1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 136: Ngọt ngào

      Editor: Puck

      Duy Nhất phát , ra Lãnh Ngạn đáng thương hơn nhiều, ít nhất, thời thơ ấu của có thù hận, mặc dù nghèo khó, nhưng có mẹ quan tâm, có Doãn Tử Nhiên và Mỹ Mỹ chăm sóc, khắp nơi đều dịu dàng.

      “Lãnh Ngạn, xin lỗi, em nên hỏi những chuyện này.” hơi áy náy, nên vạch vết sẹo của ra.

      Lãnh Ngạn cười tiếng, “Những chuyện này là quá khứ, để trong lòng rồi, em còn đau lòng gì? phải em muốn chia sẻ tất cả với sao? Cho nên mới cho em biết.”

      “Lãnh Ngạn… về sau có em với …” Hốc mắt Duy Nhất dần ửng đỏ, chỉ vì đau lòng người đàn ông thiếu hụt tình thương này.

      Lãnh Ngạn lộ vẻ xúc động, hai mắt như nước, nhìn đăm đăm, “ biết , bé ngốc!”

      “Em muốn bảo vệ , bao giờ để cho chịu uất ức nữa!” Duy Nhất với cũng là thề với bản thân.

      Lãnh Ngạn bị dáng vẻ nghiêm túc của chọc cười, “Em khờ! Phải là bảo vệ em, để cho em chịu uất ức! Nhanh lên chút! Tới phòng bếp đun nước, chuẩn bị nấu sủi cảo!”

      Duy Nhất gượng cười, bưng sủi cảo gói xong vào phòng bếp, Lãnh Ngạn nhìn theo bóng lưng của , trong mắt dần lên tầng u buồn…

      Hơn mười phút sau, Duy Nhất di~end4nlequ'yd0n bưng sủi cảo và nước tương ra, đưa chén lớn cho Lãnh Ngạn, “Phải ăn được viên gói mứt táo! Người nào ăn được người đó có ngọt ngọt ngào ngào hạnh phúc!”

      “Được!” Lãnh Ngạn nhìn cười cười.

      Duy Nhất ngồi xuống, tự ăn trước, nhưng vội phun ra, “Này, chuyện gì xảy ra? Cái này… ràng…”

      Lãnh Ngạn cười ha ha, “Cảm thấy kỳ quái hả? Làm dấu hiệu ràng muốn cho ăn, đúng ?”

      “Đúng vậy…” Duy Nhất nhìn chằm chằm, “ làm trò quỷ gì?”

      Lãnh Ngạn dùng đũa gắp viên lên, “Em làm ký hiệu ở đây? Ngốc , nghe chuyện xưa đến mê mẩn rồi, phát khay mứt táo ít nhiều sao?”

      Lúc này Duy Nhất mới chú ý tới khay mứt táo đầy tràn vơi phân nửa, nhìn chằm chằm, “ ra bỏ mứt táo vào trong từng viên sủi cảo?”

      “Như vậy tốt sao? Hai chúng ta đều ngọt ngọt ngào ngào mỗi ngày đấy!” cười đút sủi cảo vào trong miệng , “Bà xã, có được ?”

      Duy Nhất hé miệng cười…

      Ăn xong sủi cảo, Lãnh Ngạn kịp chờ ôm lấy Duy Nhất, lên tầng .

      Duy Nhất thẹn thùng nằm trong ngực , “Đợi chút, em còn chưa tắm…”

      tuyệt đối để ý, đợi được!” tung cước đá văng cửa phòng, đặt Duy Nhất giường lớn, xoay người, đóng cửa, cởi bỏ áo ngủ, loạt động tác được làm liền mạch.

      “Quá muộn rồi! phải mệt sao? ngủ sớm chút thôi…” Duy Nhất lấy tay ngăn giữa thân thể dính nhau của họ, nhưng những lời còn sót lại chưa kịp ra miệng bị Lãnh Ngạn nhiệt tình chặn lại.

      Hơi thở quen thuộc bao phủ tất cả, dần buông lỏng, cánh tay từ trước ngực vòng qua cổ , ôm lấy , đáp lại

      Đều vô cùng quen thuộc thân thể của nhau, nhanh chóng, khí trong phòng ngủ bốc cháy…

      Tiểu biệt thắng tân hôn, đêm khởi sắc trong tiếng thở dốc và tiếng rên rực rỡ đến tận cùng…

      Trong giây phúc kiệt sức kia, Lãnh Ngạn ôm vào lòng, hôn lên trán , “Duy Nhất, chúng ta ly hôn .”

      “Cái gì? cái gì?” Duy Nhất hoảng hốt. Người đàn ông hư này, vừa lừa gạt lên giường, lại muốn bỏ rơi sao?

      cười , “Ý của là, bây giờ em vẫn là bà xã của Lãnh Dực đúng ? Em ly hôn với Lãnh Dực trước, sau đó thuận lợi vui vẻ cưới em vào cửa.”

      Lúc này Duy Nhất mới thả lỏng d1end4nl3quyd0n chân mày cười khẽ, “Ly hôn rồi gả cho , đương nhiên được, chỉ có điều, cũng cần gióng trống khua chiêng, dù sao bên ngoài cũng biết em là bà xã của , ai cũng biết giở trò quỷ trong đó.”

      “Em cảm thấy uất ức sao? Kết hôn là chuyện lớn cả đời, mỗi đều coi trọng, em cứ đơn giản như vậy mà gả cho , tiếc nuối?” Lãnh Ngạn vuốt tóc hỏi.

      Duy Nhất ôm lấy hông , hạnh phúc nhắm mắt lại, “Em gả cho , cũng cần nghi thức cưới gả, chỉ cần thương em em cả đời là đủ rồi!”

      Lãnh Ngạn thắt chặt tay, hôn tóc , “Duy Nhất, nhất định phụ em, mấy ngày nữa làm xong thủ tục!”

      “Nhưng mà, tiếc nuối là giả…” Duy Nhất buồn buồn vùi vào trong ngực , “Em còn muốn hai món đồ, biết có quá phận ?”

      “Cái gì? Em ! Cho dù em muốn cái gì cũng cho em!” Ngón tay ấm áp của Lãnh Ngạn vuốt vẻ cái cổ sáng bóng của .

      “Em… Chỉ muốn chiếc nhẫn cưới, cần rất lớn, chỉ cần ý tứ là được rồi, nhưng chứng minh… Em là bà xã của .”

      Duy Nhất lo lắng ngẩng đầu, “Có phải em rất hư vinh ?”

      ! Em mới hai mươi tuổi, là tuổi mộng mơ, do chú ý đến. Ngày mai chúng ta mua nhẫn luôn, hoặc trực tiếp đặt hàng?” Lãnh Ngạn trưng cầu ý kiến của .

      “Đến thẳng mua ! Đặt hàng còn phải đợi chừng mấy ngày!” Duy Nhất sốt ruột khó nén muốn đeo nhẫn cưới lên.

      Hình như Lãnh Ngạn nhìn thấu di.end`anl^equ'ydoonn khẩn trương của , cười khẽ tiếng, “Vậy còn muốn thứ khác là cái gì?”

      “Em muốn chụp hình cưới! Chờ chúng ta già rồi còn nhớ hình dáng khi còn trẻ!” Duy Nhất hơi lo lắng, Lãnh Ngạn có thói quen chụp hình…

      Ai ngờ Lãnh Ngạn lại , “Chỉ là chuyện ngần ấy? Được, cùng nhau ! Ngày mai mua nhẫn rồi chụp hình cưới!”

      “Đâu có dễ dàng như vậy, chụp hình cưới phải hẹn trước!” Duy Nhất bĩu môi.

      Lãnh Ngạn vỗ vỗ mặt , “ chụp hình còn phải hẹn trước? Ngủ nhanh lên chút, nếu ngày mai hai mắt gấu mèo chụp hình đẹp!”

      Duy Nhất cười chui vào ngực , “Đều tại ! Quá kiêu ngạo!”

      Trăng rằm mười lăm mười sáu tròn, lúc này rạng sáng mười sáu, vầng trăng sáng ngoài cửa sổ lặng lẽ chiếu vào, lặng lẽ chiếu lên cặp đôi ôm nhau ngủ…
      Last edited: 8/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 137: Hạnh phúc

      Editor: Puck

      Lãnh Ngạn ngủ giấc rất ngon, khi Duy Nhất tỉnh lại, mình vẫn nằm người , hai chân quấn lấy hông , mà ôm , đầu vùi cổ , hô hấp đều đều, ngủ say giống như con nít.

      Duy Nhất liếc nhìn đồng hồ treo tường, bảy giờ, tôi hôm qua định hôm nay mua nhẫn và chụp hình cưới, nhưng dáng vẻ này của Lãnh Ngạn, đành lòng đánh thức .

      nhàng dời tay của eo ra, nhàng xuống giường, Duy Nhất nhìn tư thế ngủ của chằm chằm, lần đầu phát lông mi của rất cong rất dài, nếu đứa bé của bọn họ là con , giống như chắc rất đẹp! Chỉ có điều, sắc mặt của hơi tái nhợt, nhất định là ăn uống ổn định lâu dài, dinh dưỡng đầy đủ…

      khẽ đau trong lòng, rất muốn đưa tay vuốt vẻ khuôn mặt tái nhợt của , nhưng sợ đánh thức , cuối cùng thu tay lại, nhàng mở cửa ra ngoài.

      Trong bếp, người làm bắt đầu vội vàng làm bữa sáng, Duy Nhất gạt bọn họ ra, tự mình đeo tạp dề, tỉ mỉ chuẩn bị di3ndanleq.uuydon bữa sáng dinh dưỡng, vừa làm vừa nghĩ, lần sau phải học hỏi hai bác sỹ gia đình nhà họ Lãnh cách phối hợp đồ ăn dinh dưỡng mới được…

      Chuẩn bị xong bữa ăn sáng, Lãnh Ngạn còn chưa dậy, Duy Nhất mình ra bờ biển, thích sáng sớm như vậy, cảm giác chuẩn bị bữa sáng cho người nhà rất tuyệt.

      Bờ biển lúc này, thủy triều lui, lưu lại rất nhiều vỏ ốc, ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên bờ cát, mỗi vỏ ốc lóe ánh sáng nhàn nhạt.

      Duy Nhất chân trần bờ cát nhặt vỏ ốc, đúng lúc gặp bé cũng nhặt vỏ ốc ở đây, nhìn thấy Duy Nhất tới, chạy tới đưa cho vỏ ốc màu tím, còn có đường vân màu trắng.

      “Chị, vỏ ốc tím có thể mang đến hạnh phúc! Có muốn ?” Nằm lặng yên trong lòng bàn tay bé là món đồ hạnh phúc trong truyền thuyết.

      Duy Nhất rất thích truyền thuyết đẹp đẽ như vậy, thích màu tím sáng long lanh, cầm vỏ ốc màu tím nho trong tay bé lên, cúi người xuống , “Vỏ ốc xinh đẹp như vậy, sao em cần? Cho em hạnh phúc mà!”

      cúi đầu, “Hạnh phúc của em chính là trong sinh nhật mẹ mua cho mẹ bó hoa xinh đẹp nhất, nhưng mà, em có tiền…”

      Duy Nhất hiểu ra, “Em muốn bán hạnh phúc này cho chị sao?”

      cúi đầu, “Xin lỗi, vốn nên đưa cho chị, nhưng mà, em vô cùng cần số tiền kia…”

      Duy Nhất nắm vỏ ốc trong tay, lộ ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, “ sao! Hạnh phúc là vô giá, em muốn bao nhiêu đây?”

      “Hai mươi đồng có được ?” nhát gan hỏi.

      Hai mươi? Duy Nhất hơi sững sờ, cho rằng bé này cần hai trăm…

      “Hoa bao nhiêu tiền?” hỏi.

      “Em hỏi rồi, bó hoa xinh đẹp nhất phải năm trăm…” giọng .

      “Vậy sao em đủ?” Duy Nhất tò mò hỏi.

      “Sinh nhật mẹ em còn lâu mà! Mỗi ngày em đều đến nhặt vỏ ốc, cứ vài ngày nhặt được vỏ ốc màu tím, sau đó chỉ bán cho những chị xinh đẹp tốt bụng y như chị, nhặt đủ hai mươi lăm vỏ ốc là đủ rồi!” khờ dại ngẩng khuôn mặt tươi cười lên.

      Duy Nhất ngẩn ngơ, bị khuôn mặt tươi cười của ngây thơ cảm động, dắt tay bé , “ theo chị!”

      Buổi sáng ra ngoài nhặt vỏ ốc mang theo tiền, nên cầm tay bé trở về, lúc này Lãnh Ngạn rời giường, định ra ngoài tìm , thấy dắt theo bé, rất kinh ngạc.

      “Lãnh Ngạn! Mau cho em ngàn đồng!” thấy Lãnh Ngạn mở cổng ra, vội vàng gọi.

      Lãnh Ngạn biết muốn tiền làm gì, lấy ngàn đồng từ trong ví ra đưa cho , cầm lấy đưa cho , “Cầm , đủ mua hoa rồi, đừng mới sáng sớm ngoài nhặt vỏ ốc, có thời gian đọc sách nhiều!”

      “Nhưng mà, em chỉ muốn hai mươi đồng! Quá nhiều!” kinh hoàng rút tay về.

      Duy Nhất kéo tay bé của từ sau lưng ra, bỏ tiền vào lòng bàn tay bé, “Chị , hạnh phúc là di.endanle.qudyon vô giá! Hiếu thuận mẹ là được!” Duy Nhất nhớ tới mẹ của mình, bây giờ muốn hiếu thuận thể rồi.

      cảm kích vái cái, lúc chạy cười xảo quyệt tiếng, “Chúc chị và chú vĩnh viễn hạnh phúc!”

      Duy Nhất cười cong môi, vẫy tay với bé.

      “Em chơi gì vậy?” Lãnh Ngạn đưa tay ôm eo hỏi.

      “Em?” cũng học nụ cười xảo quyệt của bé, “Hôm nay em mua được vật quý giá nhất thế giới – hạnh phúc!”

      Lãnh Ngạn nhướng mày, ý gì, “Em đừng bị lừa, bây giờ trẻ con lừa tiền rất nhiều!”

      “Chỉ có trái tim u ám mới nhìn thấy thế giới tốt đẹp! Thương nhân! Hơi tiền!” Duy Nhất khinh bỉ dùng đầu ngón tay chọc ngực .

      khẽ mỉm cười, “Lừa tiền cũng sao cả, chỉ sợ em bị lừa thôi! Bé ngốc giống như em vậy, ai lừa cũng theo!”

      “Vậy ý của là, em bị lừa tới sao?” Cằm Duy Nhất khẽ nhếch lên.

      Lãnh Ngạn thuận thể mổ lên môi , “Cũng phải!”

      Duy Nhất né tránh , chui vào trong nhà, bận rộn hồi lâu mới ra ngoài.

      Lãnh Ngạn ngồi bên bàn ăn đợi , “Trứng chiên phải xinh đẹp như vậy, sao bản thân đến ăn? Em ở đó rỗi hơi gì?” chỉ vào hai miếng trứng chiên cố tình tạo hình bàn cơm.

      Duy Nhất chạy đến trước ngực , treo vỏ ốc tím trước ngực , hơn nữa vội vàng đè lại, “ cho phép bỏ ra!”

      Lãnh Ngạn rất khó xử, “ người đàn ông…”

      Duy Nhất cởi nút áo sơ mi đầu tiên của ra, nhét vỏ ốc vào trong áo sơ mi, “Càng muốn mang! Đây chính là do em tự mình đục lỗ, tự mình xỏ dây, xem, đầu ngón tay cũng bị đâm, mang em với xong!”

      ra chui vào nhà lâu như vậy, chính là bận làm cái này! Lãnh Ngạn cầm đầu ngón tay lên hôn, “Bà xã làm, cái gì cũng mang, được chưa? Mau ăn bữa sáng , hôm nay chúng ta có nhiều việc phải làm!”

      Lúc này Duy Nhất mới ngồi bên cạnh , đút miếng trứng chiên hình trái tim vào trong miệng
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ Yêncô gái bạch dương thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 138: Điềm báo ngoài ý muốn



      Chuyện thứ nhất chính là chọn nhẫn!

      Lãnh Ngạn lái xe đưa Duy Nhất đến Cầu Thế, Duy Nhất trời sinh phản cảm chỗ này, biết tại sao lần trước lại uống rượu say ở đây.

      “Lãnh Ngạn, tại sao muốn tới nơi này? Nhiều cửa hàng châu báu như vậy!” Duy Nhất vô cùng mất hứng.

      Lãnh Ngạn áy náy cười tiếng, “ nghĩ tới, theo thói quen, mua đồ đều để cho người ta đến đây! nào, đổi chỗ khác!”

      “Thôi! Nơi này ! Cần gì chạy tới chạy lui!” Duy Nhất lẩm bẩm, “ hiểu nổi, và Cầu Chí Dương là hai người hoàn toàn khác biệt, sao lại quan hệ tốt như vậy!”

      Lãnh Ngạn dừng xe xong, quay đầu lại cười , “ là người như thế nào? Cậu ta là người như thế nào?”

      ta là đại ác ma!” Duy Nhất khinh thường.

      Lãnh Ngạn đương nhiên biết vì sao Cầu Chí Dương thích “Làm nhiều việc ác” với , nhưng có ý định giải thích, cứ để cho Duy Nhất nghĩ ta là đại ác ma , cái này rất tốt!

      khỏi cười trộm, “ như vậy là người rất tốt rồi?”

      Duy Nhất liếc xéo , “ là đại sắc ma!” xong mở cửa nhảy xuống xe, lưu lại Lãnh Ngạn ở trong xe d1endaanleequuydon so sánh đại ác ma với đại sắc ma lâu.

      (*) đại sắc ma: sắc ma = ma háo sắc

      Trước quầy châu báo, Duy Nhất tìm kiếm cẩn thận chiếc nhẫn kim cương mình thầm thích, sao cái này cũng đắt như vậy? Duy Nhất nhìn giá tiền nhãn tặc lưỡi thôi.

      “Chọn cái này !” Lãnh Ngạn đột nhiên chỉ vào cặp nhẫn. biết, nếu để Duy Nhất tự chọn, chắc cả ngày hôm nay cũng tìm ra!

      “Cái này? Quá mắc! Đừng!” Duy Nhất bác bỏ trước.

      Người hướng dẫn mua lại giải thích, “Ánh mắt Lãnh tiên sinh tốt! Nhẫn này tên gọi ‘only you’, là mẫu mới nhất năm nay!”

      Lãnh Ngạn nghe tên này, nhìn Duy Nhất với thâm ý khác, “Là nó , rất thích hợp.”

      Duy Nhất biết toan tính của , khẽ mỉm cười, đưa ngón tay mảnh khảnh trắng nõn, Lãnh Ngạn gỡ nhẫn nữ ra đeo lên cho , ánh sáng rực rỡ ngón áp út ép tay hơi nặng.

      “Rất đẹp!” Lãnh Ngạn khen.

      Cũng rất nặng! Duy Nhất thầm cảm thán, trái tim nảy sinh tình cảm khó hiểu, chẳng lẽ hôn nhân là thứ đồ nặng nề như vậy?

      Ý niệm chợt lóe trong đầu, vội vàng ép mình rời khỏi cảm giác vui, gỡ nhẫn nam xuống đeo lên ngón áp út của Lãnh Ngạn, hơn nữa dùng giọng hung dữ uy hiếp, “Từ nay trở bị em bắt nhốt rồi, nếu có ý nghĩ muốn bổ sung, thu nạp thêm đừng trách em khách khí!”

      Lãnh Ngạn tỏ vẻ rất hưởng thụ, “Nguyện ý bị trói buộc!”

      Duy Nhất hé miệng cười thầm, dính vào ngực Lãnh Ngạn. Lãnh Ngạn ôm eo , cười với người hướng dẫn mua, “Cái này đúng rồi!”

      Vừa lúc đó, truyền đến tiếng kêu nũng nịu, “ Ngạn!”

      Duy Nhất rời khỏi ngực nhìn ra sau lưng, chỉ thấy Cầu Phỉ Nhi mặc váy dây như lễ phục, khoác áo lông cáo cộc tay bên ngoài. Mang giày cao gót dẫm lên sàn nhà vang lên tiếng vang thanh thúy, người còn chưa đến trước mặt, làn gió thơm nhàng tới trước.

      Lỗ mũi của Duy Nhất dị ứng với nước hoa, nhảy mũi liên tục mấy cái, còn bắn nước mũi lên áo sơ mi của Lãnh Ngạn.

      “Cái này… Ngại quá!” móc khăn giấy ra lau mạnh áo sơ mi của .

      Lãnh Ngạn sờ đầu , nhàng bên tai , “Ăn ăn rồi! Bắn lên quần áo có gì mà phải xin lỗi!”

      Duy Nhất đỏ bừng mặt, chọc cái, “Đứng đắn chút!”

      Khi chuyện Cầu Phỉ Nhi đến trước mặt, nước hoa quá gay mũi, Duy Nhất lại muốn hắt xì, vội vàng đứng xa ra chút, lại khiến Cầu Phỉ Nhi có cơ hội.

      ta ra vẻ giày cao gót bị trẹo chân, đứng vững, ngã vào trong ngực Lãnh Ngạn, Lãnh Ngạn đỡ ta theo bản năng, kết quả, ngược lại đỡ được Cầu Phỉ Nhi, nhưng Cầu Phỉ Nhi mất trọng tâm, đôi tay quơ loạn, túm lấy cổ áo , chỉ nút cổ áo rớt xuống, ngay cả dây treo vỏ ốc tím trong cổ áo cũng bị kéo đứt, vỏ ốc rớt xuống từ cổ , vỡ thành hai mảnh…

      Lòng Duy Nhất đột nhiên giải thích được, trong lòng níu chặt khó chịu, vỏ ốc tím tượng trưng cho hạnh phúc…

      xông lên trước nhặt mảnh di3nd.anlequ.uuydon vỡ vỏ ốc, trái tim cũng bị nứt ra giống vậy, đây, là báo trước sao? Hạnh phúc vỡ tan…

      “Duy Nhất!” Lãnh Ngạn ý thức được mất mát nghiêm trọng, đẩy Cầu Phỉ Nhi ra tới ôm Duy Nhất.

      Nước mắt Duy Nhất tuôn ra, chạy như bay ra bên ngoài trung tâm thương mại.

      Lãnh Ngạn thầm than chuyện ổn, vội vàng đuổi theo.

      Ngạn!” Cầu Phỉ Nhi ở sau lưng vẫn còn gọi theo , cùng lúc đó, hướng dẫn mua cũng gọi , “Lãnh tiên sinh, chiếc nhẫn còn chưa trả tiền…”

      Lãnh Ngạn móc tấm thẻ ném về phía sau, “Thế chấp, lần sau tới thanh toán!”

      Rốt cuộc đuổi theo nhóc khóc thầm, kéo tay , “Duy Nhất, xin lỗi, cố ý.”

      ra Duy Nhất oán trách làm rớt bể vỏ ốc, khóc bởi ý nghĩa vỏ ốc tím tan vỡ, cho dù Lãnh Ngạn khuyên như thế nào cũng có ích.

      “Duy Nhất, lần sau chúng ta tự nhặt, nhặt nhiều nhiều, được ?”

      Duy Nhất ngước đôi mắt đẫm lệ lên, “ được! Có rất nhiều thứ có thể ngộ nhưng thể cầu, mất trở lại nữa!”

      xong hận thể vả miệng mình, cái gì trở lại, hạnh phúc nhất định trở lại! Nhất định! Trong lòng nghĩ như vậy, lại khóc càng lợi hại hơn!

      Lãnh Ngạn nóng nảy, bế lên xe, dụ dỗ , “Đừng khóc, chút nữa chụp hình cưới mắt sưng lên giống như hột đào, quá xấu cần em!”

      Lần này khiến Duy Nhất càng thêm xúc động, nằm trong ngực vừa khóc vừa kêu to, “ dám quan tâm em! dám ở chung chỗ với người phụ nữ khác, em thiến !”

      Lãnh Ngạn dở khóc dở cười, lại câu này! giống như ngây thơ trong sáng lại ra câu đó!

      Nằm trong ngực , Duy Nhất bỗng nhiên bắt đầu nhảy mũi, sau khi hắt xì liên tiếp, bịt mũi, “ người có mùi nước hoa em ghét! Em dị ứng!”

      “Vậy làm sao bây giờ?” Lãnh Ngạn nhìn xe, hôm nay để quần áo xe.
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ Yêncô gái bạch dương thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 139: Bóng ma ảnh cưới

      Editor: Puck

      “Cởi ném! Mua cái khác!” Duy Nhất hai lời đưa tay ra cởi áo sơ mi của , quay cửa xe xuống ném ra ngoài, người bên ngoài biết tò mò đến nhìn lén vào bên trong, cho rằng trình diễn cảnh chân thực hạn chế gì đó…

      Lãnh Ngạn chỉ thân trần trụi của mình, “ cứ như vậy mua?”

      “Ừm!” Duy Nhất trầm mặt gật đầu, nhưng giây kế tiếp xảy ra chuyện khiến cho cực kỳ hối tiếc.

      Lãnh Ngạn với cảnh xuân tiết lộ ra ngoài vừa mới xuống xe đưa tới vô số ánh mắt YY của các , quay đầu nhìn tuyệt đối 100%! Đúng là họa thủy! Duy Nhất thầm nghĩ, xuống xe, lập tức nhào lên người , ý tứ cỏ này có chủ, người rảnh rỗi chớ quấy rầy.

      Nhét trở lại xe, cảnh cáo, “Em mua! an phận thủ thường thành ở trong xe là được rồi!”

      Lãnh Ngạn buồn cười khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận bừng bừng của .

      Mấy phút sau, Duy Nhất cầm cái áo sơ mi, sau khi mặc cho xong, ngã người , lau nước mắt nước miếng còn sót lại lên người .

      “Lãnh Ngạn, đừng em cảnh cáo , áo sơ mi của chỉ cho phép có nước miếng của em, được có nước hoa của người khác! Nhất là Cầu Phỉ Nhi đó!” nhất quyết tha chuyện về Cầu Phỉ Nhi.

      Lãnh Ngạn rất uất ức, “ trêu chọc ta, tự ta ngã xuống!”

      “Vậy trách ! Ai cho động chút là ném loạn điện! Vừa mới xuống xe lát, quyến rũ bao ánh mắt phụ nữ? Mỗi người đều hận thể nuốt xuống!” Lúc này Duy Nhất cũng hận thể nuốt vào, giận đến mức muốn nuốt vào.

      Lãnh Ngạn cười xấu xa, “ thề, chỉ để cho mình em nuốt vào, tối nay để cho em nuốt đủ! Được chưa?”

      Duy Nhất vô cùng thẹn thùng, “Người ta để nghiêm chỉnh!”

      nghiêm chỉnh mà!” tỏ vẻ vô tội.

      ! Nhanh lái xe chụp hình, trì hoãn nữa người ta đóng cửa!” Duy Nhất dính lấy nữa, giữ chặt vỏ ốc tím trong tay…

      ra Lãnh Ngạn hẹn trước với tiệm chụp hình, đường đường là nhà giàu nhất đến chụp hình cưới, đây là vinh hạnh của tiệm chụp hình, cho nên, ngày hôm nay bọn họ đẩy lui tất cả các đơn đặt hàng, vốn có đơn đặt hàng cũng kéo dài, chỉ vì bọn họ chụp cho đôi dâu chú rể.

      Nhưng khi thợ trang điểm mất sức của chín trâu hai hổ mới hóa trang xong cho Duy Nhất, Lãnh Ngạn lại phát giận lớn, “Đây là ai? Các người cho tôi biết đây là người nào?” chỉ vào Duy Nhất, “Biến bà xã của tôi thành giống như mấy người mẫu tầm thường xoàng xĩnh! Ngay cả chính tôi cũng nhận ra bà xã của mình!”

      “Đúng… Xin lỗi… Lãnh tiên sinh, chúng tôi lập tức trang điểm…” Thợ trang điểm bị khí lạnh và sát khí của Lãnh Ngạn dọa sợ.

      cần trang điểm! Rửa toàn bộ màu sắc mặt ! Vốn như thế nào là thế ấy!”

      Dưới lạm dụng uy quyền của Lãnh Ngạn, Duy Nhất chỉ mặc bộ áo cưới, canh suông mì sợi ra, ngay cả tóc cũng vấn, thợ trang điểm có ý nghĩ sáng tạo buộc đôi cánh thiên sứ lưng Duy Nhất.

      Lãnh Ngạn nhìn Duy Nhất từ phòng hóa trang ra ngoài lại ngây dại, rất lâu sau có phản ứng, cho đến khi Duy Nhất ngừng đẩy , mới như tỉnh lại từ trong mộng.

      “Bây giờ thế nào?” Duy Nhất mím môi hỏi.

      tệ, rất tốt!” Lãnh Ngạn gật đầu, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.

      Duy Nhất cảm thấy kỳ lạ, sờ lên trán , “Sắc mặt rất khó nhìn? thoải mái sao?”

      có!” Lãnh Ngạn lại túm lấy tay , “Chỉ hơi mệt mỏi.”

      Duy Nhất thông cảm với công việc die ndaanl equuydonn khổ cực của , “Nếu để hôm nào chúng ta tới chụp?”

      “Đừng! đến rồi chụp , lần sau biết khi nào có thời gian!” Lãnh Ngạn mệt mỏi cười.

      Tiếp theo chụp ảnh triển khai dưới thúc giục ngừng của Duy Nhất, chụp hai bộ, Duy Nhất với thợ chụp ảnh, “Thôi, chụp!”

      “Nhưng… Còn vài bộ đồ chưa đổi!” Thợ chụp ảnh chần chừ.

      đổi! cần thiết phải chụp nhiều như vậy, mấy bức kỷ niệm là được rồi!” Duy Nhất kéo Lãnh Ngạn, “Mệt mỏi sao? Thay quần áo, chúng ta về nhà !”

      Lãnh Ngạn gật đầu, hơi mệt mỏi ôm lấy Duy Nhất.

      Thợ chụp ảnh đột nhiên kêu lên, “Đừng động! Cứ như vậy, thân mật chút, tấm cuối cùng! Đúng đúng, rất có cảm giác, cảm giác gắn bó với nhau!”

      Mà Lãnh Ngạn vùi đầu vào trong nhân vật, nhắm mắt lại, ôm lấy Duy Nhất, lâu buông ra.

      Sau khi thợ chụp ảnh chụp xong thức thời ra ngoài, để lại gian cho Lãnh Ngạn và Duy Nhất.

      Duy Nhất cũng cảm thấy khác thường của , vỗ lưng , “Ngạn, rốt cuộc thế nào?”

      Mặt Lãnh Ngạn lạnh lẽo, chà lên mặt , “Duy Nhất, lúc em mới từ phòng trang điểm ra, em đoán xem nhìn thấy gì?”

      “Cái gì? Chẳng lẽ em biến thành nữ quỷ?” Duy Nhất đùa.

      Lãnh Ngạn lắc đầu, tuyệt đối cảm thấy buồn cười vì vui đùa, “ nhìn thấy em biến thành thiên sứ, chung quanh toàn là vòng sáng, đứng trong mây trắng, cười với , hẹn gặp lại với …”

      Cuối cùng Duy Nhất cũng hiểu vì sao vừa rồi lại nhìn ngẩn người, vội vàng cởi cánh thiên sứ người xuống, ném sang bên, “Đều tại cánh thiên sứ này gây ra! Em mang! Ngạn, em rời khỏi !”

      Lãnh Ngạn khẽ gật đầu, ôm Duy Nhất vào trong ngực lần nữa, “Duy Nhất, thói quen của là có em, nếu quả ngày em rời khỏi , biết nên làm sao bây giờ? Mấy ngày em ở cạnh, suốt đêm ngủ được, …” Cuối cùng nuốt mấy lời còn lại vào trong bụng.

      Duy Nhất nhìn hai mắt mệt mỏi của , cực kỳ đau lòng, đành lòng truy hỏi nội dung sau chữ “” của nữa, đôi tay nhàng vuốt ve chung quanh mắt , “Ngạn, là em sai rồi, em bao giờ rời khỏi nửa bước, được ? nhất định quá mệt mỏi nên xuất ảo giác, đừng sợ, em mãi bên !”

      “Cho dù xảy ra chuyện gì?” hỏi yếu ớt.

      “Cho dù xảy ra chuyện gì!” Duy Nhất kiên định gật đầu.

      Duy Nhất cau mày, lần này trở lại, ràng là chuyện rất vui vẻ, sao cuối cùng lại phủ lên bóng ma đây?
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ Yêncô gái bạch dương thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 140: Dùng áo mưa ?

      Editor: Puck

      Đêm khuya, hàng rào màu trắng vây quanh căn nhà ven biển, dưới ánh trăng bao phủ, chứa tầng sáng màu vàng nhạt.

      Gió biển thổi, lay động rèm cửa sổ màu xanh biếc, tung bay trong gió. Sóng biển, tiếng gió giống như bản nhạc đêm, vấn vương trong yên tĩnh.

      Tới cùng nó, còn có tiếng rên rỉ quyến rũ và tiếng thở hổn hển nhàng phát ra từ bên trong cửa sổ có song màu trắng

      “Bảo bối, tới đây!” Lãnh Ngạn lấy thứ ra từ trong tủ đầu giường.

      Duy Nhất nhìn động tác của , rất vui, lần này trở về, trừ đêm đầu tiên chuẩn bị mà ở bên ngoài, mỗi lần đều dùng áo mưa , có ý gì? muốn đứa bé sao? Nhưng mà rất muốn sinh cho đứa bé. Rất nhiều lần muốn hỏi tại sao, nhưng muốn làm mất hứng, lần này nhịn được.

      “Tại sao dùng nó?” Duy Nhất giận dỗi nghiêng đầu sang chỗ khác.

      “Bảo bối, ảnh hưởng đến cảm giác sao?” cười tiếng ác ý, hôn môi , đồng thời chút do dự mà tiến vào.

      Cảm giác vô cùng trơn trượt khiến cho xâm lược càng trở nên dễ dàng, Duy Nhất rời khỏi môi , vẻ mặt mất hứng, “Em có ý này, em muốn đứa bé!”

      “Em , cũng muốn có đứa bé, nhưng thời gian cách lần sinh non trước của em quá ngắn, bác sỹ cách lâu chút tốt hơn.” rung động nhàng, giọng cũng trở nên trầm khàn mà mê hoặc.

      “Có đúng vậy ?” Duy Nhất giữ chặt lưng , hơi thở rối loạn.

      “Đúng! Bảo bối di3enda`nlequ'uydon chuyên tâm, muốn phạt em!” đột nhiên động thân mạnh cái, Duy Nhất la hoảng lên, nâng thân thể ôm chặt , hài lòng cười tiếng, mang theo cùng nhau leo lên đỉnh cao…

      Lại là đêm mệt mỏi…

      Hôm sau tỉnh dậy, chăn đệm xốc xếch, Duy Nhất vẫn lấy tư thế kinh điển nằm ngực Lãnh Ngạn ngủ ngáy o o.

      Lãnh Ngạn tỉnh lại nhìn đồng hồ, đúng giữa trưa! Ôm nhóc này ngủ lập tức ngủ rất yên ổn, hình như cũng bù lại giấc ngủ thiếu hụt ngày trước!

      Hôm nay là thứ hai, xem ra tổng giám đốc lại muốn trốn việc! Thứ hai, đột nhiên bừng tỉnh, hỏng bét, quên chuyện lớn! vội vàng lay Duy Nhất đè lên người , “Mau dậy , Duy Nhất, nhanh lên chút, sắp chiều rồi!”

      “Giữa trưa? Em đói bụng, ăn, em còn muốn ngủ…” Duy Nhất ngáp cái, thầm vài câu, lại ngủ thiếp .

      “Đúng vậy, chúng ta phải ăn cơm, phải cơm trưa mà là tham gia bữa tiệc! Hôm nay là tiệc đính hôn của Tiêu, năm giờ bắt đầu, nhanh lên chút!” gầm thét bên tai , cuối cùng gọi tỉnh dậy.

      Nhảy trực tiếp xuống đất từ người , mặc váy ngủ, gấp đến mức phòng quay quay, “Ghét, đều tại , mỗi lần đều hại em rời giường được, hôm nay là thứ hai, em muốn làm!”

      làm cái gì! Tổng giám đốc của các em cũng làm hôm nay, em còn ?” Nhìn hai chân của chạy tới chạy lui mặt đất, dưới váy ngủ dài đến đầu gối lộ ra đoạn bắp chân trắng như tuyết, trong bụng lại nóng lên.

      “Hả? Tại sao?” Lúc Duy Nhất mơ hồ hoàn toàn nghe lọt lời Lãnh Ngạn .

      Lãnh Ngạn giả bộ tức giận, “ nhóc mơ hồ, ngày nào đó bán đứng em em cũng biết, ngủ như heo! , năm giờ chiều nay, tiệc đính hôn của Tiêu bắt đầu, giám đốc của em cũng tham gia, cho nên, nếu cậu ta làm, em cũng cần làm!”

      “Vậy à! sớm!” Duy Nhất thở phào nhõm, bò lên giường lần nữa, làm ổ trong lòng , “Em còn muốn ngủ lát, đừng làm rộn!”

      “Còn ngủ? Bây giờ ba giờ! Còn có hai giờ, em sợ trễ sao!” thuận tay ôm chui vào trong lòng .

      đâu! Em ngủ giờ, nửa giờ thay quần áo, nửa giờ lái xe, đủ rồi!” Giọng Duy Nhất dần mơ hồ.

      sao?” Lãnh Ngạn luồn tay vào váy ngủ của , đôi môi lại gần bên tai , “Vậy bằng chúng ta làm chút chuyện khác?”

      “Còn muốn? Em muốn! Mệt chết người!” dùng sức đập tay .

      “Muốn, bảo bối!” lật người đè lên người , “Khó được nghỉ ngơi, chúng ta nắm chặt thời gian.”

      ! Em muốn ngủ…” Lời Duy Nhất bị nụ hôn gió táp mưa sa của ngăn trong miệng, chỉ còn dư lại tiếng ưm ưm mơ hồ.

      Khi nếm hết vẻ đẹp của xong, rời khỏi đôi môi của Duy Nhất vung tay lớn tiếng kháng nghị, “Bạo quân! Độc tài!”

      Đột nhiên thấy trong cơ thể đầy tràn, lần nữa chìm đắm trong tiến công khó có thể kháng cự của

      Khi tất cả lắng xuống, Duy Nhất phòng tắm tắm rửa sạch , quấn khăn tắm mở tủ treo quần áo ra, lấy bộ quần áo, quay đầu lại nhìn Lãnh Ngạn nằm giường cười híp mắt, nhướng mày, hay phòng tắm thay, muốn lại bị ăn lần nữa…

      “Lãnh Ngạn – tới đây cho em!” Trong phòng tắm phát ra tiếng gầm thết bén nhọn của Duy Nhất.

      Lãnh Ngạn biết xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy vọt vào phòng tắm, trong nháy mắt khi Duy Nhất nhìn thấy , tiếng thét chói lên càng cao hơn, “ mặc quần áo vào trước!” Duy Nhất chỉ vào , lại chưa mặc gì mà từ trong chăn ra…

      Lãnh Ngạn cười tiếng, “ phải em chưa từng nhìn thấy!”

      Mặt Duy Nhất đỏ bừng, sai, từng nhìn thấy, nhưng tình huống giống nhau, phải nhìn thấy trong lúc tỉnh táo thế này…

      “Gọi tới có chuyện gì?” vội vã tiến tới trước mặt .

      Lúc này Duy Nhất mới nhớ tới vấn đề của mình, tức giận chỉ vào ngực, “ nhìn xem, có phải con cún ? Như thế nào bảo em làm sao tham gia bữa tiệc!”

      Bây giờ Lãnh Ngạn mới chú ý tới bộ lễ phục hai dây trễ ngực của Duy Nhất hoàn toàn che giấu được dấu vết đỏ tím loang lổ trước ngực, bả vai và cổ, hả hê cười tiếng, “ có bộ quần áo cao cổ sao?”

      nhìn xem? Đâu có? Cũng thể để em mặc áo len cao cổ dự tiệc!” Duy Nhất chán nản nhìn chằm chằm.

      Bởi vì tham gia bữa tiệc phải mặc lễ phục, nhưng mà, lễ phục có bộ nào hở ngực hở chân.

      Lãnh Ngạn nhướng mày, “Tất cả người thiết kế lễ phục đều là heo, sao suy tính đến việc thiết kế bộ bảo thủ? còn hy vọng em mặc bộ lộ như vậy, nhìn ông xã em nè, tự mình thiết kế bộ lễ phục cho em!”
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ Yêncô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :