1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 116: Xuân ấm hoa nở

      Editor: Puck

      Cuộc sống cứ ngọt ngào giống như mật vậy chứ?

      Tóm lại, sắc mặt ửng hồng sáng bóng của Duy Nhất tất cả, ngay cả Doãn Tử Nhiên cũng thể cảm thán, bây giờ hoàn toàn rút lui, bởi vì phụ nữ hạnh phúc có thể nhìn thấy từ mặt…

      Duy Nhất nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là tan tầm, hơi đứng ngồi yên, Lãnh Ngạn bảo hôm nay tặng món quà, nhất định thích. Quà tặng gì đây? Gần đây Lãnh Ngạn thay đổi hoàn toàn, quả theo quy định hiệp ước của , thường xuyên tặng quà cho , về phần hoa cát cánh thích, cứ ba ngày hai bữa có người đưa tới, tự giễu sắp mở cửa hàng bán hoa được rồi…

      “Duy Nhất, theo thống kê chưa đầy đủ, xế chiều hôm nay cậu nhìn đồng hồ trăm hai mươi ba lần, vội tan tầm như vậy, có việc gấp sao?” Mỹ Mỹ tới trước bàn trêu tức.

      “Có à? Sao tớ cảm thấy?” Duy Nhất tỉnh bơ biến sắc dọn dẹp bàn.

      “Duy Nhất, gần đây sắc mặt rất hồng hào! Cuộc sống khá dễ chịu!” Nụ cười mập mờ đầy khuôn mặt Mỹ Mỹ, “Chẳng lẽ núi băng trong truyền thuyết dùng sức hàng đêm?”

      “Cậu chết !” Mặt Duy Nhất đỏ ửng lên. Chỉ có điều… Dường như… Đúng vậy…

      “Reng --” Tới giờ tan ca! Duy Nhất cầm giỏ xách chạy như bay, lúc này chắc Lãnh Ngạn ở tầng dưới chờ? Bây giờ hoàn toàn kiêng kỵ gì mà ngồi lên xe Lãnh Ngạn ngay trước mặt mọi người trong công ty, dù sao toàn thế giới cũng biết là Lãnh thiếu phu nhân, dùng lời Lãnh Ngạn , cho dù muốn tái giá cũng ai dám muốn…

      Mới vừa lên xe, Duy Nhất lập tức chìa tay, “Quà đâu?”

      Lãnh Ngạn cười tiếng thần bí, “Quà tặng quá lớn, cầm được, cho nên chỉ có thể dẫn em đến nhìn.”

      “Cái gì vậy? Làm thành thần bí như thế!” Duy Nhất dieenddanleequuydoonn trừng mắt lườm , cảm giác hạnh phúc từ đáy lòng khẽ tràn ra ngoài.

      Lãnh Ngạn lái xe dẫn đến tòa biệt thự gần biển, vách tường màu trắng, nóc nhà màu trắng, đầy hoa mùa hè lốm đa lốm đốm bò vách tường.

      “Hướng ra biển lớn, xuân ấm hoa nở

      Kể từ ngày mai, làm người hạnh phúc

      Cho ngựa ăn, đốn củi, ngao du thế giới

      Kể từ ngày mai, quan tâm đến những món ăn ngon và rau xanh

      Tôi có ngôi nhà, hướng ra biển lớn, xuân ấm hoa nở

      Kể từ ngày mai, viết thư cho mỗi người thân

      Cho họ biết được niềm hạnh phúc của tôi

      Tia chớp của niềm hạnh phúc cho tôi biết

      Tôi toàn bộ cho mọi người

      Chọn lấy cái tên ấm áp cho mỗi con sông mỗi ngọn núi

      Người xa lạ kia, tôi cũng chúc phúc cho bạn

      Ước mong bạn có tương lai sáng lạn

      Ước mong bạn có người tình đến cuối vẫn luôn thuộc về nhau

      Ước mong bạn có được hạnh phúc thế gian này

      Còn tôi chỉ ước hướng về biển lớn, xuân ấm hoa nở.”

      Lãnh Ngạn ôm lấy , nhớ lại bài thơ của Hải Tử bên tai .

      (*) Đây là bài thơ “Hướng ra biển lớn, xuân ấm hoa nở” của tác giả Hải Tử.

      Vốn Lãnh Ngạn muốn tạo khí ấm áp, nhưng Duy Nhất đột nhiên nghĩ đến, Hải Tử viết bài thơ này sau hai tháng tự sát, hạnh phúc của ta chỉ là biểu giả tạo trước khi chết, kiểu hối tiếc hoặc tâm nguyện chưa xong, trong lòng tự dưng sinh ra bóng mờ…

      “Bảo bối? thích sao?” Lãnh Ngạn nâng khuôn mặt tối tăm của lên.

      ! Em rất thích!” Duy Nhất dằn lo lắng trong lòng xuống, bày ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời, “Hướng ra biển lớn, xuân ấm hoa nở, chúng ta nhất định là người hạnh phúc, từ hôm nay trở , , từ trước tới nay luôn là người hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc!” Duy Nhất lẩm bẩm cường điệu…

      chỉ có những thứ này! theo !” Lãnh Ngạn nắm tay vào trong nhà, bên trong có người giúp việc đứng ở cửa, thấy bọn họ vào, đứng nghiêm chỉnh ân cần hỏi han, “Chào buổi chiều tiên sinh, thiếu phu nhân.”

      Lãnh Ngạn khẽ gật đầu, “Hôm nay chúng ta ở đây dùng cơm, cơm tối chuẩn bị xong chưa?”

      chuẩn bị xong, tiên sinh.” nữ giúp việc trung niên trả lời.

      “Được, chờ chút chúng tôi xuống ngay.” Lãnh Ngạn vẫn nắm tay Duy Nhất chạy lên tầng ba.

      Tầng ba có vườn hoa lớn, chính là hoa mùa hè sum suê tươi tốt, mùi hương hoa xông vào mũi, khiến Duy Nhất ddlqd kích động thôi là nóc nhà thủy tinh, ánh mặt trời rơi xuống chút kiêng kỵ.

      “Lãnh Ngạn! Về sau chúng ta có thể ở dưới nóc nhà ngắm sao nghe nhạc sao?” Duy Nhất túm lấy cổ áo sơ mi của ước mơ, lo lắng ban đầu vì vui mừng này mà thoáng xua tan.

      “Đúng! chỉ có thể nghe nhạc dưới ánh sao, còn có thể…” khẽ bên tai câu.

      Mặt Duy Nhất đỏ ửng, đấm cái, “Cả ngày chỉ nghĩ đến cái này!”

      “Em muốn sao?” Lãnh Ngạn đùa dai cắn vành tai của , giật mình khẽ run rẩy, hét lên tiếng.

      Lãnh Ngạn cười ha ha, “Duy Nhất, thích nơi này hay nhà cũ? Nếu thích nơi này chúng ta dời tới đây ở?”

      Duy Nhất suy nghĩ chút, “Chỉ cần có , em đều thích, mấu chốt phải nhà cửa, mà là mình ở đâu. Chỉ có điều, em vẫn thích ở nhà cũ, em nhớ cảm giác lúc trước mỗi đêm chờ cửa sổ tầng dưới sáng đèn, luyến tiếc chuông gió treo cửa sổ, bỏ được hai con búp bê , tiếc nuối… Mỗi nơi có hơi thở của …”

      Lãnh Ngạn lộ vẻ xúc động ôm chặt , “Bé ngốc, bảo làm sao thuyết phục em… Được, chúng ta ở nhà cũ, thỉnh thoảng tới nơi này nghỉ ngơi, thế nào?”

      Duy Nhất ở trong lòng gật mạnh đầu, “Vậy tối nay chúng ta ở đây sao?”

      “Đúng vậy! Ngày mai là cuối tuần, chúng ta ở đây hưởng thụ thế giới hai người!” cố ý nhấn mạnh bốn chữ “Thế giới hai người”, khiến cho Duy Nhất trợn mắt nhìn.

      được! Phản đối! Ngày mai em muốn bờ biển nhặt vỏ ốc, nhìn mặt trời mọc, em định xuống giường được!” giơ tay phản đối.

      túm lấy tay , “Phản đối hiệu quả! Bây giờ xuống ăn cơm!”

      Tối nay có sao, nhưng trăng sáng tròn vành vạnh treo bầu trời, soi xuống biển rộng trong màn đêm tạo thành tầng sáng bạc, lung linh dao động, giống như mặt gương khổng lồ bị lắc lung tung nát bấy, ngay cả bờ cát, cũng mơ hồ nhuốm lên tầng màu cà ri vàng nhạt.

      Duy Nhất chân chạy bờ cát, vừa chạy vừa quay đầu lại gọi to, “Lãnh Ngạn, mau tới đuổi theo em, đuổi kịp có đồ ăn!”

      Lãnh Ngạn hơi híp mắt lại cười tiếng, ánh trăng khiến con ngươi ảm đạm biến sắc, “ tới đây! Đừng chạy quá nhanh!”

      chạy theo hướng của Duy Nhất, sau vài giây, Duy Nhất bị ôm, hai người cùng ngã lăn bờ cát.

      Gió biển, trăng sáng, bờ cát, nụ hôn nóng bỏng, hình như bóng đêm đẹp đẽ sắp kéo dài…

      Chuông điện thoại di động chói tai phá vỡ cảnh tượng đẹp đẽ này, Lãnh Ngạn mở điện thoại lên nghe, sắc mặt dần trầm xuống…
      Last edited: 8/5/16
      thư hồPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 117: Phát khác thường…

      Editor: Puck

      “Sao vậy?” Khắp người Duy Nhất đầy cát mịn, dựa vào bả vai .

      “Duy Nhất, muốn trở về chuyến! xảy ra chuyện!” khẽ đẩy Duy Nhất ra, vội vã sửa lại quần áo xốc xếch.

      “Chuyện gì? Trễ như vậy? Còn em?” Duy Nhất hỏi hàng loạt vấn đề, cảm giác cú điện thoại ngày hôm nay tầm thường.

      kéo Duy Nhất lên, quay về, “Rất gấp, trong chốc lát được, em cứ nán lại đây , trở lại rồi cho em.”

      Duy Nhất biết áp lực công việc của rất lớn, trước khi xuất , năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều làm việc, có chủ nhật, thậm chí chẳng phân biệt được ngày đêm, nhà giàu nhất cũng phải dễ dàng làm được. Như vậy, làm bà xã của , nên hiểu và chăm sóc, điểm này, biết…

      Ở trước căn nhà mặt hướng ra biển khơi, Lãnh Ngạn đưa Duy Nhất lên mấy bậc thang, xoay người về phía chiếc xe cách đó xa, Duy Nhất đuổi theo ra mấy bước, gọi lại, “Lãnh Ngạn!”

      nghe tiếng ngoái đầu lại, “Cái gì?”

      Cảm thấy có rất nhiều lời die enda anle equu ydoonn phải , nhưng được dù chỉ câu, Duy Nhất giật giật môi, cuối cùng câu, “Trở về sớm chút!”

      “Ừ, ngày mai nhất định trở lại!” xoay người, bóng lưng dần tan vào đêm tối, đèn xe sáng lên, cũng xoay người vào trong nhà.

      ngày hôm sau trở lại, Duy Nhất ở trong phòng đợi rồi lại đợi, mặt trời chiều ngày hôm sau dần chìm xuống phía tây, ánh trăng song cửa sổ, vẫn chưa về.

      nhịn được, gọi điện thoại cho , tiếng chuông reo lâu, mới nhận, “Duy Nhất à, sao vậy?”

      Duy Nhất rất muốn , hôm nay về, nhưng nghe giọng trong điện thoại của rất mệt mỏi, đành lòng ra khỏi miệng, đổi giọng, tỏ vẻ sao, “ có việc gì, chỉ muốn hỏi chút khi nào trở lại.”

      “Ngoan, lúc này về được, tự mình chơi lát rồi ngủ, cố hết sức nhanh chóng về!” dịu dàng .

      “À! Được!” Trong lời của Duy Nhất có chút đơn, buồn bã để điện thoại di động xuống, luôn luôn có cảm giác nhạy bén nhưng nhận ra trong giọng của hơi miễn cưỡng…

      Đêm nay, quả nhiên trở lại…

      quen với cuộc sống có , đột nhiên bên cạnh trống đúng là quen, Duy Nhất trằn trọc trở mình, vẫn ngủ được, cho đến khi trời sắp sáng mới hơi mơ mơ màng màng ngủ gật trong chốc lát, bao lâu lại bị nữ giúp việc trong nhà tay chân đánh thức.

      “Thiếu gia còn chưa trở lại sao?” vừa mở mắt hỏi.

      Người giúp việc khiêm nhường đáp: “Đúng! Thiếu phu nhân muốn ăn gì vào bữa sáng?”

      “Tùy tiện !” ở nhà, tất cả đều vô vị tẻ nhạt!

      Từ lúc nào mình quyến luyến với đến vậy? Chính cũng nghĩ thông, nhớ tới , khóe môi tự chủ nhếch lên, dù sao, hạnh phúc, phải sao? hai buổi tối trở về nhà là gì…

      Lại ngày trôi qua, trong thời gian này Duy Nhất biết mình làm gì, thường cách lúc lại chạy đến phòng ngoài xem, xem người thuộc về vào buổi tối có về nhà hay , mỗi lần đều thất vọng…

      Ban đêm, muốn mình ôm chăn ngủ sớm, tìm quyển sách trong giá sách, mở CD, trong tiếng nhạc nhàn nhạt, cố gắng tĩnh tâm xem sách, nhưng chữ cũng xem nổi. Lại tìm cách khác tiêu khiển, dụng cụ thể thao trong phòng, giải trí tiêu khiển, cái gì cần cũng có, ngay cả đồ ăn vặt cũng chọn thứ Duy Nhất thích ăn, mua chất đầy mấy cái tủ lớn, hình như Lãnh Ngạn định ở đây lâu dài. có động lực ddlqd để chơi trò tiêu khiển khác, vì vậy mở ti vi, ti vi phát tin thời , là ở nông thôn, người phụ nữ điên chém bị thương người, nhưng vừa chút, ống kính thay đổi, hình như đột nhiên cắt đứt, phát hết tin tức. Duy Nhất cười thầm, đài truyền hình tìm được tin tức tư liệu sống, như vậy cũng dám đưa lên đài phủ sóng, khó trách bị đột nhiên cắt đứt, đoán chừng lãnh đạo cảm thấy rất dung tục rồi…

      Duy Nhất đổi đài, chọn bộ phim thần tượng hài xem. Ngày trước thích xem loại phim này, lâu xem rồi, bây giờ xem lại, cảm giác hoàn toàn khác. tự chủ so sánh nam chính trong phim thần tượng với Lãnh Ngạn, mới phát nam chính kia quá ngây thơ quá ngốc, hoàn toàn cách nào so sánh được với Lãnh Ngạn, trong lòng khẽ tự đắc.

      thấy mình háo sắc mà buồn cười, nằm ghế sa lon tiếp tục xem ti vi của , liên tục hai ngày ngủ ngon giấc, rốt cuộc dưới nội dung bộ phim buồn tẻ mà dần ngủ thiếp . Giữa lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy có người bế mình lên. Đột nhiên mở mắt, quả nhiên, mình trong ngực Lãnh Ngạn, được ôm lên tầng .

      “Trở lại?” dụi mắt nhập nhèm hỏi, đồng thời phát Lãnh Ngạn hết sức tiểu tụy, râu ria hai ngày cạo, đen xì vòng.

      “Ừ, sao lại ngủ ghế sa lon rồi hả? Nếu cảm lạnh làm sao bây giờ?” Lãnh Ngạn thương tiếc trách cứ.

      “Em chờ trở lại, chờ đến biết làm sao lại ngủ thiếp …” trách cứ, Duy Nhất nghe hiểu được…

      phải kêu em chờ sao?” Khi chuyện, tiến vào phòng, Lãnh Ngạn đặt lên giường, cũng theo thế mà đè lên người , hôn sâu.

      Duy Nhất giãy giụa, đẩy ra, nũng nịu khẽ , “Ghét! Vừa dơ vừa thúi, râu ria cọ vào đau!”

      xoa tóc của cười , “ tắm rửa trước! Tìm áo ngủ cho !”

      xong cởi quần áo tới phòng tắm bên cạnh, đến cửa phòng tắm người chỉ còn dư lại quần lót, hình tam giác ngược hoàn mỹ, nhìn thấy khiến Duy Nhất dời mắt, nuốt nước miếng, giọng thầm, “Buồn cười, hấp dẫn người ta!”

      Nhìn quần áo đầy đất của , lắc đầu mỉm cười, đứng dậy giúp nhặt từng thứ lên, dưới ánh đèn, đột nhiên phát , sau cổ áo sơ mi màu đen của , dính sợi tóc dài…

      Trong lòng Duy Nhất nện phát nặng nề, tóc của màu đen, mà sợi tóc này màu nâu nhạt, hơn nữa còn hơi xoăn…
      Last edited: 8/5/16
      thư hồPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 118: Điện thoại lúc sáng sớm

      Editor: Puck

      “Duy Nhất! Duy Nhất! Em còn đứng ngây ở đó làm gì? Lấy đồ cho !” Trong phòng tắm, gọi to.

      “A! Đến rồi!” Duy Nhất trĩu nặng tâm đặt áo sơ mi xuống, tìm áo ngủ trong tủ quần áo đưa cho , trong lòng giống như có tảng đá nặng nề đè xuống.

      ra ngoài phòng tắm, phát còn đứng bên ngoài phòng tắm ngẩn người, nên ôm lên giường, dịu dàng hỏi, “Sao? Đứng đây ngẩn người? Chờ sao?” xong cười xấu xa.

      Duy Nhất khẽ tránh ra, cũng lời nào.

      cảm thấy trốn tránh, vuốt ve gò má của , khẽ cắn vành tai của , “Mất hứng? Trách hai ngày về nhà? Xin lỗi, lần sau dám!”

      “Hai ngày này làm gì?” Duy Nhất thử hỏi .

      Sắc mặt sợ hãi, bình tĩnh giải thích, “Công ty có chuyện, liên tục làm thêm giờ hai buổi tối.”

      “Nhưng… Làm sao lại có sợi tóc dài dính lên người? Đừng là của em đấy, tóc em em tự biết!” Duy Nhất nhịn được, rốt cuộc ra hoài nghi của mình.

      Lãnh Ngạn hơi sững sờ, lập tức cười theo, nắm lấy cái mũi của , “ sao hôm nay cự tuyệt, ra đổ bình dấm chua ! Tối nay ký hợp đồng với khách hàng, khách hàng nữ uống say, đưa ta đến khách sạn, có thể cẩn thận dính tóc, đáp án này hài lòng ?”

      “Có ? Vậy sao có mùi rượu?” Duy Nhất vẫn bán tín bán nghi.

      Cằm Lãnh Ngạn đặt *************** hõm vai , ánh mắt vui vẻ nhìn Duy Nhất, “Bà xã có chỉ, vì tốt cho bé cưng, cấm chỉ hút thuốc uống rượu…”

      Lòng Duy Nhất ngọt ngào, khóe môi dần nhếch lên, oán trách câu, “Miệng lưỡi trơn tru!”

      Lãnh Ngạn ôm vào trong ngực, ngón tay luồn vào tóc , “ tức giận? Vậy ngủ ! Hai ngày nay mệt muốn chết rồi!”

      Duy Nhất ôm chặt hông , vùi trong ngực , tin tưởng, nhịp tim mạnh mẽ bên tai vì mà đập đều…

      Mà Lãnh Ngạn, nhìn vách tường sau lưng , trong lòng dâng lên bóng mờ, cuộc sống thế này, có được? tên Duy Nhất này, thể buông tay…

      Có lẽ bởi vì ở trong ngực Lãnh Ngạn nên ngủ cực kỳ ngon, cực kỳ sâu, thậm chí cả khi Lãnh Ngạn rời giường cũng biết, khi tỉnh lại, rèm cửa sổ sát đất nhìn ra biển mở rộng, thủy tinh còn loáng thoáng thấy bóng dáng Lãnh Ngạn.

      khẽ mỉm cười, cảm thấy hạnh phúc là chuyện đơn giản, đối với , hạnh phúc chính là mỗi sáng sớm tỉnh dậy nhìn thấy trước tiên…

      Rời giường, lặng yên tiếng động vòng qua bên cửa sổ, nghe Lãnh Ngạn trầm giọng gọi điện thoại: “Tình huống hôm nay ổn định thêm sao?”

      “Được, chiều tôi trở lại xem.”

      “Cần gì?”

      “Còn là nhãn hiệu đó?”

      “Được, yên tâm, tôi xử lý tốt!”

      gì? Duy Nhất nghe hiểu, cũng muốn hiểu, cho tới bây giờ vẫn muốn can dự vào phương diện làm ăn của

      Thấy gọi xong điện thoại, mới lặng lẽ từ phía sau ôm lấy hông , lại cảm nhận thấy ràng thân thể cứng đờ.

      “Em tới bao lâu? xoay người, trong ánh mắt thoáng qua chút hoảng hốt.

      “Làm gì mà khẩn trương vậy? Gọi điện thoại cho nhân tình, sợ em nghe thấy sao?” Duy Nhất cong môi giỡn.

      Nhưng lại đột nhiên nổi giận, gạt tay , “ bậy gì thế?”

      “Làm gì dữ dội vậy? Đùa thôi mà!” Mặt Duy Nhất uất ức.

      Lãnh Ngạn thấy thế, nhéo lỗ mũi , “Đùa giỡn như vậy mà lại tùy tiện ! là hạng người như vậy sao?”

      Duy Nhất le lưỡi, “Lần sau dám!” Lãnh Ngạn cười tiếng.

      “Thái độ nhận sai tệ lắm, trừng phạt nho !” chỉ lên môi.

      Duy Nhất hơi đỏ mặt, nhón chân lên hôn , đột nhiên thân thể bay bổng, bị bế lên, vào trong phòng, hai người ngã lăn giường lớn.

      “Đừng làm loạn nữa! Trễ giờ làm rồi!” Duy Nhất đẩy ra.

      cũng kiên trì nữa, hôn cái rồi buông tay ra, mình cũng đứng lên thay quần áo.

      Duy Nhất thấy vào diendanleequuydonn phòng tắm, cởi áo ngủ trước mặt , lộ ra thân thể khiến cho tai nóng tim đập, nghĩ định dời mắt , nhưng cứ nhìn chăm chú thôi.

      quay đầu lại cười tiếng, “Sắc nữ, đẹp ?”

      Duy Nhất cau mũi, cả mặt đỏ bừng lấy quần áo của mình chạy về phía phòng tắm.

      Lãnh Ngạn nhìn theo bóng lưng của mà cười thầm, gả cho lâu như vậy, còn xấu hổ như , nhưng mà thích dáng vẻ thẹn thùng của

      “Duy Nhất, buổi chiều có chút chuyện, tới đón em, tiểu Thôi đến đón em về, có thể trễ chút mới về, đừng chờ !” Dưới tòa nhà tập đoàn Doãn thị, Lãnh Ngạn hôn lên môi .

      ! Em muốn chờ về mới ngủ!” Duy Nhất quật cường nhíu mũi.

      Lãnh Ngạn khẽ cau mày, “Ngoan, biết khi nào mới có thể hết bận, phải em phải chuẩn bị sẵn sàng làm mẹ sao? Dĩ nhiên mọi mặt phải điều chỉnh về trạng thái tốt nhất, bao gồm giấc ngủ!”

      phối hợp, mình em làm mẹ thế nào!” Duy Nhất thầm tiếng, đẩy mạnh cửa xe mà .

      Lãnh Ngạn ở trong xe cẩn thận nghĩ lại những lời , đột nhiên cười to.

      Kết quả giờ tan tầm, Mỹ Mỹ lại hẹn dạo phố, “Thiếu phu nhân nhà giàu nhất! Bây giờ cậu ăn mặc lo, mọi thứ đều là hàng hiệu, lại làm theo cầu, đừng quên chúng ta sống nghèo khổ.

      Duy Nhất liếc ấy cái, “Cậu mò gì vậy!Tớ với cậu là được!”

      Dù sao Lãnh Ngạn cũng về sớm, bằng dạo phố với Mỹ Mỹ cho hết thời gian.

      “Có ? Vậy cậu phải mời tớ ăn tối! Chúng ta ăn hải sản được ? Này, thiếu phu nhân nhà giàu nhất, đừng hẹp hòi!” Hai mắt Mỹ Mỹ sáng lấp lánh.

      “Được! Ăn gì cũng được!” Duy Nhất nghĩ đến mấy tấm card trong túi xách Lãnh Ngạn kín đáo đưa cho , lần còn chưa lướt nhìn qua.

      “Quá tuyệt vời! Chúc cậu và Lãnh Ngạn đến bạc đầu!” Mỹ Mỹ hoan hô.

      Duy Nhất lắc đầu, “Đúng là chọn nhầm bạn tốt, ăn bữa cơm mà có thể bị cậu bán!”
      Last edited: 8/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 119: Có gặp ở ngoài?

      Editor: Puck

      Vốn Duy Nhất định để lái xe về trước, mình và Mỹ Mỹ từ từ dạo, nhưng như thế nào tiểu Thôi cũng đồng ý, Mỹ Mỹ đành kêu cậu ta đưa bọn họ đến thẳng trung tâm thương mại Cầu Thế.

      “Đổi chỗ khác được ? Tớ muốn Cầu Thế!” Duy Nhất quá nhạy cảm với chỗ đó.

      “Cầu Thế là trung tâm thương mại sang trọng nhất, cậu muốn Cầu Thế thuê máy bay đưa tớ sang Paris là được!” Mỹ Mỹ kiên trì chịu.

      Duy Nhất có cách nào, chỉ có thể thầm cầu nguyện đừng gặp ác ma kia.

      Nhưng khi vừa tiến vào khu vực mỹ phẩm Cầu Thế, Duy Nhất lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc – Lãnh Ngạn, chọn đồ ở quầy Guerlain *.

      (*) Guerlain: được biết đến là hãng sản xuất nước hoa lâu đời nhất thế giới. Mỹ phẩm và dưỡng da của Guerlain được coi là niềm mơ ước xa hoa của mọi .

      phải bảo hôm nay có việc thể đón sao?

      Tại sao lại xuất ở đây?

      Hơn nữa, đấng mày râu, lại còn là nhà giàu nhất đích thân ra ngoài mua đồ?

      Bình thường cần gì đều đặt hàng trực tiếp hoặc nhắn nhủ cấp dưới, đương nhiên có người mua… Guerlain?

      Cho tới bây giờ còn chưa dùng nhãn hiệu này. Xuất thân nghèo khổ có cách biệt với những món hàng dieendaanleequuydonn xa xỉ này, mặc dù bây giờ thành thiếu phu nhân, vẫn giữ thói quen thanh thủy xuất phù dung * mặt mộc trang điểm, hay là, ông xã của cho bất ngờ?

      (*) thanh thủy xuất phù dung: cái gì tự nhiên là đẹp nhất

      Mỹ Mỹ cũng nhìn thấy Lãnh Ngạn, rất ca ngợi, “Duy Nhất, phu nhân nhà giàu đúng là khác người khác! Guerlain! Sao chưa bao giờ thấy cậu dùng? Nếu cậu dùng ném cho tớ, tớ dọn dẹp đồ bỏ miễn phí giúp cậu! Hơn nữa, ông xã giàu có của cậu tự mình chọn cho, cậu hạnh phúc!”

      mua cho ? Chắc vậy, gần đây thường đưa chút đồ tưởng tượng nổi cho , thậm chí bao gồm cả đồ tình thú, đưa mỹ phẩm dưỡng da cũng kỳ quái.

      “Này, cậu định tiến lên chào hỏi à? Để cho ta dẫn chúng ta ăn cơm, sau đó ta tính tiền!” Mỹ Mỹ đẩy cái.

      Duy Nhất suy nghĩ chút, nếu Lãnh Ngạn cố ý tự mua quà tặng, chính là muốn cho vui mừng, lúc này phá vỡ khiến mất hứng! Vì vậy, trốn vào góc, gọi điện thoại cho .

      “Duy Nhất, tan làm chưa?” Giọng của hơi gấp gáp.

      Nghĩ tới mình ở cách chỗ mười mấy bước chân chuyện, Duy Nhất thầm cảm thấy buồn cười, “Rồi! ở đâu?”

      ở công ty chứ sao!” Lãnh Ngạn thuận miệng đáp.

      Duy Nhất ngây ngẩn cả người, dối? Tại sao? Tiếp đó lại hỏi, “ bận rộn gì vậy?”

      họp! Chờ chút gọi lại cho em!”

      Giọng của hề lộ ra hoảng hốt. như vậy! Lần đầu tiên Duy Nhất thấy dối đến mức giọt nước cũng lọt.

      “Đợi nào…!” vội kêu lên.

      “Chuyện gì? Bảo bối! Giám đốc trong công ty chờ lên tiếng!”

      Trái tim Duy Nhất lạnh hoàn toàn, “Được rồi, khi nào rảnh? Em muốn theo em ăn cơm. Em và Mỹ Mỹ ở ngoài!”

      “Bảo bối, có thể có thời gian ăn cơm cùng em, để Mỹ Mỹ cùng em , ăn nhiều chút, muốn mua gì cứ mua, trở về thanh toán đầy đủ! Ngoan!” cầm mỹ phẩm dưỡng da vào thang máy, đoán chừng sang khu trang phục.

      “Được rồi! Vậy trở về sớm chút! Em phải chờ về mới ngủ!” Mặc dù vẫn là giọng nũng nịu, nhưng trong lòng lại ê ẩm.

      “Được rồi, cố gắng hết sức sớm chút!” Lãnh Ngạn vội vàng cúp điện thoại.

      Duy Nhất đuổi theo từ thang máy khác, xa xa nhìn thấy chọn quần áo, chọn đồ đều theo kiểu phụ nữ vô cùng quyến rũ, phải kiểu thích…

      “Ông xã nhà cậu có ăn cơm với cậu ?” Mỹ Mỹ cắt đứt suy nghĩ của .

      Duy Nhất bị phiền muộn nồng đậm bao phủ, nhìn chọn xong quần áo, thanh toán xong, ra Cầu Thế. Để cho bận tâm chính là lại còn mua đồ lót phụ nữ.

      ấy bận!” Nghe lời Mỹ Mỹ , lừa mình dối người cho bản thân lý do.

      “Duy Nhất, phải tớ xấu ta.” Mỹ Mỹ nắm tay , “Bây giờ thiếu gia có tiền hoa tâm nhiều lắm, Lãnh Ngạn mua những thứ đồ này thoạt nhìn phải đưa cho cậu, cậu phải lưu ý, để cho bản thân bị tổn thương.”

      ! ấy phải người như vậy!” Duy Nhất kiên định lắc đầu.

      “Có phải hay muốn biết rất dễ! theo tớ!” kéo tay Duy Nhất tới khu đồ lót, hỏi người hướng dẫn mua hàng ddlequydon vừa bán đồ lót cho Lãnh Ngạn, “Xin lỗi, tiểu thư, tôi cũng muốn mua mấy kiểu đồ lót tiên sinh vừa rồi mua, xin hỏi còn ?”

      “Có! Xin hỏi tiểu thư mặc cỡ bao nhiêu? Có muốn thử lần ?” Người hướng dẫn mua hàng rất nhiệt tình hỏi.

      “Tôi cũng biết, vừa rồi ta mua cỡ bao nhiêu?” Mỹ Mỹ tiếp tục hỏi.

      “38D”

      Lòng Duy Nhất trầm xuống, Mỹ Mỹ và người hướng dẫn mua hàng còn gì nữa nhưng nghe thấy gì cả. Tất cả đồ lót của đều do Lãnh Ngạn mua, nhưng phải cỡ này, cũng cách nào tìm cho mình cái cớ, cũng thể ông xã nhớ nhầm cỡ…

      thôi! Duy Nhất.” Mỹ Mỹ biết bạn mình có lòng dạo phố nữa, kéo rời khỏi khu bán đồ lót.

      Duy Nhất thấy ấy ra ngoài, dừng bước, “Tạm thời tớ muốn về.”

      Mỹ Mỹ thương hại nhìn , “Vậy đâu? Tớ với cậu.”

      uống chút đồ!” Duy Nhất biết tầng dưới cùng của Cầu Thế là pub.

      “Pub Dạ Đế? Nhưng tớ có thẻ hội viên, vào được!” Mỹ Mỹ cũng biết pub này, là câu lạc bộ sống về đêm nổi danh lừng lẫy, nơi tụ tập của các công tử tiếng tăm lừng lẫy, người bình thường vào được.

      theo tớ!” Duy Nhất tin có thẻ hội viên vào được, lúc này chỉ muốn say, nghe rượu có thể khiến cho người ta quên hết mọi thứ, hy vọng được say lần như vậy.

      cầm tay Mỹ Mỹ vào thang máy thẳng xuống tầng dưới cùng, ở cửa pub, hề nghi ngờ bị chặn lại, cầu xuất trình thẻ hội viên.

      “Tôi có thẻ hội viên, tôi tới tìm người!” Vẻ mặt Duy Nhất nghiêm nghị.

      “Xin lỗi, chúng tôi cung cấp tên khách hàng, đây là quyền riêng tư.” Bảo vệ pub mang bông tai lạnh lùng cự tuyệt, oán phụ tới pub tìm chồng? thấy nhiều.
      Last edited: 8/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 120: Ngọn lửa thầm mến

      Editor: Puck

      “Tôi tới tìm Cầu Chí Dương!” Duy Nhất đánh bạo ra cái tên khiến cho hồi hộp, nhớ tới đủ chuyện lúc tuổi thơ, hận ta đến ngứa ngáy hàm răng, nhưng bây giờ ngại sử dụng tên tuổi của ta thay cho thẻ hội viên. Đồng thời, bi thương trong lòng khiến cho hề sợ ác ma Cầu Chí Dương này, nếu hôm nay ta dám bắt nạt , nhất định nâng cốc dội lên người ta, con thỏ nóng nảy cũng cắn người!

      Mỹ Mỹ kéo tay áo , tỏ ý cậu biết Cầu Chí Dương sao? Đừng để đến lúc đó lại lộ ra.

      Bảo vệ pub nhìn lên nhìn xuống đánh giá Duy Nhất lần, người phụ nữ dám gọi thẳng tên Dạ Đế, gọi thẳng tên họ Cầu Chí Dương, đây là lần đầu tiên, dám khinh thường…

      Mà Cầu Chí Dương ở trong phòng tổng giám đốc, nhìn qua camera thấy ràng tất cả, này là người nhìn mà lớn lên, ngây thơ trong sáng như nước nhưng lại hận dieendaanleequudyonn thấu xương, vốn cho rằng vĩnh viễn mất , nhưng sau khi trở thành Lãnh phu nhân lại tới tìm ? Hơn nữa còn vào pub của ? Có ý tứ…

      Khóe môi khẽ nhếch lên, gọi cuộc điện thoại sang…

      “Tiểu thư, mời vào!” Bảo vệ vừa rồi còn ngạo mạn chuyển thành kính cẩn lễ phép mời Duy Nhất và Mỹ Mỹ vào.

      Pub hề ăn chơi trác táng như trong tưởng tượng của hai , ánh sáng mờ nhạt, có kiểu lộng lẫy khiêm tốn, có vẻ có đẳng cấp hơn các pub khác nhiều. Dĩ nhiên, ở trong góc tối, phát sinh vài chuyện tao nhã sau say rượu cũng đáng ngại, ảnh hưởng tới hoạt động…

      Nhân viên phục vụ qua qua lại lại trong đám người tìm cho họ chỗ ngồi, dẫn họ đến chỗ của mình.

      “Cho tôi chai rượu mạnh nhất!” Duy Nhất với nhân viên phục vụ.

      Mỹ Mỹ lập tức cản , “Xin lỗi, vẫn cho ly nước trái cây !”

      Bắp thịt mặt nhân viên phục vụ khẽ co rúm, tới Dạ Đế uống nước trái cây? Trước nay chưa từng có…

      “Tiểu thư? Nếu xuống khu vui chơi của thiếu nhi ở tầng thấp nhất , nơi có có nước trái cây!”

      “Ai là thiếu nhi! xem thường người khác!” Hôm nay Duy Nhất khác thường, chính là đến tìm người gây

      , khán đài vang lên tiếng người dẫn chương trình kêu to, “Các nữ sĩ, các tiên sinh, để cho bartender nổi tiếng nhất pub chúng tôi biểu diễn vì mọi người…”

      Những lời này vừa xong lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm và tiếng hoan hô, như nước thủy triều bao phủ những lời tiếp theo của quản lý.

      Duy Nhất hiểu được, bartender như thế nào mà có sức cuốn hút như vậy.

      Mỹ Mỹ làm bình luận viên cho , “Duy Nhất, cậu biết sao? Đây là bartender cao cấp nhất trong truyền thuyết, năm mới ra sân lần, mỗi lần chỉ pha ly rượu, giá tiền ly rượu có thể cao đến tột cùng, có nhiều người có tiền muốn mời ta đến pha rượu trong bữa tiệc nhưng đều bị từ chối. Thần bí hơn, bartender này luôn đeo mặt nạ, chưa ai từng thấy bộ mặt của ta, nhưng chỉ cần nhìn đôi tay ta múa, cũng biết nhất định là người đẹp trai cực phẩm! Lần này chúng ta có thể vừa vặn nhìn thấy ta biểu diễn, vô cùng may mắn!”

      “Thôi , cậu khoác lác có!” Duy Nhất khinh thường dẩu môi, ánh mắt lại tự chủ bị người khán đài hấp dẫn.

      chiếc áo sơ mi màu xanh đen, hoa lệ mà khoa trương, môi mỏng dưới mặt nạ màu xanh bạc hấp dẫn và mang theo nụ cười ngang ngạnh, ánh mắt sau mặt nạ kia, mê hoặc lại ra chút nghịch ngợm, ánh mắt đó rất quen thuộc…

      Chỉ thấy đứng khán đài, tư thế mở màn lại khiến cho toàn bộ mọi người nín thở, mà độ cong khóe môi bình tĩnh dieendalequuydon tự nhiên của ta càng sâu hơn, ra dấu về phía Duy Nhất, Duy Nhất càng thêm mơ hồ…

      Mỹ Mỹ háo sắc thét chói tai, “Duy Nhất, ta nhìn chúng ta! Cậu nhìn cậu nhìn !”

      Duy Nhất lườm ấy cái, “Phụ nữ ngu ngốc!”

      Ánh mắt lại lần nữa để mắt tới người đàn ông khán đài, chỉ thấy tay trắng nõn của ta bay múa theo nhạc, giống như kéo lê vô số vòng tròn sáng xanh trong trung, trong khí hoàn toàn tĩnh lặng nín thở hoàn thành màn biểu diễn đẳng cấp. Khi ly chất lỏng màu đỏ nở rộ trong lòng bàn tay ta khán đài bay xuống vô số cánh hoa hồng, bartender hoàn mỹ chào cảm ơn, dùng tư thế vô cùng tao nhã rời khỏi khán đài.

      Mọi người bị cảnh đẹp trước mắt kinh sợ, hồi lâu sau mới phản ứng kịp, lập tức vang lên tiếng đấu giá liên tiếp dưới khán đài.

      Người dẫn chương trình mất hơi sức rất lớn mới đè được thanh sôi trào này xuống, lớn tiếng tuyên bố, “Cảm ơn màn biểu diễn tuyệt vời của bartender chúng ta, tên ly rượu này là Ngọn lửa thầm mến, nó bán, là quà tặng của bartender chúng ta cho người bạn ngồi ở đây tối nay.”

      Dưới sân khấu lại ổn ào, mọi người rối rít bàn luận, rốt cuộc là ai có vinh hạnh như vậy?

      “Yên lặng! Yên lặng!” Người dẫn chương trình nghi ngờ thanh lan rộng của micro quá , cách nào ngăn chặn tiếng bàn luận và ồn ào của khách hàng.

      “Bây giờ, tôi tuyên bố, ly rượu Ngọn lửa thầm mến mày, tặng cho số chín mươi chín của chúng ta – tiểu thư Nhiễm Duy Nhất!” Người dẫn chương trình vô cùng kích động.

      Duy Nhất sững sờ hồi lâu, cũng kịp phản ứng, người dẫn chương trình lại đọc tên mình.

      Mỹ Mỹ hưng phấn đẩy lên khán đài, “Mau lên ! Ly rượu giá trị mười vạn đồng!”

      Duy Nhất thầm , ly rượu giá trị mười vạn đồng! Đám người kia đúng là điên, tiền nhiều có chỗ tiêu!

      Người dẫn chương trình đưa ly rượu đến tay Duy Nhất, mời Duy Nhất uống vào tại chỗ. Duy Nhất nhìn chằm chằm ly rượu, nghĩ tới mình mà uống chính là mười vạn đồng, thế nào cũng uống dienđanlequydon vào được, đột nhiên : “ có nhiều người bạn thích ly rượu này như vậy, tôi bán đấu giá ly rượu này cho mọi người!”

      Tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên như sấm, nhưng người trước máy theo dõi lại toát ra lửa giận, hao hết tâm sức pha ly rượu Ngọn lửa thầm mến, đặc biệt đưa cho , lại cầm đấu giá! phải phu nhân nhà giàu nhất sao? Rất thiếu tiền? Khi đấu giá đến hai mươi vạn gọi điện thoại cho trợ lý, “Năm mươi vạn, mua lại!”

      “Hả? Cái này, ông chủ…” Trợ lý nghĩ sao cũng thông, tự mình pha rồi tự mình mua lại…

      “Bảo cậu cậu phải , đừng dài dòng!” hung dữ quăng điện thoại.
      Last edited: 8/5/16
      thư hồPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :