1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 131: Trời sập

      Editor: Puck

      Ngày hôm sau phỏng vấn thuận lợi ngoài dự kiến, Duy Nhất rất nhanh chóng trở thành thành viên bộ phận thiết kế của công ty.

      cảm thấy rất kỳ quái, lúc phỏng vấn, cũng chỉ tùy tiện vẽ mấy búp bê giấy, giám khảo nhìn thấy con rối treo giỏ xách của , quyết định chọn , cũng cho biết có thể tới làm bất cứ lúc nào.

      Sau khi chính thức tiến vào công ty, mới biết, công ty này tên Mặc Toa chủ yếu kinh doanh đồ chơi, búp bê vải d1endanl3quyd0n của được công ty coi là rất có tiềm lực phát triển, cho nên mới phá cách để trúng tuyển đến phòng thiết kế của công ty.

      Chuyện này khác nào chuyện trời sập với , rất tình huống của mình, chưa từng học đại học, lúc nộp đơn lần đầu tiên rất khổ sở, ban đầu có thể vào tập đoàn Doãn thị làm thành viên bộ phận chuyển văn kiện rất vui vẻ này, mà danh hiệu nhân viên thiết kế này danh tiếng chói mắt với .

      Mang theo áp lực rất lớn làm, ở phòng thiết kế nhìn thấy lãnh đạo trực tiếp của mình, quản lý phòng thiết kế Đinh Mặc Khải, người đàn ông nho nhã mang theo kính gọng, người đàn ông như vậy thiết kế đồ chơi sao? rất nghi ngờ…

      chính là Nhiễm Duy Nhất sao? Mới tới?” hỏi rất ôn hòa.

      “Đúng vậy! Xin chào quản lý!” Duy Nhất gật đầu chào hỏi.

      “Rất tốt!” đặt xấp tài liệu tay xuống,”Tôi xem lý lịch sơ lược của , hình như trình độ học vấn của Nhiễm tiểu thư còn cần cải thiện?”

      Đây là chỗ Duy Nhất tự ti nhất, lúc này bị ta nhắc tới, trong nháy mắt có ý bỏ cuộc, nhưng mà tính khí quật cường trời ban khiến ngẩng đầu lên, “Quản lý, nếu công ty có ý mướn tôi, nhất định cảm thấy tôi có chỗ thích hợp, yên tâm , tôi cố gắng học tập, dùng thành tích công việc của mình đến chuyện!”

      Đinh Mặc Khải khẽ cười, đôi mắt sau cặp kính thủy tinh khẽ chùm sáng, “Nhiễm tiểu thư hiểu lầm, tôi có ý này. Tôi đây có cơ hội, biết có cảm thấy hứng thú ?”

      “Cơ hội?” Duy Nhất trợn to hai mắt, biết ta gì.

      “Đúng! Công ty có kế hoạch bồi dưỡng, phái nhân viên thiết kế Nhật Bản tu nghiệp, công ty cảm thấy di.endanle.quydon là người mới, rất có khả năng đào tạo, cho nên muốn phái , biết có tiện ?” Đinh Mặc Khải vẫn ôn hòa lễ độ.

      “Có ? Tốt quá! Thuận tiện! Thuận tiện!” Duy Nhất nằm mơ cũng nghĩ đến có chuyện tốt như vậy, là người mới vào công ty lại có thể nhận được ưu ái như vậy của cấp , lấy được cơ hội khó có như vậy, học là thứ thích, cần học cái gì, chỉ cần nghĩ tới có thể trở lại sân trường, khỏi hưng phấn.

      “Rất tốt!” Đinh Mặc Khải gật đầu khen ngợi, đưa cho đống đồ, “Ở đây có thư giới thiệu cho giáo sư trường học, địa chỉ và chìa khóa phòng ở, ngoài ra còn các khoản chi tiêu phụ khi ở bên đó, học kỳ năm, toàn bộ cuối tuần bay sang học, ngày thường vẫn phải làm, cái này gọi là thực tế và lý luận kết hợp, như thế nào? Có thể vượt qua trở ngại ?”

      “Có thể! Dĩ nhiên có thể!” Duy Nhất nhận lấy đồ trong tay Đinh Mặc Khải, trong lòng tin tưởng. Đây là thay đổi trọng đại trong cuộc đời !


      Lần đầu tiên Nhật Bản học tập, hơi thấp thỏm, hiểu tiếng Nhật, biết ở Nhật Bản có thuận lợi tất cả , nhưng khi ra sân bay, lại phát có người giơ bảng hiệu to, phía dùng tiếng Hán viết tên .

      tới bên cạnh ra đón mình, “Xin chào, tôi chính là Nhiễm Duy Nhất.”

      mừng rỡ để bảng hiệu xuống, dùng loạt tiếng Hán lưu loát , “Rốt cuộc chờ được ! Tôi là học sinh của thầy Fujita, tôi là Yumiko, thầy giáo bảo tôi tới đón !”

      Nhanh vậy sao? Duy Nhất hơi kinh ngạc, còn chưa tới, thầy giáo biết sắp tới sao?

      Hình như Yumiko nhìn thấu nghi ngờ của , dịu dàng giải thích, “Công ty Mặc Toa gọi điện thoại tới!”

      Duy Nhất thoải mái, “A, vậy cám ơn! Làm phiền ! ngại quá!”

      “Khách khí rồi, xin bên này!” Yumiko dẫn lên xe.

      Vốn tưởng rằng thầy giáo là ông lão, ngờ Fujita lại là người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mặc dù di~endanl3quydon ăn mặc giản dị, khi nhìn thấy Duy Nhất trưng khuôn mặt tươi cười hoan nghênh .

      “Em chính là tiểu Duy Nhất sao? Quả rất ! Như con nít!” Fujita cũng có thể tràng tiếng Trung rất tốt.

      Chướng ngại ngôn ngữ ban đầu với Duy Nhất biến mất còn mống, “Xin chào, thầy Fujita, em là Duy Nhất, lần đầu tiên gặp mặt, xin chiếu cố nhiều.”

      Tính cách Fujita lại câu nệ, rất tùy ý phẩy tay, “Đừng khách sáo như vậy, cũng đừng gọi tôi là thầy giáo, khiến cho tôi cảm thấy tôi rất già! Kêu tôi là Vũ Quang , Fujita Vũ Quang! Rất hân hạnh được biết em!”

      “Vũ Quang, nhà chúng ta có khách tới phải ?” người phụ nữ trẻ tuổi điển hình từ trong phòng bước ra.

      Fujita tới kéo , “Đúng vậy, đây là tiểu Duy Nhất của chúng ta, Duy Nhất, đây là vợ tôi, Đình Hương.”

      “Theo lý tôi phải gọi sư mẫu * mới đúng, nhưng mà, trẻ như vậy mà gọi sư mẫu thành già rồi! biết nên gọi gì mới đúng!” Duy Nhất nhìn Đình Hương nghĩ ngợi.

      (*) sư mẫu: vợ của thầy.

      Đình Hương ngượng ngùng cười tiếng, người phụ nữ Nhật Bản dịu dàng hiền thục sôi nổi điển hình, “Gọi chị !”

      “Xin chào chị Đình Hương!” Nhập gia tùy tục, Duy Nhất cúi chào.

      “Được rồi! Đừng khách sáo! Vào nhà ăn cơm !” Fujita nhiệt tình gọi, ôm lấy Đình Hương vào nhà.

      Bữa tối là đồ ăn Nhật điển hình, vốn hợp khẩu vị của Duy Nhất, chỉ thích ăn sushi, cho nên trước khi rời , Đình Hương lại gói cho Duy Nhất hộp sushi, để cho ăn đêm.

      Vốn Fujita định lưu Duy Nhất lại nhà , nhưng Duy Nhất cố ý , mới buông tha ý nghĩ này.

      Mặc dù nhiệt tình thái quá khiến Duy Nhất có cảm giác xa lạ, nhưng lại khiến cho Duy Nhất thể chống đỡ, dù sao cũng là người xa lạ mới quen.
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 132: Tết trung thu

      Editor: Puck

      Chỗ ở là nhà trọ, yên tĩnh sạch , xếp đặt tatami *, rất thoải mái, thích hợp với kiểu người lười có thể ngồi đứng, có thể nằm ngồi.

      (*) tatami: là loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami.

      Fujita và Đình Hương đều là người tốt, gọi là học, nhưng ra Fujita chỉ phụ đạo cho mình Duy Nhất.

      cảm thấy rất hứng thú với thiết kế búp bê của Duy Nhất, sử dụng lời , phải thiết kế hoàn mỹ đến mức nào, mà thuần túy, thậm chí hơi vụng về, nhưng chính phần vụng về này, khiến cho búp bê của có sinh mệnh, hình như búp bê tay cũng có thất tình lục dục *, giống như có sức sống.

      (*) thất tình lục dục: Thất tình lục dục, là bảy thứ tình cảm biểu lộ ra bên ngoài và sáu việc ham muốn của con người gồm chung trong câu ngắn gọn là "thất tình lục dục".

      1.Thất tình: Bảy thứ tình cảm mà mỗi chúng ta đều có như: Vui mừng, giận dữ, buồn bã, vui vẻ, thương, ghét và ham muốn hay cách khác là hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố và dục vậy.

      2.Lục dục: là 6 điều ham muốn trở thành thói quen khó sửa đổi:

      -Sắc dục: Thấy các sắc xanh, vàng, đỏ, trắng và hình sắc nam nữ rồi tham đắm vào đó.

      -Hình mạo dục: Thấy hình dung đoan chánh, tướng mạo tốt đẹp mà sanh lòng tham đắm.

      -Uy nghi tư thái dục: Thấy tướng , đứng, nằm ngồi, cười mà sanh lòng ái nhiễm.

      -Ngữ ngôn thanh dục: Nghe tiếng trau chuốt êm ái thích ý vừa lòng, giọng ca lảnh lót, tiếng dịu dàng mà sanh lòng mến.

      -Tế hoạt dục: Thấy da thịt của nam nữ mịn màng, trơn láng mà sanh lòng mến.

      -Nhân tượng dục: Thấy hình nam nữ dễ thương mà sanh lòng đắm trước.

      Có khi Duy Nhất chán nản, cho nên có thất tình lục dục, đó là bởi vì lúc làm búp bê chân chân di3nd4anl3quyd0n gửi gắm tình cảm, sờ búp bê của , trái tim cách nào thoát khỏi nhớ nhung lại dâng lên…

      Cuộc sống bề bộn nhiêu việc như thế, cũng rất phong phú. Người nhà Fujita đối xử với rất tốt, cảm giác như em ruột trong gia đình vậy, chủ nhật có cảm giác giống như đến nhà nghỉ phép.

      Mà Fujita tràn đầy tìm tòi học hỏi thiết kế đồ chơi, khiến cho Duy Nhất từ người làm đồ thủ công vụng về bay lên đến lý luận rất cao.

      Duy Nhất cũng cảm thấy sau mỗi tiết học, mình giống như lại bay vọt về chất lần, làm sao biết, đây chính là tinh hoa mấy năm mới có được của Fujita lấy ra dốc túi truyền thụ?

      Cuối tuần này, hơi đặc biệt, bởi vì là tết trung thu, là quãng thời gian muôn nhà đoàn tụ khiến cho Duy Nhất cảm thấy càng thêm đơn hơn bình thường, hơn nữa, nhớ tới người nào đó cũng tịch mịch như

      Vốn tưởng rằng rời chính là giải thoát, lại biết, lúc chung với nhau, mệt mỏi khổ cực, nhưng lúc chung với nhau, nhớ nhung khắc sâu trong lòng càng làm cho người ta khắc khoải mà đau đớn…

      Vậy thế nào? Cuộc sống nên quay về lối cũ…

      Duy Nhất tự khuyên bảo mình như thế…

      Dọn sơ đồ, ra cửa giống như bình thường, chuẩn bị đến sân bay.

      Khóa cửa lại, lơ đãng quay đầu, hình như thấy bóng đen chợt lóe sau vườn hoa, tim nhảy lên thình thịch.

      Đuổi theo nhìn, trừ cây hoa quế nở rộ, chẳng có cái gì cả. Hương hoa quế nồng nàn xông thẳng vào mũi, cười mình thần kinh. Có câu , người, hay lúc cùng nhau, chính là toàn thế giới, mà lúc chung với nhau, toàn thế giới là . chính là như vậy… con ngốc! bao giờ quay đầu lại nữa, ra cửa, nhờ xe, lên máy bay…

      Người Nhật Bản cũng có Tết trung thu. Đình Hương rất có khả năng làm bà nội trợ, làm rất nhiều tsukimi dango *, cơm nắm, đủ loại khẩu vị, hạt dẻ, đậu xanh, đậu đỏ, khoai sọ, trà xanh, hạt sen ăn rất ngon.

      (*) Tsukimi Dango (thường gọi là Dango) là bánh trung thu truyền thống của người Nhật làm để bày ra cúng vào rằm tháng 8 lịch.

      Buổi tối, ăn Dango với nhà Fujita cùng nhau ngắm trăng, khi thảo luận truyện luôn có đau buồn khe khẽ.

      Trăng sáng soi biển cả, nơi xa xăm lúc này, ở góc khác của thế giới, có giống như nhìn trăng nhớ người?

      Uống chút rượu trái cây , Đinh Hương lấy album ảnh của nhà bọn họ ra cho Duy Nhất thưởng thức.

      Có rất nhiều ảnh lưu niệm ngọt ngào sau cưới của Fujita và Đình Hương, cũng có hình trước hôn nhân của bọn họ, trong vài hình viết tên Đình Hương – “Đình Hương”

      Trong lòng Duy Nhất khẽ động, chữ “Đình” này có quá nhiều ý nghĩa với , khỏi thắc mắc, “Đình Hương, ra tên của chị là chữ “Đình” này *? Em còn tưởng rằng…”

      (*) Đình Hương 霆香 chữ Đình 霆 có nghĩa là sấm sét, còn Đình Hương như lúc đầu Duy Nhất hiểu chữ Đình 婷 có nghĩa là xinh đẹp.

      Đình Hương tiếp nhận lời , “Đúng vậy! Cũng rất nhiều người cảm thấy đây là chữ dùng cho đàn ông.”

      Duy Nhất rất muốn hỏi chị có biết người phụ nữ chết tên Đình nhi , cuối cùng vẫn còn khó có thể mở miệng, tiếp tục lật hình phía sau.

      Fujita thời trẻ cũng rất sáng sủa, mỗi tấm hình đều toét miệng cười, Duy Nhất tin tưởng chỉ có nhân tài d1e~ndanl3quuyd0nn như vậy mới có thể giữ vững tính cách trẻ con, thiết kế ra món đồ chơi thượng hạng.

      Tập ảnh cuối cùng là lúc Fujita tốt nghiệp cấp ba chụp ảnh chung, Duy Nhất tìm kiếm Fujita trong đám đầu người dày đặc, nhưng mà, lại liếc thấy bóng người… Lãnh Ngạn!

      Tim đập điên cuồng, người này như bóng với hình trong mộng của ! Chẳng lẽ trốn được sao?

      ! đúng! nhạy cảm đột nhiên ý thức được điều gì, đưa hình cho Fujita, “Vũ Quang, cho em biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

      Vũ Quang ngẩn ra, khóe môi lộ người nghịch ngợm, “ phải kêu Đình Hương cất hình của cậu ta rồi sao? Thế nào lại còn tấm!”

      cho em biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Duy Nhất rất kích động, tay cầm hình khẽ run.

      Vũ Quang hề cười giỡn nữa, “ sai! Tất cả đều là sắp xếp của cậu ấy. Gia tộc chúng ta là trong những công ty làm đồ chơi lớn nhất Nhật Bản, Mặc Toa là Lôi Đình Ân, cũng chính là công ty do họ Đình Hương mở chi nhánh. Lãnh Ngạn em làm búp bê rất có thiên phú, nên để cho công ty bọn họ mời làm nhà thiết kế, sau đó để cho dạy em, em ăn, mặc, ở Nhật Bản đều do cậu ấy sắp xếp.”

      Hình trong tay Duy Nhất rơi xuống đất, cảm giác nên lời bắt đầu tuôn ra trong lòng, ê ẩm, ấm áp, khiến chỉ muốn rơi lệ. “Tại sao ấy muốn làm vậy?” giọng lầu bầu.

      “Cậu ấy , cậu ấy có lỗi với em, hy vọng có thể cho em cuộc sống hạnh phúc, cho nên, trải xong đường cho em, cậu ấy tin tưởng, dựa vào năng lực và ý chí của em, nhất định có bầu trời thuộc về em.” Fujita sâu xa, dưới ánh trăng thanh tịnh và đẹp đẽ, lời này khiến người nghe hết sức chua xót.

      Trải xong đường cho … Để cho bầu trời thuộc về mình…

      Công ty Mặc Toa? Duy Nhất đột nhiên nghĩ ra, công ty Mặc Toa do Mỹ Mỹ giới thiệu cho , phải cậu ấy là công ty của bạn cậu ấy sao?

      Trong lòng nghi ngờ, lập tức gọi điện thoại cho Mỹ Mỹ.

      Điện thoại vừa thông, đợi Mỹ Mỹ chuyện, cướp lời, “Mỹ Mỹ, cậu cho tớ biết! Nhà mới của cậu có phải của Lãnh Ngạn ?”

      “Chuyện này… Cái này… Sao cậu lại hỏi thế?” Mỹ Mỹ bị hỏi đột ngột khiến cho hết sức hốt hoảng.

      “Mỹ Mỹ, nếu chúng ta vẫn là bạn tốt, cậu cho tớ biết!”
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 133: Tết trung thu 2

      Editor: Puck

      Mỹ Mỹ bất đắc dĩ, đành ngoan ngoãn tất cả, “Duy Nhất, nhà này là của cậu, là Lãnh Ngạn dùng tên cậu để mua. ấy đoán được cậu chỉ có thể tới tìm tớ, cho nên sau khi cậu gọi điện thoại, ấy theo sát gọi điện thoại cho tớ, ấy lo cậu có chỗ ở, mua cho cậu căn nhà , muốn tớ dùng danh nghĩa của tớ dẫn cậu vào ở, đồ đạc quần áo bên trong đều do ấy dùng buổi chiều chuẩn bị xong, danh thiếp công ty Mặc Toa cũng do ấy đưa cho tớ, để tớ giao lại cho cậu…”

      chữ Duy Nhất cũng ra được, chỉ ngây ngốc nghe, ngây ngốc đứng đó, ngây ngốc rơi lệ, hóa ra thế giới này còn có người ngốc nghếch hơn

      “Duy Nhất, ra tớ cảm thấy được Lãnh Ngạn đối xử rất tốt với cậu, có vài lần tớ trông thấy ấy qua trước nhà chúng ta, sáng sớm nay lúc ra cửa tớ còn thấy ấy! Cậu cần tra tấn ấy tiếp, cũng chính là hành hạ chính cậu!” Mỹ Mỹ ở đầu điện thoại bên kia khuyên bạn mình.

      ra, bóng dáng màu đen đó phải ảo giác,

      Duy Nhất để điện thoại di động xuống, che mặt, khóc thành tiếng.

      Khóc rồi, đau rồi, mới di3nd4nlequyd0n ngẩng mặt lên, nhìn trăng tròn như bánh xe sáng ngời bầu trời, đột nhiên nóng lòng trở về.

      vội vã đeo balô lên lưng, chào từ biệt Fujita, “Vũ Quang, Đình Hương, cám ơn bữa tối trung thu của hai người, em nghĩ em phải về!”

      “Lần này học sao?” Fujita nhìn mỉm cười.

      học! Lần sau ! Em còn có chuyện quan trọng hơn!” Duy Nhất bắt đầu nhớ điên cuồng căn nhà mặt hướng ra biển, xuân về hoa nở.

      “Nhưng bây giờ có máy bay rồi!” Fujita ranh mãnh nhìn .

      Duy Nhất bối rối, “Vậy làm sao bây giờ? Vũ Quang, nhất định có cách, giúp em nghĩ cách được ? Em mặc kệ, nếu có máy bay, em bơi về!”

      Fujita nhìn cười cười, Đình Hương trợn mắt nhìn Fujita, dịu dàng cầm tay Duy Nhất, “Duy Nhất, đừng lo lắng, để chị lấy máy bay trực thăng của nhà tiễn em về.”

      Ở sân bay tư nhân nhà họ Lôi, Duy Nhất chào từ biệt vợ chồng Fujita, Fujita đột nhiên kéo lại, đưa cho trang giấy, “Cái này, là Lãnh Ngạn đưa cho , là bài thi nhập học của em, hơn nữa dặn dặn lại, phải châu về Hợp Phố trả lại cho cậu ta. tùy tùy tiện tiện thu học trò, nhìn bài thi này rất tốt, mới đồng ý dạy em, em rất có thiên phú, cố gắng lên!”

      (*) Châu về Hợp Phố: thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương có thành ý, muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ

      Duy Nhất nhận lấy, mở ra nhìn, là bức tranh vẽ khi Lãnh Ngạn nằm viện – đứa bé của và Lãnh Ngạn, tên Lãnh Tâm Lãnh Phế…

      phải thấy sao? ra len lén giấu ! Người đàn ông này vốn như vậy, lặng lẽ d1enda11lequuydo11 làm rất nhiều việc nhưng chịu ra…

      Nhất thời, nước mặt lại xuống, làm ướt giấy vẽ.

      Fujita cả kinh thất sắc, “Này, đừng khóc! Làm hỏng bức vẽ, Lãnh Ngạn giết đấy!”

      Duy Nhất bật cười, nước mắt lại chảy càng mạnh mẽ…

      Lúc này, điện thoại di động của lại vang lên, số xa lạ, nghe rồi mới biết là của Dịch Hàn. cảm thấy kinh ngạc, mới đổi điện thoại di động, sao Dịch Hàn biết số của , khỏi ra nghi vấn của mình.

      Dịch Hàn chỉ cười cười, “Chỉ cần có lòng, chuyện gì ! Trung thu vui vẻ!”

      Duy Nhất cũng khách khí trả lời , “Trung thu vui vẻ!”

      “Duy Nhất, nghe lúc này em mình, cũng mình, chúng ta… cùng nhau qua tết trung thu !” Dịch Hàn sử dụng giọng trầm tĩnh theo thói quen.

      thể , mỗi lần Dịch Hàn xuất đều vừa đúng, nếu cuộc điện thoại này của Dịch Hàn gọi cho vào mấy phút trước, như vậy tất cả giống, chỉ có điều, bây giờ Duy Nhất chỉ có ý niệm trong đầu – Về nhà!

      “Xin lỗi, Dịch Hàn, tối nay em có thời gian.”

      cảm kích Dịch Hàn, nhiều lần cần báo đáp mà trợ giúp , nhưng hôm nay, thể dùng tối nay để trao đổi..

      Dịch Hàn hiển nhiên hơi lúng túng sau khi bị cự tuyệt, “ sao, nếu em bận, bye bye!”

      “Bye bye!” Duy Nhất tắt điện thoại, nụ cười môi lan ra, về nhà!

      Vẫy tay chào tạm biệt vợ chồng Fujita, lên máy bay, ánh trăng tối nay càng thêm mê người…

      Nhìn máy bay trực thăng lên trung dần xa, Fujita cầm tay Đình Hương, cưng chiều trách cứ, “Em cố ý hả?”

      Đình Hương nghịch ngợm cười tiếng, “Em nào có! Là tự ấy phát ! Lãnh Ngạn oán trách chúng ta được đúng ? là hai kẻ ngốc, ràng sâu như vậy, còn tự mình tìm khó chịu cho mình!”



      Bãi biển dưới ánh trăng, yên tĩnh chỉ còn lại tiếng sóng biển vỗ vào đá ngầm. đẩy hàng rào trắng quen thuộc, gian trong phòng đen kịt. nhìn đồng hồ, hơn mười giờ khuya, chẳng lẽ ở đây? Ở nhà cũ sao? Nhưng mà nhà cũ sửa chữa! Có lẽ ngủ!

      Rút chìa khóa ra, nhàng mở cửa, mới từ dưới ánh trăng tiến vào, mắt Duy Nhất còn chưa kịp thích ứng với tối om bên trong, chỉ cảm thấy tối đen như mực, cái gì cũng nhìn thấy.

      Nhưng mà hơi thở quen thuộc trong phòng đập vào mặt, hô hấp sâu, hạnh phúc dâng đầy ngực, đây mới đúng là mùi vị của gia đình!

      Bật đèn, đột nhiên nhìn thấy người ngồi co ro trong phòng khách, áo sơ mi đen xốc xếch, quần đen.

      Ánh đèn chợt sáng, kinh hoảng lấy tay che mắt, giống như con thú bị thương… “Tắt đèn! Mau tắt!”

      Trong ngực Duy Nhất đau nhức, tắt đèn, chạy tới, nhào vào trong ngực khóc hu hu mãi.

      Mà thân thể ràng cứng đờ, đôi tay nâng lên giữa trung lại biết nên làm thế nào, lại càng biết xảy ra chuyện gì…
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 134: Về nhà

      Editor: Puck

      Lâu sau, mới thử thăm dò ôm lấy Duy Nhất, dùng giọng xác định chắc chắn hỏi, “Duy Nhất, nằm mơ sao?”

      Trong bóng tối, giọng khẽ run. tin thân thể khóc thầm trong lòng chính là Duy Nhất, bao nhiêu lần nằm mộng mơ thấy cảnh như thế, nhưng mà, sau khi tỉnh lại đều là công dã tràng, hề tin tưởng chiêm bao nữa…

      Nếu như, tối nay chỉ là giấc mộng, như vậy tình nguyện cần tỉnh lại, cứ ôm Duy Nhất như vậy trong mộng của , cho dù là mộng, cũng đủ rồi…

      Đột nhiên cảm thấy đầu vai đau nhói, là Duy Nhất cắn mạnh cái, đau đến rên lên tiếng.

      “Có đau ?” Duy Nhất oán hận nhìn .

      “Đau…” Đầu tiên uất ức, tiếp theo chợt hiểu, mừng rỡ giữ chặt vai Duy Nhất, “ nằm mơ? Là Duy Nhất trở lại sao? nằm mơ!”

      Vẻ mặt của , Duy Nhất nhìn ở trong mắt, đau trong lòng. Người đàn ông được xưng là núi băng này, bên ngoài di3nd4nl3quuyd0n hình tượng cương quyết bướng bỉnh, coi trời bằng vung, nhưng bây giờ như đứa bé đáng thương mong đợi về, nhưng lại dám ra…

      ôm lấy cổ , hai mắt đẫm lệ, nước mắt ấm áp rơi toàn bộ vào trong cổ Lãnh Ngạn, “ đáng ghét! Mỗi lần đều dùng chiêu giả bộ đáng thương, lừa gạt em đồng tình, biết ràng em nhìn thấy như vậy đau lòng, sao còn tự khép kín mình trong góc? Có phải định để em đau lòng đến chết !?”

      Lãnh Ngạn ấm áp trong lòng, ôm chặt , cằm cọ gương mặt dính đầy nước mắt của , “ biết, xin lỗi, biết tối nay em trở về…”

      “Em trở lại ngược đãi bản thân sao?” Duy Nhất ở trong lòng , căm tức nhìn .

      Lãnh Ngạn kinh ngạc nhìn , môi mỏng khẽ động, phun ra câu, “ vốn chính là như vậy…”

      câu này khiến Duy Nhất đau lòng tới cực điểm, lại ôm đầu vào trong ngực lần nữa gào khóc, “Lãnh Ngạn, em , em bao giờ nữa, em cùng với , vẫn luôn cùng !”

      Tiếng khóc chấn động trời, kinh động người làm, người làm từ trong phòng vội vàng hấp tấp chạy đến, bật đèn, “Thiếu gia, xảy ra chuyện gì?”

      Tiếng khóc của Duy Nhất đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn người làm, mặt đỏ tới mang tai.

      Người làm còn lúng túng hơn , đỏ mặt, vừa lui về phòng vừa , “Xin lỗi, tôi cho rằng… Xin lỗi…”

      Lãnh Ngạn chợt bật cười.

      Duy Nhất quay mặt nhìn sang, khuôn mặt vẫn đỏ bừng, nhìn chằm chằm, “Cười chưa? Đều tại !”

      cười nữa, thương tiếc dùng đầu ngón tay chạm vào nước mắt của , “ sai, đều tại ! Đều bởi vì , khiến Duy Nhất chỉ biết cười rơi lệ lâu thấy, đều tại , Duy Nhất mới ngày ngày khóc thút thít, khiến cho em chịu khổ, bé ngốc, sao còn muốn trở lại?”

      cho như vậy!” Duy Nhất che miệng , “ cho phép tự coi mình. Lãnh Ngạn, em cho rằng rời khỏi sống nhõm, nhưng mà, , em mới phát mình càng thêm khổ sở, cho dù đến đâu, đều giống như phiêu bạt, biết, tối nay em làm quyết định từ Nhật Bản trở lại rất vui vẻ, cảm giác về nhà mãnh liệt hơn bất kỳ lúc nào! Lãnh Ngạn, đây là nhà của em, đuổi em chứ?”

      bé ngốc!” kéo tay xuống, giữ trong lòng bàn tay mình, “ cầu xin em đừng nhắc lại! Lần sau tức giận, nhớ đừng tùy hứng như vậy, phải cũng phải đuổi , bản thân đừng ! Bé ngốc!”

      còn muốn để cho em tức giận sao?” Duy Nhất bĩu môi.

      Lãnh Ngạn khẽ mỉm cười, “ có, có nữa!”

      “Lãnh Ngạn, em phát mới là kẻ ngốc!” Duy Nhất dựa sát vào ngực , “ chia tay sao còn đối xử di.end4nlequ.uydonn tốt với em như vậy? Tại sao phải sắp xếp tất cả cho em? Còn ngây ngốc chạy đến nhà mới nhìn em, nếu muốn nhìn tại sao vào?”

      hy vọng em hạnh phúc, chỉ cần em hạnh phúc là tốt rồi, mà , chỉ cần thấy em hạnh phúc từ xa, cũng cảm thấy hạnh phúc…” Giọng trầm thấp cuốn hút của Lãnh Ngạn quanh quẩn đỉnh đầu Duy Nhất, lại khiến cho rơi lệ.

      xấu!” Duy Nhất khóc đấm bờ vai , “ chính là muốn em khóc! Lại chọc em khóc! đừng để cho em cảm động như vậy có được ?”

      “Duy Nhất, chỉ cảm thấy có lỗi với em…” lau nước mắt cho , hơi rối loạn.

      Duy Nhất lắc đầu nguầy nguậy, “Lãnh Ngạn, ra người có lỗi với là em, là em cẩn thận hại con sinh non, em biết rất muốn làm cha, mà em…”

      nghĩ tới đứa bé, khóc đến ra lời. “Lãnh Ngạn, mắng em !”

      “Ngốc! Sao có thể trách em, ngoài ý muốn thôi mà!” nâng mặt lên, “Đừng buồn nữa, muốn có em bé phải dễ dàng?”

      Dưới ánh mắt nóng bỏng của , Duy Nhất đỏ mặt, thuận miệng hỏi, “ ăn cơm tối chưa?”

      “Chưa…” Môi Lãnh Ngạn dần bao phủ…

      được!” Duy Nhất đưa tay ngăn lại.

      được? hơn tháng…” ôm lấy , tay bắt đầu làm xấu.

      Hơn tháng? rời khỏi lâu như vậy sao? Trong nhiều ngày như thế, có từng ăn bữa cơm ngon ? Ngủ ngon lần? bắt đầu tin tưởng Lãnh Ngạn có người phụ nữ khác, bởi vì bất kỳ người phụ nữ nào cũng để cho người mình đơn mình trong ban đêm tối om của tiết trung thu, ngay cả cơm tối cũng ăn…

      “Em có ý này!” Duy Nhất đẩy ra, “ phải ăn cơm trước! Em làm cho , mặc dù hương vị kém chút…”

      Môi Lãnh Ngạn ở dạo chơi cổ , “ cần, muốn ăn em trước…”

      được! tắm nhanh lên! tắm rửa sạch cho lên giường ngủ!” Duy Nhất chỉ có thể ra hạ sách này…

      Lúc này Lãnh Ngạn mới dừng lại, cười xấu xa, vừa về phòng tắm, vừa với , “Tắm xong cho em kiểm tra…”

      Hừ… Duy Nhất cau mày, sao vừa nhắc đến chuyện này, tinh thần lại tỏa sáng, giống như Lãnh Ngạn vừa rồi núp trong bóng tối hoàn toàn là hai người khác nhau…
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ YênJulia tran thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 135: Quá khứ

      Editor: Puck

      Mùi sữa tắm thơm ngát vây quanh , người ấm áp, là kết quả Lãnh Ngạn ôm từ phía sau.

      Duy Nhất nhắm mắt lại hít sâu, chính là cảm giác này, cảm giác được ôm lấy, cảm giác lưu luyến quên về trong mộng ngoài mộng…

      “Bảo bối, làm gì ngon vậy?” Lãnh Ngạn cắn vành tai , muốn ôm lấy .

      Duy Nhất mở mắt ra, quay đầu nhìn thấy Lãnh Ngạn gần như chỉ quấn khăn tắm bên hông, “Mau tới làm sủi cảo, gói có ăn!”

      “Tết trung thu làm bánh trung thu ăn, ăn sủi cảo cái gì!” Lãnh Ngạn ngồi xuống ghế dài bên cạnh .

      “Em thích!” Duy Nhất hòa d1end4nl3quuyd0n bột mì, nhân thịt cũng băm xong, “Sủi cảo khiến cho em nghĩ đến mẹ, nhớ tới nhà, có cảm giác đoàn viên!” nghiêm túc cán kỹ miếng vỏ đưa cho , “ tới gói! Có thể ?”

      !” Lãnh Ngạn rất bất đắc dĩ nhìn miếng da sủi cảo này, “Bà xã, bây giờ sắp rạng sáng rồi, tết trung thu sớm qua, chúng ta vẫn nên ngủ sớm chút! Nhé?” Trong mắt của lóe tia lửa mong đợi.

      “Ông xã, rất mệt sao?” Duy Nhất rất quan tâm nhìn .

      “Đúng vậy!” kiên định gật đầu.

      “Vậy… Uống ly sữa tươi rồi ngủ, cái gì cũng làm!” nghiêng đầu, rất thuần khiết nhìn .

      gì, trong mắt tỏ ý cầu xin, “ lần cũng được?”

      lần của mất bao lâu đây?” Duy Nhất tiếp tục cán kỹ vỏ sủi cảo.

      tiếng?” thử ngắn thời gian lại chút.

      Duy Nhất trầm mặt lời nào.

      “Vậy… Bốn mươi phút?” Rất tình nguyện mà rút ngắn.

      Duy Nhất vẫn lời nào.

      “Nửa tiếng ? Nếu ông xã em quá vô dụng!” là cực hạn…

      ! Nửa giờ đủ để em cho dạ dày của ăn no, chỉ vì mạnh khỏe, em thà nguyện ý tiêu thời gian vào sủi cảo…” Duy Nhất nhặt miếng vỏ sủi cảo lên, “Đến đây học với em.”

      Duy Nhất bày khay mứt táo lớn, gói mứt táo vào trong sủi cảo, hơn nữa lặng lẽ làm dấu hiệu, với Lãnh Ngạn, “Khi còn bé, lúc mẹ em làm sủi cảo, trong sủi cảo có viên bọc mứt táo, còn nếu như người nào ăn sủi cảo có mứt táo bên trong, năm sau hạnh phúc giống như mật, chỉ có điều, hàng năm em đều ăn được sủi cảo có mứt táo.”

      “Đó là mẹ thương em, chắc chắn làm dấu hiệu trong sủi cảo!” Lãnh Ngạn học dáng vẻ của , gói cũng có dáng có vẻ, rất vui vẻ đưa cho Duy Nhất như hiến vật quý, “Như thế nào? Giống ?”

      tệ! Rất có thiên phú! Đại tổng giám đốc Lãnh quả nhiên làm gì cũng xuất sắc!” Duy Nhất rất tán thưởng.

      “Vậy tới gói, em chuyên tâm di.endanl.equydon cán bột mì , nhanh nhanh! Gói bao nhiêu? Hai mươi cái đủ chưa?” Lãnh Ngạn vừa gói vừa hỏi.

      là con lợn tham ăn, có thể ăn bao nhiêu gói bấy nhiêu!” Duy Nhất chú ý tới thân thể trần truồng của , rửa tay lên gác lấy chiếc áo ngủ khoác thêm cho .

      Lãnh Ngạn ngây ngốc nhìn , đột nhiên , “Dáng vẻ này của em, giống mẹ .”

      “Vậy sau này gọi em là mẹ!” Duy Nhất giỡn.

      “Nhóc heo! càn!” Tuy trách mắng, nhưng trong mắt lại tràn đầy cưng chiều.

      Cho tới bây giờ Duy Nhất vẫn chưa từng nghe chuyện cụ thể về mẹ , chỉ biết khi Lãnh Ngạn còn rất bệnh mà chết, vì vậy hỏi cẩn thận từng ly từng tí, “Lãnh Ngạn, khi còn bé mẹ nhất định rất thương hả?”

      Lãnh Ngạn hơi trầm ngâm, “Cuộc đời biết là may mắn hay may mắn, là con riêng, ông cụ nhà họ Lãnh cũng chính là cha qua đời chỉ cần con trai cần mẹ, khi được năm tuổi đoạt từ trong tay mẹ, xuất của khiến người nhà họ Lãnh thích, mẹ cả, cũng chính là mẹ Lãnh Dực coi như cái đinh trong mắt, lúc nào cũng đề phòng nuốt tài sản nhà họ Lãnh, cũng dùng cách này giáo dục Lãnh Dực, cuối cùng Lãnh Dực lạnh nhạt thờ ơ với , chỉ có má Tằng rất tốt với .”

      Duy Nhất ngờ tuổi thơ Lãnh Ngạn như vậy, khó trách học đến cấp ba phải chạy sang Nhật Bản học, nhịn được đưa tay đặt lên tay dính đầy bột, “Lãnh Ngạn…”

      Lãnh Ngạn cười cười, “ sao, còn chưa đến nỗi cần nhóc an ủi!”

      “Cái gì! Em là bà xã của , phải nhóc! Em muốn chia sẻ tất cả với !” Duy Nhất vui chu miệng lên.

      “Còn phải nhóc! Động chút là chu mỏ!” Lãnh Ngạn quét qua môi , toàn bộ bột mì tay dính ngoài miệng Duy Nhất.

      “Vậy sau đó sao?” Duy Nhất hồn nhiên biết môi mình trắng xóa mảnh.

      “Sau đó…” Trong mắt Lãnh Ngạn hơi xám xịt, “ ra cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ nhà họ Lãnh có điểm tốt nào, chỉ muốn trở lại bên cạnh mẹ, khóc xin cha muốn cha đưa về, nhưng gì cha cũng đồng ý. Sau đó, có lần người cả nhà di3nda11lequydo11 du hồ, vốn muốn , nhưng cha bắt phải , kết quả, ở bên hồ, mẹ cả vô ý rơi vào trong hồ, lúc ấy ở bên cạnh nhìn thấy, mới sáu tuổi nhảy xuống nước, làm thế nào cũng có cách cứu bà, chờ cha và Lãnh Dực chạy đến, mẹ cả chìm vào trong nước rồi, cũng thoi thóp, từ đó Lãnh Dực hận , đẩy mẹ cả vào trong hồ chết chìm, cũng may cha cho là như thế, nhưng ý hận của Lãnh Dực với cách nào xóa bỏ.

      “A?” Duy Nhất giọng thét chói tai, nhà họ Lãnh này, người chết cũng quá nhiều!

      “Về sau nữa, mẹ bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, bác sỹ loại bệnh này có thuốc chữa, cuối cùng cha còn chút lương tri, nhận mẹ vào nhà lớn họ Lãnh, mời bác sỹ giỏi nhất trị bệnh cho bà. Lãnh Dực càng thêm hận hai mẹ con , còn mẹ là hồ ly tinh, hại chết mẹ ấy. rất tức giận, thường vì chuyện này mà đánh nhau với ấy, có thể tha thứ người nhà họ Lãnh miệt thị , nhưng thể tha thứ cho việc bọn họ ức hiếp mẹ.”

      đến đây, Lãnh Ngạn khẽ dừng lại, điều chỉnh tâm tình rồi tiếp: “Nhưng cho dù thế nào, mẹ vẫn , trong đêm gió rét mưa lạnh, cầm tay , giao cho má Tằng, muốn má Tằng chăm sóc tốt. Đáng tiếc chính là, mẹ lại hề oán hận cha, chỉ mong cha dưỡng dục thành người, nhưng thương mẹ, mặc dù cuối cùng bà vẫn tiến vào nhà lớn họ Lãnh, nhưng vẫn được danh phận phu nhân nhà họ Lãnh, cứ danh bất chính, ngôn bất luận như vậy mà thẳng bước , ngay cả tư cách vào từ đường nhà họ Lãnh cũng có.”
      Last edited: 8/5/16
      velvety_crystal_rosePhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :