêu to truyền đến, đồng thời bả vai bị giữ lại.

      Duy Nhất xoay người, vung bạt tai mạnh lên mặt , căm phẫn tràn đầy hóa thành hai chữ cắn răng nghiến lợi – “Vô sỉ!”

      Nhìn dấu vết năm ngón tay đỏ ửng gương mặt trắng nõn, trong lòng dâng lên đau đớn sảng khoái…

      Cười lạnh, chạy xuống tầng dưới, rất muốn khóc, khóc lên có lẽ dễ chịu hơn chút, nhưng khóc nổi, cảm giác khóc ra nước mắt khó chịu…

      Hình như, trong cuộc đời , lúc khó trải qua nhất đều có nước mắt…

      Sau lưng có tiếng bước chân đuổi sát theo, ở đầu bậc thang bắt được cổ tay , đồng thời tiếng cầu xin thương xót n gần như hèn mọn, “Duy Nhất, em đồng ý, cho dù xảy ra chuyện gì cũng rời khỏi đấy…”

      Duy Nhất chua xót trong lòng, lời gì cũng ra được, phẫn nộ bành trướng, dùng sức vung tay, thoát khỏi tay , đồng thời, trọng tâm vững, lăn xuống từ cầu thang…

      Đau… Đau long trời lở đất, đau khắc cốt ghi tâm…

      Bậc thang cuối cùng, thử bò dậy, có thể di chuyển chút, đau đớn chỗ mắt cá chân truyền thẳng vào trong lòng, chắc cách nào đứng lên nữa.

      Lãnh Ngạn cực kỳ hoảng sợ, chạy xuống tầng dưới ôm lấy , gọi to bác sỹ Trần, tiếng khàn cả giọng đó giống như tiếng thú kêu trong đêm tối. Bác sỹ Trần hôm nay bận rộn…

      chân bó thạch cao dày, cách nào trốn tránh được nữa, mặt Lãnh Ngạn trắng như tờ giấy ở trước mắt, nhìn xa lạ như vậy, xa xôi như vậy.

      thử cầm tay Duy Nhất, Duy Nhất chán ghét thu lại. hơi bi thương, ngón tay tái nhợt luồn vào trong tóc đen, “Duy Nhất, xin lỗi, biết nên như thế nào, nhưng mà, em, tin tưởng …”

      Duy Nhất nhớ , ngay mới vừa rồi, trong phòng tầng, cũng xin lỗi với người phụ nữ kia, như vậy, rốt cuộc câu nào là , câu nào là giả? cách nào phân biệt , cũng muốn phân biệt .

      “Tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.” Giọng khô khốc trong cổ, cổ họng nóng bỏng mà phát đau.

      Lãnh Ngạn ngẩng đầu, tuyệt vọng nhìn , “ , nhưng em được rời , ngủ ngon rồi nghe giải thích lần nữa, được ?”

      Duy Nhất cười khổ, chân của như vậy còn có thể đâu? Nhưng giải thích có cần thiết ? Bất kỳ cớ gì cũng thể che đậy toàn vẹn việc đồng thời có hai người phụ nữ, , muốn nghe.

      “Tôi , nhưng mà, cần giải thích, tôi muốn gặp lại !” quay mặt sang, nghe tiếng bước chân của chậm rãi rời .

      Tiếng đóng cửa của rất rất khẽ, nhưng thanh nhàng đó, lại nặng nề dâng lên trong lòng , rất đau, rất đau…
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 145: ta là gì của ?

      Editor: Puck

      là tình huống rất buồn cười, Duy Nhất nghĩ như thế nào cũng có cảm giác giống như diễn phim truyền hình.

      Cùng căn nhà, lại có đồng thời hai người phụ nữ, mà bôn ba hai bên mỗi ngày, hình như ai cũng bỏ được, đây là lần đầu tiên, Duy Nhất khinh bỉ người đàn ông này trong lòng.

      , càng là người lòng dạ cầu toàn, trong ý niệm của , có người nào trái đất vẫn quay, cho nên, mỗi lần Lãnh Ngạn ăn khép nép xuất trước mắt đều đối diện với ánh mắt thờ ơ của .

      Buổi tối, Lãnh Ngạn bưng bàn bữa tối xuất lần nữa, lặng lẽ đặt trước giường Duy Nhất, lặng lẽ quay người .

      Duy Nhất nhìn bóng lưng của , cảm giác mình sống trong căn nhà như vậy hít thở thông mà chết.

      Món súp xương giàu canxi trong bàn ăn tỏa ra mùi thơm đậm đà, xương bị thương, cho nên dùng để bổ xương sao? cười, lòng bị thương, lấy cái gì bổ? Mâm đồ đó, hớp cũng muốn ăn…

      thử xuống đất, nhảy lò cò tới phòng tắm tắm rửa, vừa mới nhảy đến cửa, vô ý bước lên nước đọng, trượt chân mặt đất.

      “Duy Nhất!” Cánh tay quen thuộc bế lên, “Em muốn làm gì kêu , hoặc gọi người làm!” trách cứ vẫn ấm ấm áp áp giống trước kia, nhưng mà, Duy Nhất thể nghĩ, có phải cũng như vậy với người phụ khác.

      “Có phải muốn tắm rửa ?” hỏi han, sau đó ôm vào phòng tắm, “ giúp em.”

      cần!” Thân thể Duy Nhất ở trong lòng
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :