1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 126: Đứa bé…

      Editor: Puck

      Ngồi đáy giếng nhìn trời? Duy Nhất ngờ là tình hình cuộc sống tốt đẹp. Nếu thế giới của cái giếng, vậy sau này Duy Nhất nghỉ ngơi trong miệng giếng hưởng thụ ân huệ ánh mặt trời, lúc nào cũng cảm nhận quan tâm và thương của , thời gian đột nhiên tuyệt vời đến mức làm người khác khó có thể tin.

      Bọn họ bị phỏng vấn ở tiệm đồ trẻ em bị thổi phồng lên, tin tức Lãnh phu nhân có thai lập tức đồn đại ra.

      Duy Nhất ném tờ báo xuống trách cứ , “Đều tại ! dạo phố cái gì chứ!”

      Lãnh Ngạn thờ ơ cười cười, “Cái này có gì! Toàn thế giới biết mới phải đấy! Chỉ có điều, về sau nên tùy tiện ra ngoài, an toàn!”

      “Buồn bực! Ngay cả chút tự do này cũng có, biết gả cho nhà giàu nhất có gì tốt!” Duy Nhất cau mày oán trách.

      Lãnh Ngạn nằm ghế sa lon, đầu gối lên bắp đùi , tay di chuyển bụng , “Nghe lời! Mấy tháng là tốt rồi! Chờ bé cưng sinh ra em có thể chơi khắp nơi! Chúng ta mang theo con du lịch! Em định đâu?”

      Duy Nhất suy nghĩ cút, “ ra em chưa từng nghĩ tới du lịch ở đâu, du lịch là chuyện xa xỉ đối với em. Trước kia nguyện vọng lớn nhất của em chính là kiếm nhiều tiền chút, để mẹ còn khổ cực như vậy nữa…”

      Lãnh Ngạn nghe xong, đứng dậy ôm vào ngực, “Chưa từng nghĩ cần nghĩ nữa, để nghĩ, cuộc sống sau này thay em và con nghĩ kỹ, hề khổ cực nữa, hề lưu lạc nữa.” Duy Nhất như vậy, khiến cho đau lòng…

      Duy Nhất ôm chặt eo , vô cùng lưu luyến bả vai rộng rãi như núi của , giờ phút này, thế giới yên tĩnh…

      Chỉ có điều, tiếng chuông điện thoại di động thức thời vang lên trong lúc ấm áp nhất. Cơ thể Lãnh Ngạn die endaa nleeq uuyd onn hơi run, nhưng vẫn ôm Duy Nhất, định nghe điện thoại, giờ phút yên bình này, muốn phá vỡ…

      “Nghe điện thoại !” Duy Nhất rời khỏi ngực .

      hơi áy náy, liếc nhìn tên người gọi đến, sang bên cạnh, sau khi mấy câu, vội vã trở lại bên cạnh Duy Nhất, “Bảo bối, có việc phải ra ngoài! Ở nhà ngoan chút!”

      Duy Nhất rất muốn hỏi có chuyện gì, thế nhưng lại hôn lên trán như chuồn chuồn lướt nước, cầm áo khoác lên vừa mặc vừa ra ngoài, để cho Duy Nhất có thời gian hỏi thăm.

      Duy Nhất đuổi theo, nhìn xe của biến mất sau cửa sắt, trong lòng lên dự cảm chẳng lành, mỗi lần rời khỏi như vậy cũng có nghĩa cả đêm về…

      lại lần nữa chứng minh dự cảm của . Cả tối nay, Lãnh Ngạn lại chưa về nhà! nhớ tới câu, đàn ông đáng tin, heo mẹ cũng leo cây!

      tin Lãnh Ngạn phải là người đàn ông đáng tin cậy, nhưng lần lượt thề, lần lượt làm trái với lời thề, sao có thể tin tưởng ?

      Ngồi chờ trong nhà, từ khi mặt trời lặn đến trăng tàn, lại trơ mắt nhìn mặt trời xuất từ đường chân trời, Duy Nhất vẫn ngồi trong phòng khách, ngủ được, cũng muốn ngủ, từng , chỉ cần về nhà, chờ cho đến khi về.

      Khi dì Lưu nấu cơm trưa xong mời ăn, kiềm chế được nữa, gọi điện thoại đến công ty Lãnh Ngạn, thậm chí gọi điện thoại vào số của , muốn nghe bịa đặt hết lần này đến lần khác.

      Nghe điện thoại chính là thư ký của , hỏi rất chuyên nghiệp, “Đây là công ty Kỳ Thịnh, xin chào ngài.”

      “Xin chào, tôi là Lãnh Thái, Lãnh tiên sinh vừa ra cửa, điện thoại di động của ngài ấy quên ở nhà, tôi đưa cho lái xe mang , khi nào ngài ấy đến công ty cho ngài ấy biết tiếng.”

      ra Duy Nhất kết luận Lãnh Ngạn ở công ty, như vậy để xác nhận hay thiếu tự tin?

      “Được! Nếu ngài ấy đến công ty, tôi chuyển cho!” Thư ký lễ phép trả lời.

      Tay cầm điện thoại của Duy Nhất tự giác buông lỏng, điện thoại rơi xuống, quả nhiên ở công ty! ngày đêm, đâu? Bất kỳ người phụ nữ nào cũng hiểu lầm…

      Vừa đúng lúc điện thoại di động của Duy Nhất vang lên, giật mình, vội vàng lấy điện thoại di động trong túi xách ra, nhưng điện thoại lại của Doãn Tử Nhiên gọi đến, trong lòng thất vọng dlqd khó hiểu, đợi điện thoại của ai? Lãnh Ngạn sao? ra ngoài ngày đêm, điện thoại cũng gọi về lần, đây là ông xã xuất sắc theo lời ? Điện thoại trong tay vẫn rung lên, Duy Nhất mở ra nghe.

      “Duy Nhất, sao lâu thế mới nghe điện thoại?” Doãn Tử Nhiên mở miệng oán trách.

      “À, nghe thấy!” Duy Nhất che giấu.

      “Là như vậy, bây giờ em có rảnh ? Hợp đồng nhà của em cần người ký tên, có thể tới công ty ?” Doãn Tử Nhiên hỏi.

      Duy Nhất hơi do dự sau đó đáp, “Được, em lập tức tới.”

      nghĩ tới cảnh cáo của Lãnh Ngạn, nên tùy tiện ra ngoài, nhưng ngẫm nghĩ lại, cảm thấy chuyến tới tập đoàn Doãn thị có chuyện, lại mấy ngày rồi gặp Doãn Tử Nhiên cùng Mỹ Mỹ, cũng muốn xem, cả ngày buồn bực ở nhà, sắp nổi mốc rồi.

      Lái xe tiểu Thôi đưa đến tầng trệt tập đoàn Doãn thị, Duy Nhất kêu cậu ta về, lên biết định tán gẫu với Mỹ Mỹ bao lâu, sợ cậu ta đợi lâu, lúc trở về để Doãn Tử Nhiên đưa về là được.

      Sau khi xuống xe, Duy Nhất đột nhiên phát cửa tiệm đồ trẻ em kia ở ngay bên cạnh tập đoàn Doãn thị, vẫn nhớ có vài món đồ tốt đặc biệt thích, vì vậy bộ qua, chuẩn ị mua rồi sang chỗ Doãn Tử Nhiên ký tên.

      Khi tới cửa tiệm đột nhiên die~ndanle quy'don trong đám người có người chạy ra, cướp lấy túi xách của rồi bỏ chạy, đồng thời, lực va đập khổng lồ đụng Duy Nhất té ngã đất.

      Bởi vì đứng bậc thang, lúc ngã xuống theo quán tính khiến lăn xuống.

      “Cứu mạng! Cướp!” Sau khi Duy Nhất kêu những lời này, chỉ cảm thấy bụng đau khó chịu.

      che bụng cuộn mình lại, hy vọng có thể hóa giải đau đớn, nhưng khi cảm giác có chất lỏng chảy dọc theo bắp đùi xuống đau đớn trong lòng càng tăng lên mà mãnh liệt hơn đau bụng.

      Trong đầu chỉ còn lại hai chữ - đứa bé. Khoảnh khắc, hy vọng biết chừng nào Lãnh Ngạn ở bên cạnh

      định gọi điện thoại cho Lãnh Ngạn cho biết, muốn tới cứu , cứu đứa bé của bọn họ, nhưng điện thoại di động ở trong túi xách, bị lưu manh cướp ! bất lực khóc với đám người chung quanh, “Cứu tôi, đứa bé của tôi…”
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 127: Đứa bé 2

      Editor: Puck

      “Duy Nhất! Em làm sao vậy?” cánh tay có lực bế lên, giọng hết sức lo lắng.

      Duy Nhất quay đầu, thấy là Dịch Hàn, giống như thấy cây cỏ cứu mạng, túm lấy vạt áo , đau đến đổ mồ hôi hột, “Dịch Hàn, nhanh, cứu em… Đứa bé của em… Đau quá…”

      Mặt Dịch Hàn lập tức biến sắc, ôm bước nhanh lên xe.

      quần trắng như tuyết của Duy Nhất loang lổ vết máu, Dịch Hàn cũng quan tâm nhiều như vậy, đặt lên ghế, xe chạy như gió bay điện giật tới bệnh viện.

      Khi Duy Nhất tỉnh táo lại từ trong hôn mê, canh giữ bên cạnh là Dịch Hàn. biết có phải trùng hợp , hình như mỗi lần gặp nguy nan, đều là Dịch Hàn xuất kịp thời die enda anleeq uuydonn bên người , mà người luôn miệng che chở , lại biết ở xó xỉnh nào cùng ai…

      Nhìn bình nước biển treo đầu, đột nhiên nhớ đến đứa , hí hửng túm lấy tay Dịch Hàn, “Đứa ! Đứa thế nào?”

      Dịch Hàn khẽ trề môi, giống như đành lòng ra khỏi miệng, vừa đúng lúc bác sỹ tới, trách cứ Dịch Hàn, “Cậu làm cha cũng quá qua loa, đường bình thường lại có thể để cho ấy té ngã, ngã đến còn đứa con! Đây là thai đầu, rút kinh nghiệm, về sau phải cẩn thận, theo lệ thường biến thành thói quen sinh non, đến lúc đó cách nào sinh con phiền toái! Còn có, đây là thuốc uống của ấy, uống theo hướng dẫn, trong phòng tháng thể chung phòng, nhớ kỹ!”

      gương mặt tuấn tú của Dịch Hàn thoáng vẻ lúng túng, khẽ gật đầu, “ nhớ! Sau này cẩn thận!”

      Duy Nhất hoàn toàn nghe lọt mấy lời đó, chỉ đắm chìm trong câu kia của bác sỹ - “Ngã đến còn đứa !”

      Đứa bé còn sao? cảm thấy trái tim giống như bị vật gì sắc nhọn đào hố to, đứa bé này đến trong mong đợi của , nhưng bé lại đến vội vàng hấp tấp, dù ít dù nhiều cũng có chút tác dụng điều chỉnh mối quan hệ giữa và Lãnh Ngạn, để cho sau khi và Lãnh Ngạn chiến tranh lạnh, hưởng thụ hạnh phúc ngắn ngủi.

      Chỉ có thể , Lãnh Ngạn và , đều rất mong mỏi đứa này, thậm chí phác họa hình dáng bé, nếu là bé có cặp mắt của , cằm của ; nếu là bé trai di truyền đường cong của , hoạt bát của , tên tuyệt đối đặt Lãnh Tâm Lãnh Phế, Lãnh Ngạn lật từ điển tìm cái tên thích hợp nhất cho con, còn , đứa bé là kiêu ngạo của

      Vậy mà, bé con đáng thương này, niềm kiêu ngạo của , chỉ ở trong bụng vài ngày ngắn ngủn, vội vã rời , đột nhiên cảm thấy, ra sinh mạng yếu ớt như vậy…

      rất muốn khóc, nhưng có nước mắt; rất nhớ người kia, nhưng lại biết ở đâu…

      Ấm áp bao quanh bàn tay bé dlqd của lại của người đàn ông khác…

      “Duy Nhất, đừng khổ sở, em còn trẻ, về sau có đứa khác!” Dịch Hàn dịu dàng với .

      Nước mắt tuôn ra từ mắt vốn khô khốc, những lời này nên ! Phải là người đàn ông kia tới ôm , với , bảo bối, đừng khổ sở, chúng ta còn trẻ, có nhiều đứa bé…

      Dịch Hàn đưa tay cẩn thận lau nước mắt cho , thậm chí hơi nhát gan, chỉ nhàng chạm vào, lại chạm đau trái tim Duy Nhất.

      nhớ tới, ai từng , nước mắt của chỉ có thể chảy trước mặt

      Nhưng mà, có , nước mắt cũng có thể hẹn trước? Lúc rảnh rỗi mới cho phép chảy xuống?

      Dịch Hàn đột nhiên đánh đạo, đưa tay từ trước ngực vòng ra sau lưng , ôm lấy từ giường, ôm vào trong ngực, cẩn thận tránh kim tiêm, khẽ vuốt tóc an ủi, “Đừng khóc, phải Duy Nhất kiên cường nhất sao? Khóc sưng lên mắt đẹp, Lãnh Ngạn nhìn thấy thích…”

      Lãnh Ngạn… Tên này làm đau đớn sâu.

      Duy Nhất lẳng lặng dựa vào ngực , yên lặng rơi lệ, chóp mũi là hơi thở của người đàn ông khác giống Lãnh Ngạn, nếu ngày thường, nhất định để cho mình đắm chìm trong hơi thở này, nhưng mà, mệt mỏi, thân thể lẫn tâm lý đều mệt đến cực điểm, chỉ muốn nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt thấm ướt áo sơ mi của

      Duy Nhất khẽ thở dài, “ bé! Em quá , nên chịu đựng nhiều như vậy! Thông báo cho Lãnh Ngạn, được ?”

      Duy Nhất lắc đầu, rất muốn ngủ, yên lặng ngủ, cần cãi nhau, Lãnh Ngạn tới nhất định cãi nhau…

      Áo sơ mi của Duy Nhất có mùi cây oải hương thơm ngát, trước kia khi mẹ giặt quần áo thích dùng loại hương này, ngửi thấy mà yên lòng, giống như được ôm trong ngực mẹ, trong chốc lát, khóe môi Duy Nhất lộ ra nụ cười nhàn nhạt, chìm vào giấc ngủ.

      Khi tỉnh lại bị mùi cháo gà nồng nàn hấp dẫn. Trong mấy ngày có bầu, vẫn ăn vô đồ, ăn gì cũng nôn mửa toàn bộ ra, trong dạ dày vẫn trống , lúc này ngửi thấy mùi thơm của cháo gà lập tức cảm thấy bụng đói kêu vang.

      nhắm mắt hít sau hơi, than thở, “Thơm quá!”

      Mở mắt ra, Dịch Hàn ấp áp mỉm cười xuất trước mắt , “Con sâu bị thèm ăn rồi!! Đỡ em dậy uống!”

      Duy Nhất mặc kệ lót gối đầu, đỡ mình dựa nghiêng vào đầu giường, “Cám ơn!” với Dịch Hàn die~ndanlequy'don từ trong thâm tâm.

      “Cám ơn cái gì? phải chúng ta là bạn bè sao?” Dịch Hàn cười .

      “Đúng! Là bạn bè sai!” Duy Nhất nắm tóc, “Nhưng mà, mỗi khi em bị bệnh đều gặp , hại lao tâm khổ tứ , lại còn tiền thuốc men cho em, em phải trả tiền thuốc cho , cùng với lần trước, số di động của là bao nhiêu? Muốn tìm đều tìm được!”

      “Nào! Hé miệng!” Dịch Hàn ngoảnh mặt làm ngơ với lời , đút muỗng cháo gà đến bên miệng .

      “Vẫn nên để em !” Duy Nhất định nhận lấy chén từ tay .

      Dịch Hàn cho phép, “Em là bệnh nhân, bón cho em là phải! Uống nhanh , lạnh uống tốt!”

      “Như vậy rất thẹn thùng!” Tuy vậy, nhưng Duy Nhất vẫn há miệng ra, cháo gà rất ngon, nhưng đây phải việc Dịch Hàn nên làm, mà là trách nhiệm của người khác…
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 128: Nhẫn tâm

      Editor: Puck

      Uống xong cháo gà, Dịch Hàn dùng khăn giấy lau miệng cho , “Như thế nào? Uống ngon sao?”

      “Uống ngon! rất ngon!” Duy Nhất gật đầu tán thưởng, “Do làm sao?”

      Dịch Hàn đặt chén lên bàn, cười , “ trông chừng em, sao có thời gian làm? Là nhà hàng băng chuyền đưa đến!”

      “À! Đúng!” Duy Nhất gãi gãi đầu, “Sao em lại quên mở nhà hàng chứ! vậy nhưng mà có lộc ăn, muốn ăn cái gì cũng có thể ăn miễn phí!”

      Dịch Hàn bị chọc cười to, “Nếu em muốn ăn cái gì, cũng có thể để cho em ăn miễn phí!”

      “Có ? Vậy em khách khí! Em rất tham ăn, cẩn thận bị em ăn đến nghèo!” Ở cùng chỗ với Dịch Hàn, Duy Nhất hiểu sao lại cảm thấy nhõm, chuyện cũng dần cởi mở.

      nguyện ý để cho em ăn cả đời!” Dịch Hàn yên lặng nhìn Duy Nhất, đột nhiên .

      Tiếng cười Duy Nhất die*enda)nelequ^ydon lập tức ngừng lại, lời của có ý gì? Dịch Hàn giống như nhìn thấy Duy Nhất ngượng nghịu, thêm lời giải thích, “Chúng ta là bạn bè! Đương nhiên nhà hàng của vĩnh viễn mở ra cho em! thay mặt nhà hàng chính thức mời em ăn cơm chùa!”

      Duy Nhất cười to dứt, cuối cùng tâm tình thoáng chuyển biến tốt đẹp…

      Ở trong bệnh viện ba ngày, Dịch Hàn hết sức chăm sóc , biến đổi da dạng đồ bổ sau sinh non cho Duy Nhất, Duy Nhất ngạc nhiên phát , Dịch Hàn hiểu ràng khẩu vị của , mà sở thích và Dịch Hàn lại có nhiều chỗ tương đồng như thế. Dịch Hàn cũng quan tâm, chỉ thản nhiên câu, “Tâm hữu linh tê nhất điểm thông *!”

      (*) Tâm hữu linh tê nhất điểm thông: Cụm từ này xuất phát từ trong bài thơ ‘Vô đề’ của Lý Thương đời Đường. Thường dùng để ví với tình nam nữ tâm đầu ý hợp. đại cũng có thể dùng để chỉ việc hai người có thể ngầm hiểu ý của nhau, đại khái như “ guốc trong bụng”.

      Ngày thứ ba, cửa phòng bệnh bị gõ vang cốc cốc, vội vã mà có lực, Duy Nhất cho là giống như lần trước, Lãnh Ngạn tìm tới, ai ngờ mở cửa ra, đứng ngoài cửa là hai cảnh sát…

      “Xin hỏi là Nhiễm Duy Nhất sao?” Cảnh sát chào cung kính, đưa chứng nhận cảnh sát ra rồi hỏi.

      Duy Nhất biết xảy ra chuyện gì, gật gật đầu, “Đúng, là tôi!”

      “Là như vậy,” Cảnh sát giải thích, “Ngày hôm qua Lãnh Ngạn tiên sinh báo án, mất tích, cho nên chúng tôi tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc tìm thấy ở đây! Chúng tôi hỏi bác sỹ, hôm nay có thể xuất viện, mời theo chúng tôi!”

      “Tôi… phạm pháp, tại sao muốn với các ?” Nghe tên Lãnh Ngạn, chỉ muốn trốn tránh.

      “Xin lỗi! Đây là nhiệm vụ của chúng tôi, chúng tôi phải hoàn thành, nếu muốn bị khấu trừ tiền, già trẻ nhà đều dựa vào đây để có cơm ăn đó!” Thái độ cảnh sát ôn hòa mà kiên định.

      “Nếu tôi có phải muốn bắt tôi ?” Duy Nhất tức giận.

      phải, nhưng mà chúng tôi báo cáo lại cho Lãnh Ngạn tiên sinh, tìm được người, hoàn thành nhiệm vụ!” Cảnh sát .

      Duy Nhất nhìn Dịch Hàn, Dịch Hàn gật đầu khích lệ, “ , sớm muộn cũng phải đối mặt với ngày này, nếu như… Nếu quả được… tới nhà hàng của ăn cơm chùa !”

      Duy Nhất ngẩn ngơ, lời Dịch Hàn luôn có rất nhiều ý khác, chẳng lẽ thích mình? Hình như vậy, nếu tại sao đối xử tốt với như thế? Nhưng mà, là phụ nữ có chồng…

      Dịch Hàn bỗng nhiên đưa tay vuốt tóc , “Đừng ngây người! Mau !”

      “À!” Duy Nhất cúi đầu đáp tiếng, nghĩ đến phải đối mặt với Lãnh Ngạn, tâm tình lại phức tạp.

      nửa là oán hận , nửa còn lại là sợ. coi trọng đứa này như vậy, tha thứ cho cẩn thận mà sinh non sao? Trong lòng vô cùng thấp thỏm.

      tới cửa, lại nghĩ ra cái gì, quay đầu lại, “Dịch Hàn, còn chưa cho em biết số di động của ! Em muốn trả tiền thuốc cho !”

      Dịch Hàn cười cười, “Đừng ngốc vậy! Chỉ có điều, muốn trả tiền thuốc cho em nữa, cho nên em phải tốt, đừng ngã bệnh! Đừng xảy ra cố!”

      Duy Nhất chỉ có thể cười ngây ngô để đáp lại.

      Dịch Hàn lại , “Về số điện thoại di động, cũng cần cho em biết đâu! Điện thoại di động của em mất! Yên tâm, khi em nhớ tới nhất định xuất trước mặt em, giống như mấy lần này!”

      Duy Nhất cau mũi, quả nghĩ ra vì sao Dịch Hàn có thể xuất chính xác đúng lúc…

      “Lãnh phu nhân, bây giờ có thể sao?” Cảnh sát nho nhã lễ độ thúc giục, Duy Nhất thể làm gì khác hơn là lên xe theo bọn họ.

      Khiến Duy Nhất kinh ngạc hơn chính là cảnh sát di e~ndanle^quuydonn đưa đến nhà họ Lãnh, mà đến nơi gọi là khu nhà màu trắng mặt hướng ra biển, xuân về hoa nở!

      Liên lạc qua điện thoại, Lãnh Ngạn biết tìm được Duy Nhất, cho nên, từ xa xa, Duy Nhất nhìn thấy đứng chờ ngoài cửa.

      Khi xe cảnh sát chậm rãi dừng trước mặt Lãnh Ngạn Duy Nhất bỗng nhiên dám xuống xe, biết là dám đối mặt hay mong đối diện với Lãnh Ngạn, hoặc cả hai đều có.

      “Xuống!” mở cửa xe, ấm áp mà mệt mỏi.

      Duy Nhất rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ này của , hình như giữa hai chân mày đều là mệt mỏi nồng đậm, mà trong giọng yếu ớt mềm mại như có sức hút, dẫn dắt tư duy của Duy Nhất, khiến cho tự chủ mà xuống xe.

      Lãnh Ngạn chỉ thở dài sau, sau đó cảm ơn với cảnh sát, ôm lấy vào nơi xuân về hoa nở của bọn họ.

      Sau khi sắp xếp yên ổn cho , Lãnh Ngạn giải thích, “Duy Nhất, muốn lắp đặt thiết bị ở nhà cũ trong khoảng thời gian, chờ sau khi bé cưng sinh ra có thể tới ở phòng mới, cho nên, trong khoảng thời gian này tạm ở nơi này!”

      Đứa ? Trái tim Duy Nhất lại đau đớn, còn biết chuyện đứa

      “Duy Nhất, có thể cho biết hai ngày nay đâu ? quá mức mệt mỏi, cuối cùng hết cách rồi, chỉ có thể báo cảnh sát!”

      Duy Nhất cười lạnh, “ còn nhớ chúng tôi? Còn nhớ đứa ? Vậy có thể cho tôi biết, mấy ngày nay bỏ mặc mẹ con tôi, đêm về ngủ đâu! Đáng tiếc, đứa vĩnh viễn biết bé có người cha như vậy, cho đến bây giờ tôi mới hiểu, có số việc, sai rồi còn đường quay về nữa!”

      “Duy Nhất, em có ý gì, vì sao đứa vĩnh viễn biết có là cha…” Lãnh Ngạn nghe như tiếng bên ngoài vọng vào.
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 129: Chúc phúc…

      Editor: Puck -

      “Bởi vì…” Duy Nhất nên lời, nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng phun ra mấy chữ, “Đứa còn…” Đau nhức trong ngực bành trướng trong nháy mắt, chặn lại làm khàn giọng , khóc thành tiếng.

      Lãnh Ngạn lập tức ngẩn người tại chỗ, rất lâu sau, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng khóc của Duy Nhất, hình như tim của cũng chia năm xẻ bảy theo tin tức này…

      Chẳng lẽ trời cao nghe thấy khẩn cầu sao? Nếu như có gian khổ nhất định phải giáng xuống người , tại sao lại để cho Duy Nhất chịu khổ? Tại sao muốn dính líu lên đứa bé? Theo thói quen, ngón tay luồn sâu vào mái tóc, sợi tóc dây dưa ngón tay, khiến da đầu đau từng cơn…

      Duy Nhất nhàng đứng lên, lau nước mắt, qua trước mặt Lãnh Ngạn, mang theo chút gió có hơi thở đặc biệt của , kinh động Lãnh Ngạn đắm chìm trong đau khổ.

      “Em nằm nghỉ ngơi cho tốt, đâu?” ngẩng đầu lên hỏi khẽ.

      Duy Nhất trả lời, lấy giỏ xách trong tủ quần áo ra, từ từ thu dọn đồ của mình.

      đột nhiên phát , mình lại di.e enda nle,eq uuy/donn có thứ gì có thể mang , thứ thuộc về chỉ có con gấu tiểu Bố kia, còn thất lạc ở nhà cũ rồi…

      cười khổ, cứ như vậy , tất cả đều mang, kể từ đó chính là bắt đầu mới tinh…

      Vuốt ve sợi tóc mai rơi rớt, ra ngoài.

      “Em đâu?” Lãnh Ngạn ở phía sau kêu to.

      dừng bước, lạnh nhạt trả lời, “Đứa bé còn, tôi cũng nên …” quay đầu lại, bởi vì sợ rằng dũng khí toàn tâm toàn ý mình rất vất vả mới có bị ánh mắt của làm tan rã…

      cho phép!” kêu to tiếng, xông lên trước ôm lấy từ phía sau, mặt vùi trong tóc , thầm giống như cầu khẩn, “ được , được rời khỏi …”

      Nước mắt Duy Nhất chợt rơi, từng giọt lớn rơi mu bàn tay , “Nếu tôi tiếp tục sống ở đây, rốt cuộc coi là gì? sai, tôi từng đáp ứng làm người đẻ giùm cho nhà họ Lãnh, nhưng bây giờ tôi hối hận rồi, tôi hối hận có được ? Lãnh Ngạn, thả tôi , được ?”

      Mùi hương thơm ngát tóc theo hô hấp của thấm vào trong lòng, từng sợi tơ quấn quanh tim , bó chặt từng chút khiến lòng đau.

      , cho em ! Duy Nhất, thể có em!”

      sao? Tôi chưa bao giờ phát mình quan trọng với Lãnh tiên sinh như vậy!” Giễu cợt trong lời của Duy Nhất giống như lưỡi đao khắc vào trong ngực .

      “Duy Nhất, biết có lỗi với em! Đứa bé còn, là lỗi của , nên rời khỏi em, nhưng mà, …” hơi nghẹn ngào, “ biết nên làm gì, Duy Nhất, cho chút thời gian, có được ? Chúng ta có thể có đứa …”

      Duy Nhất cố lau khô nước mắt mặt, ép mình hạ quyết tâm, “Biết, có thể có đứa bé, lấy hào quan nhà giàu nhất di~endaanl.eequy^don của Lãnh tiên sinh có vô số phụ nữ nguyện ý sinh con cho , phải trò chơi đẻ giùm sao? Người nào chơi với chẳng giống nhau? Cho nên, lại tìm người phụ nữ nguyện ý sinh con cho , chúc nhiều may mắn!”

      “Duy Nhất! Em muốn phải làm thế nào em mới hiểu được!” nắm bả vai , ép xoay lại đối diện với chính mình, “ thế giới chỉ có Duy Nhất, em là Duy Nhất có. Em có biết khi bận rộn ngày đêm trở lại thấy em có cảm nhận gì ? điên rồi, dường như tìm em khắp thế giới, đến lúc tìm được cũng sắp tan vỡ!”

      “Vậy ngày đêm bận rộn cái gì?” Duy Nhất ngẩng đầu lên, đối diện với tròng mắt đen của .

      …” Lãnh Ngạn muốn lại thôi, cuối cùng tránh ánh mắt của Duy Nhất.

      Duy Nhất cười, nước mắt lăn xuống, “Lãnh Ngạn, tôi tin tưởng , tôi tin tôi, tôi cũng , nhưng mà, hai người ở chung chỗ chỉ có đủ, ở cùng với , tôi mệt quá, rất vất vả, lùi bước trời cao biển rộng, chúng ta thử cho đối phương cũng cho chính mình thêm lựa chọn, nhiều gian, chúng ta… Cứ tách ra trước… Có lẽ, ở bên nhau, chúng ta sống tốt hơn, ?”

      Tròng mắt trong suốt của long lanh ngấn nước, Lãnh Ngạn đưa tay, giọt nước mắt vào trong lòng bàn tay , mang theo nhiệt độ còn dư của , cảm giác ê ẩm bắt đầu lan ra từ trong lòng bàn tay, nắm chặt quả đấm…

      người chính là mong ấy hạnh phúc, mà mệt mỏi, khổ cực, như vậy, như vậy…

      Trước mắt lên hình ảnh và Doãn Tử Nhiên ở chung chỗ cười to, từ bao giờ, Duy Nhất kiên cường dũng cảm, rơi lệ còn thấy nữa, đứng trước mặt luôn là khóc, rơi hết nước mắt xuyên qua cuộc sống của .

      “Lãnh tiên sinh, từ gương mặt ngài và đường chỉ tay, ngài có số khắc vợ…” Nhiều năm trước, thầy bói mà mẹ dẫn tới như vậy…

      Cuối cùng, tay của dần buông lỏng. Mặc dù vẫn tin quẻ bói đó, nhưng đứa rời , khiến cho lòng bị bóng ma bịt kín. hy vọng Duy Nhất lại rơi nước mắt vì , càng hy vọng mạo hiểm, nếu như rời khỏi , hạnh phúc, sống nhõm, có khuôn mặt tươi cười lần nữa, như vậy, nguyện ý buông tay…

      Để cho tự bảo vệ cuộc sống u của , độc của , cả cuộc đời này thôi…

      Chỉ cần em sống tốt hơn , bảo bối…

      Nhìn khi Duy Nhất xoay người nước mắt rơi đầy mặt, nhìn theo bóng dáng từng bước biến mất bên ngoài hàng rào trắng dưới mấy bông hoa mùa hè còn sót lại, trong đầu tái lên câu thơ, lẩm bẩm trong lòng: bảo bối, cũng chúc phúc mong cho em có tương lai sáng lạn, mong người có tình đến cuối vẫn thuộc về nhau, mong em có hạnh phúc thế gian này, chỉ ước hướng về biển lớn, xuân ấm hoa nở…

      Đóng cửa lại, ngăn cách toàn bộ ánh mặt trời và gió biển bên ngoài phòng, trong sinh mệnh của nhất định có ánh sáng…

      hối hận chính là Duy Nhất giống như tinh mà ông trời rớt xuống mang lại cho khoảng đời như mộng như ảo, khiến cho sinh ra ảo giác, cho rằng cuối cùng thượng đế cũng phái ánh mặt trời soi sáng góc tối trong . Ảo giác vẫn là ảo giác…

      Cứ coi như giấc mộng , tỉnh lại, chính là
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 130: Mới bắt đầu

      Editor: Puck

      Rời khỏi biệt thự gần biển, Duy Nhất biết mình nên đâu.

      Nhà cũ bị phá bỏ và rời nơi khác còn chưa sửa xong, lại thể tìm Doãn Tử Nhiên, ngày trước khi hai người còn vô tư chưa có cảm giác, bây giờ trưởng thành, hơn nữa lập gia đình, có lẽ nên chú ý phương diện này.

      Chẳng lẽ tìm Dịch Hàn ăn cơm chùa? cười, thể nào!

      Duy Nhất chỉ trông cậy vào chính là Mỹ Mỹ rồi, tìm Mỹ Mỹ trước, ở nhờ mấy đêm, sau khi tìm được phòng dời .

      Điện thoại di động mất, chỉ có thể dùng điện thoại công cộng gọi cho Mỹ Mỹ. “Alo, Mỹ Mỹ, tớ là Duy Nhất.”

      “Duy Nhất? Rốt cuộc cậu ở đâu? Núi băng nhà cậu muốn nổi điên! Đêm hôm hai giờ gọi điện thoại di.eend,aanle^quuydonn cho tớ, hỏi tớ có biết cậu ở đâu !” Mỹ Mỹ vừa nghe là hô to gọi .

      “Tớ…” Duy Nhất hơi do dự, “Trong điện thoại ràng, Mỹ Mỹ, tớ có thể phải ở nhờ nhà cậu mấy đêm rồi.”

      “Sao vậy? Cãi nhau?” Mỹ Mỹ giọng hỏi.

      “Gặp mặt rồi hãy ! Tớ chờ trong tiệm cà phê bên cạnh nhà cậu, khi tan việc cậu vào đó!” Duy Nhất vội vã cúp điện thoại.

      Bây giờ vẫn là buổi sáng, sau khi sinh non, thân thể Duy Nhất vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, quan trọng hơn là, tâm tình tốt, cũng muốn đâu, sau khi ngồi xe đến quán cà phê, vẫn ngây ngốc đến tận hoàng hôn.

      Mỹ Mỹ vừa tiến đến trợn mắt với Duy Nhất, “Duy Nhất, cậu cúp điện thoại cũng quá nhanh đó!”

      “Sao nào?” Duy Nhất nhếch cằm lên còn hơi sức mà trừng mắt lại với ấy, “Chẳng lẽ còn muốn tớ nấu cháo điện thoại với cậu? Tớ sắp hết lương thực rồi, có tiền chuyện phiếm với cậu.”

      “Duy Nhất, đừng như vậy, ra Lãnh Ngạn đối xử với cậu rất tốt, đàn ông mà, đều như vậy, chỉ cần ta nhớ về nhà là được rồi, gặp dịp chơi ở bên ngoài cũng chỉ bình thường, huống chi ta còn là người đàn ông ưu tú như vậy, cậu vừa lập tức có người muốn dán lên, cậu cam lòng chắp tay đưa ta cho người khác sao?” Mỹ Mỹ khuyên Duy Nhất.

      Duy Nhất đột nhiên trưng khuôn mặt tươi cười rạng rỡ với Mỹ Mỹ, “Bây giờ tớ chỉ muốn ăn no bữa, sau đó ngủ giấc ngon, đây chính là hạnh phúc lớn nhất rồi, muốn thứ khác!”

      Mỹ Mỹ nhíu mày, “ tim phổi! Chỉ có điều, tớ dọn nhà! ở bên này! với tớ tới nhà mới!”

      Duy Nhất chợt nhớ tới cậu bạn trai die~ndanle^quuydonn nước Mỹ của bạn mình, “Đúng rồi, có phải cậu ở chung với bạn trai bác sỹ ? Vậy tớ tiện quấy rầy!”

      chết ! Tớ có! Nhà này tớ dùng tất cả tiền lương cộng thêm vay ngân hàng để mua, định sau này đón mẹ lên ở cùng, bản thân ở trước! thôi!” Mỹ Mỹ tính tiền cho , kéo tay ngồi lên tắc xi.

      Nhà Mỹ Mỹ khiến Duy Nhất hoảng sợ, lại có thể là căn biệt thự !

      “Mỹ Mỹ! Cậu phát tài khi nào!” Duy Nhất thấy mặc dù thiết bị lắp đặt bên trong đơn giản, nhưng đều dùng vật liệu cầu kỳ, làm thư ký ở tập đoàn Doãn thị lâu như vậy, vẫn có thể phân biệt được.

      phải! Nhà này do tập đoàn Doãn thị bán theo giá của bộ phận nhân viên cho tớ, coi như Tử Nhiên nhân tình ! Vẫn tương đối tiện nghi, chỉ có điều, cũng đủ cho cả đời tớ!” Mỹ Mỹ cầm đồ trong tay bỏ vào tủ lạnh, trong tủ lạnh rỗng .

      Duy Nhất nhìn tủ lạnh, quan sát bốn phía, “Mỹ Mỹ, đây là nhà mới, ở chưa tới vài ngày! Tớ may mắn!’

      “Đúng vậy! cho cậu đây là nhà mới mua! Dẫn cậu vào phòng!” Mỹ Mỹ nắm tay Duy Nhất lên tầng hai, thẳng vào phòng ngủ. “Ở đây! Vốn là phòng của tớ, cho cậu ở là được! Tớ ở phòng sát vách!”

      Duy Nhất phát đây là phòng ngủ chính, mở tủ treo quần áo ra, quần áo bên trong được treo rất chỉnh tề.

      “Quần áo này do cậu mua?” Duy Nhất nhìn những bộ quần áo vẫn còn mới kia.

      “Bạn trai tớ mua! Tớ mặc rất ít, dù sao hai chúng ta cũng khác nhau lắm, cậu mặc đồ của tớ , nhìn cậu kia, trốn nhà mà bộ quần áo cũng mang theo! Những đồ lót kia đều còn mới, còn chưa mặc lần!” Mỹ Mỹ gõ lên trán .

      Trong lòng Duy Nhất dâng lên cảm động ấm áp, “Mỹ Mỹ, cậu tốt!”

      Mỹ Mỹ vỗ tay , “Được rồi, đừng lời chán ghét, hai chúng ta là ai chứ! Bây giờ thỏa mãn nguyện vọng của cậu, dẫn cậu ăn no bữa!”

      Duy Nhất ở trong nhà Mỹ Mỹ mấy ngày, thân thể dần khôi phục.

      Cuộc sống trở nên đơn giản, thời gian cũng trở nên dư thừa, lúc ngồi mình, nhìn núi xa ngoài cửa sổ, trái tim die*nda`nlequy'don lại vô duyên vô cớ dâng lên đau đớn, bi thương khó tả, làm thế nào cũng xóa khuôn mặt tối tăm trong trí nhớ được, như hình với bóng, gần như mỗi đêm đều tỉnh dậy trong nước mắt…

      Lúc rảnh rỗi nhàm chán, tìm chút vải thô, làm từng con rối , bé nhất định là tóc đen thẳng tắp, chỉnh tề, hai mắt to, chu môi; mà bé trai, có ngũ quan…

      Mỗi lần nhìn khuôn mặt trống của bé trai, nước mắt lại giải thích được mà rơi xuống từng giọt lớn…

      “Duy Nhất, cậu cần gì phải làm vậy! Nếu nhớ ta về !” Mỹ Mỹ giọng đến gần, phát Duy Nhất ngồi bên giường rơi lệ.

      Duy Nhất lau khô nước mắt, miễn cưỡng mỉm cười, “Ai nhớ ta chứ? Vừa rồi cát bay vào mắt.”

      Mỹ Mỹ thể làm gì khác hơn là thở dài, “Ngày hôm qua phải cậu muốn tìm việc sao? Tớ tìm được việc cho cậu!”

      sao? Nhanh như vậy? phải trở về tập đoàn Doãn thị chứ?” Duy Nhất quả muốn ra ngoài làm việc, tay còn mấy tấm card của Lãnh Ngạn, lúc ra quên trả lại, nhưng tiêu tiền của , về sau có cơ hộ gặp lại trả cho .

      Chỉ có điều, mình phải ra ngoài làm việc thôi, cứ nhờ vả Mỹ Mỹ hoài cũng hay! lại muốn trở lại tập đoàn Doãn thị, quan hệ của Doãn Tiêu Trác và Lãnh Ngạn rất thân, muốn giao thiệp với người có quan hệ với Lãnh Ngạn.

      Mỹ Mỹ lấy ra tấm danh thiếp, đưa cho , “ phải, là công ty mới, do người Nhật Bản mở, bạn tớ giới thiệu, ngày mai cậu cầm danh thiếp phỏng vấn !”

      “Quá tuyệt vời! Mỹ Mỹ, cám ơn cậu! Cậu quá tốt!” Duy Nhất nhận lấy danh thiếp, cho Mỹ Mỹ cái ôm chặt.
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :