1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 121: Buông ấy ra

      Editor: Puck

      “Dạ!” Trợ lý im lặng, vẻ mặt đau khổ nhìn điện thoại di động chằm chằm, nên tùy tiện khiêu khích tính nóng nảy của tổng giám đốc.

      “Năm mươi vạn!” lao ra từ trong đám người, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai giành lại ly rượu kia trong tay Duy Nhất, sử dụng ánh mắt kể khổ với người dẫn chương trình khán đài, ý là cũng có cách nào, hoàn toàn vâng lệnh mà làm việc.

      giơ ly rượu ra trước mặt Duy Nhất, “Vị tiểu thư này, tôi dùng năm mươi vạn mua ly rượu này, lập tức đưa chi phiếu cho , nhưng mà, tôi có cầu, phải uống ly rượu này vào, nếu có năm mươi vạn!”

      Năm mươi vạn mời uống ly rượu? Giống như ăn thiệt, có thể tính toán…

      “Lấy chi phiếu trước!” Duy Nhất tỏ vẻ tin ta.

      cười ảm đạm, lấy chi phiếu và ly rượu đưa cùng cho , Duy Nhất hai lời, bưng ly rượu uống hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy ngọn lửa ngùn ngụt cay xè nơi cổ họng, rượu này quá mạnh rồi, mới xuống bụng thấy tất cả quay tròn, đám người ồn ào náo động cũng càng ngày càng xa xôi, cách nào chống đỡ, mềm nhũn té xuống…

      Tối nay, lại lần nữa suốt đêm về…

      Rạng sáng, Lãnh Ngạn lê thân thể mệt mỏi trở lại nhà họ Lãnh, theo thói quen lên tầng ba trước, đẩy cửa phòng Duy Nhất ra, phát chăn gối chỉnh tề, vì vậy lập tức xuống tầng dưới, đến phòng mình xem xét, vẫn trống , trong lòng hơi khẩn trương, gọi điện thoại đến biệt thự trước biển, người làm bên đó cho biết còn chưa về…

      Trái tim lập tức dấy lên lửa giận, lại dám cả đêm về ngủ! Xem ra lần trước chưa dạy dỗ kỹ, biết tới tính nghiêm trọng của vấn đề, lúc này phải cho chút màu sắc! Nhưng mà, nhóc chơi chiêu này với ! Điện thoại gọi hoài nhận! Nhớ tới từng với Mỹ Mỹ…

      biết số điện thoại của Mỹ Mỹ, dường như lại cần Doãn Tiêu Trác giúp đỡ rồi, nếu cậu ta biết bà xã die end anle equu ydon Lãnh Ngạn đêm về ngủ, lại giống như ông xã ghen tuông hấp tấp tìm chung quanh, bị cậu ta cười đến rụng răng mới lạ! Nhưng mà, trừ cách đó ra, còn cách nào.

      Quả nhiên, sau khi Doãn Tiêu Trác cười to trận mang đến tin tức khiến hỏng mất – bà xã của thế mà lại pub, hơn nữa còn là pub của Cầu Chí Dương.

      Tin tức này khiến cảm giác mỏi mệt do cả đêm ngủ biến mất gần như còn, lập tức lái xe chạy thẳng tới Cầu Thế.

      Mà lúc này trong phòng nghỉ của pub Cầu Thế, Duy Nhất mở mí mắt nặng trĩu, di chứng sau say rượu hành hạ đến mức đầu đau muốn nứt, còn ghê tởm khác thường.

      “Bảo bối! tỉnh!” cặp mắt quyến rũ mờ ám của Cầu Chí Dương xuất phía , giọng cợt nhả, giống ngày trước.

      Duy Nhất nhớ tới những ngày đó ta luôn gọi là bảo bối, rồi lại cho những ngày khó chịu vô tận, cái tát vung lên khuôn mặt tuấn tú của ta, “Tránh ra!”

      ta hề chú ý, ngược lại bắt lấy tay đặt lên chóp mũi ngửi, “Thơm quá! Vẫn ngọt ngào giống ngày trước!”

      Duy Nhất biết, động tác tiếp theo của ta chính là cắn ngón tay , hơn nữa còn cắn rất đau, đây là thói quen của ta, cho nên, vội vàng rút tay lại.

      tồi! Còn nhớ thói quen của !” ta hài lòng cười, mấy phần quyến rũ mờ ám, mấy phần nghịch ngợm, Duy Nhất đột nhiên nhớ tới ánh mắt của người bartender kia, lúc ấy cảm thấy rất quen mắt, chính là Cầu Chí Dương!

      … là bartender kia?” Duy Nhất cười quái dị, “Đường đường là tổng giám đốc pha rượu cho người ta?!”

      “Đừng coi thường sở thích của !” Cầu Chí Dương nhíu mày, sai, thích pha rượu, nếu phải thể nhận lấy nghiệp của gia tộc, nhất định lựa chọn làm bartender xuất sắc, nhìn chất lỏng hoa mỹ qua tay biến đối thành sắc thái và mùi vị như ma thuật.

      sao? Sở thích của được tôn trọng, còn tôi? Mẹ tôi nữa? cần được tôn trọng sao? Mẹ tôi bị người nhà hại chết, và cha đều là ác ma! Mỗi ngày nhiều người vô tội chết như vạy, trời cao sao trừng trị các !” Duy Nhất kêu to mạch oán hận chất chứa trong lòng.

      Vừa nghĩ tới mẹ, lại nghĩ tới đêm kinh khủng đó, Cầu lão gia tàn bạo đè mẹ ở phía dưới, mẹ đáng thương bị bắt vào đồn cảnh sát, cuối cùng vô tội mất mạng dưới bánh xe! Mà Cầu Chí Dương ddlqd trước mắt ở bên cạnh mọi lúc mọi nơi trong thời thơ ấu của , vừa gọi là bảo bối, vừa cắt đứt đuôi sam, vén quần của để nhìn lén, để con rắn trong túi xách, động chút là cấu , người thường bị ta cấu thành cục xanh cục tím, còn cho phép với mẹ, dĩ nhiên với mẹ, bởi vì muốn khiến cho mẹ khổ sở.

      Duy Nhất nghĩ như vậy lại hối hận thôi, ngày hôm qua đúng là gặp quỷ, mới có thể chạy đến pub, uống ly rượu hiểu ra làm sao của ta, tự động đưa tới cửa để cho ta bắt nạt. Hối tiếc rất nhiều, rời giường xông ra ngoài cửa. Ly rượu tối hôm qua quá mạnh rồi, say đến tận bây giờ, Duy Nhất còn đứng vững, ngã thẳng xuống đất, Cầu Chí Dương vội tới đỡ lấy .

      “Buông tôi ra! Tên cầm thú này!” Duy Nhất vẫn còn sợ hãi ta, đôi tay cào mạnh lên mặt, tạo thành từng vết máu.

      “Duy Nhất, dáng vẻ này của em ra ngoài được! đưa em…” mặt đau rát, nhưng vẫn cố nén.

      cần lo! Buông tôi ra!” Hình như Duy Nhất chỉ phát tiết giận dữ với ta, bao gồm oán hận với Lãnh Ngạn cũng bùng phát ra.

      Cầu Chí Dương nhìn biểu tình kích động của , trong lòng hết sức áy náy, ra rất muốn hiểu được, sở dĩ khi còn bé bắt nạt , là bởi vì thích

      tự với mình biết bao nhiều lần, đợi trưởng thành nhất định phải lấy làm vợ, là Duy Nhất - người phụ nữ thích. Nhưng mà, đợi đến khi lớn lên, lại xảy ra chuyện như vậy, sao cha của lại làm ra chuyện bằng cầm thú như thế? Khi khổ sở đến mức có cách nào đối mặt với Duy Nhất, Duy Nhất lại có thể thầm gả cho Lãnh Ngạn…

      “Buông ấy ra!” Theo tiếng quát lạnh, cửa phòng nghỉ của bị “Rầm” cước đá tung ra.

      thế giới này người dám làm vậy chỉ có hai người – Lãnh Ngạn và Doãn Tiêu Trác, rốt cuộc là ai?

      Trường hợp này, chỉ có khả năng!
      Last edited: 8/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 122: Giải thoát lẫn nhau

      Editor: Puck

      Lãnh Ngạn vẻ mặt u ám từ ngoài cửa xông vào, đoạt lấy Duy Nhất ở trong ngực Cầu Chí Dương, ôm trong lồng ngực mình, khuôn mặt vốn trắng nõn phủ tầng xanh đen.

      “Ai cho phép tay cậu đụng vào bà xã của tôi! Vợ bạn thể bắt nạt, Cầu Chí Dương, ngay cả điểm này mà cậu cũng hiểu sao?” Nét mặt Lãnh Ngạn quả có thể nuốt người.

      Cầu Chí Dương khẽ cau mày, đáy lòng phục, vốn là bà xã của tôi rồi… Chỉ chậm bước mà thôi…

      Dĩ nhiên, nghĩ nghĩ vậy, trong miệng dám thế, dù sao cũng là em nhiều năm với Lãnh Ngạn, ôi, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc, ai bảo Lãnh Ngạn tiền nhiều, cậu ta và Doãn Tiêu Trác đều là lão đại đấy…

      “Còn em nữa!” Lãnh Ngạn nhắm thẳng tức giận vào Duy Nhất, “Lá gan càng lúc càng lớn! Lại dám cả đêm về ngủ! Có hiểu tuân thủ nữ tắc là thế nào !”

      Duy Nhất bối rối, chính hồng hạnh xuất tường, ! Đại thụ vượt tường, còn có mặt mũi chỉ trích hư thân mất nết?

      Lập tức giận dữ, rời khỏi ngực , đứng ra xa, lớn tiếng đáp lễ, “Chú họ Lãnh! Làm phiền chú làm dienđanleequuydonn bây giờ là thời đại nào! Còn tuân thủ nữ tắc? Chú có thể chơi ở bên ngoài tôi cũng có thể như thế! Ai biết là người nào!”

      Chú họ Lãnh? Cầu Chí Dương nghe thấy xưng hô này nhịn được phì cười, thanh ngắn ngủn đột nhiên dừng lại bởi vì ánh mắt vô cùng lạnh lẽo của Lãnh Ngạn.

      “Cút ra ngoài!” Lãnh Ngạn ra lệnh khí lạnh áp bức.

      Cầu Chí Dương sợ run cả người, trong miệng lại thầm, “ ràng là địa bàn của người ta…”

      Câu kế tiếp còn chưa ra nhanh chân bỏ chạy, trễ nữa biết có hậu quả gì , dám khiêu chiến với ánh mắt của Lãnh Ngạn…

      Trong nháy mắt phòng nghỉ chỉ còn lại hai người, ánh mắt Lãnh Ngạn nhìn thẳng về phía , Duy Nhất cảm thấy gian phòng nghỉ to như vậy đột nhiên , ngay cả hô hấp cũng dồn dập.

      Lãnh Ngạn từng bước về phía , vũ trụ sắp thiêu đốt , hốt hoảng lui lại, khi còn đường lui kêu to, “Lãnh Ngạn! Nếu sử dụng bạo lực với tôi, tôi… Tôi ly hôn với ! Tôi tái giá!”

      “Chết tiệt! Em còn dám tái giá!” lửa giận ngút trời, “Buổi sáng khi về tìm được em sắp phát điên, rốt cuộc em có lương tâm ?”

      “Buổi sáng trở lại? và hồ ly tinh kia lêu lổng cả buổi tối, còn có mặt mũi trở lại gây gỗ với tôi? mới có lương tâm!” Duy Nhất kể khổ trận, đồng thời cảm thấy may mắn, may mà ở nhà, nếu lại đêm khổ sở.

      “Em mò cái gì? Hồ ly tinh gì?” Lãnh Ngạn nhìn chằm chằm, hiểu.

      còn muốn ngụy biện! Tôi nhìn thấy tất cả!” Nước mặt uất ức tràn đầy trong hốc mắt, Duy Nhất cố gắng nhịn để cho chúng rớt xuống.

      “Em nhìn thấy cái gì?” Lãnh Ngạn còn tức giận, giọng hơi run.

      “Ngày hôm qua tôi và Mỹ Mỹ dạo phố, nhìn thấy tới Cầu Thế mua đồ, tại sao dối! cái gì mà họp! cái gì mà gọi điện thoại cho tôi! Chắc tới sáng nay mới nhớ ra gọi điện thoại dlqd tôi chứ gì! Lãnh Ngạn, là người xấu! là tên lừa gạt!” Duy Nhất xoay người để ý đến nữa.

      Lãnh Ngạn thở ra hơi, “Duy Nhất, em hiểu nhầm! sai, đúng là tới Cầu Thế mua đồ, nhưng mua vật kỷ niệm cho hội nghị!”

      “Vật kỷ niệm? Buồn cười quá ? Vật kỷ niệm toàn là đồ phụ nữ, còn bao gồm đồ lót phụ nữ? săn sóc khách hàng chu đáo nhỉ! Ngay cả ta mặc size bao nhiêu cũng biết?” Duy Nhất đột nhiên cảm thấy nhìn người đàn ông này rồi, khi cách nào phân biệt lời người hay giả, đáng sợ…

      Lãnh Ngạn đột nhiên ôm lấy , ôm chặt, “Duy Nhất, đừng dùng ánh mắt này nhìn , nhìn thấy mà lòng hoang mang…”

      “Buông tôi ra! Tôi mới hoang mang về !” Duy Nhất bị ôm chặt vào ngực, hô hấp ngột ngạt.

      “Duy Nhất, tin tưởng ! làm chuyện có lỗi với em, đồ đúng là mua cho khách hàng, người nữ khách hàng kia mới tới đây, tới lại vội vàng, cho nên mang đồ theo, cho nên mới nhờ mua!” Lãnh Ngạn chỉ sợ Duy Nhất chạy ra khỏi lồng ngực của , bàn tay giữ chặt đầu .

      Duy Nhất khẽ cắn ngực , mới tránh khỏi giam cầm, “ cho rằng tôi là đứa trẻ lên ba, dễ lừa gạt sao? Đồ khách hàng sao để thư ký mua? Đâu cần tổng giám đốc tự ra tay, như vậy có thể thấy được quan hệ của với khách hàng này phải tầm thường! Lãnh Ngạn, láo khi nào mới kết thúc? Lần trước là chuyện tóc, lần này là đồ lót, vậy lần sau là cái gì? Có phải đứa bé ? Đến lúc đó quá muộn với tôi!”

      “Có ý gì? Cái gì gọi là quá muộn?” Sắc mặt của Lãnh Ngạn trở nên khó coi lạ thường.

      Duy Nhất hít sâu hơi, “Lãnh Ngạn! Dù sao giữa chúng ta cũng chỉ là quan hệ thay thế, hoặc là tôi mang thai đứa bé nhanh lên chút, hoặc người phụ nữ bên ngoài của sớm mang thai, chỉ cần có đứa bé, chúng ta giải thoát lẫn nhau!”

      xong lời này, Duy Nhất chỉ cảm thấy giống như cõi lòng tan nát, đau đớn khó tả, người đàn ông trước mắt chơi trò chơi thay thế, vẫn còn mất trái tim, hiểu, người phụ nữ tồn tại, sao ta còn muốn cưới ?

      Lãnh Ngạn kinh ngạc nhìn , đột nhiên gầm lên tiếng, “ cho phép!” Sau đó vẻ mặt buồn bã, lẩm bẩm , “ hề có lỗi với em…”

      “Vậy cho tôi giải thích hợp lý!” Duy Nhất xoay người, cuối cùng nước mắt nhịn được mà tuôn rơi.

      Đau lòng, nhức đầu, khắp nơi đều đau, rượu cồn hòa quyện với hỗn hợp mùi vị trộn lẫn trong dịch dạ dày, ngay cả dạ dày die enda anle equuyd donn cũng đau đến xoắn lại, nhịn được mở to miệng nôn liên tục.

      Ngày hôm qua gần như ăn gì, nôn ra ngoài đều là nước, hơn nữa càng nôn càng kịch liệt, có cảm giác hận thể nôn cả ruột ra ngoài mới sảng khoái…

      “Duy Nhất, Duy Nhất, em làm sao vậy? Ăn thứ gì? Chúng ta lập tức bệnh viện!” Lãnh Ngạn luống cuống, ôm lấy ra ngoài.

      buông tôi ra! được dùng bàn tay bẩn chạm vào người khác đụng đến tôi!” Duy Nhất mềm nhũn nằm trong ngực nức nở nghẹn ngào.

      được!” kiên định ôm chặt, “Chuyện khác em cáu gắt, tùy hứng sao, nhưng thân thể khỏe mạnh là vấn đề, cho phép nóng nảy!”

      Duy Nhất ngăn nước mắt rơi ngừng, đến mức này, sao còn đối xử tốt với như vậy? tình nguyện để cho đối xử tồi tệ với chút, có lẽ, bi thương của ít
      Last edited: 8/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 123: Mang thai

      Editor: Puck

      Ngoài cửa, Cầu Chí Dương nghiêng người dựa vách tường yên lặng chờ bọn họ ra, Lãnh Ngạn ôm Duy Nhất vội vã qua , cũng gọi câu.

      Cửa thang máy mở ra nhưng lại chạm mặt Cầu Phỉ Nhi, Cầu Phỉ Nhi trơ mắt nhìn Lãnh Ngạn ôm Duy Nhất vào trong thang máy, trong mắt lóe lên vẻ ghen ghét.

      ta nhanh đến bên cạnh Cầu Chí Dương oán trách, “, cũng quá vô dụng! Nhìn người phụ nữ mình thích bị người khác đoạt , chút phản ứng cũng có!”

      Cầu Chí Dương cười khổ tiếng, “ người chính là muốn để cho ấy hạnh phúc, nếu ấy ở chung chỗ với Lãnh Ngạn là hạnh phúc, vậy hãy quên ác ma là !”

      “Nhu nhược! Nhìn mặt mũi đầy vết máu!” Cầu Phỉ Nhi khinh thường hừ tiếng, “Em ngốc như , em thích cái gì nhất định phải tranh thủ tới tay! Đều tại ! Sớm bảo giới thiệu em với Lãnh Ngạn, chịu, giờ hay rồi, để cho người khác chiếm tiện nghi, em chúng ta đều thua thiệt!”

      Cầu Chí Dương cảnh giác nhìn em , “Phỉ nhi, em đừng làm loạn!”

      Cầu Phỉ Nhi trừng mắt liếc nhìn, tiến vào phòng làm việc của , “, em có tiền xài, tới tìm để kiếm tiền tiêu đấy!”

      Cầu Chí Dương lắc đầu, ký chi phiếu cho , đến bây giờ vẫn có cách nào với em này, đầu rất đâu, sớm biết thế cho biết định giới thiệu Lãnh Ngạn cho .

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Bệnh viện

      Lãnh Ngạn lo lắng ở phòng ngoài chờ kết quả kiểm tra, ngay lúc đó, bác sỹ tư của nhà họ Lãnh cũng nhận được điện thoại của sau đó vội vàng chạy đến

      “Thiếu gia, tôi tới đây, tình huống thiếu phu nhân thế nào?” Bác sỹ Lục là bác sỹ có thâm niên, làm bác sỹ tư ở nhà họ Lãnh nhiều năm, giao tình với Lãnh Ngạn cạn, năm đó mẹ Lãnh Ngạn sinh bệnh, cũng do ông tự mình chịu trách nhiệm điều trị.

      Lãnh Ngạn đưa tay ấn huyệt thái dương, mệt mỏi chịu nổi, “ biết, kiểm tra ở bên trong.”

      Bác sỹ Lục vỗ bờ vai , “ có việc gì, vấn đề mà thôi.”

      Lãnh Ngạn khẽ gật đầu, lo lắng phải cái này, mà là giải thích sao cho Duy Nhất…

      Cửa phòng mở ra, bác sỹ ra từ bên trong, Lãnh Ngạn vội vàng đứng lên, nghênh đón, “Bác sỹ, xin hỏi vợ tôi thế nào?”

      “Chúc mừng , ấy mang thai!” Bác sỹ cười nhàn nhạt, “Chỉ có điều, về sau phải chú ý, được uống rượu mạnh như vậy, tốt nhất nên uống rượu.”

      “Cái gì? cái gì?” Lãnh Ngạn mừng như điên, tin tưởng vào lỗ tai mình.

      Bác sỹ Lục cũng cười, “Chúc mừng thiếu gia, rốt cuộc được làm cha!”

      Lãnh Ngạn hưng phấn chạy vọt vào phòng, Duy Nhất chuẩn bị ra ngoài, kêu to tiếng, “Duy Nhất, cẩn thận, đừng cử động!”

      Duy Nhất biết xảy ra chuyện gì, ngây ngốc đứng đó, Lãnh Ngạn cẩn thận bế lên, “Bảo bối, cẩn thận chút, đừng ngã, sắp làm mẹ!”

      Duy Nhất lại lạnh lùng, có phản ứng, mặc cho ôm lên xe, về nhà…

      Trở lại nhà họ Lãnh, Lãnh Ngạn nhàng đặt lên ghế sofa, sau đó kêu to gọi trong nhà, dặn dò dieendaanleequuydonn người dưới làm nhiều đồ ăn dinh dưỡng cho thiếu phu nhân, lại gọi điện thoại cho Doãn Tiêu Trác, trong giọng đều là tự hào, “Tiêu, Duy Nhất nhà tớ phải từ chức, đúng rồi, ấy mang thai!”

      Duy Nhất nghe thấy hét ầm lên, “Tôi từ chức!”

      Lãnh Ngạn hơi ngẩn ra, vào điện thoại di động, “Lần sau bàn, tạm thời thong thả, xin nghỉ mấy ngày.”

      biết Doãn Tiêu Trác cái gì trong điện thoại, Lãnh Ngạn chợt cười, cười đến rực rỡ, nhưng khi nụ cười này đối diện với Duy Nhất đọng lại.

      để điện thoại di động xuống, ngồi bên cạnh , “Duy Nhất, hy vọng em nghỉ việc, yên tâm ở nhà dưỡng thai, phải nuôi nổi em!”

      Duy Nhất lắc đầu, “ sai, bây giờ có thể nuôi tôi, chờ sau khi tôi sinh đứa bé ít nhất còn có thể được mười triệu, nhưng tôi thể ngồi ăn , tôi rất vất vả mới tìm được công việc ở tập đoàn Doãn thị, nếu mất vậy nửa đời sau của tôi dựa vào gì để sống?”

      Lãnh Ngạn nhíu mày, “Em có ý gì? Nửa đời sau để em thua thiệt, chỉ cần còn ở đây, cũng thiếu cơm của em, muốn công việc có thể công ty, nghiêm trọng vậy làm gì?”

      Duy Nhất cười khổ tiếng, “Chẳng lẽ muốn cả đời tôi nương nhờ nhà họ Lãnh?”

      “Cái gì gọi là nương nhờ nhà họ Lãnh? Em là bà xã của , là nữ chủ nhân của nhà họ Lãnh!” Lãnh Ngạn nghe vậy rất vui, nghiêm túc uốn nắn.

      “Tôi phải!” Mắt Duy Nhất nhìn ngoài cửa sổ, tầm mắt kéo dài dài, “Tôi chỉ là người đẻ dùm, máy sinh con của !”

      Mắt Lãnh Ngạn bị đâm nghiêm trọng, tiếp theo gào to, “ cho phép em vậy!”

      Duy Nhất ngửa mặt lên, nhìn thẳng vào , “Cho dù tôi , đây vẫn là giấy trắng mực đen! Cho nên, Lãnh tiên sinh, chúc mừng, cũng xin chúc mừng tôi, mấy tháng nữa, rốt cuộc chúng ta có thể giải thoát lẫn nhau, tôi rất mong đợi!”

      Lãnh Ngạn đè trán, cố gắng để mình bình tĩnh lại, sau đó giơ tay đầu hàng, “Được, được, Duy Nhất, chúng ta tranh cãi nữa được ? biết em tức giận, tức giận vì dlqd chuyện ngày hôm qua, gì em cũng tin tưởng, như vậy , ngày mai hẹn khách hàng đó ra, chúng ta ăn chung bữa cơm, , được chưa?”

      Đúng lúc này, điện thoại di động của vang lên, cầm điện thoại lên, liếc nhìn sắc mặt Duy Nhất, vốn định qua phòng khác nghe điện thoại, suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn tránh Duy Nhất.

      Duy Nhất biết ai gọi điện thoại tới, chỉ thấy vẻ mặt hơi khác thường, “Hôm nay tôi có thời gian, Duy Nhất mang thai, là , đúng, tôi ở cùng ấy nhiều hơn, tôi biết , yên tâm !”

      Duy Nhất nhìn ánh mắt phức tạp của khi gọi điện thoại, hiểu chuyện mang thai là chuyện tốt hay là…

      vuốt ve bụng vẫn còn bằng phẳng, vì khả năng sinh mạng trong bụng giống Lãnh Ngạn như đúc, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
      Last edited: 8/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 124: Chiến tranh lạnh

      Editor: Puck

      Ngày hôm sau, quả nhiên Lãnh Ngạn hẹn vị khách nữ kia ăn cơm, ra sức mời Duy Nhất Duy Nhất chịu . Gặp mặt như vậy có ý nghĩa gì? Nếu có lòng che giấu, hoàn toàn có thể để cho người khác phối hợp với diễn màn kịch, chân tướng , nếu muốn , vĩnh viễn chỉ có biết thôi.

      Lãnh Ngạn thấy như vậy, gọi điện thoại báo hủy cuộc hẹn, tạ lỗi đối phương lần nữa. Nhưng trong mắt Duy Nhất, lại giống như diễn trò, giả dối khiến trái tim băng giá…

      Biểu của Lãnh Ngạn vô cùng tốt, tự mình xuống bếp làm món thích ăn, đỡ từ từ tới bàn ăn, khuôn mặt tươi cười nhìn , “Bảo bối, phải em đồ ăn làm ngon hơn dieendaanleequuydonn đầu bếp sao? Bắt đầu từ hôm nay làm mỗi ngày cho em, để cho bé cưng của chúng ta quen với tay nghề nấu ăn của cha!”

      Đũa trong tay Duy Nhất run lên, lần đầu tiên cảm thấy từ “Bảo bối” chói tai, lời nào, chỉ chăm chú bới cơm.

      “Ăn từ từ!” Lãnh Ngạn dịu dàng nhìn , ngừng gắp thức ăn vào trong chén cho .

      Lần này, Duy Nhất lại cảm thấy đồ ăn làm có gì khác, ra quan trọng thức ăn ngon hay , quan trọng là ăn cùng ai, lấy tâm trạng gì để ăn.

      Ăn xong, Duy Nhất chuẩn bị lên tầng , Lãnh Ngạn giữ lại, “ dạo, có lợi cho bé cưng, với em.” Cho tới bây giờ vẫn chưa từng dạo với , xem ra tác dụng của cục cưng là vô cùng…

      dạo cũng cần nơi khác, vườn hoa lớn nhà họ Lãnh đủ cho bọn họ .

      Lúc ra cửa, Lãnh Ngạn cầm tay , định rút ra, nhưng lại bị cầm chặt hơn, đánh phải thôi.

      Trời chiều kéo bóng hai người mặt đất dài dài, Lãnh Ngạn nắm chặt tay , xúc động, “Duy Nhất, cầm tay em, cả đời buông…”

      cảm giác khó nên lời di động trong lòng, ê ẩm, giống như tính cách của , hơi tươi đẹp, lại hơi đau buồn.

      Có lúc tin tưởng , nhưng lại nhìn thấu , vĩnh viễn đoán được nghĩ gì, tiếp theo làm cái gì. Nếu quan tâm , đoán, cũng mệt mỏi, nhưng quan tâm như thế, sao lại có thể rộng lượng mà đếm xỉa đến hành động của ?

      Cả vườn tulip điêu tàn, giống như hương thơm bệ cửa sổ phòng còn nữa. Nhớ có lần nhìn thấy con mèo dlqd đen trong sân, nhưng bây giờ đúng là lâu thấy, biết đâu?

      “Con mèo kia đâu?” Hai người đều chuyện, khí hơi ngượng ngùng, có việc gì lơ đãng hỏi câu.

      “Đó là mèo quản gia nuôi, theo má Tằng về quê.”

      Hình như thích đến chuyện này, nhanh chóng chuyển hướng cuộc đàm thoại, “Bảo bối, trước ba tháng dạo chút là có thể, tuyệt đối được vận động mạnh, kể cả đường cũng phải cẩn thận, đâu tốt nhất gọi cùng em.”

      Duy Nhất nghe nhưng trả lời, quan tâm bé cưng vượt qua tưởng tượng của , nếu như xảy ra chuyện hôm đó, cảm thấy rất hạnh phúc, rốt cuộc hiểu , có số việc biết tốt hơn!

      Buổi tối, Lãnh Ngạn bật chút nhạc êm dịu, là dưỡng thai, Duy Nhất rất muốn châm chọc câu, kinh nghiệm của phong phú! Lời đến miệng, nhớ tới đây là chuyện giữa và Đình nhi, tổn thương , nên đành lòng. khỏi cảm thán mình, cần quan tâm , cuối cùng vẫn đau lòng , chỉ tự trách mình mềm lòng.

      Trước lúc ngủ, bưng ly sữa bò vào, Duy Nhất vốn thích uống sữa tươi, giờ phản ứng có thai lợi hại, ngửi thấy mùi sữa tươi lập tức buồn nôn, lại dịu dàng khuyên uống.

      Duy Nhất đột nhiên kiên nhẫn, đưa tay gạt ly sữa, nổi giận, “ uống uống!”

      Lãnh Ngạn bưng vững, cái ly rơi xuống đất, sữa tươi bắn khắp lên người. hơi sững sờ, đứng lên yên lặng ra khỏi phòng.

      Duy Nhất nhìn bóng lưng tịch mịch của , trong lòng đau xót, định dùng chăn che kín đầu, nằm xuống ngủ.

      Sau lát, đổi quần áo trở lại, chui vào trong chăn của , hai cánh tay ôm chặt , Duy Nhất theo bản năng định đẩy ra.

      “Bảo bối, mệt quá, để cho ôm chút, chỉ muốn ôm em ngủ giấc ngon…” gối đầu vai , giọng nỉ non.

      Duy Nhất chợt nhớ tới ngày đêm ngủ, khỏi sinh ra thương , nhưng nghĩ tới nguyên nhân tối hôm qua ngủ, trong lòng lại chua xót vô cùng.

      Con người luôn mâu thuẫn như vậy, bị ôm chặt trong ngực, biết nên làm sao đây, chỉ cảm thấy hơi thở của khiến hít thở thông, khiến cho có kích động muốn khóc…

      Cứ ngủ đêm như vậy, khi Duy Nhất die enda anleeq uuydonn tỉnh lại vẫn tư thế cũ, cả đêm đều lo lắng nếu như mình cử động cái đánh thức , quá mệt mỏi…

      Đồng thời phát mình… như thế…

      Càng khiến Duy Nhất ngạc nhiên, sau khi Lãnh Ngạn rời giường vào thẳng bếp, thấy còn chưa dậy, lại có thể bưng bữa sáng vào phòng ngủ, vẫn có ly sữa tươi như cũ, Duy Nhất nhìn khỏi cau mày.

      để xuống rồi công ty , tôi còn chưa đánh răng, đợi lát nữa tự tôi uống.” định đổ sạch ly sữa tươi.

      Lãnh Ngạn giống như biết suy nghĩ của , dụ dỗ , “Ngoan, nhất định phải uống! Hom nay công ty, chỉ theo em, bảo bối, về sau cùng với em, bao giờ xảy ra chuyện buổi tối về nhà nữa. Uống sữa tươi được ? Uống có thưởng.”

      kiên nhẫn của khiến Duy Nhất chắc lưỡi hít hà, xem ra tránh khỏi, chỉ đành buồn buồn hỏi câu, “Thưởng cái gì?”

      giống như làm ảo thuật lấy ra bọc ô mai, như dỗ con nít, “Uống xong ăn trái ói nữa!”

      Ô mai? Duy Nhất ghét ăn nhất chính là ô mai…

      “Lãnh tiên sinh! Cám ơn! biết người phụ nữ nào thích ăn ô mai, đáng tiếc, phải tôi! Cám ơn , hiểu tôi!” giận dỗi, bưng ly sữa tươi lên uống hơi cạn sạch, lập tức có phản ứng, cảm giác buồn nôn như dời núi lấp biển đến, khiến cho ngay cả thời gian vào phòng vệ sinh cũng có, lập tức phun ra ngoài, phun toàn bộ lên đầu, lên mặt, còn có trước ngực Lãnh Ngạn…
      Last edited: 8/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 125: Con cóc…

      Editor: Puck

      Duy Nhất hơi thẹn thùng, Lãnh Ngạn cười sao cả, “Nhóc con này nhất định rất nghịch ngợm, như vậy gây !” xong cởi áo sơ mi bị dơ, tới phòng tắm gội đầu rửa mặt

      Duy Nhất nghe tiếng nước chảy ào ào bên trong, lòng chua xót khó hiểu.

      vào phòng tắm, yên lặng đánh răng rửa mặt, ấm áp của Lãnh Ngạn tỏa ra trong phòng tắm, hơi lưu luyến hơi thở của , vội vàng rửa mặt xong rồi ra ngoài.

      Cổ tay bị xiết chặt, là nắm lấy tay , nhàng ôm vào trong ngực, “Duy Nhất, em, biết giải thích thế nào em cũng tin, đề cập chuyện quá khứ nữa được ? Cho cơ hội, cho nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của em, lúc em cười, càng khó chịu hơn em.” Ngực trần của còn đọng nước, tóc ướt sũng nước, rơi vào trong cổ Duy Nhất, lành lạnh, chảy đến ngực.

      Mặt Duy Nhất dán sát lên da bóng loáng của , lệ nóng hòa trộn với nước ngực , nâng mặt lên, khẽ hôn mắt , “Duy Nhất, biết em , phụ em, trước kia làm tốt, cũng chưa hiểu em, về sau cố gắng, còn có thời gian cả đời, nhất định có thể làm ông xã xuất sắc.”

      Duy Nhất ngửa mặt lên, lông mi còn nước, “Tôi… Có thể tin tưởng sao?” hiểu , người đàn ông trước mắt này giống như điều bí , cảm giác có rất nhiều chuyện giấu .

      “Có thể!” Lãnh Ngạn kiên định gật đầu, “Cho dù xảy ra chuyện gì, phải nhớ em! Em là người duy nhất của !”

      Duy Nhất nhìn ánh mắt , sáng lấp lánh bên trong là chân thành sao? Đúng

      Chí ít , bởi vì , có lẽ có thể tin tưởng thêm lần…

      “Lãnh Ngạn, em cảm nhận thấy dlqd em nhìn thấu , an tâm với .” Duy Nhất ra lo lắng của mình

      Lãnh Ngạn hôn lên trán , “Duy Nhất, có số việc cho em, bởi vì muốn làm em lo lắng, chỉ muốn cho em biết, trời có sập xuống cũng có đỡ lấy, em chỉ cần thanh thản ổn định làm bảo bối của là được!”

      Duy Nhất lắc đầu cái, “Em muốn như vậy, em là bà xã của , em muốn chia sẻ với tất cả, vui vẻ của , áp lực của , còn có đau buồn của , em cảm thấy đây mới là !”

      hiểu ! hiểu Duy Nhất là người phụ nữ quan tâm nhất thế giới, về sau nếu có việc gì thương lượng với em.” Lãnh Ngạn gật đầu cái, sau đó bóp mũi , “Bây giờ mây tan trăng sáng rồi sao? tức giận?”

      “Sao lại tức giận?” Duy Nhất nhìn chằm chằm, sắc mặt chuyển hồng, vẻ thẹn thùng nổi lên hai gò má.

      Lãnh Ngạn cười tiếng, “Tốt! Vậy lập công chuộc tôi, hôm nay đưa bà xã dạo phố!”

      dạo phố? lại có thể muốn dạo phố?” Duy Nhất mở rộng tầm mắt, người cuồng công việc làm là chuyện thái quá rồi, còn dạo phố với ! sợ bị bắt cóc? sợ ách tắc giao thông?

      “Đúng vậy! Chúng ta mua chút quà tặng cho cục cưng!” Tay dịu dàng vuốt ve bụng .

      Duy Nhất cảm thấy buồn cười, “Bây giờ mua đồ? Quá sớm rồi! Lại , phải thích đặt hàng sao? Cần gì phải tự mình dạo phố mua, chẳng lẽ dạo phố thành nghiện!” Duy Nhất nhớ tới cảnh ngày đó ở Cầu Thế.

      Sắc mặt Lãnh Ngạn trầm xuống, há mồm cắn mũi , “Còn dùng sức cắn!”

      Duy Nhất phì cười tiếng, “ sợ em còn chưa rửa mặt?”

      “Em tắm rồi! Chỉ có điều, coi như chưa rửa cũng sợ!” lại có thể đưa lưỡi liếm da mặt .

      Duy Nhất chỉ cảm thấy từng cơn tê ngứa, đẩy ra, “Đừng làm rộn! Muốn di dạo phố sớm chút! Đợi lát nữa nóng!”

      Lúc ra cửa, Lãnh Ngạn đeo cặp kính mát lớn, chọc cho Duy Nhất cười to, “Giống con cóc!”

      sao? Con cóc đây ăn thịt thiên nga là em rồi!” Lãnh Ngạn ôm đặt vào trong xe, đặt ở ghế trước dieendaanleequuydonn mà để cho ngồi ghế sau, lý do ngồi ghế sau an toàn hơn ghế trước, có đứa bé mọi chuyện phải cẩn thận.

      Duy Nhất vui mừng, “Sao lại cảm thấy thương bé cưng nhiều hơn chút?”

      Lãnh Ngạn quay đầu cười tiếng, “Điều này cũng ghen? Chỉ có điều, thích dáng vẻ ăn dấm của em!”

      “Ai thích ăn giấm!” Duy Nhất nhìn phía ngoài cửa xe, che giấu được nụ cười khóe môi.

      ra, cuộc sống như thế rất tốt đẹp, nếu như có thể tiếp tục như vậy.

      Nhưng mà, cuộc sống luôn có quá nhiều nhưng mà…

      Lãnh Ngạn lái thẳng xe đến cửa hàng chuyên bán đồ dùng trẻ sơ sinh, dắt tay Duy Nhất vào cửa hàng tràn đầy đồ thú vị.

      Lần đầu tiên để ý đến những trang phục bé này, Duy Nhất cảm thấy chúng dễ thương, sờ đông sờ tây, mỗi món đều để xuống được, Lãnh Ngạn đẩy xe mua hàng lớn, bỏ những món đồ nàng đụng tới vào trong xe.

      Duy Nhất tặc lưỡi hít hà, “Mua nhiều như vậy sao? Hơn nữa đồ nam đồ nữ đều mua? biết là thai long phượng?”

      Lãnh Ngạn dính vào bên tai , “Chồng em dũng mãnh như vậy, sinh thai long phượng thành vấn đề!”

      Duy Nhất mắc cỡ đỏ bừng mặt, nhìn chung quanh, bấu mạnh lên cánh tay

      Bỗng nhiên có người phát ra bọn họ, kêu to, “Nhìn xem! Đó phải là bà xã của Lãnh Ngạn sao?”

      ra sớm có đám chó săn theo bọn họ, lúc này đồng loạt xông lên, “Xin hỏi vì sao Lãnh tiên sinh và phu nhân xuất ở cửa hàng bán đồ trẻ em, có phải phu nhân có tin vui ?”

      Lãnh Ngạn lo lắng đám người die~nda`nlequy'don chen lấn đến chỗ Duy Nhất, ôm chặt , mỉm cười trả lời, “ có, chỉ có tính toán vậy, cho nên mới dạo vòng, cảm nhận chút khí.”

      “Hóa ra là như vậy! Lãnh tiên sinh muốn thai thứ nhất là con trai hay con ?” Phóng viên lại hỏi.

      “Điều này sao, thuận theo tự nhiên, tôi đều thích! Xin lỗi, nhường chút! Chúng tôi còn thời gian!” Lãnh Ngạn che chở Duy Nhất xuyên qua đám người, vốn định tới mua đồ kết quả món cũng mua được tới tay!

      xe, Lãnh Ngạn áy náy cười cười, Duy Nhất thở dài, “Thôi! Ai bảo em gả cho ông xã bắt mắt như vậy! Gả cho gà theo gà, gả cho cóc theo cóc thôi!”

      Lãnh Ngạn cười to, “Vẫn nên về nhà kéo con cóc ngồi đáy giếng nhìn trời thôi!”
      Last edited: 8/5/16
      velvety_crystal_rosePhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :