1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5. Đêm tân hôn (3)

      Editor: Puck

      hồi lục lọi, sau tiếng nước rào rào, cảm giác lạnh như băng ở trán , giống như bông băng, nhàng, mềm mại, là mùi cồn, hay là người đối diện vẫn phả ra mùi rượu? biết…

      Có người nắm chặt tay , cho là ta lại muốn cướp gấu của , liều chết chịu buông.

      “Đưa tay cho tôi!” Người nọ gầm lên giận dữ, kéo tay của .

      Nước ấm áp chảy trong tay , còn có cảm giác khăn lông mềm mại lau da, rất thoải mái…

      Tay buông, gấu rơi xuống lần nữa, giọt nước văng lên trước ngực, ấm áp qua , chính là lạnh lẽo, đột nhiên nhớ tới áo ngủ của mình bị rách thành hai nửa, kêu lên tiếng, che ngực mình.

      “Gặp quỷ!” thấp giọng mắng, biết đạp cái gì phát, rào rào tiếng, hình như toàn bộ nước đổ xuống đất.

      Tình hình như vậy khiến cho sợ, đôi tay theo bản năng mò tìm gấu , mà quên mất tại mình lộ ngực…

      giây sau, thân thể nặng nề đặt ở người , mang theo mùi rượu nồng đậm cùng thân thể nóng như lửa thiêu đốt .

      vội vàng đỡ lấy trước ngực ngăn lại, “Tránh ra! đáng ghét!”

      “Tôi đáng ghét!” Hừ lạnh tiếng lẫn vào mùi rượu phun lên mặt , trong nháy mắt mặt của nóng bỏng.

      Hai tay của bị cố định đỉnh đầu, hơi thở nồng đậm của phái nam phủ xuống.

      “Tần Nhiên cho sao?” Tay vừa dùng lực, xé nốt chỗ che giấu cuối cùng của .

      “A ——” mang theo tiếng khóc nức nở hét ầm lên, người này kỳ quái, vừa rồi còn dịu dàng lau cồn cho , sao bây giờ lại trở nên thô lỗ thế này!

      biết sắp xảy ra chuyện gì, đây là do đáp ứng, nhưng mà, đêm tân hôn của , lần đầu tiên của , người thiếu nữ nào mà lại từng tràn đầy ảo tưởng? vốn định cho Tử Nhiên, mà bây giờ…

      “Có thể chút ?” Nước mắt của chảy xuống, ướt đẫm mảnh vải che mắt, ánh sáng hơi lộ ra, tuy nhiên nhìn thấy người đàn ông trước mắt.

      “A ——” còn chưa nhận được câu trả lời, liền truyền đến trận đau xé rách, đau đến mức xương cốt toàn thân giống như vỡ vụn, biết, trở thành phụ nữ. lãng mạn, hề dịu dàng, thậm chí còn biết ai biến thành phụ nữ…

      Lúc này, lại rơi nước mắt, nắm chặt ga giường dưới người, cắn chặt môi dưới, mặc cho khổ sở lan tràn giống như muốn xé nát , cố nén đau đớn, trong lòng yên lặng nhớ kỹ, “Mẹ, như vậy, mẹ được cứu rồi sao?”

      Cuối cùng, tất cả gió êm sóng lặng, thanh lơ lửng trong bóng tối. “Đây là lần đầu tiên của ?”

      Duy Nhất trả lời câu hỏi của ta, giọng cứng rắn khô khốc nặn ra từ trong cổ họng, “Đưa gấu tiểu Bố lại cho tôi, được ?”
      Last edited by a moderator: 4/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6. Ác mộng

      Editor: Puck

      Cảm giác mềm mại ấm áp của gấu tiểu Bố trấn an lòng , chịu đựng thân thể đau nhức, ôm chặt gấu tiểu Bố, cuộn thân mình chặt, giọt lệ chảy xuống từ khóe mắt xuống cánh mũi, lại trượt vào trong miệng, mặn quá, chát quá…

      người ấm áp, là ai đắp chăn cho ? Rồi sau đó là tiếng cửa nhàng khép lại…

      “Mẹ!” Duy Nhất nghẹn ngào khẽ gọi tiếng, mê mê man man tiến vào giấc mộng đẹp.

      Rất đen, đêm rất đen…

      Có người đè người Duy Nhất, đôi tay xé quần áo của , bị giật mình tỉnh giấc sợ tới mức la to…

      “Duy Nhất! Duy Nhất!” Mẹ nghe tiếng kêu xông tới bật đèn sáng.

      “Mẹ! Cứu con!” Duy Nhất liều mạng giãy giụa, thấy ràng người trước mắt là ông già này! điên cuồng cào ông ta, cào ra vô số vết máu người ông ta.

      “Đê tiện!” bạt tai tát lên mặt Duy Nhất, thân thể lại đè lên.

      Mẹ khóc liều mạng đẩy ông ta ra, ẩu đả với ông ta, hô to, “Lão gia! Van xin ngài, con bé vẫn còn con nít! Ngài thả con bé ! Duy Nhất, Duy Nhất, mau ra! Chạy mau !”

      Duy Nhất khép quần áo rách mướp người lại, sợ đến mức nhanh chân bỏ chạy, sau khi chạy ra đoạn, đột nhiên nhớ tới, dừng bước chạy lại.

      Bên trong nửa sáng nửa tối, nhìn thấy cảnh đáng sợ, mẹ giống như bị, bị thân thể kinh tởm đó đè phía dưới…

      “Mẹ ——!” kêu khóc, nắm lấy bình hoa bàn dùng hết sức lực đập xuống…

      Kêu đau tiếng, lão già kia nằm người mẹ ngừng vận động, máu tràn ra trước mắt Duy Nhất, Duy Nhất bị tình hình trước mắt dọa sợ ngây người.

      “Bốp choang” tiếng, bình hoa trong tay rớt xuống đất, theo đó là tiếng mẹ la mắng, “ bảo con chạy mau, con còn trở lại làm gì?”

      “Mẹ —— làm thế nào? Con giết người! Con giết người!” Khi Duy Nhất tỉnh táo lại nhào vào trong lòng mẹ khóc.

      “Đừng sợ! Đừng sợ!” Mẹ vỗ lưng an ủi, “Duy Nhất giết người! Nhớ! Duy Nhất giết người!”

      Rất nhanh, mẹ bình tĩnh mặc lại quần áo bị xé rách, dùng vải lau sạch dấu vân tay của Duy Nhất bình hoa, sau đó ấn lung tung dấu vân tay của mình lên, mảnh sứ vỡ cắt ngón tay mẹ, máu của mẹ xen lẫn với máu của lão già ghê tởm.

      “Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Duy Nhất hiểu hỏi.

      “Duy Nhất, chuyện tối nay, cái gì con cũng biết, nhớ kỹ ? Con ở ký túc xá trong trường!” Mẹ bình tĩnh cho .

      Duy Nhất kinh hãi, “! Mẹ! Vì sao mẹ lại gánh tội thay con? Con muốn! Con tự thú! Con ngay bây giờ!”

      “Duy Nhất!” Mẹ bình tĩnh gọi tên , biết từ khi nào tay cầm mảnh sứ vỡ, lúc này đặt ở cổ bà, “Duy Nhất, nếu con nghe lời mẹ mẹ lập tức chết trước mặt con!”

      “Mẹ ——” tiếng khóc của Duy Nhất trầm thấp vang vọng trong đêm.
      Last edited by a moderator: 4/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7. Chuyện cười về quần áo ngủ

      Editor: Puck

      “Mẹ —— mẹ ——” Duy Nhất vẫn ôm chặt gấu , ở tư thế cuộn tròn.

      Má Tằng khẽ đẩy cửa ra, Duy Nhất kêu gọi trong mộng làm đau lòng bà, chỉ thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của , gương mặt dán chặt gấu tiểu Bố, con gấu rách nát ướt nước mắt mảng lớn.

      mặt còn che vải! Má Tằng cẩn thận cởi ra cho , lại nhàng mở ga giường, vết máu tươi đẹp ga giường nhìn thấy ghê, má Tằng thầm vui mừng, ông trời phù hộ, nhanh để cho thiếu gia có hậu chút! Chỉ có điều, tối hôm qua làm khổ bé này, thiếu gia cũng nên nhàng chút mới đúng…

      Bà cười thầm, vui mừng đến nở hoa, lập tức bắt tay vào quét dọn gian phòng, từ trước tới nay phòng thiếu gia luôn do mình bà quét dọn…

      Duy Nhất bị thanh sột sột soạt soạt đánh thức, vẫn đắm chìm trong cơn mộng đau đớn như trước, tiếng, “Mẹ ——”

      Má Tằng lập tức ngừng công việc trong tay, tới bên giường ngồi xuống, “ bé, tỉnh rồi hả?” Bà gọi là thiếu phu nhân, vì dáng vẻ của khiến người ta thương

      Duy Nhất mở to mắt, thấy dáng vẻ hiền lành của má Tằng, thân thể vừa động liền đau như chia năm xẻ bảy, chuyện tối hôm qua tái lên trong đầu, vừa xấu hổ lại vừa khổ sở, khiến mặt đỏ lên.

      Dáng vẻ e lệ của khiến má Tằng cảm thấy đáng hơn, liền êm ái , “ bé, tỉnh dậy đứng lên , tắm cái, xuống tầng dưới ăn gì đó, vệ sĩ của thiếu gia đợi lâu rồi.”

      Tần Nhiên? Duy Nhất nhớ tới người vệ sĩ trẻ tuổi tuấn tú đó, vẫn chuyện rất nhã nhặn với .

      “Cái đó… thiếu gia nhà ta đâu?” Duy Nhất ấp a ấp úng hỏi, biết nên đối mặt với như thế nào, có cần che mắt cho yên ổn chút ?

      “Thiếu gia công ty.” Má Tằng nhìn vẻ mặt của Duy Nhất mà thầm thấy buồn cười, nhóc này còn xấu hổ?

      Công ty? “Hôm nay phải chủ nhật sao?” Duy Nhất tò mò hỏi.

      “Đúng, thiếu gia chăm chỉ làm việc, cho tới bây giờ cũng nghỉ chủ nhật!”

      Hừ! Người điên cuồng làm việc đều vô cùng biến thái! Tâm lý có bóng ma! Duy Nhất thầm nghĩ, nhưng dám ra.

      Má Tằng thao thao bất tuyệt mấy câu, đơn giản là khen thiếu gia nhà bà tốt bao nhiêu ưu tú bao nhiêu, sau đó kêu Duy Nhất nhanh chóng rửa mặt xuống tầng dưới ăn bữa sáng, Duy Nhất nhìn đồng hồ, chính xác, phải là cơm trưa.

      lồm cồm rời giường, đột nhiên nhớ tới đây phải là phòng ngủ của , nhìn lại toàn thân trần truồng, làm sao bây giờ?



      Hai mươi phút sau, mặc áo ngủ rộng rãi của nam xuất ở tầng dưới, vải cotton nguyên chất màu trắng, hơi mới, mềm mại dính vào người, rất thoải mái, áo ngủ còn tản ra mùi thơm ngát ra được, là mùi của xà bông giặt quần áo, nhưng lẫn vào là hơi thở của đàn ông xa lạ, ngửi hơi choáng váng, bên trong áo ngủ, che được nhiều…

      Tần Nhiên nhìn từ cầu thang xoắn ốc xuống, tóc còn ướt tùy ý thả xuống hai vai, áo ngủ của thiếu gia mặc người quả quá rộng rồi, thân thể nhắn của ở bên trong có vẻ điềm đạm đáng , cổ áo khẽ mở rộng còn có thể nhìn thấy đẫy đà trước ngực , dường như có vẻ rất có hàng họ…
      Last edited by a moderator: 4/12/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 8: Chuyện cười về quần áo ngủ (2)

      Editor: Puck – *******************

      “Ủa? Thiếu phu nhân, sao lại mặc áo ngủ của thiếu gia xuống đây?” Má Tằng vừa đúng lúc tới hỏi.

      “Tôi… cái đó, tối hôm qua áo ngủ của tôi bị… xé hư…” Tạm thời còn chưa ý thức được hậu quả của những lời này.

      Tần Nhiên cũng má Tằng nhịn được cười, bật cười ra tiếng, Duy Nhất mới nhớ ra mình gì, hận tìm được cái lỗ để chui vào.

      “Thiếu phu nhân”, má Tằng trìu mến kéo ngồi cạnh bàn ăn, “Tủ treo quần áo trong phòng của có quần áo, chuẩn bị tốt từ trước, tất cả đều theo số đo của , chỉ có điều ăn xong bữa sáng rồi đổi.”

      Má Tằng bưng sữa tươi trứng gà đến trước mặt Duy Nhất, “Mỗi ngày nhất định phải có quả trứng gà, mộ ly sữa tươi, nhưng thể để bụng rỗng ăn, còn có chén thuốc này phải uống.” Má Tằng bưng ra chén thuốc bắc đen thùi lùi.

      “Đây là thuốc gì?” Duy Nhất ngửi thấy mùi đắng muốn nôn mửa.

      “Thiếu phu nhân, đây là thuốc giúp cùng thiếu gia sớm sinh tiểu thiếu gia.” Má Tằng cười hiền lành, Tần Nhiên ở đối diện cười rất khoa trương…

      Mặt Duy Nhất đỏ bừng ngay tức khắc, vùi đầu ra sức ăn, ánh mắt quan sát vẻ mặt Tần Nhiên cười như tên trộm.

      Đợi sau khi ăn xong, Tần Nhiên giống như làm ảo thuật lấy ra con gấu bông ở dưới gầm bàn, “Thiếu phu nhân, ngày hôm qua là sinh nhật , bù quà sinh nhật cho , chúc sinh nhật vui vẻ.”

      ra biết, tặng quà cho thích hợp, là thiếu phu nhân, chỉ là vệ sĩ kiêm trợ lý của thiếu gia mà thôi, thân phận khác biệt, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ ôm chặt gấu tiểu Bố như tìm chỗ dựa liền cảm thấy tim đau đớn chua xót giải thích được.

      Gấu tiểu Bố này nhất định có chuyện xưa bình thường, nhưng mà, nó quá cũ, cho nên, ngày hôm qua khi qua tiệm đồ chơi, người cao mét tám lăm lại có thể như ma xui quỷ khiến mua cái gọi là quà sinh nhật.

      Cặp mắt Duy Nhất lại đỏ, thay vì nhào tới gấu bông, bằng nhào vào Tần Nhiên, người ôm gấu cùng nhào vào trong ngực Tần Nhiên.

      Trong nháy mắt Tần Nhiên ngây dại, vừa mới gội đầu tóc vẫn tỏa hương, mềm mại trước ngực có áo ngực, trong áo ngủ rộng rãi gần như dán chặt vào ngực , đây đều là kích thích đối với bất kỳ người đàn ông bình thường nào…

      “Tần đại ca! Tôi có thể gọi là Tần đại ca ? rất cảm động, kể từ khi tôi chào đời đến nay đây là lần đầu tiên nhận được quà sinh nhật từ người khác!” Nước mắt của Duy Nhất chảy lên bộ âu phục nếp nhăn của

      Cánh tay Tần Nhiên cứng nhắc thử ôm , cũng tiếng nào, biết nên gì, chỉ vỗ lưng , hy vọng cho an ủi.

      Ai cũng thấy, ngoài cửa xuất bóng dáng người đàn ông, nhìn chằm chằm vào Duy Nhất mặc áo ngủ và cảnh ôm nhau, rồi sau đó lặng lẽ rời
      Last edited: 26/11/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9. Hiệp ước

      Editor: Puck

      Chờ cảm xúc của Duy Nhất thoáng bình tĩnh lại, Tần Nhiên liền kéo ra, lấy bản văn kiện.

      “Thiếu phu nhân, đây là hiệp ước mà thiếu gia ủy thác tôi đưa cho xem, hiệp ước , và thiếu gia tự nguyện kết hôn, thiếu gia giúp mẹ thắng ở phiên tòa, nếu năm sau sinh đứa , điều kiện trước tiên là bé trai, có thể lấy hai mươi triệu, dĩ nhiên nếu là bé cũng có thể lấy được mười triệu.”

      Tần Nhiên đọc sơ qua nội dung hiệp ước cho , hỏi, “Thiếu phu nhân có cần tăng giảm gì ?”

      Duy Nhất biết những điều kiện này trước khi kết hôn, hề để ý đến bao nhiêu tiền, mục đích kết hôn của chính là muốn thiếu gia nhà họ Lãnh giúp cứu mẹ ra mà thôi.

      Vì vậy, lắc lắc đầu.

      “Nếu như có, xin mời thiếu phu nhân ký tên ở đây.” Tần Nhiên đưa giấy, bút cho .

      lại thấy, chỗ ký tên văn kiện có hai chữ rồng bay phượng múa —— Lãnh Dực.

      ký tên mình ở bên cạnh, đặt bút xuống hỏi, “Tôi muốn biết, hôm nay tôi có thể gặp mẹ tôi?”

      “Cái này, để tôi gọi điện thoại hỏi thiếu gia.” Tần Nhiên mở điện thoại di động gọi cú điện thoại, sau khi mấy câu, Tần Nhiên cao hứng với , “Thiếu gia đồng ý rồi!”

      “Cảm ơn !” Duy Nhất cảm ơn ta từ trong thâm tâm.

      Tần Nhiên cười tiếng, “Người nên cảm ơn chính là thiếu gia.”

      Nhớ tới người đàn ông thô bạo tối hôm qua, Duy Nhất bĩu môi, cảm ơn ta? cần thiết! Giữa hoàn toàn là giao dịch, có tiền, cho nên dùng thân thể của mình để phục vụ ta mà thôi, biết, nếu như ngày ấy, tên luật sư mập mạp chết tiệt kia cũng cầu lên giường như thế, đồng ý , có lẽ, vì cứu mẹ cũng bất chấp rất nhiều…

      Tần Nhiên để nét mặt của vào trong mắt, vẫn ôn hòa cười, lấy ra chiếc điện thoại di động đưa cho , “Đây là thiếu gia đưa cho , có chuyện cậu ấy tìm .”

      Duy Nhất nhận lấy chiếc điện thoại di động màu hồng, bên trong số điện thoại cũng có, liền tiện tay ném qua, “Biết rồi. Chúng ta nhìn mẹ tôi trước, được ? có thể theo giúp tôi ?”

      “Dĩ nhiên, đây là công việc của tôi!” Tần Nhiên gật đầu, “ thay quần áo trước !”

      Duy Nhất bịch bịch chạy lên lầu, bỗng chạy xuống, ôm lấy Tần Nhiên đưa cho con gấu bông, “Gấu kia? Cũng là công việc sao?”

      Mới đầu Tần Nhiên sững sờ, đột nhiên hiểu ý của , nhoẻn miệng cười: “ phải!”

      “Cám ơn!” Duy Nhất vui mừng cười, lộ ra hàm răng trắng mịn rất đẹp mắt.
      Last edited by a moderator: 4/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :